Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 62 GIẢI THOÁT
CHƯƠNG 62: GIẢI THOÁT
Nói tới đây, Cố Mai bình tĩnh nói tiếp: “Có lẽ anh không biết, ngay từ đầu tôi cũng đã ích kỷ muốn bỏ đứa bé, tôi cũng hiểu được sự xuất hiện của nó sẽ cản trở sự phát triển của tôi, nhưng... Sau đó nghĩ đến nó có quyền được sinh ra, tôi không thể lấy quyền làm mẹ mà cướp đoạt sự tự do được đến thế giới này của nó.” Cố Vũ Thành hiểu gật đầu nói: “Được rồi... Tôi đã biết, nhưng... em định sinh nó ra thế nào đây?”
Cố Mai lắc đầu nói: “Bây giờ tôi sẽ thường xuyên đến bệnh viện khám thai, dù sao nơi này cũng có người tôi quen biết, cũng sẽ không nói lung tung, giờ cứ lấy lí do ra nước ngoài để lấp liếm cho qua, còn lại... tính sau đi.”
“Tôi giúp cô.” Cố Vũ Thành không chút do dự nói: “Tôi nghĩ tôi hẳn là có thể giúp được cô.” Cố Mai bây giờ đúng là rất cần được giúp, nhưng chị ta cự tuyệt: “Không được, tôi không thể lại liên lụy anh nữa, tôi đã nợ anh rất nhiều rồi.” Cố Vũ Thành giải thích: “Trước những gì làm cho em đều là tôi tự nguyện, em không cần nghĩ hổ thẹn, còn bây giờ... Tôi có thể nói ra muốn giúp em dễ dàng như vậy là bởi vì tôi đã ý thức được… ”
Cố Vũ Thành lấy dũng khí, cuối cùng cũng thừa nhận sự thật này: “Tôi ý thức được... Tôi đã, không thích em nữa rồi.” Mắt Cố Mai lóe lên tia sáng, là kinh ngạc, cũng là giải thoát. Đúng vậy, nếu người anh thích cũng thích anh, sẽ là một chuyện rất may mắn, nhưng... một người rất thích anh, lại chỉ có thể làm bạn với anh, vậy thì… sẽ đổi lấy nhiều sự hổ thẹn và bất đắc dĩ hơn.
Cố Mai nghiêm túc nhìn Cố Vũ Thành, gật đầu một cái nói: “Cám ơn anh!” Cảm ơn anh ta cái gì đây? Là cảm ơn anh ta nói muốn giúp cô, hay cảm ơn anh ta đã không thích chị ta nữa, chọn từ bỏ chị ta, trả lại tự do cho nhau? Cố Vũ Thành nhìn Cố Mai hiện tại, trong lòng anh ta hiểu, anh hiện tại thật sứ thích, thật sự quan tâm, là một cô gái không ai bì nổi, rất mạnh mẽ, nhưng lại bị anh làm tổn thương rất nhiều.
Cố Vũ Thành cười đáp lại: “Không có gì!” Cố Mai cũng cười: “Vậy… Tôi đi trước đây.” Cố Vũ Thành dịu dàng gật đầu như trước. Nhìn Cố Mai biến mất trong bóng đêm, Cố Vũ Thành nghĩ thầm: Phải sống tốt, đều phải sống tốt nhé!
Lúc tôi đi toilet xong, đúng lúc đèn phòng cấp cứu đã tắt.
Tôi và Cố Thành Phan bước lên phía trước hỏi tình hình. Bác sĩ nói: “Không sao, bệnh nhân vừa rồi chỉ là mất máu quá nhiều, nhát dao kia không hề nguy hiểm, còn về hôn mê, chủ yếu là do bị đánh vào gáy.”
