Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 137 XOAY CHUYỂN IM LẶNG
CHƯƠNG 137 XOAY CHUYỂN IM LẶNG
Trầm mặc.
Ngoài sự im lặng thì vẫn là sự im lặng.
Ngay tới cả tiếng còi xe phía bên ngoài cửa sổ lúc này dường như to hơn bình thường rất nhiều.
Tại sao?
Tại sao Cố Thành Phan lại không muốn đi? Hoặc là....tại sao Cố Thành Phan lại không muốn đưa tôi đi?
Có nguyên nhân nào khác không?
Là vì vẫn chưa thể công nhận thân phận cô Cố của tôi sao? Rõ ràng là khó khăn lắm tôi mới thay anh đưa ra quyết định, vậy mà...anh hỏi tôi: “Ngân Hằng....chúng ta....không đi nữa nhé?”
Không, không phải là hỏii\ tôi, mà là trực tiếp gạt đi quyết định của tôi.
Tôi ngồi xuống, ăn bữa sáng, ngay tới cả món trứng yêu thích của tôi lúc này cũng trở nên chẳng có\òn mùi vị gì nữa.
Mãi sau tôi trả lời: “Được, vậy thì anh tự gọi điện thoại từ chối đi.”
Còn có thể thế nào được nữa? Có thế nào thì đó cũng chỉ là một buổi tiệc mà thôi, vậy thì tôi sẽ nhường một bước, chẳng có lý do nào cả, chỉ là vì tình yêu.
Yêu một người thực sự rất mệt, làm việc gì, làm như thế nào đều không được tự do tự tại nữa.
Thế nhưng, yêu một người, cũng rất hạnh phúc!
Vì niềm hạnh phúc đó, tôi can tâm tình nguyện chịu mệt.
Cố Thành Phan ngồi xuống, rút điện thoại ra, đột nhiên hỏi tôi: “Ngân Hằng.....em nói thật với anh, buổi tiệc hôm nay, em muốn đi không?”
Tại sao lại hỏi tôi, tại sao lại hỏi ý kiến của tôi, nếu đã định không đi rồi vậy thì không đi nữa là xong, có sao đâu? Tôi cũng chẳng để ý cho lắm, chẳng có gì mà phải suy nghĩ.
Tuy trong lòng có rất nhiều điều lăn tăn thắc mắc nhưng miệng vẫn nói thật: “Em muốn đi, em muốn gặp tất cả bạn bè anh.”
Cố Thành Phan gật đầu, bỏ điện thoại xuống: “Vậy được, vậy thì chúng ta đi, bây giờ anh sẽ hủy các kế hoạch khác, sau đó....chúng ta đi chọn quần áo, có được không? Trời hôm nay cũng hơi lạnh. Sao hả?”
Cuối câu anh lại thêm một chữ “Sao hả” đôi mắt anh nhìn dịu dàng, khẽ nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng trắng.
Cố Thành Phan ơi là Cố Thành Phan, sao anh có thể ấm áp và dịu dàng đến thế chứ!
Nói sao bây giờ?
Đây.....chắc là một phần của sự hạnh phúc trong tình yêu!
Anh hỏi ý kiến của tôi, anh cũng sẽ thay đổi ý kiến chỉ vì một hai câu nói của tôi, anh bằng lòng hủy mọi kế hoạch khác để dành thời gian cho tôi.
Tôi gật đầy, trả lời vui vẻ: “Vâng, nghe theo anh hết.”
Nghe thấy câu trả lời của Trình Ngân Hằng, Cố Thành Phan như trút được gánh nặng mà ăn bữa sáng, mùi vị món trứng hôm nay cũng không tới nỗi nào!
Cũng có thể.....lần sau, tự mình cũng có thể thử một lần mùi vị của món trứng hành.
Từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ bản thân sẽ yêu một người thế này.
