Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111-112
Chương 111: Giăm bông
Giữa đôi lứa yêu nhau thì tất nhiên nói bất cứ điều gì cũng thấy ngọt ngào. Tần Tu Viễn ôm nàng càng chặt hơn, hắn nói: “Vì ta muốn biết khi nàng còn bé là người như thế nào.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, thấp giọng nói: “Vậy thiếp cũng muốn biết dáng vẻ khi chàng còn nhỏ trông như thế nào.”
Tần Tu Viễn hôn lên trán nàng: “Chỉ cần là nàng sinh ra thì như thế nào cũng được.”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút buồn cười, nàng đáp: “Mỗi ngày thiếp đều ăn nhiều như vậy, sẽ không sinh ra một cái bánh bao chứ.”
Tần Tu Viễn bật cười: “Trắng trẻo mập mạp cũng rất tốt.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười đến co người lại, hai người dán sát vào nhau thân mật vô cùng.
…
Sau tiết Thanh Minh, Thái Học lại bắt đầu nhập học.
Bởi vì gần đây lại có không ít học sinh mới nhập học nên Thái Học cũng dựa theo tuổi tác và tiến độ học tập mà phân lớp.
Nhị Hoàng tử Mẫn Nguyên Khải đi về phía Thái Học, trên mặt hắn mơ hồ mang theo một nụ cười, tâm trạng hắn rất tốt. Thái giám ở một bên quen nhìn sắc mặt, nói: “Hôm nay có chuyện gì khiến Nhị Hoàng tử vui vẻ như vậy?”
Mẫn Nguyên Khải lộ ra vẻ mặt đắc ý, hắn nói: “Hôm nay phân chia lớp học, rốt cục ta cũng thoát khỏi lão Tứ!”
Tiểu thái giám vừa nghe đã hiểu ra. Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử cùng là nhi tử của Hoàng hậu. Nhưng ở Dực Trì Cung, bất cứ chuyện gì thì Tứ Hoàng tử vẫn luôn được ưu tiên, được Hoàng Hậu nương nương sủng ái, Hoàng hậu cũng luôn muốn Nhị Hoàng tử Mẫn Nguyên Khải vạn sự đều phải chiếu cố đệ đệ.
Mẫn Nguyên Khải quay đầu lại liếc mắt nhìn Tứ Hoàng tử Mẫn Nguyên Mạnh đi phía sau hừ nhẹ một tiếng, sau đó hắn xoay người bước vào lớp Giáp. Mẫn Nguyên Mạnh vừa vặn cũng nhìn thấy Mẫn Nguyên Khải liếc mắt như vậy, hắn chậm rãi đi ở phía sau, cũng không muốn đáp lại ca ca của mình.
Thái giám bên người Mẫn Nguyên Mạnh có chút không phục, bèn nói: “Tứ điện hạ, vì sao lúc nào Nhị điện hạ cũng như vậy?”
Tứ Hoàng tử Mẫn Nguyên Mạnh cười cười: “Hắn muốn làm gì ta không quan tâm, hắn không để ý tới ta, vậy thì ta cũng không muốn để ý tới hắn.”
Từ nhỏ thân thể Mẫn Nguyên Mạnh không tốt, thường xuyên phải nằm trên giường bệnh cũng không thể tập võ, may mà Hoàng hậu vẫn sủng ái hắn, coi hắn như trân bảo mà nâng ở trong lòng bàn tay. Cho nên mới hình thành tính tình không tranh giành với thế gian, hắn không thích Nhị ca ruột thịt của mình, nhưng cũng không đối lập với hắn. Bởi vì trước đây hắn bị bệnh một thời gian nên bỏ quá nhiều bài học vì thế hắn đã được chuyển từ lớp Giáp đến lớp Ất.
Mặc dù vậy, Mẫn Nguyên Mạnh vẫn như bình thường, dù sao hắn mới mười tuổi, cho dù đến lớp Ất học chậm một chút cũng không sao cả.
Đợi đến lúc Mẫn Nguyên Mạnh đi tới lớp Ất, phần lớn học sinh đã tới, cơ bản đều là hài tử của quan lại, Hoàng tử thì… Cũng chỉ có hắn và lão Lục Mẫn Nguyên Thanh.
Nhưng mà hôm nay Mẫn Nguyên Thanh còn chưa tới.
Tất cả học sinh đều sợ tiên sinh nên đều ngồi về phía sau, vì thế phía trước trống hai hàng, một người cũng không có.
Nhưng Mẫn Nguyên Mạnh đến muộn nên hiện giờ hắn cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngồi ở hàng đầu tiên, ngay dưới mí mắt tiên sinh.
Hắn nhìn về phía sau, phần lớn đều là học sinh mới không quen biết, Mẫn Nguyên Mạnh không khỏi cảm thấy có chút cô đơn. Hắn yên lặng cúi đầu, buồn chán chờ đợi tiên sinh khai giảng.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên nghe thấy một học sinh hét lên: “Đây là gì mà lại ngon như vậy?”
Mẫn Nguyên Mạnh quay đầu lại nhìn thì thấy một hài tử cao bằng mình, trong tay cầm một miếng bánh ngọt, tươi cười tán thưởng. Ở đối diện là một học sinh mới tới, hắn thoạt nhìn mi thanh mục tú, vẻ mặt cũng vui vẻ.
Trong tay hắn bưng một hộp thức ăn, dường như đang cùng mọi người ăn cái gì đó. Mẫn Nguyên Mạnh có chút tò mò, nhưng lại ngại thân phận Hoàng tử nên không thể cúi mặt nhìn xem. Đúng lúc này, học sinh mới cũng chú ý tới Mẫn Nguyên Mạnh, hắn quay mặt lại mỉm cười.
Mẫn Nguyên Mạnh vội vàng dời tầm mắt, khôi phục dáng vẻ cao lãnh lúc bình thường. Ai ngờ học sinh mới kia lại chủ động đi tới mà nói: “Phủ Trấn Quốc tướng quân Tần Minh Hiên, hôm nay ngày đầu tiên đến Thái Học, ta mang theo chút đồ ăn trong nhà đến chia sẻ với mọi người, nếu công tử cảm thấy hứng thú thì mời nếm thử đi.”
Tiểu thái giám bên người Mẫn Nguyên Mạnh còn đứng ở một bên, liền bĩu môi nói: “Công tử cái gì, đây là Tứ Hoàng tử!”
Minh Hiên sửng sốt, lập tức có chút xấu hổ, tay bưng hộp thức ăn cũng không biết là nên lui hay tiến, hắn vội vàng nói: “Xin lỗi, là ta mới tới, không có mắt nhìn, thỉnh an Tứ Hoàng tử.”
Mẫn Nguyên Mạnh ho nhẹ một tiếng, hắn trừng mắt nhìn thái giám bên người một cái, tiểu thái giám biết chủ tử không thích bộ dáng làm cao vì thế liền im lặng. Mẫn Nguyên Mạnh thản nhiên nói: “Không cần đa lễ.”
Minh Hiên nở nụ cười một chút, những cũng không rụt tay lại, hắn nói: “Lục Hoàng tử, đây là bánh do Tam thẩm nhà ta tự làm, nếu như ngài không ghét bỏ thì xin hãy nếm thử một miếng, bánh này thực sự rất ngon!”
Mẫn Nguyên Mạnh là nhi tử út của Hoàng hậu, thân phận tôn quý vô cùng, ở trong cung vốn không có bằng hữu nào, mà người này dưới tình huống không biết mình là ai đã chủ động đến tặng đồ ăn, ngược lại làm cho trong lòng hắn sinh ra vài phần hảo cảm.
Nhưng rốt cuộc đây cũng là đồ ăn ngoài cung, hắn nhớ tới lời mẫu hậu dặn dò, không được ăn lung tung, vì thế nuốt nước miếng muốn cự tuyệt. Nhưng hắn ngẩng đầu lên lại thấy đôi mắt của Minh Hiên mở to tròn, bộ dáng vô cùng chân thành vì thế có chút không đành lòng.
Hắn nghĩ thầm hay là lấy một miếng nhưng không ăn… Để tránh làm đối phương thương tâm. Vì vậy, hắn đưa tay ra để lấy một miếng rồi nói, “Đa tạ ngươi.”
Minh Hiên nhếch miệng cười: “Vậy ta về chỗ ngồi trước, điện hạ.”
Mẫn Nguyên Mạnh gật gật đầu, thấy Minh Hiên vừa trở lại đã bị đám hài tử kia vây quanh. Ở tuổi của hắn, quân thần, địa vị, đều không quá trọng yếu, quan trọng là ai được tiên sinh coi trọng, ai được người thân coi trọng. Những người được tiên sinh coi trọng thường được khen ngợi.
Những người được gia đình coi trọng còn có thể mang thức ăn cho người khác. Mẫn Nguyên Mạnh nhất thời có chút hâm mộ Minh Hiên, mẫu hậu hắn tuy rằng làm Hoàng hậu nhưng cũng rất ít khi chăm sóc hắn trong những việc lặt vặt, nhưng mà phàm là những thứ hắn muốn thì cái gì mẫu hậu cũng sẽ tận lực thỏa mãn.
Nhưng ở một góc độ khác mà nói, nếu cái gì cũng phải tự mình mở miệng cầu xin, vậy còn gì thú vị nữa?
Mẫn Nguyên Mạnh vẫn lắc đầu. Hắn chăm chú nhìn bánh Tiên Bối trong tay, bên tai lại vang lên tiếng người khác ăn Tiên Bối “ọp ẹp”. Ăn một chút, chắc cũng không sao đâu, phải không?
Hắn nhìn thoáng qua cửa lớp, tiên sinh còn chưa tới, hắn liền yên lặng bỏ Tiên Bối vào trong miệng… Tiên bối vừa vào miệng, bột phô mai liền chảy ra, cảm giác mặn mà lập tức kích thích vị giác của hắn. Mẫn Nguyên Mạnh có chút kinh ngạc, hắn nhìn khối điểm tâm nhỏ nhắn này không chớp mắt, không, là Tiên Bối mới đúng, tư vị này… Vậy mà hắn thân là Hoàng tử cũng chưa từng được nếm qua!
Hắn nhịn không được lại nhẹ nhàng cắn một miếng…
“Rộp” một tiếng, Tiên Bối vỡ ra, một nửa rơi vào trong miệng, sau đó hắn nhai một cái, ngay cả lỗ tai của hắn cũng cùng hưởng thụ phần âm thanh giòn tan này. Tiểu thái giám có chút lo lắng mà nhắc nhở: “Điện hạ, dù sao Tiên Bối này lai lịch cũng không rõ… Nếu không…”
Mẫn Nguyên Mạnh trừng mắt nhìn hắn một cái: “Lai lịch không rõ? Người ta không phải nói, hắn là người của phủ Trấn Quốc tướng quân sao…”
Chờ đã, phủ Trấn Quốc tướng quân?
Trong lòng Mẫn Nguyên Mạnh cả kinh, chẳng lẽ, chẳng lẽ! Vị Tam thẩm trong miệng Minh Hiên chính là người chiến thắng của Mỹ Thực Lệnh… Tần phu nhân?
Mẫn Nguyên Mạnh quay đầu lại, nhìn thấy Minh Hiên còn đang cười hì hì tán gẫu với đám bạn học mới, vô cùng ngây thơ. Trong lòng hắn lộp bộp một tiếng, còn dấy lên một cỗ chua xót… Tam thẩm của hắn là trù thần, mỗi ngày hắn đều có thể được ăn điểm tâm ngon như vậy!
Dù sao Mẫn Nguyên Mạnh cũng là một hài tử, giờ phút này trong lòng sinh ra tâm lý ghen tị rất lớn. Khó trách những người này đều vui vẻ kết giao bằng hữu với hắn, khó trách!
Trong lòng hắn lại hâm mộ, còn bất bình, nên khi ăn xong nửa miếng Tiên Bối còn lại cũng không thể bình tĩnh lại được. Một miếng Tiên Bối đã xuống bụng, hắn nhìn tay mình còn dính chút bột, ngồi ở hàng đầu tiên, hắn nhìn quanh phía sau thấy không có ai nhìn mình thì nhanh chóng đưa ngón tay vào miệng, nhẹ nhàng mút một chút!
Tiểu thái giám ở một bên nhìn thấy vậy mà trợn mắt cứng lưỡi, Lục Hoàng tử sao lại biến thành như vậy?
Ngay khi Mẫn Nguyên Mạnh say sưa liếm ngón tay thì đột nhiên nhìn thấy tiên sinh đang đứng ở cửa học đường, vẻ mặt xanh mét nhìn mình. Hắn nhất thời thu hồi ngón tay, như không có việc gì ngồi ngay ngắn, nhưng mặt lại đỏ đến vành tai!
