Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 120 CỐ VŨ THÀNH VÀ AN CHI TÁI HỢP
Chương 120: CỐ VŨ THÀNH VÀ AN CHI TÁI HỢP
Gió đêm vẫn hơi lạnh, nhưng trong lòng An Chi lại rất ấm áp.
Cuối cùng cũng đợi được câu nói này, đơn giản là ba chữ ‘anh yêu em’, cuối cùng lại được nói ra từ miệng của anh ấy lần nữa.
Không có hoa hồng, không có sâm banh, không có lễ phục, không có chút nào giống ngày tỏ tình năm mười bảy tuổi đó cả.
Chỉ có sự bình yên trong lòng, nước mắt trên gương mặt và bầu không khí tĩnh mịch.
An Chi không muốn nói gì, cô ấy nhón chân lên, vuốt ve vết sẹo nơi đầu mi của Cố Vũ Thành, nhẹ nhàng hỏi: “Chỗ này... còn đau không?”
Cố Vũ Thành cười, rất vui vẻ trả lời: “Lúc không có em, ngày nào nó cũng đau, giây nào bên cạnh em, giây đó nó yên lành.”
Cố Vũ Thành vẫn biết nói những lời ngọt ngào như thế, vẫn văn vẻ như thế, vẫn... đáng yêu như thế.
Đúng vậy, đáng yêu, người đàn ông này trong tim mình không phải rất là đáng yêu sao.
An Chi vẫn không trả lời, tay vuốt từ lông mày xuống đến khóe môi, nhướn chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi anh cách qua ngón tay.
Tim Cố Vũ Thành khẽ run rẩy, tiếp đó là những tiếng đập dồn dập “Thình thịch...”
An Chi hôn đến gần 7 giây, sau đó ngón tay và bờ môi mới rời khỏi môi anh.
Lúc này An Chi nói: “Cố Vũ Thành, những chuyện trước đây của anh và em, sau nụ hôn vừa nãy thì xóa hết toàn bộ, từ giây phút này, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
Cố Vũ Thành thấy không tin vào tai mình, chắc không nghe nhầm được, đơn giản đến thế ư? Như vậy, là đồng ý rồi sao?
An Chi quả nhiên là An Chi, rộng lượng giống như một nữ vương, đáng yêu như một tiên nữ.
Cố Vũ Thành ôm chặt An Chi, giọng hơi run: “An Chi... Đây đều... do em nói đấy nhé, không... được phép hối hận đâu đấy.”
Lắp bắp nói xong câu đó, anh chờ đợi lời xác nhận từ An Chi thêm lần nữa.
Nhưng, An Chi là ai chứ? Làm sao có dễ dàng theo để người khác đoán được!
Cô quay người lại, chắp tay sau lưng, ngón trỏ ngoắc ngoắc, cúi đầu cười nói: “Đi thôi, đến quán nhỏ của anh xem xem, chắc là lâu lắm rồi em chưa được buông thả uống rượu một mình đâu đấy!”
Cố Vũ Thành không có được câu trả lời chắc chắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi sau An Chi, hướng bước về phía quán nhỏ.
Cố Vũ Thành nhìn theo An Chi bước phía trước, khóe miệng cong cong, anh ta bước nhanh hơn đến bên cạnh An Chi, vòng tay qua vai cô.
An Chi nhìn Cố Vũ Thành không hiểu cho lắm, Cố Vũ Thành giải thích: “An Chi, trời lạnh gió to, hơi lạnh, anh thấy anh ôm em sẽ ấm hơn một chút.”
An Chi cúi đầu, không nói, nhưng khóe môi lại càng ngày càng cong lên, càng ngày càng sâu.
Mùa đông sắp đến rồi, có sợ không? Không sợ, có bạn bè gắn bó, cũng đã có người yêu bên cạnh thì tất nhiên không sợ rồi.
