Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194
Editor: Thienyetkomanhme
Tư Cảnh Lâm vốn là không thèm để ý có quà hay không có quà, gật đầu sau thẳng hướng trong phòng bếp mà đi.
Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, Nguyễn Miên Man cũng không quay đầu lại nói: "Anh đã tan tầm!"
"Ừ." Tư Cảnh Lâm thấy cô còn ở trước bệ bếp bận rộn, không khỏi nói, "Tùy tiện làm vài món là được, không cần vất vả như vậy."
"Làm cho anh ăn, một chút cũng không vất vả." Nguyễn Miên Man nói xong, gắp một miếng tú cầu sò khô đút cho anh.
Vì hôm nay cô phá lệ nói ngọt mà Tư Cảnh Lâm nở nụ cười há mồm ăn, khen nói: "Thực thơm, ăn rất ngon."
Nguyễn Miên Man cong môi nói: "Anh trước đi ra ngoài, một hồi liền có thể ăn."
Tư Cảnh Lâm vốn dĩ muốn ở lại hỗ trợ, cô lại không chịu, chỉ có thể rời khỏi đây, đuổi mấy thằng bạn lại đây ăn ké tiến vào hỗ trợ bưng thức ăn.
Ba người Mộc Phong tiến vào, từng món ăn sắc hương vị đầy đủ được bưng lên bàn, chỉ nhìn cũng làm người ta thèm nhỏ dãi.
"Một bàn đồ ăn này không đơn giản, vừa thấy chính là mất rất nhiều công phu, hôm nay ông xem như dính chút ánh sáng của cháu." Ông Ngô nhìn thức ăn phong phú, mê người trên bàn, quay đầu nói.
Tư Cảnh Lâm không nói chuyện, khóe môi lại là không tự giác giương lên.
Chờ cái niêu cuối cùng được đặt đến chính giữa cái bàn, Nguyễn Miên Man bưng rượu ra tới, ngồi xuống cái ghế bọn họ cố ý lưu lại cho mình, bên cạnh Tư Cảnh Lâm.
"Anh Cảnh Lâm sinh nhật vui vẻ!" Nguyễn Miên Man rót rượu, trước mời anh một ly.
Tư Cảnh Lâm mỉm cười cùng cô uống xong một chén rượu, duỗi tay ở dười bàn nắm lấy bàn tay cô.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, Nguyễn Miên Man đối với anh phá lệ nghe lời, không những không giãy giụa, thậm chí chủ động nắm lại tay anh.
Hai người uống xong, mấy người ông Ngô cũng giơ cái ly chúc phúc.
Ngay sau đó, ông Ngô nhìn thức ăn trên bàn nói: "Đông Đông, không giới thiệu cho chúng ta một chút sao? Trên bàn rất nhiều món ông cũng không biết."
Nguyễn Miên Man nghe vậy, đứng lên nhất nhất giới thiệu.
Thời tiết lạnh, cô cũng chỉ làm mấy món đơn gian phù hợp với thời tiết, cũng không nhắc tới.
Nhưng thật ra mấy món khác, mỗi người đều coi như món chính, cái gì La Hán đại tôm, gà xào trân châu, hành bạo thăn bò, chân thú thiêu gân, kim chân thiêu viên cá, đậu hủ minh châu, thịt cua măng ti, vịt bát bảo, sò khô tú cầu.
Mấy món này còn không tính, Nguyễn Miên Man còn cố ý chỉ vào một đĩa cá trong đó giới thiệu nói: "Đây là dùng cá hoa vàng Mộc Phong đưa tới làm canh cá hoa vàng thủy tinh."
"Đây là quà tặng cậu nói?" Người đàn ông mặc tây trang đen nhìn về phía Mộc Phong.
Mộc Phong nói: "Đúng vậy, cậu đừng coi khinh con cá này, tôi tốn hơn 50 vạn cùng ân tình mới lấy từ trên tay người khác được đó."
Lời này của hắn cũng không khoa trương, trên thị trường cá hoa vàng tự nhiên vốn hiếm thấy, đặc biệt là con cá này rõ ràng phải hơn bảy cân, muốn đụng tới, không chỉ cần có tiền, còn muốn một chút vận khí.
Cũng chính là nhớ rõ Tư Cảnh Lâm thích ăn cá, bằng không Mộc Phong mới không tốn công tốn sức mau con cá này.
