-
Chương 14: Lo lắng một ai
Càn Thanh cung là cung điện rộng lớn, ngoài hai dãy mười sáu cây nến lớn bên ngự án thì còn có đèn lồng cực lớn đặt đó, khiến cả noãn các sáng trưng như ban ngày. Phùng Tứ Kinh đã đi Bắc Ngũ Sở, một thái giám khác của Kính Sự phòng dâng lên một mâm bạc lớn bày thẻ tên, Hoàng đế xua tay, chỉ nói một tiếng: “Lui!” Nghĩa là bảo hắn lui xuống, đêm nay không triệu phi tần nào. Thái giám Kính Sự phòng bèn cúi đầu, lặng lẽ cầm chiếc mâm bạc đi.
Lý Đức Toàn đã đoán trước được đêm nay Hoàng đế sẽ nói “lui”, hắn cầm cái kéo hớt sáp nến từ tay tiểu thái giám, đích thân đến hai bên ngự án hớt sáp, hầu hạ Hoàng đế đọc sách. Hơn nửa canh giờ sau, Lý Đức Toàn thấy Phùng Tứ Kinh ở bên ngoài ra hiệu cho hắn bèn lui ra. Phùng Tứ Kinh tránh sang một bên. Có một chiếc đèn lồng rất lớn trên hành lang, hơi lắc lư trong gió đêm. Ánh đèn tựa như sóng nước dao động, chiếu vào khuôn mặt trằng bệch của Lâm Lang. Lý Đức Toàn thấy tóc mai nàng hơi rối, nàng được một tiểu cung nữ đỡ mới gượng đứng được, vẻ mặt còn rất bình tĩnh. Hắn nói: “Cô nương đã chịu oan ức rồi!”
Lâm Lang gọi nhỏ một tiếng: “Công công!”
Phùng Tứ Kinh đứng bên cạnh, nói: “Thật là oan ức cho cô nương rồi. Nô tài vội vàng chạy tới nơi, cuối cùng vẫn để cô nương phải chịu hai trượng, may mà chưa bị thương đến xương cốt.”
Lý Đức Toàn cũng chẳng để ý đến hắn, chỉ nói với Lâm Lang: “Cô nương đứng đây chờ, ta đi bẩm với Hoàng thượng.” Nói xong hắn liền quay vào trong điện. Hoàng đế vẫn đang chăm chú đọc sách, Lý Đức Toàn khẽ ho, nhỏ giọng bẩm báo: “Hoàng thượng, Lâm Lang đã về, có cần kêu nàng ta vào tạ ơn?”
Hoàng đế chậm rãi lật một trang sách, chẳng hề đáp lời. Lý Đức Toàn nói: “Lâm Lang thật sự chịu oan ức, cuối cùng vẫn phải chịu hai trượng. Nô tài thấy nàng ta rất tủi thân, chỉ là không dám khóc mà thôi.”
Hoàng đế đặt phịch quyển sách lên bàn, giọng nói lạnh nhạt: “Lý Đức Toàn, ngươi nhiều lời như vậy từ lúc nào?”
Lý Đức Toàn vội nói: “Nô tài đáng chết!”
Hoàng đế khẽ cười, lại cầm quyển sách lên, nói: “Để nàng ta lui xuống nghỉ ngơi, hai ngày tới không cần làm việc.”
Lý Đức Toàn không lường trước được Hoàng đế sẽ nói như vậy, hắn đáp một tiếng “vâng” rồi từ từ lui ra. Hoàng đế lại gọi hắn đến, tháo chiếc nhẫn ngọc bích đang đeo ở ngón tay cái ra. “Trẫm đã nói chiếc nhẫn này thưởng cho Lâm Lang, đưa nó cho nàng ta.”
Lý Đức Toàn vội nhận lấy bằng hai tay. Hắn đi đến hành lang, nhìn thấy nàng thì mặt mày vui vẻ. “Hoàng thượng nói, ngươi không cần vào tạ ơn.” Rồi lại nói thầm: “Xin chúc mừng cô nương!”
Lâm Lang cảm thấy có thêm một thứ cứng rắn trong tay. Lý Đức Toàn đã ra lệnh cho cung nữ: “Dìu về nghỉ ngơi đi!” Hai cung nữ tiến tới dìu nàng đi về phòng.
