Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 47
Edit: heka
Beta: Khánh Vân
Tô Anh cùng Khương Triết đánh xong một trận kia, cả người mệt mỏi rã rời. Lúc Đào Nhiên hỏi cô có muốn đi chơi cùng bọn họ không, cô vốn không muốn tới, nhưng ngẫm lại một lúc, cô liền nhận lời.
Tề Duyệt muốn gặp Khương Triết, cơ hội quá tốt như vậy, hẳn là cô ta cũng sẽ đến. Mà Tô Anh lại không muốn bỏ qua lần chạm mặt này giữa hai người bọn họ, như thế, không bằng cũng đi, huống chi cô cũng muốn thấy mặt Tề Duyệt.
Đã lâu không đến Bách Nhạc Môn, nó vẫn y hệt như trong trí nhớ của Tô Anh - lộng lẫy rực rỡ, ngợp trong vàng son.
Cô cùng Khương Triết, và mấy người Triệu Vũ đi băng qua hành lang uốn lượn. Lý Quốc Bang ở phía trước dẫn đường. Tô Anh nhớ rõ ông, lần trước cô cùng Lâm Thành Phong lén lại đây, cũng là ông ấy chiêu đãi bọn Khương Triết, nhìn dáng vẻ là người lão luyện.
Vẫn như phòng bao lần trước, lúc bọn họ đến, những người khác đều đã tới rồi.
Cửa lớn vừa mở, một đám đang cười đùa ồn ào liền lập tức bước đến chào hỏi: Tứ thiếu, Nhị ca, Nhiên thiếu, Phong thiếu - cứ thế cung cung kính kính gọi một vòng, Tô Anh đứng chung một chỗ với bọn họ, càng có cảm giác như bản thân đang đứng trong một nhóm xã hội đen vậy.
Chỉ có mấy nữ sinh, Lý Vân Khê cũng có mặt, lại gặp mặt lần nữa, lần này thì hai người gật đầu cười chào nhau một chút. Trong đó, một nữ sinh có dáng vẻ ngoan ngoãn chớp mắt to, không e dè nhìn cô, khi bị Tô Anh phát hiện, cô ta không hề xấu hổ mà cười với cô, có chút kỳ quái...
Vừa đến sô pha ngồi xuống, Khương Triết đã đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại. Tô Anh nhìn lướt qua, hình như là Tưởng Diễn gọi đến.
Đào Nhiên đã đi tới, hỏi: "Bé hoa nhài muốn chơi cái gì? Bóng bàn, mạt chược, bài Poker... Thôi, nếu nhàm chán, hay ca hát vài bài đi?" Anh đề ra vài hình thức trò chơi có thể nghĩ đến, sau đó lại cảm thấy cái nào cũng không thích hợp cho Bé hoa nhài chơi, quả nhiên vẫn là ngoan ngoãn hát thỏ con thì hợp nhất.
Tô Anh cười tủm tỉm gật đầu: "Em biết rồi, anh Đào Nhiên đi chơi đi, không cần để ý em."
"Được rồi, có yêu cầu gì cứ trực tiếp kêu lão Lý."
"Vâng, em biết rồi."
Tô Anh ăn xong một cái bánh kem dâu tây, Khương Triết còn chưa có trở về. Cuộc điện thoại này gọi cũng khá lâu, cô không khỏi suy tư, có phải bị chuyện gì trì hoãn hay không? Tề Duyệt?
"Bé hoa nhài!" Cách đó không xa Triệu Vũ đột nhiên gọi cô. Tô Anh nghe tiếng nhìn lại, anh ngồi trên bàn mạt chược vẫy vẫy tay với cô: "Lại đây, giúp một chút."
Tô Anh kỳ quái đi qua: "Giúp cái gì?"
Ba cậu ấm đang chơi cùng anh lập tức khóc mếu máo than thở: "Bé hoa nhài, em tới giúp Nhị ca đánh mấy ván đi, tụi anh đều thua hết rồi! Còn thua nữa, chắc trần truồng chạy về nhà mất!"
Tô Anh còn đang kinh ngạc, Triệu Vũ đã liếc mắt: "Bé hoa nhài cái gì, kêu chị."
Ba ông tướng kia liền đồng thanh: "Chị Tô Anh!"
Tô Anh: "..."
Cô liên tục xua tay: "Không được, không được, em không rành chơi cái này."
"Không rành? Vậy thì thật tốt quá, không sao, không rành mới tốt nha!"
"Không chừng tụi em còn có thể thắng ngược lại!"
Tô Anh: "..."
Cô xin giúp đỡ nhìn Triệu Vũ: "Thôi bỏ đi, em thật sự không biết mà."
Triệu Vũ mỉm cười, dụi tàn thuốc xuống gạt tàn: "Chính vì thấy em không rành, bọn họ mới nói để em thay anh đánh hai ván. Không sao cả, thua thì thua thôi."
