Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51-52
Chương 51: Du ngoạn
Đại Minh lấy nông canh thương nghiệp làm sinh kế, cày bừa vụ xuân và hiến tế là đại sự, biểu thị một năm mưa thuận gió hoà, từ Hoàng đế cho tới thần dân đều phải tham dự. Mà sau khi tế lễ qua đi, trong giới quan lại đều có một loạt hoạt động, ví dụ như lễ hội đạp thanh*, Xuân Nhật Yến*, săn bắn vây bãi… Phần lớn đều do Lễ Bộ tổ chức, hầu hết quan viên Đế Đô đều dẫn theo gia quyến tham gia. Trong Xuân Nhật Yến, hoạt động được chú ý nhất phải thuộc về “Mỹ Thực Lệnh”.
Ngôn Chi Tâm thầm nói: “Đây là một cuộc tỷ thí trong Xuân Nhật Yến, phàm là quan viên bát phẩm trở lên đều có thể tham gia, mỗi gia tộc có thể trình lên một món ăn cho tất cả mọi người tham gia yến hội đến thưởng thức, ai nhận được số phiếu nhiều nhất thì có thể giành được giải quán quân. Ta nhớ rõ vật thưởng năm ngoái là vòng tay hồi môn của Hoàng hậu nương nương ngự ban, vô cùng trân quý.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe chuyện này cũng thấy thú vị, nàng không có hứng thú với vật thưởng như vòng tay nhưng lại muốn biết trên “Mỹ Thực Lệnh” kia có món gì ngon. Lý phu nhân lại nhìn về phía Tần lão phu nhân rồi nói: “Năm nay, phần thưởng trong “Mỹ Thực Lệnh” của Xuân Nhật Yến, nghe nói do Hoàng thượng đích thân đến ban thưởng! Phủ Trấn Quốc tướng quân vẫn không tham gia sao?”
Lễ hội “Mỹ Thực Lệnh” tuy là nấu nướng làm món ăn nhưng chủ đề hàng năm không giống nhau, đơn giản là nương theo chủ đề để nịnh hót lấy lòng Hoàng Đế mà thôi. Phủ Trấn Quốc tướng quân vẫn luôn dự lễ với vai trò khách nhân bình phẩm món ăn chứ không báo danh tham gia. Hơn nữa… Thực sự là trên dưới Tần phủ cũng không ai có thể ra tay để đảm đương trọng trách này. Nhưng năm nay lại khác, Tần lão phu nhân nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái thật sâu rồi nói: “Nguyễn Nguyễn có hứng thú tham gia không? Thua cũng không sao, chỉ coi như đi chơi một chuyến.”
Đường Nguyễn Nguyễn vốn thích nấu những món ăn ngon, nàng còn đặc biệt vui vẻ khi chia sẻ với mọi người, vừa nghe nói như vậy, nàng đã có chút động tâm. Ngôn Chi Tâm lại nói: “Nếu Nguyễn Nguyễn có thể tham gia, vậy thì chắc chắn có thể đứng đầu! Lúc đó ta sẽ bỏ phiếu cho muội!”
Đường Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng cười cười, nàng nói: “Được, vậy ta thử xem.”
…
Buổi chiều náo nhiệt cuối cùng cũng qua đi, tiễn biệt các vị phu nhân ra cửa, Đường Nguyễn Nguyễn liền đỡ Tần lão phu nhân đi về phía Mục Di Trai.
“Nguyễn Nguyễn à, ngày mai con cũng lên đường đến Bình Ninh sao?” Tần lão phu nhân hỏi.
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu nói: “Vâng, mẫu thân.”
Tần lão phu nhân liền tiếp lời: “Đã lâu rồi ta không trở về nơi đó, cũng không biết dạo này tổ mẫu các con thế nào… Biểu cô của A Viễn có viết thư đến, nói là thính lực của tổ mẫu con không tốt lắm, chỉ sợ sắp tới không nghe thấy được nữa.”
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày: “Người đã mời thái y đến xem bệnh cho tổ mẫu chưa?”
Tần lão phu nhân nói: “Đã phái người đi xem qua, thế nhưng vì tuổi tác đã cao nên thật sự vô ích.” Dừng một chút, bà lại dặn dò: “Lần này con đến Bình Ninh, phải nhớ một điều.”
Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Xin Mẫu thân cứ phân phó.”
Tần lão phu nhân dường như nhịn xuống một lát, sau đó bà lại bắt đầu mở miệng: “Con nhất định phải luôn ở bên cạnh A Viễn, chớ để hắn một mình.”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút nghi hoặc, chẳng lẽ mẫu thân lo lắng có thích khách ám sát hắn sao?
Nhưng nàng cũng không hỏi nhiều mà nói: “Vâng, con nhất định sẽ chăm sóc tướng quân thật tốt.”
Tần lão phu nhân ngẩn ra, “Tướng quân” sao? Hai người này vẫn xa lạ như thế, bà không khỏi có chút sốt ruột. Nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn, tân nương này xinh đẹp lại nhu thuận, còn nấu ăn ngon… Lúc trước Hoàng thượng tứ hôn, trong tộc cũng không thiếu người lo lắng về mối hôn sự này, hai phái văn thần võ tướng bất hòa, lỡ như cưới một tai họa về phủ thì làm sao bây giờ?
Tần lão phu nhân nghĩ một lát, những người đó thật sự lo chuyện bao đồng, rảnh rỗi quan tâm việc người khác. Nhưng hai người này còn chưa viên phòng, đến cố hương lại có Oanh Oanh Yến Yến* quấn lấy A Viễn thì sao đây?
…..
“Tiểu thư, dậy thôi!” Thải Vi thấy canh giờ đã không còn sớm, liền đến gọi Đường Nguyễn Nguyễn.
Đường Nguyễn Nguyễn nghe tiếng gọi thì dụi dụi mắt, nàng nói: “Canh giờ nào rồi?”
Thải Vi nói: “Là giờ Tỵ, nô tỳ thấy Tần Trung đã chuẩn bị xong xe ngựa, còn tướng quân cũng đã chuẩn bị hết thảy…”
Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng nói: “Sao không gọi ta sớm một chút?”
Dứt lời, nàng lập tức ngồi dậy mặc y phục và trang điểm. Thải Vi bất đắc dĩ nói: “Tiểu thư, đêm qua người chuẩn bị đồ ăn trễ như vậy… Nô tỳ muốn người ngủ thêm một lát, huống hồ tướng quân cũng nói…”
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy có chút kỳ quái: “Tướng quân nói cái gì?”
Thải Vi hé miệng cười nói: “Tướng quân nói không vội, khi nào phu nhân chuẩn bị thật tốt rồi khởi hành cũng không muộn.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong lời này thì khóe miệng lơ đãng nâng lên, nàng nói: “Mau giúp ta rửa mặt chải đầu!”
Ánh mặt trời ngày xuân xuyên qua cửa sổ, rạng rỡ chiếu về phía bàn trang điểm, phủ lên mặt cô nương một tầng ánh sáng nhu hoà. Mặt ngọc trắng noãn, búi tóc như mây, trang điểm rạng rỡ, mặc váy lụa mềm. Trong gương, đôi mắt nữ nhân như ngậm nước, môi mím như trăng, nàng quay đầu lại mỉm cười: “Đi thôi?”
Thải Vi thấy vậy cũng có chút ngây người. Hành lý của Đường Nguyễn Nguyễn có một cái rương lớn, y phục trang sức cũng không nhiều, hơn phân nửa đều là hộp thức ăn, không biết còn tưởng rằng nàng muốn đóng lương thực tị nạn. Thải Bình vừa đưa các nàng ra cửa, vừa trêu ghẹo nói: “Chỉ sợ sau khi tướng quân cùng phu nhân trở về, phải mập lên một vòng…”
Thải Vi khẽ trách móc: “Nào có ai lấy chủ tử ra đùa giỡn như thế chứ!”
Thải Bình lè lưỡi, nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn giống như xin giúp đỡ, Đường Nguyễn Nguyễn bèn nói: “Được rồi, ta đưa Thải Vi đi, cũng vỗ cho mập một chút là được.”
Lần này đi Ích Châu, Đường Nguyễn Nguyễn dẫn Thải Vi đi cùng vì tính cách nàng ấy tương đối trầm ổn, còn Thải Bình thì ở lại thăm nhà, thường xuyên trở về phủ Học sĩ xem tình hình của Đường phu nhân.
Lúc này Minh Sương cũng chạy tới: “Phu nhân, các người phải nhanh chóng trở về đó! Minh Sương sẽ nhớ các người nhiều lắm!”
Thải Bình thấy vậy thì tiếp lời: “Minh Sương nhớ món ăn của tiểu thư nấu đúng không?”
Minh Sương trừng mắt nhìn nàng ấy một cái: “Không phải như vậy…”
“Ha ha ha ha…” Mấy cô nương vừa nói vừa cười đi tới cửa lớn.
Hôm nay Đường Nguyễn Nguyễn thay áo gấm thổ cẩm màu vàng nhạt, mặc váy lụa trang màu trắng sữa, búi tóc bách hợp, bên tóc mai còn cắm một cây trâm cài tóc trân châu thanh nhã, thoạt nhìn cả người băng cơ ngọc cốt*, tươi đẹp xuất trần.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, phát hiện bên ngoài khung cửa trang nghiêm của phủ Trấn Quốc tướng quân là một thân ảnh cao ngất đứng đó. Hôm nay Tần Tu Viễn thay đổi trang phục ngày thường, hắn mặc một thân trường bào trắng như tuyết, tóc đen vấn lên bằng ngọc quan, tuấn dật phi phàm, không nhìn ra là một võ tướng, ngược lại giống như một công tử phong nhã. Hắn quay đầu lại thấy nàng đang bước đến đây, trước mắt như sáng ngời, sau đó khóe miệng nhếch lên như có như không, đôi mắt phượng lộ ra vẻ phong lưu.
“Thu thập xong rồi sao?” Hắn nhẹ nhàng hỏi. Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng lấy lại tinh thần từ trạng thái si ngốc, nàng nói: “Ừm, vâng… Chúng ta có thể đi.”
Tần Tu Viễn gật đầu: “Vậy nàng lên xe đi.”
Dứt lời, hắn liền đưa tay đỡ nàng, trên mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên, nàng vươn tay đặt trên bàn tay nam nhân, vững vàng bước lên xe. Trước khi Tần Tu Viễn lên xe, hắn còn hỏi Tần Trung: “Chuyện quân doanh đã được sắp xếp thỏa đáng rồi?”
Tần Trung nói: “Vâng… Người yên tâm, thuộc hạ đã dặn dò Tần Dũng, mặt khác mấy ngày nữa Tiền phó tướng cùng Vi phó tướng cũng sẽ đến Cụ Phong Doanh, như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Tần Tu Viễn nói : “Tân binh bên Tần Dũng gần đây thế nào rồi?”
Tần Trung nói: “Lúc trước nghe nói từ sau khi Nhi tử của Tây Bá Hầu Văn Kiên khỏi bệnh liền an phận rất nhiều, hắn còn bắt đầu chủ động tỏ vẻ ngoan ngoãn, nói không chừng hắn bị đánh nên sợ…”
Tần Tu Viễn lạnh lùng nói: “Con cháu thế gia, có mấy người dễ đối phó chứ? Chớ xem nhẹ, có chuyện gì thì nói Tần Dũng kịp thời truyền tin.”
Tần Trung đáp: “Vâng!”
…..
Trục xe cuồn cuộn lăn bánh, một đường chạy ra khỏi ngõ nhỏ của phủ Trấn Quốc tướng quân, trực tiếp hội nhập vào đường phố phồn hoa nhất Đế Đô, đi qua phố xá đông đúc là ra khỏi thành.
Lúc này đang đi trên con phố chính ồn ào, xe ngựa thả chậm từng bước một, lái xe từ từ. Tần Tu Viễn biết đây là chuyện bình thường, cũng không nói gì nhưng ngược lại Đường Nguyễn Nguyễn chống cửa sổ xe lên để nhìn ra bên ngoài.
Ngoại trừ trở về phủ Học sĩ và đi Thanh Mộc Trai thì Đường Nguyễn Nguyễn cũng không ra ngoài dạo chơi, vì thế nàng thấy vô cùng mới mẻ. Có những người bán hàng rong ở phía trước đang rao: “Tào phớ! Tào phớ mới làm đây! Hai văn tiền một bát! Không ngon, không lấy tiền!”
Đường Nguyễn Nguyễn vừa nghe thấy liền lập tức thò đầu ra. Trong thùng tào phớ trước người bán hàng rong, tào phớ được làm từ đậu nành trắng nõn mềm mại vô cùng mịn màng, không có một lỗ hổng nào, tinh khiết lại hoàn mỹ… Có vẻ như ngày hôm nay người bán hàng rong vẫn chưa mở hàng. Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời nuốt nước miếng, nhưng liếc Tần Tu Viễn một cái, lại ngượng ngùng không dám nói. Nàng yên lặng rụt người về, thành thật ngồi dựa vào vách xe. Tần Tu Viễn nhìn nàng một cái, ánh mắt lướt qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, lập tức mỉm cười, nói: “Muốn ăn tào phớ sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn chần chờ một chút rồi gật đầu. nàng nói thêm: “Nếu thời gian gấp rút thì…”
“Không có gì đáng ngại.” Tần Tu Viễn nói: “Tần Trung, dừng xe.”
Tần Tu Viễn nhảy xuống xe trước rồi quay sang: “Xuống dưới đi. ”
Dứt lời, hắn vươn tay ra trước mặt Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nàng nhìn xung quanh rồi đặt bàn tay trắng nón nhu mì lên tay hắn, đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào lòng bàn tay nam nhân, nhất thời khiến hắn ngứa ngáy trong lòng, Tần Tu Viễn hơi run lên. Trên phố ồn ào náo nhiệt, một đôi bích nhân thần tiên vừa bước xuống đã khiến người qua đường nhao nhao ghé mắt nhìn xem.
“Đó là tiểu nương tử nhà nào? Trông đẹp như vậy?” Đại thúc mua đồ ăn bên cạnh kiễng chân lên ngắm, hận không thể thấy rõ một chút.
“Ngươi xem loạn cái gì vậy!” Đại nương bên người hắn lại kéo trở về, nói: “Chán sống rồi sao! ”
Người bán tào phớ thấy cặp quý nhân này đi về phía mình thì nhất thời có chút kích động: “Khách… Khách quan, đến ăn tào phớ sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn không chỉ có tào phớ mặn mà còn có tào phớ ngọt, nàng liền hỏi Tần Tu Viễn: “Chúng ta ăn một bát ngọt, một bát mặn, được không?”
Trên gương mặt tuấn mỹ của Tần Tu Viễn cũng mang theo ý cười: “Ừm.”
Dứt lời, Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Viễn liền tìm một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống, chỉ chốc lát sau, hai bát tào phớ đã được bưng lên.
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Chàng muốn ăn bát nào?”
Tần Tu Viễn nhàn nhạt nói: “Tùy nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn hắn một cái: “Đừng nói là chàng chưa từng ăn qua món này?”
Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, nói: “Sao có thể chứ.”
Nhưng hắn một thân thanh lãnh, khí thế hiên ngang, so với tiểu quán này thật sự là không hợp nhau. Đường Nguyễn Nguyễn đẩy bát tào phớ mặn đầy đủ màu sắc và hương vị cho hắn: “Chàng ăn bát này, món này rất ngon.”
Tần Tu Viễn yên lặng nhận lấy, sau đó thấy Đường Nguyễn Nguyễn ôm chén tào phớ ngọt trước mặt mình, nhẹ nhàng khuấy động một phen sau đó tay cầm muỗng sứ múc một thìa tào phớ ngọt trắng nõn, đưa lên miệng. Linh hoạt hút một miếng, tào phớ đã trôi vào bên trong. Tào phớ mềm mại, vẫn còn ấm áp, cùng đường cát ngọt đã nhanh chóng hòa tan thành một. Quả thực vừa vào liền tan, tuyệt vời đến cực điểm. Tần Tu Viễn nhìn vẻ mặt của nàng đang vô cùng thích thú, không khỏi hỏi một câu: “Món này ngon sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cong mắt đáp: “Ngon lắm!”
Tần Tu Viễn cũng bắt đầu khuấy đảo tào phớ mặn trước mắt mình, các loại gia vị rắc lên tào phớ trắng mềm tạo thành sự tương phản rõ rệt. Hắn yên lặng khuấy đều tào phớ mặn cùng gia vị lên, sau đó múc lên một muỗng, thăm dò nếm thử. Cảm giác nồng đậm lan tràn trong miệng, trong tươi mát có đậm đà của vị cay, hương vị bình thường nhưng mang theo sự mới lạ, làm cho người ta vô cùng hưng phấn. Tần Tu Viễn nhìn thoáng qua tào phớ này, không ngờ lại có thứ rẻ tiền mà lại ngon như vậy!
Đường Nguyễn Nguyễn thấy vẻ mặt biến hoá liên tục của hắn thì chờ mong hỏi: “Sao vậy? Có ngon không??”
Đáy mắt Tần Tu Viễn như có một nụ cười nhàn nhạt, hắn gật gật đầu. Đường Nguyễn Nguyễn chần chờ một lát, trông mong nhìn tào phớ mặn trong bát hắn rồi nói: “Ta, ta có thể nếm thử tào phớ trong bát của chàng không?”
Tần Tu Viễn ngẩn ra, hắn cũng không có thói quen chia thức ăn với người khác, lúc này trực tiếp chia cho nàng, hình như lại không phải phép… Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn không nói lời nào, liền cười cười: “Vậy ta ăn một miếng!”
Ngay sau đó, chiếc muỗng sứ trắng và sạch sẽ của nàng múc vào bát tào phớ đầy màu sắc của hắn, đưa lên một miếng tào phớ mặn, sau đó đặt lên miệng ăn luôn. Nàng phồng má phấn hồng nhẹ nhàng nhai, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nổi lên ửng đỏ, híp mắt cười nhìn hắn: “Vừa tươi vừa đậm đà, thật ngon!”
Hai người ăn chung một bát… Đã có thể thân mật như vậy rồi sao? Tần Tu Viễn không khỏi đỏ tai. Hắn dùng muỗng của mình, tiếp tục múc lên một thìa tào phớ đưa vào miệng, muốn che giấu sự bối rối của mình. Vị tào phớ mặn đậm đà thấm vị nhưng nếm thử một chút lại thấy ngọt ngào như có như không. Hai người ăn uống no đủ, trên đường cũng dần dần thông thoáng, Tần Trung đánh ngựa xuất phát, chậm rãi chạy ra khỏi khu phố sầm uất.
