Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53-54
Chương 53: Hạt dẻ rang đường
Mưa phùn bay bay như những sợi tơ mỏng, miên man trong lòng. Tần Tu Viễn như đã hạ quyết tâm, hắn bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch rồi nói: “Học!”
Phạm Thiếu Duẫn hiếm khi ở trước mặt hắn diễu võ dương oai một hồi, liền bày ra bộ dáng đáng tin cậy: “Được, điều thứ hai… Cần gãi đúng chỗ ngứa.”
Tần Tu Viễn hỏi : “Làm sao để gãi đúng chỗ ngứa đây?”
Phạm Thiếu Duẫn suy nghĩ một chút rồi nói: “Nữ nhân bình thường đều thích yêu lễ vật. Ví dụ như trang sức, son phấn, hoa lá thơ từ… Tóm lại nàng thích bất cứ điều gì thì ngươi hãy tặng thứ đó.”
Tần Tu Viễn hồi tưởng lại từng chút từng chút về quãng thời gian khi ở chung với nàng, dường như nàng… Chỉ quan tâm đến nấu nướng?
Phạm Thiếu Duẫn nói: “Nhớ kỹ! Phải tặng thường xuyên, có cơ hội là tặng, không có cơ hội thì phải tạo cơ hội.”
Tần Tu Viễn trịnh trọng gật đầu. Phạm Thiếu Duẫn nói: “Điều thứ ba…”
“Biểu ca!” Phạm Thiếu Mẫn mặc hồng y đứng cách đó không xa, nàng ta vẫy tay chào bọn họ. Phạm Thiếu Duẫn bất đắc dĩ: “Ngươi xem, có ngươi ở đây, ngay cả ca ca như ta cũng không thèm để ý.”
Phạm Thiếu Mẫn trực tiếp lướt qua Đường Nguyễn Nguyễn, đi tới trước mặt hai nam nhân, giống như mở túi vải hiến vật quý, nàng ta nói: “Biểu ca, huynh xem đây là cái gì?”
Là một túi hạt dẻ!
Phạm Thiếu Duẫn nói: “Thời tiết này… Muội lấy hạt dẻ ở đâu?”
Phạm Thiếu Mẫn đắc ý nói: “Muội nhớ biểu ca thích ăn hạt dẻ nhất, cho nên hôm qua nhờ người ra ngoài mua. Theo lý thì mùa này là không có, nhưng hạt dẻ này của muội không như vậy, nó được đặt trong hầm băng mấy tháng trước đây để bảo quản, bây giờ ăn hương vị cũng rất tốt! Nha hoàn của muội chạy qua mấy cửa hàng mới mua được, biểu ca xem muội có lợi hại không?”
Tần Tu Viễn liếc nhìn nàng ta một cái rồi nói: “Nha hoàn của muội lợi hại.”
Phạm Thiếu Duẫn nghe xong ha ha bật cười. Phạm Thiếu Mẫn có chút tức giận: “Biểu ca!”
Ngay lập tức lại cười duyên dáng: “Muội lại giống như khi còn nhỏ, giúp huynh bóc vỏ được không?”
Tần Tu Viễn nói: “Đa tạ, ta tự mình làm được.”
Nhưng Phạm Thiếu Mẫn mặc kệ, ngón tay trắng nõn cố sức bóc một hạt dẻ ra, sau đó lại cẩn thận loại bỏ phần màng mỏng. Nàng ta liếc mắt nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái rồi đưa hạt dẻ đến bên miệng của Tần Tu Viễn, nũng nịu nói: “Biểu ca, huynh nếm thử đi!”
Đường Nguyễn Nguyễn thoáng nhìn thấy nàng ta ngồi bên cạnh Tần Tu Viễn, còn làm ra cử chỉ thân mật cho hắn ăn, khóe miệng nàng mím chặt nhưng không nói gì. Tần Tu Viễn vốn đang nghiêm túc chơi cờ, kết quả bị hạt dẻ bất thình lình này làm cho giật mình, vì thế lúng túng ngửa ra sau vài tấc, đưa tay tiếp nhận: “Đa tạ.”
Phạm Thiếu Mẫn lộ ra vẻ mặt chờ mong: “Ngon không? Hạt dẻ này có ngon không?”
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ hừ một tiếng: “Sao có thể ngon…”
Tần Tu Viễn vốn không để ý tới Phạm Thiếu Mẫn, nhưng Đường Nguyễn Nguyễn vừa lên tiếng, hắn liền quay đầu nhìn lại. Đường Nguyễn Nguyễn khẽ nhếch khóe miệng, nàng cũng không nói gì nữa. Phạm Thiếu Mẫn vốn không thích Đường Nguyễn Nguyễn, giờ phút này liền đứng lên, nói: “Làm sao ngươi biết không ngon? Biểu ca chỉ có thể ăn những món ngươi làm, còn những thứ người khác đưa lại không thể ăn sao?”
Phạm Thiếu Duẫn ho nhẹ một tiếng: “A Mẫn!”
Đường Nguyễn Nguyễn tiến lên hai bước, nàng nhìn thoáng qua vỏ hạt dẻ nàng ta vừa lột ra rồi nói: “Hạt dẻ này có chút khô, nếu như ăn sống thì chắc chắn hương vị không ngon.”
Tần Tu Viễn nhớ tới lời Phạm Thiếu Duẫn thì lập tức vận dụng ngay: “Phu nhân thật thông tuệ, nàng biết cách khiến nó ngon hơn sao?”
Một tiếng “Phu nhân” khiến sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn ửng đỏ, nàng ấp úng nói: “Kỳ thực… Làm hạt dẻ rang đường là ngon nhất.”
Phạm Thiếu Duẫn lập tức chuyển hướng về phía Phạm Thiếu Mẫn, nói: “Không bằng làm thành hạt dẻ rang đường đi, ta cũng chưa ăn thử!”
Phạm Thiếu Mẫn lườm hắn một cái: “Huynh chỉ biết ăn!”
Tần Tu Viễn liếc nhìn nàng ta: “Ta cũng muốn ăn.”
Phạm Thiếu Mẫn không còn cách nào, đành đưa một túi hạt dẻ cho Đường Nguyễn Nguyễn, nàng ta tức giận nói: “Ngươi lợi hại thì ngươi làm đi!”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười đáp lại: “Được.”
Phạm Thiếu Mẫn không phục, nàng ta đi theo vào phòng bếp.
Phạm Thiếu Duẫn mỉm cười, nói: “Ngươi học rất nhanh.”
Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng rồi đáp: “Điều thứ ba mà ngươi vừa định nói, là gì?”
Phạm Thiếu Duẫn hạ quân cờ cuối cùng: “Điều thứ ba, chính là bên người ngươi không thể xuất hiện nữ nhân khác… A Viễn, ngươi thua rồi.”
Tần Tu Viễn cúi đầu nhìn, nửa sau ván cờ đúng là hắn không yên lòng cho nên rơi vào cảnh thua cả bàn….
….
Trong lòng Phạm Thiếu Mẫn không vui, lại không thể không dẫn Đường Nguyễn Nguyễn vào phòng bếp lớn. Dọc theo đường đi, phàm gặp phải góc đường nào thì nàng ta đều phải bày ra mặt mày hớn hở nói, đã từng cùng biểu ca ở đó chơi trò gì, đã xảy ra chuyện gì thú vị. Đường Nguyễn Nguyễn nghe được có chút khó chịu, liền dứt khoát coi như gió thổi bên tai. Phạm Thiếu Mẫn thấy nàng không tức giận thì cũng nhụt chí, nàng ta lại càng không vui. Đi qua mấy hành lang dài gấp khúc, cuối cùng cũng đến phòng bếp lớn. Bản thân nàng ta chưa bao giờ xuống bếp cho nên tất nhiên cũng ghét bỏ phòng bếp lớn này, thực sự không muốn đi vào.
Vì vậy, sau khi đưa Đường Nguyễn Nguyễn đến cửa, nàng ta tức giận nói: “Ngươi vào đi!”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc nhìn nàng ta một cái: “Đa tạ.”
Phạm Thiếu Mẫn hừ lạnh một tiếng: “Xem ngươi có bao nhiêu năng lực!”
Dứt lời, nàng ta xoay người rời đi.
Diệp Hạnh cô nương là quản sự nhà bếp lớn, thấy Đường Nguyễn Nguyễn đứng ở cửa thì đến hỏi: “Thiếu phu nhân, phòng bếp lớn có mùi, người cần gì cứ nói để nô tỳ đi lấy.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Đa tạ cô nương. Ta muốn mượn phòng bếp của ngươi để sử dụng.”
Diệp Hạnh cô nương có chút kinh ngạc, nàng ấy mở to đôi mắt tròn, nói: “Thiếu phu nhân, xin người cứ tự nhiên.”
Đường Nguyễn Nguyễn một thân sạch sẽ, khí chất xuất thần, đứng trong khói lửa của phòng bếp này thật sự không hợp, nàng vừa đến đã làm cho nha hoàn cùng ngự trù trong phòng bếp lớn đều cảm thấy khó thích ứng. Nàng thì thầm: “Cô nương, ta muốn mượn một nồi, một bếp để làm một chút thức ăn, ta làm xong sẽ đi ngay, không trì hoãn việc chuẩn bị bữa tối của ngươi.”
Diệp Hạnh cô nương nói: “Thiếu phu nhân nói đi đâu vậy, đám hạ nhân như nô tỳ có thể thấy được dung mạo của người đã là phúc khí lớn rồi!”
Đường Nguyễn Nguyễn thẹn thùng cười cười, không nói nữa. Nàng tìm thấy một cái chậu, đầu tiên đổ một túi hạt dẻ vào chậu, âm thanh leng keng vang lên. Nha hoàn trong phòng bếp không khỏi có chút tò mò, nhưng lại không dám tiến lên hỏi thăm.
Nàng tỉ mỉ rửa sạch hạt dẻ, những hạt dẻ này tuy không phải món ăn đúng mùa nhưng được bảo quản tốt, từng hạt đầy đặn săn chắc, nàng hài lòng chà xát phần lông bọc phía ngoài, sau đó đổ nước vào rồi vớt lên. Nàng đặt hạt dẻ đã rửa vào hai cái bát lớn, sau đó lấy ra một hạt dẻ, đặt trên thớt gỗ rồi cầm dao quyết đoán rạch hai đường lên đó, trên hạt dẻ nhanh chóng lưu lại dấu ấn như hình chữ thập. Có nha hoàn to gan tiến lại gần xem, cảm thấy vô cùng tò mò, nàng ấy hỏi: “Phu nhân đang làm gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười tủm tỉm nói: “Ta đang làm hạt dẻ rang đường.”
Nha hoàn này tên là Hiểu Vân, Hiểu Vân thấy vậy thì tiếp lời: “Phu nhân, nhiều hạt dẻ như vậy… Hiểu Vân đến giúp người một tay được không?”
Đường Nguyễn Nguyễn cảm kích nhìn nàng ấy một cái, trịnh trọng nói: “Đa tạ Hiểu Vân, lát nữa ta mời ngươi ăn hạt dẻ rang đường.”
Sắc mặt Hiểu Vân đỏ lên, thiếu phu nhân này chẳng những có bộ dạng xinh đẹp, nói chuyện hòa khí như thế, so với biểu cô nương còn tốt hơn nhiều…
Dưới sự trợ giúp của Hiểu Vân, gần trăm hạt dẻ đã nhanh chóng được khắc xong hình chữ thập, đây là một công đoạn mấu chốt, nếu không làm tốt, vậy thì hạt dẻ sẽ không chín được. Sau đó nàng tìm một cái chảo lớn rồi đổ hạt dẻ vào trải phẳng, nàng lại thêm nước, ước chừng ngập hơn phân nửa thân hạt dẻ thì mới yên tâm đậy vung vào. Đợi nước trong nồi cạn thì hạt dẻ gần như đã chín. Nàng dùng đũa gắp một hạt, chịu đựng nóng bỏng tay mà lột vỏ, đưa hạt dẻ vào miệng nếm thử… Đã chín, nhưng vẫn chưa đủ ngọt mềm.
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Có đường không?”
Hiểu Vân gật gật đầu, nàng ấy lập tức ôm một hũ đường lớn.
Đường Nguyễn Nguyễn tươi cười dịu dàng: “Đa tạ, Hiểu Vân.”
Hiểu Vân hơi sửng sốt, trong lòng lại càng thích vị thiếu phu nhân này.
Đường Nguyễn Nguyễn tăng lửa, sau đó rưới vài thìa đường vào hạt dẻ trong nồi. Trong nồi phát ra tiếng “xèo” hoàn mỹ, sau đó đường được đun sôi toả ra vị ngọt thơm, ngay lập tức nàng bắt đầu dùng xẻng đảo qua đảo lại, một chảo hạt dẻ được xào nóng lên. Nước đường nấu chín làm hạt dẻ đậm sắc, lại thẩm thấu vào bên trong, cả chảo hạt dẻ thoạt nhìn sáng bóng, nâu nâu vàng vàng, vô cùng mê người.
Đường Nguyễn Nguyễn Dùng xẻng múc ra một bát rồi đặt lên bàn, hạt dẻ vừa mới ra khỏi chảo vẫn còn rất nóng, nàng liền nói: “Hiểu Vân, bát này để lại cho ngươi, đa tạ ngươi đã giúp ta.”
Hiểu Vân có chút thụ sủng nhược kinh, nàng ấy vội vàng nói: “Thực sự không tốn sức, không đáng để thiếu phu nhân bận tâm như vậy!”
Đường Nguyễn Nguyễn cười, nói: “Đây là điều ngươi xứng đáng nhận được.”
Lúc này Thải Vi vội vàng chạy vào, nói: “Tiểu thư! Thái phu nhân đã về đến cửa, tướng quân bảo chúng ta trực tiếp đi đến phòng ăn.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nàng lập tức nói: “Thỉnh Hiểu Vân giúp ta tách nhân hạt dẻ ra, sau đó bữa tối lại bưng lên.”
Nói rồi lập tức theo Thải Vi đi đến phòng ăn….
Lúc Đường Nguyễn Nguyễn đến phòng ăn, Tần Tu Viễn cùng huynh muội Phạm gia cũng vừa mới đến. Thái phu nhân do Diệp ma ma nâng vào, chậm rãi đi đến phòng ăn. Tần Tu Viễn đứng dậy chắp tay: “Tổ mẫu.”
Đường Nguyễn Nguyễn cũng theo đó mà chào hỏi.
Thái phu nhân tuổi tác đã cao, lại đi đường xóc nảy một ngày, dạ dày cũng có chút khó chịu, nhìn sắc mặt không tốt lắm. Nhưng khuôn mặt vẫn hiền từ hoà ái như trước, bà nhìn Tần Tu Viễn rồi đánh giá Đường Nguyễn Nguyễn một chút, ánh mắt mê mang khẽ híp thành một khe hở: “Là một cô nương tốt.”
Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt đáp lại: “Đa tạ tổ mẫu.”
Mọi người ngồi xuống, Tần Tu Viễn đến gần Đường Nguyễn Nguyễn, hắn thấp giọng nói: “Thính lực của tổ mẫu không tốt lắm, nếu nàng trả lời, có lẽ phải lớn tiếng hơn chút nữa.”
Hơi thở của hắn nhẹ nhàng phả vào bên tai, khiến mặt nàng nóng bừng, nàng im lặng gật đầu.
Tuy Thái phu nhân không có khẩu vị gì, nhưng nhìn thấy Tần Tu Viễn cùng Đường Nguyễn Nguyễn trở về lại rất cao hứng. Tần Tu Viễn biết thính lực của tổ mẫu không tốt cho nên cao giọng hỏi: “Gần đây thân thể tổ mẫu thế nào?”
Thái phu nhân bất đắc dĩ cười cười: “Con lớn tiếng một chút!”
Tần Tu Viễn lại lặp lại một lần nữa. Thái phu nhân hài lòng nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn, đáp lại: “Thê tử của con rất xinh đẹp, tổ mẫu rất thích.”
Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nhau một cái, sắc mặt nhuộm đỏ. Tần Tu Viễn giải thích: “Tổ mẫu, con hỏi thân thể của người…”
Thái phu nhân nghi hoặc nhìn về phía hắn, nói lớn: “Sao? Con hỏi có thể nạp thiếp hay không?”
Bà ngữ trọng tâm trường* nói: “Từ trước đến giờ, nam nhi Tần gia từ thái tổ phụ, tổ phụ, phụ thân của con đều là như vậy, thu hồi hoa tâm của con lại, đối với thê tử thật tốt!”
Mọi người dở khóc dở cười.
Lại ông nói gà bà nói vịt hàn huyên vài câu như vậy, Tần Tu Viễn thật sự không chống đỡ nổi nữa, hắn đành phải vùi đầu ăn thức ăn. Thái phu nhân chán nản nhìn một bàn thức ăn này, thật sự không có khẩu vị, cũng không ăn nổi cơm, liền buồn bã ngồi uống trà.
Lúc này, Hiểu Vân bưng hạt dẻ rang đường lên, bởi vì có hảo cảm với Đường Nguyễn Nguyễn cho nên chuyện của nàng dặn cũng vô cùng dụng tâm. Hạt dẻ vừa trình lên, được Hiểu Vân chất thành một ngọn núi nhỏ chỉnh tề, màu vàng rực rỡ bắt mắt, hấp dẫn vô cùng.
