Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28-30
Chương 28: Món ăn trị bệnh
“Cái này… Con vừa nói đây là thứ gì?” Đường phu nhân run giọng hỏi, đôi mắt ảm đạm lúc này dường như sáng lên vài phần. Vừa rồi bà uống trà trước, sau đó ăn Chocolate. Vị đắng trong miệng bị Chocolate dần dần tan chảy ngọt ngào cùng ấm áp xua tan. Giống như một căn phòng sương mù đã lâu được chiếu ánh nắng mặt trời, cũng giống như đất khô đã lâu được một cơn mưa nhẹ nhàng tưới mát… Đường Nguyễn Nguyễn có chút bất an: “Đây là Chocolate. Mẫu thân, có gì không ổn sao?”
Đường phu nhân yếu ớt cười cười, bà cảm thán: “Không có gì là không ổn, Nguyễn Nguyễn nhà ta cũng chưa bao giờ xuống bếp mà có thể làm được món điểm tâm ngon như vậy, thật sự không dễ dàng chút nào.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, đột nhiên mũi nàng có chút chua xót. Trong lúc sống ở hiện đại, nàng mơ ước nghe mẹ nói điều đó. Nàng nén nghẹn ngào: “Vâng… Mẫu thân thích thì ăn nhiều một chút.”
Đường phu nhân từ ái nhìn nàng một cái, chính bà cũng cố sức giơ tay lên, cầm lấy Chocolate, tiếp tục đưa vào miệng. Đã thật lâu bà không muốn ăn gì, nhìn thấy đồ ăn đã cảm thấy khó chịu, vốn dĩ nghĩ đời này cứ như vậy mà chết đi, cũng không sao cả… Mà trước mắt bà hiện giờ có nữ nhi ngoan ngoãn, có điểm tâm ngọt ngào, lại một lần nữa đánh thức khát vọng sống của bà. Đường phu nhân ăn rất chậm, nhưng đã ăn xong hai viên Chocolate, cũng không có cảm thấy ghê tởm. Mặc dù Chocolate không thể dùng để ăn thay cơm, nhưng có thể bổ sung một chút năng lượng, đó là một chuyện tốt. Đường Nguyễn Nguyễn cao hứng nói: “Mẫu thân ăn được là tốt rồi, ăn ít nhưng ăn nhiều bữa, chậm rãi khôi phục khẩu vị, bệnh cũng nhanh chóng thuyên giảm.”
Đường phu nhân ăn được một chút, dường như tinh thần cũng tốt hơn, bà mỉm cười xoa xoa gương mặt của Đường Nguyễn Nguyễn: “Nương biết rồi, con là hài tử hiếu thuận nhất trên đời…” Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn ấm áp, nàng đang muốn mở miệng thì đột nhiên nghe được bên ngoài một tiếng giận dữ…
“Người ở viện này chết đâu hết rồi?”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe thấy giọng nói đó đã cảm giác người tới không có ý tốt, nàng liếc nhìn Thải Vi, để nàng ấy đi ra ngoài xem. Thải Vi đi tới trung đình của Ngọc Quỳnh Uyển đã gặp được Đường Doanh Doanh cùng nha hoàn Bảo Ngân bên người nàng ta. Thải Vi có chút nghi hoặc, hai người này không phải vừa mới ra cửa, muốn đến tướng phủ gặp Lưu công tử sao?
Bảo Ngân thấy Thải Vi đến thì khinh thường nói: “Sao lại là ngươi? Sao Đại tiểu thư lại không đi ra?”
Thải Vi có chút không vui: “Chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng để cho tiểu thư nhà ta ra gặp sao?” Lời này của nàng ấy thoạt như nói cho Bảo Ngân nghe nhưng trên thực tế là đang đánh vào mặt mũi của Đường Doanh Doanh. Sắc mặt Đường Doanh Doanh hơi sững lại, đôi mắt đẹp của nàng ta lạnh lùng nhìn Thải Vi: “Bản tiểu thư cũng không xứng sao?”
Trong lòng Thải Vi biết các nàng đến để gây chuyện cho nên cũng không muốn dây dưa với các nàng, chỉ nói: “Nhị tiểu thư tất nhiên là khác rồi. Nhưng Đại tiểu thư đang ở bên trong cùng phu nhân, chỉ sợ lúc này không thể gặp Nhị tiểu thư.”
Đường Doanh Doanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu ta nhất định phải gặp thì sao? Ta có món nợ này, nhất định phải tìm nàng ta tính sổ!”
Thải Vi thấy nàng ta giống như đang hưng sư hỏi tội mà tới, càng không dám để nàng ta đi vào: “Nhị tiểu thư, xin hãy tự trọng, đừng làm nô tỳ khó xử…”
Thải Vi ngăn cản như đổ thêm dầu vào lửa, lại cho nàng ta tức giận…
Nửa canh giờ trước, Lưu Thanh ở tướng phủ mới ngăn nàng ta một hồi. “Doanh Doanh tiểu thư, công tử nhà ta tịnh dưỡng không muốn gặp khách, người trở về đi…”
Trên mặt Đường Doanh Doanh không lộ ra biểu cảm gì nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận. Hôm nay nàng ta dẫn Bảo Ngân đến tướng phủ, chính là vì thăm Lưu Thư Mặc bị bệnh. Nhưng Lưu Thư Mặc lại tránh mà không gặp. Đường Doanh Doanh hỏi: “Lưu Thanh, ngươi hãy nói thật cho ta biết. Rốt cuộc Thư Mặc ca ca làm sao vậy?”
Lưu Thanh vốn dĩ đang phiền lòng vì Lưu Thư Mặc sinh bệnh, nhưng chuyện bọn họ đến phủ Học sĩ không thể để cho người khác biết, đang khó chịu vì không có chỗ nói ra. Đường Doanh Doanh vừa hỏi, hắn liền nói như máy hát: “Ngày hôm trước… Công tử lén tới phủ Học sĩ, sau khi gặp Nguyễn Nguyễn tiểu thư… Lúc trở về liền sinh bệnh, càng ngày càng nghiêm trọng.”
Đường Doanh Doanh nhíu mày, Thư Mặc ca ca đã tới rồi sao?
Nàng ta tự hỏi: “Tại sao huynh ấy lại lén lút đến phủ Học sĩ?”
Lưu Thanh không biết Đường Doanh Doanh cũng một lòng với Lưu Thư Mặc cho nên kể hết chuyện ngày đó xảy ra: “Ai! Còn không phải là vì Nguyễn Nguyễn tiểu thư sao! Từ lúc có tin tiểu thư phải gả đến phủ Trấn Quốc tướng quân, công tử liền khí huyết công tâm, còn bị nhiễm phong hàn, bệnh đến không dậy nỏi. Ngày hôm trước tiểu thư về lại mặt, công tử không màng thân thể bệnh tật của mình, vẫn đau khổ chờ đợi ở bên ngoài cửa lớn phủ Học sĩ hơn một canh giờ, chỉ vì muốn gặp tiểu thư một chút… Kết quả, Đại tiểu thư cũng không thèm liếc mắt nhìn công tử một cái!”
Đường Doanh Doanh nghe xong, trong lòng ghen tuông nhưng trên mặt lại cực lực nhẫn nại: “Vậy tỷ tỷ có nói gì không?”
Lưu Thanh lộ ra vẻ mặt bất bình: “Nguyễn Nguyễn tiểu thư lại không nói cái gì, thế nhưng Đại tướng quân thì khinh người quá đáng! Công tử nhà ta đường đường là trưởng tử của Tể tướng, lại bị hắn nhục mạ…”
Đường Doanh Doanh đăm chiêu, nàng ta truy hỏi: “Hắn ta nhục mạ Thư Mặc ca ca như thế nào?”
Lưu Thanh chần chờ một lát, hắn ý thức được mình nói nhiều nên chỉ đáp: “Không, không có gì… Doanh Doanh tiểu thư đừng hỏi nữa.”
Đường Doanh Doanh thấy thế thì thay đổi sang vẻ mặt đồng tình: “Thư Mặc ca ca đáng thương…”
Nàng ta quen dỗ dành người khác, lại còn lộ ra vẻ mặt thành khẩn nhìn Lưu Thanh, ôn nhu nói: “Trong khoảng thời gian này, cũng vất vả cho ngươi.”
Tâm tính Lưu Thanh đơn thuần, nghe xong lời này thì cảnh giác cũng buông xuống vài phần, hắn cảm thán nói: “Doanh Doanh tiểu thư, người cũng biết lúc trước công tử nhà tiểu nhân đối đãi với Nguyễn Nguyễn tiểu thư tốt cỡ nào đúng không! Ngài ấy thậm chí còn tặng vòng ngọc tổ truyền của mẫu thân lưu lại cho Nguyễn Nguyễn tiểu thư làm tín vật! Nguyễn Nguyễn tiểu thư vừa thành hôn xong, mà giống như thay đổi thành một người khác vậy?”
Trong lòng Lưu Thanh, công tử nhà mình và Đường Nguyễn Nguyễn đã sớm là một đôi trời sinh, Đường Nguyễn Nguyễn gả cho người khác, lại không niệm tình cũ, chính là người phản bội. Trong lòng Đường Doanh Doanh run lên, nàng ta ghen tị, nhưng nàng ta lại có thể khống chế chính mình, giả bộ kinh ngạc nói: “Thật sao? Tỷ tỷ cũng thật quá đáng… Thế nhưng nếu tỷ tỷ đã gả cho người khác rồi, ngươi làm thư đồng bên cạnh Thư Mặc ca ca thì vẫn phải khuyên huynh ấy sớm buông xuống mới tốt.”
