Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106
Chương 106: Thập toàn đại bổ canh
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong thì sắc mặt đỏ lên, không nói gì nữa. Nàng thì thầm: “Mau đi ăn cơm lam đi, nếu không sẽ bị nguội mất…”
Tần Tu Viễn cúi đầu cười, hắn chỉ đành thả nàng ra.
Lúc này, Tần Tu Dao và Mạc Lâm cũng từ bờ sông trở về, cuối cùng bốn người cũng có thể ngồi xuống hưởng thụ cơm lam!
Đường Nguyễn Nguyễn lấy muỗng chuẩn bị trước ra, nàng nói: “Cơm lam này quá nhiều, A Dao, chúng ta cùng ăn một phần được không?”
Tần Tu Dao cười đáp: “Được!”
Nàng lấy muỗng xong, không thể chờ đợi muốn nhận ống cơm lam. Tổng cộng có ba ống cơm lam, Tần Tu Viễn và Mạc Lâm mỗi người một cái, Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Dao thì ăn chung một cái. Ngay cả khi ăn một nửa của ống cơm lam cũng thấy rất nhiều, cầm trên tay còn có cảm giác nặng trịch!
Cơm trong ống trúc, lúc này cơm vừa chín mà vẫn còn ấm nóng, rất thích hợp để ăn vào miệng. Tần Tu Dao dùng muỗng nhẹ nhàng múc một muỗng cơm lên, trong đó có từng hạt cơm nhỏ xen lẫn với tôm băm và nấm hương, mùi thơm xông thẳng vào mũi. Nàng khẽ mở môi đưa cơm vào miệng… gạo nếp mềm dẻo, tôm cũng tươi ngon, nấm hương ngọt ngào, sơn hào cùng hải vị tinh túy thấm vào trong từng hạt gạo. Điều khó có được chính là hương vị còn thoang thoảng mùi thơm của trúc xanh, một miếng vào miệng làm cho người ta muốn dừng lại không được!
Cơm dẻo vẫn còn hơi nóng, Tần Tu Dao vừa thổi thổi, vừa cẩn thận nhai. Sau khi nuốt thì cảm thấy vô cùng hài lòng!
Vẻ mặt Tần Tu Dao lộ ra kinh hỉ, nàng nói: “Tẩu tẩu! Cơm lam này đúng là quá ngon!”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười đáp lại: “Ngon đúng không? Ta cũng rất thích món này nhưng vì trúc quá hiếm.”
Tần Tu Viễn cũng mỉm cười ăn cơm lam, hắn lại nói: “Chỉ cần nàng muốn, chuyện này có gì khó khăn? Ta sẽ sai người đến chặt một ít mang về là được.”
Mạc Lâm vẫn vùi đầu chăm chỉ ăn uống, nghe xong lời này thì nói: “Đúng vậy, cơm lam này mỹ vị như thế, đây cũng là lần đầu tiên ta được thưởng thức nên cũng hy vọng Tần phu nhân có thể chỉ giáo để ta học hỏi một chút mới tốt.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong thì cũng cảm thấy kinh ngạc, nàng nói: “Mạc đại nhân cũng biết nấu ăn sao?”
Mạc Lâm cảm thấy ngượng ngùng, đáp lại: “Năm xưa khi đi du ngoạn, ta cũng biết một chút, chỉ là không ngon lắm, miễn cưỡng có thể nuốt xuống mà thôi.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nói: “Ta tin tưởng với sự thông tuệ của Mạc đại nhân, chỉ cần ngài muốn làm thì khẳng định có thể làm rất tốt.” Dừng một chút, nàng nói: “Nếu như cô nương nào gả cho ngươi, vậy thì khẳng định nàng ấy rất có khẩu phúc.”
Sắc mặt Mạc Lâm đỏ lên, hắn nhanh chóng nhìn thoáng qua Tần Tu Dao. Lúc này nàng vẫn nghiêm túc ăn cơm lam, không rảnh bận tâm đến cuộc đối thoại của người khác. Mạc Lâm chần chờ một chút mới hỏi: “Tần tiểu thư, ngày thường thích ăn món ngọt, hay là mặn? Nàng có thể ăn cay không?”
Tần Tu Dao suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta đều thích cả, không hề kiêng kỵ món nào, chỉ cần là đồ ăn ngon thì được hết.”
Mạc Lâm sửng sốt, lập tức khẽ cười cười rồi đáp: “Được.”
Mấy người vừa ăn vừa tán gẫu, cho đến khi ống trúc trống rỗng thì mặt trời cũng dần dần lặn về phía Tây, lúc này mới bắt đầu trở về. Lúc trở về, Mạc Lâm tự giác bưng đĩa mứt lên xe ngựa của Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Dao cũng thu dọn đồ đạc và hộp đựng thức ăn rồi đi theo phía sau hắn, chuẩn bị lên xe.
Đường Nguyễn Nguyễn chần chờ một chút mới nói: “A Viễn, thiếp có chuyện muốn nói với chàng, chàng cùng ta đi một xe.”
Tần Tu Viễn sửng sốt nhưng cũng lập tức liếc mắt nhìn Tần Tu Dao một cái, chỉ thấy trên mặt nàng mơ hồ có chút chờ mong. Tần Tu Viễn nhướng mày mà nói: “Một chiếc xe ngựa ba người cũng có thể ngồi vừa.”
Tần Tu Dao vừa nghe thấy vậy, nhất thời nhụt chí. Tần Tu Viễn nhếch khóe miệng, nói: “Thế nhưng hôm nay tiết trời hơi nóng, không bằng A Dao lên xe ngồi cùng Mạc đại nhân?”
Tần Tu Dao hơi giật mình nhưng nàng cũng lập tức ngượng ngùng cười đáp lại: “À…”
Mạc Lâm cũng cảm thấy ngoài ý muốn nhưng nhanh chóng nhất thời hiểu ý, nhìn về phía Tần Tu Viễn mà cười. Nhưng Tần Tu Viễn lại ho nhẹ một tiếng, hắn nói: “Lên xe đi.”
Sau đó hắn đỡ Đường Nguyễn Nguyễn lên xe, Tần Tu Dao cũng vui vẻ lên xe Mạc Lâm, nàng rất thích nói chuyện phiếm với hắn, hai người ở cùng một chỗ có khi không hết chuyện để nói. Trong xe ngựa của phủ tướng quân, Đường Nguyễn Nguyễn cười mà không nói, nàng nhìn về phía Tần Tu Viễn.