“Đa tạ tướng quân.” Đường Nguyễn Nguyễn bất thình lình nói ra một câu. Nàng biết Tần Tu Viễn là một người không thích phiền toái, nếu không phải vì nàng thì vừa rồi hắn cũng sẽ không dừng lại. Mặc dù đây là chuyện nhỏ, nhưng bộ dáng nhu thuận đáng yêu của nàng bày ra trước mắt, hắn lại thấy thích thú mà hưởng thụ cảm giác này. Tần Tu Viễn lên tiếng: “Nếu đã ra ngoài thì nàng đừng gọi tướng quân nữa.”
Đường Nguyễn Nguyễn không cần suy nghĩ mà hỏi: “Vậy gọi chàng là gì?”
Tần Tu Viễn tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: “Nàng cảm thấy thế nào?”
Đường Nguyễn Nguyễn hơi sửng sốt, trên mặt bỗng dưng đỏ lên. Tần Tu Viễn thấy nàng không nói lời nào, hắn hơi ngẩn ra, sau đó cũng không nói gì nữa….
Quãng đường từ Đế Đô đến Bình Ninh không quá nửa ngày, nhưng trên đường có mưa nhỏ tí tách, cho nên đã trì hoãn không ít thời gian. Bánh xe cuồn cuộn lăn đều, trải qua một đường lầy lội, đợi đến khuya bọn họ mới đến Tần phủ ở Bình Ninh.
Tần Tứ gia trông cửa đã sớm nhận được tin tức, hắn cầm ô chờ ở cửa hồi lâu
Vừa thấy xe ngựa có lọng che từ phương hướng Đế Đô chậm rãi dừng lại trước cửa phủ thì vội vàng nghênh đón: “Tiểu thiếu gia!”
Tần Tu Viễn vén rèm xe lên, bước xuống xe ngựa rồi nói: “Tứ gia, đã lâu không gặp.”
Tần Tứ gia vội vàng che ô giúp hắn, vui vẻ nói: “Tiểu thiếu gia đi đường vất vả rồi!”
Tần Tứ gia là lão nhân bên cạnh tổ phụ của Tần Tu Viễn, khi còn bé Tần Tu Viễn đến thăm thân nhân, thường xuyên được Tần Tứ gia cùng Diệp ma ma chiếu cố. Cho nên đối với hai người bọn họ cũng có tình cảm rất sâu đậm.
“Không vất vả.” Tần Tu Viễn nói xong, hắn tự nhiên quay đầu lại giơ tay lên. Tần Tứ gia nhìn theo hướng tay hắn mới phát hiện trên xe ngựa có một vị mỹ nhân đang đứng đợi. Dịu dàng dưới mưa xuân, nước mưa mông lung bay bay rơi xuống nhưng so với màn mưa này thì mỹ nhân còn thu hút hơn vài phần, ý cười nhu hoà đang nhìn bọn họ. Mái tóc như mây được vấn lên, mắt hạnh lưu chuyển, mặc dù đi đoạn đường xa xôi mệt nhọc nhưng cũng không tổn hại đến sự kiều diễm của nữ nhân. Tần Tứ gia nhìn đến si ngốc, tuổi tác của hắn đã cao, bản thân cũng đã gặp qua không ít quý nhân nhưng chưa từng thấy qua nữ nhân nào đẹp như vậy. Hắn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng khoác tay Tần Tu Viễn, từng bước một thướt tha xuống xe, hạ nhân lập tức chạy tới che ô cho hai người bọn họ. Tần Tứ gia cũng lập tức phục hồi tinh thần, cao hứng thay cho Tần Tu Viễn, hắn chắp tay hành lễ: “Lão nô bái kiến thiếu phu nhân.”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn có bộ dáng phúc hậu vô hại, nàng cũng đáp lễ: “Tứ gia đa lễ rồi.”
Tần tứ gia vốn ở trong Tần phủ, cũng không phải nô bộc tầm thường, chỉ nghe Tần thái lão gia cùng Thái lão phu nhân sai khiến cho nên cũng được coi là chủ sự. Hắn thấy Đường Nguyễn Nguyễn tự nhiên hào phóng, tiến lùi có độ thì cũng vô cùng hài lòng lên tiếng: “Tiểu thiếu gia thật có phúc khí!”
Tần Tu Viễn hơi nhếch môi cười nói: “Vào trước đã, tổ mẫu của ta đâu?”
Tần Tứ gia cầm đèn lồng, đón bọn họ đi vào trong cửa, vừa đi vừa nói: “Hôm qua Thái phu nhân đi tụng kinh cầu phúc trong miếu, vốn là hôm nay trở về, nhưng Diệp ma ma đưa thư trở về nói trong núi mưa lớn, không tiện đi lại, vì an toàn của lão phu nhân cho nên phải tạm trú một ngày, chờ mặt đường khô rồi ngày mai mới trở về.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu: “Không vội.”
Đường Nguyễn Nguyễn đi theo phía sau, nàng nghĩ thầm, chuyện Tần Tu Viễn đi Ích Châu, thật sự không vội như thế sao?
Nàng vừa đi vừa quan sát bốn phía, Tần phủ này nhìn như đã lâu năm, hiên nhà tối màu đại khí cổ xưa, cho thấy nơi đây đã từng là phủ đệ của quan nhân mấy đời. Mưa bay bay rơi xuống, sương mù dày đặc, Tần phủ bị bao phủ trong thời tiết ẩm ướt âm trầm lại càng thêm vài phần trang nghiêm. Tần Tứ gia lời ít mà ý nhiều: “Ngày mai Phạm phu nhân cùng huynh muội Phạm gia sẽ tới đây, bữa tối chắc hẳn rất náo nhiệt.”
Phạm phu nhân là biểu muội của phụ thân Tần Tu Viễn, cũng chính là biểu cô của hắn. Biểu cô của hắn có một nam một nữ, nhi tử Phạm Thiếu Duẫn và Tần Tu Viễn có quan hệ rất tốt, nữ nhi là Phạm Thiếu Mẫn, từ nhỏ đã thích Tần Tu Viễn, quả thực là cái đuôi của hắn.
Tần Tu Viễn khẽ gật đầu, không nói gì.
Xuyên qua hai tầng sân viện, đoàn người đến trước cửa một tòa tiểu viện lịch sự tao nhã. Tần Tứ gia nói: “Tiểu thiếu gia, thiếu phu nhân, năm nay Lê Uyển vừa mới tu sửa, tối nay hai vị hãy ở chỗ này nghỉ ngơi đi, ngày mai ta lại tới.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu, vì thế Thải Vi và Tần Trung liền hỗ trợ lấy hành lý vào Lê Uyển. Đường Nguyễn Nguyễn vừa vào phòng thì phát hiện căn phòng này được thu dọn không nhiễm một hạt bụi, không khí cũng vô cùng trong lành, chắc hẳn đều là Tần tứ gia an bài, nghĩ vậy cũng thấy có thêm vài phần hảo cảm đối với hắn. Phòng ngủ này không lớn, bên trong lại có một gian nội thất, đồ đạc cần dùng tắm rửa cũng đầy đủ. Vừa đúng lúc Đường Nguyễn Nguyễn muốn tắm rửa, nàng nhìn thấy sắp xếp chu đáo như vậy thì cũng thấy có chút vui vẻ.
Nhưng lúc này, Tần Tu Viễn lại không có thời gian hưởng thụ những điều đó. Hắn đứng một mình lặng lẽ trên hành lang Lê Uyển. Lần trước đến đây ở là ba năm trước, sau đó mỗi lần rảnh rỗi trở về nửa ngày đã phải rời đi. Hồi tưởng lại ba năm trước, hắn vốn định theo phụ thân xuất chinh nhưng không ngờ tổ mẫu bệnh nặng, bất đắc dĩ, phụ thân để hắn lại chăm bệnh cho tổ mẫu. Cũng lo lắng lỡ như tổ mẫu không thể kiên trì thêm thì ít nhất trong nhà cũng có một nam nhi có thể chủ trì hậu sự.
Đường đi Bắc Tề phải qua Bình Ninh, hắn cùng phụ thân và huynh trưởng lần lượt ra khỏi thành. Bọn họ dẫn binh chậm rãi hành quân ở đường núi, cả đại quân trang nghiêm chỉnh tề, bước chân hùng hổ, khí thế lẫm liệt, đi qua cửa Tần phủ mà không vào.
Tần Tu Viễn đứng một người một ngựa trên đường núi, gió lạnh bay phấp phới, thổi lên y bào của hắn, hắn trơ trọi đứng một mình nhìn theo bọn họ rời đi. Không nghĩ tới lần đó cũng là lần tiễn biệt cuối cùng. Trăng lạnh như nước, hàn ý theo mưa trút xuống, suy nghĩ của Tần Tu Viễn cũng quay trở về, bất tri bất giác đã đến đêm khuya. Tần Tu Viễn khẽ thở dài, hắn từ từ trở lại đứng trước cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng giơ tay lên đẩy cửa ra. Nhưng Đường Nguyễn Nguyễn lại không có trong phòng. Hắn có chút nghi hoặc, Thải Vi cùng Tần Trung cũng không thấy bóng dáng đâu, chẳng lẽ đã ngủ rồi?
Hắn đăm chiêu đi vào thì nghe thấy dường như có tiếng nước trong góc phòng ngủ. Bởi vì Lê Uyển cũng mới được tu sửa mà gần đây Tần Tu Viễn cũng chưa từng tới thăm cho nên không quen thuộc với nội thất nơi này. Hắn đang do dự có nên đi về phía trước hay không thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn: “A! Đừng đến đây!”
Tần Tu Viễn lắng nghe thì phát hiện đó là tiếng kêu của Đường Nguyễn Nguyễn, ánh mắt hắn cũng biến đổi, không chút do dự mà xông vào!
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy róc rách, không khí ẩm ướt có một hương vị ấm áp, hơi thở ngọt ngào phiêu đãng, hơi nước lượn lờ, hắn nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn chân trần đứng trên mặt đất, mái tóc đen ướt sũng như thác nước chảy trước người, thấm ướt trung y đơn bạc, lộ ra màu đỏ rực rỡ của uyên ương trên yếm trước ngực. Dường như nàng vừa bước ra khỏi bồn tắm, cả người còn bốc hơi ấm, vẻ mặt tái nhợt đang dùng hai tay ôm vai, cả người run lên. Đường Nguyễn Nguyễn phát hiện có người tiến vào thì giật mình ngước mắt lên. Hai người nhìn nhau, trong khoảnh khắc đều trợn tròn mắt. Đột nhiên, Đường Nguyễn Nguyễn lại như bị thứ gì làm sợ hãi, giật mình nhảy dựng lên: “A… Cứu ta!”
Chân ngọc chạm đất, nước chảy dầm dề, tuyết phong khẽ run lại càng trêu người.
Rốt cuộc Tần Tu Viễn cũng phản ứng lại, hắn lập tức quay người lại không nhìn nàng rồi vội vàng hỏi: “Nàng sao vậy?”
“Có gián!” Đường Nguyễn Nguyễn không tự giác cắn môi, giống như sắp khóc. Bình thường Lê Uyển này ít người tới ở, có côn trùng trú ngụ vốn là chuyện thường, mà cô nương sợ hãi lại càng là chuyện thường hơn.
Tần Tu Viễn liếc mắt nhìn thấy một con gián đen bò bên trái, hắn tiện tay cầm một vật bên cạnh đập tới, “Rầm” một tiếng, con gián đen này đã đi đời nhà ma. Tần Tu Viễn vừa định quay đầu lại nói không sao để trấn an nàng thì nhớ tới y phục xuyên thấu của nàng, hắn liền giữ nguyên tư thế, cổ họng khàn khàn: “Không sao nữa rồi.”
Đường Nguyễn Nguyễn lúng túng đến đỏ mặt tai hồng, nàng cố gắng bình tĩnh đáp: “Được, vậy chàng… Chàng mau đi ra ngoài!”
“Ừm.” Hắn cũng không muốn nàng nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng như bị nướng chín của mình cho nên cũng nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Tần Tu Viễn thoát khỏi cảnh tượng ẩm ướt mập mờ kia, trong đầu mới trở nên tỉnh táo đôi chút.
Đường Nguyễn Nguyễn thu thập hồi lâu trước khi chậm rãi ra khỏi bồn tắm trong nội thất. Nàng thấy Tần Tu Viễn không ở trong phòng ngủ thì thở phào nhẹ nhõm. Đến khi nhìn vào bên trong, trên giường đôi có hoa lê trắng*, chỉnh tề đặt trên chăn gấm màu đỏ, dường như muốn chứng thực tân hôn của bọn họ mà chuẩn bị, thoạt nhìn vui mừng không thôi. Nàng vừa lau tóc ướt, vừa ngồi lên giường, tay chạm vào đệm chăn mềm mại có chút hơi lạnh, làm cho người ta muốn nằm xuống ngủ một giấc thật ngon. Nhưng Đường Nguyễn Nguyễn lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng… Nàng suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần: Ở đây, chỉ có một chiếc giường!
Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên có chút hoảng hốt. Con gián vừa rồi vốn đã làm nàng sợ tới mức hồn phi phách tán, nhưng hắn vừa tiến vào… Lại làm cho tâm nàng trở nên như hươu chạy loạn. Đường Nguyễn Nguyễn thầm nghĩ, chàng sẽ không cảm thấy mình đang quyến rũ chàng chứ? Nàng không muốn để lại ấn tượng xấu như vậy với hắn. Hắn là anh hùng của Đại Minh, là người thủ hộ của Tần phủ, cho dù nàng từng có thời gian mập mờ với nhi tử của địch nhân thì hắn cũng chưa bao giờ hà khắc với nàng. Thời điểm ở phủ Học sĩ, hắn còn làm chỗ dựa cho nàng, vì nàng mà ra mặt bảo vệ. Một người tốt như vậy, cho dù không thích nàng thì nàng cũng không muốn bị hắn ghét. Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ đến điều này liền đứng dậy mở cửa. Thấy Tần Tu Viễn cũng đang đứng trước cửa, bạch y bình yên, khuôn mặt thanh lãnh lạnh lùng.
“Tướng quân… Đêm đã khuya, chi bằng vào nghỉ ngơi đi.” Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt nói. Tần Tu Viễn nhìn nàng, hắn cũng đáp: “Không cần, lát nữa ta vào ngồi một chút là được rồi.”
Đứng trước gió lạnh một hồi lâu, sự khô nóng trong người hắn mới lui đi. Nhưng nhìn thấy đôi mắt đẹp như ngậm nước của nàng, tóc ướt thơm ngát thì tâm thần không khỏi rung động. Hắn âm thầm trách cứ chính mình, không nên tâm viên ý mã* như thế mới đúng.
Hai người giằng co, không ai nói thêm câu nào, nhưng đây cũng là khoảnh khắc hiếm hoi cả hai tĩnh lặng, cho nhau cơ hội khám phá những suy nghĩ thực sự bên trong của mình. Nếu không nhờ ánh trăng soi chiếu thì lúc này Tần Tu Viễn đã không phải ngượng ngùng đối diện với nàng như vậy.
Mới đầu cưới nàng, quả thật là hoàng mệnh khó tránh, vả lại phụ thân của nàng là Đường Các Lão, tận tâm với Hoàng quyền trước sau như một, mà từ ba năm trước, Hoàng Đế đã sinh nghi với Tần gia, cho nên tất nhiên hắn không dám có ý gì khác với nàng. Đêm tân hôn, hắn còn cho nàng một đòn phủ đầu. Nhưng ai biết được, nàng không khóc không nháo cũng không làm cho hắn khó xử. Lại còn cố gắng chăm sóc gia đình hắn, đối với đại tẩu của ca ca đã mất cũng đặc biệt tốt…
Tần Tu Viễn cảm thấy lúc ấy đối với nàng như vậy, quả thật có chút không ổn. Nhưng hắn không giỏi ăn nói, cũng không biết đến gần nàng như thế nào, hắn cũng sợ đến gần quá sẽ khiến nàng chán ghét. Giống như vừa mới đi vào giúp nàng diệt gián, hắn không dám quay người, nhưng cuối cùng chỉ nghe được nàng nói một câu lạnh lùng: “Chàng đi ra ngoài.”
Tần Tu Viễn cảm thấy có chút khổ sở, một người quen chém giết trên chiến trường, vậy mà cũng có thời khắc con tim mỏng manh như pha lê?
Nhưng hắn biết, hiện giờ bản thân đối với nàng đã có chút khác. Tại thời điểm này, hai người đối diện nhau nhưng hắn không hiểu những gì nàng đang suy nghĩ. Gió đêm ập đến, Đường Nguyễn Nguyễn khẽ rùng mình một cái, đôi môi nàng mím lại, rũ mắt nói: “Có phải là chàng… Chàng ghét ta không?”
* Nguồn gốc của hội Đạp thanh gắn liền với Hiên Viên Hoàng Đế, một người đóng góp rất lớn vào sự phát triển của Trung Quốc thời Viễn cổ. Tương truyền vào ngày đầu tiên của tháng 3 âm lịch, Hoàng Đế được ra đời. Vì vậy, người Hán đã chọn ngày này để bái tổ tiên, tạo ra Tết Thượng tị. Đến đời Tống, tư tưởng Nho giáo nghiêm khắc hơn về mối quan hệ nam nữ. Vì vậy, từ ngày chuyên để các cặp đôi ra sông tắm gội hẹn hò, lễ Thượng tị chuyển thành ngày nam nữ du xuân. Tên gọi “hội Đạp thanh” cũng xuất phát từ lí do này.
Từ “đạp” trong tiếng Hán có nghĩa là giẫm, lại vừa có nghĩa là du ngoạn. Trong khi đó chữ “thanh” có nghĩa là cỏ, cũng còn được hiểu như thanh khiết, mát mẻ, trong lành.
Như vậy chữ “Đạp thanh” có thể hiểu như là ngày mà các đôi trai gái thưởng ngoạn mùa xuân, và hành động này hay thể hiện bằng việc đạp lên cỏ.
*Yến tiệc ngày xuân
* Chim oanh và chim yến, hai loài chim nhỏ, đẹp, hót hay. Chỉ cảnh vui tươi của mùa xuân. Cũng chỉ người kĩ nữ.
* Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp.
* Hoa lê trắng: Màu trắng của hoa Lê tượng trưng cho vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng và tinh khôi giống như tình yêu ban đầu của đôi lứa khi mới yêu nhau. … Ngoài ra nam giới có thể sử dụng hoa Lê trắng để thay cho lời tỏ tình. Hoa Lê rất đẹp và có màu trắng tinh tượng trưng cho vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết.
* Tâm viên ý mã (tiếng Trung: 心猿意馬, bính âm: Xinyuanyima; tiếng Việt nghĩa đen là: cái tâm như khỉ vượn, cái ý như ngựa chạy) là một cụm từ ý nghĩa tượng trưng và ẩn dụ trong triết lý của Phật giáo, Đạo giáo và Nho giáo của trường phái Tống Nho chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát, tâm ý của chúng sinh cũng thường luôn hướng về ngoại cảnh, từ đó để đề ra sự tu luyện tĩnh tâm.