Tuy nàng chỉ phải chịu hai trượng nhưng người đánh lại dùng hết sức nên vết thương cũng không nhẹ. Nàng cố chịu đến bây giờ, đùi vô cùng đau đớn. Về đến phòng, Họa Châu vội đi đến dìu, đỡ nàng nằm lên giường. Lý Đức Toàn phái một tiểu cung nữ mang thuốc mỡ trị vết thương ngoài da đến. Tiểu cung nữ kia rất thông minh, lanh lợi, thì thầm: “Lý công công nói, chỉ sợ cô nương bị thương ngoài da, máu tụ không tan. Nếu lúc này mà truyền thái y hỏi thuốc thang thì sẽ kinh động đến người khác. Thuốc này vốn là đại doanh Tây Bắc tiến cống, là phần thưởng của Hoàng thượng vào mùa thu năm ngoái, nghe nói có thể làm tan máu rất tốt, cô nương cứ dùng trước.”
Họa Châu vội thay Lâm Lang tạ ơn. Lâm Lang đau đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, tay chỉ về hướng tủ. Họa Châu hiểu ý, mở ngăn tủ lấy ra cái tráp, cầm một chuỗi đồng tiền Khang Hy vàng óng nhét vào tay cung nữ kia, nói: “Đã phiền muội muội đi chuyến này, lúc về xin tạ ơn Lý công công hộ chúng ta.”
Tiểu cung nữ kia nói: “Công công dặn không được nhận của cô nương.” Không đợi Họa Châu đáp gì, nàng ta đã lắc bím tóc chạy mất.
Họa Châu đành đi đóng cửa, bôi thuốc cho Lâm Lang rồi lại đắp chăn cho nàng xong xuôi mới đi ra ngoài lấy nước. Lâm Lang ở một mình trong phòng, cảm thấy đau đến mê man, xòe nắm tay đang nắm chặt kia ra, không ngờ là chiếc nhẫn ngọc màu xanh đó, xanh thẳm như hồ nước sâu. Dưới ánh sáng lập lòe của ngọn đèn, phía bên trong nổi lên hai chữ khắc bạc: “Huyền Diệp.” Nàng vã mồ hôi toàn thân, thấy cả người nhẹ bẫng chẳng còn sức lực. Chiếc nhẫn kia như đang nóng dần lên, nóng tới mức khiến người ta không thể cầm trong tay.
Nửa đêm bắt đầu mưa, cứ tí ta tí tách, đến tận sáng vẫn còn rả rích. Chiếc chuông sắt treo đầu mái hiên cũng phát ra tiếng leng keng cả đêm, hòa với tiếng mưa khiến người ta vô cùng buồn bực. Đoan Tần dậy sớm, ngủ không ngon giấc nên ngồi dậy, rời khỏi giường. Vân Sơ đi tới giúp nàng chải đầu. Đúng lúc đang dùng bữa sáng thì thái giám đi nghe ngóng tin tức đã về, dập đầu rồi mới bẩm báo: “Bẩm Đoan chủ nhân, theo Tiểu Mạnh ở Kính Sự phòng thì hôm qua Hoàng thượng bảo lui.” Lúc này Đoan Tần mới cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn chút, súc miệng, rửa tay rồi lại nhìn vào gương, ngắm nghía y phục màu đỏ son, thêu hoa lan, bươm bướm của mình, nói với Thê Hà: “Chúng ta đi thăm Vinh chủ nhân.”
Thê Hà mau chóng sai người mở ô. Vân Sơ đỡ Đoan Tần đến chỗ Huệ Tần. Ngày mưa buồn chán, Vinh Tần đang đứng dưới mái hiên, nhìn cung nữ thêm thức ăn và nước cho chú vẹt ở hành lang. Thấy Đoan Tần tới, nàng vội vàng cười từ xa. “Hôm nay trời mưa, còn khiến muội muội tới đây nữa, mau vào trong phòng đi!”
Chú vẹt đập cánh, chiếc chuông vàng gắn ở chân nó kêu leng keng một hồi, hai cánh cũng đập càng nhanh. Đoan Tần bèn nói: “Tỷ tỷ nuôi con vật nhỏ này cũng đã được một thời gian rồi nhỉ, chỉ tiếc là nó vẫn chưa học nói được.”