Bước vào quán, mấy chục người trong quán, tất cả ánh mắt đều dồn vào Cố Vũ Thành và An Chi, An Chi ngại ngùng cúi đầu xuống.
Cố Vũ Thành kéo An Chi đi đến trước mặt mọi người, chọn một vị trí đối diện với sân khấu cho cô.
Anh dìu An Chi ngồi xuống, sau đó nói nhỏ vào tai cô: “An Chi... em đợi anh ở đây, để anh hát cho em nghe được không?”
Người dịu dàng như anh, làm sao cô không động lòng được cơ chứ.
An Chi gật đầu, dịu dàng trả lời: “Được... anh đi đi”
Tất cả ánh mắt của mọi người lại dồn vào Cố Vũ Thành.
Cố Vũ Thành bước lên sân khấu, đầu tiên là giãi bày: “Hôm nay, tôi đã tìm lại được người con gái tôi yêu nhất… An Chi, cũng tại đây tôi muốn hát cho cô ấy bài hát thuộc về chúng tôi, xin mọi người một tràng vỗ tay.”
Năm mươi hai con người, ai nấy đều cổ vũ hết sức nhiệt tình.
Và tiếng hát ấm áp vang lên:
An Chi, cô gái giống như thiên thần.
Vốn dĩ tiếp cận em vì có mục đích, sau đó lại không nỡ làm tổn thương em.
An Chi, người con gái thuần khiết đáng yêu.
Nhìn rõ mọi thứ nhưng lại chọn cách tin tưởng, tin rằng tất cả mọi người xung quanh đều lương thiện như em.
An Chi, em là nữ vương của anh.
Phóng khoáng, bước đi như gió, mang đôi cao gót nhỏ, lái chiếc xe đỏ rực rỡ.
An Chi, em là nữ vương trong lòng anh.
Đôi mày dài mỏng, đôi môi xinh đẹp, thực ra anh không nói với em, em mộc mạc là xinh đẹp nhất.
An Chi à… em là thiên thần nhỏ.
Hạ phàm xuống nhân gian, chỉ để hóa giải những sai lầm của chúng tôi.
Cảm ơn em… cảm ơn em đã bao dung những lỗi lầm của anh, cho anh thêm cơ hội.
Anh sẽ luôn dang rộng đôi tay, chờ em trở về, anh luôn luôn, ở tại nơi này, chờ em quay lại.
Ca từ rất ít, bài hát rất ngắn, nhưng An Chi cười rất vui vẻ.
Cố Vũ Thành dưới ánh đèn sân khấu, sao lại có thể đẹp trai đến thế, thật là quá đẹp trai rồi.
Không thể không thừa nhận, khi đứng cạnh Cố Vũ Thành, cô và anh rất xứng đôi.
Vết thương nơi đầu mi, cho anh sự trưởng thành, vết sẹo nhỏ dưới cằm, khiến anh càng đáng yêu.
Cố Vũ Thành hát xong một bài, bước xuống sân khấu.
Anh ta rót hai ly rượu, nói với An Chi: “Nào… nếm thử xem, rượu gạo trước đây em thích uống nhất.”
An Chi nâng chén rượu lên, chuẩn bị uống cạn trước.
Không biết bên cạnh ai đó ồn ào: “Nếu đã ở bên nhau rồi, thì uống rượu giao bôi đi!”
Có người mở màn, tất có người phụ họa theo: “Đúng vậy… uống rượu giao bôi!”
Những người xung quanh bắt đầu vỗ tay ầm ĩ: “Rượu giao bôi, rượu giao bôi, rượu giao bôi…”
Cố Vũ Thành bất đắc dĩ nhìn An Chi cười: “Hay là... chúng ta theo ý bọn họ đi!”
An Chi hé miệng cười, đẹp như nàng công chúa trong truyện cổ tích, cô ấy khẽ gật đầu, khoác qua tay Cố Vũ Thành.
