Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Gió lạnh
“Kiến Hưng vương Thẩm Vệ binh bại tại sông Trà Thạch phía đông bắc, tuyến Đôn Châu lập tức rơi vào tay giặc, ba vạn quân sĩ bị chôn sống trong hố trời Trà Thạch. Ngươi cũng ở trong đó, vì sao chỉ mỗi ngươi sống sót?”
Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên tan rã, y không trả lời.
Tên thẩm vấn ra sức đập đập bàn, nghiêng người lại đây, ánh mắt nham hiểm, hắn nói: “Bởi vì Thẩm Vệ đã sớm tư thông mười hai bộ Biên Sa, cố ý chắp tay nhường sáu châu Trung Bác cho ngoại địch, các ngươi muốn nội ứng ngoại hợp công phá Khuất Đô, cho nên kỵ binh Biên Sa không giết ngươi, đúng không?”
Da môi Thẩm Trạch Xuyên khô khốc run rẩy, y mất công tốn sức nghe thẩm vấn, hầu kết chậm rãi lăn, ứ đọng đáp lời: “Không… Không phải.”
Tên thẩm vấn lớn tiếng nói: “Thẩm Vệ sợ tội tự thiêu, công văn tư thông đã được Cẩm y vệ trình toàn bộ cho hoàng thượng. Thằng nhãi ranh còn dám cứng miệng, đúng là ngu xuẩn!”
Thần thức Thẩm Trạch Xuyên ảm đạm, không biết đã bao lâu chưa được chợp mắt rồi. Y giống như bị một sợi dây treo ở vạn trượng trên không, chỉ cần hơi sơ sẩy buông tay sẽ rơi xuống tan xương nát thịt.
Tên thẩm vấn mở lời khai, liếc mấy lần, nói: “Đêm qua ngươi nói, ngươi có thể sống sót mà ra khỏi hố trời Trà Thạch, là bởi vì huynh trưởng ngươi cứu ngươi. Đúng không?”
Trước mắt Thẩm Trạch Xuyên hoảng hốt hiện ra cảnh tượng ngày ấy. Hầm hãm sâu đến vậy, vô số quân sĩ chen chúc chung một chỗ, dù thế nào cũng không bò lên nổi. Thi thể bị đạp lên càng lúc càng dày, nhưng đều với không tới miệng hố. Kỵ binh Biên Sa vây quanh hố trời, gió rét đêm khuya xen lẫn tiếng tên lạc, máu tràn qua cẳng chân, tiếng khóc thét cùng hơi tàn kề sát bên tai.
Thẩm Trạch Xuyên hô hấp dồn dập, y bắt đầu run rẩy trên ghế. Y mất khống chế túm lấy tóc tai mình, khó mà kìm nén bật tiếng ngẹn ngào.
“Ngươi nói láo.”
Tên thẩm vấn giơ lời khai lên, phất phất trước mặt Thẩm Trạch Xuyên.
“Huynh trưởng ngươi là Thẩm Chu Tể con đích trưởng của Kiến Hưng vương, hắn đã bỏ lại ba vạn quân sĩ trước hố trời Trà Thạch, mang theo thân binh âm thầm tháo chạy, lại bị kỵ binh Biên Sa tròng dây thừng rồi kéo tới chết ở đại lộ sông Trà Thạch. Thời điểm mười hai bộ Biên Sa chôn giết quân sĩ, hắn đã chết, căn bản không cứu được ngươi.”
Trong đầu Thẩm Trạch Xuyên hỗn loạn, tiếng thẩm vấn như xa cuối chân trời, bên tai y chỉ có tiếng gào khóc vô tận.
Lối ra ở chỗ nào? Viện binh ở chỗ nào? Người chết chen chúc người chết, thịt vụn ô thối đè trên tay. Mộ ca che đỉnh đầu y, y nằm bò trên thi thể huyết uế. Y nghe Mộ ca thở dốc gấp gáp, cổ họng nghẹn tiếng khóc bởi vì quá tuyệt vọng.
