Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43-44
Chương 43: Gặp nhau
“Cái này… Cái này chính là thứ mà chúng ta vừa mới làm sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn cong môi cười: “Đương nhiên rồi! Đại tẩu bỏ nhiều công sức hơn, hầu hết là do tẩu làm…”
Vương thị vừa nghe thấy nàng nói như vậy, biểu tình có chút khoan khoái: “Thì ra nấu nướng cũng không khó khăn…”
Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Nhưng những công đoạn sau sẽ khó khăn hơn một chút… Phần bánh nướng đã hoàn thành rồi, chúng ta mau làm lớp kem!”
Dứt lời, nàng lấy bánh bông lan vừa ra lò cắt ngang thành hai miếng hình tròn, sau đó đặt qua một bên. Rồi lại lấy hơn một cân kem bơ thả vào trong bát lớn, tiếp theo là đặt bát lớn trong thau đầy đá lạnh.
Lúc này cho thêm đường cát trắng vào trong kem bơ, hai màu trắng gần như hòa hợp thành một thể. Ở bước này, nếu như đường cát trắng không tan hết thì lúc ăn sẽ có cảm giác xạo xạo, mà hương vị ngọt ngào cũng không hoà quyện với nhau.
Đường Nguyễn Nguyễn liền nói: “Đại tẩu, muội giao kem bơ này cho Đại tẩu xử lý!”
Vương thị có chút hưng phấn mà xoa xoa hai tay lại vào nhau, nàng ấy cầm lấy đồ đánh trứng, bắt đầu đánh theo vòng tròn phần kem bơ trong bát.
Dù sao thì Đại tẩu cũng từng luyện qua công phu quất roi, lực tay này cũng không thể nói giỡn được, lực độ mỗi vòng đánh ra vừa đủ, làm cho người ta nhìn thấy cũng vô cùng yên tâm.
Đường Nguyễn Nguyễn ở bên cạnh tán thưởng: “Đại tẩu rất có thiên phú làm điểm tâm, sức mạnh và tốc độ đánh bông này ta không theo kịp…”
Thật ra Đường Nguyễn Nguyễn muốn nói: Có thể sánh ngang với máy đánh trứng bằng luôn rồi!
Vương thị nghe vậy nên càng nhiệt tình, trong chốc lát đã đánh bông kem bơ lên, sau đó bưng bát qua hỏi: “Như này đã được chưa? Ta cảm thấy chúng đã hoà quyện vào nhau rồi…”
Đường Nguyễn Nguyễn đưa mắt nhìn xem, nàng thấy kem bơ trong bát lớn bồng bềnh như đám mây trắng tinh khiết, nhẹ nhàng mềm mại, khiến người ta nhịn không được muốn lập tức quệt một miếng đưa vào miệng nếm thử.
Đường Nguyễn Nguyễn cố nén suy nghĩ trong đầu xuống, nàng rút đồ đánh trứng ra, cầm lấy bát lớn lắc lắc, kem bông trắng ngoan ngoãn nằm yên.
Sau đó, nàng lấy một miếng bánh bông lan vừa chia đôi lúc nãy ra, đặt lên mặt cái đĩa lớn. Bởi vì không có bàn xoay làm bánh cho nên nàng chỉ có thể để bánh nằm yên bất động, người làm bánh chuyển động xung quanh để phết kem lên.
Đường Nguyễn Nguyễn làm trước: “Đại tẩu, mau xem…” Nàng dùng dao phết kem để lấy một khối kem to đắp lên trên mặt miếng bánh bông lan vàng ruộm. Sau đó dùng dao phết kem cán mỏng khối kem này ra, chậm rãi phết đều.
Nàng đưa dao phết kem qua cho Vương thị, nói: “Đại tẩu, tẩu tới làm thử đi, dùng kem này phủ từng lớp từng lớp bên ngoài bánh là được, mặt trên thì dàn phẳng một chút, bởi vì lát nữa còn phải đặt một ít trái cây lên.”
Vương thị gật gật đầu, hai tay nhanh chóng tiếp nhận dao phết kem, học theo bộ dáng vừa rồi của Đường Nguyễn Nguyễn mà bắt đầu đắp lớp ngoài cho bánh. Nhưng dù sao nàng ấy cũng không thuận tay, cho nên lấy một khối kem lên, cảm thấy không thể phết đều được xung quanh phần đế bánh, mặt trên cũng không biết làm cách nào để cán cho phẳng, không khỏi có chút chán nản: “Nhìn thì dễ dàng, mà không nghĩ tới việc này khó như vậy!”
Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng động viên: “Đúng thật là không dễ dàng… Nhưng tỷ cũng đừng bỏ cuộc.”
Vương thị nghe vậy thì tiếp tục căng da đầu mà làm.
“Có thể là Đại tẩu lấy nhiều kem quá, chất đống lên nhau tất nhiên là không dễ cán phẳng được. Có đôi khi, cố gồng lên gánh vác quá nhiều lại không có cách nào hoàn thành tốt được như mong muốn.”
Vương thị nghe xong, không khỏi sửng sốt.
Ba năm qua, đúng là nàng ấy đã gồng gánh quá nhiều thứ trên lưng.
Tuy rằng trượng phu đã mất nhưng nàng ấy vẫn cố chấp bảo vệ tình cảm của hai người, bất tri bất giác đã trở thành chấp niệm…
Nàng quan tâm nhi tử nhưng lại dùng sai phương pháp, không đánh thì mắng, điều này lại càng khiến cho bọn hắn xa cách nàng hơn…
Không những làm cho mọi người xung quanh mình mệt mỏi mà ngay cả bản thân nàng ấy cũng vô cùng chán nản.
Nghĩ vậy, nàng ấy không khỏi quyết tâm, dùng dao phết kem gạt đi một tầng kem thừa, cả cái bánh kem cũng thấp đi một chút, nhưng có vẻ gọn gàng thanh thoát hơn rất nhiều.
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười gật gật đầu: “Đao pháp của đại tẩu thật lợi hại!”
Vương thị cũng có chút ngượng ngùng, nàng ấy tiếp tục dùng dao phết kem phủ đều quanh thành bánh. Mất một lúc lâu mới có thể làm cho toàn bộ kem trở nên mịn màng, thoạt nhìn cũng không khác những chiếc bánh kem trong tiệm bán là bao.
Đường Nguyễn Nguyễn vội tán dương: “Ta biết ngay là Đại tẩu có thể làm tốt mà, tẩu xem vừa mới gạt bớt ra, không phải đã thành công rồi sao?”
Chuyện trên đời, không phải cũng giống như thế này ư? Một lần lỡ làm không tốt cũng không sao, chỉ cần còn có cơ hội, vậy thì lần sau nhất định sẽ thành công. Nhưng nếu giữa đường từ bỏ thì chắc chắn sẽ không thu được kết quả gì.
Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi Vương thị: “Đại tẩu, Thanh Hiên thích ăn loại quả nào? Chúng ta có thể trang trí lên trên bánh kem.”
Vương thị nói: “Thanh Hiên thích ăn xoài, để ta bổ một ít.”
Dứt lời, nàng ấy liền chủ động mang xoài đi rửa sạch rồi gọt vỏ, cắt thành từng khối nhỏ nhắn hình hạt lựu rồi mới đưa cho Đường Nguyễn Nguyễn.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng không nhận lấy mà đưa đôi đũa qua cho nàng ấy: “Đại tẩu đến làm đi!”
Vương thị thấy phần kem đã được phết tới mịn màng đẹp mắt, nàng lại lo lắng mình làm không xong còn khiến cho bánh kem bị hư, liền đáp lại: “Ta làm không được đẹp mắt lắm…”
“Đại tẩu, đẹp mắt hay không thì cũng là một phần tâm ý của tẩu, đối với Thanh Hiên, hài tử được ăn món mà mẫu thân làm mới là điều hắn thích nhất.” Đường Nguyễn Nguyễn ra sức động viên nàng ấy.
Vương thị thử sức mấy lần, giờ phút này cũng có mấy phần tự tin vào bản thân, nàng ấy liền nói: “Vậy ta làm thử xem.”
Vương thị lại bỏ thêm một ít kem lên mặt, tỉ mỉ phết đều, dưới sự hướng dẫn của Đường Nguyễn Nguyễn mà cần thận bày biện mấy miếng xoài nhỏ lên mặt bánh.
Thật ra phần quả xoài này chính là nhân của bánh kem, làm xong tầng thứ nhất của bánh rồi đặt xoài vào, sau đó lại đắp lên một tầng bánh, tiếp tục phết kem lên trên. Làm như vậy thì lúc bánh kem hoàn thành mới có hương vị đa dạng phong phú, ngọt mà không ngấy.
Vương thị vẫn đang tiếp tục phết kem, động tác của nàng ấy chậm rãi, mỗi một động tác đều tỉ mỉ không dám cẩu thả.
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ bánh bông lan đã được phủ đều như một cái bánh hình trụ màu trắng sữa, mặt ngoài bóng mịn như ngọc, nhìn thôi cũng cảm thấy ngon ngọt tới cỡ nào.
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng!” Dứt lời, nàng liền bày dâu tây đã rửa sạch lên trên. Nàng lại mở cái rương của hồi môn ra tìm kiếm một lát, cuối cùng cũng tìm được một cái túi bắt kem, vì thế cho chút hỗn hợp nước dâu tây và kem vào trong túi.
Nàng đưa túi bắt kem qua cho Vương thị, nói: “Đại tẩu, trên mặt bánh kem sinh thần đều cần viết chữ, tẩu xem nên viết cái gì trên đó?”
Vương thị trầm ngâm một hồi, nhẹ nhàng xuống tay, viết mấy chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo trên đó. Đường Nguyễn Nguyễn xem xong quay ra nhìn nàng ấy, cả hai cũng nhau cười.
Hai người làm bánh vô cùng vui vẻ, bất chợt nghe được một tiếng kêu từ phía sau…
“Nguyễn Nguyễn…”
Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu lại, thì ra là Tần lão phu nhân cũng tới rồi.
“Mẫu thân đã tới!” Đường Nguyễn Nguyễn tươi cười đi qua phúc thân, Vương thị lại có chút bối rối.
Chuyện hôm qua, bây giờ nhớ lại nàng ấy vẫn còn cảm thấy khổ sở, dường như người chung quanh đều coi nàng như một nữ nhân điên cuồng…
Nhưng nàng cũng biết, hôm qua thật sự là nàng không đúng, lúc này lại không bỏ được sĩ diện mà gặp mặt mẫu thân. Nàng ngượng ngùng đứng tại chỗ phúc thân.
Tần lão phu nhân lại chủ động đi lên trước, đỡ nàng ấy lên rồi chỉ vào bánh kem trên bàn hỏi: “Ôi, đây là bánh gì? Ai làm vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn vội nói: “Mẫu thân, đây là bánh kem sinh thần, để làm lễ vật sinh thần cho Thanh Hiên. Là Đại tẩu đích thân làm đó!”
Vẻ mặt của Tần lão phu nhân tràn ngập kinh ngạc, nói: “Vân Vọng cũng có tay nghề tuyệt diệu như thế này sao? Trước kia sao ta lại không biết?”
Vương thị được khen như vậy lập tức đỏ mặt, nàng vội vàng xua tay nói: “Đều là do đệ muội làm… Cùng lắm thì con chỉ giúp mấy việc lặt vặt…”
Tần lão phu nhân nhẹ giọng: “Như vậy cũng rất tốt rồi! Sau này quen tay, nhất định có thể làm được tốt hơn! Sinh thần của ta, cũng muốn ăn bánh kem con làm!”
Bà khẽ cười nhìn trưởng tức phụ, dường như hoàn toàn quên mất những chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Vương thị nghe vậy, thụ sủng nhược kinh. Từ lúc tính tình của nàng đại biến thì quan hệ giữa nàng và mẹ chồng vẫn luôn không hoà thuận, đã rất lâu rồi không được thoải mái nói chuyện với nhau.
Vương thị hiểu ý, cười tiếp lời: “Vâng! Mẫu thân!”