Tần Tu Viễn đưa tay chạm lên mũi, hắn nói: “Nàng nhìn gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, đáp lại: “Không có gì…” Nàng lại nhìn hắn: “Thiếp thật không ngờ chàng sẽ ngoan ngoãn lên xe với thiếp.”
Tần Tu Viễn ngước mắt nhìn nàng, nói: “Không phải nàng có chuyện muốn nói với ta sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, nói: “Thiếp nói như vậy cũng chỉ vì kiếm một cái cớ… Mạc đại nhân người ta cùng chúng ta đi chơi hơn nửa ngày mà không có cơ hội nói mấy câu cùng A Dao, cho nên thiếp mới kéo chàng lại đây…”
Tần Tu Viễn làm sao lại không biết điều này? Nhưng lúc này hắn lại bắt đầu giả ngu: “Cái gì? Nàng nói dối ta sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, đáp lại: “Không phải chàng phối hợp rất tốt sao…”
Vẻ mặt Tần Tu Viễn vô tội, hắn ủy khuất nói: “Nàng vì A Dao mà cũng có thể lừa dối ta!”
Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng đính chính: “Thiếp không cố ý lừa chàng… Thực ra thiếp cũng muốn ở bên chàng.”
Tần Tu Viễn nhịn cười, hắn nói: “À? Nàng thích như vậy sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười: “Có một chút.”
Tần Tu Viễn khẽ nhíu mắt phượng, hắn nói: “Vậy sao đủ chứ?” Dứt lời, hắn ôm lấy Đường Nguyễn Nguyễn, đặt nàng lên đùi mình. Đường Nguyễn Nguyễn khẽ hô một tiếng: “A…”
Tần Tu Viễn dùng một tay ôm eo nàng, một tay nâng cằm nàng lên, nói: “Chỉ có một chút thôi sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng cười, nàng không nói lời nào. Hôm nay nàng đeo một đôi bông tai bạch ngọc, làm nổi bật làm da băng cơ ngọc cốt* của nàng, nhìn thấy mà thương. Cô nương đỏ mặt dựa vào trước ngực Tần Tu Viễn, thân thể giống như một đóa hoa Lăng Tiêu*, mềm mại lại mịn màng.
Hắn đưa tay vuốt ve vành tai nhỏ nhắn của nàng, sau đó chạm vào bông tai bạch ngọc, sau đó thuận thế trượt vào cổ áo… Đường Nguyễn Nguyễn vờ đẩy hắn: “Đừng… Bên ngoài có người…”
Tần Tu Viễn lại không quan tâm mà nói: “Yên tâm, không ai dám vào…”
Hơi thở của nàng dần dần làm rối loạn nhịp điệu. Tần Tu Viễn vui vẻ vì thực hiện ý đồ, khẽ cười: “Nàng muốn ở bên ta như thế này không, nói đi…”
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cắn môi, sau đó mơ hồ đáp: “Ừm… Rất muốn…”
Váy màu hồng cánh sen, vạt áo phía trước hơi mở làm lộ ra cảnh xuân. Hắn cúi đầu thưởng thức, kìm lòng không được mà hôn lấy nhụy hoa. Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ bừng, một tiếng cũng không dám hé răng, ngón tay gắt gao nắm chặt vạt áo hắn, sợ người bên ngoài phát giác động tĩnh bên trong. Tần Tu Viễn chìm đắm trong đó, hắn chỉ hy vọng con đường này có thể xa hơn một chút…
……
Mới vừa rồi thời tiết vẫn còn tốt nhưng giờ phút này không khí lại trở nên ẩm ướt. Mạc Lâm và Tần Tu Dao ngồi ở giữa xe ngựa. Tần Tu Dao nhẹ nhàng nâng cửa sổ xe lên thì thấy trên bầu trời nổi lên mưa phùn. Nàng mỉm cười, đưa tay ra ngoài… Trên ngón tay mảnh khảnh dần dần có hạt mưa bay bay rơi xuống, nhìn qua vô cùng tinh nghịch. Mạc Lâm hứng thú nhìn nàng, nói: “Nàng thích mưa sao?”
Tần Tu Dao yên lặng gật đầu, nàng nói: “Lúc còn nhỏ, các ca ca luôn ở trong sân luyện võ.” Dừng một chút, nàng nói: “Nếu trời mưa to, mẫu thân sẽ giấu phụ thân rồi đưa bọn họ vào nhà trú mưa… Đến lúc đó, các huynh ấy mới có thể chơi với ta.”
Lúc này đã là chạng vạng, mưa nhỏ tí tách nhưng không che nổi ánh hoàng hôn, nhu hòa chiếu lên hai gò má cô nương, nhuộm một tầng màu vàng. Mạc Lâm nhìn có chút thất thần. Tần Tu Dao rụt tay về, nói: “Huynh đang nhìn gì vậy?”
Mạc Lâm khôi phục tinh thần, cười nói: “Không có gì.”
Dứt lời, hắn đưa ra một chiếc khăn tay sạch sẽ rồi nói: “Lau tay đi.”
Tần Tu Dao vô cùng sửng sốt nhưng cũng cười cười tiếp nhận. Mạc Lâm nói: “Khăn tay của nàng vẫn còn ở chỗ ta… Khi nào giặt sạch ta sẽ trả lại cho nàng.”
Tần Tu Dao mím môi cười cười, hôm nay nàng lấy khăn tay giúp hắn lau mặt nên đã nhiễm bụi, Mạc Lâm nhất định phải mang về giặt sạch. Tần Tu Dao không để ý lắm, nàng nói: “Không sao, nếu không giặt sạch được thì thôi.”
Mạc Lâm lại nghiêm túc nói: “Không được. Nếu không giặt sạch, vậy ta tặng nàng một cái mới.”
Hắn thầm nghĩ: Nếu sớm trả lại khăn tay, vậy thì lần sau tìm cớ gì gặp nàng đây?
Hắn vừa chuyển đề tài, vừa nói: “Nàng vừa nói, khi còn bé chỉ có mưa thì các ca ca mới chơi đùa cùng nàng sao?”