“Ca có ba đầu sáu tay.” Kỷ Mộ khó khăn cười, lệ đã rơi đầy mặt, nghẹn ngào nói tiếp, “Ca là tường đồng vách sắt! Chống đỡ một lát là không sao rồi. Chịu đựng cho tới khi viện binh đến, lúc đó ca với đệ về nhà gặp cha mẹ, ca còn muốn đi tìm tẩu cho đệ…”
Tên thẩm vấn vỗ bàn “ầm” một cái, quát lên: “Thành thật khai báo!”
Thẩm Trạch Xuyên giãy giụa như muốn tránh thoát gông xiềng vô hình, lại bị Cẩm y vệ nhấn xuống bàn.
“Ngươi vào chiếu ngục của chúng ta, ta bao dung ngươi còn nhỏ tuổi nên không sử dụng trọng hình. Nhưng ngươi lại không biết nghĩ như thế thì đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác. Người đâu, tra tấn!”
Hai tay Thẩm Trạch Xuyên bị tròng dây thừng, tiếp theo bị lôi vào trong phòng trống. Ghế dài được thả ra “lộc cộc”, hai chân y cũng bị trói lại trên ghế. Nam nhân lưng hùm vai gấu bên cạnh lấy chiếc gậy ngục ra
,cân nhắc một chút, sau đó liền đánh xuống.
“Ta hỏi ngươi một lần nữa.” Tên thẩm vấn gạt bọt trà, ung dung thong thả nhấp mấy ngụm mới nói, “Có phải Thẩm Vệ đã tư thông với địch bán nước?”
Thẩm Trạch Xuyên cắn chết không hé miệng, chịu đựng gậy đánh hô đứt quãng: “Không, không phải!”
Tên thẩm vấn đặt cốc trà, nói: “Nếu trên chiến trường mà ngươi có phần kiên cường này, hôm nay đã không tới phiên người nhà họ Thẩm các ngươi vào đây, tiếp tục đánh cho ta!”
Thẩm Trạch Xuyên dần dần không chịu nổi, vùi đầu khàn giọng gào: “Thẩm Vệ không tư thông với địch…”
“Trận chiến sông Trà Thạch bại, tất cả do Thẩm Vệ khinh suất trước địch. Sau khi sông Trà Thạch bại, tuyến Đôn Châu vẫn còn cơ hội cứu vãn, nhưng hắn lại vô cớ lui binh khi binh lực còn ở xa. Thành ra ba thành Đoan Châu bị chiếm đóng cả, mấy vạn bách tính trong thành chết hết dưới loan đao của Biên Sa.” Tên thẩm vấn nói đến chỗ này, thở dài một tiếng, hận nói, “Sáu châu Trung Bác, máu chảy thành sông. Thẩm Vệ mang binh rút lui, trận Đăng Châu là kỳ lạ nhất! Thủ bị quân của Xích quận Khải Đông đã phi qua Thiên Phi Khuyết vào trợ giúp, hắn lại vứt bỏ kế hoạch giáp công, điều mấy ngàn kỵ binh hộ tống gia quyến đi về Đan Thành, khiến toàn bộ phòng tuyến Đăng Châu đều sụp đổ — đây chẳng lẽ không phải cố ý gây ra sao? Nếu không phải thiết kỵ Ly Bắc chạy gấp ba đêm vượt qua sông băng, hẳn kỵ binh Biên Sa đến trước cửa Khuất Đô rồi!”
Ý thức Thẩm Trạch Xuyên ảm đạm, mồ hôi lạnh đầm đìa, tên thẩm vấn khinh bỉ quăng lời khai, nện sau đầu y.
“Thà làm một con chó, không làm binh Trung Bác. Lần này, Thẩm Vệ chính là tội nhân của Đại Chu. Ngươi không nhận? Ngươi chỉ có thể nhận!”
Thẩm Trạch Xuyên đau đến nỗi nửa người tê dại, y dựa trên ghế dài, nhìn lời khai kia đóng ở trước mắt. Nét mực bên trên rõ ràng, từng chữ đều là tràng roi phạt sỉ nhục, đánh lên mặt y, nói cho tất cả mọi người trên đời này.
Thẩm Vệ bán nước, chẳng bằng cả con chó.
Hắn khiến sáu châu Trung Bác chất đống thi hài, hố trời Trà Thạch chôn thi thể đến thời khắc này vẫn không có người đi thu, bởi vì quần thành Đôn Châu đã bị tàn sát sạch sẽ.