Vương thị được mọi người ủng hộ lại càng thêm nghiêm túc mà bắt đầu chỉnh sửa bánh kem bên cạnh cho hoàn chỉnh.
Tần lão phu nhân cười cười, lại ý vị thâm trường mà nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Con đi cùng ta xem bên ngoài đã bố trí ổn chưa.”
Đường Nguyễn Nguyễn liền ngoan ngoãn đáp lời, nàng đỡ Tần lão phu nhân ra khỏi phòng bếp nhỏ.
“Chuyện đêm qua A Viễn đã nói với ta.” Vừa ra tới cửa phòng bếp nhỏ, Tần lão phu nhân nhẹ nhàng nói với Đường Nguyễn Nguyễn.
Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu: “Bệnh này của Đại tẩu, thật ra có chút liên quan đến hoàn cảnh sống, bầu không khí trong phủ của chúng ta vui vẻ thoải mái hơn một chút thì sau này tẩu ấy sẽ nhanh chóng hồi phục.”
Tần lão phu nhân sâu sắc nhìn nàng: “Hài tử này, thật có lòng!”
Đường Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng cười: “Người một nhà, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”
Tần lão phu nhân lại nói: “Nghe nói Thanh Hiên cùng Minh Hiên còn chưa biết tối nay sẽ mở yến tiệc sinh thần đâu, con làm cách nào để lừa bọn hắn ra ngoài?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Con xin tướng quân dẫn bọn hắn ra ngoài chơi…”
Tần lão phu nhân có chút nghi hoặc, ngay sau đó nhướng mày cười nói: “Ngày thường A Viễn ghét nhất là hài tử chơi đùa ầm ĩ, cũng chỉ có con mới có thể nói được hắn.”
Đường Nguyễn Nguyễn cũng không nghĩ tới Tần Tu Viễn lại thoải mái đáp ứng nàng như vậy, trong lòng nàng như có dòng nước ấm chảy qua.
Ý cười trên miệng Tần lão phu nhân lại càng sâu: “Nhưng mà, chuyện của A Viễn, con cũng nên để tâm một chút mới phải.”
Tần lão phu nhân biết bọn họ vẫn chưa viên phòng, hiện giờ thấy Đường Nguyễn Nguyễn làm cho người ta yêu thích như vậy, bà không khỏi hy vọng bọn họ mau chóng phát sinh tình cảm. Nhưng khổ nỗi nhi tử của bà là một khối băng vạn năm, bà cũng chỉ có thể trông chờ vào tức phụ chủ động thêm chút nữa.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng không biết Tần lão phu nhân đã nghĩ tới bước này, nàng chỉ cho rằng mẫu thân đang nhắc nhở nàng không đủ săn sóc đối với Tần Tu Viễn, liền nói: “Dạ, mẫu thân!”
Tần lão phu nhân vui tươi hớn hở nói: “Như vậy hôm nay nhất định sẽ cực kỳ náo nhiệt…”
Màn đêm buông xuống, phố xá đã lên đèn rực rỡ. Tần Tu Viễn bước nhanh về phía trước, trên lưng hắn là một thanh cung dài.
Đi được vài bước thì quay đầu lại nhìn, ngữ khí có chút không kiên nhẫn: “Sao lại đi chậm như vậy?”
Hai huynh đệ Minh Hiên và Thanh Hiên, mỗi người xách ba bốn con mồi, lại cõng thêm bao đựng cung tên, cố hết sức chạy theo phía sau. Vô tình lại bị bỏ lại khoảng cách khá xa.
“Tam thúc, con thật sự không đi nổi nữa…” Vẻ mặt Minh Hiên hiện rõ sự mỏi mệt, trong tay hắn là con gà rừng sắp bị kéo lê trên mặt đất.
Đối với một đứa nhỏ bảy tuổi mà nói, chạy nhảy hết một ngày, lại còn xách theo nhiều thứ như vậy, đi không nổi cũng hết sức bình thường.
“Đệ đệ, đệ đưa ta một con mồi của đệ, ta còn cầm giúp…” Tác phong của Thanh Hiên trước giờ đều như vậy, vô cùng cưng chiều đệ đệ.
“Ca ca, huynh đã cầm nhiều như vậy rồi, lại cầm thêm nữa chỉ sợ đến tay cũng bị gãy luôn…” Tuy Minh Hiên rất mệt, nhưng hắn vẫn không muốn ca ca chịu khổ.
Tần Tu Viễn không khỏi thả chậm bước chân, hắn nói: “Còn nói muốn tập võ, cầm con gà rừng đã đi không nổi rồi, thật sự là “tay trói gà không chặt”*.”
Minh Hiên nghe xong, tức khắc có chút buồn bực: “Tam thúc, ngoài mang cung tên của mình cũng có xách thêm cái gì nữa đâu, tất nhiên là đi nhanh hơn con rồi!”
Tần Tu Viễn nhàn nhạt nói: “Ta đã nói không cần mang hết con mồi trở về, mà ngươi lại nhất quyết phải ôm hết, nam nhân phải có trách nhiệm gánh vác quyết định của chính mình.”
Minh Hiên có chút tức giận nói: “Con chỉ muốn cho mọi người xem chiến lợi phẩm hôm nay của chúng ta! Hơn nữa trù nghệ của Tam thẩm tốt như vậy, giao gà rừng với thỏ hoang này vào tay thẩm ấy chắc hắn sẽ là món ngon mỹ vị rồi!”
Tần Tu Viễn nhướng mày nói: “Chủ ý này của ngươi quả thật to gan lớn mật! Dựa vào cái gì mà Tam thẩm phải nấu cho ngươi ăn?”
Ngoài miệng Tần Tu Viễn đang giễu cợt nhưng trong lòng hắn cảm thấy Minh Hiên hoàn toàn xem Đường Nguyễn Nguyễn trở thành thân nhân của mình rồi.
“Dựa vào… Dựa vào Tam thẩm thích con!” Minh Hiên cũng không biết lấy tự tin từ đâu ra, hắn chỉ là cảm thấy Tam thẩm đối đãi với hắn rất tốt.
Tần Vu Viễn chần chờ một lát, trên mặt không hiện ra hỉ nộ lên tiếng: “Nàng nói vậy sao?”
Hắn đi ở phía trước, lại dựng lỗ tai lên nghe người bên dưới đáp lại.
Minh Hiên vừa kéo lê bước chân, vừa nói: “Còn cần phải nói sao? Tam thẩm làm bánh Tart Trứng thì cho con ăn năm cái, người khác cũng chưa được ăn đâu!”
Lông mày của Tần Tu Viễn giật giật, hắn nhớ tới bộ dáng của Tần Trung cùng Tần Dũng ở trước mặt mình nhai bánh Tart Trứng “nhồm nhoàm rôm rốp.”
“Còn nữa… Tam thẩm làm bánh mochi matcha đậu đỏ, cái cuối cùng cũng để dành lại cho con!”
Tần Tu Viễn cả kinh: Đây là điểm tâm gì? Sao hắn lại không biết?
Khóe miệng của hắn khẽ mím chặt, không nói nữa, bước chân bất tri bất giác chậm lại một chút.
Minh Hiên lại thầm nói: “Hôm qua Tam thẩm còn chắn roi cho con… Không phải là thích con thì là gì?”
Tần Tu Viễn đột nhiên đứng yên, hắn hắn chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Có sức lực nói chuyện lại không có sức lực xách gà sao? Ta thấy ngươi vẫn còn chưa mệt lắm đâu!”
Dứt lời, hắn liền gỡ cung tên trên lưng xuống treo lên cổ Minh Hiên, sau đó nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.
Thân mình gầy yếu của Minh Hiên bị một thanh cung dài ép tới mức không đứng thẳng được, miệng phụng phịu, giọng nói mang theo vài phần nức nở: “Tam thúc bắt nạt người! Con sẽ nói hết cho Tam thẩm biết!”
Tần Tu Viễn cũng không biết tại sao bản thân lại không vui, tóm lại chỉ cần tưởng tượng đến việc nàng đối đãi với người khác tốt hơn hắn… Hắn có chút… bất bình.
Hắn không khỏi nhớ tới lúc trời tối thui hôm qua, bộ dáng nàng nhút nhát sợ hãi mà rúc vào trong ngực hắn. Rõ ràng lá gan của nàng rất nhỏ, nhưng bởi vì lo lắng cho an nguy của Đại tẩu, nàng lại vô cùng can đảm mà tới Phi Vân Các, kết quả còn bị cảnh tượng Đại tẩu thắt cổ tự vẫn dọa cho hồn vía lên mây…
Trong nháy mắt kia, nàng xem hắn như cọng rơm cứu mạng mà ôm chầm lấy, thân thể vừa thơm vừa mềm, làm người ta không tự chủ được đột nhiên sinh ra suy nghĩ muốn bảo hộ nàng.
Càng nghĩ khóe miệng Tần Tu Viễn càng cong lên.
Hắn quay đầu lại nhìn xem Minh Hiên, tiểu gia hỏa này còn đang lẩm bẩm: “Con nhất định phải nói cho Tam thẩm… Tam thúc ngược đãi chúng con…”
Tâm tình của Tần Tu Viễn đang tốt lên vài phần, bật cười: “Được rồi, Tam thúc giúp ngươi.”
Dứt lời, hắn liền quay đầu lại, đi vài bước đã tới trước mặt Minh Hiên. Minh Hiên cho rằng hắn đang muốn giúp mình, liền vui vẻ mà đưa gà rừng trong tay qua cho hắn.
Ai ngờ Tần Tu Viễn cúi người xuống xách hắn lên, kẹp hắn ở dưới nách, nói: “Như thế này sẽ không mệt nữa đúng không?”
Minh Hiên còn cầm theo con mồi trên tay, giờ phút này lại bị mất thăng bằng, hai chân đạp loạn trên không, không ngừng hô to: “Cứu mạng hu hu…!”
Thanh Hiên cũng dở khóc dở cười, chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Đệ đệ, sẽ nhanh chóng về đến phủ thôi, đệ kiên trì một chút.”
Dứt lời, hắn lại nhanh chân chạy theo để đuổi kịp bước chân Tần Tu Viễn.
……
Cuối cùng ba người cũng về tới phủ Trấn Quốc tướng quân, quản gia Tần thúc đang đứng ở cửa chờ đón bọn họ, Thanh Hiên thấy đèn lồng ở cửa đổi thành đèn lồng đỏ, liền tò mò hỏi: “Tần thúc, hôm nay trong phủ có chuyện vui gì sao?”
Tần thúc cười nói: “Tất nhiên là có chuyện vui rồi, mời tướng quân cùng hai vị tiểu công tử dời bước tới Phi Hiên Các.”
Tần Tu Viễn gật đầu.
Cuối cùng Minh Hiên cũng được tự do, hắn lập tức ném con mồi cho Tần thúc, sau đó lôi kéo Thanh Hiên chạy về phía Phi Hiên Các.
Hai hài tử này chạy cũng thật nhanh, Thanh Hiên là người đầu tiên bước vào sân viện Phi Hiên Các, vừa thấy cảnh tượng trước mắt, hắn liền ngây ngẩn cả người.
*Chỉ người quá yếu ớt, không làm được việc gì.
Chương 44: Ước nguyện
Minh Hiên đi ở phía sau thiếu chút nữa đụng phải ca ca, hắn vừa định ngẩng đầu lên oán trách thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Trong viện Phi Hiên Các treo đầy những chiếc đèn lồng đỏ nho nhỏ, từ bên ngoài sân kéo dài tới trung tâm, ánh sáng rực rỡ làm cho đêm đen bỗng chốc trở nên ấm áp lại vui tươi.
Bên dưới đèn lồng to treo ở giữa sân là một cái bàn dài trải vải đỏ, trên bàn còn được bày lên đủ loại thức ăn mỹ vị.
Đột nhiên tấm vải đỏ trên bàn động một cái, từ phía sau bàn có mấy người bước tới…
“Sinh thần vui vẻ!”
