Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùa xuân trồng các loại cây tằm, tháng hai rất mấu chốt, các nơi gấp gáp báo lên giục Hộ bộ chi tiền. Một đống việc vặt vãnh ở Khuất Đô chất chồng như núi, các bộ đều bận rộn sứt đầu mẻ trán. Lý Kiến Hằng ban đại sự phong thưởng, Tiêu Trì Dã được tiến phong Định đô hầu, Thẩm Trạch Xuyên vượt cấp đề bạt làm Chỉ huy đồng tri tam phẩm, kiêm quản sự vụ của bắc Trấn phủ, bắt đầu chưởng quản chiếu ngục.
Ban đầu nội các không đồng ý việc này, thế nhưng Sầm Dũ bẩm tấu hết lòng, Hải Lương Nghi cũng thay đổi cách nhìn với Thẩm Trạch Xuyên sau dịch bệnh, vì vậy cứ quyết định như thế thôi.
Tiêu Trì Dã đang giữ hộp đựng khuyên tai, mãi vẫn chưa có dịp chạm mặt Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên bôn ba chiếu ngục, vụ án tích lũy năm trước đều phải xem qua lần lượt từng vụ, y bận đến quên ăn quên ngủ, còn muốn Kiều Thiên Nhai ngồi trông chừng Hề Hồng Hiên, mau chóng nghĩ cách đưa Tề Huệ Liên và Kỷ Cương về.
Chim yến ríu rít, liễu rủ nảy mầm. Tường đỏ ngói xanh ở Khuất Đô dần lộ ra, liên tục nhiều ngày trời đều quang đãng không một gợn mây, đợi đến một ngày mưa xuân rả rích nọ, Sầm Dũ mới thiết yến tiệc kín, mời bằng hữu bên trong sự vụ lần này tới dự. Hải Lương Nghi hẳn là không muốn đến tiệc kín, lại bệnh thể chưa lành nên lần này cũng không đến.
Lúc Thẩm Trạch Xuyên đến đã muộn rồi, y được người dẫn thẳng tới chính đường, vén mành lên, thấy bên trong toàn là quan chức quen mắt.
Hàn Thừa, Khổng Thu, Sầm Dũ ngồi một bàn. Tiêu Trì Dã đã rượu quá ba tuần, đang gác cánh tay nghe Dư Tiểu Tái ngồi phía dưới kể chuyện vui cho đại thần cả sảnh đường.
Thẩm Trạch Xuyên vừa tiến vào, Dư Tiểu Tái vội vàng hành lễ đón tiếp: “Đại nhân tới trễ, mau tới ngồi bên trên đi.”
Thẩm Trạch Xuyên cởi đấu bồng¹, cười nói: “Trong ngục bận rộn, chư vị đại nhân lượng thứ, ta ngồi phía dưới vậy.”
¹Đấu bồng
Sầm Dũ đứng dậy vẫy tay, nói: “Tiệc kín không giống bên ngoài, ngươi tới đây đi, chúng ta đều là bạn vong niên, hà tất còn phải ôm lễ? Lão Hàn, ngươi bảo y đi!”
Hàn Thừa nói: “Đúng thế đấy, Lan Chu, lên đây đi, ngồi ở đây này. Mấy người chúng ta già rồi cũng hết hữu dụng, hôm nay còn được thơm lây ngồi chung chỗ với Hầu gia. Hầu gia, đây xem như ngài hạ mình đãi kẻ dưới rồi!”
“Chỉ huy sứ nói thế là đánh giá ta lầm đấy, ” Dường như Tiêu Trì Dã hơi say, hắn không nhìn Thẩm Trạch Xuyên, chỉ cười, “đang ngồi ở đây có vị nào không phải tiền bối đức cao vọng trọng? Sau này ta còn phải ngước mong các vị chỉ điểm nhiều.”
Thẩm Trạch Xuyên đã ngồi xuống, y ngồi bàn đối diện cách Tiêu Trì Dã một chút, chỉ duỗi chân là đụng rồi. Hai người chẳng ai nhìn đối phương, cũng không chào hỏi nhau. Khổng Thu nhìn chung quanh hết lượt rồi cười nói: “Trước có nghe nói hai người các ngươi bất hòa, gặp mặt rồi sao mà chẳng nói một lời thế? Nhiệm vụ lần này là cùng nhau làm mà, ta thấy rất tốt, sao phải nhớ mãi chút ân oán đã qua?”
“Ta thấy hai vị đều tuổi trẻ tài cao, lúc làm việc cũng không đùn đẩy cho nhau, chi bằng nhân dịp nay có cơ hội này, nở nụ cười quên hết thù oán đi.” Sầm Dũ nâng tay, “Cẩm y vệ và Cấm quân cũng phải phối hợp lẫn nhau, về sau còn có nhiều cơ hội cùng làm việc lắm đấy. Hầu gia, thế nào, có được không?”