Vinh Tần không trả lời vội, nắm tay Đoan Tần dẫn vào phòng mới đáp: “Con vẹt không biết nói cũng hay.” Lại khe khẽ thở dài. “Muội muội chưa nghe qua sao…” Ẩn tình trong cung đình nói, chẳng dám mở miệng trước chú vẹt. “Thơ của người xưa cũng nói rõ cả rồi.”
Đoan Tần nói: “Mấy lời này để muội nói còn được, tỷ tỷ được Hoàng thượng sủng ái, vì sao còn nói lời này?”
Vinh Tần tiếp lời: “Chẳng lẽ muội muội không biết Hoàng thượng đối đãi với tỷ như vậy cũng chỉ là niệm tình cũ mà thôi, nói đến sủng ái thì, haizz…” Tiếng thở dài của nàng dường như kéo dài mãi không dứt.
Đoan Tần vốn đang có tâm sự, giờ xúc động đến mức trong lòng cảm thấy xót xa, gần như rơi nước mắt, nàng gắng gượng cười cười. “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Chuyện hôm qua ở Càn Thanh cung còn có đoạn sau nữa, không biết tỷ tỷ đã biết chưa?”
Vinh Tần đáp: “Làm sao có thể chưa biết chứ! E là từ sáng sớm hôm nay toàn bộ lục cung đều biết cả rồi.”
Đoan Tần nở một nụ cười mỉm, chỉ sang hướng đông. “Lần này chỉ e vị kia đã tính nhầm, đi đêm lắm có ngày gặp ma. Theo muội thấy, vị đó cũng quá nóng nảy, Hoàng thượng chỉ hơi coi trọng cung nữ nào, người ta liền nghĩ đủ kế ngay rồi.”
Vinh Tần nói: “Cũng không thể nói người ta nóng nảy, nàng ta chưa tính kĩ, có lẽ tưởng là không vấn đề gì nên mới ra tay trước, ai dè Hoàng thượng lại như vậy, thật khiến mặt mũi nàng ta xám tro.”
Đoan Tần tiếp lời: “Theo muội thì Hoàng thượng chưa chắc đã coi trọng cung nữ nọ, nếu không thì đã hạ chỉ từ lâu rồi. Hoàng thượng giận vị kia dám tính kế với người hầu hạ ngự tiền, cho nên mới bất ngờ rung cây dọa khỉ.”
Vinh Tần cười, nói: “Muội muội nói rất phải.”
Đoan Tần bỗng có ý nghĩ độc ác. “Chẳng biết lúc này vị kia có phải đang nằm khóc lóc trong phòng hay không? Mấy ngày nay Đông Qúy phi không được khỏe, việc trong lục cung đều giao cho người ta hết. Muội nghĩ cuối cùng hôm nay người ta cũng rảnh rỗi, vậy chúng ta tới Vĩnh Hòa cung một lát đi!”
Vinh Tần liền gọi cung nữ bên ngoài Hiểu Nguyệt: “Cầm áo choàng của ta tới đây!”
Hiểu Nguyệt đáp: “Chủ nhân quên rồi sao, Phương thái y đã dặn dò rất kĩ rằng chủ nhân uống thuốc đó thì phải kỵ gió.”
Vinh Tần liền mắng: “Ngươi cứ nhớ mấy chuyện không quan trọng, chẳng qua ta chỉ cùng Đoan chủ nhân tới Vĩnh Hòa cung một chuyến, sao có thể trúng gió được.”
Đoan Tần vội vàng nói: “Tỷ mắng nó làm gì, nó một lòng trung thành nên mới nhớ. Tỷ tỷ đã không thể ra gió, trận mưa này đúng là có gió lạnh thật, vậy để một mình muội đi xem chuyện vui thôi.”
Đoan Tần đứng dậy cáo từ. Vinh Tần tự tiễn tới đầu hiên rồi mới quay về phòng. Hiểu Nguyệt dâng trà lên, nàng cười mỉm, nói: “Ngươi thật là lanh lợi!”
Hiểu Nguyệt cũng cười. “Theo chủ nhân lâu như vậy, lẽ nào chuyện nhỏ như thế mà nô tỳ cũng cần chủ nhân ra hiệu?”
