Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 60 AN CHI SỢ MÁU
CHƯƠNG 60: AN CHI SỢ MÁU
Cố Thành Phan thấy tôi vẻ mặt buồn thiu, không kìm được nói: “An Chi sợ máu, em đừng nghĩ nhiều, Cố Thanh có lẽ cần thêm máu, anh đã gọi điện thoại cho Cố Vũ Thành rồi, em đưa Thư đi kiểm tra một chút đi, mặc dù cô ấy không bị thương nặng, nhưng vừa rồi lúc đỡ Anh Chi anh thấy chân cô ấy bị trật rồi đó.” Tôi nhìn Thư vẫn đang ngồi đó khóc thút thít, gật đầu với Cố Thành Phan. Tôi đỡ cô ấy ngồi xuống, nói: “Em yên tâm đi, Cố Thanh sẽ không có chuyện gì đâu, em nghe lời đi để chị dẫn em đi kiểm tra một chút được không?”
Thư khóc ướt đẫm mặt lắc đầu nói: “Không... Chị Hằng... Em phải ở đây chờ anh ấy.” Tôi tức giận: “Giờ đã loạn như vậy rồi, chị biết em lo lắng, nhưng em không thể chăm sóc bản thân. Nhỡ chân em có chuyện gì thì sao, Cố Thanh biết làm thế nào đây?” Thư nhìn tôi, cuối cùng thỏa hiệp gật đầu nói: “Được rồi, có điều em đi một mình là được rồi, chị không cần đi theo em. Chờ Cố Thanh khỏi rồi thì gọi điện thoại cho em.” Tôi không cố đòi đi cũng cô ấy nữa, dù sao, hiện giờ cô ấy cũng rất lo lắng, tôi ở cũng cô ấy cũng không biến nên nói gì nữa, lời an ủi cũng chẳng có tác dụng gì, lời cầu khẩn thì không nói ra được, lời trách móc thì lại không thể nói. Thư vừa quẹo một cái, đứng ở nơi Cố Thành Phan và Trình Ngân Hằng không thấy được, lấy điện thoại ra gọi điện thoại.
“Alo,” Giọng nói của đối phương trầm thấp, hắn nửa cười nửa không nói: “Ha ha... Minh à, diễn hay lắm, rời khỏi giới diễn viện thật đáng tiếc đó.” Thư Minh hừ lạnh một tiếng: “Anh Khuất, tôi mong rằng lần sau muốn làm gì cũng phải được tôi đồng ý đã, nếu không... Tôi sẽ không nể tình đâu.” Đối phương im lặng hồi lâu, tiếng điện từ rẹt rẹt vang lên bên tai, Thư, không, lúc này phải gọi cô ấy là Thư Minh mới đúng. Thư Minh lúc này mới ý thức được, đây là lần đầu cô ấy dùng ngữ khí cứng rắn mang theo sự uy hiếp để nói chuyện với người được gọi là anh Khuất kia. “Tình cảm ư?” Một lúc lâu đối phương không vui nói: “Lẽ nào... Cô thật sự có tình cảm với Cố Thanh ư?”
Thư Minh trầm mặc không nói. Đối phương tiếp tục hỏi: “Lẽ nào, không chỉ có Cố Thanh, cô có tình cảm với cả Trình Ngân Hằng rồi sao? Hôm nay cô không nên ngăn người tấn công Cố Thanh, chuyến đó mắc mớ gì đến cô? Nếu mục tiêu của hắn là Trình Ngân Hằng, lại cũng chỉ làm bị thương Cố Thanh, ngươi rõ ràng có thể đứng một bên xem kịch hay, tại sao cô lại cản lại chứ?”
“Anh câm miệng!” Thư Minh hít thở sâu, nổi giận mắng: “Chuyện nào ra chuyện đấy, ngươi anh còn dám làm hại chị Hằng... Còn có... Cố Thanh nữa, vậy thì cũng ta sẽ đồng quy vu tận đó.”
