Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16-18
Chương 16: Về thăm phụ mẫu (trung)
Đường Nguyễn Nguyễn lảo đảo một cái, nàng ngã mạnh vào trong lòng ngực của Tần Tu Viễn. Hắn nhanh tay nhanh mắt, dễ dàng tiếp được, bàn tay to thon dài hữu lực vững vàng đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
“Ôi…”
Cằm của Đường Nguyễn Nguyễn đụng một cái vào vai hắn, nàng đau tới kêu thành tiếng, nước mắt lưng tròng mà ngẩng đầu lên, liền chạm phải đôi mắt phượng sâu thẳm kia. Tần Tu Viễn chăm chú nhìn nàng, sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ ửng, lông mi giống như cây cọ nhỏ chớp lên chớp xuống, đôi mắt đẹp lúng túng nhìn hắn không biết phải làm sao.
Lúc này, đôi tay Tần Tu Viễn đang ôm lấy eo nàng, tay nàng không tự giác mà đặt ở trên vai hắn, khoảng cách gần trong gang tấc này đột nhiên khiến cho hai người sinh ra một cảm giác ái muội không nói rõ được.
“Tiểu thư! Người không sao chứ?” Thải Bình vội vàng vén rèm xe lên, vừa nhìn Tần Tu Viễn cũng ở trong xe thì tròn mắt.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Không có việc gì”. Tần Tu Viễn phục hồi tinh thần, nhàn nhạt đáp.
“Vâng… Tướng quân.”
Thải Bình thức thời lui ra ngoài, nàng ấy đưa mắt ra hiệu cho Thải Vi, Thải Vi hiểu ý cũng không hỏi nữa. Hai người lại ăn ý cười.
Bên trong xe ngựa, Đường Nguyễn Nguyễn vẫn còn nửa quỳ ở trước người Tần Tu Viễn, giờ phút này nàng hoảng sợ đứng dậy, nhanh chóng ngồi xuống một góc khác bên trong xe ngựa.
Tần Tu Viễn hờ hững mở miệng: “Không bị thương chứ?”
Đường Nguyễn Nguyễn đáp lung tung: “Không…”
Tần Tu Viễn không nói gì nữa, làm như chưa có chuyện gì xảy ra mà sửa sang lại quần áo có chút lộn xộn, tay nâng cửa sổ xe: “Xuất phát đi!”
Xa phu bên ngoài vốn lo lắng chủ tử trách tội, nhưng lại không nghe thấy lời trách cứ liền lập tức lên xe ngựa xuất phát. Hai người ngồi có chút xấu hổ, Đường Nguyễn Nguyễn liền tìm một đề tài: “Hôm nay tướng quân lại có thời gian cùng ta trở về phủ Học sĩ sao?”
“Hôm nay hưu mộc*, dù sao nhàn rỗi cũng không có việc gì làm cho nên cùng nàng đi một chuyến.” Sắc mặt Tần Tu Viễn không gợn sóng trả lời. Đường Nguyễn Nguyễn có chút bất ngờ nhìn hắn một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Thì ra là như thế, vậy đa tạ tướng quân.”
Tần Tu Viễn tùy ý “ừm” một tiếng, không nói gì nữa. Hắn lại bất động thanh sắc nâng mành cửa sổ xe lên nhìn ra ngoài, cho đến khi gió lạnh tràn vào bên trong xe, vành tai đỏ bừng của Tần Tu Viễn mới dịu bớt một chút. Tay hắn nắm chặt đặt ở đầu gối, vừa mới ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, lúc này trên tay vẫn còn vương lại chút hơi ấm của mỹ nhân. Lúc nảy nàng ở gần hắn như vậy, nhu nhược động lòng người, mắt hạnh nhìn hắn chằm chằm, hắn còn có thể ngửi được mùi hương quế hoa nhàn nhạt trên người nàng. Tần Tu Viễn âm thầm trấn định tâm thần.
Đường Nguyễn Nguyễn lại có chút lo lắng cho đôi chân của mình. đầu gối đập xuống sàn xe ngựa, nếu không phải Tần Tu Viễn duỗi tay đỡ lấy nàng, không chừng sẽ bị thương đến xương cốt. Nhưng cho dù là vậy, nàng vẫn cảm thấy có chút đau nhức, phỏng chừng đã bị bầm tím. Tần Tu Viễn đang ngồi bên cạnh, cũng không tiện vén tà váy lên xem, nàng có chút rầu rĩ, chỉ có thể chờ đến lúc hồi phủ mới nói sau.
Phủ Trấn Quốc tướng quân ở phương hướng Đông Nam hoàng thành, mà phủ Học sĩ ở phương hướng Tây Bắc hoàng thành, xe ngựa đi qua đó giống như xuyên qua hơn phân nửa Đế Đô, ít nhất phải gần một canh giờ mới có thể đến nơi. Hôm nay Đường Nguyễn Nguyễn thức sớm để làm đậu phộng tửu quỷ, xe ngựa lắc lư gợi lên cơn buồn ngủ của nàng, nàng mơ mơ màng màng một hồi liền khép mi dựa vào vách xe. Một lát sau, Tần Tu Viễn quay đầu lại mới thấy Đường Nguyễn Nguyễn đã ngủ. Lông mi của nàng thật dài, trên gò má trắng nõn lưu lại một chút hồng hào, cánh mũi xinh xắn cao dài thẳng tắp. Đôi môi hồng hồng diễm lệ ở ngay trước mắt hắn, giống như một quả anh đào đầy đặn mọng nước, làm người ta nhịn không được muốn nếm thử một miếng. Tần Tu Viễn không phải là người dễ dàng tâm phiền ý loạn, nhưng cũng không biết vì cái gì mà nhìn thấy nàng lẳng lặng tựa vào một bên ngủ, hắn lại không muốn dời mắt.
Đường Nguyễn Nguyễn vẫn đang nhắm hai mắt nhưng lại đột nhiên nhíu nhíu mày, cơ thể không tự chủ mà co vào. Tần Tu Viễn thấy thế liền trở tay đóng cửa số xe ngựa lại. Hắn do dự một chút, sau đó yên lặng cởϊ áσ ngoài ra, ngồi lại gần nàng rồi nhẹ nhàng đắp lên người nữ tử. Có lẽ là trong lúc ngủ mê Đường Nguyễn Nguyễn bị lạnh, nàng cảm thấy có thứ ấm áp đến gần, liền không tự chủ được mà dựa vào. Đầu nàng gối lên bờ vai rộng lớn của hắn, trọng tâm cả người cũng từ vách tường xe lạnh băng chuyển sang dựa lên người nam nhân.
Thân thể Tần Tu Viễn cứng đờ, hắn cúi đầu nhìn nàng. Mỹ nhân trong giấc ngủ điềm tĩnh an bình, tựa hồ như có thể nghe thấy tiếng hít thở ổn định của nàng, thân thể nhu nhược không xương nhẹ nhàng dựa vào mình, nhu thuận lại đáng yêu.
Khoé miệng Tần Tu Viễn hơi nhếch lên. Hồi lâu trôi qua, xe ngựa khó khăn lắm mới dừng lại.
Lần này Thải Bình không dám vén rèm xe nữa mà ở bên ngoài xe ngựa hỏi: “Tướng quân, phu nhân, đã đến phủ Học sĩ.”
“Ừm…”. Đường Nguyễn Nguyễn chậm rãi mở mắt ra, còn có chút mê mang, đột nhiên phát hiện trên người mình đang được phủ một chiếc áo choàng màu xanh, cả người rụt lại bên người Tần Tu Viễn, nháy mắt có chút thẹn thùng, nàng kiếm chế nội tâm đang hoảng loạn, cầm lấy áo choàng, đưa cho Tần Tu Viễn nói: “Đa tạ tướng quân!”
Sắc mặt Tần Tu Viễn vẫn như thường, hắn thản nhiên nói một câu: “Ừm.”
Sau khi xe ngựa dừng lại, Tần Tu Viễn xuống xe trước, quản gia phủ Học sĩ Đường bá liền bước lên đón: “Lão nô tham kiến tướng quân!”
Ngay sau đó, Đường Nguyễn Nguyễn được Thải Bình dìu xuống xe, nàng ra sức không cho người khác nhìn ra sự khác thường.
“Tiểu thư!” Đường bá nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn thì vui vẻ gọi.
“Đường Bá.” Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, ở trong phủ này, ngoại trừ mẫu thân ra thì Đường bá chính là người đối đãi với nàng tốt nhất.
“Người đã trở lại, từ lúc người xuất giá, phu nhân thương tâm quá độ, lại ốm đau trên giường…”
Đường bá cảm thán một tiếng, tiếp tục nói: “Thế nhưng trước mắt vẫn phải đến chính sảnh gặp lão gia!”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nàng cùng Tần Tu Viễn tiến vào phủ Học sĩ. Phủ Học sĩ khác với phủ Trấn Quốc tướng quân, phủ Trấn Quốc tướng quân khắp nơi lộ ra uy nghi lạnh lùng, trong phủ có mấy sân luyện võ nhỏ, đều là vì rèn luyện võ nghệ cùng tâm tính của nam nhi. Mà phủ Học sĩ thì tao nhã u tĩnh, cành cây ngọn cỏ đều được bố trí hài hòa, nói mười bước một cảnh cũng không quá mức. Đường bá dẫn Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn xuyên qua hoa viên, sau đó đi tới chính sảnh. Đường Các Lão nghe nói bọn họ đã đến thì ở trong sảnh chờ. Tần Tu tiến vào chính sảnh trước, dáng người hơi khom, chắp tay nói: “Bái kiến nhạc phụ đại nhân.”
