Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4-6
Chương 4: Bỏng ngô
Lý phu nhân là phu nhân của Hàn Lâm đại học sĩ, có giao hảo với Tần lão phu nhân. Lý phu nhân là người chân thực nhiệt tình, rất có danh tiếng trong các phu nhân ở đế đô, nhưng có một khuyết điểm là thích so sánh, hơn nữa nhất định bà ta phải thắng.
Hết lần này tới lần khác Tần lão phu nhân cũng là người không chịu thua kém, lần này Lý phu nhân cho mời vài vị quan cùng gia quyến đến nghe ca kịch, nếu bà không sẽ cảm thấy bị cười chê.
Tần lão phu nhân nói: “Như vậy đi, ngày mai Nguyễn Nguyễn bồi ta đi, con vừa mới gả tới đây, ngày sau cũng không thể tránh được những lần giao thiệp với gia quyến quan lại khác, sớm thân thiết một chút cũng tốt.”
Dưới triều Đại Minh, dân phong cởi mở, nữ tử đã gả cho người ta thì không cần giống như khi chưa gả, cả ngày quanh quẩn trong khuê phòng.
Đường Nguyễn Nguyễn há miệng muốn cự tuyệt, nhưng nàng nhìn thấy ánh mắt không cho phép từ chối của mẹ chồng thì yên lặng nuốt lời định nói xuống, nhu thuận đáp: “Vâng!”
…..
Từ chính sảnh đi ra, Đường Nguyễn Nguyễn liền đi thẳng đến bếp nhỏ của Phi Hiên Các.
Sau khi bước vào, nàng cảm giác thật sự rất bẩn, nồi niêu xoong chảo được phủ một tầng tro dày, trong bếp dường như cũng không có nguyên liệu nấu ăn nào. Nàng lẩm bẩm: “Bếp nhỏ này bình thường không có ai sử dụng sao?”
Đúng lúc nha hoàn Minh Sương của Tần Tu Viễn tiến vào, nàng ấy trả lời: “Phu nhân, tướng quân không có thói quen ăn khuya cho nên ngày thường phòng bếp nhỏ này đều không dùng tới. Hay là người ra ngoài trước đi, cẩn thận dính bẩn lên quần áo của người.”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Không có gì, ta muốn dọn dẹp nhà bếp một chút, bình thường có thể sử dụng để làm chút điểm tâm.”
Minh Sương đáp: “Vâng, vậy để nô tỳ đến giúp người.”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu cười nói: “Vất vả cho ngươi rồi, đa tạ.”
Nàng là một người đến từ hiện đại, trước mắt vẫn không có thói quen để người khác hầu hạ mình, cho nên được chủ động hỗ trợ, tất nhiên nàng sẽ thành tâm nói lời cảm tạ.
Minh Sương sửng sốt: “Vâng, đây là việc nô tỳ lên làm.” Dứt lời, liền lập tức tìm chổi cùng khăn lau, bắt đầu thu thập.
“Tiểu thư, chuyển hết đồ trong rương hồi môn vào bếp nhỏ sao?” Thải Bình và Thải Vi đã tìm ra thứ mà Đường Nguyễn Nguyễn muốn dùng, đầy một cái rương lớn.
Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn sáng ngời, nàng lập tức chạy tới, gấp không chờ nổi mà mở cái rương ra. Lớn thì có lò nướng điện, lò vi sóng, nhỏ thì có túi bắt kem, dao cắt bơ cùng khuôn bánh quy, cái gì nàng cần đều có. Nhưng mà không có điện thì làm sao bây giờ? Nàng thử vặn vặn công tắc của lò vi sóng, “Teng!”, bên trong lại có thể sáng?
Đường Nguyễn Nguyễn sợ tới mức vội vàng đóng lại, trong lòng thầm nghĩ: Đây là thứ kỳ diệu gì vậy! Không có điện mà cũng có thể sử dụng bình thường?
Nhưng mà như vậy cuối cùng cũng khiến cho nàng cảm thấy yên lòng.
Thái Bình nghi hoặc nói: “Tiểu thư có mấy thứ đồ mới mẻ kỳ lạ như vậy từ khi nào vậy?” Đường Nguyễn Nguyễn đành bịa thêm: “Những thứ này… Là lúc ta thành thân một bằng hữu tặng, hắn, hắn du ngoạn bốn phương, cái gì mới lạ hắn đều có.”
Thải Bình bừng tỉnh nói: “Thì ra là như thế!”
Lúc này Thải Vi và Minh Sương đã dọn dẹp xong phòng bếp, Đường Nguyễn Nguyễn liền gọi hạ nhân đến giúp đỡ bày hết đồ vào trong bếp nhỏ.
Nhìn thấy kệ bếp sạch tới mức không dính một hạt bụi cùng với dụng cụ được trưng bày chỉnh tề, tâm tình nàng tức khắc trở nên rất tốt. Nàng nhìn thấy bên trong còn cất giấu một khối bơ lạt thì nhịn không được muốn động tay một chút, nàng phân phó: “Thải Vi, giúp ta đi đến phòng bếp lớn lấy một ít hạt ngô tới.”
Thải Vi đáp ứng rời đi.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, Thải Bình và Minh Sương ở một bên tò mò nhìn.
Nàng múc một chén nước nhỏ trước sau đó lại tìm được dầu ngô cùng đường trắng còn sót lại trong phòng bếp, nàng kiếm một cái xoong tương đối nhẹ rồi rửa sạch. Làm xong hết thì thấy Thải Vi ôm một túi hạt ngô trở về.
Đường Nguyễn Nguyễn thêm dầu ngô vào chảo, theo lý thuyết cần dầu nóng đến khoảng 180 độ rồi mới cho hạt ngô vào, nhưng bây giờ không có nhiệt kế chuyên dụng, vì thế chỉ có thể dựa vào phán đoán của chính mình, nàng nhìn thấy dầu xuất hiện gợn sóng thì cảm thấy đã đúng lúc thì đổ hạt ngô vào trong.
Hạt ngô vàng ươm trong nồi, nàng cầm lấy cái muôi cán dài nhẹ nhàng đảo quanh, đảm bảo hạt ngô trước sau nóng đều. Không bao lâu, ngô trong nồi liền “tách” một tiếng, mấy hạt ngô đã nở thành hạt bắp rang bơ đầu tiên. Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế thì lập tức cầm cái vung đậy lại, chỉ nghe thấy thanh âm “Tách! Tách! Tách” trong nồi vang lên không ngừng, giống như đám ngô này nghịch ngợm gõ cửa. Lúc này, ba nha hoàn ở một bên đều tò mò duỗi cổ nhìn, bình thường ngô khô này cũng không có ai ăn, lúc này cũng không biết phu nhân muốn làm cái gì?
Đường Nguyễn Nguyễn lại bưng nồi lên nhẹ nhàng lắc lư, nàng cố gắng tránh những hạt ngô chưa bung dính chảo. Mãi cho đến khi tiếng “tách”trong nồi biến mất, nàng mới nhấc ra khỏi lửa để mở nắp nồi
Mùi bắp bơ nóng phả vào mặt, hạt ngô vàng khô ban đầu biến thành bắp rang màu vàng nhạt, tròn tròn kết dính với nhau, nhìn qua vô cùng hấp dẫn. Đường Nguyễn Nguyễn dùng đũa gắp thử một cục bỏng ngô ra, hình dạng này không tồi, nếu dùng chảo thì bỏng ngô nở ra là hình dạng bất quy tắc, nhưng nếu dùng xoong thì có thể làm ra loại bỏng ngô tròn như trong rạp chiếu phim, đây chính là đồ ăn vặt không thể thiếu khi xem phim!
Nhân tiện, không phải ngày mai nàng sẽ đi xem kịch sao? Dù sao cùng xem kịch cũng không khác nhau lắm, tất nhiên là phải mang theo chút đồ ăn. Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ như vậy liền tiếp tục bắt đầu bước tiếp theo, nàng tìm một cái chảo nhỏ, thêm một miếng bơ lạt và hai thìa đường trắng cùng một ít nước sạch, sau đó nổi lửa từ từ bắt đầu nấu, thời điểm xuất hiện bọt khí nhỏ, nàng liền bắt đầu khuấy để nước bay hơi tốt hơn, khi bọt khí to nổi lên thì đường mới bắt đầu sôi. Cho đến khi hỗn hợp có màu nâu sẫm, nước đường trở nên đặc sệt, nàng mới đổ toàn bộ bắp rang vào trong nồi đảo đều.