Thanh Hiên bị dọa sắp nhảy dựng lên, hắn chăm chú cẩn thận nhìn kỹ lại, thì ra là Tam thẩm, tiểu cô cô, còn có… mẫu thân. Vương thị bưng bánh sinh nhật trên tay, đang cười ôn nhu vui vẻ nhìn hắn. Trên bánh kem còn cắm mười ba cây nến đỏ không hơn không kém, đó cũng chính là số tuổi của Thanh Hiên.
Minh Hiên là người đầu tiên phản ứng lại: “Ca ca! Sinh thần vui vẻ!”
Thanh Hiên nghe đệ đệ gọi mới phục hồi tinh thần, hắn nhìn thấy tổ mẫu đang từ từ ngồi xuống ở chủ vị của bàn dài, mặt đầy ý cười nhìn hắn.
Thanh Hiên ngơ ngác hỏi: “Đây là… Vì… Vì sinh thần của con sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười tươi: “Tất nhiên rồi! Thanh Hiên, đây chính là bánh kem sinh nhật mà mẫu thân của con tự tay làm đó, mau tới xem!”
Tam thẩm đứng phía đối diện, vui vẻ vẫy tay về phía hắn. Thanh Hiên vội vàng chạy hai bước tới, bên trên bánh kem phủ đầy kem trắng, còn có rất nhiều quả dâu tây lớn, bên cạnh dâu tây là bốn chữ to được viết bằng mứt trái cây: “Sinh thần bình an.”
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy khí sắc của mẫu thân hôm nay rất tốt, giống như… Có chút bóng dáng của mẫu thân trong ký ức của hắn. Thanh Hiên khẽ nhếch môi, ngây ngốc nở nụ cười.
Vương thị đặt bánh kem lên bàn, nhẹ nhàng xoa xoa bả vai Thanh Hiên, nói: “Hài tử… Những chuyện trước đây là mẫu thân có lỗi với các con… Bắt đầu từ hôm nay, mẫu thân sẽ sống vui vẻ, nỗ lực làm một mẫu thân tốt…”
Thanh Hiên nghe xong, ý cười còn chưa tiêu tán thì vành mắt tức khắc đỏ lên, cánh mũi cũng có chút cay cay, nhìn về phía Vương thị: “Mẫu thân… Ngày thường đều do hài nhi không hiểu chuyện, luôn chọc cho người tức giận…”
Vương thị lắc đầu: “Không phải… Các con đều là những hài nhi ngoan của ta, là do ta không biết cách làm mẫu thân, hy vọng con và Minh Hiên, còn có cả phụ thân của các con ở trên trời… Đừng trách ta…”
Dứt lời, Vương thị cũng có chút nghẹn ngào.
Thanh Hiên thấy vậy, trong lòng không khỏi khó chịu, hắn chủ động duỗi tay ôm lấy cổ mẫu thân, vùi đầu vào cổ Vương thị: “Mẫu thân… Chúng con chưa bao giờ trách người… Người cũng không dễ dàng gì, nhi tử chỉ cảm thấy đau lòng cho mẫu thân…”
Vương thị cũng có chút cảm động, nhẹ nhàng ôm Thanh Hiên lại, nghẹn ngào nói: “Hài nhi ngoan…”
Cũng đã lâu rồi nàng không ôm hai nhi tử của mình, giờ phút này ôm hắn trong lòng đột nhiên phát hiện ra hắn đã sắp cao hơn nàng rồi, hài tử đang dần dần trưởng thành, trở thành một thiếu niên đội trời đạp đất.
Minh Hiên cũng lau nước mắt chạy tới: “Mẫu thân, con cũng là hài tử ngoan! Con cũng muốn ôm một cái!”
Vương thị nín khóc mỉm cười: “Tiểu hài tử này! Chỉ thích tham gia náo nhiệt.” Ngoài miệng tuy nói như vậy nhưng nàng vẫn đưa tay kéo Minh Hiên qua ôm hắn trước người mình.
Mẫu tử ba người cứ như vậy ôm chặt lấy nhau. Ba năm tranh chấp, hiềm khích, lạnh nhạt, giờ phút này đều đã tan thành mây khói. Bọn họ đoàn tụ dưới ánh đèn đỏ rực rỡ, giống như sắp bắt đầu lại một đoạn nhân sinh mỹ mãn.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy khung cảnh trước mặt, cũng không tránh được sống mũi cay cay, nước mắt chảy dài, nàng ngửa đầu ra muốn lén lau sạch dấu vết nhưng lại thấy trước mắt có một chiếc khăn tay trắng. Nàng mờ mịt ngẩng đầu, không biết Tần Tu Viễn đã đi tới bên cạnh nàng từ lúc nào. Trên khuôn mặt vẫn không chút biểu tình như cũ, hắn đưa khăn tay qua, dường như chiếc khăn này và hắn không có một phần quan hệ nào.
Đường Nguyễn Nguyễn lặng yên nhận lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau khô ước mắt: “Đa tạ!”
Tần Tu Viễn nói: “Khăn tay của ta đâu?”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe thấy liền đưa khăn tay trả lại cho hắn, hắn không nhận: “Ta nói chính là khăn tay nàng thêu cho ta đâu?”
Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn mới nhớ ra, lần trước đáp ứng thêu khăn tay cho hắn thì ngay lập tức cảm thấy có chút đau đầu. Nàng nhanh chóng tìm cớ: “Đợi thương thế của ta tốt hơn, ta sẽ thêu cho tướng quân một cái.”
Tần Tu Viễn mới nhớ ra trên người nàng còn vết thương chưa lành hẳn, liền nói: “Được, không vội!”
“Được rồi, được rồi! Ngày vui như vậy, đừng chỉ lo khóc!” Tiếng cười trong trẻo của Tần Tu Dao vang lên: “Chúng ta mau nếm thử bánh kem được không! Ta chờ không nổi nữa rồi!”
Đường Nguyễn Nguyễn vội nói: “Từ từ! Thanh Hiên cầu nguyện trước đã!”
Thanh Hiên ngượng ngùng buông mẫu thân ra, hắn nâng tay áo xoa xoa đôi mắt. Suy nghĩ một lát mới thốt ra: “Ta Tần Thanh Hiên, điều thứ nhất cầu cho quốc thái dân an, thứ hai mong cho thân nhân mạnh khỏe… Thứ ba… Xin cho mẫu thân mỗi ngày đều vui vẻ!”
“Ha ha ha!” Tần lão phu nhân vỗ tay cười to: “Thật sự là hài tử hiếu thuận!”
“Đại tẩu thật có phúc!” Đường Nguyễn Nguyễn cũng kéo cánh tay Vương thị, đứng ở bên cạnh thân thiết cười tươi.
Vương thị cong môi cười, trong mắt nàng lúc này ngập tràn hạnh phúc, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ gì giống như nữ nhân uất hận hôm qua.
Chỉ có Minh Hiên xụ mặt bĩu môi: “Sao ca ca lại không cầu cho đệ mỗi ngày đều vui vẻ!”
Thanh Hiên trợn mắt nói: “Đệ chỉ cần không bị đánh thì có ngày nào không vui?”
“Ha ha ha…” Mọi người bị chọc ôm bụng cười to.
Trên mặt Tần Tu Viễn cũng hiện rõ ý cười, nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở trên người Đường Nguyễn Nguyễn. Nữ tử này, mỗi một cái nhíu mày hay một nụ cười đều không thể khiến cho người khác rời mắt được thế này?
Đường Nguyễn Nguyễn lên tiếng: “Chúng ta tới cắt bánh kem đi, nếm thử tay nghề của Đại tẩu như thế nào!”
Thải Vi liền bưng một chiếc đĩa có con dao dùng để cắt bánh lên, Tần lão phu nhân thấy mọi người đều đang vây quanh bánh kem, bà lặng lẽ lùi về phía sau.
Bà kéo Ngô ma ma tới một bên hỏi: “Sao A Dật vẫn còn chưa tới?”
Ngô ma ma thấp giọng nói: “Nô tỳ phái người đi mời rồi, nha đầu Minh Tuyết nói Nhị công tử thân thể không khỏe, cho nên không tới được.”
Tần lão phu nhân nhíu mày: “Cũng không thấy ai mời đại phu…”
Bà nhìn nhìn Vương thị, tinh thần của Vương thị hôm nay tốt hơn so với ngày thường rất nhiều. Nhưng cái chết của A Thệ, dù sau cũng là nút thắt giữa nàng ấy và A Dật, Tần lão phu nhân cũng không biết làm sao mới có thể tháo gỡ chuyện này.
Bà khẽ thở dài một cái, nói: “Thôi, hy vọng thời gian có thể làm mọi thứ nguôi ngoai.”
“Tổ mẫu, ăn bánh kem đi!” Thanh Hiên cung kính bưng bánh kem đã cắt xong tới trước mặt Tần lão phu nhân.
“Ngoan!” Tần lão phu nhân cười ha hả tiếp nhận.
Bà nhìn chăm chú cái đĩa nhỏ trước mặt, trên đó là một miếng bánh kem được cắt thành hình quạt có một lớp kem trắng bao bọc bên ngoài, mặt trên bánh kem đính một quả dâu tây thật to. Mặt cắt có thể nhìn thấy ba tầng bánh màu vàng xen kẽ với hai lớp nhân xoài, thoạt nhìn rất phong phú.
Bà dùng thìa nhỏ nhẹ nhàng xúc một khối kem màu trắng lên: Ôi, sao lại mềm như vậy?
Giống y như cục bông nhưng lại còn mềm mịn hơn cả bông, dùng thìa ấn nhẹ xuống lớp kem đã thấy tràn ra, Tần lão phu nhân có chút không biết làm sao. Bà liền đưa thìa dính kem vào trong miệng ăn sạch, kem tươi mềm mại lập tức tan ra, còn chưa thực sự nhấm nháp thì đầu lưỡi đã bị vị ngọt này lấp đầy.
Tần lão phu nhân vừa lòng khoan khoái thở ra: “Cái thứ trắng trắng này gọi là gì? Thật sự ăn rất ngon!”
Tần lão phu nhân đã lớn tuổi, vị giác cũng giảm bớt phần nào, ngày thường chỉ ăn uống thanh đạm, lâu ngày được ăn chút điểm tâm ngọt cho nên yêu thích không muốn buông tay.
“Mẫu thân, đây gọi là kem.” Vương thị đứng ở một bên ôn nhu đáp.
“Mẫu thân có thể phết kem lên bánh rồi ăn chung với nhau, mùi vị còn ngon hơn nữa! Giống như vậy…” Đường Nguyễn Nguyễn cũng bưng lên một đĩa bánh kem, sau đó làm mẫu, nàng dùng cái thìa xúc một miếng bánh nhỏ bỏ vào miệng.
Cả khuôn mặt của nàng vì ăn ngon mà sáng bừng lên, khóe miệng còn dính một chút kem, nàng nhai nhai, rồi lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm miếng kem kia cuốn vào trong miệng.
Tần lão phu nhân cảm thấy có chút buồn cười, cũng học theo bộ dáng của nàng, xúc một thìa bánh kem bỏ vào miệng. Kem vừa tiếp xúc với độ ấm trong khoang miệng liền mềm ra thành nước ngọt dịu nhẹ, bám vào bánh ngọt thơm ngát bốn phía, bánh ngọt này vô cùng tinh tế, vừa dày đặc vừa bông xốp.
Nhai hai ba miếng, phần nhân xoài mềm mềm cũng được đẩy tới, thấm vào ruột gan mang lại cảm giác sảng khoái, một lần nữa khiến cho vị ngọt trong miệng thăng hoa tới cả môi và răng cũng cảm nhận được rõ ràng.
“Thật tuyệt vời!” Tần lão phu nhân tấm tắc tán thưởng.
Trong lòng bà biết bánh này nhất định không phải một mình Vương thị có thể làm được, cho nên cũng đưa ngón tay cái về phía Đường Nguyễn Nguyễn.