Trong lòng Mẫn Nguyên Mạnh vô cùng ảo não, vì sao mình lại tham ăn như vậy?
Kế tiếp toàn bộ tiết học buổi sáng Mẫn Nguyên Mạnh cũng không nghe vào, một bên nhớ lại tư vị tuyệt vời của Tiên Bối, một bên lại vì sự mất mặt vừa rồi của mình mà cảm thấy xấu hổ.
Mãi đến giữa trưa lúc tan học hắn mới lấy lại tinh thần một chút. Trong học đường, đại đa số mọi người đều nhanh chóng mà tản ra, hưng phấn chạy tới thiện đường. Bởi vì học sinh lớn nhất của lớp Ất cũng không quá mười hai tuổi, cơ bản đều đi học ngoại trú nên buổi trưa các học sinh đều dùng bữa ở nhà ăn, buổi chiều tan học mới có thể về nhà.
Mà Hoàng tử thì khác, hắn có thể trực tiếp hồi cung dùng bữa, nghỉ ngơi một một chút. Nhưng hôm nay, Mẫn Nguyên Mạnh lại không có ý định trở về Dực Trì cung, hắn nói với thái giám bên người: “Hôm nay chúng ta cũng đi thiện đường!”
Thái giám kinh ngạc nói: “Sao? Thân phận của điện hạ cao quý, sao có thể hạ mình mà ngồi ăn cùng những người đó.”
Mẫn Nguyên Mạnh lạnh lùng liếc hắn một cái, tiểu thái giám kia sợ tới mức ngậm miệng lại.
Chính là bởi vì có những người như bọn họ ở đây nên từ nhỏ mình mới không có bằng hữu. Không giống vị tiểu công tử Minh Hiên này, vừa đến đã có thể cùng mọi người kết giao bằng hữu rồi, nhìn các học sinh khác đều thành đội đi dùng bữa, mình thân là Hoàng tử mà lại bị lạnh nhạt bỏ lại một bên. Nói dễ nghe là cao quý, nói không dễ nghe thì là cô đơn. Ngay cả tiểu thái giám ngày đêm đi theo bên cạnh hắn cũng hoàn toàn không hiểu hắn.
Mẫn Nguyên Mạnh không khỏi thở dài một hơi, dù sao cũng không có ai mời hắn cùng đi dùng bữa, hay là vẫn là trở về Dực Trì cung cùng mẫu hậu đi… Nghĩ đến đây hắn liền ủ rũ đứng dậy, lúc chuẩn bị rời đi thì lại phát hiện có người bước đến…
“Điện hạ, điện hạ còn chưa đi ăn trưa sao?”
Mẫn Nguyên Mạnh ngẩng đầu, là Minh Hiên. Hắn cố gắng cười cười đáp lại: “Ừm… Ta định sẽ trở về cung dùng bữa.”
Minh Hiên nghe xong liền lộ ra vẻ mặt tiếc hận, hắn nói: “Điện hạ muốn hồi cung sao? Ta mang theo “xúc xích giăm bông”, muốn thêm thức ăn cho tất cả mọi người! Vừa rồi quên mất nên trở về lấy.”
Hắn thấy Mẫn Nguyên Mạnh nghe xong, trên mặt tựa hồ có vài phần tò mò nên liền tiếp tục nói: “Giăm bông này cũng là do Tam thẩm của ta làm, có thể ăn cùng cơm, không thấy rõ thịt nhưng lại có hương thơm đậm đà, vô cùng mỹ vị, điện hạ có muốn nếm thử hay không?”
Biểu tình của Mẫn Nguyên Mạnh có chút buông lỏng… Lại là do Tam thẩm của hắn làm sao?
Tư vị Tiên Bối buổi sáng vẫn còn đang quanh quẩn trong đầu hắn, lúc này lại thêm món xúc xích giăm bông, ở trong miệng hắn nói ra lại vô cùng hấp dẫn, thật sự là lực thu hút mười phần.
Mẫn Nguyên Mạnh còn đang đấu tranh tư tưởng thì Minh Hiên lại mở hộp thức ăn bảo bối của hắn, lấy một cây xúc xích giăm bông tròn trịa ra, bàn tay nhỏ bé giơ lên, xúc xích giăm bông tựa hồ đang vẫy tay với người khác. Mẫn Nguyên Mạnh nhất thời buông bỏ giãy dụa trong lòng, hắn nói: “Được rồi… Vậy cùng nhau đi đi.”
Nói xong, Minh Hiên có chút nhảy nhót trong lòng, hắn liền cười hì hì đáp: “Vậy chúng ta mau đi đi, chậm thì không còn thức ăn đâu!”
Mẫn Nguyên Mạnh cũng cười ra tiếng: “Được…”
Lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa: “Các ngươi muốn đi đâu?”
Chương 112: Đói
Mẫn Nguyên Mạnh nghe thấy tiếng thì lập tức dừng lại ngẩng đầu lên… Là Nhị hoàng huynh của hắn đang đứng ở cửa lớp Ất. Nhị Hoàng tử Mẫn Nguyên Khải hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn bọn họ. Minh Hiên quay đầu lại nhìn, mặc dù không biết hắn là ai nhưng lại cảm thấy hắn là người không dễ chọc. Mẫn Nguyên Mạnh không nhanh không chậm mà đáp: “Ta muốn đi ăn cơm, trưa hôm nay không trở về Dực Trì cung.”
Nhị Hoàng tử Mẫn Nguyên Khải có chút không vui: “Vậy ngươi đã hồi bẩm mẫu hậu chưa?”
Mấy ngày trước Mẫn Nguyên Mạnh bị phong hàn, phải nghỉ ngơi một thời gian dài, hôm nay là ngày đầu tiên đi học sau khi bình phục, trước khi ra khỏi cửa, mẫu hậu ngàn dặn vạn dặn rằng Mẫn Nguyên Khải phải chăm sóc đệ đệ thật tốt, nếu hắn không nói một tiếng nào mà cũng không trở về thì nhất định mẫu hậu sẽ trách tội. Chỉ thấy Nguyên Mạnh cười cười, nói: “Hôm nay ta muốn cùng Minh Hiên ăn giăm bông, Nhị Hoàng huynh tự mình trở về đi!”
Mẫn Nguyên Khải nói: “Không được! Ngươi phải quay về với ta!”
Mẫn Nguyên Mạnh cũng không nghe: “Nhị Hoàng huynh muốn trở về thì tự mình trở về, buổi tối ta sẽ hồi bẩm mẫu hậu, sẽ không liên lụy làm huynh bị mắng.”
Dứt lời hắn liền nháy mắt với Minh Hiên, hai người đi vòng qua Mẫn Nguyên Khải, trực tiếp rời đi. Mẫn Nguyên Khải sững sờ tại chỗ, thấy Mẫn Nguyên Mạnh không nghe lời hắn nên hắn nổi giận mà nghiến răng nghiến lợi nói với thái giám: “Hắn không thích trở về! Đi thôi!”
Bên này, Mẫn Nguyên Mạnh lôi kéo Minh Hiên ra khỏi học đường, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Muốn đến Thiện đường phải đi như thế nào?”
Minh Hiên cũng hơi giật mình, đây là lần đầu tiên hắn tới Thái học mà vừa rồi lại bị dọa cho sợ như vậy nên liền quên đường đi. Mà trong Thái Học lại không có người qua lại, bọn họ đành phải vừa đi vừa tìm, bất tri bất giác đã một khắc đồng hồ trôi qua mới gặp được một học sinh dùng xong bữa trở về, chỉ đường cho bọn họ, hai người mới an ổn đến thiện đường.
Cũng có lẽ vì bọn họ đến quá muộn nên hiện giờ người của thiện đường đã thưa thớt, cơ bản là ăn xong rồi. Mẫn Nguyên Mạnh vốn còn muốn trải nghiệm cảm giác dùng bữa tập thể nhưng hiện giờ đã bỏ lỡ, không khỏi có chút tiếc nuối. Minh Hiên vẫn vui vẻ hớn hở như trước, nói: “Điện hạ, mọi người đều đi rồi, chúng ta cũng đến ăn cơm đi!”
Dứt lời, hắn liền bảo Mẫn Nguyên Mạnh ngồi xuống trước, tự mình đi lấy hai phần cơm rồi nói: “Đây đều là các món ngon trong thiện đường, cũng không biết là có hợp khẩu vị của điện hạ hay không, điện hạ thử một chút đi!”
Mẫn Nguyên Mạnh vừa nhìn thấy trong mâm cơm cũng không có sơn hào hải vị gì, đều là đồ ăn trong các gia đình bình thường, nhưng đối với hắn mà nói lại rất mới mẻ.
Hắn cầm đũa rồi chuẩn bị ăn. Lúc này, Minh Hiên lại chậm rãi mở hộp thức ăn ra, trong hộp đựng có vài cây xúc xích giăm bông tròn trịa, xúc xích giăm bông được bọc lại bằng giấy dầu, nhìn không ra hình dáng gì, làm cho người ta có chút tò mò.
Minh Hiên cầm lấy một cây xúc xích giăm bông, nhẹ nhàng lột vỏ ngoài, thịt hồng bên trong đã lộ ra, nhìn qua bóng loáng mượt mà, vô cùng đáng yêu. Minh Hiên cẩn thận đưa xúc xích giăm bông này cho Mẫn Nguyên Mạnh rồi nói: “Điện hạ, nếm thử đi! Rất ngon đó!”
Hắn cười đến mặt mày cong cong, trong con ngươi tràn đầy ánh sáng vui vẻ, đây là điều mà người trong cung không có. Mẫn Nguyên Mạnh có chút xuất thần, hắn cũng không biết mình tiếp nhận cây giăm bông xúc xích như thế nào, lúc phục hồi tinh thần thì thấy xúc xích giăm bông đã ở trong tay mình. Minh Hiên lại lột cho mình một cây, hắn vui vẻ nhìn xúc xích giăm bông, hướng về phía Mẫn Nguyên Mạnh cao hứng giơ lên rồi nói: “Cạn chén!”
Mẫn Nguyên Mạnh sửng sốt, cũng nhếch miệng cười, hắn bất giác lên tiếng: “Cạn chén!”
Dứt lời, hai hài tử nhanh chóng gặm giăm bông. Trong xúc xích giăm bông này, Đường Nguyễn Nguyễn căn tỷ lệ thịt tương đối cao, bởi vì lo lắng bữa ăn trong Thiện đường không hợp khẩu vị của Minh Hiên nên muốn bổ sung chất đạm cho Minh Hiên, vì thế xúc xích giăm bông này ăn vào có hương vị thịt thơm đặc biệt nồng đậm.
Mẫn Nguyên Mạnh ăn uống tao nhã, đầu tiên là cắn một miếng nhỏ, lớp bên ngoài bị cắn ra, phần vỏ mềm dẻo, ruột thịt thơm ngon vô cùng, thoáng cái đã khơi dậy sự thèm ăn của Mẫn Nguyên Mạnh. Tiểu thái giám ở một bên thấy Mẫn Nguyên Mạnh lại ăn mấy món linh tinh mà người khác cho, trong lòng có chút bất an, nhưng nhìn thấy Minh Hiên ở đối diện cũng đang ăn một cách ngon lành thì cũng cố gắng an ủi mình.
Chỉ thấy Mẫn Nguyên Mạnh ăn một miếng xúc xích giăm bông rồi lại dùng đũa gắp một miếng cơm lên, đưa vào miệng, hương vị mặn mà được cơm trắng trung hòa rất tốt, nhìn qua hắn vô cùng hài lòng, cười nheo mắt lại. Tiểu thái giám nhìn thấy thì cảm giác tròng mắt sắp rớt ra! Tứ Hoàng tử ăn cơm sao?
Từ nhỏ Tứ Hoàng tử đã kén ăn, cái này không ăn mà cái kia cũng không ăn, cho nên lớn lên vô cùng gầy gò. Mà mỗi lần ăn cơm, đều phải là Hoàng hậu nương nương hoặc ma ma liên tục dỗ dành lừa gạt, gần đây lại bị bệnh, nên một miếng cơm cũng không chịu ăn, không nghĩ tới là bởi vì một cái giăm bông mà chủ động ăn cơm!
Tiểu thái giám chậc chậc khen ngợi nhưng hắn lại không dám nhiều lời, nghĩ thầm nhất định phải tạo quan hệ tốt với Minh Hiên tiểu công tử, lỡ như lần sau tiểu tổ này không ăn cơm thì hắn còn có thể mặt dày đi cầu xin giăm bông, cũng không đến mức khiến bản thân mình bị Hoàng hậu nương nương mắng.