Tất cả mọi người nhìn thấy đều vô cùng hứng thú. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Tổ mẫu, đây là hạt dẻ rang đường do con tự làm, bóc cho người một hạt nếm thử được không?”
Thái phu nhân dường như nghe hiểu, liền nói: “Được.”
Đường Nguyễn Nguyễn cầm một hạt dẻ lên, hạt dẻ này như đang cười nhếch miệng, ngón tay mảnh khảnh của nàng dùng sức, nhẹ nhàng tách vỏ ra. Sau đó đặt hạt dẻ vàng tươi này vào đĩa nhỏ, dâng lên Thái phu nhân rồi nói: “Mời tổ mẫu nếm thử.”
Ý cười của Thái phu nhân càng sâu, bà bỏ hạt dẻ bỏ vào trong miệng. Răng của bà kỳ thật đã có chút lỏng lẻo, đã lâu không ăn vật cứng, cũng may hạt dẻ này vô cùng mềm mại, bà nhai cũng không tốn sức. Hạt dẻ này vừa ngọt vừa ấm, nếp nhăn trên đó còn thấm ra vị ngọt của đường, làm cho khẩu vị thái phu nhân đang không tốt nhưng khi ăn xong một viên cũng phải hài lòng nheo mắt lại.
Thái phu nhân cười đến không khép miệng lại được: “Cháu dâu làm ngon lắm!”
Ý bảo Diệp ma ma đến giúp bà lột vỏ hạt dẻ.
Đường Nguyễn Nguyễn Thấy bà thích như vậy cũng vô cùng cao hứng nói: “Hạt dẻ này là Thiếu Mẫn muội muội mua, Nguyễn Nguyễn chỉ là mượn hoa hiến Phật*.”
Phạm Thiếu Mẫn lẩm bẩm: “Giả vờ làm người tốt…”
Khuỷu tay Phạm Thiếu Duẫn khẽ đẩy nàng ta một cái, mắt trừng nhẹ. Nàng ta cũng không nói lời nào nữa mà rầu rĩ cầm lấy một hạt dẻ, rốt cuộc có cái gì ngon?
Hạt dẻ trong tay như cười đến sáng lạn, quả vàng ươm đang muốn nhảy ra. Phạm Thiếu Mẫn tức giận hung hăng tách vỏ, hạt dẻ liền lăn ra, nóng hổi nhảy vào lòng bàn tay. Phạm Thiếu Mẫn cảm thấy phiền não, thoáng cái nhét hạt dẻ vào trong miệng, tức giận nhai nuốt. Hạt dẻ vô tội này dưới sự nhai nuốt hung hăng của nàng ta mà chia năm xẻ bảy, rải rác trong miệng, chảy ra vị ngọt mềm mại, dường như đang cực lực trấn an khí tức trong lòng nàng ta.
Nàng ta ăn xong một hạt, cảm thấy còn chưa hả giận, liền bắt đầu lột thêm một hạt khác. Phạm Thiếu Duẫn nhìn vậy cũng cảm thấy vô cùng thần kỳ, muội muội lại thích ăn điểm tâm do biểu tẩu nấu như vậy sao?
Diệp ma ma một bên giúp Thái phu nhân bóc hạt dẻ, một bên nói: “Không nghĩ tới Thái phu nhân thích ăn hạt dẻ rang đường như vậy!”
Đường Nguyễn Nguyễn cười, nói: “Vậy con cũng bóc thêm mấy hạt cho tổ mẫu!”
Thái phu nhân nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh hỉ: “Sao? Con muốn sinh thêm bao nhiêu hài tử cho A Viễn? Thật tuyệt!”
“Ha ha ha ha!”
Một đám người cười đến ngửa tới ngửa lui, Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt len lén nhìn Về phía Tần Tu Viễn, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, ánh mắt trong veo, mang theo nụ cười dịu dàng.
Nàng không dám nói chuyện với tổ mẫu nữa.
Tần Tu Viễn đưa tay ra, đặt một hạt dẻ đã bóc xong vào tay Đường Nguyễn Nguyễn, nhẹ giọng nói: “Nàng cũng ăn nhiều một chút… Nàng quá gầy.”
Nhớ tới đêm đó ôm nàng bay lên Phi Hiên Các, thật sự là vừa nhẹ vừa ngoan ngoãn.
Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng cầm hạt dẻ trong tay lên, khẽ cắn một miếng: “Thật ngọt!”
Tổ mẫu ăn uống thỏa mãn, vui vẻ kéo tay Đường Nguyễn Nguyễn, mặt mày hiền hậu nói: “Nguyễn Nguyễn, con đã vào cửa Tần gia chúng ta thì chính là cháu dâu của ta. Nếu A Viễn khi dễ con, vậy thì hãy tới tìm tổ mẫu, tổ mẫu làm chủ cho con. Nếu còn có lời đồn nhảm gì quanh tai, tổ mẫu trực tiếp giúp con mắng hắn là được!”
Thái phu nhân vừa nói ra lời đó cũng đồng nghĩa với việc nhận cháu dâu này, ngày sau mọi người không được lấy chuyện tứ hôn hoặc văn võ bất hòa để đào xới bới móc thêm. Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, đối mặt với con ngươi ôn hòa của Thái phu nhân, không khỏi có chút cảm động, thậm chí nàng còn nhớ tới bà nội của mình….
Ăn uống linh đình thoáng chốc đã đến đêm khuya.
Người một nhà đã lâu không gặp, có người cười, có người náo loạn, chén qua chén lại gợi lên không khí đầm ấm thân thiết cùng náo nhiệt, làm cho lòng người ấm áp hòa thuận. Tần Tu Viễn uống quá chén, thoạt nhìn bước chân hắn có chút loạng choạng, Đường Nguyễn Nguyễn cũng vội vã tới đỡ hắn.
Đường Nguyễn Nguyễn đặt cánh tay hắn lên vai mình, sau đó nâng thắt lưng Tần Tu Viễn, chậm rãi đi từng bước một. Hắn mượn men say, nghiêng đầu nhìn nàng thật lâu. Nhìn đôi mắt hạnh tuyệt vời của nàng, mũi cao mà nhỏ cùng đôi môi hồng nhuận.
Đường Nguyễn Nguyễn cảm nhận được ánh mắt của hắn, dọc theo đường đi cũng không được tự nhiên. Nàng len lén nhìn hắn thì phát hiện khóe mắt hắn ửng hồng, đôi mắt phượng đăm chiêu làm nội tâm nàng chấn động, nhìn chằm chằm giống như muốn nhìn thấy tận sâu trong suy nghĩ của nàng.
Nàng có chút bối rối, lúc đến Lê Uyển, nàng vội vàng đặt hắn lên giường rồi nói với Tần Trung: “Ngươi mau đi nấu chút canh giải rượu.”
Tần Trung nghi hoặc nói: “Chút tửu lượng này làm sao có thể khiến tướng quân gục được?”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn Tần Tu Viễn một cái, nàng phát hiện ánh mắt hắn có chút ngây ngốc, còn đang nhìn nàng, Đường Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ uống như vậy chưa đủ sao?”
Tần Trung lại liếc hắn một cái, phát hiện Tần Tu Viễn đang lạnh lùng trừng mắt nhìn mình thì lập tức thầm nghĩ rồi mới nói: “Cái kia… Tướng quân không muốn uống canh giải rượu, vả lại tửu lượng của ngài ấy rất tốt, không bao lâu là có thể tỉnh lại, phu nhân yên tâm.”
Dứt lời, Tần Trung liền rời khỏi phòng.
“Ôi, ngươi đừng đi…”
Cánh cửa đã đóng lại.
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nam nhân nghiêng người tựa vào giường nhắm mắt lại thì có chút bất đắc dĩ. Nàng lặng lẽ trở lại bên giường, chăm chú nhìn hắn, Tần Tu Viễn hơi mở mắt: “Nguyễn Nguyễn, ta khó chịu.”
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Chàng muốn nôn ra sao? Có muốn ta lấy chậu cho chàng không?”
Tần Tu Viễn lắc đầu.
Đường Nguyễn Nguyễn lại có chút lo lắng: “Hay là rót cho chàng chén trà? Súc miệng có lẽ cũng thoải mái hơn một chút.”
Tần Tu Viễn nhìn nàng, hắn vẫn lắc đầu.
Đường Nguyễn Nguyễn không cách nào khác, đành phải đi lấy nước ấm, đến giúp hắn lau mặt, hy vọng hắn có thể thanh tỉnh vài phần. Nàng chưa bao giờ chăm sóc nam nhân, cho nên rón rén chăm sóc hắn, khăn mặt ấm áp lướt qua đuôi lông mày, khóe mắt, cằm, mang đến một cảm giác dịu dàng nhưng vô cùng sảng khoái. Tần Tu Viễn nhìn nàng thật lâu, đôi mắt trong suốt của nàng giống như đêm tối đầy sao, giống như con người nàng, không tranh giành với ai nhưng lại luôn yên lặng săn sóc người khác, đối xử tốt với người khác. Đường Nguyễn Nguyễn dịu dàng tỉ mỉ lau má giúp hắn, mặt nàng bị hắn nhìn chằm chằm đến đỏ bừng cả lên… Hắn nhìn nàng, càng nhìn càng thích. Sau khi lau xong, nàng định giặt lại khăn. Đột nhiên, hắn nắm lấy cổ tay nàng.
Tần Tu Viễn nhẹ giọng nói: “Nàng… Nàng đừng đi.”
Đường Nguyễn Nguyễn ngạc nhiên: “Chàng sao vậy?”
Tần Tu Viễn nói bằng ngữ khí có chút làm nũng: “Ta vẫn khó chịu.”
Đường Nguyễn Nguyễn giật mình hỏi lại: “Vậy làm thế nào thì chàng mới dễ chịu hơn?”
Vẻ mặt Tần Tu Viễn vô tội: “Nhìn nàng, ta sẽ thấy dễ chịu hơn một chút.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lập tức đỏ mặt nói: “Đừng nói bậy.”
Hắn cũng không biết tối nay mình làm sao, chỉ là… Lúc nào cũng muốn nhìn thấy nàng, gần gũi với nàng hơn nữa. Tay chân Đường Nguyễn Nguyễn cũng có chút luống cuống, nàng cho hắn nằm xuống, Tần Tu Viễn còn giống như hài tử, nắm lấy tay nàng rồi nói: “Nàng cũng nằm xuống.”
Đường Nguyễn Nguyễn chưa từng thấy hắn như vậy, dựa vào nàng như một hài tử, không còn cách nào khác đành phải nằm xuống bên cạnh hắn. Tần Tu Viễn xoay người lại, đối mặt với nàng rồi nói: “Tổ mẫu ta rất thích nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cười: “Ta cũng rất thích tổ mẫu.”
Tần Tu Viễn nói: “Nếu cha và ca ca nhìn thấy nàng, nhất định sẽ thích nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn âm thầm nghĩ: Nhà này ngoại trừ chàng, bây giờ mọi người đều thích ta…
Tần Tu Viễn lẩm bẩm : “Ta lại nhớ đến phụ thân.”
Nàng nhìn thấy hắn giơ bàn tay lên, nhẹ nhàng đặt lên mắt, thì thầm, “Nếu người vẫn còn sống, có lẽ sẽ tốt hơn.”
Đường Nguyễn Nguyễn còn nghĩ mình nghe lầm.
Tần Tu Viễn, một người như vậy, sao lại lộ ra một mặt yếu ớt như thế này trước mặt nàng chứ?
Từ khi nàng quen Tần Tu Viễn tới nay, thấy hắn rất hiếm khi cười. Hầu hết thời gian nàng thấy đều là khuôn mặt lạnh nhạt hoặc âm trầm suy nghĩ, không có khoảnh khắc nào thực sự thư giãn. Tuy rằng nàng không tận mắt chứng kiến chuyện năm đó nhưng nghe người khác kể lại thì cũng biết đây là điều không hề dễ dàng.
Phụ thân và huynh trưởng trúng kế mà chết trận, mất đi sự tín nhiệm của Đế vương, trung dũng thế gia trăm năm qua tràn ngập nguy cơ. Hắn mười tám tuổi mang theo nỗi đau tang thân chủ động thỉnh cầu ra trận giết địch, liên tục lập công trạng, nhiều lần còn chạy trốn trong chỗ chết… Mới có cảnh tượng cả triều an ổn như bây giờ. Cho dù là Đế Đô phồn hoa, hay là Bình Ninh u tĩnh, có nơi nào không phải là hắn cùng các tướng sĩ dùng máu tươi và hồn tàn đổi lấy?
Tần Tu Viễn có quá nhiều trách nhiệm phải gánh vác.
Hắn cần bảo vệ quốc gia, chống đỡ toàn bộ phủ Trấn Quốc tướng quân, còn phải phụng dưỡng mẫu thân già yếu, chiếu cố Nhị ca đang suy sụp, trấn an đại tẩu uất ức, thậm chí còn phải dạy dỗ hài tử đại ca lưu lại…
Đến cuối cùng, ngay cả chính hắn cũng phải hiến mình, chấp nhận tứ hôn của Hoàng thượng, chứng minh mình trung thành với hoàng quyền.
Một người như vậy, không quan trọng cuộc sống có vui vẻ hay không, nhưng đã làm cho người ta vừa kính ngưỡng, vừa đau lòng. Đường Nguyễn Nguyễn trầm mặc hồi lâu, nàng vốn là một người cực kỳ dễ đồng cảm, giờ phút này lại cảm thấy nói lời nào cũng thành dư thừa. Trong bóng tối, nàng mò mẫm chạm vào tay hắn, nhẹ nhàng nắm lấy, dịu dàng nói: “Mặc dù họ không còn ở đây, nhưng vẫn sống trong trái tim chàng. Bây giờ ta đã đến, ta sẽ ở bên cạnh chàng… A Viễn.”
Nàng nhút nhát giữ lấy tay của Tần Tu Viễn, hy vọng sẽ mang lại cho hắn một chút an ủi.
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy người bên cạnh khẽ run lên, lát sau không còn tiếng động. Nàng cũng không biết lời an ủi của mình có hiệu quả hay không, nhưng cảm thấy cô nương gia làm như vậy có vẻ quá tuỳ tiện, liền yên lặng thu tay lại.
Ai ngờ tay nàng đột nhiên bị Tần Tu Viễn nắm chặt, hắn lấy thân đè lên, tay kia ôm lấy vòng eo nàng rồi kéo nàng vào trong ngực. Sau đó, tựa như giọt mưa bên ngoài cửa sổ rơi xuống, đôi môi ấm áp in áp lên cánh môi như hoa của nàng.
Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh, trong đêm tối mở hai mắt ra, cảm giác ngượng ngùng cùng căng thẳng ập đến, nhưng nàng không thể tránh được, đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng. Tay nàng chống trước ngực hắn, nhẹ nhàng chống lên, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại có chút mềm nhũn vô lực. Môi hắn mềm mại nóng bỏng, kèm theo hương rượu vừa uống, mang lại hương thơm vừa nồng nàn, vừa bá đạo xâm chiếm, hôn lên cánh môi nàng, dịu dàng lướt qua. Nàng cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng của hắn thì nhẹ nhàng run rẩy. Trong lúc hít thở để lấy không khí, Tần Tu Viễn khẽ cạy môi nàng ra, sau đó từng chút từng chút tìm kiếm sự ngọt ngào của nàng. Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy cả người mình có chút tê dại, tai đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, nàng túm lấy y phục của hắn, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng vậy. Tim Tần Tu Viễn đập nhanh hơn, cô nương trong ngực vừa thơm vừa mềm, bị hôn đến mức đã có chút thở dốc, hắn thừa dịp thần trí còn thanh tỉnh, vội vàng lưu luyến buông nàng ra.
Cứ tiếp tục như vậy, hắn lo lắng mình khó có thể khống chế được…
“Ta xin lỗi.”
Tần Tu Viễn thấp giọng: “Vừa rồi ta… Kìm lòng không được với nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn ôm chăn, vùi mặt vào, mơ hồ “Ừm” một tiếng. Tần Tu Viễn trịnh trọng nói: “Trước kia… Ta không đủ tốt với nàng. Sau này, ta sẽ cố gắng đối tốt với nàng hơn…”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi, khóe môi trộm cong lên…
*Trịnh trọng và nghiêm túc.
*借花獻佛 Mượn hoa dâng Phật. Dụng ngữ này có xuất xứ từ các chuyện bản sinh của đức Phật ghi trong: Phẩm Thụ quyết định kí trong kinh Phật bản hạnh tập quyển 3, 4, phẩm Hiện biến trong kinh Tu hành bản khởi quyển thượng và kinh Thái tử thụy ứng bản khởi quyển thượng. Theo các kinh trên, thủa xưa, có đệ tử của 1 người Bà la môn tên là Thiện tuệ đi tham học các nơi, khi đến thành Liên hoa, nghe tin đức Phật Nhiên đăng sắp đến đó thuyết pháp, Thiện tuệ muốn dâng hoa tươi cúng Ngài, nhưng nhà vua đã thu mua hết để cúng dường Phật. Thiện tuệ tìm khắp trong thành nhưng không được bông nào. Sau, Thiện tuệ gặp 1 tì nữ trẻ tuổi bên cạnh giếng, tay cầm 1 bình hoa có 7 cọng ưu bát la, Thiện tuệ liền khẩn thiết xin hoa, người tì nữ cảm động trước lòng chí thành của Thiện tuệ nên cho 5 cọng, còn 2 cọng thì gửi Thiện tuệ dâng cúng Phật để tích góp công đức cho mình, nhưng với điều kiện Thiện tuệ phải hứa: Khi chưa chứng được Thánh đạo thì đời đời kiếp kiếp kết làm vợ chồng. Vì lòng xin hoa tha thiết nên Thiện tuệ chấp nhận điều kiện đó. Sau khi được hoa, Thiện tuệ đến cửa thành dâng hoa cúng Phật Nhiên đăng, Ngài thụ ký cho Thiện tuệ trong vô lượng kiếp sau, sẽ được thành Phật hiệu là Thích ca mâu ni. Thiện tuệ tức là tiền thân của Phật Thích ca mâu ni, còn người tỳ nữ là tiền thân của Da du đà la.
