Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105
Chương 105: Cơm lam
Tần Tu Dao cảm thấy khó xử, nàng nói: “Vừa rồi ta không đứng vững…”
Mạc Lâm lại nói: “A Dao không sao chứ?”
Nàng đỏ mặt lắc đầu.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy không khí có chút ngượng ngùng thì đi tới kéo Tần Tu Viễn, thấp giọng nói: “Chàng có chuyện gì vậy? Chúng ta cùng Mạc đại nhân đi ra ngoài chơi, chàng như vậy cũng quá thất lễ phải không?”
Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Thất lễ có gì đáng sợ, chỉ sợ A Dao bị người ta làm cho mê mẩn đến thần hồn điên đảo.”
Hắn nhớ tới vừa rồi ở trên xe, ánh mắt Tần Tu Dao liếc tới thì không khỏi nhướng mày. Đường Nguyễn Nguyễn cười khẽ: “Thì ra người nào đó luyến tiếc muội muội, không muốn gả ra ngoài…”
Sắc mặt Tần Tu Viễn cứng đờ, hắn nói: “Ta sợ muội ấy bị lừa…”
Đường Nguyễn Nguyễn an ủi: “Được rồi… Dù gì thì đây cũng là cuộc hẹn đầu tiên của hai người bọn họ… Chàng không cần phải quá nghiêm túc như vậy, được chứ?”
Tần Tu Viễn bất đắc dĩ nhìn nàng một cái rồi đáp: “Vậy nàng phải thưởng cho ta.”
Đường Nguyễn Nguyễn dở khóc dở cười: “Được.”
Mọi người xuống xe, theo Mạc Lâm đi thẳng về phía trước, Mạc Lâm thấy Tần Tu Dao bị ca ca quở trách khiến cho không vui nên nói đùa để nàng nghe. Không hay không biết mà đi tới một mảnh rừng trúc rậm rạp. Tre ở đây trông vừa thon vừa dài, tươi tốt xanh mơn mởn, nhìn vào đã khiến tâm trạng trở nên vui vẻ. Gió nhẹ thổi vào mặt, còn mơ hồ ngửi được hương lá trúc thơm ngát. Tần Tu Dao cảm thấy hứng khởi, nàng nói: “Đây thật là một nơi tốt!”
Mạc Lâm mỉm cười, đáp lại: “Cô nương thích là được rồi.”
Hắn chỉ vào bên trong rồi nói, “Có một ngôi làng nhỏ phía sau rừng tre này, dân làng còn làm một số loại điểm tâm để bán, chúng ta nếm thử chứ?”
Tần Tu Dao tươi cười gật đầu.
Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn thì yên lặng đi theo phía sau…
……
Vào thôn nhỏ đã thấy một dãy nhà lợp mái cỏ tranh, sau đó đi đến một con sông, nước sông trong veo in bóng rừng tre bên kia, điều này cũng làm cho nước sông trở nên trong xanh ngọc bích. Bá tánh sống dọc theo bờ sông, rải rác có không ít quầy hàng ăn vặt, trong thôn không có nhiều người, cũng không thấy người rao bán, những người bán hàng rong đều an phận ngồi đó dường như vô cùng thảnh thơi. Mạc Lâm dẫn Tần Tu Dao đến bên cạnh một quầy hàng nhỏ, hắn nói: “Lão bản, xin hỏi đây là món gì?”
Lão bản của quầy hàng này là một nam nhân trung niên, hắn lau dao nhỏ trong tay rồi nói, “Đây là bánh đúc.”
Tần Tu Dao vô cùng sửng sốt, lập tức nhìn về phía quầy hàng… Trên bàn bày rất nhiều bát lớn nhỏ nhất quán, ước chừng to bằng bàn tay của cô nương gia, trong mỗi cái bát nhỏ đều có một khối điểm tâm trong suốt, thậm chí trên mặt bánh còn đặt cả cánh hoa, đậu đỏ hoặc nho khô. Mạc Lâm thấy nàng quan sát nghiêm túc thì hỏi: “Có muốn nếm thử không?”
Tần Tu Dao thiếu chút nữa cười ra tiếng, nàng nhẹ nhàng gật đầu. Vì thế Mạc Lâm quay đầu lại nói với Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn: “Tướng quân, phu nhân, hai vị muốn vị gì?”
Tần Tu Viễn lạnh lùng đáp: “Tùy ngươi.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nói: “Một bánh đặt hoa, còn phải có thêm đậu đỏ.”
Mạc Lâm gật gật đầu, sảng khoái trả tiền. Vì thế lão bản lấy ra một cây tăm trúc, đầu tiên là quyết đoán đâm vào trong bánh, sau đó dùng dao nhỏ nhẹ nhàng rạch một vòng trên mặt bánh, tạo ra khối bánh đúc tròn trịa dễ dàng lấy ra. Hắn đưa hai bánh có đậu đỏ lần lượt cho Tần Tu Dao và Đường Nguyễn Nguyễn rồi nói: “Hai vị nếm thử đi.”
Tần Tu Dao vô cùng chờ mong nhận lấy, sau đó nàng vội vàng cắn một cái… Bánh này vô cùng hấp dẫn, cắn một miếng đã thấy mềm mại vô cùng!
Hương vị ngọt ngào vào miệng cô nương làm cho nàng thích thú không thôi.
Tần Tu Dao lại cắn một miếng, lần này nếm thử đậu đỏ bên trong. Chắc hẳn đậu đỏ này đã được nấu qua cho nên ăn mềm mà ngọt, làm cho toàn bộ hương vị của bánh đúc lại đậm đà thêm vài phần, hương vị càng thêm phong phú!
Bên cạnh đó, Đường Nguyễn Nguyễn cũng nếm thử món bánh đúc này, cắn một miếng rồi nhẹ nhàng nhai nhai, nàng ăn vào thấy rất thú vị. Tần Tu Viễn nhìn vẻ mặt say sưa của nàng, không khỏi cũng có vài phần cao hứng. Hắn nhận lấy bánh hoa tươi mà Mạc Lâm đưa tới, giơ ra trước mặt Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Có muốn nếm thử vị này không?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thoáng qua bánh trên tay hắn, mắt hạnh híp lại, không chút khách khí cắn một cái. Nàng ăn đến mức khuôn mặt lộ ra vẻ hài lòng thoả mãn mà nói: “Hương vị hoa tươi cũng rất ngon!”
Tần Tu Viễn gật gật đầu, chính mình cũng nếm thử một miếng, hắn lại nói: “Dường như hương vị này hơi nhạt.”
Đường Nguyễn Nguyễn thừa dịp Mạc Lâm và Tần Tu Dao đưa lưng về phía mình, nhanh chóng kiễng chân, hôn lên mặt Tần Tu Viễn một cái, hỏi: “Đủ ngọt chưa?”
Tần Tu Viễn sửng sốt, lập tức cười nói: “Thoả đáng hơn rồi.”
Hắn hài lòng nhìn nàng một cái, đối với bánh đúc trong tay cũng có thêm vài phần hảo cảm.
Mạc Lâm ăn vị đậu xanh, hắn nếm một miếng rồi nói với Tần Tu Dao: “Bánh này không ngon bằng bánh ở Ích Châu Di huyện, nếu sau này có cơ hội, ta sẽ dẫn cô nương đi thưởng thức.”
Tần Tu Dao cảm thấy ngượng ngùng, nàng chỉ yên lặng gật đầu.
Ích Châu Di huyện… Đó là quê hương của hắn.
Đoàn người lại đi về phía trước, Tần Tu Dao nói: “Không nghĩ tới, nơi này còn có nhiều người sinh sống như vậy.”
Mạc Lâm gật gật đầu, đáp lại: “Phần lớn bọn họ đều là người xa cố hương, không ít người chạy nạn tới nơi này, vì không vào được Đế Đô cho nên cắm rễ ở bên đây.”
Tần Tu Viễn hỏi : “Làm sao ngươi biết được?”
Mạc Lâm đáp: “Ta thích đi du ngoạn xung quanh, trước đây ta đến nơi này có nói chuyện với dân làng.”
Tần Tu Viễn mỉm cười một chút, nói: “Mạc đại nhân còn thích thể nghiệm và quan sát dân tình sao?”
Sắc mặt Mạc Lâm đỏ lên, đáp lại: “Chỉ là nhàn rỗi tới nhàm chán mà thôi… Thế nhưng những người này định cư gần sông gần nước, cũng vô cùng thoải mái.”
Tần Tu Viễn yên lặng gật đầu.
Đoàn người lại đi về phía trước thì thấy một lão bà bà đang bán bánh dày ngải cứu*. Mạc Lâm hỏi: “Sắp thanh minh rồi, bánh nếp ngải này lại rất mới mẻ, chúng ta nếm thử chứ?”
Tần Tu Dao và Đường Nguyễn Nguyễn không chút do dự mà cùng nhau gật đầu. Lần này Tần Tu Viễn lấy bạc ra, đưa cho bà lão rồi nói: “Mua bốn cái bánh dày ngải cứu, không cần trả lại.”
Lão bà bà kia sờ bạc rồi nói: “Cái này… Quá nhiều! Khách quan, không được!”
Lúc này, Đường Nguyễn Nguyễn mới phát hiện dường như hai mắt bà lão này không nhìn thấy gì, vì thế nàng nói: “Lão bà bà, chúng con muốn mua bánh của bà, bà mau cất đi!”
Bà lão run rẩy đáp lại: “Nhưng số bạc này cũng đủ để ta tiêu nửa năm rồi… Không được đâu…”
Tần Tu Dao nghịch ngợm cười, nói: “Lão bà bà thật tốt, vậy bà cho con thêm một cái bánh ngải cứu nữa đi, nhìn rất ngon!”
Lão bà bà cũng bị tiểu cô nương này chọc cười, đáp lại: “Đa tạ ngươi, người tốt ắt sẽ may mắn!”
Mạc Lâm nhìn Tần Tu Dao vẫn chỉ cầm bốn cái bánh thì mỉm cười. Nàng lấy một cái bánh dày ngải cứu đưa cho Mạc Lâm, nói: “Huynh mau thử xem?”
Mạc Lâm vừa nhìn đã thấy một khối ngải cứu ngoan ngoãn nằm trên một đoạn lá chuối, đặt trong lòng bàn tay trắng nõn của cô nương. Tần Tu Dao mỉm cười tinh nghịch nhìn hắn, sắc mặt Mạc Lâm lại đỏ lên, hắn thấp giọng nói: “Đa tạ…”
Sau đó đưa tay đón lấy bánh ngải cứu trong tay nàng, ngón tay thon dài của hắn lơ đãng đụng phải lòng bàn tay cô nương, làm cho hai người đỏ mặt. Mạc Lâm quay mặt đi, cố gắng trấn an tinh thần, sau đó mới bắt đầu cẩn thận cắn một miếng bánh ngải cứu…
Trong hương vị gạo nếp trộn lẫn với mùi ngải cứu nhàn nhạt, trong gạo nếp mềm còn có một chút vị đắng như có như không, nhai kỹ rồi chậm rãi nuốt xuống lại có thể thưởng thức được vị ngọt, mềm mại ngon miệng. Bên trong nhân là nấm hương trộn thịt dần dần lộ ra, vì ngải cứu này mà nổi bật nên màu sắc của nó, lại mang đến một hương vị khác. Đường Nguyễn Nguyễn cũng tinh tế thưởng thức, nàng cảm thấy bánh dày ngải cứu tuy giống bánh thanh đoàn tử*, nhưng ngược lại cũng không hoàn toàn giống nhau. Vỏ bánh thanh đoàn tử ở vùng Giang Nam được làm từ Tương Mạch thảo* và bột gạo nếp, Tương Mạch thảo có màu xanh. Bánh thanh đoàn tử là một loại điểm tâm cần thiết cho thanh minh và hàn thực ở vùng Giang Nam, thường được sử dụng để thờ cúng tổ tiên. Nhưng bánh dày ngải cứu này được gọi là bánh Thanh Minh, dân gian có câu “Thanh Minh ăn bánh dày ngải cứu, một năm bốn mùa không sinh bệnh.”
Cũng sắp đến tiết Thanh Minh, thực ra rất hợp với tình cảnh bây giờ.
Bọn họ vừa đi dạo vừa ăn uống, gió nhẹ bên bờ sông thổi tới khiến rừng trúc đối diện lay động, làm cho người ta vô cùng thoải mái. Bọn họ từ thượng nguồn sông dần dần đi tới trung du, lúc này, đã một canh giờ trôi qua. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn cây trúc bên kia bờ, trên mặt có một loại khát vọng khó hiểu. Tần Tu Viễn biết nàng đang suy nghĩ cái gì, nên nói: “Muốn làm cơm lam sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ gật đầu, nhưng đoạn đường này không có cầu, cách rừng trúc đối diện đã cảm thấy xa. Tần Tu Viễn lại mỉm cười: “Chờ ta.”