Lưu Thanh gật đầu, hắn ngây thơ cười: “Vẫn là Doanh Doanh tiểu thư đối tốt với công tử nhà ta.”
Đường Doanh Doanh nhân cơ hội thăm dò: “Nếu Thư Mặc ca ca bị bệnh, lại còn đang thương tâm như vậy… Không bằng ngươi giúp ta bẩm báo một chút, ta tới an ủi huynh ấy?”
Lưu Thanh yên lặng lắc đầu: “Doanh Doanh tiểu thư, công tử nhà tiểu nhân là một người cố chấp, ngoài Nguyễn Nguyễn tiểu thư… Bây giờ ngài ấy không muốn gặp ai cả, nếu không ngày khác người lại đến…”
Đường Doanh Doanh vô công mà trở về. Nàng ta càng nghĩ càng tức giận, dựa vào cái gì mà Đường Nguyễn Nguyễn có thể lấy được trái tim của Thư Mặc ca ca? Nàng ta thua kém tỷ tỷ ở điểm nào? Cũng đã gả cho người khác rồi mà còn làm cho huynh ấy nhớ mãi không quên?
Nàng ta đột nhiên nhớ tới lúc này Đường Nguyễn Nguyễn còn ở phủ Học sĩ, liền tức giận muốn tới tìm nàng tính sổ…
Giờ phút này Đường Doanh Doanh nhìn Thải Vi, lửa giận càng cháy càng lớn mạnh: “Ngươi là cái thá gì? Chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám ngăn cản bản tiểu thư?”
“Nhị tiểu thư, người không thể xông vào!” Thải Vi vẫn đứng chắn ở cửa.
“Bảo Ngân, đánh cho ta!” Vẻ mặt Đường Doanh Doanh tàn nhẫn ra lệnh.
“Bốp!”
Bảo Ngân đã sớm không vừa mắt Thải Vi, được lệnh nên đã dùng hết sức tát một cái thật mạnh xuống mặt Thải Vi. Thải Vi đau đớn che mặt, nhưng vẫn nàng ấy vẫn chắn ngang trước cửa, nàng không thể để tiểu thư ra ngoài cho người khác khi dễ được, nhưng mà nàng cũng tự biết một mình nàng ở đây ngăn cản Đường Doanh Doanh, không khác gì lấy trứng chọi đá. Nàng oán hận nhìn Đường Doanh Doanh, nhưng không dám nói chuyện.
Đường Doanh Doanh nói: “Tránh ra cho ta!”
Thải Vi vẫn quật cường: “Nhị tiểu thư! Đại tiểu thư không phải là người mà tiểu thư có thể tùy ý làm nhục! Nếu người còn như vậy, nô tỳ lập tức kêu hạ nhân tới!”
Đường Doanh Doanh cười khẽ: “Ha ha ha, ngươi còn dám kêu người tới sao… Đừng nói hôm nay phụ thân không có trong phủ, cho dù ông ấy có ở đây…”
“Thì ông ấy sẽ rất hổ thẹn vì đã sinh ra ngươi!” Cánh cửa sau lưng Thải Vi mở ra.
Chương 29: Bênh vực người mình (Thượng)
Đường Nguyễn Nguyễn khép cửa lại, những chuyện huyên náo bên ngoài này, không thể làm phiền đến mẫu thân.
Đường Doanh Doanh nói: “Ôi, cuối cùng tỷ tỷ cũng ra ngoài, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ trốn trong đó cả đời chứ!”
Thấy Đường Nguyễn Nguyễn không nói lời nào, nàng ta lại châm chọc: “Cũng phải thôi, thân thể mẫu thân đại nhân nhà ngươi suy yếu như vậy, gặp mặt lần này, không biết chừng lần sau…”
“Ngươi đang nói gì vậy?” Đường Nguyễn Nguyễn nhíu chặt lông mày, chuẩn bị đứng ra nói chuyện phải trái cùng nàng ta.
“Tiểu thư, không cần…” Thải Vi kéo nàng lại, lo lắng lắc đầu, ý bảo nàng hãy nhẫn nại.
Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu nhìn về phía Thải Vi, trên khuôn mặt trắng nõn của nàng ấy có dấu năm ngón tay đỏ hồng như ẩn như hiện.
Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn hơi xúc động, nàng hỏi: “Sao lại như thế này?”
Thải Vi nói: “Tiểu thư, nô tỳ… Nô tỳ không có việc gì” Nàng ấy cảm giác được hôm nay Đường Doanh Doanh sẽ không dễ dàng buông tha cho các nàng như vậy, liền nói: “Chúng ta nhanh chóng trở về phủ Trấn quốc tướng quân thôi!”
Trước kia ở trong phủ, Đường Doanh Doanh luôn khi dễ Đường Nguyễn Nguyễn đến khóc mới thôi, mà Đường Nguyễn Nguyễn tính tình nhu nhược, không có người chống đỡ, cũng không dám lên tiếng.
Mà Đường các lão lại chưa bao giờ quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn này, tìm ông ta cũng vô dụng.
Đường Nguyễn Nguyễn không trả lời nàng ấy mà nhìn về phía Bảo Ngân, thần sắc lạnh băng: “Là ngươi đánh sao?”
Bảo Ngân nhìn Đường Doanh Doanh một cái, lại kiêu ngạo nói: “Ta phụng mệnh của Nhị tiểu thư…”
“Bốp!”
Đường Nguyễn Nguyễn không chút do dự, mạnh mẽ tát một cái, giống như lúc nãy Thải Vi chịu oan ức gì thì nàng trả lại cho nàng ta như vậy.
Bảo Ngân còn chưa dứt lời đã bị cái tát này làm cho choáng váng, nàng ta che mặt, kinh ngạc nhìn Đường Nguyễn Nguyễn
Thải Vi cũng kinh ngạc nhìn Đường Nguyễn Nguyễn.
Đây đâu phải là Đại tiểu thư nhát gan trước kia?
Bảo Ngân thẹn quá hóa giận, lại e ngại thân phận của đối phương nên không dám phát tác, chỉ đỏ ửng vành mắt nhìn Đường Doanh Doanh: “Nhị tiểu thư! Người phải làm chủ cho nô tỳ!”
…..
Hôm nay Tần Tu Viễn thượng triều, tâm thần vẫn luôn bứt rứt không yên. Ngay cả khi Hoàng Đế hỏi, phải nói lại lần thứ hai hắn mới nghe thấy.
Trong lòng luôn không hiểu sao nhớ lại lời Minh Sương nói buổi sáng…
“Tặng Chocolate cho người khác, có nghĩa là mình thích người ta!”
“Tướng Quân cứ cự tuyệt một mảnh tâm ý của phu nhân như vậy! Thật sự là quá…”
Sau khi bãi triều, mặt mày hắn nhíu lại, tay cầm ngọc bản, như có điều suy nghĩ mà trở về.
“Hiền tế!” Giọng nói của Đường Các Lão vang lên sau lưng hắn.
Tần Tu Viễn quay đầu lại, hành lễ chắp tay: “Nhạc phụ đại nhân.”
Ở trong cung, vốn nên lấy chức quan tương xứng mà đối đáp nhưng nếu Đường Các Lão nhiệt tình như vậy, hắn cũng theo nguyện vọng của ông ta.
Từ hôm trước đàm đạo xong thì Đường Các Lão rất tán thưởng vị hiền tế này, hôm nay gặp, tất nhiên là muốn hàn huyên một phen.
“Hiền tế, vừa rồi Hoàng thượng nhắc tới chuyện muốn chọn một trong hai người Vương Nhiên và Lý Cẩm Trình ở Ích Châu làm Chỉ huy sứ, ngươi có ý gì không?”
Tần Tu Viễn trầm ngâm một lát, nói: “Trước mắt trên triều, người tiến cử Lý Cẩm Trình rất nhiều, nhưng mà…”
Đường các lão thấp giọng nói: “Hiền tế cứ nói đừng ngại.”
Tần Tu Viễn gật đầu nói: “Lí do tiến cử của những người này đều là biết cách dùng binh, yêu dân như con… Nhưng những người đứng ra tiến cử hắn đều chưa từng đến Ích Châu, bọn họ làm sao mà biết được?”
Hắn nói hết lời này, tất nhiên Đường Các Lão cũng hiểu ý của hắn.
Tám chín phần là Lý Cẩm Trình tìm người thay hắn tiến cử trong triều, hy vọng có thể nắm được chức quan Chỉ huy sứ Ích Châu này.
Đường các lão ý vị thâm trường cười: “Lão phu cũng thấy như vậy. Ích Châu này ở vùng núi Ích Vân nằm giữa Đế Đô và Bắc Tề, dễ thủ khó công, lỡ như Bắc Tề phá vỡ phòng tuyến ở Vô Nhân Cốc, bước tiếp theo chính là Ích Châu, có Ích Châu giữ lại, Đế Đô cũng an toàn, nếu không thủ được, Đế Đô nguy rồi… Chỉ huy sứ Ích Châu, chức quan không lớn, nhưng thật sự rất quan trọng.”
“Vậy hiền tế thấy… Làm sao mới chọn được nhân tài đây?” Đường Các Lão lại tiếp tục hỏi.
Tần Tu Viễn nói: “Ta cũng chưa từng gặp qua hai người này, tốt nhất có thể đến Ích Châu xem một chút thì mới biết ai là người thích hợp nhất.”