Vừa nãy, câu nói “Ngân Hằng....chúng ta....không đi nữa nhé?” khiến sắc mặt của cô trùng xuống, chỉ như vậy thôi cũng khiến con tim anh thắt lại.
Tuy cô vẫn trả lời anh nhưng vẫn ngữ khí lạnh lùng hơn: “Được, vậy thì anh tự gọi điện thoại từ chối đi.”
Con tim anh đột nhiên thấy sợ hãi, tại sao? Bởi vì anh yêu cô, không muốn nhìn thấy bộ dạng cô buồn.
Thế nhưng....anh cũng không muốn đưa cô đi gặp Niko, lắm người thì lắm chuyện, ngộ ngỡ ai đó vô tình nói hết ra mọi chuyện, cô tức giận thì anh biết làm sao, cô buồn thì anh phải làm thế nào.
Cố Thành Phan không muốn Trình Ngân Hằng phải chịu những điều không vui trong quá khứ, cũng đã từng nói sau này sẽ không giấu gì cô.
Có những lúc, chúng ta vì người chúng ta yêu mà đã có những cách hành xử sai lầm.
Hơn nữa, những cái sai đó rất có thể lại chính là điều mà đối phương không thể hiểu được cho mình.
Ăn bữa sáng xong, tôi đột nhiên có một ý tưởng: “Thành Phan, tháng trước chẳng phải chúng ta đã mua một bộ đồ kaki màu đỏ do Niko thiết kế à? Hay là...mặc cái đó đi?”
Đây đúng là một ý kiến hay, làm vậy thì có thể nói cho Niko biết bằng bản thân không còn yêu Niko nữa, anh đối với cô chỉ có tình bạn, và người phụ nữ trước mặt đây mới là người anh muốn yêu cả đời cả kiếp.
Thế nhưng....trời hơi nay trở gió, nếu mặc kaki thì sợ sẽ lạnh!
Nghĩ vậy, Cố Thành Phan liền hỏi cô với vẻ lo lắng: “Ngân Hằng....bộ đó mỏng quá, liệu có sợ lạnh không?”
Tôi sớm đã biết vậy nên chạy ngay vào phòng, lật tủ quần áo ra và lôi ra bộ đồ lót giữ ấm được mua lần trước khi đi dạo phố cùng .
Đó cũng là đồ đôi, của tôi thì màu hồng còn của Cố Thành Phan thì là màu đen.
Tôi lấy ra và đặt trước mặt Cố Thành Phan: “Tèn ten, đẹp không nào?”
Cố Thành Phan lật đi lật lại bộ đồ mấy lần rồi cười với vẻ bất lực: “Ngân Hằng, em....dù sao em cũng là một ngôi sao, đây là đồ quỷ quái gì thế? Anh cũng là một tổng giám đốc đấy! Đồ đó phải mặc rộng rãi một chút trông mới đẹp chứ!”
Tôi nhìn ánh mắt chê bai của anh rồi nói với vẻ bất mãn: “Thế nhưng....thế nhưng....đồ này giữ ấm cũng tốt mà, anh mặc thử vào người mà xem, thoải mái lắm, tuy là nhìn đơn giản, nhưng...thực sự rất dễ mặc!”
Cố Thành Phan vẫn với ánh mắt chê bai: “Haizz, cục cưng của anh ơi, đồ giữ ấm anh có thể mua cho em, đẹp hơn bộ đồ này cả vạn lần, cũng có thể đặt làm được nữa, em nói em xem, ai đời lại chạy đi mua bộ đồ xấu xí thế này. Em nhìn đi này....”
“Cố Thành Phan!” Xem ra không thể quá ngoan ngoãn với anh rồi: “Anh có mặc hay không, không mặc thì anh trả đây.”
Nói xong, tôi liền chạy tới giật bộ đồ trong tay anh ra, thấy tôi như vậy Cố Thành Phan liền né bên này tránh bên kia rồi nói: “Không không không, anh mặc, anh mặc....để anh đi mặc.”