Dứt lời, hắn bay lên cao, mũi chân chạm vào nước sông, nhấn vài cái qua bên kia!
Tần Tu Dao chậc chậc vài tiếng: “Tam ca dùng khinh công thật lợi hại.”
Tần Tu Viễn đến bờ bên kia thong dong rút đao, chém một cái xuống cây trúc tráng kiện. Cây trúc này cao chừng một trượng. Tần Tu Viễn không biết Đường Nguyễn Nguyễn muốn dùng bao nhiêu nên đã giữ lại toàn bộ chiều dài. Hắn cầm cây trúc trong tay, tiêu sái chống xuống sông, thoáng cái bay trở về. Đường Nguyễn Nguyễn cao hứng vỗ tay, nói: “A Viễn thật lợi hại!”
Mạc Lâm cũng nhìn đến sửng sốt, hắn lẩm bẩm: “Rốt cuộc là tinh anh trong vạn người, dễ dàng lấy được thủ cấp tướng địch… Hôm nay cuối cùng cũng được chứng kiến.”
Mạc Lâm âm thầm nghĩ, thật sự là chuyến đi này rất đáng giá!
Tần Tu Viễn vung tay lên, hắn đưa cây trúc đến trước mặt Đường Nguyễn Nguyễn rồi nói: “Trúc nàng muốn đây.”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, lại cảm thấy khó xử mà nói: “Lát nữa làm cơm lam cần phải đốt lửa, có thể phải tìm chút củi…”
Tần Tu Viễn đáp lại: “Được, vậy để ta đi tìm.”
Hôm nay bọn họ không dẫn tùy tùng đi theo, tất cả mọi chuyện đều phải tự mình động thủ. Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nói: “Vậy chàng đi trước, ta sẽ xử lý cây trúc này…”
Tần Tu Viễn nhìn Mạc Lâm rồi lập tức lấy tay đẩy cây trúc tới trước mặt hắn.
Mạc Lâm thuận thế đỡ lấy cây trúc tựa vào vai hắn. Công tử bạch ngọc không tỳ vết còn khiêng một cây trúc, thật sự là cảm thấy không hợp. Tần Tu Viễn nói một câu: “Mạc đại nhân, cây trúc này cần phải xử lý một phen, đành nhờ ngươi.”
Mạc Lâm sửng sốt, lập tức đáp lại: “Được…”
Một cây trúc vừa thô vừa tráng kiện, Mạc Lâm thật vất vả mới xoay nó ngang qua trên mặt đất. Hắn là thư sinh tay trói gà không chặt, những chuyện này quả thật hơi khó khăn cho hắn. Tần Tu Dao yên lặng móc đoản đao tùy thân ra, nói: “Mạc Lâm… Nếu không để ta làm cho?”
Nàng ôn hòa cười nói, trên mặt không hề có ý tứ xem thường hắn, hoàn toàn là nhiệt tình hỗ trợ. Mạc Lâm lại kiên trì đáp: “Không được! Làm sao lại để cô nương như nàng làm công việc nặng nhọc như vậy?”
Hắn nắm lấy trúc trong tay và nói, “Nàng cứ đưa ta thanh đoản đao đó, ta sẽ cắt nó ra.”
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy dở khóc dở cười, nói: “Chúng ta cũng không cần nhiều…” Nàng chỉ một chỗ đầu mặt của trúc mà nói: “Chém đoạn này xuống là được rồi.”
Mạc Lâm gật gật đầu, hắn rút đoản đao ra, bắt đầu đối phó với con quái vật khổng lồ này.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng lấy nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị trước ra, cùng Tần Tu Dao ngồi một bên nhìn Mạc Lâm xử lý cây trúc. hắn dùng đoản đao cắt nó nửa ngày mà cây trúc vẫn còn đứng yên bất động. Bởi vì Đường Nguyễn Nguyễn muốn một đoạn trúc lớn kia nên đoản đao bình thường đương nhiên là không làm gì được. Mạc Lâm suy nghĩ một chút rồi rời đi trong chốc lát… Lúc trở về lần nữa, hắn dẫn một vị đại thúc theo sau, đại thúc kia cầm trong tay một thanh đao chặt củi, nhìn qua uy mãnh tráng kiện. Mạc Lâm giải thích với hắn một chút, vì thế đại thúc sảng khoái gật gật đầu, bắt đầu giúp hắn chặt trúc. Hai nhát đao bổ xuống, cây trúc đã bị gãy ra!
Đường Nguyễn Nguyễn hưng phấn chạy tới, nói: “Đa tạ!”
Tần Tu Dao cũng cảm thấy cao hứng, hỏi: “Làm sao huynh tìm được người đến giúp đỡ?”
Mạc Lâm ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta nói chúng ta khó khăn lắm mới có thể đến đây một chuyến, muốn làm cơm lam ăn nhưng không có ống trúc, cần người giúp đỡ… Có lẽ ta rất chân thành nên đại thúc đó đã chạy đến giúp đỡ.”
Tần Tu Dao nhìn chằm chằm vào hắn, hồ nghi nói: “Thật sao?”
Mạc Lâm bất đắc dĩ, khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Ta cho hai đồng bạc, còn tỏ vẻ cảm kích.”
Tần Tu Dao nghe vậy thì cũng bật cười: “Ta biết!”
Mạc Lâm cũng cảm thấy ngượng ngùng gãi gãi đầu. Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn lại càng thêm hứng thú với mấy đoạn trúc bị đốn hạ. Bọn họ mang trúc đến bờ sông, ngâm mấy đoạn trúc vào trong nước rồi cẩn thận rửa sạch một phen. Mỗi đoạn trúc đều dài ước chừng cánh tay của nam nhân, Đường Nguyễn Nguyễn bảo Tần Tu Dao cầm thanh trúc còn mình dùng đoản đao xiên ra một lỗ nhỏ. Tần Tu Dao tò mò hỏi: “Lỗ nhỏ này dùng để làm gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười thần bí, nói: “Lát nữa muội sẽ biết!”
Đường Nguyễn Nguyễn lấy ra hộp thức ăn đã chuẩn bị xong, Tần Tu Dao nói: “Tẩu tẩu, vừa rồi ta thấy tỷ xách cái hộp thức ăn này, rốt cuộc trong đó có thứ gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn đặt hộp thức ăn xuống rồi nhẹ nhàng mở nắp ra. Bên trong đã có một hộp cơm được chiên qua. Trong cơm này có không ít nguyên liệu như hàu khô, tôm khô, nấm hương, khoai lang… Lúc này cơm chiên vẫn còn hương thơm nhàn nhạt, nhìn qua đã thấy nàng bỏ rất nhiều nguyên liệu cực kỳ phong phú. Thế nhưng nó chưa thể ăn ngay được mà phải bỏ vào ống trúc nướng lên thì mới có thể trở thành cơm lam thực sự. Tần Tu Dao cảm thấy kỳ quái mà nói: “Tẩu tẩu, không phải cơm này đã có thể ăn được rồi sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Không sai, nhưng sau khi nướng trong ống trúc, nó sẽ trở nên đặc biệt hơn, muội cứ chờ rồi sẽ biết.”
Tần Tu Dao gật đầu một cái, nàng nhìn thấy Mạc Lâm ở một bên tự mình bê những tảng đá lớn tới gần thì hỏi, “Mặc Lâm, huynh đang làm gì vậy?”
Tay áo màu trắng của Mạc Lâm tùy ý xắn lên, hai bàn tay thon dài của hắn đang lật một tảng đá, nghe vậy thì quay lại nói: “Tần tướng quân đi tìm củi, vậy thì ta đến xây một cái bếp đơn giản để đợi lát nữa có thể trực tiếp đốt lửa.”
Tần Tu Dao nghe xong cũng mỉm cười, nàng nói: “Vậy ta có thể giúp gì cho huynh không?”
Mạc Lâm cười đáp lại: “Cô nương?” Hắn nhìn vào ống tay áo của mình rồi nói, “Nàng giúp ta xắn tay áo lên được không?”
Tần Tu Dao nhìn thấy bàn tay của hắn đã bị dính bẩn, lúc này ống tay áo màu trắng rộng lớn lại rũ xuống, khi nhấc tảng đá lên cũng rất bất tiện. Tần Tu Dao tự mình tiến lên, cẩn thận xắn ống tay áo hắn lên rồi thắt lại vào cánh tay. Ngón tay mảnh khảnh của nàng vô tình chạm vào cánh tay cường tráng của hắn cũng khiến hai người tê dại một trận. Tần Tu Dao hơi đỏ mặt, nàng nói: “Được rồi.”
Mạc Lâm cũng cười cười: “Đa tạ.”
Dứt lời, hắn lại tiếp tục xây bếp để lát nữa nhóm lửa.
Lúc này, Đường Nguyễn Nguyễn nói: “A Dao, giúp ta!”
Tần Tu Dao nghe thấy tiếng gọi thì đi thẳng tới, nàng hỏi: “Sao vậy, tẩu tẩu?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Muội giúp ta giữ ống trúc, ta muốn đổ cơm chiên vào lỗ nhỏ này.”
Tần Tu Dao cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nàng nhìn cái lỗ to bằng ngón tay cái trên thân trúc thì nói: “Nhỏ như vậy, sao có thể nhét vào!”
Đường Nguyễn Nguyễn lấy cái muỗng nhỏ cùng một cái phễu gỗ ra rồi nói: “Dựa vào thứ này!”
Tần Tu Dao ngồi xổm trên mặt đất, nàng dựng ống trúc đứng thẳng rồi lấy tay cẩn thận đỡ lấy, sau đó Đường Nguyễn Nguyễn lưu loát cắm phễu vào rồi dùng muỗng xúc cơm chiên trong hộp nhét vào từng chút một. Trong cơm chiên sẵn này còn cần thêm chút nước nữa để lát nữa nướng lên mới có thể khiến cho mùi trúc vốn có phát tán dần ra. Bọn họ tỉ mỉ hơn nửa ngày cuối cùng số cơm chiên đó mới bị nhét hết vào ống trúc, ước chừng nhồi đầy ba ống trúc lớn!
Đường Nguyễn Nguyễn gõ ống trúc xuống đất nghe thấy âm thanh trầm đục, rõ ràng trong ruột đã đặc kín rồi!
Ngay khi các nàng chuẩn bị xong ống trúc thì bếp nấu bên Mạc Lâm cũng dựng xong. Hắn dùng đá dựng thành hai bức tường thấp, mỗi một khối đá đều đan xen nhưng vẫn khớp lại với nhau, thoạt nhìn vô cùng chỉnh tề, lát sau có thể đặt ống trúc ở phía trên để trực tiếp nướng, nghĩ thấy đã vô cùng thuận tiện. Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Mạc đại nhân, bếp đá này dựng lên đúng là không tệ!”
Mạc Lâm ngượng ngùng cười nói: “Cũng đã nhiều năm rồi ta không dựng bếp, không biết có tác dụng hay không.”
Dứt lời, hắn ngồi xuống để kiểm tra một phen. Tần Tu Dao cũng ngồi xuống, nói: “Ta cảm thấy rất tốt…”
Mạc Lâm vừa quay đầu lại, hai người nhìn nhau một cái, Tần Tu Dao đột nhiên bật cười: “Ha ha ha…”
Mạc Lâm nhất thời sửng sốt, hắn hỏi: “Sao vậy?”
Tần Tu Dao đáp: “Mạc Lâm… Mặt huynh!”
Đường Nguyễn Nguyễn cũng nhìn thoáng qua thì phát hiện mũi và má của hắn dính vệt đen. Mạc Lâm cảm thấy ngượng ngùng, bất giác đưa tay lên lau đi nhưng ai ngờ tay hắn đưa lên lại càng bẩn, thoáng cái cọ vào mặt càng đen!
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy buồn cười, Tần Tu Dao càng nhìn càng muốn cười to. Nàng yên lặng lấy khăn tay ra từ trong túi ra rồi nói: “Nếu không để ta đến giúp huynh lau, được chứ?”
Mạc Lâm hơi giật mình, sau đó cũng tự giác buông tay xuống. Tần Tu Dao cầm khăn lau bụi đen trên mặt hắn. Ngón tay của nàng nhẹ nhàng di chuyển, cổ tay cực kỳ gần gò má hắn, mùi hương cơ thể độc đáo của nữ nhi quanh quẩn ở chóp mũi Mạc Lâm. Tần Tu Dao phát hiện lớp bụi trên mặt Mạc Lâm đã được lau đi, nhưng mắt thường cũng có thể thấy được mặt hắn càng ngày càng đỏ. Hai người cứ ngồi gần nhau như vậy, một người không nhúc nhích, một người yên lặng lau, Đường Nguyễn Nguyễn cảm giác mình giống như một người vô cùng dư thừa, đứng ở đâu cũng không hợp.