Đường Các Lão cười ha ha: “Bệ hạ không đưa ra quyết định trước điện, chỉ sợ cũng có ý này.”
Hai người bất tri bất giác đi tới cửa cung, Đường các lão đang chuẩn bị lên xe ngựa.
Tần Tu Viên chần chờ một chút rồi mới mở miệng nói: “Nhạc phụ đại nhân… Tiểu tế nghe nói nhạc mẫu đại nhân bị bệnh, Nguyễn Nguyễn trở về phủ Học sĩ thăm bà, tiểu tế cũng muốn đi thăm nhạc mẫu, ngài thấy có tiện hay không?”
Sắc mặt Đường Các Lão có chút mất tự nhiên, đã lâu rồi ông ta không đi thăm Đường phu nhân, cũng không rõ ràng tình huống gì.
Thế nhưng ông ta cũng không có lý do gì để từ chối, sau đó đã đáp ứng: “Ừm, vậy đi chung với ta!”
…..
Phủ Học sĩ, Ngọc Quỳnh Uyển.
Bầu không khí vẫn giương cung bạt kiếm.
Thải Vi càng vì nàng nén giận, nàng lại càng phải vì Thải Vi mà đòi lại công bằng.
Bảo Ngân bị đánh, Đường Doanh Doanh không có vẻ đau lòng, nhưng lại càng tức giận: “Ngươi dám động thủ với người của ta?”
Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn khinh thường: “Như thế nào, ta đường đường là trưởng nữ của Nội các thủ phụ đại thần, chính thê của nhất phẩm Trấn Quốc đại tướng quân, còn không thể giáo huấn một nha hoàn hay sao?”
“Ngươi!” Đường Doanh Doanh tức giận, đôi mắt đẹp của nàng ta trợn tròn, cảm thấy người trước mắt như chưa từng quen biết.
Đường Nguyễn Nguyễn vốn không muốn gây chuyện, nhưng nàng cũng không phải là người sợ phiền phức.
Đường Doanh Doanh thấy Đường Nguyễn Nguyễn không chút yếu thế thì châm chọc: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ gả cho đại tướng quân, cảm thấy có người chống lưng nên muốn trở về diễu võ dương oai sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn vẫn giữ ngữ khí bình tĩnh, nhưng nàng cũng không khách khí: “Nếu nói về diễu võ dương oai, tất nhiên ta còn không am hiểu bằng muội muội. Ngươi muốn tới đây hưng sư vấn tội ta, cũng cần cho ta một cái cớ chứ?”
Lúc này Đường Doanh Doanh mới nhớ tới mục đích tới tìm nàng, khóe miệng nàng ta khẽ giật giật: “Ngươi đã gả cho người ta, vì sao vẫn như âm hồn bất tán, quấn lấy Thư Mặc ca ca?”
Đường Nguyễn Nguyễn tựa tiếu phi tiếu: “Ta quấn lấy hắn khi nào? Chính ngươi không theo đuổi được hắn, cũng đừng tới oán trách ta.”
Đường Doanh Doanh tức giận nói: “Ngươi đừng quá đắc ý!”
Nàng ta lại tiếp tục: “Ngươi cho rằng Đại tướng quân có thể chống lưng cho ngươi được bao lâu?” Nàng ta cười nhạo một tiếng: “Ngươi nhìn trên dưới Tần gia xem, nam nhân sống qua ba mươi tuổi được bao nhiêu người?”
Đường Nguyễn Nguyễn biến sắc, nàng chăm chú nhìn Đường Doanh Doanh: “Ngươi thử nói lại một lần nữa.”
Mấy người các nàng đứng ở cửa phòng ngủ, không hề phát hiện có người vào Ngọc Quỳnh Uyển.
Đường Doanh Doanh bị khiêu khích cũng có vài phần điên cuồng: “Ta nói, Tần gia chính là một cái vỏ rỗng! Trấn Quốc Công cùng Hổ Khiếu tướng quân vừa chết, cơ bản Tần gia chỉ có thể dựa vào phu quân ngươi một mình chống đỡ, còn phải nuôi phế vật Nhị ca cùng một nhà toàn phụ nhân và hài tử, ha ha ha ha! Còn nghĩ bản thân cao quý mức nào?”
“Còn dám đến trước mặt ta phách lối? Ngươi, cả Tần gia, là cái thá gì chứ?” Đường Doanh Doanh ghé sát vào nàng, khiêu khích trắng trợn, nói mấy lời không lọt tai.
Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn ngưng trọng, nàng hít sâu một hơi, đột nhiên đưa tay túm lấy cổ áo Đường Doanh Doanh, thuận thế đẩy nàng ta dựa vào cửa phòng ngủ!
Một tay khác nhanh chóng rút trâm, nhắm đến cổ họng Đường Doanh Doanh.
Một loạt động tác này quá nhanh, đợi Đường Doanh Doanh và Bảo Ngân phản ứng lại thì đã muộn rồi.
“A! Ngươi buông ta ra!” Đường Doanh Doanh hoảng sợ vô cùng: “Ngươi dám đối xử với ta như thế! Phụ thân sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Đường Nguyễn Nguyễn cười lạnh một tiếng: “Phụ thân? Tuy phụ thân có ngại mấy chuyện phiền phức trong hậu viện, nhưng ngài ấy vẫn là người biết phân biệt phải trái đúng sai.”
Nàng gằn từng chữ: “Đường Doanh Doanh, ngươi nghe cho rõ những lời ta nói! Cho dù tất cả nam nhi của Phủ Trấn Quốc tướng quân đều chết trận sa trường thì đó cũng là trụ cột hộ quốc của Đại Minh, bách niên trung dũng thế gia! Là nơi mà ngươi có thể chửi bới càn quấy sao?”
Chương 30: Bênh vực người mình (Hạ)
Cảm giác được cây trâm lạnh lẽo, sắc bén đang đặt trên cổ mình, rốt cuộc Đường Doanh Doanh cũng bị bức cho có chút khẩn trương, nàng ta buộc bản thân phải hết sức tỉnh táo: “Ngươi… Ngươi buông cây trâm ra trước đi…”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy nàng ta không hề hối hận, liền nghiêm mặt nói: “Ngươi nói chuyện khó nghe như vậy, không bằng rạch mặt ngươi cho khó coi một chút, vừa vặn tương xứng!”
Dứt lời, cây trâm sắc lạnh đã đặt trên gò má non mịn của nàng ta, cảm xúc lạnh lẽo làm nàng ta cảm thấy chấn động.
“Không!” Đường Doanh Doanh vẫn tự xưng là nữ tử mỹ mạo, nàng ta còn muốn dùng dung nhan này đi hấp dẫn Thư Mặc ca ca, làm sao có thể bị phá hủy tại đây?
Nàng ta lập tức năn nỉ: “Tỷ tỷ… Ta, ta sai rồi!”
“Ngươi sai ở đâu?” Đường Nguyễn Nguyễn cũng không có ý định dễ dàng buông tha cho nàng ta như vậy.
“Ta, ta không nên nói phủ tướng quân không phải…”
“Còn gì nữa?” Đường Nguyễn Nguyễn nghiêm mặt nhìn nàng ta.
“Ta, ta không nên vu khống ngươi quyến rũ Thư Mặc ca ca… Đều là lỗi của ta…” Nàng ta nói mơ hồ mang theo chút nức nở. Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn càng lúc càng thâm trầm, nói: “Còn sao nữa?”
“Không… Không còn nữa!” Đường Doanh Doanh nói như muỗi kêu, nàng ta cảm thấy cây trâm nhọn này sắp đâm vào má mình thì hoảng sợ nói: “Ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Câu này phải là ta nên hỏi ngươi mới phải!” Đường Nguyễn Nguyễn không nén được cơn giận: “Ngươi vấy bẩn sự trong sạch của ta, nói năng lỗ mãng bôi nhọ Tần gia cùng phu quân ta, còn hại mẫu thân ta thành ra như vậy! Đều là tỷ muội, vì sao lúc nào ngươi cũng muốn bức bách ta?”
Lời này, nàng thay nguyên thân hỏi, cũng là thay mình hỏi. Nếu không biết điểm mấu chốt giữa các nàng thì ngày sau cũng khó lòng phòng bị. Trong lòng Đường Doanh Doanh khẽ run lên, chuyện mưu hại chính thất bị nàng phát giác rồi sao? Vậy hôm nay khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua. Đường Doanh Doanh tự biết cầu xin tha thứ là vô dụng, liền nháy mắt ra lệnh Bảo Ngân đi tìm người. Bảo Ngân mới lùi một bước đã bị Thải Vi kéo lại: “Không cho đi!”
Trâm của Đường Nguyễn Nguyễn lại áp sát một chút, Đường Doanh Doanh sợ tới mức co người lại, dựa vào trên cửa, cũng không dám dùng sức giãy giụa, nàng ta sợ trong lúc hỗn loạn trượt tay chọc trúng mặt mình.
Đường Doanh Doanh khàn giọng: “Đường Nguyễn Nguyễn! Ta cảnh cáo ngươi, mau thả ta ra!” Nàng ta tiếp tục nói: “Ngươi cho rằng ngươi làm ta bị thương thì bản thân ngươi có thể an toàn mà lui sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn thản nhiên cười, nàng còn gằn từng chữ: “Cùng lắm thì ta cũng rạch mặt của ta bồi thường cho ngươi.”
Chuyện tự hủy dung từ trong miệng nàng nói ra, thật giống như cơm bữa bình thường vậy. Đường Nguyễn Nguyễn giống như một con thỏ, ngày thường nhìn hiền hòa nhưng lúc cắn người lại đau nhất. Đường Doanh Doanh vừa sợ vừa hét: “Ngươi điên sao?”