“Cô điên rồi sao?” Đối phương cũng có chút tức giận: “Cô đừng quên mục đích của cô, nếu muốn đạt được mục đích, cô nhất đinh phải làm hại hai người đó, cô... ”
“Không cần anh bận tâm.”
Thư Minh ngắt lời của hắn: “Trong lòng tôi hiểu rõ, nhưng anh tốt nhất đừng có hành động thiếu suy nghĩ nữa.” Nói rồi cô ấy không thèm nghe đối phương nói liền cúp điện thoại. Cô khập khễnh đi vào khoa xương khớp.
Cuối cùng thì cô vẫn không thể nhẫn tâm, sau khi kẻ bắt cóc đâm Cố Thanh một dao, hắn định đi đến đánh cho Cố Thanh bất tỉnh, dường như theo bản năng, Thư nhấc chân đá đối phương, nhưng lại bị đối phương cản lại. Rõ rãng đã thương lượng trước rồi, ngay từ đầu đã nói đối phương là người học Triệt Quyền Đạo, nhưng bản thân lại không không chế được mình.
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô gái đang khóc như mưa, an ủi: “Xương lúc đầu chỉ bị sai vị trí, nhưng... nhưng sao cô vẫn còn cố đi bộ chứ!” Thư lau khô nước mắt, bình tĩnh nói: “Không sao, vậy sau này tôi còn có thể đi được nữa không?”
Bác sĩ gật đầu, Thư mới thở nhẹ nhõm. Nhưng bác sĩ lại lắc đầu thở dài nói: “Tôi nhìn chân cô là biết từ nhỏ cô đã luyện vũ đạo, nhưng... ” Bác sĩ do dự nhưng vẫn không nói ra: “Sau này... e là không nhảy được nữa rồi.” Thư mỉm cười lắc đầu: “Không sao, không sao đâu, phiền bác sĩ giúp tôi chữa nhé.”
Nói không buồn thì nhất định là giả, dù sao cô ấy yêu vũ đạo như vậy, đó là ước mơ từ nhỏ đến lớn của cô ấy, nhưng so với việc bị thương vì người mình yêu, đó là một chuyện đáng tự hào. Bác sĩ nhìn Thư, thở dài, xoa bóp cô chân Thư một lát rồi vặn một cái. “A.” Tiếng kêu xé nát tim gan vọng đến từ khoa xương khớp. Thư nhìn chiếc chân đang bị quấn băng trắng, trong lòng lại hơi đắc ý. Trong đầu cô hiện lên khung cảnh Cố Thanh làm cho cô. Xung quanh đều là hoa tươi, tay cậu dâng hoa tươi lấy lòng cô ấy.
Hôm sinh nhật, đêm xuân xanh trải đầy hoa hông trên giường. Ở trong bếp, bóng dáng bận rộn thổi cơm nấu đồ ăn đun canh cho cô. Khi cô bị cảm phát số, vẫn luôn trông cô không chịu rời nửa bước. Từng việc đều rơi vào mắt cô, hồi ức như thủy triều, thủy triều tình yêu. Nghĩ rồi cô lại bật khóc, bác sĩ an ủi: “Ôi... Không sao đâu... Trên đời này ngoài ước mơ ra còn có rất nhiều chuyện đáng để cô cố gắng sống và phấn đấu vì nói.”
Thì ra bác sỹ sợ cô có ý nghĩ dại dột gì đó! Thư gật đầu, hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, tôi có cần nằm viện không?” Bác sĩ nói: “Không sao… Có thể về nhà nghỉ ngơi, cũng có thể ở lại bệnh viện nghỉ ngơi hai ngày. Tùy cô thôi.” Bác sĩ nói như vậy, rõ ràng là đang chỉ cô không cần ở bệnh viện, lãng phí tiền. Thư lại đáp lại: “Vậy được, tôi đây nằm viện nhé.” Sau đó, trong ánh mắt king ngạc của bác sỹ, cô ấy tiếp tục nói: “Hình như đi đường vẫn không được tiện lắm, phiền anh rồi.”