Tôi không thèm nghe, anh ấy đã nói khó nghe rồi chê bai như thế, tôi chẳng dễ dàng chịu nghe lời anh.
Tôi vẫn tiếp tục muốn giằng bộ đồ về, Cố Thành Phan cũng không né nữa, anh chỉ túm lấy tay tôi rồi kéo vào lòng anh, anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, nói vẻ âu yếu: “Thôi nào mèo con của anh, móng vuốt của em sắp cào xước hết da anh rồi đây này.”
“Hả? Sao lại thế....” Tôi giật mình, lật lên lật xuống tay anh, tìm một lượt xem có vết xước nào không nhưng không hề có.
Tôi đẩy tay anh ra với vẻ bất mãn, đang định chất vấn anh sao lại lừa tôi.
Vừa ngẩng đầu lên: “Em....”
Còn chưa nói dứt câu, đôi môi anh liền khóa chặt miệng tôi lại không cho tôi thốt lên lời.
Rất lâu rất lâu anh mới chịu bỏ tôi ra, anh ôm chặt lấy tôi, bàn tay ấm áp của anh vuốt ve tấm lưng tôi, trong lòng tôi lúc này đang bay bổng ngập tràn những bong bóng màu hồng, nỗi tức giận chẳng biết đã biến đâu mất.
Tôi chỉ lí nha lí nhí vẻ bất mãn: “Em....em mua nó lâu lắm rồi, mà anh lại không thích thì đương nhiên em không vui rồi! Hức.....”
Cố Thành Phan thì thầm bên tai tôi: “Sao hả? Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi à, Trình Ngân Hằng.... từ lâu trong lòng em đã có anh rồi sao?”
Tôi tôi....tôi lại dính vào bẫy của anh rồi, đẩy tay anh ra, tôi nói vẻ ấm ức: “Sao hả? Không được à?”
Cố Thành Phan không cho tôi cơ hội cãi lại anh, anh vòng tay ôm chặt lấy tôi một lần nữa.
Trầm mặc.
Ngoài sự im lặng thì vẫn là sự im lặng.
Ngay tới cả tiếng còi xe phía bên ngoài cửa sổ lúc này dường như to hơn bình thường rất nhiều.
Tại sao?
Tại sao Cố Thành Phan lại không muốn đi? Hoặc là....tại sao Cố Thành Phan lại không muốn đưa tôi đi?
Có nguyên nhân nào khác không?
Là vì vẫn chưa thể công nhận thân phận cô Cố của tôi sao? Rõ ràng là khó khăn lắm tôi mới thay anh đưa ra quyết định, vậy mà...anh hỏi tôi: “Ngân Hằng....chúng ta....không đi nữa nhé?”
Không, không phải là hỏii\ tôi, mà là trực tiếp gạt đi quyết định của tôi.
Tôi ngồi xuống, ăn bữa sáng, ngay tới cả món trứng yêu thích của tôi lúc này cũng trở nên chẳng có\òn mùi vị gì nữa.
Mãi sau tôi trả lời: “Được, vậy thì anh tự gọi điện thoại từ chối đi.”
Còn có thể thế nào được nữa? Có thế nào thì đó cũng chỉ là một buổi tiệc mà thôi, vậy thì tôi sẽ nhường một bước, chẳng có lý do nào cả, chỉ là vì tình yêu.
Yêu một người thực sự rất mệt, làm việc gì, làm như thế nào đều không được tự do tự tại nữa.
Thế nhưng, yêu một người, cũng rất hạnh phúc!
Vì niềm hạnh phúc đó, tôi can tâm tình nguyện chịu mệt.
Cố Thành Phan ngồi xuống, rút điện thoại ra, đột nhiên hỏi tôi: “Ngân Hằng.....em nói thật với anh, buổi tiệc hôm nay, em muốn đi không?”