Nàng ta cũng không biết lúc này nên làm thế nào để bình ổn cơn tức giận của Đường Nguyễn Nguyễn, nàng ta còn nỗ lực muốn kéo lý trí của Đường Nguyễn Nguyễn về: “Nếu trên mặt ngươi có vết thương, ngươi cho rằng Đại tướng quân còn muốn ngươi sao? Cho dù… Cho dù bây giờ hắn có thể chống lưng cho ngươi, nhưng trên chiến trường đao kiếm không có mắt, chưa biết chừng ngày nào đó hắn…”
Đường Nguyễn Nguyễn không quan tâm: “Chuyện này có khó gì? Chàng còn sống một ngày, vậy ta liền an tâm mà làm tướng quân phu nhân của ta một ngày, nếu chàng vì nước hy sinh thân mình, ta sẽ vì chàng mà thủ tiết!”
Đường Doanh Doanh sợ hãi, oán hận nhìn nàng. Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn u lãnh, làm cho người ta càng thêm rùng mình, nàng chậm rãi nói: “Ngược lại là muội muội đó, nếu như hủy mất dung nhan thì phải ở tại phủ Học sĩ này cả đời, không có mặt mũi đi ra ngoài hại người, đây là một chuyện tốt.”
Đường Doanh Doanh tiếp tục tính toán, ngoài miệng lại cầu xin tha thứ: “Tỷ tỷ, chuyện của mẫu thân đại nhân, là do nương làm… Với ta, ta không liên quan gì cả!”
Đường Nguyễn Nguyễn cười lạnh: “Nếu nương của ngươi nghe được lời này, phỏng chừng sẽ tức giận đến hộc máu.”
Đường Doanh Doanh lại giả bộ đáng thương: “Tỷ tỷ… Tỷ, tỷ niệm tình ra còn nhỏ không hiểu chuyện, tha cho ta lần này đi…” Đôi môi nàng ta run rẩy, lại tiếp tục nói: “Ta sẽ khuyên nhủ nương, không được hạ dược mẫu thân đại nhân nữa… Còn… Nha hoàn của mẫu thân, ta cũng sẽ tìm các nàng trở về, tiếp tục chiếu cố mẫu thân đại nhân, có được không?”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy thái độ nàng ta thành khẩn, giống như thật sự đã bị dọa sợ, liền nói: “Người làm thế nào để đảm bảo?”
Đường Doanh Doanh lộ ra vẻ mặt sợ hãi: “Nếu ta lừa gạt câu nào, vậy ta vĩnh viễn sẽ không chiếm được tâm của Thư Mặc ca ca!”
Đường Nguyễn Nguyễn biết phân lượng của Lưu Thư Mặc trong lòng nàng ta cho nên cũng tin vài phần. Nàng vốn dĩ cũng không có ý định nháo tới ngọc nát đá tan, do nàng ta khinh người quá đáng, nếu không cho nàng ta một bài học nhỏ, chỉ sợ sau này mỗi ngày mẫu thân và nàng đều không được yên ổn.
Đúng lúc này, sắc mặt của Bảo Ngân đối diện Đường Doanh Doanh đột nhiên cứng đờ: “Lão gia!”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe tiếng, nghi hoặc quay đầu lại… Đường Doanh Doanh cho rằng Bảo Ngân đang cố tình dẫn dụ cho Đường Nguyễn Nguyễn phân tâm, liền thừa dịp Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu mà đoạt lấy cây trâm trên tay nàng!
“Ta sẽ giết ngươi!” Đường Doanh Doanh như bị điên cuồng, nàng ta giơ trâm vàng lên cao, hung hăng đâm vào cổ Đường Nguyễn Nguyễn!
“Tiểu thư!” Thải Vi hoảng hốt hét lên!
“A!”
… Tình thế nghìn cân treo sợi tóc, một luồng nội lực cuốn theo hòn đá nhỏ bay tới, trúng cổ tay Đường Doanh Doanh. Đau đến nỗi khiến nàng ta buông tay ngay lập tức, trâm vàng rơi xuống đất. Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn mới thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, có chút không thể tin nhìn chằm chằm Đường Doanh Doanh: “Ngươi!”
Đường Doanh Doanh hoảng sợ ngẩng đầu lên, phát hiện phụ thân đã đứng ở cửa Ngọc Quỳnh Uyển từ lúc nào, bên cạnh ông ta còn có một nam tử trẻ tuổi mặc quan phục, tuấn mỹ nhẹ nhàng, trên mặt trắng như ngọc, quanh thân đều là sát khí. Đường Doanh Doanh bất chấp tay đau, liền chạy về phía Đường Các Lão, ác nhân tới cáo trạng trước: “Phụ thân! Tỷ tỷ, là tỷ ấy vừa định giết con! Con, con đành phải nghĩ biện pháp tự bảo vệ chính mình, phụ thân cứu mạng!”
Đường Các Lão cau mày, khóe miệng hơi giật giật, y bào của ông bị nàng ta gắt gao túm lấy, ông ta giơ tay lên, “Bốp”, một cú tát mạnh vào mặt Đường Doanh Doanh!
“Phụ thân?” Đường Doanh Doanh che mặt, không biết làm sao nhìn Đường Các Lão, nàng ta giận dữ gào thét: “Là nàng! Chính Đường Nguyễn Nguyễn muốn giết con? Sao người lại đánh con?”
Đường Các Lão tức giận đến mức cả người run rẩy: “Ta đang đánh nghiệt chướng như ngươi!”
Vừa rồi bãi triều xong, ông ta liền cùng Tần Tu Viễn trở về phủ. Tần Tu Viễn nói muốn tới thăm Đường phu nhân, Đường các lão liền chủ động đi cùng hắn tới đây, ai ngờ mới đi đến cửa Ngọc Quỳnh Uyển mà đã nghe được chuyện các nàng nói…
“Người nhìn trên dưới Tần gia xem, nam nhân sống qua ba mươi tuổi được bao nhiêu người?”
“Ta nói, Tần gia chính là một cái vỏ rỗng! Trấn Quốc Công cùng Hổ Khiếu tướng quân vừa chết, cơ bản Tần gia chỉ có thể dựa vào phu quân ngươi một mình chống đỡ, còn phải nuôi phế vật Nhị ca cùng một nhà toàn phụ nhân và hài tử, ha ha ha ha! Còn nghĩ bản thân cao quý mức nào?”
Từng lời Đường Doanh Doanh nói đều giống như chọc dao nhỏ vào lòng Tần Tu Viễn, Đường Các Lão sợ nàng ta nói thêm nữa sẽ càng đại nghịch bất đạo cho nên muốn tiến lên giáo huấn nàng ta. Ai ngờ, Tần Tu Viễn lại vươn tay, ngăn cản ông lại. Đường Các Lão thấp thỏm nhìn Tần Tu Viễn, Tần Tu Viễn lại không có cảm xúc gì mà mở miệng: “Nhạc phụ đại nhân, không bằng chờ diễn xong, chúng ta lên sân khấu sau.”
Thanh âm của hắn không nghe ra là vui hay là buồn, Đường các lão liền nghiêng đầu quan sát sắc mặt của hắn một cái. Cho dù Đường Các Lão không tinh thông võ nghệ nhưng cũng có thể trực quan cảm nhận được ánh mắt của Tần Tu Viễn lạnh như băng, cả người phát ra sát ý mãnh liệt. Đường Các Lão không khỏi rùng mình. Ông ta đường đường là Nội Các thủ phụ Đại thần mà cũng bị sát khí của Tần Tu Viễn làm cho kinh sợ, giờ phút này cũng chỉ có thể xấu hổ đứng ở một bên, tiếp tục xem tình thế đi tới đâu, trong lòng thầm cầu mong hai vị khuê nữ này không làm ra chuyện gì xấu hổ thêm. Kết quả Đường Doanh Doanh lại nói ra một chuyện càng chấn động hơn, Như phu nhân hạ độc Đại phu nhân, còn phủi bỏ sạch sẽ mọi liên quan tới mình.
Đường Các Lão thật sự là không nghĩ tới, Đường Doanh Doanh thoạt nhìn nhu thuận đáng yêu mà tâm địa lại rắn rết như vậy, còn Đường Nguyễn Nguyễn nhát gan nhu nhược, lại dám rút trâm uy hiếp…
Trong khoảng thời gian ngắn, ông ta cảm thấy đầu đau vô cùng. Trong lòng ông ta cũng biết rất rõ ràng, tuy rằng trước mặt Hoàng thượng mình cũng có vài phân lượng, nhưng tuổi tác đã cao, Đường gia không có nhi tử kế thừa sự nghiệp, ông ta chỉ có thể gả hai nữ nhi tới chỗ tốt một chút, như vậy mới đảm bảo được tông thất Đường gia có vị trí nhỏ trong triều. Tần Tu Viễn là nhân vật chạm tới liền bỏng tay, hắn cầm binh mã, quyền cao chức trọng, tương lai sẽ kế thừa tước vị của Trấn Quốc Công, trước mắt xem ra là chỗ dựa lớn nhất của Đường gia trong tương lai. Bây giờ Đường Doanh Doanh hoàn toàn đắc tội hắn, cũng không biết hắn có thể vì chuyện này mà ghi hận, từ đây nhất đao lưỡng đoạn* cùng Đường gia hay không?