Xúc xích giăm bông của Minh Hiên và Mẫn Nguyên Mạnh từ từ bị ăn hết. Mẫn Nguyên Mạnh ăn cơm trong bát, thế nhưng đã ăn được hơn phân nửa!
Đây là lần duy nhất trong một năm qua hắn phát huy tốt như vậy, tiểu thái giám kích động không thôi, thậm chí tính toán lát nữa muốn hồi cung tìm Vân Mai cô cô lĩnh thưởng. Bữa cơm này Mẫn Nguyên Mạnh đã ăn no, nhưng hắn cố gắng chịu đựng, không muốn mất mặt trước mặt Minh Hiên. Minh Hiên thì chỉnh tề thu dọn bát ăn, chuẩn bị đưa về bên cạnh bồn rửa. Mẫn Nguyên Mạnh hỏi: “Còn phải tự mình thu dọn bát ăn cơm sao?”
Minh Hiên đáp: “Ta thấy những người khác đều tự mình thu dọn, nhưng mà… Điện hạ không cần dọn ta sẽ giúp người.”
Tiểu thái giám bên cạnh Mẫn Nguyên Mạnh vẫn có mắt nhìn, hắn nói: “Để nô tài dọn cho.”
Mẫn Nguyên Mạnh lại giữ chặt hắn, nói: “Không cần, ta tự mình dọn.”
Tiểu thái giám có chút kinh ngạc, lại thấp thỏm nhìn Mẫn Nguyên Mạnh đứng dậy, tự mình thu dọn sạch sẽ mặt bàn, đưa đến bồn rửa bát. Hắn vốn không muốn mình quá đặc biệt, càng đặc biệt… Lại càng không có bằng hữu. Minh Hiên thấy Tứ Hoàng tử bình dị gần gũi như thế, trong lòng cũng sinh hảo cảm, hắn nói: “Điện hạ, giăm bông xúc xích có ngon không?”
Mẫn Nguyên Mạnh gật gật đầu, hắn vốn là người chẳng có chút năng lực gì, trừ bỏ thân phận nhi tử của Hoàng hậu thì cũng chỉ là một hài tử bình thường. Minh Hiên cười rộ lên: “Lần sau ta xin Tam thẩm làm nhiều hơn một chút, chúng ta cùng nhau ăn!”
Chúng ta?
Cái danh xưng này tựa hồ rất thân mật. Trong lòng Mẫn Nguyên Mạnh ấm áp, nhưng nhất thời lại cảm thấy không thích hợp, hắn xụ mặt xuống, nói: “Không cần.”
Người muốn lấy lòng hắn quá nhiều, mẫu hậu cũng đã nói qua với hắn, nếu có người vô duyên vô cớ đối tốt với mình thì không thể tin tưởng. Minh Hiên có chút kỳ quái, vô cùng khó hiểu, mới vừa rồi còn tốt mà sao bây giờ lại…
Hắn liền hỏi: “Điện hạ sao vậy?”
Mẫn Nguyên Mạnh mím môi, nói: “Không sao đâu… Ta không thích người khác lấy lòng ta.”
Minh Hiên nở nụ cười, nói: “Ta làm vậy không phải là đang lấy lòng điện hạ mà chỉ là bằng hữu cùng nhau chia sẻ mà thôi!”
“Bằng hữu?” Mẫn Nguyên Mạnh ngước mắt nhìn hắn, hắn lớn hơn Minh Hiên hai tuổi, vốn là ca ca nhưng bởi vì hắn lớn lên gầy yếu nên cũng không cao hơn Minh Hiên bao nhiêu, hai người thoạt nhìn càng giống những đứa trẻ cùng tuổi hơn. Minh Hiên gật gật đầu, nói: “Chúng ta cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chia sẻ đồ ăn vặt, cùng nhau nói chuyện phiếm, không phải là bằng hữu sao?” Dừng một chút, Minh Hiên lại nhíu mày, nói: “Hay là Tứ điện hạ không muốn làm bằng hữu với ta? Người không muốn chơi với ta sao?”
Hài tử là như vậy, muốn kết giao bằng hữu hay không muốn kết giao đều sẽ nói thẳng ra, so với thế giới người lớn thì đơn giản hơn nhiều. Mẫn Nguyên Mạnh sửng sốt, có chút kinh hỉ lại hơi e lệ, hắn vội vàng nói: “Ta không có ý đó… Ta, ta cũng rất thích kết giao bằng hữu.”
Dù gì thì hắn cũng không có bằng hữu. Hắn sợ Minh Hiên tức giận nên liền tiếp tục nói: “Ta nguyện ý làm bằng hữu với ngươi.”
Hắn thật sự khát vọng có người chơi cùng, nhất là người không sợ hắn, không lấy lòng hắn, có thể chân thành đối đãi với hắn. Minh Hiên cũng cười ngọt ngào, nói: “Được! Vậy thì kể từ ngày hôm nay, chúng ta là bằng hữu tốt của nhau!”
Mẫn Nguyên Mạnh cũng sẽ cười: “Ừm! Bằng hữu tốt!”
…
Dực Trì cung.
Hôm nay khi một đám phi tần tới thỉnh an Văn Hoàng hậu thì Thấm Tần lại không đến, Văn Hoàng hậu cảm thấy Thấm Tần không coi nàng ta ra gì, đợi mọi người đi liền tức giận ném một cái chén vỡ tan. Đúng lúc này, Mẫn Nguyên Khải bước vào chính điện, thiếu chút nữa bị mảnh vỡ chén văng lên. Hắn giật mình vội vã hỏi: “Mẫu hậu sao vậy?”
Văn Hoàng hậu liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Không sao.”
Mẫn Nguyên Khải biết mẫu hậu luôn không muốn nhiều lời với hắn, ngược lại cũng đã thành thói quen. Cho nên hắn chỉ đành yên lặng đứng ở một bên. Lúc này, Vân Mai đến báo: “Nương nương, bữa trưa đã chuẩn bị xong.”
Văn Hoàng hậu tức giận còn chưa nguôi thì làm sao mà ăn được? Nàng ta nhìn Mẫn Nguyên Khải, lại nhìn ra cửa, hỏi: “Nguyên Mạnh đâu?”
Mẫn Nguyên Khải thành thật đáp: “Nguyên Mạnh nhất định đòi ăn cơm ở Thái Học, nhi thần muốn ngăn cản cũng không được…”
Văn Hoàng hậu vừa lúc tức giận không có chỗ phát tiết, liền khẽ trách mắng: “Sao lại ngăn không được? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Ngay cả đệ đệ cũng không chiếu cố tốt sao?”
Nàng liên tiếp đặt câu hỏi khiến Mẫn Nguyên Khải không khỏi có chút ủy khuất. Mẫn Nguyên Khải có chút e ngại Văn Hoàng hậu, liền thấp giọng nói: “Thật sự là Nguyên Mạnh tự mình muốn đi, hắn nhất định phải cùng người khác dùng bữa ở thiện đường, nhi thần đâu có biện pháp gì?”
Văn Hoàng hậu lộ ra sắc mặt lãnh khốc, nàng ta nói: “Buổi sáng lúc ngươi ra cửa, mẫu hậu đã dặn dò ngươi những gì? Bệnh phong hàn của đệ đệ ngươi mới tốt lên một chút, cần nghỉ ngơi và điều trị, sao có thể tùy ý ăn đồ ăn bên ngoài? Đệ đệ ngươi muốn đi, ngươi cũng không cách nào thuyết phục hắn, ngươi vô dụng như vậy sao?”
Mẫn Nguyên Khải cực kỳ ủy khuất, chỉ đành đáp: “Mẫu hậu, vì sao không trách Tứ đệ tùy hứng làm bậy mà lại trách nhi thần vô lực khuyên can?” Hắn rốt cuộc nhịn không được nữa, đổ hết một bụng nước đắng ra: “Mẫu hậu sủng ái Tứ đệ như thế, nhi thần làm sao quản được hắn? Nếu hắn không vui, nhất định mẫu hậu sẽ phạt nhi thần! Nhưng nhi thần mặc kệ hắn, mẫu hậu vẫn giận nhi thần! Nhi thần rốt cuộc đã làm sai chuyện gì mà mẫu hậu lại đối xử với nhi thần như vậy!”
Văn Hoàng hậu sửng sốt, sắc mặt càng thêm tức giận. Vân Mai ở một bên nhìn, cũng có chút không đành lòng.
Nhị Hoàng tử làm mọi chuyện đều cố gắng hết mình, tính tình thật sự càng giống với Hoàng hậu hơn, nhưng năm đó Hoàng hậu và Ninh quý phi cùng lúc sinh con, Mẫn Nguyên Khải so với Thái Tử nhỏ hơn một chút, lúc hắn sinh ra thì lực chú ý của Hoàng Đế đều đặt ở trên người mẫu tử Ninh quý phi, vì thế đã làm cho Hoàng hậu càng cảm thấy mình bị lạnh nhạt.
Nguyên bản nàng cũng hy vọng dùng hài tử kéo trái tim Hoàng Đế về, nhưng càng về sau nàng liền triệt để buông tha con đường này, ngay cả lợi thế của Nhị Hoàng tử, nàng cũng không còn kiên nhẫn.
Vân Mai lên tiếng khuyên giải: “Nhị điện hạ, người là huynh trưởng, Hoàng hậu nương nương tất nhiên sẽ có kỳ vọng rất lớn đối với người, cho nên yêu cầu tất nhiên phải nghiêm khắc một chút, người phải thông cảm cho nương nương mới đúng.”
Mẫn Nguyên Khải không lên tiếng, hắn rốt cuộc vẫn là một hài tử mười mấy tuổi, hiện giờ hai mắt hắn đỏ bừng nhìn Văn Hoàng hậu, dường như đang chờ nàng xác nhận lời này.
Văn Hoàng hậu vẫn lạnh lùng như cũ, liếc hắn một cái nhưng cái gì cũng không nói, sau đó dứt khoát xoay người rời đi. Để lại Mẫn Nguyên Khải một mình, ngọn lửa trong lòng hắn dần hạ xuống cho đến khi kết thành băng.
…
Đêm cuối xuân đầu hạ, gió nhẹ lướt qua mang theo hương hoa quế.
Hôm nay Tần Tu Viễn về sớm, vừa vào sân đã thấy đèn trong phòng bếp nhỏ sáng lên. Khóe miệng hắn cong cong đi vào phòng bếp nhỏ. Chỉ thấy Đường Nguyễn Nguyễn mặc một bộ sa y trắng như tuyết, dưới ánh đèn chiếu rọi nhẹ nhàng như nước chảy, thần sắc nàng dịu dàng, nàng đang đùa nghịch nguyên liệu ăn trong tay. Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Đang làm gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu lên, nói: “Bánh Lạnh.”
Tần Tu Viễn rửa tay sạch sẽ, nói: “Bánh lạnh? Nghe có vẻ như món giải khát.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Đúng là món giải khát, thiếp đã làm xong rồi, chúng ta đi vào trong viện vừa hóng mát, vừa ăn được không?”
Dứt lời, nàng bưng hai phần bánh lạnh lên bàn tròn trong viện. Tần Tu Viễn cười nhìn bóng lưng thướt tha yêu kiều của nàng. Tần Tu Viễn cũng ngồi xuống trước mặt bàn tròn, Đường Nguyễn Nguyễn đưa cho hắn một cái muỗng nhỏ rồi nói: “Ăn từ bên cạnh bánh trước!”
Tần Tu Viễn nhướng mày: “Vì sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Vì phần ngọt nhất là ở bên rìa.”
Dứt lời, nàng cũng ngồi xuống đối diện hắn. Tần Tu Viễn dùng muỗng nhẹ nhàng chọc vào chiếc bánh lạnh này, bánh lạnh hơi rung lên, vừa mềm vừa trơn.
Bánh lạnh màu vàng nhạt, tròn trịa nằm trên đĩa, phía trên còn có nước canh màu đỏ, nước trái cây theo miệng bát xung quanh bánh lạnh mà chảy ra bốn phía, giống như một vòng tròn ánh sáng của vầng trăng.
Tần Tu Viễn đầy hứng thú múc một miếng, bánh lạnh vừa thơm ngọt, lại mềm nhũn, vô cùng ngon miệng. Trong lòng Tần Tu Viễn vô cùng hài lòng, ngoài miệng lại nói: “Không ngọt.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, tiếp lời hắn: “Chẳng lẽ là nước đường nâu ít quá sao? Nàng vẫn chưa bắt đầu ăn, vì vậy nàng nghĩ xem liệu có bước nào có vấn đề hay không. Tần Tu Viễn thấp giọng cười: “Không ngọt như nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn giật mình, trên mặt ngượng ngùng đáp lại: “Ăn bánh lạnh của chàng đi.”
