Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22-24
Chương 22: Minh Hiên
Mạnh đại phu kinh ngạc ngẩng đầu, hỏi: “Phu nhân chẳng lẽ không biết sao? Đại tướng quân có chứng đau đầu, bởi vì lão phu có kinh nghiệm ở phương diện trị liệu bệnh này cho nên Hoàng thượng mới an bài lão phu tới chẩn trị cho tướng quân.”
Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên nhớ tới đêm tân hôn Tần Tu Viễn đã lấy sai Chocolate làm thuốc, nhất thời có chút lo lắng: “Nếu không uống thuốc theo định kỳ, vậy sẽ như thế nào?”
Mạnh đại phu bất đắc dĩ nói: “Cũng không sao cả…. Nói ra thật hổ thẹn, thuốc của lão phu cũng chỉ là thuốc giảm đau có tác dụng ổn định cùng thả lỏng tinh thần mà thôi, chứng đau đầu của tướng quân từ ba năm trước đây bắt đầu phát tác, hiện tại vẫn luôn không tìm được giải pháp chữa đúng bệnh, thời điểm cơn đau ập tới, giống như là mạch máu chảy ngược, thống khổ vô cùng.”
Đường Nguyễn Nguyễn lo lắng nhíu mày.
Tuy nhiên mấy viên Chocolate đó hắn ăn được thì cứ ăn, cũng không cần thiết lăn tăn chuyện giải thích với hắn, dù sao nàng cũng đã nhờ Thải Bình đưa bình dược cho Minh Sương, chắc lúc này cũng đã tới tay Tần Tu Viễn
……
Thải Vi tiễn Mạnh thái y đi sau đó mới đến hầu hạ Đường Nguyễn Nguyễn nghỉ ngơi. Minh Sương biết Đường Nguyễn Nguyễn bị thương thì lảo đảo chạy vào, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Phu nhân thế nào rồi? Có đau không?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Không có gì đáng ngại, đừng lo lắng.”
Minh Sương có chút đau lòng gật đầu, nàng ấy nghĩ thầm, mấy ngày nay sợ là không có đồ ăn ngon… Đường Nguyễn Nguyễn kéo chăn, cẩn thận che chân bị thương, hỏi: “Tướng quân đi đâu rồi?”
Minh Sương trả lời: “Tướng quân còn quân vụ phải xử lý, vừa đi quân doanh.”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, lại kỳ quái nói: “Không phải hôm nay được nghỉ phép sao?”
Minh Sương cười cười: “Tướng quân của chúng ta có khi nào nghỉ phép đâu? Cho dù là Hoàng thượng có đại xá thiên hạ thì ngài ấy vẫn bền lòng vững dạ muốn đến quân doanh.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lập tức nghĩ đến buổi sáng người nọ ngồi trong xe ngựa, mắt phượng khẽ nhếch, không có cảm xúc gì mà nói với nàng: “Hôm nay nghỉ, dù sao nhàn rỗi cũng không có việc gì làm, đi cùng nàng một chuyến cũng được…”
Ngày thường hắn đi quân doanh thì mặc một thân trang phục luyện võ, hôm nay lại thay đổi cẩm bào xanh lam khác bình thường, lại còn tỉ mỉ đeo đai ngọc, thì ra… Hắn cũng không phải nhất thời hứng khởi mới đưa nàng lại mặt, mà đã sớm để việc này ở trong lòng. Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ đến điều này, hai bên má hơi ửng hồng, có chút mất tự nhiên hỏi: “Chàng, chàng ấy khi nào trở về?”
Minh Sương nghe xong, đáp lại: “Nô tỳ cũng không biết… Nhưng mà nô tỳ có việc muốn khởi bẩm cùng phu nhân.”
Đường Nguyễn Nguyễn thu liễm thần sắc, hỏi: “Làm sao vậy?”
Minh Sương luôn luôn có chút bất cẩn, nếu nàng ấy muốn bẩm báo chuyện gì, chỉ sợ là đại sự. Minh Sương có chút do dự, nhưng thật sự nhịn không được, liền nói: “Nô tỳ, nô tỳ hoài nghi Phi Hiên Các có kẻ trộm tiến vào!”
Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh: “Kẻ trộm? Ngươi mất gì sao?”
Minh Sương lộ ra vẻ mặt tiếc hận nói: “Phu nhân, buổi sáng người để lại cho chúng ta chén đậu phộng tửu quỷ kia, vậy mà không thấy đâu nữa!”
Đường Nguyễn Nguyễn bật cười nói: “Chỉ sợ không phải là trộm vào, mà là mèo tham ăn nào đó.”
Minh Sương và Thải Vi nghi hoặc liếc nhau, nhưng ai là là mèo tham ăn đây?
…..
“Nhị thúc, không bằng người dạy con đi!” Một nam hài trắng trẻo gầy gò, trong tay ôm một cái chén lớn, đang ngồi ở đối diện Tần Tu Dật. Tần Tu Dật ngồi trước bàn cờ, đang chơi cờ một mình. Tay trái hắn nắm quân cờ màu trắng, nói với nam hài đối diện: “Minh Hiên, sao con không đi tìm Tam thúc của con ấy?”
Tần Minh Hiên bĩu môi nói: “Tam thúc cả ngày không có ở nhà, hôm nay con đến Phi Hiên Các, lại không gặp thúc ấy…”
Dứt lời, hắn cầm mấy viên đậu phộng ném vào miệng, nhai ọp ẹp, tiếng vang và mùi hương này làm tâm thần Tần Tu Dật không yên, hắn nhịn không được ngước mắt lên nhìn… Tần Minh Hiên đang ôm một cái chén lớn, trong chén còn có nửa phần đậu phộng chiên ớt, đậu phộng này còn có lớp vàng bơ sáng bóng hơn so với đậu phộng bình thường, dường như được cẩn thận chiên qua, vừa nhìn thấy liền làm cho người ta nhịn không được muốn động đậy mười ngón tay. Tần Tu Dật tò mò hỏi: “Đậu phộng này, con lấy đâu ra?”
Tần Minh Hiên mới bảy tuổi, đúng lúc thèm ăn, hắn vừa nhai đậu phộng trong miệng, vừa đáp lại: “Đây là món con tìm được ở phòng bếp nhỏ của Tam thúc, rất ngon! Tam thúc lại mời một đầu bếp lợi hại như vậy từ khi nào?”
Tần Tu Dật cúi đầu cười: “Có phải con lại bị nương phạt không cho ăn cơm không, cho nên đói đến mờ mắt, cảm thấy cái gì ăn cũng ngon hết?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tần Minh Hiên nổi lên ửng đỏ, hắn không phục mà nói: “Bị mẫu thân phạt thì thế nào! Không phải lúc nào nương cũng đúng!”
Hắn đặt bát trên bàn, nghiêm túc nói: “Mẫu thân luôn muốn con học kinh thư, nhưng con không thích, con muốn học võ, giống phụ thân con, trở thành một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa!” Thân mình nho nhỏ ngồi rất nghiêm trang, nói năng lại vô cùng có khí phách. Tần Tu Dật ngẩn ra, hắn dừng động tác trên tay: “Mẫu thân con chỉ là… Muốn con một đời bình an.”
Ánh mắt Tần Minh Hiên ảm đạm vài phần, hắn thấp giọng: “Con biết… Phụ thân con mất, đến nay nương đều rất khổ tâm, bà ấy không muốn huynh đệ bọn con ra chiến trường…” Dừng một chút, hắn lại khôi phục thần sắc quật cường: “Nhưng bọn con là nam nhi Tần gia! Từ nhỏ phụ thân đã dạy dỗ, đại trượng phu phải bảo vệ quốc gia, cho dù có chết trận sa trường cũng không có gì quá đáng sợ!”
Tần Tu Dật buông quân cờ xuống, hắn vươn tay trái, sờ sờ đầu Tần Minh Hiên: “Nhị thúc biết con có chí khí, nhưng bảo vệ quốc gia cũng không nhất định phải ra chiến trường. Nếu con học tập kinh thư, thi lấy công danh, tạo phúc cho dân chúng, cũng lợi quốc lợi dân…”
Tần Minh Hiên hất tay Tần Tu Dật ra, nói: “Con không học! Con sẽ tập võ! Vì sao ca ca có thể tập võ mà con lại không thể?”
Tần Tu Dật bất đắc dĩ nói: “Thanh Hiên ca ca của con giờ đã là thư đồng của Thái tử, tất nhiên phải luyện tập võ nghệ cho thật tốt, tương lai mới có khả năng bảo hộ tốt cho Thái tử điện hạ.”
Tần Minh Hiên bĩu môi: “Không công bằng! Các người đều không công bằng!”
Hốc mắt của hắn có chút phiếm hồng, nói: “Nhị thúc không dạy con, con liền quấn lấy Tam thúc! Tam thúc không dạy con… Con liền… Con liền…”
“Con sẽ làm gì?” Một giọng nữ nhân lạnh lùng từ phía sau vang lên, trong tay Vương thị cầm một cây roi dài, đúng là gia pháp Tần gia. Sắc mặt Tần Minh Hiên thoáng chốc biến đổi, hắn thành thành thật thật buông chén xuống, yên lặng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ giận dữ của Vương thị, trong lòng căng thẳng đến bồn chồn. Tần Tu Dật đứng lên, ống tay áo bên phải trống rỗng, hắn trầm giọng nói: “Đại tẩu, Minh Hiên còn nhỏ, có một số việc hắn còn chưa hiểu…”
Vương thị hừ lạnh một tiếng: “Hiện tại không hiểu chuyện, đã có thể ngỗ nghịch với ta như vậy, sau này nếu hiểu chuyện rồi, chẳng phải là càng vô pháp vô thiên sao?” Roi trong tay nàng lóe sáng, nói với Tần Minh hiên: “Không phải con muốn làm đại anh hùng sao, muốn ra chiến trường sao?” Nàng lại oán hận nói: “Con hãy hỏi roi trong tay ta có đồng ý hay không?”
Tần Minh Hiên cũng bị bức bách, hô to: “Mẫu thân không nói lý lẽ! Chỉ biết đánh con!”
Vương thị tức giận: “Con còn dám cãi lại! Đúng là không biết hối cải!”
Tần Minh Hiên khóc thành tiếng, hắn hét lớn: “Con không sai! Con sẽ là một đại anh hùng!”
Vương thị: “Con!”
Nàng bị hài tử làm cho tức giận tới mức vung roi lên, giơ tay quất về phía Tần Minh Hiên. Tần Tu Dật thấy thế, vươn tay trái ra bắt lấy roi, nói: “Đại tẩu! Chớ nên xúc động, đừng làm hài tử bị thương!”
Vương thị lạnh lùng nhìn hắn: “Ta quản giáo hài tử nhà mình, không liên quan gì tới ngươi!”
Dứt lời, lại giơ tay nâng roi lên muốn đánh, Tần Tu Dật cầm roi không buông tay, hắn kiên định: “Minh Hiên là nhi tử của Đại ca, chính là chất tử của ta! Làm sao ta có thể không quản được?”
Vương thị tức giận cười ngược lại: “Ngươi quản hắn? Ha ha!”
Nàng ta nói từng chữ như dao nhọn: “Một mình ngươi trốn được trở về, ngay cả khi thấy Đại ca ngươi chết cũng không cứu, hiện tại còn muốn quản nhi tử hắn sao?”