Cuối cùng, sau khi được bác sỹ đỡ đi làm giấy tờ nhập viện, lấy được hai chiếc nạng, cô ấy hài lòng nở nụ cười. Tại sao muốn nằm viện ư? Bởi vì cô ấy hy vọng khi Cố Thanh tỉnh lại có cô ở bên, hy vọng khi Cố Thanh ngủ say thời có thể bầu bạn với cậu.
Dù sao... Cô ấy thích Cố Thanh của hiện tại như vậy, cũng như tình yêu của Cố Thanh, cô cũng yêu cậu như vậy. Lúc Cố Vũ Thành lo lắng chạy tới, đã là lần thứ hai bác sỹ thông báo không tìm được nguồn máu thích hớp rồi. Cố Vũ Thành vén tay áo lên nói: “Lấy của tôi, lấy của tôi, lấy nhiều chút cũng không sao.” Tôi nhìn bộ dạng của anh ta, có chút buồn cười. Cuối cùng Cố Vũ Thành theo bác sĩ đi vào phòng cấp cứu lấy máu, lòng tôi cũng nhẹ nhõm đôi chút.
Cố Thành Phan nhìn tôi, đột nhiên ôm chặt tôi hỏi: “Nếu đổi lại người hôm nay là anh, em sẽ làm thế nào? Ngân Hằng… Nếu là anh, em sẽ làm gì đây?” Tôi nghe anh nói vậy, liền nói với anh “Phi phi phi”. Tôi nhìn anh, nghiêm túc nói: “Nếu là anh, em sẽ điên. Cho nên tốt nhất chúng ta đừng có xảy ra chuyện gì, anh đừng có nói mấy lời như vậy nữa, mau cùng em đi sờ gỗ nào, mau lên!”
Tôi đi một vòng quanh khoa cấp cứu cũng không tìm được gỗ, cuối cùng ủ rũ cúi đầu nói: “Thôi vậy thôi vậy, chắc không có chuyện gì đâu.”
Cố Thành Phan thấy tôi vẻ mặt buồn thiu, không kìm được nói: “An Chi sợ máu, em đừng nghĩ nhiều, Cố Thanh có lẽ cần thêm máu, anh đã gọi điện thoại cho Cố Vũ Thành rồi, em đưa Thư đi kiểm tra một chút đi, mặc dù cô ấy không bị thương nặng, nhưng vừa rồi lúc đỡ Anh Chi anh thấy chân cô ấy bị trật rồi đó.” Tôi nhìn Thư vẫn đang ngồi đó khóc thút thít, gật đầu với Cố Thành Phan. Tôi đỡ cô ấy ngồi xuống, nói: “Em yên tâm đi, Cố Thanh sẽ không có chuyện gì đâu, em nghe lời đi để chị dẫn em đi kiểm tra một chút được không?”
Thư khóc ướt đẫm mặt lắc đầu nói: “Không... Chị Hằng... Em phải ở đây chờ anh ấy.” Tôi tức giận: “Giờ đã loạn như vậy rồi, chị biết em lo lắng, nhưng em không thể chăm sóc bản thân. Nhỡ chân em có chuyện gì thì sao, Cố Thanh biết làm thế nào đây?” Thư nhìn tôi, cuối cùng thỏa hiệp gật đầu nói: “Được rồi, có điều em đi một mình là được rồi, chị không cần đi theo em. Chờ Cố Thanh khỏi rồi thì gọi điện thoại cho em.” Tôi không cố đòi đi cũng cô ấy nữa, dù sao, hiện giờ cô ấy cũng rất lo lắng, tôi ở cũng cô ấy cũng không biến nên nói gì nữa, lời an ủi cũng chẳng có tác dụng gì, lời cầu khẩn thì không nói ra được, lời trách móc thì lại không thể nói. Thư vừa quẹo một cái, đứng ở nơi Cố Thành Phan và Trình Ngân Hằng không thấy được, lấy điện thoại ra gọi điện thoại.