Theo quan niệm thì loài khỉ hay vượn (gọi chung là Khỉ vượn) là sự tượng trưng cho cái Tâm con người, loài khỉ vốn hiếu động hoạt bát, liên tục nhảy nhót trèo leo liến thoáng, cũng giống như cái Tâm con người luôn dao động không yên, từ đó, có câu nói: “Tâm viên bất định, ý mã nan truy” (nghĩa rằng: tâm vượn không định, ý ngựa khó theo). Phạm trù Tâm–Ý luôn gắn liền với nhau nên muốn định tâm thì phải quản chắc những ý nghĩ luôn tự do bay nhảy. Người tu thiền, dù là hành giả theo pháp môn của đạo Phật, đạo Lão, hay đạo Cao Đài thì tối kỵ bị “phóng tâm”, cho nên chỗ đầu tiên thực hành là phải trì lại tâm ý, không được để tâm ý nghĩ ngợi mông lung.
Chương 52: Bình Ninh
Cô nương hỏi xong thì cúi đầu thấp hơn. Tần Tu Viễn hơi kinh ngạc, hắn thẳng thừng phủ nhận: “Sao ta có thể?”
Đường Nguyễn Nguyễn vẫn cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự?”
Tần Tu Viễn buột miệng thốt ra: “Thật sự.”
Ngay cả hắn cũng có chút kinh ngạc trước sự thay đổi của mình, tuyệt đối không muốn nàng hiểu lầm. Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, nhỏ giọng nói: “Vậy tại sao chàng không muốn ở bên ta… Ta cũng không làm gì chàng…”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn tình nguyện ở bên ngoài chịu gió lạnh, cũng không muốn ở chung một phòng với mình, thật sự là… Có chút nghi ngờ đối với mị lực của chính mình. Tóc nàng đã không còn nhỏ giọt nữa, gió đêm thổi từng trận, cuốn theo hương thơm của nàng đến quanh người hắn. Cô nương mắt như thu thuỷ, trong veo nhìn hắn, trong mắt có bóng dáng nho nhỏ, vô cùng động lòng người. Thần sắc Tần Tu Viễn hơi mông lung, hắn chỉ biết nói: “Ta sợ nàng không thích.”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi, nói: “Vậy… Ta buồn ngủ rồi, có vào hay không thì tuỳ chàng.”
Dứt lời, nàng đẩy cửa đi vào.
Đóng cửa lại, nàng ngồi một mình trên giường, có chút buồn bã. Một mặt cảm thấy lo lắng hắn ở bên ngoài có bị cảm lạnh hay không, một mặt lại cảm thấy mình xen vào việc của người khác đúng là lo chuyện bao đồng, rõ ràng hắn đứng đó là vì tránh né mình.
Mang theo rối rắm như vậy, nàng vùi thân mình vào trong chăn, cảm thấy vừa khó chịu vừa ủy khuất. Không biết qua bao lâu, cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra.
Sau đó, Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy dường như bên cạnh có thêm một người. Nàng nhẹ nhàng đẩy chăn bông xuống, đôi mắt lộ ra thì phát hiện đèn trong phòng đã tắt. Bỗng dưng ngửi thấy mùi hương của nam tử bên cạnh, nhất thời có chút bối rối. Tần Tu Viễn cũng không rõ nàng đã ngủ hay chưa, hắn vẫn mặc y phục nằm bên cạnh sát mép giường, giữ một khoảng cách với nàng. Đường Nguyễn Nguyễn im lặng đưa chăn cho hắn, sau đó tự mình rụt vào bên trong, cố gắng không làm gì ảnh hưởng đến hắn… Dù sao hắn cũng không thích mình, cho nên mới duy trì khách khí như thế.
Tần Tu Viễn cảm nhận được nàng đang cử động, trên chăn bông đã thấm đượm hương tóc nàng khiến hắn có chút động tâm. Có một vài chuyện, bình thường nói không nên lời, nhưng giờ phút này, hắn lại có can đảm lên tiếng.
“Nguyễn Nguyễn.” Tần Tu Viễn thấp giọng nói. Hắn hiếm khi gọi tên nàng, chờ Đường Nguyễn Nguyễn phản ứng lại, nàng nhẹ đáp một tiếng. Tần Tu Viễn có chút chần chờ, lúc sau mới nói: “Thật ra ta cũng muốn hỏi nàng… Nàng có ghét ta không?”
Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc quay mặt lại, thấy gương mặt đang nhìn thẳng của hắn thì tò mò hỏi lại: “Tại sao chàng lại nghĩ như vậy?”
Tần Tu Viễn cảm thấy hơi thở của nàng ở ngay bên cạnh, hô hấp ấm áp như có như không lướt qua bên tai, cảm giác hơi ngứa ngáy. Hắn rầu rĩ: “Nàng làm điểm tâm… Cho Minh Hiên, cho mẫu thân, nhưng lại không cho ta.”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút kinh ngạc, lời này thật sự là Tần Tu Viễn nói ra sao? Bình thường ngay cả cười mà hắn cũng không cười, vậy mà để ý đến điểm tâm nàng làm?
Đường Nguyễn Nguyễn có chút buồn cười, nàng cố gắng không để cho hắn nghe thấy: “Có món nào mà chàng chưa được ăn?”
Tần Tu Viễn nghiêm túc: “Chocolate.”
Hắn từ chối một lần, vậy mà chưa bao giờ được ăn lại.
“Bánh Tart Trứng.”
Hắn lại nhớ tới tiếng “nhồm nhoàm” của Tần Trung và Tần Dũng.
Đường Nguyễn Nguyễn phản bác: “Ta cho chàng nhưng chàng không muốn.”
Tần Tu Viễn không cãi lại nữa, hắn biết lần đó là mình nằm mơ chột dạ.
“Còn có bánh mochi đậu đỏ matcha, quýt đóng hộp…” Tần Tu Viễn đếm lần lượt, ngữ khí còn có chút chua xót.
Đường Nguyễn Nguyễn bật cười: “Ta không biết… Chàng đường đường là đại tướng quân, vậy mà để ý đến chuyện này?”
Tần Tu Viễn thay đổi sang gương mặt lạnh băng như xưa, nhỏ giọng nói: “Đại tướng quân thì làm sao? Đại tướng quân không thể… Ăn điểm tâm nàng làm…”
Lê Uyển này vô cùng u tĩnh, tựa như một giọt nước rơi trên mặt đất, thanh âm vỡ thành hai nửa cũng có thể nghe rõ. Giọng nói của hắn rõ ràng rất thấp nhưng truyền vào tai nàng lại rành mạch vô cùng. Đường Nguyễn Nguyễn trầm mặc một lát, nàng nằm yên rồi dịu dàng nói: “Ta còn nghĩ chàng không thích ta, cho nên cũng không thích đồ ăn ta nấu…”
“Không… Ta thích… Thích nàng… Làm đồ ăn.”
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cười, chăn cũng rung động theo, dường như cũng kéo theo cảm xúc của hắn, thấy vậy hắn có chút tức giận: “Sớm biết thế này thì ta sẽ không nói ra.”
Lại giống như một hài tử đang đòi đồ ăn vặt! Thật sự là mất mặt vô cùng! Tần Tu Viễn thầm mắng mình ngàn vạn lần. Đường Nguyễn Nguyễn lại quay mặt nhìn hắn, dịu dàng ôn nhu nói: “Vậy sau này ta làm đồ ăn vặt, sẽ để lại cho chàng một phần, được không?”
Tần Tu Viễn ngẩn ra, hắn cũng ngừng ảo não, mỉm cười nói: “Được.”
Khoé miệng Đường Nguyễn Nguyễn khẽ nhếch lên, nàng nói: “Buồn ngủ quá, chúc chàng ngủ ngon.”
Tần Tu Viễn nhẹ giọng đáp lại: “Chúc ngủ ngon.”
Sau đó lấy chăn nàng vừa đưa tới, đắp lên người.
……
Tần Tu Viễn ngủ không sâu giấc, trước kia buổi tối không ngủ được sẽ phát tác bệnh đau đầu, nhưng gần đây dường như tốt hơn rất nhiều, từ ngày đại hôn, bệnh đó cũng không tái phát nữa.
Nhưng tối nay, đến nửa đêm hắn lại tỉnh giấc.
Đầu tiên cảm giác trên người lạnh lẽo, mơ màng mở mắt thì phát hiện cô nương bên cạnh cuốn hết chăn đi, còn lộ ra một tấm lưng đẹp mặc trung y cho hắn nhìn. Tần Tu Viễn có chút bất đắc dĩ, hắn chống khuỷu tay lên, giúp nàng kéo chăn đắp lên lưng khỏi lạnh.
Chạm nhẹ vào cần cổ tinh tế của nàng, cảm giác có chút lạnh lạnh, có phải nàng bị lạnh rồi không?
Còn không đợi hắn phản ứng, cô nương đang ngủ như cảm giác được bàn tay ấm áp kề sát thân mình, sau đó lại vô ý thức ném chăn ra, dựa sát vào hắn.
Đêm xuân lạnh lẽo, cô nương đắp chăn ngủ mà không thấy ấm, còn lang quân lại giống như một cái lò sưởi đang nóng bừng bừng.
Nàng xoay người, trực tiếp đè vào khuỷu tay hắn đang chống lên, thuận thế tiến sát vào trong ngực nam nhân. Tần Tu Viễn sửng sốt, hắn cúi đầu nhìn, Đường Nguyễn Nguyễn giống như con thỏ tìm được tổ ấm, ngoan ngoãn khéo léo lui vào trong ngực hắn, khiến hắn không đành lòng đẩy ra.
Thân thể Tần Tu Viễn cứng đờ, nhất thời có chút bối rối, hắn giúp hai người kéo chăn xong lại nằm xuống lần nữa. Đỉnh đầu Đường Nguyễn Nguyễn chạm vào cằm hắn, Tần Tu Viễn cũng không dám lộn xộn, sợ quấy nhiễu nàng.
Nhưng cô nương này vẫn không an phận.
Một khi dán sát vào người hắn, nàng giống như dây leo quấn quanh cây cổ thụ, gắt gao bám lấy để hấp thu ấm áp. Tần Tu Viễn bị bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo này làm cho run rẩy một hồi, nội tâm nhảy loạn điên cuồng không thôi, còn thân thể thì vô cùng căng thẳng, không dám nhúc nhích. Trái tim của hắn đập nhanh như trống trận đang sợ kẻ thù tấn công, nhưng cũng mong đợi kẻ thù tấn công mạnh mẽ.
Tần Tu Viễn hơi nghiêng người, hắn điều chỉnh tư thế một chút, gần như nằm đối mặt với nàng, ở tư thế này, hắn cũng thử ôm lấy nữ tử trong lòng. Có thể là ngủ quá thoải mái, cô nương liền ôm lò sưởi càng chặt, vô tri vô giác áp sát chính mình vào trong ngực hắn, khóe miệng còn lộ ra nụ cười hài lòng. Tần Tu Viễn mím chặt môi, không tiếng động thoáng cái mặt đỏ tai hồng, phản ứng nóng rực khi thân bất do kỷ khiến hắn bó tay không có biện pháp, cảm thấy ngượng ngùng đến cực điểm. Muốn thử rời xa nàng, nhưng lại bị nữ tử gắt gao quấn lấy, giày vò hồi lâu, cuối cùng đành phải buông tha.
Nội tâm Tần Tu Viễn giãy dụa…
Trong tình huống nàng không hay biết…
Tựa hồ không quân tử.
Nhưng được nàng ôm thật thoải mái, nàng thật thơm, thật mềm mại. Hắn cũng nhịn không được muốn hôn lên khuôn mặt ngọt ngào của nàng. Tần Tu Viễn lấy hết dũng khí kề sát nàng, đến trước mắt lại có chút do dự. Hắn nhớ lại đêm tân hôn, sự lạnh nhạt của hắn đối với nàng… Tốt xấu gì thì nàng cũng là đích nữ của Nội Các thủ phụ đại thần, từ nhỏ cũng được nuôi lớn như kim tôn ngọc quý, có khi nào phải chịu loại ủy khuất này chứ?
Sau đó, hai người không nói ra nhưng trong lòng lại hiểu rõ, cùng chia phòng mà ngủ, không ai vượt qua giới hạn. Nếu hôm nay tâm tư của hắn bị nàng nhìn thấu, không biết nàng sẽ tức giận hay là vui vẻ đây?
Hắn lại không hiểu vì sao mình lại nhớ tới Lưu Thư Mặc lúc gặp ở cửa phủ Học sĩ, tuy nói Nguyễn Nguyễn không để ý tới hắn ta, nhưng có thể do trong lòng nàng còn giận cho nên mới không để ý hay không? Tức giận hắn ta, chứng tỏ không buông xuống được!
Tần Tu Viễn chưa bao giờ có nhiều tâm tư mà suy nghĩ như nữ nhi thế này, trong khoảng thời gian ngắn tâm loạn như ma, hắn cúi người nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn, có chút hâm mộ cô nương có thể ngủ say không chút vướng bận nào. Đường Nguyễn Nguyễn cọ cọ, dường như muốn lăn về hướng ngược lại với hắn. Tần Tu Viễn lập tức ôm nàng, kéo nữ tử dựa vào trong lồng ngực ấm áp… Mặc kệ! Ôm một đêm rồi nói sau!
…..
Bình Ninh nằm giữa núi non, so với Đế Đô tất nhiên phải lạnh hơn vài phần. Mưa mùa xuân cả một đêm vẫn chưa tạnh, lạnh lẽo rơi xuống, sương mù mờ mịt. Trong phòng ngủ của Lê Uyển lại ấm áp vô cùng, nhẹ nhàng bước ra khỏi mộng đẹp. Đường Nguyễn Nguyễn vừa tỉnh lại, đập vào mắt nàng chính là gương mặt không chê vào đâu được của Tần Tu Viễn. Đợi nàng thấy rõ người trước mắt, phản ứng đầu tiên là đưa tay che miệng mình lại!
Hắn trầm tĩnh mà ngủ, hô hấp không nhanh không chậm, ôn hòa ổn định, rất khác với bộ dáng lạnh như băng lúc bình thường. Nàng to gan, không kiêng nể gì mà đánh giá hắn, sống mũi rõ ràng cao ngất, lông mi phủ dưới mí mắt, dày dặn, vừa đen vừa dài thật vi diệu, đôi môi khẽ mím nhưng còn hơi gợi lên, dường như vô cùng thích ý. Thì ra lúc hắn ngủ lại có bộ dạng như vậy. Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ táo bạo, nếu mỗi ngày tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là hắn, vậy thì cũng rất tốt…
Nhưng lập tức lại bỏ đi ý niệm của mình, biết rõ hắn không có khả năng thích mình, cần gì phải tự làm mất mặt đây?
Sau đó, nàng lại bắt đầu suy nghĩ…
Đêm qua, rốt cuộc là ai ôm ai?
Thực sự, hắn đã ngủ cả đêm như thế này sao?
Đã phát sinh chuyện gì vậy?
Nàng đỏ mặt, dấu chấm hỏi trong đầu nghẹn khuất nhưng không có nơi nào có thể tìm kiếm câu trả lời. Lúc này, lông mi của Tần Tu Viễn hơi run nhẹ, Đường Nguyễn Nguyễn cảm giác hắn sắp tỉnh lại thì lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Tần Tu Viễn mở mắt ra, hắn hơi cử động, cảm giác cánh tay mình có chút tê dại. Hắn cúi đầu nhìn xuống thấy cô nương còn nằm trong ngực mình, mái tóc đen quấn lấy tóc hắn, gò má như nhiễm một lớp sương hồng, vô cùng động lòng người. Tần Tu Viễn không khỏi có vài phần đắc ý, hắn cũng lười quản vấn đề tay đang tê dại.
“Tướng quân!” Giọng nói của Tần Trung ở bên ngoài vang lên, theo đó là tiếng gõ cửa có tiết tấu. Tần Tu Viễn lười biếng liếc mắt nhìn cửa một cái, cảm thấy có chút ồn ào nhưng lại không dám lên tiếng quấy nhiễu Đường Nguyễn Nguyễn, hắn đành phải nhẹ nhàng ôm nàng đặt sang một bên rồi tự rút tay ra. Sau đó bước xuống giường, đi đến cửa, nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Phạm phu nhân, Phạm công tử cùng Phạm tiểu thư đã đến, nói là muốn gặp mặt tướng quân.”
Tần Tu Viễn đáp lại: “Để bọn họ đến tiền sảnh, một lát nữa ta sẽ ra.”
Dứt lời, hắn xoay người lấy y phục, mắt đã thấy Đường Nguyễn Nguyễn tỉnh dậy đang ngồi trên giường. Trong lúc lơ đãng, hai người nhìn nhau, sắc mặt đều đỏ lên. Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, nói: “Biểu cô của ta tới rồi, giờ phải đi gặp, nàng có tới không?”
Đường Nguyễn Nguyễn cũng có chút gấp gáp, gật đầu nói: “Được, vậy ta lập tức thu xếp một chút, tránh để bọn họ chờ lâu.”
Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn khẽ cong lên, hắn đáp: “Được.”
…..
Mưa xuân kéo dài, thời tiết hôm nay như vậy, cũng không biết tổ mẫu có thể trở về hay không? Tần Tu Viễn suy nghĩ một lát, bất tri bất giác cùng Đường Nguyễn Nguyễn đến tiền sảnh. Còn chưa vào cửa đã có một thiếu nữ trẻ tuổi mặc hồng y tiến lên nghênh đón: “Biểu ca!”
Cô nương này có bộ dạng rất thanh tú, thân thiết khoác lên cánh tay của Tần Tu Viễn rồi nói: “Biểu ca, thật sự đã lâu không trở về thăm muội!”
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn khẽ động, đây chính là tiểu thư Phạm gia mà hôm qua Tần Tứ thúc nói sao? Nàng thoáng nhìn thấy Phạm Thiếu Mẫn vẫn kéo tay Tần Tu Viễn thì trong lòng nổi lên một cảm xức khó chịu. Tần Tu Viễn bất động thanh sắc rút tay: “Biểu muội lại cao hơn rồi.”
Phạm Thiếu Mẫn bĩu môi: “Muội đã qua mười sáu, đã là người lớn rồi! Còn có thể phát triển chiều cao nữa sao? Biểu ca, chẳng lẽ huynh đang trêu ghẹo muội!”
Phạm phu nhân nói: “Nha đầu này vẫn giống như trước kia, không biết lễ nghĩa, A Viễn chớ trách nàng.”
Tần Tu Viễn không để bụng mà chắp tay nói: “Biểu cô mạnh khoẻ.”