"Cá hoa vàng trong tự nhiên tới bảy cân xác thật hiếm gặp, cũng chỉ có dùng con cá như vậy, mới có thể làm ra món canh cá hoa vàng thủy tinh hoàn mỹ." Nguyễn Miên Man nói.
Tư Cảnh Lâm nhìn canh cá hoa vàng thủy tinh, cảm thấy mặc kệ là từ bề ngoài hay là mùi hương, tựa hồ đều kém hơn những món khác trên bàn.
Đại khái là từ vẻ mặt của anh nhìn ra cái gì, Nguyễn Miên Man cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt cá để vào trong chén Tư Cảnh Lâm.
Theo kia khối thịt cá được gỡ ra, một chút nước canh trong suốt nhe thủy tinh lập tức từ trong bụng cá trào ra, một mùi thơm nháy mắt tràn ra áp đảo những mùi khác trên bàn khác xông vào mũi.
"Thơm quá!" Ông Ngô vừa nói hai chữ, người ở đây đều lộ ra biểu tình say mê.
"Canh cá hoa vàng thủy tinh không riêng chất thịt tươi mới tinh tế, nước canh bên trong mới càng mỹ vị, hoàn toàn hấp thu toàn bộ tinh hoa của con cá, mọi người nếm thử xem." Nguyễn Miên Man nói chuyện, đồng thời múc một chén nhỏ đưa cho người bên cạnh.
Tư Cảnh Lâm mới vừa rồi đã hưởng qua thịt cá cô gắp cho, xác thật tươi ngon tinh tế, lúc này tiếp nhận cái chén, chỉ một ngụm nhỏ, đã bị hương vị này làm kinh diễm.
Nước canh của món cá hoa vàng thủy tinh, uống ngon đến mức làm người ta khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung, một hai phải khái quát, đại khái chính là "thơm", một mùi thơm trình tự rõ ràng.
Thấy anh uống lên mấy ngụm liền, trên mặt tràn đầy biểu tình hưởng thụ, tâm tình Nguyễn Miên Man thập phần sung sướng, trong lòng đối với Mộc Phong, người cũng cấp nguyên liệu nấu ăn cũng thêm vài phần cảm kích.
"Hương vị này thật là tuyệt!" Ông Ngô nếm qua, vỗ đầu gối nói.
Mấy người khác uống xong đều nói không nên lời, một lát sau, Mộc Phong mới một bên nhấm nháp dư vị một bên mở miệng nói: "Phía trước tôi ở Mãn Hán Lâu thành phố B cũng ăn qua canh cá hoa vàng thủy tinh, lúc ấy đã bị này hương vị này chinh phục, nhưng so với món hôm nay, lại có loại cảm giác kém một chút, đây là vì sao?"
"Canh cá hoa vàng thủy tinh kỳ thật không có bí quyết gì, nếu muốn làm tốt, mấu chốt ở chỗ lọc đi xương cá, không phá bụng cá, anh cảm thấy thiếu chút hương vị, hoặc là là bụng cá có tổn thương, hoặc là chính là không dùng cá hoa vàng trogn tự nhiên." Nguyễn Miên Man nói.
"Lọc đi xương cá? Không phá bụng cá? Này thật sự làm được sao?" Mộc Phong kinh ngạc cảm thán nói.
Nguyễn Miên Man cười nói: "Nếu nắm được kỹ xảo, cũng không khó."
Mộc Ohong thấy cô nói nhẹ nhàng bâng quơ, giơ ngón tay cái tỏ vẻ bội phục.
Kế tiếp, mọi người đều không nói nữa, mà là đắm chìm trong mỹ vị canh cá hoa vàng thủy tinh.
Tư Cảnh Lâm thấy cô cũng chưa ăn nhiều, cầm lấy cái muỗng bón một muỗng nước canh thủy tinh qua.
Nguyễn Miên Man trước quét một vòng người trên bàn, thấy bọn họ đều ăn đến đầu cũng không ngẩng lên, lúc này mới vội uống ngụm nước canh trên tay anh.
Không riêng canh cá hoa vàng thủy tinh ăn ngon, trên bàn những món khác mỗi một món đều có hương vị không kém, người ngồi ở đây cũng coi như ăn qua không ít món ngon, một đám lại đều ăn đến cực kỳ ngon lành.
"Vịt bát bảo này hương vị thật là không tồi, không chỉ thịt vịt non mịn ngon miệng, nhân bên trong càng là nhu mềm thơm ngọt, ăn ngon! Ăn quá ngon!"