Đường Nguyễn Nguyễn đứng một bên, nàng cũng đi lên phúc thân: “Nữ nhi bái kiến cha.”
Đầu gối nàng bị thương, các khớp giữa đầu gối theo mỗi lần chuyển động càng đau đớn rõ ràng hơn. Tuổi của Đường Các Lão đã nửa trăm, mái tóc hoa râm, mặc một bộ y phục bằng gấm màu xanh, thân hình hơi béo chậm rãi đứng lên từ vị trí chủ tọa, mang theo ý cười mở miệng: “Không cần đa lễ!”
Ông lại nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn, thấy nữ nhi búi tóc phụ nhân, chiếc áo trắng cùng hồng nhạt làm cho nàng rạng rỡ, khí sắc không tồi. So sánh với vẻ khiếp sợ trước khi xuất giá thì giữa hai hàng lông mày lại có thêm vài phần thong dong. Đường Các Lão lập tức nói: “Nguyễn Nguyễn, cùng hiền tế ngồi xuống đi.”
“Đây chính là Trấn Quốc đại tướng quân đúng không? Quả nhiên là dáng vẻ đường đường chính chính!” Một giọng nữ nhân bén nhọn uyển chuyển đột nhiên vang lên, lúc này mọi người mới phát hiện có người phía sau bình phong đi đến chính sảnh. Đường Nguyễn Nguyễn vừa thấy người tới, sắc mặt khẽ biến…
*Nghỉ phép
Chương 17: Về thăm phụ mẫu (hạ)
Đây chính là Như phu nhân trong trí nhớ của nguyên thân. Như phu nhân gần bốn mươi tuổi nhưng được bảo dưỡng đúng cách nên vẫn trẻ trung như trước. Khoác một chiếc áo chồn lông màu tím thượng hạng, phối với trâm hoa mạ vàng ,vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.
Làn da trắng nõn, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, đuôi mắt hơi hướng lên, dáng người đẫy đà, lại có vẻ phong tình vạn chủng. Cái bộ dáng kim tôn ngọc quý này, có chỗ nào giống thiếp thất chứ?
Lúc này bà đang nhìn Tần Tu Viễn, theo thói quen mà xem nhẹ Đường Nguyễn Nguyễn, duyên dáng cười nói: “Tướng quân đi đường vất vả!”
Tần Tu Viễn nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn, nàng không nói một lời, sắc mặt có chút mất tự nhiên nên đã đoán được đối phương là ai. Hắn mỉm cười, lập tức đứng dậy, nho nhã lễ độ chắp tay nói: “Bái kiến nhạc mẫu…”
Sắc mặt Đường Các Lão cứng đờ, ông lập tức giải thích: “Đây là sườn thất của lão phu… Như phu nhân, cũng không phải nhạc mẫu của ngươi…”
Như phu nhân cũng không nghĩ tới Tần Tu Viễn lại nhận nhầm người, trong khoảng thời gian ngắn có chút không biết làm sao. Tần Tu Viễn nghi hoặc ngẩng đầu, giống như bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Thì ra là Như phu nhân!”
Hắn lộ ra vẻ mặt áy náy nói: “Như phu nhân đa lễ rồi. Nhạc phụ đại nhân, xin thứ cho Tu Viễn ở biên quan đã lâu, không rõ quy củ Đế Đô. Hiện giờ sườn thất cũng có thể ra chính sảnh gặp khách sao?”
Hắn hỏi một cách bình thản, nghe qua không có chút ý trào phúng nào, nhưng lời này lọt vào trong tai Như phu nhân, từng chữ xác thực vô cùng chói tai, khiến cho sắc mặt Như phu nhân hết xanh rồi lại trắng. Đường Các Lão lúng túng cười, lập tức nói với Như phu nhân: “Một trắc thất như ngươi, chưa được thông báo mà đã tự ý đến chính sảnh? Hôm nay là ngày Nguyễn Nguyễn lại mặt, sao lại không hiểu quy củ như vậy?”
Đường các lão là một người nghiên cứu Kinh thư, ở phương diện lễ nghi cực kỳ chú ý, Như phu nhân này làm như vậy không khác nào đánh vào thể diện ông ta.
“Vâng…” Như phu nhân cố gắng cười: “Thiếp thân biết sai rồi, thiếp thân cáo lui.”
Sắc mặt Như phu nhân khó coi, bà ta lập tức cáo lui, lúc đi, còn vụng trộm liếc mắt nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái. Đường Nguyễn Nguyễn không để ý tới Như phu nhân, nàng có chút mê mang nhìn Tần Tu Viễn, trong lòng sinh ra chút cảm kích. Lần này trở lại, nàng muốn cũng phụ mẫu trò chuyện một chút, Như phu nhân ở đây, làm cho nàng có chút không được tự nhiên. Nàng lại len lén liếc Tần Tu nhìn xa một cái. Hắn đang ngồi ngay ngắn nói chuyện với Đường Các Lão, nói ra toàn lời hay ý đẹp, bộ dáng tiến lùi thỏa đáng, làm sao còn giống khuôn mặt băng khốc bình thường kia?
Cũng không biết rốt cuộc cái nào mới thực sự là hắn…
Giờ phút này Tần Tu Viễn chú ý tới ánh mắt của Đường Nguyễn Nguyễn, hắn cũng hơi nghiêng đầu nhìn nàng, trong nụ cười mang theo một tia đắc ý. Đường Nguyễn Nguyễn không hiểu sao mặt đỏ lên, lập tức nhìn về phía nơi khác.
…..
Sau khi Như phu nhân từ chính sảnh trở lại Y Lan Các, liền tức giận gạt hết dụng cụ pha trà từ trên bàn xuống đất.
“A! Nương, chuyện này xảy ra vậy?” Đường Doanh Doanh vốn đang ở trong phòng đọc sách, nghe tiếng liền đi ra xem, kết quả liền nhìn thấy mớ hỗn độn nơi này. Đường Doanh Doanh và Đường Nguyễn Nguyễn có điểm giống, nhưng lại không giống. Cùng là dung mạo tuyệt sắc, thanh lệ thoát tục, nhưng giữa hai hàng lông mày của Đường Nguyễn Nguyễn lại ôn hòa dịu dàng thoát tục, chưa nói đã cười, làm cho người ta rất muốn thân cận.
Mà Đường Doanh Doanh lại thừa kế khí chất của mẫu thân nàng ta, so với Đường Nguyễn Nguyễn lại có nhiều hơn một tia khôn khéo giảo hoạt, còn thấp thoáng vài phần quyến rũ. Đúng là có điểm khác biệt này mà hai người đã rõ ai cao ai thấp.
“Cái tên võ phu Tần Tu Viễn kia! Dám ở trước mặt mọi người trào phúng ta!” Như phu nhân tức muốn hộc máu mà nói.
“Nương đang nói Trấn Quốc đại tướng quân sao? Hắn cùng trưởng tỷ trở về?” Đường Doanh Doanh vừa mới nhớ tới, hôm nay là ngày Đường Nguyễn Nguyễn lại mặt.
“Không phải hắn, thì còn ai nữa?” Như phu nhân không vui, tức giận nói: “Còn có tiểu tiện nhân kia, ngoài mặt không nói một tiếng nhưng trong lòng không chừng đang cười nhạo ta!”
Đường Doanh Doanh lại hỏi: “Nương, tỷ phu của con… Có thực sự anh tuấn như tin đồn không?”
Vẻ mặt tò mò của nàng ta, hoàn toàn xem nhẹ trạng thái điên cuồng lúc này của mẫu thân. Như phu nhân bị hỏi đến sửng sốt, lập tức nói: “Nếu nói ngoại hình… Quả thật là mặt như quan ngọc, khí vũ hiên ngang.”
Vốn dĩ bà ta tránh sau bình phong xem chút, nhưng thật sự xem không rõ mới lớn gan đi ra chính sảnh. Còn cho rằng lão gia cùng Đường Nguyễn Nguyễn sẽ không đến mức không nể mặt mình, nhưng ai biết Tần Tu Viễn lại trực tiếp thẳng tay hạ bệ bà ta, cho dù hắn có dung tư tuyệt thế thì sao, bà ta có thể không tức được? Bà ta lại tức giận nói: “Hắn tốt hay xấu thì có liên quan gì đến con?”
Tính tình Đường Doanh Doanh không giống như mẫu thân của nàng ta, trong lòng còn thâm sâu hơn, nàng ta hơi hơi mỉm cười: “Tất nhiên là không có quan hệ gì rồi, con có Thư Mặc ca ca là đủ.” Như phu nhân nghe xong, lông mày nhíu lại: “Sao con còn nghĩ đến Lưu Thư Mặc? Không phải phụ thân con đã từ chối con đường này sao?”
