Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132ANH CÒN THÍCH EM KHÔNG
Chương 132:ANH CÒN THÍCH EM KHÔNG
Bóng đêm dần buông xuống, Niko thấy ánh mắt của Dương Khoan biết rằng Dương Khoan cũng đã hiểu ý của cô.
Niko vui vẻ hỏi: "Có cần gọi chút rượu không? Không say không về?"
Dương Khoan nhìn mái tóc ngắn của Niko, xương quai xanh hiện lên vô cùng rõ ràng, Dương Khoan không nhịn được trêu chọc cô ta: "Sao vậy? Không sợ anh say rượu mất lí trí sao?"
Niko ngừng lại một chút, sắc mặt đột nhiên cứng đờ, Dương Khoan cũng ý thức được mình nói mấy lời này không phải phong cách của mình, cả hai yên lặng, vô cùng yên lặng.
Niko lại cười cười, đột nhiên nói: "Không sao... Dù sao thì anh cũng sẽ không như vậy, ha ha ha..."
Dương Khoan cũng không ngờ nhanh vậy đã làm như không có chuyện gì xảy không nhịn được hỏi: "Tại sao vậy? Sao lại không thể?"
Niko trêu ghẹo nói: "Bởi vì... Anh bất lực mà!"
Dương Khoan đã hiểu, Niko đang cố ý trêu anh ta nhưng anh ta rất thích bầu không khí thế này, nói chuyện phiếm nhẹ nhõm vui vẻ.
Dương Khoan lớn tiếng gọi phục vụ: "Phục vụ, mang một thùng bia lạnh đến đây, thêm cả một bình rượu nữa."
Nhìn thấy nụ cười trên môi Niki, Dương Khoan cũng rất vui vẻ, trong lòng anh ta nghĩ: nếu có thể cứ tiếp tục như vậy thì thật tốt, nếu có thể không nhắc tới Cố Thành Phan nữa, buông bỏ được thì thật tốt, nếu Niko vẫn còn là Mễ Ninh Khanh trước kia thì tốt rồi...
Dương Khoan vỗ vỗ mặt mình, tự nhắc nhở: Dương Khoan, đừng có nghĩ hão huyền nữa, cho dù Niko không còn theo đuổi Cố Thành Phan nữa, cô ấy cũng sẽ không ở bên mày đâu, sở dĩ cô ấy cố gắng như vậy trở thành Niko của bây giờ chính là để đứng bên cạnh Cố Thành Phan, rõ ràng mày hiểu cô ấy nghĩ gì hơn bất kì ai khác, không phải sao?
Niko lại không hề nghĩ đến chuyện này, cô ta nhìn mấy người kia đang nhìn về phía này, trong lòng có chút buồn cười: Xem ra, cho dù là mình tóc dài hay là tóc ngắn thì đều rất có sức quyến rũ.
Nhưng mà... Thế thì sao chứ? Cô ta của hiện tại đã mất đi người đàn ông mình yêu nhất, người mà nắm tay cô ta trong đêm, vừa đi vừa hát cho cô ta nghe.
Giờ phút này, hẳn là anh ấy đang nằm bên cạnh một người còn gái khác, có lẽ bọn họ đang thăng hoa bên nhau hoặc cũng có thể dựa gần bên nhau, không làm gì cả.
Thế nhưng... Tóm lại là còn tốt hơn mình rất nhiều!
Không cam tâm, rất không cam tâm, nhất định phải nghĩ cách cho người phụ nữ kia biết tay, nhất định phải nghĩ cách cướp Cố Thành Phan về.
Rượu và bia vừa đặt lên bàn, Dương Khoan liền mở ngay hai chai.
Anh ta cầm một chai còn một chai đưa cho Niko.
Niko vừa cầm chai bia lên tu " ực ực" liên tục hết một chai.
Dương Khoan vỗ tay tán thưởng: "Niko, tửu lượng tốt đấy, quả nhiên tửu lượng của em vẫn tốt như vậy!"
Niko lau sạch bia còn trên miệng, khoan khoái đặt chai bia "bộp" một tiếng lên mặt bàn, nói với Dương Khan: "Đương nhiên rồi, thay tên chứ đâu có thay tửu lượng đâu!"
Dương Khoan cũng uống "ực ực" liên tục hết một chai rồi mở chai thứ hai, giơ lên nói: "Ninh Ninh, anh cũng vậy, tưu lượng của chúng ta tốt giống nhau, nào... Tối nay chúng ta không say không về."