Nàng tỉ mỉ quan sát cho đến khi mỗi viên bắp rang đều dính nước đường mới dừng lại. Sau khi buông muôi ra, cánh tay đã có chút mỏi. Bắp rang vàng nhat ban đầu, sau khi được bọc một lớp nước đường, mùi bơ lạt tỏa ra tràn ngập toàn bộ phòng bếp nhỏ.
Thải Bình nhịn không được hỏi: “Tiểu thư, đây là cái gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Đây là bỏng ngô!” Nàng lấy tay nắm lấy một viên, bỏ vào miệng: “Ừm, cũng không tệ lắm, chờ nguội sẽ giòn hơn.”
Nàng thấy ba nha hoàn trông mong nhìn thì nói: “Các ngươi có muốn nếm thử không?”
Dứt lời, nàng cầm lấy muôi lớn xúc một đĩa ra cho các nàng ấy ăn. Thải Bình và Thải Vi tất nhiên là thấy quen rồi nhưng Minh Sương lại có chút khó xử: “Đây là món phu nhân tự tay làm, nô tỳ, nô tỳ không dám…”
Phủ Trấn Quốc tướng quân có quy củ cực nghiêm, nàng tuyệt đối không dám vượt phép. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Không sao, ta mời ngươi ăn, đến đây…”
Dứt lời, nàng liền bưng đĩa đưa cho Minh Sương.
Minh Sương thụ sủng nhược kinh cầm một viên: “Đa tạ phu nhân.”
Nàng ấy nhìn bỏng ngô trong tay, tròn trịa đầy đặn, lớp đường vàng ươm còn có chút dính tay.
Ngửi một chút đã thấy mùi thơm tỏa ra bốn phía, nàng nhanh chóng bỏ vào trong miệng…
*Thụ sủng nhược kinh 受宠若惊 có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Chương 5: Cụ Phong doanh
Hàm răng nhẹ nhàng cắn một cái, bắp rang liền vỡ vụn, nước đường nâu hòa quyện với vị bắp bơ dịu êm, quanh quẩn ở đầu lưỡi, nhanh chóng được đưa vào cổ họng.
Bất tri bất giác đã ăn xong một viên, Minh Sương mở to đôi mắt, kích động nói: “Bắp rang bơ này ăn quá ngon!”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy nàng ấy thích như vậy, nàng cũng có cảm giác thành tựu, liền nói: “Thích thì hãy ăn nhiều một chút, còn có một nồi to!”
Lúc này, Thải Bình và Thải Vi cũng bất chấp không nói câu gì, đang nhét hết viên này đến viên khác vào miệng, loại đồ ăn vặt như bỏng ngô, làm sao có thể nếm thử một viên chứ?
Chỉ chốc lát sau, mấy người đã ăn no, Đường Nguyễn Nguyễn vừa nhìn trong nồi còn không ít bỏng ngô, liền nói: “Bỏng ngô gần như đã nguội, ta đậy nó vào trước, các ngươi muốn ăn thì cứ tự mình đến lấy.”
Dừng lại một chút, nàng lại dặn dò: “Có thể ăn hết trong ngày là tốt nhất, ngày mai ta lại làm một ít, có thể vừa nghe ca kịch vừa ăn.”
Kỳ thật nàng cũng chưa từng nghe qua ca kịch cổ đại, chỉ là cảm thấy ngồi lâu sẽ rất nhàm chán, tất nhiên là phải có chút gì đó ăn mới được.
Ba người Thải Bình gật gật đầu
……
Ngoại ô, Cụ Phong doanh.
“Còn chưa đến một phần tư canh giờ mà đã có người không kiên trì được? Các người muốn nếm thử tư vị của quân côn hay sao?”
Thân tín của Tần Tu Viễn – Tần Dũng cầm quân côn trong tay, hắn đứng ở sân luyện binh như hổ rình mồi, canh gác các tân binh đứng tấn, nếu ai không trụ được trước, hắn sẽ thưởng một quân côn.
Nghe xong lời này, đám tân binh lại mạnh mẽ nâng cao tình thần, nỗ lực khống chế đôi chân đang đang run rẩy, trên đầu không ít người đã chảy ra mấy giọt mồ hôi lớn.
Đột nhiên, một tân bình quỳ xuống rồi hét lên: “Lão tử không luyện nữa!”
Sắc mặt Tần Dũng sửng sốt, hắn vác theo quân côn đi qua…
Tần Tu Viễn ngồi ở trong doanh trại xử lý quân vụ, Tần Trung xốc trướng tiến vào, vội vàng nói: “Tướng quân, không tốt rồi, có tân binh không phục, đang đánh nhau cùng Tần Dũng!”
Tần Tu Viễn vẫn chưa ngước mắt lên, chỉ thuận miệng hỏi: “Ai thắng?”
Tần Trung sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Cái này… Đương nhiên là Tần Dũng thắng.”
Ngay sau đó hắn lại lắc đầu nói: “Nhưng cái này không phải vấn đề chính! Cái quan trọng là tân binh kia… Hắn là nhi tử do chính thất của Tây Bá Hầu Văn Kiên sinh ra, bây giờ bị đả thương, đang nháo muốn cáo trạng lên triều đình!”
Tần Tu Viễn nhàn nhạt nói: “Cho hắn đi. Nói cho hắn biết, chưa được phép mà tự tiện rời khỏi quân doanh thì xem như đào ngũ mà trị tội.”
Tần Trung sửng sốt, lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Một lát sau, Tần Trung lôi kéo Tần Dũng tiến vào, nói: “Vị Thế tử gia kia đã yên ổn, nhưng hắn bị thương không nhẹ, chỉ sợ mấy ngày cũng không xuống giường được, ty chức đưa hắn đi đến doanh trướng nghỉ ngơi.”
Tần Tu vẫn đang múa bút thành văn, chỉ đáp: “Ừm.”
Tần Dũng có chút chột dạ, búi tóc chỉnh tề ban đầu do đánh nhau nên có chút rối tung lên, bộ dáng hơi chật vật, hắn sửa sửa vạt áo, chắp tay nói: “Ti chức tham kiến tướng quân.”
Tần Tu Viễn đang cầm bút lông sói trong tay, nghe vậy thì ngừng lại: “Đánh tận hứng rồi sao?”
Tần Dũng ngượng ngùng lắc đầu.
Tần Tu Viễn nhàn nhạt nói: “Đi lãnh hai mươi quân côn.”
Tần Trung do dự hỏi: “Tướng quân… Cái này?”
Tần Dũng cắn chặt môi, không nói một lời.
TRên mặt Tần Tu Viễn không có biểu tình: “Làm gì có chuyện hiệu úy cùng tân binh đánh nhau? Không kiểm soát được tình hình, nên phạt.”
Tần Dũng cúi đầu nói: “Tướng quân, ngài muốn phạt ta, ta nhận. Nhưng ta có một chuyện không rõ.”
Tần Tu Viễn ngước mắt lên: “Nói.”
Tần Dũng hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Tướng quân tay cầm binh quyền, rõ ràng có thể trấn giữ ở Bắc cương, tọa trấn một phương. Nếu đám tiểu oa nhi Bắc Tề dám tới, dẫn theo các huynh đệ đi giết cho bọn chúng đến một mảnh giáp cũng không còn, chẳng phải là vui sao?”
Dừng một chút, hắn lại ảm đạm nói: “Vì sao hết lần này tới lần khác ở lại kinh thành, đến giáo dưỡng đám ăn chơi trác táng này?”
Tần Dũng quay đầu lại ngẫm lại, vậy mà lại bị một tên tiểu tử chưa đủ lông tóc chọc giận, hắn cũng có chút tức giận chính mình.
Tần Trung khẽ nhíu mày vẫn chưa lên tiếng, nhưng kỳ thật vấn đề này cũng quanh quẩn trong lòng hắn hồi lâu.
Từ ba năm trước Trấn Quốc Công qua đời, Nhị công tử bị gãy tay liền xin từ quan, nhàn nhã ở nhà.