Ông Ngô là đầu ăn vịt bát bảo, ngay từ đầu cho rằng chỉ là vịt nướng bình thường, nhìn kỹ sau mới phát hiện, nguyên lai trong bụng vịt chứa càn khôn.
Vịt bát bảo, tựa như tên gọi, bên trong thả tám loại nguyên liệu nấu ăn làm nhân, lần lượt là gạo nếp, chân giò hun khói, hạt thông, bạch quả, táo đỏ, khiếm thực, vịt truân, nấm hương, thêm hương liệu cùng đường trắng trộn đều, nhét vào vịt bụng, hấp thu mùi thơm của thịt vịt, là một món ngon hiếm có.
"Chân thú thiêu gân đủ vị, hàm hương hơi cay, đặc biệt dai dai, ăn ngon." Mộc Phong lại thích ăn chân thú thiêu gân này hơn.
Bọn họ ăn đến ngon lành, Nguyễn Miên Man là đầu bếp làm xong một bàn đồ ăn này, ngược lại không thấy đói, bởi vậy thường thường giúp người bên cạnh gắp chút đồ ăn.
"Chính em cũng ăn đi." Tư Cảnh Lâm một bên nói, một bên lại đem đồ ăn cô gắp cho trực tiếp bón cho cô.
Ăn đến sáu bảy phân no, đôi đũa của mọi người rốt cuộc chậm lại, Mộc Phong chỉ vào cái nồi chính giữa còn chưa có mở ra, hỏi: "Đó là cái gì?"
Nguyễn Miên Man nghe vậy, duỗi tay mở cái nắp ra: "Là đầu cá phật nhảy tường."
Trong nháy mắt, hơi nước màu trắng như là nhấc lên một trận sóng biển, đem mùi hương nồng đậm tiên hương lan ra, vốn dĩ cảm thấy đã có vài phần no, yết hầu lại không tự giác lăn lộn.
Đầu cá phật nhảy tường là Nguyễn Miên Man kết hợp món phật nhảy tường truyền thống, lại thêm cá mà Tư Cảnh Lâm, không chỉ mùi hương bá đạo, vẻ ngoài càng thêm mê người.
Đầu tiên vẫn múc cho người bên cạnh một chén trước, Nguyễn Miên Man hô: "Mọi người cũng nếm thử xem."
Không cần cô nói, ông Ngô bọn họ đã tự giác động đũa.
Đầu cà tươi mới ngon miệng, hoa keo giòn giòn, hải sâm mềm mại hoạt nộn ăn lên mềm mà không nát, bào ngư tươi mới nhai rất ngon......
"Thực mỹ vị." Tư Cảnh Lâm nhấm nháp lần lượt, nói với cô.
"Canh thích hợp ăn với cơm, anh muốn thử hay không?" Khi Nguyễn Miên Man nói chuyện, đã múc một chén nhỏ cơm, phía trên chan nước canh đầu cá phật nhảy tường.
Nước canh kKim hoàng chan trên cơm trắng, thoạt nhìn rất mê người.
Tư Cảnh Lâm nhận lấy ăn một ngụm liền khen không dứt miệng: "Xác thật ăn rất ngon, màu canh thoạt nhìn nùng du xích tương, ăn lên lại một chút cũng không dầu mỡ, thực không tồi. Em cũng ăn một ít."
Anh nói xong, buông chén giúp cô múc nửa chén cơm, thuận tiện gắp chút bào ngư, hải sâm đặt ở mặt trên.
Nguyễn Miên Man tiếp nhận, cùng ăn với anh, chậm rãi cũng có ăn uống.
Mộc Ohong nhìn thấy bọn họ dùng canh chan cơm ăn đến vui vẻ như vậy, nhịn không được học theo.
"Ân, dùng canh này chan cơm xác thật ăn ngon, cảm giác tôi có thể ăn ba chén, mọi người cũng thử xem." Một ngụm cơm vào miệng, hương vị nồng đậm thơm ngon kia, làm Mộc Phong lộ ra biểu tình hưởng thụ.
Một bữa tiệc sinh nhật phong phú kết thúc, mọi người đều ăn đến đặc biệt thỏa mãn.
"Không được, ăn quá no rồi, tôi phải ra ngoài đi bộ tiêu thực." Mộc Phong chan nước canh đầu cá phật nhảy tường thật sự ăn ba chén cơm, buông chén đũa xuống liền nấc một cái nói.