Tiêu Trì Dã tỏ vẻ lười nhác liếc Thẩm Trạch Xuyên một cái, ánh mắt ấy không rõ ràng, chỉ nói: “Ta nào có không được? Trấn phủ đại nhân mà tươi cười cho, ta còn có gì không thể được đây? Lần này cũng phải tạ ơn đại nhân nhiều.”
“Ta gặp Hầu gia đây, có lần nào mà không tươi cười đón tiếp?” Thẩm Trạch Xuyên sờ chén rượu, “Đã quên chuyện quá khứ lâu rồi, cứ luôn không có cơ hội mãi.”
Hàn Thừa và Tiêu Trì Dã uống nhiều nhất, hắn thấy thế lại cầm đũa lên, vừa lựa đồ ăn vừa nói: “Vậy thì uống một chén đi, Hầu gia, nể mặt mũi tí!”
Dư Tiểu Tái nãy giờ không ngồi, lập tức tới rót đầy rượu cho hai người họ. Tiêu Trì Dã cầm chén, cũng không đứng dậy mà nói: “Vậy thì cạn một chén.”
Theo phẩm bậc, Tiêu Trì Dã quả thật không nên đứng dậy. Thẩm Trạch Xuyên đứng lên, lúc nâng chén lộ ra xương cổ tay.
Tiêu Trì Dã bỗng nói: “Nếu là rượu giải hoà mối oán xưa, dĩ nhiên không thể uống bình thường kiểu này được. Trấn phủ, uống rượu giao bôi đi?”
Hàn Thừa lập tức cười lên, chỉ chỉ Tiêu Trì Dã xong lại lắc đầu than thở: “Hầu gia, quá không tốt bụng đấy, làm khó Lan Chu làm gì?”
“Đây là làm khó dễ sao?” Tiêu Trì Dã nói, “Ta ngưỡng mộ y còn chẳng kịp, chẳng phải đang thể hiện lòng thành à?”
Sầm Dũ biết tính khí Tiêu Trì Dã, cho là hắn còn ghi thù hận Trung Bác nên có ý muốn làm khó Thẩm Trạch Xuyên, đang chuẩn bị mở miệng khuyên thì Thẩm Trạch Xuyên đã cười lên.
“Được, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “nghe Hầu gia vậy.”
Thẩm Trạch Xuyên cầm chén, cúi người ghé qua, Tiêu Trì Dã có thể nhìn thấy xương quai xanh mơ hồ ẩn hiện kia của y. Cánh tay hai người tương giao, lúc Thẩm Trạch Xuyên uống rượu hầu kết trượt, ánh mắt Tiêu Trì Dã phảng phất cũng ực một tiếng, theo rượu cùng trơn trượt vào trong áo bào kia.
Tiêu Trì Dã uống vô cùng chậm, rượu ngậm trong miệng, một khắc cũng không rời con ngươi khỏi Thẩm Trạch Xuyên. Lúc cánh tay của hắn đan kết Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên có thể tinh tế cảm thụ được sự rắn chắc của hắn.
Một khắc Tiêu Trì Dã uống xong kia dường như hắn cười một tiếng, nhưng ai cũng không nghe thấy, chỉ có Thẩm Trạch Xuyên rũ mắt nhìn hắn. Ánh mắt hắn trần trụi, bên trong viết đầy dục vọng nguy hiểm và mạnh mẽ.
Thẩm Trạch Xuyên rút cánh tay ra, ngồi xuống trở lại, trên lưng đã thấm ít mồ hôi rồi. Tiêu Trì Dã thật giống như không có thay đổi gì, ngồi trên ghế xoay cánh tay về, nghiêng đầu nghe người ta đàm luận.
Sầm Dũ nói: “Sau vụ xuân thì đến kỳ thi mùa xuân, năm nay trường thái học cũng phải chiêu học sinh mới, ta thấy Hộ bộ chắc lại đau đầu rồi.”
Khổng Thu hừ cười, nói: “Ngụy Hoài Cổ đau cái gì? Lão chính là chưởng quỹ tiền! Lão phải tính, những việc này vốn sớm nên được an bài thoả đáng, chờ tới bây giờ thì đã coi như là hết nhiệm vụ rồi.”
“Lão là chưởng quỹ tiền, ngươi là người gian ác!” Hàn Thừa đặt đũa xuống, ăn uống no nê, nói, “Trung Bác bây giờ loạn thành thế kia, án giao lên Hình bộ nhiều vô kể, tiếp tục không phái người đi quản thì không được đâu.”