Tần Tu Viễn nhìn nụ cười dịu dàng của nàng, lại nói: “Ta muốn ăn của nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn múc một muỗng bánh lạnh của mình đưa đến bên miệng hắn. Tần Tu Viễn khẽ nhếch đôi mắt phượng lên, mở môi nuốt vào, vẻ mặt hài lòng. Hắn nói thêm “Ta muốn, ăn nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn tưởng hắn còn muốn ăn bánh lạnh nên tiếp tục múc một muỗng, nhưng mức được một nửa thì nàng nhất thời phản ứng lại, Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, đôi mắt hạnh lấp lánh liếc hắn một cái. Ngay cả trừng hắn cũng dịu dàng, làm cho người ta vui mừng không thôi. Lúc này, lại có một âm thanh vang lên: “Ôi! Vì sao Tam thúc lại muốn ăn Tam thẩm?”
Minh Hiên đột nhiên từ sau lưng Đường Nguyễn Nguyễn vọt ra, hắn cười hì hì hỏi. Tần Tu Viễn nhất thời sặc một cái, ho khan mãnh liệt!
Đường Nguyễn Nguyễn lại mặt đỏ tai hồng, lập tức đứng dậy rót nước cho hắn: “Không sao chứ?”
Trên mặt Tần Tu Viễn đỏ bừng, hắn tức giận nhưng cũng không quên oán hận trừng mắt nhìn Minh Hiên một cái. Tuy rằng Minh Hiên không biết vì sao Tam thúc lại trừng mắt nhìn, nhưng tóm lại là có chút sợ hãi, vì thế nhanh chân trốn ở phía sau Đường Nguyễn Nguyễn: “Tam thẩm, kỳ thật là con đến thăm thẩm! Con đã không gặp người cả một ngày rồi, con rất nhớ người!”
Tần Tu Viễn thật vất vả mới bình phục không còn ho khan, lúc này lại lại vang lên… Tên nhóc này, đến trễ như vậy, chắc chắn là không có chuyện gì tốt!
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười sờ lên đầu nhỏ của hắn rồi nói: “Hôm nay đi Thái Học, đã thích ứng chưa?”
Minh Hiên nặng nề gật đầu đáp: “Thái Học rất thú vị, nội dung tiên sinh nói cũng rất hấp dẫn, mọi người cùng lớp cũng thân thiện, hơn nữa con còn kết giao được bằng hữu mới!”
Đường Nguyễn Nguyễn cười tủm tỉm hỏi: “Đó là người như thế nào? ”
Minh Hiên nói: “Là Tứ Hoàng tử, hắn còn cùng con ăn giăm bông!”
“Tứ Hoàng tử.” Ánh mắt Tần Tu Viễn hơi biến đổi, Hoàng hậu và Tần gia thế bất hòa, nhưng hài tử lại vô tội, hắn suy nghĩ một chút liền tiếp tục hỏi: “Hắn có hỏi con chuyện trong phủ chúng ta không?”
Minh Hiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Không có… Hắn chỉ hỏi con Tam thẩm còn có thể làm món gì để ăn…”
Câu trả lời này khiến Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn có chút buồn cười. Tần Tu Viễn gật gật đầu, nói: “Con và bằng hữu chơi với nhau thì có thể, nhưng phải chú ý chừng mực, không thể nói chuyện trong phủ chúng ta cho mọi người, biết không?”
Minh Hiên hiểu ý nói: “Con biết rồi, Tam thúc!”
Nhưng hắn lại quay sang Đường Nguyễn Nguyễn: “Tam thẩm, bánh mà thẩm tặng con… Mới một ngày mà đã hao gần hết rồi… ”
Hắn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn với vẻ mặt nịnh nọt. Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Được, lần sau ta sẽ nấu cho con một ít đồ ăn ngon, được không?”
Minh Hiên nghe xong liền cao hứng muốn vỗ tay, nhưng Tần Tu Viễn nhìn hắn như thế lại có chút đau đầu: “Sao nàng có thể nấu ăn cho hắn mỗi ngày như thế? Coi chừng mệt mỏi.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Hiên có chút mất mát, hắn bĩu môi nói: “Thế nhưng, mọi người trong lớp của con đều hỏi con, làm sao có thể mua được đồ ăn vặt ngon như vậy chứ! Mọi người đều muốn ăn!”
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn khẽ động: “Đúng rồi!”
Nàng nhìn về phía Tần Tu Viễn, nói: “A Viễn… Chuyện này, thiếp đã suy nghĩ từ lâu, hay là chúng ta mở một cửa tiệm bán điểm tâm? Dù sao ngày ngày thiếp chỉ ở nhà, nhàn rỗi cũng không làm gì, không bằng tìm chút việc làm để giết thời gian một chút.”
Tần Tu Viễn cười nói: “Đồ ăn vặt? Nàng muốn làm bà chủ sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười nói: “Thiếp vốn thích nấu ăn, chúng ta có thể thuê một số đầu bếp, thiếp sẽ dạy họ làm mấy món ăn vặt, sau đó lại tìm một số người đến trông cửa hàng, như vậy có thể làm ra rất nhiều đồ ăn vặt, còn có thể kiếm tiền trợ cấp cho phủ!”
Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Trợ cấp thì không cần, nếu nàng kiếm được tiền thì tự mình mua những thứ mình thích là được, tóm lại nàng muốn làm bất cứ gì cũng được, miễn là nàng vui vẻ.”
Đường Nguyễn Nguyễn không ngờ Tần Tu Viễn lại ủng hộ mình như vậy. Thời đại này, nữ nhân đều ở nhà cửa lớn không ra, cửa phụ không bước mới đúng, người giống như nàng đột nhiên muốn nghĩ đến làm ăn thì rất ít. Nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại, lo lắng Tần lão phu nhân không ủng hộ nên trong lòng có chút thấp thỏm. Tần Tu Viễn nhìn ra sự lo lắng của nàng, hắn nói: “Nếu mẫu thân bên kia có phân vân điều gì thì để ta nói.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, mắt hạnh cong lên, nói: “Chàng thật tốt.”
Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn khẽ nhếch, hắn vô cùng hưởng thụ, lại tiếp tục nói: “Thế nhưng, chưởng quầy và tiểu nhị của cửa hàng thì để ta an bài, được không?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhếch môi nhìn hắn: “Được!”
Minh Hiên nghe xong, vui vẻ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn kích động nói: “Điều này chứng tỏ chúng ta sắp có cửa hàng đồ ăn vặt sao? Con có thể lấy món ăn ngon mỗi ngày sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn ôn nhu cười, nói: “Được! Nhưng con nên ăn ít đồ ngọt hơn để tránh răng bị sâu răng!”
Minh Hiên nghe xong cũng nhu thuận gật đầu, hắn nói: “Vâng thưa Tam thẩm!”
Canh giờ không còn sớm, Tần Tu Viễn liền phái người đưa Minh Hiên về chỗ đại tẩu, chờ hắn trở lại phòng ngủ thì phát hiện Đường Nguyễn Nguyễn đang ngồi ở trước bàn, nàng viết cái gì đó.
Lại gần nhìn, thì ra nàng đang nghiêm túc liệt kê danh sách, tất cả đều là tên món ăn. Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn tới, liền nói: “A Viễn, chàng mau đến xem, đây đều là món ăn mà thiếp nghĩ ra, đến lúc đó muốn bán những món ăn vặt này.”
Tần Tu Viễn cũng có hứng thú nhìn một chút, đột nhiên nhíu mày, nói: “Vì sao Chocolate cũng ở trong đây?”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nói: “Chocolate? Có gì không phù hợp sao?”
Tần Tu Viễn nghiêm túc nói: “Đương nhiên không được, đây không phải là món chỉ có thể làm cho người mình yêu ăn sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn như vậy thì không khỏi có chút buồn cười, nàng đáp: “Vậy cũng có thể mua về tặng cho người mình yêu!”
Tần Tu Viễn vẫn lắc đầu, nói: “Không được, nàng chỉ có thể làm cho ta ăn.”
Đường Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ: “Nhưng món này khẳng định sẽ rất dễ bán…”
Mắt phượng của Tần Tu Viễn nhướng lên, hắn uy hiếp nói: “Vậy ta có biện pháp để riêng Chocolate không bán được.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong có chút dở khóc dở cười, nàng nói: “Được, được, được, theo ý chàng!”
Tần Tu Viễn khẽ nhếch khóe miệng, nở nụ cười, hắn nói: “Những thứ khác thì không sao, chẳng qua nàng liệt kê nhiều như vậy, phải mời bao nhiêu đầu bếp về giúp đây?”
Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Ước chừng ba đến bốn người thôi, bọn họ chuyên phụ trách nấu ăn, trong cửa hàng còn cần chưởng quầy và tiểu nhị…” Nàng đột nhiên nhớ tới những gì Tần Tu Viễn đã nói trước đó, liền hỏi: “Đúng rồi, chàng nói chưởng quầy và tiểu nhị để chàng an bài, chàng có người thích hợp sao?”
Tần Tu Viễn gật gật đầu, nói: “Các binh sĩ trong quân doanh của ta, phàm là vì nước mà chết trận, đều sẽ có một khoản trợ cấp, nhưng lương hưu này không đủ để cho vợ con của họ sống, cho nên ta nghĩ nếu bên này cần người thì ta có thể chọn từ những góa phụ kia mấy người đáng tin cậy để họ làm việc ở đây. Nàng nghĩ sao?”
Mắt Đường Nguyễn Nguyễn sáng lên, nàng nói: “Như vậy thì thật tốt quá! Vừa biết rõ gốc rễ của người làm, lại có thể trợ giúp bọn họ, chẳng phải là một chuyện tốt sao?”
Tần Tu Viễn cười, lại nói: “Nàng đã nghĩ mở cửa hàng ở đâu chưa?”
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cong môi: “Chưa nghĩ ra… Đối với đường ở Đế Đô, thiếp cũng không quá quen thuộc…”
Lời này là thật, từ nhỏ nàng đi đâu cũng có người đi cùng, chưa bao giờ tự mình nghiên cứu đường đi, lại càng không biết cửa hàng nên mở ở đâu sẽ làm ăn phát đạt.
Tần Tu Viễn nói: “Ta cảm thấy ở đường Bắc Nhị hoặc đường Nam Nhất cũng không tệ. Đường Bắc Nhị cách Tần phủ khá gần, nàng đến cửa hàng qua lại cũng thuận tiện, mà gần phố Nam Nhất có không ít trường học, khi hài tử tan học thì dòng người lui tới khẳng định không ít.”
Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn hưng phấn: “Được, vậy ngày mai thiếp sẽ đến đó, xem có thể tìm được cửa hàng thích hợp hay không.”
Dứt lời, nàng còn muốn đứng dậy đi tìm bản đồ. Tần Tu Viễn vội vàng giữ chặt nàng lại rồi nói: “Đừng đi tìm nữa, ngày mai ta dẫn nàng đi là được.”
Đường Nguyễn Nguyễn đành phải gật đầu, nói: “Được rồi.”
Tần Tu Viễn đưa ra chủ ý xong liền mỉm cười, hắn đột nhiên nói: “Thật sự mở cửa hàng còn có rất nhiều việc phải làm, nhưng đã muộn như vậy… Nên ngày mai nàng hãy suy nghĩ tiếp.” Dừng một chút, hắn nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn, trong mắt phượng hàm chứa vài phần chờ mong: “Nguyễn Nguyễn, ta đói bụng.”
Đường Nguyễn Nguyễn đặt bút xuống: “Sao chàng lại đói rồi? Muốn ăn gì, thiếp đi làm cho chàng.”
Tần Tu Viễn cười, hắn đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, thấp giọng nói: “Nàng đúng là một cô nương ngốc… Ta nói, không phải đói bình thường…”
*Bánh Lạnh là món ăn chơi dân dã đặc sắc của Trung Quốc, ăn rất ngon, ngọt, thanh, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, tiêu mủ, tiêu sưng, thanh nhiệt, bổ tỳ vị, cầm tiêu chảy. Nguyên liệu chính gạo, nước, đường nâu. Bánh Lạnh ở nhiều nơi như Tứ Xuyên , Trùng Khánh , Quý Châu , Hải Nam , Chiết Giang và những nơi khác, vì nó được nấu từ sữa gạo với đường nâu nên ngày càng được nhiều phụ nữ coi là món ăn dưỡng nhan, mùa hè giải khát rất ngon.