Niko rất vui khi Dương Khoan gọi mình là Ninh Ninh, giơ cao chai bia lên hô to: "Nào... Không say không về..."
Niko không biết là, Dương Khoan vì lần tụ họp này mà cố tình bỏ tiền ra mời mấy người bảo vệ trong cửa hàng này, sợ có phóng viên chụp lén.
Nhưng mà... phong cách của Niko bỗng nhiên thay đổi, cũng chẳng máy ai coi cô gái lôi thôi đi dép lê ra ngoài, uống bia tán phét này là Niko đoan trang chỉ vớ một nụ cười cũng khiến người ta ngã quỵ kia đâu!
Một chai rồi lại một chai, liên tục uống hết mười hai chai.
Niko cười nói: "Thế nào? Vẫn ổn chứ?"
Dương Khoan mở to đôi mắt ếch nói: "Sao lại không được? Nào... Xử lý mấy chai rượu trắng này thôi!"
Ý cười của Niko càng sâu, má lúm đồng tiền cũng theo vậy mà lõm sâu hơn, cô ta cười lấy chén ra, gõ gõ lên mặt bàn, hào sảng nói: "Không lằng nhằng nữa, rót rượu đi."
Dương Khoan dùng miệng mở miệng chai: "Ọc... Ọc..." Rót tràn đầy một cốc rượu.
Niko ngịch ngợm đặt bình rượu xuống trước mặt Dương Khoan: "Nào, uống hết chỗ này có được không?"
Dương Khoan nhìn gương mặt đỏ ửng của Niko, gật đầu nói: "Được, em bảo anh uống thì anh uống."
Niko đột nhiên ngẩn người, từng có lúc, cũng như thế này, Dương Khoan còn chảy nước mũi đứng sau lưng mình.
Không làm bài tập, Niko chạy đi tìm anh ta, anh ta ngước mặt lên nói: "Cô giáo nói để anh làm bài tập thì không có tác dụng gì cả."
Niko nghiến răng nghiến lợi nói:"Anh có biết anh như vậy mẹ anh sẽ rất đau khổ, sức khỏe bà ấy vốn không tốt, anh nói xem, làm thế nào anh mới chịu làm bài tập đây? Hả?"
Khuôn mặt nhỏ của Dương Khoan ngẩng lên: "Ninh Ninh bảo anh làm... Làm bài tập, vậy... anh sẽ làm bài tập."
Niko còn nhớ rõ lúc đó mình cực kì bình tĩnh đưa vở cho anh ta, nói: "Em bảo anh làm đó, được chưa?"
Kết quả, ngày hôm sau Dương Khoan cực kỳ ngoan ngoãn giao bài tập ra, hơn nữa còn viết rất ngay ngắn.
Về sau, bất luận là Dương Khoan làm chuyện gì, nhất định phải cần Niko nói, anh ta mới đi làm.
Dương Khoan không biết suy nghĩ của Niko đang trôi về đâu.
Cầm bình rượu lên. đang chuẩn bị uống cạn, Niko giữ bình rượu lại nói: "Không muốn uống rượu nữa, đưa tem về nhà đi."
Dương Khoan không hiểu lắm nhìn Niko, Niko cười nói: "Từ chỗ này đến căn hộ của em mất một tiếng, có thể là còn hơn."
Lúc này Dương Khoan mới đặt chén rượu xuống, gật gật đầu, nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Lúc tính tiền, Niko đã lấy tiền mặt ra rồi lại cười bất đắc dĩ, tiền mặt của cô không dùng được trong thành phố.
Dương Khoan buồn cười tính tiền nói: "Còn không đi đổi tiền sao? Thư ký của em ngay cả điều này còn không nghĩ tới à, hay là đuổi việc cậu ta đi, đổi anh đến làm!"
Niko lắc đầu: "Anh không được. Nhưng mà... Nếu anh muốn đến làm cho em thì em hoan nghênh!"
Đi đến bãi đỗ xe, Dương Khoan mở cửa xe, Niko ngồi lên ghế lái phụ.
Dương Khoan nói: "Đi thôi!"
Niko giữ chặt Dương Khoan nói: "Đừng đi vội, chúng ta vừa uống rượu xong."
Lúc này Dương Khoan mới ý thức được điểm này: "Vậy vì sao vừa rồi em bảo anh đưa em về nhà?"
Đột nhiên Niko không nói lời nào, nhích dần đến gần Dương Khoan, khẽ nhếch môi, hơi thở thơm như hoa lan: "Dương Khoan, anh còn thích em không?"