Thẩm Vệ tự thiêu rồi, nhưng món nợ loang lổ vết máu lại nhất định phải có người sống đến gánh chịu. Thẩm Vệ nhiều thê lắm thiếp, con cái thành đàn, lúc kỵ binh Biên Sa công chiếm khiến Đôn Châu chết hết, chỉ có Thẩm Trạch Xuyên bởi vì xuất thân quá thấp kém, bị nuôi ở bên ngoài mới may mắn thoát khỏi.
Thẩm Trạch Xuyên bị bắt trở lại, máu theo gót chân kéo ra vết tích. Y quay mắt về phía vách tường, nhìn cửa sổ qua khe nhỏ hẹp. Gió lạnh gào thét, tiếng tuyết đập vùi, đêm đen như mực không có điểm cuối.
Đầu y hỗn độn, trong tiếng gió lại trở về trong hố.
Kỷ Mộ đã dần không trụ được, hít thở trở nên rất gian nan, dòng máu theo khôi giáp chảy đến sau gáy Thẩm Trạch Xuyên, nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Tiếng gào khóc xung quanh đã biến mất, chỉ còn dư lại nỗi đau khó nhịn, cùng với run sợ trong gió rít gào.
Thẩm Trạch Xuyên đối mặt với người chết hoàn toàn biến dạng, chân bị thi thể dày nặng đè lên, tấm khiên cộm eo y, thở dốc toàn mùi máu tanh nồng. Y cắn răng chảy nước mắt, lại không thể khóc ra tiếng. Y suy sụp tinh thần nhìn chằm chằm những khuôn mặt bị đạp nát nhừ kia, chẳng thể nhận ra liệu đây có phải là binh lính mình đã từng gặp hay không.
“Ca.” Thẩm Trạch Xuyên thấp giọng khóc sụt sùi, “Ta, ta rất sợ…”
Hầu kết Kỷ Mộ trượt, bàn tay nhẹ nhàng vỗ đầu Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Không sao… Không sao.”
Thẩm Trạch Xuyên nghe thấy binh lính cận kề cái chết đang ca hát, tiếng ca bị cuồng phong lôi kéo, rách tàn tung bay trong màn đêm rét lạnh.
“Chiến thành nam… Tử quách bắc… Dã tử không táng… Ô khả thực. [1] “
Tác giả có lời muốn nói: [1] Lời ca từ《Nao ca mười tám khúc · Chiến thành nam》
“Ca.” Thẩm Trạch Xuyên dưới thân hắn nhỏ giọng nói, “Ta cõng huynh đi… Ca.”
Thân thể Kỷ Mộ giống như một tấm khiên vặn vẹo, hắn cười cười, khàn giọng nói: “Ca đi được.”
“Huynh trúng tên rồi sao?”
“Không…” Nước mắt Kỷ Mộ đã khô cạn, hắn nhẹ nhàng nói, “… mũi tên của tên trọc Biên Sa bắn không chuẩn đâu.”
Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên cũng ngâm trong máu thịt, y miễn cưỡng lau mặt, nói: “Sư nương gói sủi cảo rồi, chờ ca cùng ta về nhà, chúng ta sẽ ăn thật nhiều bát.”
Kỷ Mộ thở dài, nói: “… Ca ăn chậm, đệ… đừng cướp.”
Thẩm Trạch Xuyên ở bên dưới dùng sức gật đầu.
Tuyết dần bao trùm lên thân thể Kỷ Mộ, hắn tựa hồ đang rất buồn ngủ, âm thanh nhỏ như vậy, đến nhúc nhích ngón tay cũng không có khí lực. Tiếng hát rất chậm, chờ đến câu “Kiêu kỵ chiến đấu tử”, Kỷ Mộ liền nhắm mắt.
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ta… Tiền của ta cũng cho ca, cưới tẩu…”
“Ca.”
“Ca.”
Kỷ Mộ trầm mặc, dường như là chán nghe y rồi, không nhịn được mà ngủ mất.
Cả người Thẩm Trạch Xuyên run rẩy, y đã quên kỵ binh Biên Sa rời đi khi nào, cũng quên mất chính mình làm sao bò ra ngoài được. Khi y chống cánh tay nhấc thân dậy, trong tuyết lớn là một mảnh tĩnh mịch. Thi thể trùng điệp chồng lên, như chiếc bao tải bị vứt bỏ.