Tại sao lại hỏi tôi, tại sao lại hỏi ý kiến của tôi, nếu đã định không đi rồi vậy thì không đi nữa là xong, có sao đâu? Tôi cũng chẳng để ý cho lắm, chẳng có gì mà phải suy nghĩ.
Tuy trong lòng có rất nhiều điều lăn tăn thắc mắc nhưng miệng vẫn nói thật: “Em muốn đi, em muốn gặp tất cả bạn bè anh.”
Cố Thành Phan gật đầu, bỏ điện thoại xuống: “Vậy được, vậy thì chúng ta đi, bây giờ anh sẽ hủy các kế hoạch khác, sau đó....chúng ta đi chọn quần áo, có được không? Trời hôm nay cũng hơi lạnh. Sao hả?”
Cuối câu anh lại thêm một chữ “Sao hả” đôi mắt anh nhìn dịu dàng, khẽ nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng trắng.
Cố Thành Phan ơi là Cố Thành Phan, sao anh có thể ấm áp và dịu dàng đến thế chứ!
Nói sao bây giờ?
Đây.....chắc là một phần của sự hạnh phúc trong tình yêu!
Anh hỏi ý kiến của tôi, anh cũng sẽ thay đổi ý kiến chỉ vì một hai câu nói của tôi, anh bằng lòng hủy mọi kế hoạch khác để dành thời gian cho tôi.
Tôi gật đầy, trả lời vui vẻ: “Vâng, nghe theo anh hết.”
Nghe thấy câu trả lời của Trình Ngân Hằng, Cố Thành Phan như trút được gánh nặng mà ăn bữa sáng, mùi vị món trứng hôm nay cũng không tới nỗi nào!
Cũng có thể.....lần sau, tự mình cũng có thể thử một lần mùi vị của món trứng hành.
Từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ bản thân sẽ yêu một người thế này.
Vừa nãy, câu nói “Ngân Hằng....chúng ta....không đi nữa nhé?” khiến sắc mặt của cô trùng xuống, chỉ như vậy thôi cũng khiến con tim anh thắt lại.
Tuy cô vẫn trả lời anh nhưng vẫn ngữ khí lạnh lùng hơn: “Được, vậy thì anh tự gọi điện thoại từ chối đi.”
Con tim anh đột nhiên thấy sợ hãi, tại sao? Bởi vì anh yêu cô, không muốn nhìn thấy bộ dạng cô buồn.
Thế nhưng....anh cũng không muốn đưa cô đi gặp Niko, lắm người thì lắm chuyện, ngộ ngỡ ai đó vô tình nói hết ra mọi chuyện, cô tức giận thì anh biết làm sao, cô buồn thì anh phải làm thế nào.
Cố Thành Phan không muốn Trình Ngân Hằng phải chịu những điều không vui trong quá khứ, cũng đã từng nói sau này sẽ không giấu gì cô.
Có những lúc, chúng ta vì người chúng ta yêu mà đã có những cách hành xử sai lầm.
Hơn nữa, những cái sai đó rất có thể lại chính là điều mà đối phương không thể hiểu được cho mình.
Ăn bữa sáng xong, tôi đột nhiên có một ý tưởng: “Thành Phan, tháng trước chẳng phải chúng ta đã mua một bộ đồ kaki màu đỏ do Niko thiết kế à? Hay là...mặc cái đó đi?”
Đây đúng là một ý kiến hay, làm vậy thì có thể nói cho Niko biết bằng bản thân không còn yêu Niko nữa, anh đối với cô chỉ có tình bạn, và người phụ nữ trước mặt đây mới là người anh muốn yêu cả đời cả kiếp.
Thế nhưng....trời hơi nay trở gió, nếu mặc kaki thì sợ sẽ lạnh!
Nghĩ vậy, Cố Thành Phan liền hỏi cô với vẻ lo lắng: “Ngân Hằng....bộ đó mỏng quá, liệu có sợ lạnh không?”