“Ta thấy nhất định là các lão đang suy nghĩ thả ai đi bây giờ,” Sầm Dũ cảm thán, “nếu Lan Chu chính thức vào triều, có lẽ lần này cũng có cơ hội.”
Mặt Thẩm Trạch Xuyên không biết là do nóng hay là do uống rượu, trên mặt có chút phiếm hồng, y nói: “Ta không được, lý lịch của ta thế nào mà cho đi được? Không trấn áp được chuyện đâu.”
“Học hỏi kinh nghiệm nhiều là được rồi.” Hàn Thừa nổi lên hứng thú, nói, “Toàn bảo đô quan xảo quyệt, mà đô quan làm sao xảo quyệt bằng quan lại địa phương? Mấy năm trước đây ta cùng Đô sát viện xuống kiểm toán, những ‘đô gia’, ‘bố già’ kia đều gian xảo đến mức! Toàn bộ sổ sách trong phủ có hai phần, Sầm Tầm Ích ngươi đi cũng chẳng phân được thật giả. Khâm sai hàng năm xuống không hề đánh động lớn, bọn lão lại sớm nghe được tin tức rồi, nhân trước lúc ngươi đến thì đưa nạn dân vào trong, đuổi lưu dân ra ngoài, không cho ngươi thấy, đây chính là ‘cảnh không đói không sầu’ trong kiểm tra đánh giá. Chờ ngươi đến rồi, bọn họ thiết yến bày tiệc, tìm lý do rót rượu cho ngươi, uống uống đến bình minh, lại ngủ ngủ đến tối, người say đến nỗi không bước ra nổi cửa nha phủ, đâu còn có tinh lực mà kiểm toán nữa? Đến lúc thì dúi nắm bạc, khi đánh giá viết cho hạng ưu tú, ngay sau đó xuống địa phương nhậu nhẹt, vậy liền coi là tra xong rồi.”
“Vẫn có người làm việc thật, ngươi cũng không thể phiến diện coi ai cũng thế được.” Sầm Dũ vừa nói vừa than thở, “Mấy năm trước Tiết Tu Trác đi xuống đó rất lợi hại, nợ của mười ba thành Quyết Tây được chỉnh lý ngay ngắn rõ ràng, không xảy ra một chút trở ngại nào. Ta cứ tưởng hắn đi Hộ bộ, ai biết các lão điều hắn đi Đại lý tự.”
“Hắn mà bị đặt dưới tay Ngụy Hoài Cổ thì có thể có ngày ra mặt à?” Khổng Thu dựa vào ghế tựa, “Thị lang Hộ bộ bây giờ đều thùng rỗng kêu to, trù tính các khoản đều là một mình Ngụy Hoài Cổ định đoạt. Hắn mà đi tới đó không phải thành phế luôn à? Các lão có tâm mài giũa hắn, tương lai làm nên công lớn đấy.”
Khổng Thu xưa nay không giao thiệp với Ngụy Hoài Cổ, Phan Tường Kiệt, ngoài mặt trong lòng bất hòa mọi người đều biết, bây giờ nói chuyện trước mặt Hàn Thừa cũng không sợ.
Hàn Thừa cười to, nói: “Tiệc kín chớ đàm luận quốc sự! Sao lại quên sạch thế? Lão Khổng, phải phạt!”
Sầm Dũ thấy đồ ăn đã vơi đi nhiều liền nói: “Mấy ngày trước Do Kính về đây nói ta biết một trò chơi, ta thấy hôm nay vẫn còn sớm, hay là chúng ta thử xem? Do Kính, lấy cái bài gì đó ra đi.”
Dư Tiểu Tái dứt khoát đáp ‘vâng’, nâng hộp gỗ lên, mở lấy ra bài nhỏ chạm gỗ, nói: “Đây là lúc ty chức đi cảng Vĩnh Nghi đôn đốc thấy người ta chơi, đối bài kết câu đối, các vị đại nhân, thử xem?”
Hàn Thừa nói với Tiêu Trì Dã: “Loại này là trò chơi của người đọc sách, ta không thạo. Hầu gia, tham mưu một chút đi?”
Tiêu Trì Dã uống rượu, nói: “Chỉ huy sứ coi trọng Tiêu Sách An ta vậy à? Ta nào giống người đọc sách.”
“Cho vui thôi, tới luôn đi. Do Kính, chia bài!”
Dư Tiểu Tái chia bài cho ba vị bọn họ, Tiêu Trì Dã nghịch chén rượu, hắn đang chăm chú nhìn, trên bắp chân bỗng nhiên có gì đó dán sát. Hắn bỗng dừng lại, ánh mắt xác định trên bài của Hàn Thừa.