Vinh Tần cầm nắp tách trà, chầm chậm gạt lá trà. “Nàng ta muốn đi xem chuyện vui thì cứ để nàng ta đi xem. Có ai không biết sau lưng An Tần là Đông Qúy phi? Rồi cũng sẽ có ngày Đông Qúy phi lên làm hoàng hậu, ở trong cung này không thể không lưu lại một đường lui.” Ngừng một lát, nàng nói tiếp: “Ngươi đi mở cái rương của ta trong phòng, lấy cao trân châu đem tới chỗ Lâm Lang, đừng kinh động người khác.”
Hiểu Nguyệt đang muốn nói gì lại thôi. Vinh Tần nói tiếp: “ Ta biết ngươi muốn khuyên ta giờ này thì đi sẽ gây chú ý, nhưng mà xảy ra việc như vậy, lúc hoạn nạn được người giúp đỡ thì nhất định nó sẽ rất cảm kích. A đầu Lâm Lang này… rất có tương lai.”
Hiểu Nguyệt cười nói: “Nô tỳ vẫn không hiểu, không phải sáng nay nghe nói là tối qua để nàng ta về phòng, Hoàng thượng nói không cần tạ ơn, còn chẳng gặp nàng ta nữa?”
Vinh Tần đặt tách trà xuống. “Tính tình Hoàng thượng của chúng ta, càng là người mình coi trọng thì càng tỏ vẻ lạnh nhạt. Nếu như ngược lại, người gọi vào tạ ơn, đích thân an ủi hai câu thì mới như Đoan Tần kia nói, là tức giận với vị chủ nhân Vĩnh Hòa cung dám tính kế với người hầu hạ ngự tiền, cho nên mới rung cây dọa khỉ. Thế nhưng người không truyền vào, thái độ lạnh nhạt, chẳng nói lấy một câu, như thế thì ngươi không thể không thay ta đi thăm Lâm Lang rồi.”
Lúc này Hiểu Nguyệt mới nở nụ cười . “Nô tỳ hiểu rồi!”
Vinh Tần thở dài một tiếng. “Không ngờ Đoan Tần lại vô dụng như vậy, uổng phí tâm tư của ta. Để Vân Sơ đi hầu hạ nàng ta e là tương lai lại bị liên lụy.”
Hiểu Nguyệt đáp: “Phải tìm một cơ hội để chuyển công tác cho Vân Sơ cô nương vậy.”
Vinh Tần cầm tách trà lên, hơi ngẩn người rồi nói: “Đó cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Trong cung nhiều tai mắt, ta không để nó vào cung của mình cũng là muốn tốt cho nó. Thôi, cứ mặc theo vận may của nó vậy!”
Lý Đức Toàn đã đoán trước được đêm nay Hoàng đế sẽ nói “lui”, hắn cầm cái kéo hớt sáp nến từ tay tiểu thái giám, đích thân đến hai bên ngự án hớt sáp, hầu hạ Hoàng đế đọc sách. Hơn nửa canh giờ sau, Lý Đức Toàn thấy Phùng Tứ Kinh ở bên ngoài ra hiệu cho hắn bèn lui ra. Phùng Tứ Kinh tránh sang một bên. Có một chiếc đèn lồng rất lớn trên hành lang, hơi lắc lư trong gió đêm. Ánh đèn tựa như sóng nước dao động, chiếu vào khuôn mặt trằng bệch của Lâm Lang. Lý Đức Toàn thấy tóc mai nàng hơi rối, nàng được một tiểu cung nữ đỡ mới gượng đứng được, vẻ mặt còn rất bình tĩnh. Hắn nói: “Cô nương đã chịu oan ức rồi!”
Lâm Lang gọi nhỏ một tiếng: “Công công!”
Phùng Tứ Kinh đứng bên cạnh, nói: “Thật là oan ức cho cô nương rồi. Nô tài vội vàng chạy tới nơi, cuối cùng vẫn để cô nương phải chịu hai trượng, may mà chưa bị thương đến xương cốt.”
Lý Đức Toàn cũng chẳng để ý đến hắn, chỉ nói với Lâm Lang: “Cô nương đứng đây chờ, ta đi bẩm với Hoàng thượng.” Nói xong hắn liền quay vào trong điện. Hoàng đế vẫn đang chăm chú đọc sách, Lý Đức Toàn khẽ ho, nhỏ giọng bẩm báo: “Hoàng thượng, Lâm Lang đã về, có cần kêu nàng ta vào tạ ơn?”