Đường Nguyễn Nguyễn thẹn thùng cười cười, nàng tiếp tục mân mê đĩa bánh kem trên tay mình. Tần Tu Viễn thu hết vào trong ánh mắt, ý cười trên mặt hắn càng ngày càng đậm.
…..
Lúc này bên ngoài cửa Phi Hiên Các, có một bóng dáng cao lớn lạnh lùng đang đứng dưới ánh trăng. Hắn mặc một thân áo choàng trắng như tuyết, tay áo bên phải trống trơn bất lực rũ xuống, tay trái cầm theo chiếc cung dài bằng bạch ngọc trắng nõn. Hắn nhìn về phía sân viện đèn đuốc sáng trưng đang vô cùng náo nhiệt, hoàn toàn không có vẻ phù hợp với thân ảnh cô độc của hắn.
Tần Tu Viễn lập tức cảm giác được có người bên ngoài, vô thanh vô tức đi ra ngoài xem xét. Hắn còn chưa nhìn thấy người tới đã bị trường cung trên tay đối phương hấp dẫn trước.
Trường cung trắng như tuyết, trong màn đêm, bạch ngọc phát ra ánh sáng lấp lánh. Tần Tu Viễn lên tiếng: “Sao Nhị ca không vào trong?”
Tần Tu Dật cười chua chát: “Không muốn làm các ngươi mất hứng.”
Dứt lời, hắn nhìn vào trường cung bạch ngọc trên tay trái rồi nói: “Đây là phần thưởng do bệ hạ ban tặng vì năm ấy ta bắn trúng Lục hoàng tử của Bắc Tề.” Trên mặt hắn gợn lên một chút tự hào.
Năm ấy hắn ở trên chiến trường gặp Lục hoàng tử của Bắc Tề lãnh binh ra trận, hắn dùng một mũi tên bắn trúng mắt trái của đối phương, người kia đau đớn tới mức ngã ngựa, suýt nữa thì bỏ mạng. Một mũi tên phong hầu, danh hiệu đệ nhất thần tiễn của Đại Minh cũng bắt đầu từ đây mà gắn liền với tên tuổi của Tần Tu Dật.
Tần Tu Dật nhẹ nhàng vuốt nhẹ thanh trường cung, nói: “Dù sao cũng không dùng được nữa, ra muốn tặng trường cung này cho Thanh Hiên.”
Tần Tu Viễn khá bất ngờ, trường cung này chính là cống phẩm Tây Vực tiến cống, nhìn thì giống như do bạch ngọc chế thành, nhưng thật sự rất cứng cáp, dẻo dai còn gấp mười lần những cung tên thông thường, có thể không tốn sức mà bắn xa phạm vi ngoài trăm dặm. Thứ này vẫn luôn được treo ở thư phòng của Tần Tu Dật, giống như tâm can bảo bối của hắn.
Tần Tu Dật đưa trường cung bạch ngọc qua cho Tần Tu Viễn rồi nói: “Làm phiền Tam đệ thay ta chuyển cho Thanh Hiên.”
Tần Tu Viễn nâng mắt lên, vẻ mặt kiên định nói: “Thứ quan trọng như vậy, Nhị ca vẫn nên tự mình tặng cho Thanh Hiên đi.”
Tần Tu Dật không nghĩ sẽ bị cự tuyệt, nháy mắt có chút ngơ ngẩn, hắn lắc lắc đầu: “Đệ biết rõ Đại tẩu đối với ta…”
“Nhị ca tới rồi sao?” Giọng nữ tử ngọt ngào mềm mại vang lên.
Tần Tu Dật ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn vừa ra, liền gật đầu: “Đệ muội!”
“Sao Nhị ca tới muộn như vậy? Mọi người đều đang chờ ở bên trong.” Đường Nguyễn Nguyễn cũng không biết rõ ràng lắm chuyện giữa Tần Tu Dật cùng Đại tẩu, cho nên nhiệt tình mời hắn vào trong.
Tần Tu Dật miễn cười cười: “Thôi, các ngươi cứ vui vẻ đi.”
“Nhị ca, cũng tới rồi, đừng bỏ lỡ bánh sinh thần của Thanh Hiên!” Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn vô cùng nhiệt tình, mắt hạnh nhấp nháy, chân thành tha thiết làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
Tần Tu Viễn cũng thêm vào: “Nhị ca đừng chối từ nữa.”
Tần Tu Dật liền ỡm ờ bước vào Phi Hiên Các. Nhìn thấy khung cảnh giăng đèn kết hoa trong sân, đáy lòng hắn cũng sinh ra vài phần ấm áp, hắn không khỏi đánh giá bên trong một vòng.
“Nhị thúc!” Thanh Hiên thấy Tần Tu Dật tới, từ phía xa đã chạy lên đón.
Từ nhỏ hắn đã đi theo phụ thân học cưỡi ngựa bắn cung, hắn biết tài cưỡi ngựa của phụ thân là giỏi nhất, mà Nhị thúc lại đứng hàng nhất về cung tiễn. Trong lúc hắn luyện tập bắn cung, cũng thường xuyên đi thỉnh giáo Nhị thúc.
“Ồ! Nhị thúc! Cái này không phải là bảo bối của thúc sao?” Minh Hiên cũng đi tới trước mặt Tần Du Dật, hai mắt hắn sáng lên nhìn chằm chằm trường cung trong tay hắn.
Minh Hiên vươn cánh tay nhỏ ra muốn sờ sờ một chút, nhưng nghĩ lại ngày thường Nhị thúc không cho ai đụng tới trường cung này nên chỉ có thể từ bỏ.
Tần Tu Dật sờ sờ đầu Minh Hiên, lại nói với Thanh Hiên: “Thanh Hiên, sinh thần vui vẻ!”
Thanh Hiên đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ: “Đa tạ Nhị thúc!”
Vương thị đứng ở một bên, nàng thấy Tần Tu Dật tới thì tâm tình có chút phức tạp. Tần lão phu nhân nhìn ra nội tâm của nàng đang rối rắm, lập tức kéo nàng ngồi xuống, vỗ vỗ mu bàn tay nàng để trấn an.
Năm đó Tần Tu Thệ vì cứu Tần Tu Dật mà chết, nhưng tình huống cụ thể như thế nào thì không ai biết. Vương thị lại không ngừng thúc ép hắn nói ra chuyện đó, vậy mà hắn cũng không chịu nói, chọc cho Vương thị càng thêm tức giận.
Tần lão phu nhân vẫn luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng bà cũng không có cách nào bảo Tần Tu Dật nói ra. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, chợt nghe Tần Tu Dật nói.
“Thanh Hiên, bây giờ con đã trưởng thành, dù sao cũng phải có một món binh khí trong tay.”
Tần Tu Dật nâng niu trường cung bạch ngọc trong tay, nói: “Năm đó thúc mười tám tuổi, ở trên chiến trường bắn một mũi tên trúng mắt trái của hoàng tử Bắc Tề, sau đó Tần gia chúng ta liền thừa thắng xông lên, đánh cho quân địch tan rã…”
Trên mặt hắn dường như có chút cảm xúc tự hào mờ nhạt, sau đó lại tiếp tục nói: “Lúc khải hoàn hồi kinh, Hoàng thượng đã ban thưởng cho thúc thanh trường cung bạch ngọc này xem như khen ngợi.”
Hắn thu lại cảm xúc, chậm rãi giơ tay lên, đưa trường cung bạch ngọc tới trước mặt Thanh Hiên: “Bây giờ Nhị thúc lấy nó làm lễ vật sinh thần tặng cho con. Mong rằng tương lai con ở trên chiến trường cũng có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bách chiến bách thắng.”
Thanh Hiên kinh hỉ không thôi, lại có chút không đám tin, hắn từ chối: “Nhưng mà Nhị thúc, đây chính là thứ do Hoàng thượng ngự ban cho người, làm sao Thanh Hiên có thể đoạt vũ khí yêu thích của Nhị thúc!”
Tần Tu Dật cười cười: “Bây giờ ta như vậy… Đã không bắn tiễn được rồi. Trường cung bạch ngọc này ban đầu cũng không phải muốn ban cho ta, mà là ban cho anh hùng có thế lấy một địch trăm, hộ quốc hộ dân.”
Thanh Hiên ngẩn ra, biểu tình của hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Thanh Hiên, con có thể làm được không?” Tần Du Dật nhẹ nhàng hỏi, ngữ khí còn mang theo vài phần mong đợi.
“Con có thể!” Thanh Hiên trịnh trọng gật đầu, hắn không chần chờ mà khom người đưa hai tay qua tiếp nhận trường cung bạch ngọc: “Đa tạ Nhị thúc đã khích lệ!”
Hắn được tặng trường cung bạch ngọc thì vô cùng vui vẻ mà nhìn tới nhìn lui, cả người Tần Tu Dật cũng giống như nhẹ đi vài phần.
Minh Hiên vô cùng hâm mộ, tấm tắc nói: “Nhị thúc, lần tới sinh thần của con, người cũng phải nhớ chuẩn bị một món bảo bối cho con đó, con… Con cũng muốn làm anh hùng! Không có vũ khí trên tay thì làm sao mà đánh địch?”
Dứt lời lại xúc một miếng bánh kem thật to nhét vào trong miệng, nhai nuốt một cách thích thú.
Tần Tu Viễn đột nhiên lên tiếng: “Ngươi còn chưa ăn xong sao, bản thân không khác gì quả tạ, còn muốn vũ khí gì nữa?”
Câu nói này chọc cho mọi người cười vang.
Tần Tu Dật như trút được gánh nặng, hắn ngước mắt lên tình cờ đụng phải ánh mắt của Vương thị thì sững người, sau đó hắn cũng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Vương thị trầm tĩnh không nói gì. Nàng nhìn Thanh Hiên đang khao khát mà vuốt nhẹ trường cung bạch ngọc, môi khẽ mấp máy, cuối cùng cũng không đành lòng chặt đứt phần tình cảm thúc cháu này.
Tặng lễ vật xong, mọi người liền vui vẻ bưng đĩa bánh kem của mình lên ăn. Tần Tu Dao ăn hết một miếng còn chưa thấy đủ, lại chạy tới cắt thêm một miếng nữa.
“Tẩu tẩu, bánh này làm như thế nào? Muội chưa từng ăn qua điểm tâm ngọt nào ngon tới như vậy!” Tần Tu Dao vừa ăn vừa khen không dứt lời.
Vương thị ngượng ngùng cười cười: “Các bước làm rất rắc rối, ta đã làm lần thứ hai rồi mà vẫn chưa nhớ được toàn bộ…”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Món ngon còn nhiều lắm, nếu như muội thích đồ ngọt, ngày khác ta lại làm cho muội.”
Tần Tu Dao hưng phấn mở to mắt: “Thật sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cười: “Đương nhiên là thật, chuyện này có gì khó đâu?”
Tần Tu Dao mừng rỡ muốn đi lên kéo tay nàng, kết quả bị nàng quệt cho một miếng kem dính đầy mũi.
Ở bên kia, Minh Hiên ăn nhiều, trên mặt cũng dính đầy kem, sau đó hắn không cần thìa nữa mà dùng tay bốc ăn. Hai tay hắn đầy kem, thấy Thanh Hiên còn đang nâng niu trường cung bạch ngọc, trên mặt hiện lên vẻ xấu xa chạy tới sau lưng Thanh Hiên, dùng sức nhảy lên, quệt một miếng kem trên tay lên mặt ca ca. Thanh Hiên giật mình, vội vàng đặt trường cung bạch ngọc trong tay xuống đuổi theo Minh Hiên.
“A! Tiểu tử thối này!” Thanh Hiên đuổi theo vài bước lại phát hiện trên tay chưa có “vũ khí”, liền quay trở lại tìm kem.
Miếng bánh kem cuối cùng đang ở trong tay Tần Tu Dao, nàng ấy bưng cái đĩa đầy ắp, khuôn mặt vô cùng thỏa mãn đang chuẩn bị ăn. Thanh Hiên không còn giữ phong thái như thường ngày mà hét lớn: “Tiểu cô, cho con mượn bánh kem một chút!”