Chương 23
Sắc mặt Tần Tu Dật nháy mắt trắng bệch, môi mỏng mím chặt, trong đôi mắt phượng dài hẹp đều là vẻ đau đớn thống khổ. Tần Minh Hiên kinh ngạc nhìn bọn họ: “Mẫu thân, mẫu thân đang nói cái gì vậy?”
Hài tử bảy tuổi này rõ ràng không hiểu họ đang tranh cãi những gì Vương thị vẫn chưa trả lời mà chỉ cười thê lương, dứt khoát thu roi trong tay lại… Tần Tu Dật suy sụp buông tay, lại ngước mắt nhìn Vương thị mới nói: “Nếu đại tẩu còn hận ta, vậy hãy dùng roi quất ta đi.”
Vương thị run rẩy nói: “Ngươi cho rằng ta không dám sao?”
Trên mặt Tần Tu Dật không chút huyết sắc, còn lộ ra một tia chua xót: “Hoặc là, giết ta… Sớm đi đoàn tụ với phụ thân và huynh trưởng, cũng tốt.”
“Con đang nói hồ đồ cái gì vậy!” Tần lão phu nhân đứng phía sau bọn họ, nổi giận đùng đùng. Tần Tu Dật nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ đáp một câu: “Mẫu thân…”
Vương thị cũng xoay người lại, nàng ta hơi phúc thân: “Mẫu thân.”
Sắc mặt Tần lão phu nhân nghiêm nghị, nói với Vương thị: “Vân Vọng, mẫu thân biết trong lòng con không buông xuống được, nhưng sự tình đã qua lâu như vậy… Sao con lại phải níu kéo không buông? Mà chuyện lúc trước, cũng không thể hoàn toàn trách A Dật.”
Vành mắt Vương thị đã đỏ lên, nhưng vẫn mím môi không nói. Tần lão phu nhân lại thành khẩn khuyên nhủ: “Quên đi, quên đi thì mỗi ngày trôi qua mới có thể tốt hơn…”
Vương thị quật cường ngẩng đầu, đôi mắt đã rưng rưng: “Quên đi? A Thệ là trưởng tử của người, chẳng lẽ người cũng muốn quên chàng sao? Chàng nằm bên dưới lòng đất kia, có bao nhiêu lạnh lẽo cùng cô đơn?”
Mũi Tần lão phu nhân chua xót, khó khăn lắm nhịn không nói. Vương thị lại đau đớn thấu tâm: “Các người đều muốn quên chàng, nhưng con không muốn! Đừng ép buộc con!”
Dứt lời, hai hàng nước mắt chảy xuống, cả người khẽ run rẩy, Tần Minh Hiên sợ tới mức không dám thở mạnh, chỉ sợ hãi rụt rè đứng ở một bên. Tần lão phu nhân chua xót nói: “Tất nhiên là ta không muốn quên, dù sao hắn cũng là miếng thịt trên người ta rớt xuống!”
Thanh âm của bà khàn đi: “Nhưng ta không đành lòng… Con… A Dật… Các con cả đời sống trong bóng tối của chuyện này! Con nhìn bộ dáng của con bây giờ đi, điên điên khùng khùng, Thanh Hiên cùng Minh Hiên phải làm sao bây giờ? Bọn chúng đã mất đi phụ thân, chẳng lẽ còn muốn hai hài tử ấy phải sống với một người mẫu thân hỉ nộ vô thường?”
Lời nói của Tần lão phu nhân giống như một tiếng chuông cảnh tỉnh, hung hăng đánh thức Vương thị. Nàng ta cúi đầu nhìn Minh Hiên nhỏ nhắn gầy guộc đứng một bên. Hài tử thấp thỏm đi tới, nhẹ nhàng nắm chặt tay áo Vương thị, thật cẩn thận nói: “Mẫu thân đừng khổ tâm nữa, đều do con chọc người tức giận… Con… Con không đòi học võ nữa, người đừng khóc được không…”
Vương thị kinh ngạc nhìn hắn, hài tử mới bảy tuổi nhưng giữa hai hàng lông mày đã có bóng dáng giống Tần Tu Thệ. Quá khứ như gió, nàng ta gạt nước mắt trên mặt đi.
……
Thời điểm vừa mới thành thân, Tần Tu Thệ ngày nào cũng trêu chọc nàng. Cho tới lúc nàng thật sự tức giận, lại mang vẻ mặt đầy áy náy tới dỗ dành nàng.
“Phu nhân, ta sai rồi!” Tần Tu Thệ ôm lấy nàng, dịu dàng nói.
“Chàng sai ở đâu?” Vương thị đẩy hắn ra, nước mắt lưng tròng quay lại nhìn phu quân.
“Chỗ nào ta cũng sai!” Tần Tu Thệ ở ngoài có thể địch lại một ngàn tướng giặc, nhưng ở nhà lại là thê nô. Vương thị không nói nhưng trong lòng lại lặng lẽ mềm mại đi không ít. Tần Tu Thệ tiếp tục nói: “Phu nhân, đều do ta, là ta chọc nàng tức giận, nàng đừng khóc nữa được không?”
Nếu lại không để ý tới hắn, chỉ sợ hắn sẽ khóc theo nàng. Vương thị nín khóc mỉm cười: “Vậy chàng để cho ta đánh chàng đi! Hì hì…” Vương thị nghịch ngợm đưa tay đánh Tần Tu Thệ…
“Phu nhân, tha mạng!”
“Ha ha ha ha… ”
Phụ tử bọn họ đều sợ nhìn thấy nàng khóc. Còn giống nhau ở chỗ, hai người đều không biết dỗ dành nàng thế nào, chỉ biết chạy tới xin lỗi, muốn nàng luôn vui vẻ.
……
Nghĩ đến điều này, cảm xúc nàng đè nén đã lâu như hồng thủy vỡ đê dâng tới, không tự chủ được ngồi xổm xuống, ôm lấy Tần Minh Hiên, cất tiếng khóc lớn. Tần Minh Hiên cũng không biết vì sao mẫu thân lại khổ sở như vậy, chỉ dám đứng yên ở đó. Trước khi phụ thân xảy ra chuyện, hắn còn nhỏ tuổi, mẫu thân trong trí nhớ của hắn là một nữ tử thích cười, yêu huyên náo, người một nhà tuy rằng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng vẫn luôn hòa thuận vui vẻ. Từ sau khi phụ thân xảy ra chuyện, mẫu thân thường xuyên nghiêm mặt, có chút không vừa lòng liền trách cứ hai huynh đệ bọn họ, ca ca giận dỗi nên dứt khoát lấy cớ là làm thư đồng mà ở lại trong cung, rất ít khi hồi phủ. Còn Tần Minh Hiên thì chưa đi học cho nên tất nhiên trở thành đối tượng phát tiết của nàng. Trong ba năm qua, dường như đây là cái ôm đầu tiên mà mẫu thân đã dành cho hắn. Hắn có chút cảm động, lại không biết làm sao, thân thể cứng ngắc không dám nhúc nhích. Tần lão phu nhân thở dài thật sâu, nói với Tần Tu Dật: “Con đi trước đi, có ta ở đây được rồi.”
Vẻ mặt Tần Tu Dật đầy chua xót, yên lặng gật gật đầu. Hắn cúi đầu xoay người, bước chân vô hồn đi về phía trước…
Đã từng có một Tần Tu Dật, một mũi tên bắn trúng đôi mắt chủ soái quân địch trên chiến trường cách xa trăm mét, được ca tụng là đệ nhất thần tiễn của Đại Minh.
Mà bây giờ, ống tay áo trống rỗng bên phải của hắn bị gió lạnh thổi bay, cánh tay đã từng bắn đi mũi tên đó, vĩnh viễn nằm lại trên chiến trường nóng như lửa cháy Vô Nhân Cốc kia. Hình ảnh này rơi vào trong mắt Tần lão phu nhân, chính là suy sụp cùng bi thương vô tận….
Thật vất vả mới trấn an được Vương thị, Tần lão phu nhân cũng lau lau nước mắt, có chút mệt mỏi trở về Mục Di Trai. Ngô ma ma liền bước ra đón bà.
“Lão phu nhân, có chuyện gì xảy ra vậy?” Ngô ma ma ân cần hỏi. Mặt mày lão phu nhân ủ rũ, bà nói: “Vân Vọng như thế này cũng đã ba năm rồi, sao không có một chút dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp nào vậy? Cái tính tình này, làm cho hai hài tử cũng không muốn gần gũi nữa, ai…”
Ngô ma ma cũng có chút thổn thức. Bà nhớ rõ thời điểm Đại phu nhân vừa mới gả đến phủ, vẫn là một tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, hoạt bát lại thoải mái, dỗ dành đến nỗi lão phu nhân mỗi ngày đều vui vẻ vô cùng, phu thê hai người tốt đẹp mỹ mãn, thành hôn không bao lâu đã sinh ra tiểu công tử, làm cho người ta không nhịn được phải ghen tị. Có lẽ là thuận buồm xuôi gió quen rồi, cho nên Đại phu nhân mới không chịu nổi đả kích Đại công tử qua đời… Ngô mama thấy lão phu nhân than thở, liền muốn trấn an bà: “Lão phu nhân chớ lo lắng, cho dù Đại phu nhân có như thế nào thì nội tâm người cũng luôn tốt, tuy hay so đo với Nhị công tử nhưng chưa bao giờ thật sự động tay, cũng không nói qua chuyện này với ai bên ngoài.”
Dừng một chút, bà lại nói: “Chúng ta luôn phải nhìn về phía trước, Đại công tử đã không còn, tuy rằng Nhị công tử không thượng triều, nhưng tốt xấu gì cũng còn ở bên cạnh người! Tam công tử đã là Trấn Quốc đại tướng quân, năm nay còn cưới thê tử, ngày sau nhất định sẽ viên mãn!”
Nhắc tới chuyện này, Tần lão phu nhân lập tức hỏi: “A Viễn bên kia, gần đây thế nào rồi?”
“Hôm nay lại mặt, tướng quân cùng phu nhân còn đến phủ Học sĩ.” Ngô mama tươi cười. Nghe vậy mặt mày Tần lão phu nhân hơi giãn ra một chút: “Không tệ, cuối cùng cũng thông suốt.”
Bà cũng có chút vui mừng, xem ra lần trước dạy bảo tên đầu đất này còn có chút hiệu quả.
“Lão phu nhân còn không biết… Lúc hai người hồi phủ, nghe nói tướng quân ôm phu nhân đi một đường thẳng vào tẩm điện của Phi Hiên Các, đợi một hồi lâu mới đi ra!”
Lão phu nhân quét sạch lớp sương mù u ám vừa rồi, kích động nói: “Thật sao?”
Bà hưng phấn không thôi, giống như tức phụ đáng yêu của Lão tam ngày mai liền sinh cho bà một chất tử vậy. Ngô ma ma lại vội vàng bổ sung: “Nhưng mà sau đó lại nghe nói, chân của Tam phu nhân bị thương, cho nên tướng quân mới…”
Bà lắc đầu, trong lòng đã có tính toán: “Không sao!”