Hoàng đế chậm rãi lật một trang sách, chẳng hề đáp lời. Lý Đức Toàn nói: “Lâm Lang thật sự chịu oan ức, cuối cùng vẫn phải chịu hai trượng. Nô tài thấy nàng ta rất tủi thân, chỉ là không dám khóc mà thôi.”
Hoàng đế đặt phịch quyển sách lên bàn, giọng nói lạnh nhạt: “Lý Đức Toàn, ngươi nhiều lời như vậy từ lúc nào?”
Lý Đức Toàn vội nói: “Nô tài đáng chết!”
Hoàng đế khẽ cười, lại cầm quyển sách lên, nói: “Để nàng ta lui xuống nghỉ ngơi, hai ngày tới không cần làm việc.”
Lý Đức Toàn không lường trước được Hoàng đế sẽ nói như vậy, hắn đáp một tiếng “vâng” rồi từ từ lui ra. Hoàng đế lại gọi hắn đến, tháo chiếc nhẫn ngọc bích đang đeo ở ngón tay cái ra. “Trẫm đã nói chiếc nhẫn này thưởng cho Lâm Lang, đưa nó cho nàng ta.”
Lý Đức Toàn vội nhận lấy bằng hai tay. Hắn đi đến hành lang, nhìn thấy nàng thì mặt mày vui vẻ. “Hoàng thượng nói, ngươi không cần vào tạ ơn.” Rồi lại nói thầm: “Xin chúc mừng cô nương!”
Lâm Lang cảm thấy có thêm một thứ cứng rắn trong tay. Lý Đức Toàn đã ra lệnh cho cung nữ: “Dìu về nghỉ ngơi đi!” Hai cung nữ tiến tới dìu nàng đi về phòng.
Tuy nàng chỉ phải chịu hai trượng nhưng người đánh lại dùng hết sức nên vết thương cũng không nhẹ. Nàng cố chịu đến bây giờ, đùi vô cùng đau đớn. Về đến phòng, Họa Châu vội đi đến dìu, đỡ nàng nằm lên giường. Lý Đức Toàn phái một tiểu cung nữ mang thuốc mỡ trị vết thương ngoài da đến. Tiểu cung nữ kia rất thông minh, lanh lợi, thì thầm: “Lý công công nói, chỉ sợ cô nương bị thương ngoài da, máu tụ không tan. Nếu lúc này mà truyền thái y hỏi thuốc thang thì sẽ kinh động đến người khác. Thuốc này vốn là đại doanh Tây Bắc tiến cống, là phần thưởng của Hoàng thượng vào mùa thu năm ngoái, nghe nói có thể làm tan máu rất tốt, cô nương cứ dùng trước.”
Họa Châu vội thay Lâm Lang tạ ơn. Lâm Lang đau đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, tay chỉ về hướng tủ. Họa Châu hiểu ý, mở ngăn tủ lấy ra cái tráp, cầm một chuỗi đồng tiền Khang Hy vàng óng nhét vào tay cung nữ kia, nói: “Đã phiền muội muội đi chuyến này, lúc về xin tạ ơn Lý công công hộ chúng ta.”
Tiểu cung nữ kia nói: “Công công dặn không được nhận của cô nương.” Không đợi Họa Châu đáp gì, nàng ta đã lắc bím tóc chạy mất.
Họa Châu đành đi đóng cửa, bôi thuốc cho Lâm Lang rồi lại đắp chăn cho nàng xong xuôi mới đi ra ngoài lấy nước. Lâm Lang ở một mình trong phòng, cảm thấy đau đến mê man, xòe nắm tay đang nắm chặt kia ra, không ngờ là chiếc nhẫn ngọc màu xanh đó, xanh thẳm như hồ nước sâu. Dưới ánh sáng lập lòe của ngọn đèn, phía bên trong nổi lên hai chữ khắc bạc: “Huyền Diệp.” Nàng vã mồ hôi toàn thân, thấy cả người nhẹ bẫng chẳng còn sức lực. Chiếc nhẫn kia như đang nóng dần lên, nóng tới mức khiến người ta không thể cầm trong tay.