*Nhất đao lưỡng đoạn: Đoạn tuyệt, cắt đứt, không còn liên quan…
“Cái này… Con vừa nói đây là thứ gì?” Đường phu nhân run giọng hỏi, đôi mắt ảm đạm lúc này dường như sáng lên vài phần. Vừa rồi bà uống trà trước, sau đó ăn Chocolate. Vị đắng trong miệng bị Chocolate dần dần tan chảy ngọt ngào cùng ấm áp xua tan. Giống như một căn phòng sương mù đã lâu được chiếu ánh nắng mặt trời, cũng giống như đất khô đã lâu được một cơn mưa nhẹ nhàng tưới mát… Đường Nguyễn Nguyễn có chút bất an: “Đây là Chocolate. Mẫu thân, có gì không ổn sao?”
Đường phu nhân yếu ớt cười cười, bà cảm thán: “Không có gì là không ổn, Nguyễn Nguyễn nhà ta cũng chưa bao giờ xuống bếp mà có thể làm được món điểm tâm ngon như vậy, thật sự không dễ dàng chút nào.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, đột nhiên mũi nàng có chút chua xót. Trong lúc sống ở hiện đại, nàng mơ ước nghe mẹ nói điều đó. Nàng nén nghẹn ngào: “Vâng… Mẫu thân thích thì ăn nhiều một chút.”
Đường phu nhân từ ái nhìn nàng một cái, chính bà cũng cố sức giơ tay lên, cầm lấy Chocolate, tiếp tục đưa vào miệng. Đã thật lâu bà không muốn ăn gì, nhìn thấy đồ ăn đã cảm thấy khó chịu, vốn dĩ nghĩ đời này cứ như vậy mà chết đi, cũng không sao cả… Mà trước mắt bà hiện giờ có nữ nhi ngoan ngoãn, có điểm tâm ngọt ngào, lại một lần nữa đánh thức khát vọng sống của bà. Đường phu nhân ăn rất chậm, nhưng đã ăn xong hai viên Chocolate, cũng không có cảm thấy ghê tởm. Mặc dù Chocolate không thể dùng để ăn thay cơm, nhưng có thể bổ sung một chút năng lượng, đó là một chuyện tốt. Đường Nguyễn Nguyễn cao hứng nói: “Mẫu thân ăn được là tốt rồi, ăn ít nhưng ăn nhiều bữa, chậm rãi khôi phục khẩu vị, bệnh cũng nhanh chóng thuyên giảm.”
Đường phu nhân ăn được một chút, dường như tinh thần cũng tốt hơn, bà mỉm cười xoa xoa gương mặt của Đường Nguyễn Nguyễn: “Nương biết rồi, con là hài tử hiếu thuận nhất trên đời…” Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn ấm áp, nàng đang muốn mở miệng thì đột nhiên nghe được bên ngoài một tiếng giận dữ…
“Người ở viện này chết đâu hết rồi?”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe thấy giọng nói đó đã cảm giác người tới không có ý tốt, nàng liếc nhìn Thải Vi, để nàng ấy đi ra ngoài xem. Thải Vi đi tới trung đình của Ngọc Quỳnh Uyển đã gặp được Đường Doanh Doanh cùng nha hoàn Bảo Ngân bên người nàng ta. Thải Vi có chút nghi hoặc, hai người này không phải vừa mới ra cửa, muốn đến tướng phủ gặp Lưu công tử sao?
Bảo Ngân thấy Thải Vi đến thì khinh thường nói: “Sao lại là ngươi? Sao Đại tiểu thư lại không đi ra?”
Thải Vi có chút không vui: “Chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng để cho tiểu thư nhà ta ra gặp sao?” Lời này của nàng ấy thoạt như nói cho Bảo Ngân nghe nhưng trên thực tế là đang đánh vào mặt mũi của Đường Doanh Doanh. Sắc mặt Đường Doanh Doanh hơi sững lại, đôi mắt đẹp của nàng ta lạnh lùng nhìn Thải Vi: “Bản tiểu thư cũng không xứng sao?”
Trong lòng Thải Vi biết các nàng đến để gây chuyện cho nên cũng không muốn dây dưa với các nàng, chỉ nói: “Nhị tiểu thư tất nhiên là khác rồi. Nhưng Đại tiểu thư đang ở bên trong cùng phu nhân, chỉ sợ lúc này không thể gặp Nhị tiểu thư.”
Đường Doanh Doanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu ta nhất định phải gặp thì sao? Ta có món nợ này, nhất định phải tìm nàng ta tính sổ!”
Thải Vi thấy nàng ta giống như đang hưng sư hỏi tội mà tới, càng không dám để nàng ta đi vào: “Nhị tiểu thư, xin hãy tự trọng, đừng làm nô tỳ khó xử…”
Thải Vi ngăn cản như đổ thêm dầu vào lửa, lại cho nàng ta tức giận…
Nửa canh giờ trước, Lưu Thanh ở tướng phủ mới ngăn nàng ta một hồi. “Doanh Doanh tiểu thư, công tử nhà ta tịnh dưỡng không muốn gặp khách, người trở về đi…”
Trên mặt Đường Doanh Doanh không lộ ra biểu cảm gì nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận. Hôm nay nàng ta dẫn Bảo Ngân đến tướng phủ, chính là vì thăm Lưu Thư Mặc bị bệnh. Nhưng Lưu Thư Mặc lại tránh mà không gặp. Đường Doanh Doanh hỏi: “Lưu Thanh, ngươi hãy nói thật cho ta biết. Rốt cuộc Thư Mặc ca ca làm sao vậy?”
Lưu Thanh vốn dĩ đang phiền lòng vì Lưu Thư Mặc sinh bệnh, nhưng chuyện bọn họ đến phủ Học sĩ không thể để cho người khác biết, đang khó chịu vì không có chỗ nói ra. Đường Doanh Doanh vừa hỏi, hắn liền nói như máy hát: “Ngày hôm trước… Công tử lén tới phủ Học sĩ, sau khi gặp Nguyễn Nguyễn tiểu thư… Lúc trở về liền sinh bệnh, càng ngày càng nghiêm trọng.”
Đường Doanh Doanh nhíu mày, Thư Mặc ca ca đã tới rồi sao?
Nàng ta tự hỏi: “Tại sao huynh ấy lại lén lút đến phủ Học sĩ?”
Lưu Thanh không biết Đường Doanh Doanh cũng một lòng với Lưu Thư Mặc cho nên kể hết chuyện ngày đó xảy ra: “Ai! Còn không phải là vì Nguyễn Nguyễn tiểu thư sao! Từ lúc có tin tiểu thư phải gả đến phủ Trấn Quốc tướng quân, công tử liền khí huyết công tâm, còn bị nhiễm phong hàn, bệnh đến không dậy nỏi. Ngày hôm trước tiểu thư về lại mặt, công tử không màng thân thể bệnh tật của mình, vẫn đau khổ chờ đợi ở bên ngoài cửa lớn phủ Học sĩ hơn một canh giờ, chỉ vì muốn gặp tiểu thư một chút… Kết quả, Đại tiểu thư cũng không thèm liếc mắt nhìn công tử một cái!”
Đường Doanh Doanh nghe xong, trong lòng ghen tuông nhưng trên mặt lại cực lực nhẫn nại: “Vậy tỷ tỷ có nói gì không?”
Lưu Thanh lộ ra vẻ mặt bất bình: “Nguyễn Nguyễn tiểu thư lại không nói cái gì, thế nhưng Đại tướng quân thì khinh người quá đáng! Công tử nhà ta đường đường là trưởng tử của Tể tướng, lại bị hắn nhục mạ…”
Đường Doanh Doanh đăm chiêu, nàng ta truy hỏi: “Hắn ta nhục mạ Thư Mặc ca ca như thế nào?”
Lưu Thanh chần chờ một lát, hắn ý thức được mình nói nhiều nên chỉ đáp: “Không, không có gì… Doanh Doanh tiểu thư đừng hỏi nữa.”
Đường Doanh Doanh thấy thế thì thay đổi sang vẻ mặt đồng tình: “Thư Mặc ca ca đáng thương…”
Nàng ta quen dỗ dành người khác, lại còn lộ ra vẻ mặt thành khẩn nhìn Lưu Thanh, ôn nhu nói: “Trong khoảng thời gian này, cũng vất vả cho ngươi.”
Tâm tính Lưu Thanh đơn thuần, nghe xong lời này thì cảnh giác cũng buông xuống vài phần, hắn cảm thán nói: “Doanh Doanh tiểu thư, người cũng biết lúc trước công tử nhà tiểu nhân đối đãi với Nguyễn Nguyễn tiểu thư tốt cỡ nào đúng không! Ngài ấy thậm chí còn tặng vòng ngọc tổ truyền của mẫu thân lưu lại cho Nguyễn Nguyễn tiểu thư làm tín vật! Nguyễn Nguyễn tiểu thư vừa thành hôn xong, mà giống như thay đổi thành một người khác vậy?”
Trong lòng Lưu Thanh, công tử nhà mình và Đường Nguyễn Nguyễn đã sớm là một đôi trời sinh, Đường Nguyễn Nguyễn gả cho người khác, lại không niệm tình cũ, chính là người phản bội. Trong lòng Đường Doanh Doanh run lên, nàng ta ghen tị, nhưng nàng ta lại có thể khống chế chính mình, giả bộ kinh ngạc nói: “Thật sao? Tỷ tỷ cũng thật quá đáng… Thế nhưng nếu tỷ tỷ đã gả cho người khác rồi, ngươi làm thư đồng bên cạnh Thư Mặc ca ca thì vẫn phải khuyên huynh ấy sớm buông xuống mới tốt.”