Dưới gầm có một bàn chân dò tới, mũi chân thuận theo cẳng chân Tiêu Trì Dã chậm rãi trượt lên, dọc theo độ cong chơi đùa qua lại mấy lần.
Hàn Thừa cau mày nhìn bài, nói: “Hoa hoa cỏ cỏ này mà làm khó dễ ta sao! Hầu gia, có hiểu cái này không?”
Tiêu Trì Dã nói: “Ngươi đặt cỏ đuôi chó cho vị trí thứ hai kia, bảo đảm…”
Cái chân đeo tất sạch đã điểm đến đầu gối Tiêu Trì Dã, bàn chân như thử thăm dò vị trí, giẫm lên đầu gối hắn.
“Bảo đảm khó giữ rồi!” Hàn Thừa quăng bài ra, cười nói, “Yến đùa đuôi chó mùa xuân đến, ta mò ghép được cái vế trên, Tầm Ích, đúng chứ!”
Hàn Thừa thật không có học thức gì nhưng hắn cũng không ngại cái này, Khổng Thu và Sầm Dũ nghe được thì cười không dứt. Giữa lúc ba người đang nói chuyện, Tiêu Trì Dã liếc nhìn Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên nắm cây quạt, là quạt tre nhỏ, vẫn là thứ Tiêu Trì Dã sai người đưa cho y. Y nhẹ nhàng điểm quạt như có như không, thần sắc chuyên chú nghe người nói chuyện, dường như cảm thấy được Tiêu Trì Dã đang nhìn mình, khóe mắt lại thêu lên ý cười.
Bàn chân kia đã trượt tiến vào giữa hai chân Tiêu Trì Dã, dường như chưa thỏa mãn mà cọ sát giữa hai mé trong bắp đùi hắn. Tiêu Trì Dã cầm chắc chén rượu, ngón tay cái ép lên viền chén, không hề nhúc nhích.
“Đây không phải là hồ ly sao?” Một hồi lâu sau Tiêu Trì Dã nở nụ cười, giơ tay rút một lá bài hình hồ ly từ tay Hàn Thừa, vứt lên trên bàn, “Mưa đêm gặp buồng dột, mộng nghe hồ ly ngâm. Xuân triều nơi nào gọi, tí tách kiếm tìm trong — xin lỗi, phóng túng rồi!”
Hàn Thừa cùng Tiêu Trì Dã cụng chén đổi cốc, cười nói: “Người ta đều nói lời đoan chính, làm sao đến lượt ngươi liền nhất định phải biến hồ ly thành hồ ly tinh!”
“Ta như vậy, ” Tiêu Trì Dã uống rượu, nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “là trêu ghẹo hồ ly nhỉ.”
“Ra câu này, người đứng đắn làm sao đối tiếp được? Quá thô rồi.” Khổng Thu cười than thở, “Tiêu Sách An ngươi ấy, ngủ thì không đóng chặt cửa, còn trách người ta đến tìm, rõ ràng là bản thân đang ngóng trông mà.”
Tiêu Trì Dã không lên tiếng, chân kia nhẹ nhàng giẫm hắn một cái, hắn liền cười. Nửa thân trên của Thẩm Trạch Xuyên vững vàng không thể nhìn ra chút lạ kỳ nào, đầu ngón tay gõ quạt miết miết cọ cọ, cách hơi nóng trong căn phòng này, khóe mắt cũng sắp đỏ ửng lên rồi.
Đúng lúc đó Sầm Dũ vứt bài trên đất, Dư Tiểu Tái liền vội vã nghỉ tay, muốn cúi người đi nhặt.
Thẩm Trạch Xuyên chuẩn bị thu chân lại, nào ngờ bị tay Tiêu Trì Dã mò xuống nắm trụ mắt cá chân. Chân y cách lớp vải bông giẫm lên nơi không thể nói của Tiêu Trì Dã. Hai ngón tay Tiêu Trì Dã trượt vào trong đôi tất sạch sẽ, sờ Thẩm Trạch Xuyên.
Quạt Thẩm Trạch Xuyên khoát lên mặt bàn, mắt thấy Dư Tiểu Tái vén bào rồi, eo cũng mơ hồ cong lên. Dư Tiểu Tái nói: “Các vị đại nhân nhấc cái chân hộ, ty chức nhìn một cái xem rơi chỗ nào…”
Tiêu Trì Dã không mảy may hoảng hốt, vững vàng nắm giữ mắt cá chân Thẩm Trạch Xuyên, ngón tay cái hạ xuống chút lực đạo, bóp Thẩm Trạch Xuyên khiến xương sống y tê dại, siết chặt quạt.