Chương 54: Bữa ăn dã ngoại
Bình Ninh xa xôi rốt cục cũng sáng tỏ, sắc xuân tươi sáng, mây như tranh vẽ. Chiếc xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi Tần phủ. Nam nhân cùng nữ nhân đánh xe nói chuyện cười đùa, còn đôi nam nữ trong xe thì trầm mặc, im lặng. Sau nụ hôn đêm qua, Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Viễn dường như có chút biến hoá.
Nhưng đã biến hoá những gì? Lại khiến người ta nói không nên lời.
Dọc theo đường đi, Đường Nguyễn Nguyễn đều tránh né ánh mắt của Tần Tu Viễn, nàng nghiêng đầu đến mức cần cổ đều mỏi nhừ. Nàng muốn thừa dịp hắn không chú ý nhìn trộm nam nhân một cái nhưng lại sợ bị hắn phát hiện.
Nàng không biết mình đang trốn cái gì, lại cảm thấy không thể không trốn tránh. Nàng cảm thấy xấu hổ: Đêm qua, không phải vì chàng uống quá nhiều, say rượu nên loạn tình? Chàng có nhớ mình đã làm gì không?
Nàng trộm nhìn sắc mặt Tần Tu Viễn không gợn sóng, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Tần Tu Viễn thì bất động thanh sắc, trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ quái. Hôm nay nàng vẫn không chủ động để ý tới mình… Có phải chuyện tối qua, làm cho nàng không vui không?
Đêm qua, hắn nói sẽ đối xử tốt với nàng… Nhưng lại không nghe thấy nàng đáp lại, có phải hắn làm chỗ nào không đúng?
Ngày thường Tần Tu Viễn là một người vô cùng quả quyết, rất ít khi rối rắm lo nghĩ xa xôi, nhưng bây giờ hắn lại hận không thể bắt Phạm Thiếu Duẫn tới hỏi một chút, giúp mình giải thích nghi hoặc. Hắn thấy Đường Nguyễn Nguyễn vẫn luôn như vậy thì suy nghĩ không biết nên làm như thế nào, cũng không biết làm sao để phá vỡ thế bế tắc này. Hắn khẽ nâng cửa sổ xe lên, thoáng nhìn thấy xe ngựa đang chạy vào cánh đồng, hoa dại khắp nơi, khoảng lúc nhất thời, xuân ý dạt dào. Hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quát khẽ: “Tần Trung, dừng xe.”
“Hí…” Tần Trung theo phân phó dừng lại rồi nói: “Tướng quân muốn nghỉ ngơi sao?”
Tần Tu Viễn chần chờ một chút mới đáp: “Không.”
Dứt lời, hắn tự mình nhảy ra khỏi xe. Đường Nguyễn Nguyễn có chút nghi hoặc, nhưng cũng không mở miệng hỏi.
Một lát sau, Tần Tu Viễn trở về, trong ánh mắt kinh hách của Tần Trung và Thải Vi, hắn vén rèm xe lên. Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lập tức nàng nhìn thấy một bó hoa lớn. Bó hoa dại có hình dạng màu sắc khác nhau, còn nguyên phần rễ cây, dường như bị nam nhân thô lỗ dứt lên, sau đó vội vàng bó lại, có mấy đóa còn bị sức lực thật lớn làm cho nát ra. Nàng ngước mắt lên nhìn thấy người tặng hoa, lại càng trợn mắt há mồm kinh ngạc.
“Đây là… Tặng cho ta?” Đường Nguyễn Nguyễn không khỏi lên tiếng hỏi hắn.
Sắc mặt Tần Tu Viễn ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng, nói: “Ừm… Tặng nàng đó.”
Đường Nguyễn Nguyễn vạn lần không ngờ tới, lần đầu tiên nhận được hoa nam nhân tặng, lại là như vậy…
Trong xe ngựa chật hẹp, nàng thật sự không biết làm thế nào để xử lý những bông hoa này, đành phải đặt ở một bên chỗ ngồi, thân thể tự nhiên dịch vào giữa.
Khoảng cách giữa hai người cũng gần hơn một chút. Khoé miệng Tần Tu Viễn khẽ nhếch lên, nhất thời hắn cảm thấy mình tặng bó hoa này tặng rất hợp thời…
“Lần này đi Ích Châu, chúng ta tạm thời ở lại khách điếm trong thành, nhưng ít ngày nữa, có thể có mấy người đến cửa bái phỏng.”
Còn một ngày nữa sẽ đến Ích Châu, Tần Tu Viễn nói ra tính toán kế tiếp cho Đường Nguyễn Nguyễn nghe.
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Ta có cần làm gì không?”
Tần Tu Viễn ôn nhu nói: “Nàng chỉ cần vui vẻ là được.”
Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, lại hỏi: “Vậy chàng định làm gì?”
Tần Tu Viễn giải thích: “Lần này tới đây, ta muốn xem thành Ích Châu được quản lý như thế nào. Trước mắt Ích Châu đang ở thế Nam Bắc phân trị, mỗi nơi đều có một tướng trấn thủ, trong hai người bọn họ, cần đề bạt một người làm tướng trấn thủ toàn thành Ích Châu.”
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi hắn: “Vậy người còn lại thì sao?”
Tần Tu Viễn nói: “Cũng khó nói, tương truyền nói bọn họ như nước với lửa, một người đã lên tiếp quản chức vụ thì chắc chắn cũng không thể giữ lại người kia.”
Đường Nguyễn Nguyễn đăm chiêu: “Vậy bọn hắn có biết chúng ta đến vì chuyện này không?”
Tần Tu Viễn nói: “Sớm muộn gì cũng biết, hơn nữa chỉ sợ bọn họ sẽ tìm cách tác động đến suy nghĩ của ta. Theo dõi hành tung của ta, nói không chừng… Nàng cũng bị lôi kéo vào.”
Ánh mắt Tần Tu Viễn trong suốt, nhìn Đường Nguyễn Nguyễn rồi hỏi: “Sợ không?”
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn khẽ động, nàng nói: “Có chàng ở đây, không sợ.”
Tần Tu Viễn mỉm cười: “Có ta ở đây, sẽ không làm nàng bị thương.”
Đường Nguyễn Nguyễn hé miệng cười, lập tức lại nói: “Ta đói bụng… Chúng ta nghỉ ngơi rồi ăn chút gì đó, được không?”
Tần Tu Viễn liền đáp: “Được.”
Dứt lời, Tần Tu Viễn bảo Tần Trung dừng xe. Gần đây có một hồ nước, họ cũng sẵn sàng nghỉ ngơi ở nơi này. Đường Nguyễn Nguyễn lấy thảm đã chuẩn bị sẵn, trải trên bãi cỏ. Sau đó cùng Thải Vi lấy hộp thức ăn ra, lại giống như biến hoá một cái, đồ ăn vặt đã được bày đến trước mắt.
“Đây là que cay, đây là kimbap, đường phèn dương mai*, trà sữa…”
Tần Tu Viễn có hứng thú nhìn nàng giới thiệu những món ăn này như mấy món vô cùng trân quý, nhiệt tình lại hoạt bát vui vẻ.
“Tần Trung có ăn cay được không?” Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ giọng hỏi.
“Thứ gì thuộc hạ cũng ăn được! Món nào cũng không cự tuyệt!” Tần Trung ngây ngô cười cười, cũng khiến Thải Vi bị chọc cười theo.
Tần Tu Viễn thì bất thình lình lên tiếng: “Sao nàng không hỏi ta có ăn được hay không?”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói: “Ta thấy lần trước chàng ăn mì chua cay ăn rất thoải mái, nghĩ đến chắc hẳn có thể ăn cay.”
Đường Nguyễn Nguyễn nhớ rõ khẩu vị của hăn như thế nào, Tần Tu Viễn nhất thời có chút hài lòng. Nàng chỉ vào hộp thức ăn, que cay dài màu đỏ vô cùng hấp: “Đây là que cay, là món ăn vặt đậm vị, nếu ngồi trong xe ngựa nhàm chán thì chàng có thể nếm thử.”
Dứt lời, nàng cầm lấy túi nước của mình, uống một ngụm.
Trong túi nước này chứa trà sữa, buổi sáng nàng nấu trà sữa đã không còn nóng nữa, chỉ có chút ấm áp, uống vào ngọt ấm ngon miệng. Tần Tu Viễn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn tận lực đề cử thì cũng dùng đũa gắp một que cay, món ăn cay này cũng không biết làm từ cái gì, dầu đỏ đậm vị bám lên trên, còn có hạt ớt cùng hạt vừng rải đều, nhìn qua vô cùng tinh tế, nguyên liệu lại phong phú đa dạng. Hắn thong dong bỏ vào miệng, nhai xong miếng đầu tiên rồi nuốt xuống, mùi dầu cay theo đầu lưỡi lan ra, lập tức kích hoạt vị giác!
Tư vị này vừa thơm vừa đậm đà, bên trong có hương đậu phụ kèm theo vị cay bất ngờ không kịp đề phòng, khiến Tần Tu Viễn lập tức ho khan.
“Khụ khụ!” Gương mặt Tần Tu Viễn đỏ bừng, có chút khó coi.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy vậy thì vội vàng đi qua nhìn hắn: “Chàng không sao chứ?”
Tần Tu Viễn có chút quẫn bách, hắn cố nén ho khan rồi lắc đầu. Đường Nguyễn Nguyễn liền tiện tay đưa túi nước cho hắn: “Uống chút nước sẽ đỡ hơn.”
Tần Tu Viễn không cần suy nghĩ mà tiếp nhận, thoáng cái mở nút chai ra, ngửa vội uống. Đây là túi nước chứa trà sữa, hương sữa thuần dịu thấm đẫm hương thơm của lá trà, hoà quyện lại thành hương vị thanh mát, thoáng cái đã dập tắt ngọn lửa trong miệng.
Ngọt ngào hấp dẫn, từ cổ họng thấm nhuận đến tận trong tim, thoải mái vô cùng. Tần Tu Viễn chậm rãi cảm nhận, vẻ mặt kinh hỉ nhìn túi nước: “Đây là nước gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Đây là trà sữa…”
Đột nhiên ý thức lại, túi nước này… Chính mình vừa mới uống qua miệng… Mà lại đưa cho Tần Tu Viễn uống… Bỗng dưng nhớ tới nụ hôn không rõ ràng đêm qua, lúc ấy có phải hắn cũng như vậy hay không? Là cảm giác bất lực cùng men say cho nên mới nhất thời xúc động?
Nghĩ đến đây, mặt nàng vừa có chút nóng lên, lại lại có chút xấu hổ buồn bực. Trừng nhẹ hắn một cái, sau đó cầm lấy túi nước, ngồi xuống bên cạnh Thải Vi.
Tần Tu Viễn còn muốn uống thêm một ngụm nữa nhưng dĩ nhiên không còn cơ hội. Hắn có chút mất mát, lại nghe Tần Trung nói: “A… Thực sự rất ngon!”
Theo tiếng nói của hẳn nhìn qua, thì ra hắn ăn đường phèn Dương Mai.
“Phu nhân, đây chính là đường phèn Dương Mai sao?” Vẻ mặt Tần Trung kích động hỏi.
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Ừm…”
Tần Trung nói tiếp: “Dương Mai mềm mềm thành nếp, đường phèn thấm đẫm vị ngọt, còn có chút chua lúc khai vị, thật sự rất tuyệt vời! Chỉ là…”
Đường Nguyễn Nguyễn nghi ngờ: “Chỉ là sao?”
Tần Trung khó xử nhưng cũng nói ra: “Ở giữa có thứ cứng rắn, tốn rất nhiều sức mới cắn nát được…”
Đường Nguyễn Nguyễn kinh hãi: “Đó là hạt mận! Không thể ăn! Chỉ ăn phần nhân còn phần hạt phải nhả ra…”
Tần Trung có chút kinh ngạc, hắn là cô nhi, phụ mẫu đều mất mạng trong chiến trường, sau khi được lão Trấn Quốc Công nhặt về mới có thể bình an lớn lên, nhưng tất nhiên hắn cũng không có cơ hội ăn mấy món điểm tâm này.
Nàng dở khóc dở cười: “Ngươi đúng là nam nhân rắn rỏi!”
Tần Trung ngượng ngùng gãi đầu, hắn nhìn trộm Thải Vi một cái, Thải Vi cũng đang mím môi cười cười, nàng ấy vốn đã thanh tú động lòng người, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có một khí tức ôn nhu điềm tĩnh. Tần Trung nhất thời có chút đỏ mặt.
Thải Vi biết vậy cũng có tâm giải vây mà nói: “Khi ta còn nhỏ ăn Dương Mai, cũng không biết phải nhả hạt… Cũng bị nhiều người chê cười.”
Tần Trung nghiêng đầu nhìn nàng ấy, có chút cảm kích cười cười.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy bọn họ ở chung hòa hợp như vậy cũng vô cùng cao hứng, nàng lại đẩy hai hộp cơm cuộn kimbap ra rồi nói: “Những món vừa rồi không thể giúp chúng ta bớt đói nhưng món này có thể.”
Tần Tu Viễn có chút tò mò, nói: “Là món gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc hắn một cái rồi tiếp lời: “Trong này có rong biển khô, cơm, cà rốt, thịt dăm bông, dưa chuột…”
Nguyên liệu nấu ăn như thịt dăm bông đều được nàng mua từ Thanh Mộc Trai rồi mang theo bên người. Những nguyên liệu nấu ăn khác được chuẩn bị vào buổi sáng trước khi ra cửa, ở phòng bếp lớn bên kia đã có sẵn rồi. Tần Tu Viễn hứng thú gắp một miếng kimbap, thoạt nhìn có chút lớn, không biết làm thế nào để cắn vừa miếng. Đường Nguyễn Nguyễn thấy vậy thì làm mẫu cho hắn: “Kimbap phải ăn cả miếng hết luôn, như thế này…”
Dứt lời, đôi môi hồng nhuận mở ra, một tay đưa miếng kimbap tròn vào.
Nào có tiểu thư khuê tú ăn cơm như vậy chứ? Tần Tu Viễn không khỏi bật cười. Nhưng nhìn má phấn ửng hồng của nàng phồng lên, lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, hắn nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng chọc lên khuôn mặt nhỏ bé của nàng: “Ngon sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn bị hắn chọc cho sửng sốt, lập tức đỏ mặt, mơ hồ không rõ nói: “A… Ngon, rất ngon.”
Hành động bất thình lình này rơi vào trong mắt Tần Trung cùng Thải Vi, hai người quay mặt nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc. Lập tức nhớ tới tướng quân cùng phu nhân cũng đã ở chung một phòng hai đêm…
Phu thê ân ái một chút, hình như cũng rất bình thường.
Tần Tu Viễn không để bụng, hắn cũng bỏ kimbap vào miệng… Rong biển khô hơi mặn, cơm gạo nếp ngọt mềm tỏa ra hương thơm độc đáo của ngũ cốc, nhai một chút còn có thịt dăm bông bọc trong nước sốt salad thấm nhuần trào ra, cùng với mùi thơm của cơm hoà quyện với nhau, ăn vào vô cùng ngon miệng, vừa dai vừa dẻo, nhai nhai chút nữa lại thấy dưa chuột và cà rốt giòn giòn, sảng khoái ngọt lành, hương vị phong phú cực kỳ!
Tần Tu Viễn hơi nhếch khóe miệng, nói: “Bên trong như có càn khôn*.”
Hắn thật sự không nghĩ tới bên trong một miếng kimbap nho nhỏ lại có nguyên liệu nấu ăn phong phú như vậy, quả thực vô cùng kinh hỉ.
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, không nói gì.
Tần Tu Viễn lại nhớ tới lời Phạm Thiếu Duẫn nói thì ho nhẹ một tiếng mới tiếp lời: “Nguyễn Nguyễn, đây là do chính tay nàng làm sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, không phải vừa rồi đã nói rồi sao?
Sắc mặt Tần Tu Viễn ửng đỏ, thần sắc lại thản nhiên: “Không nghĩ tới nàng lại nấu được nhiều món ăn như vậy.”
Hắn rất muốn lớn tiếng khen ngợi nàng như Phạm Thiếu Duẫn nhưng vốn từ ngữ lại thật sự nghèo nàn.
Lời này rơi vào tai Đường Nguyễn Nguyễn, lại thấy không được tự nhiên: Như thế nào, làm nhiều món ngon cho chàng ăn như vậy, bây giờ chàng mới phát hiện?