Hắn rời đi, hai người bạn còn lại cũng đi theo rồi.
"Ông cũng ăn no căng, đi ra ngoài tản bộ."
Bọn họ chân trước đi, oogn Ngô sau lưng cũng cười cười rời đi.
Nguyễn Miên Man vốn đang chuẩn bị mì trường thọ, bất quá đoán lúc này anh đại khái cũng ăn không vô, quyết định vẫn là chờ muộn một chút lại đi nấu.
Bọn người rời đi, Nguyễn Miên Man cự tuyệt anh hỗ trợ, chính mình cầm chén bàn đều thu vào trong phòng bếp.
Nhưng mà cô mới rửa được một nửa, người nào đó bị cố bắt ở bên ngoài vẫn là vào được, từ sau lưng dán vào người cô, duỗi tay nắm tay cô đòi hỗ trợ.
Tuy rằng cảm thấy anh là ở lại làm trở ngại chứ không giúp gì, bất quá xem hôm nay là sinh nhật của anh, Nguyễn Miên Man vẫn chưa nói cái gì.
Phía trước bị bạn bè rót vài chén rượu, lúc này có điểm hơi say Tư Cảnh Lâm đặt cằm trên vai cô, mặt mày mỉm cười: "Hôm nay anh rất vui vẻ."
Bị anh làm phiền, không biết là hỗ trợ rửa chén hay là quấn lấy cô không cho cô rửa bát, Nguyễn Miên Man dứt khoát nắm tay anh rửa sạch sẽ, rồi mang theo anh đi ra ngoài.
Số chén bán còn lại, vẫn là ngày mai lại rửa đi.
Từ phòng bếp đi ra, Nguyễn Miên Man dỗ anh trước tiên ngồi xuống trên ghế, pha ly mật ong cho anh giải rượu.
Chờ anh cầm cái ly đem nước mật ong uống cạn sạch, Nguyễn Miên Man xoay người từ kệ TV lấy ra quà tặng đã sớm chuẩn bị.
Tư Cảnh Lâm buông ly nước liền nhìn thấy hộp quà trên tay cô, tức khắc ánh mắt hơi mở.
"Sinh nhật vui vẻ!" Nguyễn Miên Man đi qua, đem hộp quà đưa cho anh.
Đại khái là đêm nay đèn quá sáng, thế cho nên bị anh nhìn không chớp mắt như vậy, trên mặt cô không hiện, trong lòng lại có chút nóng.
Tư Cảnh Lâm tiếp nhận hộp quà, hỏi cô xong, chờ mong mà mở ngay lập tức.
Hộp quà màu lam nhạt bị mở ra, lộ ra màu quàng cổ xám khăn bên trong.
Nhìn đến khăn quàng cổ này, anh lập tức liên tưởng tới quận len màu xám mèo béo nghịch lúc trước, trong lúc nhất thời còn có cái gì không rõ.
Vốn dĩ, nhận được khăn quàng cổ tự tay cô đan Tư Cảnh Lâm cũng đã rất vui vẻ, không nghĩ đến dưới khăn quàng cổ còn có một cái kinh hỉ khác.
"Đây cũng là em làm?" Nhìn đến cái áo sơ mi trắng kia, Tư Cảnh Lâm nhịn không được ngẩng đầu nhìn cô.
Nguyễn Miên Man gật đầu nói: "Anh trở về thử xem có vừa người không, nếu có chỗ nào không thích hợp, em lại sửa."
Tư Cảnh Lâm vuốt ve chiếc sơ mi trắng kia, tưởng tượng thấy cô khâu vá từng đường kim mũi chỉ, men say vốn bị nước mật ong áp xuống lại có chút muốn xông lên.
Một nụ hôn mang theo hương rượu nhàn nhạt cùng nước mật ong ngọt thanh, tây cô vốn để ở ngực anh, không tự giác vòng qua cổ anh.
Tư Cảnh Lâm nóng bỏng mà hôn người trong lòng ngực, thẳng đến khi cô có chút khó có thể hô hấp, mới thoáng buông ra, duỗi tay nhẹ vỗ về phía sau lưng cô, bất quá, chờ cô hòa hoãn một hơi, lại lại lần nữa sát vào.
Ngoài phòng, trời đã tối, dưới ánh trăng sáng tỏ, từng đợt gió lạnh thổi qua, ngoài cửa cây đào xào xạc. Mà phòng trong, độ ấm lại ở dần dần tăng lên, thẳng đến ——
Tư Cảnh Lâm vốn là không thèm để ý có quà hay không có quà, gật đầu sau thẳng hướng trong phòng bếp mà đi.
Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, Nguyễn Miên Man cũng không quay đầu lại nói: "Anh đã tan tầm!"
"Ừ." Tư Cảnh Lâm thấy cô còn ở trước bệ bếp bận rộn, không khỏi nói, "Tùy tiện làm vài món là được, không cần vất vả như vậy."
"Làm cho anh ăn, một chút cũng không vất vả." Nguyễn Miên Man nói xong, gắp một miếng tú cầu sò khô đút cho anh.
Vì hôm nay cô phá lệ nói ngọt mà Tư Cảnh Lâm nở nụ cười há mồm ăn, khen nói: "Thực thơm, ăn rất ngon."
Nguyễn Miên Man cong môi nói: "Anh trước đi ra ngoài, một hồi liền có thể ăn."
Tư Cảnh Lâm vốn dĩ muốn ở lại hỗ trợ, cô lại không chịu, chỉ có thể rời khỏi đây, đuổi mấy thằng bạn lại đây ăn ké tiến vào hỗ trợ bưng thức ăn.
Ba người Mộc Phong tiến vào, từng món ăn sắc hương vị đầy đủ được bưng lên bàn, chỉ nhìn cũng làm người ta thèm nhỏ dãi.
"Một bàn đồ ăn này không đơn giản, vừa thấy chính là mất rất nhiều công phu, hôm nay ông xem như dính chút ánh sáng của cháu." Ông Ngô nhìn thức ăn phong phú, mê người trên bàn, quay đầu nói.
Tư Cảnh Lâm không nói chuyện, khóe môi lại là không tự giác giương lên.
Chờ cái niêu cuối cùng được đặt đến chính giữa cái bàn, Nguyễn Miên Man bưng rượu ra tới, ngồi xuống cái ghế bọn họ cố ý lưu lại cho mình, bên cạnh Tư Cảnh Lâm.
"Anh Cảnh Lâm sinh nhật vui vẻ!" Nguyễn Miên Man rót rượu, trước mời anh một ly.
Tư Cảnh Lâm mỉm cười cùng cô uống xong một chén rượu, duỗi tay ở dười bàn nắm lấy bàn tay cô.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, Nguyễn Miên Man đối với anh phá lệ nghe lời, không những không giãy giụa, thậm chí chủ động nắm lại tay anh.
Hai người uống xong, mấy người ông Ngô cũng giơ cái ly chúc phúc.
Ngay sau đó, ông Ngô nhìn thức ăn trên bàn nói: "Đông Đông, không giới thiệu cho chúng ta một chút sao? Trên bàn rất nhiều món ông cũng không biết."
Nguyễn Miên Man nghe vậy, đứng lên nhất nhất giới thiệu.
Thời tiết lạnh, cô cũng chỉ làm mấy món đơn gian phù hợp với thời tiết, cũng không nhắc tới.
Nhưng thật ra mấy món khác, mỗi người đều coi như món chính, cái gì La Hán đại tôm, gà xào trân châu, hành bạo thăn bò, chân thú thiêu gân, kim chân thiêu viên cá, đậu hủ minh châu, thịt cua măng ti, vịt bát bảo, sò khô tú cầu.
Mấy món này còn không tính, Nguyễn Miên Man còn cố ý chỉ vào một đĩa cá trong đó giới thiệu nói: "Đây là dùng cá hoa vàng Mộc Phong đưa tới làm canh cá hoa vàng thủy tinh."
"Đây là quà tặng cậu nói?" Người đàn ông mặc tây trang đen nhìn về phía Mộc Phong.
Mộc Phong nói: "Đúng vậy, cậu đừng coi khinh con cá này, tôi tốn hơn 50 vạn cùng ân tình mới lấy từ trên tay người khác được đó."
Lời này của hắn cũng không khoa trương, trên thị trường cá hoa vàng tự nhiên vốn hiếm thấy, đặc biệt là con cá này rõ ràng phải hơn bảy cân, muốn đụng tới, không chỉ cần có tiền, còn muốn một chút vận khí.
Cũng chính là nhớ rõ Tư Cảnh Lâm thích ăn cá, bằng không Mộc Phong mới không tốn công tốn sức mau con cá này.