Lúc Tô Anh bị Triệu Vũ ấn ngồi xuống ghế, còn có chút ngốc ngốc. Cô cũng không am hiểu về mạt chược, chỉ là biết một chút, còn là sau khi gả đến Khương gia, khi xem Trình Ngọc Thư chơi mạt chược mới học được qua loa. Cô cũng từng lén lút nghiên cứu qua, nhưng chắc là không có cái số đánh bạc, bất luận như thế nào đều tính không ra người đối diện giấu bài gì chứ đừng nói gì đến là ăn tiền người khác.
Triệu Vũ nói: "Không cần lo lắng, anh dạy cho em."
Tô Anh: "... Được thôi."
Một lần nữa xoa bài, lấy bài, ngay khi Tô Anh lấy lên quân bài đầu tiên liền nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Triệu Vũ ở bên tai cô, cô cảm thấy như có gì không đúng.
Cô nghiêng đầu, Triệu Vũ có vẻ bất đắc dĩ mà nói: "Bé hoa nhài à, em cứ lấy bài như vậy, có khi tài sản của anh đều có thể bị em thua sạch sẽ."
Tô Anh không chơi giỏi, thế lấy bài cũng không tốt, chính cô còn chưa thấy bản thân lấy lên là quân bài gì, nhà dưới của cô cũng đã nhìn được rõ ràng.
Tô Anh bĩu môi, trợn mắt với anh: "Cho anh thua hết!"
Triệu Vũ vẫn cười như cũ.
(Editor: sắp tới tác giả sẽ dùng một số tên gọi các quân bài, cách nói trong mạt chược, các bạn đừng thắc mắc nhá vì ta cũng hông biết về trò này nên hông giải thích gì thêm được, ai biết có thể giải thích cho mng mở mang kiến thức nha)
Khi Khương Triết quay lại, Tô Anh đã đội sổ bốn ván, thẻ tiền đặt ra đều bị cô thua gần hết. Triệu Vũ thì cứ như chẳng có vấn đề gì mà ngồi ở bên cạnh cô, cười: "Bé hoa nhài, hơi bị ngốc nha."
"... Dù sao thua cũng không phải tiền của em." Tô Anh thật sự xem không hiểu bài trên bàn, rối rắm nửa ngày chọn lựa kỹ càng một cái, đánh ra ngoài liền bị phỗng (người khác ăn).
Cô dỗi: "Không chơi nữa!"
"Đừng mà, chị Tô Anh, chơi tiếp đi mà!" Người đang nói tên là Tiểu Lữ, bọn Triệu Vũ đều gọi anh ta như vậy, anh thắng được nhiều nhất, cũng vui vẻ nhất.
Triệu Vũ cười, một tay chống lên tay vịn ghế của Tô Anh, rút ra một quân bài: "Đánh cửu đồng. Thất, bát đồng đều bị hỏng, giữ lại chứ?"
Tô Anh: "À, em không phát hiện..."
Ôi thật ngốc, đúng là không có thiên phú mà.
- --
Đến khi Khương Triết lại đây xem cô, rốt cuộc Tô Anh cũng ù một ván, được ba nhà đồng màu! À, tuy rằng là Triệu Vũ ở bên chỉ cô, cô chỉ cần nghe theo chỉ huy rồi ra bài là được, nhưng cũng là cô thắng nha!
Cô cười tủm tỉm: "Tôi thắng!"
Tiểu Lữ nói: "Anh, anh không thể như vậy, xem bài không được nói!"
Triệu Vũ nhún vai, không thèm để ý.
Tô Anh khoe bài với Khương Triết: "Anh xem vận may em được không nè?"
Khương Triết nhướng mày, nói: "Giỏi. Chơi vui không?"
"Thua thì chơi không vui, thắng thì vui."
Tô Anh đặc biệt thành thật, Khương Triết búng trán cô.
Triệu Vũ lại châm một điếu thuốc, mỉm cười: "Khương Tứ, nếu không chúng ta cũng chơi mấy ván?"
Đào Nhiên nhìn thấy động tĩnh, cũng đã đi tới, nói: "Chơi cái gì? Tôi cũng chơi!"
Khương Triết nhìn anh một cái, rất thoải mái tùy ý: "Được thôi."
Triệu Vũ nói: "Vậy mấy người chúng ta chơi, ba người các cậu đi sang bên kia chơi đi."
Bọn Tiểu Lữ vừa cùng bàn với Tô Anh liền đứng dậy rời đi. Tô Anh cũng đứng lên, bị Khương Triết ấn bả vai ngồi xuống: "Bé hoa nhài ở lại."
Tô Anh: "..."
Cô nhìn người đối diện cô là Đào Nhiên, nhà dưới là Triệu Vũ, cùng với nhà trên là Khương Triết.
Tô Anh hỏi: "Thành Phong đâu? Bảo anh ấy đến đây đi!" Cô đánh cùng bọn họ, khẳng định thua khuynh gia bại sản luôn!
Đào Nhiên nói: "Vừa rồi là không thấy người đâu nữa, không biết trốn đi chỗ nào chơi. Bé hoa nhài đừng sợ, anh sẽ nương tay."
... Nhưng điều này cũng không thể an ủi cô.
Bởi vì Khương Triết, Triệu Vũ, Đào Nhiên đều ngồi trên một bàn chơi bài, rất nhanh liền hấp dẫn ánh mắt những người khác, lần lượt vây quanh lại đây.