Trong mắt Đường Doanh Doanh hiện lên một tia lệ khí: “Phụ thân không giúp con thì thôi, con đường này dù có khó đi cỡ nào cũng không ai ngăn cản được con.”
Như phu nhân thấy thần sắc nàng ta kiên định thì cũng không muốn khuyên nữa, dù sao bà ta cũng biết Đại công tử của Tả tướng, nhân phẩm cùng tài hoa đều nổi bật. Nếu hắn có thể trở thành hiền tế của bà ta, ngày sau ở trong đám gia quyến Đế Đô, còn ai dám nhìn bà ta bằng nửa con mắt nữa chứ. Thế nhưng việc này cũng không dễ gì đạt được.
Lưu Thư Mặc là trưởng tử của Tả tướng Lưu Thực, bởi vì Tả tướng cùng Đường Các lão có tình đồng môn, hai nhà lui tới cũng không ít. Khi còn nhỏ, Lưu Thư Mặc và Lưu Thư Nhiễm thường theo phụ thân đến phủ Học sĩ, hai đại nam nhân tìm tòi thơ từ, chơi cờ đàm đạo, hài tử thì cùng nhau chơi đùa. Lưu Thư Mặc thân là trưởng tử, thông minh hơn người, lại tao nhã, luôn chiếu cố đệ muội. Mà Lưu Thư Nhiễm thân là thứ tử, luôn ít nói trầm mặc, dường như không có cảm giác tồn tại gì.
Hai nữ nhi của Đường Các Lão đương nhiên đều thích chơi đùa cùng Lưu Thư Mặc, Đường Nguyễn Nguyễn có tính cách nhu thuận ngoan ngoãn, càng được Lưu Thư Mặc ưu ái, mà Đường Doanh Doanh từ nhỏ đã được nuông chiều, thỉnh thoảng đùa giỡn còn lộ ra tính tình tiểu thư, ngược lại dễ dàng làm cho người ta không thích. Nhưng lưu Thư Mặc đối xử với hai người vẫn tốt như trước, điều này càng làm cho Đường Doanh Doanh ái mộ không thôi. Nguyên bản Tả tướng cùng Đường Các Lão cố ý đính hôn Lưu Thư Mặc cùng Đường Nguyễn Nguyễn, nhưng sau khi Đường Doanh Doanh biết chuyện này, liền khóc nháo muốn mẫu thân ra tay cản trở, Như phu nhân phải tốn rất nhiều công phu mới có thể hoãn chuyện này lại. Về sau vừa đúng lúc Hoàng thượng tứ hôn, theo ý Đường Các Lão muốn gả Đường Doanh Doanh cho Tần Tu Viễn. Tuy nói phủ Trấn Quốc tướng quân là trọng thần qua ba triều đại, cả nhà là tướng. Nhưng đến thế hệ này cũng đang suy tàn, bây giờ chỉ còn lại một Tần Tu Viễn một mình chống đỡ. Vả lại gia tộc võ tướng cũng không quá coi trọng đích hay thứ, Đường Doanh Doanh gả qua cũng không bị khi dễ, đối với một thứ nữ như nàng ta mà nói, đây cũng là một kết thúc cực tốt. Nhưng Đường Doanh Doanh hết lần này tới lần khác mắt cao hơn trời, nàng ta lấy tuyệt thực bức bách, không chịu làm theo. Thực tế Đường Nguyễn Nguyễn chỉ lớn hơn nàng ta nửa tuổi, Đường Các Lão không còn cách nào, chỉ có thể gả Đường Nguyễn Nguyễn đến Tần gia. Vì thế, Lưu Thư Mặc còn sa sút một thời gian dài. Giờ phút này, Như phu nhân vẫn có chút lo lắng, nói: “Doanh Doanh, nếu cha con không giúp, mà với thân phận của nương cũng không tiện ra ngoài xã giao, con định làm sao bây giờ?”
Đường Doanh Doanh cười như không cười nói: “Nương cảm thấy lúc trước vì sao Tả tướng lại nguyện ý kết thông gia với chúng ta? Ông ta thật sự coi trọng trưởng tỷ sao?”
Như phu nhân suy tư một chút, nói: “Vậy cũng chưa chắc, chỉ sợ là bởi vì Lưu Thư Mặc thích nên ông ta liền đồng ý…”
Đường Doanh Doanh cười cười có chút giảo hoạt: “Cũng không phải…”
Chương 18: Đào đạo vui vẻ
Như phu nhân nhíu mày nói: “Vậy thì vì cái gì?”
Thuần phục nam nhân thì bà ta còn có chút thủ đoạn, nhưng nói tới đại cục thì lại là một người hồ đồ. Đường Doanh Doanh tự nhiên nhặt cái chén còn nguyên vẹn duy nhất lên rồi rót cho mình một chén trà, sau đó mới nói: “Thứ Tả tướng để ý, chính là phân lượng của phụ thân trong lòng Hoàng thượng, cùng danh vọng bên cánh văn thần mà thôi.”
Nàng ta nhấp một ngụm rồi tiếp tục: “Chỉ cần sau khi liên hôn, có thể đạt được những thứ này… Gả ai mà không được?”
Như phu nhân bừng tỉnh đại ngộ. Đúng rồi, đối với Tả tướng mà nói, chỉ cần có thể được Đường Các Lão trợ lực thì cơ hội Nhị hoàng tử lên ngôi sẽ lớn hơn vài phần. Chỉ vì Đại hoàng tử được lập làm Thái tử từ sớm, cho nên Nhị hoàng tử vô duyên với ngôi vị sao?
Tuy Như phu nhân ở hậu viện, nhưng đại khái thế cục trong triều, bà ta vẫn biết chút ít. Bà ta nhìn Đường Doanh Doanh, tiểu cô nương một tay bà ta nuôi lớn, bây giờ cũng biết trù tính cho mình, không khỏi có chút cảm thán: “Doanh Doanh à, bây giờ con đã lớn rồi, có con đường phải tự mình đi, nương cũng không biết còn có thể giúp con được bao nhiêu…”
Đường Doanh Doanh thu liễm sắc lạnh lùng trong mắt, nàng ta bình tĩnh mở miệng nói: “Nương, người yên tâm, nhất định chúng ta sẽ được như ý nguyện.”
…..
Ở ngã rẽ bên ngoài phủ Học sĩ, một chiếc xe ngựa che lọng đang dừng lại. Nam nhân trên xe hơi nâng cửa sổ lên rồi hỏi: “Ra ngoài chưa?”
Hắn mặc một thân bạch y, vừa nhìn đã biết khí độ bất phàm, chỉ là thanh âm khàn khàn, dường như thân thể không khỏe. Lưu Thanh canh giữ bên ngoài xe ngựa, quan sát cửa phủ Học Sĩ, thấp giọng nói: “Công tử, còn chưa ra.”
Nam nhân trên xe im lặng chớp mắt một cái, nói: “Tiếp tục chờ!”
Lưu Thanh có chút chần chờ, hỏi: “Công tử, hôm nay là ngày Nguyễn Nguyễn tiểu thư trở về lại nhà, nói vậy Đại tướng quân cũng đi cùng, lúc này ngài đi qua gặp nàng, như vậy ổn chứ?”
Người trên xe ngựa chính là trưởng tử của Tả tướng… Lưu Thư Mặc. Lưu Thư Mặc buông rèm cửa xe xuống, không trả lời. Đương nhiên hắn biết làm như vậy không thỏa đáng, nhưng nếu không tới, chỉ sợ lại càng khó gặp được nàng. Thanh mai trúc mã mười năm, chớp mắt một cái nàng đã trở thành thê tử của người ta. Lưu Thư Mặc nắm chặt tay, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia bi thương. “Nguyễn Nguyễn.”
Hắn thống khổ thốt ra thành tiếng, nỉ non gọi tên nàng. Hắn nhất định phải nhìn thấy nàng……
Mà lúc này Đường Nguyễn Nguyễn đang ngồi trên bàn Bát Tiên* dùng cơm. Hôm nay Đường Các Lão cùng Tần Tu Viễn nói chuyện rất hoà hợp, nhất thời hứng khởi, liền nói Đường bá đi lấy rượu Nữ Nhi Hồng chôn ở hậu viện mười tám năm lên. Đường bá lăn lộn một phen, cuối cùng cũng quay trời lại phòng ăn rót rượu cho mọi người. Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế, liền nói: “Phụ thân, con mang cho người một đồ nhắm.”
Đường các lão có chút ngoài ý muốn, trước kia nữ nhi chỉ biết vâng dạ, sau khi gả cho người ta thì cử chỉ tự nhiên hào phóng hơn không ít, ông gật đầu nói: “Con có lòng rồi, mang theo cái gì tới vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn lấy hộp thức ăn, bưng ra một đĩa đậu phộng sáng bóng, nói: “”Đây là rượu… Đậu phộng thần rượu.”
Đường Nguyễn Nguyễn vốn định thốt lên “Tửu Quỷ Đậu Phộng”, nhưng nàng lại cảm thấy không ổn nên đã tìm ra một cái tên mới.