"Cá hoa vàng trong tự nhiên tới bảy cân xác thật hiếm gặp, cũng chỉ có dùng con cá như vậy, mới có thể làm ra món canh cá hoa vàng thủy tinh hoàn mỹ." Nguyễn Miên Man nói.
Tư Cảnh Lâm nhìn canh cá hoa vàng thủy tinh, cảm thấy mặc kệ là từ bề ngoài hay là mùi hương, tựa hồ đều kém hơn những món khác trên bàn.
Đại khái là từ vẻ mặt của anh nhìn ra cái gì, Nguyễn Miên Man cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt cá để vào trong chén Tư Cảnh Lâm.
Theo kia khối thịt cá được gỡ ra, một chút nước canh trong suốt nhe thủy tinh lập tức từ trong bụng cá trào ra, một mùi thơm nháy mắt tràn ra áp đảo những mùi khác trên bàn khác xông vào mũi.
"Thơm quá!" Ông Ngô vừa nói hai chữ, người ở đây đều lộ ra biểu tình say mê.
"Canh cá hoa vàng thủy tinh không riêng chất thịt tươi mới tinh tế, nước canh bên trong mới càng mỹ vị, hoàn toàn hấp thu toàn bộ tinh hoa của con cá, mọi người nếm thử xem." Nguyễn Miên Man nói chuyện, đồng thời múc một chén nhỏ đưa cho người bên cạnh.
Tư Cảnh Lâm mới vừa rồi đã hưởng qua thịt cá cô gắp cho, xác thật tươi ngon tinh tế, lúc này tiếp nhận cái chén, chỉ một ngụm nhỏ, đã bị hương vị này làm kinh diễm.
Nước canh của món cá hoa vàng thủy tinh, uống ngon đến mức làm người ta khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung, một hai phải khái quát, đại khái chính là "thơm", một mùi thơm trình tự rõ ràng.
Thấy anh uống lên mấy ngụm liền, trên mặt tràn đầy biểu tình hưởng thụ, tâm tình Nguyễn Miên Man thập phần sung sướng, trong lòng đối với Mộc Phong, người cũng cấp nguyên liệu nấu ăn cũng thêm vài phần cảm kích.
"Hương vị này thật là tuyệt!" Ông Ngô nếm qua, vỗ đầu gối nói.
Mấy người khác uống xong đều nói không nên lời, một lát sau, Mộc Phong mới một bên nhấm nháp dư vị một bên mở miệng nói: "Phía trước tôi ở Mãn Hán Lâu thành phố B cũng ăn qua canh cá hoa vàng thủy tinh, lúc ấy đã bị này hương vị này chinh phục, nhưng so với món hôm nay, lại có loại cảm giác kém một chút, đây là vì sao?"
"Canh cá hoa vàng thủy tinh kỳ thật không có bí quyết gì, nếu muốn làm tốt, mấu chốt ở chỗ lọc đi xương cá, không phá bụng cá, anh cảm thấy thiếu chút hương vị, hoặc là là bụng cá có tổn thương, hoặc là chính là không dùng cá hoa vàng trogn tự nhiên." Nguyễn Miên Man nói.
"Lọc đi xương cá? Không phá bụng cá? Này thật sự làm được sao?" Mộc Phong kinh ngạc cảm thán nói.
Nguyễn Miên Man cười nói: "Nếu nắm được kỹ xảo, cũng không khó."
Mộc Ohong thấy cô nói nhẹ nhàng bâng quơ, giơ ngón tay cái tỏ vẻ bội phục.
Kế tiếp, mọi người đều không nói nữa, mà là đắm chìm trong mỹ vị canh cá hoa vàng thủy tinh.
Tư Cảnh Lâm thấy cô cũng chưa ăn nhiều, cầm lấy cái muỗng bón một muỗng nước canh thủy tinh qua.
Nguyễn Miên Man trước quét một vòng người trên bàn, thấy bọn họ đều ăn đến đầu cũng không ngẩng lên, lúc này mới vội uống ngụm nước canh trên tay anh.
Không riêng canh cá hoa vàng thủy tinh ăn ngon, trên bàn những món khác mỗi một món đều có hương vị không kém, người ngồi ở đây cũng coi như ăn qua không ít món ngon, một đám lại đều ăn đến cực kỳ ngon lành.
"Vịt bát bảo này hương vị thật là không tồi, không chỉ thịt vịt non mịn ngon miệng, nhân bên trong càng là nhu mềm thơm ngọt, ăn ngon! Ăn quá ngon!"