Nửa đêm bắt đầu mưa, cứ tí ta tí tách, đến tận sáng vẫn còn rả rích. Chiếc chuông sắt treo đầu mái hiên cũng phát ra tiếng leng keng cả đêm, hòa với tiếng mưa khiến người ta vô cùng buồn bực. Đoan Tần dậy sớm, ngủ không ngon giấc nên ngồi dậy, rời khỏi giường. Vân Sơ đi tới giúp nàng chải đầu. Đúng lúc đang dùng bữa sáng thì thái giám đi nghe ngóng tin tức đã về, dập đầu rồi mới bẩm báo: “Bẩm Đoan chủ nhân, theo Tiểu Mạnh ở Kính Sự phòng thì hôm qua Hoàng thượng bảo lui.” Lúc này Đoan Tần mới cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn chút, súc miệng, rửa tay rồi lại nhìn vào gương, ngắm nghía y phục màu đỏ son, thêu hoa lan, bươm bướm của mình, nói với Thê Hà: “Chúng ta đi thăm Vinh chủ nhân.”
Thê Hà mau chóng sai người mở ô. Vân Sơ đỡ Đoan Tần đến chỗ Huệ Tần. Ngày mưa buồn chán, Vinh Tần đang đứng dưới mái hiên, nhìn cung nữ thêm thức ăn và nước cho chú vẹt ở hành lang. Thấy Đoan Tần tới, nàng vội vàng cười từ xa. “Hôm nay trời mưa, còn khiến muội muội tới đây nữa, mau vào trong phòng đi!”
Chú vẹt đập cánh, chiếc chuông vàng gắn ở chân nó kêu leng keng một hồi, hai cánh cũng đập càng nhanh. Đoan Tần bèn nói: “Tỷ tỷ nuôi con vật nhỏ này cũng đã được một thời gian rồi nhỉ, chỉ tiếc là nó vẫn chưa học nói được.”
Vinh Tần không trả lời vội, nắm tay Đoan Tần dẫn vào phòng mới đáp: “Con vẹt không biết nói cũng hay.” Lại khe khẽ thở dài. “Muội muội chưa nghe qua sao…” Ẩn tình trong cung đình nói, chẳng dám mở miệng trước chú vẹt. “Thơ của người xưa cũng nói rõ cả rồi.”
Đoan Tần nói: “Mấy lời này để muội nói còn được, tỷ tỷ được Hoàng thượng sủng ái, vì sao còn nói lời này?”
Vinh Tần tiếp lời: “Chẳng lẽ muội muội không biết Hoàng thượng đối đãi với tỷ như vậy cũng chỉ là niệm tình cũ mà thôi, nói đến sủng ái thì, haizz…” Tiếng thở dài của nàng dường như kéo dài mãi không dứt.
Đoan Tần vốn đang có tâm sự, giờ xúc động đến mức trong lòng cảm thấy xót xa, gần như rơi nước mắt, nàng gắng gượng cười cười. “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Chuyện hôm qua ở Càn Thanh cung còn có đoạn sau nữa, không biết tỷ tỷ đã biết chưa?”
Vinh Tần đáp: “Làm sao có thể chưa biết chứ! E là từ sáng sớm hôm nay toàn bộ lục cung đều biết cả rồi.”
Đoan Tần nở một nụ cười mỉm, chỉ sang hướng đông. “Lần này chỉ e vị kia đã tính nhầm, đi đêm lắm có ngày gặp ma. Theo muội thấy, vị đó cũng quá nóng nảy, Hoàng thượng chỉ hơi coi trọng cung nữ nào, người ta liền nghĩ đủ kế ngay rồi.”
Vinh Tần nói: “Cũng không thể nói người ta nóng nảy, nàng ta chưa tính kĩ, có lẽ tưởng là không vấn đề gì nên mới ra tay trước, ai dè Hoàng thượng lại như vậy, thật khiến mặt mũi nàng ta xám tro.”
Đoan Tần tiếp lời: “Theo muội thì Hoàng thượng chưa chắc đã coi trọng cung nữ nọ, nếu không thì đã hạ chỉ từ lâu rồi. Hoàng thượng giận vị kia dám tính kế với người hầu hạ ngự tiền, cho nên mới bất ngờ rung cây dọa khỉ.”
Vinh Tần cười, nói: “Muội muội nói rất phải.”
