Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 59 BÓNG ĐÊM
CHƯƠNG 59: BÓNG ĐÊM
Lúc bọn họ bước vào thì tôi đã nấu mì xong rồi, mì trứng gà cà chua. Tôi dặn dò bọn họ: “Khụ khụ... Mặc dù món mì này có hơi chua một chút nhưng mùi vị vẫn rất ngon. Được rồi, ăn thử đi!”
Nói rồi, tôi ăn một miếng trước, quay đầu nói với Cố Thành Phan: “Ôi chao, mặc dùng bình thường em nấu mì này cũng ngon lắm đấy nhưng so với đồ ăn của anh thần bếp còn kém xa.”
“Anh thần bếp?”An Chi đột nhiên hỏi: “Cái gì mà anh thần bếp chứ?” Tôi hăng hái, đang chuẩn bị kể chuyện về Cố Vũ Thành cho cô ấy, Cố Thành Phan lại gắp một miếng cà chua bỏ vào trong bát của tôi. Anh nhỏ giọng nói: Lúc ăn đừng nói chuyện.”
Mặc dù tôi có chút buồn bực, nhưng tôi vẫn gật đầu nói: “Ừ... Vậy thì thôi!” Khi tôi vừa nhắc đũa, gắp mì lên chuẩn bị ăn, điện thoại liền reo lên. Tôi bắt máy, thì ra là Thư.
“Chị Hằng... ” Cô ấy đang khóc: “Làm sao bây giờ? Cố Thanh anh ấy... anh ấy bị thương.”Cái gì? Đây đúng là tin sét đánh mà, tôi vừa lắp sim điện thoại trước kia vào máy mới, không ngờ cuộc điện thoại đầu tiên nhận được lại là như vậy.
Tôi cũng lo lắng, nhưng tôi cần phải bình tĩnh, cho nên tôi giả vờ như không có chuyện gì hỏi: “Em nói cho chị biết bọn em đang ở đâu vậy? Sau đó em gọi xe cấp cứu, ai đến trước thì đi theo người đó.” “Vườn hoa ở bách hóa Thượng Viên... ” Đột nhiên không có thanh âm, tôi liền bật khóc.
Làm sao bây giờ? Điện thoại của cô ấy sao đột nhiên lại hết pin chứ, tại sao vậy chứ? Có khi nào có cướp hay gì đó ở bên không? Cố Thành Phan nhìn thấy tôi khóc thành như vậy, vừa an ủi vừa hỏi: “Sao vậy? Em đừng khóc nữa. Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôi khóc thút thít trả lời: “Cố Thanh... Thư... vườn hoa bách hóa Thượng Viên... có chuyện rồi, hu... ” Giọng nói của tôi run rẩy, An Chi liền đứng dậy, mặc áo khoác, nói với Cố Thành Phan: “Em gọi điện thoại tìm người đến giúp, anh mau đưa Ngân Hằng đi xe đến đó trước đi, em đi tìm xem sao đã.” Môi An Chi cũng run rẩy, nhưng vẫn còn sót lại chút lý trí cuối cùng.
Cố Thành Phan ngăn cô ấy lại: “Không được, em bây giờ không thể lái xe, hay là ba chúng ta cùng đi, anh lái xe.” Cố Thành Phan dẫn theo tôi đang khóc thút thít và An Chi đang run rẩy đến công ty quốc tế Thượng Viên. Tôi thầm cầu khẩn, nhất định không được có chuyện gì nhé, Cố Thanh tốt như vậy, Thư cũng đáng thương nữa, bọn họ... đừng gặp chuyện gì nhé!
Dưới bóng râm được rừng cây che phủ trong rừng cây ở bách hóa Thượng Viên, điện thoại của Thư bị cướp mất. “Tại sao?” Thư khóc nức nở nói: “Anh ruốt cuộc là ai? Tại sao lại làm vậy?”
“Câm miệng.” Đối phương thể hiện rất khó chịu được mắng: “Cô không cần biết tôi là ai, nhưng tôi biết cô muốn trả thù ai, sao nào? Tôi có thể giúp cô đó!”
Thư hung tợn nhìn hắn, giọng nói lạnh như băng không hề giống cô ấy trước đây, cô ấy lau khô nước mắt, buông Cố Thanh trong ngực ra, cô ấy chậm rãi nói: “Được đó, vậy anh giúp tôi giết chết Cố Thanh trước đã là được.”
Đối phương bị giọng nói của cô ấy làm cho sợ lui về sau một bước, Thư lại tiến lên áp sát đến: “Anh tưởng tôi diễn màn kịch hay này thật sự là để dụ đám người Cố Thành Phan đến ư?” Đối phương lùi một bước, Thư tiến thêm một bước. Thư nghiêng đầu, cười lạnh nói: “Ha ha, anh cho rằng tôi không biết anh nhằm vào Trình Ngân Hằng sao? Anh ra tay với tôi chẳng qua là cảm thấy tôi và Trình Ngân Hằng thân nhau, có đúng không?”