Phạm phu nhân gật đầu cười cười, ánh mắt nhìn về cô nương phía sau Tần Tu Viễn.
Tần Tu Viễn choàng tay ôm nhẹ lấy Đường Nguyễn Nguyễn rồi nói: “Đây là phu nhân của ta, Đường thị.”
Hôm nay Đường Nguyễn Nguyễn mặc váy lam nhạt phối với áo lụa bạc nhung trắng, tóc mây vấn cao, trâm hoa u nhã, đôi mắt hạnh mơ màng như ngậm nước xuân, khí chất thanh tao, không nói lời nào đã hấp dẫn ánh mắt mọi người. Nàng nhẹ nhàng hành lễ, phúc thân ra mắt. Phạm phu nhân không khỏi thở dài, đây chính là đệ nhất mỹ nhân Đế Đô sao?
Tại sao khoảng cách giữa con người lại lớn như vậy… Bà liếc mắt nhìn nữ nhi mình một cái, trên mặt Phạm Thiếu Mẫn đã lộ ra vài phần không vui. Phạm phu nhân bất động thanh sắc, nói: “Quả nhiên là tướng mạo tuyệt đỉnh, gia thế cũng tốt.”
Phạm phu nhân cường điệu nhấn mạnh hai từ gia thế này, hơn phân nửa người ở đây đều biết ý tứ của bà ta. Trong thế hệ đồng trang lứa ở Tần gia thì Tần Tu Viễn là người xuất sắc nhất. Hôn sự của hắn cũng được mọi người trong gia tộc coi trọng nhất. Nhưng chính hắn lại bị Hoàng Đế chỉ hôn, tuy nói cưới nữ nhi của Nội các thủ phụ Đại thần, thoạt nhìn môn đăng hộ đối nhưng về lợi ích thực tế của gia tộc lại không có nhiều điểm hữu ích.
Dù sao trước mắt trên triều đình thì đám văn thần thế gia cùng võ tướng xuất thân hàn vi là hai phe phái được phân biệt rõ ràng, mà Tần gia trải qua mấy đời võ tướng, mặc dù thoát khỏi xuất thân hàn vi, nhưng trong mắt thế gia đại tộc vẫn là võ phu lỗ mãng, không xứng với quý tộc thế gia. Mà thái độ khinh bỉ này cũng xuất phát từ hai bên, phe phái võ quan cũng cảm thấy đối phương là gối thêu hoa*, không đáng nhắc tới.
Cho nên Phạm phu nhân nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn thì đã cảm thấy vô cùng mất hứng, nếu không phải nàng… Có lẽ nữ nhi của bà có thể gả cho Tần Tu Viễn, cả nhà cũng có thể dời đến Đế Đô sinh sống. Mà Lúc này Phạm Thiếu Mẫn cũng đứng bên cạnh Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Viễn. Nàng ta thấy hai người này không coi ai ra gì mà nhìn nhau cười, trong lòng cũng ghen tị không thôi, nhưng ngại thể diện cho nên đành phải đè ép xuống.
Chỉ có Phạm Thiếu Duẫn chân thành cười cười: “Đệ muội đa lễ.”
Đường Nguyễn Nguyễn thẹn thùng cười: “Bái kiến biểu ca.”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn có bộ dáng thanh tú đĩnh đạc, lại ôn nhuận thủ lễ thì không khỏi có thêm vài phần hảo cảm. Phạm Thiếu Duẫn so với Tần Tu Viễn không lớn hơn bao nhiêu, hai người cũng có danh tương xứng. Một tiếng biểu ca của Đường Nguyễn Nguyễn dường như vô cùng thân mật, khiến Tần Tu Viễn thấy chua xót trong lòng. Hắn âm trầm nói: “Gọi hắn Thiếu Duẫn là được.”
Đường Nguyễn Nguyễn không rõ nguyên nhân nhưng cũng chớp chớp mắt nói theo: “Thiếu Duẫn đa lễ.”
Tần Tu Viễn bất đắc dĩ, nàng dịu dàng nói lời này, cho dù là xưng hô gì đi nữa thì nghe lại có vẻ thân mật như vậy?
Hắn đành phải nhẫn nhịn, cả người không được tự nhiên mà nói: “Khi nào tổ mẫu trở về?”
Phạm phu nhân đáp: “Chắc hẳn có thể về kịp bữa tối.”
Ngay sau đó Phạm Thiếu Duẫn lên tiếng: “A Viễn, chúng ta đã lâu không gặp, buổi chiều đến sát phạt vài ván, xem ai tiến triển hơn?”
Khoé miệng Tần Tu Viễn khẽ nhếch: “Ai sợ ai!”
…
Ngày xuân, trong đình hóng mát của Lê Uyển có hai thiếu niên lang quân ngồi đối diện nhau, một người khí độ bất phàm, quang minh lỗi lạc, một người thanh nhã như ngọc. Hai quân cờ trắng đen, mỗi người một bên, sát phạt khó phân thắng bại. Tay Tần Tu Viễn cầm một quân cờ, hỏi: “Khi nào ngươi vào Đế Đô nhậm chức?”
Trong nhà Phạm Thiếu Duẫn có chức quan cần kế thừa, gần đây Đế Đô đã gửi chiếu lệnh cho hắn vào kinh nhậm chức. Phạm Thiếu Duẫn không thèm để trong lòng mà nói: “Bát tự còn chưa gửi đi, đều là cha ta nhờ người giúp đỡ, ngược lại ta cảm thấy không đi thì tốt hơn.”
Tần Tu Viễn nói: “Ngươi đúng là không tranh với thế gian.”
Phạm Thiếu Duẫn cười cười: “Ngươi biết chí ta không ở nơi này, quyền cao chức trọng thì sao? Nhất thời cường thịnh không bằng bình an trường tồn.”
Hai người đều đăm chiêu.
“Tần gia ở Đế Đô ổn chứ? A Dật thế nào rồi?” Phạm Thiếu Duẫn hỏi, theo đó hạ xuống một quân cờ.
“Tạm ổn, Nhị ca vẫn như cũ, thế nhưng gần một năm qua huynh ấy có tâm tư đến chuyện kinh doanh tửu trang, so với thời gian ủ dột trong nhà cũng khởi sắc hơn rồi.” Tần Tu Viễn trầm giọng nói.
“A Dật cũng thật là đáng tiếc… Chuyện năm đó? Cứ bỏ qua như vậy sao?” Phạm Thiếu Duẫn liếc mắt nhìn hắn một cái.
Tần Tu Viễn ngước mắt lên, tựa tiếu phi tiếu: “Nếu không thì sao?”
Phạm Thiếu Duẫn đáp: “A Viễn, ngươi không cần gạt ta. Ta biết ngươi vẫn không yên lòng… Chỉ là, thật vất vả ngươi mới đoạt lại binh quyền, trong thời gian ngắn chớ có chuyện gì xảy ra.”
Tần Tu Viễn nói: “Ta có chừng mực.”
Phạm Thiếu Duẫn lại tiếp lời: “Hơn nữa ngươi đã thành hôn, tương lai còn có nhi tử nối dõi… Nếu như có thể bình an sống qua ngày thì cũng là chuyện tốt.”
Nhi tử nối dõi?
Tần Tu Viễn đăm chiêu suy nghĩ.
Hắn liếc mắt một cái, ở phía xa xa, Đường Nguyễn Nguyễn đang ngồi bên cạnh ở trên bàn đá đùa nghịch thứ gì đó, eo nhỏ của nàng khẽ cong lại, như cành liễu mảnh khảnh trong gió, yêu kiều động lòng người.
Đôi môi hắn không khỏi nhếch lên. Phạm Thiếu Duẫn ngước mắt nhìn thấy thì cười nhạo một tiếng: “Đối với phu nhân, quả thật ngươi nhìn mãi không đủ? Vừa nãy ở tiền sảnh, ta đã phát hiện các ngươi liếc mắt đưa tình.”
Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng: “Nói bậy. ”
Sau đó, hắn còn thêm một câu: “Ai giống như ngươi? Thị thiếp nhiều đến mức ngay cả chính mình cũng không đếm xuể.”
Phạm Thiếu Duẫn nhún nhún vai, hắn tiếp tục hạ xuống một quân cờ. Tần Tu Viễn trầm ngâm một lát lại nói: “Thế nhưng… Ngươi làm thế nào mà tất cả thị thiếp đều thích ngươi?”
Phạm Thiếu Duẫn nhíu mày: “Đây không phải là chuyện rất đơn giản sao? Ta có phẩm chất cùng dung mạo như thế, chỉ cần ta muốn, có cái gì mà không làm là được.”
Tần Tu Viễn liếc nhìn hắn một cái, vô cùng ghét bỏ. Phạm Thiếu Duẫn nhíu mày, nói: “Không phải là ngươi… Vẫn chưa bắt được tâm tư thê tử, phải không?”
Sắc mặt Tần Tu Viễn đỏ lên, hắn ra vẻ trấn định: “Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút, chuyện này có gì liên quan đến ta.”
Phạm Thiếu Duẫn thấy hắn như vậy lại càng chắc chắn, nhưng hắn biết Tần Tu Viễn mặt mỏng, liền nói: “Nam tử bình thường đều gặp phải vấn đề này… Tốt xấu gì thì ta cũng lớn hơn ngươi mấy tháng, nếu ngươi gọi ta một tiếng ca ca, ta sẽ truyền thụ Quan Khiếu* cho ngươi.”
Tần Tu Viễn liếc nhìn hắn một cái, không nói lời nào. Phạm Thiếu Duẫn lại nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn rồi nói: “Phu nhân ngươi, phẩm chất hay dung mạo đều tốt, thoạt nhìn chắc hẳn tính tình cũng rất tốt, đúng chứ?”
Tần Tu Viễn nói: “Đó là điều tất nhiên.”
Phạm Thiếu Duẫn nhịn không ra cười ra tiếng: “A Viễn à A Viễn, nếu có một nữ tử đứng trước mặt ngươi, luôn bày ra bộ dáng cùng tính tình tốt như thế, lại còn không dựa dẫm, ỷ lại vào nam nhân như ngươi, chứng tỏ nàng chưa coi ngươi là người của mình.”
Tần Tu Viễn ngẩn ra, hắn ngơ ngác quay đầu nhìn nàng. Nàng luôn có tính tình dễ chịu, ngay cả mẫu thân cũng thường khen ngợi nàng. Về phần dựa dẫm ỷ lại… Hắn nhớ tới lần đó ở phủ Học sĩ, nàng bị bức đến tình cảnh ngươi chết ta sống, lúc trước còn không nói ra dù chỉ một chữ, nếu không phải lúc ấy hắn đến đó một chuyến thì chỉ sợ ngay cả nàng gặp chuyện không may hắn cũng không biết. Nàng nhìn nhu nhược yếu đuối nhưng kì thực rất nhiều chuyện đều tự mình giải quyết, dường như thật sự hiếm ít khi dựa dẫm vào người khác. Rốt cuộc nàng không thích ỷ lại hay không thích dựa dẫm vào hắn?
Tâm tình Tần Tu Viễn có chút phức tạp, từ khi hắn ý thức được thái độ của mình bắt đầu thay đổi thì lại lo được lo mất. Phạm Thiếu Duẫn lại tiếp lời: “Nếu không coi ngươi là người của mình, vậy thì ngươi có thích không?”
Tần Tu Viễn rầu rĩ nói: “Đây là Hoàng thượng tứ hôn, trước kia ta chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề thích hay không thích.”
Lúc đó ở trong lòng hắn, biên cương ổn định, toàn gia bình an mới là quan trọng nhất, kỳ thật cũng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề của bản thân.
Phạm Thiếu Duẫn chăm chú nhìn hắn: “Vậy bây giờ ngươi có thể nghĩ lại xem. Nếu là đối tượng chỉ hôn này ngươi không thích thì thôi, nhưng nếu như lưỡng tình tương duyệt, vì sao lại dừng chân mà không tiến đến thử xem? Nếu ngươi có tâm, ta nhất định sẽ dốc túi tương thụ*…”
Giọng nói của hắn một nửa mập mờ, một nửa mê hoặc. Tần Tu Viễn ngước mắt nhìn, một lúc lâu sau, không cam lòng thốt ra một chữ: “Ca…”
“Ha ha ha ha!” Hình tượng ôn nhuận trước sau như một của Phạm Thiếu Duẫn bị phá vỡ, hắn cất tiếng cười to, thở không ra hơi. Sắc mặt Tần Tu Viễn đỏ bừng, khẽ gầm lên: “Ngươi dừng lại được rồi!”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe thấy tiếng cười lớn cũng hứng thú nhìn về phía bọn họ, vừa lúc đối diện với khuôn mặt ửng đỏ của Tần Tu Viễn, nàng mỉm cười với hắn. Sắc mặt Tần Tu Viễn càng đỏ hơn, hắn chột dạ thu hồi ánh mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Phạm Thiếu Duẫn. Phạm Thiếu Duẫn bị hắn nhìn chằm chằm đến sợ hãi, nói: “Được rồi được rồi, ta không cười! Ta thực sự không cười nữa!”
Hắn thu lại ý cười, nghiêm túc mà nói: “Cái này… Muốn có được trái tim của mỹ nhân thì điểm quan trọng nhất chính là cần có… Da mặt dày.”
Tần Tu Viễn nhíu mày nhìn hắn.
Phạm Thiếu Duẫn lại nói: “Ngươi đừng không tin, mười mỹ nhân thì sẽ có chín người đều thích nghe những lời ngọt ngào, nữ nhân muốn dỗ dành, nên ngươi phải khen nàng, phải chủ động chọc nàng vui vẻ, nàng vui vẻ thì tất nhiên cảm thấy ngươi rất tốt.”
Tần Tu Viễn nhướng mày, nói: “Ta không tin.”
Đúng lúc này, Đường Nguyễn Nguyễn bưng một hộp thức ăn, từng bước đi tới. Nàng đặt hộp thức ăn bên cạnh bàn cờ của hai người rồi nói: “Đây là bánh dứa tự làm ở nhà, ngọt mà không ngấy, thích hợp nhất khi dùng trà, chàng nếm thử xem?”
Tần Tu Viễn nhìn nàng mỉm cười: “Đa tạ.”
Đường Nguyễn Nguyễn cũng cười, sau đó không nói gì. Cuộc trò chuyện giữa hai người dường như đã kết thúc.
Phạm Thiếu Duẫn nhìn Tần Tu Viễn, liếc mắt một cái, ho nhẹ một tiếng.
Tần Tu Viễn liếc nhìn hắn một cái, Phạm Thiếu Duẫn đưa ánh mắt ra hiệu cho hắn: Xem ca ca làm mẫu cho ngươi!
Phạm Thiếu Duẫn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Đệ muội, đây đúng là điểm tâm muội làm sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười rồi đáp: “Đúng vậy.”
Phạm Thiếu Duẫn nói: “Muội đường đường là thiên kim của Nội các đại thần mà còn có thể tự mình nấu ăn! Thật sự là hiền huệ không thôi, khiến Thiếu Duẫn bội phục!”
Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, nàng vội vàng nói: “Biểu ca quá khen rồi, chỉ là một chút điểm tâm, không khó.”
Phạm Thiếu Duẫn vẫn cười như cũ, hắn còn cầm lấy một miếng bánh dứa, quan sát rồi ngửi ngửi, vẻ mặt say mê: “Thơm quá!”
Tần Tu Viễn nhìn hắn, mí mắt khẽ co rút.
Thấy hắn từ từ đưa bánh vào miệng, cắn một miếng, bên ngoài bánh ngọt kết hợp với mứt dứa kéo tơ trôi vào miệng.
Bánh vừa vào miệng đã hóa thành hương vị mê người, hoà quyện với mứt dứa ngọt ngào, làm cho phần ngọt mềm kia càng thêm đậm vị, vô cùng hấp dẫn. Hắn vốn muốn giả bộ để khen ngợi Đường Nguyễn Nguyễn, nhưng bây giờ lại thật lòng muốn khen nàng!
“Đệ muội! Bánh dứa này thật sự rất ngon! Ngọt mà không ngấy, mứt dứa đậm đà, quả thực là mỹ vị nhân gian, trước đây ta chưa từng ăn qua bánh ngọt như vậy!” Vẻ mặt hắn đều là ý cười, ngay cả con ngươi cũng sáng ngời hơn hẳn. Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lập tức cũng cười rạng rỡ: “Đa tạ biểu ca đã khen ngợi, Thiếu Duẫn thích là tốt rồi, có thể uống thêm một ngụm trà, hương trà cùng vị dứa hoà quyện vô cùng thích hợp.”
Tần Tu Viễn hơi sững sờ, hình như Đường Nguyễn Nguyễn chưa bao giờ chủ động trò chuyện với hắn như vậy. Phạm Thiếu Duẫn uống trà rồi nói: “Quả nhiên kì diệu! Đệ muội thông minh như thế, ngay cả phối hợp như vậy cũng có thể nghĩ ra?”
Đường Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng mím môi cười: “Nào có khoa trương như vậy…”
Phạm Thiếu Duẫn lại tiếp tục: “Nếu muội muội nhà ta có thể có một nửa năng lực của đệ muội thì mẫu thân và ta đã phải thắp hương cảm tạ rồi!” Dứt lời, hắn lại cầm lấy một khối bánh khác lên.
Đường Nguyễn Nguyễn hồi đáp: “Nếu ta có đại ca như Thiếu Duẫn cũng rất vui vẻ.”
Nàng được khen ngợi thì cũng mỉm cười, sau đó đi sang bên cạnh đùa nghịch hộp điểm tâm của mình. Nụ cười dịu dàng này rơi vào trong mắt Tần Tu Viễn, khiến hắn nghẹn họng, thất thần không thôi.
Chẳng lẽ mình thật sự không biết nói chuyện phiếm như vậy sao? Vì sao nói xong một câu đã dừng lại?
Tần Tu Viễn nhìn Phạm Thiếu Duẫn, hắn có loại cảm giác bài xích như lâm đại địch, lại cảm thấy ảo não khi bản thân vẫn chưa nắm được trọng điểm của vấn đề này. Phạm Thiếu Duẫn liếc hắn, cười ha ha một tiếng: “Như thế nào? Ngươi có tiếp tục học không? A Viễn đệ đệ…”
*Chỉ là hình thức bề ngoài chứ thực ra bên trong rỗng tuếch. Có thể hiểu như “bình hoa di động”. Ý chỉ đám quan văn thường nói lời văn hoa mỹ miều nhưng thực chất cốt lõi chỉ là đám Văn thần vô dụng, chỉ biết khua môi múa mép, không làm gì cống hiến cho Đại Minh.
*Quan là cánh cửa; Khiếu là bí mật ẩn tàng ở giữa. Ở đây nói đến bí kíp lấy được lòng nữ tử của Phạm Thiếu Duẫn.
*Đồng nghĩa với dốc lòng giúp đỡ.