Ông Ngô là đầu ăn vịt bát bảo, ngay từ đầu cho rằng chỉ là vịt nướng bình thường, nhìn kỹ sau mới phát hiện, nguyên lai trong bụng vịt chứa càn khôn.
Vịt bát bảo, tựa như tên gọi, bên trong thả tám loại nguyên liệu nấu ăn làm nhân, lần lượt là gạo nếp, chân giò hun khói, hạt thông, bạch quả, táo đỏ, khiếm thực, vịt truân, nấm hương, thêm hương liệu cùng đường trắng trộn đều, nhét vào vịt bụng, hấp thu mùi thơm của thịt vịt, là một món ngon hiếm có.
"Chân thú thiêu gân đủ vị, hàm hương hơi cay, đặc biệt dai dai, ăn ngon." Mộc Phong lại thích ăn chân thú thiêu gân này hơn.
Bọn họ ăn đến ngon lành, Nguyễn Miên Man là đầu bếp làm xong một bàn đồ ăn này, ngược lại không thấy đói, bởi vậy thường thường giúp người bên cạnh gắp chút đồ ăn.
"Chính em cũng ăn đi." Tư Cảnh Lâm một bên nói, một bên lại đem đồ ăn cô gắp cho trực tiếp bón cho cô.
Ăn đến sáu bảy phân no, đôi đũa của mọi người rốt cuộc chậm lại, Mộc Phong chỉ vào cái nồi chính giữa còn chưa có mở ra, hỏi: "Đó là cái gì?"
Nguyễn Miên Man nghe vậy, duỗi tay mở cái nắp ra: "Là đầu cá phật nhảy tường."
Trong nháy mắt, hơi nước màu trắng như là nhấc lên một trận sóng biển, đem mùi hương nồng đậm tiên hương lan ra, vốn dĩ cảm thấy đã có vài phần no, yết hầu lại không tự giác lăn lộn.
Đầu cá phật nhảy tường là Nguyễn Miên Man kết hợp món phật nhảy tường truyền thống, lại thêm cá mà Tư Cảnh Lâm, không chỉ mùi hương bá đạo, vẻ ngoài càng thêm mê người.
Đầu tiên vẫn múc cho người bên cạnh một chén trước, Nguyễn Miên Man hô: "Mọi người cũng nếm thử xem."
Không cần cô nói, ông Ngô bọn họ đã tự giác động đũa.
Đầu cà tươi mới ngon miệng, hoa keo giòn giòn, hải sâm mềm mại hoạt nộn ăn lên mềm mà không nát, bào ngư tươi mới nhai rất ngon......
"Thực mỹ vị." Tư Cảnh Lâm nhấm nháp lần lượt, nói với cô.
"Canh thích hợp ăn với cơm, anh muốn thử hay không?" Khi Nguyễn Miên Man nói chuyện, đã múc một chén nhỏ cơm, phía trên chan nước canh đầu cá phật nhảy tường.
Nước canh kKim hoàng chan trên cơm trắng, thoạt nhìn rất mê người.
Tư Cảnh Lâm nhận lấy ăn một ngụm liền khen không dứt miệng: "Xác thật ăn rất ngon, màu canh thoạt nhìn nùng du xích tương, ăn lên lại một chút cũng không dầu mỡ, thực không tồi. Em cũng ăn một ít."
Anh nói xong, buông chén giúp cô múc nửa chén cơm, thuận tiện gắp chút bào ngư, hải sâm đặt ở mặt trên.
Nguyễn Miên Man tiếp nhận, cùng ăn với anh, chậm rãi cũng có ăn uống.
Mộc Ohong nhìn thấy bọn họ dùng canh chan cơm ăn đến vui vẻ như vậy, nhịn không được học theo.
"Ân, dùng canh này chan cơm xác thật ăn ngon, cảm giác tôi có thể ăn ba chén, mọi người cũng thử xem." Một ngụm cơm vào miệng, hương vị nồng đậm thơm ngon kia, làm Mộc Phong lộ ra biểu tình hưởng thụ.
Một bữa tiệc sinh nhật phong phú kết thúc, mọi người đều ăn đến đặc biệt thỏa mãn.
"Không được, ăn quá no rồi, tôi phải ra ngoài đi bộ tiêu thực." Mộc Phong chan nước canh đầu cá phật nhảy tường thật sự ăn ba chén cơm, buông chén đũa xuống liền nấc một cái nói.