Lưu Thanh gật đầu, hắn ngây thơ cười: “Vẫn là Doanh Doanh tiểu thư đối tốt với công tử nhà ta.”
Đường Doanh Doanh nhân cơ hội thăm dò: “Nếu Thư Mặc ca ca bị bệnh, lại còn đang thương tâm như vậy… Không bằng ngươi giúp ta bẩm báo một chút, ta tới an ủi huynh ấy?”
Lưu Thanh yên lặng lắc đầu: “Doanh Doanh tiểu thư, công tử nhà tiểu nhân là một người cố chấp, ngoài Nguyễn Nguyễn tiểu thư… Bây giờ ngài ấy không muốn gặp ai cả, nếu không ngày khác người lại đến…”
Đường Doanh Doanh vô công mà trở về. Nàng ta càng nghĩ càng tức giận, dựa vào cái gì mà Đường Nguyễn Nguyễn có thể lấy được trái tim của Thư Mặc ca ca? Nàng ta thua kém tỷ tỷ ở điểm nào? Cũng đã gả cho người khác rồi mà còn làm cho huynh ấy nhớ mãi không quên?
Nàng ta đột nhiên nhớ tới lúc này Đường Nguyễn Nguyễn còn ở phủ Học sĩ, liền tức giận muốn tới tìm nàng tính sổ…
Giờ phút này Đường Doanh Doanh nhìn Thải Vi, lửa giận càng cháy càng lớn mạnh: “Ngươi là cái thá gì? Chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám ngăn cản bản tiểu thư?”
“Nhị tiểu thư, người không thể xông vào!” Thải Vi vẫn đứng chắn ở cửa.
“Bảo Ngân, đánh cho ta!” Vẻ mặt Đường Doanh Doanh tàn nhẫn ra lệnh.
“Bốp!”
Bảo Ngân đã sớm không vừa mắt Thải Vi, được lệnh nên đã dùng hết sức tát một cái thật mạnh xuống mặt Thải Vi. Thải Vi đau đớn che mặt, nhưng vẫn nàng ấy vẫn chắn ngang trước cửa, nàng không thể để tiểu thư ra ngoài cho người khác khi dễ được, nhưng mà nàng cũng tự biết một mình nàng ở đây ngăn cản Đường Doanh Doanh, không khác gì lấy trứng chọi đá. Nàng oán hận nhìn Đường Doanh Doanh, nhưng không dám nói chuyện.
Đường Doanh Doanh nói: “Tránh ra cho ta!”
Thải Vi vẫn quật cường: “Nhị tiểu thư! Đại tiểu thư không phải là người mà tiểu thư có thể tùy ý làm nhục! Nếu người còn như vậy, nô tỳ lập tức kêu hạ nhân tới!”
Đường Doanh Doanh cười khẽ: “Ha ha ha, ngươi còn dám kêu người tới sao… Đừng nói hôm nay phụ thân không có trong phủ, cho dù ông ấy có ở đây…”
“Thì ông ấy sẽ rất hổ thẹn vì đã sinh ra ngươi!” Cánh cửa sau lưng Thải Vi mở ra.
Chương 29: Bênh vực người mình (Thượng)
Đường Nguyễn Nguyễn khép cửa lại, những chuyện huyên náo bên ngoài này, không thể làm phiền đến mẫu thân.
Đường Doanh Doanh nói: “Ôi, cuối cùng tỷ tỷ cũng ra ngoài, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ trốn trong đó cả đời chứ!”
Thấy Đường Nguyễn Nguyễn không nói lời nào, nàng ta lại châm chọc: “Cũng phải thôi, thân thể mẫu thân đại nhân nhà ngươi suy yếu như vậy, gặp mặt lần này, không biết chừng lần sau…”
“Ngươi đang nói gì vậy?” Đường Nguyễn Nguyễn nhíu chặt lông mày, chuẩn bị đứng ra nói chuyện phải trái cùng nàng ta.
“Tiểu thư, không cần…” Thải Vi kéo nàng lại, lo lắng lắc đầu, ý bảo nàng hãy nhẫn nại.
Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu nhìn về phía Thải Vi, trên khuôn mặt trắng nõn của nàng ấy có dấu năm ngón tay đỏ hồng như ẩn như hiện.
Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn hơi xúc động, nàng hỏi: “Sao lại như thế này?”
Thải Vi nói: “Tiểu thư, nô tỳ… Nô tỳ không có việc gì” Nàng ấy cảm giác được hôm nay Đường Doanh Doanh sẽ không dễ dàng buông tha cho các nàng như vậy, liền nói: “Chúng ta nhanh chóng trở về phủ Trấn quốc tướng quân thôi!”
Trước kia ở trong phủ, Đường Doanh Doanh luôn khi dễ Đường Nguyễn Nguyễn đến khóc mới thôi, mà Đường Nguyễn Nguyễn tính tình nhu nhược, không có người chống đỡ, cũng không dám lên tiếng.
Mà Đường các lão lại chưa bao giờ quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn này, tìm ông ta cũng vô dụng.
Đường Nguyễn Nguyễn không trả lời nàng ấy mà nhìn về phía Bảo Ngân, thần sắc lạnh băng: “Là ngươi đánh sao?”
Bảo Ngân nhìn Đường Doanh Doanh một cái, lại kiêu ngạo nói: “Ta phụng mệnh của Nhị tiểu thư…”
“Bốp!”
Đường Nguyễn Nguyễn không chút do dự, mạnh mẽ tát một cái, giống như lúc nãy Thải Vi chịu oan ức gì thì nàng trả lại cho nàng ta như vậy.
Bảo Ngân còn chưa dứt lời đã bị cái tát này làm cho choáng váng, nàng ta che mặt, kinh ngạc nhìn Đường Nguyễn Nguyễn
Thải Vi cũng kinh ngạc nhìn Đường Nguyễn Nguyễn.
Đây đâu phải là Đại tiểu thư nhát gan trước kia?
Bảo Ngân thẹn quá hóa giận, lại e ngại thân phận của đối phương nên không dám phát tác, chỉ đỏ ửng vành mắt nhìn Đường Doanh Doanh: “Nhị tiểu thư! Người phải làm chủ cho nô tỳ!”
…..
Hôm nay Tần Tu Viễn thượng triều, tâm thần vẫn luôn bứt rứt không yên. Ngay cả khi Hoàng Đế hỏi, phải nói lại lần thứ hai hắn mới nghe thấy.
Trong lòng luôn không hiểu sao nhớ lại lời Minh Sương nói buổi sáng…
“Tặng Chocolate cho người khác, có nghĩa là mình thích người ta!”
“Tướng Quân cứ cự tuyệt một mảnh tâm ý của phu nhân như vậy! Thật sự là quá…”
Sau khi bãi triều, mặt mày hắn nhíu lại, tay cầm ngọc bản, như có điều suy nghĩ mà trở về.
“Hiền tế!” Giọng nói của Đường Các Lão vang lên sau lưng hắn.
Tần Tu Viễn quay đầu lại, hành lễ chắp tay: “Nhạc phụ đại nhân.”
Ở trong cung, vốn nên lấy chức quan tương xứng mà đối đáp nhưng nếu Đường Các Lão nhiệt tình như vậy, hắn cũng theo nguyện vọng của ông ta.
Từ hôm trước đàm đạo xong thì Đường Các Lão rất tán thưởng vị hiền tế này, hôm nay gặp, tất nhiên là muốn hàn huyên một phen.
“Hiền tế, vừa rồi Hoàng thượng nhắc tới chuyện muốn chọn một trong hai người Vương Nhiên và Lý Cẩm Trình ở Ích Châu làm Chỉ huy sứ, ngươi có ý gì không?”
Tần Tu Viễn trầm ngâm một lát, nói: “Trước mắt trên triều, người tiến cử Lý Cẩm Trình rất nhiều, nhưng mà…”
Đường các lão thấp giọng nói: “Hiền tế cứ nói đừng ngại.”
Tần Tu Viễn gật đầu nói: “Lí do tiến cử của những người này đều là biết cách dùng binh, yêu dân như con… Nhưng những người đứng ra tiến cử hắn đều chưa từng đến Ích Châu, bọn họ làm sao mà biết được?”
Hắn nói hết lời này, tất nhiên Đường Các Lão cũng hiểu ý của hắn.
Tám chín phần là Lý Cẩm Trình tìm người thay hắn tiến cử trong triều, hy vọng có thể nắm được chức quan Chỉ huy sứ Ích Châu này.
Đường các lão ý vị thâm trường cười: “Lão phu cũng thấy như vậy. Ích Châu này ở vùng núi Ích Vân nằm giữa Đế Đô và Bắc Tề, dễ thủ khó công, lỡ như Bắc Tề phá vỡ phòng tuyến ở Vô Nhân Cốc, bước tiếp theo chính là Ích Châu, có Ích Châu giữ lại, Đế Đô cũng an toàn, nếu không thủ được, Đế Đô nguy rồi… Chỉ huy sứ Ích Châu, chức quan không lớn, nhưng thật sự rất quan trọng.”
“Vậy hiền tế thấy… Làm sao mới chọn được nhân tài đây?” Đường Các Lão lại tiếp tục hỏi.
Tần Tu Viễn nói: “Ta cũng chưa từng gặp qua hai người này, tốt nhất có thể đến Ích Châu xem một chút thì mới biết ai là người thích hợp nhất.”