Tần Tu Viễn lại nói: “Nàng hiền huệ như thế, nếu muội muội ta có một nửa năng lực của nàng thì tốt rồi…”
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn kỳ quái, nàng nói: “A Dao cũng rất tốt mà, mỗi người chưa chắc đã phải học nấu ăn, đây chỉ là sở thích cá nhân của ta mà thôi.”
Tần Tu Viễn: Sao lại không giống như dự kiến?
Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng sột soạt trong bụi cỏ phía sau Đường Nguyễn Nguyễn. Hắn lặng lẽ cầm kiếm đi lên, đẩy bụi cỏ rậm rạp ra xem… sao lại là một con gà rừng?
Con gà rừng này sinh ra đã kiêu ngạo ương ngạnh, so với gà nuôi trong nhà còn tráng kiện không ít, màu lông hỗn tạp, chân rất lớn, vừa nhìn người lạ đã giậm chân muốn chạy.
Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh đứng lên, đột nhiên vươn tay ra, hô to: “Gà nướng! Gà nướng chớ bay đi!”
Tần Tu Viễn ngẩn ra, hắn lập tức dùng khinh công đạp đất, nhảy hai bước đã bắt lấy cánh gà, kéo nó trở về. Tần Trung chưa bao giờ nghĩ tới nhân vật lợi hại như tướng quân lại vì một câu nói của phu nhân mà đi bắt gà rừng, cả kinh đến mức cằm hắn cũng sắp rơi xuống đất. Tần Tu Viễn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn hưng trí bừng bừng, hắn liền xách cánh gà tới, thần sắc vẫn thản nhiên nói: “Cho nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười tủm tỉm liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói: “Ta làm gà nướng cho chàng ăn, được không?”
Mắt hạnh hàm chứa ý xuân, lấp lánh long lanh, giọng điệu còn mang theo vài phần yêu kiều.
Tần Tu Viễn sửng sốt, lập tức ngoan ngoãn đáp lại: “Được.”
Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi cùng nhau nhận lấy con gà này, sau khi xử lý đơn giản, nó không còn khả năng giương oai múa vuốt nữa.
Sau đó Tần Trung đi tìm củi, bọn họ trói gà vào gậy dài, đặt trên lửa nướng. Đường Nguyễn Nguyễn lại đi tìm hũ gia vị của mình, những người như nàng, nếu không mang gia vị ra ngoài thì sẽ không an tâm. Củi cháy sáng rực, Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi ngồi cạnh nhau, lúc thì thêm chút củi, lúc thì lật mặt gà, bận rộn vô cùng.
Tần Trung rửa sạch tay, ngồi xuống bên cạnh Tần Tu Viễn, thấy hắn hứng thú nhìn Đường Nguyễn Nguyễn thì nói: “Tướng quân… Dường như đã thay đổi rất nhiều.”
Ánh mắt Tần Tu Viễn khẽ chuyển động, hắn hỏi: “Thay đổi chỗ nào?”
Tần Trung nhẹ giọng đáp: “Từ sau khi phu nhân đến, tựa hồ ngài cười nhiều hơn một chút…”
Dừng một lát, hắn lại nói: “Không chỉ là người, hình như cả phủ, mọi người đều cười nhiều hơn một chút.”
Tần Tu Viễn suy nghĩ một lúc, hình như đúng là như vậy. Quanh năm bận rộn với công vụ quân doanh, hiếm khi trở về phủ ở bên mẫu thân, Đường Nguyễn Nguyễn lại có thể cùng bà đi xem ca kịch, làm món điểm tâm khi bà đi đánh mã điếu, dỗ dành cho bà vô cùng vui vẻ.
Về phía đại tẩu tất nhiên không cần phải nói, nếu không có Đường Nguyễn Nguyễn, chỉ sợ hiện tại người cũng không còn… Nếu đại tẩu xảy ra chuyện, chỉ sợ hắn sẽ áy náy cả đời.
Mà hai hài tử Thanh Hiên và Minh Hiên, bây giờ vừa rảnh rỗi liền quấn lấy Đường Nguyễn Nguyễn muốn ăn điểm tâm, bộ dáng hồn nhiên vui vẻ kia, dường như chỉ có khi đối mặt với nàng, mới có thể lộ ra…
Mà nàng còn có tinh lực đi tác hợp Nhị ca cùng Chi Tâm… Tần Tu Viễn nhìn cô nương mảnh khảnh kia, trên mặt nàng mang theo ý cười, vẻ mặt nghiêm túc đùa nghịch hũ gia vị trên tay, trên mặt còn mơ hồ mang theo vẻ chờ mong.
Hắn đột nhiên phát hiện ra cô nương này tốt như vậy. Nàng luôn mỉm cười, lấp đầy những bất ngờ và kỳ vọng nhỏ trong ngày của hắn, rồi sau đó mang những điều tốt đẹp này đến đánh tan sương mù trong cuộc sống u ám trước kia, là người có sức sống mãnh liệt, luôn vui vẻ đón nhận mọi thứ mặc dù không rõ ngày mai ra sao.
“Tần Trung.” Tần Tu Viễn đột nhiên mở miệng.
“Tướng Quân, có chuyện gì vậy?” Tần Trung hỏi.
“Ngươi nói xem, làm thế nào để tiến vào tim của một người?” Tần Tu Viễn suy nghĩ mông lung, hỏi một câu không đầu không đuôi.
Trải qua sự nhắc nhở của Phạm Thiếu Duẫn, hắn chợt ý thức được, Đường Nguyễn Nguyễn đối với ai cũng tốt, đối với mình cũng vậy, phần ý tốt này, có thể chứa đựng sự thiện lương, săn sóc, nhiệt tình… Còn có khách khí.
Đó không phải là điều hắn muốn.
Tần Trung cũng chưa cưới thê tử, cho nên cũng khó xử: “Tướng quân, người ngược lại hỏi thuộc hạ câu này…” Hắn dứt lời, bất giác ngước mắt lên nhìn Thải Vi cách đó không xa rồi lại cúi đầu nói: “Tóm lại, thuộc hạ không dám cầu xa.”
Tần Tu Viễn liếc nhìn hắn một cái, nói: “Hà tất phải tự coi thường bản thân như vậy, sự thành hay bại là do bản thân mình thôi.”
Tần Trung ngây ngô cười cười, sắc mặt không khỏi đỏ ửng lên.
Một mùi dầu thơm phảng phất bay tới, bầu không khí nói chuyện của hai người đột nhiên bị phá vỡ.
Lớp da bên ngoài của gà rừng đã bị nướng đến hơi vàng, dầu mỡ còn thấm ra bóng loáng, Đường Nguyễn Nguyễn thấy đã đến lúc thì nhẹ nhàng rắc một nắm thì là cùng với ớt bột, sau đó hưng phấn nói: “Gà nướng được rồi! Các người mau đến đây!”
Nàng nhảy nhót như một hài tử, đứng dậy vẫy tay với bọn họ. Tâm tình của Tần Tu Viễn không khỏi tốt hơn một chút, hắn cùng Tần Trung đi qua.
Tần Tu Viễn thấy Đường Nguyễn Nguyễn dùng dao rạch mấy nhát vào gà rừng, sau đó nhẹ nhàng xé một cái, đùi gà được kéo ra, nàng đưa cho Thải Vi một chiếc đùi rồi nói: “Cho ngươi!”
Thải Vi vội vàng nói: “Cái này… Vẫn nên mời tiểu thư cùng tướng quân hưởng dụng trước, nô tỳ, nô tỳ không đói.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: “Có phong tục ở một số nơi, đó phải dành là đùi gà cho người nhỏ tuổi nhất, hoặc quan trọng nhất, trong bốn chúng ta, ngươi là tiểu muội muội.”
Nàng nhớ tới thời gian nhỏ ở nhà, ông bà nội luôn nhường đùi gà cho nàng ăn, sau khi lớn hơn ở cùng cha mẹ, họ lại không những chú ý đến phần tình cảm ấm áp này. Thải Vi cùng tuổi với nàng, nhưng còn nhỏ hơn nàng mấy tháng, ở trong lòng nàng, Thải Vi cũng giống như muội muội của mình vậy.
Thải Vi có chút cảm động, nàng ấy tiếp nhận đùi gà Đường Nguyễn Nguyễn đưa tới, mũi còn có chút cay cay.
Tần Tu Viễn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, mắt phượng khẽ cong. Hắn khoanh tay mà đứng chờ Đường Nguyễn Nguyễn chia thức ăn.
Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn hắn một cái, nhớ tới lời nói vừa rồi của mình… Thì hơi đỏ mặt. Nàng nhẹ nhàng xé một bên cánh gà ra rồi nói, “Ta… Ta ăn thứ này, phần còn lại thì các chàng tự chia!”
Biểu tình của Tần Tu Viễn có chút suy sụp, mơ hồ còn hơi thất vọng. Tần Trung hiểu được nguyên nhân trong đó thì vội vàng tự mình lên tiếng: “Tướng quân, thuộc hạ… Thuộc hạ chia đùi gà và cánh gà cho tướng quân! Thuộc hạ ăn đầu gà và phao câu là được rồi…”
Tần Tu Viễn thẹn quá hóa giận: “Ai muốn ngươi chia?”
Vẻ mặt Tần Trung ủy khuất.
Đường Nguyễn Nguyễn lại cùng Thải Vi cười nói cùng ăn. Thải Vi chưa bao giờ ăn gà nướng, nàng ấy khẽ mở miệng, cắn một miếng, lớp da giòn vàng rụm bên ngoài phát ra tiếng rôm rốp, nhẹ nhàng cắn vào đã tách ra khỏi thịt gà, dầu thấm đẫm mà không ngấy, kèm theo mùi thì là thơm nức, khiến người ta muốn ngừng không được! Gà rừng này so với gà nhà nuôi thì chất lượng thịt có dẻo dai hơn rất nhiều, thoáng cái đã gặm đến phần xương, cần phải dùng sức cắn rồi rút ra một chút mới có thể ăn được. Trong lúc gặm kéo thịt gà, bất tri bất giác ăn uống thoả thích, Thải Vi đã bất chấp hình tượng, thầm nghĩ toàn tâm toàn ý hưởng thụ mỹ vị này.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng say sưa gặm cánh gà, thịt mềm không nhiều lắm, nhai vào lại có hương vị đậm đà. Nàng kiên nhẫn cắn từng miếng, từng miếng, nhai kỹ rồi chậm rãi nuốt xuống, ngay cả phần xương cũng còn thịt mềm, làm sao có thể bỏ qua?
Quay đầu lại nhìn tần Trung bên kia, vẻ mặt hắn vô tội gặm phao câu gà, hắn còn chia ra cánh gà và đùi gà dành cho Tần Tu Viễn nhưng thấy chưa bị động qua. Gặm đến hết không có gì để gặm, hắn tính toán đi rửa tay.
“Chờ đã.” Tần Tu Viễn đột nhiên mở miệng.
Trên mặt Tần Trung đầy dầu mỡ, giống như một hài tử vừa ăn vụng xong, hắn kinh ngạc nhìn Tần Tu Viễn: “Tướng quân, có gì phân phó?”
Tần Tu Viễn lạnh nhạt nói: “Ăn đùi gà.”
Vẻ mặt Tần Trung không thể tin được: “Nhưng người còn chưa ăn… Thuộc hạ… Làm sao có thể…”
Tần Tu Viễn nhướng mày, nói: “Ngươi là cánh tay phải của bản tướng quân, đương nhiên cũng là người quan trọng.”
Tần Trung sửng sốt, trên khuôn mặt thật thà đỏ ửng lên, hắn đáp: “Đa tạ tướng quân…”
Sắc mặt Tần Tu Viễn vẫn thản nhiên như trước, nhưng trong lúc vô tình đối diện với ánh mắt trong trẻo của Đường Nguyễn Nguyễn, thấy nàng mỉm cười với hắn, hắn liền ngây người trong tức khắc….
Trong thành Ích Châu, đèn rực rỡ mới thắp lên, quan lại tụ họp, cảnh tượng phồn hoa này so với Đế Đô cũng không kém bao nhiêu. Tần Trung dừng xe ngựa trước cửa Vân Lai khách điếm, lưu loát nhảy xuống xe, nói: “Công tử, phu nhân, đến rồi.”
Vân Lai khách điếm vừa đúng lúc ở trung tâm thành Ích Châu, nằm ở nơi giao nhau giữa các đường, vào Nam ra Bắc vô cùng thuận tiện. Từ nhiệm kỳ trước, Chỉ huy sứ Ích Châu sử xảy ra chuyện thì chức Chỉ huy sứ Ích Châu vẫn còn trống, hai vị tướng trấn thủ ban đầu xưa nay bất hòa, cho nên một người quản thành Nam, một người quản thành Bắc, không quấy rầy lẫn nhau. Nhưng việc này truyền đến tai Hoàng Đế, tất nhiên không thể mặc kệ được. Dù sao Ích Châu là cứ điểm chiến lược trọng yếu ở phía Bắc của Đế Đô, lại là cứ điểm thông thương, làm sao có thể phân chia ranh giới rạch ròi mà trị được? Nếu Là Bắc Tề xâm phạm, đánh tới Ích Châu thì ai sẽ thủ thành?
Lần này Tần Tu Viễn tới đây, cố ý chọn vị trí trung tâm ở khách điếm, cho dù có muốn đi sang hai bên để thám thính tình hình, xem vị tướng trấn thủ nào thích hợp hơn cũng tiện.
“Khách quan, ngài muốn nghỉ chân hay ở lại khách điếm?” Tiểu nhị ân cần đi ra nghênh đón. Hắn vừa nâng mắt lên đã thấy một vị mỹ nhân từ trên xe ngựa bước đi xuống, đôi mắt hạnh không cười mà hàm chứa ý xuân, trên gương mặt trắng nõn, đôi môi đỏ mọng ướt át, xinh đẹp không thôi. Tiểu nhị đúng là nhìn đến si ngốc.
Nàng đứng ở bên cạnh xe ngựa, mỉm cười với lang quân trẻ tuổi bên cạnh, sau đó đeo màn che, che đi dung nhan khuynh thành. Lang quân kia lại có thần sắc lạnh lùng, đôi mắt phượng trong phong lưu mang theo vài phần uy nghiêm, mặc dù cũng tuấn dật vô song, nhưng khí thế này khiến người ta không dám nhìn thẳng vào mắt lần thứ hai.
“Ở lại đây, bốn người.” Tần Trung buộc dây cương lại, giao xe ngựa cho hạ nhân ở cửa, bảo hắn kéo ra hậu viện cho ngựa ăn. Thải Vi thì thu dọn hành lý, nhưng rương rất nặng, một cô nương gia làm việc đó có chút quá sức, Tần Trung bất động thanh sắc giúp Thải Vi khiêng hành lý vào, hắn cười vui vẻ với nàng. Thải Vi không khỏi cảm kích nhìn hắn một cái, sau đó cũng đuổi theo bước chân.
Tiểu nhị vừa hoàn hồn, lại nói: “Bốn vị, mời vào trong!”
“Mấy vị… Là lần đầu tiên đến Ích Châu sao?” Tiểu nhị rất nhiệt tình.
“Không sai, thành Ích Châu có gì đặc biệt không?” Tần Tu Viễn thuận miệng hỏi.
“Từ thành Nam đến thành Bắc của Ích Châu có không ít du khách lui tới, vì thế đặc sản hai miền Nam Bắc đều có, nếu các vị gấp gáp lên đường thì có thể đến Túy Tiên Phường ở phía Nam thành, bên kia có thể ăn được đại đa số mỹ thực ở Ích Châu, nếu như không gấp thì có thể đi đến phố ẩm thực phía Bắc thành xem một chút.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu, cách tấm màn che, hắn mơ hồ nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn nhếch khóe miệng, biết chắc chắn nàng cảm thấy hứng thú, liền tiếp tục hỏi: “Còn gì đặc biệt?”
Tiểu nhị lại nói tiếp: “Ngõ Điềm Thuỷ của thành Ích Châu chúng ta cũng rất độc đáo, chẳng những hoa khôi nương tử xinh đẹp vô cùng, mà trong Xuân Mãn Lâu kia còn có nữ tử Bắc Tề, nghe nói đêm đêm đều đứng trên trống nhảy múa, rất nóng bỏng bắt mắt!”
Tiểu nhị nói với mặt mày hớn hở, thần sắc Tần Tu Viễn vẫn như thường, nhưng Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi nghe xong không khỏi cảm thấy có chút đỏ mặt. Tần Trung ngắt lời hắn: “Được rồi… Sắp xếp phòng cho chúng ta.”
Tiểu nhị lớn tiếng hỏi: “Được! Đại nhân muốn bao nhiêu phòng cho khách?”
Tần Trung sửng sốt, nhìn lại Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn, gian nan nói: “Bốn, bốn gian?”
*Dương Mai, còn được gọi là dâu rượu hay thanh mai đỏ, là một loài thực vật có hoa trong họ Myricaceae. Loài này được Siebold & Zucc. Mô tả khoa học đầu tiên năm 1846.
* Càn khôn là thiên,địa,là âm dương.Càn khôn là một,là hai mà cũng là tất cả.Sự thiên biến vạn hóa của vạn vật chung quy đều do âm dương, trời đất luân chuyển mà tạo nên.
“Túi càn khôn” chỉ mọi tri thức của nhân loại, quy luật sinh tồn của của loài người và vạn vật trong vũ trụ.