Sau đó Bắc Tề tiến phạm, triều đình vô tướng có thể dùng được, Tần Tu Viễn liền tự xin xuất chiến, lúc ấy một đám lão thần cực lực phản đối, là hắn lập quân trạng mới lấy được binh phù của Hoàng thượng một lần nữa.
Từ năm mười bốn tuổi, Tần Tu Viễn đã đi theo phụ thân và ca ca ra chiến trường, vốn mưa dầm thấm đất, lại thêm tư chất thông minh, nên sau khi đến Bắc Cương, hắn đã nhanh chóng xoay chuyển tình thế, giúp Đại Minh chuyển bại thành thắng.
Sau khi chiến tranh kết thúc, Tần Tu Viễn lựa chọn hồi đế đô để sinh sống, gần đây mới tiếp nhận chức vụ ở Cụ Phong doanh.
Cụ Phong doanh không giống như những quân doanh khác, rất nhiều tân binh đều là con nối dõi của các gia tộc thế gia, không ít người còn kế thừa tước vị sau này, mục đích tới quân doanh chỉ là mạ một lớp vàng, chuẩn bị cho ngày sau thừa kế hoặc thăng chức.
Trước khi Tần Tu Viễn tiếp quản, Cụ Phong doanh này chịu sự giám sát của Tuần Phòng đế đô, rất nhiều chuyện đều chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt. Làm việc cũng phải thật cẩn thận, chỉ sợ sơ suất sẽ đắc tội hơn phân nửa triều đình. Tần Trung cùng Tần Dũng thật sự không rõ tướng quân vì cái gì lại muốn đi lên thang dẫn xuống hồ nước đục này.
Tần Tu Viễn suy tư một chút mới nói: “Ta đều có lí do của ta, bây giờ các người cứ an tâm chờ đợi.”
Tần Tu Viễn vẫn luôn cảm thấy năm đó cái chết của phụ thân cùng đại ca vô cùng kỳ quái, lúc ấy Tả tướng dẫn đầu đi sứ Bắc Tề nghị hòa, sau đó phụ thân đuổi kịp đội ngũ sứ thần. Ngay lúc ấy có tính toán, nếu Bắc Tề không đồng ý hòa giải, vậy sẽ để phụ tử bọn họ chuẩn bị chiến tranh.
Nhưng sau đó lại xảy ra một loạt biến cố, thời điểm trở về chỉ có Tả tướng cùng Nhị ca thân mang trọng thương. Những binh lính hộ tống bọn ho trở về lúc ấy, người thì chết người thì bị thương, còn thừa mấy người thì nhập vào Cụ Phong doanh này. Chỉ là không biết vì sao lại không tìm thấy danh sách. Mà hiện tại cũng không có khả năng công khai đi tìm những người đến Bắc Tề lúc đó, Tần Tu Viễn chỉ có thể chậm rãi điều tra.
Tần Dũng còn muốn nói cái gì nhưng Tần Trung đã kéo hắn lại, lắc lắc đầu.
Tần Dũng mím môi không nói, chỉ nâng trướng đi ra ngoài. Chốc lát sau bên ngoài liền truyền đến tiếng quân côn đập, Tần Dũng là người có thể nhẫn, toàn bô quá trình đều cắn răng, không kêu lấy một tiếng. Tân Trung ở trong lều nghe cũng không đành lòng. Không đến một khắc, thanh âm bên ngoài đã ngừng lại.
Tần Tu Viễn thở dài, nói: “Đi!”
Tần Trung ngạc nhiên: “Đi đâu?”
Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Dẫn Tần Dũng về phủ.”
…..
Tần Dũng bị đánh đến mông nở hoa. Nếu là người bình thường đã sớm không xuống giường được, nhưng hắn có căn cơ tốt, lúc này được Tần Trung đỡ, từng bước một trở về Phi Hiên Các. Lúc này đã gần đến giờ Hợi, Tần Dũng ăn đánh, lại không được ăn cơm chiều nên sớm đã suy yếu đến cực điểm.
Tần Tu Viễn thấy hắn như vậy thì nhíu nhíu mày, hỏi: “Minh Sương, phòng bếp lớn còn thức ăn không?”
Minh Sương hành lễ, đáp: “Tướng quân, lúc này người ở phòng bếp lớn sợ là đã nghỉ ngơi, chỉ để lại cho ngài một phần, hay là nô tì đi gọi bọn họ dậy làm thêm chút thức ăn?”
Tần Tu Viễn nói: “Đưa phần cơm của ta tới, cho Tần Dũng lót dạ trước.”
Cả buổi trưa sắc mặt Tần Dũng đều không tốt, lúc này cũng giãn ra một chút: “Hắc hắc… Đa tạ tướng quân, ti chức sao có thể ăn cơm của tướng quân chứ, lát nữa Tần Trung tùy tiện nấu giúp ta một bát mì là được.”
Tần Trung trừng mắt nhìn hắn một cái: Ai muốn nấu mì cho ngươi?
Minh Sương đáp lại rồi rời đi, mấy người ngồi ở chính sảnh của Phi Hiên Các chờ, bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm của thịt heo.
“Mùi gì vậy?” Tần Dũng lẩm bẩm nói.
“Dường như từ phòng bếp nhỏ bay tới…” Tần Trung nói.
Tần Tu Viễn hơi nhíu mày, hắn luôn không thích ăn đêm, vì thế bếp nhỏ vẫn bỏ không ở đó, lúc này truyền đến mùi hương như vậy, chẳng lẽ là hạ nhân nào lén lút nhóm lửa nấu ăn?
Vừa nghĩ, hắn liền đứng lên, đi về phía bếp nhỏ…
Chương 6: Mì trộn mỡ heo
Trong bếp nhỏ, Đường Nguyễn Nguyễn đang bận rộn nấu mì. Người cổ đại thật sự là đi ngủ sớm, mà nàng quen ngủ muộn, xuyên qua bên này, buổi tối cũng không có chuyện gì làm nên tính toán đến nấu chút đồ ăn.
Buổi tối nàng ăn cơm xong, liền vào phòng bếp lớn lấy một cân thịt mỡ heo cùng hai cân mì. Tuy rằng nàng không giỏi làm mấy món chính, nhưng mấy món như đồ ăn vặt hay thức ăn nhẹ nàng đều có thể làm ra.
Vốn cho rằng thời đại này không có mì, nhưng sau khi nhớ lại nguồn gốc của mì bắt nguồn từ thời Tần Thủy Hoàng, nàng đi tìm một chút mà thật sự tìm ra được, vô cùng cao hứng mang về phòng bếp nhỏ, nàng tính toán làm mì trộn thịt mỡ heo.
Tần Tu Viễn đứng ở cửa, hắn còn chưa lên tiếng thì đã bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn.
Tóc Đường Nguyễn Nguyễn được cột lại phía sau bằng dải lụa mềm, một lọn tóc phất phơ trước vầng trán mịn của nàng, lúc này nàng đang cầm đôi đũa dài trong tay, chuyên chú đảo mì trong nồi, cạnh nồi là một chén dầu nóng. Hóa ra mùi thơm kia là từ chỗ này truyền ra.
Thải Vi cùng Thải Bình ngồi ở một bên, vẻ mặt chờ mong nhìn trong nồi.
Tần Tu Viễn giật giật khóe miệng, chẳng lẽ nàng còn làm cho nha hoàn ăn?
Đường Nguyễn Nguyễn luôn toàn tâm toàn ý khi nấu ăn.
Thịt mỡ được rửa sạch từ trước, Đường Nguyễn Nguyễn dùng dao thái thành từng miếng nhỏ. Sau đó nàng bắt một nồi nước lên bếp đun sôi, chờ đến khi hơi nước bốc lên lại cho thịt mỡ vào, nấu tóp mỡ là công việc đòi hỏi tính kiên nhẫn cao, đợi cho tới khi tóp mỡ tỏa ra mùi thơm ngào ngạt mới được.
Không bao lâu, thịt mỡ đã được nấu thành mỡ lợn, còn phần tóp mỡ này kết cấu rất tốt, dầu nóng nấu ra trong suốt thấy đáy, vả lại thịt thơm toả ra bốn phía.
Sau khi để nguội, mỡ lợn trở thành chất rắn màu trắng, dùng đũa nhẹ nhàng chạm vào, có thể chọc ra một lỗ nhỏ, vừa trơn vừa dày đặc.