Dương Khoan gật đầu: "Thích."
Bóng đêm dần buông xuống, Niko thấy ánh mắt của Dương Khoan biết rằng Dương Khoan cũng đã hiểu ý của cô.
Niko vui vẻ hỏi: "Có cần gọi chút rượu không? Không say không về?"
Dương Khoan nhìn mái tóc ngắn của Niko, xương quai xanh hiện lên vô cùng rõ ràng, Dương Khoan không nhịn được trêu chọc cô ta: "Sao vậy? Không sợ anh say rượu mất lí trí sao?"
Niko ngừng lại một chút, sắc mặt đột nhiên cứng đờ, Dương Khoan cũng ý thức được mình nói mấy lời này không phải phong cách của mình, cả hai yên lặng, vô cùng yên lặng.
Niko lại cười cười, đột nhiên nói: "Không sao... Dù sao thì anh cũng sẽ không như vậy, ha ha ha..."
Dương Khoan cũng không ngờ nhanh vậy đã làm như không có chuyện gì xảy không nhịn được hỏi: "Tại sao vậy? Sao lại không thể?"
Niko trêu ghẹo nói: "Bởi vì... Anh bất lực mà!"
Dương Khoan đã hiểu, Niko đang cố ý trêu anh ta nhưng anh ta rất thích bầu không khí thế này, nói chuyện phiếm nhẹ nhõm vui vẻ.
Dương Khoan lớn tiếng gọi phục vụ: "Phục vụ, mang một thùng bia lạnh đến đây, thêm cả một bình rượu nữa."
Nhìn thấy nụ cười trên môi Niki, Dương Khoan cũng rất vui vẻ, trong lòng anh ta nghĩ: nếu có thể cứ tiếp tục như vậy thì thật tốt, nếu có thể không nhắc tới Cố Thành Phan nữa, buông bỏ được thì thật tốt, nếu Niko vẫn còn là Mễ Ninh Khanh trước kia thì tốt rồi...
Dương Khoan vỗ vỗ mặt mình, tự nhắc nhở: Dương Khoan, đừng có nghĩ hão huyền nữa, cho dù Niko không còn theo đuổi Cố Thành Phan nữa, cô ấy cũng sẽ không ở bên mày đâu, sở dĩ cô ấy cố gắng như vậy trở thành Niko của bây giờ chính là để đứng bên cạnh Cố Thành Phan, rõ ràng mày hiểu cô ấy nghĩ gì hơn bất kì ai khác, không phải sao?
Niko lại không hề nghĩ đến chuyện này, cô ta nhìn mấy người kia đang nhìn về phía này, trong lòng có chút buồn cười: Xem ra, cho dù là mình tóc dài hay là tóc ngắn thì đều rất có sức quyến rũ.
Nhưng mà... Thế thì sao chứ? Cô ta của hiện tại đã mất đi người đàn ông mình yêu nhất, người mà nắm tay cô ta trong đêm, vừa đi vừa hát cho cô ta nghe.
Giờ phút này, hẳn là anh ấy đang nằm bên cạnh một người còn gái khác, có lẽ bọn họ đang thăng hoa bên nhau hoặc cũng có thể dựa gần bên nhau, không làm gì cả.
Thế nhưng... Tóm lại là còn tốt hơn mình rất nhiều!
Không cam tâm, rất không cam tâm, nhất định phải nghĩ cách cho người phụ nữ kia biết tay, nhất định phải nghĩ cách cướp Cố Thành Phan về.
Rượu và bia vừa đặt lên bàn, Dương Khoan liền mở ngay hai chai.
Anh ta cầm một chai còn một chai đưa cho Niko.
Niko vừa cầm chai bia lên tu " ực ực" liên tục hết một chai.
Dương Khoan vỗ tay tán thưởng: "Niko, tửu lượng tốt đấy, quả nhiên tửu lượng của em vẫn tốt như vậy!"
Niko lau sạch bia còn trên miệng, khoan khoái đặt chai bia "bộp" một tiếng lên mặt bàn, nói với Dương Khan: "Đương nhiên rồi, thay tên chứ đâu có thay tửu lượng đâu!"
Dương Khoan cũng uống "ực ực" liên tục hết một chai rồi mở chai thứ hai, giơ lên nói: "Ninh Ninh, anh cũng vậy, tưu lượng của chúng ta tốt giống nhau, nào... Tối nay chúng ta không say không về."
Niko rất vui khi Dương Khoan gọi mình là Ninh Ninh, giơ cao chai bia lên hô to: "Nào... Không say không về..."
