Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 82 TỚI RỒI
CHƯƠNG 82: TỚI RỒI
“Mấy người đang làm gì vậy?” Người vừa đến đứng trong vườn hoa, vẻ mặt xinh đẹp nở nụ cười mê người. Cố Vũ Thành giống như bị một chậu nước lạnh tạt vào người, vô cùng kích động.
Cố Vũ Thành dùng giọng gượng ép nói với người trước mặt: “Trần Diệp Thanh, cô không thấy tấm bảng “hôm nay nghỉ” hay sao?”
Trần Diệp Thanh thờ ơ nói: “Làm gì căng vậy? Đương nhiên là tôi nhìn thấy rồi, nhưng anh quên rồi sao, bây giờ anh chính là bạn trai của tôi đó. Ôi chao, chìa khóa là do chính tay anh đưa cho tôi mà.”
Cố Vũ Thành gõ mạnh vào đầu mình mấy cái. Đúng vậy, hiện tại Trần Diệp Thanh là bạn gái của anh ta, vì muốn thẳng thắn với đối phương nên cả hai đã trao đổi chìa khóa cho nhau. Cố Vũ Thành cười đùa nói: “Được rồi, được rồi, cô làm gì thì làm đi, lát nữa tôi sẽ tiếp đãi cô.”
Trần Diệp Thanh để ý thấy hôm nay Cố Vũ Thành hơi khác thường, nhưng không nói được là khác ở điểm nào, chỉ là bề ngoài thì nhìn vẫn giống như ngày bình thường, nhưng cũng giống như cố tình tỏ ra bình thường như mọi ngày. Trần Diệp Thanh ngồi xuống ghế đá trong đình, hỏi Cố Thành Phan đang nhàn nhã uống trà: “Mấy người… như thế này là sao?”
Cố Thành Phan nhấp một ngụm trà, không để ý đến cô ta. Trần Diệp Thanh vẫn rất kiên nhẫn: “Hai người đàn ông ngồi trong sân đình uống trà sao?”
Cố Thành Phan gật đầu nói: “Đúng, uống trà… còn đợi người nữa.”
Xem ra đằng sau câu nói kia mới là điểm mấu chốt, Trần Diệp Thanh cũng rất tò mò, không nhịn được hỏi: “Hả? Đợi ai vậy?”
Cố Thành Phan trừng mắt lên, ra hiệu: “Đi mà hỏi cậu ta.”
Trần Diệp Thanh cũng đưa mắt về phía Cố Vũ Thành, lúc này Cố Vũ Thành vô cùng phiền lòng, bất đắc dĩ đáp lại: “An Chi.”
Trời ạ, An Chi, chính là An Chi một ngày không đối đầu với cô ta thì không thoải mái sao? Là bạn gái cũ của Cố Vũ Thành sao? Cô ta đã từng là tình địch của mình? Là bạn tốt của Niko? Chị gái của Cố Thanh? Những cách xưng hô này liên tiếp xuất hiện trong đầu của Trần Diệp Thanh, theo những vấn đề này xuất hiện thì vấn đề mới của cô cũng tới rồi.
Cô tiếp tục hỏi: “Này… sao cô ta lại trở về đây?” Cố Vũ Thành tức giận muốn đáp lại Trần Diệp Thanh rằng: “Đừng hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy nữa được không? Tôi thật sự đã đủ phiền phức rồi! Có thể im lặng chút không vậy?”
Nhưng anh ta không làm như vậy, bởi vì hiện tại Trần Diệp Thanh là bạn gái của anh ta, cho dù là bạn gái một ngày thì anh ta cũng phải dùng phép lịch sự để nói chuyện với cô ta, làm tròn trách nhiệm của một người bạn trai. Cho nên Cố Vũ Thành đáp lại: “Là Trình Ngân Hằng đưa cô ấy tới, hiện giờ Trình Ngân Hằng, Vu Mạnh và An Chi đang cùng tới đây, cô đừng hỏi tôi nữa, tôi muốn yên tĩnh một lát.” Trần Diệp Thanh đương nhiên cũng biết An Chi đại diện cho điều gì trong lòng Cố Vũ Thành, cho nên cô ta cũng im lặng không nói gì. Cố Vũ Thành lặng lẽ cầm một cái chén lên, rót cho Trần Diệp Thanh một chén trà.