Thời gian vừa đúng lúc, nàng vớt mì ra, bỏ vào bốn cái chén lớn, lại lấy thêm một cái chén khác để trộn gia vị. Nàng thêm vào đó hai muỗng hành lá xắt nhỏ, bốn muỗng tóp mỡ, một muỗng nước tương, một muỗng muối cùng một ít ớt bột, quấy đều rồi đặt ở một bên dự phòng.
Sợi mì trắng nõn đang nằm an phận trong chén, rưới một thìa dầu nóng trộn ớt bột lên trên liền phát ra âm thanh “xèo xèo”, nước tương nhanh chóng thấm vào trong từng sợi mì, nháy mắt cả tô mì đều có hương sắc đầy đủ.
“Được rồi! Tự mình trộn mì đi!” Đường Nguyễn Nguyễn cười tủm tỉm nói.
Nàng tự bưng một chén, lấy một đôi đũa ra sức trộn lên, Thải Vi và Thải Bình cũng học theo dáng vẻ của nàng, đổ nước sốt và mì trong bát lên khuấy đều một chút.
Động tác của Thải Bình thật cẩn thận, sợ làm đứt sợi mì. Nàng ấy thấy trộn gần như xong, liền gắp một sợi mì đưa vào miệng: “Ôi! Thật thơm!”
Ngay sau đó, nàng lại gắp thêm một đũa mì, nhanh như chớp nuốt vào miệng, nước sốt thậm chí bắn ra ngoài hai giọt, gắp hai đũa mì liền hơn phân nửa mì trong chén. Mì hút no nước sốt, trơn trượt mà ngon miệng, Thải Vi cũng học theo bộ dáng của Thải Bình, nuốt đến vang lên.
“Khụ khụ…”. Tần Tu Viễn đứng ở cửa đã lâu, nhưng mì trộn tóp mỡ quá hấp dẫn cho nên không có ai phát hiện ra hắn.
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu, nàng vừa mới bị cay xộc tới, lúc này đang thở hổn hển, bộ dáng bất nhã này rơi vào mắt của Tần Tu Viễn khiến nàng có chút xấu hổ. Nàng nhanh chóng rút khăn tay, lau miệng, phúc thân nói: “Tướng quân!”
Đêm đại hôn đó gặp mặt quá vội vàng, nàng cũng không có ấn tượng sâu sắc gì với hắn, mãi cho đến lúc này, nàng mới thấy rõ bộ dáng của nam nhân này…
Tần Tu Viễn trời sinh đã có một đôi mắt phượng phong lưu đa tình, lúc hắn không cười cũng mang theo ba phần ý vị, trên đôi mắt phượng là chân mày dài kiếm dài đến tóc mai, làm cho khuôn mặt của hắn thêm vài phần oai hùng. Vẻ ngoài như vậy, nhìn nhiều chỉ sợ là làm cho người ta phải đỏ mặt. Nhưng giờ phút này biểu tình của hắn lạnh lùng, môi mỏng hơi cong, đang nhìn bọn họ vui vẻ.
Thải Bình và Thải Vi thấy thế cũng buông chén trong tay xuống, các nàng vội vàng hành lễ.
Tần Tu Viễn cười như không cười nói: “Bản tướng quân còn tưởng là ai, đường đường là trưởng nữ của Nội các thủ phụ, hóa ra cũng là người ham ăn háo uống.”
Đường Nguyễn Nguyễn hơi rũ mắt, nàng không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói: “Chỉ là đói bụng, nấu chút mì ăn mà thôi.”
Tần Tu Viễn thấy trên bàn còn dư lại một chén trên bệ bếp, nhìn chằm chằm rồi chớp mắt một cái, cổ họng khẽ chuyển động, cuối cùng hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.
“Tướng quân! Cơm chiều đã được đưa tới chính sảnh, hẳn là đủ cho hai vị Tần đại nhân dùng”. Bên ngoài phòng bếp nhỏ vang lên thanh âm của Minh Sương.
Tần Tu Viễn gật đầu, Minh Sương hành lễ xong liền lướt qua hắn, đi thẳng về phía phòng bếp nhỏ.
Tần Tu Viễn quay đầu nhìn, đột nhiên hiểu ra: Thì ra chén mì trong phòng bếp nhỏ là để lại cho Minh Sương? Nhưng bản tướng quân còn chưa ăn cơm!
…..
Trong Phi Hiên Các, Tần Dũng đã ăn no uống đủ, an ổn đi ngủ nhưng Văn Kiên bị hắn đánh, giờ phút này lại hận không thể ngủ được.
“Văn huynh, huynh làm sao vậy?” Tân binh Lý Đán thấy hắn trễ như vậy còn không ngủ, liền thấp giọng hỏi.
Phụ thân Lý Đán là một huyện thừa nho nhỏ, dụng tâm không ít mới nhét được hắn vào Cụ Phong doanh này, cũng hi vọng hắn có thể kết giao với quý nhân quan lớn nhiều một chút, cố gắng tìm lối thoát cho chính mình.
Văn Kiên bình thường chướng mắt Lý Đán, nhưng hôm nay hắn bị thương, không nghĩ tới Lý Đán còn hỗ trợ bưng trà đưa nước, lúc này liền thu hồi giọng điệu cao ngạo lúc bình thường: “Không sao, chỉ là đau đến không ngủ được.”
Xương sườn của hắn suýt nữa bị đánh gãy, trên mặt cũng mang theo vết bầm tím cùng sưng đỏ, khuôn mặt trắng nõn này, đã nhìn không ra hình dạng ban đầu.
Lý Đán hùa vào nói: “Tần hiệu úy này cũng không biết chừng mực, ngày đầu tiên huấn luyện đã dằn vặt chúng ta như vậy.”
Hắn nhìn sắc mặt Văn Kiên, tiếp tục nói: “Văn huynh chỉ là nói ra suy nghĩ của tất cả mọi người mà đã bị hắn nhục mạ, huynh động thủ như vậy đúng là hợp tình hợp lí! Ta thật hối hận lúc ấy không kịp ra tay tương trợ, ai…”
Văn Kiên liếc hắn một cái, nói: “Không cần vuốt mông ngựa nữa, ngươi muốn gì cứ việc nói thẳng.”
Lý Đán cười, xoa xoa tay: “Văn huynh…Từ ngày tới quân doanh, huynh đệ chúng ta đã lâu cũng chưa chạm vào nữ nhân.”
Hắn ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Văn Kiên, nói: “Văn Huynh thấy sao?”
Văn Kiên giả vờ không hiểu: “Quân doanh trọng địa, nữ nhân ở đâu ra? Chẳng lẽ người thèm nữ nhân tới phát điên rồi?”
Lý Đàn cúi người lại gần, nhỏ giọng nói: “Ta biết, chỗ ngoặt phòng tạp dịch của quân doanh có cô nương ôn nhu đang chờ Văn huynh.”
Văn Kiên khẽ biến sắc: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì!”
Lý Đán nói: “Văn huynh, huynh yên tâm, chắc chắn ta sẽ không nói ra bên ngoài.”
Hắn lại tỏ vẻ buồn bã: “Chỉ cần ngày sau Văn huynh có thể cân nhắc ta một chút, ta chẳng những giúp huynh giữ bí mật này, còn có thể giúp huynh…”
Văn Kiên liếc hắn một cái, âm thầm phỉ nhổ, ngoài miệng lại nói: “Ngươi và ta là huynh đệ, chiếu cố lẫn nhau là chuyện nên làm.”
Lý Đán nhếch miệng cười, nói: “Đa tạ Văn huynh!”
Dứt lời, hai người lại châm chọc pha trò vài câu, Văn Kiên liền nói mệt, muốn đi ngủ.
Lý Đán thì ra ngoài đi tiểu. Hắn ra khỏi doanh trướng dành cho tân binh, đi về bên trái một đoạn, chỗ đó khá tiện lợi.
Sau khi trút xong gánh nặng, hắn nhanh chóng trở về…
Phía trước chính là góc khuất của trạm gác quân doanh. Nơi đó vị trí hẻo lánh, cỏ dại mọc cao nửa thân người, lại không có người đứng gác. Mấy phòng tạp dịch để trống, trừ bỏ binh khí cũ không ai quản lý, còn có… Hắn dừng lại đưa mắt nhìn xa xa, do dự không thôi, cuối cùng đầu óc nóng lên, cất bước hướng về bên đó.