Mùa xuân trồng các loại cây tằm, tháng hai rất mấu chốt, các nơi gấp gáp báo lên giục Hộ bộ chi tiền. Một đống việc vặt vãnh ở Khuất Đô chất chồng như núi, các bộ đều bận rộn sứt đầu mẻ trán. Lý Kiến Hằng ban đại sự phong thưởng, Tiêu Trì Dã được tiến phong Định đô hầu, Thẩm Trạch Xuyên vượt cấp đề bạt làm Chỉ huy đồng tri tam phẩm, kiêm quản sự vụ của bắc Trấn phủ, bắt đầu chưởng quản chiếu ngục.
Ban đầu nội các không đồng ý việc này, thế nhưng Sầm Dũ bẩm tấu hết lòng, Hải Lương Nghi cũng thay đổi cách nhìn với Thẩm Trạch Xuyên sau dịch bệnh, vì vậy cứ quyết định như thế thôi.
Tiêu Trì Dã đang giữ hộp đựng khuyên tai, mãi vẫn chưa có dịp chạm mặt Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên bôn ba chiếu ngục, vụ án tích lũy năm trước đều phải xem qua lần lượt từng vụ, y bận đến quên ăn quên ngủ, còn muốn Kiều Thiên Nhai ngồi trông chừng Hề Hồng Hiên, mau chóng nghĩ cách đưa Tề Huệ Liên và Kỷ Cương về.
Chim yến ríu rít, liễu rủ nảy mầm. Tường đỏ ngói xanh ở Khuất Đô dần lộ ra, liên tục nhiều ngày trời đều quang đãng không một gợn mây, đợi đến một ngày mưa xuân rả rích nọ, Sầm Dũ mới thiết yến tiệc kín, mời bằng hữu bên trong sự vụ lần này tới dự. Hải Lương Nghi hẳn là không muốn đến tiệc kín, lại bệnh thể chưa lành nên lần này cũng không đến.
Lúc Thẩm Trạch Xuyên đến đã muộn rồi, y được người dẫn thẳng tới chính đường, vén mành lên, thấy bên trong toàn là quan chức quen mắt.
Hàn Thừa, Khổng Thu, Sầm Dũ ngồi một bàn. Tiêu Trì Dã đã rượu quá ba tuần, đang gác cánh tay nghe Dư Tiểu Tái ngồi phía dưới kể chuyện vui cho đại thần cả sảnh đường.
Thẩm Trạch Xuyên vừa tiến vào, Dư Tiểu Tái vội vàng hành lễ đón tiếp: “Đại nhân tới trễ, mau tới ngồi bên trên đi.”
Thẩm Trạch Xuyên cởi đấu bồng¹, cười nói: “Trong ngục bận rộn, chư vị đại nhân lượng thứ, ta ngồi phía dưới vậy.”
¹Đấu bồng
Sầm Dũ đứng dậy vẫy tay, nói: “Tiệc kín không giống bên ngoài, ngươi tới đây đi, chúng ta đều là bạn vong niên, hà tất còn phải ôm lễ? Lão Hàn, ngươi bảo y đi!”
Hàn Thừa nói: “Đúng thế đấy, Lan Chu, lên đây đi, ngồi ở đây này. Mấy người chúng ta già rồi cũng hết hữu dụng, hôm nay còn được thơm lây ngồi chung chỗ với Hầu gia. Hầu gia, đây xem như ngài hạ mình đãi kẻ dưới rồi!”
“Chỉ huy sứ nói thế là đánh giá ta lầm đấy, ” Dường như Tiêu Trì Dã hơi say, hắn không nhìn Thẩm Trạch Xuyên, chỉ cười, “đang ngồi ở đây có vị nào không phải tiền bối đức cao vọng trọng? Sau này ta còn phải ngước mong các vị chỉ điểm nhiều.”
Thẩm Trạch Xuyên đã ngồi xuống, y ngồi bàn đối diện cách Tiêu Trì Dã một chút, chỉ duỗi chân là đụng rồi. Hai người chẳng ai nhìn đối phương, cũng không chào hỏi nhau. Khổng Thu nhìn chung quanh hết lượt rồi cười nói: “Trước có nghe nói hai người các ngươi bất hòa, gặp mặt rồi sao mà chẳng nói một lời thế? Nhiệm vụ lần này là cùng nhau làm mà, ta thấy rất tốt, sao phải nhớ mãi chút ân oán đã qua?”
“Ta thấy hai vị đều tuổi trẻ tài cao, lúc làm việc cũng không đùn đẩy cho nhau, chi bằng nhân dịp nay có cơ hội này, nở nụ cười quên hết thù oán đi.” Sầm Dũ nâng tay, “Cẩm y vệ và Cấm quân cũng phải phối hợp lẫn nhau, về sau còn có nhiều cơ hội cùng làm việc lắm đấy. Hầu gia, thế nào, có được không?”