Cố Thành Phan lý trí bị chó gặm, hỏi: “Vậy... Không có hiện tượng khác chứ? Ví dụ như cơ thể còn sót lại thuốc, hay là… có bị người ta cho hít thứ gì không,... ” Tôi có chút buồn bực, sao Cố Thành Phan lại hỏi như vậy chứ, nhưng bác sỹ lại thành thật trả lời: “Không sao, bệnh nhân đượ đưa đến liền được cấp cứu ngay, có điều... Lát nữa chúng tôi còn làm kiểm tra thêm, nhưng anh phải chờ một chút, bệnh nhân bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
Cố Thành Phan trầm mặc gật đầu nói: “... Được rồi.” Tôi không hiểu tại sao Cố Thành Phan lại phải làm như vậy. Nhưng tôi cũng không hỏi, bởi vì anh làm như vậy chắc chắn có lý do của anh. Cố Thành Phan quyết định lên tiếng, anh nói: “Kỳ thực Cố Mai cũng không phải do bố mẹ anh sinh ra. Chị ấy và anh không có quan hệ máu mủ, nhưng trước khi anh sinh ra chị ấy đã vào nhà họ Cố rồi.”
Cố Thành Phan nghĩ nếu anh đã chấp nhận cô gái trước mặt này. Nếu anh muốn tiếp tục yêu, vậy thì anh nên nói thật, kể cả quá khứ của mình. Cho nên phải nói từng chút một, chuyện của Mễ Ninh Khanh không gấp, trước hết bắt đầu từ những người ở bên cạnh anh vậy, bắt đầu từ người thân thiết với anh nhất.
Tôi có chút kinh ngạc, nhưng lập tức lại trở nên vui mừng, bởi vì anh đã thổ lộ nỗi lòng với tôi, điều này có nghĩa anh đã ắt đầu chấp nhận tôi. Theo lời Cố Thành Phan thì Cố Mai được nhà họ Cố nhận nuôi khi ba đến bốn tuổi. Khi đó Cố Thành Phan đã tồn tại, nhưng vẫn chưa nhìn thấy thế gian, cũng có nghĩa là vẫn chưa sinh ra.
Nhưng sau khi Cố Mai đến nhà họ Cố, nhưng nhà họ Cố lại công bố Cố Mai trên thực tế chỉ lớn hơn Cố Thành Phan hai tuổi. Điều khiến tôi buồn bực là lần đầu tiên gặp Cố Mai tôi đã cảm thấy chị ta và Cố Thành Phan rất giống nhau. Sau này Cố Thành Phan giải thích với tôi. Anh nói, đây là bởi vì Cố Mai được nhận nuôi, cho nên vẫn luôn rất để tâm điều này.
Cố Mai dường như bắt chước ông Cố, Phạm Đình và Cố Thành Phan ở rất nhiều mặt, nói cách khác, cũng chính là lý do vì sao lần đầu tiên gặp chị ta tôi lại thấy khí chất của chị ta rất giống Cố Thành Phan. Lúc Cố Thành Phan nói điều này tôi rất kinh ngạc, nhưng tin anh nói tiếp theo lại khiến tôi càng kinh ngạc hơn.
Anh nói, thực ra người con gái đầu tiên Cố Vũ Thành thích là Cố Mai. Tôi thận trọng nhắc nhở anh: “Anh như vậy Cố Vũ Thành mà biết sẽ không giận chứ.” Cố Thành Phan bày vẻ mặt không sao cả nói: “Dù sao người thân đều biết hết mà, không sao đâu. Hơn nữa... Anh nghĩ sớm muộn gì anh ấy cũng nói cho em thôi, chi bằng để anh nói với em trước vậy.”
Nghe những lời Cố Thành Phan nói, tôi đã biết chuyện giữa bọn họ. Lần đầu tiên Cố Vũ Thành gặp Cố Mai là khi anh ta mới mười ba tuổi, còn Cố Mai, cũng đã là cô gái mười năm mười sáu tuổi rồi. Khi đó là một buổi sáng sớm đẹp trời, nhưng Cố Vũ Thành lại không ngờ buổi sáng sớm hôm đó lại thay đổi tương lai của anh ta. Bởi vì mẹ anh nói cho anh biết, bà ấy dẫn anh đi tìm… bố.
Mấy năm nay Cố Vũ Thành đã hỏi không chỉ một hai lần bố anh ta ở đâu. Mẹ anh ta đều nói anh ta không có bố, anh ta không có bố. Hoặc nói cho anh ta biết, anh ta có bố, nhưng ông ấy không cần họ nữa, họ không thể đi tìm ông ấy, họ phải độc lập, hiểu không?