“Đậu phộng thần rượu?” Đường Các Lão vừa nghe tên này, ý cười liền nồng đậm thêm ba phần: “Được rồi, vi phụ nếm thử xem.”
Tần Tu Viễn ngước mắt nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn, sao nàng có thể làm ra những món ăn kỳ lạ như thế này?
Thế nhưng đậu phộng này cùng ớt đỏ khá hài hòa, thoạt nhìn cảm giác hương vị chắc chắn không tệ. Nhưng Đường các lão tự biết, nữ nhi căn bản chưa từng xuống bếp, chỉ sợ đậu phộng này, có thể nhìn chứ không thể ăn…
Nhưng ông không chịu nổi ánh mắt chờ đợi của Đường Nguyễn Nguyễn cho nên cũng gắp một hạt đậu phộng tượng trưng, bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai… Đậu phộng vừa thơm vừa giòn, một viên nhỏ đã toả ra vị cay nồng phong phú, kích thích cả khoang miệng. Đường Các Lão vốn thích cay, ăn quả đậu phộng đầu tiên này, ông lại nhanh chóng bắt đầu ăn viên thứ hai, thứ ba… Ông ngạc nhiên hỏi, “Đây thật là những gì con đã làm sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Vâng… nếu như phụ thân thích, lần sau con sẽ làm nhiều hơn một chút.”
Đường Các Lão cười đến híp mắt thành một đường cong: “Rất tốt!”
Tần Tu Viễn thấy Đường các lão đang cao hứng, liền bưng chén rượu lên nói: “Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế kính ngài một ly.”
Đường Các Lão liên tục gật đầu, ông cũng bưng ly lên nhẹ nhàng chạm vào ly của hắn, uống một hơi cạn sạch. Nữ nhi hồng thuần túy cùng dư hương của tửu quỷ đậu phộng trong miệng hòa quyện cùng nhau, làm cho dư vị của rượu đọng lại lâu hơn. Ông hài lòng nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, lại nhìn Tần Tu Viễn.
Vẻ mặt Tần Tu Viễn cung kính rót rượu cho ông… Đường Các Lão vốn tưởng rằng gia tộc võ tướng chỉ tinh thông binh pháp chiến thuật, ai ngờ hôm nay ông cùng Tần Tu Viễn luận thi từ ca phú, lại phát hiện trình độ của hắn cũng rất uyên bác. Ngày thường, hai người chỉ tiếp xúc trong triều đình, trước giờ cũng không nghe nói đến hắn có tài văn chương nổi bật, thật sự là khiêm tốn đến cực điểm. Có thực lực mà không khoe khoang, Đường Các Lão không khỏi coi trọng vị hiền tế này thêm vài phần.
Tần Tu Viễn nhìn Đường Các Lão ăn đậu phộng đến vô cùng thoả mãn thì nhịn không được cũng gắp một viên bỏ vào miệng. Hắn chậm rãi thưởng thức, bắt đầu từ giòn, cay, sau đó lại thơm, ngon ngọt trong miệng, hắn tinh tế cảm nhận từng hương vị. Hắn và Đường Các Lão cứ như vậy, một bên ăn đậu phộng, một bên uống rượu nói chuyện đàm đạo. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy khung cảnh này, đột nhiên có cảm giác, nơi này thật sự giống như nhà mình. Trước mắt, một vị là phụ thân máu mủ tình thâm, một vị còn lại là phu quân sẽ làm bạn cả đời. Đường các lão chợt nhớ ra gì đó, nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn đang ngơ ngác nhìn mình thì nói: “Nếu con ăn xong rồi, vậy hãy đi thăm mẫu thân con đi.”
Ông buông ly rượu xuống, thấp giọng nói: “Nàng đã không thể rời khỏi giường…”
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ra, lập tức đứng lên nói: “Vâng.”
Đường Nguyễn Nguyễn ra khỏi phòng ăn, sau đó dẫn Thải Bình và Thải Vi đi về phía Ngọc Quỳnh Uyển.
“Đường bá, hiện tại rốt cuộc mẫu thân con thế nào rồi?” Đường Nguyễn Nguyễn bất an hỏi. Đường bá lộ ra vẻ mặt đau xót: “Đường phu nhân gần đây tinh thần lại càng không tốt… Suốt ngày, chỉ có thể uống một hai thìa cháo loãng.”
Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi: “Đại phu nói gì?”
Đường bá đáp lời: “Tìm mấy đại phu đến nhưng đều nói phu nhân chỉ là thân thể suy nhược, khí huyết không đủ, lại ăn uống không ngon miệng, cho nên ngày càng suy yếu.”
Đường Nguyễn Nguyễn không khỏi có chút lo lắng. Trong nguyên văn tiểu thuyết cũng không nhắc nhiều đến Đường phu nhân, nàng căn cứ vào kí ức của nguyên thân, chỉ biết mẫu thân vô cùng yêu thương nàng, nhưng bởi vì không được Đường các lão sủng ái cho nên vẫn luôn bị lạnh nhạt, làm cho Đường Nguyễn Nguyễn cũng liên lụy.
Đường phu nhân xuất thân thế gia đại tộc, là khuê tú nổi danh trong Đế Đô, lúc ấy Đường Các Lão vừa đỗ trạng nguyên, liền tới cửa xin cưới bà. Đường Các Lão thích người có tài, mà Đường phu nhân cầm kỳ thư họa đều tinh thông, theo lý mà nói, hẳn sẽ tôn trọng lẫn nhau, ân ái tới già mới phải, nhưng những năm gần đây, Đường Các Lão vẫn độc sủng Như phu nhân. Làm cho Đường phu nhân ưu tư thành bệnh, hằng năm triền miên trên giường, không có cách nào chiếu cố nữ nhi. Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút, lại lên tiếng hỏi: “Nếu mẫu thân có thể ăn uống bình thường, có phải bệnh tình sẽ chuyển biến tốt hơn hay không?”
*Bát Tiên: Bát tiên là tám vị tiên huyền thoại của lão giáo. Bát tiên gồm sáu tiên ông và hai tiên bà. Mỗi người đạt đến sự bất tử thông qua những cảnh giới khác nhau, nhưng truyền thuyết cho rằng họ đều nếm qua rượu trường sinh và ăn đào tiên. Vì thế bát tiên được xem là biểu tượng phổ biến về trường thọ và may mắn.
Đứng đầu Bát tiên là Hán Chung Ly, thường được mô tả là mập, bụng phệ, tay cầm quạt có khả năng giúp người bệnh hồi phục.
Ông được cho là biểu tượng của sức khỏe và có khả năng chữa bệnh. Trưng bày Hán Chung Ly trong nhà sẽ khiến những người tốt trong gia đình có được sức khỏe tốt và một cuộc sống trường thọ.
Vị tiên thứ hai là Trương Quả Lão, ông cầm một nhạc cụ trông giống như một ống tre. Người ta nói ông có sự khôn ngoan của tuổi già và có khả năng tàng hình. Vị tiên này được xem là một vị thánh, hình ảnh của ông mang lại trí tuệ và sự khôn ngoan cho người cha của gia đình.
Vị tiên thứ ba là Lã Động Tân, một ẩn sĩ được xem như người thần hộ mệnh của người bệnh. Người ta nói ông học được rất nhiều phép thuật từ vị tiên trưởng lão.
Trên lưng ông là thanh kiếm dùng để diệt trừ ma quỷ và chặt đứt những nỗi khổ do năng lượng xấu gây ra. Tay phải ông cầm một cây phất trần dùng để chữa bệnh. Trưng bày biểu tượng Lã Động Tân trong nhà sẽ bảo vệ các thành viên khỏi bệnh do tà ma và tà khí.
Vị tiên thứ tư là Tào Quốc Cửu, em ruột của Tào Thái Hậu đời vua nhà Tống. Ông mặc triều phục của các quan và tượng trưng cho giới thượng lưu. Biểu tượng của ông là cặp song loan được ông giơ lên cao bằng tay trái. Biểu tượng này cho thấy ông xuất thân trong một gia đình quan tước. Người ta nói Tào Quốc Cửu mang đến thanh danh và quan lộc cho người cha trong gia đình. Những nhà chính trị và những người có tham vọng quyền lực nên trưng bày hình ảnh vị tiên này trong nhà.
Vị tiên thứ năm là Lý Thiết Quái, trông như một người ăn mày, nhưng nổi tiếng là bậc thầy về năng lực siêu phàm.
Vị tiên thứ sáu là Hàn Tương Tử, người có thể dùng sáo thổi nên những âm thanh kỳ diệu. Những âm thanh này thu hút khí chủ về may mắn xung quanh ông, vì vậy tất cả các loài vật và cỏ cây đều phát triển tốt với sự hiện diện của ông. Khả năng đặc biệt của Hàn Tương Tử là có thể làm cho cây nở hoa ngay lập tức. Ông mang trên lưng một cái bao gồm nhiều loại cây cỏ.
Vị tiên thứ bảy là Lam Thái Hòa. Bà mang theo một rổ hoa và được xem là hình tượng thu nhỏ của tinh thần nữ nhân.
Vị tiên thứ tám cũng là một phụ nữ được gọi là Hà Tiên Cô. Biểu tượng của bà là hoa sen và cây phất trần.