Tần Tu Dao cười cười, nàng đáp: “Thực ra đây cũng là chuyện rất bình thường, ngoại trừ Tam ca thì hai vị ca ca còn lại đều lớn hơn ta rất nhiều, nhưng Tam ca lại là nam tử lạnh lùng không thích nói chuyện cho nên khi còn bé ta cũng rất nhàm chán… Rất hâm mộ những người có ca ca tỷ tỷ làm bạn, còn có thể thường xuyên ra ngoài chơi.”
Mạc Lâm hơi giật mình, hắn lập tức cười cười, nói: “Nếu như nàng thích ra ngoài chơi… Vậy thì sau này, ta sẽ đi cùng nàng.”
Tần Tu Dao sửng sốt, nàng lẩm bẩm: “Vì sao?”
Sắc mặt Mạc Lâm đỏ ửng, hắn nói: “Ta, dù sao ta cũng thích đi ra ngoài du ngoạn, một mình đi không bằng hai người cùng đồng hành… Chẳng những có thể chiếu cố lẫn nhau mà còn có một người bạn, nàng cảm thấy thế nào?”
Mạc Lâm nhìn vào ánh mắt trong suốt của Tần Tu Dao, mơ hồ hàm chứa chút hy vọng. Tần Tu Dao hiểu ý, cũng nhìn thẳng vào mắt hắn. Trên mặt hai người nhất thời nóng lên, sau đó lập tức ăn ý né tránh ánh mắt đối phương, một người nhìn lên trời, còn một người nhìn màn mưa….
Dạo chơi nửa ngày, Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn trở về Phi Hiên Các, lúc này đã qua giờ ăn tối. Hai người đều ăn cảm thấy no bụng nên không muốn truyền bữa nữa. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Thiếp hơi mệt mỏi, muốn đi tắm trước.”
Tần Tu Viễn cười gật đầu, sau đó xoay người đến thư phòng. Thấy Tần Tu Viễn trở về, Tần Trung nghênh đón: “Tướng quân, trong cung truyền tin đến.”
Tần Tu Viễn bảo hắn cùng vào trong, Tần Trung đóng cửa phòng lại rồi mới thấp giọng nói: “Âm quý nhân, qua đời.”
Sắc mặt Tần Tu Viễn ngưng trọng, hắn nói: “Cũng nằm trong dự liệu.”
Hắn ngồi xuống im lặng một lúc mới nói, “Là ai động tay?”
Tần Trung đáp: “Chỉ sợ là Hoàng Hậu.”
Tần Tu Viễn trầm giọng hỏi: “Hoàng thượng xử lý như thế nào?”
Tần Trung suy nghĩ một chút mới nói: “Ngày đó, sau khi xảy ra chuyện thì Hoàng thượng đã không gặp qua Âm quý nhân, vừa không an ủi mà cũng không trách phạt, ngược lại rất kỳ quái.”
Khoé môi Tần Tu Viễn khẽ nhếch lên, hắn nói: “Cái này có gì kỳ quái?” Hắn nhìn về phía Tần Trung: “Hắn không an ủi là bởi vì nếu an ủi thì hắn trở thành Hoàng đế thị phi bất phân; mà không phạt là lo lắng khi phạt Âm quý nhân, ta sẽ dựa vào sủng ái mà sinh kiêu.”
Tần Trung hiểu rõ, liền nói: “Thì ra là như thế, cho nên hắn làm như không thấy mà chờ Hoàng Hậu đi xử lý trước, như vậy mới tốt nhất?”
Tần Tu Viễn nói: “Vị Hoàng thượng này của chúng ta, chuyện xấu luôn để lại cho người khác làm.”
Tần Trung im lặng.
Tần Tu Viễn nói: “Tuy nhiên qua thái độ này của hắn, chuyện Âm quý nhân coi như đã qua. Hoàng Hậu bên kia có động tĩnh gì không?”
Tần Trung nói: “Bên kia ngậm miệng rất chặt, hỏi thăm cũng không tra ra cái gì, chỉ nghe nói mấy ngày gần đây Nhị Hoàng tử liên tiếp làm khó dễ Thái Tử.”
Tần Tu Viễn nhíu mày, nói: “Để Thanh Hiên tiếp tục âm thầm bảo vệ Thái Tử, các thám tử trong cung cũng chiếu cố nhiều hơn một chút.”
Tần Trung gật đầu: “Vâng.”
Tần Tu Viễn lại nói: “Tình hình biên giới ở Bắc Cương thế nào rồi?”
Tần Trung đáp: “Trước mắt Bắc Tề còn chưa có hành động gì, thế nhưng nghe nói hiện giờ Bắc Tề Vương đã không lên triều, cũng chưa lập Thái Tử, mà Tứ Hoàng tử nắm chính sự, Lục Hoàng tử nắm quân quyền, ai cũng không nhường ai, tình thế này vô cùng giằng co.”
Tần Tu Viễn nói: “Yên lặng xem chuyển biến đi.” Dừng một chút, hắn nói: “Thiếu Duẫn đã đến Ích Châu nhậm chức, ngươi viết cho hắn một phong thư, để hắn tùy thời chuẩn bị ứng chiến.”
Tần Trung cảm thấy nghi hoặc, nói: “Hiện tại viết thư luôn sao? Có quá sớm không? Dù sao hiện tại Bắc Tề còn chưa có hành động gì, tướng quân cũng ở lại Đế Đô, chưa xuất phát khỏi thành.”
Khoé môi Tần Tu Viễn khẽ nhếch, nói: “Dù sao hắn cũng phải có thời gian chuẩn bị… Hơn nữa, đưa tin sớm một chút thì Đại Lý tự khanh thẩm tra vụ án Vô Nhân Cốc cũng sẽ nhanh hơn.”
Tần Trung bừng tỉnh đại ngộ, liền nói: “Thuộc hạ hiểu.”
Hai người lại nói chuyện một lúc, Tần Trung mới lui ra.
Tần Tu Viễn đi ra khỏi thư phòng, vừa đúng lúc nhìn thấy Minh Sương từ trong phòng ngủ đi ra, thuận miệng hỏi: “Phu nhân tắm xong chưa?”
Minh Sương đáp: “Tắm xong rồi, phu nhân đang chuẩn bị canh cho tướng quân.”