Thẩm Trạch Xuyên quay đầu, lại thất thanh nghẹn ngào.
Trên lưng Kỷ Mộ cắm dày đặc mũi tên, người biến thành một con nhím gai cuộn lại. Nhiều máu như vậy chảy trên lưng Thẩm Trạch Xuyên, vậy mà y không có mảy may cảm giác nào.
Tiếng vó ngựa nhanh chóng truy đuổi đến, như tiếng sấm nặng nề. Thẩm Trạch Xuyên bỗng nhiên giật mình một cái, thức tỉnh.
Y muốn nôn khan, lại phát hiện hai cổ tay bị trói chắc, trên người bị một bao đất lấp kín.
Bao tải càng lúc càng ấn xuống, đè ngực nên âm thanh cũng không phát ra được. Đây là “túi đất ép giết” trong ngục quen dùng, chuyên môn dùng cho phạm nhân không muốn giữ lại, sẽ không lưu bất kỳ vết thương nào trên người. Nếu như mới vừa rồi không tỉnh lại, đợi đến lúc trời sáng, Thẩm Trạch Xuyên đã lạnh thấu rồi.
Có người muốn giết y!
Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên tan rã, y không trả lời.
Tên thẩm vấn ra sức đập đập bàn, nghiêng người lại đây, ánh mắt nham hiểm, hắn nói: “Bởi vì Thẩm Vệ đã sớm tư thông mười hai bộ Biên Sa, cố ý chắp tay nhường sáu châu Trung Bác cho ngoại địch, các ngươi muốn nội ứng ngoại hợp công phá Khuất Đô, cho nên kỵ binh Biên Sa không giết ngươi, đúng không?”
Da môi Thẩm Trạch Xuyên khô khốc run rẩy, y mất công tốn sức nghe thẩm vấn, hầu kết chậm rãi lăn, ứ đọng đáp lời: “Không… Không phải.”
Tên thẩm vấn lớn tiếng nói: “Thẩm Vệ sợ tội tự thiêu, công văn tư thông đã được Cẩm y vệ trình toàn bộ cho hoàng thượng. Thằng nhãi ranh còn dám cứng miệng, đúng là ngu xuẩn!”
Thần thức Thẩm Trạch Xuyên ảm đạm, không biết đã bao lâu chưa được chợp mắt rồi. Y giống như bị một sợi dây treo ở vạn trượng trên không, chỉ cần hơi sơ sẩy buông tay sẽ rơi xuống tan xương nát thịt.
Tên thẩm vấn mở lời khai, liếc mấy lần, nói: “Đêm qua ngươi nói, ngươi có thể sống sót mà ra khỏi hố trời Trà Thạch, là bởi vì huynh trưởng ngươi cứu ngươi. Đúng không?”
Trước mắt Thẩm Trạch Xuyên hoảng hốt hiện ra cảnh tượng ngày ấy. Hầm hãm sâu đến vậy, vô số quân sĩ chen chúc chung một chỗ, dù thế nào cũng không bò lên nổi. Thi thể bị đạp lên càng lúc càng dày, nhưng đều với không tới miệng hố. Kỵ binh Biên Sa vây quanh hố trời, gió rét đêm khuya xen lẫn tiếng tên lạc, máu tràn qua cẳng chân, tiếng khóc thét cùng hơi tàn kề sát bên tai.
Thẩm Trạch Xuyên hô hấp dồn dập, y bắt đầu run rẩy trên ghế. Y mất khống chế túm lấy tóc tai mình, khó mà kìm nén bật tiếng ngẹn ngào.
“Ngươi nói láo.”
Tên thẩm vấn giơ lời khai lên, phất phất trước mặt Thẩm Trạch Xuyên.
“Huynh trưởng ngươi là Thẩm Chu Tể con đích trưởng của Kiến Hưng vương, hắn đã bỏ lại ba vạn quân sĩ trước hố trời Trà Thạch, mang theo thân binh âm thầm tháo chạy, lại bị kỵ binh Biên Sa tròng dây thừng rồi kéo tới chết ở đại lộ sông Trà Thạch. Thời điểm mười hai bộ Biên Sa chôn giết quân sĩ, hắn đã chết, căn bản không cứu được ngươi.”