Đại Minh lấy nông canh thương nghiệp làm sinh kế, cày bừa vụ xuân và hiến tế là đại sự, biểu thị một năm mưa thuận gió hoà, từ Hoàng đế cho tới thần dân đều phải tham dự. Mà sau khi tế lễ qua đi, trong giới quan lại đều có một loạt hoạt động, ví dụ như lễ hội đạp thanh*, Xuân Nhật Yến*, săn bắn vây bãi… Phần lớn đều do Lễ Bộ tổ chức, hầu hết quan viên Đế Đô đều dẫn theo gia quyến tham gia. Trong Xuân Nhật Yến, hoạt động được chú ý nhất phải thuộc về “Mỹ Thực Lệnh”.
Ngôn Chi Tâm thầm nói: “Đây là một cuộc tỷ thí trong Xuân Nhật Yến, phàm là quan viên bát phẩm trở lên đều có thể tham gia, mỗi gia tộc có thể trình lên một món ăn cho tất cả mọi người tham gia yến hội đến thưởng thức, ai nhận được số phiếu nhiều nhất thì có thể giành được giải quán quân. Ta nhớ rõ vật thưởng năm ngoái là vòng tay hồi môn của Hoàng hậu nương nương ngự ban, vô cùng trân quý.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe chuyện này cũng thấy thú vị, nàng không có hứng thú với vật thưởng như vòng tay nhưng lại muốn biết trên “Mỹ Thực Lệnh” kia có món gì ngon. Lý phu nhân lại nhìn về phía Tần lão phu nhân rồi nói: “Năm nay, phần thưởng trong “Mỹ Thực Lệnh” của Xuân Nhật Yến, nghe nói do Hoàng thượng đích thân đến ban thưởng! Phủ Trấn Quốc tướng quân vẫn không tham gia sao?”
Lễ hội “Mỹ Thực Lệnh” tuy là nấu nướng làm món ăn nhưng chủ đề hàng năm không giống nhau, đơn giản là nương theo chủ đề để nịnh hót lấy lòng Hoàng Đế mà thôi. Phủ Trấn Quốc tướng quân vẫn luôn dự lễ với vai trò khách nhân bình phẩm món ăn chứ không báo danh tham gia. Hơn nữa… Thực sự là trên dưới Tần phủ cũng không ai có thể ra tay để đảm đương trọng trách này. Nhưng năm nay lại khác, Tần lão phu nhân nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái thật sâu rồi nói: “Nguyễn Nguyễn có hứng thú tham gia không? Thua cũng không sao, chỉ coi như đi chơi một chuyến.”
Đường Nguyễn Nguyễn vốn thích nấu những món ăn ngon, nàng còn đặc biệt vui vẻ khi chia sẻ với mọi người, vừa nghe nói như vậy, nàng đã có chút động tâm. Ngôn Chi Tâm lại nói: “Nếu Nguyễn Nguyễn có thể tham gia, vậy thì chắc chắn có thể đứng đầu! Lúc đó ta sẽ bỏ phiếu cho muội!”
Đường Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng cười cười, nàng nói: “Được, vậy ta thử xem.”
…
Buổi chiều náo nhiệt cuối cùng cũng qua đi, tiễn biệt các vị phu nhân ra cửa, Đường Nguyễn Nguyễn liền đỡ Tần lão phu nhân đi về phía Mục Di Trai.
“Nguyễn Nguyễn à, ngày mai con cũng lên đường đến Bình Ninh sao?” Tần lão phu nhân hỏi.
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu nói: “Vâng, mẫu thân.”
Tần lão phu nhân liền tiếp lời: “Đã lâu rồi ta không trở về nơi đó, cũng không biết dạo này tổ mẫu các con thế nào… Biểu cô của A Viễn có viết thư đến, nói là thính lực của tổ mẫu con không tốt lắm, chỉ sợ sắp tới không nghe thấy được nữa.”
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày: “Người đã mời thái y đến xem bệnh cho tổ mẫu chưa?”
Tần lão phu nhân nói: “Đã phái người đi xem qua, thế nhưng vì tuổi tác đã cao nên thật sự vô ích.” Dừng một chút, bà lại dặn dò: “Lần này con đến Bình Ninh, phải nhớ một điều.”
Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Xin Mẫu thân cứ phân phó.”
Tần lão phu nhân dường như nhịn xuống một lát, sau đó bà lại bắt đầu mở miệng: “Con nhất định phải luôn ở bên cạnh A Viễn, chớ để hắn một mình.”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút nghi hoặc, chẳng lẽ mẫu thân lo lắng có thích khách ám sát hắn sao?
Nhưng nàng cũng không hỏi nhiều mà nói: “Vâng, con nhất định sẽ chăm sóc tướng quân thật tốt.”
Tần lão phu nhân ngẩn ra, “Tướng quân” sao? Hai người này vẫn xa lạ như thế, bà không khỏi có chút sốt ruột. Nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn, tân nương này xinh đẹp lại nhu thuận, còn nấu ăn ngon… Lúc trước Hoàng thượng tứ hôn, trong tộc cũng không thiếu người lo lắng về mối hôn sự này, hai phái văn thần võ tướng bất hòa, lỡ như cưới một tai họa về phủ thì làm sao bây giờ?
Tần lão phu nhân nghĩ một lát, những người đó thật sự lo chuyện bao đồng, rảnh rỗi quan tâm việc người khác. Nhưng hai người này còn chưa viên phòng, đến cố hương lại có Oanh Oanh Yến Yến* quấn lấy A Viễn thì sao đây?
…..
“Tiểu thư, dậy thôi!” Thải Vi thấy canh giờ đã không còn sớm, liền đến gọi Đường Nguyễn Nguyễn.
Đường Nguyễn Nguyễn nghe tiếng gọi thì dụi dụi mắt, nàng nói: “Canh giờ nào rồi?”
Thải Vi nói: “Là giờ Tỵ, nô tỳ thấy Tần Trung đã chuẩn bị xong xe ngựa, còn tướng quân cũng đã chuẩn bị hết thảy…”
Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng nói: “Sao không gọi ta sớm một chút?”
Dứt lời, nàng lập tức ngồi dậy mặc y phục và trang điểm. Thải Vi bất đắc dĩ nói: “Tiểu thư, đêm qua người chuẩn bị đồ ăn trễ như vậy… Nô tỳ muốn người ngủ thêm một lát, huống hồ tướng quân cũng nói…”
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy có chút kỳ quái: “Tướng quân nói cái gì?”
Thải Vi hé miệng cười nói: “Tướng quân nói không vội, khi nào phu nhân chuẩn bị thật tốt rồi khởi hành cũng không muộn.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong lời này thì khóe miệng lơ đãng nâng lên, nàng nói: “Mau giúp ta rửa mặt chải đầu!”
Ánh mặt trời ngày xuân xuyên qua cửa sổ, rạng rỡ chiếu về phía bàn trang điểm, phủ lên mặt cô nương một tầng ánh sáng nhu hoà. Mặt ngọc trắng noãn, búi tóc như mây, trang điểm rạng rỡ, mặc váy lụa mềm. Trong gương, đôi mắt nữ nhân như ngậm nước, môi mím như trăng, nàng quay đầu lại mỉm cười: “Đi thôi?”
Thải Vi thấy vậy cũng có chút ngây người. Hành lý của Đường Nguyễn Nguyễn có một cái rương lớn, y phục trang sức cũng không nhiều, hơn phân nửa đều là hộp thức ăn, không biết còn tưởng rằng nàng muốn đóng lương thực tị nạn. Thải Bình vừa đưa các nàng ra cửa, vừa trêu ghẹo nói: “Chỉ sợ sau khi tướng quân cùng phu nhân trở về, phải mập lên một vòng…”
Thải Vi khẽ trách móc: “Nào có ai lấy chủ tử ra đùa giỡn như thế chứ!”
Thải Bình lè lưỡi, nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn giống như xin giúp đỡ, Đường Nguyễn Nguyễn bèn nói: “Được rồi, ta đưa Thải Vi đi, cũng vỗ cho mập một chút là được.”
Lần này đi Ích Châu, Đường Nguyễn Nguyễn dẫn Thải Vi đi cùng vì tính cách nàng ấy tương đối trầm ổn, còn Thải Bình thì ở lại thăm nhà, thường xuyên trở về phủ Học sĩ xem tình hình của Đường phu nhân.
Lúc này Minh Sương cũng chạy tới: “Phu nhân, các người phải nhanh chóng trở về đó! Minh Sương sẽ nhớ các người nhiều lắm!”
Thải Bình thấy vậy thì tiếp lời: “Minh Sương nhớ món ăn của tiểu thư nấu đúng không?”
Minh Sương trừng mắt nhìn nàng ấy một cái: “Không phải như vậy…”
“Ha ha ha ha…” Mấy cô nương vừa nói vừa cười đi tới cửa lớn.
Hôm nay Đường Nguyễn Nguyễn thay áo gấm thổ cẩm màu vàng nhạt, mặc váy lụa trang màu trắng sữa, búi tóc bách hợp, bên tóc mai còn cắm một cây trâm cài tóc trân châu thanh nhã, thoạt nhìn cả người băng cơ ngọc cốt*, tươi đẹp xuất trần.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, phát hiện bên ngoài khung cửa trang nghiêm của phủ Trấn Quốc tướng quân là một thân ảnh cao ngất đứng đó. Hôm nay Tần Tu Viễn thay đổi trang phục ngày thường, hắn mặc một thân trường bào trắng như tuyết, tóc đen vấn lên bằng ngọc quan, tuấn dật phi phàm, không nhìn ra là một võ tướng, ngược lại giống như một công tử phong nhã. Hắn quay đầu lại thấy nàng đang bước đến đây, trước mắt như sáng ngời, sau đó khóe miệng nhếch lên như có như không, đôi mắt phượng lộ ra vẻ phong lưu.
“Thu thập xong rồi sao?” Hắn nhẹ nhàng hỏi. Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng lấy lại tinh thần từ trạng thái si ngốc, nàng nói: “Ừm, vâng… Chúng ta có thể đi.”
Tần Tu Viễn gật đầu: “Vậy nàng lên xe đi.”
Dứt lời, hắn liền đưa tay đỡ nàng, trên mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên, nàng vươn tay đặt trên bàn tay nam nhân, vững vàng bước lên xe. Trước khi Tần Tu Viễn lên xe, hắn còn hỏi Tần Trung: “Chuyện quân doanh đã được sắp xếp thỏa đáng rồi?”
Tần Trung nói: “Vâng… Người yên tâm, thuộc hạ đã dặn dò Tần Dũng, mặt khác mấy ngày nữa Tiền phó tướng cùng Vi phó tướng cũng sẽ đến Cụ Phong Doanh, như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Tần Tu Viễn nói : “Tân binh bên Tần Dũng gần đây thế nào rồi?”
Tần Trung nói: “Lúc trước nghe nói từ sau khi Nhi tử của Tây Bá Hầu Văn Kiên khỏi bệnh liền an phận rất nhiều, hắn còn bắt đầu chủ động tỏ vẻ ngoan ngoãn, nói không chừng hắn bị đánh nên sợ…”
Tần Tu Viễn lạnh lùng nói: “Con cháu thế gia, có mấy người dễ đối phó chứ? Chớ xem nhẹ, có chuyện gì thì nói Tần Dũng kịp thời truyền tin.”
Tần Trung đáp: “Vâng!”
…..
Trục xe cuồn cuộn lăn bánh, một đường chạy ra khỏi ngõ nhỏ của phủ Trấn Quốc tướng quân, trực tiếp hội nhập vào đường phố phồn hoa nhất Đế Đô, đi qua phố xá đông đúc là ra khỏi thành.
Lúc này đang đi trên con phố chính ồn ào, xe ngựa thả chậm từng bước một, lái xe từ từ. Tần Tu Viễn biết đây là chuyện bình thường, cũng không nói gì nhưng ngược lại Đường Nguyễn Nguyễn chống cửa sổ xe lên để nhìn ra bên ngoài.
Ngoại trừ trở về phủ Học sĩ và đi Thanh Mộc Trai thì Đường Nguyễn Nguyễn cũng không ra ngoài dạo chơi, vì thế nàng thấy vô cùng mới mẻ. Có những người bán hàng rong ở phía trước đang rao: “Tào phớ! Tào phớ mới làm đây! Hai văn tiền một bát! Không ngon, không lấy tiền!”
Đường Nguyễn Nguyễn vừa nghe thấy liền lập tức thò đầu ra. Trong thùng tào phớ trước người bán hàng rong, tào phớ được làm từ đậu nành trắng nõn mềm mại vô cùng mịn màng, không có một lỗ hổng nào, tinh khiết lại hoàn mỹ… Có vẻ như ngày hôm nay người bán hàng rong vẫn chưa mở hàng. Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời nuốt nước miếng, nhưng liếc Tần Tu Viễn một cái, lại ngượng ngùng không dám nói. Nàng yên lặng rụt người về, thành thật ngồi dựa vào vách xe. Tần Tu Viễn nhìn nàng một cái, ánh mắt lướt qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, lập tức mỉm cười, nói: “Muốn ăn tào phớ sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn chần chờ một chút rồi gật đầu. nàng nói thêm: “Nếu thời gian gấp rút thì…”
“Không có gì đáng ngại.” Tần Tu Viễn nói: “Tần Trung, dừng xe.”
Tần Tu Viễn nhảy xuống xe trước rồi quay sang: “Xuống dưới đi. ”
Dứt lời, hắn vươn tay ra trước mặt Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nàng nhìn xung quanh rồi đặt bàn tay trắng nón nhu mì lên tay hắn, đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào lòng bàn tay nam nhân, nhất thời khiến hắn ngứa ngáy trong lòng, Tần Tu Viễn hơi run lên. Trên phố ồn ào náo nhiệt, một đôi bích nhân thần tiên vừa bước xuống đã khiến người qua đường nhao nhao ghé mắt nhìn xem.
“Đó là tiểu nương tử nhà nào? Trông đẹp như vậy?” Đại thúc mua đồ ăn bên cạnh kiễng chân lên ngắm, hận không thể thấy rõ một chút.
“Ngươi xem loạn cái gì vậy!” Đại nương bên người hắn lại kéo trở về, nói: “Chán sống rồi sao! ”
Người bán tào phớ thấy cặp quý nhân này đi về phía mình thì nhất thời có chút kích động: “Khách… Khách quan, đến ăn tào phớ sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn không chỉ có tào phớ mặn mà còn có tào phớ ngọt, nàng liền hỏi Tần Tu Viễn: “Chúng ta ăn một bát ngọt, một bát mặn, được không?”
Trên gương mặt tuấn mỹ của Tần Tu Viễn cũng mang theo ý cười: “Ừm.”
Dứt lời, Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Viễn liền tìm một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống, chỉ chốc lát sau, hai bát tào phớ đã được bưng lên.
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Chàng muốn ăn bát nào?”
Tần Tu Viễn nhàn nhạt nói: “Tùy nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn hắn một cái: “Đừng nói là chàng chưa từng ăn qua món này?”
Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, nói: “Sao có thể chứ.”
Nhưng hắn một thân thanh lãnh, khí thế hiên ngang, so với tiểu quán này thật sự là không hợp nhau. Đường Nguyễn Nguyễn đẩy bát tào phớ mặn đầy đủ màu sắc và hương vị cho hắn: “Chàng ăn bát này, món này rất ngon.”
Tần Tu Viễn yên lặng nhận lấy, sau đó thấy Đường Nguyễn Nguyễn ôm chén tào phớ ngọt trước mặt mình, nhẹ nhàng khuấy động một phen sau đó tay cầm muỗng sứ múc một thìa tào phớ ngọt trắng nõn, đưa lên miệng. Linh hoạt hút một miếng, tào phớ đã trôi vào bên trong. Tào phớ mềm mại, vẫn còn ấm áp, cùng đường cát ngọt đã nhanh chóng hòa tan thành một. Quả thực vừa vào liền tan, tuyệt vời đến cực điểm. Tần Tu Viễn nhìn vẻ mặt của nàng đang vô cùng thích thú, không khỏi hỏi một câu: “Món này ngon sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cong mắt đáp: “Ngon lắm!”
Tần Tu Viễn cũng bắt đầu khuấy đảo tào phớ mặn trước mắt mình, các loại gia vị rắc lên tào phớ trắng mềm tạo thành sự tương phản rõ rệt. Hắn yên lặng khuấy đều tào phớ mặn cùng gia vị lên, sau đó múc lên một muỗng, thăm dò nếm thử. Cảm giác nồng đậm lan tràn trong miệng, trong tươi mát có đậm đà của vị cay, hương vị bình thường nhưng mang theo sự mới lạ, làm cho người ta vô cùng hưng phấn. Tần Tu Viễn nhìn thoáng qua tào phớ này, không ngờ lại có thứ rẻ tiền mà lại ngon như vậy!
Đường Nguyễn Nguyễn thấy vẻ mặt biến hoá liên tục của hắn thì chờ mong hỏi: “Sao vậy? Có ngon không??”
Đáy mắt Tần Tu Viễn như có một nụ cười nhàn nhạt, hắn gật gật đầu. Đường Nguyễn Nguyễn chần chờ một lát, trông mong nhìn tào phớ mặn trong bát hắn rồi nói: “Ta, ta có thể nếm thử tào phớ trong bát của chàng không?”
Tần Tu Viễn ngẩn ra, hắn cũng không có thói quen chia thức ăn với người khác, lúc này trực tiếp chia cho nàng, hình như lại không phải phép… Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn không nói lời nào, liền cười cười: “Vậy ta ăn một miếng!”
Ngay sau đó, chiếc muỗng sứ trắng và sạch sẽ của nàng múc vào bát tào phớ đầy màu sắc của hắn, đưa lên một miếng tào phớ mặn, sau đó đặt lên miệng ăn luôn. Nàng phồng má phấn hồng nhẹ nhàng nhai, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nổi lên ửng đỏ, híp mắt cười nhìn hắn: “Vừa tươi vừa đậm đà, thật ngon!”
Hai người ăn chung một bát… Đã có thể thân mật như vậy rồi sao? Tần Tu Viễn không khỏi đỏ tai. Hắn dùng muỗng của mình, tiếp tục múc lên một thìa tào phớ đưa vào miệng, muốn che giấu sự bối rối của mình. Vị tào phớ mặn đậm đà thấm vị nhưng nếm thử một chút lại thấy ngọt ngào như có như không. Hai người ăn uống no đủ, trên đường cũng dần dần thông thoáng, Tần Trung đánh ngựa xuất phát, chậm rãi chạy ra khỏi khu phố sầm uất.