Lý phu nhân là phu nhân của Hàn Lâm đại học sĩ, có giao hảo với Tần lão phu nhân. Lý phu nhân là người chân thực nhiệt tình, rất có danh tiếng trong các phu nhân ở đế đô, nhưng có một khuyết điểm là thích so sánh, hơn nữa nhất định bà ta phải thắng.
Hết lần này tới lần khác Tần lão phu nhân cũng là người không chịu thua kém, lần này Lý phu nhân cho mời vài vị quan cùng gia quyến đến nghe ca kịch, nếu bà không sẽ cảm thấy bị cười chê.
Tần lão phu nhân nói: “Như vậy đi, ngày mai Nguyễn Nguyễn bồi ta đi, con vừa mới gả tới đây, ngày sau cũng không thể tránh được những lần giao thiệp với gia quyến quan lại khác, sớm thân thiết một chút cũng tốt.”
Dưới triều Đại Minh, dân phong cởi mở, nữ tử đã gả cho người ta thì không cần giống như khi chưa gả, cả ngày quanh quẩn trong khuê phòng.
Đường Nguyễn Nguyễn há miệng muốn cự tuyệt, nhưng nàng nhìn thấy ánh mắt không cho phép từ chối của mẹ chồng thì yên lặng nuốt lời định nói xuống, nhu thuận đáp: “Vâng!”
…..
Từ chính sảnh đi ra, Đường Nguyễn Nguyễn liền đi thẳng đến bếp nhỏ của Phi Hiên Các.
Sau khi bước vào, nàng cảm giác thật sự rất bẩn, nồi niêu xoong chảo được phủ một tầng tro dày, trong bếp dường như cũng không có nguyên liệu nấu ăn nào. Nàng lẩm bẩm: “Bếp nhỏ này bình thường không có ai sử dụng sao?”
Đúng lúc nha hoàn Minh Sương của Tần Tu Viễn tiến vào, nàng ấy trả lời: “Phu nhân, tướng quân không có thói quen ăn khuya cho nên ngày thường phòng bếp nhỏ này đều không dùng tới. Hay là người ra ngoài trước đi, cẩn thận dính bẩn lên quần áo của người.”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Không có gì, ta muốn dọn dẹp nhà bếp một chút, bình thường có thể sử dụng để làm chút điểm tâm.”
Minh Sương đáp: “Vâng, vậy để nô tỳ đến giúp người.”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu cười nói: “Vất vả cho ngươi rồi, đa tạ.”
Nàng là một người đến từ hiện đại, trước mắt vẫn không có thói quen để người khác hầu hạ mình, cho nên được chủ động hỗ trợ, tất nhiên nàng sẽ thành tâm nói lời cảm tạ.
Minh Sương sửng sốt: “Vâng, đây là việc nô tỳ lên làm.” Dứt lời, liền lập tức tìm chổi cùng khăn lau, bắt đầu thu thập.
“Tiểu thư, chuyển hết đồ trong rương hồi môn vào bếp nhỏ sao?” Thải Bình và Thải Vi đã tìm ra thứ mà Đường Nguyễn Nguyễn muốn dùng, đầy một cái rương lớn.
Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn sáng ngời, nàng lập tức chạy tới, gấp không chờ nổi mà mở cái rương ra. Lớn thì có lò nướng điện, lò vi sóng, nhỏ thì có túi bắt kem, dao cắt bơ cùng khuôn bánh quy, cái gì nàng cần đều có. Nhưng mà không có điện thì làm sao bây giờ? Nàng thử vặn vặn công tắc của lò vi sóng, “Teng!”, bên trong lại có thể sáng?
Đường Nguyễn Nguyễn sợ tới mức vội vàng đóng lại, trong lòng thầm nghĩ: Đây là thứ kỳ diệu gì vậy! Không có điện mà cũng có thể sử dụng bình thường?
Nhưng mà như vậy cuối cùng cũng khiến cho nàng cảm thấy yên lòng.
Thái Bình nghi hoặc nói: “Tiểu thư có mấy thứ đồ mới mẻ kỳ lạ như vậy từ khi nào vậy?” Đường Nguyễn Nguyễn đành bịa thêm: “Những thứ này… Là lúc ta thành thân một bằng hữu tặng, hắn, hắn du ngoạn bốn phương, cái gì mới lạ hắn đều có.”
Thải Bình bừng tỉnh nói: “Thì ra là như thế!”
Lúc này Thải Vi và Minh Sương đã dọn dẹp xong phòng bếp, Đường Nguyễn Nguyễn liền gọi hạ nhân đến giúp đỡ bày hết đồ vào trong bếp nhỏ.
Nhìn thấy kệ bếp sạch tới mức không dính một hạt bụi cùng với dụng cụ được trưng bày chỉnh tề, tâm tình nàng tức khắc trở nên rất tốt. Nàng nhìn thấy bên trong còn cất giấu một khối bơ lạt thì nhịn không được muốn động tay một chút, nàng phân phó: “Thải Vi, giúp ta đi đến phòng bếp lớn lấy một ít hạt ngô tới.”
Thải Vi đáp ứng rời đi.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, Thải Bình và Minh Sương ở một bên tò mò nhìn.
Nàng múc một chén nước nhỏ trước sau đó lại tìm được dầu ngô cùng đường trắng còn sót lại trong phòng bếp, nàng kiếm một cái xoong tương đối nhẹ rồi rửa sạch. Làm xong hết thì thấy Thải Vi ôm một túi hạt ngô trở về.
Đường Nguyễn Nguyễn thêm dầu ngô vào chảo, theo lý thuyết cần dầu nóng đến khoảng 180 độ rồi mới cho hạt ngô vào, nhưng bây giờ không có nhiệt kế chuyên dụng, vì thế chỉ có thể dựa vào phán đoán của chính mình, nàng nhìn thấy dầu xuất hiện gợn sóng thì cảm thấy đã đúng lúc thì đổ hạt ngô vào trong.
Hạt ngô vàng ươm trong nồi, nàng cầm lấy cái muôi cán dài nhẹ nhàng đảo quanh, đảm bảo hạt ngô trước sau nóng đều. Không bao lâu, ngô trong nồi liền “tách” một tiếng, mấy hạt ngô đã nở thành hạt bắp rang bơ đầu tiên. Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế thì lập tức cầm cái vung đậy lại, chỉ nghe thấy thanh âm “Tách! Tách! Tách” trong nồi vang lên không ngừng, giống như đám ngô này nghịch ngợm gõ cửa. Lúc này, ba nha hoàn ở một bên đều tò mò duỗi cổ nhìn, bình thường ngô khô này cũng không có ai ăn, lúc này cũng không biết phu nhân muốn làm cái gì?
Đường Nguyễn Nguyễn lại bưng nồi lên nhẹ nhàng lắc lư, nàng cố gắng tránh những hạt ngô chưa bung dính chảo. Mãi cho đến khi tiếng “tách”trong nồi biến mất, nàng mới nhấc ra khỏi lửa để mở nắp nồi
Mùi bắp bơ nóng phả vào mặt, hạt ngô vàng khô ban đầu biến thành bắp rang màu vàng nhạt, tròn tròn kết dính với nhau, nhìn qua vô cùng hấp dẫn. Đường Nguyễn Nguyễn dùng đũa gắp thử một cục bỏng ngô ra, hình dạng này không tồi, nếu dùng chảo thì bỏng ngô nở ra là hình dạng bất quy tắc, nhưng nếu dùng xoong thì có thể làm ra loại bỏng ngô tròn như trong rạp chiếu phim, đây chính là đồ ăn vặt không thể thiếu khi xem phim!
Nhân tiện, không phải ngày mai nàng sẽ đi xem kịch sao? Dù sao cùng xem kịch cũng không khác nhau lắm, tất nhiên là phải mang theo chút đồ ăn. Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ như vậy liền tiếp tục bắt đầu bước tiếp theo, nàng tìm một cái chảo nhỏ, thêm một miếng bơ lạt và hai thìa đường trắng cùng một ít nước sạch, sau đó nổi lửa từ từ bắt đầu nấu, thời điểm xuất hiện bọt khí nhỏ, nàng liền bắt đầu khuấy để nước bay hơi tốt hơn, khi bọt khí to nổi lên thì đường mới bắt đầu sôi. Cho đến khi hỗn hợp có màu nâu sẫm, nước đường trở nên đặc sệt, nàng mới đổ toàn bộ bắp rang vào trong nồi đảo đều.