Bà cũng biết, Tần Tu Viễn trời sinh tính tình lãnh đạm, nếu là người khác bị thương ở chân, đừng nói ôm, chỉ sợ là nhìn một cái hắn cũng không thèm nhìn. Tần lão phu nhân nhẹ nhàng nắm khăn lụa trong tay, con ngươi đảo nhanh: “Dựa vào tính tình của A Viễn, có thể chủ động một lần đã giống như cây vạn tuế ngàn năm trổ hoa rồi, rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, Nguyễn Nguyễn cũng phải thông suốt mới được… Đi, chúng ta đi thăm nàng!”
Đảo mắt, Tần lão phu nhân đã đi tới Phi Hiên Các.
“Mẫu thân, con thật sự không có việc gì, còn phiền người đi một chuyến…”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy Tần lão phu nhân đặc biệt tới Phi Hiên Các thăm nàng thì có chút cảm động. Tần lão phu nhân nói: “Nhìn hài tử này, đều là người một nhà, ta đến thăm con là chuyện đương nhiên thôi.”
Bà bất động thanh sắc đánh giá gian nội thất, ra sức tìm kiếm dấu vết mà Tần Tu Viễn để lại, nhưng tất cả những dấu hiệu trong phòng đều đang nói cho bà biết, nhi tử của bà không sống trong căn phòng này… Trong lòng Tần lão phu nhân có chút mất mát, nhưng cũng không biểu hiện lên trên mặt, bà tủm tỉm cười: “Hôm nay về nhà mẫu thân, phụ mẫu của con vẫn khỏe chứ?”
Đường Nguyễn Nguyễn thở dài một hơi nói: “Mẫu thân con bệnh nặng, gầy đến mức khiến người ta đau lòng, cũng không ăn được cái gì…”
Nàng nghĩ về phía sau thỉnh thoảng còn muốn về nhà thăm mẫu thân cho nên cũng nhân cơ hội này nói hết tình hình bên đó ra, ngày sau muốn xuất phủ cũng dễ dàng hơn một chút. Tần lão phu nhân có chút ngoài ý muốn: “Mẫu thân con bị bệnh gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Trước mắt còn chưa chứng thực xong, thế nhưng ngày mai sẽ có tin tức.”
Trò chuyện trong chốc lát, hai người đều có chút mệt mỏi, Tần lão phu nhân liền dặn Đường Nguyễn Nguyễn nghỉ ngơi thật tốt, còn bà thì rời khỏi phòng ngủ. Đi ngang qua sân giữa của Phi Hiên Các, thấy cửa thư phòng khép hờ, Minh Sương đang quét tước bên trong. Bà nhìn thoáng qua thư phòng, ánh mắt bà tập trung vào thứ gì đó, sắc mặt chợt lạnh băng, ngay sau đó liền tức giận rời đi. Ngô ma ma theo ánh mắt lão phu nhân nhìn lại thì phát hiện thứ mà lão phu nhân nhìn… chính là chiếc giường đơn nhỏ hẹp kia. Bà cũng bất đắc dĩ cười cười, vội vàng đuổi theo bước chân của lão phu nhân.
…..
Tần Tu Viễn ở quân doanh tới tận khuya mới trở về phủ. Hắn bước vào Phi Hiên Các, theo thói quen nhìn thoáng qua phòng bếp nhỏ, hôm nay đèn phòng bếp nhỏ rốt cục cũng tắt. Đêm nay, người canh gác là Minh Sương, nàng thấy tướng quân trở về thì tới hành lễ: “Tướng quân.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu, hắn chần chờ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Nàng thế nào rồi?”
Minh Sương đáp: “Phu nhân đắp thuốc xong, vừa mới đi ngủ.” Nàng ấy lại hỏi thêm, “Nếu không người đi vào xem chút?”
Ăn nhiều món ngon của phu nhân như vậy, Minh Sương luôn muốn vì phu nhân mà tranh thủ việc gì đó. Tần Tu Viễn dừng một chút, lại trầm giọng nói: “Thôi được rồi, để cho nàng nghỉ ngơi đi.”
Minh Sương lại nói: “Vâng, cũng tốt. Chân phu nhân còn đau đến lợi hại!” Nàng lại len lén nhìn phản ứng của Tần Tu Viễn. Tần Tu Viễn nhíu mày hỏi: “Chỉ là vết bầm thôi mà, sao lại có thể đau đến như vậy?”
Minh Sương nghiêm túc: “Nô tỳ cũng không biết, có lẽ là bị thương sâu bên trong… Phu nhân kiên cường, không nói một tiếng trước mặt người, người đi rồi, nàng mới đau đến rơi nước mắt!”
Nàng ấy càng bịa càng thuận miệng, tất nhiên là phải lừa được tướng quân tới thăm phu nhân mới được!
Sắc mặt Tần Tu Viễn không gợn sóng, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.
…..
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Thái y liền đến tái khám. Mạnh thái y đi xuyên qua sân giữa Phi Hiên Các, tình cờ gặp Tần Tu Viễn, hai người hành lễ với nhau. Mạnh thái y liền nói: “Tướng quân, hạ quan đến xem bệnh cho phu nhân.”
Tần Tu Viễn do dự một chút, nói: “Ta cũng đi cùng ngài.”
Mạnh Thái y gập đầu: “Vậy được.”
Hai người cùng nhau đi vào gian nội thất, Đường Nguyễn Nguyễn đã ngồi ngay ngắn bên giường, thấy Mạnh thái y đến, nàng vội vàng đứng dậy nghênh đón. Mạnh Thái y nói: “Phu nhân cứ ngồi xuống, phiền phu nhân cho ta xem miệng vết thương.”
Tần Tu Viễn đứng ở một bên, trầm mặc không nói. Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, yên lặng vén ống quần lên đầu gối, vết rách bên ngoài vết bầm tím hôm qua đã khép lại, chỉ để lại vết bầm tím còn chưa tan hết. Mạnh Thái y nói: “Đã không còn gì đáng ngại, đắp thuốc thêm ba ngày nữa là có thể lành, phu nhân không có việc gì có thể tự mình xoa bóp chân một chút.” Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu cười nói: “Được, đa tạ Mạnh thái y.”
Lúc này, Tần Tu Viễn đột nhiên mở miệng hỏi: “Vết thương này… Rất đau sao?”
Chương 24: Chocolate
Mạnh Thái y bị hỏi như vậy thì ngẩn ra, lập tức nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái, thầm nghĩ phu nhân mảnh mai như thế, sợ đau cũng là chuyện bình thường.
Hắn liền nói: “Nam nhân thì sẽ không cảm thấy cái gì. Nhưng vết thương này ở trên người nữ tử thì sẽ cảm thấy rất đau.”
Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Ta cảm thấy ổn, không đau.”
Nàng nói chính là lời nói thật, chỉ cần không đi lại thì sẽ không có cảm giác gì. Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn hơi híp lại: “Thái y nói đau là đau, nàng không cần cậy mạnh nữa.”
Đường Nguyễn Nguyễn còn muốn giải thích: “Ta không có…”
Tần Tu Viễn lại dặn dò: “Phu nhân nhà ta xưa nay sợ đau, kính xin Mạnh thái y để tâm nhiều hơn.”
Chợt, hắn lại nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, thuốc lần trước ngài cho bản tướng quân, hiệu quả rất tốt. Mấy ngày nữa ta lại sai Tần Trung đến Thái Y Viện lấy thêm một ít.”
Mạnh thái y nghe vậy thì cao hứng nói: “Vậy thì quá tốt rồi!”
Tần Tu Viễn lại hàn huyên hai câu sau đó mới vội vàng chạy tới quân doanh. Mạnh thái y đang chuẩn bị cáo lui thì Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Mạnh thái y, xin dừng bước.”
Mạnh thái y hỏi: “Phu nhân còn chuyện gì nữa sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn cho Thải Vi một cái ánh mắt, Thải Vi liền lấy từ tay áo ra một đơn thuốc đưa cho Mạnh thái y: “Mời thái y xem giúp, phương thuốc này là trị liệu cho chứng bệnh gì? Có gì sai hay không?”
Tốc độ làm việc của Đường bá rất nhanh, trời vừa tờ mờ sáng đã sai người đưa phương thuốc của mẫu thân Đường Nguyễn Nguyễn tới đây. Mạnh thái y tiếp nhận phương thuốc, tỉ mỉ nhìn kỹ, đột nhiên hắn nhíu mày: “Một phương thuốc đang tốt như thế này, vì sao lại phải cho thêm khổ sâm* vào?” Đường Nguyễn Nguyễn lập tức hỏi: “Xin Mạnh Thái y nói rõ ràng một chút!”
Mạnh thái y vuốt nhẹ chòm râu, như có điều suy nghĩ nói: “Đây vốn là phương thuốc ích khí bổ huyết bình thường, nếu muốn gia tăng hiệu quả thì thêm một chút đan sâm là được. Nhưng đại phu này lại bỏ thêm khổ sâm, vừa không đúng bệnh, lại còn dễ dàng dẫn đến tác dụng phụ khác.”
Đường Nguyễn Nguyễn lo lắng: “Tác dụng phụ là gì? Nếu dùng trong thời gian dài thì sẽ thế nào?”
Mạnh thái y không cần suy nghĩ đã nói: “Xem liều lượng này, cũng không đến mức lấy đi tính mạng người khác. Thế nhưng cũng phải xem là ai uống thuốc ấy, nếu là nam tử trưởng thành thì có lẽ không ảnh hưởng gì lớn. Nhưng nếu bệnh nhân có cơ thể suy nhược sợ lạnh, thức ăn vào bụng khó tiêu hóa… Khổ sâm này, được gọi là thảo dược đắng nhất, bất kỳ ai dùng nó trong một thời gian dài đều khó tránh khỏi cảm giác buồn nôn, càng không muốn ăn uống gì.”
Cũng chính là chứng bệnh dân gian thường gọi… Chán ăn.
Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn dần tối lại, nàng vội vàng nói: “Mạnh thái y, mẫu thân ta dùng loại thuốc này… Cũng hơn hai tháng nay rồi, hiện tại đã không ăn uống được gì, gầy đến nỗi không ngồi dậy được, không biết có cách nào có thể cứu bà ấy không?”
Mạnh thái y sửng sốt, nói: “Thì ra là Đường phu nhân…”
Mạnh thái y ở trong cung nhiều năm, đã quen với việc ngấm ngầm đấu đá của hậu cung, cho nên tất nhiên biết chuyện gì xảy ra. Hắn cũng không hỏi quá nhiều mà chỉ nói: “Hạ quan có thể kê thêm một phương thuốc để điều trị cho phu nhân, chẳng qua cũng phải tìm cách cho phu nhân ăn vài thứ, nếu không có thể lực thì có uống thuốc gì cũng vô dụng.”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Đa tạ Mạnh thái y, nhưng với tình trạng của mẫu thân hiện tại như vậy thì nên ăn cái gì mới tốt?” Mạnh thái y suy nghĩ một chút: “Nhìn xem trước kia phu nhân thích ăn cái gì, có thể thử kích thích vị giác bà ấy một chút hay không, chỉ là phu nhân đã ăn khổ sâm trong một thời gian dài, nếu có thể tìm được thứ gì đó giống như trong đắng có ngọt, sẽ dễ dàng nuốt xuống hơn.”