Ngay sau đó, có người lớn tiếng quát mắng: “Muội đang làm gì vậy?”
Tần Tu Dao sợ tới mức lập tức quay đầu lại, sắc mặt cứng đờ, nàng rụt tay lại như điện giật. Vẻ mặt nàng lúng túng nói: “Tam, Tam ca.”
Một tay Tần Tu Viễn cầm bó củi, cũng không biết hắn đã đứng ở phía sau bọn họ từ lúc nào. Hắn trừng mắt tức giận nhìn về phía Mạc Lâm. Mạc Lâm khẽ nuốt nước bọt xuống cổ họng rồi nói: “Tần tướng quân…” Hắn giải thích: “Vừa rồi mặt ta có dính bẩn nên đã nhờ A Dao lau mặt giúp ta.”
Tần Tu Viễn híp mắt phượng, sắc mặt lạnh lùng: “A Dao?”
Mạc Lâm ngẩn ra, nhưng cũng nhanh chóng đáp: “Tần, Tần tiểu thư.”
Khoé miệng Tần Tu Viễn căng thẳng: “Vì sao lại nhờ muội ấy lau mặt cho ngươi?”
Mạc Lâm điều chỉnh tâm tình một chút mới dám nói: “Bởi vì dính bẩn…”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn hắn một cái, đột nhiên cảm thấy bội phục tố chất tâm lý của Mạc Lâm. Tần Tu Viễn lạnh lùng nói: “Mặt bẩn mà không biết đi rửa sao? Mạc đại nhân đi về phía trước mười bước thì chính là một dòng sông, đừng nói là rửa mặt, cho dù là tắm luôn cũng được.”
Mạc Lâm nhất thời nghẹn họng, hắn cảm thấy bất đắc dĩ.
Tần Tu Dao cũng nói: “Chỉ là lau mặt giúp huynh ấy… Ca ca cần gì phải như vậy…”
Tần Tu Viễn quay lại đối diện với nàng mà nói: “Muội là một cô nương chưa xuất giá mà lại có tiếp xúc thân mật với nam tử khác, nếu truyền ra ngoài thì còn ai dám tới cửa cầu thân? Chẳng lẽ muội muốn cả đời ở lại phủ Trấn Quốc tướng quân sao?”
Tần Tu Dao giật giật môi muốn phản bác, nhưng vừa thấy Mạc Lâm vẫn còn ở đây nên chỉ đành nén giận. Ai ngờ, Mạc Lâm lại cười cười, nói: “Tần tướng quân, chuyện vừa rồi là ta suy nghĩ không chu toàn, không lo lắng đến thanh danh Tần tiểu thư.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Tuy nhiên về chuyện cầu thân, Tần tướng quân cũng không cần lo lắng vì tất nhiên sẽ có người tới cửa.”
Dứt lời, hắn cười cười nhìn Tần Tu Dao một cái.
Tần Tu Viễn không giận mà cười, nói: “Được, muốn vào cửa phủ Trấn Quốc tướng quân chúng ta cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, kính xin Mạc đại nhân tự cầu đa phúc cho mình.”
Mạc Lâm gật đầu cười, không thèm để ý chút nào. Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế thì đi ra hòa giải: “Được rồi… Củi và bếp đã sẵn sàng, có thể bắt đầu nấu cơm lam hay chưa?”
Tần Tu Viễn nghe vậy thì nhếch khóe miệng, nói: “Thôi…” Hắn tiếp tục: “Mạc đại nhân có năng lực làm việc như vậy, không bằng giao chuyện đốt lửa cho hắn đi?”
Mạc Lâm lại không ngại mà đáp ứng: “Được.”
Sau đó, hắn lấy đá đánh lửa bên người ra rồi ngồi xổm xuống, ma sát hai cái để châm lửa. Tiếp theo thì đi ra lấy củi Tần Tu Viễn mang về bỏ từng cây một vào trong bếp, thoáng chốc giữa hai bức tường đá nhỏ, lửa cháy rất lớn. Đường Nguyễn Nguyễn bảo Tần Tu Viễn gọt giúp nàng ba cái nút gỗ để nhét lỗ gạo của ống trúc lại, sau đó, đặt ba ống trúc lên hai bức tường đá rồi trực tiếp nướng lên. Ống trúc xanh mướt dần dần cháy đến đen nhám, trúc cũng không ngừng phát ra âm thanh “tách tách”, xung quanh đều toả ra mùi thơm độc đáo của trúc, làm cho người ta vô cùng chờ mong. Tần Tu Viễn ngồi ở một bên, Đường Nguyễn Nguyễn đi tới, nàng đưa tay chọc chọc lên hắn, nói: “Sao vậy? Chàng không vui sao, kông thích Mạc đại nhân sao?”
Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Cũng không phải…” Dừng một chút, hắn nói: “Ta chỉ cảm thấy hắn ân cần với A Dao một cách quá đáng.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nói: “Thiếp lại cảm thấy điều đó vô cùng bình thường, thật ra Mạc đại nhân cũng không vượt quá giới hạn.”
Tần Tu Viễn tiếp lời: “Nhưng nha đầu A Dao này…” Nếu không phải hắn ở đây thì chỉ sợ nha đầu kia sẽ chủ động nhào tới!
Gia giáo Trấn Quốc tướng quân phủ rất nghiêm khắc, nam nhi ai nấy đều bị đánh mà lớn lên, chỉ có Tần Tu Dao, từ nhỏ chưa từng nếm qua một chút khổ sở nào.
Tần Tu Viễn lo lắng nàng chưa hiểu sự đời sẽ bị người khác dụ dỗ. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn ra sự lo lắng của hắn, nàng nói: “Vậy chàng cũng không thể bảo vệ muội ấy cả đời, phải không?”
Tần Tu Viễn không nói lời nào, kỳ thật hắn biết gia thế Mạc Lâm rất tốt, danh tiếng ở quan trường cũng không tệ, tuy rằng chức quan không cao nhưng cũng vừa đúng lúc có thể tránh bị cuốn vào trong cuộc đấu tranh quyền mưu. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Được rồi, còn một lát nữa cơm lam mới ăn được, chúng ta đi dạo bên bờ sông rồi lát nữa trở về được không?”
Vẻ mặt Tần Tu Viễn vẫn còn bực bội, nghe vậy thì yên lặng gật đầu.
Tần Tu Dao quay đầu lại không biết vì sao ca ca và tẩu tẩu đột nhiên đi ra ngoài. Mạc Lâm vừa nhìn thấy vậy thì thấp giọng nói: “A Dao, có phải Tần tướng quân thật sự tức giận hay không?”
Tần Tu Dao nhất thời sửng sốt, nói: “Ca ca ta… Ngày thường huynh ấy không phải người như thế, huynh cũng đừng để trong lòng.”
Mạc Lâm thản nhiên cười, nói: “Kỳ thực ta cũng có thể hiểu được.”
Hắn nhìn thoáng qua mắt phượng của Tần Tu Dao có vài phần giống Tần Tu Viễn, trong vẻ ngây thơ có một sự hoạt bát hồn nhiên, lúc cười rộ lên lại có vài phần quyến rũ độc đáo của thiếu nữ vô cùng đẹp mắt. Hắn tiếp tục, “Nếu ta có một muội muội đáng yêu như nàng thì nhất định ta không dám để các nam nhân khác tiếp cận tới nàng.”
Hắn nói xong thì sắc mặt đỏ lên, chỉ biết cúi đầu tiếp tục dùng gậy gạt củi. Khuôn mặt Tần Tu Dao cũng dần đỏ lên. Từ nhỏ nàng đã cùng các ca ca đánh nhau ầm ĩ, ngược lại chưa từng có ai khen nàng đáng yêu. Ngay lúc hai người ngượng ngùng thì nghe được phía sau có tiếng cười không thấy ý tốt. Mạc Lâm cảnh giác cao độ quay đầu lại nhìn, thì ra là ba đại hán, bọn họ mặc y phục tả tơi, làn da ngăm đen, bên hông còn đeo bội đao, vừa nhìn đã biết là sơn tặc. Mạc Lâm đứng lên lạnh mặt nhìn về phía bọn họ. Tần Tu Dao cũng đứng lên, thấy mấy người cao lớn thô kệch, lại còn bẩn thỉu đang bĩu môi khinh thường nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi cảm thấy da đầu tê dại. Nam nhân đứng bên trái cười đùa: “Lão đại, tiểu nương tử này không tệ, có muốn tiểu đệ bắt nàng tới hiếu kính cho huynh hay không?”
Nam nhân đứng giữa được gọi là “lão đại” nhếch miệng cười, nói: “Lão nhị, chủ ý này rất tốt.”
Lão nhị cười hắc hắc, nói: “Tiểu Bạch Kiểm*, nếu ngươi không muốn chết thì hãy thức thời một chút, đưa hết tiền tài cùng tiểu nương tử ra đây rồi mau mau cút đi!”
Gương mặt Mạc Lâm vô cùng lạnh lùng, hắn nói: “Các ngươi là ai? Dám nói ra ác ngôn như vậy, đây chính là Đế Đô, dưới chân thiên tử!”
Ai ngờ ba người kia lại cười ha ha, tên cầm đầu nói: “Dưới chân Thiên tử? Dưới chân thiên tử sao? Không phải mỗi ngày đều có người chết đói đấy thôi.”
Mạc Lâm thấp giọng nói: “A Dao, nàng có thể dùng công phu không?”
Tần Tu Dao gật đầu một chút. Nàng yên lặng đưa tay, chuẩn bị rút chủy thủ ra, võ nghệ của nàng là do phụ thân cùng đại ca đích thân truyền dạy, tuy nói so ra kém các ca ca nhưng đánh mấy tên tiểu tặc lại thừa sức. Mạc Lâm lại trầm giọng nói: “Được, vậy nàng mau đi đi. Vừa rồi Tần tướng quân đi về phía Nam, cứ để ta giữ chân bọn họ, nàng mau đi tìm ca ca để huynh ấy bảo vệ!”
Tần Tu Dao sửng sốt, nàng nói: “Vậy huynh phải làm thế nào? Huynh có biết võ công không?”
Mạc Lâm bất đắc dĩ cười, nói: “Khuyết điểm lớn nhất của ta… Chính là không biết võ công.”
Tần Tu Dao dở khóc dở cười: “Vậy huynh còn không mau tránh ra!”
Mạc Lâm ngăn lại trước mặt nàng, nói: “Không được, bọn họ có ba người, làm sao nàng biết công phu của bọn họ kém nàng chứ?”
“Cái này…” Tần Tu Dao cũng không thể xác định nên nhất thời nghẹn lời. Lão đại kia thấy bọn họ còn đang thì thầm to nhỏ thì không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, hắn nháy mắt với lão nhị một cái, lão nhị nói: “Tiểu tử thối này, còn không mau giao tiểu nương tử ra dây! Còn chờ đại gia ta động thủ hay sao?”
Mạc Lâm nhặt con dao găm gọt ống trúc trên mặt đất lên rồi nói: “Các ngươi đừng lại đây! Ngươi dám đến đây, ta sẽ gọi người tới!”
…….
Bên bờ sông cách đó không xa, Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn đứng ở phía sau một cây lớn. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “A Viễn, sao chàng không đi giúp họ?”
Tần Tu Viễn nhướng đôi mắt phượng, nói: “Nàng gấp sao? Mấy tên tiểu mao tặc này còn chưa đủ để A Dao nhét răng.” Khóe môi hắn khẽ nhếch lên rồi tiếp tục, “Nhìn rồi lại nói tiếp.”
Đường Nguyễn Nguyễn hơi nhíu mày, tiếp tục nhìn trộm thế cục bên kia. Nàng nói: “Chàng đang muốn nhìn Mạc đại nhân xem thời khắc nguy hiểm có thể bảo vệ A Dao hay không?”
Tần Tu Viễn mỉm cười, không nói gì. Đường Nguyễn Nguyễn lẩm bẩm: “Thiếp cảm thấy hắn nhất định sẽ bảo vệ A Dao.”
Tần Tu Viễn nhướng mày: “Vì sao?”
Đôi mắt hạnh của Đường Nguyễn Nguyễn cong lên: “Trực giác của nữ nhân.”
……
Mạc Lâm bên này còn đang dây dưa với ba sơn tặc. Sơn tặc lão nhị đã cảm thấy không còn kiên nhẫn, hắn nói: “Đúng là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt! Lão tam, chúng ta lên!”