Về sau, khi nghĩ lại, Trần Diệp Thanh không biết cô ta đã thích Cố Vũ Thành từ bao giờ. Có lẽ cũng chính là từ thời khắc này, thời khắc khi Cố Vũ Thành lịch sự rót cho cô ta một chén trà. Thật ra không cần phải trở thành một cặp, chỉ cần ở cạnh người như vậy cũng rất tốt. Người đó sẽ kiên nhẫn trả lời vấn đề mà cô ta đưa ra, sẽ nhường nhịn tình tình của cô ta, mặc dù cô ta biết cô ta không thể không chế được Cố Vũ Thành, nhưng cô ta vẫn cứ thích anh ta như vậy. Trần Diệp Thanh chính là người như thế, chuyện đã quyết định rồi thì nhất định sẽ không đổi ý, đụng đầu vào tường cũng không biết đau. Muốn cô ta từ bỏ, trừ phi có một bức tường đáng giá hơn để cô ta đụng vào, mà rốt cuộc bức tường mới đó có đáng giá hay không thì ai mà biết được?
Trần Diệp Thanh sẽ là người tự mình quyết định mọi chuyện.
Từ hai người biến thành ba người, cảm giác hồi hộp của Cố Vũ Thành không hề giảm đi chút nào. Cố Thành Phan đương nhiên nhìn ra được Cố Vũ Thành đang hồi hộp, vì vậy trêu chọc nói: “Sớm biết như thế này thì sao lúc trước còn làm vậy?”
Nếu là ngày bình thường thì nhất định Cố Vũ Thành sẽ khua môi múa mép đáp trả lại, nhưng hiện giờ anh ta không có ý định này, cho nên chỉ thở dài một hơi, đáp lại Cố Thành Phan: “Ôi, sao tôi biết được sẽ như thế này chứ?”
Vừa nói chuyện, ánh mắt anh ta vừa nhìn ra phía cửa, anh ta vừa mong đợi cô ấy đến, lại vừa sợ rằng cô ấy sẽ đến.
Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên lần nữa, hiển nhiên không phải tiếng bước chân của ba người.
Vu Mạnh xuất hiện trong vườn, anh ấy nhìn Cố Vũ Thành vừa đứng dậy, nói: “Tới rồi… ”
Một câu chỉ có hai chữ “tới rồi” lại khiến cho Cố Vũ Thành cảm giác như có hàng nghìn con kiến bò qua bò lại trong lòng. Ngay khi đám kiến kia đang bò tới bò lui hai, ba lần trong lòng anh ta thì người anh ta đợi đã tới.
Khi An Chi xuất hiện trong vườn hoa, biểu hiện của cô rất lạnh lùng, chỉ là bọn họ không biết khi An Chi đứng ở cửa ra vào thì cô ấy đã liên tục kéo tay của tôi hỏi: “Ngân Hằng… sao rồi? Hôm nay tôi trông thế nào? Tôi nhất định phải làm chuyện mất mặt này sao?”
Vu Mạnh đi vào trước, tôi vừa giúp An Chi chỉnh lại quần áo, vừa nói: “An Chi, tin tôi đi, hôm nay cô rất xinh đẹp, không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều, cứ nghe tôi, không có chuyện gì to tát cả, chẳng phải chỉ là gặp lại người cũ thôi sao?”
An Chi lập tức gật đầu: “Đúng, không có gì to tát cả, chỉ là gặp lại người cũ mà thôi.”
Cô ấy luôn lẩm bẩm lời dặn dò này, cho nên mới có dáng vẻ bình tĩnh như hiện giờ.
“Sao vậy?” An Chi mở miệng: “Vu Mạnh, anh muốn dẫn tôi đi tham quan chỗ tốt nào vậy? Chính là nơi nhìn đâu cũng thấy phong cảnh như này sao?”
Vu Mạnh hơi giật giật khóe miệng, không ngờ An Chi lại đem củ khoai nóng bỏng tay này ném cho anh ấy, mà tôi và Cố Thành Phan cũng là bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hai người đều có rất nhiều nghi hoặc. Nghi hoặc của tôi là: Không phải Cố Thành Phan nói có chuyện rất gấp cần phải làm sao? Chuyện rất gấp của anh ta chính là đến tìm Cố Vũ Thành uống trà sao? Mà nghi hoặc trong lòng của Cố Thành Phan thì tôi không cần nghĩ cũng biết, chính là vì sao tôi lại ở cùng với Vu Mạnh, vì sao ba chúng tôi lại đi cùng nhau, vì sao ba chúng tôi lại đến chỗ này của Cố Vũ Thành?