Nàng tỉ mỉ quan sát cho đến khi mỗi viên bắp rang đều dính nước đường mới dừng lại. Sau khi buông muôi ra, cánh tay đã có chút mỏi. Bắp rang vàng nhat ban đầu, sau khi được bọc một lớp nước đường, mùi bơ lạt tỏa ra tràn ngập toàn bộ phòng bếp nhỏ.
Thải Bình nhịn không được hỏi: “Tiểu thư, đây là cái gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Đây là bỏng ngô!” Nàng lấy tay nắm lấy một viên, bỏ vào miệng: “Ừm, cũng không tệ lắm, chờ nguội sẽ giòn hơn.”
Nàng thấy ba nha hoàn trông mong nhìn thì nói: “Các ngươi có muốn nếm thử không?”
Dứt lời, nàng cầm lấy muôi lớn xúc một đĩa ra cho các nàng ấy ăn. Thải Bình và Thải Vi tất nhiên là thấy quen rồi nhưng Minh Sương lại có chút khó xử: “Đây là món phu nhân tự tay làm, nô tỳ, nô tỳ không dám…”
Phủ Trấn Quốc tướng quân có quy củ cực nghiêm, nàng tuyệt đối không dám vượt phép. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Không sao, ta mời ngươi ăn, đến đây…”
Dứt lời, nàng liền bưng đĩa đưa cho Minh Sương.
Minh Sương thụ sủng nhược kinh cầm một viên: “Đa tạ phu nhân.”
Nàng ấy nhìn bỏng ngô trong tay, tròn trịa đầy đặn, lớp đường vàng ươm còn có chút dính tay.
Ngửi một chút đã thấy mùi thơm tỏa ra bốn phía, nàng nhanh chóng bỏ vào trong miệng…
*Thụ sủng nhược kinh 受宠若惊 có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Chương 5: Cụ Phong doanh
Hàm răng nhẹ nhàng cắn một cái, bắp rang liền vỡ vụn, nước đường nâu hòa quyện với vị bắp bơ dịu êm, quanh quẩn ở đầu lưỡi, nhanh chóng được đưa vào cổ họng.
Bất tri bất giác đã ăn xong một viên, Minh Sương mở to đôi mắt, kích động nói: “Bắp rang bơ này ăn quá ngon!”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy nàng ấy thích như vậy, nàng cũng có cảm giác thành tựu, liền nói: “Thích thì hãy ăn nhiều một chút, còn có một nồi to!”
Lúc này, Thải Bình và Thải Vi cũng bất chấp không nói câu gì, đang nhét hết viên này đến viên khác vào miệng, loại đồ ăn vặt như bỏng ngô, làm sao có thể nếm thử một viên chứ?
Chỉ chốc lát sau, mấy người đã ăn no, Đường Nguyễn Nguyễn vừa nhìn trong nồi còn không ít bỏng ngô, liền nói: “Bỏng ngô gần như đã nguội, ta đậy nó vào trước, các ngươi muốn ăn thì cứ tự mình đến lấy.”
Dừng lại một chút, nàng lại dặn dò: “Có thể ăn hết trong ngày là tốt nhất, ngày mai ta lại làm một ít, có thể vừa nghe ca kịch vừa ăn.”
Kỳ thật nàng cũng chưa từng nghe qua ca kịch cổ đại, chỉ là cảm thấy ngồi lâu sẽ rất nhàm chán, tất nhiên là phải có chút gì đó ăn mới được.
Ba người Thải Bình gật gật đầu
……
Ngoại ô, Cụ Phong doanh.
“Còn chưa đến một phần tư canh giờ mà đã có người không kiên trì được? Các người muốn nếm thử tư vị của quân côn hay sao?”
Thân tín của Tần Tu Viễn – Tần Dũng cầm quân côn trong tay, hắn đứng ở sân luyện binh như hổ rình mồi, canh gác các tân binh đứng tấn, nếu ai không trụ được trước, hắn sẽ thưởng một quân côn.
Nghe xong lời này, đám tân binh lại mạnh mẽ nâng cao tình thần, nỗ lực khống chế đôi chân đang đang run rẩy, trên đầu không ít người đã chảy ra mấy giọt mồ hôi lớn.
Đột nhiên, một tân bình quỳ xuống rồi hét lên: “Lão tử không luyện nữa!”
Sắc mặt Tần Dũng sửng sốt, hắn vác theo quân côn đi qua…
Tần Tu Viễn ngồi ở trong doanh trại xử lý quân vụ, Tần Trung xốc trướng tiến vào, vội vàng nói: “Tướng quân, không tốt rồi, có tân binh không phục, đang đánh nhau cùng Tần Dũng!”
Tần Tu Viễn vẫn chưa ngước mắt lên, chỉ thuận miệng hỏi: “Ai thắng?”
Tần Trung sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Cái này… Đương nhiên là Tần Dũng thắng.”
Ngay sau đó hắn lại lắc đầu nói: “Nhưng cái này không phải vấn đề chính! Cái quan trọng là tân binh kia… Hắn là nhi tử do chính thất của Tây Bá Hầu Văn Kiên sinh ra, bây giờ bị đả thương, đang nháo muốn cáo trạng lên triều đình!”
Tần Tu Viễn nhàn nhạt nói: “Cho hắn đi. Nói cho hắn biết, chưa được phép mà tự tiện rời khỏi quân doanh thì xem như đào ngũ mà trị tội.”
Tần Trung sửng sốt, lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Một lát sau, Tần Trung lôi kéo Tần Dũng tiến vào, nói: “Vị Thế tử gia kia đã yên ổn, nhưng hắn bị thương không nhẹ, chỉ sợ mấy ngày cũng không xuống giường được, ty chức đưa hắn đi đến doanh trướng nghỉ ngơi.”
Tần Tu vẫn đang múa bút thành văn, chỉ đáp: “Ừm.”
Tần Dũng có chút chột dạ, búi tóc chỉnh tề ban đầu do đánh nhau nên có chút rối tung lên, bộ dáng hơi chật vật, hắn sửa sửa vạt áo, chắp tay nói: “Ti chức tham kiến tướng quân.”
Tần Tu Viễn đang cầm bút lông sói trong tay, nghe vậy thì ngừng lại: “Đánh tận hứng rồi sao?”
Tần Dũng ngượng ngùng lắc đầu.
Tần Tu Viễn nhàn nhạt nói: “Đi lãnh hai mươi quân côn.”
Tần Trung do dự hỏi: “Tướng quân… Cái này?”
Tần Dũng cắn chặt môi, không nói một lời.
TRên mặt Tần Tu Viễn không có biểu tình: “Làm gì có chuyện hiệu úy cùng tân binh đánh nhau? Không kiểm soát được tình hình, nên phạt.”
Tần Dũng cúi đầu nói: “Tướng quân, ngài muốn phạt ta, ta nhận. Nhưng ta có một chuyện không rõ.”
Tần Tu Viễn ngước mắt lên: “Nói.”
Tần Dũng hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Tướng quân tay cầm binh quyền, rõ ràng có thể trấn giữ ở Bắc cương, tọa trấn một phương. Nếu đám tiểu oa nhi Bắc Tề dám tới, dẫn theo các huynh đệ đi giết cho bọn chúng đến một mảnh giáp cũng không còn, chẳng phải là vui sao?”
Dừng một chút, hắn lại ảm đạm nói: “Vì sao hết lần này tới lần khác ở lại kinh thành, đến giáo dưỡng đám ăn chơi trác táng này?”
Tần Dũng quay đầu lại ngẫm lại, vậy mà lại bị một tên tiểu tử chưa đủ lông tóc chọc giận, hắn cũng có chút tức giận chính mình.
Tần Trung khẽ nhíu mày vẫn chưa lên tiếng, nhưng kỳ thật vấn đề này cũng quanh quẩn trong lòng hắn hồi lâu.
Từ ba năm trước Trấn Quốc Công qua đời, Nhị công tử bị gãy tay liền xin từ quan, nhàn nhã ở nhà.
Sau đó Bắc Tề tiến phạm, triều đình vô tướng có thể dùng được, Tần Tu Viễn liền tự xin xuất chiến, lúc ấy một đám lão thần cực lực phản đối, là hắn lập quân trạng mới lấy được binh phù của Hoàng thượng một lần nữa.