Dứt lời, lão nhị nhào về phía Mạc Lâm, lão tam muốn kéo tay Tần Tu Dao nhưng ai ngờ, Mạc Lâm lại đẩy Tần Tu Dao ra, hô to một tiếng, nói: “Mau chạy đi!”
Tần Tu Dao sửng sốt, nàng thấy sắc mặt hắn lo lắng, không khỏi nói: “Vậy huynh phải làm thế nào?” 、
Mạc Lâm nói: “Ta là một nam nhân, có gì phải sợ? Nàng cứ mặc ta, chạy đi! Ta có cách riêng của ta!”
Tần Tu Dao ngây ngốc đáp lại: “À…”
Nàng nghe lời chạy ra thật xa, trong lòng còn cảm thấy tò mò xem hắn có thể dùng biện pháp gì?
Nàng nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, đã thấy lúc này Mạc Lâm mới thật sự trút được gánh nặng… Chủy thủ trong tay hắn đã bị đối phương đá văng bằng một cước, nhưng hắn không cam lòng yếu thế, thoáng cái đã xông về phía sơn tặc lão nhị, thừa dịp không chuẩn bị mà đánh một quyền vào mặt hắn!
Một quyền này dùng sức quá mạnh, ngay cả bản thân hắn thiếu chút nữa cũng đứng không vững, suýt nữa ngã xuống đất, tư thế có hơi vụng về chật vật, còn có chút buồn cười.
Tần Tu Dao giật mình, rõ ràng tay hắn trói gà không chặt, làm sao có thể làm được chuyện đại nghĩa lẫm liệt cho nàng chạy trốn như thế?
Tần Tu Dao vô cùng cảm động, nàng đang muốn trở về hỗ trợ thì ai ngờ, đột nhiên bị một bàn tay quen thuộc ấn lại…
……
Mạc Lâm nhanh chóng đứng dậy, nói: “Các ngươi muốn đả thương nàng sao? Không có cửa!”
Lão nhị sững sờ che hai má mình lại, oán hận nói: “Tiểu bạch kiểm nhà ngươi còn dám đánh lão tử! Vốn tưởng rằng ngươi là một cái gối thêu hoa, chỉ để ngắm chứ không thể sử dụng được, nhưng không nghĩ tới còn có vài phần cốt khí! Lão tam, cho hắn xem một chút bản lĩnh!”
Dứt lời, hắn đưa tay giữ chặt Mạc Lâm, gắt gao ấn hắn xuống đất!
Lão Tam cười xấu xa một tiếng rồi lập tức cầm dao găm lại đây, nói: “Lão tử muốn… Vẽ, vẽ một con rùa trên mặt ngươi!”
Sơn tặc này lắp bắp, nói chuyện khiến người ta sốt ruột.
Mạc Lâm dán mặt xuống đất, lại nói: “Ba người các ngươi có tay có chân, còn có võ nghệ như vậy thì làm gì mà không được, cứ nhất định phải làm sơn tặc?”
Lão Tam sửng sốt, nói: “Quản sao, quản cái rắm nhà ngươi!”
Mạc Lâm buộc phải gồng mình nói: “Ta là mệnh quan triều đình, sao lại mặc kệ chuyện của ta được?”
Ba người này đều sửng sốt, sơn tặc lão đại kia trầm giọng nói: “Vậy càng không giữ ngươi lại được!”
Dứt lời, hắn rút bội đao ra đâm thẳng vào Mạc Lâm!
Thân thể Mạc Lâm hơi cứng đờ, hắn né tránh không kịp, mắt thấy sắp bị chém trúng!
Đúng lúc này, một cơn gió lạnh thấu xương thổi tới cùng với một bóng người nhảy ra từ không trung, giơ chân đá một cước vào sơn tặc lão đại!
Tên sơn tặc lão đại kia bị đạp bộp một phát, ngã trên mặt đất, hắn phốc phốc phun ra một ngụm máu tươi!
Lão nhị và lão tam thấy thế thì đều bị dọa cho choáng váng, nói: “Lão đại, huynh không sao chứ?”
Lão đại oán hận nhìn về phía người tới, nói: “Ngươi là ai?”
Mắt phượng của Tần Tu Viễn ngưng trọng, hắn chỉ nói một chữ: “Cút.”
Lão tam kia còn muốn xách đao đến chiến đấu nhưng lại bị lão đại kéo về: “Các ngươi không phải là đối thủ của hắn, đi mau!”
Hai người đỡ lão đại khập khiễng rời đi. Tần Tu Viễn xoay người nhìn thoáng qua Mạc Lâm. Áo bào trắng vốn sạch sẽ của hắn đã dính bụi bẩn, mới vừa rồi chiến đấu với bọn họ nên mặt xám mày tro, sớm đã không còn bộ dáng hăng hái sáng nay đâu nữa. Hắn yên lặng đứng dậy, khó khăn lắm mới có thể đứng vững, sau đó chắp tay nói: “Đa tạ Tần tướng quân.”
Tần Tu Viễn hơi gật đầu, nói: “Ngươi không sao chứ?”
Tần Tu Dao cảm thấy áy náy nên chạy tới hỏi: “Mạc Lâm… Huynh có bị thương không?”
Mạc Lâm ngượng ngùng cười, nói: “Không có… May mắn thay nàng không sao, nếu không ta đã gây ra tội lỗi lớn.”
Tần Tu Dao cảm động trong lòng: “Đa tạ huynh.”
Tần Tu Viễn nhìn hắn một cái, trên mặt bị cát sỏi ma sát đỏ ửng lên, còn mài cho trầy xước một chút da thì nói: “A Dao, dẫn Mạc đại nhân ra bờ sông rửa sạch, đừng để cát rơi vào vết thương và mắt.”
Mạc Lâm vội vàng nói: “Không có gì đáng ngại! Ta tự mình đi được…”
Sắc mặt Tần Tu Viễn lạnh lùng, nói: “Đừng dông dài nữa.” Sau đó lại nói với Tần Tu Dao: “Lau giúp Mạc đại nhân thật cẩn thận, đừng để nhiễm trùng vào vết thương.”
Tần Tu Dao sửng sốt, nàng ngượng ngùng cười cười mà đáp: “Vâng, tam ca.”
Đường Nguyễn Nguyễn hứng thú nhìn ba người bọn họ, sau đó tự mình đùa bỡn cơm lam. Cũng may vừa rồi sơn tặc không phát hiện ra cơm lam đã chín này, bằng không sẽ mất mát lớn!
Nàng dùng gậy nhẹ nhàng chọn một ống trúc xuống, lửa đã tắt nhưng vách ngoài ống trúc vẫn nóng đến không thể động tay. Tần Tu Viễn nhìn thấy vậy thì đi tới, hỏi: “Cái ống trúc này phải làm sao bây giờ?”
Đường Nguyễn Nguyễn quan sát một chút mới nói: “Chắc hẳn cơm bên trong đã chín, cần phải bổ bên này ra mới có thể ăn được.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu, hắn dựng đứng ống trúc sang một bên, mắt phượng híp lại, thoáng cái đã bổ ống trúc “cách” một tiếng ra làm đôi!
Ống trúc nứt thành hai nửa, Tần Tu Viễn dùng tay bẻ một cái đã dứt khoát đứt đôi!
Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn hưng phấn đi tới, nàng nhìn bên trong ống trúc. Ống trúc thật dài giống như một chiếc thuyền nhỏ, chứa đầy cơm và các loại nguyên liệu nấu ăn, cơm được hút khô hơi nước, cùng với các nguyên liệu nấu ăn khác trộn lẫn với nhau có vẻ phong phú không thôi, hương thơm toả ra bốn phía.
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Lần đầu tiên làm món này, cũng không biết có thành công hay không.”
Tần Tu Viễn cười: “Chẳng phải thử xem là biết rồi sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười gật đầu, sau đó đi vào trong tìm muỗng. Nàng vừa quay mặt đã thấy Tần Tu Dao và Mạc Lâm đang ngồi xổm bên bờ sông. Lúc này, mặt trời dần dần nghiêng về phía Tây, chiếu lên mặt nước lấp lánh ánh bạc, làm cho nước sông giống như được phủ lên một lớp lụa vàng mềm mại, vô cùng dịu dàng.
Tần Tu Dao tươi cười, dùng khăn tay trắng tinh từ từ lau mặt cho Mạc Lâm.
Mạc Lâm vốn đã ôn nhuận như ngọc, sau khi được nàng lau sạch sẽ thì càng có vẻ tuấn dật không thôi. Tay nàng mềm mại chạm vào mặt hắn, Mạc Lâm hơi ngẩn ra, hắn ngơ ngác nhìn nàng. Tần Tu Dao đỏ mặt rút tay về, Mạc Lâm lại nắm lấy, nói: “Còn… Còn chưa lau sạch…”
Tần Tu Dao lẩm bẩm: “Đã lau hai lần rồi…”
Hai người ở bên nhau lại thấy rất thú vị.
“Khụ…” Phía sau có tiếng ho nhẹ. Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu lại, nói: “Như thế nào, sao chàng không phá đôi uyên ương nữa?”
Khoé miệng Tần Tu Viễn khẽ nhếch, hắn nói: “Tên tiểu tử Mạc Lâm này, tuy rằng không biết công phu nhưng còn biết bảo vệ A Dao, đúng là có vài phần bản lĩnh hiếm có.”
Đường Nguyễn Nguyễn trêu chọc hắn: “Sao vậy? Tần đại tướng quân không còn ngăn cản Mạc đại nhân và A Dao nữa sao?”
Tần Tu Viễn cười đáp lại: “Ta vốn cũng không có ý ngăn cản… Chỉ là sợ hắn đạt được quá dễ dàng rồi không quý trọng mà thôi…”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Còn thiếp thì sao? Chàng dễ dàng cưới thiếp qua cửa, như vậy chàng cũng không quý trọng hay sao?”
Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn hơi cong lên, hắn đưa tay ôm lấy vòng eo nàng, thấp giọng nói: “Nhưng… Ta phải chờ rất lâu, hôm nay mới đắc thủ…”
* Ngải cứu là một loại thảo dược cực kì tốt cho sức khỏe con người, thường được sử dụng nhiều trong các bài thuốc. Bánh ngải cứu vừa hấp dẫn bởi vị thơm dẻo của gạo nếp, vị ngọt của nhân lại hỗ trợ tốt cho việc điều hòa khí huyết, an thai, chống đau đầu, cảm cúm.
* Không chuẩn bị bánh trôi, bánh chay, người Trung Quốc thường ăn những món ngon độc đáo trong dịp Tết Hàn thực như bánh thanh đoàn tử, bánh cuộn thừng, ốc… Bánh thanh đoàn tử là món ăn được làm trước tiết thanh minh, hình dạng giống như một loại sủi cảo. Người Trung Quốc sẽ nấu một loại cỏ thảo mộc có tên Tương Mạch Thảo, mang đi ép lấy nước trộn làm bột. Vỏ ngoài xanh xanh của bánh được nhuộm từ rau khúc hoặc ngải cứu, nhân bánh là rau hẹ, trứng và đậu phụ khô. Ngoài ra, nhân trong bánh còn có phiên bản kết hợp giữa đậu xanh và mỡ lợn. Đầu bếp sẽ hấp bánh đến khi chín tới. Bánh có màu xanh bóng như ngọc với vị ngọt bùi. Bánh Thanh đoàn tử là thức quà người Trung Quốc thường cúng tổ tiên hoặc đem đi biếu bạn bè, hàng xóm.
*Tương Mạch thảo hay còn gọi là Cỏ lúa mì (Wheatgrass), còn có tên gọi khác là Cỏ mạch. Cỏ lúa mì là thân và rễ cây lúa mì non từ 8-12 ngày tuổi. Trong Cỏ lúa mì có chứa khoảng 13 vitamin, 10 khoáng chất, 17 amino acid và hơn một trăm enzyme có lợi cho sức khỏe con người. Theo nghiên cứu của Viện y tế Hippocrates Health Institute – Hoa Kỳ chuyên gia hàng đầu về nghiên cứu và tư vấn về sức khỏe dinh dưỡng kết luận: ” Cỏ lúa mì là loại thực phẩm thiên nhiên tốt nhất cho sức khỏe con người”. Sử dụng Cỏ lúa mì để tăng cường thể lực, tăng cường hệ miễn dịch, thanh lọc cơ thể, tăng Oxygen trong máu ngoài ra nó còn có tác dụng ngăn ngừa và điều trị rất nhiều căn bệnh như: ung thư, tiểu đường, rối loạn mỡ máu, gout, tim mạch, cao huyết áp…
* Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo хinh đẹp, ѕống bám ᴠào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng ᴠới ý châm biếm.