Tô Anh phát hiện, vừa rồi mấy ván kia so sánh với một ván lúc này hoàn toàn là con muỗi vo ve, đánh tới cuối ván, cô không bắt được vào một quân bài nào, ngay cả bài cũng không lấy lên được mấy quân, đừng nói là ù...
Ngược lại trước mặt Khương Triết cùng Triệu Vũ bày hàng dài, một bên thanh vạn, một bên thanh đồng, hai dãy. Tô Anh nhìn sợ tới mức bài cũng không dám đánh.
Cô nghiêm túc lại cẩn thận, mày ủ mặt ê.
Đánh ngũ điều.
"Ai da!" Đào Nhiên nhặt bài qua: "Hai năm tám, Bé hoa nhài thảm nha."
Được lắm, Đào Nhiên cũng là đồng một màu, anh giấu mình được khá. Tô Anh hoàn toàn nhìn không ra tới!
Tô Anh: "... Các anh thật sự đang chơi mạt chược đấy chứ?"
Sao cứ cảm thấy như là chơi cô...?
Khương Triết cười, vỗ vỗ mu bàn tay cô.
Cuối cùng chỉ còn Khương Triết cùng Triệu Vũ, bởi vì bài quá tốt lại giỏi tính kế, sớm đã tính rõ được hết bài của đối phương, cuối cùng là đánh ngang tay nhau.
Ngược lại là Tô Anh, thua liên tục mấy ván, cô đã không sợ gì nữa, dù sao chính là đánh loạn. Bọn họ cũng giống như thật sự đang giỡn với cô, có khi cố ý không đánh ra bài mà cô muốn, làm cô nhìn không ra được bài; có khi thấy cô đáng thương, lại cố ý thả cô, để cô được ù một ván...
Tuy rằng khi ù cũng rất vui, nhưng tóm lại là bị đùa giỡn.
Ngay cả quần chúng vây xem đều nhịn không được cười ha ha ầm ĩ lên, nói thế này thả cũng quá rõ ràng, chơi không đẹp!
Lý Vân Khê ở bên cạnh Đào Nhiên, ánh mắt nhìn Tô Anh thay đổi mấy lần.
Cũng đúng lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra, Tề Duyệt cùng hai chàng trai đi theo sao cùng tiến vào.
"Mọi người đang chơi cái gì, náo nhiệt thế?"
Trong đám người tự động nhường ra một lối đi, Tề Duyệt liếc mắt một cái liền thấy bóng dáng cao lớn của Khương Triết. Anh không quay đầu lại, dựa vào ghế, bàn tay đặt trên bàn kẹp một điếu xì gà, dáng vẻ lười biếng mà tùy ý.
Chỉ là như thế này, đã khiến người ta rất động lòng, nếu như bên cạnh anh không có cái người phụ nữ chướng mắt kia...
Tô Anh cũng thấy Tề Duyệt, cô lại rất bình tĩnh, đánh giá đơn giản: váy ngắn màu đỏ, giày cao gót, tóc quăn xõa tung, môi đỏ màu lửa cháy, là một vẻ đẹp đường hoàng.
Buổi hôm nay là Đào Nhiên chủ trì, anh là người mở miệng đầu tiên: "Hóa ra là Tề tiểu thư tới, trùng hợp vậy, cũng tới chơi sao?"
Tề Duyệt cười nói: "Đúng vậy, em mới về nước không bao lâu, rất nhiều bạn bè đã lâu không gặp, liền hẹn gặp một lần. Vốn là muốn hẹn cả A Triết, có điều nghĩ anh ấy có việc... Biết sớm như vậy, tất cả mọi người nên cùng nhau tụ họ, đông người càng náo nhiệt."
Cô lại nhìn về phía Tô Anh: "Vị tiểu thư này là? Xin lỗi, lâu rồi không trở về, không nhớ ra được."
Tô Anh cảm thấy Tề Duyệt thật sự biết ăn nói, lại rất thông minh, bất tri bất giác liền chuyển đề tài tới chỗ người khác. Giống như khi cô ta hỏi cô là ai, đôi mắt cùng vẻ mặt kia đều rất ôn hòa, thiện ý và lễ phép, như là cô ta đang thật sự dò hỏi Tô Anh là tiểu thư nhà nào - bởi vì vị trí mà cô đang ngồi, có thể cùng bọn Khương Triết, Đào Nhiên, Triệu Vũ đánh chung bàn mạt chược, hẳn là thân phận không quá tệ?
Đào Nhiên nhíu mày, trong mắt Khương Triết toàn là lạnh lẽo, Triệu Vũ cong môi, dáng vẻ không kiên nhẫn.
Khương Triết đứng lên.
Tô Anh đứng dậy theo, có điều trước khi Khương Triết nói chuyện, cô đã có vẻ hơi kinh ngạc lẫn nghi hoặc: "... Là cô? Thì ra là cô à, cô không nhớ rõ tôi sao? Chúng ta gặp qua rồi, lần trước cô tới cửa hàng bán hoa của tôi, nói muốn mua hoa hồng trắng đó, nhớ không?"