“Alo,” Giọng nói của đối phương trầm thấp, hắn nửa cười nửa không nói: “Ha ha... Minh à, diễn hay lắm, rời khỏi giới diễn viện thật đáng tiếc đó.” Thư Minh hừ lạnh một tiếng: “Anh Khuất, tôi mong rằng lần sau muốn làm gì cũng phải được tôi đồng ý đã, nếu không... Tôi sẽ không nể tình đâu.” Đối phương im lặng hồi lâu, tiếng điện từ rẹt rẹt vang lên bên tai, Thư, không, lúc này phải gọi cô ấy là Thư Minh mới đúng. Thư Minh lúc này mới ý thức được, đây là lần đầu cô ấy dùng ngữ khí cứng rắn mang theo sự uy hiếp để nói chuyện với người được gọi là anh Khuất kia. “Tình cảm ư?” Một lúc lâu đối phương không vui nói: “Lẽ nào... Cô thật sự có tình cảm với Cố Thanh ư?”
Thư Minh trầm mặc không nói. Đối phương tiếp tục hỏi: “Lẽ nào, không chỉ có Cố Thanh, cô có tình cảm với cả Trình Ngân Hằng rồi sao? Hôm nay cô không nên ngăn người tấn công Cố Thanh, chuyến đó mắc mớ gì đến cô? Nếu mục tiêu của hắn là Trình Ngân Hằng, lại cũng chỉ làm bị thương Cố Thanh, ngươi rõ ràng có thể đứng một bên xem kịch hay, tại sao cô lại cản lại chứ?”
“Anh câm miệng!” Thư Minh hít thở sâu, nổi giận mắng: “Chuyện nào ra chuyện đấy, ngươi anh còn dám làm hại chị Hằng... Còn có... Cố Thanh nữa, vậy thì cũng ta sẽ đồng quy vu tận đó.”
“Cô điên rồi sao?” Đối phương cũng có chút tức giận: “Cô đừng quên mục đích của cô, nếu muốn đạt được mục đích, cô nhất đinh phải làm hại hai người đó, cô... ”
“Không cần anh bận tâm.”
Thư Minh ngắt lời của hắn: “Trong lòng tôi hiểu rõ, nhưng anh tốt nhất đừng có hành động thiếu suy nghĩ nữa.” Nói rồi cô ấy không thèm nghe đối phương nói liền cúp điện thoại. Cô khập khễnh đi vào khoa xương khớp.
Cuối cùng thì cô vẫn không thể nhẫn tâm, sau khi kẻ bắt cóc đâm Cố Thanh một dao, hắn định đi đến đánh cho Cố Thanh bất tỉnh, dường như theo bản năng, Thư nhấc chân đá đối phương, nhưng lại bị đối phương cản lại. Rõ rãng đã thương lượng trước rồi, ngay từ đầu đã nói đối phương là người học Triệt Quyền Đạo, nhưng bản thân lại không không chế được mình.
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô gái đang khóc như mưa, an ủi: “Xương lúc đầu chỉ bị sai vị trí, nhưng... nhưng sao cô vẫn còn cố đi bộ chứ!” Thư lau khô nước mắt, bình tĩnh nói: “Không sao, vậy sau này tôi còn có thể đi được nữa không?”
Bác sĩ gật đầu, Thư mới thở nhẹ nhõm. Nhưng bác sĩ lại lắc đầu thở dài nói: “Tôi nhìn chân cô là biết từ nhỏ cô đã luyện vũ đạo, nhưng... ” Bác sĩ do dự nhưng vẫn không nói ra: “Sau này... e là không nhảy được nữa rồi.” Thư mỉm cười lắc đầu: “Không sao, không sao đâu, phiền bác sĩ giúp tôi chữa nhé.”