Đường Các Lão cười ha ha: “Bệ hạ không đưa ra quyết định trước điện, chỉ sợ cũng có ý này.”
Hai người bất tri bất giác đi tới cửa cung, Đường các lão đang chuẩn bị lên xe ngựa.
Tần Tu Viên chần chờ một chút rồi mới mở miệng nói: “Nhạc phụ đại nhân… Tiểu tế nghe nói nhạc mẫu đại nhân bị bệnh, Nguyễn Nguyễn trở về phủ Học sĩ thăm bà, tiểu tế cũng muốn đi thăm nhạc mẫu, ngài thấy có tiện hay không?”
Sắc mặt Đường Các Lão có chút mất tự nhiên, đã lâu rồi ông ta không đi thăm Đường phu nhân, cũng không rõ ràng tình huống gì.
Thế nhưng ông ta cũng không có lý do gì để từ chối, sau đó đã đáp ứng: “Ừm, vậy đi chung với ta!”
…..
Phủ Học sĩ, Ngọc Quỳnh Uyển.
Bầu không khí vẫn giương cung bạt kiếm.
Thải Vi càng vì nàng nén giận, nàng lại càng phải vì Thải Vi mà đòi lại công bằng.
Bảo Ngân bị đánh, Đường Doanh Doanh không có vẻ đau lòng, nhưng lại càng tức giận: “Ngươi dám động thủ với người của ta?”
Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn khinh thường: “Như thế nào, ta đường đường là trưởng nữ của Nội các thủ phụ đại thần, chính thê của nhất phẩm Trấn Quốc đại tướng quân, còn không thể giáo huấn một nha hoàn hay sao?”
“Ngươi!” Đường Doanh Doanh tức giận, đôi mắt đẹp của nàng ta trợn tròn, cảm thấy người trước mắt như chưa từng quen biết.
Đường Nguyễn Nguyễn vốn không muốn gây chuyện, nhưng nàng cũng không phải là người sợ phiền phức.
Đường Doanh Doanh thấy Đường Nguyễn Nguyễn không chút yếu thế thì châm chọc: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ gả cho đại tướng quân, cảm thấy có người chống lưng nên muốn trở về diễu võ dương oai sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn vẫn giữ ngữ khí bình tĩnh, nhưng nàng cũng không khách khí: “Nếu nói về diễu võ dương oai, tất nhiên ta còn không am hiểu bằng muội muội. Ngươi muốn tới đây hưng sư vấn tội ta, cũng cần cho ta một cái cớ chứ?”
Lúc này Đường Doanh Doanh mới nhớ tới mục đích tới tìm nàng, khóe miệng nàng ta khẽ giật giật: “Ngươi đã gả cho người ta, vì sao vẫn như âm hồn bất tán, quấn lấy Thư Mặc ca ca?”
Đường Nguyễn Nguyễn tựa tiếu phi tiếu: “Ta quấn lấy hắn khi nào? Chính ngươi không theo đuổi được hắn, cũng đừng tới oán trách ta.”
Đường Doanh Doanh tức giận nói: “Ngươi đừng quá đắc ý!”
Nàng ta lại tiếp tục: “Ngươi cho rằng Đại tướng quân có thể chống lưng cho ngươi được bao lâu?” Nàng ta cười nhạo một tiếng: “Ngươi nhìn trên dưới Tần gia xem, nam nhân sống qua ba mươi tuổi được bao nhiêu người?”
Đường Nguyễn Nguyễn biến sắc, nàng chăm chú nhìn Đường Doanh Doanh: “Ngươi thử nói lại một lần nữa.”
Mấy người các nàng đứng ở cửa phòng ngủ, không hề phát hiện có người vào Ngọc Quỳnh Uyển.
Đường Doanh Doanh bị khiêu khích cũng có vài phần điên cuồng: “Ta nói, Tần gia chính là một cái vỏ rỗng! Trấn Quốc Công cùng Hổ Khiếu tướng quân vừa chết, cơ bản Tần gia chỉ có thể dựa vào phu quân ngươi một mình chống đỡ, còn phải nuôi phế vật Nhị ca cùng một nhà toàn phụ nhân và hài tử, ha ha ha ha! Còn nghĩ bản thân cao quý mức nào?”
“Còn dám đến trước mặt ta phách lối? Ngươi, cả Tần gia, là cái thá gì chứ?” Đường Doanh Doanh ghé sát vào nàng, khiêu khích trắng trợn, nói mấy lời không lọt tai.
Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn ngưng trọng, nàng hít sâu một hơi, đột nhiên đưa tay túm lấy cổ áo Đường Doanh Doanh, thuận thế đẩy nàng ta dựa vào cửa phòng ngủ!
Một tay khác nhanh chóng rút trâm, nhắm đến cổ họng Đường Doanh Doanh.
Một loạt động tác này quá nhanh, đợi Đường Doanh Doanh và Bảo Ngân phản ứng lại thì đã muộn rồi.
“A! Ngươi buông ta ra!” Đường Doanh Doanh hoảng sợ vô cùng: “Ngươi dám đối xử với ta như thế! Phụ thân sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Đường Nguyễn Nguyễn cười lạnh một tiếng: “Phụ thân? Tuy phụ thân có ngại mấy chuyện phiền phức trong hậu viện, nhưng ngài ấy vẫn là người biết phân biệt phải trái đúng sai.”
Nàng gằn từng chữ: “Đường Doanh Doanh, ngươi nghe cho rõ những lời ta nói! Cho dù tất cả nam nhi của Phủ Trấn Quốc tướng quân đều chết trận sa trường thì đó cũng là trụ cột hộ quốc của Đại Minh, bách niên trung dũng thế gia! Là nơi mà ngươi có thể chửi bới càn quấy sao?”
Chương 30: Bênh vực người mình (Hạ)
Cảm giác được cây trâm lạnh lẽo, sắc bén đang đặt trên cổ mình, rốt cuộc Đường Doanh Doanh cũng bị bức cho có chút khẩn trương, nàng ta buộc bản thân phải hết sức tỉnh táo: “Ngươi… Ngươi buông cây trâm ra trước đi…”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy nàng ta không hề hối hận, liền nghiêm mặt nói: “Ngươi nói chuyện khó nghe như vậy, không bằng rạch mặt ngươi cho khó coi một chút, vừa vặn tương xứng!”
Dứt lời, cây trâm sắc lạnh đã đặt trên gò má non mịn của nàng ta, cảm xúc lạnh lẽo làm nàng ta cảm thấy chấn động.
“Không!” Đường Doanh Doanh vẫn tự xưng là nữ tử mỹ mạo, nàng ta còn muốn dùng dung nhan này đi hấp dẫn Thư Mặc ca ca, làm sao có thể bị phá hủy tại đây?
Nàng ta lập tức năn nỉ: “Tỷ tỷ… Ta, ta sai rồi!”
“Ngươi sai ở đâu?” Đường Nguyễn Nguyễn cũng không có ý định dễ dàng buông tha cho nàng ta như vậy.
“Ta, ta không nên nói phủ tướng quân không phải…”
“Còn gì nữa?” Đường Nguyễn Nguyễn nghiêm mặt nhìn nàng ta.
“Ta, ta không nên vu khống ngươi quyến rũ Thư Mặc ca ca… Đều là lỗi của ta…” Nàng ta nói mơ hồ mang theo chút nức nở. Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn càng lúc càng thâm trầm, nói: “Còn sao nữa?”
“Không… Không còn nữa!” Đường Doanh Doanh nói như muỗi kêu, nàng ta cảm thấy cây trâm nhọn này sắp đâm vào má mình thì hoảng sợ nói: “Ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Câu này phải là ta nên hỏi ngươi mới phải!” Đường Nguyễn Nguyễn không nén được cơn giận: “Ngươi vấy bẩn sự trong sạch của ta, nói năng lỗ mãng bôi nhọ Tần gia cùng phu quân ta, còn hại mẫu thân ta thành ra như vậy! Đều là tỷ muội, vì sao lúc nào ngươi cũng muốn bức bách ta?”
Lời này, nàng thay nguyên thân hỏi, cũng là thay mình hỏi. Nếu không biết điểm mấu chốt giữa các nàng thì ngày sau cũng khó lòng phòng bị. Trong lòng Đường Doanh Doanh khẽ run lên, chuyện mưu hại chính thất bị nàng phát giác rồi sao? Vậy hôm nay khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua. Đường Doanh Doanh tự biết cầu xin tha thứ là vô dụng, liền nháy mắt ra lệnh Bảo Ngân đi tìm người. Bảo Ngân mới lùi một bước đã bị Thải Vi kéo lại: “Không cho đi!”
Trâm của Đường Nguyễn Nguyễn lại áp sát một chút, Đường Doanh Doanh sợ tới mức co người lại, dựa vào trên cửa, cũng không dám dùng sức giãy giụa, nàng ta sợ trong lúc hỗn loạn trượt tay chọc trúng mặt mình.
Đường Doanh Doanh khàn giọng: “Đường Nguyễn Nguyễn! Ta cảnh cáo ngươi, mau thả ta ra!” Nàng ta tiếp tục nói: “Ngươi cho rằng ngươi làm ta bị thương thì bản thân ngươi có thể an toàn mà lui sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn thản nhiên cười, nàng còn gằn từng chữ: “Cùng lắm thì ta cũng rạch mặt của ta bồi thường cho ngươi.”
Chuyện tự hủy dung từ trong miệng nàng nói ra, thật giống như cơm bữa bình thường vậy. Đường Nguyễn Nguyễn giống như một con thỏ, ngày thường nhìn hiền hòa nhưng lúc cắn người lại đau nhất. Đường Doanh Doanh vừa sợ vừa hét: “Ngươi điên sao?”