Mưa phùn bay bay như những sợi tơ mỏng, miên man trong lòng. Tần Tu Viễn như đã hạ quyết tâm, hắn bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch rồi nói: “Học!”
Phạm Thiếu Duẫn hiếm khi ở trước mặt hắn diễu võ dương oai một hồi, liền bày ra bộ dáng đáng tin cậy: “Được, điều thứ hai… Cần gãi đúng chỗ ngứa.”
Tần Tu Viễn hỏi : “Làm sao để gãi đúng chỗ ngứa đây?”
Phạm Thiếu Duẫn suy nghĩ một chút rồi nói: “Nữ nhân bình thường đều thích yêu lễ vật. Ví dụ như trang sức, son phấn, hoa lá thơ từ… Tóm lại nàng thích bất cứ điều gì thì ngươi hãy tặng thứ đó.”
Tần Tu Viễn hồi tưởng lại từng chút từng chút về quãng thời gian khi ở chung với nàng, dường như nàng… Chỉ quan tâm đến nấu nướng?
Phạm Thiếu Duẫn nói: “Nhớ kỹ! Phải tặng thường xuyên, có cơ hội là tặng, không có cơ hội thì phải tạo cơ hội.”
Tần Tu Viễn trịnh trọng gật đầu. Phạm Thiếu Duẫn nói: “Điều thứ ba…”
“Biểu ca!” Phạm Thiếu Mẫn mặc hồng y đứng cách đó không xa, nàng ta vẫy tay chào bọn họ. Phạm Thiếu Duẫn bất đắc dĩ: “Ngươi xem, có ngươi ở đây, ngay cả ca ca như ta cũng không thèm để ý.”
Phạm Thiếu Mẫn trực tiếp lướt qua Đường Nguyễn Nguyễn, đi tới trước mặt hai nam nhân, giống như mở túi vải hiến vật quý, nàng ta nói: “Biểu ca, huynh xem đây là cái gì?”
Là một túi hạt dẻ!
Phạm Thiếu Duẫn nói: “Thời tiết này… Muội lấy hạt dẻ ở đâu?”
Phạm Thiếu Mẫn đắc ý nói: “Muội nhớ biểu ca thích ăn hạt dẻ nhất, cho nên hôm qua nhờ người ra ngoài mua. Theo lý thì mùa này là không có, nhưng hạt dẻ này của muội không như vậy, nó được đặt trong hầm băng mấy tháng trước đây để bảo quản, bây giờ ăn hương vị cũng rất tốt! Nha hoàn của muội chạy qua mấy cửa hàng mới mua được, biểu ca xem muội có lợi hại không?”
Tần Tu Viễn liếc nhìn nàng ta một cái rồi nói: “Nha hoàn của muội lợi hại.”
Phạm Thiếu Duẫn nghe xong ha ha bật cười. Phạm Thiếu Mẫn có chút tức giận: “Biểu ca!”
Ngay lập tức lại cười duyên dáng: “Muội lại giống như khi còn nhỏ, giúp huynh bóc vỏ được không?”
Tần Tu Viễn nói: “Đa tạ, ta tự mình làm được.”
Nhưng Phạm Thiếu Mẫn mặc kệ, ngón tay trắng nõn cố sức bóc một hạt dẻ ra, sau đó lại cẩn thận loại bỏ phần màng mỏng. Nàng ta liếc mắt nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái rồi đưa hạt dẻ đến bên miệng của Tần Tu Viễn, nũng nịu nói: “Biểu ca, huynh nếm thử đi!”
Đường Nguyễn Nguyễn thoáng nhìn thấy nàng ta ngồi bên cạnh Tần Tu Viễn, còn làm ra cử chỉ thân mật cho hắn ăn, khóe miệng nàng mím chặt nhưng không nói gì. Tần Tu Viễn vốn đang nghiêm túc chơi cờ, kết quả bị hạt dẻ bất thình lình này làm cho giật mình, vì thế lúng túng ngửa ra sau vài tấc, đưa tay tiếp nhận: “Đa tạ.”
Phạm Thiếu Mẫn lộ ra vẻ mặt chờ mong: “Ngon không? Hạt dẻ này có ngon không?”
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ hừ một tiếng: “Sao có thể ngon…”
Tần Tu Viễn vốn không để ý tới Phạm Thiếu Mẫn, nhưng Đường Nguyễn Nguyễn vừa lên tiếng, hắn liền quay đầu nhìn lại. Đường Nguyễn Nguyễn khẽ nhếch khóe miệng, nàng cũng không nói gì nữa. Phạm Thiếu Mẫn vốn không thích Đường Nguyễn Nguyễn, giờ phút này liền đứng lên, nói: “Làm sao ngươi biết không ngon? Biểu ca chỉ có thể ăn những món ngươi làm, còn những thứ người khác đưa lại không thể ăn sao?”
Phạm Thiếu Duẫn ho nhẹ một tiếng: “A Mẫn!”
Đường Nguyễn Nguyễn tiến lên hai bước, nàng nhìn thoáng qua vỏ hạt dẻ nàng ta vừa lột ra rồi nói: “Hạt dẻ này có chút khô, nếu như ăn sống thì chắc chắn hương vị không ngon.”
Tần Tu Viễn nhớ tới lời Phạm Thiếu Duẫn thì lập tức vận dụng ngay: “Phu nhân thật thông tuệ, nàng biết cách khiến nó ngon hơn sao?”
Một tiếng “Phu nhân” khiến sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn ửng đỏ, nàng ấp úng nói: “Kỳ thực… Làm hạt dẻ rang đường là ngon nhất.”
Phạm Thiếu Duẫn lập tức chuyển hướng về phía Phạm Thiếu Mẫn, nói: “Không bằng làm thành hạt dẻ rang đường đi, ta cũng chưa ăn thử!”
Phạm Thiếu Mẫn lườm hắn một cái: “Huynh chỉ biết ăn!”
Tần Tu Viễn liếc nhìn nàng ta: “Ta cũng muốn ăn.”
Phạm Thiếu Mẫn không còn cách nào, đành đưa một túi hạt dẻ cho Đường Nguyễn Nguyễn, nàng ta tức giận nói: “Ngươi lợi hại thì ngươi làm đi!”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười đáp lại: “Được.”
Phạm Thiếu Mẫn không phục, nàng ta đi theo vào phòng bếp.
Phạm Thiếu Duẫn mỉm cười, nói: “Ngươi học rất nhanh.”
Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng rồi đáp: “Điều thứ ba mà ngươi vừa định nói, là gì?”
Phạm Thiếu Duẫn hạ quân cờ cuối cùng: “Điều thứ ba, chính là bên người ngươi không thể xuất hiện nữ nhân khác… A Viễn, ngươi thua rồi.”
Tần Tu Viễn cúi đầu nhìn, nửa sau ván cờ đúng là hắn không yên lòng cho nên rơi vào cảnh thua cả bàn….
….
Trong lòng Phạm Thiếu Mẫn không vui, lại không thể không dẫn Đường Nguyễn Nguyễn vào phòng bếp lớn. Dọc theo đường đi, phàm gặp phải góc đường nào thì nàng ta đều phải bày ra mặt mày hớn hở nói, đã từng cùng biểu ca ở đó chơi trò gì, đã xảy ra chuyện gì thú vị. Đường Nguyễn Nguyễn nghe được có chút khó chịu, liền dứt khoát coi như gió thổi bên tai. Phạm Thiếu Mẫn thấy nàng không tức giận thì cũng nhụt chí, nàng ta lại càng không vui. Đi qua mấy hành lang dài gấp khúc, cuối cùng cũng đến phòng bếp lớn. Bản thân nàng ta chưa bao giờ xuống bếp cho nên tất nhiên cũng ghét bỏ phòng bếp lớn này, thực sự không muốn đi vào.
Vì vậy, sau khi đưa Đường Nguyễn Nguyễn đến cửa, nàng ta tức giận nói: “Ngươi vào đi!”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc nhìn nàng ta một cái: “Đa tạ.”
Phạm Thiếu Mẫn hừ lạnh một tiếng: “Xem ngươi có bao nhiêu năng lực!”
Dứt lời, nàng ta xoay người rời đi.
Diệp Hạnh cô nương là quản sự nhà bếp lớn, thấy Đường Nguyễn Nguyễn đứng ở cửa thì đến hỏi: “Thiếu phu nhân, phòng bếp lớn có mùi, người cần gì cứ nói để nô tỳ đi lấy.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Đa tạ cô nương. Ta muốn mượn phòng bếp của ngươi để sử dụng.”
Diệp Hạnh cô nương có chút kinh ngạc, nàng ấy mở to đôi mắt tròn, nói: “Thiếu phu nhân, xin người cứ tự nhiên.”
Đường Nguyễn Nguyễn một thân sạch sẽ, khí chất xuất thần, đứng trong khói lửa của phòng bếp này thật sự không hợp, nàng vừa đến đã làm cho nha hoàn cùng ngự trù trong phòng bếp lớn đều cảm thấy khó thích ứng. Nàng thì thầm: “Cô nương, ta muốn mượn một nồi, một bếp để làm một chút thức ăn, ta làm xong sẽ đi ngay, không trì hoãn việc chuẩn bị bữa tối của ngươi.”
Diệp Hạnh cô nương nói: “Thiếu phu nhân nói đi đâu vậy, đám hạ nhân như nô tỳ có thể thấy được dung mạo của người đã là phúc khí lớn rồi!”
Đường Nguyễn Nguyễn thẹn thùng cười cười, không nói nữa. Nàng tìm thấy một cái chậu, đầu tiên đổ một túi hạt dẻ vào chậu, âm thanh leng keng vang lên. Nha hoàn trong phòng bếp không khỏi có chút tò mò, nhưng lại không dám tiến lên hỏi thăm.
Nàng tỉ mỉ rửa sạch hạt dẻ, những hạt dẻ này tuy không phải món ăn đúng mùa nhưng được bảo quản tốt, từng hạt đầy đặn săn chắc, nàng hài lòng chà xát phần lông bọc phía ngoài, sau đó đổ nước vào rồi vớt lên. Nàng đặt hạt dẻ đã rửa vào hai cái bát lớn, sau đó lấy ra một hạt dẻ, đặt trên thớt gỗ rồi cầm dao quyết đoán rạch hai đường lên đó, trên hạt dẻ nhanh chóng lưu lại dấu ấn như hình chữ thập. Có nha hoàn to gan tiến lại gần xem, cảm thấy vô cùng tò mò, nàng ấy hỏi: “Phu nhân đang làm gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười tủm tỉm nói: “Ta đang làm hạt dẻ rang đường.”
Nha hoàn này tên là Hiểu Vân, Hiểu Vân thấy vậy thì tiếp lời: “Phu nhân, nhiều hạt dẻ như vậy… Hiểu Vân đến giúp người một tay được không?”
Đường Nguyễn Nguyễn cảm kích nhìn nàng ấy một cái, trịnh trọng nói: “Đa tạ Hiểu Vân, lát nữa ta mời ngươi ăn hạt dẻ rang đường.”
Sắc mặt Hiểu Vân đỏ lên, thiếu phu nhân này chẳng những có bộ dạng xinh đẹp, nói chuyện hòa khí như thế, so với biểu cô nương còn tốt hơn nhiều…
Dưới sự trợ giúp của Hiểu Vân, gần trăm hạt dẻ đã nhanh chóng được khắc xong hình chữ thập, đây là một công đoạn mấu chốt, nếu không làm tốt, vậy thì hạt dẻ sẽ không chín được. Sau đó nàng tìm một cái chảo lớn rồi đổ hạt dẻ vào trải phẳng, nàng lại thêm nước, ước chừng ngập hơn phân nửa thân hạt dẻ thì mới yên tâm đậy vung vào. Đợi nước trong nồi cạn thì hạt dẻ gần như đã chín. Nàng dùng đũa gắp một hạt, chịu đựng nóng bỏng tay mà lột vỏ, đưa hạt dẻ vào miệng nếm thử… Đã chín, nhưng vẫn chưa đủ ngọt mềm.
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Có đường không?”
Hiểu Vân gật gật đầu, nàng ấy lập tức ôm một hũ đường lớn.
Đường Nguyễn Nguyễn tươi cười dịu dàng: “Đa tạ, Hiểu Vân.”
Hiểu Vân hơi sửng sốt, trong lòng lại càng thích vị thiếu phu nhân này.
Đường Nguyễn Nguyễn tăng lửa, sau đó rưới vài thìa đường vào hạt dẻ trong nồi. Trong nồi phát ra tiếng “xèo” hoàn mỹ, sau đó đường được đun sôi toả ra vị ngọt thơm, ngay lập tức nàng bắt đầu dùng xẻng đảo qua đảo lại, một chảo hạt dẻ được xào nóng lên. Nước đường nấu chín làm hạt dẻ đậm sắc, lại thẩm thấu vào bên trong, cả chảo hạt dẻ thoạt nhìn sáng bóng, nâu nâu vàng vàng, vô cùng mê người.
Đường Nguyễn Nguyễn Dùng xẻng múc ra một bát rồi đặt lên bàn, hạt dẻ vừa mới ra khỏi chảo vẫn còn rất nóng, nàng liền nói: “Hiểu Vân, bát này để lại cho ngươi, đa tạ ngươi đã giúp ta.”
Hiểu Vân có chút thụ sủng nhược kinh, nàng ấy vội vàng nói: “Thực sự không tốn sức, không đáng để thiếu phu nhân bận tâm như vậy!”
Đường Nguyễn Nguyễn cười, nói: “Đây là điều ngươi xứng đáng nhận được.”
Lúc này Thải Vi vội vàng chạy vào, nói: “Tiểu thư! Thái phu nhân đã về đến cửa, tướng quân bảo chúng ta trực tiếp đi đến phòng ăn.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nàng lập tức nói: “Thỉnh Hiểu Vân giúp ta tách nhân hạt dẻ ra, sau đó bữa tối lại bưng lên.”
Nói rồi lập tức theo Thải Vi đi đến phòng ăn….
Lúc Đường Nguyễn Nguyễn đến phòng ăn, Tần Tu Viễn cùng huynh muội Phạm gia cũng vừa mới đến. Thái phu nhân do Diệp ma ma nâng vào, chậm rãi đi đến phòng ăn. Tần Tu Viễn đứng dậy chắp tay: “Tổ mẫu.”
Đường Nguyễn Nguyễn cũng theo đó mà chào hỏi.
Thái phu nhân tuổi tác đã cao, lại đi đường xóc nảy một ngày, dạ dày cũng có chút khó chịu, nhìn sắc mặt không tốt lắm. Nhưng khuôn mặt vẫn hiền từ hoà ái như trước, bà nhìn Tần Tu Viễn rồi đánh giá Đường Nguyễn Nguyễn một chút, ánh mắt mê mang khẽ híp thành một khe hở: “Là một cô nương tốt.”
Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt đáp lại: “Đa tạ tổ mẫu.”
Mọi người ngồi xuống, Tần Tu Viễn đến gần Đường Nguyễn Nguyễn, hắn thấp giọng nói: “Thính lực của tổ mẫu không tốt lắm, nếu nàng trả lời, có lẽ phải lớn tiếng hơn chút nữa.”
Hơi thở của hắn nhẹ nhàng phả vào bên tai, khiến mặt nàng nóng bừng, nàng im lặng gật đầu.
Tuy Thái phu nhân không có khẩu vị gì, nhưng nhìn thấy Tần Tu Viễn cùng Đường Nguyễn Nguyễn trở về lại rất cao hứng. Tần Tu Viễn biết thính lực của tổ mẫu không tốt cho nên cao giọng hỏi: “Gần đây thân thể tổ mẫu thế nào?”
Thái phu nhân bất đắc dĩ cười cười: “Con lớn tiếng một chút!”
Tần Tu Viễn lại lặp lại một lần nữa. Thái phu nhân hài lòng nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn, đáp lại: “Thê tử của con rất xinh đẹp, tổ mẫu rất thích.”
Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nhau một cái, sắc mặt nhuộm đỏ. Tần Tu Viễn giải thích: “Tổ mẫu, con hỏi thân thể của người…”
Thái phu nhân nghi hoặc nhìn về phía hắn, nói lớn: “Sao? Con hỏi có thể nạp thiếp hay không?”
Bà ngữ trọng tâm trường* nói: “Từ trước đến giờ, nam nhi Tần gia từ thái tổ phụ, tổ phụ, phụ thân của con đều là như vậy, thu hồi hoa tâm của con lại, đối với thê tử thật tốt!”
Mọi người dở khóc dở cười.
Lại ông nói gà bà nói vịt hàn huyên vài câu như vậy, Tần Tu Viễn thật sự không chống đỡ nổi nữa, hắn đành phải vùi đầu ăn thức ăn. Thái phu nhân chán nản nhìn một bàn thức ăn này, thật sự không có khẩu vị, cũng không ăn nổi cơm, liền buồn bã ngồi uống trà.
Lúc này, Hiểu Vân bưng hạt dẻ rang đường lên, bởi vì có hảo cảm với Đường Nguyễn Nguyễn cho nên chuyện của nàng dặn cũng vô cùng dụng tâm. Hạt dẻ vừa trình lên, được Hiểu Vân chất thành một ngọn núi nhỏ chỉnh tề, màu vàng rực rỡ bắt mắt, hấp dẫn vô cùng.