Nói không buồn thì nhất định là giả, dù sao cô ấy yêu vũ đạo như vậy, đó là ước mơ từ nhỏ đến lớn của cô ấy, nhưng so với việc bị thương vì người mình yêu, đó là một chuyện đáng tự hào. Bác sĩ nhìn Thư, thở dài, xoa bóp cô chân Thư một lát rồi vặn một cái. “A.” Tiếng kêu xé nát tim gan vọng đến từ khoa xương khớp. Thư nhìn chiếc chân đang bị quấn băng trắng, trong lòng lại hơi đắc ý. Trong đầu cô hiện lên khung cảnh Cố Thanh làm cho cô. Xung quanh đều là hoa tươi, tay cậu dâng hoa tươi lấy lòng cô ấy.
Hôm sinh nhật, đêm xuân xanh trải đầy hoa hông trên giường. Ở trong bếp, bóng dáng bận rộn thổi cơm nấu đồ ăn đun canh cho cô. Khi cô bị cảm phát số, vẫn luôn trông cô không chịu rời nửa bước. Từng việc đều rơi vào mắt cô, hồi ức như thủy triều, thủy triều tình yêu. Nghĩ rồi cô lại bật khóc, bác sĩ an ủi: “Ôi... Không sao đâu... Trên đời này ngoài ước mơ ra còn có rất nhiều chuyện đáng để cô cố gắng sống và phấn đấu vì nói.”
Thì ra bác sỹ sợ cô có ý nghĩ dại dột gì đó! Thư gật đầu, hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, tôi có cần nằm viện không?” Bác sĩ nói: “Không sao… Có thể về nhà nghỉ ngơi, cũng có thể ở lại bệnh viện nghỉ ngơi hai ngày. Tùy cô thôi.” Bác sĩ nói như vậy, rõ ràng là đang chỉ cô không cần ở bệnh viện, lãng phí tiền. Thư lại đáp lại: “Vậy được, tôi đây nằm viện nhé.” Sau đó, trong ánh mắt king ngạc của bác sỹ, cô ấy tiếp tục nói: “Hình như đi đường vẫn không được tiện lắm, phiền anh rồi.”
Cuối cùng, sau khi được bác sỹ đỡ đi làm giấy tờ nhập viện, lấy được hai chiếc nạng, cô ấy hài lòng nở nụ cười. Tại sao muốn nằm viện ư? Bởi vì cô ấy hy vọng khi Cố Thanh tỉnh lại có cô ở bên, hy vọng khi Cố Thanh ngủ say thời có thể bầu bạn với cậu.
Dù sao... Cô ấy thích Cố Thanh của hiện tại như vậy, cũng như tình yêu của Cố Thanh, cô cũng yêu cậu như vậy. Lúc Cố Vũ Thành lo lắng chạy tới, đã là lần thứ hai bác sỹ thông báo không tìm được nguồn máu thích hớp rồi. Cố Vũ Thành vén tay áo lên nói: “Lấy của tôi, lấy của tôi, lấy nhiều chút cũng không sao.” Tôi nhìn bộ dạng của anh ta, có chút buồn cười. Cuối cùng Cố Vũ Thành theo bác sĩ đi vào phòng cấp cứu lấy máu, lòng tôi cũng nhẹ nhõm đôi chút.
Cố Thành Phan nhìn tôi, đột nhiên ôm chặt tôi hỏi: “Nếu đổi lại người hôm nay là anh, em sẽ làm thế nào? Ngân Hằng… Nếu là anh, em sẽ làm gì đây?” Tôi nghe anh nói vậy, liền nói với anh “Phi phi phi”. Tôi nhìn anh, nghiêm túc nói: “Nếu là anh, em sẽ điên. Cho nên tốt nhất chúng ta đừng có xảy ra chuyện gì, anh đừng có nói mấy lời như vậy nữa, mau cùng em đi sờ gỗ nào, mau lên!”
Tôi đi một vòng quanh khoa cấp cứu cũng không tìm được gỗ, cuối cùng ủ rũ cúi đầu nói: “Thôi vậy thôi vậy, chắc không có chuyện gì đâu.”