Tiêu Trì Dã tỏ vẻ lười nhác liếc Thẩm Trạch Xuyên một cái, ánh mắt ấy không rõ ràng, chỉ nói: “Ta nào có không được? Trấn phủ đại nhân mà tươi cười cho, ta còn có gì không thể được đây? Lần này cũng phải tạ ơn đại nhân nhiều.”
“Ta gặp Hầu gia đây, có lần nào mà không tươi cười đón tiếp?” Thẩm Trạch Xuyên sờ chén rượu, “Đã quên chuyện quá khứ lâu rồi, cứ luôn không có cơ hội mãi.”
Hàn Thừa và Tiêu Trì Dã uống nhiều nhất, hắn thấy thế lại cầm đũa lên, vừa lựa đồ ăn vừa nói: “Vậy thì uống một chén đi, Hầu gia, nể mặt mũi tí!”
Dư Tiểu Tái nãy giờ không ngồi, lập tức tới rót đầy rượu cho hai người họ. Tiêu Trì Dã cầm chén, cũng không đứng dậy mà nói: “Vậy thì cạn một chén.”
Theo phẩm bậc, Tiêu Trì Dã quả thật không nên đứng dậy. Thẩm Trạch Xuyên đứng lên, lúc nâng chén lộ ra xương cổ tay.
Tiêu Trì Dã bỗng nói: “Nếu là rượu giải hoà mối oán xưa, dĩ nhiên không thể uống bình thường kiểu này được. Trấn phủ, uống rượu giao bôi đi?”
Hàn Thừa lập tức cười lên, chỉ chỉ Tiêu Trì Dã xong lại lắc đầu than thở: “Hầu gia, quá không tốt bụng đấy, làm khó Lan Chu làm gì?”
“Đây là làm khó dễ sao?” Tiêu Trì Dã nói, “Ta ngưỡng mộ y còn chẳng kịp, chẳng phải đang thể hiện lòng thành à?”
Sầm Dũ biết tính khí Tiêu Trì Dã, cho là hắn còn ghi thù hận Trung Bác nên có ý muốn làm khó Thẩm Trạch Xuyên, đang chuẩn bị mở miệng khuyên thì Thẩm Trạch Xuyên đã cười lên.
“Được, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “nghe Hầu gia vậy.”
Thẩm Trạch Xuyên cầm chén, cúi người ghé qua, Tiêu Trì Dã có thể nhìn thấy xương quai xanh mơ hồ ẩn hiện kia của y. Cánh tay hai người tương giao, lúc Thẩm Trạch Xuyên uống rượu hầu kết trượt, ánh mắt Tiêu Trì Dã phảng phất cũng ực một tiếng, theo rượu cùng trơn trượt vào trong áo bào kia.
Tiêu Trì Dã uống vô cùng chậm, rượu ngậm trong miệng, một khắc cũng không rời con ngươi khỏi Thẩm Trạch Xuyên. Lúc cánh tay của hắn đan kết Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên có thể tinh tế cảm thụ được sự rắn chắc của hắn.
Một khắc Tiêu Trì Dã uống xong kia dường như hắn cười một tiếng, nhưng ai cũng không nghe thấy, chỉ có Thẩm Trạch Xuyên rũ mắt nhìn hắn. Ánh mắt hắn trần trụi, bên trong viết đầy dục vọng nguy hiểm và mạnh mẽ.
Thẩm Trạch Xuyên rút cánh tay ra, ngồi xuống trở lại, trên lưng đã thấm ít mồ hôi rồi. Tiêu Trì Dã thật giống như không có thay đổi gì, ngồi trên ghế xoay cánh tay về, nghiêng đầu nghe người ta đàm luận.
Sầm Dũ nói: “Sau vụ xuân thì đến kỳ thi mùa xuân, năm nay trường thái học cũng phải chiêu học sinh mới, ta thấy Hộ bộ chắc lại đau đầu rồi.”
Khổng Thu hừ cười, nói: “Ngụy Hoài Cổ đau cái gì? Lão chính là chưởng quỹ tiền! Lão phải tính, những việc này vốn sớm nên được an bài thoả đáng, chờ tới bây giờ thì đã coi như là hết nhiệm vụ rồi.”
“Lão là chưởng quỹ tiền, ngươi là người gian ác!” Hàn Thừa đặt đũa xuống, ăn uống no nê, nói, “Trung Bác bây giờ loạn thành thế kia, án giao lên Hình bộ nhiều vô kể, tiếp tục không phái người đi quản thì không được đâu.”