Trong đầu tôi lúc này chỉ nghĩ mấy chuyện đó...
Cố Vũ Thành đã sớm đứng dậy, nhưng bây giờ mới bắt đầu lên tiếng nói chuyện: “An Chi, nếu như em muốn nhìn những phong cảnh khác thì anh có thể dẫn em đi tham quan.”
Lời này vừa dứt, xung quanh lập tức im lặng.
Trong văn phòng của Phùng Giang, anh ta đang xem xét đồ vật của Trình Ngân Hằng và Vu Mạnh.
“Cốc, cốc, cốc… ” Tiếng đập cửa vang lên, Phùng Giang vội vã thu dọn đồ vật trên bàn, sợ bị người khác phát hiện ra manh mối.
“Vào đi.” Phùng Giang thu dọn xong bàn làm việc mới nói với người vừa tới.
Người đi vào là Phạm Hiểu Lâm, cô ta mặc bộ đồ bó sát người, lắc lắc eo nhỏ, vô cùng khêu gợi. Phùng Giang thật sự muốn xông tới nắn bóp quanh vòng eo nhỏ nhắn của cô ta.
Phạm Hiểu Lâm nhìn thấy Phùng Giang, khóe miệng cô ta thấp thoáng ý cười, giả vờ giận dỗi nói: “Xem ra… đạo diễn Phùng không có chuyện gì tìm tôi thì phải? Là do vợ quản quá nghiêm hay là… đạo diễn Phùng đã chọn được một diễn viên mới rồi… ”
Đúng là có diễn viên mới, nhưng loại chuyện như thế này anh ta sẽ nói với cô ta sao? Sao Phạm Hiểu Lâm không biết ngoài cô ta ra thì Phùng Giang vẫn còn có người khác chứ, chỉ là người đó cũng giống như cô ta nên đâu có sao? Đều là dùng thân thể để trao đổi vật mình muốn, đương nhiên Phạm Hiểu Lâm sẽ không có ý kiến gì, chỉ là giả vờ nói một chút, tăng thêm vài phần tình thú mà thôi.
“Mấy người đang làm gì vậy?” Người vừa đến đứng trong vườn hoa, vẻ mặt xinh đẹp nở nụ cười mê người. Cố Vũ Thành giống như bị một chậu nước lạnh tạt vào người, vô cùng kích động.
Cố Vũ Thành dùng giọng gượng ép nói với người trước mặt: “Trần Diệp Thanh, cô không thấy tấm bảng “hôm nay nghỉ” hay sao?”
Trần Diệp Thanh thờ ơ nói: “Làm gì căng vậy? Đương nhiên là tôi nhìn thấy rồi, nhưng anh quên rồi sao, bây giờ anh chính là bạn trai của tôi đó. Ôi chao, chìa khóa là do chính tay anh đưa cho tôi mà.”
Cố Vũ Thành gõ mạnh vào đầu mình mấy cái. Đúng vậy, hiện tại Trần Diệp Thanh là bạn gái của anh ta, vì muốn thẳng thắn với đối phương nên cả hai đã trao đổi chìa khóa cho nhau. Cố Vũ Thành cười đùa nói: “Được rồi, được rồi, cô làm gì thì làm đi, lát nữa tôi sẽ tiếp đãi cô.”
Trần Diệp Thanh để ý thấy hôm nay Cố Vũ Thành hơi khác thường, nhưng không nói được là khác ở điểm nào, chỉ là bề ngoài thì nhìn vẫn giống như ngày bình thường, nhưng cũng giống như cố tình tỏ ra bình thường như mọi ngày. Trần Diệp Thanh ngồi xuống ghế đá trong đình, hỏi Cố Thành Phan đang nhàn nhã uống trà: “Mấy người… như thế này là sao?”
Cố Thành Phan nhấp một ngụm trà, không để ý đến cô ta. Trần Diệp Thanh vẫn rất kiên nhẫn: “Hai người đàn ông ngồi trong sân đình uống trà sao?”
Cố Thành Phan gật đầu nói: “Đúng, uống trà… còn đợi người nữa.”
Xem ra đằng sau câu nói kia mới là điểm mấu chốt, Trần Diệp Thanh cũng rất tò mò, không nhịn được hỏi: “Hả? Đợi ai vậy?”