Giữa đôi lứa yêu nhau thì tất nhiên nói bất cứ điều gì cũng thấy ngọt ngào. Tần Tu Viễn ôm nàng càng chặt hơn, hắn nói: “Vì ta muốn biết khi nàng còn bé là người như thế nào.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, thấp giọng nói: “Vậy thiếp cũng muốn biết dáng vẻ khi chàng còn nhỏ trông như thế nào.”
Tần Tu Viễn hôn lên trán nàng: “Chỉ cần là nàng sinh ra thì như thế nào cũng được.”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút buồn cười, nàng đáp: “Mỗi ngày thiếp đều ăn nhiều như vậy, sẽ không sinh ra một cái bánh bao chứ.”
Tần Tu Viễn bật cười: “Trắng trẻo mập mạp cũng rất tốt.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười đến co người lại, hai người dán sát vào nhau thân mật vô cùng.
…
Sau tiết Thanh Minh, Thái Học lại bắt đầu nhập học.
Bởi vì gần đây lại có không ít học sinh mới nhập học nên Thái Học cũng dựa theo tuổi tác và tiến độ học tập mà phân lớp.
Nhị Hoàng tử Mẫn Nguyên Khải đi về phía Thái Học, trên mặt hắn mơ hồ mang theo một nụ cười, tâm trạng hắn rất tốt. Thái giám ở một bên quen nhìn sắc mặt, nói: “Hôm nay có chuyện gì khiến Nhị Hoàng tử vui vẻ như vậy?”
Mẫn Nguyên Khải lộ ra vẻ mặt đắc ý, hắn nói: “Hôm nay phân chia lớp học, rốt cục ta cũng thoát khỏi lão Tứ!”
Tiểu thái giám vừa nghe đã hiểu ra. Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử cùng là nhi tử của Hoàng hậu. Nhưng ở Dực Trì Cung, bất cứ chuyện gì thì Tứ Hoàng tử vẫn luôn được ưu tiên, được Hoàng Hậu nương nương sủng ái, Hoàng hậu cũng luôn muốn Nhị Hoàng tử Mẫn Nguyên Khải vạn sự đều phải chiếu cố đệ đệ.
Mẫn Nguyên Khải quay đầu lại liếc mắt nhìn Tứ Hoàng tử Mẫn Nguyên Mạnh đi phía sau hừ nhẹ một tiếng, sau đó hắn xoay người bước vào lớp Giáp. Mẫn Nguyên Mạnh vừa vặn cũng nhìn thấy Mẫn Nguyên Khải liếc mắt như vậy, hắn chậm rãi đi ở phía sau, cũng không muốn đáp lại ca ca của mình.
Thái giám bên người Mẫn Nguyên Mạnh có chút không phục, bèn nói: “Tứ điện hạ, vì sao lúc nào Nhị điện hạ cũng như vậy?”
Tứ Hoàng tử Mẫn Nguyên Mạnh cười cười: “Hắn muốn làm gì ta không quan tâm, hắn không để ý tới ta, vậy thì ta cũng không muốn để ý tới hắn.”
Từ nhỏ thân thể Mẫn Nguyên Mạnh không tốt, thường xuyên phải nằm trên giường bệnh cũng không thể tập võ, may mà Hoàng hậu vẫn sủng ái hắn, coi hắn như trân bảo mà nâng ở trong lòng bàn tay. Cho nên mới hình thành tính tình không tranh giành với thế gian, hắn không thích Nhị ca ruột thịt của mình, nhưng cũng không đối lập với hắn. Bởi vì trước đây hắn bị bệnh một thời gian nên bỏ quá nhiều bài học vì thế hắn đã được chuyển từ lớp Giáp đến lớp Ất.
Mặc dù vậy, Mẫn Nguyên Mạnh vẫn như bình thường, dù sao hắn mới mười tuổi, cho dù đến lớp Ất học chậm một chút cũng không sao cả.
Đợi đến lúc Mẫn Nguyên Mạnh đi tới lớp Ất, phần lớn học sinh đã tới, cơ bản đều là hài tử của quan lại, Hoàng tử thì… Cũng chỉ có hắn và lão Lục Mẫn Nguyên Thanh.
Nhưng mà hôm nay Mẫn Nguyên Thanh còn chưa tới.
Tất cả học sinh đều sợ tiên sinh nên đều ngồi về phía sau, vì thế phía trước trống hai hàng, một người cũng không có.
Nhưng Mẫn Nguyên Mạnh đến muộn nên hiện giờ hắn cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngồi ở hàng đầu tiên, ngay dưới mí mắt tiên sinh.
Hắn nhìn về phía sau, phần lớn đều là học sinh mới không quen biết, Mẫn Nguyên Mạnh không khỏi cảm thấy có chút cô đơn. Hắn yên lặng cúi đầu, buồn chán chờ đợi tiên sinh khai giảng.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên nghe thấy một học sinh hét lên: “Đây là gì mà lại ngon như vậy?”
Mẫn Nguyên Mạnh quay đầu lại nhìn thì thấy một hài tử cao bằng mình, trong tay cầm một miếng bánh ngọt, tươi cười tán thưởng. Ở đối diện là một học sinh mới tới, hắn thoạt nhìn mi thanh mục tú, vẻ mặt cũng vui vẻ.
Trong tay hắn bưng một hộp thức ăn, dường như đang cùng mọi người ăn cái gì đó. Mẫn Nguyên Mạnh có chút tò mò, nhưng lại ngại thân phận Hoàng tử nên không thể cúi mặt nhìn xem. Đúng lúc này, học sinh mới cũng chú ý tới Mẫn Nguyên Mạnh, hắn quay mặt lại mỉm cười.
Mẫn Nguyên Mạnh vội vàng dời tầm mắt, khôi phục dáng vẻ cao lãnh lúc bình thường. Ai ngờ học sinh mới kia lại chủ động đi tới mà nói: “Phủ Trấn Quốc tướng quân Tần Minh Hiên, hôm nay ngày đầu tiên đến Thái Học, ta mang theo chút đồ ăn trong nhà đến chia sẻ với mọi người, nếu công tử cảm thấy hứng thú thì mời nếm thử đi.”
Tiểu thái giám bên người Mẫn Nguyên Mạnh còn đứng ở một bên, liền bĩu môi nói: “Công tử cái gì, đây là Tứ Hoàng tử!”
Minh Hiên sửng sốt, lập tức có chút xấu hổ, tay bưng hộp thức ăn cũng không biết là nên lui hay tiến, hắn vội vàng nói: “Xin lỗi, là ta mới tới, không có mắt nhìn, thỉnh an Tứ Hoàng tử.”
Mẫn Nguyên Mạnh ho nhẹ một tiếng, hắn trừng mắt nhìn thái giám bên người một cái, tiểu thái giám biết chủ tử không thích bộ dáng làm cao vì thế liền im lặng. Mẫn Nguyên Mạnh thản nhiên nói: “Không cần đa lễ.”
Minh Hiên nở nụ cười một chút, những cũng không rụt tay lại, hắn nói: “Lục Hoàng tử, đây là bánh do Tam thẩm nhà ta tự làm, nếu như ngài không ghét bỏ thì xin hãy nếm thử một miếng, bánh này thực sự rất ngon!”
Mẫn Nguyên Mạnh là nhi tử út của Hoàng hậu, thân phận tôn quý vô cùng, ở trong cung vốn không có bằng hữu nào, mà người này dưới tình huống không biết mình là ai đã chủ động đến tặng đồ ăn, ngược lại làm cho trong lòng hắn sinh ra vài phần hảo cảm.
Nhưng rốt cuộc đây cũng là đồ ăn ngoài cung, hắn nhớ tới lời mẫu hậu dặn dò, không được ăn lung tung, vì thế nuốt nước miếng muốn cự tuyệt. Nhưng hắn ngẩng đầu lên lại thấy đôi mắt của Minh Hiên mở to tròn, bộ dáng vô cùng chân thành vì thế có chút không đành lòng.
Hắn nghĩ thầm hay là lấy một miếng nhưng không ăn… Để tránh làm đối phương thương tâm. Vì vậy, hắn đưa tay ra để lấy một miếng rồi nói, “Đa tạ ngươi.”
Minh Hiên nhếch miệng cười: “Vậy ta về chỗ ngồi trước, điện hạ.”
Mẫn Nguyên Mạnh gật gật đầu, thấy Minh Hiên vừa trở lại đã bị đám hài tử kia vây quanh. Ở tuổi của hắn, quân thần, địa vị, đều không quá trọng yếu, quan trọng là ai được tiên sinh coi trọng, ai được người thân coi trọng. Những người được tiên sinh coi trọng thường được khen ngợi.
Những người được gia đình coi trọng còn có thể mang thức ăn cho người khác. Mẫn Nguyên Mạnh nhất thời có chút hâm mộ Minh Hiên, mẫu hậu hắn tuy rằng làm Hoàng hậu nhưng cũng rất ít khi chăm sóc hắn trong những việc lặt vặt, nhưng mà phàm là những thứ hắn muốn thì cái gì mẫu hậu cũng sẽ tận lực thỏa mãn.
Nhưng ở một góc độ khác mà nói, nếu cái gì cũng phải tự mình mở miệng cầu xin, vậy còn gì thú vị nữa?
Mẫn Nguyên Mạnh vẫn lắc đầu. Hắn chăm chú nhìn bánh Tiên Bối trong tay, bên tai lại vang lên tiếng người khác ăn Tiên Bối “ọp ẹp”. Ăn một chút, chắc cũng không sao đâu, phải không?
Hắn nhìn thoáng qua cửa lớp, tiên sinh còn chưa tới, hắn liền yên lặng bỏ Tiên Bối vào trong miệng… Tiên bối vừa vào miệng, bột phô mai liền chảy ra, cảm giác mặn mà lập tức kích thích vị giác của hắn. Mẫn Nguyên Mạnh có chút kinh ngạc, hắn nhìn khối điểm tâm nhỏ nhắn này không chớp mắt, không, là Tiên Bối mới đúng, tư vị này… Vậy mà hắn thân là Hoàng tử cũng chưa từng được nếm qua!
Hắn nhịn không được lại nhẹ nhàng cắn một miếng…
“Rộp” một tiếng, Tiên Bối vỡ ra, một nửa rơi vào trong miệng, sau đó hắn nhai một cái, ngay cả lỗ tai của hắn cũng cùng hưởng thụ phần âm thanh giòn tan này. Tiểu thái giám có chút lo lắng mà nhắc nhở: “Điện hạ, dù sao Tiên Bối này lai lịch cũng không rõ… Nếu không…”
Mẫn Nguyên Mạnh trừng mắt nhìn hắn một cái: “Lai lịch không rõ? Người ta không phải nói, hắn là người của phủ Trấn Quốc tướng quân sao…”
Chờ đã, phủ Trấn Quốc tướng quân?
Trong lòng Mẫn Nguyên Mạnh cả kinh, chẳng lẽ, chẳng lẽ! Vị Tam thẩm trong miệng Minh Hiên chính là người chiến thắng của Mỹ Thực Lệnh… Tần phu nhân?
Mẫn Nguyên Mạnh quay đầu lại, nhìn thấy Minh Hiên còn đang cười hì hì tán gẫu với đám bạn học mới, vô cùng ngây thơ. Trong lòng hắn lộp bộp một tiếng, còn dấy lên một cỗ chua xót… Tam thẩm của hắn là trù thần, mỗi ngày hắn đều có thể được ăn điểm tâm ngon như vậy!
Dù sao Mẫn Nguyên Mạnh cũng là một hài tử, giờ phút này trong lòng sinh ra tâm lý ghen tị rất lớn. Khó trách những người này đều vui vẻ kết giao bằng hữu với hắn, khó trách!
Trong lòng hắn lại hâm mộ, còn bất bình, nên khi ăn xong nửa miếng Tiên Bối còn lại cũng không thể bình tĩnh lại được. Một miếng Tiên Bối đã xuống bụng, hắn nhìn tay mình còn dính chút bột, ngồi ở hàng đầu tiên, hắn nhìn quanh phía sau thấy không có ai nhìn mình thì nhanh chóng đưa ngón tay vào miệng, nhẹ nhàng mút một chút!
Tiểu thái giám ở một bên nhìn thấy vậy mà trợn mắt cứng lưỡi, Lục Hoàng tử sao lại biến thành như vậy?
Ngay khi Mẫn Nguyên Mạnh say sưa liếm ngón tay thì đột nhiên nhìn thấy tiên sinh đang đứng ở cửa học đường, vẻ mặt xanh mét nhìn mình. Hắn nhất thời thu hồi ngón tay, như không có việc gì ngồi ngay ngắn, nhưng mặt lại đỏ đến vành tai!