“Cái này… Cái này chính là thứ mà chúng ta vừa mới làm sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn cong môi cười: “Đương nhiên rồi! Đại tẩu bỏ nhiều công sức hơn, hầu hết là do tẩu làm…”
Vương thị vừa nghe thấy nàng nói như vậy, biểu tình có chút khoan khoái: “Thì ra nấu nướng cũng không khó khăn…”
Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Nhưng những công đoạn sau sẽ khó khăn hơn một chút… Phần bánh nướng đã hoàn thành rồi, chúng ta mau làm lớp kem!”
Dứt lời, nàng lấy bánh bông lan vừa ra lò cắt ngang thành hai miếng hình tròn, sau đó đặt qua một bên. Rồi lại lấy hơn một cân kem bơ thả vào trong bát lớn, tiếp theo là đặt bát lớn trong thau đầy đá lạnh.
Lúc này cho thêm đường cát trắng vào trong kem bơ, hai màu trắng gần như hòa hợp thành một thể. Ở bước này, nếu như đường cát trắng không tan hết thì lúc ăn sẽ có cảm giác xạo xạo, mà hương vị ngọt ngào cũng không hoà quyện với nhau.
Đường Nguyễn Nguyễn liền nói: “Đại tẩu, muội giao kem bơ này cho Đại tẩu xử lý!”
Vương thị có chút hưng phấn mà xoa xoa hai tay lại vào nhau, nàng ấy cầm lấy đồ đánh trứng, bắt đầu đánh theo vòng tròn phần kem bơ trong bát.
Dù sao thì Đại tẩu cũng từng luyện qua công phu quất roi, lực tay này cũng không thể nói giỡn được, lực độ mỗi vòng đánh ra vừa đủ, làm cho người ta nhìn thấy cũng vô cùng yên tâm.
Đường Nguyễn Nguyễn ở bên cạnh tán thưởng: “Đại tẩu rất có thiên phú làm điểm tâm, sức mạnh và tốc độ đánh bông này ta không theo kịp…”
Thật ra Đường Nguyễn Nguyễn muốn nói: Có thể sánh ngang với máy đánh trứng bằng luôn rồi!
Vương thị nghe vậy nên càng nhiệt tình, trong chốc lát đã đánh bông kem bơ lên, sau đó bưng bát qua hỏi: “Như này đã được chưa? Ta cảm thấy chúng đã hoà quyện vào nhau rồi…”
Đường Nguyễn Nguyễn đưa mắt nhìn xem, nàng thấy kem bơ trong bát lớn bồng bềnh như đám mây trắng tinh khiết, nhẹ nhàng mềm mại, khiến người ta nhịn không được muốn lập tức quệt một miếng đưa vào miệng nếm thử.
Đường Nguyễn Nguyễn cố nén suy nghĩ trong đầu xuống, nàng rút đồ đánh trứng ra, cầm lấy bát lớn lắc lắc, kem bông trắng ngoan ngoãn nằm yên.
Sau đó, nàng lấy một miếng bánh bông lan vừa chia đôi lúc nãy ra, đặt lên mặt cái đĩa lớn. Bởi vì không có bàn xoay làm bánh cho nên nàng chỉ có thể để bánh nằm yên bất động, người làm bánh chuyển động xung quanh để phết kem lên.
Đường Nguyễn Nguyễn làm trước: “Đại tẩu, mau xem…” Nàng dùng dao phết kem để lấy một khối kem to đắp lên trên mặt miếng bánh bông lan vàng ruộm. Sau đó dùng dao phết kem cán mỏng khối kem này ra, chậm rãi phết đều.
Nàng đưa dao phết kem qua cho Vương thị, nói: “Đại tẩu, tẩu tới làm thử đi, dùng kem này phủ từng lớp từng lớp bên ngoài bánh là được, mặt trên thì dàn phẳng một chút, bởi vì lát nữa còn phải đặt một ít trái cây lên.”
Vương thị gật gật đầu, hai tay nhanh chóng tiếp nhận dao phết kem, học theo bộ dáng vừa rồi của Đường Nguyễn Nguyễn mà bắt đầu đắp lớp ngoài cho bánh. Nhưng dù sao nàng ấy cũng không thuận tay, cho nên lấy một khối kem lên, cảm thấy không thể phết đều được xung quanh phần đế bánh, mặt trên cũng không biết làm cách nào để cán cho phẳng, không khỏi có chút chán nản: “Nhìn thì dễ dàng, mà không nghĩ tới việc này khó như vậy!”
Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng động viên: “Đúng thật là không dễ dàng… Nhưng tỷ cũng đừng bỏ cuộc.”
Vương thị nghe vậy thì tiếp tục căng da đầu mà làm.
“Có thể là Đại tẩu lấy nhiều kem quá, chất đống lên nhau tất nhiên là không dễ cán phẳng được. Có đôi khi, cố gồng lên gánh vác quá nhiều lại không có cách nào hoàn thành tốt được như mong muốn.”
Vương thị nghe xong, không khỏi sửng sốt.
Ba năm qua, đúng là nàng ấy đã gồng gánh quá nhiều thứ trên lưng.
Tuy rằng trượng phu đã mất nhưng nàng ấy vẫn cố chấp bảo vệ tình cảm của hai người, bất tri bất giác đã trở thành chấp niệm…
Nàng quan tâm nhi tử nhưng lại dùng sai phương pháp, không đánh thì mắng, điều này lại càng khiến cho bọn hắn xa cách nàng hơn…
Không những làm cho mọi người xung quanh mình mệt mỏi mà ngay cả bản thân nàng ấy cũng vô cùng chán nản.
Nghĩ vậy, nàng ấy không khỏi quyết tâm, dùng dao phết kem gạt đi một tầng kem thừa, cả cái bánh kem cũng thấp đi một chút, nhưng có vẻ gọn gàng thanh thoát hơn rất nhiều.
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười gật gật đầu: “Đao pháp của đại tẩu thật lợi hại!”
Vương thị cũng có chút ngượng ngùng, nàng ấy tiếp tục dùng dao phết kem phủ đều quanh thành bánh. Mất một lúc lâu mới có thể làm cho toàn bộ kem trở nên mịn màng, thoạt nhìn cũng không khác những chiếc bánh kem trong tiệm bán là bao.
Đường Nguyễn Nguyễn vội tán dương: “Ta biết ngay là Đại tẩu có thể làm tốt mà, tẩu xem vừa mới gạt bớt ra, không phải đã thành công rồi sao?”
Chuyện trên đời, không phải cũng giống như thế này ư? Một lần lỡ làm không tốt cũng không sao, chỉ cần còn có cơ hội, vậy thì lần sau nhất định sẽ thành công. Nhưng nếu giữa đường từ bỏ thì chắc chắn sẽ không thu được kết quả gì.
Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi Vương thị: “Đại tẩu, Thanh Hiên thích ăn loại quả nào? Chúng ta có thể trang trí lên trên bánh kem.”
Vương thị nói: “Thanh Hiên thích ăn xoài, để ta bổ một ít.”
Dứt lời, nàng ấy liền chủ động mang xoài đi rửa sạch rồi gọt vỏ, cắt thành từng khối nhỏ nhắn hình hạt lựu rồi mới đưa cho Đường Nguyễn Nguyễn.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng không nhận lấy mà đưa đôi đũa qua cho nàng ấy: “Đại tẩu đến làm đi!”
Vương thị thấy phần kem đã được phết tới mịn màng đẹp mắt, nàng lại lo lắng mình làm không xong còn khiến cho bánh kem bị hư, liền đáp lại: “Ta làm không được đẹp mắt lắm…”
“Đại tẩu, đẹp mắt hay không thì cũng là một phần tâm ý của tẩu, đối với Thanh Hiên, hài tử được ăn món mà mẫu thân làm mới là điều hắn thích nhất.” Đường Nguyễn Nguyễn ra sức động viên nàng ấy.
Vương thị thử sức mấy lần, giờ phút này cũng có mấy phần tự tin vào bản thân, nàng ấy liền nói: “Vậy ta làm thử xem.”
Vương thị lại bỏ thêm một ít kem lên mặt, tỉ mỉ phết đều, dưới sự hướng dẫn của Đường Nguyễn Nguyễn mà cần thận bày biện mấy miếng xoài nhỏ lên mặt bánh.
Thật ra phần quả xoài này chính là nhân của bánh kem, làm xong tầng thứ nhất của bánh rồi đặt xoài vào, sau đó lại đắp lên một tầng bánh, tiếp tục phết kem lên trên. Làm như vậy thì lúc bánh kem hoàn thành mới có hương vị đa dạng phong phú, ngọt mà không ngấy.
Vương thị vẫn đang tiếp tục phết kem, động tác của nàng ấy chậm rãi, mỗi một động tác đều tỉ mỉ không dám cẩu thả.
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ bánh bông lan đã được phủ đều như một cái bánh hình trụ màu trắng sữa, mặt ngoài bóng mịn như ngọc, nhìn thôi cũng cảm thấy ngon ngọt tới cỡ nào.
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng!” Dứt lời, nàng liền bày dâu tây đã rửa sạch lên trên. Nàng lại mở cái rương của hồi môn ra tìm kiếm một lát, cuối cùng cũng tìm được một cái túi bắt kem, vì thế cho chút hỗn hợp nước dâu tây và kem vào trong túi.
Nàng đưa túi bắt kem qua cho Vương thị, nói: “Đại tẩu, trên mặt bánh kem sinh thần đều cần viết chữ, tẩu xem nên viết cái gì trên đó?”
Vương thị trầm ngâm một hồi, nhẹ nhàng xuống tay, viết mấy chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo trên đó. Đường Nguyễn Nguyễn xem xong quay ra nhìn nàng ấy, cả hai cũng nhau cười.
Hai người làm bánh vô cùng vui vẻ, bất chợt nghe được một tiếng kêu từ phía sau…
“Nguyễn Nguyễn…”
Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu lại, thì ra là Tần lão phu nhân cũng tới rồi.
“Mẫu thân đã tới!” Đường Nguyễn Nguyễn tươi cười đi qua phúc thân, Vương thị lại có chút bối rối.
Chuyện hôm qua, bây giờ nhớ lại nàng ấy vẫn còn cảm thấy khổ sở, dường như người chung quanh đều coi nàng như một nữ nhân điên cuồng…
Nhưng nàng cũng biết, hôm qua thật sự là nàng không đúng, lúc này lại không bỏ được sĩ diện mà gặp mặt mẫu thân. Nàng ngượng ngùng đứng tại chỗ phúc thân.
Tần lão phu nhân lại chủ động đi lên trước, đỡ nàng ấy lên rồi chỉ vào bánh kem trên bàn hỏi: “Ôi, đây là bánh gì? Ai làm vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn vội nói: “Mẫu thân, đây là bánh kem sinh thần, để làm lễ vật sinh thần cho Thanh Hiên. Là Đại tẩu đích thân làm đó!”
Vẻ mặt của Tần lão phu nhân tràn ngập kinh ngạc, nói: “Vân Vọng cũng có tay nghề tuyệt diệu như thế này sao? Trước kia sao ta lại không biết?”
Vương thị được khen như vậy lập tức đỏ mặt, nàng vội vàng xua tay nói: “Đều là do đệ muội làm… Cùng lắm thì con chỉ giúp mấy việc lặt vặt…”
Tần lão phu nhân nhẹ giọng: “Như vậy cũng rất tốt rồi! Sau này quen tay, nhất định có thể làm được tốt hơn! Sinh thần của ta, cũng muốn ăn bánh kem con làm!”
Bà khẽ cười nhìn trưởng tức phụ, dường như hoàn toàn quên mất những chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Vương thị nghe vậy, thụ sủng nhược kinh. Từ lúc tính tình của nàng đại biến thì quan hệ giữa nàng và mẹ chồng vẫn luôn không hoà thuận, đã rất lâu rồi không được thoải mái nói chuyện với nhau.
Vương thị hiểu ý, cười tiếp lời: “Vâng! Mẫu thân!”