Từ năm mười bốn tuổi, Tần Tu Viễn đã đi theo phụ thân và ca ca ra chiến trường, vốn mưa dầm thấm đất, lại thêm tư chất thông minh, nên sau khi đến Bắc Cương, hắn đã nhanh chóng xoay chuyển tình thế, giúp Đại Minh chuyển bại thành thắng.
Sau khi chiến tranh kết thúc, Tần Tu Viễn lựa chọn hồi đế đô để sinh sống, gần đây mới tiếp nhận chức vụ ở Cụ Phong doanh.
Cụ Phong doanh không giống như những quân doanh khác, rất nhiều tân binh đều là con nối dõi của các gia tộc thế gia, không ít người còn kế thừa tước vị sau này, mục đích tới quân doanh chỉ là mạ một lớp vàng, chuẩn bị cho ngày sau thừa kế hoặc thăng chức.
Trước khi Tần Tu Viễn tiếp quản, Cụ Phong doanh này chịu sự giám sát của Tuần Phòng đế đô, rất nhiều chuyện đều chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt. Làm việc cũng phải thật cẩn thận, chỉ sợ sơ suất sẽ đắc tội hơn phân nửa triều đình. Tần Trung cùng Tần Dũng thật sự không rõ tướng quân vì cái gì lại muốn đi lên thang dẫn xuống hồ nước đục này.
Tần Tu Viễn suy tư một chút mới nói: “Ta đều có lí do của ta, bây giờ các người cứ an tâm chờ đợi.”
Tần Tu Viễn vẫn luôn cảm thấy năm đó cái chết của phụ thân cùng đại ca vô cùng kỳ quái, lúc ấy Tả tướng dẫn đầu đi sứ Bắc Tề nghị hòa, sau đó phụ thân đuổi kịp đội ngũ sứ thần. Ngay lúc ấy có tính toán, nếu Bắc Tề không đồng ý hòa giải, vậy sẽ để phụ tử bọn họ chuẩn bị chiến tranh.
Nhưng sau đó lại xảy ra một loạt biến cố, thời điểm trở về chỉ có Tả tướng cùng Nhị ca thân mang trọng thương. Những binh lính hộ tống bọn ho trở về lúc ấy, người thì chết người thì bị thương, còn thừa mấy người thì nhập vào Cụ Phong doanh này. Chỉ là không biết vì sao lại không tìm thấy danh sách. Mà hiện tại cũng không có khả năng công khai đi tìm những người đến Bắc Tề lúc đó, Tần Tu Viễn chỉ có thể chậm rãi điều tra.
Tần Dũng còn muốn nói cái gì nhưng Tần Trung đã kéo hắn lại, lắc lắc đầu.
Tần Dũng mím môi không nói, chỉ nâng trướng đi ra ngoài. Chốc lát sau bên ngoài liền truyền đến tiếng quân côn đập, Tần Dũng là người có thể nhẫn, toàn bô quá trình đều cắn răng, không kêu lấy một tiếng. Tân Trung ở trong lều nghe cũng không đành lòng. Không đến một khắc, thanh âm bên ngoài đã ngừng lại.
Tần Tu Viễn thở dài, nói: “Đi!”
Tần Trung ngạc nhiên: “Đi đâu?”
Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Dẫn Tần Dũng về phủ.”
…..
Tần Dũng bị đánh đến mông nở hoa. Nếu là người bình thường đã sớm không xuống giường được, nhưng hắn có căn cơ tốt, lúc này được Tần Trung đỡ, từng bước một trở về Phi Hiên Các. Lúc này đã gần đến giờ Hợi, Tần Dũng ăn đánh, lại không được ăn cơm chiều nên sớm đã suy yếu đến cực điểm.
Tần Tu Viễn thấy hắn như vậy thì nhíu nhíu mày, hỏi: “Minh Sương, phòng bếp lớn còn thức ăn không?”
Minh Sương hành lễ, đáp: “Tướng quân, lúc này người ở phòng bếp lớn sợ là đã nghỉ ngơi, chỉ để lại cho ngài một phần, hay là nô tì đi gọi bọn họ dậy làm thêm chút thức ăn?”
Tần Tu Viễn nói: “Đưa phần cơm của ta tới, cho Tần Dũng lót dạ trước.”
Cả buổi trưa sắc mặt Tần Dũng đều không tốt, lúc này cũng giãn ra một chút: “Hắc hắc… Đa tạ tướng quân, ti chức sao có thể ăn cơm của tướng quân chứ, lát nữa Tần Trung tùy tiện nấu giúp ta một bát mì là được.”
Tần Trung trừng mắt nhìn hắn một cái: Ai muốn nấu mì cho ngươi?
Minh Sương đáp lại rồi rời đi, mấy người ngồi ở chính sảnh của Phi Hiên Các chờ, bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm của thịt heo.
“Mùi gì vậy?” Tần Dũng lẩm bẩm nói.
“Dường như từ phòng bếp nhỏ bay tới…” Tần Trung nói.
Tần Tu Viễn hơi nhíu mày, hắn luôn không thích ăn đêm, vì thế bếp nhỏ vẫn bỏ không ở đó, lúc này truyền đến mùi hương như vậy, chẳng lẽ là hạ nhân nào lén lút nhóm lửa nấu ăn?
Vừa nghĩ, hắn liền đứng lên, đi về phía bếp nhỏ…
Chương 6: Mì trộn mỡ heo
Trong bếp nhỏ, Đường Nguyễn Nguyễn đang bận rộn nấu mì. Người cổ đại thật sự là đi ngủ sớm, mà nàng quen ngủ muộn, xuyên qua bên này, buổi tối cũng không có chuyện gì làm nên tính toán đến nấu chút đồ ăn.
Buổi tối nàng ăn cơm xong, liền vào phòng bếp lớn lấy một cân thịt mỡ heo cùng hai cân mì. Tuy rằng nàng không giỏi làm mấy món chính, nhưng mấy món như đồ ăn vặt hay thức ăn nhẹ nàng đều có thể làm ra.
Vốn cho rằng thời đại này không có mì, nhưng sau khi nhớ lại nguồn gốc của mì bắt nguồn từ thời Tần Thủy Hoàng, nàng đi tìm một chút mà thật sự tìm ra được, vô cùng cao hứng mang về phòng bếp nhỏ, nàng tính toán làm mì trộn thịt mỡ heo.
Tần Tu Viễn đứng ở cửa, hắn còn chưa lên tiếng thì đã bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn.
Tóc Đường Nguyễn Nguyễn được cột lại phía sau bằng dải lụa mềm, một lọn tóc phất phơ trước vầng trán mịn của nàng, lúc này nàng đang cầm đôi đũa dài trong tay, chuyên chú đảo mì trong nồi, cạnh nồi là một chén dầu nóng. Hóa ra mùi thơm kia là từ chỗ này truyền ra.
Thải Vi cùng Thải Bình ngồi ở một bên, vẻ mặt chờ mong nhìn trong nồi.
Tần Tu Viễn giật giật khóe miệng, chẳng lẽ nàng còn làm cho nha hoàn ăn?
Đường Nguyễn Nguyễn luôn toàn tâm toàn ý khi nấu ăn.
Thịt mỡ được rửa sạch từ trước, Đường Nguyễn Nguyễn dùng dao thái thành từng miếng nhỏ. Sau đó nàng bắt một nồi nước lên bếp đun sôi, chờ đến khi hơi nước bốc lên lại cho thịt mỡ vào, nấu tóp mỡ là công việc đòi hỏi tính kiên nhẫn cao, đợi cho tới khi tóp mỡ tỏa ra mùi thơm ngào ngạt mới được.
Không bao lâu, thịt mỡ đã được nấu thành mỡ lợn, còn phần tóp mỡ này kết cấu rất tốt, dầu nóng nấu ra trong suốt thấy đáy, vả lại thịt thơm toả ra bốn phía.
Sau khi để nguội, mỡ lợn trở thành chất rắn màu trắng, dùng đũa nhẹ nhàng chạm vào, có thể chọc ra một lỗ nhỏ, vừa trơn vừa dày đặc.