Tần Tu Dao cảm thấy khó xử, nàng nói: “Vừa rồi ta không đứng vững…”
Mạc Lâm lại nói: “A Dao không sao chứ?”
Nàng đỏ mặt lắc đầu.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy không khí có chút ngượng ngùng thì đi tới kéo Tần Tu Viễn, thấp giọng nói: “Chàng có chuyện gì vậy? Chúng ta cùng Mạc đại nhân đi ra ngoài chơi, chàng như vậy cũng quá thất lễ phải không?”
Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Thất lễ có gì đáng sợ, chỉ sợ A Dao bị người ta làm cho mê mẩn đến thần hồn điên đảo.”
Hắn nhớ tới vừa rồi ở trên xe, ánh mắt Tần Tu Dao liếc tới thì không khỏi nhướng mày. Đường Nguyễn Nguyễn cười khẽ: “Thì ra người nào đó luyến tiếc muội muội, không muốn gả ra ngoài…”
Sắc mặt Tần Tu Viễn cứng đờ, hắn nói: “Ta sợ muội ấy bị lừa…”
Đường Nguyễn Nguyễn an ủi: “Được rồi… Dù gì thì đây cũng là cuộc hẹn đầu tiên của hai người bọn họ… Chàng không cần phải quá nghiêm túc như vậy, được chứ?”
Tần Tu Viễn bất đắc dĩ nhìn nàng một cái rồi đáp: “Vậy nàng phải thưởng cho ta.”
Đường Nguyễn Nguyễn dở khóc dở cười: “Được.”
Mọi người xuống xe, theo Mạc Lâm đi thẳng về phía trước, Mạc Lâm thấy Tần Tu Dao bị ca ca quở trách khiến cho không vui nên nói đùa để nàng nghe. Không hay không biết mà đi tới một mảnh rừng trúc rậm rạp. Tre ở đây trông vừa thon vừa dài, tươi tốt xanh mơn mởn, nhìn vào đã khiến tâm trạng trở nên vui vẻ. Gió nhẹ thổi vào mặt, còn mơ hồ ngửi được hương lá trúc thơm ngát. Tần Tu Dao cảm thấy hứng khởi, nàng nói: “Đây thật là một nơi tốt!”
Mạc Lâm mỉm cười, đáp lại: “Cô nương thích là được rồi.”
Hắn chỉ vào bên trong rồi nói, “Có một ngôi làng nhỏ phía sau rừng tre này, dân làng còn làm một số loại điểm tâm để bán, chúng ta nếm thử chứ?”
Tần Tu Dao tươi cười gật đầu.
Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn thì yên lặng đi theo phía sau…
……
Vào thôn nhỏ đã thấy một dãy nhà lợp mái cỏ tranh, sau đó đi đến một con sông, nước sông trong veo in bóng rừng tre bên kia, điều này cũng làm cho nước sông trở nên trong xanh ngọc bích. Bá tánh sống dọc theo bờ sông, rải rác có không ít quầy hàng ăn vặt, trong thôn không có nhiều người, cũng không thấy người rao bán, những người bán hàng rong đều an phận ngồi đó dường như vô cùng thảnh thơi. Mạc Lâm dẫn Tần Tu Dao đến bên cạnh một quầy hàng nhỏ, hắn nói: “Lão bản, xin hỏi đây là món gì?”
Lão bản của quầy hàng này là một nam nhân trung niên, hắn lau dao nhỏ trong tay rồi nói, “Đây là bánh đúc.”
Tần Tu Dao vô cùng sửng sốt, lập tức nhìn về phía quầy hàng… Trên bàn bày rất nhiều bát lớn nhỏ nhất quán, ước chừng to bằng bàn tay của cô nương gia, trong mỗi cái bát nhỏ đều có một khối điểm tâm trong suốt, thậm chí trên mặt bánh còn đặt cả cánh hoa, đậu đỏ hoặc nho khô. Mạc Lâm thấy nàng quan sát nghiêm túc thì hỏi: “Có muốn nếm thử không?”
Tần Tu Dao thiếu chút nữa cười ra tiếng, nàng nhẹ nhàng gật đầu. Vì thế Mạc Lâm quay đầu lại nói với Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn: “Tướng quân, phu nhân, hai vị muốn vị gì?”
Tần Tu Viễn lạnh lùng đáp: “Tùy ngươi.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nói: “Một bánh đặt hoa, còn phải có thêm đậu đỏ.”
Mạc Lâm gật gật đầu, sảng khoái trả tiền. Vì thế lão bản lấy ra một cây tăm trúc, đầu tiên là quyết đoán đâm vào trong bánh, sau đó dùng dao nhỏ nhẹ nhàng rạch một vòng trên mặt bánh, tạo ra khối bánh đúc tròn trịa dễ dàng lấy ra. Hắn đưa hai bánh có đậu đỏ lần lượt cho Tần Tu Dao và Đường Nguyễn Nguyễn rồi nói: “Hai vị nếm thử đi.”
Tần Tu Dao vô cùng chờ mong nhận lấy, sau đó nàng vội vàng cắn một cái… Bánh này vô cùng hấp dẫn, cắn một miếng đã thấy mềm mại vô cùng!
Hương vị ngọt ngào vào miệng cô nương làm cho nàng thích thú không thôi.
Tần Tu Dao lại cắn một miếng, lần này nếm thử đậu đỏ bên trong. Chắc hẳn đậu đỏ này đã được nấu qua cho nên ăn mềm mà ngọt, làm cho toàn bộ hương vị của bánh đúc lại đậm đà thêm vài phần, hương vị càng thêm phong phú!
Bên cạnh đó, Đường Nguyễn Nguyễn cũng nếm thử món bánh đúc này, cắn một miếng rồi nhẹ nhàng nhai nhai, nàng ăn vào thấy rất thú vị. Tần Tu Viễn nhìn vẻ mặt say sưa của nàng, không khỏi cũng có vài phần cao hứng. Hắn nhận lấy bánh hoa tươi mà Mạc Lâm đưa tới, giơ ra trước mặt Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Có muốn nếm thử vị này không?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thoáng qua bánh trên tay hắn, mắt hạnh híp lại, không chút khách khí cắn một cái. Nàng ăn đến mức khuôn mặt lộ ra vẻ hài lòng thoả mãn mà nói: “Hương vị hoa tươi cũng rất ngon!”
Tần Tu Viễn gật gật đầu, chính mình cũng nếm thử một miếng, hắn lại nói: “Dường như hương vị này hơi nhạt.”
Đường Nguyễn Nguyễn thừa dịp Mạc Lâm và Tần Tu Dao đưa lưng về phía mình, nhanh chóng kiễng chân, hôn lên mặt Tần Tu Viễn một cái, hỏi: “Đủ ngọt chưa?”
Tần Tu Viễn sửng sốt, lập tức cười nói: “Thoả đáng hơn rồi.”
Hắn hài lòng nhìn nàng một cái, đối với bánh đúc trong tay cũng có thêm vài phần hảo cảm.
Mạc Lâm ăn vị đậu xanh, hắn nếm một miếng rồi nói với Tần Tu Dao: “Bánh này không ngon bằng bánh ở Ích Châu Di huyện, nếu sau này có cơ hội, ta sẽ dẫn cô nương đi thưởng thức.”
Tần Tu Dao cảm thấy ngượng ngùng, nàng chỉ yên lặng gật đầu.
Ích Châu Di huyện… Đó là quê hương của hắn.
Đoàn người lại đi về phía trước, Tần Tu Dao nói: “Không nghĩ tới, nơi này còn có nhiều người sinh sống như vậy.”
Mạc Lâm gật gật đầu, đáp lại: “Phần lớn bọn họ đều là người xa cố hương, không ít người chạy nạn tới nơi này, vì không vào được Đế Đô cho nên cắm rễ ở bên đây.”
Tần Tu Viễn hỏi : “Làm sao ngươi biết được?”
Mạc Lâm đáp: “Ta thích đi du ngoạn xung quanh, trước đây ta đến nơi này có nói chuyện với dân làng.”
Tần Tu Viễn mỉm cười một chút, nói: “Mạc đại nhân còn thích thể nghiệm và quan sát dân tình sao?”
Sắc mặt Mạc Lâm đỏ lên, đáp lại: “Chỉ là nhàn rỗi tới nhàm chán mà thôi… Thế nhưng những người này định cư gần sông gần nước, cũng vô cùng thoải mái.”
Tần Tu Viễn yên lặng gật đầu.
Đoàn người lại đi về phía trước thì thấy một lão bà bà đang bán bánh dày ngải cứu*. Mạc Lâm hỏi: “Sắp thanh minh rồi, bánh nếp ngải này lại rất mới mẻ, chúng ta nếm thử chứ?”
Tần Tu Dao và Đường Nguyễn Nguyễn không chút do dự mà cùng nhau gật đầu. Lần này Tần Tu Viễn lấy bạc ra, đưa cho bà lão rồi nói: “Mua bốn cái bánh dày ngải cứu, không cần trả lại.”
Lão bà bà kia sờ bạc rồi nói: “Cái này… Quá nhiều! Khách quan, không được!”
Lúc này, Đường Nguyễn Nguyễn mới phát hiện dường như hai mắt bà lão này không nhìn thấy gì, vì thế nàng nói: “Lão bà bà, chúng con muốn mua bánh của bà, bà mau cất đi!”
Bà lão run rẩy đáp lại: “Nhưng số bạc này cũng đủ để ta tiêu nửa năm rồi… Không được đâu…”
Tần Tu Dao nghịch ngợm cười, nói: “Lão bà bà thật tốt, vậy bà cho con thêm một cái bánh ngải cứu nữa đi, nhìn rất ngon!”
Lão bà bà cũng bị tiểu cô nương này chọc cười, đáp lại: “Đa tạ ngươi, người tốt ắt sẽ may mắn!”
Mạc Lâm nhìn Tần Tu Dao vẫn chỉ cầm bốn cái bánh thì mỉm cười. Nàng lấy một cái bánh dày ngải cứu đưa cho Mạc Lâm, nói: “Huynh mau thử xem?”
Mạc Lâm vừa nhìn đã thấy một khối ngải cứu ngoan ngoãn nằm trên một đoạn lá chuối, đặt trong lòng bàn tay trắng nõn của cô nương. Tần Tu Dao mỉm cười tinh nghịch nhìn hắn, sắc mặt Mạc Lâm lại đỏ lên, hắn thấp giọng nói: “Đa tạ…”
Sau đó đưa tay đón lấy bánh ngải cứu trong tay nàng, ngón tay thon dài của hắn lơ đãng đụng phải lòng bàn tay cô nương, làm cho hai người đỏ mặt. Mạc Lâm quay mặt đi, cố gắng trấn an tinh thần, sau đó mới bắt đầu cẩn thận cắn một miếng bánh ngải cứu…
Trong hương vị gạo nếp trộn lẫn với mùi ngải cứu nhàn nhạt, trong gạo nếp mềm còn có một chút vị đắng như có như không, nhai kỹ rồi chậm rãi nuốt xuống lại có thể thưởng thức được vị ngọt, mềm mại ngon miệng. Bên trong nhân là nấm hương trộn thịt dần dần lộ ra, vì ngải cứu này mà nổi bật nên màu sắc của nó, lại mang đến một hương vị khác. Đường Nguyễn Nguyễn cũng tinh tế thưởng thức, nàng cảm thấy bánh dày ngải cứu tuy giống bánh thanh đoàn tử*, nhưng ngược lại cũng không hoàn toàn giống nhau. Vỏ bánh thanh đoàn tử ở vùng Giang Nam được làm từ Tương Mạch thảo* và bột gạo nếp, Tương Mạch thảo có màu xanh. Bánh thanh đoàn tử là một loại điểm tâm cần thiết cho thanh minh và hàn thực ở vùng Giang Nam, thường được sử dụng để thờ cúng tổ tiên. Nhưng bánh dày ngải cứu này được gọi là bánh Thanh Minh, dân gian có câu “Thanh Minh ăn bánh dày ngải cứu, một năm bốn mùa không sinh bệnh.”
Cũng sắp đến tiết Thanh Minh, thực ra rất hợp với tình cảnh bây giờ.
Bọn họ vừa đi dạo vừa ăn uống, gió nhẹ bên bờ sông thổi tới khiến rừng trúc đối diện lay động, làm cho người ta vô cùng thoải mái. Bọn họ từ thượng nguồn sông dần dần đi tới trung du, lúc này, đã một canh giờ trôi qua. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn cây trúc bên kia bờ, trên mặt có một loại khát vọng khó hiểu. Tần Tu Viễn biết nàng đang suy nghĩ cái gì, nên nói: “Muốn làm cơm lam sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ gật đầu, nhưng đoạn đường này không có cầu, cách rừng trúc đối diện đã cảm thấy xa. Tần Tu Viễn lại mỉm cười: “Chờ ta.”