Giọng nói của đối phương có chút run rẩy: “Cô... Cô rốt cuộc là ai?”
“Tôi là ai ư?” Thư hỏi ngược lại: “Sao tôi phải nói cho anh biết chứ? Nếu anh biết thì ngay lập tức anh sẽ không đi được nữa đâu... ” Thư nhìn con dao sắc lạnh trong tay đối phương: “Tôi sẽ bị anh đâm chết, còn anh... cũng không thể sống những ngày tháng lẩn trốn như vậy được nữa, anh sẽ bị cảnh sát bắt, nhưng chuyện cũ từ xa xưa sẽ bị lục lại toàn bộ, đến lúc đó... ”
“Đừng nói nữa... ” Đối phương ném dao trong tay xuống đất nói: “Tôi đi ngay đây, nhưng... cô tốt nhất đừng có khai ra tôi, nếu không... cả hai chúng ta sẽ cũng chết đó.” Thư liếc mắt nói: “Anh cho rằng tôi bị ngu chắc, tôi không muốn phá hỏng kế hoạch của mình một cách nhạt thếch như vậy.”
Trong không khí rất nặng nề, cảm giác bọn họ đều đã biết rõ trong lòng đối phương là ai, nhưng lại chậm chạp không dám tin, Thư muốn đánh tan nghi ngờ của đối phương, còn đối phương lại muốn xác nhận thân phận của cô ấy. Một lúc lâu, đối phương xoay người rời đi.
Sau khi xác nhận đối phương đã đi, Thư vội vàng xé một góc váy của cô ấy, buộc thật chặt vết thương của Cố Thanh, cô ấy lấy điện thoại ra, lập tức gọi cho xe cứu thương, sau đó gọi cho số của Trình Ngân Hằng.
Khi nhận được điện thoại của Thư, tôi đã đến cửa tòa nhà bách hóa Thượng Viễn, cũng may sắc trời đã dẫn tối, không ai nhận ra bọn họ là ai, nếu không đừng nói đến cứu người, đến của chạy trốn ánh mắt của đám đông cũng khó. “Alo.” Hai tay tôi run run nhận điện thoại: “Thư, chúng tôi đến cửa bách hóa Thượng Viên rồi, hai người đâu rồi? Hai người ở đâu vậy?”
Thư hít sâu, nói: “Đi dọc con đường nhỏ ở bên phải cửa công viên bách hóa Thượng Viên, sau đó quẹo phải, lai đi tiếo đến khi nhìn thấy cái đình nhỏ, chị đứng ở cái đình đó là nhìn thấy bọn em.” Tôi gần như chạy như điên đến đó, nước mắt bay đầy không trung, Cố Thành Phan và An Chi đuổi theo tôi đang chạy điên cuồng, chạy mãi chạy mãi... Cuối cùng, tôi chạy đến chỗ đình kia, đứng đó nhìn đông nhìn tây, cuối cùng cũng tìm được bọn họ ở một góc tối.
Một mùi máu tươi xông đến trong gió mùa thu. Thư khóc như mưa, ngón tay gắt gao đè lên vết thương. Cô ấy khóc ướt mặt ngước len hỏi tôi: “Làm sao bây giờ? Chị Hằng... Làm sao bây giờ?” Tôi cũng chân tay luống cuống, may mà Cố Thành Phan đã chạy tới, tôi và Thư chật vật nhâng Cố Thanh nặng nề lên. “Cố Thành Phan.”
Tôi thét lên: “Anh mau khuỵu xuống, cõng Cố Thanh đến bệnh viện đi.” Cố Thành Phan liền ngồi xổm xuống, còng Cố Thanh chạy như bay, An Chi theo sát phía sau. Khắp mặt Thư đều là máu, cô ấy lau nước mắt, cả khuôn mặt đều là máu đỏ, trong vô cùng dữ tợn. An Chi quay đầu nhìn Thư, sau đó liền ngã nhào xuống.
Tôi và Thư nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải. Cuối cùng tôi và Thư đở Anh Chi đã ngất lên xe. Cố Thành Phan chạy xe tốc độ tối đa, lúc này tôi chỉ nguyện cầu đừng có người hay xe nào đó đột nhiên lao đến, nếu không... mọi người đều xong đời.
Cuối cùng cũng đã đến bệnh viện Tinh Tú, may mà ban đầu đã sắp xếp người chờ ở đó, lúc Cố Thanh được đưa vào phòng cấp cứu, An Chi cũng được đưa vào phòng bệnh. Mặt tôi đầy lo lắng, hai người bọn họ đồng thời gặp chuyện không may, trong lòng tôi rất lo lại cảm thấy mình chẳng giúp được gì cả.