Trong đầu nàng bất chợt lóe lên tia sáng: Trong đắng có ngọt… Chocolate?
Tiễn Mạnh thái y đi, Đường Nguyễn Nguyễn liền xuống giường viết một danh sách rồi đưa cho Thải Vi.
“Thải Vi, ngươi mau chóng đến Thanh Mộc Trai, giúp ta mua những nguyên liệu nấu ăn này trở về.”
Thải Vi thấy vậy thì nói: “Tiểu thư, chân của người còn chưa tốt, đã vội vàng làm đồ ăn cho phu nhân rồi sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn không để ý lắm: “Đây chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ, nếu cứ kéo dài, ta sợ mẫu thân…”
Nàng không nói ra những lời sau đó, Thải Vi lại hiểu ý: “Nô tỳ đã biết, nô tỳ sẽ đi ngay đây.”
Thải Vi đi ra ngoài không bao lâu, Minh Sương liền tới gõ cửa: “Phu nhân! Đậu phộng hôm qua, tìm được rồi!”
Đường Nguyễn Nguyễn vốn còn đang suy nghĩ về chuyện của mẫu thân, nghe nàng ấy vừa nói thì có chút lơ đễnh hỏi lại: “Đậu phộng ở đâu vậy?”
Minh Sương bưng chén đậu phộng trống rỗng cho nàng xem: “Thì ra là hôm qua tiểu công tử Minh Hiên tới tìm tướng quân, kết quả trong viện chúng ta không có ai, hắn liền tự mình đi vào phòng bếp nhỏ tìm đồ ăn…”
Nàng ấy lẩm bẩm: “Thật là không nghĩ tới, tiểu công tử lại ăn sạch đậu phộng tửu quỷ của chúng ta!”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy bộ dáng ngây thơ đáng yêu của nàng ấy thì trong lòng cũng thoải mái vài phần, nói: “Ăn rồi thì thôi, lần sau lại làm là được.”
Nàng nhớ rõ đại tẩu có hai hài tử, trưởng tử là Tần Thanh Hiên, đã chín tuổi, từ nhỏ đã được đưa đến Thái học. Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi một câu: “Hắn tới tìm tướng quân làm gì?”
Minh Sương đáp: “Nô tỳ thấy, có thể tiểu công tử muốn tướng quân nhà chúng ta dạy hắn võ nghệ.”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy kỳ quái: “Bản thân hắn không có sư phụ sao?”
Minh Sương lắc đầu: “Không có, Đại phu nhân không cho hắn tập võ.”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy lạ: “Vì sao?”
Minh Sương là một người ruột để ngoài da cho nên nói toàn bộ những gì mình biết ra hết: “Ba năm trước đây, Hổ Khiếu tướng quân theo Quốc Công gia xuất chinh Bắc Tề, kết quả chết trận sa trường, không thể trở về được nữa. Đại phu nhân thương tâm quá độ, người sợ tương lai của hai vị tiểu công tử cũng bị chôn vùi trên chiến trường cho nên sống chết cũng không đồng ý cho bọn họ học võ. Mà ở Thái học thì văn hay võ đều được coi trọng, Đại phu nhân không muốn Minh Hiên tiểu công tử tập võ, cho nên không cho ngài ấy đi.”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Vậy tại sao Thanh Hiên lại được đến Thái học?”
Minh Sương cúi đầu: “Bởi vì trước khi Đại công tử qua đời thì Thanh Hiên tiểu công tử đã vào Thái học rồi, ngài ấy tư chất thông minh, còn được tuyển làm thư đồng cho Thái tử cho nên lúc này Đại phu nhân mới không quản thúc được ngài ấy.”
Trong thái học ngoại trừ Thái tử, Hoàng tử, con cháu hoàng gia tông thất ra, thì cũng chỉ có những thần tử được Hoàng thượng cực kỳ sủng ái mới có tư cách đưa hài tử tới đó học, văn thao võ lược đều do các Đại học sĩ đứng ra giảng dạy. Trước khi đương kim Thánh thượng đăng cơ, phụ thân của Đường Nguyễn Nguyễn chính là lão sư của Thái tử. Mà thư đồng của Thái tử đều là những người xuất sắc ở Thái học, chờ sau khi Thái tử đăng cơ sẽ trở thành phụ tá đắc lực bên cạnh tân hoàng, cho nên, Tần gia cũng hết sức chú trọng bồi dưỡng Thanh Hiên. Minh Sương lại nói: “Đáng thương cho Minh Hiên tiểu công tử, từ nhỏ ngài ấy đã luôn sùng bái phụ thân, chỉ mong muốn trở thành một người giống như Đại công tử, nhưng Đại phu nhân không chấp nhận cho ngài ấy luyện võ… Cũng tự mình chặt đứt ý niệm của ngài ấy.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong thì không khỏi có chút tiếc nuối. Nàng nhớ tới chính mình lúc còn ở hiện đại…
Nàng muốn toàn tâm toàn ý làm đồ ăn vặt, nhưng cho dù có nhiều người yêu thích video ẩm thực của nàng đến đâu, thậm chí thu nhập khá tốt nhưng vẫn không được cha mẹ công nhận. Bọn họ đều cho rằng đây không phải là công việc kinh doanh đàng hoàng, chỉ là ham vui chơi bời tiêu khiển. Thời thơ ấu thì luôn vắng mặt không gặp nàng, đến lúc lớn lên thì tỏ vẻ khinh miệt công việc cùng đam mê của nàng, tất cả đều in sâu trong lòng Nguyễn Nguyễn. Cảm giác không ai thấu hiểu, không ai ủng hộ này… Nàng có thể đồng cảm.
…..
Thải Vi đi không bao lâu đã mang một bao tải nguyên liệu nấu ăn trở về. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn bột ca cao, đường mịn, bơ mà nàng ấy mua về, không khỏi có chút hưng phấn, nàng chuẩn bị lập tức bắt đầu làm chocolate. Thải Vi thấy thế, vội vàng nói: “Tiểu thư! Người quên chân mình còn đang bị thương rồi sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn không quan tâm: “Đã không còn đau nữa, đứng lên không thành vấn đề!”
Thải Vi nhắc nhở: “Nhưng tướng quân nói…”
Đường Nguyễn Nguyễn trừng mắt nhìn nàng ấy một cái: “Hiện giờ tướng quân ở đâu?”
Nửa câu sau nghẹn lại ở cổ họng Thải Vi, tướng quân không có ở đây, tất nhiên là mọi chuyện đều phải nghe theo phu nhân… Đường Nguyễn Nguyễn vui vẻ đến bếp nhỏ, đầu tiên là rửa sạch tay, sau đó nàng tìm được muỗng rây bột nho nhỏ. Nàng mở túi bột ca cao ra, đổ vào muỗng rây, bên dưới dùng một cái bát để hứng. Nàng vừa lắc nhẹ chiếc muỗng, bột ca cao màu nâu đã rơi vào trong bát. Nàng rây rất cẩn thận, thấy có mấy phần ca cao dính lại với nhau thành cục nhỏ, đều bị nàng nhẹ nhàng tán ra rồi rây tiếp, như vậy càng đảm bảo Chocolate làm xong sẽ mịn mà đều hơn. Thải Vi ở một bên nghiêm túc nhìn, hương vị của bột màu nâu này rất kỳ lạ, giống như trong vị đắng có mang theo một mùi thơm khó tả. Thải Vi tò mò: “Tiểu thư, cái gì đây?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Đây là bột ca cao, có thể dùng để làm Chocolate.”
“Chocolate là gì?” Minh Sương nghe nói phu nhân đang làm đồ ăn, cũng nhanh chóng tiến vào phòng bếp nhỏ. Đường Nguyễn Nguyễn giải thích: “Chocolate là một món tráng miệng, trong đắng có ngọt, mùi vị rất ngon.”
Dứt lời, nàng lại mở một túi sữa bột, tiếp tục đổ ra muỗng rây, nhẹ nhàng lắc đều đều để rây sữa bột mịn màng lên trên phần ca cao vừa chuẩn bị xong. Sữa bột vừa trắng vừa thơm, dần dần phủ lên trên lớp bột ca cao màu nâu kia, giống như một ngọn núi tuyết nho nhỏ, rất đẹp mắt. Minh Sương tò mò nói: “Chocolate có thể vừa đắng vừa ngọt sao? Nghe có vẻ thú vị.”
Đường Nguyễn Nguyễn không ngừng tay, trên mặt còn gợn lên nụ cười: “Rất thú vị, có một số nơi sẽ coi Chocolate là vật định tình. Nếu một người tặng Chocolate cho người khác, vậy có nghĩa là người đó thích đối phương.”
Minh Sương không khỏi mở to hai mắt: “Còn có phong tục như vậy sao? Thật sự là chưa từng nghe thấy! Thế nhưng, làm như vậy sẽ rất xấu hổ…”
Thải Vi bật cười một tiếng: “Việc này Minh Sương khẳng định làm không được, nàng còn chưa kịp tặng người ta mà bản thân đã ăn sạch rồi!”
“Thải Vi xấu xa! Xem ta có đánh ngươi không…”
“Ha ha ha ha…” Mấy tiểu nha hoàn cười đùa thành một đoàn. Đường Nguyễn Nguyễn vừa cười, vừa khuấy đều bột ca cao cùng sữa bột, cho đến khi bột ca cao màu nâu, hoàn toàn hoà quyện với sữa bột màu trắng thì nàng mới bỏ bát xuống. Sau đó, tìm thấy một cái nồi nhỏ, đặt trên bếp. Nồi nhỏ chứa nước nhanh chóng sôi lên, sủi bọt ùng ục. Đường Nguyễn Nguyễn thấy vậy, nàng lập tức lấy một cái bát lớn để đặt lên nồi, định hấp cách thủy bơ lạt. Mấy khối bơ lạt được thả vào trong bát đã từ từ tan ra thành chất lỏng sóng sánh, dùng muỗng nhỏ khuấy khuấy lại biến thành dầu. Nàng rắc thêm một ít đường mịn, tiếp tục khuấy, thấy vừa đến lúc thì lại đổ bột ca cao cùng sữa bột vừa chuẩn bị sẵn, mượn nhiệt độ cách thủy, kiên nhẫn khuấy từng vòng từng vòng. Bước này rất quan trọng, nếu không khuấy đều, chocolate sẽ bị vón thành cục.
Hai tiểu nha hoàn ở bên cạnh dùng sức hít mũi, vị ngọt vừa thơm vừa nồng đậm này, thật sự là làm cho người ta thèm nhỏ nước miếng.
Chỉ chốc lát sau, Chocolate nóng chảy đã hoàn thành, nhưng mà nơi này không có túi bắt kem, cũng không có khuôn bánh. Đường Nguyễn Nguyễn nhạy bén nghĩ ra một biện pháp, nàng sai Minh Sương đi lấy mấy ly nhỏ dùng để uống rượu tới.
Nàng ấy tò mò: “Phu nhân, mấy ly rượu này dùng để làm gì?”
* Lá khổ sâm có vị đắng, tính bình, hơi độc. Tác dụng nổi bật của khổ sâm là điều trị đau bụng, đi ngoài do kiết lỵ. Ngoài ra cây khổ sâm còn là một vị thuốc điều trị bệnh viêm đại tràng rất hay.