Dứt lời, hắn bay lên cao, mũi chân chạm vào nước sông, nhấn vài cái qua bên kia!
Tần Tu Dao chậc chậc vài tiếng: “Tam ca dùng khinh công thật lợi hại.”
Tần Tu Viễn đến bờ bên kia thong dong rút đao, chém một cái xuống cây trúc tráng kiện. Cây trúc này cao chừng một trượng. Tần Tu Viễn không biết Đường Nguyễn Nguyễn muốn dùng bao nhiêu nên đã giữ lại toàn bộ chiều dài. Hắn cầm cây trúc trong tay, tiêu sái chống xuống sông, thoáng cái bay trở về. Đường Nguyễn Nguyễn cao hứng vỗ tay, nói: “A Viễn thật lợi hại!”
Mạc Lâm cũng nhìn đến sửng sốt, hắn lẩm bẩm: “Rốt cuộc là tinh anh trong vạn người, dễ dàng lấy được thủ cấp tướng địch… Hôm nay cuối cùng cũng được chứng kiến.”
Mạc Lâm âm thầm nghĩ, thật sự là chuyến đi này rất đáng giá!
Tần Tu Viễn vung tay lên, hắn đưa cây trúc đến trước mặt Đường Nguyễn Nguyễn rồi nói: “Trúc nàng muốn đây.”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, lại cảm thấy khó xử mà nói: “Lát nữa làm cơm lam cần phải đốt lửa, có thể phải tìm chút củi…”
Tần Tu Viễn đáp lại: “Được, vậy để ta đi tìm.”
Hôm nay bọn họ không dẫn tùy tùng đi theo, tất cả mọi chuyện đều phải tự mình động thủ. Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nói: “Vậy chàng đi trước, ta sẽ xử lý cây trúc này…”
Tần Tu Viễn nhìn Mạc Lâm rồi lập tức lấy tay đẩy cây trúc tới trước mặt hắn.
Mạc Lâm thuận thế đỡ lấy cây trúc tựa vào vai hắn. Công tử bạch ngọc không tỳ vết còn khiêng một cây trúc, thật sự là cảm thấy không hợp. Tần Tu Viễn nói một câu: “Mạc đại nhân, cây trúc này cần phải xử lý một phen, đành nhờ ngươi.”
Mạc Lâm sửng sốt, lập tức đáp lại: “Được…”
Một cây trúc vừa thô vừa tráng kiện, Mạc Lâm thật vất vả mới xoay nó ngang qua trên mặt đất. Hắn là thư sinh tay trói gà không chặt, những chuyện này quả thật hơi khó khăn cho hắn. Tần Tu Dao yên lặng móc đoản đao tùy thân ra, nói: “Mạc Lâm… Nếu không để ta làm cho?”
Nàng ôn hòa cười nói, trên mặt không hề có ý tứ xem thường hắn, hoàn toàn là nhiệt tình hỗ trợ. Mạc Lâm lại kiên trì đáp: “Không được! Làm sao lại để cô nương như nàng làm công việc nặng nhọc như vậy?”
Hắn nắm lấy trúc trong tay và nói, “Nàng cứ đưa ta thanh đoản đao đó, ta sẽ cắt nó ra.”
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy dở khóc dở cười, nói: “Chúng ta cũng không cần nhiều…” Nàng chỉ một chỗ đầu mặt của trúc mà nói: “Chém đoạn này xuống là được rồi.”
Mạc Lâm gật gật đầu, hắn rút đoản đao ra, bắt đầu đối phó với con quái vật khổng lồ này.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng lấy nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị trước ra, cùng Tần Tu Dao ngồi một bên nhìn Mạc Lâm xử lý cây trúc. hắn dùng đoản đao cắt nó nửa ngày mà cây trúc vẫn còn đứng yên bất động. Bởi vì Đường Nguyễn Nguyễn muốn một đoạn trúc lớn kia nên đoản đao bình thường đương nhiên là không làm gì được. Mạc Lâm suy nghĩ một chút rồi rời đi trong chốc lát… Lúc trở về lần nữa, hắn dẫn một vị đại thúc theo sau, đại thúc kia cầm trong tay một thanh đao chặt củi, nhìn qua uy mãnh tráng kiện. Mạc Lâm giải thích với hắn một chút, vì thế đại thúc sảng khoái gật gật đầu, bắt đầu giúp hắn chặt trúc. Hai nhát đao bổ xuống, cây trúc đã bị gãy ra!
Đường Nguyễn Nguyễn hưng phấn chạy tới, nói: “Đa tạ!”
Tần Tu Dao cũng cảm thấy cao hứng, hỏi: “Làm sao huynh tìm được người đến giúp đỡ?”
Mạc Lâm ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta nói chúng ta khó khăn lắm mới có thể đến đây một chuyến, muốn làm cơm lam ăn nhưng không có ống trúc, cần người giúp đỡ… Có lẽ ta rất chân thành nên đại thúc đó đã chạy đến giúp đỡ.”
Tần Tu Dao nhìn chằm chằm vào hắn, hồ nghi nói: “Thật sao?”
Mạc Lâm bất đắc dĩ, khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Ta cho hai đồng bạc, còn tỏ vẻ cảm kích.”
Tần Tu Dao nghe vậy thì cũng bật cười: “Ta biết!”
Mạc Lâm cũng cảm thấy ngượng ngùng gãi gãi đầu. Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn lại càng thêm hứng thú với mấy đoạn trúc bị đốn hạ. Bọn họ mang trúc đến bờ sông, ngâm mấy đoạn trúc vào trong nước rồi cẩn thận rửa sạch một phen. Mỗi đoạn trúc đều dài ước chừng cánh tay của nam nhân, Đường Nguyễn Nguyễn bảo Tần Tu Dao cầm thanh trúc còn mình dùng đoản đao xiên ra một lỗ nhỏ. Tần Tu Dao tò mò hỏi: “Lỗ nhỏ này dùng để làm gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười thần bí, nói: “Lát nữa muội sẽ biết!”
Đường Nguyễn Nguyễn lấy ra hộp thức ăn đã chuẩn bị xong, Tần Tu Dao nói: “Tẩu tẩu, vừa rồi ta thấy tỷ xách cái hộp thức ăn này, rốt cuộc trong đó có thứ gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn đặt hộp thức ăn xuống rồi nhẹ nhàng mở nắp ra. Bên trong đã có một hộp cơm được chiên qua. Trong cơm này có không ít nguyên liệu như hàu khô, tôm khô, nấm hương, khoai lang… Lúc này cơm chiên vẫn còn hương thơm nhàn nhạt, nhìn qua đã thấy nàng bỏ rất nhiều nguyên liệu cực kỳ phong phú. Thế nhưng nó chưa thể ăn ngay được mà phải bỏ vào ống trúc nướng lên thì mới có thể trở thành cơm lam thực sự. Tần Tu Dao cảm thấy kỳ quái mà nói: “Tẩu tẩu, không phải cơm này đã có thể ăn được rồi sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Không sai, nhưng sau khi nướng trong ống trúc, nó sẽ trở nên đặc biệt hơn, muội cứ chờ rồi sẽ biết.”
Tần Tu Dao gật đầu một cái, nàng nhìn thấy Mạc Lâm ở một bên tự mình bê những tảng đá lớn tới gần thì hỏi, “Mặc Lâm, huynh đang làm gì vậy?”
Tay áo màu trắng của Mạc Lâm tùy ý xắn lên, hai bàn tay thon dài của hắn đang lật một tảng đá, nghe vậy thì quay lại nói: “Tần tướng quân đi tìm củi, vậy thì ta đến xây một cái bếp đơn giản để đợi lát nữa có thể trực tiếp đốt lửa.”
Tần Tu Dao nghe xong cũng mỉm cười, nàng nói: “Vậy ta có thể giúp gì cho huynh không?”
Mạc Lâm cười đáp lại: “Cô nương?” Hắn nhìn vào ống tay áo của mình rồi nói, “Nàng giúp ta xắn tay áo lên được không?”
Tần Tu Dao nhìn thấy bàn tay của hắn đã bị dính bẩn, lúc này ống tay áo màu trắng rộng lớn lại rũ xuống, khi nhấc tảng đá lên cũng rất bất tiện. Tần Tu Dao tự mình tiến lên, cẩn thận xắn ống tay áo hắn lên rồi thắt lại vào cánh tay. Ngón tay mảnh khảnh của nàng vô tình chạm vào cánh tay cường tráng của hắn cũng khiến hai người tê dại một trận. Tần Tu Dao hơi đỏ mặt, nàng nói: “Được rồi.”
Mạc Lâm cũng cười cười: “Đa tạ.”
Dứt lời, hắn lại tiếp tục xây bếp để lát nữa nhóm lửa.
Lúc này, Đường Nguyễn Nguyễn nói: “A Dao, giúp ta!”
Tần Tu Dao nghe thấy tiếng gọi thì đi thẳng tới, nàng hỏi: “Sao vậy, tẩu tẩu?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Muội giúp ta giữ ống trúc, ta muốn đổ cơm chiên vào lỗ nhỏ này.”
Tần Tu Dao cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nàng nhìn cái lỗ to bằng ngón tay cái trên thân trúc thì nói: “Nhỏ như vậy, sao có thể nhét vào!”
Đường Nguyễn Nguyễn lấy cái muỗng nhỏ cùng một cái phễu gỗ ra rồi nói: “Dựa vào thứ này!”
Tần Tu Dao ngồi xổm trên mặt đất, nàng dựng ống trúc đứng thẳng rồi lấy tay cẩn thận đỡ lấy, sau đó Đường Nguyễn Nguyễn lưu loát cắm phễu vào rồi dùng muỗng xúc cơm chiên trong hộp nhét vào từng chút một. Trong cơm chiên sẵn này còn cần thêm chút nước nữa để lát nữa nướng lên mới có thể khiến cho mùi trúc vốn có phát tán dần ra. Bọn họ tỉ mỉ hơn nửa ngày cuối cùng số cơm chiên đó mới bị nhét hết vào ống trúc, ước chừng nhồi đầy ba ống trúc lớn!
Đường Nguyễn Nguyễn gõ ống trúc xuống đất nghe thấy âm thanh trầm đục, rõ ràng trong ruột đã đặc kín rồi!
Ngay khi các nàng chuẩn bị xong ống trúc thì bếp nấu bên Mạc Lâm cũng dựng xong. Hắn dùng đá dựng thành hai bức tường thấp, mỗi một khối đá đều đan xen nhưng vẫn khớp lại với nhau, thoạt nhìn vô cùng chỉnh tề, lát sau có thể đặt ống trúc ở phía trên để trực tiếp nướng, nghĩ thấy đã vô cùng thuận tiện. Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Mạc đại nhân, bếp đá này dựng lên đúng là không tệ!”
Mạc Lâm ngượng ngùng cười nói: “Cũng đã nhiều năm rồi ta không dựng bếp, không biết có tác dụng hay không.”
Dứt lời, hắn ngồi xuống để kiểm tra một phen. Tần Tu Dao cũng ngồi xuống, nói: “Ta cảm thấy rất tốt…”
Mạc Lâm vừa quay đầu lại, hai người nhìn nhau một cái, Tần Tu Dao đột nhiên bật cười: “Ha ha ha…”
Mạc Lâm nhất thời sửng sốt, hắn hỏi: “Sao vậy?”
Tần Tu Dao đáp: “Mạc Lâm… Mặt huynh!”
Đường Nguyễn Nguyễn cũng nhìn thoáng qua thì phát hiện mũi và má của hắn dính vệt đen. Mạc Lâm cảm thấy ngượng ngùng, bất giác đưa tay lên lau đi nhưng ai ngờ tay hắn đưa lên lại càng bẩn, thoáng cái cọ vào mặt càng đen!
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy buồn cười, Tần Tu Dao càng nhìn càng muốn cười to. Nàng yên lặng lấy khăn tay ra từ trong túi ra rồi nói: “Nếu không để ta đến giúp huynh lau, được chứ?”
Mạc Lâm hơi giật mình, sau đó cũng tự giác buông tay xuống. Tần Tu Dao cầm khăn lau bụi đen trên mặt hắn. Ngón tay của nàng nhẹ nhàng di chuyển, cổ tay cực kỳ gần gò má hắn, mùi hương cơ thể độc đáo của nữ nhi quanh quẩn ở chóp mũi Mạc Lâm. Tần Tu Dao phát hiện lớp bụi trên mặt Mạc Lâm đã được lau đi, nhưng mắt thường cũng có thể thấy được mặt hắn càng ngày càng đỏ. Hai người cứ ngồi gần nhau như vậy, một người không nhúc nhích, một người yên lặng lau, Đường Nguyễn Nguyễn cảm giác mình giống như một người vô cùng dư thừa, đứng ở đâu cũng không hợp.