Đáp án mà mẹ Cố Vũ Thành đưa ra luôn là không có ai, chúng ta cũng có thể sống rất tốt, chúng ta phải dựa vào chính mình. Nhưng bây giờ, họ lại đứng trước cổng nhà họ Cố, khi đó cụ Cố Chính Phong đến nhà Cố Trọng Nguyên ở.
Cố Vũ Thành vẫn nhớ khuôn mặt nặng nề khi gõ của nhà của mẹ năm đó, người mở cửa là vợ của Cố Trọng Nguyên, mẹ Cố Thanh, dì của An Chi. Cố Trọng Nguyên tuy nổi tiếng phong lưu, nhưng An Yến vợ ông lại nổi tiếng hiền lành. Nhìn thấy người quần áo tuy rằng đơn giản nhưng lại sạch sẽ, Cố Vũ Thành khi đó mặt mày lanh lợi.
Cho nên An Yến hiền hòa hỏi mẹ Cố Vũ Thành: “Xin chào, xin hỏi chị tìm ai ạ?” Chuyện xảy ra sau đó, Cố Vũ Thành mãi đến bây giờ vẫn không thể quên được. Mẹ của anh... “Rầm” một tiếng qùy xuống.
“Mẹ… ” Cố Vũ Thành không hề hiểu đạo lí đối nhân xử thế, anh ta chẳng qua là cảm thấy người mẹ vẫn luôn kiên cường quỳ xuống, anh ta chịu không nổi, nên hô to: “Mẹ làm gì thế?” Ánh mặt trời sáng rực xen lẫn hương thơm hoa cỏ, Cố Vũ Thành nghĩ đến đây lại cảm thấy chán ghét vô cùng. Mẹ Cố Vũ Thành kéo anh ta tới, ý bảo anh ta quỳ xuống, trong lòng anh ta khi mười ba tuổi dường như hiểu được gì đó.
Cố Vũ Thành quật cường lắc đầu: “Con không quỳ.” Naói rồi, anh ta òa khóc. Mẹ Cố Vũ Thành lần đầu trong đời răn dạy anh: “Không hiểu chuyện, đây là bà chủ Cố, con quỳ một chút thì làm sao?”
Nói tới đây, Cố Mai bình tĩnh nói tiếp: “Có lẽ anh không biết, ngay từ đầu tôi cũng đã ích kỷ muốn bỏ đứa bé, tôi cũng hiểu được sự xuất hiện của nó sẽ cản trở sự phát triển của tôi, nhưng... Sau đó nghĩ đến nó có quyền được sinh ra, tôi không thể lấy quyền làm mẹ mà cướp đoạt sự tự do được đến thế giới này của nó.” Cố Vũ Thành hiểu gật đầu nói: “Được rồi... Tôi đã biết, nhưng... em định sinh nó ra thế nào đây?”
Cố Mai lắc đầu nói: “Bây giờ tôi sẽ thường xuyên đến bệnh viện khám thai, dù sao nơi này cũng có người tôi quen biết, cũng sẽ không nói lung tung, giờ cứ lấy lí do ra nước ngoài để lấp liếm cho qua, còn lại... tính sau đi.”
“Tôi giúp cô.” Cố Vũ Thành không chút do dự nói: “Tôi nghĩ tôi hẳn là có thể giúp được cô.” Cố Mai bây giờ đúng là rất cần được giúp, nhưng chị ta cự tuyệt: “Không được, tôi không thể lại liên lụy anh nữa, tôi đã nợ anh rất nhiều rồi.” Cố Vũ Thành giải thích: “Trước những gì làm cho em đều là tôi tự nguyện, em không cần nghĩ hổ thẹn, còn bây giờ... Tôi có thể nói ra muốn giúp em dễ dàng như vậy là bởi vì tôi đã ý thức được… ”
Cố Vũ Thành lấy dũng khí, cuối cùng cũng thừa nhận sự thật này: “Tôi ý thức được... Tôi đã, không thích em nữa rồi.” Mắt Cố Mai lóe lên tia sáng, là kinh ngạc, cũng là giải thoát. Đúng vậy, nếu người anh thích cũng thích anh, sẽ là một chuyện rất may mắn, nhưng... một người rất thích anh, lại chỉ có thể làm bạn với anh, vậy thì… sẽ đổi lấy nhiều sự hổ thẹn và bất đắc dĩ hơn.