Mạnh đại phu kinh ngạc ngẩng đầu, hỏi: “Phu nhân chẳng lẽ không biết sao? Đại tướng quân có chứng đau đầu, bởi vì lão phu có kinh nghiệm ở phương diện trị liệu bệnh này cho nên Hoàng thượng mới an bài lão phu tới chẩn trị cho tướng quân.”
Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên nhớ tới đêm tân hôn Tần Tu Viễn đã lấy sai Chocolate làm thuốc, nhất thời có chút lo lắng: “Nếu không uống thuốc theo định kỳ, vậy sẽ như thế nào?”
Mạnh đại phu bất đắc dĩ nói: “Cũng không sao cả…. Nói ra thật hổ thẹn, thuốc của lão phu cũng chỉ là thuốc giảm đau có tác dụng ổn định cùng thả lỏng tinh thần mà thôi, chứng đau đầu của tướng quân từ ba năm trước đây bắt đầu phát tác, hiện tại vẫn luôn không tìm được giải pháp chữa đúng bệnh, thời điểm cơn đau ập tới, giống như là mạch máu chảy ngược, thống khổ vô cùng.”
Đường Nguyễn Nguyễn lo lắng nhíu mày.
Tuy nhiên mấy viên Chocolate đó hắn ăn được thì cứ ăn, cũng không cần thiết lăn tăn chuyện giải thích với hắn, dù sao nàng cũng đã nhờ Thải Bình đưa bình dược cho Minh Sương, chắc lúc này cũng đã tới tay Tần Tu Viễn
……
Thải Vi tiễn Mạnh thái y đi sau đó mới đến hầu hạ Đường Nguyễn Nguyễn nghỉ ngơi. Minh Sương biết Đường Nguyễn Nguyễn bị thương thì lảo đảo chạy vào, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Phu nhân thế nào rồi? Có đau không?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Không có gì đáng ngại, đừng lo lắng.”
Minh Sương có chút đau lòng gật đầu, nàng ấy nghĩ thầm, mấy ngày nay sợ là không có đồ ăn ngon… Đường Nguyễn Nguyễn kéo chăn, cẩn thận che chân bị thương, hỏi: “Tướng quân đi đâu rồi?”
Minh Sương trả lời: “Tướng quân còn quân vụ phải xử lý, vừa đi quân doanh.”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, lại kỳ quái nói: “Không phải hôm nay được nghỉ phép sao?”
Minh Sương cười cười: “Tướng quân của chúng ta có khi nào nghỉ phép đâu? Cho dù là Hoàng thượng có đại xá thiên hạ thì ngài ấy vẫn bền lòng vững dạ muốn đến quân doanh.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lập tức nghĩ đến buổi sáng người nọ ngồi trong xe ngựa, mắt phượng khẽ nhếch, không có cảm xúc gì mà nói với nàng: “Hôm nay nghỉ, dù sao nhàn rỗi cũng không có việc gì làm, đi cùng nàng một chuyến cũng được…”
Ngày thường hắn đi quân doanh thì mặc một thân trang phục luyện võ, hôm nay lại thay đổi cẩm bào xanh lam khác bình thường, lại còn tỉ mỉ đeo đai ngọc, thì ra… Hắn cũng không phải nhất thời hứng khởi mới đưa nàng lại mặt, mà đã sớm để việc này ở trong lòng. Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ đến điều này, hai bên má hơi ửng hồng, có chút mất tự nhiên hỏi: “Chàng, chàng ấy khi nào trở về?”
Minh Sương nghe xong, đáp lại: “Nô tỳ cũng không biết… Nhưng mà nô tỳ có việc muốn khởi bẩm cùng phu nhân.”
Đường Nguyễn Nguyễn thu liễm thần sắc, hỏi: “Làm sao vậy?”
Minh Sương luôn luôn có chút bất cẩn, nếu nàng ấy muốn bẩm báo chuyện gì, chỉ sợ là đại sự. Minh Sương có chút do dự, nhưng thật sự nhịn không được, liền nói: “Nô tỳ, nô tỳ hoài nghi Phi Hiên Các có kẻ trộm tiến vào!”
Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh: “Kẻ trộm? Ngươi mất gì sao?”
Minh Sương lộ ra vẻ mặt tiếc hận nói: “Phu nhân, buổi sáng người để lại cho chúng ta chén đậu phộng tửu quỷ kia, vậy mà không thấy đâu nữa!”
Đường Nguyễn Nguyễn bật cười nói: “Chỉ sợ không phải là trộm vào, mà là mèo tham ăn nào đó.”
Minh Sương và Thải Vi nghi hoặc liếc nhau, nhưng ai là là mèo tham ăn đây?
…..
“Nhị thúc, không bằng người dạy con đi!” Một nam hài trắng trẻo gầy gò, trong tay ôm một cái chén lớn, đang ngồi ở đối diện Tần Tu Dật. Tần Tu Dật ngồi trước bàn cờ, đang chơi cờ một mình. Tay trái hắn nắm quân cờ màu trắng, nói với nam hài đối diện: “Minh Hiên, sao con không đi tìm Tam thúc của con ấy?”
Tần Minh Hiên bĩu môi nói: “Tam thúc cả ngày không có ở nhà, hôm nay con đến Phi Hiên Các, lại không gặp thúc ấy…”
Dứt lời, hắn cầm mấy viên đậu phộng ném vào miệng, nhai ọp ẹp, tiếng vang và mùi hương này làm tâm thần Tần Tu Dật không yên, hắn nhịn không được ngước mắt lên nhìn… Tần Minh Hiên đang ôm một cái chén lớn, trong chén còn có nửa phần đậu phộng chiên ớt, đậu phộng này còn có lớp vàng bơ sáng bóng hơn so với đậu phộng bình thường, dường như được cẩn thận chiên qua, vừa nhìn thấy liền làm cho người ta nhịn không được muốn động đậy mười ngón tay. Tần Tu Dật tò mò hỏi: “Đậu phộng này, con lấy đâu ra?”
Tần Minh Hiên mới bảy tuổi, đúng lúc thèm ăn, hắn vừa nhai đậu phộng trong miệng, vừa đáp lại: “Đây là món con tìm được ở phòng bếp nhỏ của Tam thúc, rất ngon! Tam thúc lại mời một đầu bếp lợi hại như vậy từ khi nào?”
Tần Tu Dật cúi đầu cười: “Có phải con lại bị nương phạt không cho ăn cơm không, cho nên đói đến mờ mắt, cảm thấy cái gì ăn cũng ngon hết?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tần Minh Hiên nổi lên ửng đỏ, hắn không phục mà nói: “Bị mẫu thân phạt thì thế nào! Không phải lúc nào nương cũng đúng!”
Hắn đặt bát trên bàn, nghiêm túc nói: “Mẫu thân luôn muốn con học kinh thư, nhưng con không thích, con muốn học võ, giống phụ thân con, trở thành một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa!” Thân mình nho nhỏ ngồi rất nghiêm trang, nói năng lại vô cùng có khí phách. Tần Tu Dật ngẩn ra, hắn dừng động tác trên tay: “Mẫu thân con chỉ là… Muốn con một đời bình an.”
Ánh mắt Tần Minh Hiên ảm đạm vài phần, hắn thấp giọng: “Con biết… Phụ thân con mất, đến nay nương đều rất khổ tâm, bà ấy không muốn huynh đệ bọn con ra chiến trường…” Dừng một chút, hắn lại khôi phục thần sắc quật cường: “Nhưng bọn con là nam nhi Tần gia! Từ nhỏ phụ thân đã dạy dỗ, đại trượng phu phải bảo vệ quốc gia, cho dù có chết trận sa trường cũng không có gì quá đáng sợ!”
Tần Tu Dật buông quân cờ xuống, hắn vươn tay trái, sờ sờ đầu Tần Minh Hiên: “Nhị thúc biết con có chí khí, nhưng bảo vệ quốc gia cũng không nhất định phải ra chiến trường. Nếu con học tập kinh thư, thi lấy công danh, tạo phúc cho dân chúng, cũng lợi quốc lợi dân…”
Tần Minh Hiên hất tay Tần Tu Dật ra, nói: “Con không học! Con sẽ tập võ! Vì sao ca ca có thể tập võ mà con lại không thể?”
Tần Tu Dật bất đắc dĩ nói: “Thanh Hiên ca ca của con giờ đã là thư đồng của Thái tử, tất nhiên phải luyện tập võ nghệ cho thật tốt, tương lai mới có khả năng bảo hộ tốt cho Thái tử điện hạ.”
Tần Minh Hiên bĩu môi: “Không công bằng! Các người đều không công bằng!”
Hốc mắt của hắn có chút phiếm hồng, nói: “Nhị thúc không dạy con, con liền quấn lấy Tam thúc! Tam thúc không dạy con… Con liền… Con liền…”
“Con sẽ làm gì?” Một giọng nữ nhân lạnh lùng từ phía sau vang lên, trong tay Vương thị cầm một cây roi dài, đúng là gia pháp Tần gia. Sắc mặt Tần Minh Hiên thoáng chốc biến đổi, hắn thành thành thật thật buông chén xuống, yên lặng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ giận dữ của Vương thị, trong lòng căng thẳng đến bồn chồn. Tần Tu Dật đứng lên, ống tay áo bên phải trống rỗng, hắn trầm giọng nói: “Đại tẩu, Minh Hiên còn nhỏ, có một số việc hắn còn chưa hiểu…”
Vương thị hừ lạnh một tiếng: “Hiện tại không hiểu chuyện, đã có thể ngỗ nghịch với ta như vậy, sau này nếu hiểu chuyện rồi, chẳng phải là càng vô pháp vô thiên sao?” Roi trong tay nàng lóe sáng, nói với Tần Minh hiên: “Không phải con muốn làm đại anh hùng sao, muốn ra chiến trường sao?” Nàng lại oán hận nói: “Con hãy hỏi roi trong tay ta có đồng ý hay không?”
Tần Minh Hiên cũng bị bức bách, hô to: “Mẫu thân không nói lý lẽ! Chỉ biết đánh con!”
Vương thị tức giận: “Con còn dám cãi lại! Đúng là không biết hối cải!”
Tần Minh Hiên khóc thành tiếng, hắn hét lớn: “Con không sai! Con sẽ là một đại anh hùng!”
Vương thị: “Con!”
Nàng bị hài tử làm cho tức giận tới mức vung roi lên, giơ tay quất về phía Tần Minh Hiên. Tần Tu Dật thấy thế, vươn tay trái ra bắt lấy roi, nói: “Đại tẩu! Chớ nên xúc động, đừng làm hài tử bị thương!”
Vương thị lạnh lùng nhìn hắn: “Ta quản giáo hài tử nhà mình, không liên quan gì tới ngươi!”
Dứt lời, lại giơ tay nâng roi lên muốn đánh, Tần Tu Dật cầm roi không buông tay, hắn kiên định: “Minh Hiên là nhi tử của Đại ca, chính là chất tử của ta! Làm sao ta có thể không quản được?”
Vương thị tức giận cười ngược lại: “Ngươi quản hắn? Ha ha!”
Nàng ta nói từng chữ như dao nhọn: “Một mình ngươi trốn được trở về, ngay cả khi thấy Đại ca ngươi chết cũng không cứu, hiện tại còn muốn quản nhi tử hắn sao?”