Một chén rượu gạo trôi xuống, không có cảnh tượng ồn ào, chỉ có tiếng vỗ tay nhiệt liệt của năm mươi hai vị khán giả.
Cố Vũ Thành đặt chén rượu xuống, giơ ba ngón tay lên, nói với những người xung quanh: “Mọi người làm chứng, từ nay về sau nếu tôi có đối xử không tốt dù chỉ là một chút với An Chi, tôi sẽ bị sét đánh, chết không tử tế.”
“Ha ha ha ha ha ha....” Mọi người cười vang: “Anh Cố, sao anh lại thề câu cũ rích như vậy?”
Đúng vậy, sao lại thề lời thề cũ rích này được, rất đơn giản mà, bởi vì yêu đó.
An Chi cũng hùa theo mọi người: “Đúng đấy, lời thề cũ rích như vậy, thực sự không có chút thành ý nào!”
Cố Vũ Thành suy nghĩ một lát, nói: “An Chi, sau này em ở đâu, thì nơi đó là nhà anh.”
Câu nói này có thể người khác nghe rồi thấy cũng chẳng có gì, nhưng An Chi thì đột nhiên bật khóc.
Vì cô nhớ lại năm cô mười bảy tuổi, Cố Vũ Thành điên cuồng theo đuổi cô.
Cố Thành Phan tất nhiên biết một người thích chị mình đến vậy, không thể nào đột nhiên nói bỏ là bỏ được.
Cố Thành Phan tất nhiên cũng không muốn nhìn thấy An Chi bị tổn thương.
Chính vì điểm này, anh đã nhắc An Chi: “An Chi, cô nhất định đừng chấp nhận Cố Vũ Thành.”
An Chi rõ ràng đều đã bày tỏ tình cảm bản thân rằng cô thích anh, nhưng anh lại vẫn đến với Mễ Ninh Khanh, trong lòng cô không phục.
Thế nên mới trả lời: “Cố Thành Phan, sau này, chuyện của tôi không cần anh nhúng tay vào, còn nữa... sau này Cố Vũ Thành ở đâu, thì nới đó là nhà của tôi.”
Gió đêm vẫn hơi lạnh, nhưng trong lòng An Chi lại rất ấm áp.
Cuối cùng cũng đợi được câu nói này, đơn giản là ba chữ ‘anh yêu em’, cuối cùng lại được nói ra từ miệng của anh ấy lần nữa.
Không có hoa hồng, không có sâm banh, không có lễ phục, không có chút nào giống ngày tỏ tình năm mười bảy tuổi đó cả.
Chỉ có sự bình yên trong lòng, nước mắt trên gương mặt và bầu không khí tĩnh mịch.
An Chi không muốn nói gì, cô ấy nhón chân lên, vuốt ve vết sẹo nơi đầu mi của Cố Vũ Thành, nhẹ nhàng hỏi: “Chỗ này... còn đau không?”
Cố Vũ Thành cười, rất vui vẻ trả lời: “Lúc không có em, ngày nào nó cũng đau, giây nào bên cạnh em, giây đó nó yên lành.”
Cố Vũ Thành vẫn biết nói những lời ngọt ngào như thế, vẫn văn vẻ như thế, vẫn... đáng yêu như thế.
Đúng vậy, đáng yêu, người đàn ông này trong tim mình không phải rất là đáng yêu sao.
An Chi vẫn không trả lời, tay vuốt từ lông mày xuống đến khóe môi, nhướn chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi anh cách qua ngón tay.
Tim Cố Vũ Thành khẽ run rẩy, tiếp đó là những tiếng đập dồn dập “Thình thịch...”
An Chi hôn đến gần 7 giây, sau đó ngón tay và bờ môi mới rời khỏi môi anh.
Lúc này An Chi nói: “Cố Vũ Thành, những chuyện trước đây của anh và em, sau nụ hôn vừa nãy thì xóa hết toàn bộ, từ giây phút này, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
Cố Vũ Thành thấy không tin vào tai mình, chắc không nghe nhầm được, đơn giản đến thế ư? Như vậy, là đồng ý rồi sao?