“Đa tạ tướng quân.” Đường Nguyễn Nguyễn bất thình lình nói ra một câu. Nàng biết Tần Tu Viễn là một người không thích phiền toái, nếu không phải vì nàng thì vừa rồi hắn cũng sẽ không dừng lại. Mặc dù đây là chuyện nhỏ, nhưng bộ dáng nhu thuận đáng yêu của nàng bày ra trước mắt, hắn lại thấy thích thú mà hưởng thụ cảm giác này. Tần Tu Viễn lên tiếng: “Nếu đã ra ngoài thì nàng đừng gọi tướng quân nữa.”
Đường Nguyễn Nguyễn không cần suy nghĩ mà hỏi: “Vậy gọi chàng là gì?”
Tần Tu Viễn tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: “Nàng cảm thấy thế nào?”
Đường Nguyễn Nguyễn hơi sửng sốt, trên mặt bỗng dưng đỏ lên. Tần Tu Viễn thấy nàng không nói lời nào, hắn hơi ngẩn ra, sau đó cũng không nói gì nữa….
Quãng đường từ Đế Đô đến Bình Ninh không quá nửa ngày, nhưng trên đường có mưa nhỏ tí tách, cho nên đã trì hoãn không ít thời gian. Bánh xe cuồn cuộn lăn đều, trải qua một đường lầy lội, đợi đến khuya bọn họ mới đến Tần phủ ở Bình Ninh.
Tần Tứ gia trông cửa đã sớm nhận được tin tức, hắn cầm ô chờ ở cửa hồi lâu
Vừa thấy xe ngựa có lọng che từ phương hướng Đế Đô chậm rãi dừng lại trước cửa phủ thì vội vàng nghênh đón: “Tiểu thiếu gia!”
Tần Tu Viễn vén rèm xe lên, bước xuống xe ngựa rồi nói: “Tứ gia, đã lâu không gặp.”
Tần Tứ gia vội vàng che ô giúp hắn, vui vẻ nói: “Tiểu thiếu gia đi đường vất vả rồi!”
Tần Tứ gia là lão nhân bên cạnh tổ phụ của Tần Tu Viễn, khi còn bé Tần Tu Viễn đến thăm thân nhân, thường xuyên được Tần Tứ gia cùng Diệp ma ma chiếu cố. Cho nên đối với hai người bọn họ cũng có tình cảm rất sâu đậm.
“Không vất vả.” Tần Tu Viễn nói xong, hắn tự nhiên quay đầu lại giơ tay lên. Tần Tứ gia nhìn theo hướng tay hắn mới phát hiện trên xe ngựa có một vị mỹ nhân đang đứng đợi. Dịu dàng dưới mưa xuân, nước mưa mông lung bay bay rơi xuống nhưng so với màn mưa này thì mỹ nhân còn thu hút hơn vài phần, ý cười nhu hoà đang nhìn bọn họ. Mái tóc như mây được vấn lên, mắt hạnh lưu chuyển, mặc dù đi đoạn đường xa xôi mệt nhọc nhưng cũng không tổn hại đến sự kiều diễm của nữ nhân. Tần Tứ gia nhìn đến si ngốc, tuổi tác của hắn đã cao, bản thân cũng đã gặp qua không ít quý nhân nhưng chưa từng thấy qua nữ nhân nào đẹp như vậy. Hắn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng khoác tay Tần Tu Viễn, từng bước một thướt tha xuống xe, hạ nhân lập tức chạy tới che ô cho hai người bọn họ. Tần Tứ gia cũng lập tức phục hồi tinh thần, cao hứng thay cho Tần Tu Viễn, hắn chắp tay hành lễ: “Lão nô bái kiến thiếu phu nhân.”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn có bộ dáng phúc hậu vô hại, nàng cũng đáp lễ: “Tứ gia đa lễ rồi.”
Tần tứ gia vốn ở trong Tần phủ, cũng không phải nô bộc tầm thường, chỉ nghe Tần thái lão gia cùng Thái lão phu nhân sai khiến cho nên cũng được coi là chủ sự. Hắn thấy Đường Nguyễn Nguyễn tự nhiên hào phóng, tiến lùi có độ thì cũng vô cùng hài lòng lên tiếng: “Tiểu thiếu gia thật có phúc khí!”
Tần Tu Viễn hơi nhếch môi cười nói: “Vào trước đã, tổ mẫu của ta đâu?”
Tần Tứ gia cầm đèn lồng, đón bọn họ đi vào trong cửa, vừa đi vừa nói: “Hôm qua Thái phu nhân đi tụng kinh cầu phúc trong miếu, vốn là hôm nay trở về, nhưng Diệp ma ma đưa thư trở về nói trong núi mưa lớn, không tiện đi lại, vì an toàn của lão phu nhân cho nên phải tạm trú một ngày, chờ mặt đường khô rồi ngày mai mới trở về.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu: “Không vội.”
Đường Nguyễn Nguyễn đi theo phía sau, nàng nghĩ thầm, chuyện Tần Tu Viễn đi Ích Châu, thật sự không vội như thế sao?
Nàng vừa đi vừa quan sát bốn phía, Tần phủ này nhìn như đã lâu năm, hiên nhà tối màu đại khí cổ xưa, cho thấy nơi đây đã từng là phủ đệ của quan nhân mấy đời. Mưa bay bay rơi xuống, sương mù dày đặc, Tần phủ bị bao phủ trong thời tiết ẩm ướt âm trầm lại càng thêm vài phần trang nghiêm. Tần Tứ gia lời ít mà ý nhiều: “Ngày mai Phạm phu nhân cùng huynh muội Phạm gia sẽ tới đây, bữa tối chắc hẳn rất náo nhiệt.”
Phạm phu nhân là biểu muội của phụ thân Tần Tu Viễn, cũng chính là biểu cô của hắn. Biểu cô của hắn có một nam một nữ, nhi tử Phạm Thiếu Duẫn và Tần Tu Viễn có quan hệ rất tốt, nữ nhi là Phạm Thiếu Mẫn, từ nhỏ đã thích Tần Tu Viễn, quả thực là cái đuôi của hắn.
Tần Tu Viễn khẽ gật đầu, không nói gì.
Xuyên qua hai tầng sân viện, đoàn người đến trước cửa một tòa tiểu viện lịch sự tao nhã. Tần Tứ gia nói: “Tiểu thiếu gia, thiếu phu nhân, năm nay Lê Uyển vừa mới tu sửa, tối nay hai vị hãy ở chỗ này nghỉ ngơi đi, ngày mai ta lại tới.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu, vì thế Thải Vi và Tần Trung liền hỗ trợ lấy hành lý vào Lê Uyển. Đường Nguyễn Nguyễn vừa vào phòng thì phát hiện căn phòng này được thu dọn không nhiễm một hạt bụi, không khí cũng vô cùng trong lành, chắc hẳn đều là Tần tứ gia an bài, nghĩ vậy cũng thấy có thêm vài phần hảo cảm đối với hắn. Phòng ngủ này không lớn, bên trong lại có một gian nội thất, đồ đạc cần dùng tắm rửa cũng đầy đủ. Vừa đúng lúc Đường Nguyễn Nguyễn muốn tắm rửa, nàng nhìn thấy sắp xếp chu đáo như vậy thì cũng thấy có chút vui vẻ.
Nhưng lúc này, Tần Tu Viễn lại không có thời gian hưởng thụ những điều đó. Hắn đứng một mình lặng lẽ trên hành lang Lê Uyển. Lần trước đến đây ở là ba năm trước, sau đó mỗi lần rảnh rỗi trở về nửa ngày đã phải rời đi. Hồi tưởng lại ba năm trước, hắn vốn định theo phụ thân xuất chinh nhưng không ngờ tổ mẫu bệnh nặng, bất đắc dĩ, phụ thân để hắn lại chăm bệnh cho tổ mẫu. Cũng lo lắng lỡ như tổ mẫu không thể kiên trì thêm thì ít nhất trong nhà cũng có một nam nhi có thể chủ trì hậu sự.
Đường đi Bắc Tề phải qua Bình Ninh, hắn cùng phụ thân và huynh trưởng lần lượt ra khỏi thành. Bọn họ dẫn binh chậm rãi hành quân ở đường núi, cả đại quân trang nghiêm chỉnh tề, bước chân hùng hổ, khí thế lẫm liệt, đi qua cửa Tần phủ mà không vào.
Tần Tu Viễn đứng một người một ngựa trên đường núi, gió lạnh bay phấp phới, thổi lên y bào của hắn, hắn trơ trọi đứng một mình nhìn theo bọn họ rời đi. Không nghĩ tới lần đó cũng là lần tiễn biệt cuối cùng. Trăng lạnh như nước, hàn ý theo mưa trút xuống, suy nghĩ của Tần Tu Viễn cũng quay trở về, bất tri bất giác đã đến đêm khuya. Tần Tu Viễn khẽ thở dài, hắn từ từ trở lại đứng trước cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng giơ tay lên đẩy cửa ra. Nhưng Đường Nguyễn Nguyễn lại không có trong phòng. Hắn có chút nghi hoặc, Thải Vi cùng Tần Trung cũng không thấy bóng dáng đâu, chẳng lẽ đã ngủ rồi?
Hắn đăm chiêu đi vào thì nghe thấy dường như có tiếng nước trong góc phòng ngủ. Bởi vì Lê Uyển cũng mới được tu sửa mà gần đây Tần Tu Viễn cũng chưa từng tới thăm cho nên không quen thuộc với nội thất nơi này. Hắn đang do dự có nên đi về phía trước hay không thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn: “A! Đừng đến đây!”
Tần Tu Viễn lắng nghe thì phát hiện đó là tiếng kêu của Đường Nguyễn Nguyễn, ánh mắt hắn cũng biến đổi, không chút do dự mà xông vào!
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy róc rách, không khí ẩm ướt có một hương vị ấm áp, hơi thở ngọt ngào phiêu đãng, hơi nước lượn lờ, hắn nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn chân trần đứng trên mặt đất, mái tóc đen ướt sũng như thác nước chảy trước người, thấm ướt trung y đơn bạc, lộ ra màu đỏ rực rỡ của uyên ương trên yếm trước ngực. Dường như nàng vừa bước ra khỏi bồn tắm, cả người còn bốc hơi ấm, vẻ mặt tái nhợt đang dùng hai tay ôm vai, cả người run lên. Đường Nguyễn Nguyễn phát hiện có người tiến vào thì giật mình ngước mắt lên. Hai người nhìn nhau, trong khoảnh khắc đều trợn tròn mắt. Đột nhiên, Đường Nguyễn Nguyễn lại như bị thứ gì làm sợ hãi, giật mình nhảy dựng lên: “A… Cứu ta!”
Chân ngọc chạm đất, nước chảy dầm dề, tuyết phong khẽ run lại càng trêu người.
Rốt cuộc Tần Tu Viễn cũng phản ứng lại, hắn lập tức quay người lại không nhìn nàng rồi vội vàng hỏi: “Nàng sao vậy?”
“Có gián!” Đường Nguyễn Nguyễn không tự giác cắn môi, giống như sắp khóc. Bình thường Lê Uyển này ít người tới ở, có côn trùng trú ngụ vốn là chuyện thường, mà cô nương sợ hãi lại càng là chuyện thường hơn.
Tần Tu Viễn liếc mắt nhìn thấy một con gián đen bò bên trái, hắn tiện tay cầm một vật bên cạnh đập tới, “Rầm” một tiếng, con gián đen này đã đi đời nhà ma. Tần Tu Viễn vừa định quay đầu lại nói không sao để trấn an nàng thì nhớ tới y phục xuyên thấu của nàng, hắn liền giữ nguyên tư thế, cổ họng khàn khàn: “Không sao nữa rồi.”
Đường Nguyễn Nguyễn lúng túng đến đỏ mặt tai hồng, nàng cố gắng bình tĩnh đáp: “Được, vậy chàng… Chàng mau đi ra ngoài!”
“Ừm.” Hắn cũng không muốn nàng nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng như bị nướng chín của mình cho nên cũng nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Tần Tu Viễn thoát khỏi cảnh tượng ẩm ướt mập mờ kia, trong đầu mới trở nên tỉnh táo đôi chút.
Đường Nguyễn Nguyễn thu thập hồi lâu trước khi chậm rãi ra khỏi bồn tắm trong nội thất. Nàng thấy Tần Tu Viễn không ở trong phòng ngủ thì thở phào nhẹ nhõm. Đến khi nhìn vào bên trong, trên giường đôi có hoa lê trắng*, chỉnh tề đặt trên chăn gấm màu đỏ, dường như muốn chứng thực tân hôn của bọn họ mà chuẩn bị, thoạt nhìn vui mừng không thôi. Nàng vừa lau tóc ướt, vừa ngồi lên giường, tay chạm vào đệm chăn mềm mại có chút hơi lạnh, làm cho người ta muốn nằm xuống ngủ một giấc thật ngon. Nhưng Đường Nguyễn Nguyễn lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng… Nàng suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần: Ở đây, chỉ có một chiếc giường!
Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên có chút hoảng hốt. Con gián vừa rồi vốn đã làm nàng sợ tới mức hồn phi phách tán, nhưng hắn vừa tiến vào… Lại làm cho tâm nàng trở nên như hươu chạy loạn. Đường Nguyễn Nguyễn thầm nghĩ, chàng sẽ không cảm thấy mình đang quyến rũ chàng chứ? Nàng không muốn để lại ấn tượng xấu như vậy với hắn. Hắn là anh hùng của Đại Minh, là người thủ hộ của Tần phủ, cho dù nàng từng có thời gian mập mờ với nhi tử của địch nhân thì hắn cũng chưa bao giờ hà khắc với nàng. Thời điểm ở phủ Học sĩ, hắn còn làm chỗ dựa cho nàng, vì nàng mà ra mặt bảo vệ. Một người tốt như vậy, cho dù không thích nàng thì nàng cũng không muốn bị hắn ghét. Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ đến điều này liền đứng dậy mở cửa. Thấy Tần Tu Viễn cũng đang đứng trước cửa, bạch y bình yên, khuôn mặt thanh lãnh lạnh lùng.
“Tướng quân… Đêm đã khuya, chi bằng vào nghỉ ngơi đi.” Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt nói. Tần Tu Viễn nhìn nàng, hắn cũng đáp: “Không cần, lát nữa ta vào ngồi một chút là được rồi.”
Đứng trước gió lạnh một hồi lâu, sự khô nóng trong người hắn mới lui đi. Nhưng nhìn thấy đôi mắt đẹp như ngậm nước của nàng, tóc ướt thơm ngát thì tâm thần không khỏi rung động. Hắn âm thầm trách cứ chính mình, không nên tâm viên ý mã* như thế mới đúng.
Hai người giằng co, không ai nói thêm câu nào, nhưng đây cũng là khoảnh khắc hiếm hoi cả hai tĩnh lặng, cho nhau cơ hội khám phá những suy nghĩ thực sự bên trong của mình. Nếu không nhờ ánh trăng soi chiếu thì lúc này Tần Tu Viễn đã không phải ngượng ngùng đối diện với nàng như vậy.
Mới đầu cưới nàng, quả thật là hoàng mệnh khó tránh, vả lại phụ thân của nàng là Đường Các Lão, tận tâm với Hoàng quyền trước sau như một, mà từ ba năm trước, Hoàng Đế đã sinh nghi với Tần gia, cho nên tất nhiên hắn không dám có ý gì khác với nàng. Đêm tân hôn, hắn còn cho nàng một đòn phủ đầu. Nhưng ai biết được, nàng không khóc không nháo cũng không làm cho hắn khó xử. Lại còn cố gắng chăm sóc gia đình hắn, đối với đại tẩu của ca ca đã mất cũng đặc biệt tốt…
Tần Tu Viễn cảm thấy lúc ấy đối với nàng như vậy, quả thật có chút không ổn. Nhưng hắn không giỏi ăn nói, cũng không biết đến gần nàng như thế nào, hắn cũng sợ đến gần quá sẽ khiến nàng chán ghét. Giống như vừa mới đi vào giúp nàng diệt gián, hắn không dám quay người, nhưng cuối cùng chỉ nghe được nàng nói một câu lạnh lùng: “Chàng đi ra ngoài.”
Tần Tu Viễn cảm thấy có chút khổ sở, một người quen chém giết trên chiến trường, vậy mà cũng có thời khắc con tim mỏng manh như pha lê?
Nhưng hắn biết, hiện giờ bản thân đối với nàng đã có chút khác. Tại thời điểm này, hai người đối diện nhau nhưng hắn không hiểu những gì nàng đang suy nghĩ. Gió đêm ập đến, Đường Nguyễn Nguyễn khẽ rùng mình một cái, đôi môi nàng mím lại, rũ mắt nói: “Có phải là chàng… Chàng ghét ta không?”
* Nguồn gốc của hội Đạp thanh gắn liền với Hiên Viên Hoàng Đế, một người đóng góp rất lớn vào sự phát triển của Trung Quốc thời Viễn cổ. Tương truyền vào ngày đầu tiên của tháng 3 âm lịch, Hoàng Đế được ra đời. Vì vậy, người Hán đã chọn ngày này để bái tổ tiên, tạo ra Tết Thượng tị. Đến đời Tống, tư tưởng Nho giáo nghiêm khắc hơn về mối quan hệ nam nữ. Vì vậy, từ ngày chuyên để các cặp đôi ra sông tắm gội hẹn hò, lễ Thượng tị chuyển thành ngày nam nữ du xuân. Tên gọi “hội Đạp thanh” cũng xuất phát từ lí do này.
Từ “đạp” trong tiếng Hán có nghĩa là giẫm, lại vừa có nghĩa là du ngoạn. Trong khi đó chữ “thanh” có nghĩa là cỏ, cũng còn được hiểu như thanh khiết, mát mẻ, trong lành.
Như vậy chữ “Đạp thanh” có thể hiểu như là ngày mà các đôi trai gái thưởng ngoạn mùa xuân, và hành động này hay thể hiện bằng việc đạp lên cỏ.
*Yến tiệc ngày xuân
* Chim oanh và chim yến, hai loài chim nhỏ, đẹp, hót hay. Chỉ cảnh vui tươi của mùa xuân. Cũng chỉ người kĩ nữ.
* Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp.
* Hoa lê trắng: Màu trắng của hoa Lê tượng trưng cho vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng và tinh khôi giống như tình yêu ban đầu của đôi lứa khi mới yêu nhau. … Ngoài ra nam giới có thể sử dụng hoa Lê trắng để thay cho lời tỏ tình. Hoa Lê rất đẹp và có màu trắng tinh tượng trưng cho vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết.
* Tâm viên ý mã (tiếng Trung: 心猿意馬, bính âm: Xinyuanyima; tiếng Việt nghĩa đen là: cái tâm như khỉ vượn, cái ý như ngựa chạy) là một cụm từ ý nghĩa tượng trưng và ẩn dụ trong triết lý của Phật giáo, Đạo giáo và Nho giáo của trường phái Tống Nho chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát, tâm ý của chúng sinh cũng thường luôn hướng về ngoại cảnh, từ đó để đề ra sự tu luyện tĩnh tâm.