Tần Tu Viễn sửng sốt, lập tức khóe miệng khẽ cong lên, hắn nói: “Vậy ngươi đi xuống trước đi…”
Hắn dứt lời tiến lên vài bước, đẩy cửa phòng ngủ ra. Đường Nguyễn Nguyễn ngồi trước gương lau tóc ướt đen óng. Thấy Tần Tu Viễn đi vào, nàng hơi nghiêng đầu nhìn hắn, mắt hạnh cong cong: “Xong rồi sao?”
Tần Tu Viễn gật đầu, nói: “Ta giúp nàng.”
Hắn yên lặng đi tới phía sau nàng, trong gương đồng in hình bóng hai người. Tần Tu Viễn nhận lấy khăn tay, nhẹ nhàng giúp nàng lau tóc dài như thác nước. Trên người nàng toả ra hương hoa ngọt ngào, vô cùng dễ ngửi. Hắn lau nhẹ nhàng, tay chạm đến cần cổ mềm mại của nàng thì cảm thấy tâm viên ý mã. Đường Nguyễn Nguyễn ngứa ngáy, cười cười né tránh, nàng nói: “Không cần chàng giúp nữa… Chàng mau uống canh đi.”
Tần Tu Viễn không cam lòng, nhưng chỉ đành nói: “Được.”
Dứt lời, hắn ngồi xuống trước bàn.
Trên bàn có một nồi canh, hắn lặng lẽ mở nắp ra, nói: “Đúng rồi, tế tổ vào dịp Thanh Minh năm nay, mẫu thân muốn lo liệu thật tốt một chút.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe vậy thì đáp: “Được, vậy thiếp sẽ hỏi mẫu thân xem có cần giúp đỡ gì không.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu, tiện tay múc một muỗng canh ra: “Mẫu thân nói sau khi tế tổ thì cả nhà cùng nhau tụ tập.”
Sau đó hắn mới uống canh.
Canh này rất nồng đậm, cũng không biết đã bỏ cái gì vào. Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Muốn tụ tập như thế nào? Chàng có muốn thiếp chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn không?”
Tần Tu Viễn lại nuốt một ngụm canh rồi nói: “Cũng được. Nghe nói Chi Tâm cũng sẽ tới.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, kỳ thật lúc thanh minh, nàng còn cảm thấy có chút kiêng kị nhưng mẫu thân cố ý mời Chi Tâm tỷ tỷ tới, chắc là bà đã sớm không coi nàng là người ngoài. Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Tuy nhiên chuyện của Nhị ca và Chi Tâm tỷ tỷ, quả thật cũng nên tính toán dần cho kịp.”
Tần Tu Viễn uống nửa chén canh xuống bụng, tiếp tục nói: “Không sai, dù sao bọn họ trải qua nhiều năm như vậy, chỉ thiếu một bước cuối cùng.”
Thực tế bọn họ đều phát hiện, từ khi Ngôn Chi Tâm trúng độc rắn và được Tần Tu Dật giúp nàng giải độc thì tình cảm của hai người đã nhanh chóng nóng lên. Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Thiếp rất muốn uống rượu mừng của bọn họ…”
Tần Tu Viễn cũng cười, nhưng hắn lại đột nhiên cảm thấy không thích hợp. Mới vừa rồi trên người còn mát mẻ sảng khoái, sao lúc này lại cảm thấy nóng rực lên? Hắn nhìn vào bát canh trước mắt mình và hỏi: “Hôm nay nàng nấu canh gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe hắn hỏi cũng kinh ngạc, nói: “Canh này là mẫu thân sai người đưa tới, nói là cho chàng dùng để bồi bổ thân thể.”
Sắc mặt Tần Tu Viễn cứng đờ, hắn nói: “Bổ thân thể sao?” Hắn cảm thấy có chút khó chịu, thăm dò hỏi: “Nàng có biết trong canh này có những nguyên liệu gì không?”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt một chút rồi buông khăn lau tóc xuống, đi tới.
Nàng đứng ở trước bàn, tay nhẹ nàng nâng muỗng khuấy động một chút để quan sát phần canh này. Cặn canh đã bị đổ đi, nhìn qua thì không rõ có những nguyên liệu gì.
Đường Nguyễn Nguyễn lại bưng canh lên, ngửi ngửi, nàng nói: “Trong này, có nhân sâm, thịt gà, nhung hươu…”
Sau khi xác nhận nhiều lần, nàng mới nói, “Thiếp cảm thấy… Đây hình như thập toàn đại bổ canh…”
Tần Tu Viễn dừng lại, thân thể lại bắt đầu khô nóng lên. Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời hiểu ra, nàng nhịn không được mà nói: “Mẫu thân làm vậy là muốn…”
Tần Tu Viễn ngước mắt nhìn nàng, trong mắt có một tia bất đắc dĩ, hắn thấp giọng nói: “Lần sau mẫu thân có đưa tới canh thì nàng không nên bưng cho ta.”
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy buồn cười, nhưng lại cực lực nhịn xuống mà đáp: “Được…”
Đôi mắt đẹp của nàng lưu chuyển, mái tóc dài màu đen óng ả còn hơi ẩm ướt, tùy ý xõa tung trên vai, gương mặt mang ý cười, dịu dàng nhìn hắn. Ánh mắt Tần Tu Viễn bất giác di chuyển xuống dưới vài phần. Chiếc áo đơn bạc mỏng manh của nàng bị vết nước trên tóc làm ướt nên nhìn qua rõ ràng, in ra một mảnh thần bí mê người bên trong.
Linh lung hữu trí, sống động sinh hương. Tần Tu Viễn ngẩn người, hắn chỉ cảm thấy máu nóng trong cơ thể trào dâng cuồn cuộn, vô cùng cấp bách. Đêm cuối xuân đầu hạ là khung cảnh mập mờ trêu người nhất. Đột nhiên, sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn khẽ biến đổi, nàng chạm lên mặt Tần Tu Viễn, kinh ngạc nói: “A Viễn! Chàng! Sao chàng lại chảy máu cam?”
*Băng cơ ngọc cốt: Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp. Cũng nói là “băng cơ ngọc thể” 冰肌玉體.
* Hoa Cây Lan Tiêu ( Cây Hoa Lăng Tiêu ) thuộc loại cây dây leo, xanh tốt quanh năm, thân cây mảnh khảnh có màu xám hoặc màu nâu nhạt. trên thân tồn tại chùm rễ ký sinh. … Vào mùa đông, cây thường rụng hết lá, bắt đầu sang xuân cây bắt đầu nảy lộc và sum suê cành lá, tạo giàn che nắng rất tốt.