An Chi quả nhiên là An Chi, rộng lượng giống như một nữ vương, đáng yêu như một tiên nữ.
Cố Vũ Thành ôm chặt An Chi, giọng hơi run: “An Chi... Đây đều... do em nói đấy nhé, không... được phép hối hận đâu đấy.”
Lắp bắp nói xong câu đó, anh chờ đợi lời xác nhận từ An Chi thêm lần nữa.
Nhưng, An Chi là ai chứ? Làm sao có dễ dàng theo để người khác đoán được!
Cô quay người lại, chắp tay sau lưng, ngón trỏ ngoắc ngoắc, cúi đầu cười nói: “Đi thôi, đến quán nhỏ của anh xem xem, chắc là lâu lắm rồi em chưa được buông thả uống rượu một mình đâu đấy!”
Cố Vũ Thành không có được câu trả lời chắc chắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi sau An Chi, hướng bước về phía quán nhỏ.
Cố Vũ Thành nhìn theo An Chi bước phía trước, khóe miệng cong cong, anh ta bước nhanh hơn đến bên cạnh An Chi, vòng tay qua vai cô.
An Chi nhìn Cố Vũ Thành không hiểu cho lắm, Cố Vũ Thành giải thích: “An Chi, trời lạnh gió to, hơi lạnh, anh thấy anh ôm em sẽ ấm hơn một chút.”
An Chi cúi đầu, không nói, nhưng khóe môi lại càng ngày càng cong lên, càng ngày càng sâu.
Mùa đông sắp đến rồi, có sợ không? Không sợ, có bạn bè gắn bó, cũng đã có người yêu bên cạnh thì tất nhiên không sợ rồi.
Bước vào quán, mấy chục người trong quán, tất cả ánh mắt đều dồn vào Cố Vũ Thành và An Chi, An Chi ngại ngùng cúi đầu xuống.
Cố Vũ Thành kéo An Chi đi đến trước mặt mọi người, chọn một vị trí đối diện với sân khấu cho cô.
Anh dìu An Chi ngồi xuống, sau đó nói nhỏ vào tai cô: “An Chi... em đợi anh ở đây, để anh hát cho em nghe được không?”
Người dịu dàng như anh, làm sao cô không động lòng được cơ chứ.
An Chi gật đầu, dịu dàng trả lời: “Được... anh đi đi”
Tất cả ánh mắt của mọi người lại dồn vào Cố Vũ Thành.
Cố Vũ Thành bước lên sân khấu, đầu tiên là giãi bày: “Hôm nay, tôi đã tìm lại được người con gái tôi yêu nhất… An Chi, cũng tại đây tôi muốn hát cho cô ấy bài hát thuộc về chúng tôi, xin mọi người một tràng vỗ tay.”
Năm mươi hai con người, ai nấy đều cổ vũ hết sức nhiệt tình.
Và tiếng hát ấm áp vang lên:
An Chi, cô gái giống như thiên thần.
Vốn dĩ tiếp cận em vì có mục đích, sau đó lại không nỡ làm tổn thương em.
An Chi, người con gái thuần khiết đáng yêu.
Nhìn rõ mọi thứ nhưng lại chọn cách tin tưởng, tin rằng tất cả mọi người xung quanh đều lương thiện như em.
An Chi, em là nữ vương của anh.
Phóng khoáng, bước đi như gió, mang đôi cao gót nhỏ, lái chiếc xe đỏ rực rỡ.
An Chi, em là nữ vương trong lòng anh.
Đôi mày dài mỏng, đôi môi xinh đẹp, thực ra anh không nói với em, em mộc mạc là xinh đẹp nhất.
An Chi à… em là thiên thần nhỏ.
Hạ phàm xuống nhân gian, chỉ để hóa giải những sai lầm của chúng tôi.