Đường Nguyễn Nguyễn lảo đảo một cái, nàng ngã mạnh vào trong lòng ngực của Tần Tu Viễn. Hắn nhanh tay nhanh mắt, dễ dàng tiếp được, bàn tay to thon dài hữu lực vững vàng đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
“Ôi…”
Cằm của Đường Nguyễn Nguyễn đụng một cái vào vai hắn, nàng đau tới kêu thành tiếng, nước mắt lưng tròng mà ngẩng đầu lên, liền chạm phải đôi mắt phượng sâu thẳm kia. Tần Tu Viễn chăm chú nhìn nàng, sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ ửng, lông mi giống như cây cọ nhỏ chớp lên chớp xuống, đôi mắt đẹp lúng túng nhìn hắn không biết phải làm sao.
Lúc này, đôi tay Tần Tu Viễn đang ôm lấy eo nàng, tay nàng không tự giác mà đặt ở trên vai hắn, khoảng cách gần trong gang tấc này đột nhiên khiến cho hai người sinh ra một cảm giác ái muội không nói rõ được.
“Tiểu thư! Người không sao chứ?” Thải Bình vội vàng vén rèm xe lên, vừa nhìn Tần Tu Viễn cũng ở trong xe thì tròn mắt.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Không có việc gì”. Tần Tu Viễn phục hồi tinh thần, nhàn nhạt đáp.
“Vâng… Tướng quân.”
Thải Bình thức thời lui ra ngoài, nàng ấy đưa mắt ra hiệu cho Thải Vi, Thải Vi hiểu ý cũng không hỏi nữa. Hai người lại ăn ý cười.
Bên trong xe ngựa, Đường Nguyễn Nguyễn vẫn còn nửa quỳ ở trước người Tần Tu Viễn, giờ phút này nàng hoảng sợ đứng dậy, nhanh chóng ngồi xuống một góc khác bên trong xe ngựa.
Tần Tu Viễn hờ hững mở miệng: “Không bị thương chứ?”
Đường Nguyễn Nguyễn đáp lung tung: “Không…”
Tần Tu Viễn không nói gì nữa, làm như chưa có chuyện gì xảy ra mà sửa sang lại quần áo có chút lộn xộn, tay nâng cửa sổ xe: “Xuất phát đi!”
Xa phu bên ngoài vốn lo lắng chủ tử trách tội, nhưng lại không nghe thấy lời trách cứ liền lập tức lên xe ngựa xuất phát. Hai người ngồi có chút xấu hổ, Đường Nguyễn Nguyễn liền tìm một đề tài: “Hôm nay tướng quân lại có thời gian cùng ta trở về phủ Học sĩ sao?”
“Hôm nay hưu mộc*, dù sao nhàn rỗi cũng không có việc gì làm cho nên cùng nàng đi một chuyến.” Sắc mặt Tần Tu Viễn không gợn sóng trả lời. Đường Nguyễn Nguyễn có chút bất ngờ nhìn hắn một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Thì ra là như thế, vậy đa tạ tướng quân.”
Tần Tu Viễn tùy ý “ừm” một tiếng, không nói gì nữa. Hắn lại bất động thanh sắc nâng mành cửa sổ xe lên nhìn ra ngoài, cho đến khi gió lạnh tràn vào bên trong xe, vành tai đỏ bừng của Tần Tu Viễn mới dịu bớt một chút. Tay hắn nắm chặt đặt ở đầu gối, vừa mới ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, lúc này trên tay vẫn còn vương lại chút hơi ấm của mỹ nhân. Lúc nảy nàng ở gần hắn như vậy, nhu nhược động lòng người, mắt hạnh nhìn hắn chằm chằm, hắn còn có thể ngửi được mùi hương quế hoa nhàn nhạt trên người nàng. Tần Tu Viễn âm thầm trấn định tâm thần.
Đường Nguyễn Nguyễn lại có chút lo lắng cho đôi chân của mình. đầu gối đập xuống sàn xe ngựa, nếu không phải Tần Tu Viễn duỗi tay đỡ lấy nàng, không chừng sẽ bị thương đến xương cốt. Nhưng cho dù là vậy, nàng vẫn cảm thấy có chút đau nhức, phỏng chừng đã bị bầm tím. Tần Tu Viễn đang ngồi bên cạnh, cũng không tiện vén tà váy lên xem, nàng có chút rầu rĩ, chỉ có thể chờ đến lúc hồi phủ mới nói sau.
Phủ Trấn Quốc tướng quân ở phương hướng Đông Nam hoàng thành, mà phủ Học sĩ ở phương hướng Tây Bắc hoàng thành, xe ngựa đi qua đó giống như xuyên qua hơn phân nửa Đế Đô, ít nhất phải gần một canh giờ mới có thể đến nơi. Hôm nay Đường Nguyễn Nguyễn thức sớm để làm đậu phộng tửu quỷ, xe ngựa lắc lư gợi lên cơn buồn ngủ của nàng, nàng mơ mơ màng màng một hồi liền khép mi dựa vào vách xe. Một lát sau, Tần Tu Viễn quay đầu lại mới thấy Đường Nguyễn Nguyễn đã ngủ. Lông mi của nàng thật dài, trên gò má trắng nõn lưu lại một chút hồng hào, cánh mũi xinh xắn cao dài thẳng tắp. Đôi môi hồng hồng diễm lệ ở ngay trước mắt hắn, giống như một quả anh đào đầy đặn mọng nước, làm người ta nhịn không được muốn nếm thử một miếng. Tần Tu Viễn không phải là người dễ dàng tâm phiền ý loạn, nhưng cũng không biết vì cái gì mà nhìn thấy nàng lẳng lặng tựa vào một bên ngủ, hắn lại không muốn dời mắt.
Đường Nguyễn Nguyễn vẫn đang nhắm hai mắt nhưng lại đột nhiên nhíu nhíu mày, cơ thể không tự chủ mà co vào. Tần Tu Viễn thấy thế liền trở tay đóng cửa số xe ngựa lại. Hắn do dự một chút, sau đó yên lặng cởϊ áσ ngoài ra, ngồi lại gần nàng rồi nhẹ nhàng đắp lên người nữ tử. Có lẽ là trong lúc ngủ mê Đường Nguyễn Nguyễn bị lạnh, nàng cảm thấy có thứ ấm áp đến gần, liền không tự chủ được mà dựa vào. Đầu nàng gối lên bờ vai rộng lớn của hắn, trọng tâm cả người cũng từ vách tường xe lạnh băng chuyển sang dựa lên người nam nhân.
Thân thể Tần Tu Viễn cứng đờ, hắn cúi đầu nhìn nàng. Mỹ nhân trong giấc ngủ điềm tĩnh an bình, tựa hồ như có thể nghe thấy tiếng hít thở ổn định của nàng, thân thể nhu nhược không xương nhẹ nhàng dựa vào mình, nhu thuận lại đáng yêu.
Khoé miệng Tần Tu Viễn hơi nhếch lên. Hồi lâu trôi qua, xe ngựa khó khăn lắm mới dừng lại.
Lần này Thải Bình không dám vén rèm xe nữa mà ở bên ngoài xe ngựa hỏi: “Tướng quân, phu nhân, đã đến phủ Học sĩ.”
“Ừm…”. Đường Nguyễn Nguyễn chậm rãi mở mắt ra, còn có chút mê mang, đột nhiên phát hiện trên người mình đang được phủ một chiếc áo choàng màu xanh, cả người rụt lại bên người Tần Tu Viễn, nháy mắt có chút thẹn thùng, nàng kiếm chế nội tâm đang hoảng loạn, cầm lấy áo choàng, đưa cho Tần Tu Viễn nói: “Đa tạ tướng quân!”
Sắc mặt Tần Tu Viễn vẫn như thường, hắn thản nhiên nói một câu: “Ừm.”
Sau khi xe ngựa dừng lại, Tần Tu Viễn xuống xe trước, quản gia phủ Học sĩ Đường bá liền bước lên đón: “Lão nô tham kiến tướng quân!”
Ngay sau đó, Đường Nguyễn Nguyễn được Thải Bình dìu xuống xe, nàng ra sức không cho người khác nhìn ra sự khác thường.
“Tiểu thư!” Đường bá nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn thì vui vẻ gọi.
“Đường Bá.” Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, ở trong phủ này, ngoại trừ mẫu thân ra thì Đường bá chính là người đối đãi với nàng tốt nhất.
“Người đã trở lại, từ lúc người xuất giá, phu nhân thương tâm quá độ, lại ốm đau trên giường…”
Đường bá cảm thán một tiếng, tiếp tục nói: “Thế nhưng trước mắt vẫn phải đến chính sảnh gặp lão gia!”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nàng cùng Tần Tu Viễn tiến vào phủ Học sĩ. Phủ Học sĩ khác với phủ Trấn Quốc tướng quân, phủ Trấn Quốc tướng quân khắp nơi lộ ra uy nghi lạnh lùng, trong phủ có mấy sân luyện võ nhỏ, đều là vì rèn luyện võ nghệ cùng tâm tính của nam nhi. Mà phủ Học sĩ thì tao nhã u tĩnh, cành cây ngọn cỏ đều được bố trí hài hòa, nói mười bước một cảnh cũng không quá mức. Đường bá dẫn Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn xuyên qua hoa viên, sau đó đi tới chính sảnh. Đường Các Lão nghe nói bọn họ đã đến thì ở trong sảnh chờ. Tần Tu tiến vào chính sảnh trước, dáng người hơi khom, chắp tay nói: “Bái kiến nhạc phụ đại nhân.”