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong thì sắc mặt đỏ lên, không nói gì nữa. Nàng thì thầm: “Mau đi ăn cơm lam đi, nếu không sẽ bị nguội mất…”
Tần Tu Viễn cúi đầu cười, hắn chỉ đành thả nàng ra.
Lúc này, Tần Tu Dao và Mạc Lâm cũng từ bờ sông trở về, cuối cùng bốn người cũng có thể ngồi xuống hưởng thụ cơm lam!
Đường Nguyễn Nguyễn lấy muỗng chuẩn bị trước ra, nàng nói: “Cơm lam này quá nhiều, A Dao, chúng ta cùng ăn một phần được không?”
Tần Tu Dao cười đáp: “Được!”
Nàng lấy muỗng xong, không thể chờ đợi muốn nhận ống cơm lam. Tổng cộng có ba ống cơm lam, Tần Tu Viễn và Mạc Lâm mỗi người một cái, Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Dao thì ăn chung một cái. Ngay cả khi ăn một nửa của ống cơm lam cũng thấy rất nhiều, cầm trên tay còn có cảm giác nặng trịch!
Cơm trong ống trúc, lúc này cơm vừa chín mà vẫn còn ấm nóng, rất thích hợp để ăn vào miệng. Tần Tu Dao dùng muỗng nhẹ nhàng múc một muỗng cơm lên, trong đó có từng hạt cơm nhỏ xen lẫn với tôm băm và nấm hương, mùi thơm xông thẳng vào mũi. Nàng khẽ mở môi đưa cơm vào miệng… gạo nếp mềm dẻo, tôm cũng tươi ngon, nấm hương ngọt ngào, sơn hào cùng hải vị tinh túy thấm vào trong từng hạt gạo. Điều khó có được chính là hương vị còn thoang thoảng mùi thơm của trúc xanh, một miếng vào miệng làm cho người ta muốn dừng lại không được!
Cơm dẻo vẫn còn hơi nóng, Tần Tu Dao vừa thổi thổi, vừa cẩn thận nhai. Sau khi nuốt thì cảm thấy vô cùng hài lòng!
Vẻ mặt Tần Tu Dao lộ ra kinh hỉ, nàng nói: “Tẩu tẩu! Cơm lam này đúng là quá ngon!”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười đáp lại: “Ngon đúng không? Ta cũng rất thích món này nhưng vì trúc quá hiếm.”
Tần Tu Viễn cũng mỉm cười ăn cơm lam, hắn lại nói: “Chỉ cần nàng muốn, chuyện này có gì khó khăn? Ta sẽ sai người đến chặt một ít mang về là được.”
Mạc Lâm vẫn vùi đầu chăm chỉ ăn uống, nghe xong lời này thì nói: “Đúng vậy, cơm lam này mỹ vị như thế, đây cũng là lần đầu tiên ta được thưởng thức nên cũng hy vọng Tần phu nhân có thể chỉ giáo để ta học hỏi một chút mới tốt.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong thì cũng cảm thấy kinh ngạc, nàng nói: “Mạc đại nhân cũng biết nấu ăn sao?”
Mạc Lâm cảm thấy ngượng ngùng, đáp lại: “Năm xưa khi đi du ngoạn, ta cũng biết một chút, chỉ là không ngon lắm, miễn cưỡng có thể nuốt xuống mà thôi.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nói: “Ta tin tưởng với sự thông tuệ của Mạc đại nhân, chỉ cần ngài muốn làm thì khẳng định có thể làm rất tốt.” Dừng một chút, nàng nói: “Nếu như cô nương nào gả cho ngươi, vậy thì khẳng định nàng ấy rất có khẩu phúc.”
Sắc mặt Mạc Lâm đỏ lên, hắn nhanh chóng nhìn thoáng qua Tần Tu Dao. Lúc này nàng vẫn nghiêm túc ăn cơm lam, không rảnh bận tâm đến cuộc đối thoại của người khác. Mạc Lâm chần chờ một chút mới hỏi: “Tần tiểu thư, ngày thường thích ăn món ngọt, hay là mặn? Nàng có thể ăn cay không?”
Tần Tu Dao suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta đều thích cả, không hề kiêng kỵ món nào, chỉ cần là đồ ăn ngon thì được hết.”
Mạc Lâm sửng sốt, lập tức khẽ cười cười rồi đáp: “Được.”
Mấy người vừa ăn vừa tán gẫu, cho đến khi ống trúc trống rỗng thì mặt trời cũng dần dần lặn về phía Tây, lúc này mới bắt đầu trở về. Lúc trở về, Mạc Lâm tự giác bưng đĩa mứt lên xe ngựa của Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Dao cũng thu dọn đồ đạc và hộp đựng thức ăn rồi đi theo phía sau hắn, chuẩn bị lên xe.
Đường Nguyễn Nguyễn chần chờ một chút mới nói: “A Viễn, thiếp có chuyện muốn nói với chàng, chàng cùng ta đi một xe.”
Tần Tu Viễn sửng sốt nhưng cũng lập tức liếc mắt nhìn Tần Tu Dao một cái, chỉ thấy trên mặt nàng mơ hồ có chút chờ mong. Tần Tu Viễn nhướng mày mà nói: “Một chiếc xe ngựa ba người cũng có thể ngồi vừa.”
Tần Tu Dao vừa nghe thấy vậy, nhất thời nhụt chí. Tần Tu Viễn nhếch khóe miệng, nói: “Thế nhưng hôm nay tiết trời hơi nóng, không bằng A Dao lên xe ngồi cùng Mạc đại nhân?”
Tần Tu Dao hơi giật mình nhưng nàng cũng lập tức ngượng ngùng cười đáp lại: “À…”
Mạc Lâm cũng cảm thấy ngoài ý muốn nhưng nhanh chóng nhất thời hiểu ý, nhìn về phía Tần Tu Viễn mà cười. Nhưng Tần Tu Viễn lại ho nhẹ một tiếng, hắn nói: “Lên xe đi.”
Sau đó hắn đỡ Đường Nguyễn Nguyễn lên xe, Tần Tu Dao cũng vui vẻ lên xe Mạc Lâm, nàng rất thích nói chuyện phiếm với hắn, hai người ở cùng một chỗ có khi không hết chuyện để nói. Trong xe ngựa của phủ tướng quân, Đường Nguyễn Nguyễn cười mà không nói, nàng nhìn về phía Tần Tu Viễn.