Hắn rời đi, hai người bạn còn lại cũng đi theo rồi.
"Ông cũng ăn no căng, đi ra ngoài tản bộ."
Bọn họ chân trước đi, oogn Ngô sau lưng cũng cười cười rời đi.
Nguyễn Miên Man vốn đang chuẩn bị mì trường thọ, bất quá đoán lúc này anh đại khái cũng ăn không vô, quyết định vẫn là chờ muộn một chút lại đi nấu.
Bọn người rời đi, Nguyễn Miên Man cự tuyệt anh hỗ trợ, chính mình cầm chén bàn đều thu vào trong phòng bếp.
Nhưng mà cô mới rửa được một nửa, người nào đó bị cố bắt ở bên ngoài vẫn là vào được, từ sau lưng dán vào người cô, duỗi tay nắm tay cô đòi hỗ trợ.
Tuy rằng cảm thấy anh là ở lại làm trở ngại chứ không giúp gì, bất quá xem hôm nay là sinh nhật của anh, Nguyễn Miên Man vẫn chưa nói cái gì.
Phía trước bị bạn bè rót vài chén rượu, lúc này có điểm hơi say Tư Cảnh Lâm đặt cằm trên vai cô, mặt mày mỉm cười: "Hôm nay anh rất vui vẻ."
Bị anh làm phiền, không biết là hỗ trợ rửa chén hay là quấn lấy cô không cho cô rửa bát, Nguyễn Miên Man dứt khoát nắm tay anh rửa sạch sẽ, rồi mang theo anh đi ra ngoài.
Số chén bán còn lại, vẫn là ngày mai lại rửa đi.
Từ phòng bếp đi ra, Nguyễn Miên Man dỗ anh trước tiên ngồi xuống trên ghế, pha ly mật ong cho anh giải rượu.
Chờ anh cầm cái ly đem nước mật ong uống cạn sạch, Nguyễn Miên Man xoay người từ kệ TV lấy ra quà tặng đã sớm chuẩn bị.
Tư Cảnh Lâm buông ly nước liền nhìn thấy hộp quà trên tay cô, tức khắc ánh mắt hơi mở.
"Sinh nhật vui vẻ!" Nguyễn Miên Man đi qua, đem hộp quà đưa cho anh.
Đại khái là đêm nay đèn quá sáng, thế cho nên bị anh nhìn không chớp mắt như vậy, trên mặt cô không hiện, trong lòng lại có chút nóng.
Tư Cảnh Lâm tiếp nhận hộp quà, hỏi cô xong, chờ mong mà mở ngay lập tức.
Hộp quà màu lam nhạt bị mở ra, lộ ra màu quàng cổ xám khăn bên trong.
Nhìn đến khăn quàng cổ này, anh lập tức liên tưởng tới quận len màu xám mèo béo nghịch lúc trước, trong lúc nhất thời còn có cái gì không rõ.
Vốn dĩ, nhận được khăn quàng cổ tự tay cô đan Tư Cảnh Lâm cũng đã rất vui vẻ, không nghĩ đến dưới khăn quàng cổ còn có một cái kinh hỉ khác.
"Đây cũng là em làm?" Nhìn đến cái áo sơ mi trắng kia, Tư Cảnh Lâm nhịn không được ngẩng đầu nhìn cô.
Nguyễn Miên Man gật đầu nói: "Anh trở về thử xem có vừa người không, nếu có chỗ nào không thích hợp, em lại sửa."
Tư Cảnh Lâm vuốt ve chiếc sơ mi trắng kia, tưởng tượng thấy cô khâu vá từng đường kim mũi chỉ, men say vốn bị nước mật ong áp xuống lại có chút muốn xông lên.
Một nụ hôn mang theo hương rượu nhàn nhạt cùng nước mật ong ngọt thanh, tây cô vốn để ở ngực anh, không tự giác vòng qua cổ anh.
Tư Cảnh Lâm nóng bỏng mà hôn người trong lòng ngực, thẳng đến khi cô có chút khó có thể hô hấp, mới thoáng buông ra, duỗi tay nhẹ vỗ về phía sau lưng cô, bất quá, chờ cô hòa hoãn một hơi, lại lại lần nữa sát vào.
Ngoài phòng, trời đã tối, dưới ánh trăng sáng tỏ, từng đợt gió lạnh thổi qua, ngoài cửa cây đào xào xạc. Mà phòng trong, độ ấm lại ở dần dần tăng lên, thẳng đến ——