Tất cả mọi người nhìn thấy đều vô cùng hứng thú. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Tổ mẫu, đây là hạt dẻ rang đường do con tự làm, bóc cho người một hạt nếm thử được không?”
Thái phu nhân dường như nghe hiểu, liền nói: “Được.”
Đường Nguyễn Nguyễn cầm một hạt dẻ lên, hạt dẻ này như đang cười nhếch miệng, ngón tay mảnh khảnh của nàng dùng sức, nhẹ nhàng tách vỏ ra. Sau đó đặt hạt dẻ vàng tươi này vào đĩa nhỏ, dâng lên Thái phu nhân rồi nói: “Mời tổ mẫu nếm thử.”
Ý cười của Thái phu nhân càng sâu, bà bỏ hạt dẻ bỏ vào trong miệng. Răng của bà kỳ thật đã có chút lỏng lẻo, đã lâu không ăn vật cứng, cũng may hạt dẻ này vô cùng mềm mại, bà nhai cũng không tốn sức. Hạt dẻ này vừa ngọt vừa ấm, nếp nhăn trên đó còn thấm ra vị ngọt của đường, làm cho khẩu vị thái phu nhân đang không tốt nhưng khi ăn xong một viên cũng phải hài lòng nheo mắt lại.
Thái phu nhân cười đến không khép miệng lại được: “Cháu dâu làm ngon lắm!”
Ý bảo Diệp ma ma đến giúp bà lột vỏ hạt dẻ.
Đường Nguyễn Nguyễn Thấy bà thích như vậy cũng vô cùng cao hứng nói: “Hạt dẻ này là Thiếu Mẫn muội muội mua, Nguyễn Nguyễn chỉ là mượn hoa hiến Phật*.”
Phạm Thiếu Mẫn lẩm bẩm: “Giả vờ làm người tốt…”
Khuỷu tay Phạm Thiếu Duẫn khẽ đẩy nàng ta một cái, mắt trừng nhẹ. Nàng ta cũng không nói lời nào nữa mà rầu rĩ cầm lấy một hạt dẻ, rốt cuộc có cái gì ngon?
Hạt dẻ trong tay như cười đến sáng lạn, quả vàng ươm đang muốn nhảy ra. Phạm Thiếu Mẫn tức giận hung hăng tách vỏ, hạt dẻ liền lăn ra, nóng hổi nhảy vào lòng bàn tay. Phạm Thiếu Mẫn cảm thấy phiền não, thoáng cái nhét hạt dẻ vào trong miệng, tức giận nhai nuốt. Hạt dẻ vô tội này dưới sự nhai nuốt hung hăng của nàng ta mà chia năm xẻ bảy, rải rác trong miệng, chảy ra vị ngọt mềm mại, dường như đang cực lực trấn an khí tức trong lòng nàng ta.
Nàng ta ăn xong một hạt, cảm thấy còn chưa hả giận, liền bắt đầu lột thêm một hạt khác. Phạm Thiếu Duẫn nhìn vậy cũng cảm thấy vô cùng thần kỳ, muội muội lại thích ăn điểm tâm do biểu tẩu nấu như vậy sao?
Diệp ma ma một bên giúp Thái phu nhân bóc hạt dẻ, một bên nói: “Không nghĩ tới Thái phu nhân thích ăn hạt dẻ rang đường như vậy!”
Đường Nguyễn Nguyễn cười, nói: “Vậy con cũng bóc thêm mấy hạt cho tổ mẫu!”
Thái phu nhân nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh hỉ: “Sao? Con muốn sinh thêm bao nhiêu hài tử cho A Viễn? Thật tuyệt!”
“Ha ha ha ha!”
Một đám người cười đến ngửa tới ngửa lui, Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt len lén nhìn Về phía Tần Tu Viễn, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, ánh mắt trong veo, mang theo nụ cười dịu dàng.
Nàng không dám nói chuyện với tổ mẫu nữa.
Tần Tu Viễn đưa tay ra, đặt một hạt dẻ đã bóc xong vào tay Đường Nguyễn Nguyễn, nhẹ giọng nói: “Nàng cũng ăn nhiều một chút… Nàng quá gầy.”
Nhớ tới đêm đó ôm nàng bay lên Phi Hiên Các, thật sự là vừa nhẹ vừa ngoan ngoãn.
Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng cầm hạt dẻ trong tay lên, khẽ cắn một miếng: “Thật ngọt!”
Tổ mẫu ăn uống thỏa mãn, vui vẻ kéo tay Đường Nguyễn Nguyễn, mặt mày hiền hậu nói: “Nguyễn Nguyễn, con đã vào cửa Tần gia chúng ta thì chính là cháu dâu của ta. Nếu A Viễn khi dễ con, vậy thì hãy tới tìm tổ mẫu, tổ mẫu làm chủ cho con. Nếu còn có lời đồn nhảm gì quanh tai, tổ mẫu trực tiếp giúp con mắng hắn là được!”
Thái phu nhân vừa nói ra lời đó cũng đồng nghĩa với việc nhận cháu dâu này, ngày sau mọi người không được lấy chuyện tứ hôn hoặc văn võ bất hòa để đào xới bới móc thêm. Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, đối mặt với con ngươi ôn hòa của Thái phu nhân, không khỏi có chút cảm động, thậm chí nàng còn nhớ tới bà nội của mình….
Ăn uống linh đình thoáng chốc đã đến đêm khuya.
Người một nhà đã lâu không gặp, có người cười, có người náo loạn, chén qua chén lại gợi lên không khí đầm ấm thân thiết cùng náo nhiệt, làm cho lòng người ấm áp hòa thuận. Tần Tu Viễn uống quá chén, thoạt nhìn bước chân hắn có chút loạng choạng, Đường Nguyễn Nguyễn cũng vội vã tới đỡ hắn.
Đường Nguyễn Nguyễn đặt cánh tay hắn lên vai mình, sau đó nâng thắt lưng Tần Tu Viễn, chậm rãi đi từng bước một. Hắn mượn men say, nghiêng đầu nhìn nàng thật lâu. Nhìn đôi mắt hạnh tuyệt vời của nàng, mũi cao mà nhỏ cùng đôi môi hồng nhuận.
Đường Nguyễn Nguyễn cảm nhận được ánh mắt của hắn, dọc theo đường đi cũng không được tự nhiên. Nàng len lén nhìn hắn thì phát hiện khóe mắt hắn ửng hồng, đôi mắt phượng đăm chiêu làm nội tâm nàng chấn động, nhìn chằm chằm giống như muốn nhìn thấy tận sâu trong suy nghĩ của nàng.
Nàng có chút bối rối, lúc đến Lê Uyển, nàng vội vàng đặt hắn lên giường rồi nói với Tần Trung: “Ngươi mau đi nấu chút canh giải rượu.”
Tần Trung nghi hoặc nói: “Chút tửu lượng này làm sao có thể khiến tướng quân gục được?”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn Tần Tu Viễn một cái, nàng phát hiện ánh mắt hắn có chút ngây ngốc, còn đang nhìn nàng, Đường Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ uống như vậy chưa đủ sao?”
Tần Trung lại liếc hắn một cái, phát hiện Tần Tu Viễn đang lạnh lùng trừng mắt nhìn mình thì lập tức thầm nghĩ rồi mới nói: “Cái kia… Tướng quân không muốn uống canh giải rượu, vả lại tửu lượng của ngài ấy rất tốt, không bao lâu là có thể tỉnh lại, phu nhân yên tâm.”
Dứt lời, Tần Trung liền rời khỏi phòng.
“Ôi, ngươi đừng đi…”
Cánh cửa đã đóng lại.
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nam nhân nghiêng người tựa vào giường nhắm mắt lại thì có chút bất đắc dĩ. Nàng lặng lẽ trở lại bên giường, chăm chú nhìn hắn, Tần Tu Viễn hơi mở mắt: “Nguyễn Nguyễn, ta khó chịu.”
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Chàng muốn nôn ra sao? Có muốn ta lấy chậu cho chàng không?”
Tần Tu Viễn lắc đầu.
Đường Nguyễn Nguyễn lại có chút lo lắng: “Hay là rót cho chàng chén trà? Súc miệng có lẽ cũng thoải mái hơn một chút.”
Tần Tu Viễn nhìn nàng, hắn vẫn lắc đầu.
Đường Nguyễn Nguyễn không cách nào khác, đành phải đi lấy nước ấm, đến giúp hắn lau mặt, hy vọng hắn có thể thanh tỉnh vài phần. Nàng chưa bao giờ chăm sóc nam nhân, cho nên rón rén chăm sóc hắn, khăn mặt ấm áp lướt qua đuôi lông mày, khóe mắt, cằm, mang đến một cảm giác dịu dàng nhưng vô cùng sảng khoái. Tần Tu Viễn nhìn nàng thật lâu, đôi mắt trong suốt của nàng giống như đêm tối đầy sao, giống như con người nàng, không tranh giành với ai nhưng lại luôn yên lặng săn sóc người khác, đối xử tốt với người khác. Đường Nguyễn Nguyễn dịu dàng tỉ mỉ lau má giúp hắn, mặt nàng bị hắn nhìn chằm chằm đến đỏ bừng cả lên… Hắn nhìn nàng, càng nhìn càng thích. Sau khi lau xong, nàng định giặt lại khăn. Đột nhiên, hắn nắm lấy cổ tay nàng.
Tần Tu Viễn nhẹ giọng nói: “Nàng… Nàng đừng đi.”
Đường Nguyễn Nguyễn ngạc nhiên: “Chàng sao vậy?”
Tần Tu Viễn nói bằng ngữ khí có chút làm nũng: “Ta vẫn khó chịu.”
Đường Nguyễn Nguyễn giật mình hỏi lại: “Vậy làm thế nào thì chàng mới dễ chịu hơn?”
Vẻ mặt Tần Tu Viễn vô tội: “Nhìn nàng, ta sẽ thấy dễ chịu hơn một chút.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lập tức đỏ mặt nói: “Đừng nói bậy.”
Hắn cũng không biết tối nay mình làm sao, chỉ là… Lúc nào cũng muốn nhìn thấy nàng, gần gũi với nàng hơn nữa. Tay chân Đường Nguyễn Nguyễn cũng có chút luống cuống, nàng cho hắn nằm xuống, Tần Tu Viễn còn giống như hài tử, nắm lấy tay nàng rồi nói: “Nàng cũng nằm xuống.”
Đường Nguyễn Nguyễn chưa từng thấy hắn như vậy, dựa vào nàng như một hài tử, không còn cách nào khác đành phải nằm xuống bên cạnh hắn. Tần Tu Viễn xoay người lại, đối mặt với nàng rồi nói: “Tổ mẫu ta rất thích nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cười: “Ta cũng rất thích tổ mẫu.”
Tần Tu Viễn nói: “Nếu cha và ca ca nhìn thấy nàng, nhất định sẽ thích nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn âm thầm nghĩ: Nhà này ngoại trừ chàng, bây giờ mọi người đều thích ta…
Tần Tu Viễn lẩm bẩm : “Ta lại nhớ đến phụ thân.”
Nàng nhìn thấy hắn giơ bàn tay lên, nhẹ nhàng đặt lên mắt, thì thầm, “Nếu người vẫn còn sống, có lẽ sẽ tốt hơn.”
Đường Nguyễn Nguyễn còn nghĩ mình nghe lầm.
Tần Tu Viễn, một người như vậy, sao lại lộ ra một mặt yếu ớt như thế này trước mặt nàng chứ?
Từ khi nàng quen Tần Tu Viễn tới nay, thấy hắn rất hiếm khi cười. Hầu hết thời gian nàng thấy đều là khuôn mặt lạnh nhạt hoặc âm trầm suy nghĩ, không có khoảnh khắc nào thực sự thư giãn. Tuy rằng nàng không tận mắt chứng kiến chuyện năm đó nhưng nghe người khác kể lại thì cũng biết đây là điều không hề dễ dàng.
Phụ thân và huynh trưởng trúng kế mà chết trận, mất đi sự tín nhiệm của Đế vương, trung dũng thế gia trăm năm qua tràn ngập nguy cơ. Hắn mười tám tuổi mang theo nỗi đau tang thân chủ động thỉnh cầu ra trận giết địch, liên tục lập công trạng, nhiều lần còn chạy trốn trong chỗ chết… Mới có cảnh tượng cả triều an ổn như bây giờ. Cho dù là Đế Đô phồn hoa, hay là Bình Ninh u tĩnh, có nơi nào không phải là hắn cùng các tướng sĩ dùng máu tươi và hồn tàn đổi lấy?
Tần Tu Viễn có quá nhiều trách nhiệm phải gánh vác.
Hắn cần bảo vệ quốc gia, chống đỡ toàn bộ phủ Trấn Quốc tướng quân, còn phải phụng dưỡng mẫu thân già yếu, chiếu cố Nhị ca đang suy sụp, trấn an đại tẩu uất ức, thậm chí còn phải dạy dỗ hài tử đại ca lưu lại…
Đến cuối cùng, ngay cả chính hắn cũng phải hiến mình, chấp nhận tứ hôn của Hoàng thượng, chứng minh mình trung thành với hoàng quyền.
Một người như vậy, không quan trọng cuộc sống có vui vẻ hay không, nhưng đã làm cho người ta vừa kính ngưỡng, vừa đau lòng. Đường Nguyễn Nguyễn trầm mặc hồi lâu, nàng vốn là một người cực kỳ dễ đồng cảm, giờ phút này lại cảm thấy nói lời nào cũng thành dư thừa. Trong bóng tối, nàng mò mẫm chạm vào tay hắn, nhẹ nhàng nắm lấy, dịu dàng nói: “Mặc dù họ không còn ở đây, nhưng vẫn sống trong trái tim chàng. Bây giờ ta đã đến, ta sẽ ở bên cạnh chàng… A Viễn.”
Nàng nhút nhát giữ lấy tay của Tần Tu Viễn, hy vọng sẽ mang lại cho hắn một chút an ủi.
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy người bên cạnh khẽ run lên, lát sau không còn tiếng động. Nàng cũng không biết lời an ủi của mình có hiệu quả hay không, nhưng cảm thấy cô nương gia làm như vậy có vẻ quá tuỳ tiện, liền yên lặng thu tay lại.
Ai ngờ tay nàng đột nhiên bị Tần Tu Viễn nắm chặt, hắn lấy thân đè lên, tay kia ôm lấy vòng eo nàng rồi kéo nàng vào trong ngực. Sau đó, tựa như giọt mưa bên ngoài cửa sổ rơi xuống, đôi môi ấm áp in áp lên cánh môi như hoa của nàng.
Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh, trong đêm tối mở hai mắt ra, cảm giác ngượng ngùng cùng căng thẳng ập đến, nhưng nàng không thể tránh được, đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng. Tay nàng chống trước ngực hắn, nhẹ nhàng chống lên, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại có chút mềm nhũn vô lực. Môi hắn mềm mại nóng bỏng, kèm theo hương rượu vừa uống, mang lại hương thơm vừa nồng nàn, vừa bá đạo xâm chiếm, hôn lên cánh môi nàng, dịu dàng lướt qua. Nàng cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng của hắn thì nhẹ nhàng run rẩy. Trong lúc hít thở để lấy không khí, Tần Tu Viễn khẽ cạy môi nàng ra, sau đó từng chút từng chút tìm kiếm sự ngọt ngào của nàng. Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy cả người mình có chút tê dại, tai đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, nàng túm lấy y phục của hắn, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng vậy. Tim Tần Tu Viễn đập nhanh hơn, cô nương trong ngực vừa thơm vừa mềm, bị hôn đến mức đã có chút thở dốc, hắn thừa dịp thần trí còn thanh tỉnh, vội vàng lưu luyến buông nàng ra.
Cứ tiếp tục như vậy, hắn lo lắng mình khó có thể khống chế được…
“Ta xin lỗi.”
Tần Tu Viễn thấp giọng: “Vừa rồi ta… Kìm lòng không được với nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn ôm chăn, vùi mặt vào, mơ hồ “Ừm” một tiếng. Tần Tu Viễn trịnh trọng nói: “Trước kia… Ta không đủ tốt với nàng. Sau này, ta sẽ cố gắng đối tốt với nàng hơn…”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi, khóe môi trộm cong lên…
*Trịnh trọng và nghiêm túc.
*借花獻佛 Mượn hoa dâng Phật. Dụng ngữ này có xuất xứ từ các chuyện bản sinh của đức Phật ghi trong: Phẩm Thụ quyết định kí trong kinh Phật bản hạnh tập quyển 3, 4, phẩm Hiện biến trong kinh Tu hành bản khởi quyển thượng và kinh Thái tử thụy ứng bản khởi quyển thượng. Theo các kinh trên, thủa xưa, có đệ tử của 1 người Bà la môn tên là Thiện tuệ đi tham học các nơi, khi đến thành Liên hoa, nghe tin đức Phật Nhiên đăng sắp đến đó thuyết pháp, Thiện tuệ muốn dâng hoa tươi cúng Ngài, nhưng nhà vua đã thu mua hết để cúng dường Phật. Thiện tuệ tìm khắp trong thành nhưng không được bông nào. Sau, Thiện tuệ gặp 1 tì nữ trẻ tuổi bên cạnh giếng, tay cầm 1 bình hoa có 7 cọng ưu bát la, Thiện tuệ liền khẩn thiết xin hoa, người tì nữ cảm động trước lòng chí thành của Thiện tuệ nên cho 5 cọng, còn 2 cọng thì gửi Thiện tuệ dâng cúng Phật để tích góp công đức cho mình, nhưng với điều kiện Thiện tuệ phải hứa: Khi chưa chứng được Thánh đạo thì đời đời kiếp kiếp kết làm vợ chồng. Vì lòng xin hoa tha thiết nên Thiện tuệ chấp nhận điều kiện đó. Sau khi được hoa, Thiện tuệ đến cửa thành dâng hoa cúng Phật Nhiên đăng, Ngài thụ ký cho Thiện tuệ trong vô lượng kiếp sau, sẽ được thành Phật hiệu là Thích ca mâu ni. Thiện tuệ tức là tiền thân của Phật Thích ca mâu ni, còn người tỳ nữ là tiền thân của Da du đà la.