Tần Tu Viễn đưa tay chạm lên mũi, hắn nói: “Nàng nhìn gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, đáp lại: “Không có gì…” Nàng lại nhìn hắn: “Thiếp thật không ngờ chàng sẽ ngoan ngoãn lên xe với thiếp.”
Tần Tu Viễn ngước mắt nhìn nàng, nói: “Không phải nàng có chuyện muốn nói với ta sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, nói: “Thiếp nói như vậy cũng chỉ vì kiếm một cái cớ… Mạc đại nhân người ta cùng chúng ta đi chơi hơn nửa ngày mà không có cơ hội nói mấy câu cùng A Dao, cho nên thiếp mới kéo chàng lại đây…”
Tần Tu Viễn làm sao lại không biết điều này? Nhưng lúc này hắn lại bắt đầu giả ngu: “Cái gì? Nàng nói dối ta sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, đáp lại: “Không phải chàng phối hợp rất tốt sao…”
Vẻ mặt Tần Tu Viễn vô tội, hắn ủy khuất nói: “Nàng vì A Dao mà cũng có thể lừa dối ta!”
Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng đính chính: “Thiếp không cố ý lừa chàng… Thực ra thiếp cũng muốn ở bên chàng.”
Tần Tu Viễn nhịn cười, hắn nói: “À? Nàng thích như vậy sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười: “Có một chút.”
Tần Tu Viễn khẽ nhíu mắt phượng, hắn nói: “Vậy sao đủ chứ?” Dứt lời, hắn ôm lấy Đường Nguyễn Nguyễn, đặt nàng lên đùi mình. Đường Nguyễn Nguyễn khẽ hô một tiếng: “A…”
Tần Tu Viễn dùng một tay ôm eo nàng, một tay nâng cằm nàng lên, nói: “Chỉ có một chút thôi sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng cười, nàng không nói lời nào. Hôm nay nàng đeo một đôi bông tai bạch ngọc, làm nổi bật làm da băng cơ ngọc cốt* của nàng, nhìn thấy mà thương. Cô nương đỏ mặt dựa vào trước ngực Tần Tu Viễn, thân thể giống như một đóa hoa Lăng Tiêu*, mềm mại lại mịn màng.
Hắn đưa tay vuốt ve vành tai nhỏ nhắn của nàng, sau đó chạm vào bông tai bạch ngọc, sau đó thuận thế trượt vào cổ áo… Đường Nguyễn Nguyễn vờ đẩy hắn: “Đừng… Bên ngoài có người…”
Tần Tu Viễn lại không quan tâm mà nói: “Yên tâm, không ai dám vào…”
Hơi thở của nàng dần dần làm rối loạn nhịp điệu. Tần Tu Viễn vui vẻ vì thực hiện ý đồ, khẽ cười: “Nàng muốn ở bên ta như thế này không, nói đi…”
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cắn môi, sau đó mơ hồ đáp: “Ừm… Rất muốn…”
Váy màu hồng cánh sen, vạt áo phía trước hơi mở làm lộ ra cảnh xuân. Hắn cúi đầu thưởng thức, kìm lòng không được mà hôn lấy nhụy hoa. Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ bừng, một tiếng cũng không dám hé răng, ngón tay gắt gao nắm chặt vạt áo hắn, sợ người bên ngoài phát giác động tĩnh bên trong. Tần Tu Viễn chìm đắm trong đó, hắn chỉ hy vọng con đường này có thể xa hơn một chút…
……
Mới vừa rồi thời tiết vẫn còn tốt nhưng giờ phút này không khí lại trở nên ẩm ướt. Mạc Lâm và Tần Tu Dao ngồi ở giữa xe ngựa. Tần Tu Dao nhẹ nhàng nâng cửa sổ xe lên thì thấy trên bầu trời nổi lên mưa phùn. Nàng mỉm cười, đưa tay ra ngoài… Trên ngón tay mảnh khảnh dần dần có hạt mưa bay bay rơi xuống, nhìn qua vô cùng tinh nghịch. Mạc Lâm hứng thú nhìn nàng, nói: “Nàng thích mưa sao?”
Tần Tu Dao yên lặng gật đầu, nàng nói: “Lúc còn nhỏ, các ca ca luôn ở trong sân luyện võ.” Dừng một chút, nàng nói: “Nếu trời mưa to, mẫu thân sẽ giấu phụ thân rồi đưa bọn họ vào nhà trú mưa… Đến lúc đó, các huynh ấy mới có thể chơi với ta.”
Lúc này đã là chạng vạng, mưa nhỏ tí tách nhưng không che nổi ánh hoàng hôn, nhu hòa chiếu lên hai gò má cô nương, nhuộm một tầng màu vàng. Mạc Lâm nhìn có chút thất thần. Tần Tu Dao rụt tay về, nói: “Huynh đang nhìn gì vậy?”
Mạc Lâm khôi phục tinh thần, cười nói: “Không có gì.”
Dứt lời, hắn đưa ra một chiếc khăn tay sạch sẽ rồi nói: “Lau tay đi.”
Tần Tu Dao vô cùng sửng sốt nhưng cũng cười cười tiếp nhận. Mạc Lâm nói: “Khăn tay của nàng vẫn còn ở chỗ ta… Khi nào giặt sạch ta sẽ trả lại cho nàng.”
Tần Tu Dao mím môi cười cười, hôm nay nàng lấy khăn tay giúp hắn lau mặt nên đã nhiễm bụi, Mạc Lâm nhất định phải mang về giặt sạch. Tần Tu Dao không để ý lắm, nàng nói: “Không sao, nếu không giặt sạch được thì thôi.”
Mạc Lâm lại nghiêm túc nói: “Không được. Nếu không giặt sạch, vậy ta tặng nàng một cái mới.”
Hắn thầm nghĩ: Nếu sớm trả lại khăn tay, vậy thì lần sau tìm cớ gì gặp nàng đây?
Hắn vừa chuyển đề tài, vừa nói: “Nàng vừa nói, khi còn bé chỉ có mưa thì các ca ca mới chơi đùa cùng nàng sao?”