Đoan Tần bỗng có ý nghĩ độc ác. “Chẳng biết lúc này vị kia có phải đang nằm khóc lóc trong phòng hay không? Mấy ngày nay Đông Qúy phi không được khỏe, việc trong lục cung đều giao cho người ta hết. Muội nghĩ cuối cùng hôm nay người ta cũng rảnh rỗi, vậy chúng ta tới Vĩnh Hòa cung một lát đi!”
Vinh Tần liền gọi cung nữ bên ngoài Hiểu Nguyệt: “Cầm áo choàng của ta tới đây!”
Hiểu Nguyệt đáp: “Chủ nhân quên rồi sao, Phương thái y đã dặn dò rất kĩ rằng chủ nhân uống thuốc đó thì phải kỵ gió.”
Vinh Tần liền mắng: “Ngươi cứ nhớ mấy chuyện không quan trọng, chẳng qua ta chỉ cùng Đoan chủ nhân tới Vĩnh Hòa cung một chuyến, sao có thể trúng gió được.”
Đoan Tần vội vàng nói: “Tỷ mắng nó làm gì, nó một lòng trung thành nên mới nhớ. Tỷ tỷ đã không thể ra gió, trận mưa này đúng là có gió lạnh thật, vậy để một mình muội đi xem chuyện vui thôi.”
Đoan Tần đứng dậy cáo từ. Vinh Tần tự tiễn tới đầu hiên rồi mới quay về phòng. Hiểu Nguyệt dâng trà lên, nàng cười mỉm, nói: “Ngươi thật là lanh lợi!”
Hiểu Nguyệt cũng cười. “Theo chủ nhân lâu như vậy, lẽ nào chuyện nhỏ như thế mà nô tỳ cũng cần chủ nhân ra hiệu?”
Vinh Tần cầm nắp tách trà, chầm chậm gạt lá trà. “Nàng ta muốn đi xem chuyện vui thì cứ để nàng ta đi xem. Có ai không biết sau lưng An Tần là Đông Qúy phi? Rồi cũng sẽ có ngày Đông Qúy phi lên làm hoàng hậu, ở trong cung này không thể không lưu lại một đường lui.” Ngừng một lát, nàng nói tiếp: “Ngươi đi mở cái rương của ta trong phòng, lấy cao trân châu đem tới chỗ Lâm Lang, đừng kinh động người khác.”
Hiểu Nguyệt đang muốn nói gì lại thôi. Vinh Tần nói tiếp: “ Ta biết ngươi muốn khuyên ta giờ này thì đi sẽ gây chú ý, nhưng mà xảy ra việc như vậy, lúc hoạn nạn được người giúp đỡ thì nhất định nó sẽ rất cảm kích. A đầu Lâm Lang này… rất có tương lai.”
Hiểu Nguyệt cười nói: “Nô tỳ vẫn không hiểu, không phải sáng nay nghe nói là tối qua để nàng ta về phòng, Hoàng thượng nói không cần tạ ơn, còn chẳng gặp nàng ta nữa?”
Vinh Tần đặt tách trà xuống. “Tính tình Hoàng thượng của chúng ta, càng là người mình coi trọng thì càng tỏ vẻ lạnh nhạt. Nếu như ngược lại, người gọi vào tạ ơn, đích thân an ủi hai câu thì mới như Đoan Tần kia nói, là tức giận với vị chủ nhân Vĩnh Hòa cung dám tính kế với người hầu hạ ngự tiền, cho nên mới rung cây dọa khỉ. Thế nhưng người không truyền vào, thái độ lạnh nhạt, chẳng nói lấy một câu, như thế thì ngươi không thể không thay ta đi thăm Lâm Lang rồi.”
Lúc này Hiểu Nguyệt mới nở nụ cười . “Nô tỳ hiểu rồi!”
Vinh Tần thở dài một tiếng. “Không ngờ Đoan Tần lại vô dụng như vậy, uổng phí tâm tư của ta. Để Vân Sơ đi hầu hạ nàng ta e là tương lai lại bị liên lụy.”
Hiểu Nguyệt đáp: “Phải tìm một cơ hội để chuyển công tác cho Vân Sơ cô nương vậy.”
Vinh Tần cầm tách trà lên, hơi ngẩn người rồi nói: “Đó cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Trong cung nhiều tai mắt, ta không để nó vào cung của mình cũng là muốn tốt cho nó. Thôi, cứ mặc theo vận may của nó vậy!”