Trong đầu Thẩm Trạch Xuyên hỗn loạn, tiếng thẩm vấn như xa cuối chân trời, bên tai y chỉ có tiếng gào khóc vô tận.
Lối ra ở chỗ nào? Viện binh ở chỗ nào? Người chết chen chúc người chết, thịt vụn ô thối đè trên tay. Mộ ca che đỉnh đầu y, y nằm bò trên thi thể huyết uế. Y nghe Mộ ca thở dốc gấp gáp, cổ họng nghẹn tiếng khóc bởi vì quá tuyệt vọng.
“Ca có ba đầu sáu tay.” Kỷ Mộ khó khăn cười, lệ đã rơi đầy mặt, nghẹn ngào nói tiếp, “Ca là tường đồng vách sắt! Chống đỡ một lát là không sao rồi. Chịu đựng cho tới khi viện binh đến, lúc đó ca với đệ về nhà gặp cha mẹ, ca còn muốn đi tìm tẩu cho đệ…”
Tên thẩm vấn vỗ bàn “ầm” một cái, quát lên: “Thành thật khai báo!”
Thẩm Trạch Xuyên giãy giụa như muốn tránh thoát gông xiềng vô hình, lại bị Cẩm y vệ nhấn xuống bàn.
“Ngươi vào chiếu ngục của chúng ta, ta bao dung ngươi còn nhỏ tuổi nên không sử dụng trọng hình. Nhưng ngươi lại không biết nghĩ như thế thì đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác. Người đâu, tra tấn!”
Hai tay Thẩm Trạch Xuyên bị tròng dây thừng, tiếp theo bị lôi vào trong phòng trống. Ghế dài được thả ra “lộc cộc”, hai chân y cũng bị trói lại trên ghế. Nam nhân lưng hùm vai gấu bên cạnh lấy chiếc gậy ngục ra
,cân nhắc một chút, sau đó liền đánh xuống.
“Ta hỏi ngươi một lần nữa.” Tên thẩm vấn gạt bọt trà, ung dung thong thả nhấp mấy ngụm mới nói, “Có phải Thẩm Vệ đã tư thông với địch bán nước?”
Thẩm Trạch Xuyên cắn chết không hé miệng, chịu đựng gậy đánh hô đứt quãng: “Không, không phải!”
Tên thẩm vấn đặt cốc trà, nói: “Nếu trên chiến trường mà ngươi có phần kiên cường này, hôm nay đã không tới phiên người nhà họ Thẩm các ngươi vào đây, tiếp tục đánh cho ta!”
Thẩm Trạch Xuyên dần dần không chịu nổi, vùi đầu khàn giọng gào: “Thẩm Vệ không tư thông với địch…”
“Trận chiến sông Trà Thạch bại, tất cả do Thẩm Vệ khinh suất trước địch. Sau khi sông Trà Thạch bại, tuyến Đôn Châu vẫn còn cơ hội cứu vãn, nhưng hắn lại vô cớ lui binh khi binh lực còn ở xa. Thành ra ba thành Đoan Châu bị chiếm đóng cả, mấy vạn bách tính trong thành chết hết dưới loan đao của Biên Sa.” Tên thẩm vấn nói đến chỗ này, thở dài một tiếng, hận nói, “Sáu châu Trung Bác, máu chảy thành sông. Thẩm Vệ mang binh rút lui, trận Đăng Châu là kỳ lạ nhất! Thủ bị quân của Xích quận Khải Đông đã phi qua Thiên Phi Khuyết vào trợ giúp, hắn lại vứt bỏ kế hoạch giáp công, điều mấy ngàn kỵ binh hộ tống gia quyến đi về Đan Thành, khiến toàn bộ phòng tuyến Đăng Châu đều sụp đổ — đây chẳng lẽ không phải cố ý gây ra sao? Nếu không phải thiết kỵ Ly Bắc chạy gấp ba đêm vượt qua sông băng, hẳn kỵ binh Biên Sa đến trước cửa Khuất Đô rồi!”
Ý thức Thẩm Trạch Xuyên ảm đạm, mồ hôi lạnh đầm đìa, tên thẩm vấn khinh bỉ quăng lời khai, nện sau đầu y.