Trong lòng Mẫn Nguyên Mạnh vô cùng ảo não, vì sao mình lại tham ăn như vậy?
Kế tiếp toàn bộ tiết học buổi sáng Mẫn Nguyên Mạnh cũng không nghe vào, một bên nhớ lại tư vị tuyệt vời của Tiên Bối, một bên lại vì sự mất mặt vừa rồi của mình mà cảm thấy xấu hổ.
Mãi đến giữa trưa lúc tan học hắn mới lấy lại tinh thần một chút. Trong học đường, đại đa số mọi người đều nhanh chóng mà tản ra, hưng phấn chạy tới thiện đường. Bởi vì học sinh lớn nhất của lớp Ất cũng không quá mười hai tuổi, cơ bản đều đi học ngoại trú nên buổi trưa các học sinh đều dùng bữa ở nhà ăn, buổi chiều tan học mới có thể về nhà.
Mà Hoàng tử thì khác, hắn có thể trực tiếp hồi cung dùng bữa, nghỉ ngơi một một chút. Nhưng hôm nay, Mẫn Nguyên Mạnh lại không có ý định trở về Dực Trì cung, hắn nói với thái giám bên người: “Hôm nay chúng ta cũng đi thiện đường!”
Thái giám kinh ngạc nói: “Sao? Thân phận của điện hạ cao quý, sao có thể hạ mình mà ngồi ăn cùng những người đó.”
Mẫn Nguyên Mạnh lạnh lùng liếc hắn một cái, tiểu thái giám kia sợ tới mức ngậm miệng lại.
Chính là bởi vì có những người như bọn họ ở đây nên từ nhỏ mình mới không có bằng hữu. Không giống vị tiểu công tử Minh Hiên này, vừa đến đã có thể cùng mọi người kết giao bằng hữu rồi, nhìn các học sinh khác đều thành đội đi dùng bữa, mình thân là Hoàng tử mà lại bị lạnh nhạt bỏ lại một bên. Nói dễ nghe là cao quý, nói không dễ nghe thì là cô đơn. Ngay cả tiểu thái giám ngày đêm đi theo bên cạnh hắn cũng hoàn toàn không hiểu hắn.
Mẫn Nguyên Mạnh không khỏi thở dài một hơi, dù sao cũng không có ai mời hắn cùng đi dùng bữa, hay là vẫn là trở về Dực Trì cung cùng mẫu hậu đi… Nghĩ đến đây hắn liền ủ rũ đứng dậy, lúc chuẩn bị rời đi thì lại phát hiện có người bước đến…
“Điện hạ, điện hạ còn chưa đi ăn trưa sao?”
Mẫn Nguyên Mạnh ngẩng đầu, là Minh Hiên. Hắn cố gắng cười cười đáp lại: “Ừm… Ta định sẽ trở về cung dùng bữa.”
Minh Hiên nghe xong liền lộ ra vẻ mặt tiếc hận, hắn nói: “Điện hạ muốn hồi cung sao? Ta mang theo “xúc xích giăm bông”, muốn thêm thức ăn cho tất cả mọi người! Vừa rồi quên mất nên trở về lấy.”
Hắn thấy Mẫn Nguyên Mạnh nghe xong, trên mặt tựa hồ có vài phần tò mò nên liền tiếp tục nói: “Giăm bông này cũng là do Tam thẩm của ta làm, có thể ăn cùng cơm, không thấy rõ thịt nhưng lại có hương thơm đậm đà, vô cùng mỹ vị, điện hạ có muốn nếm thử hay không?”
Biểu tình của Mẫn Nguyên Mạnh có chút buông lỏng… Lại là do Tam thẩm của hắn làm sao?
Tư vị Tiên Bối buổi sáng vẫn còn đang quanh quẩn trong đầu hắn, lúc này lại thêm món xúc xích giăm bông, ở trong miệng hắn nói ra lại vô cùng hấp dẫn, thật sự là lực thu hút mười phần.
Mẫn Nguyên Mạnh còn đang đấu tranh tư tưởng thì Minh Hiên lại mở hộp thức ăn bảo bối của hắn, lấy một cây xúc xích giăm bông tròn trịa ra, bàn tay nhỏ bé giơ lên, xúc xích giăm bông tựa hồ đang vẫy tay với người khác. Mẫn Nguyên Mạnh nhất thời buông bỏ giãy dụa trong lòng, hắn nói: “Được rồi… Vậy cùng nhau đi đi.”
Nói xong, Minh Hiên có chút nhảy nhót trong lòng, hắn liền cười hì hì đáp: “Vậy chúng ta mau đi đi, chậm thì không còn thức ăn đâu!”
Mẫn Nguyên Mạnh cũng cười ra tiếng: “Được…”
Lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa: “Các ngươi muốn đi đâu?”
Chương 112: Đói
Mẫn Nguyên Mạnh nghe thấy tiếng thì lập tức dừng lại ngẩng đầu lên… Là Nhị hoàng huynh của hắn đang đứng ở cửa lớp Ất. Nhị Hoàng tử Mẫn Nguyên Khải hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn bọn họ. Minh Hiên quay đầu lại nhìn, mặc dù không biết hắn là ai nhưng lại cảm thấy hắn là người không dễ chọc. Mẫn Nguyên Mạnh không nhanh không chậm mà đáp: “Ta muốn đi ăn cơm, trưa hôm nay không trở về Dực Trì cung.”
Nhị Hoàng tử Mẫn Nguyên Khải có chút không vui: “Vậy ngươi đã hồi bẩm mẫu hậu chưa?”
Mấy ngày trước Mẫn Nguyên Mạnh bị phong hàn, phải nghỉ ngơi một thời gian dài, hôm nay là ngày đầu tiên đi học sau khi bình phục, trước khi ra khỏi cửa, mẫu hậu ngàn dặn vạn dặn rằng Mẫn Nguyên Khải phải chăm sóc đệ đệ thật tốt, nếu hắn không nói một tiếng nào mà cũng không trở về thì nhất định mẫu hậu sẽ trách tội. Chỉ thấy Nguyên Mạnh cười cười, nói: “Hôm nay ta muốn cùng Minh Hiên ăn giăm bông, Nhị Hoàng huynh tự mình trở về đi!”
Mẫn Nguyên Khải nói: “Không được! Ngươi phải quay về với ta!”
Mẫn Nguyên Mạnh cũng không nghe: “Nhị Hoàng huynh muốn trở về thì tự mình trở về, buổi tối ta sẽ hồi bẩm mẫu hậu, sẽ không liên lụy làm huynh bị mắng.”
Dứt lời hắn liền nháy mắt với Minh Hiên, hai người đi vòng qua Mẫn Nguyên Khải, trực tiếp rời đi. Mẫn Nguyên Khải sững sờ tại chỗ, thấy Mẫn Nguyên Mạnh không nghe lời hắn nên hắn nổi giận mà nghiến răng nghiến lợi nói với thái giám: “Hắn không thích trở về! Đi thôi!”
Bên này, Mẫn Nguyên Mạnh lôi kéo Minh Hiên ra khỏi học đường, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Muốn đến Thiện đường phải đi như thế nào?”
Minh Hiên cũng hơi giật mình, đây là lần đầu tiên hắn tới Thái học mà vừa rồi lại bị dọa cho sợ như vậy nên liền quên đường đi. Mà trong Thái Học lại không có người qua lại, bọn họ đành phải vừa đi vừa tìm, bất tri bất giác đã một khắc đồng hồ trôi qua mới gặp được một học sinh dùng xong bữa trở về, chỉ đường cho bọn họ, hai người mới an ổn đến thiện đường.
Cũng có lẽ vì bọn họ đến quá muộn nên hiện giờ người của thiện đường đã thưa thớt, cơ bản là ăn xong rồi. Mẫn Nguyên Mạnh vốn còn muốn trải nghiệm cảm giác dùng bữa tập thể nhưng hiện giờ đã bỏ lỡ, không khỏi có chút tiếc nuối. Minh Hiên vẫn vui vẻ hớn hở như trước, nói: “Điện hạ, mọi người đều đi rồi, chúng ta cũng đến ăn cơm đi!”
Dứt lời, hắn liền bảo Mẫn Nguyên Mạnh ngồi xuống trước, tự mình đi lấy hai phần cơm rồi nói: “Đây đều là các món ngon trong thiện đường, cũng không biết là có hợp khẩu vị của điện hạ hay không, điện hạ thử một chút đi!”
Mẫn Nguyên Mạnh vừa nhìn thấy trong mâm cơm cũng không có sơn hào hải vị gì, đều là đồ ăn trong các gia đình bình thường, nhưng đối với hắn mà nói lại rất mới mẻ.
Hắn cầm đũa rồi chuẩn bị ăn. Lúc này, Minh Hiên lại chậm rãi mở hộp thức ăn ra, trong hộp đựng có vài cây xúc xích giăm bông tròn trịa, xúc xích giăm bông được bọc lại bằng giấy dầu, nhìn không ra hình dáng gì, làm cho người ta có chút tò mò.
Minh Hiên cầm lấy một cây xúc xích giăm bông, nhẹ nhàng lột vỏ ngoài, thịt hồng bên trong đã lộ ra, nhìn qua bóng loáng mượt mà, vô cùng đáng yêu. Minh Hiên cẩn thận đưa xúc xích giăm bông này cho Mẫn Nguyên Mạnh rồi nói: “Điện hạ, nếm thử đi! Rất ngon đó!”
Hắn cười đến mặt mày cong cong, trong con ngươi tràn đầy ánh sáng vui vẻ, đây là điều mà người trong cung không có. Mẫn Nguyên Mạnh có chút xuất thần, hắn cũng không biết mình tiếp nhận cây giăm bông xúc xích như thế nào, lúc phục hồi tinh thần thì thấy xúc xích giăm bông đã ở trong tay mình. Minh Hiên lại lột cho mình một cây, hắn vui vẻ nhìn xúc xích giăm bông, hướng về phía Mẫn Nguyên Mạnh cao hứng giơ lên rồi nói: “Cạn chén!”
Mẫn Nguyên Mạnh sửng sốt, cũng nhếch miệng cười, hắn bất giác lên tiếng: “Cạn chén!”
Dứt lời, hai hài tử nhanh chóng gặm giăm bông. Trong xúc xích giăm bông này, Đường Nguyễn Nguyễn căn tỷ lệ thịt tương đối cao, bởi vì lo lắng bữa ăn trong Thiện đường không hợp khẩu vị của Minh Hiên nên muốn bổ sung chất đạm cho Minh Hiên, vì thế xúc xích giăm bông này ăn vào có hương vị thịt thơm đặc biệt nồng đậm.
Mẫn Nguyên Mạnh ăn uống tao nhã, đầu tiên là cắn một miếng nhỏ, lớp bên ngoài bị cắn ra, phần vỏ mềm dẻo, ruột thịt thơm ngon vô cùng, thoáng cái đã khơi dậy sự thèm ăn của Mẫn Nguyên Mạnh. Tiểu thái giám ở một bên thấy Mẫn Nguyên Mạnh lại ăn mấy món linh tinh mà người khác cho, trong lòng có chút bất an, nhưng nhìn thấy Minh Hiên ở đối diện cũng đang ăn một cách ngon lành thì cũng cố gắng an ủi mình.
Chỉ thấy Mẫn Nguyên Mạnh ăn một miếng xúc xích giăm bông rồi lại dùng đũa gắp một miếng cơm lên, đưa vào miệng, hương vị mặn mà được cơm trắng trung hòa rất tốt, nhìn qua hắn vô cùng hài lòng, cười nheo mắt lại. Tiểu thái giám nhìn thấy thì cảm giác tròng mắt sắp rớt ra! Tứ Hoàng tử ăn cơm sao?
Từ nhỏ Tứ Hoàng tử đã kén ăn, cái này không ăn mà cái kia cũng không ăn, cho nên lớn lên vô cùng gầy gò. Mà mỗi lần ăn cơm, đều phải là Hoàng hậu nương nương hoặc ma ma liên tục dỗ dành lừa gạt, gần đây lại bị bệnh, nên một miếng cơm cũng không chịu ăn, không nghĩ tới là bởi vì một cái giăm bông mà chủ động ăn cơm!
Tiểu thái giám chậc chậc khen ngợi nhưng hắn lại không dám nhiều lời, nghĩ thầm nhất định phải tạo quan hệ tốt với Minh Hiên tiểu công tử, lỡ như lần sau tiểu tổ này không ăn cơm thì hắn còn có thể mặt dày đi cầu xin giăm bông, cũng không đến mức khiến bản thân mình bị Hoàng hậu nương nương mắng.