Tần Tu Dao cười cười, nàng đáp: “Thực ra đây cũng là chuyện rất bình thường, ngoại trừ Tam ca thì hai vị ca ca còn lại đều lớn hơn ta rất nhiều, nhưng Tam ca lại là nam tử lạnh lùng không thích nói chuyện cho nên khi còn bé ta cũng rất nhàm chán… Rất hâm mộ những người có ca ca tỷ tỷ làm bạn, còn có thể thường xuyên ra ngoài chơi.”
Mạc Lâm hơi giật mình, hắn lập tức cười cười, nói: “Nếu như nàng thích ra ngoài chơi… Vậy thì sau này, ta sẽ đi cùng nàng.”
Tần Tu Dao sửng sốt, nàng lẩm bẩm: “Vì sao?”
Sắc mặt Mạc Lâm đỏ ửng, hắn nói: “Ta, dù sao ta cũng thích đi ra ngoài du ngoạn, một mình đi không bằng hai người cùng đồng hành… Chẳng những có thể chiếu cố lẫn nhau mà còn có một người bạn, nàng cảm thấy thế nào?”
Mạc Lâm nhìn vào ánh mắt trong suốt của Tần Tu Dao, mơ hồ hàm chứa chút hy vọng. Tần Tu Dao hiểu ý, cũng nhìn thẳng vào mắt hắn. Trên mặt hai người nhất thời nóng lên, sau đó lập tức ăn ý né tránh ánh mắt đối phương, một người nhìn lên trời, còn một người nhìn màn mưa….
Dạo chơi nửa ngày, Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn trở về Phi Hiên Các, lúc này đã qua giờ ăn tối. Hai người đều ăn cảm thấy no bụng nên không muốn truyền bữa nữa. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Thiếp hơi mệt mỏi, muốn đi tắm trước.”
Tần Tu Viễn cười gật đầu, sau đó xoay người đến thư phòng. Thấy Tần Tu Viễn trở về, Tần Trung nghênh đón: “Tướng quân, trong cung truyền tin đến.”
Tần Tu Viễn bảo hắn cùng vào trong, Tần Trung đóng cửa phòng lại rồi mới thấp giọng nói: “Âm quý nhân, qua đời.”
Sắc mặt Tần Tu Viễn ngưng trọng, hắn nói: “Cũng nằm trong dự liệu.”
Hắn ngồi xuống im lặng một lúc mới nói, “Là ai động tay?”
Tần Trung đáp: “Chỉ sợ là Hoàng Hậu.”
Tần Tu Viễn trầm giọng hỏi: “Hoàng thượng xử lý như thế nào?”
Tần Trung suy nghĩ một chút mới nói: “Ngày đó, sau khi xảy ra chuyện thì Hoàng thượng đã không gặp qua Âm quý nhân, vừa không an ủi mà cũng không trách phạt, ngược lại rất kỳ quái.”
Khoé môi Tần Tu Viễn khẽ nhếch lên, hắn nói: “Cái này có gì kỳ quái?” Hắn nhìn về phía Tần Trung: “Hắn không an ủi là bởi vì nếu an ủi thì hắn trở thành Hoàng đế thị phi bất phân; mà không phạt là lo lắng khi phạt Âm quý nhân, ta sẽ dựa vào sủng ái mà sinh kiêu.”
Tần Trung hiểu rõ, liền nói: “Thì ra là như thế, cho nên hắn làm như không thấy mà chờ Hoàng Hậu đi xử lý trước, như vậy mới tốt nhất?”
Tần Tu Viễn nói: “Vị Hoàng thượng này của chúng ta, chuyện xấu luôn để lại cho người khác làm.”
Tần Trung im lặng.
Tần Tu Viễn nói: “Tuy nhiên qua thái độ này của hắn, chuyện Âm quý nhân coi như đã qua. Hoàng Hậu bên kia có động tĩnh gì không?”
Tần Trung nói: “Bên kia ngậm miệng rất chặt, hỏi thăm cũng không tra ra cái gì, chỉ nghe nói mấy ngày gần đây Nhị Hoàng tử liên tiếp làm khó dễ Thái Tử.”
Tần Tu Viễn nhíu mày, nói: “Để Thanh Hiên tiếp tục âm thầm bảo vệ Thái Tử, các thám tử trong cung cũng chiếu cố nhiều hơn một chút.”
Tần Trung gật đầu: “Vâng.”
Tần Tu Viễn lại nói: “Tình hình biên giới ở Bắc Cương thế nào rồi?”
Tần Trung đáp: “Trước mắt Bắc Tề còn chưa có hành động gì, thế nhưng nghe nói hiện giờ Bắc Tề Vương đã không lên triều, cũng chưa lập Thái Tử, mà Tứ Hoàng tử nắm chính sự, Lục Hoàng tử nắm quân quyền, ai cũng không nhường ai, tình thế này vô cùng giằng co.”
Tần Tu Viễn nói: “Yên lặng xem chuyển biến đi.” Dừng một chút, hắn nói: “Thiếu Duẫn đã đến Ích Châu nhậm chức, ngươi viết cho hắn một phong thư, để hắn tùy thời chuẩn bị ứng chiến.”
Tần Trung cảm thấy nghi hoặc, nói: “Hiện tại viết thư luôn sao? Có quá sớm không? Dù sao hiện tại Bắc Tề còn chưa có hành động gì, tướng quân cũng ở lại Đế Đô, chưa xuất phát khỏi thành.”
Khoé môi Tần Tu Viễn khẽ nhếch, nói: “Dù sao hắn cũng phải có thời gian chuẩn bị… Hơn nữa, đưa tin sớm một chút thì Đại Lý tự khanh thẩm tra vụ án Vô Nhân Cốc cũng sẽ nhanh hơn.”
Tần Trung bừng tỉnh đại ngộ, liền nói: “Thuộc hạ hiểu.”
Hai người lại nói chuyện một lúc, Tần Trung mới lui ra.
Tần Tu Viễn đi ra khỏi thư phòng, vừa đúng lúc nhìn thấy Minh Sương từ trong phòng ngủ đi ra, thuận miệng hỏi: “Phu nhân tắm xong chưa?”
Minh Sương đáp: “Tắm xong rồi, phu nhân đang chuẩn bị canh cho tướng quân.”
Tần Tu Viễn sửng sốt, lập tức khóe miệng khẽ cong lên, hắn nói: “Vậy ngươi đi xuống trước đi…”
Hắn dứt lời tiến lên vài bước, đẩy cửa phòng ngủ ra. Đường Nguyễn Nguyễn ngồi trước gương lau tóc ướt đen óng. Thấy Tần Tu Viễn đi vào, nàng hơi nghiêng đầu nhìn hắn, mắt hạnh cong cong: “Xong rồi sao?”