Theo quan niệm thì loài khỉ hay vượn (gọi chung là Khỉ vượn) là sự tượng trưng cho cái Tâm con người, loài khỉ vốn hiếu động hoạt bát, liên tục nhảy nhót trèo leo liến thoáng, cũng giống như cái Tâm con người luôn dao động không yên, từ đó, có câu nói: “Tâm viên bất định, ý mã nan truy” (nghĩa rằng: tâm vượn không định, ý ngựa khó theo). Phạm trù Tâm–Ý luôn gắn liền với nhau nên muốn định tâm thì phải quản chắc những ý nghĩ luôn tự do bay nhảy. Người tu thiền, dù là hành giả theo pháp môn của đạo Phật, đạo Lão, hay đạo Cao Đài thì tối kỵ bị “phóng tâm”, cho nên chỗ đầu tiên thực hành là phải trì lại tâm ý, không được để tâm ý nghĩ ngợi mông lung.
Chương 52: Bình Ninh
Cô nương hỏi xong thì cúi đầu thấp hơn. Tần Tu Viễn hơi kinh ngạc, hắn thẳng thừng phủ nhận: “Sao ta có thể?”
Đường Nguyễn Nguyễn vẫn cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự?”
Tần Tu Viễn buột miệng thốt ra: “Thật sự.”
Ngay cả hắn cũng có chút kinh ngạc trước sự thay đổi của mình, tuyệt đối không muốn nàng hiểu lầm. Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, nhỏ giọng nói: “Vậy tại sao chàng không muốn ở bên ta… Ta cũng không làm gì chàng…”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn tình nguyện ở bên ngoài chịu gió lạnh, cũng không muốn ở chung một phòng với mình, thật sự là… Có chút nghi ngờ đối với mị lực của chính mình. Tóc nàng đã không còn nhỏ giọt nữa, gió đêm thổi từng trận, cuốn theo hương thơm của nàng đến quanh người hắn. Cô nương mắt như thu thuỷ, trong veo nhìn hắn, trong mắt có bóng dáng nho nhỏ, vô cùng động lòng người. Thần sắc Tần Tu Viễn hơi mông lung, hắn chỉ biết nói: “Ta sợ nàng không thích.”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi, nói: “Vậy… Ta buồn ngủ rồi, có vào hay không thì tuỳ chàng.”
Dứt lời, nàng đẩy cửa đi vào.
Đóng cửa lại, nàng ngồi một mình trên giường, có chút buồn bã. Một mặt cảm thấy lo lắng hắn ở bên ngoài có bị cảm lạnh hay không, một mặt lại cảm thấy mình xen vào việc của người khác đúng là lo chuyện bao đồng, rõ ràng hắn đứng đó là vì tránh né mình.
Mang theo rối rắm như vậy, nàng vùi thân mình vào trong chăn, cảm thấy vừa khó chịu vừa ủy khuất. Không biết qua bao lâu, cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra.
Sau đó, Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy dường như bên cạnh có thêm một người. Nàng nhẹ nhàng đẩy chăn bông xuống, đôi mắt lộ ra thì phát hiện đèn trong phòng đã tắt. Bỗng dưng ngửi thấy mùi hương của nam tử bên cạnh, nhất thời có chút bối rối. Tần Tu Viễn cũng không rõ nàng đã ngủ hay chưa, hắn vẫn mặc y phục nằm bên cạnh sát mép giường, giữ một khoảng cách với nàng. Đường Nguyễn Nguyễn im lặng đưa chăn cho hắn, sau đó tự mình rụt vào bên trong, cố gắng không làm gì ảnh hưởng đến hắn… Dù sao hắn cũng không thích mình, cho nên mới duy trì khách khí như thế.
Tần Tu Viễn cảm nhận được nàng đang cử động, trên chăn bông đã thấm đượm hương tóc nàng khiến hắn có chút động tâm. Có một vài chuyện, bình thường nói không nên lời, nhưng giờ phút này, hắn lại có can đảm lên tiếng.
“Nguyễn Nguyễn.” Tần Tu Viễn thấp giọng nói. Hắn hiếm khi gọi tên nàng, chờ Đường Nguyễn Nguyễn phản ứng lại, nàng nhẹ đáp một tiếng. Tần Tu Viễn có chút chần chờ, lúc sau mới nói: “Thật ra ta cũng muốn hỏi nàng… Nàng có ghét ta không?”
Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc quay mặt lại, thấy gương mặt đang nhìn thẳng của hắn thì tò mò hỏi lại: “Tại sao chàng lại nghĩ như vậy?”
Tần Tu Viễn cảm thấy hơi thở của nàng ở ngay bên cạnh, hô hấp ấm áp như có như không lướt qua bên tai, cảm giác hơi ngứa ngáy. Hắn rầu rĩ: “Nàng làm điểm tâm… Cho Minh Hiên, cho mẫu thân, nhưng lại không cho ta.”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút kinh ngạc, lời này thật sự là Tần Tu Viễn nói ra sao? Bình thường ngay cả cười mà hắn cũng không cười, vậy mà để ý đến điểm tâm nàng làm?
Đường Nguyễn Nguyễn có chút buồn cười, nàng cố gắng không để cho hắn nghe thấy: “Có món nào mà chàng chưa được ăn?”
Tần Tu Viễn nghiêm túc: “Chocolate.”
Hắn từ chối một lần, vậy mà chưa bao giờ được ăn lại.
“Bánh Tart Trứng.”
Hắn lại nhớ tới tiếng “nhồm nhoàm” của Tần Trung và Tần Dũng.
Đường Nguyễn Nguyễn phản bác: “Ta cho chàng nhưng chàng không muốn.”
Tần Tu Viễn không cãi lại nữa, hắn biết lần đó là mình nằm mơ chột dạ.
“Còn có bánh mochi đậu đỏ matcha, quýt đóng hộp…” Tần Tu Viễn đếm lần lượt, ngữ khí còn có chút chua xót.
Đường Nguyễn Nguyễn bật cười: “Ta không biết… Chàng đường đường là đại tướng quân, vậy mà để ý đến chuyện này?”
Tần Tu Viễn thay đổi sang gương mặt lạnh băng như xưa, nhỏ giọng nói: “Đại tướng quân thì làm sao? Đại tướng quân không thể… Ăn điểm tâm nàng làm…”
Lê Uyển này vô cùng u tĩnh, tựa như một giọt nước rơi trên mặt đất, thanh âm vỡ thành hai nửa cũng có thể nghe rõ. Giọng nói của hắn rõ ràng rất thấp nhưng truyền vào tai nàng lại rành mạch vô cùng. Đường Nguyễn Nguyễn trầm mặc một lát, nàng nằm yên rồi dịu dàng nói: “Ta còn nghĩ chàng không thích ta, cho nên cũng không thích đồ ăn ta nấu…”
“Không… Ta thích… Thích nàng… Làm đồ ăn.”
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cười, chăn cũng rung động theo, dường như cũng kéo theo cảm xúc của hắn, thấy vậy hắn có chút tức giận: “Sớm biết thế này thì ta sẽ không nói ra.”
Lại giống như một hài tử đang đòi đồ ăn vặt! Thật sự là mất mặt vô cùng! Tần Tu Viễn thầm mắng mình ngàn vạn lần. Đường Nguyễn Nguyễn lại quay mặt nhìn hắn, dịu dàng ôn nhu nói: “Vậy sau này ta làm đồ ăn vặt, sẽ để lại cho chàng một phần, được không?”
Tần Tu Viễn ngẩn ra, hắn cũng ngừng ảo não, mỉm cười nói: “Được.”
Khoé miệng Đường Nguyễn Nguyễn khẽ nhếch lên, nàng nói: “Buồn ngủ quá, chúc chàng ngủ ngon.”
Tần Tu Viễn nhẹ giọng đáp lại: “Chúc ngủ ngon.”
Sau đó lấy chăn nàng vừa đưa tới, đắp lên người.
……
Tần Tu Viễn ngủ không sâu giấc, trước kia buổi tối không ngủ được sẽ phát tác bệnh đau đầu, nhưng gần đây dường như tốt hơn rất nhiều, từ ngày đại hôn, bệnh đó cũng không tái phát nữa.
Nhưng tối nay, đến nửa đêm hắn lại tỉnh giấc.
Đầu tiên cảm giác trên người lạnh lẽo, mơ màng mở mắt thì phát hiện cô nương bên cạnh cuốn hết chăn đi, còn lộ ra một tấm lưng đẹp mặc trung y cho hắn nhìn. Tần Tu Viễn có chút bất đắc dĩ, hắn chống khuỷu tay lên, giúp nàng kéo chăn đắp lên lưng khỏi lạnh.
Chạm nhẹ vào cần cổ tinh tế của nàng, cảm giác có chút lạnh lạnh, có phải nàng bị lạnh rồi không?
Còn không đợi hắn phản ứng, cô nương đang ngủ như cảm giác được bàn tay ấm áp kề sát thân mình, sau đó lại vô ý thức ném chăn ra, dựa sát vào hắn.
Đêm xuân lạnh lẽo, cô nương đắp chăn ngủ mà không thấy ấm, còn lang quân lại giống như một cái lò sưởi đang nóng bừng bừng.
Nàng xoay người, trực tiếp đè vào khuỷu tay hắn đang chống lên, thuận thế tiến sát vào trong ngực nam nhân. Tần Tu Viễn sửng sốt, hắn cúi đầu nhìn, Đường Nguyễn Nguyễn giống như con thỏ tìm được tổ ấm, ngoan ngoãn khéo léo lui vào trong ngực hắn, khiến hắn không đành lòng đẩy ra.
Thân thể Tần Tu Viễn cứng đờ, nhất thời có chút bối rối, hắn giúp hai người kéo chăn xong lại nằm xuống lần nữa. Đỉnh đầu Đường Nguyễn Nguyễn chạm vào cằm hắn, Tần Tu Viễn cũng không dám lộn xộn, sợ quấy nhiễu nàng.
Nhưng cô nương này vẫn không an phận.
Một khi dán sát vào người hắn, nàng giống như dây leo quấn quanh cây cổ thụ, gắt gao bám lấy để hấp thu ấm áp. Tần Tu Viễn bị bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo này làm cho run rẩy một hồi, nội tâm nhảy loạn điên cuồng không thôi, còn thân thể thì vô cùng căng thẳng, không dám nhúc nhích. Trái tim của hắn đập nhanh như trống trận đang sợ kẻ thù tấn công, nhưng cũng mong đợi kẻ thù tấn công mạnh mẽ.
Tần Tu Viễn hơi nghiêng người, hắn điều chỉnh tư thế một chút, gần như nằm đối mặt với nàng, ở tư thế này, hắn cũng thử ôm lấy nữ tử trong lòng. Có thể là ngủ quá thoải mái, cô nương liền ôm lò sưởi càng chặt, vô tri vô giác áp sát chính mình vào trong ngực hắn, khóe miệng còn lộ ra nụ cười hài lòng. Tần Tu Viễn mím chặt môi, không tiếng động thoáng cái mặt đỏ tai hồng, phản ứng nóng rực khi thân bất do kỷ khiến hắn bó tay không có biện pháp, cảm thấy ngượng ngùng đến cực điểm. Muốn thử rời xa nàng, nhưng lại bị nữ tử gắt gao quấn lấy, giày vò hồi lâu, cuối cùng đành phải buông tha.
Nội tâm Tần Tu Viễn giãy dụa…
Trong tình huống nàng không hay biết…
Tựa hồ không quân tử.
Nhưng được nàng ôm thật thoải mái, nàng thật thơm, thật mềm mại. Hắn cũng nhịn không được muốn hôn lên khuôn mặt ngọt ngào của nàng. Tần Tu Viễn lấy hết dũng khí kề sát nàng, đến trước mắt lại có chút do dự. Hắn nhớ lại đêm tân hôn, sự lạnh nhạt của hắn đối với nàng… Tốt xấu gì thì nàng cũng là đích nữ của Nội Các thủ phụ đại thần, từ nhỏ cũng được nuôi lớn như kim tôn ngọc quý, có khi nào phải chịu loại ủy khuất này chứ?
Sau đó, hai người không nói ra nhưng trong lòng lại hiểu rõ, cùng chia phòng mà ngủ, không ai vượt qua giới hạn. Nếu hôm nay tâm tư của hắn bị nàng nhìn thấu, không biết nàng sẽ tức giận hay là vui vẻ đây?
Hắn lại không hiểu vì sao mình lại nhớ tới Lưu Thư Mặc lúc gặp ở cửa phủ Học sĩ, tuy nói Nguyễn Nguyễn không để ý tới hắn ta, nhưng có thể do trong lòng nàng còn giận cho nên mới không để ý hay không? Tức giận hắn ta, chứng tỏ không buông xuống được!
Tần Tu Viễn chưa bao giờ có nhiều tâm tư mà suy nghĩ như nữ nhi thế này, trong khoảng thời gian ngắn tâm loạn như ma, hắn cúi người nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn, có chút hâm mộ cô nương có thể ngủ say không chút vướng bận nào. Đường Nguyễn Nguyễn cọ cọ, dường như muốn lăn về hướng ngược lại với hắn. Tần Tu Viễn lập tức ôm nàng, kéo nữ tử dựa vào trong lồng ngực ấm áp… Mặc kệ! Ôm một đêm rồi nói sau!
…..
Bình Ninh nằm giữa núi non, so với Đế Đô tất nhiên phải lạnh hơn vài phần. Mưa mùa xuân cả một đêm vẫn chưa tạnh, lạnh lẽo rơi xuống, sương mù mờ mịt. Trong phòng ngủ của Lê Uyển lại ấm áp vô cùng, nhẹ nhàng bước ra khỏi mộng đẹp. Đường Nguyễn Nguyễn vừa tỉnh lại, đập vào mắt nàng chính là gương mặt không chê vào đâu được của Tần Tu Viễn. Đợi nàng thấy rõ người trước mắt, phản ứng đầu tiên là đưa tay che miệng mình lại!
Hắn trầm tĩnh mà ngủ, hô hấp không nhanh không chậm, ôn hòa ổn định, rất khác với bộ dáng lạnh như băng lúc bình thường. Nàng to gan, không kiêng nể gì mà đánh giá hắn, sống mũi rõ ràng cao ngất, lông mi phủ dưới mí mắt, dày dặn, vừa đen vừa dài thật vi diệu, đôi môi khẽ mím nhưng còn hơi gợi lên, dường như vô cùng thích ý. Thì ra lúc hắn ngủ lại có bộ dạng như vậy. Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ táo bạo, nếu mỗi ngày tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là hắn, vậy thì cũng rất tốt…
Nhưng lập tức lại bỏ đi ý niệm của mình, biết rõ hắn không có khả năng thích mình, cần gì phải tự làm mất mặt đây?
Sau đó, nàng lại bắt đầu suy nghĩ…
Đêm qua, rốt cuộc là ai ôm ai?
Thực sự, hắn đã ngủ cả đêm như thế này sao?
Đã phát sinh chuyện gì vậy?
Nàng đỏ mặt, dấu chấm hỏi trong đầu nghẹn khuất nhưng không có nơi nào có thể tìm kiếm câu trả lời. Lúc này, lông mi của Tần Tu Viễn hơi run nhẹ, Đường Nguyễn Nguyễn cảm giác hắn sắp tỉnh lại thì lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Tần Tu Viễn mở mắt ra, hắn hơi cử động, cảm giác cánh tay mình có chút tê dại. Hắn cúi đầu nhìn xuống thấy cô nương còn nằm trong ngực mình, mái tóc đen quấn lấy tóc hắn, gò má như nhiễm một lớp sương hồng, vô cùng động lòng người. Tần Tu Viễn không khỏi có vài phần đắc ý, hắn cũng lười quản vấn đề tay đang tê dại.
“Tướng quân!” Giọng nói của Tần Trung ở bên ngoài vang lên, theo đó là tiếng gõ cửa có tiết tấu. Tần Tu Viễn lười biếng liếc mắt nhìn cửa một cái, cảm thấy có chút ồn ào nhưng lại không dám lên tiếng quấy nhiễu Đường Nguyễn Nguyễn, hắn đành phải nhẹ nhàng ôm nàng đặt sang một bên rồi tự rút tay ra. Sau đó bước xuống giường, đi đến cửa, nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Phạm phu nhân, Phạm công tử cùng Phạm tiểu thư đã đến, nói là muốn gặp mặt tướng quân.”
Tần Tu Viễn đáp lại: “Để bọn họ đến tiền sảnh, một lát nữa ta sẽ ra.”
Dứt lời, hắn xoay người lấy y phục, mắt đã thấy Đường Nguyễn Nguyễn tỉnh dậy đang ngồi trên giường. Trong lúc lơ đãng, hai người nhìn nhau, sắc mặt đều đỏ lên. Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, nói: “Biểu cô của ta tới rồi, giờ phải đi gặp, nàng có tới không?”
Đường Nguyễn Nguyễn cũng có chút gấp gáp, gật đầu nói: “Được, vậy ta lập tức thu xếp một chút, tránh để bọn họ chờ lâu.”
Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn khẽ cong lên, hắn đáp: “Được.”
…..
Mưa xuân kéo dài, thời tiết hôm nay như vậy, cũng không biết tổ mẫu có thể trở về hay không? Tần Tu Viễn suy nghĩ một lát, bất tri bất giác cùng Đường Nguyễn Nguyễn đến tiền sảnh. Còn chưa vào cửa đã có một thiếu nữ trẻ tuổi mặc hồng y tiến lên nghênh đón: “Biểu ca!”
Cô nương này có bộ dạng rất thanh tú, thân thiết khoác lên cánh tay của Tần Tu Viễn rồi nói: “Biểu ca, thật sự đã lâu không trở về thăm muội!”
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn khẽ động, đây chính là tiểu thư Phạm gia mà hôm qua Tần Tứ thúc nói sao? Nàng thoáng nhìn thấy Phạm Thiếu Mẫn vẫn kéo tay Tần Tu Viễn thì trong lòng nổi lên một cảm xức khó chịu. Tần Tu Viễn bất động thanh sắc rút tay: “Biểu muội lại cao hơn rồi.”
Phạm Thiếu Mẫn bĩu môi: “Muội đã qua mười sáu, đã là người lớn rồi! Còn có thể phát triển chiều cao nữa sao? Biểu ca, chẳng lẽ huynh đang trêu ghẹo muội!”
Phạm phu nhân nói: “Nha đầu này vẫn giống như trước kia, không biết lễ nghĩa, A Viễn chớ trách nàng.”
Tần Tu Viễn không để bụng mà chắp tay nói: “Biểu cô mạnh khoẻ.”
Phạm phu nhân gật đầu cười cười, ánh mắt nhìn về cô nương phía sau Tần Tu Viễn.