Nàng ta cũng không biết lúc này nên làm thế nào để bình ổn cơn tức giận của Đường Nguyễn Nguyễn, nàng ta còn nỗ lực muốn kéo lý trí của Đường Nguyễn Nguyễn về: “Nếu trên mặt ngươi có vết thương, ngươi cho rằng Đại tướng quân còn muốn ngươi sao? Cho dù… Cho dù bây giờ hắn có thể chống lưng cho ngươi, nhưng trên chiến trường đao kiếm không có mắt, chưa biết chừng ngày nào đó hắn…”
Đường Nguyễn Nguyễn không quan tâm: “Chuyện này có khó gì? Chàng còn sống một ngày, vậy ta liền an tâm mà làm tướng quân phu nhân của ta một ngày, nếu chàng vì nước hy sinh thân mình, ta sẽ vì chàng mà thủ tiết!”
Đường Doanh Doanh sợ hãi, oán hận nhìn nàng. Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn u lãnh, làm cho người ta càng thêm rùng mình, nàng chậm rãi nói: “Ngược lại là muội muội đó, nếu như hủy mất dung nhan thì phải ở tại phủ Học sĩ này cả đời, không có mặt mũi đi ra ngoài hại người, đây là một chuyện tốt.”
Đường Doanh Doanh tiếp tục tính toán, ngoài miệng lại cầu xin tha thứ: “Tỷ tỷ, chuyện của mẫu thân đại nhân, là do nương làm… Với ta, ta không liên quan gì cả!”
Đường Nguyễn Nguyễn cười lạnh: “Nếu nương của ngươi nghe được lời này, phỏng chừng sẽ tức giận đến hộc máu.”
Đường Doanh Doanh lại giả bộ đáng thương: “Tỷ tỷ… Tỷ, tỷ niệm tình ra còn nhỏ không hiểu chuyện, tha cho ta lần này đi…” Đôi môi nàng ta run rẩy, lại tiếp tục nói: “Ta sẽ khuyên nhủ nương, không được hạ dược mẫu thân đại nhân nữa… Còn… Nha hoàn của mẫu thân, ta cũng sẽ tìm các nàng trở về, tiếp tục chiếu cố mẫu thân đại nhân, có được không?”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy thái độ nàng ta thành khẩn, giống như thật sự đã bị dọa sợ, liền nói: “Người làm thế nào để đảm bảo?”
Đường Doanh Doanh lộ ra vẻ mặt sợ hãi: “Nếu ta lừa gạt câu nào, vậy ta vĩnh viễn sẽ không chiếm được tâm của Thư Mặc ca ca!”
Đường Nguyễn Nguyễn biết phân lượng của Lưu Thư Mặc trong lòng nàng ta cho nên cũng tin vài phần. Nàng vốn dĩ cũng không có ý định nháo tới ngọc nát đá tan, do nàng ta khinh người quá đáng, nếu không cho nàng ta một bài học nhỏ, chỉ sợ sau này mỗi ngày mẫu thân và nàng đều không được yên ổn.
Đúng lúc này, sắc mặt của Bảo Ngân đối diện Đường Doanh Doanh đột nhiên cứng đờ: “Lão gia!”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe tiếng, nghi hoặc quay đầu lại… Đường Doanh Doanh cho rằng Bảo Ngân đang cố tình dẫn dụ cho Đường Nguyễn Nguyễn phân tâm, liền thừa dịp Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu mà đoạt lấy cây trâm trên tay nàng!
“Ta sẽ giết ngươi!” Đường Doanh Doanh như bị điên cuồng, nàng ta giơ trâm vàng lên cao, hung hăng đâm vào cổ Đường Nguyễn Nguyễn!
“Tiểu thư!” Thải Vi hoảng hốt hét lên!
“A!”
… Tình thế nghìn cân treo sợi tóc, một luồng nội lực cuốn theo hòn đá nhỏ bay tới, trúng cổ tay Đường Doanh Doanh. Đau đến nỗi khiến nàng ta buông tay ngay lập tức, trâm vàng rơi xuống đất. Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn mới thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, có chút không thể tin nhìn chằm chằm Đường Doanh Doanh: “Ngươi!”
Đường Doanh Doanh hoảng sợ ngẩng đầu lên, phát hiện phụ thân đã đứng ở cửa Ngọc Quỳnh Uyển từ lúc nào, bên cạnh ông ta còn có một nam tử trẻ tuổi mặc quan phục, tuấn mỹ nhẹ nhàng, trên mặt trắng như ngọc, quanh thân đều là sát khí. Đường Doanh Doanh bất chấp tay đau, liền chạy về phía Đường Các Lão, ác nhân tới cáo trạng trước: “Phụ thân! Tỷ tỷ, là tỷ ấy vừa định giết con! Con, con đành phải nghĩ biện pháp tự bảo vệ chính mình, phụ thân cứu mạng!”
Đường Các Lão cau mày, khóe miệng hơi giật giật, y bào của ông bị nàng ta gắt gao túm lấy, ông ta giơ tay lên, “Bốp”, một cú tát mạnh vào mặt Đường Doanh Doanh!
“Phụ thân?” Đường Doanh Doanh che mặt, không biết làm sao nhìn Đường Các Lão, nàng ta giận dữ gào thét: “Là nàng! Chính Đường Nguyễn Nguyễn muốn giết con? Sao người lại đánh con?”
Đường Các Lão tức giận đến mức cả người run rẩy: “Ta đang đánh nghiệt chướng như ngươi!”
Vừa rồi bãi triều xong, ông ta liền cùng Tần Tu Viễn trở về phủ. Tần Tu Viễn nói muốn tới thăm Đường phu nhân, Đường các lão liền chủ động đi cùng hắn tới đây, ai ngờ mới đi đến cửa Ngọc Quỳnh Uyển mà đã nghe được chuyện các nàng nói…
“Người nhìn trên dưới Tần gia xem, nam nhân sống qua ba mươi tuổi được bao nhiêu người?”
“Ta nói, Tần gia chính là một cái vỏ rỗng! Trấn Quốc Công cùng Hổ Khiếu tướng quân vừa chết, cơ bản Tần gia chỉ có thể dựa vào phu quân ngươi một mình chống đỡ, còn phải nuôi phế vật Nhị ca cùng một nhà toàn phụ nhân và hài tử, ha ha ha ha! Còn nghĩ bản thân cao quý mức nào?”
Từng lời Đường Doanh Doanh nói đều giống như chọc dao nhỏ vào lòng Tần Tu Viễn, Đường Các Lão sợ nàng ta nói thêm nữa sẽ càng đại nghịch bất đạo cho nên muốn tiến lên giáo huấn nàng ta. Ai ngờ, Tần Tu Viễn lại vươn tay, ngăn cản ông lại. Đường Các Lão thấp thỏm nhìn Tần Tu Viễn, Tần Tu Viễn lại không có cảm xúc gì mà mở miệng: “Nhạc phụ đại nhân, không bằng chờ diễn xong, chúng ta lên sân khấu sau.”
Thanh âm của hắn không nghe ra là vui hay là buồn, Đường các lão liền nghiêng đầu quan sát sắc mặt của hắn một cái. Cho dù Đường Các Lão không tinh thông võ nghệ nhưng cũng có thể trực quan cảm nhận được ánh mắt của Tần Tu Viễn lạnh như băng, cả người phát ra sát ý mãnh liệt. Đường Các Lão không khỏi rùng mình. Ông ta đường đường là Nội Các thủ phụ Đại thần mà cũng bị sát khí của Tần Tu Viễn làm cho kinh sợ, giờ phút này cũng chỉ có thể xấu hổ đứng ở một bên, tiếp tục xem tình thế đi tới đâu, trong lòng thầm cầu mong hai vị khuê nữ này không làm ra chuyện gì xấu hổ thêm. Kết quả Đường Doanh Doanh lại nói ra một chuyện càng chấn động hơn, Như phu nhân hạ độc Đại phu nhân, còn phủi bỏ sạch sẽ mọi liên quan tới mình.
Đường Các Lão thật sự là không nghĩ tới, Đường Doanh Doanh thoạt nhìn nhu thuận đáng yêu mà tâm địa lại rắn rết như vậy, còn Đường Nguyễn Nguyễn nhát gan nhu nhược, lại dám rút trâm uy hiếp…
Trong khoảng thời gian ngắn, ông ta cảm thấy đầu đau vô cùng. Trong lòng ông ta cũng biết rất rõ ràng, tuy rằng trước mặt Hoàng thượng mình cũng có vài phân lượng, nhưng tuổi tác đã cao, Đường gia không có nhi tử kế thừa sự nghiệp, ông ta chỉ có thể gả hai nữ nhi tới chỗ tốt một chút, như vậy mới đảm bảo được tông thất Đường gia có vị trí nhỏ trong triều. Tần Tu Viễn là nhân vật chạm tới liền bỏng tay, hắn cầm binh mã, quyền cao chức trọng, tương lai sẽ kế thừa tước vị của Trấn Quốc Công, trước mắt xem ra là chỗ dựa lớn nhất của Đường gia trong tương lai. Bây giờ Đường Doanh Doanh hoàn toàn đắc tội hắn, cũng không biết hắn có thể vì chuyện này mà ghi hận, từ đây nhất đao lưỡng đoạn* cùng Đường gia hay không?
*Nhất đao lưỡng đoạn: Đoạn tuyệt, cắt đứt, không còn liên quan…