Chương 54: Bữa ăn dã ngoại
Bình Ninh xa xôi rốt cục cũng sáng tỏ, sắc xuân tươi sáng, mây như tranh vẽ. Chiếc xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi Tần phủ. Nam nhân cùng nữ nhân đánh xe nói chuyện cười đùa, còn đôi nam nữ trong xe thì trầm mặc, im lặng. Sau nụ hôn đêm qua, Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Viễn dường như có chút biến hoá.
Nhưng đã biến hoá những gì? Lại khiến người ta nói không nên lời.
Dọc theo đường đi, Đường Nguyễn Nguyễn đều tránh né ánh mắt của Tần Tu Viễn, nàng nghiêng đầu đến mức cần cổ đều mỏi nhừ. Nàng muốn thừa dịp hắn không chú ý nhìn trộm nam nhân một cái nhưng lại sợ bị hắn phát hiện.
Nàng không biết mình đang trốn cái gì, lại cảm thấy không thể không trốn tránh. Nàng cảm thấy xấu hổ: Đêm qua, không phải vì chàng uống quá nhiều, say rượu nên loạn tình? Chàng có nhớ mình đã làm gì không?
Nàng trộm nhìn sắc mặt Tần Tu Viễn không gợn sóng, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Tần Tu Viễn thì bất động thanh sắc, trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ quái. Hôm nay nàng vẫn không chủ động để ý tới mình… Có phải chuyện tối qua, làm cho nàng không vui không?
Đêm qua, hắn nói sẽ đối xử tốt với nàng… Nhưng lại không nghe thấy nàng đáp lại, có phải hắn làm chỗ nào không đúng?
Ngày thường Tần Tu Viễn là một người vô cùng quả quyết, rất ít khi rối rắm lo nghĩ xa xôi, nhưng bây giờ hắn lại hận không thể bắt Phạm Thiếu Duẫn tới hỏi một chút, giúp mình giải thích nghi hoặc. Hắn thấy Đường Nguyễn Nguyễn vẫn luôn như vậy thì suy nghĩ không biết nên làm như thế nào, cũng không biết làm sao để phá vỡ thế bế tắc này. Hắn khẽ nâng cửa sổ xe lên, thoáng nhìn thấy xe ngựa đang chạy vào cánh đồng, hoa dại khắp nơi, khoảng lúc nhất thời, xuân ý dạt dào. Hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quát khẽ: “Tần Trung, dừng xe.”
“Hí…” Tần Trung theo phân phó dừng lại rồi nói: “Tướng quân muốn nghỉ ngơi sao?”
Tần Tu Viễn chần chờ một chút mới đáp: “Không.”
Dứt lời, hắn tự mình nhảy ra khỏi xe. Đường Nguyễn Nguyễn có chút nghi hoặc, nhưng cũng không mở miệng hỏi.
Một lát sau, Tần Tu Viễn trở về, trong ánh mắt kinh hách của Tần Trung và Thải Vi, hắn vén rèm xe lên. Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lập tức nàng nhìn thấy một bó hoa lớn. Bó hoa dại có hình dạng màu sắc khác nhau, còn nguyên phần rễ cây, dường như bị nam nhân thô lỗ dứt lên, sau đó vội vàng bó lại, có mấy đóa còn bị sức lực thật lớn làm cho nát ra. Nàng ngước mắt lên nhìn thấy người tặng hoa, lại càng trợn mắt há mồm kinh ngạc.
“Đây là… Tặng cho ta?” Đường Nguyễn Nguyễn không khỏi lên tiếng hỏi hắn.
Sắc mặt Tần Tu Viễn ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng, nói: “Ừm… Tặng nàng đó.”
Đường Nguyễn Nguyễn vạn lần không ngờ tới, lần đầu tiên nhận được hoa nam nhân tặng, lại là như vậy…
Trong xe ngựa chật hẹp, nàng thật sự không biết làm thế nào để xử lý những bông hoa này, đành phải đặt ở một bên chỗ ngồi, thân thể tự nhiên dịch vào giữa.
Khoảng cách giữa hai người cũng gần hơn một chút. Khoé miệng Tần Tu Viễn khẽ nhếch lên, nhất thời hắn cảm thấy mình tặng bó hoa này tặng rất hợp thời…
“Lần này đi Ích Châu, chúng ta tạm thời ở lại khách điếm trong thành, nhưng ít ngày nữa, có thể có mấy người đến cửa bái phỏng.”
Còn một ngày nữa sẽ đến Ích Châu, Tần Tu Viễn nói ra tính toán kế tiếp cho Đường Nguyễn Nguyễn nghe.
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Ta có cần làm gì không?”
Tần Tu Viễn ôn nhu nói: “Nàng chỉ cần vui vẻ là được.”
Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, lại hỏi: “Vậy chàng định làm gì?”
Tần Tu Viễn giải thích: “Lần này tới đây, ta muốn xem thành Ích Châu được quản lý như thế nào. Trước mắt Ích Châu đang ở thế Nam Bắc phân trị, mỗi nơi đều có một tướng trấn thủ, trong hai người bọn họ, cần đề bạt một người làm tướng trấn thủ toàn thành Ích Châu.”
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi hắn: “Vậy người còn lại thì sao?”
Tần Tu Viễn nói: “Cũng khó nói, tương truyền nói bọn họ như nước với lửa, một người đã lên tiếp quản chức vụ thì chắc chắn cũng không thể giữ lại người kia.”
Đường Nguyễn Nguyễn đăm chiêu: “Vậy bọn hắn có biết chúng ta đến vì chuyện này không?”
Tần Tu Viễn nói: “Sớm muộn gì cũng biết, hơn nữa chỉ sợ bọn họ sẽ tìm cách tác động đến suy nghĩ của ta. Theo dõi hành tung của ta, nói không chừng… Nàng cũng bị lôi kéo vào.”
Ánh mắt Tần Tu Viễn trong suốt, nhìn Đường Nguyễn Nguyễn rồi hỏi: “Sợ không?”
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn khẽ động, nàng nói: “Có chàng ở đây, không sợ.”
Tần Tu Viễn mỉm cười: “Có ta ở đây, sẽ không làm nàng bị thương.”
Đường Nguyễn Nguyễn hé miệng cười, lập tức lại nói: “Ta đói bụng… Chúng ta nghỉ ngơi rồi ăn chút gì đó, được không?”
Tần Tu Viễn liền đáp: “Được.”
Dứt lời, Tần Tu Viễn bảo Tần Trung dừng xe. Gần đây có một hồ nước, họ cũng sẵn sàng nghỉ ngơi ở nơi này. Đường Nguyễn Nguyễn lấy thảm đã chuẩn bị sẵn, trải trên bãi cỏ. Sau đó cùng Thải Vi lấy hộp thức ăn ra, lại giống như biến hoá một cái, đồ ăn vặt đã được bày đến trước mắt.
“Đây là que cay, đây là kimbap, đường phèn dương mai*, trà sữa…”
Tần Tu Viễn có hứng thú nhìn nàng giới thiệu những món ăn này như mấy món vô cùng trân quý, nhiệt tình lại hoạt bát vui vẻ.
“Tần Trung có ăn cay được không?” Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ giọng hỏi.
“Thứ gì thuộc hạ cũng ăn được! Món nào cũng không cự tuyệt!” Tần Trung ngây ngô cười cười, cũng khiến Thải Vi bị chọc cười theo.
Tần Tu Viễn thì bất thình lình lên tiếng: “Sao nàng không hỏi ta có ăn được hay không?”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói: “Ta thấy lần trước chàng ăn mì chua cay ăn rất thoải mái, nghĩ đến chắc hẳn có thể ăn cay.”
Đường Nguyễn Nguyễn nhớ rõ khẩu vị của hăn như thế nào, Tần Tu Viễn nhất thời có chút hài lòng. Nàng chỉ vào hộp thức ăn, que cay dài màu đỏ vô cùng hấp: “Đây là que cay, là món ăn vặt đậm vị, nếu ngồi trong xe ngựa nhàm chán thì chàng có thể nếm thử.”
Dứt lời, nàng cầm lấy túi nước của mình, uống một ngụm.
Trong túi nước này chứa trà sữa, buổi sáng nàng nấu trà sữa đã không còn nóng nữa, chỉ có chút ấm áp, uống vào ngọt ấm ngon miệng. Tần Tu Viễn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn tận lực đề cử thì cũng dùng đũa gắp một que cay, món ăn cay này cũng không biết làm từ cái gì, dầu đỏ đậm vị bám lên trên, còn có hạt ớt cùng hạt vừng rải đều, nhìn qua vô cùng tinh tế, nguyên liệu lại phong phú đa dạng. Hắn thong dong bỏ vào miệng, nhai xong miếng đầu tiên rồi nuốt xuống, mùi dầu cay theo đầu lưỡi lan ra, lập tức kích hoạt vị giác!
Tư vị này vừa thơm vừa đậm đà, bên trong có hương đậu phụ kèm theo vị cay bất ngờ không kịp đề phòng, khiến Tần Tu Viễn lập tức ho khan.
“Khụ khụ!” Gương mặt Tần Tu Viễn đỏ bừng, có chút khó coi.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy vậy thì vội vàng đi qua nhìn hắn: “Chàng không sao chứ?”
Tần Tu Viễn có chút quẫn bách, hắn cố nén ho khan rồi lắc đầu. Đường Nguyễn Nguyễn liền tiện tay đưa túi nước cho hắn: “Uống chút nước sẽ đỡ hơn.”
Tần Tu Viễn không cần suy nghĩ mà tiếp nhận, thoáng cái mở nút chai ra, ngửa vội uống. Đây là túi nước chứa trà sữa, hương sữa thuần dịu thấm đẫm hương thơm của lá trà, hoà quyện lại thành hương vị thanh mát, thoáng cái đã dập tắt ngọn lửa trong miệng.
Ngọt ngào hấp dẫn, từ cổ họng thấm nhuận đến tận trong tim, thoải mái vô cùng. Tần Tu Viễn chậm rãi cảm nhận, vẻ mặt kinh hỉ nhìn túi nước: “Đây là nước gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Đây là trà sữa…”
Đột nhiên ý thức lại, túi nước này… Chính mình vừa mới uống qua miệng… Mà lại đưa cho Tần Tu Viễn uống… Bỗng dưng nhớ tới nụ hôn không rõ ràng đêm qua, lúc ấy có phải hắn cũng như vậy hay không? Là cảm giác bất lực cùng men say cho nên mới nhất thời xúc động?
Nghĩ đến đây, mặt nàng vừa có chút nóng lên, lại lại có chút xấu hổ buồn bực. Trừng nhẹ hắn một cái, sau đó cầm lấy túi nước, ngồi xuống bên cạnh Thải Vi.
Tần Tu Viễn còn muốn uống thêm một ngụm nữa nhưng dĩ nhiên không còn cơ hội. Hắn có chút mất mát, lại nghe Tần Trung nói: “A… Thực sự rất ngon!”
Theo tiếng nói của hẳn nhìn qua, thì ra hắn ăn đường phèn Dương Mai.
“Phu nhân, đây chính là đường phèn Dương Mai sao?” Vẻ mặt Tần Trung kích động hỏi.
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Ừm…”
Tần Trung nói tiếp: “Dương Mai mềm mềm thành nếp, đường phèn thấm đẫm vị ngọt, còn có chút chua lúc khai vị, thật sự rất tuyệt vời! Chỉ là…”
Đường Nguyễn Nguyễn nghi ngờ: “Chỉ là sao?”
Tần Trung khó xử nhưng cũng nói ra: “Ở giữa có thứ cứng rắn, tốn rất nhiều sức mới cắn nát được…”
Đường Nguyễn Nguyễn kinh hãi: “Đó là hạt mận! Không thể ăn! Chỉ ăn phần nhân còn phần hạt phải nhả ra…”
Tần Trung có chút kinh ngạc, hắn là cô nhi, phụ mẫu đều mất mạng trong chiến trường, sau khi được lão Trấn Quốc Công nhặt về mới có thể bình an lớn lên, nhưng tất nhiên hắn cũng không có cơ hội ăn mấy món điểm tâm này.
Nàng dở khóc dở cười: “Ngươi đúng là nam nhân rắn rỏi!”
Tần Trung ngượng ngùng gãi đầu, hắn nhìn trộm Thải Vi một cái, Thải Vi cũng đang mím môi cười cười, nàng ấy vốn đã thanh tú động lòng người, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có một khí tức ôn nhu điềm tĩnh. Tần Trung nhất thời có chút đỏ mặt.
Thải Vi biết vậy cũng có tâm giải vây mà nói: “Khi ta còn nhỏ ăn Dương Mai, cũng không biết phải nhả hạt… Cũng bị nhiều người chê cười.”
Tần Trung nghiêng đầu nhìn nàng ấy, có chút cảm kích cười cười.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy bọn họ ở chung hòa hợp như vậy cũng vô cùng cao hứng, nàng lại đẩy hai hộp cơm cuộn kimbap ra rồi nói: “Những món vừa rồi không thể giúp chúng ta bớt đói nhưng món này có thể.”
Tần Tu Viễn có chút tò mò, nói: “Là món gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc hắn một cái rồi tiếp lời: “Trong này có rong biển khô, cơm, cà rốt, thịt dăm bông, dưa chuột…”
Nguyên liệu nấu ăn như thịt dăm bông đều được nàng mua từ Thanh Mộc Trai rồi mang theo bên người. Những nguyên liệu nấu ăn khác được chuẩn bị vào buổi sáng trước khi ra cửa, ở phòng bếp lớn bên kia đã có sẵn rồi. Tần Tu Viễn hứng thú gắp một miếng kimbap, thoạt nhìn có chút lớn, không biết làm thế nào để cắn vừa miếng. Đường Nguyễn Nguyễn thấy vậy thì làm mẫu cho hắn: “Kimbap phải ăn cả miếng hết luôn, như thế này…”
Dứt lời, đôi môi hồng nhuận mở ra, một tay đưa miếng kimbap tròn vào.
Nào có tiểu thư khuê tú ăn cơm như vậy chứ? Tần Tu Viễn không khỏi bật cười. Nhưng nhìn má phấn ửng hồng của nàng phồng lên, lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, hắn nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng chọc lên khuôn mặt nhỏ bé của nàng: “Ngon sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn bị hắn chọc cho sửng sốt, lập tức đỏ mặt, mơ hồ không rõ nói: “A… Ngon, rất ngon.”
Hành động bất thình lình này rơi vào trong mắt Tần Trung cùng Thải Vi, hai người quay mặt nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc. Lập tức nhớ tới tướng quân cùng phu nhân cũng đã ở chung một phòng hai đêm…
Phu thê ân ái một chút, hình như cũng rất bình thường.
Tần Tu Viễn không để bụng, hắn cũng bỏ kimbap vào miệng… Rong biển khô hơi mặn, cơm gạo nếp ngọt mềm tỏa ra hương thơm độc đáo của ngũ cốc, nhai một chút còn có thịt dăm bông bọc trong nước sốt salad thấm nhuần trào ra, cùng với mùi thơm của cơm hoà quyện với nhau, ăn vào vô cùng ngon miệng, vừa dai vừa dẻo, nhai nhai chút nữa lại thấy dưa chuột và cà rốt giòn giòn, sảng khoái ngọt lành, hương vị phong phú cực kỳ!
Tần Tu Viễn hơi nhếch khóe miệng, nói: “Bên trong như có càn khôn*.”
Hắn thật sự không nghĩ tới bên trong một miếng kimbap nho nhỏ lại có nguyên liệu nấu ăn phong phú như vậy, quả thực vô cùng kinh hỉ.
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, không nói gì.
Tần Tu Viễn lại nhớ tới lời Phạm Thiếu Duẫn nói thì ho nhẹ một tiếng mới tiếp lời: “Nguyễn Nguyễn, đây là do chính tay nàng làm sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, không phải vừa rồi đã nói rồi sao?
Sắc mặt Tần Tu Viễn ửng đỏ, thần sắc lại thản nhiên: “Không nghĩ tới nàng lại nấu được nhiều món ăn như vậy.”
Hắn rất muốn lớn tiếng khen ngợi nàng như Phạm Thiếu Duẫn nhưng vốn từ ngữ lại thật sự nghèo nàn.
Lời này rơi vào tai Đường Nguyễn Nguyễn, lại thấy không được tự nhiên: Như thế nào, làm nhiều món ngon cho chàng ăn như vậy, bây giờ chàng mới phát hiện?