Ngay sau đó, có người lớn tiếng quát mắng: “Muội đang làm gì vậy?”
Tần Tu Dao sợ tới mức lập tức quay đầu lại, sắc mặt cứng đờ, nàng rụt tay lại như điện giật. Vẻ mặt nàng lúng túng nói: “Tam, Tam ca.”
Một tay Tần Tu Viễn cầm bó củi, cũng không biết hắn đã đứng ở phía sau bọn họ từ lúc nào. Hắn trừng mắt tức giận nhìn về phía Mạc Lâm. Mạc Lâm khẽ nuốt nước bọt xuống cổ họng rồi nói: “Tần tướng quân…” Hắn giải thích: “Vừa rồi mặt ta có dính bẩn nên đã nhờ A Dao lau mặt giúp ta.”
Tần Tu Viễn híp mắt phượng, sắc mặt lạnh lùng: “A Dao?”
Mạc Lâm ngẩn ra, nhưng cũng nhanh chóng đáp: “Tần, Tần tiểu thư.”
Khoé miệng Tần Tu Viễn căng thẳng: “Vì sao lại nhờ muội ấy lau mặt cho ngươi?”
Mạc Lâm điều chỉnh tâm tình một chút mới dám nói: “Bởi vì dính bẩn…”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn hắn một cái, đột nhiên cảm thấy bội phục tố chất tâm lý của Mạc Lâm. Tần Tu Viễn lạnh lùng nói: “Mặt bẩn mà không biết đi rửa sao? Mạc đại nhân đi về phía trước mười bước thì chính là một dòng sông, đừng nói là rửa mặt, cho dù là tắm luôn cũng được.”
Mạc Lâm nhất thời nghẹn họng, hắn cảm thấy bất đắc dĩ.
Tần Tu Dao cũng nói: “Chỉ là lau mặt giúp huynh ấy… Ca ca cần gì phải như vậy…”
Tần Tu Viễn quay lại đối diện với nàng mà nói: “Muội là một cô nương chưa xuất giá mà lại có tiếp xúc thân mật với nam tử khác, nếu truyền ra ngoài thì còn ai dám tới cửa cầu thân? Chẳng lẽ muội muốn cả đời ở lại phủ Trấn Quốc tướng quân sao?”
Tần Tu Dao giật giật môi muốn phản bác, nhưng vừa thấy Mạc Lâm vẫn còn ở đây nên chỉ đành nén giận. Ai ngờ, Mạc Lâm lại cười cười, nói: “Tần tướng quân, chuyện vừa rồi là ta suy nghĩ không chu toàn, không lo lắng đến thanh danh Tần tiểu thư.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Tuy nhiên về chuyện cầu thân, Tần tướng quân cũng không cần lo lắng vì tất nhiên sẽ có người tới cửa.”
Dứt lời, hắn cười cười nhìn Tần Tu Dao một cái.
Tần Tu Viễn không giận mà cười, nói: “Được, muốn vào cửa phủ Trấn Quốc tướng quân chúng ta cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, kính xin Mạc đại nhân tự cầu đa phúc cho mình.”
Mạc Lâm gật đầu cười, không thèm để ý chút nào. Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế thì đi ra hòa giải: “Được rồi… Củi và bếp đã sẵn sàng, có thể bắt đầu nấu cơm lam hay chưa?”
Tần Tu Viễn nghe vậy thì nhếch khóe miệng, nói: “Thôi…” Hắn tiếp tục: “Mạc đại nhân có năng lực làm việc như vậy, không bằng giao chuyện đốt lửa cho hắn đi?”
Mạc Lâm lại không ngại mà đáp ứng: “Được.”
Sau đó, hắn lấy đá đánh lửa bên người ra rồi ngồi xổm xuống, ma sát hai cái để châm lửa. Tiếp theo thì đi ra lấy củi Tần Tu Viễn mang về bỏ từng cây một vào trong bếp, thoáng chốc giữa hai bức tường đá nhỏ, lửa cháy rất lớn. Đường Nguyễn Nguyễn bảo Tần Tu Viễn gọt giúp nàng ba cái nút gỗ để nhét lỗ gạo của ống trúc lại, sau đó, đặt ba ống trúc lên hai bức tường đá rồi trực tiếp nướng lên. Ống trúc xanh mướt dần dần cháy đến đen nhám, trúc cũng không ngừng phát ra âm thanh “tách tách”, xung quanh đều toả ra mùi thơm độc đáo của trúc, làm cho người ta vô cùng chờ mong. Tần Tu Viễn ngồi ở một bên, Đường Nguyễn Nguyễn đi tới, nàng đưa tay chọc chọc lên hắn, nói: “Sao vậy? Chàng không vui sao, kông thích Mạc đại nhân sao?”
Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Cũng không phải…” Dừng một chút, hắn nói: “Ta chỉ cảm thấy hắn ân cần với A Dao một cách quá đáng.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nói: “Thiếp lại cảm thấy điều đó vô cùng bình thường, thật ra Mạc đại nhân cũng không vượt quá giới hạn.”
Tần Tu Viễn tiếp lời: “Nhưng nha đầu A Dao này…” Nếu không phải hắn ở đây thì chỉ sợ nha đầu kia sẽ chủ động nhào tới!
Gia giáo Trấn Quốc tướng quân phủ rất nghiêm khắc, nam nhi ai nấy đều bị đánh mà lớn lên, chỉ có Tần Tu Dao, từ nhỏ chưa từng nếm qua một chút khổ sở nào.
Tần Tu Viễn lo lắng nàng chưa hiểu sự đời sẽ bị người khác dụ dỗ. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn ra sự lo lắng của hắn, nàng nói: “Vậy chàng cũng không thể bảo vệ muội ấy cả đời, phải không?”
Tần Tu Viễn không nói lời nào, kỳ thật hắn biết gia thế Mạc Lâm rất tốt, danh tiếng ở quan trường cũng không tệ, tuy rằng chức quan không cao nhưng cũng vừa đúng lúc có thể tránh bị cuốn vào trong cuộc đấu tranh quyền mưu. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Được rồi, còn một lát nữa cơm lam mới ăn được, chúng ta đi dạo bên bờ sông rồi lát nữa trở về được không?”
Vẻ mặt Tần Tu Viễn vẫn còn bực bội, nghe vậy thì yên lặng gật đầu.
Tần Tu Dao quay đầu lại không biết vì sao ca ca và tẩu tẩu đột nhiên đi ra ngoài. Mạc Lâm vừa nhìn thấy vậy thì thấp giọng nói: “A Dao, có phải Tần tướng quân thật sự tức giận hay không?”
Tần Tu Dao nhất thời sửng sốt, nói: “Ca ca ta… Ngày thường huynh ấy không phải người như thế, huynh cũng đừng để trong lòng.”
Mạc Lâm thản nhiên cười, nói: “Kỳ thực ta cũng có thể hiểu được.”
Hắn nhìn thoáng qua mắt phượng của Tần Tu Dao có vài phần giống Tần Tu Viễn, trong vẻ ngây thơ có một sự hoạt bát hồn nhiên, lúc cười rộ lên lại có vài phần quyến rũ độc đáo của thiếu nữ vô cùng đẹp mắt. Hắn tiếp tục, “Nếu ta có một muội muội đáng yêu như nàng thì nhất định ta không dám để các nam nhân khác tiếp cận tới nàng.”
Hắn nói xong thì sắc mặt đỏ lên, chỉ biết cúi đầu tiếp tục dùng gậy gạt củi. Khuôn mặt Tần Tu Dao cũng dần đỏ lên. Từ nhỏ nàng đã cùng các ca ca đánh nhau ầm ĩ, ngược lại chưa từng có ai khen nàng đáng yêu. Ngay lúc hai người ngượng ngùng thì nghe được phía sau có tiếng cười không thấy ý tốt. Mạc Lâm cảnh giác cao độ quay đầu lại nhìn, thì ra là ba đại hán, bọn họ mặc y phục tả tơi, làn da ngăm đen, bên hông còn đeo bội đao, vừa nhìn đã biết là sơn tặc. Mạc Lâm đứng lên lạnh mặt nhìn về phía bọn họ. Tần Tu Dao cũng đứng lên, thấy mấy người cao lớn thô kệch, lại còn bẩn thỉu đang bĩu môi khinh thường nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi cảm thấy da đầu tê dại. Nam nhân đứng bên trái cười đùa: “Lão đại, tiểu nương tử này không tệ, có muốn tiểu đệ bắt nàng tới hiếu kính cho huynh hay không?”
Nam nhân đứng giữa được gọi là “lão đại” nhếch miệng cười, nói: “Lão nhị, chủ ý này rất tốt.”
Lão nhị cười hắc hắc, nói: “Tiểu Bạch Kiểm*, nếu ngươi không muốn chết thì hãy thức thời một chút, đưa hết tiền tài cùng tiểu nương tử ra đây rồi mau mau cút đi!”
Gương mặt Mạc Lâm vô cùng lạnh lùng, hắn nói: “Các ngươi là ai? Dám nói ra ác ngôn như vậy, đây chính là Đế Đô, dưới chân thiên tử!”
Ai ngờ ba người kia lại cười ha ha, tên cầm đầu nói: “Dưới chân Thiên tử? Dưới chân thiên tử sao? Không phải mỗi ngày đều có người chết đói đấy thôi.”
Mạc Lâm thấp giọng nói: “A Dao, nàng có thể dùng công phu không?”
Tần Tu Dao gật đầu một chút. Nàng yên lặng đưa tay, chuẩn bị rút chủy thủ ra, võ nghệ của nàng là do phụ thân cùng đại ca đích thân truyền dạy, tuy nói so ra kém các ca ca nhưng đánh mấy tên tiểu tặc lại thừa sức. Mạc Lâm lại trầm giọng nói: “Được, vậy nàng mau đi đi. Vừa rồi Tần tướng quân đi về phía Nam, cứ để ta giữ chân bọn họ, nàng mau đi tìm ca ca để huynh ấy bảo vệ!”
Tần Tu Dao sửng sốt, nàng nói: “Vậy huynh phải làm thế nào? Huynh có biết võ công không?”
Mạc Lâm bất đắc dĩ cười, nói: “Khuyết điểm lớn nhất của ta… Chính là không biết võ công.”
Tần Tu Dao dở khóc dở cười: “Vậy huynh còn không mau tránh ra!”
Mạc Lâm ngăn lại trước mặt nàng, nói: “Không được, bọn họ có ba người, làm sao nàng biết công phu của bọn họ kém nàng chứ?”
“Cái này…” Tần Tu Dao cũng không thể xác định nên nhất thời nghẹn lời. Lão đại kia thấy bọn họ còn đang thì thầm to nhỏ thì không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, hắn nháy mắt với lão nhị một cái, lão nhị nói: “Tiểu tử thối này, còn không mau giao tiểu nương tử ra dây! Còn chờ đại gia ta động thủ hay sao?”
Mạc Lâm nhặt con dao găm gọt ống trúc trên mặt đất lên rồi nói: “Các ngươi đừng lại đây! Ngươi dám đến đây, ta sẽ gọi người tới!”
…….
Bên bờ sông cách đó không xa, Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn đứng ở phía sau một cây lớn. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “A Viễn, sao chàng không đi giúp họ?”
Tần Tu Viễn nhướng đôi mắt phượng, nói: “Nàng gấp sao? Mấy tên tiểu mao tặc này còn chưa đủ để A Dao nhét răng.” Khóe môi hắn khẽ nhếch lên rồi tiếp tục, “Nhìn rồi lại nói tiếp.”
Đường Nguyễn Nguyễn hơi nhíu mày, tiếp tục nhìn trộm thế cục bên kia. Nàng nói: “Chàng đang muốn nhìn Mạc đại nhân xem thời khắc nguy hiểm có thể bảo vệ A Dao hay không?”
Tần Tu Viễn mỉm cười, không nói gì. Đường Nguyễn Nguyễn lẩm bẩm: “Thiếp cảm thấy hắn nhất định sẽ bảo vệ A Dao.”
Tần Tu Viễn nhướng mày: “Vì sao?”
Đôi mắt hạnh của Đường Nguyễn Nguyễn cong lên: “Trực giác của nữ nhân.”
……
Mạc Lâm bên này còn đang dây dưa với ba sơn tặc. Sơn tặc lão nhị đã cảm thấy không còn kiên nhẫn, hắn nói: “Đúng là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt! Lão tam, chúng ta lên!”