Đường Nguyễn Nguyễn đứng một bên, nàng cũng đi lên phúc thân: “Nữ nhi bái kiến cha.”
Đầu gối nàng bị thương, các khớp giữa đầu gối theo mỗi lần chuyển động càng đau đớn rõ ràng hơn. Tuổi của Đường Các Lão đã nửa trăm, mái tóc hoa râm, mặc một bộ y phục bằng gấm màu xanh, thân hình hơi béo chậm rãi đứng lên từ vị trí chủ tọa, mang theo ý cười mở miệng: “Không cần đa lễ!”
Ông lại nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn, thấy nữ nhi búi tóc phụ nhân, chiếc áo trắng cùng hồng nhạt làm cho nàng rạng rỡ, khí sắc không tồi. So sánh với vẻ khiếp sợ trước khi xuất giá thì giữa hai hàng lông mày lại có thêm vài phần thong dong. Đường Các Lão lập tức nói: “Nguyễn Nguyễn, cùng hiền tế ngồi xuống đi.”
“Đây chính là Trấn Quốc đại tướng quân đúng không? Quả nhiên là dáng vẻ đường đường chính chính!” Một giọng nữ nhân bén nhọn uyển chuyển đột nhiên vang lên, lúc này mọi người mới phát hiện có người phía sau bình phong đi đến chính sảnh. Đường Nguyễn Nguyễn vừa thấy người tới, sắc mặt khẽ biến…
*Nghỉ phép
Chương 17: Về thăm phụ mẫu (hạ)
Đây chính là Như phu nhân trong trí nhớ của nguyên thân. Như phu nhân gần bốn mươi tuổi nhưng được bảo dưỡng đúng cách nên vẫn trẻ trung như trước. Khoác một chiếc áo chồn lông màu tím thượng hạng, phối với trâm hoa mạ vàng ,vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.
Làn da trắng nõn, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, đuôi mắt hơi hướng lên, dáng người đẫy đà, lại có vẻ phong tình vạn chủng. Cái bộ dáng kim tôn ngọc quý này, có chỗ nào giống thiếp thất chứ?
Lúc này bà đang nhìn Tần Tu Viễn, theo thói quen mà xem nhẹ Đường Nguyễn Nguyễn, duyên dáng cười nói: “Tướng quân đi đường vất vả!”
Tần Tu Viễn nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn, nàng không nói một lời, sắc mặt có chút mất tự nhiên nên đã đoán được đối phương là ai. Hắn mỉm cười, lập tức đứng dậy, nho nhã lễ độ chắp tay nói: “Bái kiến nhạc mẫu…”
Sắc mặt Đường Các Lão cứng đờ, ông lập tức giải thích: “Đây là sườn thất của lão phu… Như phu nhân, cũng không phải nhạc mẫu của ngươi…”
Như phu nhân cũng không nghĩ tới Tần Tu Viễn lại nhận nhầm người, trong khoảng thời gian ngắn có chút không biết làm sao. Tần Tu Viễn nghi hoặc ngẩng đầu, giống như bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Thì ra là Như phu nhân!”
Hắn lộ ra vẻ mặt áy náy nói: “Như phu nhân đa lễ rồi. Nhạc phụ đại nhân, xin thứ cho Tu Viễn ở biên quan đã lâu, không rõ quy củ Đế Đô. Hiện giờ sườn thất cũng có thể ra chính sảnh gặp khách sao?”
Hắn hỏi một cách bình thản, nghe qua không có chút ý trào phúng nào, nhưng lời này lọt vào trong tai Như phu nhân, từng chữ xác thực vô cùng chói tai, khiến cho sắc mặt Như phu nhân hết xanh rồi lại trắng. Đường Các Lão lúng túng cười, lập tức nói với Như phu nhân: “Một trắc thất như ngươi, chưa được thông báo mà đã tự ý đến chính sảnh? Hôm nay là ngày Nguyễn Nguyễn lại mặt, sao lại không hiểu quy củ như vậy?”
Đường các lão là một người nghiên cứu Kinh thư, ở phương diện lễ nghi cực kỳ chú ý, Như phu nhân này làm như vậy không khác nào đánh vào thể diện ông ta.
“Vâng…” Như phu nhân cố gắng cười: “Thiếp thân biết sai rồi, thiếp thân cáo lui.”
Sắc mặt Như phu nhân khó coi, bà ta lập tức cáo lui, lúc đi, còn vụng trộm liếc mắt nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái. Đường Nguyễn Nguyễn không để ý tới Như phu nhân, nàng có chút mê mang nhìn Tần Tu Viễn, trong lòng sinh ra chút cảm kích. Lần này trở lại, nàng muốn cũng phụ mẫu trò chuyện một chút, Như phu nhân ở đây, làm cho nàng có chút không được tự nhiên. Nàng lại len lén liếc Tần Tu nhìn xa một cái. Hắn đang ngồi ngay ngắn nói chuyện với Đường Các Lão, nói ra toàn lời hay ý đẹp, bộ dáng tiến lùi thỏa đáng, làm sao còn giống khuôn mặt băng khốc bình thường kia?
Cũng không biết rốt cuộc cái nào mới thực sự là hắn…
Giờ phút này Tần Tu Viễn chú ý tới ánh mắt của Đường Nguyễn Nguyễn, hắn cũng hơi nghiêng đầu nhìn nàng, trong nụ cười mang theo một tia đắc ý. Đường Nguyễn Nguyễn không hiểu sao mặt đỏ lên, lập tức nhìn về phía nơi khác.
…..
Sau khi Như phu nhân từ chính sảnh trở lại Y Lan Các, liền tức giận gạt hết dụng cụ pha trà từ trên bàn xuống đất.
“A! Nương, chuyện này xảy ra vậy?” Đường Doanh Doanh vốn đang ở trong phòng đọc sách, nghe tiếng liền đi ra xem, kết quả liền nhìn thấy mớ hỗn độn nơi này. Đường Doanh Doanh và Đường Nguyễn Nguyễn có điểm giống, nhưng lại không giống. Cùng là dung mạo tuyệt sắc, thanh lệ thoát tục, nhưng giữa hai hàng lông mày của Đường Nguyễn Nguyễn lại ôn hòa dịu dàng thoát tục, chưa nói đã cười, làm cho người ta rất muốn thân cận.
Mà Đường Doanh Doanh lại thừa kế khí chất của mẫu thân nàng ta, so với Đường Nguyễn Nguyễn lại có nhiều hơn một tia khôn khéo giảo hoạt, còn thấp thoáng vài phần quyến rũ. Đúng là có điểm khác biệt này mà hai người đã rõ ai cao ai thấp.
“Cái tên võ phu Tần Tu Viễn kia! Dám ở trước mặt mọi người trào phúng ta!” Như phu nhân tức muốn hộc máu mà nói.
“Nương đang nói Trấn Quốc đại tướng quân sao? Hắn cùng trưởng tỷ trở về?” Đường Doanh Doanh vừa mới nhớ tới, hôm nay là ngày Đường Nguyễn Nguyễn lại mặt.
“Không phải hắn, thì còn ai nữa?” Như phu nhân không vui, tức giận nói: “Còn có tiểu tiện nhân kia, ngoài mặt không nói một tiếng nhưng trong lòng không chừng đang cười nhạo ta!”
Đường Doanh Doanh lại hỏi: “Nương, tỷ phu của con… Có thực sự anh tuấn như tin đồn không?”
Vẻ mặt tò mò của nàng ta, hoàn toàn xem nhẹ trạng thái điên cuồng lúc này của mẫu thân. Như phu nhân bị hỏi đến sửng sốt, lập tức nói: “Nếu nói ngoại hình… Quả thật là mặt như quan ngọc, khí vũ hiên ngang.”
Vốn dĩ bà ta tránh sau bình phong xem chút, nhưng thật sự xem không rõ mới lớn gan đi ra chính sảnh. Còn cho rằng lão gia cùng Đường Nguyễn Nguyễn sẽ không đến mức không nể mặt mình, nhưng ai biết Tần Tu Viễn lại trực tiếp thẳng tay hạ bệ bà ta, cho dù hắn có dung tư tuyệt thế thì sao, bà ta có thể không tức được? Bà ta lại tức giận nói: “Hắn tốt hay xấu thì có liên quan gì đến con?”
Tính tình Đường Doanh Doanh không giống như mẫu thân của nàng ta, trong lòng còn thâm sâu hơn, nàng ta hơi hơi mỉm cười: “Tất nhiên là không có quan hệ gì rồi, con có Thư Mặc ca ca là đủ.” Như phu nhân nghe xong, lông mày nhíu lại: “Sao con còn nghĩ đến Lưu Thư Mặc? Không phải phụ thân con đã từ chối con đường này sao?”