Chương 23
Sắc mặt Tần Tu Dật nháy mắt trắng bệch, môi mỏng mím chặt, trong đôi mắt phượng dài hẹp đều là vẻ đau đớn thống khổ. Tần Minh Hiên kinh ngạc nhìn bọn họ: “Mẫu thân, mẫu thân đang nói cái gì vậy?”
Hài tử bảy tuổi này rõ ràng không hiểu họ đang tranh cãi những gì Vương thị vẫn chưa trả lời mà chỉ cười thê lương, dứt khoát thu roi trong tay lại… Tần Tu Dật suy sụp buông tay, lại ngước mắt nhìn Vương thị mới nói: “Nếu đại tẩu còn hận ta, vậy hãy dùng roi quất ta đi.”
Vương thị run rẩy nói: “Ngươi cho rằng ta không dám sao?”
Trên mặt Tần Tu Dật không chút huyết sắc, còn lộ ra một tia chua xót: “Hoặc là, giết ta… Sớm đi đoàn tụ với phụ thân và huynh trưởng, cũng tốt.”
“Con đang nói hồ đồ cái gì vậy!” Tần lão phu nhân đứng phía sau bọn họ, nổi giận đùng đùng. Tần Tu Dật nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ đáp một câu: “Mẫu thân…”
Vương thị cũng xoay người lại, nàng ta hơi phúc thân: “Mẫu thân.”
Sắc mặt Tần lão phu nhân nghiêm nghị, nói với Vương thị: “Vân Vọng, mẫu thân biết trong lòng con không buông xuống được, nhưng sự tình đã qua lâu như vậy… Sao con lại phải níu kéo không buông? Mà chuyện lúc trước, cũng không thể hoàn toàn trách A Dật.”
Vành mắt Vương thị đã đỏ lên, nhưng vẫn mím môi không nói. Tần lão phu nhân lại thành khẩn khuyên nhủ: “Quên đi, quên đi thì mỗi ngày trôi qua mới có thể tốt hơn…”
Vương thị quật cường ngẩng đầu, đôi mắt đã rưng rưng: “Quên đi? A Thệ là trưởng tử của người, chẳng lẽ người cũng muốn quên chàng sao? Chàng nằm bên dưới lòng đất kia, có bao nhiêu lạnh lẽo cùng cô đơn?”
Mũi Tần lão phu nhân chua xót, khó khăn lắm nhịn không nói. Vương thị lại đau đớn thấu tâm: “Các người đều muốn quên chàng, nhưng con không muốn! Đừng ép buộc con!”
Dứt lời, hai hàng nước mắt chảy xuống, cả người khẽ run rẩy, Tần Minh Hiên sợ tới mức không dám thở mạnh, chỉ sợ hãi rụt rè đứng ở một bên. Tần lão phu nhân chua xót nói: “Tất nhiên là ta không muốn quên, dù sao hắn cũng là miếng thịt trên người ta rớt xuống!”
Thanh âm của bà khàn đi: “Nhưng ta không đành lòng… Con… A Dật… Các con cả đời sống trong bóng tối của chuyện này! Con nhìn bộ dáng của con bây giờ đi, điên điên khùng khùng, Thanh Hiên cùng Minh Hiên phải làm sao bây giờ? Bọn chúng đã mất đi phụ thân, chẳng lẽ còn muốn hai hài tử ấy phải sống với một người mẫu thân hỉ nộ vô thường?”
Lời nói của Tần lão phu nhân giống như một tiếng chuông cảnh tỉnh, hung hăng đánh thức Vương thị. Nàng ta cúi đầu nhìn Minh Hiên nhỏ nhắn gầy guộc đứng một bên. Hài tử thấp thỏm đi tới, nhẹ nhàng nắm chặt tay áo Vương thị, thật cẩn thận nói: “Mẫu thân đừng khổ tâm nữa, đều do con chọc người tức giận… Con… Con không đòi học võ nữa, người đừng khóc được không…”
Vương thị kinh ngạc nhìn hắn, hài tử mới bảy tuổi nhưng giữa hai hàng lông mày đã có bóng dáng giống Tần Tu Thệ. Quá khứ như gió, nàng ta gạt nước mắt trên mặt đi.
……
Thời điểm vừa mới thành thân, Tần Tu Thệ ngày nào cũng trêu chọc nàng. Cho tới lúc nàng thật sự tức giận, lại mang vẻ mặt đầy áy náy tới dỗ dành nàng.
“Phu nhân, ta sai rồi!” Tần Tu Thệ ôm lấy nàng, dịu dàng nói.
“Chàng sai ở đâu?” Vương thị đẩy hắn ra, nước mắt lưng tròng quay lại nhìn phu quân.
“Chỗ nào ta cũng sai!” Tần Tu Thệ ở ngoài có thể địch lại một ngàn tướng giặc, nhưng ở nhà lại là thê nô. Vương thị không nói nhưng trong lòng lại lặng lẽ mềm mại đi không ít. Tần Tu Thệ tiếp tục nói: “Phu nhân, đều do ta, là ta chọc nàng tức giận, nàng đừng khóc nữa được không?”
Nếu lại không để ý tới hắn, chỉ sợ hắn sẽ khóc theo nàng. Vương thị nín khóc mỉm cười: “Vậy chàng để cho ta đánh chàng đi! Hì hì…” Vương thị nghịch ngợm đưa tay đánh Tần Tu Thệ…
“Phu nhân, tha mạng!”
“Ha ha ha ha… ”
Phụ tử bọn họ đều sợ nhìn thấy nàng khóc. Còn giống nhau ở chỗ, hai người đều không biết dỗ dành nàng thế nào, chỉ biết chạy tới xin lỗi, muốn nàng luôn vui vẻ.
……
Nghĩ đến điều này, cảm xúc nàng đè nén đã lâu như hồng thủy vỡ đê dâng tới, không tự chủ được ngồi xổm xuống, ôm lấy Tần Minh Hiên, cất tiếng khóc lớn. Tần Minh Hiên cũng không biết vì sao mẫu thân lại khổ sở như vậy, chỉ dám đứng yên ở đó. Trước khi phụ thân xảy ra chuyện, hắn còn nhỏ tuổi, mẫu thân trong trí nhớ của hắn là một nữ tử thích cười, yêu huyên náo, người một nhà tuy rằng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng vẫn luôn hòa thuận vui vẻ. Từ sau khi phụ thân xảy ra chuyện, mẫu thân thường xuyên nghiêm mặt, có chút không vừa lòng liền trách cứ hai huynh đệ bọn họ, ca ca giận dỗi nên dứt khoát lấy cớ là làm thư đồng mà ở lại trong cung, rất ít khi hồi phủ. Còn Tần Minh Hiên thì chưa đi học cho nên tất nhiên trở thành đối tượng phát tiết của nàng. Trong ba năm qua, dường như đây là cái ôm đầu tiên mà mẫu thân đã dành cho hắn. Hắn có chút cảm động, lại không biết làm sao, thân thể cứng ngắc không dám nhúc nhích. Tần lão phu nhân thở dài thật sâu, nói với Tần Tu Dật: “Con đi trước đi, có ta ở đây được rồi.”
Vẻ mặt Tần Tu Dật đầy chua xót, yên lặng gật gật đầu. Hắn cúi đầu xoay người, bước chân vô hồn đi về phía trước…
Đã từng có một Tần Tu Dật, một mũi tên bắn trúng đôi mắt chủ soái quân địch trên chiến trường cách xa trăm mét, được ca tụng là đệ nhất thần tiễn của Đại Minh.
Mà bây giờ, ống tay áo trống rỗng bên phải của hắn bị gió lạnh thổi bay, cánh tay đã từng bắn đi mũi tên đó, vĩnh viễn nằm lại trên chiến trường nóng như lửa cháy Vô Nhân Cốc kia. Hình ảnh này rơi vào trong mắt Tần lão phu nhân, chính là suy sụp cùng bi thương vô tận….
Thật vất vả mới trấn an được Vương thị, Tần lão phu nhân cũng lau lau nước mắt, có chút mệt mỏi trở về Mục Di Trai. Ngô ma ma liền bước ra đón bà.
“Lão phu nhân, có chuyện gì xảy ra vậy?” Ngô ma ma ân cần hỏi. Mặt mày lão phu nhân ủ rũ, bà nói: “Vân Vọng như thế này cũng đã ba năm rồi, sao không có một chút dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp nào vậy? Cái tính tình này, làm cho hai hài tử cũng không muốn gần gũi nữa, ai…”
Ngô ma ma cũng có chút thổn thức. Bà nhớ rõ thời điểm Đại phu nhân vừa mới gả đến phủ, vẫn là một tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, hoạt bát lại thoải mái, dỗ dành đến nỗi lão phu nhân mỗi ngày đều vui vẻ vô cùng, phu thê hai người tốt đẹp mỹ mãn, thành hôn không bao lâu đã sinh ra tiểu công tử, làm cho người ta không nhịn được phải ghen tị. Có lẽ là thuận buồm xuôi gió quen rồi, cho nên Đại phu nhân mới không chịu nổi đả kích Đại công tử qua đời… Ngô mama thấy lão phu nhân than thở, liền muốn trấn an bà: “Lão phu nhân chớ lo lắng, cho dù Đại phu nhân có như thế nào thì nội tâm người cũng luôn tốt, tuy hay so đo với Nhị công tử nhưng chưa bao giờ thật sự động tay, cũng không nói qua chuyện này với ai bên ngoài.”
Dừng một chút, bà lại nói: “Chúng ta luôn phải nhìn về phía trước, Đại công tử đã không còn, tuy rằng Nhị công tử không thượng triều, nhưng tốt xấu gì cũng còn ở bên cạnh người! Tam công tử đã là Trấn Quốc đại tướng quân, năm nay còn cưới thê tử, ngày sau nhất định sẽ viên mãn!”
Nhắc tới chuyện này, Tần lão phu nhân lập tức hỏi: “A Viễn bên kia, gần đây thế nào rồi?”
“Hôm nay lại mặt, tướng quân cùng phu nhân còn đến phủ Học sĩ.” Ngô mama tươi cười. Nghe vậy mặt mày Tần lão phu nhân hơi giãn ra một chút: “Không tệ, cuối cùng cũng thông suốt.”
Bà cũng có chút vui mừng, xem ra lần trước dạy bảo tên đầu đất này còn có chút hiệu quả.
“Lão phu nhân còn không biết… Lúc hai người hồi phủ, nghe nói tướng quân ôm phu nhân đi một đường thẳng vào tẩm điện của Phi Hiên Các, đợi một hồi lâu mới đi ra!”
Lão phu nhân quét sạch lớp sương mù u ám vừa rồi, kích động nói: “Thật sao?”
Bà hưng phấn không thôi, giống như tức phụ đáng yêu của Lão tam ngày mai liền sinh cho bà một chất tử vậy. Ngô ma ma lại vội vàng bổ sung: “Nhưng mà sau đó lại nghe nói, chân của Tam phu nhân bị thương, cho nên tướng quân mới…”
Bà lắc đầu, trong lòng đã có tính toán: “Không sao!”