Lúc bọn họ bước vào thì tôi đã nấu mì xong rồi, mì trứng gà cà chua. Tôi dặn dò bọn họ: “Khụ khụ... Mặc dù món mì này có hơi chua một chút nhưng mùi vị vẫn rất ngon. Được rồi, ăn thử đi!”
Nói rồi, tôi ăn một miếng trước, quay đầu nói với Cố Thành Phan: “Ôi chao, mặc dùng bình thường em nấu mì này cũng ngon lắm đấy nhưng so với đồ ăn của anh thần bếp còn kém xa.”
“Anh thần bếp?”An Chi đột nhiên hỏi: “Cái gì mà anh thần bếp chứ?” Tôi hăng hái, đang chuẩn bị kể chuyện về Cố Vũ Thành cho cô ấy, Cố Thành Phan lại gắp một miếng cà chua bỏ vào trong bát của tôi. Anh nhỏ giọng nói: Lúc ăn đừng nói chuyện.”
Mặc dù tôi có chút buồn bực, nhưng tôi vẫn gật đầu nói: “Ừ... Vậy thì thôi!” Khi tôi vừa nhắc đũa, gắp mì lên chuẩn bị ăn, điện thoại liền reo lên. Tôi bắt máy, thì ra là Thư.
“Chị Hằng... ” Cô ấy đang khóc: “Làm sao bây giờ? Cố Thanh anh ấy... anh ấy bị thương.”Cái gì? Đây đúng là tin sét đánh mà, tôi vừa lắp sim điện thoại trước kia vào máy mới, không ngờ cuộc điện thoại đầu tiên nhận được lại là như vậy.
Tôi cũng lo lắng, nhưng tôi cần phải bình tĩnh, cho nên tôi giả vờ như không có chuyện gì hỏi: “Em nói cho chị biết bọn em đang ở đâu vậy? Sau đó em gọi xe cấp cứu, ai đến trước thì đi theo người đó.” “Vườn hoa ở bách hóa Thượng Viên... ” Đột nhiên không có thanh âm, tôi liền bật khóc.
Làm sao bây giờ? Điện thoại của cô ấy sao đột nhiên lại hết pin chứ, tại sao vậy chứ? Có khi nào có cướp hay gì đó ở bên không? Cố Thành Phan nhìn thấy tôi khóc thành như vậy, vừa an ủi vừa hỏi: “Sao vậy? Em đừng khóc nữa. Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôi khóc thút thít trả lời: “Cố Thanh... Thư... vườn hoa bách hóa Thượng Viên... có chuyện rồi, hu... ” Giọng nói của tôi run rẩy, An Chi liền đứng dậy, mặc áo khoác, nói với Cố Thành Phan: “Em gọi điện thoại tìm người đến giúp, anh mau đưa Ngân Hằng đi xe đến đó trước đi, em đi tìm xem sao đã.” Môi An Chi cũng run rẩy, nhưng vẫn còn sót lại chút lý trí cuối cùng.
Cố Thành Phan ngăn cô ấy lại: “Không được, em bây giờ không thể lái xe, hay là ba chúng ta cùng đi, anh lái xe.” Cố Thành Phan dẫn theo tôi đang khóc thút thít và An Chi đang run rẩy đến công ty quốc tế Thượng Viên. Tôi thầm cầu khẩn, nhất định không được có chuyện gì nhé, Cố Thanh tốt như vậy, Thư cũng đáng thương nữa, bọn họ... đừng gặp chuyện gì nhé!
Dưới bóng râm được rừng cây che phủ trong rừng cây ở bách hóa Thượng Viên, điện thoại của Thư bị cướp mất. “Tại sao?” Thư khóc nức nở nói: “Anh ruốt cuộc là ai? Tại sao lại làm vậy?”
“Câm miệng.” Đối phương thể hiện rất khó chịu được mắng: “Cô không cần biết tôi là ai, nhưng tôi biết cô muốn trả thù ai, sao nào? Tôi có thể giúp cô đó!”
Thư hung tợn nhìn hắn, giọng nói lạnh như băng không hề giống cô ấy trước đây, cô ấy lau khô nước mắt, buông Cố Thanh trong ngực ra, cô ấy chậm rãi nói: “Được đó, vậy anh giúp tôi giết chết Cố Thanh trước đã là được.”
Đối phương bị giọng nói của cô ấy làm cho sợ lui về sau một bước, Thư lại tiến lên áp sát đến: “Anh tưởng tôi diễn màn kịch hay này thật sự là để dụ đám người Cố Thành Phan đến ư?” Đối phương lùi một bước, Thư tiến thêm một bước. Thư nghiêng đầu, cười lạnh nói: “Ha ha, anh cho rằng tôi không biết anh nhằm vào Trình Ngân Hằng sao? Anh ra tay với tôi chẳng qua là cảm thấy tôi và Trình Ngân Hằng thân nhau, có đúng không?”