Cố Mai nghiêm túc nhìn Cố Vũ Thành, gật đầu một cái nói: “Cám ơn anh!” Cảm ơn anh ta cái gì đây? Là cảm ơn anh ta nói muốn giúp cô, hay cảm ơn anh ta đã không thích chị ta nữa, chọn từ bỏ chị ta, trả lại tự do cho nhau? Cố Vũ Thành nhìn Cố Mai hiện tại, trong lòng anh ta hiểu, anh hiện tại thật sứ thích, thật sự quan tâm, là một cô gái không ai bì nổi, rất mạnh mẽ, nhưng lại bị anh làm tổn thương rất nhiều.
Cố Vũ Thành cười đáp lại: “Không có gì!” Cố Mai cũng cười: “Vậy… Tôi đi trước đây.” Cố Vũ Thành dịu dàng gật đầu như trước. Nhìn Cố Mai biến mất trong bóng đêm, Cố Vũ Thành nghĩ thầm: Phải sống tốt, đều phải sống tốt nhé!
Lúc tôi đi toilet xong, đúng lúc đèn phòng cấp cứu đã tắt.
Tôi và Cố Thành Phan bước lên phía trước hỏi tình hình. Bác sĩ nói: “Không sao, bệnh nhân vừa rồi chỉ là mất máu quá nhiều, nhát dao kia không hề nguy hiểm, còn về hôn mê, chủ yếu là do bị đánh vào gáy.”
Cố Thành Phan lý trí bị chó gặm, hỏi: “Vậy... Không có hiện tượng khác chứ? Ví dụ như cơ thể còn sót lại thuốc, hay là… có bị người ta cho hít thứ gì không,... ” Tôi có chút buồn bực, sao Cố Thành Phan lại hỏi như vậy chứ, nhưng bác sỹ lại thành thật trả lời: “Không sao, bệnh nhân đượ đưa đến liền được cấp cứu ngay, có điều... Lát nữa chúng tôi còn làm kiểm tra thêm, nhưng anh phải chờ một chút, bệnh nhân bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
Cố Thành Phan trầm mặc gật đầu nói: “... Được rồi.” Tôi không hiểu tại sao Cố Thành Phan lại phải làm như vậy. Nhưng tôi cũng không hỏi, bởi vì anh làm như vậy chắc chắn có lý do của anh. Cố Thành Phan quyết định lên tiếng, anh nói: “Kỳ thực Cố Mai cũng không phải do bố mẹ anh sinh ra. Chị ấy và anh không có quan hệ máu mủ, nhưng trước khi anh sinh ra chị ấy đã vào nhà họ Cố rồi.”
Cố Thành Phan nghĩ nếu anh đã chấp nhận cô gái trước mặt này. Nếu anh muốn tiếp tục yêu, vậy thì anh nên nói thật, kể cả quá khứ của mình. Cho nên phải nói từng chút một, chuyện của Mễ Ninh Khanh không gấp, trước hết bắt đầu từ những người ở bên cạnh anh vậy, bắt đầu từ người thân thiết với anh nhất.
Tôi có chút kinh ngạc, nhưng lập tức lại trở nên vui mừng, bởi vì anh đã thổ lộ nỗi lòng với tôi, điều này có nghĩa anh đã ắt đầu chấp nhận tôi. Theo lời Cố Thành Phan thì Cố Mai được nhà họ Cố nhận nuôi khi ba đến bốn tuổi. Khi đó Cố Thành Phan đã tồn tại, nhưng vẫn chưa nhìn thấy thế gian, cũng có nghĩa là vẫn chưa sinh ra.
Nhưng sau khi Cố Mai đến nhà họ Cố, nhưng nhà họ Cố lại công bố Cố Mai trên thực tế chỉ lớn hơn Cố Thành Phan hai tuổi. Điều khiến tôi buồn bực là lần đầu tiên gặp Cố Mai tôi đã cảm thấy chị ta và Cố Thành Phan rất giống nhau. Sau này Cố Thành Phan giải thích với tôi. Anh nói, đây là bởi vì Cố Mai được nhận nuôi, cho nên vẫn luôn rất để tâm điều này.