Bà cũng biết, Tần Tu Viễn trời sinh tính tình lãnh đạm, nếu là người khác bị thương ở chân, đừng nói ôm, chỉ sợ là nhìn một cái hắn cũng không thèm nhìn. Tần lão phu nhân nhẹ nhàng nắm khăn lụa trong tay, con ngươi đảo nhanh: “Dựa vào tính tình của A Viễn, có thể chủ động một lần đã giống như cây vạn tuế ngàn năm trổ hoa rồi, rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, Nguyễn Nguyễn cũng phải thông suốt mới được… Đi, chúng ta đi thăm nàng!”
Đảo mắt, Tần lão phu nhân đã đi tới Phi Hiên Các.
“Mẫu thân, con thật sự không có việc gì, còn phiền người đi một chuyến…”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy Tần lão phu nhân đặc biệt tới Phi Hiên Các thăm nàng thì có chút cảm động. Tần lão phu nhân nói: “Nhìn hài tử này, đều là người một nhà, ta đến thăm con là chuyện đương nhiên thôi.”
Bà bất động thanh sắc đánh giá gian nội thất, ra sức tìm kiếm dấu vết mà Tần Tu Viễn để lại, nhưng tất cả những dấu hiệu trong phòng đều đang nói cho bà biết, nhi tử của bà không sống trong căn phòng này… Trong lòng Tần lão phu nhân có chút mất mát, nhưng cũng không biểu hiện lên trên mặt, bà tủm tỉm cười: “Hôm nay về nhà mẫu thân, phụ mẫu của con vẫn khỏe chứ?”
Đường Nguyễn Nguyễn thở dài một hơi nói: “Mẫu thân con bệnh nặng, gầy đến mức khiến người ta đau lòng, cũng không ăn được cái gì…”
Nàng nghĩ về phía sau thỉnh thoảng còn muốn về nhà thăm mẫu thân cho nên cũng nhân cơ hội này nói hết tình hình bên đó ra, ngày sau muốn xuất phủ cũng dễ dàng hơn một chút. Tần lão phu nhân có chút ngoài ý muốn: “Mẫu thân con bị bệnh gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Trước mắt còn chưa chứng thực xong, thế nhưng ngày mai sẽ có tin tức.”
Trò chuyện trong chốc lát, hai người đều có chút mệt mỏi, Tần lão phu nhân liền dặn Đường Nguyễn Nguyễn nghỉ ngơi thật tốt, còn bà thì rời khỏi phòng ngủ. Đi ngang qua sân giữa của Phi Hiên Các, thấy cửa thư phòng khép hờ, Minh Sương đang quét tước bên trong. Bà nhìn thoáng qua thư phòng, ánh mắt bà tập trung vào thứ gì đó, sắc mặt chợt lạnh băng, ngay sau đó liền tức giận rời đi. Ngô ma ma theo ánh mắt lão phu nhân nhìn lại thì phát hiện thứ mà lão phu nhân nhìn… chính là chiếc giường đơn nhỏ hẹp kia. Bà cũng bất đắc dĩ cười cười, vội vàng đuổi theo bước chân của lão phu nhân.
…..
Tần Tu Viễn ở quân doanh tới tận khuya mới trở về phủ. Hắn bước vào Phi Hiên Các, theo thói quen nhìn thoáng qua phòng bếp nhỏ, hôm nay đèn phòng bếp nhỏ rốt cục cũng tắt. Đêm nay, người canh gác là Minh Sương, nàng thấy tướng quân trở về thì tới hành lễ: “Tướng quân.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu, hắn chần chờ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Nàng thế nào rồi?”
Minh Sương đáp: “Phu nhân đắp thuốc xong, vừa mới đi ngủ.” Nàng ấy lại hỏi thêm, “Nếu không người đi vào xem chút?”
Ăn nhiều món ngon của phu nhân như vậy, Minh Sương luôn muốn vì phu nhân mà tranh thủ việc gì đó. Tần Tu Viễn dừng một chút, lại trầm giọng nói: “Thôi được rồi, để cho nàng nghỉ ngơi đi.”
Minh Sương lại nói: “Vâng, cũng tốt. Chân phu nhân còn đau đến lợi hại!” Nàng lại len lén nhìn phản ứng của Tần Tu Viễn. Tần Tu Viễn nhíu mày hỏi: “Chỉ là vết bầm thôi mà, sao lại có thể đau đến như vậy?”
Minh Sương nghiêm túc: “Nô tỳ cũng không biết, có lẽ là bị thương sâu bên trong… Phu nhân kiên cường, không nói một tiếng trước mặt người, người đi rồi, nàng mới đau đến rơi nước mắt!”
Nàng ấy càng bịa càng thuận miệng, tất nhiên là phải lừa được tướng quân tới thăm phu nhân mới được!
Sắc mặt Tần Tu Viễn không gợn sóng, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.
…..
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Thái y liền đến tái khám. Mạnh thái y đi xuyên qua sân giữa Phi Hiên Các, tình cờ gặp Tần Tu Viễn, hai người hành lễ với nhau. Mạnh thái y liền nói: “Tướng quân, hạ quan đến xem bệnh cho phu nhân.”
Tần Tu Viễn do dự một chút, nói: “Ta cũng đi cùng ngài.”
Mạnh Thái y gập đầu: “Vậy được.”
Hai người cùng nhau đi vào gian nội thất, Đường Nguyễn Nguyễn đã ngồi ngay ngắn bên giường, thấy Mạnh thái y đến, nàng vội vàng đứng dậy nghênh đón. Mạnh Thái y nói: “Phu nhân cứ ngồi xuống, phiền phu nhân cho ta xem miệng vết thương.”
Tần Tu Viễn đứng ở một bên, trầm mặc không nói. Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, yên lặng vén ống quần lên đầu gối, vết rách bên ngoài vết bầm tím hôm qua đã khép lại, chỉ để lại vết bầm tím còn chưa tan hết. Mạnh Thái y nói: “Đã không còn gì đáng ngại, đắp thuốc thêm ba ngày nữa là có thể lành, phu nhân không có việc gì có thể tự mình xoa bóp chân một chút.” Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu cười nói: “Được, đa tạ Mạnh thái y.”
Lúc này, Tần Tu Viễn đột nhiên mở miệng hỏi: “Vết thương này… Rất đau sao?”
Chương 24: Chocolate
Mạnh Thái y bị hỏi như vậy thì ngẩn ra, lập tức nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái, thầm nghĩ phu nhân mảnh mai như thế, sợ đau cũng là chuyện bình thường.
Hắn liền nói: “Nam nhân thì sẽ không cảm thấy cái gì. Nhưng vết thương này ở trên người nữ tử thì sẽ cảm thấy rất đau.”
Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Ta cảm thấy ổn, không đau.”
Nàng nói chính là lời nói thật, chỉ cần không đi lại thì sẽ không có cảm giác gì. Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn hơi híp lại: “Thái y nói đau là đau, nàng không cần cậy mạnh nữa.”
Đường Nguyễn Nguyễn còn muốn giải thích: “Ta không có…”
Tần Tu Viễn lại dặn dò: “Phu nhân nhà ta xưa nay sợ đau, kính xin Mạnh thái y để tâm nhiều hơn.”
Chợt, hắn lại nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, thuốc lần trước ngài cho bản tướng quân, hiệu quả rất tốt. Mấy ngày nữa ta lại sai Tần Trung đến Thái Y Viện lấy thêm một ít.”
Mạnh thái y nghe vậy thì cao hứng nói: “Vậy thì quá tốt rồi!”
Tần Tu Viễn lại hàn huyên hai câu sau đó mới vội vàng chạy tới quân doanh. Mạnh thái y đang chuẩn bị cáo lui thì Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Mạnh thái y, xin dừng bước.”
Mạnh thái y hỏi: “Phu nhân còn chuyện gì nữa sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn cho Thải Vi một cái ánh mắt, Thải Vi liền lấy từ tay áo ra một đơn thuốc đưa cho Mạnh thái y: “Mời thái y xem giúp, phương thuốc này là trị liệu cho chứng bệnh gì? Có gì sai hay không?”
Tốc độ làm việc của Đường bá rất nhanh, trời vừa tờ mờ sáng đã sai người đưa phương thuốc của mẫu thân Đường Nguyễn Nguyễn tới đây. Mạnh thái y tiếp nhận phương thuốc, tỉ mỉ nhìn kỹ, đột nhiên hắn nhíu mày: “Một phương thuốc đang tốt như thế này, vì sao lại phải cho thêm khổ sâm* vào?” Đường Nguyễn Nguyễn lập tức hỏi: “Xin Mạnh Thái y nói rõ ràng một chút!”
Mạnh thái y vuốt nhẹ chòm râu, như có điều suy nghĩ nói: “Đây vốn là phương thuốc ích khí bổ huyết bình thường, nếu muốn gia tăng hiệu quả thì thêm một chút đan sâm là được. Nhưng đại phu này lại bỏ thêm khổ sâm, vừa không đúng bệnh, lại còn dễ dàng dẫn đến tác dụng phụ khác.”
Đường Nguyễn Nguyễn lo lắng: “Tác dụng phụ là gì? Nếu dùng trong thời gian dài thì sẽ thế nào?”
Mạnh thái y không cần suy nghĩ đã nói: “Xem liều lượng này, cũng không đến mức lấy đi tính mạng người khác. Thế nhưng cũng phải xem là ai uống thuốc ấy, nếu là nam tử trưởng thành thì có lẽ không ảnh hưởng gì lớn. Nhưng nếu bệnh nhân có cơ thể suy nhược sợ lạnh, thức ăn vào bụng khó tiêu hóa… Khổ sâm này, được gọi là thảo dược đắng nhất, bất kỳ ai dùng nó trong một thời gian dài đều khó tránh khỏi cảm giác buồn nôn, càng không muốn ăn uống gì.”
Cũng chính là chứng bệnh dân gian thường gọi… Chán ăn.
Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn dần tối lại, nàng vội vàng nói: “Mạnh thái y, mẫu thân ta dùng loại thuốc này… Cũng hơn hai tháng nay rồi, hiện tại đã không ăn uống được gì, gầy đến nỗi không ngồi dậy được, không biết có cách nào có thể cứu bà ấy không?”
Mạnh thái y sửng sốt, nói: “Thì ra là Đường phu nhân…”
Mạnh thái y ở trong cung nhiều năm, đã quen với việc ngấm ngầm đấu đá của hậu cung, cho nên tất nhiên biết chuyện gì xảy ra. Hắn cũng không hỏi quá nhiều mà chỉ nói: “Hạ quan có thể kê thêm một phương thuốc để điều trị cho phu nhân, chẳng qua cũng phải tìm cách cho phu nhân ăn vài thứ, nếu không có thể lực thì có uống thuốc gì cũng vô dụng.”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Đa tạ Mạnh thái y, nhưng với tình trạng của mẫu thân hiện tại như vậy thì nên ăn cái gì mới tốt?” Mạnh thái y suy nghĩ một chút: “Nhìn xem trước kia phu nhân thích ăn cái gì, có thể thử kích thích vị giác bà ấy một chút hay không, chỉ là phu nhân đã ăn khổ sâm trong một thời gian dài, nếu có thể tìm được thứ gì đó giống như trong đắng có ngọt, sẽ dễ dàng nuốt xuống hơn.”