Giọng nói của đối phương có chút run rẩy: “Cô... Cô rốt cuộc là ai?”
“Tôi là ai ư?” Thư hỏi ngược lại: “Sao tôi phải nói cho anh biết chứ? Nếu anh biết thì ngay lập tức anh sẽ không đi được nữa đâu... ” Thư nhìn con dao sắc lạnh trong tay đối phương: “Tôi sẽ bị anh đâm chết, còn anh... cũng không thể sống những ngày tháng lẩn trốn như vậy được nữa, anh sẽ bị cảnh sát bắt, nhưng chuyện cũ từ xa xưa sẽ bị lục lại toàn bộ, đến lúc đó... ”
“Đừng nói nữa... ” Đối phương ném dao trong tay xuống đất nói: “Tôi đi ngay đây, nhưng... cô tốt nhất đừng có khai ra tôi, nếu không... cả hai chúng ta sẽ cũng chết đó.” Thư liếc mắt nói: “Anh cho rằng tôi bị ngu chắc, tôi không muốn phá hỏng kế hoạch của mình một cách nhạt thếch như vậy.”
Trong không khí rất nặng nề, cảm giác bọn họ đều đã biết rõ trong lòng đối phương là ai, nhưng lại chậm chạp không dám tin, Thư muốn đánh tan nghi ngờ của đối phương, còn đối phương lại muốn xác nhận thân phận của cô ấy. Một lúc lâu, đối phương xoay người rời đi.
Sau khi xác nhận đối phương đã đi, Thư vội vàng xé một góc váy của cô ấy, buộc thật chặt vết thương của Cố Thanh, cô ấy lấy điện thoại ra, lập tức gọi cho xe cứu thương, sau đó gọi cho số của Trình Ngân Hằng.
Khi nhận được điện thoại của Thư, tôi đã đến cửa tòa nhà bách hóa Thượng Viễn, cũng may sắc trời đã dẫn tối, không ai nhận ra bọn họ là ai, nếu không đừng nói đến cứu người, đến của chạy trốn ánh mắt của đám đông cũng khó. “Alo.” Hai tay tôi run run nhận điện thoại: “Thư, chúng tôi đến cửa bách hóa Thượng Viên rồi, hai người đâu rồi? Hai người ở đâu vậy?”
Thư hít sâu, nói: “Đi dọc con đường nhỏ ở bên phải cửa công viên bách hóa Thượng Viên, sau đó quẹo phải, lai đi tiếo đến khi nhìn thấy cái đình nhỏ, chị đứng ở cái đình đó là nhìn thấy bọn em.” Tôi gần như chạy như điên đến đó, nước mắt bay đầy không trung, Cố Thành Phan và An Chi đuổi theo tôi đang chạy điên cuồng, chạy mãi chạy mãi... Cuối cùng, tôi chạy đến chỗ đình kia, đứng đó nhìn đông nhìn tây, cuối cùng cũng tìm được bọn họ ở một góc tối.
Một mùi máu tươi xông đến trong gió mùa thu. Thư khóc như mưa, ngón tay gắt gao đè lên vết thương. Cô ấy khóc ướt mặt ngước len hỏi tôi: “Làm sao bây giờ? Chị Hằng... Làm sao bây giờ?” Tôi cũng chân tay luống cuống, may mà Cố Thành Phan đã chạy tới, tôi và Thư chật vật nhâng Cố Thanh nặng nề lên. “Cố Thành Phan.”
Tôi thét lên: “Anh mau khuỵu xuống, cõng Cố Thanh đến bệnh viện đi.” Cố Thành Phan liền ngồi xổm xuống, còng Cố Thanh chạy như bay, An Chi theo sát phía sau. Khắp mặt Thư đều là máu, cô ấy lau nước mắt, cả khuôn mặt đều là máu đỏ, trong vô cùng dữ tợn. An Chi quay đầu nhìn Thư, sau đó liền ngã nhào xuống.
Tôi và Thư nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải. Cuối cùng tôi và Thư đở Anh Chi đã ngất lên xe. Cố Thành Phan chạy xe tốc độ tối đa, lúc này tôi chỉ nguyện cầu đừng có người hay xe nào đó đột nhiên lao đến, nếu không... mọi người đều xong đời.
Cuối cùng cũng đã đến bệnh viện Tinh Tú, may mà ban đầu đã sắp xếp người chờ ở đó, lúc Cố Thanh được đưa vào phòng cấp cứu, An Chi cũng được đưa vào phòng bệnh. Mặt tôi đầy lo lắng, hai người bọn họ đồng thời gặp chuyện không may, trong lòng tôi rất lo lại cảm thấy mình chẳng giúp được gì cả.