Cảm ơn em… cảm ơn em đã bao dung những lỗi lầm của anh, cho anh thêm cơ hội.
Anh sẽ luôn dang rộng đôi tay, chờ em trở về, anh luôn luôn, ở tại nơi này, chờ em quay lại.
Ca từ rất ít, bài hát rất ngắn, nhưng An Chi cười rất vui vẻ.
Cố Vũ Thành dưới ánh đèn sân khấu, sao lại có thể đẹp trai đến thế, thật là quá đẹp trai rồi.
Không thể không thừa nhận, khi đứng cạnh Cố Vũ Thành, cô và anh rất xứng đôi.
Vết thương nơi đầu mi, cho anh sự trưởng thành, vết sẹo nhỏ dưới cằm, khiến anh càng đáng yêu.
Cố Vũ Thành hát xong một bài, bước xuống sân khấu.
Anh ta rót hai ly rượu, nói với An Chi: “Nào… nếm thử xem, rượu gạo trước đây em thích uống nhất.”
An Chi nâng chén rượu lên, chuẩn bị uống cạn trước.
Không biết bên cạnh ai đó ồn ào: “Nếu đã ở bên nhau rồi, thì uống rượu giao bôi đi!”
Có người mở màn, tất có người phụ họa theo: “Đúng vậy… uống rượu giao bôi!”
Những người xung quanh bắt đầu vỗ tay ầm ĩ: “Rượu giao bôi, rượu giao bôi, rượu giao bôi…”
Cố Vũ Thành bất đắc dĩ nhìn An Chi cười: “Hay là... chúng ta theo ý bọn họ đi!”
An Chi hé miệng cười, đẹp như nàng công chúa trong truyện cổ tích, cô ấy khẽ gật đầu, khoác qua tay Cố Vũ Thành.
Một chén rượu gạo trôi xuống, không có cảnh tượng ồn ào, chỉ có tiếng vỗ tay nhiệt liệt của năm mươi hai vị khán giả.
Cố Vũ Thành đặt chén rượu xuống, giơ ba ngón tay lên, nói với những người xung quanh: “Mọi người làm chứng, từ nay về sau nếu tôi có đối xử không tốt dù chỉ là một chút với An Chi, tôi sẽ bị sét đánh, chết không tử tế.”
“Ha ha ha ha ha ha....” Mọi người cười vang: “Anh Cố, sao anh lại thề câu cũ rích như vậy?”
Đúng vậy, sao lại thề lời thề cũ rích này được, rất đơn giản mà, bởi vì yêu đó.
An Chi cũng hùa theo mọi người: “Đúng đấy, lời thề cũ rích như vậy, thực sự không có chút thành ý nào!”
Cố Vũ Thành suy nghĩ một lát, nói: “An Chi, sau này em ở đâu, thì nơi đó là nhà anh.”
Câu nói này có thể người khác nghe rồi thấy cũng chẳng có gì, nhưng An Chi thì đột nhiên bật khóc.
Vì cô nhớ lại năm cô mười bảy tuổi, Cố Vũ Thành điên cuồng theo đuổi cô.
Cố Thành Phan tất nhiên biết một người thích chị mình đến vậy, không thể nào đột nhiên nói bỏ là bỏ được.
Cố Thành Phan tất nhiên cũng không muốn nhìn thấy An Chi bị tổn thương.
Chính vì điểm này, anh đã nhắc An Chi: “An Chi, cô nhất định đừng chấp nhận Cố Vũ Thành.”
An Chi rõ ràng đều đã bày tỏ tình cảm bản thân rằng cô thích anh, nhưng anh lại vẫn đến với Mễ Ninh Khanh, trong lòng cô không phục.
Thế nên mới trả lời: “Cố Thành Phan, sau này, chuyện của tôi không cần anh nhúng tay vào, còn nữa... sau này Cố Vũ Thành ở đâu, thì nới đó là nhà của tôi.”