Cố Thành Phan trừng mắt lên, ra hiệu: “Đi mà hỏi cậu ta.”
Trần Diệp Thanh cũng đưa mắt về phía Cố Vũ Thành, lúc này Cố Vũ Thành vô cùng phiền lòng, bất đắc dĩ đáp lại: “An Chi.”
Trời ạ, An Chi, chính là An Chi một ngày không đối đầu với cô ta thì không thoải mái sao? Là bạn gái cũ của Cố Vũ Thành sao? Cô ta đã từng là tình địch của mình? Là bạn tốt của Niko? Chị gái của Cố Thanh? Những cách xưng hô này liên tiếp xuất hiện trong đầu của Trần Diệp Thanh, theo những vấn đề này xuất hiện thì vấn đề mới của cô cũng tới rồi.
Cô tiếp tục hỏi: “Này… sao cô ta lại trở về đây?” Cố Vũ Thành tức giận muốn đáp lại Trần Diệp Thanh rằng: “Đừng hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy nữa được không? Tôi thật sự đã đủ phiền phức rồi! Có thể im lặng chút không vậy?”
Nhưng anh ta không làm như vậy, bởi vì hiện tại Trần Diệp Thanh là bạn gái của anh ta, cho dù là bạn gái một ngày thì anh ta cũng phải dùng phép lịch sự để nói chuyện với cô ta, làm tròn trách nhiệm của một người bạn trai. Cho nên Cố Vũ Thành đáp lại: “Là Trình Ngân Hằng đưa cô ấy tới, hiện giờ Trình Ngân Hằng, Vu Mạnh và An Chi đang cùng tới đây, cô đừng hỏi tôi nữa, tôi muốn yên tĩnh một lát.” Trần Diệp Thanh đương nhiên cũng biết An Chi đại diện cho điều gì trong lòng Cố Vũ Thành, cho nên cô ta cũng im lặng không nói gì. Cố Vũ Thành lặng lẽ cầm một cái chén lên, rót cho Trần Diệp Thanh một chén trà.
Về sau, khi nghĩ lại, Trần Diệp Thanh không biết cô ta đã thích Cố Vũ Thành từ bao giờ. Có lẽ cũng chính là từ thời khắc này, thời khắc khi Cố Vũ Thành lịch sự rót cho cô ta một chén trà. Thật ra không cần phải trở thành một cặp, chỉ cần ở cạnh người như vậy cũng rất tốt. Người đó sẽ kiên nhẫn trả lời vấn đề mà cô ta đưa ra, sẽ nhường nhịn tình tình của cô ta, mặc dù cô ta biết cô ta không thể không chế được Cố Vũ Thành, nhưng cô ta vẫn cứ thích anh ta như vậy. Trần Diệp Thanh chính là người như thế, chuyện đã quyết định rồi thì nhất định sẽ không đổi ý, đụng đầu vào tường cũng không biết đau. Muốn cô ta từ bỏ, trừ phi có một bức tường đáng giá hơn để cô ta đụng vào, mà rốt cuộc bức tường mới đó có đáng giá hay không thì ai mà biết được?
Trần Diệp Thanh sẽ là người tự mình quyết định mọi chuyện.
Từ hai người biến thành ba người, cảm giác hồi hộp của Cố Vũ Thành không hề giảm đi chút nào. Cố Thành Phan đương nhiên nhìn ra được Cố Vũ Thành đang hồi hộp, vì vậy trêu chọc nói: “Sớm biết như thế này thì sao lúc trước còn làm vậy?”
Nếu là ngày bình thường thì nhất định Cố Vũ Thành sẽ khua môi múa mép đáp trả lại, nhưng hiện giờ anh ta không có ý định này, cho nên chỉ thở dài một hơi, đáp lại Cố Thành Phan: “Ôi, sao tôi biết được sẽ như thế này chứ?”
Vừa nói chuyện, ánh mắt anh ta vừa nhìn ra phía cửa, anh ta vừa mong đợi cô ấy đến, lại vừa sợ rằng cô ấy sẽ đến.
Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên lần nữa, hiển nhiên không phải tiếng bước chân của ba người.