Xúc xích giăm bông của Minh Hiên và Mẫn Nguyên Mạnh từ từ bị ăn hết. Mẫn Nguyên Mạnh ăn cơm trong bát, thế nhưng đã ăn được hơn phân nửa!
Đây là lần duy nhất trong một năm qua hắn phát huy tốt như vậy, tiểu thái giám kích động không thôi, thậm chí tính toán lát nữa muốn hồi cung tìm Vân Mai cô cô lĩnh thưởng. Bữa cơm này Mẫn Nguyên Mạnh đã ăn no, nhưng hắn cố gắng chịu đựng, không muốn mất mặt trước mặt Minh Hiên. Minh Hiên thì chỉnh tề thu dọn bát ăn, chuẩn bị đưa về bên cạnh bồn rửa. Mẫn Nguyên Mạnh hỏi: “Còn phải tự mình thu dọn bát ăn cơm sao?”
Minh Hiên đáp: “Ta thấy những người khác đều tự mình thu dọn, nhưng mà… Điện hạ không cần dọn ta sẽ giúp người.”
Tiểu thái giám bên cạnh Mẫn Nguyên Mạnh vẫn có mắt nhìn, hắn nói: “Để nô tài dọn cho.”
Mẫn Nguyên Mạnh lại giữ chặt hắn, nói: “Không cần, ta tự mình dọn.”
Tiểu thái giám có chút kinh ngạc, lại thấp thỏm nhìn Mẫn Nguyên Mạnh đứng dậy, tự mình thu dọn sạch sẽ mặt bàn, đưa đến bồn rửa bát. Hắn vốn không muốn mình quá đặc biệt, càng đặc biệt… Lại càng không có bằng hữu. Minh Hiên thấy Tứ Hoàng tử bình dị gần gũi như thế, trong lòng cũng sinh hảo cảm, hắn nói: “Điện hạ, giăm bông xúc xích có ngon không?”
Mẫn Nguyên Mạnh gật gật đầu, hắn vốn là người chẳng có chút năng lực gì, trừ bỏ thân phận nhi tử của Hoàng hậu thì cũng chỉ là một hài tử bình thường. Minh Hiên cười rộ lên: “Lần sau ta xin Tam thẩm làm nhiều hơn một chút, chúng ta cùng nhau ăn!”
Chúng ta?
Cái danh xưng này tựa hồ rất thân mật. Trong lòng Mẫn Nguyên Mạnh ấm áp, nhưng nhất thời lại cảm thấy không thích hợp, hắn xụ mặt xuống, nói: “Không cần.”
Người muốn lấy lòng hắn quá nhiều, mẫu hậu cũng đã nói qua với hắn, nếu có người vô duyên vô cớ đối tốt với mình thì không thể tin tưởng. Minh Hiên có chút kỳ quái, vô cùng khó hiểu, mới vừa rồi còn tốt mà sao bây giờ lại…
Hắn liền hỏi: “Điện hạ sao vậy?”
Mẫn Nguyên Mạnh mím môi, nói: “Không sao đâu… Ta không thích người khác lấy lòng ta.”
Minh Hiên nở nụ cười, nói: “Ta làm vậy không phải là đang lấy lòng điện hạ mà chỉ là bằng hữu cùng nhau chia sẻ mà thôi!”
“Bằng hữu?” Mẫn Nguyên Mạnh ngước mắt nhìn hắn, hắn lớn hơn Minh Hiên hai tuổi, vốn là ca ca nhưng bởi vì hắn lớn lên gầy yếu nên cũng không cao hơn Minh Hiên bao nhiêu, hai người thoạt nhìn càng giống những đứa trẻ cùng tuổi hơn. Minh Hiên gật gật đầu, nói: “Chúng ta cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chia sẻ đồ ăn vặt, cùng nhau nói chuyện phiếm, không phải là bằng hữu sao?” Dừng một chút, Minh Hiên lại nhíu mày, nói: “Hay là Tứ điện hạ không muốn làm bằng hữu với ta? Người không muốn chơi với ta sao?”
Hài tử là như vậy, muốn kết giao bằng hữu hay không muốn kết giao đều sẽ nói thẳng ra, so với thế giới người lớn thì đơn giản hơn nhiều. Mẫn Nguyên Mạnh sửng sốt, có chút kinh hỉ lại hơi e lệ, hắn vội vàng nói: “Ta không có ý đó… Ta, ta cũng rất thích kết giao bằng hữu.”
Dù gì thì hắn cũng không có bằng hữu. Hắn sợ Minh Hiên tức giận nên liền tiếp tục nói: “Ta nguyện ý làm bằng hữu với ngươi.”
Hắn thật sự khát vọng có người chơi cùng, nhất là người không sợ hắn, không lấy lòng hắn, có thể chân thành đối đãi với hắn. Minh Hiên cũng cười ngọt ngào, nói: “Được! Vậy thì kể từ ngày hôm nay, chúng ta là bằng hữu tốt của nhau!”
Mẫn Nguyên Mạnh cũng sẽ cười: “Ừm! Bằng hữu tốt!”
…
Dực Trì cung.
Hôm nay khi một đám phi tần tới thỉnh an Văn Hoàng hậu thì Thấm Tần lại không đến, Văn Hoàng hậu cảm thấy Thấm Tần không coi nàng ta ra gì, đợi mọi người đi liền tức giận ném một cái chén vỡ tan. Đúng lúc này, Mẫn Nguyên Khải bước vào chính điện, thiếu chút nữa bị mảnh vỡ chén văng lên. Hắn giật mình vội vã hỏi: “Mẫu hậu sao vậy?”
Văn Hoàng hậu liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Không sao.”
Mẫn Nguyên Khải biết mẫu hậu luôn không muốn nhiều lời với hắn, ngược lại cũng đã thành thói quen. Cho nên hắn chỉ đành yên lặng đứng ở một bên. Lúc này, Vân Mai đến báo: “Nương nương, bữa trưa đã chuẩn bị xong.”
Văn Hoàng hậu tức giận còn chưa nguôi thì làm sao mà ăn được? Nàng ta nhìn Mẫn Nguyên Khải, lại nhìn ra cửa, hỏi: “Nguyên Mạnh đâu?”
Mẫn Nguyên Khải thành thật đáp: “Nguyên Mạnh nhất định đòi ăn cơm ở Thái Học, nhi thần muốn ngăn cản cũng không được…”
Văn Hoàng hậu vừa lúc tức giận không có chỗ phát tiết, liền khẽ trách mắng: “Sao lại ngăn không được? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Ngay cả đệ đệ cũng không chiếu cố tốt sao?”
Nàng liên tiếp đặt câu hỏi khiến Mẫn Nguyên Khải không khỏi có chút ủy khuất. Mẫn Nguyên Khải có chút e ngại Văn Hoàng hậu, liền thấp giọng nói: “Thật sự là Nguyên Mạnh tự mình muốn đi, hắn nhất định phải cùng người khác dùng bữa ở thiện đường, nhi thần đâu có biện pháp gì?”
Văn Hoàng hậu lộ ra sắc mặt lãnh khốc, nàng ta nói: “Buổi sáng lúc ngươi ra cửa, mẫu hậu đã dặn dò ngươi những gì? Bệnh phong hàn của đệ đệ ngươi mới tốt lên một chút, cần nghỉ ngơi và điều trị, sao có thể tùy ý ăn đồ ăn bên ngoài? Đệ đệ ngươi muốn đi, ngươi cũng không cách nào thuyết phục hắn, ngươi vô dụng như vậy sao?”
Mẫn Nguyên Khải cực kỳ ủy khuất, chỉ đành đáp: “Mẫu hậu, vì sao không trách Tứ đệ tùy hứng làm bậy mà lại trách nhi thần vô lực khuyên can?” Hắn rốt cuộc nhịn không được nữa, đổ hết một bụng nước đắng ra: “Mẫu hậu sủng ái Tứ đệ như thế, nhi thần làm sao quản được hắn? Nếu hắn không vui, nhất định mẫu hậu sẽ phạt nhi thần! Nhưng nhi thần mặc kệ hắn, mẫu hậu vẫn giận nhi thần! Nhi thần rốt cuộc đã làm sai chuyện gì mà mẫu hậu lại đối xử với nhi thần như vậy!”
Văn Hoàng hậu sửng sốt, sắc mặt càng thêm tức giận. Vân Mai ở một bên nhìn, cũng có chút không đành lòng.
Nhị Hoàng tử làm mọi chuyện đều cố gắng hết mình, tính tình thật sự càng giống với Hoàng hậu hơn, nhưng năm đó Hoàng hậu và Ninh quý phi cùng lúc sinh con, Mẫn Nguyên Khải so với Thái Tử nhỏ hơn một chút, lúc hắn sinh ra thì lực chú ý của Hoàng Đế đều đặt ở trên người mẫu tử Ninh quý phi, vì thế đã làm cho Hoàng hậu càng cảm thấy mình bị lạnh nhạt.
Nguyên bản nàng cũng hy vọng dùng hài tử kéo trái tim Hoàng Đế về, nhưng càng về sau nàng liền triệt để buông tha con đường này, ngay cả lợi thế của Nhị Hoàng tử, nàng cũng không còn kiên nhẫn.
Vân Mai lên tiếng khuyên giải: “Nhị điện hạ, người là huynh trưởng, Hoàng hậu nương nương tất nhiên sẽ có kỳ vọng rất lớn đối với người, cho nên yêu cầu tất nhiên phải nghiêm khắc một chút, người phải thông cảm cho nương nương mới đúng.”
Mẫn Nguyên Khải không lên tiếng, hắn rốt cuộc vẫn là một hài tử mười mấy tuổi, hiện giờ hai mắt hắn đỏ bừng nhìn Văn Hoàng hậu, dường như đang chờ nàng xác nhận lời này.
Văn Hoàng hậu vẫn lạnh lùng như cũ, liếc hắn một cái nhưng cái gì cũng không nói, sau đó dứt khoát xoay người rời đi. Để lại Mẫn Nguyên Khải một mình, ngọn lửa trong lòng hắn dần hạ xuống cho đến khi kết thành băng.
…
Đêm cuối xuân đầu hạ, gió nhẹ lướt qua mang theo hương hoa quế.
Hôm nay Tần Tu Viễn về sớm, vừa vào sân đã thấy đèn trong phòng bếp nhỏ sáng lên. Khóe miệng hắn cong cong đi vào phòng bếp nhỏ. Chỉ thấy Đường Nguyễn Nguyễn mặc một bộ sa y trắng như tuyết, dưới ánh đèn chiếu rọi nhẹ nhàng như nước chảy, thần sắc nàng dịu dàng, nàng đang đùa nghịch nguyên liệu ăn trong tay. Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Đang làm gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu lên, nói: “Bánh Lạnh.”
Tần Tu Viễn rửa tay sạch sẽ, nói: “Bánh lạnh? Nghe có vẻ như món giải khát.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Đúng là món giải khát, thiếp đã làm xong rồi, chúng ta đi vào trong viện vừa hóng mát, vừa ăn được không?”
Dứt lời, nàng bưng hai phần bánh lạnh lên bàn tròn trong viện. Tần Tu Viễn cười nhìn bóng lưng thướt tha yêu kiều của nàng. Tần Tu Viễn cũng ngồi xuống trước mặt bàn tròn, Đường Nguyễn Nguyễn đưa cho hắn một cái muỗng nhỏ rồi nói: “Ăn từ bên cạnh bánh trước!”
Tần Tu Viễn nhướng mày: “Vì sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Vì phần ngọt nhất là ở bên rìa.”
Dứt lời, nàng cũng ngồi xuống đối diện hắn. Tần Tu Viễn dùng muỗng nhẹ nhàng chọc vào chiếc bánh lạnh này, bánh lạnh hơi rung lên, vừa mềm vừa trơn.
Bánh lạnh màu vàng nhạt, tròn trịa nằm trên đĩa, phía trên còn có nước canh màu đỏ, nước trái cây theo miệng bát xung quanh bánh lạnh mà chảy ra bốn phía, giống như một vòng tròn ánh sáng của vầng trăng.
Tần Tu Viễn đầy hứng thú múc một miếng, bánh lạnh vừa thơm ngọt, lại mềm nhũn, vô cùng ngon miệng. Trong lòng Tần Tu Viễn vô cùng hài lòng, ngoài miệng lại nói: “Không ngọt.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, tiếp lời hắn: “Chẳng lẽ là nước đường nâu ít quá sao? Nàng vẫn chưa bắt đầu ăn, vì vậy nàng nghĩ xem liệu có bước nào có vấn đề hay không. Tần Tu Viễn thấp giọng cười: “Không ngọt như nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn giật mình, trên mặt ngượng ngùng đáp lại: “Ăn bánh lạnh của chàng đi.”