“Ta thấy nhất định là các lão đang suy nghĩ thả ai đi bây giờ,” Sầm Dũ cảm thán, “nếu Lan Chu chính thức vào triều, có lẽ lần này cũng có cơ hội.”
Mặt Thẩm Trạch Xuyên không biết là do nóng hay là do uống rượu, trên mặt có chút phiếm hồng, y nói: “Ta không được, lý lịch của ta thế nào mà cho đi được? Không trấn áp được chuyện đâu.”
“Học hỏi kinh nghiệm nhiều là được rồi.” Hàn Thừa nổi lên hứng thú, nói, “Toàn bảo đô quan xảo quyệt, mà đô quan làm sao xảo quyệt bằng quan lại địa phương? Mấy năm trước đây ta cùng Đô sát viện xuống kiểm toán, những ‘đô gia’, ‘bố già’ kia đều gian xảo đến mức! Toàn bộ sổ sách trong phủ có hai phần, Sầm Tầm Ích ngươi đi cũng chẳng phân được thật giả. Khâm sai hàng năm xuống không hề đánh động lớn, bọn lão lại sớm nghe được tin tức rồi, nhân trước lúc ngươi đến thì đưa nạn dân vào trong, đuổi lưu dân ra ngoài, không cho ngươi thấy, đây chính là ‘cảnh không đói không sầu’ trong kiểm tra đánh giá. Chờ ngươi đến rồi, bọn họ thiết yến bày tiệc, tìm lý do rót rượu cho ngươi, uống uống đến bình minh, lại ngủ ngủ đến tối, người say đến nỗi không bước ra nổi cửa nha phủ, đâu còn có tinh lực mà kiểm toán nữa? Đến lúc thì dúi nắm bạc, khi đánh giá viết cho hạng ưu tú, ngay sau đó xuống địa phương nhậu nhẹt, vậy liền coi là tra xong rồi.”
“Vẫn có người làm việc thật, ngươi cũng không thể phiến diện coi ai cũng thế được.” Sầm Dũ vừa nói vừa than thở, “Mấy năm trước Tiết Tu Trác đi xuống đó rất lợi hại, nợ của mười ba thành Quyết Tây được chỉnh lý ngay ngắn rõ ràng, không xảy ra một chút trở ngại nào. Ta cứ tưởng hắn đi Hộ bộ, ai biết các lão điều hắn đi Đại lý tự.”
“Hắn mà bị đặt dưới tay Ngụy Hoài Cổ thì có thể có ngày ra mặt à?” Khổng Thu dựa vào ghế tựa, “Thị lang Hộ bộ bây giờ đều thùng rỗng kêu to, trù tính các khoản đều là một mình Ngụy Hoài Cổ định đoạt. Hắn mà đi tới đó không phải thành phế luôn à? Các lão có tâm mài giũa hắn, tương lai làm nên công lớn đấy.”
Khổng Thu xưa nay không giao thiệp với Ngụy Hoài Cổ, Phan Tường Kiệt, ngoài mặt trong lòng bất hòa mọi người đều biết, bây giờ nói chuyện trước mặt Hàn Thừa cũng không sợ.
Hàn Thừa cười to, nói: “Tiệc kín chớ đàm luận quốc sự! Sao lại quên sạch thế? Lão Khổng, phải phạt!”
Sầm Dũ thấy đồ ăn đã vơi đi nhiều liền nói: “Mấy ngày trước Do Kính về đây nói ta biết một trò chơi, ta thấy hôm nay vẫn còn sớm, hay là chúng ta thử xem? Do Kính, lấy cái bài gì đó ra đi.”
Dư Tiểu Tái dứt khoát đáp ‘vâng’, nâng hộp gỗ lên, mở lấy ra bài nhỏ chạm gỗ, nói: “Đây là lúc ty chức đi cảng Vĩnh Nghi đôn đốc thấy người ta chơi, đối bài kết câu đối, các vị đại nhân, thử xem?”
Hàn Thừa nói với Tiêu Trì Dã: “Loại này là trò chơi của người đọc sách, ta không thạo. Hầu gia, tham mưu một chút đi?”
Tiêu Trì Dã uống rượu, nói: “Chỉ huy sứ coi trọng Tiêu Sách An ta vậy à? Ta nào giống người đọc sách.”
“Cho vui thôi, tới luôn đi. Do Kính, chia bài!”
Dư Tiểu Tái chia bài cho ba vị bọn họ, Tiêu Trì Dã nghịch chén rượu, hắn đang chăm chú nhìn, trên bắp chân bỗng nhiên có gì đó dán sát. Hắn bỗng dừng lại, ánh mắt xác định trên bài của Hàn Thừa.