Tôi sớm đã biết vậy nên chạy ngay vào phòng, lật tủ quần áo ra và lôi ra bộ đồ lót giữ ấm được mua lần trước khi đi dạo phố cùng .
Đó cũng là đồ đôi, của tôi thì màu hồng còn của Cố Thành Phan thì là màu đen.
Tôi lấy ra và đặt trước mặt Cố Thành Phan: “Tèn ten, đẹp không nào?”
Cố Thành Phan lật đi lật lại bộ đồ mấy lần rồi cười với vẻ bất lực: “Ngân Hằng, em....dù sao em cũng là một ngôi sao, đây là đồ quỷ quái gì thế? Anh cũng là một tổng giám đốc đấy! Đồ đó phải mặc rộng rãi một chút trông mới đẹp chứ!”
Tôi nhìn ánh mắt chê bai của anh rồi nói với vẻ bất mãn: “Thế nhưng....thế nhưng....đồ này giữ ấm cũng tốt mà, anh mặc thử vào người mà xem, thoải mái lắm, tuy là nhìn đơn giản, nhưng...thực sự rất dễ mặc!”
Cố Thành Phan vẫn với ánh mắt chê bai: “Haizz, cục cưng của anh ơi, đồ giữ ấm anh có thể mua cho em, đẹp hơn bộ đồ này cả vạn lần, cũng có thể đặt làm được nữa, em nói em xem, ai đời lại chạy đi mua bộ đồ xấu xí thế này. Em nhìn đi này....”
“Cố Thành Phan!” Xem ra không thể quá ngoan ngoãn với anh rồi: “Anh có mặc hay không, không mặc thì anh trả đây.”
Nói xong, tôi liền chạy tới giật bộ đồ trong tay anh ra, thấy tôi như vậy Cố Thành Phan liền né bên này tránh bên kia rồi nói: “Không không không, anh mặc, anh mặc....để anh đi mặc.”
Tôi không thèm nghe, anh ấy đã nói khó nghe rồi chê bai như thế, tôi chẳng dễ dàng chịu nghe lời anh.
Tôi vẫn tiếp tục muốn giằng bộ đồ về, Cố Thành Phan cũng không né nữa, anh chỉ túm lấy tay tôi rồi kéo vào lòng anh, anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, nói vẻ âu yếu: “Thôi nào mèo con của anh, móng vuốt của em sắp cào xước hết da anh rồi đây này.”
“Hả? Sao lại thế....” Tôi giật mình, lật lên lật xuống tay anh, tìm một lượt xem có vết xước nào không nhưng không hề có.
Tôi đẩy tay anh ra với vẻ bất mãn, đang định chất vấn anh sao lại lừa tôi.
Vừa ngẩng đầu lên: “Em....”
Còn chưa nói dứt câu, đôi môi anh liền khóa chặt miệng tôi lại không cho tôi thốt lên lời.
Rất lâu rất lâu anh mới chịu bỏ tôi ra, anh ôm chặt lấy tôi, bàn tay ấm áp của anh vuốt ve tấm lưng tôi, trong lòng tôi lúc này đang bay bổng ngập tràn những bong bóng màu hồng, nỗi tức giận chẳng biết đã biến đâu mất.
Tôi chỉ lí nha lí nhí vẻ bất mãn: “Em....em mua nó lâu lắm rồi, mà anh lại không thích thì đương nhiên em không vui rồi! Hức.....”
Cố Thành Phan thì thầm bên tai tôi: “Sao hả? Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi à, Trình Ngân Hằng.... từ lâu trong lòng em đã có anh rồi sao?”
Tôi tôi....tôi lại dính vào bẫy của anh rồi, đẩy tay anh ra, tôi nói vẻ ấm ức: “Sao hả? Không được à?”
Cố Thành Phan không cho tôi cơ hội cãi lại anh, anh vòng tay ôm chặt lấy tôi một lần nữa.