Trong mắt Đường Doanh Doanh hiện lên một tia lệ khí: “Phụ thân không giúp con thì thôi, con đường này dù có khó đi cỡ nào cũng không ai ngăn cản được con.”
Như phu nhân thấy thần sắc nàng ta kiên định thì cũng không muốn khuyên nữa, dù sao bà ta cũng biết Đại công tử của Tả tướng, nhân phẩm cùng tài hoa đều nổi bật. Nếu hắn có thể trở thành hiền tế của bà ta, ngày sau ở trong đám gia quyến Đế Đô, còn ai dám nhìn bà ta bằng nửa con mắt nữa chứ. Thế nhưng việc này cũng không dễ gì đạt được.
Lưu Thư Mặc là trưởng tử của Tả tướng Lưu Thực, bởi vì Tả tướng cùng Đường Các lão có tình đồng môn, hai nhà lui tới cũng không ít. Khi còn nhỏ, Lưu Thư Mặc và Lưu Thư Nhiễm thường theo phụ thân đến phủ Học sĩ, hai đại nam nhân tìm tòi thơ từ, chơi cờ đàm đạo, hài tử thì cùng nhau chơi đùa. Lưu Thư Mặc thân là trưởng tử, thông minh hơn người, lại tao nhã, luôn chiếu cố đệ muội. Mà Lưu Thư Nhiễm thân là thứ tử, luôn ít nói trầm mặc, dường như không có cảm giác tồn tại gì.
Hai nữ nhi của Đường Các Lão đương nhiên đều thích chơi đùa cùng Lưu Thư Mặc, Đường Nguyễn Nguyễn có tính cách nhu thuận ngoan ngoãn, càng được Lưu Thư Mặc ưu ái, mà Đường Doanh Doanh từ nhỏ đã được nuông chiều, thỉnh thoảng đùa giỡn còn lộ ra tính tình tiểu thư, ngược lại dễ dàng làm cho người ta không thích. Nhưng lưu Thư Mặc đối xử với hai người vẫn tốt như trước, điều này càng làm cho Đường Doanh Doanh ái mộ không thôi. Nguyên bản Tả tướng cùng Đường Các Lão cố ý đính hôn Lưu Thư Mặc cùng Đường Nguyễn Nguyễn, nhưng sau khi Đường Doanh Doanh biết chuyện này, liền khóc nháo muốn mẫu thân ra tay cản trở, Như phu nhân phải tốn rất nhiều công phu mới có thể hoãn chuyện này lại. Về sau vừa đúng lúc Hoàng thượng tứ hôn, theo ý Đường Các Lão muốn gả Đường Doanh Doanh cho Tần Tu Viễn. Tuy nói phủ Trấn Quốc tướng quân là trọng thần qua ba triều đại, cả nhà là tướng. Nhưng đến thế hệ này cũng đang suy tàn, bây giờ chỉ còn lại một Tần Tu Viễn một mình chống đỡ. Vả lại gia tộc võ tướng cũng không quá coi trọng đích hay thứ, Đường Doanh Doanh gả qua cũng không bị khi dễ, đối với một thứ nữ như nàng ta mà nói, đây cũng là một kết thúc cực tốt. Nhưng Đường Doanh Doanh hết lần này tới lần khác mắt cao hơn trời, nàng ta lấy tuyệt thực bức bách, không chịu làm theo. Thực tế Đường Nguyễn Nguyễn chỉ lớn hơn nàng ta nửa tuổi, Đường Các Lão không còn cách nào, chỉ có thể gả Đường Nguyễn Nguyễn đến Tần gia. Vì thế, Lưu Thư Mặc còn sa sút một thời gian dài. Giờ phút này, Như phu nhân vẫn có chút lo lắng, nói: “Doanh Doanh, nếu cha con không giúp, mà với thân phận của nương cũng không tiện ra ngoài xã giao, con định làm sao bây giờ?”
Đường Doanh Doanh cười như không cười nói: “Nương cảm thấy lúc trước vì sao Tả tướng lại nguyện ý kết thông gia với chúng ta? Ông ta thật sự coi trọng trưởng tỷ sao?”
Như phu nhân suy tư một chút, nói: “Vậy cũng chưa chắc, chỉ sợ là bởi vì Lưu Thư Mặc thích nên ông ta liền đồng ý…”
Đường Doanh Doanh cười cười có chút giảo hoạt: “Cũng không phải…”
Chương 18: Đào đạo vui vẻ
Như phu nhân nhíu mày nói: “Vậy thì vì cái gì?”
Thuần phục nam nhân thì bà ta còn có chút thủ đoạn, nhưng nói tới đại cục thì lại là một người hồ đồ. Đường Doanh Doanh tự nhiên nhặt cái chén còn nguyên vẹn duy nhất lên rồi rót cho mình một chén trà, sau đó mới nói: “Thứ Tả tướng để ý, chính là phân lượng của phụ thân trong lòng Hoàng thượng, cùng danh vọng bên cánh văn thần mà thôi.”
Nàng ta nhấp một ngụm rồi tiếp tục: “Chỉ cần sau khi liên hôn, có thể đạt được những thứ này… Gả ai mà không được?”
Như phu nhân bừng tỉnh đại ngộ. Đúng rồi, đối với Tả tướng mà nói, chỉ cần có thể được Đường Các Lão trợ lực thì cơ hội Nhị hoàng tử lên ngôi sẽ lớn hơn vài phần. Chỉ vì Đại hoàng tử được lập làm Thái tử từ sớm, cho nên Nhị hoàng tử vô duyên với ngôi vị sao?
Tuy Như phu nhân ở hậu viện, nhưng đại khái thế cục trong triều, bà ta vẫn biết chút ít. Bà ta nhìn Đường Doanh Doanh, tiểu cô nương một tay bà ta nuôi lớn, bây giờ cũng biết trù tính cho mình, không khỏi có chút cảm thán: “Doanh Doanh à, bây giờ con đã lớn rồi, có con đường phải tự mình đi, nương cũng không biết còn có thể giúp con được bao nhiêu…”
Đường Doanh Doanh thu liễm sắc lạnh lùng trong mắt, nàng ta bình tĩnh mở miệng nói: “Nương, người yên tâm, nhất định chúng ta sẽ được như ý nguyện.”
…..
Ở ngã rẽ bên ngoài phủ Học sĩ, một chiếc xe ngựa che lọng đang dừng lại. Nam nhân trên xe hơi nâng cửa sổ lên rồi hỏi: “Ra ngoài chưa?”
Hắn mặc một thân bạch y, vừa nhìn đã biết khí độ bất phàm, chỉ là thanh âm khàn khàn, dường như thân thể không khỏe. Lưu Thanh canh giữ bên ngoài xe ngựa, quan sát cửa phủ Học Sĩ, thấp giọng nói: “Công tử, còn chưa ra.”
Nam nhân trên xe im lặng chớp mắt một cái, nói: “Tiếp tục chờ!”
Lưu Thanh có chút chần chờ, hỏi: “Công tử, hôm nay là ngày Nguyễn Nguyễn tiểu thư trở về lại nhà, nói vậy Đại tướng quân cũng đi cùng, lúc này ngài đi qua gặp nàng, như vậy ổn chứ?”
Người trên xe ngựa chính là trưởng tử của Tả tướng… Lưu Thư Mặc. Lưu Thư Mặc buông rèm cửa xe xuống, không trả lời. Đương nhiên hắn biết làm như vậy không thỏa đáng, nhưng nếu không tới, chỉ sợ lại càng khó gặp được nàng. Thanh mai trúc mã mười năm, chớp mắt một cái nàng đã trở thành thê tử của người ta. Lưu Thư Mặc nắm chặt tay, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia bi thương. “Nguyễn Nguyễn.”
Hắn thống khổ thốt ra thành tiếng, nỉ non gọi tên nàng. Hắn nhất định phải nhìn thấy nàng……
Mà lúc này Đường Nguyễn Nguyễn đang ngồi trên bàn Bát Tiên* dùng cơm. Hôm nay Đường Các Lão cùng Tần Tu Viễn nói chuyện rất hoà hợp, nhất thời hứng khởi, liền nói Đường bá đi lấy rượu Nữ Nhi Hồng chôn ở hậu viện mười tám năm lên. Đường bá lăn lộn một phen, cuối cùng cũng quay trời lại phòng ăn rót rượu cho mọi người. Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế, liền nói: “Phụ thân, con mang cho người một đồ nhắm.”
Đường các lão có chút ngoài ý muốn, trước kia nữ nhi chỉ biết vâng dạ, sau khi gả cho người ta thì cử chỉ tự nhiên hào phóng hơn không ít, ông gật đầu nói: “Con có lòng rồi, mang theo cái gì tới vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn lấy hộp thức ăn, bưng ra một đĩa đậu phộng sáng bóng, nói: “”Đây là rượu… Đậu phộng thần rượu.”
Đường Nguyễn Nguyễn vốn định thốt lên “Tửu Quỷ Đậu Phộng”, nhưng nàng lại cảm thấy không ổn nên đã tìm ra một cái tên mới.