Vương thị được mọi người ủng hộ lại càng thêm nghiêm túc mà bắt đầu chỉnh sửa bánh kem bên cạnh cho hoàn chỉnh.
Tần lão phu nhân cười cười, lại ý vị thâm trường mà nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Con đi cùng ta xem bên ngoài đã bố trí ổn chưa.”
Đường Nguyễn Nguyễn liền ngoan ngoãn đáp lời, nàng đỡ Tần lão phu nhân ra khỏi phòng bếp nhỏ.
“Chuyện đêm qua A Viễn đã nói với ta.” Vừa ra tới cửa phòng bếp nhỏ, Tần lão phu nhân nhẹ nhàng nói với Đường Nguyễn Nguyễn.
Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu: “Bệnh này của Đại tẩu, thật ra có chút liên quan đến hoàn cảnh sống, bầu không khí trong phủ của chúng ta vui vẻ thoải mái hơn một chút thì sau này tẩu ấy sẽ nhanh chóng hồi phục.”
Tần lão phu nhân sâu sắc nhìn nàng: “Hài tử này, thật có lòng!”
Đường Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng cười: “Người một nhà, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”
Tần lão phu nhân lại nói: “Nghe nói Thanh Hiên cùng Minh Hiên còn chưa biết tối nay sẽ mở yến tiệc sinh thần đâu, con làm cách nào để lừa bọn hắn ra ngoài?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Con xin tướng quân dẫn bọn hắn ra ngoài chơi…”
Tần lão phu nhân có chút nghi hoặc, ngay sau đó nhướng mày cười nói: “Ngày thường A Viễn ghét nhất là hài tử chơi đùa ầm ĩ, cũng chỉ có con mới có thể nói được hắn.”
Đường Nguyễn Nguyễn cũng không nghĩ tới Tần Tu Viễn lại thoải mái đáp ứng nàng như vậy, trong lòng nàng như có dòng nước ấm chảy qua.
Ý cười trên miệng Tần lão phu nhân lại càng sâu: “Nhưng mà, chuyện của A Viễn, con cũng nên để tâm một chút mới phải.”
Tần lão phu nhân biết bọn họ vẫn chưa viên phòng, hiện giờ thấy Đường Nguyễn Nguyễn làm cho người ta yêu thích như vậy, bà không khỏi hy vọng bọn họ mau chóng phát sinh tình cảm. Nhưng khổ nỗi nhi tử của bà là một khối băng vạn năm, bà cũng chỉ có thể trông chờ vào tức phụ chủ động thêm chút nữa.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng không biết Tần lão phu nhân đã nghĩ tới bước này, nàng chỉ cho rằng mẫu thân đang nhắc nhở nàng không đủ săn sóc đối với Tần Tu Viễn, liền nói: “Dạ, mẫu thân!”
Tần lão phu nhân vui tươi hớn hở nói: “Như vậy hôm nay nhất định sẽ cực kỳ náo nhiệt…”
Màn đêm buông xuống, phố xá đã lên đèn rực rỡ. Tần Tu Viễn bước nhanh về phía trước, trên lưng hắn là một thanh cung dài.
Đi được vài bước thì quay đầu lại nhìn, ngữ khí có chút không kiên nhẫn: “Sao lại đi chậm như vậy?”
Hai huynh đệ Minh Hiên và Thanh Hiên, mỗi người xách ba bốn con mồi, lại cõng thêm bao đựng cung tên, cố hết sức chạy theo phía sau. Vô tình lại bị bỏ lại khoảng cách khá xa.
“Tam thúc, con thật sự không đi nổi nữa…” Vẻ mặt Minh Hiên hiện rõ sự mỏi mệt, trong tay hắn là con gà rừng sắp bị kéo lê trên mặt đất.
Đối với một đứa nhỏ bảy tuổi mà nói, chạy nhảy hết một ngày, lại còn xách theo nhiều thứ như vậy, đi không nổi cũng hết sức bình thường.
“Đệ đệ, đệ đưa ta một con mồi của đệ, ta còn cầm giúp…” Tác phong của Thanh Hiên trước giờ đều như vậy, vô cùng cưng chiều đệ đệ.
“Ca ca, huynh đã cầm nhiều như vậy rồi, lại cầm thêm nữa chỉ sợ đến tay cũng bị gãy luôn…” Tuy Minh Hiên rất mệt, nhưng hắn vẫn không muốn ca ca chịu khổ.
Tần Tu Viễn không khỏi thả chậm bước chân, hắn nói: “Còn nói muốn tập võ, cầm con gà rừng đã đi không nổi rồi, thật sự là “tay trói gà không chặt”*.”
Minh Hiên nghe xong, tức khắc có chút buồn bực: “Tam thúc, ngoài mang cung tên của mình cũng có xách thêm cái gì nữa đâu, tất nhiên là đi nhanh hơn con rồi!”
Tần Tu Viễn nhàn nhạt nói: “Ta đã nói không cần mang hết con mồi trở về, mà ngươi lại nhất quyết phải ôm hết, nam nhân phải có trách nhiệm gánh vác quyết định của chính mình.”
Minh Hiên có chút tức giận nói: “Con chỉ muốn cho mọi người xem chiến lợi phẩm hôm nay của chúng ta! Hơn nữa trù nghệ của Tam thẩm tốt như vậy, giao gà rừng với thỏ hoang này vào tay thẩm ấy chắc hắn sẽ là món ngon mỹ vị rồi!”
Tần Tu Viễn nhướng mày nói: “Chủ ý này của ngươi quả thật to gan lớn mật! Dựa vào cái gì mà Tam thẩm phải nấu cho ngươi ăn?”
Ngoài miệng Tần Tu Viễn đang giễu cợt nhưng trong lòng hắn cảm thấy Minh Hiên hoàn toàn xem Đường Nguyễn Nguyễn trở thành thân nhân của mình rồi.
“Dựa vào… Dựa vào Tam thẩm thích con!” Minh Hiên cũng không biết lấy tự tin từ đâu ra, hắn chỉ là cảm thấy Tam thẩm đối đãi với hắn rất tốt.
Tần Vu Viễn chần chờ một lát, trên mặt không hiện ra hỉ nộ lên tiếng: “Nàng nói vậy sao?”
Hắn đi ở phía trước, lại dựng lỗ tai lên nghe người bên dưới đáp lại.
Minh Hiên vừa kéo lê bước chân, vừa nói: “Còn cần phải nói sao? Tam thẩm làm bánh Tart Trứng thì cho con ăn năm cái, người khác cũng chưa được ăn đâu!”
Lông mày của Tần Tu Viễn giật giật, hắn nhớ tới bộ dáng của Tần Trung cùng Tần Dũng ở trước mặt mình nhai bánh Tart Trứng “nhồm nhoàm rôm rốp.”
“Còn nữa… Tam thẩm làm bánh mochi matcha đậu đỏ, cái cuối cùng cũng để dành lại cho con!”
Tần Tu Viễn cả kinh: Đây là điểm tâm gì? Sao hắn lại không biết?
Khóe miệng của hắn khẽ mím chặt, không nói nữa, bước chân bất tri bất giác chậm lại một chút.
Minh Hiên lại thầm nói: “Hôm qua Tam thẩm còn chắn roi cho con… Không phải là thích con thì là gì?”
Tần Tu Viễn đột nhiên đứng yên, hắn hắn chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Có sức lực nói chuyện lại không có sức lực xách gà sao? Ta thấy ngươi vẫn còn chưa mệt lắm đâu!”
Dứt lời, hắn liền gỡ cung tên trên lưng xuống treo lên cổ Minh Hiên, sau đó nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.
Thân mình gầy yếu của Minh Hiên bị một thanh cung dài ép tới mức không đứng thẳng được, miệng phụng phịu, giọng nói mang theo vài phần nức nở: “Tam thúc bắt nạt người! Con sẽ nói hết cho Tam thẩm biết!”
Tần Tu Viễn cũng không biết tại sao bản thân lại không vui, tóm lại chỉ cần tưởng tượng đến việc nàng đối đãi với người khác tốt hơn hắn… Hắn có chút… bất bình.
Hắn không khỏi nhớ tới lúc trời tối thui hôm qua, bộ dáng nàng nhút nhát sợ hãi mà rúc vào trong ngực hắn. Rõ ràng lá gan của nàng rất nhỏ, nhưng bởi vì lo lắng cho an nguy của Đại tẩu, nàng lại vô cùng can đảm mà tới Phi Vân Các, kết quả còn bị cảnh tượng Đại tẩu thắt cổ tự vẫn dọa cho hồn vía lên mây…
Trong nháy mắt kia, nàng xem hắn như cọng rơm cứu mạng mà ôm chầm lấy, thân thể vừa thơm vừa mềm, làm người ta không tự chủ được đột nhiên sinh ra suy nghĩ muốn bảo hộ nàng.
Càng nghĩ khóe miệng Tần Tu Viễn càng cong lên.
Hắn quay đầu lại nhìn xem Minh Hiên, tiểu gia hỏa này còn đang lẩm bẩm: “Con nhất định phải nói cho Tam thẩm… Tam thúc ngược đãi chúng con…”
Tâm tình của Tần Tu Viễn đang tốt lên vài phần, bật cười: “Được rồi, Tam thúc giúp ngươi.”
Dứt lời, hắn liền quay đầu lại, đi vài bước đã tới trước mặt Minh Hiên. Minh Hiên cho rằng hắn đang muốn giúp mình, liền vui vẻ mà đưa gà rừng trong tay qua cho hắn.
Ai ngờ Tần Tu Viễn cúi người xuống xách hắn lên, kẹp hắn ở dưới nách, nói: “Như thế này sẽ không mệt nữa đúng không?”
Minh Hiên còn cầm theo con mồi trên tay, giờ phút này lại bị mất thăng bằng, hai chân đạp loạn trên không, không ngừng hô to: “Cứu mạng hu hu…!”
Thanh Hiên cũng dở khóc dở cười, chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Đệ đệ, sẽ nhanh chóng về đến phủ thôi, đệ kiên trì một chút.”
Dứt lời, hắn lại nhanh chân chạy theo để đuổi kịp bước chân Tần Tu Viễn.
……
Cuối cùng ba người cũng về tới phủ Trấn Quốc tướng quân, quản gia Tần thúc đang đứng ở cửa chờ đón bọn họ, Thanh Hiên thấy đèn lồng ở cửa đổi thành đèn lồng đỏ, liền tò mò hỏi: “Tần thúc, hôm nay trong phủ có chuyện vui gì sao?”
Tần thúc cười nói: “Tất nhiên là có chuyện vui rồi, mời tướng quân cùng hai vị tiểu công tử dời bước tới Phi Hiên Các.”
Tần Tu Viễn gật đầu.
Cuối cùng Minh Hiên cũng được tự do, hắn lập tức ném con mồi cho Tần thúc, sau đó lôi kéo Thanh Hiên chạy về phía Phi Hiên Các.
Hai hài tử này chạy cũng thật nhanh, Thanh Hiên là người đầu tiên bước vào sân viện Phi Hiên Các, vừa thấy cảnh tượng trước mắt, hắn liền ngây ngẩn cả người.
*Chỉ người quá yếu ớt, không làm được việc gì.
Chương 44: Ước nguyện
Minh Hiên đi ở phía sau thiếu chút nữa đụng phải ca ca, hắn vừa định ngẩng đầu lên oán trách thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Trong viện Phi Hiên Các treo đầy những chiếc đèn lồng đỏ nho nhỏ, từ bên ngoài sân kéo dài tới trung tâm, ánh sáng rực rỡ làm cho đêm đen bỗng chốc trở nên ấm áp lại vui tươi.
Bên dưới đèn lồng to treo ở giữa sân là một cái bàn dài trải vải đỏ, trên bàn còn được bày lên đủ loại thức ăn mỹ vị.
Đột nhiên tấm vải đỏ trên bàn động một cái, từ phía sau bàn có mấy người bước tới…
“Sinh thần vui vẻ!”