Tần Tu Viễn gật đầu, nói: “Ta giúp nàng.”
Hắn yên lặng đi tới phía sau nàng, trong gương đồng in hình bóng hai người. Tần Tu Viễn nhận lấy khăn tay, nhẹ nhàng giúp nàng lau tóc dài như thác nước. Trên người nàng toả ra hương hoa ngọt ngào, vô cùng dễ ngửi. Hắn lau nhẹ nhàng, tay chạm đến cần cổ mềm mại của nàng thì cảm thấy tâm viên ý mã. Đường Nguyễn Nguyễn ngứa ngáy, cười cười né tránh, nàng nói: “Không cần chàng giúp nữa… Chàng mau uống canh đi.”
Tần Tu Viễn không cam lòng, nhưng chỉ đành nói: “Được.”
Dứt lời, hắn ngồi xuống trước bàn.
Trên bàn có một nồi canh, hắn lặng lẽ mở nắp ra, nói: “Đúng rồi, tế tổ vào dịp Thanh Minh năm nay, mẫu thân muốn lo liệu thật tốt một chút.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe vậy thì đáp: “Được, vậy thiếp sẽ hỏi mẫu thân xem có cần giúp đỡ gì không.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu, tiện tay múc một muỗng canh ra: “Mẫu thân nói sau khi tế tổ thì cả nhà cùng nhau tụ tập.”
Sau đó hắn mới uống canh.
Canh này rất nồng đậm, cũng không biết đã bỏ cái gì vào. Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Muốn tụ tập như thế nào? Chàng có muốn thiếp chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn không?”
Tần Tu Viễn lại nuốt một ngụm canh rồi nói: “Cũng được. Nghe nói Chi Tâm cũng sẽ tới.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, kỳ thật lúc thanh minh, nàng còn cảm thấy có chút kiêng kị nhưng mẫu thân cố ý mời Chi Tâm tỷ tỷ tới, chắc là bà đã sớm không coi nàng là người ngoài. Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Tuy nhiên chuyện của Nhị ca và Chi Tâm tỷ tỷ, quả thật cũng nên tính toán dần cho kịp.”
Tần Tu Viễn uống nửa chén canh xuống bụng, tiếp tục nói: “Không sai, dù sao bọn họ trải qua nhiều năm như vậy, chỉ thiếu một bước cuối cùng.”
Thực tế bọn họ đều phát hiện, từ khi Ngôn Chi Tâm trúng độc rắn và được Tần Tu Dật giúp nàng giải độc thì tình cảm của hai người đã nhanh chóng nóng lên. Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Thiếp rất muốn uống rượu mừng của bọn họ…”
Tần Tu Viễn cũng cười, nhưng hắn lại đột nhiên cảm thấy không thích hợp. Mới vừa rồi trên người còn mát mẻ sảng khoái, sao lúc này lại cảm thấy nóng rực lên? Hắn nhìn vào bát canh trước mắt mình và hỏi: “Hôm nay nàng nấu canh gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe hắn hỏi cũng kinh ngạc, nói: “Canh này là mẫu thân sai người đưa tới, nói là cho chàng dùng để bồi bổ thân thể.”
Sắc mặt Tần Tu Viễn cứng đờ, hắn nói: “Bổ thân thể sao?” Hắn cảm thấy có chút khó chịu, thăm dò hỏi: “Nàng có biết trong canh này có những nguyên liệu gì không?”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt một chút rồi buông khăn lau tóc xuống, đi tới.
Nàng đứng ở trước bàn, tay nhẹ nàng nâng muỗng khuấy động một chút để quan sát phần canh này. Cặn canh đã bị đổ đi, nhìn qua thì không rõ có những nguyên liệu gì.
Đường Nguyễn Nguyễn lại bưng canh lên, ngửi ngửi, nàng nói: “Trong này, có nhân sâm, thịt gà, nhung hươu…”
Sau khi xác nhận nhiều lần, nàng mới nói, “Thiếp cảm thấy… Đây hình như thập toàn đại bổ canh…”
Tần Tu Viễn dừng lại, thân thể lại bắt đầu khô nóng lên. Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời hiểu ra, nàng nhịn không được mà nói: “Mẫu thân làm vậy là muốn…”
Tần Tu Viễn ngước mắt nhìn nàng, trong mắt có một tia bất đắc dĩ, hắn thấp giọng nói: “Lần sau mẫu thân có đưa tới canh thì nàng không nên bưng cho ta.”
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy buồn cười, nhưng lại cực lực nhịn xuống mà đáp: “Được…”
Đôi mắt đẹp của nàng lưu chuyển, mái tóc dài màu đen óng ả còn hơi ẩm ướt, tùy ý xõa tung trên vai, gương mặt mang ý cười, dịu dàng nhìn hắn. Ánh mắt Tần Tu Viễn bất giác di chuyển xuống dưới vài phần. Chiếc áo đơn bạc mỏng manh của nàng bị vết nước trên tóc làm ướt nên nhìn qua rõ ràng, in ra một mảnh thần bí mê người bên trong.
Linh lung hữu trí, sống động sinh hương. Tần Tu Viễn ngẩn người, hắn chỉ cảm thấy máu nóng trong cơ thể trào dâng cuồn cuộn, vô cùng cấp bách. Đêm cuối xuân đầu hạ là khung cảnh mập mờ trêu người nhất. Đột nhiên, sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn khẽ biến đổi, nàng chạm lên mặt Tần Tu Viễn, kinh ngạc nói: “A Viễn! Chàng! Sao chàng lại chảy máu cam?”
*Băng cơ ngọc cốt: Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp. Cũng nói là “băng cơ ngọc thể” 冰肌玉體.
* Hoa Cây Lan Tiêu ( Cây Hoa Lăng Tiêu ) thuộc loại cây dây leo, xanh tốt quanh năm, thân cây mảnh khảnh có màu xám hoặc màu nâu nhạt. trên thân tồn tại chùm rễ ký sinh. … Vào mùa đông, cây thường rụng hết lá, bắt đầu sang xuân cây bắt đầu nảy lộc và sum suê cành lá, tạo giàn che nắng rất tốt.