Niko không biết là, Dương Khoan vì lần tụ họp này mà cố tình bỏ tiền ra mời mấy người bảo vệ trong cửa hàng này, sợ có phóng viên chụp lén.
Nhưng mà... phong cách của Niko bỗng nhiên thay đổi, cũng chẳng máy ai coi cô gái lôi thôi đi dép lê ra ngoài, uống bia tán phét này là Niko đoan trang chỉ vớ một nụ cười cũng khiến người ta ngã quỵ kia đâu!
Một chai rồi lại một chai, liên tục uống hết mười hai chai.
Niko cười nói: "Thế nào? Vẫn ổn chứ?"
Dương Khoan mở to đôi mắt ếch nói: "Sao lại không được? Nào... Xử lý mấy chai rượu trắng này thôi!"
Ý cười của Niko càng sâu, má lúm đồng tiền cũng theo vậy mà lõm sâu hơn, cô ta cười lấy chén ra, gõ gõ lên mặt bàn, hào sảng nói: "Không lằng nhằng nữa, rót rượu đi."
Dương Khoan dùng miệng mở miệng chai: "Ọc... Ọc..." Rót tràn đầy một cốc rượu.
Niko ngịch ngợm đặt bình rượu xuống trước mặt Dương Khoan: "Nào, uống hết chỗ này có được không?"
Dương Khoan nhìn gương mặt đỏ ửng của Niko, gật đầu nói: "Được, em bảo anh uống thì anh uống."
Niko đột nhiên ngẩn người, từng có lúc, cũng như thế này, Dương Khoan còn chảy nước mũi đứng sau lưng mình.
Không làm bài tập, Niko chạy đi tìm anh ta, anh ta ngước mặt lên nói: "Cô giáo nói để anh làm bài tập thì không có tác dụng gì cả."
Niko nghiến răng nghiến lợi nói:"Anh có biết anh như vậy mẹ anh sẽ rất đau khổ, sức khỏe bà ấy vốn không tốt, anh nói xem, làm thế nào anh mới chịu làm bài tập đây? Hả?"
Khuôn mặt nhỏ của Dương Khoan ngẩng lên: "Ninh Ninh bảo anh làm... Làm bài tập, vậy... anh sẽ làm bài tập."
Niko còn nhớ rõ lúc đó mình cực kì bình tĩnh đưa vở cho anh ta, nói: "Em bảo anh làm đó, được chưa?"
Kết quả, ngày hôm sau Dương Khoan cực kỳ ngoan ngoãn giao bài tập ra, hơn nữa còn viết rất ngay ngắn.
Về sau, bất luận là Dương Khoan làm chuyện gì, nhất định phải cần Niko nói, anh ta mới đi làm.
Dương Khoan không biết suy nghĩ của Niko đang trôi về đâu.
Cầm bình rượu lên. đang chuẩn bị uống cạn, Niko giữ bình rượu lại nói: "Không muốn uống rượu nữa, đưa tem về nhà đi."
Dương Khoan không hiểu lắm nhìn Niko, Niko cười nói: "Từ chỗ này đến căn hộ của em mất một tiếng, có thể là còn hơn."
Lúc này Dương Khoan mới đặt chén rượu xuống, gật gật đầu, nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Lúc tính tiền, Niko đã lấy tiền mặt ra rồi lại cười bất đắc dĩ, tiền mặt của cô không dùng được trong thành phố.
Dương Khoan buồn cười tính tiền nói: "Còn không đi đổi tiền sao? Thư ký của em ngay cả điều này còn không nghĩ tới à, hay là đuổi việc cậu ta đi, đổi anh đến làm!"
Niko lắc đầu: "Anh không được. Nhưng mà... Nếu anh muốn đến làm cho em thì em hoan nghênh!"
Đi đến bãi đỗ xe, Dương Khoan mở cửa xe, Niko ngồi lên ghế lái phụ.
Dương Khoan nói: "Đi thôi!"
Niko giữ chặt Dương Khoan nói: "Đừng đi vội, chúng ta vừa uống rượu xong."
Lúc này Dương Khoan mới ý thức được điểm này: "Vậy vì sao vừa rồi em bảo anh đưa em về nhà?"
Đột nhiên Niko không nói lời nào, nhích dần đến gần Dương Khoan, khẽ nhếch môi, hơi thở thơm như hoa lan: "Dương Khoan, anh còn thích em không?"
Dương Khoan gật đầu: "Thích."