Vu Mạnh xuất hiện trong vườn, anh ấy nhìn Cố Vũ Thành vừa đứng dậy, nói: “Tới rồi… ”
Một câu chỉ có hai chữ “tới rồi” lại khiến cho Cố Vũ Thành cảm giác như có hàng nghìn con kiến bò qua bò lại trong lòng. Ngay khi đám kiến kia đang bò tới bò lui hai, ba lần trong lòng anh ta thì người anh ta đợi đã tới.
Khi An Chi xuất hiện trong vườn hoa, biểu hiện của cô rất lạnh lùng, chỉ là bọn họ không biết khi An Chi đứng ở cửa ra vào thì cô ấy đã liên tục kéo tay của tôi hỏi: “Ngân Hằng… sao rồi? Hôm nay tôi trông thế nào? Tôi nhất định phải làm chuyện mất mặt này sao?”
Vu Mạnh đi vào trước, tôi vừa giúp An Chi chỉnh lại quần áo, vừa nói: “An Chi, tin tôi đi, hôm nay cô rất xinh đẹp, không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều, cứ nghe tôi, không có chuyện gì to tát cả, chẳng phải chỉ là gặp lại người cũ thôi sao?”
An Chi lập tức gật đầu: “Đúng, không có gì to tát cả, chỉ là gặp lại người cũ mà thôi.”
Cô ấy luôn lẩm bẩm lời dặn dò này, cho nên mới có dáng vẻ bình tĩnh như hiện giờ.
“Sao vậy?” An Chi mở miệng: “Vu Mạnh, anh muốn dẫn tôi đi tham quan chỗ tốt nào vậy? Chính là nơi nhìn đâu cũng thấy phong cảnh như này sao?”
Vu Mạnh hơi giật giật khóe miệng, không ngờ An Chi lại đem củ khoai nóng bỏng tay này ném cho anh ấy, mà tôi và Cố Thành Phan cũng là bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hai người đều có rất nhiều nghi hoặc. Nghi hoặc của tôi là: Không phải Cố Thành Phan nói có chuyện rất gấp cần phải làm sao? Chuyện rất gấp của anh ta chính là đến tìm Cố Vũ Thành uống trà sao? Mà nghi hoặc trong lòng của Cố Thành Phan thì tôi không cần nghĩ cũng biết, chính là vì sao tôi lại ở cùng với Vu Mạnh, vì sao ba chúng tôi lại đi cùng nhau, vì sao ba chúng tôi lại đến chỗ này của Cố Vũ Thành?
Trong đầu tôi lúc này chỉ nghĩ mấy chuyện đó...
Cố Vũ Thành đã sớm đứng dậy, nhưng bây giờ mới bắt đầu lên tiếng nói chuyện: “An Chi, nếu như em muốn nhìn những phong cảnh khác thì anh có thể dẫn em đi tham quan.”
Lời này vừa dứt, xung quanh lập tức im lặng.
Trong văn phòng của Phùng Giang, anh ta đang xem xét đồ vật của Trình Ngân Hằng và Vu Mạnh.
“Cốc, cốc, cốc… ” Tiếng đập cửa vang lên, Phùng Giang vội vã thu dọn đồ vật trên bàn, sợ bị người khác phát hiện ra manh mối.
“Vào đi.” Phùng Giang thu dọn xong bàn làm việc mới nói với người vừa tới.
Người đi vào là Phạm Hiểu Lâm, cô ta mặc bộ đồ bó sát người, lắc lắc eo nhỏ, vô cùng khêu gợi. Phùng Giang thật sự muốn xông tới nắn bóp quanh vòng eo nhỏ nhắn của cô ta.
Phạm Hiểu Lâm nhìn thấy Phùng Giang, khóe miệng cô ta thấp thoáng ý cười, giả vờ giận dỗi nói: “Xem ra… đạo diễn Phùng không có chuyện gì tìm tôi thì phải? Là do vợ quản quá nghiêm hay là… đạo diễn Phùng đã chọn được một diễn viên mới rồi… ”
Đúng là có diễn viên mới, nhưng loại chuyện như thế này anh ta sẽ nói với cô ta sao? Sao Phạm Hiểu Lâm không biết ngoài cô ta ra thì Phùng Giang vẫn còn có người khác chứ, chỉ là người đó cũng giống như cô ta nên đâu có sao? Đều là dùng thân thể để trao đổi vật mình muốn, đương nhiên Phạm Hiểu Lâm sẽ không có ý kiến gì, chỉ là giả vờ nói một chút, tăng thêm vài phần tình thú mà thôi.