Tần Tu Viễn choàng tay ôm nhẹ lấy Đường Nguyễn Nguyễn rồi nói: “Đây là phu nhân của ta, Đường thị.”
Hôm nay Đường Nguyễn Nguyễn mặc váy lam nhạt phối với áo lụa bạc nhung trắng, tóc mây vấn cao, trâm hoa u nhã, đôi mắt hạnh mơ màng như ngậm nước xuân, khí chất thanh tao, không nói lời nào đã hấp dẫn ánh mắt mọi người. Nàng nhẹ nhàng hành lễ, phúc thân ra mắt. Phạm phu nhân không khỏi thở dài, đây chính là đệ nhất mỹ nhân Đế Đô sao?
Tại sao khoảng cách giữa con người lại lớn như vậy… Bà liếc mắt nhìn nữ nhi mình một cái, trên mặt Phạm Thiếu Mẫn đã lộ ra vài phần không vui. Phạm phu nhân bất động thanh sắc, nói: “Quả nhiên là tướng mạo tuyệt đỉnh, gia thế cũng tốt.”
Phạm phu nhân cường điệu nhấn mạnh hai từ gia thế này, hơn phân nửa người ở đây đều biết ý tứ của bà ta. Trong thế hệ đồng trang lứa ở Tần gia thì Tần Tu Viễn là người xuất sắc nhất. Hôn sự của hắn cũng được mọi người trong gia tộc coi trọng nhất. Nhưng chính hắn lại bị Hoàng Đế chỉ hôn, tuy nói cưới nữ nhi của Nội các thủ phụ Đại thần, thoạt nhìn môn đăng hộ đối nhưng về lợi ích thực tế của gia tộc lại không có nhiều điểm hữu ích.
Dù sao trước mắt trên triều đình thì đám văn thần thế gia cùng võ tướng xuất thân hàn vi là hai phe phái được phân biệt rõ ràng, mà Tần gia trải qua mấy đời võ tướng, mặc dù thoát khỏi xuất thân hàn vi, nhưng trong mắt thế gia đại tộc vẫn là võ phu lỗ mãng, không xứng với quý tộc thế gia. Mà thái độ khinh bỉ này cũng xuất phát từ hai bên, phe phái võ quan cũng cảm thấy đối phương là gối thêu hoa*, không đáng nhắc tới.
Cho nên Phạm phu nhân nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn thì đã cảm thấy vô cùng mất hứng, nếu không phải nàng… Có lẽ nữ nhi của bà có thể gả cho Tần Tu Viễn, cả nhà cũng có thể dời đến Đế Đô sinh sống. Mà Lúc này Phạm Thiếu Mẫn cũng đứng bên cạnh Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Viễn. Nàng ta thấy hai người này không coi ai ra gì mà nhìn nhau cười, trong lòng cũng ghen tị không thôi, nhưng ngại thể diện cho nên đành phải đè ép xuống.
Chỉ có Phạm Thiếu Duẫn chân thành cười cười: “Đệ muội đa lễ.”
Đường Nguyễn Nguyễn thẹn thùng cười: “Bái kiến biểu ca.”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn có bộ dáng thanh tú đĩnh đạc, lại ôn nhuận thủ lễ thì không khỏi có thêm vài phần hảo cảm. Phạm Thiếu Duẫn so với Tần Tu Viễn không lớn hơn bao nhiêu, hai người cũng có danh tương xứng. Một tiếng biểu ca của Đường Nguyễn Nguyễn dường như vô cùng thân mật, khiến Tần Tu Viễn thấy chua xót trong lòng. Hắn âm trầm nói: “Gọi hắn Thiếu Duẫn là được.”
Đường Nguyễn Nguyễn không rõ nguyên nhân nhưng cũng chớp chớp mắt nói theo: “Thiếu Duẫn đa lễ.”
Tần Tu Viễn bất đắc dĩ, nàng dịu dàng nói lời này, cho dù là xưng hô gì đi nữa thì nghe lại có vẻ thân mật như vậy?
Hắn đành phải nhẫn nhịn, cả người không được tự nhiên mà nói: “Khi nào tổ mẫu trở về?”
Phạm phu nhân đáp: “Chắc hẳn có thể về kịp bữa tối.”
Ngay sau đó Phạm Thiếu Duẫn lên tiếng: “A Viễn, chúng ta đã lâu không gặp, buổi chiều đến sát phạt vài ván, xem ai tiến triển hơn?”
Khoé miệng Tần Tu Viễn khẽ nhếch: “Ai sợ ai!”
…
Ngày xuân, trong đình hóng mát của Lê Uyển có hai thiếu niên lang quân ngồi đối diện nhau, một người khí độ bất phàm, quang minh lỗi lạc, một người thanh nhã như ngọc. Hai quân cờ trắng đen, mỗi người một bên, sát phạt khó phân thắng bại. Tay Tần Tu Viễn cầm một quân cờ, hỏi: “Khi nào ngươi vào Đế Đô nhậm chức?”
Trong nhà Phạm Thiếu Duẫn có chức quan cần kế thừa, gần đây Đế Đô đã gửi chiếu lệnh cho hắn vào kinh nhậm chức. Phạm Thiếu Duẫn không thèm để trong lòng mà nói: “Bát tự còn chưa gửi đi, đều là cha ta nhờ người giúp đỡ, ngược lại ta cảm thấy không đi thì tốt hơn.”
Tần Tu Viễn nói: “Ngươi đúng là không tranh với thế gian.”
Phạm Thiếu Duẫn cười cười: “Ngươi biết chí ta không ở nơi này, quyền cao chức trọng thì sao? Nhất thời cường thịnh không bằng bình an trường tồn.”
Hai người đều đăm chiêu.
“Tần gia ở Đế Đô ổn chứ? A Dật thế nào rồi?” Phạm Thiếu Duẫn hỏi, theo đó hạ xuống một quân cờ.
“Tạm ổn, Nhị ca vẫn như cũ, thế nhưng gần một năm qua huynh ấy có tâm tư đến chuyện kinh doanh tửu trang, so với thời gian ủ dột trong nhà cũng khởi sắc hơn rồi.” Tần Tu Viễn trầm giọng nói.
“A Dật cũng thật là đáng tiếc… Chuyện năm đó? Cứ bỏ qua như vậy sao?” Phạm Thiếu Duẫn liếc mắt nhìn hắn một cái.
Tần Tu Viễn ngước mắt lên, tựa tiếu phi tiếu: “Nếu không thì sao?”
Phạm Thiếu Duẫn đáp: “A Viễn, ngươi không cần gạt ta. Ta biết ngươi vẫn không yên lòng… Chỉ là, thật vất vả ngươi mới đoạt lại binh quyền, trong thời gian ngắn chớ có chuyện gì xảy ra.”
Tần Tu Viễn nói: “Ta có chừng mực.”
Phạm Thiếu Duẫn lại tiếp lời: “Hơn nữa ngươi đã thành hôn, tương lai còn có nhi tử nối dõi… Nếu như có thể bình an sống qua ngày thì cũng là chuyện tốt.”
Nhi tử nối dõi?
Tần Tu Viễn đăm chiêu suy nghĩ.
Hắn liếc mắt một cái, ở phía xa xa, Đường Nguyễn Nguyễn đang ngồi bên cạnh ở trên bàn đá đùa nghịch thứ gì đó, eo nhỏ của nàng khẽ cong lại, như cành liễu mảnh khảnh trong gió, yêu kiều động lòng người.
Đôi môi hắn không khỏi nhếch lên. Phạm Thiếu Duẫn ngước mắt nhìn thấy thì cười nhạo một tiếng: “Đối với phu nhân, quả thật ngươi nhìn mãi không đủ? Vừa nãy ở tiền sảnh, ta đã phát hiện các ngươi liếc mắt đưa tình.”
Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng: “Nói bậy. ”
Sau đó, hắn còn thêm một câu: “Ai giống như ngươi? Thị thiếp nhiều đến mức ngay cả chính mình cũng không đếm xuể.”
Phạm Thiếu Duẫn nhún nhún vai, hắn tiếp tục hạ xuống một quân cờ. Tần Tu Viễn trầm ngâm một lát lại nói: “Thế nhưng… Ngươi làm thế nào mà tất cả thị thiếp đều thích ngươi?”
Phạm Thiếu Duẫn nhíu mày: “Đây không phải là chuyện rất đơn giản sao? Ta có phẩm chất cùng dung mạo như thế, chỉ cần ta muốn, có cái gì mà không làm là được.”
Tần Tu Viễn liếc nhìn hắn một cái, vô cùng ghét bỏ. Phạm Thiếu Duẫn nhíu mày, nói: “Không phải là ngươi… Vẫn chưa bắt được tâm tư thê tử, phải không?”
Sắc mặt Tần Tu Viễn đỏ lên, hắn ra vẻ trấn định: “Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút, chuyện này có gì liên quan đến ta.”
Phạm Thiếu Duẫn thấy hắn như vậy lại càng chắc chắn, nhưng hắn biết Tần Tu Viễn mặt mỏng, liền nói: “Nam tử bình thường đều gặp phải vấn đề này… Tốt xấu gì thì ta cũng lớn hơn ngươi mấy tháng, nếu ngươi gọi ta một tiếng ca ca, ta sẽ truyền thụ Quan Khiếu* cho ngươi.”
Tần Tu Viễn liếc nhìn hắn một cái, không nói lời nào. Phạm Thiếu Duẫn lại nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn rồi nói: “Phu nhân ngươi, phẩm chất hay dung mạo đều tốt, thoạt nhìn chắc hẳn tính tình cũng rất tốt, đúng chứ?”
Tần Tu Viễn nói: “Đó là điều tất nhiên.”
Phạm Thiếu Duẫn nhịn không ra cười ra tiếng: “A Viễn à A Viễn, nếu có một nữ tử đứng trước mặt ngươi, luôn bày ra bộ dáng cùng tính tình tốt như thế, lại còn không dựa dẫm, ỷ lại vào nam nhân như ngươi, chứng tỏ nàng chưa coi ngươi là người của mình.”
Tần Tu Viễn ngẩn ra, hắn ngơ ngác quay đầu nhìn nàng. Nàng luôn có tính tình dễ chịu, ngay cả mẫu thân cũng thường khen ngợi nàng. Về phần dựa dẫm ỷ lại… Hắn nhớ tới lần đó ở phủ Học sĩ, nàng bị bức đến tình cảnh ngươi chết ta sống, lúc trước còn không nói ra dù chỉ một chữ, nếu không phải lúc ấy hắn đến đó một chuyến thì chỉ sợ ngay cả nàng gặp chuyện không may hắn cũng không biết. Nàng nhìn nhu nhược yếu đuối nhưng kì thực rất nhiều chuyện đều tự mình giải quyết, dường như thật sự hiếm ít khi dựa dẫm vào người khác. Rốt cuộc nàng không thích ỷ lại hay không thích dựa dẫm vào hắn?
Tâm tình Tần Tu Viễn có chút phức tạp, từ khi hắn ý thức được thái độ của mình bắt đầu thay đổi thì lại lo được lo mất. Phạm Thiếu Duẫn lại tiếp lời: “Nếu không coi ngươi là người của mình, vậy thì ngươi có thích không?”
Tần Tu Viễn rầu rĩ nói: “Đây là Hoàng thượng tứ hôn, trước kia ta chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề thích hay không thích.”
Lúc đó ở trong lòng hắn, biên cương ổn định, toàn gia bình an mới là quan trọng nhất, kỳ thật cũng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề của bản thân.
Phạm Thiếu Duẫn chăm chú nhìn hắn: “Vậy bây giờ ngươi có thể nghĩ lại xem. Nếu là đối tượng chỉ hôn này ngươi không thích thì thôi, nhưng nếu như lưỡng tình tương duyệt, vì sao lại dừng chân mà không tiến đến thử xem? Nếu ngươi có tâm, ta nhất định sẽ dốc túi tương thụ*…”
Giọng nói của hắn một nửa mập mờ, một nửa mê hoặc. Tần Tu Viễn ngước mắt nhìn, một lúc lâu sau, không cam lòng thốt ra một chữ: “Ca…”
“Ha ha ha ha!” Hình tượng ôn nhuận trước sau như một của Phạm Thiếu Duẫn bị phá vỡ, hắn cất tiếng cười to, thở không ra hơi. Sắc mặt Tần Tu Viễn đỏ bừng, khẽ gầm lên: “Ngươi dừng lại được rồi!”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe thấy tiếng cười lớn cũng hứng thú nhìn về phía bọn họ, vừa lúc đối diện với khuôn mặt ửng đỏ của Tần Tu Viễn, nàng mỉm cười với hắn. Sắc mặt Tần Tu Viễn càng đỏ hơn, hắn chột dạ thu hồi ánh mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Phạm Thiếu Duẫn. Phạm Thiếu Duẫn bị hắn nhìn chằm chằm đến sợ hãi, nói: “Được rồi được rồi, ta không cười! Ta thực sự không cười nữa!”
Hắn thu lại ý cười, nghiêm túc mà nói: “Cái này… Muốn có được trái tim của mỹ nhân thì điểm quan trọng nhất chính là cần có… Da mặt dày.”
Tần Tu Viễn nhíu mày nhìn hắn.
Phạm Thiếu Duẫn lại nói: “Ngươi đừng không tin, mười mỹ nhân thì sẽ có chín người đều thích nghe những lời ngọt ngào, nữ nhân muốn dỗ dành, nên ngươi phải khen nàng, phải chủ động chọc nàng vui vẻ, nàng vui vẻ thì tất nhiên cảm thấy ngươi rất tốt.”
Tần Tu Viễn nhướng mày, nói: “Ta không tin.”
Đúng lúc này, Đường Nguyễn Nguyễn bưng một hộp thức ăn, từng bước đi tới. Nàng đặt hộp thức ăn bên cạnh bàn cờ của hai người rồi nói: “Đây là bánh dứa tự làm ở nhà, ngọt mà không ngấy, thích hợp nhất khi dùng trà, chàng nếm thử xem?”
Tần Tu Viễn nhìn nàng mỉm cười: “Đa tạ.”
Đường Nguyễn Nguyễn cũng cười, sau đó không nói gì. Cuộc trò chuyện giữa hai người dường như đã kết thúc.
Phạm Thiếu Duẫn nhìn Tần Tu Viễn, liếc mắt một cái, ho nhẹ một tiếng.
Tần Tu Viễn liếc nhìn hắn một cái, Phạm Thiếu Duẫn đưa ánh mắt ra hiệu cho hắn: Xem ca ca làm mẫu cho ngươi!
Phạm Thiếu Duẫn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Đệ muội, đây đúng là điểm tâm muội làm sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười rồi đáp: “Đúng vậy.”
Phạm Thiếu Duẫn nói: “Muội đường đường là thiên kim của Nội các đại thần mà còn có thể tự mình nấu ăn! Thật sự là hiền huệ không thôi, khiến Thiếu Duẫn bội phục!”
Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, nàng vội vàng nói: “Biểu ca quá khen rồi, chỉ là một chút điểm tâm, không khó.”
Phạm Thiếu Duẫn vẫn cười như cũ, hắn còn cầm lấy một miếng bánh dứa, quan sát rồi ngửi ngửi, vẻ mặt say mê: “Thơm quá!”
Tần Tu Viễn nhìn hắn, mí mắt khẽ co rút.
Thấy hắn từ từ đưa bánh vào miệng, cắn một miếng, bên ngoài bánh ngọt kết hợp với mứt dứa kéo tơ trôi vào miệng.
Bánh vừa vào miệng đã hóa thành hương vị mê người, hoà quyện với mứt dứa ngọt ngào, làm cho phần ngọt mềm kia càng thêm đậm vị, vô cùng hấp dẫn. Hắn vốn muốn giả bộ để khen ngợi Đường Nguyễn Nguyễn, nhưng bây giờ lại thật lòng muốn khen nàng!
“Đệ muội! Bánh dứa này thật sự rất ngon! Ngọt mà không ngấy, mứt dứa đậm đà, quả thực là mỹ vị nhân gian, trước đây ta chưa từng ăn qua bánh ngọt như vậy!” Vẻ mặt hắn đều là ý cười, ngay cả con ngươi cũng sáng ngời hơn hẳn. Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lập tức cũng cười rạng rỡ: “Đa tạ biểu ca đã khen ngợi, Thiếu Duẫn thích là tốt rồi, có thể uống thêm một ngụm trà, hương trà cùng vị dứa hoà quyện vô cùng thích hợp.”
Tần Tu Viễn hơi sững sờ, hình như Đường Nguyễn Nguyễn chưa bao giờ chủ động trò chuyện với hắn như vậy. Phạm Thiếu Duẫn uống trà rồi nói: “Quả nhiên kì diệu! Đệ muội thông minh như thế, ngay cả phối hợp như vậy cũng có thể nghĩ ra?”
Đường Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng mím môi cười: “Nào có khoa trương như vậy…”
Phạm Thiếu Duẫn lại tiếp tục: “Nếu muội muội nhà ta có thể có một nửa năng lực của đệ muội thì mẫu thân và ta đã phải thắp hương cảm tạ rồi!” Dứt lời, hắn lại cầm lấy một khối bánh khác lên.
Đường Nguyễn Nguyễn hồi đáp: “Nếu ta có đại ca như Thiếu Duẫn cũng rất vui vẻ.”
Nàng được khen ngợi thì cũng mỉm cười, sau đó đi sang bên cạnh đùa nghịch hộp điểm tâm của mình. Nụ cười dịu dàng này rơi vào trong mắt Tần Tu Viễn, khiến hắn nghẹn họng, thất thần không thôi.
Chẳng lẽ mình thật sự không biết nói chuyện phiếm như vậy sao? Vì sao nói xong một câu đã dừng lại?
Tần Tu Viễn nhìn Phạm Thiếu Duẫn, hắn có loại cảm giác bài xích như lâm đại địch, lại cảm thấy ảo não khi bản thân vẫn chưa nắm được trọng điểm của vấn đề này. Phạm Thiếu Duẫn liếc hắn, cười ha ha một tiếng: “Như thế nào? Ngươi có tiếp tục học không? A Viễn đệ đệ…”
*Chỉ là hình thức bề ngoài chứ thực ra bên trong rỗng tuếch. Có thể hiểu như “bình hoa di động”. Ý chỉ đám quan văn thường nói lời văn hoa mỹ miều nhưng thực chất cốt lõi chỉ là đám Văn thần vô dụng, chỉ biết khua môi múa mép, không làm gì cống hiến cho Đại Minh.
*Quan là cánh cửa; Khiếu là bí mật ẩn tàng ở giữa. Ở đây nói đến bí kíp lấy được lòng nữ tử của Phạm Thiếu Duẫn.
*Đồng nghĩa với dốc lòng giúp đỡ.