Tần Tu Viễn nhìn nụ cười dịu dàng của nàng, lại nói: “Ta muốn ăn của nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn múc một muỗng bánh lạnh của mình đưa đến bên miệng hắn. Tần Tu Viễn khẽ nhếch đôi mắt phượng lên, mở môi nuốt vào, vẻ mặt hài lòng. Hắn nói thêm “Ta muốn, ăn nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn tưởng hắn còn muốn ăn bánh lạnh nên tiếp tục múc một muỗng, nhưng mức được một nửa thì nàng nhất thời phản ứng lại, Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, đôi mắt hạnh lấp lánh liếc hắn một cái. Ngay cả trừng hắn cũng dịu dàng, làm cho người ta vui mừng không thôi. Lúc này, lại có một âm thanh vang lên: “Ôi! Vì sao Tam thúc lại muốn ăn Tam thẩm?”
Minh Hiên đột nhiên từ sau lưng Đường Nguyễn Nguyễn vọt ra, hắn cười hì hì hỏi. Tần Tu Viễn nhất thời sặc một cái, ho khan mãnh liệt!
Đường Nguyễn Nguyễn lại mặt đỏ tai hồng, lập tức đứng dậy rót nước cho hắn: “Không sao chứ?”
Trên mặt Tần Tu Viễn đỏ bừng, hắn tức giận nhưng cũng không quên oán hận trừng mắt nhìn Minh Hiên một cái. Tuy rằng Minh Hiên không biết vì sao Tam thúc lại trừng mắt nhìn, nhưng tóm lại là có chút sợ hãi, vì thế nhanh chân trốn ở phía sau Đường Nguyễn Nguyễn: “Tam thẩm, kỳ thật là con đến thăm thẩm! Con đã không gặp người cả một ngày rồi, con rất nhớ người!”
Tần Tu Viễn thật vất vả mới bình phục không còn ho khan, lúc này lại lại vang lên… Tên nhóc này, đến trễ như vậy, chắc chắn là không có chuyện gì tốt!
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười sờ lên đầu nhỏ của hắn rồi nói: “Hôm nay đi Thái Học, đã thích ứng chưa?”
Minh Hiên nặng nề gật đầu đáp: “Thái Học rất thú vị, nội dung tiên sinh nói cũng rất hấp dẫn, mọi người cùng lớp cũng thân thiện, hơn nữa con còn kết giao được bằng hữu mới!”
Đường Nguyễn Nguyễn cười tủm tỉm hỏi: “Đó là người như thế nào? ”
Minh Hiên nói: “Là Tứ Hoàng tử, hắn còn cùng con ăn giăm bông!”
“Tứ Hoàng tử.” Ánh mắt Tần Tu Viễn hơi biến đổi, Hoàng hậu và Tần gia thế bất hòa, nhưng hài tử lại vô tội, hắn suy nghĩ một chút liền tiếp tục hỏi: “Hắn có hỏi con chuyện trong phủ chúng ta không?”
Minh Hiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Không có… Hắn chỉ hỏi con Tam thẩm còn có thể làm món gì để ăn…”
Câu trả lời này khiến Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn có chút buồn cười. Tần Tu Viễn gật gật đầu, nói: “Con và bằng hữu chơi với nhau thì có thể, nhưng phải chú ý chừng mực, không thể nói chuyện trong phủ chúng ta cho mọi người, biết không?”
Minh Hiên hiểu ý nói: “Con biết rồi, Tam thúc!”
Nhưng hắn lại quay sang Đường Nguyễn Nguyễn: “Tam thẩm, bánh mà thẩm tặng con… Mới một ngày mà đã hao gần hết rồi… ”
Hắn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn với vẻ mặt nịnh nọt. Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Được, lần sau ta sẽ nấu cho con một ít đồ ăn ngon, được không?”
Minh Hiên nghe xong liền cao hứng muốn vỗ tay, nhưng Tần Tu Viễn nhìn hắn như thế lại có chút đau đầu: “Sao nàng có thể nấu ăn cho hắn mỗi ngày như thế? Coi chừng mệt mỏi.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Hiên có chút mất mát, hắn bĩu môi nói: “Thế nhưng, mọi người trong lớp của con đều hỏi con, làm sao có thể mua được đồ ăn vặt ngon như vậy chứ! Mọi người đều muốn ăn!”
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn khẽ động: “Đúng rồi!”
Nàng nhìn về phía Tần Tu Viễn, nói: “A Viễn… Chuyện này, thiếp đã suy nghĩ từ lâu, hay là chúng ta mở một cửa tiệm bán điểm tâm? Dù sao ngày ngày thiếp chỉ ở nhà, nhàn rỗi cũng không làm gì, không bằng tìm chút việc làm để giết thời gian một chút.”
Tần Tu Viễn cười nói: “Đồ ăn vặt? Nàng muốn làm bà chủ sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười nói: “Thiếp vốn thích nấu ăn, chúng ta có thể thuê một số đầu bếp, thiếp sẽ dạy họ làm mấy món ăn vặt, sau đó lại tìm một số người đến trông cửa hàng, như vậy có thể làm ra rất nhiều đồ ăn vặt, còn có thể kiếm tiền trợ cấp cho phủ!”
Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Trợ cấp thì không cần, nếu nàng kiếm được tiền thì tự mình mua những thứ mình thích là được, tóm lại nàng muốn làm bất cứ gì cũng được, miễn là nàng vui vẻ.”
Đường Nguyễn Nguyễn không ngờ Tần Tu Viễn lại ủng hộ mình như vậy. Thời đại này, nữ nhân đều ở nhà cửa lớn không ra, cửa phụ không bước mới đúng, người giống như nàng đột nhiên muốn nghĩ đến làm ăn thì rất ít. Nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại, lo lắng Tần lão phu nhân không ủng hộ nên trong lòng có chút thấp thỏm. Tần Tu Viễn nhìn ra sự lo lắng của nàng, hắn nói: “Nếu mẫu thân bên kia có phân vân điều gì thì để ta nói.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, mắt hạnh cong lên, nói: “Chàng thật tốt.”
Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn khẽ nhếch, hắn vô cùng hưởng thụ, lại tiếp tục nói: “Thế nhưng, chưởng quầy và tiểu nhị của cửa hàng thì để ta an bài, được không?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhếch môi nhìn hắn: “Được!”
Minh Hiên nghe xong, vui vẻ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn kích động nói: “Điều này chứng tỏ chúng ta sắp có cửa hàng đồ ăn vặt sao? Con có thể lấy món ăn ngon mỗi ngày sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn ôn nhu cười, nói: “Được! Nhưng con nên ăn ít đồ ngọt hơn để tránh răng bị sâu răng!”
Minh Hiên nghe xong cũng nhu thuận gật đầu, hắn nói: “Vâng thưa Tam thẩm!”
Canh giờ không còn sớm, Tần Tu Viễn liền phái người đưa Minh Hiên về chỗ đại tẩu, chờ hắn trở lại phòng ngủ thì phát hiện Đường Nguyễn Nguyễn đang ngồi ở trước bàn, nàng viết cái gì đó.
Lại gần nhìn, thì ra nàng đang nghiêm túc liệt kê danh sách, tất cả đều là tên món ăn. Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn tới, liền nói: “A Viễn, chàng mau đến xem, đây đều là món ăn mà thiếp nghĩ ra, đến lúc đó muốn bán những món ăn vặt này.”
Tần Tu Viễn cũng có hứng thú nhìn một chút, đột nhiên nhíu mày, nói: “Vì sao Chocolate cũng ở trong đây?”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nói: “Chocolate? Có gì không phù hợp sao?”
Tần Tu Viễn nghiêm túc nói: “Đương nhiên không được, đây không phải là món chỉ có thể làm cho người mình yêu ăn sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn như vậy thì không khỏi có chút buồn cười, nàng đáp: “Vậy cũng có thể mua về tặng cho người mình yêu!”
Tần Tu Viễn vẫn lắc đầu, nói: “Không được, nàng chỉ có thể làm cho ta ăn.”
Đường Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ: “Nhưng món này khẳng định sẽ rất dễ bán…”
Mắt phượng của Tần Tu Viễn nhướng lên, hắn uy hiếp nói: “Vậy ta có biện pháp để riêng Chocolate không bán được.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong có chút dở khóc dở cười, nàng nói: “Được, được, được, theo ý chàng!”
Tần Tu Viễn khẽ nhếch khóe miệng, nở nụ cười, hắn nói: “Những thứ khác thì không sao, chẳng qua nàng liệt kê nhiều như vậy, phải mời bao nhiêu đầu bếp về giúp đây?”
Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Ước chừng ba đến bốn người thôi, bọn họ chuyên phụ trách nấu ăn, trong cửa hàng còn cần chưởng quầy và tiểu nhị…” Nàng đột nhiên nhớ tới những gì Tần Tu Viễn đã nói trước đó, liền hỏi: “Đúng rồi, chàng nói chưởng quầy và tiểu nhị để chàng an bài, chàng có người thích hợp sao?”
Tần Tu Viễn gật gật đầu, nói: “Các binh sĩ trong quân doanh của ta, phàm là vì nước mà chết trận, đều sẽ có một khoản trợ cấp, nhưng lương hưu này không đủ để cho vợ con của họ sống, cho nên ta nghĩ nếu bên này cần người thì ta có thể chọn từ những góa phụ kia mấy người đáng tin cậy để họ làm việc ở đây. Nàng nghĩ sao?”
Mắt Đường Nguyễn Nguyễn sáng lên, nàng nói: “Như vậy thì thật tốt quá! Vừa biết rõ gốc rễ của người làm, lại có thể trợ giúp bọn họ, chẳng phải là một chuyện tốt sao?”
Tần Tu Viễn cười, lại nói: “Nàng đã nghĩ mở cửa hàng ở đâu chưa?”
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cong môi: “Chưa nghĩ ra… Đối với đường ở Đế Đô, thiếp cũng không quá quen thuộc…”
Lời này là thật, từ nhỏ nàng đi đâu cũng có người đi cùng, chưa bao giờ tự mình nghiên cứu đường đi, lại càng không biết cửa hàng nên mở ở đâu sẽ làm ăn phát đạt.
Tần Tu Viễn nói: “Ta cảm thấy ở đường Bắc Nhị hoặc đường Nam Nhất cũng không tệ. Đường Bắc Nhị cách Tần phủ khá gần, nàng đến cửa hàng qua lại cũng thuận tiện, mà gần phố Nam Nhất có không ít trường học, khi hài tử tan học thì dòng người lui tới khẳng định không ít.”
Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn hưng phấn: “Được, vậy ngày mai thiếp sẽ đến đó, xem có thể tìm được cửa hàng thích hợp hay không.”
Dứt lời, nàng còn muốn đứng dậy đi tìm bản đồ. Tần Tu Viễn vội vàng giữ chặt nàng lại rồi nói: “Đừng đi tìm nữa, ngày mai ta dẫn nàng đi là được.”
Đường Nguyễn Nguyễn đành phải gật đầu, nói: “Được rồi.”
Tần Tu Viễn đưa ra chủ ý xong liền mỉm cười, hắn đột nhiên nói: “Thật sự mở cửa hàng còn có rất nhiều việc phải làm, nhưng đã muộn như vậy… Nên ngày mai nàng hãy suy nghĩ tiếp.” Dừng một chút, hắn nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn, trong mắt phượng hàm chứa vài phần chờ mong: “Nguyễn Nguyễn, ta đói bụng.”
Đường Nguyễn Nguyễn đặt bút xuống: “Sao chàng lại đói rồi? Muốn ăn gì, thiếp đi làm cho chàng.”
Tần Tu Viễn cười, hắn đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, thấp giọng nói: “Nàng đúng là một cô nương ngốc… Ta nói, không phải đói bình thường…”
*Bánh Lạnh là món ăn chơi dân dã đặc sắc của Trung Quốc, ăn rất ngon, ngọt, thanh, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, tiêu mủ, tiêu sưng, thanh nhiệt, bổ tỳ vị, cầm tiêu chảy. Nguyên liệu chính gạo, nước, đường nâu. Bánh Lạnh ở nhiều nơi như Tứ Xuyên , Trùng Khánh , Quý Châu , Hải Nam , Chiết Giang và những nơi khác, vì nó được nấu từ sữa gạo với đường nâu nên ngày càng được nhiều phụ nữ coi là món ăn dưỡng nhan, mùa hè giải khát rất ngon.