Thanh Hiên bị dọa sắp nhảy dựng lên, hắn chăm chú cẩn thận nhìn kỹ lại, thì ra là Tam thẩm, tiểu cô cô, còn có… mẫu thân. Vương thị bưng bánh sinh nhật trên tay, đang cười ôn nhu vui vẻ nhìn hắn. Trên bánh kem còn cắm mười ba cây nến đỏ không hơn không kém, đó cũng chính là số tuổi của Thanh Hiên.
Minh Hiên là người đầu tiên phản ứng lại: “Ca ca! Sinh thần vui vẻ!”
Thanh Hiên nghe đệ đệ gọi mới phục hồi tinh thần, hắn nhìn thấy tổ mẫu đang từ từ ngồi xuống ở chủ vị của bàn dài, mặt đầy ý cười nhìn hắn.
Thanh Hiên ngơ ngác hỏi: “Đây là… Vì… Vì sinh thần của con sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười tươi: “Tất nhiên rồi! Thanh Hiên, đây chính là bánh kem sinh nhật mà mẫu thân của con tự tay làm đó, mau tới xem!”
Tam thẩm đứng phía đối diện, vui vẻ vẫy tay về phía hắn. Thanh Hiên vội vàng chạy hai bước tới, bên trên bánh kem phủ đầy kem trắng, còn có rất nhiều quả dâu tây lớn, bên cạnh dâu tây là bốn chữ to được viết bằng mứt trái cây: “Sinh thần bình an.”
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy khí sắc của mẫu thân hôm nay rất tốt, giống như… Có chút bóng dáng của mẫu thân trong ký ức của hắn. Thanh Hiên khẽ nhếch môi, ngây ngốc nở nụ cười.
Vương thị đặt bánh kem lên bàn, nhẹ nhàng xoa xoa bả vai Thanh Hiên, nói: “Hài tử… Những chuyện trước đây là mẫu thân có lỗi với các con… Bắt đầu từ hôm nay, mẫu thân sẽ sống vui vẻ, nỗ lực làm một mẫu thân tốt…”
Thanh Hiên nghe xong, ý cười còn chưa tiêu tán thì vành mắt tức khắc đỏ lên, cánh mũi cũng có chút cay cay, nhìn về phía Vương thị: “Mẫu thân… Ngày thường đều do hài nhi không hiểu chuyện, luôn chọc cho người tức giận…”
Vương thị lắc đầu: “Không phải… Các con đều là những hài nhi ngoan của ta, là do ta không biết cách làm mẫu thân, hy vọng con và Minh Hiên, còn có cả phụ thân của các con ở trên trời… Đừng trách ta…”
Dứt lời, Vương thị cũng có chút nghẹn ngào.
Thanh Hiên thấy vậy, trong lòng không khỏi khó chịu, hắn chủ động duỗi tay ôm lấy cổ mẫu thân, vùi đầu vào cổ Vương thị: “Mẫu thân… Chúng con chưa bao giờ trách người… Người cũng không dễ dàng gì, nhi tử chỉ cảm thấy đau lòng cho mẫu thân…”
Vương thị cũng có chút cảm động, nhẹ nhàng ôm Thanh Hiên lại, nghẹn ngào nói: “Hài nhi ngoan…”
Cũng đã lâu rồi nàng không ôm hai nhi tử của mình, giờ phút này ôm hắn trong lòng đột nhiên phát hiện ra hắn đã sắp cao hơn nàng rồi, hài tử đang dần dần trưởng thành, trở thành một thiếu niên đội trời đạp đất.
Minh Hiên cũng lau nước mắt chạy tới: “Mẫu thân, con cũng là hài tử ngoan! Con cũng muốn ôm một cái!”
Vương thị nín khóc mỉm cười: “Tiểu hài tử này! Chỉ thích tham gia náo nhiệt.” Ngoài miệng tuy nói như vậy nhưng nàng vẫn đưa tay kéo Minh Hiên qua ôm hắn trước người mình.
Mẫu tử ba người cứ như vậy ôm chặt lấy nhau. Ba năm tranh chấp, hiềm khích, lạnh nhạt, giờ phút này đều đã tan thành mây khói. Bọn họ đoàn tụ dưới ánh đèn đỏ rực rỡ, giống như sắp bắt đầu lại một đoạn nhân sinh mỹ mãn.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy khung cảnh trước mặt, cũng không tránh được sống mũi cay cay, nước mắt chảy dài, nàng ngửa đầu ra muốn lén lau sạch dấu vết nhưng lại thấy trước mắt có một chiếc khăn tay trắng. Nàng mờ mịt ngẩng đầu, không biết Tần Tu Viễn đã đi tới bên cạnh nàng từ lúc nào. Trên khuôn mặt vẫn không chút biểu tình như cũ, hắn đưa khăn tay qua, dường như chiếc khăn này và hắn không có một phần quan hệ nào.
Đường Nguyễn Nguyễn lặng yên nhận lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau khô ước mắt: “Đa tạ!”
Tần Tu Viễn nói: “Khăn tay của ta đâu?”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe thấy liền đưa khăn tay trả lại cho hắn, hắn không nhận: “Ta nói chính là khăn tay nàng thêu cho ta đâu?”
Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn mới nhớ ra, lần trước đáp ứng thêu khăn tay cho hắn thì ngay lập tức cảm thấy có chút đau đầu. Nàng nhanh chóng tìm cớ: “Đợi thương thế của ta tốt hơn, ta sẽ thêu cho tướng quân một cái.”
Tần Tu Viễn mới nhớ ra trên người nàng còn vết thương chưa lành hẳn, liền nói: “Được, không vội!”
“Được rồi, được rồi! Ngày vui như vậy, đừng chỉ lo khóc!” Tiếng cười trong trẻo của Tần Tu Dao vang lên: “Chúng ta mau nếm thử bánh kem được không! Ta chờ không nổi nữa rồi!”
Đường Nguyễn Nguyễn vội nói: “Từ từ! Thanh Hiên cầu nguyện trước đã!”
Thanh Hiên ngượng ngùng buông mẫu thân ra, hắn nâng tay áo xoa xoa đôi mắt. Suy nghĩ một lát mới thốt ra: “Ta Tần Thanh Hiên, điều thứ nhất cầu cho quốc thái dân an, thứ hai mong cho thân nhân mạnh khỏe… Thứ ba… Xin cho mẫu thân mỗi ngày đều vui vẻ!”
“Ha ha ha!” Tần lão phu nhân vỗ tay cười to: “Thật sự là hài tử hiếu thuận!”
“Đại tẩu thật có phúc!” Đường Nguyễn Nguyễn cũng kéo cánh tay Vương thị, đứng ở bên cạnh thân thiết cười tươi.
Vương thị cong môi cười, trong mắt nàng lúc này ngập tràn hạnh phúc, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ gì giống như nữ nhân uất hận hôm qua.
Chỉ có Minh Hiên xụ mặt bĩu môi: “Sao ca ca lại không cầu cho đệ mỗi ngày đều vui vẻ!”
Thanh Hiên trợn mắt nói: “Đệ chỉ cần không bị đánh thì có ngày nào không vui?”
“Ha ha ha…” Mọi người bị chọc ôm bụng cười to.
Trên mặt Tần Tu Viễn cũng hiện rõ ý cười, nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở trên người Đường Nguyễn Nguyễn. Nữ tử này, mỗi một cái nhíu mày hay một nụ cười đều không thể khiến cho người khác rời mắt được thế này?
Đường Nguyễn Nguyễn lên tiếng: “Chúng ta tới cắt bánh kem đi, nếm thử tay nghề của Đại tẩu như thế nào!”
Thải Vi liền bưng một chiếc đĩa có con dao dùng để cắt bánh lên, Tần lão phu nhân thấy mọi người đều đang vây quanh bánh kem, bà lặng lẽ lùi về phía sau.
Bà kéo Ngô ma ma tới một bên hỏi: “Sao A Dật vẫn còn chưa tới?”
Ngô ma ma thấp giọng nói: “Nô tỳ phái người đi mời rồi, nha đầu Minh Tuyết nói Nhị công tử thân thể không khỏe, cho nên không tới được.”
Tần lão phu nhân nhíu mày: “Cũng không thấy ai mời đại phu…”
Bà nhìn nhìn Vương thị, tinh thần của Vương thị hôm nay tốt hơn so với ngày thường rất nhiều. Nhưng cái chết của A Thệ, dù sau cũng là nút thắt giữa nàng ấy và A Dật, Tần lão phu nhân cũng không biết làm sao mới có thể tháo gỡ chuyện này.
Bà khẽ thở dài một cái, nói: “Thôi, hy vọng thời gian có thể làm mọi thứ nguôi ngoai.”
“Tổ mẫu, ăn bánh kem đi!” Thanh Hiên cung kính bưng bánh kem đã cắt xong tới trước mặt Tần lão phu nhân.
“Ngoan!” Tần lão phu nhân cười ha hả tiếp nhận.
Bà nhìn chăm chú cái đĩa nhỏ trước mặt, trên đó là một miếng bánh kem được cắt thành hình quạt có một lớp kem trắng bao bọc bên ngoài, mặt trên bánh kem đính một quả dâu tây thật to. Mặt cắt có thể nhìn thấy ba tầng bánh màu vàng xen kẽ với hai lớp nhân xoài, thoạt nhìn rất phong phú.
Bà dùng thìa nhỏ nhẹ nhàng xúc một khối kem màu trắng lên: Ôi, sao lại mềm như vậy?
Giống y như cục bông nhưng lại còn mềm mịn hơn cả bông, dùng thìa ấn nhẹ xuống lớp kem đã thấy tràn ra, Tần lão phu nhân có chút không biết làm sao. Bà liền đưa thìa dính kem vào trong miệng ăn sạch, kem tươi mềm mại lập tức tan ra, còn chưa thực sự nhấm nháp thì đầu lưỡi đã bị vị ngọt này lấp đầy.
Tần lão phu nhân vừa lòng khoan khoái thở ra: “Cái thứ trắng trắng này gọi là gì? Thật sự ăn rất ngon!”
Tần lão phu nhân đã lớn tuổi, vị giác cũng giảm bớt phần nào, ngày thường chỉ ăn uống thanh đạm, lâu ngày được ăn chút điểm tâm ngọt cho nên yêu thích không muốn buông tay.
“Mẫu thân, đây gọi là kem.” Vương thị đứng ở một bên ôn nhu đáp.
“Mẫu thân có thể phết kem lên bánh rồi ăn chung với nhau, mùi vị còn ngon hơn nữa! Giống như vậy…” Đường Nguyễn Nguyễn cũng bưng lên một đĩa bánh kem, sau đó làm mẫu, nàng dùng cái thìa xúc một miếng bánh nhỏ bỏ vào miệng.
Cả khuôn mặt của nàng vì ăn ngon mà sáng bừng lên, khóe miệng còn dính một chút kem, nàng nhai nhai, rồi lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm miếng kem kia cuốn vào trong miệng.
Tần lão phu nhân cảm thấy có chút buồn cười, cũng học theo bộ dáng của nàng, xúc một thìa bánh kem bỏ vào miệng. Kem vừa tiếp xúc với độ ấm trong khoang miệng liền mềm ra thành nước ngọt dịu nhẹ, bám vào bánh ngọt thơm ngát bốn phía, bánh ngọt này vô cùng tinh tế, vừa dày đặc vừa bông xốp.
Nhai hai ba miếng, phần nhân xoài mềm mềm cũng được đẩy tới, thấm vào ruột gan mang lại cảm giác sảng khoái, một lần nữa khiến cho vị ngọt trong miệng thăng hoa tới cả môi và răng cũng cảm nhận được rõ ràng.
“Thật tuyệt vời!” Tần lão phu nhân tấm tắc tán thưởng.
Trong lòng bà biết bánh này nhất định không phải một mình Vương thị có thể làm được, cho nên cũng đưa ngón tay cái về phía Đường Nguyễn Nguyễn.