Dưới gầm có một bàn chân dò tới, mũi chân thuận theo cẳng chân Tiêu Trì Dã chậm rãi trượt lên, dọc theo độ cong chơi đùa qua lại mấy lần.
Hàn Thừa cau mày nhìn bài, nói: “Hoa hoa cỏ cỏ này mà làm khó dễ ta sao! Hầu gia, có hiểu cái này không?”
Tiêu Trì Dã nói: “Ngươi đặt cỏ đuôi chó cho vị trí thứ hai kia, bảo đảm…”
Cái chân đeo tất sạch đã điểm đến đầu gối Tiêu Trì Dã, bàn chân như thử thăm dò vị trí, giẫm lên đầu gối hắn.
“Bảo đảm khó giữ rồi!” Hàn Thừa quăng bài ra, cười nói, “Yến đùa đuôi chó mùa xuân đến, ta mò ghép được cái vế trên, Tầm Ích, đúng chứ!”
Hàn Thừa thật không có học thức gì nhưng hắn cũng không ngại cái này, Khổng Thu và Sầm Dũ nghe được thì cười không dứt. Giữa lúc ba người đang nói chuyện, Tiêu Trì Dã liếc nhìn Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên nắm cây quạt, là quạt tre nhỏ, vẫn là thứ Tiêu Trì Dã sai người đưa cho y. Y nhẹ nhàng điểm quạt như có như không, thần sắc chuyên chú nghe người nói chuyện, dường như cảm thấy được Tiêu Trì Dã đang nhìn mình, khóe mắt lại thêu lên ý cười.
Bàn chân kia đã trượt tiến vào giữa hai chân Tiêu Trì Dã, dường như chưa thỏa mãn mà cọ sát giữa hai mé trong bắp đùi hắn. Tiêu Trì Dã cầm chắc chén rượu, ngón tay cái ép lên viền chén, không hề nhúc nhích.
“Đây không phải là hồ ly sao?” Một hồi lâu sau Tiêu Trì Dã nở nụ cười, giơ tay rút một lá bài hình hồ ly từ tay Hàn Thừa, vứt lên trên bàn, “Mưa đêm gặp buồng dột, mộng nghe hồ ly ngâm. Xuân triều nơi nào gọi, tí tách kiếm tìm trong — xin lỗi, phóng túng rồi!”
Hàn Thừa cùng Tiêu Trì Dã cụng chén đổi cốc, cười nói: “Người ta đều nói lời đoan chính, làm sao đến lượt ngươi liền nhất định phải biến hồ ly thành hồ ly tinh!”
“Ta như vậy, ” Tiêu Trì Dã uống rượu, nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “là trêu ghẹo hồ ly nhỉ.”
“Ra câu này, người đứng đắn làm sao đối tiếp được? Quá thô rồi.” Khổng Thu cười than thở, “Tiêu Sách An ngươi ấy, ngủ thì không đóng chặt cửa, còn trách người ta đến tìm, rõ ràng là bản thân đang ngóng trông mà.”
Tiêu Trì Dã không lên tiếng, chân kia nhẹ nhàng giẫm hắn một cái, hắn liền cười. Nửa thân trên của Thẩm Trạch Xuyên vững vàng không thể nhìn ra chút lạ kỳ nào, đầu ngón tay gõ quạt miết miết cọ cọ, cách hơi nóng trong căn phòng này, khóe mắt cũng sắp đỏ ửng lên rồi.
Đúng lúc đó Sầm Dũ vứt bài trên đất, Dư Tiểu Tái liền vội vã nghỉ tay, muốn cúi người đi nhặt.
Thẩm Trạch Xuyên chuẩn bị thu chân lại, nào ngờ bị tay Tiêu Trì Dã mò xuống nắm trụ mắt cá chân. Chân y cách lớp vải bông giẫm lên nơi không thể nói của Tiêu Trì Dã. Hai ngón tay Tiêu Trì Dã trượt vào trong đôi tất sạch sẽ, sờ Thẩm Trạch Xuyên.
Quạt Thẩm Trạch Xuyên khoát lên mặt bàn, mắt thấy Dư Tiểu Tái vén bào rồi, eo cũng mơ hồ cong lên. Dư Tiểu Tái nói: “Các vị đại nhân nhấc cái chân hộ, ty chức nhìn một cái xem rơi chỗ nào…”
Tiêu Trì Dã không mảy may hoảng hốt, vững vàng nắm giữ mắt cá chân Thẩm Trạch Xuyên, ngón tay cái hạ xuống chút lực đạo, bóp Thẩm Trạch Xuyên khiến xương sống y tê dại, siết chặt quạt.