Cố Mai dường như bắt chước ông Cố, Phạm Đình và Cố Thành Phan ở rất nhiều mặt, nói cách khác, cũng chính là lý do vì sao lần đầu tiên gặp chị ta tôi lại thấy khí chất của chị ta rất giống Cố Thành Phan. Lúc Cố Thành Phan nói điều này tôi rất kinh ngạc, nhưng tin anh nói tiếp theo lại khiến tôi càng kinh ngạc hơn.
Anh nói, thực ra người con gái đầu tiên Cố Vũ Thành thích là Cố Mai. Tôi thận trọng nhắc nhở anh: “Anh như vậy Cố Vũ Thành mà biết sẽ không giận chứ.” Cố Thành Phan bày vẻ mặt không sao cả nói: “Dù sao người thân đều biết hết mà, không sao đâu. Hơn nữa... Anh nghĩ sớm muộn gì anh ấy cũng nói cho em thôi, chi bằng để anh nói với em trước vậy.”
Nghe những lời Cố Thành Phan nói, tôi đã biết chuyện giữa bọn họ. Lần đầu tiên Cố Vũ Thành gặp Cố Mai là khi anh ta mới mười ba tuổi, còn Cố Mai, cũng đã là cô gái mười năm mười sáu tuổi rồi. Khi đó là một buổi sáng sớm đẹp trời, nhưng Cố Vũ Thành lại không ngờ buổi sáng sớm hôm đó lại thay đổi tương lai của anh ta. Bởi vì mẹ anh nói cho anh biết, bà ấy dẫn anh đi tìm… bố.
Mấy năm nay Cố Vũ Thành đã hỏi không chỉ một hai lần bố anh ta ở đâu. Mẹ anh ta đều nói anh ta không có bố, anh ta không có bố. Hoặc nói cho anh ta biết, anh ta có bố, nhưng ông ấy không cần họ nữa, họ không thể đi tìm ông ấy, họ phải độc lập, hiểu không?
Đáp án mà mẹ Cố Vũ Thành đưa ra luôn là không có ai, chúng ta cũng có thể sống rất tốt, chúng ta phải dựa vào chính mình. Nhưng bây giờ, họ lại đứng trước cổng nhà họ Cố, khi đó cụ Cố Chính Phong đến nhà Cố Trọng Nguyên ở.
Cố Vũ Thành vẫn nhớ khuôn mặt nặng nề khi gõ của nhà của mẹ năm đó, người mở cửa là vợ của Cố Trọng Nguyên, mẹ Cố Thanh, dì của An Chi. Cố Trọng Nguyên tuy nổi tiếng phong lưu, nhưng An Yến vợ ông lại nổi tiếng hiền lành. Nhìn thấy người quần áo tuy rằng đơn giản nhưng lại sạch sẽ, Cố Vũ Thành khi đó mặt mày lanh lợi.
Cho nên An Yến hiền hòa hỏi mẹ Cố Vũ Thành: “Xin chào, xin hỏi chị tìm ai ạ?” Chuyện xảy ra sau đó, Cố Vũ Thành mãi đến bây giờ vẫn không thể quên được. Mẹ của anh... “Rầm” một tiếng qùy xuống.
“Mẹ… ” Cố Vũ Thành không hề hiểu đạo lí đối nhân xử thế, anh ta chẳng qua là cảm thấy người mẹ vẫn luôn kiên cường quỳ xuống, anh ta chịu không nổi, nên hô to: “Mẹ làm gì thế?” Ánh mặt trời sáng rực xen lẫn hương thơm hoa cỏ, Cố Vũ Thành nghĩ đến đây lại cảm thấy chán ghét vô cùng. Mẹ Cố Vũ Thành kéo anh ta tới, ý bảo anh ta quỳ xuống, trong lòng anh ta khi mười ba tuổi dường như hiểu được gì đó.
Cố Vũ Thành quật cường lắc đầu: “Con không quỳ.” Naói rồi, anh ta òa khóc. Mẹ Cố Vũ Thành lần đầu trong đời răn dạy anh: “Không hiểu chuyện, đây là bà chủ Cố, con quỳ một chút thì làm sao?”