Đường Nguyễn Nguyễn thẹn thùng cười cười, nàng tiếp tục mân mê đĩa bánh kem trên tay mình. Tần Tu Viễn thu hết vào trong ánh mắt, ý cười trên mặt hắn càng ngày càng đậm.
…..
Lúc này bên ngoài cửa Phi Hiên Các, có một bóng dáng cao lớn lạnh lùng đang đứng dưới ánh trăng. Hắn mặc một thân áo choàng trắng như tuyết, tay áo bên phải trống trơn bất lực rũ xuống, tay trái cầm theo chiếc cung dài bằng bạch ngọc trắng nõn. Hắn nhìn về phía sân viện đèn đuốc sáng trưng đang vô cùng náo nhiệt, hoàn toàn không có vẻ phù hợp với thân ảnh cô độc của hắn.
Tần Tu Viễn lập tức cảm giác được có người bên ngoài, vô thanh vô tức đi ra ngoài xem xét. Hắn còn chưa nhìn thấy người tới đã bị trường cung trên tay đối phương hấp dẫn trước.
Trường cung trắng như tuyết, trong màn đêm, bạch ngọc phát ra ánh sáng lấp lánh. Tần Tu Viễn lên tiếng: “Sao Nhị ca không vào trong?”
Tần Tu Dật cười chua chát: “Không muốn làm các ngươi mất hứng.”
Dứt lời, hắn nhìn vào trường cung bạch ngọc trên tay trái rồi nói: “Đây là phần thưởng do bệ hạ ban tặng vì năm ấy ta bắn trúng Lục hoàng tử của Bắc Tề.” Trên mặt hắn gợn lên một chút tự hào.
Năm ấy hắn ở trên chiến trường gặp Lục hoàng tử của Bắc Tề lãnh binh ra trận, hắn dùng một mũi tên bắn trúng mắt trái của đối phương, người kia đau đớn tới mức ngã ngựa, suýt nữa thì bỏ mạng. Một mũi tên phong hầu, danh hiệu đệ nhất thần tiễn của Đại Minh cũng bắt đầu từ đây mà gắn liền với tên tuổi của Tần Tu Dật.
Tần Tu Dật nhẹ nhàng vuốt nhẹ thanh trường cung, nói: “Dù sao cũng không dùng được nữa, ra muốn tặng trường cung này cho Thanh Hiên.”
Tần Tu Viễn khá bất ngờ, trường cung này chính là cống phẩm Tây Vực tiến cống, nhìn thì giống như do bạch ngọc chế thành, nhưng thật sự rất cứng cáp, dẻo dai còn gấp mười lần những cung tên thông thường, có thể không tốn sức mà bắn xa phạm vi ngoài trăm dặm. Thứ này vẫn luôn được treo ở thư phòng của Tần Tu Dật, giống như tâm can bảo bối của hắn.
Tần Tu Dật đưa trường cung bạch ngọc qua cho Tần Tu Viễn rồi nói: “Làm phiền Tam đệ thay ta chuyển cho Thanh Hiên.”
Tần Tu Viễn nâng mắt lên, vẻ mặt kiên định nói: “Thứ quan trọng như vậy, Nhị ca vẫn nên tự mình tặng cho Thanh Hiên đi.”
Tần Tu Dật không nghĩ sẽ bị cự tuyệt, nháy mắt có chút ngơ ngẩn, hắn lắc lắc đầu: “Đệ biết rõ Đại tẩu đối với ta…”
“Nhị ca tới rồi sao?” Giọng nữ tử ngọt ngào mềm mại vang lên.
Tần Tu Dật ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn vừa ra, liền gật đầu: “Đệ muội!”
“Sao Nhị ca tới muộn như vậy? Mọi người đều đang chờ ở bên trong.” Đường Nguyễn Nguyễn cũng không biết rõ ràng lắm chuyện giữa Tần Tu Dật cùng Đại tẩu, cho nên nhiệt tình mời hắn vào trong.
Tần Tu Dật miễn cười cười: “Thôi, các ngươi cứ vui vẻ đi.”
“Nhị ca, cũng tới rồi, đừng bỏ lỡ bánh sinh thần của Thanh Hiên!” Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn vô cùng nhiệt tình, mắt hạnh nhấp nháy, chân thành tha thiết làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
Tần Tu Viễn cũng thêm vào: “Nhị ca đừng chối từ nữa.”
Tần Tu Dật liền ỡm ờ bước vào Phi Hiên Các. Nhìn thấy khung cảnh giăng đèn kết hoa trong sân, đáy lòng hắn cũng sinh ra vài phần ấm áp, hắn không khỏi đánh giá bên trong một vòng.
“Nhị thúc!” Thanh Hiên thấy Tần Tu Dật tới, từ phía xa đã chạy lên đón.
Từ nhỏ hắn đã đi theo phụ thân học cưỡi ngựa bắn cung, hắn biết tài cưỡi ngựa của phụ thân là giỏi nhất, mà Nhị thúc lại đứng hàng nhất về cung tiễn. Trong lúc hắn luyện tập bắn cung, cũng thường xuyên đi thỉnh giáo Nhị thúc.
“Ồ! Nhị thúc! Cái này không phải là bảo bối của thúc sao?” Minh Hiên cũng đi tới trước mặt Tần Du Dật, hai mắt hắn sáng lên nhìn chằm chằm trường cung trong tay hắn.
Minh Hiên vươn cánh tay nhỏ ra muốn sờ sờ một chút, nhưng nghĩ lại ngày thường Nhị thúc không cho ai đụng tới trường cung này nên chỉ có thể từ bỏ.
Tần Tu Dật sờ sờ đầu Minh Hiên, lại nói với Thanh Hiên: “Thanh Hiên, sinh thần vui vẻ!”
Thanh Hiên đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ: “Đa tạ Nhị thúc!”
Vương thị đứng ở một bên, nàng thấy Tần Tu Dật tới thì tâm tình có chút phức tạp. Tần lão phu nhân nhìn ra nội tâm của nàng đang rối rắm, lập tức kéo nàng ngồi xuống, vỗ vỗ mu bàn tay nàng để trấn an.
Năm đó Tần Tu Thệ vì cứu Tần Tu Dật mà chết, nhưng tình huống cụ thể như thế nào thì không ai biết. Vương thị lại không ngừng thúc ép hắn nói ra chuyện đó, vậy mà hắn cũng không chịu nói, chọc cho Vương thị càng thêm tức giận.
Tần lão phu nhân vẫn luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng bà cũng không có cách nào bảo Tần Tu Dật nói ra. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, chợt nghe Tần Tu Dật nói.
“Thanh Hiên, bây giờ con đã trưởng thành, dù sao cũng phải có một món binh khí trong tay.”
Tần Tu Dật nâng niu trường cung bạch ngọc trong tay, nói: “Năm đó thúc mười tám tuổi, ở trên chiến trường bắn một mũi tên trúng mắt trái của hoàng tử Bắc Tề, sau đó Tần gia chúng ta liền thừa thắng xông lên, đánh cho quân địch tan rã…”
Trên mặt hắn dường như có chút cảm xúc tự hào mờ nhạt, sau đó lại tiếp tục nói: “Lúc khải hoàn hồi kinh, Hoàng thượng đã ban thưởng cho thúc thanh trường cung bạch ngọc này xem như khen ngợi.”
Hắn thu lại cảm xúc, chậm rãi giơ tay lên, đưa trường cung bạch ngọc tới trước mặt Thanh Hiên: “Bây giờ Nhị thúc lấy nó làm lễ vật sinh thần tặng cho con. Mong rằng tương lai con ở trên chiến trường cũng có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bách chiến bách thắng.”
Thanh Hiên kinh hỉ không thôi, lại có chút không đám tin, hắn từ chối: “Nhưng mà Nhị thúc, đây chính là thứ do Hoàng thượng ngự ban cho người, làm sao Thanh Hiên có thể đoạt vũ khí yêu thích của Nhị thúc!”
Tần Tu Dật cười cười: “Bây giờ ta như vậy… Đã không bắn tiễn được rồi. Trường cung bạch ngọc này ban đầu cũng không phải muốn ban cho ta, mà là ban cho anh hùng có thế lấy một địch trăm, hộ quốc hộ dân.”
Thanh Hiên ngẩn ra, biểu tình của hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Thanh Hiên, con có thể làm được không?” Tần Du Dật nhẹ nhàng hỏi, ngữ khí còn mang theo vài phần mong đợi.
“Con có thể!” Thanh Hiên trịnh trọng gật đầu, hắn không chần chờ mà khom người đưa hai tay qua tiếp nhận trường cung bạch ngọc: “Đa tạ Nhị thúc đã khích lệ!”
Hắn được tặng trường cung bạch ngọc thì vô cùng vui vẻ mà nhìn tới nhìn lui, cả người Tần Tu Dật cũng giống như nhẹ đi vài phần.
Minh Hiên vô cùng hâm mộ, tấm tắc nói: “Nhị thúc, lần tới sinh thần của con, người cũng phải nhớ chuẩn bị một món bảo bối cho con đó, con… Con cũng muốn làm anh hùng! Không có vũ khí trên tay thì làm sao mà đánh địch?”
Dứt lời lại xúc một miếng bánh kem thật to nhét vào trong miệng, nhai nuốt một cách thích thú.
Tần Tu Viễn đột nhiên lên tiếng: “Ngươi còn chưa ăn xong sao, bản thân không khác gì quả tạ, còn muốn vũ khí gì nữa?”
Câu nói này chọc cho mọi người cười vang.
Tần Tu Dật như trút được gánh nặng, hắn ngước mắt lên tình cờ đụng phải ánh mắt của Vương thị thì sững người, sau đó hắn cũng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Vương thị trầm tĩnh không nói gì. Nàng nhìn Thanh Hiên đang khao khát mà vuốt nhẹ trường cung bạch ngọc, môi khẽ mấp máy, cuối cùng cũng không đành lòng chặt đứt phần tình cảm thúc cháu này.
Tặng lễ vật xong, mọi người liền vui vẻ bưng đĩa bánh kem của mình lên ăn. Tần Tu Dao ăn hết một miếng còn chưa thấy đủ, lại chạy tới cắt thêm một miếng nữa.
“Tẩu tẩu, bánh này làm như thế nào? Muội chưa từng ăn qua điểm tâm ngọt nào ngon tới như vậy!” Tần Tu Dao vừa ăn vừa khen không dứt lời.
Vương thị ngượng ngùng cười cười: “Các bước làm rất rắc rối, ta đã làm lần thứ hai rồi mà vẫn chưa nhớ được toàn bộ…”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Món ngon còn nhiều lắm, nếu như muội thích đồ ngọt, ngày khác ta lại làm cho muội.”
Tần Tu Dao hưng phấn mở to mắt: “Thật sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cười: “Đương nhiên là thật, chuyện này có gì khó đâu?”
Tần Tu Dao mừng rỡ muốn đi lên kéo tay nàng, kết quả bị nàng quệt cho một miếng kem dính đầy mũi.
Ở bên kia, Minh Hiên ăn nhiều, trên mặt cũng dính đầy kem, sau đó hắn không cần thìa nữa mà dùng tay bốc ăn. Hai tay hắn đầy kem, thấy Thanh Hiên còn đang nâng niu trường cung bạch ngọc, trên mặt hiện lên vẻ xấu xa chạy tới sau lưng Thanh Hiên, dùng sức nhảy lên, quệt một miếng kem trên tay lên mặt ca ca. Thanh Hiên giật mình, vội vàng đặt trường cung bạch ngọc trong tay xuống đuổi theo Minh Hiên.
“A! Tiểu tử thối này!” Thanh Hiên đuổi theo vài bước lại phát hiện trên tay chưa có “vũ khí”, liền quay trở lại tìm kem.
Miếng bánh kem cuối cùng đang ở trong tay Tần Tu Dao, nàng ấy bưng cái đĩa đầy ắp, khuôn mặt vô cùng thỏa mãn đang chuẩn bị ăn. Thanh Hiên không còn giữ phong thái như thường ngày mà hét lớn: “Tiểu cô, cho con mượn bánh kem một chút!”