“Đậu phộng thần rượu?” Đường Các Lão vừa nghe tên này, ý cười liền nồng đậm thêm ba phần: “Được rồi, vi phụ nếm thử xem.”
Tần Tu Viễn ngước mắt nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn, sao nàng có thể làm ra những món ăn kỳ lạ như thế này?
Thế nhưng đậu phộng này cùng ớt đỏ khá hài hòa, thoạt nhìn cảm giác hương vị chắc chắn không tệ. Nhưng Đường các lão tự biết, nữ nhi căn bản chưa từng xuống bếp, chỉ sợ đậu phộng này, có thể nhìn chứ không thể ăn…
Nhưng ông không chịu nổi ánh mắt chờ đợi của Đường Nguyễn Nguyễn cho nên cũng gắp một hạt đậu phộng tượng trưng, bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai… Đậu phộng vừa thơm vừa giòn, một viên nhỏ đã toả ra vị cay nồng phong phú, kích thích cả khoang miệng. Đường Các Lão vốn thích cay, ăn quả đậu phộng đầu tiên này, ông lại nhanh chóng bắt đầu ăn viên thứ hai, thứ ba… Ông ngạc nhiên hỏi, “Đây thật là những gì con đã làm sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Vâng… nếu như phụ thân thích, lần sau con sẽ làm nhiều hơn một chút.”
Đường Các Lão cười đến híp mắt thành một đường cong: “Rất tốt!”
Tần Tu Viễn thấy Đường các lão đang cao hứng, liền bưng chén rượu lên nói: “Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế kính ngài một ly.”
Đường Các Lão liên tục gật đầu, ông cũng bưng ly lên nhẹ nhàng chạm vào ly của hắn, uống một hơi cạn sạch. Nữ nhi hồng thuần túy cùng dư hương của tửu quỷ đậu phộng trong miệng hòa quyện cùng nhau, làm cho dư vị của rượu đọng lại lâu hơn. Ông hài lòng nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, lại nhìn Tần Tu Viễn.
Vẻ mặt Tần Tu Viễn cung kính rót rượu cho ông… Đường Các Lão vốn tưởng rằng gia tộc võ tướng chỉ tinh thông binh pháp chiến thuật, ai ngờ hôm nay ông cùng Tần Tu Viễn luận thi từ ca phú, lại phát hiện trình độ của hắn cũng rất uyên bác. Ngày thường, hai người chỉ tiếp xúc trong triều đình, trước giờ cũng không nghe nói đến hắn có tài văn chương nổi bật, thật sự là khiêm tốn đến cực điểm. Có thực lực mà không khoe khoang, Đường Các Lão không khỏi coi trọng vị hiền tế này thêm vài phần.
Tần Tu Viễn nhìn Đường Các Lão ăn đậu phộng đến vô cùng thoả mãn thì nhịn không được cũng gắp một viên bỏ vào miệng. Hắn chậm rãi thưởng thức, bắt đầu từ giòn, cay, sau đó lại thơm, ngon ngọt trong miệng, hắn tinh tế cảm nhận từng hương vị. Hắn và Đường Các Lão cứ như vậy, một bên ăn đậu phộng, một bên uống rượu nói chuyện đàm đạo. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy khung cảnh này, đột nhiên có cảm giác, nơi này thật sự giống như nhà mình. Trước mắt, một vị là phụ thân máu mủ tình thâm, một vị còn lại là phu quân sẽ làm bạn cả đời. Đường các lão chợt nhớ ra gì đó, nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn đang ngơ ngác nhìn mình thì nói: “Nếu con ăn xong rồi, vậy hãy đi thăm mẫu thân con đi.”
Ông buông ly rượu xuống, thấp giọng nói: “Nàng đã không thể rời khỏi giường…”
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ra, lập tức đứng lên nói: “Vâng.”
Đường Nguyễn Nguyễn ra khỏi phòng ăn, sau đó dẫn Thải Bình và Thải Vi đi về phía Ngọc Quỳnh Uyển.
“Đường bá, hiện tại rốt cuộc mẫu thân con thế nào rồi?” Đường Nguyễn Nguyễn bất an hỏi. Đường bá lộ ra vẻ mặt đau xót: “Đường phu nhân gần đây tinh thần lại càng không tốt… Suốt ngày, chỉ có thể uống một hai thìa cháo loãng.”
Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi: “Đại phu nói gì?”
Đường bá đáp lời: “Tìm mấy đại phu đến nhưng đều nói phu nhân chỉ là thân thể suy nhược, khí huyết không đủ, lại ăn uống không ngon miệng, cho nên ngày càng suy yếu.”
Đường Nguyễn Nguyễn không khỏi có chút lo lắng. Trong nguyên văn tiểu thuyết cũng không nhắc nhiều đến Đường phu nhân, nàng căn cứ vào kí ức của nguyên thân, chỉ biết mẫu thân vô cùng yêu thương nàng, nhưng bởi vì không được Đường các lão sủng ái cho nên vẫn luôn bị lạnh nhạt, làm cho Đường Nguyễn Nguyễn cũng liên lụy.
Đường phu nhân xuất thân thế gia đại tộc, là khuê tú nổi danh trong Đế Đô, lúc ấy Đường Các Lão vừa đỗ trạng nguyên, liền tới cửa xin cưới bà. Đường Các Lão thích người có tài, mà Đường phu nhân cầm kỳ thư họa đều tinh thông, theo lý mà nói, hẳn sẽ tôn trọng lẫn nhau, ân ái tới già mới phải, nhưng những năm gần đây, Đường Các Lão vẫn độc sủng Như phu nhân. Làm cho Đường phu nhân ưu tư thành bệnh, hằng năm triền miên trên giường, không có cách nào chiếu cố nữ nhi. Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút, lại lên tiếng hỏi: “Nếu mẫu thân có thể ăn uống bình thường, có phải bệnh tình sẽ chuyển biến tốt hơn hay không?”
*Bát Tiên: Bát tiên là tám vị tiên huyền thoại của lão giáo. Bát tiên gồm sáu tiên ông và hai tiên bà. Mỗi người đạt đến sự bất tử thông qua những cảnh giới khác nhau, nhưng truyền thuyết cho rằng họ đều nếm qua rượu trường sinh và ăn đào tiên. Vì thế bát tiên được xem là biểu tượng phổ biến về trường thọ và may mắn.
Đứng đầu Bát tiên là Hán Chung Ly, thường được mô tả là mập, bụng phệ, tay cầm quạt có khả năng giúp người bệnh hồi phục.
Ông được cho là biểu tượng của sức khỏe và có khả năng chữa bệnh. Trưng bày Hán Chung Ly trong nhà sẽ khiến những người tốt trong gia đình có được sức khỏe tốt và một cuộc sống trường thọ.
Vị tiên thứ hai là Trương Quả Lão, ông cầm một nhạc cụ trông giống như một ống tre. Người ta nói ông có sự khôn ngoan của tuổi già và có khả năng tàng hình. Vị tiên này được xem là một vị thánh, hình ảnh của ông mang lại trí tuệ và sự khôn ngoan cho người cha của gia đình.
Vị tiên thứ ba là Lã Động Tân, một ẩn sĩ được xem như người thần hộ mệnh của người bệnh. Người ta nói ông học được rất nhiều phép thuật từ vị tiên trưởng lão.
Trên lưng ông là thanh kiếm dùng để diệt trừ ma quỷ và chặt đứt những nỗi khổ do năng lượng xấu gây ra. Tay phải ông cầm một cây phất trần dùng để chữa bệnh. Trưng bày biểu tượng Lã Động Tân trong nhà sẽ bảo vệ các thành viên khỏi bệnh do tà ma và tà khí.
Vị tiên thứ tư là Tào Quốc Cửu, em ruột của Tào Thái Hậu đời vua nhà Tống. Ông mặc triều phục của các quan và tượng trưng cho giới thượng lưu. Biểu tượng của ông là cặp song loan được ông giơ lên cao bằng tay trái. Biểu tượng này cho thấy ông xuất thân trong một gia đình quan tước. Người ta nói Tào Quốc Cửu mang đến thanh danh và quan lộc cho người cha trong gia đình. Những nhà chính trị và những người có tham vọng quyền lực nên trưng bày hình ảnh vị tiên này trong nhà.
Vị tiên thứ năm là Lý Thiết Quái, trông như một người ăn mày, nhưng nổi tiếng là bậc thầy về năng lực siêu phàm.
Vị tiên thứ sáu là Hàn Tương Tử, người có thể dùng sáo thổi nên những âm thanh kỳ diệu. Những âm thanh này thu hút khí chủ về may mắn xung quanh ông, vì vậy tất cả các loài vật và cỏ cây đều phát triển tốt với sự hiện diện của ông. Khả năng đặc biệt của Hàn Tương Tử là có thể làm cho cây nở hoa ngay lập tức. Ông mang trên lưng một cái bao gồm nhiều loại cây cỏ.
Vị tiên thứ bảy là Lam Thái Hòa. Bà mang theo một rổ hoa và được xem là hình tượng thu nhỏ của tinh thần nữ nhân.
Vị tiên thứ tám cũng là một phụ nữ được gọi là Hà Tiên Cô. Biểu tượng của bà là hoa sen và cây phất trần.