Trong đầu nàng bất chợt lóe lên tia sáng: Trong đắng có ngọt… Chocolate?
Tiễn Mạnh thái y đi, Đường Nguyễn Nguyễn liền xuống giường viết một danh sách rồi đưa cho Thải Vi.
“Thải Vi, ngươi mau chóng đến Thanh Mộc Trai, giúp ta mua những nguyên liệu nấu ăn này trở về.”
Thải Vi thấy vậy thì nói: “Tiểu thư, chân của người còn chưa tốt, đã vội vàng làm đồ ăn cho phu nhân rồi sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn không để ý lắm: “Đây chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ, nếu cứ kéo dài, ta sợ mẫu thân…”
Nàng không nói ra những lời sau đó, Thải Vi lại hiểu ý: “Nô tỳ đã biết, nô tỳ sẽ đi ngay đây.”
Thải Vi đi ra ngoài không bao lâu, Minh Sương liền tới gõ cửa: “Phu nhân! Đậu phộng hôm qua, tìm được rồi!”
Đường Nguyễn Nguyễn vốn còn đang suy nghĩ về chuyện của mẫu thân, nghe nàng ấy vừa nói thì có chút lơ đễnh hỏi lại: “Đậu phộng ở đâu vậy?”
Minh Sương bưng chén đậu phộng trống rỗng cho nàng xem: “Thì ra là hôm qua tiểu công tử Minh Hiên tới tìm tướng quân, kết quả trong viện chúng ta không có ai, hắn liền tự mình đi vào phòng bếp nhỏ tìm đồ ăn…”
Nàng ấy lẩm bẩm: “Thật là không nghĩ tới, tiểu công tử lại ăn sạch đậu phộng tửu quỷ của chúng ta!”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy bộ dáng ngây thơ đáng yêu của nàng ấy thì trong lòng cũng thoải mái vài phần, nói: “Ăn rồi thì thôi, lần sau lại làm là được.”
Nàng nhớ rõ đại tẩu có hai hài tử, trưởng tử là Tần Thanh Hiên, đã chín tuổi, từ nhỏ đã được đưa đến Thái học. Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi một câu: “Hắn tới tìm tướng quân làm gì?”
Minh Sương đáp: “Nô tỳ thấy, có thể tiểu công tử muốn tướng quân nhà chúng ta dạy hắn võ nghệ.”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy kỳ quái: “Bản thân hắn không có sư phụ sao?”
Minh Sương lắc đầu: “Không có, Đại phu nhân không cho hắn tập võ.”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy lạ: “Vì sao?”
Minh Sương là một người ruột để ngoài da cho nên nói toàn bộ những gì mình biết ra hết: “Ba năm trước đây, Hổ Khiếu tướng quân theo Quốc Công gia xuất chinh Bắc Tề, kết quả chết trận sa trường, không thể trở về được nữa. Đại phu nhân thương tâm quá độ, người sợ tương lai của hai vị tiểu công tử cũng bị chôn vùi trên chiến trường cho nên sống chết cũng không đồng ý cho bọn họ học võ. Mà ở Thái học thì văn hay võ đều được coi trọng, Đại phu nhân không muốn Minh Hiên tiểu công tử tập võ, cho nên không cho ngài ấy đi.”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Vậy tại sao Thanh Hiên lại được đến Thái học?”
Minh Sương cúi đầu: “Bởi vì trước khi Đại công tử qua đời thì Thanh Hiên tiểu công tử đã vào Thái học rồi, ngài ấy tư chất thông minh, còn được tuyển làm thư đồng cho Thái tử cho nên lúc này Đại phu nhân mới không quản thúc được ngài ấy.”
Trong thái học ngoại trừ Thái tử, Hoàng tử, con cháu hoàng gia tông thất ra, thì cũng chỉ có những thần tử được Hoàng thượng cực kỳ sủng ái mới có tư cách đưa hài tử tới đó học, văn thao võ lược đều do các Đại học sĩ đứng ra giảng dạy. Trước khi đương kim Thánh thượng đăng cơ, phụ thân của Đường Nguyễn Nguyễn chính là lão sư của Thái tử. Mà thư đồng của Thái tử đều là những người xuất sắc ở Thái học, chờ sau khi Thái tử đăng cơ sẽ trở thành phụ tá đắc lực bên cạnh tân hoàng, cho nên, Tần gia cũng hết sức chú trọng bồi dưỡng Thanh Hiên. Minh Sương lại nói: “Đáng thương cho Minh Hiên tiểu công tử, từ nhỏ ngài ấy đã luôn sùng bái phụ thân, chỉ mong muốn trở thành một người giống như Đại công tử, nhưng Đại phu nhân không chấp nhận cho ngài ấy luyện võ… Cũng tự mình chặt đứt ý niệm của ngài ấy.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong thì không khỏi có chút tiếc nuối. Nàng nhớ tới chính mình lúc còn ở hiện đại…
Nàng muốn toàn tâm toàn ý làm đồ ăn vặt, nhưng cho dù có nhiều người yêu thích video ẩm thực của nàng đến đâu, thậm chí thu nhập khá tốt nhưng vẫn không được cha mẹ công nhận. Bọn họ đều cho rằng đây không phải là công việc kinh doanh đàng hoàng, chỉ là ham vui chơi bời tiêu khiển. Thời thơ ấu thì luôn vắng mặt không gặp nàng, đến lúc lớn lên thì tỏ vẻ khinh miệt công việc cùng đam mê của nàng, tất cả đều in sâu trong lòng Nguyễn Nguyễn. Cảm giác không ai thấu hiểu, không ai ủng hộ này… Nàng có thể đồng cảm.
…..
Thải Vi đi không bao lâu đã mang một bao tải nguyên liệu nấu ăn trở về. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn bột ca cao, đường mịn, bơ mà nàng ấy mua về, không khỏi có chút hưng phấn, nàng chuẩn bị lập tức bắt đầu làm chocolate. Thải Vi thấy thế, vội vàng nói: “Tiểu thư! Người quên chân mình còn đang bị thương rồi sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn không quan tâm: “Đã không còn đau nữa, đứng lên không thành vấn đề!”
Thải Vi nhắc nhở: “Nhưng tướng quân nói…”
Đường Nguyễn Nguyễn trừng mắt nhìn nàng ấy một cái: “Hiện giờ tướng quân ở đâu?”
Nửa câu sau nghẹn lại ở cổ họng Thải Vi, tướng quân không có ở đây, tất nhiên là mọi chuyện đều phải nghe theo phu nhân… Đường Nguyễn Nguyễn vui vẻ đến bếp nhỏ, đầu tiên là rửa sạch tay, sau đó nàng tìm được muỗng rây bột nho nhỏ. Nàng mở túi bột ca cao ra, đổ vào muỗng rây, bên dưới dùng một cái bát để hứng. Nàng vừa lắc nhẹ chiếc muỗng, bột ca cao màu nâu đã rơi vào trong bát. Nàng rây rất cẩn thận, thấy có mấy phần ca cao dính lại với nhau thành cục nhỏ, đều bị nàng nhẹ nhàng tán ra rồi rây tiếp, như vậy càng đảm bảo Chocolate làm xong sẽ mịn mà đều hơn. Thải Vi ở một bên nghiêm túc nhìn, hương vị của bột màu nâu này rất kỳ lạ, giống như trong vị đắng có mang theo một mùi thơm khó tả. Thải Vi tò mò: “Tiểu thư, cái gì đây?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Đây là bột ca cao, có thể dùng để làm Chocolate.”
“Chocolate là gì?” Minh Sương nghe nói phu nhân đang làm đồ ăn, cũng nhanh chóng tiến vào phòng bếp nhỏ. Đường Nguyễn Nguyễn giải thích: “Chocolate là một món tráng miệng, trong đắng có ngọt, mùi vị rất ngon.”
Dứt lời, nàng lại mở một túi sữa bột, tiếp tục đổ ra muỗng rây, nhẹ nhàng lắc đều đều để rây sữa bột mịn màng lên trên phần ca cao vừa chuẩn bị xong. Sữa bột vừa trắng vừa thơm, dần dần phủ lên trên lớp bột ca cao màu nâu kia, giống như một ngọn núi tuyết nho nhỏ, rất đẹp mắt. Minh Sương tò mò nói: “Chocolate có thể vừa đắng vừa ngọt sao? Nghe có vẻ thú vị.”
Đường Nguyễn Nguyễn không ngừng tay, trên mặt còn gợn lên nụ cười: “Rất thú vị, có một số nơi sẽ coi Chocolate là vật định tình. Nếu một người tặng Chocolate cho người khác, vậy có nghĩa là người đó thích đối phương.”
Minh Sương không khỏi mở to hai mắt: “Còn có phong tục như vậy sao? Thật sự là chưa từng nghe thấy! Thế nhưng, làm như vậy sẽ rất xấu hổ…”
Thải Vi bật cười một tiếng: “Việc này Minh Sương khẳng định làm không được, nàng còn chưa kịp tặng người ta mà bản thân đã ăn sạch rồi!”
“Thải Vi xấu xa! Xem ta có đánh ngươi không…”
“Ha ha ha ha…” Mấy tiểu nha hoàn cười đùa thành một đoàn. Đường Nguyễn Nguyễn vừa cười, vừa khuấy đều bột ca cao cùng sữa bột, cho đến khi bột ca cao màu nâu, hoàn toàn hoà quyện với sữa bột màu trắng thì nàng mới bỏ bát xuống. Sau đó, tìm thấy một cái nồi nhỏ, đặt trên bếp. Nồi nhỏ chứa nước nhanh chóng sôi lên, sủi bọt ùng ục. Đường Nguyễn Nguyễn thấy vậy, nàng lập tức lấy một cái bát lớn để đặt lên nồi, định hấp cách thủy bơ lạt. Mấy khối bơ lạt được thả vào trong bát đã từ từ tan ra thành chất lỏng sóng sánh, dùng muỗng nhỏ khuấy khuấy lại biến thành dầu. Nàng rắc thêm một ít đường mịn, tiếp tục khuấy, thấy vừa đến lúc thì lại đổ bột ca cao cùng sữa bột vừa chuẩn bị sẵn, mượn nhiệt độ cách thủy, kiên nhẫn khuấy từng vòng từng vòng. Bước này rất quan trọng, nếu không khuấy đều, chocolate sẽ bị vón thành cục.
Hai tiểu nha hoàn ở bên cạnh dùng sức hít mũi, vị ngọt vừa thơm vừa nồng đậm này, thật sự là làm cho người ta thèm nhỏ nước miếng.
Chỉ chốc lát sau, Chocolate nóng chảy đã hoàn thành, nhưng mà nơi này không có túi bắt kem, cũng không có khuôn bánh. Đường Nguyễn Nguyễn nhạy bén nghĩ ra một biện pháp, nàng sai Minh Sương đi lấy mấy ly nhỏ dùng để uống rượu tới.
Nàng ấy tò mò: “Phu nhân, mấy ly rượu này dùng để làm gì?”
* Lá khổ sâm có vị đắng, tính bình, hơi độc. Tác dụng nổi bật của khổ sâm là điều trị đau bụng, đi ngoài do kiết lỵ. Ngoài ra cây khổ sâm còn là một vị thuốc điều trị bệnh viêm đại tràng rất hay.