Dứt lời, lão nhị nhào về phía Mạc Lâm, lão tam muốn kéo tay Tần Tu Dao nhưng ai ngờ, Mạc Lâm lại đẩy Tần Tu Dao ra, hô to một tiếng, nói: “Mau chạy đi!”
Tần Tu Dao sửng sốt, nàng thấy sắc mặt hắn lo lắng, không khỏi nói: “Vậy huynh phải làm thế nào?” 、
Mạc Lâm nói: “Ta là một nam nhân, có gì phải sợ? Nàng cứ mặc ta, chạy đi! Ta có cách riêng của ta!”
Tần Tu Dao ngây ngốc đáp lại: “À…”
Nàng nghe lời chạy ra thật xa, trong lòng còn cảm thấy tò mò xem hắn có thể dùng biện pháp gì?
Nàng nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, đã thấy lúc này Mạc Lâm mới thật sự trút được gánh nặng… Chủy thủ trong tay hắn đã bị đối phương đá văng bằng một cước, nhưng hắn không cam lòng yếu thế, thoáng cái đã xông về phía sơn tặc lão nhị, thừa dịp không chuẩn bị mà đánh một quyền vào mặt hắn!
Một quyền này dùng sức quá mạnh, ngay cả bản thân hắn thiếu chút nữa cũng đứng không vững, suýt nữa ngã xuống đất, tư thế có hơi vụng về chật vật, còn có chút buồn cười.
Tần Tu Dao giật mình, rõ ràng tay hắn trói gà không chặt, làm sao có thể làm được chuyện đại nghĩa lẫm liệt cho nàng chạy trốn như thế?
Tần Tu Dao vô cùng cảm động, nàng đang muốn trở về hỗ trợ thì ai ngờ, đột nhiên bị một bàn tay quen thuộc ấn lại…
……
Mạc Lâm nhanh chóng đứng dậy, nói: “Các ngươi muốn đả thương nàng sao? Không có cửa!”
Lão nhị sững sờ che hai má mình lại, oán hận nói: “Tiểu bạch kiểm nhà ngươi còn dám đánh lão tử! Vốn tưởng rằng ngươi là một cái gối thêu hoa, chỉ để ngắm chứ không thể sử dụng được, nhưng không nghĩ tới còn có vài phần cốt khí! Lão tam, cho hắn xem một chút bản lĩnh!”
Dứt lời, hắn đưa tay giữ chặt Mạc Lâm, gắt gao ấn hắn xuống đất!
Lão Tam cười xấu xa một tiếng rồi lập tức cầm dao găm lại đây, nói: “Lão tử muốn… Vẽ, vẽ một con rùa trên mặt ngươi!”
Sơn tặc này lắp bắp, nói chuyện khiến người ta sốt ruột.
Mạc Lâm dán mặt xuống đất, lại nói: “Ba người các ngươi có tay có chân, còn có võ nghệ như vậy thì làm gì mà không được, cứ nhất định phải làm sơn tặc?”
Lão Tam sửng sốt, nói: “Quản sao, quản cái rắm nhà ngươi!”
Mạc Lâm buộc phải gồng mình nói: “Ta là mệnh quan triều đình, sao lại mặc kệ chuyện của ta được?”
Ba người này đều sửng sốt, sơn tặc lão đại kia trầm giọng nói: “Vậy càng không giữ ngươi lại được!”
Dứt lời, hắn rút bội đao ra đâm thẳng vào Mạc Lâm!
Thân thể Mạc Lâm hơi cứng đờ, hắn né tránh không kịp, mắt thấy sắp bị chém trúng!
Đúng lúc này, một cơn gió lạnh thấu xương thổi tới cùng với một bóng người nhảy ra từ không trung, giơ chân đá một cước vào sơn tặc lão đại!
Tên sơn tặc lão đại kia bị đạp bộp một phát, ngã trên mặt đất, hắn phốc phốc phun ra một ngụm máu tươi!
Lão nhị và lão tam thấy thế thì đều bị dọa cho choáng váng, nói: “Lão đại, huynh không sao chứ?”
Lão đại oán hận nhìn về phía người tới, nói: “Ngươi là ai?”
Mắt phượng của Tần Tu Viễn ngưng trọng, hắn chỉ nói một chữ: “Cút.”
Lão tam kia còn muốn xách đao đến chiến đấu nhưng lại bị lão đại kéo về: “Các ngươi không phải là đối thủ của hắn, đi mau!”
Hai người đỡ lão đại khập khiễng rời đi. Tần Tu Viễn xoay người nhìn thoáng qua Mạc Lâm. Áo bào trắng vốn sạch sẽ của hắn đã dính bụi bẩn, mới vừa rồi chiến đấu với bọn họ nên mặt xám mày tro, sớm đã không còn bộ dáng hăng hái sáng nay đâu nữa. Hắn yên lặng đứng dậy, khó khăn lắm mới có thể đứng vững, sau đó chắp tay nói: “Đa tạ Tần tướng quân.”
Tần Tu Viễn hơi gật đầu, nói: “Ngươi không sao chứ?”
Tần Tu Dao cảm thấy áy náy nên chạy tới hỏi: “Mạc Lâm… Huynh có bị thương không?”
Mạc Lâm ngượng ngùng cười, nói: “Không có… May mắn thay nàng không sao, nếu không ta đã gây ra tội lỗi lớn.”
Tần Tu Dao cảm động trong lòng: “Đa tạ huynh.”
Tần Tu Viễn nhìn hắn một cái, trên mặt bị cát sỏi ma sát đỏ ửng lên, còn mài cho trầy xước một chút da thì nói: “A Dao, dẫn Mạc đại nhân ra bờ sông rửa sạch, đừng để cát rơi vào vết thương và mắt.”
Mạc Lâm vội vàng nói: “Không có gì đáng ngại! Ta tự mình đi được…”
Sắc mặt Tần Tu Viễn lạnh lùng, nói: “Đừng dông dài nữa.” Sau đó lại nói với Tần Tu Dao: “Lau giúp Mạc đại nhân thật cẩn thận, đừng để nhiễm trùng vào vết thương.”
Tần Tu Dao sửng sốt, nàng ngượng ngùng cười cười mà đáp: “Vâng, tam ca.”
Đường Nguyễn Nguyễn hứng thú nhìn ba người bọn họ, sau đó tự mình đùa bỡn cơm lam. Cũng may vừa rồi sơn tặc không phát hiện ra cơm lam đã chín này, bằng không sẽ mất mát lớn!
Nàng dùng gậy nhẹ nhàng chọn một ống trúc xuống, lửa đã tắt nhưng vách ngoài ống trúc vẫn nóng đến không thể động tay. Tần Tu Viễn nhìn thấy vậy thì đi tới, hỏi: “Cái ống trúc này phải làm sao bây giờ?”
Đường Nguyễn Nguyễn quan sát một chút mới nói: “Chắc hẳn cơm bên trong đã chín, cần phải bổ bên này ra mới có thể ăn được.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu, hắn dựng đứng ống trúc sang một bên, mắt phượng híp lại, thoáng cái đã bổ ống trúc “cách” một tiếng ra làm đôi!
Ống trúc nứt thành hai nửa, Tần Tu Viễn dùng tay bẻ một cái đã dứt khoát đứt đôi!
Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn hưng phấn đi tới, nàng nhìn bên trong ống trúc. Ống trúc thật dài giống như một chiếc thuyền nhỏ, chứa đầy cơm và các loại nguyên liệu nấu ăn, cơm được hút khô hơi nước, cùng với các nguyên liệu nấu ăn khác trộn lẫn với nhau có vẻ phong phú không thôi, hương thơm toả ra bốn phía.
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Lần đầu tiên làm món này, cũng không biết có thành công hay không.”
Tần Tu Viễn cười: “Chẳng phải thử xem là biết rồi sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười gật đầu, sau đó đi vào trong tìm muỗng. Nàng vừa quay mặt đã thấy Tần Tu Dao và Mạc Lâm đang ngồi xổm bên bờ sông. Lúc này, mặt trời dần dần nghiêng về phía Tây, chiếu lên mặt nước lấp lánh ánh bạc, làm cho nước sông giống như được phủ lên một lớp lụa vàng mềm mại, vô cùng dịu dàng.
Tần Tu Dao tươi cười, dùng khăn tay trắng tinh từ từ lau mặt cho Mạc Lâm.
Mạc Lâm vốn đã ôn nhuận như ngọc, sau khi được nàng lau sạch sẽ thì càng có vẻ tuấn dật không thôi. Tay nàng mềm mại chạm vào mặt hắn, Mạc Lâm hơi ngẩn ra, hắn ngơ ngác nhìn nàng. Tần Tu Dao đỏ mặt rút tay về, Mạc Lâm lại nắm lấy, nói: “Còn… Còn chưa lau sạch…”
Tần Tu Dao lẩm bẩm: “Đã lau hai lần rồi…”
Hai người ở bên nhau lại thấy rất thú vị.
“Khụ…” Phía sau có tiếng ho nhẹ. Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu lại, nói: “Như thế nào, sao chàng không phá đôi uyên ương nữa?”
Khoé miệng Tần Tu Viễn khẽ nhếch, hắn nói: “Tên tiểu tử Mạc Lâm này, tuy rằng không biết công phu nhưng còn biết bảo vệ A Dao, đúng là có vài phần bản lĩnh hiếm có.”
Đường Nguyễn Nguyễn trêu chọc hắn: “Sao vậy? Tần đại tướng quân không còn ngăn cản Mạc đại nhân và A Dao nữa sao?”
Tần Tu Viễn cười đáp lại: “Ta vốn cũng không có ý ngăn cản… Chỉ là sợ hắn đạt được quá dễ dàng rồi không quý trọng mà thôi…”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Còn thiếp thì sao? Chàng dễ dàng cưới thiếp qua cửa, như vậy chàng cũng không quý trọng hay sao?”
Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn hơi cong lên, hắn đưa tay ôm lấy vòng eo nàng, thấp giọng nói: “Nhưng… Ta phải chờ rất lâu, hôm nay mới đắc thủ…”
* Ngải cứu là một loại thảo dược cực kì tốt cho sức khỏe con người, thường được sử dụng nhiều trong các bài thuốc. Bánh ngải cứu vừa hấp dẫn bởi vị thơm dẻo của gạo nếp, vị ngọt của nhân lại hỗ trợ tốt cho việc điều hòa khí huyết, an thai, chống đau đầu, cảm cúm.
* Không chuẩn bị bánh trôi, bánh chay, người Trung Quốc thường ăn những món ngon độc đáo trong dịp Tết Hàn thực như bánh thanh đoàn tử, bánh cuộn thừng, ốc… Bánh thanh đoàn tử là món ăn được làm trước tiết thanh minh, hình dạng giống như một loại sủi cảo. Người Trung Quốc sẽ nấu một loại cỏ thảo mộc có tên Tương Mạch Thảo, mang đi ép lấy nước trộn làm bột. Vỏ ngoài xanh xanh của bánh được nhuộm từ rau khúc hoặc ngải cứu, nhân bánh là rau hẹ, trứng và đậu phụ khô. Ngoài ra, nhân trong bánh còn có phiên bản kết hợp giữa đậu xanh và mỡ lợn. Đầu bếp sẽ hấp bánh đến khi chín tới. Bánh có màu xanh bóng như ngọc với vị ngọt bùi. Bánh Thanh đoàn tử là thức quà người Trung Quốc thường cúng tổ tiên hoặc đem đi biếu bạn bè, hàng xóm.
*Tương Mạch thảo hay còn gọi là Cỏ lúa mì (Wheatgrass), còn có tên gọi khác là Cỏ mạch. Cỏ lúa mì là thân và rễ cây lúa mì non từ 8-12 ngày tuổi. Trong Cỏ lúa mì có chứa khoảng 13 vitamin, 10 khoáng chất, 17 amino acid và hơn một trăm enzyme có lợi cho sức khỏe con người. Theo nghiên cứu của Viện y tế Hippocrates Health Institute – Hoa Kỳ chuyên gia hàng đầu về nghiên cứu và tư vấn về sức khỏe dinh dưỡng kết luận: ” Cỏ lúa mì là loại thực phẩm thiên nhiên tốt nhất cho sức khỏe con người”. Sử dụng Cỏ lúa mì để tăng cường thể lực, tăng cường hệ miễn dịch, thanh lọc cơ thể, tăng Oxygen trong máu ngoài ra nó còn có tác dụng ngăn ngừa và điều trị rất nhiều căn bệnh như: ung thư, tiểu đường, rối loạn mỡ máu, gout, tim mạch, cao huyết áp…
* Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo хinh đẹp, ѕống bám ᴠào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng ᴠới ý châm biếm.