Tần Tu Viễn lại nói: “Nàng hiền huệ như thế, nếu muội muội ta có một nửa năng lực của nàng thì tốt rồi…”
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn kỳ quái, nàng nói: “A Dao cũng rất tốt mà, mỗi người chưa chắc đã phải học nấu ăn, đây chỉ là sở thích cá nhân của ta mà thôi.”
Tần Tu Viễn: Sao lại không giống như dự kiến?
Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng sột soạt trong bụi cỏ phía sau Đường Nguyễn Nguyễn. Hắn lặng lẽ cầm kiếm đi lên, đẩy bụi cỏ rậm rạp ra xem… sao lại là một con gà rừng?
Con gà rừng này sinh ra đã kiêu ngạo ương ngạnh, so với gà nuôi trong nhà còn tráng kiện không ít, màu lông hỗn tạp, chân rất lớn, vừa nhìn người lạ đã giậm chân muốn chạy.
Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh đứng lên, đột nhiên vươn tay ra, hô to: “Gà nướng! Gà nướng chớ bay đi!”
Tần Tu Viễn ngẩn ra, hắn lập tức dùng khinh công đạp đất, nhảy hai bước đã bắt lấy cánh gà, kéo nó trở về. Tần Trung chưa bao giờ nghĩ tới nhân vật lợi hại như tướng quân lại vì một câu nói của phu nhân mà đi bắt gà rừng, cả kinh đến mức cằm hắn cũng sắp rơi xuống đất. Tần Tu Viễn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn hưng trí bừng bừng, hắn liền xách cánh gà tới, thần sắc vẫn thản nhiên nói: “Cho nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười tủm tỉm liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói: “Ta làm gà nướng cho chàng ăn, được không?”
Mắt hạnh hàm chứa ý xuân, lấp lánh long lanh, giọng điệu còn mang theo vài phần yêu kiều.
Tần Tu Viễn sửng sốt, lập tức ngoan ngoãn đáp lại: “Được.”
Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi cùng nhau nhận lấy con gà này, sau khi xử lý đơn giản, nó không còn khả năng giương oai múa vuốt nữa.
Sau đó Tần Trung đi tìm củi, bọn họ trói gà vào gậy dài, đặt trên lửa nướng. Đường Nguyễn Nguyễn lại đi tìm hũ gia vị của mình, những người như nàng, nếu không mang gia vị ra ngoài thì sẽ không an tâm. Củi cháy sáng rực, Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi ngồi cạnh nhau, lúc thì thêm chút củi, lúc thì lật mặt gà, bận rộn vô cùng.
Tần Trung rửa sạch tay, ngồi xuống bên cạnh Tần Tu Viễn, thấy hắn hứng thú nhìn Đường Nguyễn Nguyễn thì nói: “Tướng quân… Dường như đã thay đổi rất nhiều.”
Ánh mắt Tần Tu Viễn khẽ chuyển động, hắn hỏi: “Thay đổi chỗ nào?”
Tần Trung nhẹ giọng đáp: “Từ sau khi phu nhân đến, tựa hồ ngài cười nhiều hơn một chút…”
Dừng một lát, hắn lại nói: “Không chỉ là người, hình như cả phủ, mọi người đều cười nhiều hơn một chút.”
Tần Tu Viễn suy nghĩ một lúc, hình như đúng là như vậy. Quanh năm bận rộn với công vụ quân doanh, hiếm khi trở về phủ ở bên mẫu thân, Đường Nguyễn Nguyễn lại có thể cùng bà đi xem ca kịch, làm món điểm tâm khi bà đi đánh mã điếu, dỗ dành cho bà vô cùng vui vẻ.
Về phía đại tẩu tất nhiên không cần phải nói, nếu không có Đường Nguyễn Nguyễn, chỉ sợ hiện tại người cũng không còn… Nếu đại tẩu xảy ra chuyện, chỉ sợ hắn sẽ áy náy cả đời.
Mà hai hài tử Thanh Hiên và Minh Hiên, bây giờ vừa rảnh rỗi liền quấn lấy Đường Nguyễn Nguyễn muốn ăn điểm tâm, bộ dáng hồn nhiên vui vẻ kia, dường như chỉ có khi đối mặt với nàng, mới có thể lộ ra…
Mà nàng còn có tinh lực đi tác hợp Nhị ca cùng Chi Tâm… Tần Tu Viễn nhìn cô nương mảnh khảnh kia, trên mặt nàng mang theo ý cười, vẻ mặt nghiêm túc đùa nghịch hũ gia vị trên tay, trên mặt còn mơ hồ mang theo vẻ chờ mong.
Hắn đột nhiên phát hiện ra cô nương này tốt như vậy. Nàng luôn mỉm cười, lấp đầy những bất ngờ và kỳ vọng nhỏ trong ngày của hắn, rồi sau đó mang những điều tốt đẹp này đến đánh tan sương mù trong cuộc sống u ám trước kia, là người có sức sống mãnh liệt, luôn vui vẻ đón nhận mọi thứ mặc dù không rõ ngày mai ra sao.
“Tần Trung.” Tần Tu Viễn đột nhiên mở miệng.
“Tướng Quân, có chuyện gì vậy?” Tần Trung hỏi.
“Ngươi nói xem, làm thế nào để tiến vào tim của một người?” Tần Tu Viễn suy nghĩ mông lung, hỏi một câu không đầu không đuôi.
Trải qua sự nhắc nhở của Phạm Thiếu Duẫn, hắn chợt ý thức được, Đường Nguyễn Nguyễn đối với ai cũng tốt, đối với mình cũng vậy, phần ý tốt này, có thể chứa đựng sự thiện lương, săn sóc, nhiệt tình… Còn có khách khí.
Đó không phải là điều hắn muốn.
Tần Trung cũng chưa cưới thê tử, cho nên cũng khó xử: “Tướng quân, người ngược lại hỏi thuộc hạ câu này…” Hắn dứt lời, bất giác ngước mắt lên nhìn Thải Vi cách đó không xa rồi lại cúi đầu nói: “Tóm lại, thuộc hạ không dám cầu xa.”
Tần Tu Viễn liếc nhìn hắn một cái, nói: “Hà tất phải tự coi thường bản thân như vậy, sự thành hay bại là do bản thân mình thôi.”
Tần Trung ngây ngô cười cười, sắc mặt không khỏi đỏ ửng lên.
Một mùi dầu thơm phảng phất bay tới, bầu không khí nói chuyện của hai người đột nhiên bị phá vỡ.
Lớp da bên ngoài của gà rừng đã bị nướng đến hơi vàng, dầu mỡ còn thấm ra bóng loáng, Đường Nguyễn Nguyễn thấy đã đến lúc thì nhẹ nhàng rắc một nắm thì là cùng với ớt bột, sau đó hưng phấn nói: “Gà nướng được rồi! Các người mau đến đây!”
Nàng nhảy nhót như một hài tử, đứng dậy vẫy tay với bọn họ. Tâm tình của Tần Tu Viễn không khỏi tốt hơn một chút, hắn cùng Tần Trung đi qua.
Tần Tu Viễn thấy Đường Nguyễn Nguyễn dùng dao rạch mấy nhát vào gà rừng, sau đó nhẹ nhàng xé một cái, đùi gà được kéo ra, nàng đưa cho Thải Vi một chiếc đùi rồi nói: “Cho ngươi!”
Thải Vi vội vàng nói: “Cái này… Vẫn nên mời tiểu thư cùng tướng quân hưởng dụng trước, nô tỳ, nô tỳ không đói.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: “Có phong tục ở một số nơi, đó phải dành là đùi gà cho người nhỏ tuổi nhất, hoặc quan trọng nhất, trong bốn chúng ta, ngươi là tiểu muội muội.”
Nàng nhớ tới thời gian nhỏ ở nhà, ông bà nội luôn nhường đùi gà cho nàng ăn, sau khi lớn hơn ở cùng cha mẹ, họ lại không những chú ý đến phần tình cảm ấm áp này. Thải Vi cùng tuổi với nàng, nhưng còn nhỏ hơn nàng mấy tháng, ở trong lòng nàng, Thải Vi cũng giống như muội muội của mình vậy.
Thải Vi có chút cảm động, nàng ấy tiếp nhận đùi gà Đường Nguyễn Nguyễn đưa tới, mũi còn có chút cay cay.
Tần Tu Viễn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, mắt phượng khẽ cong. Hắn khoanh tay mà đứng chờ Đường Nguyễn Nguyễn chia thức ăn.
Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn hắn một cái, nhớ tới lời nói vừa rồi của mình… Thì hơi đỏ mặt. Nàng nhẹ nhàng xé một bên cánh gà ra rồi nói, “Ta… Ta ăn thứ này, phần còn lại thì các chàng tự chia!”
Biểu tình của Tần Tu Viễn có chút suy sụp, mơ hồ còn hơi thất vọng. Tần Trung hiểu được nguyên nhân trong đó thì vội vàng tự mình lên tiếng: “Tướng quân, thuộc hạ… Thuộc hạ chia đùi gà và cánh gà cho tướng quân! Thuộc hạ ăn đầu gà và phao câu là được rồi…”
Tần Tu Viễn thẹn quá hóa giận: “Ai muốn ngươi chia?”
Vẻ mặt Tần Trung ủy khuất.
Đường Nguyễn Nguyễn lại cùng Thải Vi cười nói cùng ăn. Thải Vi chưa bao giờ ăn gà nướng, nàng ấy khẽ mở miệng, cắn một miếng, lớp da giòn vàng rụm bên ngoài phát ra tiếng rôm rốp, nhẹ nhàng cắn vào đã tách ra khỏi thịt gà, dầu thấm đẫm mà không ngấy, kèm theo mùi thì là thơm nức, khiến người ta muốn ngừng không được! Gà rừng này so với gà nhà nuôi thì chất lượng thịt có dẻo dai hơn rất nhiều, thoáng cái đã gặm đến phần xương, cần phải dùng sức cắn rồi rút ra một chút mới có thể ăn được. Trong lúc gặm kéo thịt gà, bất tri bất giác ăn uống thoả thích, Thải Vi đã bất chấp hình tượng, thầm nghĩ toàn tâm toàn ý hưởng thụ mỹ vị này.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng say sưa gặm cánh gà, thịt mềm không nhiều lắm, nhai vào lại có hương vị đậm đà. Nàng kiên nhẫn cắn từng miếng, từng miếng, nhai kỹ rồi chậm rãi nuốt xuống, ngay cả phần xương cũng còn thịt mềm, làm sao có thể bỏ qua?
Quay đầu lại nhìn tần Trung bên kia, vẻ mặt hắn vô tội gặm phao câu gà, hắn còn chia ra cánh gà và đùi gà dành cho Tần Tu Viễn nhưng thấy chưa bị động qua. Gặm đến hết không có gì để gặm, hắn tính toán đi rửa tay.
“Chờ đã.” Tần Tu Viễn đột nhiên mở miệng.
Trên mặt Tần Trung đầy dầu mỡ, giống như một hài tử vừa ăn vụng xong, hắn kinh ngạc nhìn Tần Tu Viễn: “Tướng quân, có gì phân phó?”
Tần Tu Viễn lạnh nhạt nói: “Ăn đùi gà.”
Vẻ mặt Tần Trung không thể tin được: “Nhưng người còn chưa ăn… Thuộc hạ… Làm sao có thể…”
Tần Tu Viễn nhướng mày, nói: “Ngươi là cánh tay phải của bản tướng quân, đương nhiên cũng là người quan trọng.”
Tần Trung sửng sốt, trên khuôn mặt thật thà đỏ ửng lên, hắn đáp: “Đa tạ tướng quân…”
Sắc mặt Tần Tu Viễn vẫn thản nhiên như trước, nhưng trong lúc vô tình đối diện với ánh mắt trong trẻo của Đường Nguyễn Nguyễn, thấy nàng mỉm cười với hắn, hắn liền ngây người trong tức khắc….
Trong thành Ích Châu, đèn rực rỡ mới thắp lên, quan lại tụ họp, cảnh tượng phồn hoa này so với Đế Đô cũng không kém bao nhiêu. Tần Trung dừng xe ngựa trước cửa Vân Lai khách điếm, lưu loát nhảy xuống xe, nói: “Công tử, phu nhân, đến rồi.”
Vân Lai khách điếm vừa đúng lúc ở trung tâm thành Ích Châu, nằm ở nơi giao nhau giữa các đường, vào Nam ra Bắc vô cùng thuận tiện. Từ nhiệm kỳ trước, Chỉ huy sứ Ích Châu sử xảy ra chuyện thì chức Chỉ huy sứ Ích Châu vẫn còn trống, hai vị tướng trấn thủ ban đầu xưa nay bất hòa, cho nên một người quản thành Nam, một người quản thành Bắc, không quấy rầy lẫn nhau. Nhưng việc này truyền đến tai Hoàng Đế, tất nhiên không thể mặc kệ được. Dù sao Ích Châu là cứ điểm chiến lược trọng yếu ở phía Bắc của Đế Đô, lại là cứ điểm thông thương, làm sao có thể phân chia ranh giới rạch ròi mà trị được? Nếu Là Bắc Tề xâm phạm, đánh tới Ích Châu thì ai sẽ thủ thành?
Lần này Tần Tu Viễn tới đây, cố ý chọn vị trí trung tâm ở khách điếm, cho dù có muốn đi sang hai bên để thám thính tình hình, xem vị tướng trấn thủ nào thích hợp hơn cũng tiện.
“Khách quan, ngài muốn nghỉ chân hay ở lại khách điếm?” Tiểu nhị ân cần đi ra nghênh đón. Hắn vừa nâng mắt lên đã thấy một vị mỹ nhân từ trên xe ngựa bước đi xuống, đôi mắt hạnh không cười mà hàm chứa ý xuân, trên gương mặt trắng nõn, đôi môi đỏ mọng ướt át, xinh đẹp không thôi. Tiểu nhị đúng là nhìn đến si ngốc.
Nàng đứng ở bên cạnh xe ngựa, mỉm cười với lang quân trẻ tuổi bên cạnh, sau đó đeo màn che, che đi dung nhan khuynh thành. Lang quân kia lại có thần sắc lạnh lùng, đôi mắt phượng trong phong lưu mang theo vài phần uy nghiêm, mặc dù cũng tuấn dật vô song, nhưng khí thế này khiến người ta không dám nhìn thẳng vào mắt lần thứ hai.
“Ở lại đây, bốn người.” Tần Trung buộc dây cương lại, giao xe ngựa cho hạ nhân ở cửa, bảo hắn kéo ra hậu viện cho ngựa ăn. Thải Vi thì thu dọn hành lý, nhưng rương rất nặng, một cô nương gia làm việc đó có chút quá sức, Tần Trung bất động thanh sắc giúp Thải Vi khiêng hành lý vào, hắn cười vui vẻ với nàng. Thải Vi không khỏi cảm kích nhìn hắn một cái, sau đó cũng đuổi theo bước chân.
Tiểu nhị vừa hoàn hồn, lại nói: “Bốn vị, mời vào trong!”
“Mấy vị… Là lần đầu tiên đến Ích Châu sao?” Tiểu nhị rất nhiệt tình.
“Không sai, thành Ích Châu có gì đặc biệt không?” Tần Tu Viễn thuận miệng hỏi.
“Từ thành Nam đến thành Bắc của Ích Châu có không ít du khách lui tới, vì thế đặc sản hai miền Nam Bắc đều có, nếu các vị gấp gáp lên đường thì có thể đến Túy Tiên Phường ở phía Nam thành, bên kia có thể ăn được đại đa số mỹ thực ở Ích Châu, nếu như không gấp thì có thể đi đến phố ẩm thực phía Bắc thành xem một chút.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu, cách tấm màn che, hắn mơ hồ nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn nhếch khóe miệng, biết chắc chắn nàng cảm thấy hứng thú, liền tiếp tục hỏi: “Còn gì đặc biệt?”
Tiểu nhị lại nói tiếp: “Ngõ Điềm Thuỷ của thành Ích Châu chúng ta cũng rất độc đáo, chẳng những hoa khôi nương tử xinh đẹp vô cùng, mà trong Xuân Mãn Lâu kia còn có nữ tử Bắc Tề, nghe nói đêm đêm đều đứng trên trống nhảy múa, rất nóng bỏng bắt mắt!”
Tiểu nhị nói với mặt mày hớn hở, thần sắc Tần Tu Viễn vẫn như thường, nhưng Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi nghe xong không khỏi cảm thấy có chút đỏ mặt. Tần Trung ngắt lời hắn: “Được rồi… Sắp xếp phòng cho chúng ta.”
Tiểu nhị lớn tiếng hỏi: “Được! Đại nhân muốn bao nhiêu phòng cho khách?”
Tần Trung sửng sốt, nhìn lại Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn, gian nan nói: “Bốn, bốn gian?”
*Dương Mai, còn được gọi là dâu rượu hay thanh mai đỏ, là một loài thực vật có hoa trong họ Myricaceae. Loài này được Siebold & Zucc. Mô tả khoa học đầu tiên năm 1846.
* Càn khôn là thiên,địa,là âm dương.Càn khôn là một,là hai mà cũng là tất cả.Sự thiên biến vạn hóa của vạn vật chung quy đều do âm dương, trời đất luân chuyển mà tạo nên.
“Túi càn khôn” chỉ mọi tri thức của nhân loại, quy luật sinh tồn của của loài người và vạn vật trong vũ trụ.