Thời gian vừa đúng lúc, nàng vớt mì ra, bỏ vào bốn cái chén lớn, lại lấy thêm một cái chén khác để trộn gia vị. Nàng thêm vào đó hai muỗng hành lá xắt nhỏ, bốn muỗng tóp mỡ, một muỗng nước tương, một muỗng muối cùng một ít ớt bột, quấy đều rồi đặt ở một bên dự phòng.
Sợi mì trắng nõn đang nằm an phận trong chén, rưới một thìa dầu nóng trộn ớt bột lên trên liền phát ra âm thanh “xèo xèo”, nước tương nhanh chóng thấm vào trong từng sợi mì, nháy mắt cả tô mì đều có hương sắc đầy đủ.
“Được rồi! Tự mình trộn mì đi!” Đường Nguyễn Nguyễn cười tủm tỉm nói.
Nàng tự bưng một chén, lấy một đôi đũa ra sức trộn lên, Thải Vi và Thải Bình cũng học theo dáng vẻ của nàng, đổ nước sốt và mì trong bát lên khuấy đều một chút.
Động tác của Thải Bình thật cẩn thận, sợ làm đứt sợi mì. Nàng ấy thấy trộn gần như xong, liền gắp một sợi mì đưa vào miệng: “Ôi! Thật thơm!”
Ngay sau đó, nàng lại gắp thêm một đũa mì, nhanh như chớp nuốt vào miệng, nước sốt thậm chí bắn ra ngoài hai giọt, gắp hai đũa mì liền hơn phân nửa mì trong chén. Mì hút no nước sốt, trơn trượt mà ngon miệng, Thải Vi cũng học theo bộ dáng của Thải Bình, nuốt đến vang lên.
“Khụ khụ…”. Tần Tu Viễn đứng ở cửa đã lâu, nhưng mì trộn tóp mỡ quá hấp dẫn cho nên không có ai phát hiện ra hắn.
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu, nàng vừa mới bị cay xộc tới, lúc này đang thở hổn hển, bộ dáng bất nhã này rơi vào mắt của Tần Tu Viễn khiến nàng có chút xấu hổ. Nàng nhanh chóng rút khăn tay, lau miệng, phúc thân nói: “Tướng quân!”
Đêm đại hôn đó gặp mặt quá vội vàng, nàng cũng không có ấn tượng sâu sắc gì với hắn, mãi cho đến lúc này, nàng mới thấy rõ bộ dáng của nam nhân này…
Tần Tu Viễn trời sinh đã có một đôi mắt phượng phong lưu đa tình, lúc hắn không cười cũng mang theo ba phần ý vị, trên đôi mắt phượng là chân mày dài kiếm dài đến tóc mai, làm cho khuôn mặt của hắn thêm vài phần oai hùng. Vẻ ngoài như vậy, nhìn nhiều chỉ sợ là làm cho người ta phải đỏ mặt. Nhưng giờ phút này biểu tình của hắn lạnh lùng, môi mỏng hơi cong, đang nhìn bọn họ vui vẻ.
Thải Bình và Thải Vi thấy thế cũng buông chén trong tay xuống, các nàng vội vàng hành lễ.
Tần Tu Viễn cười như không cười nói: “Bản tướng quân còn tưởng là ai, đường đường là trưởng nữ của Nội các thủ phụ, hóa ra cũng là người ham ăn háo uống.”
Đường Nguyễn Nguyễn hơi rũ mắt, nàng không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói: “Chỉ là đói bụng, nấu chút mì ăn mà thôi.”
Tần Tu Viễn thấy trên bàn còn dư lại một chén trên bệ bếp, nhìn chằm chằm rồi chớp mắt một cái, cổ họng khẽ chuyển động, cuối cùng hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.
“Tướng quân! Cơm chiều đã được đưa tới chính sảnh, hẳn là đủ cho hai vị Tần đại nhân dùng”. Bên ngoài phòng bếp nhỏ vang lên thanh âm của Minh Sương.
Tần Tu Viễn gật đầu, Minh Sương hành lễ xong liền lướt qua hắn, đi thẳng về phía phòng bếp nhỏ.
Tần Tu Viễn quay đầu nhìn, đột nhiên hiểu ra: Thì ra chén mì trong phòng bếp nhỏ là để lại cho Minh Sương? Nhưng bản tướng quân còn chưa ăn cơm!
…..
Trong Phi Hiên Các, Tần Dũng đã ăn no uống đủ, an ổn đi ngủ nhưng Văn Kiên bị hắn đánh, giờ phút này lại hận không thể ngủ được.
“Văn huynh, huynh làm sao vậy?” Tân binh Lý Đán thấy hắn trễ như vậy còn không ngủ, liền thấp giọng hỏi.
Phụ thân Lý Đán là một huyện thừa nho nhỏ, dụng tâm không ít mới nhét được hắn vào Cụ Phong doanh này, cũng hi vọng hắn có thể kết giao với quý nhân quan lớn nhiều một chút, cố gắng tìm lối thoát cho chính mình.
Văn Kiên bình thường chướng mắt Lý Đán, nhưng hôm nay hắn bị thương, không nghĩ tới Lý Đán còn hỗ trợ bưng trà đưa nước, lúc này liền thu hồi giọng điệu cao ngạo lúc bình thường: “Không sao, chỉ là đau đến không ngủ được.”
Xương sườn của hắn suýt nữa bị đánh gãy, trên mặt cũng mang theo vết bầm tím cùng sưng đỏ, khuôn mặt trắng nõn này, đã nhìn không ra hình dạng ban đầu.
Lý Đán hùa vào nói: “Tần hiệu úy này cũng không biết chừng mực, ngày đầu tiên huấn luyện đã dằn vặt chúng ta như vậy.”
Hắn nhìn sắc mặt Văn Kiên, tiếp tục nói: “Văn huynh chỉ là nói ra suy nghĩ của tất cả mọi người mà đã bị hắn nhục mạ, huynh động thủ như vậy đúng là hợp tình hợp lí! Ta thật hối hận lúc ấy không kịp ra tay tương trợ, ai…”
Văn Kiên liếc hắn một cái, nói: “Không cần vuốt mông ngựa nữa, ngươi muốn gì cứ việc nói thẳng.”
Lý Đán cười, xoa xoa tay: “Văn huynh…Từ ngày tới quân doanh, huynh đệ chúng ta đã lâu cũng chưa chạm vào nữ nhân.”
Hắn ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Văn Kiên, nói: “Văn Huynh thấy sao?”
Văn Kiên giả vờ không hiểu: “Quân doanh trọng địa, nữ nhân ở đâu ra? Chẳng lẽ người thèm nữ nhân tới phát điên rồi?”
Lý Đàn cúi người lại gần, nhỏ giọng nói: “Ta biết, chỗ ngoặt phòng tạp dịch của quân doanh có cô nương ôn nhu đang chờ Văn huynh.”
Văn Kiên khẽ biến sắc: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì!”
Lý Đán nói: “Văn huynh, huynh yên tâm, chắc chắn ta sẽ không nói ra bên ngoài.”
Hắn lại tỏ vẻ buồn bã: “Chỉ cần ngày sau Văn huynh có thể cân nhắc ta một chút, ta chẳng những giúp huynh giữ bí mật này, còn có thể giúp huynh…”
Văn Kiên liếc hắn một cái, âm thầm phỉ nhổ, ngoài miệng lại nói: “Ngươi và ta là huynh đệ, chiếu cố lẫn nhau là chuyện nên làm.”
Lý Đán nhếch miệng cười, nói: “Đa tạ Văn huynh!”
Dứt lời, hai người lại châm chọc pha trò vài câu, Văn Kiên liền nói mệt, muốn đi ngủ.
Lý Đán thì ra ngoài đi tiểu. Hắn ra khỏi doanh trướng dành cho tân binh, đi về bên trái một đoạn, chỗ đó khá tiện lợi.
Sau khi trút xong gánh nặng, hắn nhanh chóng trở về…
Phía trước chính là góc khuất của trạm gác quân doanh. Nơi đó vị trí hẻo lánh, cỏ dại mọc cao nửa thân người, lại không có người đứng gác. Mấy phòng tạp dịch để trống, trừ bỏ binh khí cũ không ai quản lý, còn có… Hắn dừng lại đưa mắt nhìn xa xa, do dự không thôi, cuối cùng đầu óc nóng lên, cất bước hướng về bên đó.