“Thà làm một con chó, không làm binh Trung Bác. Lần này, Thẩm Vệ chính là tội nhân của Đại Chu. Ngươi không nhận? Ngươi chỉ có thể nhận!”
Thẩm Trạch Xuyên đau đến nỗi nửa người tê dại, y dựa trên ghế dài, nhìn lời khai kia đóng ở trước mắt. Nét mực bên trên rõ ràng, từng chữ đều là tràng roi phạt sỉ nhục, đánh lên mặt y, nói cho tất cả mọi người trên đời này.
Thẩm Vệ bán nước, chẳng bằng cả con chó.
Hắn khiến sáu châu Trung Bác chất đống thi hài, hố trời Trà Thạch chôn thi thể đến thời khắc này vẫn không có người đi thu, bởi vì quần thành Đôn Châu đã bị tàn sát sạch sẽ.
Thẩm Vệ tự thiêu rồi, nhưng món nợ loang lổ vết máu lại nhất định phải có người sống đến gánh chịu. Thẩm Vệ nhiều thê lắm thiếp, con cái thành đàn, lúc kỵ binh Biên Sa công chiếm khiến Đôn Châu chết hết, chỉ có Thẩm Trạch Xuyên bởi vì xuất thân quá thấp kém, bị nuôi ở bên ngoài mới may mắn thoát khỏi.
Thẩm Trạch Xuyên bị bắt trở lại, máu theo gót chân kéo ra vết tích. Y quay mắt về phía vách tường, nhìn cửa sổ qua khe nhỏ hẹp. Gió lạnh gào thét, tiếng tuyết đập vùi, đêm đen như mực không có điểm cuối.
Đầu y hỗn độn, trong tiếng gió lại trở về trong hố.
Kỷ Mộ đã dần không trụ được, hít thở trở nên rất gian nan, dòng máu theo khôi giáp chảy đến sau gáy Thẩm Trạch Xuyên, nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Tiếng gào khóc xung quanh đã biến mất, chỉ còn dư lại nỗi đau khó nhịn, cùng với run sợ trong gió rít gào.
Thẩm Trạch Xuyên đối mặt với người chết hoàn toàn biến dạng, chân bị thi thể dày nặng đè lên, tấm khiên cộm eo y, thở dốc toàn mùi máu tanh nồng. Y cắn răng chảy nước mắt, lại không thể khóc ra tiếng. Y suy sụp tinh thần nhìn chằm chằm những khuôn mặt bị đạp nát nhừ kia, chẳng thể nhận ra liệu đây có phải là binh lính mình đã từng gặp hay không.
“Ca.” Thẩm Trạch Xuyên thấp giọng khóc sụt sùi, “Ta, ta rất sợ…”
Hầu kết Kỷ Mộ trượt, bàn tay nhẹ nhàng vỗ đầu Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Không sao… Không sao.”
Thẩm Trạch Xuyên nghe thấy binh lính cận kề cái chết đang ca hát, tiếng ca bị cuồng phong lôi kéo, rách tàn tung bay trong màn đêm rét lạnh.
“Chiến thành nam… Tử quách bắc… Dã tử không táng… Ô khả thực. [1] “
Tác giả có lời muốn nói: [1] Lời ca từ《Nao ca mười tám khúc · Chiến thành nam》
“Ca.” Thẩm Trạch Xuyên dưới thân hắn nhỏ giọng nói, “Ta cõng huynh đi… Ca.”
Thân thể Kỷ Mộ giống như một tấm khiên vặn vẹo, hắn cười cười, khàn giọng nói: “Ca đi được.”
“Huynh trúng tên rồi sao?”
“Không…” Nước mắt Kỷ Mộ đã khô cạn, hắn nhẹ nhàng nói, “… mũi tên của tên trọc Biên Sa bắn không chuẩn đâu.”
Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên cũng ngâm trong máu thịt, y miễn cưỡng lau mặt, nói: “Sư nương gói sủi cảo rồi, chờ ca cùng ta về nhà, chúng ta sẽ ăn thật nhiều bát.”
Kỷ Mộ thở dài, nói: “… Ca ăn chậm, đệ… đừng cướp.”
Thẩm Trạch Xuyên ở bên dưới dùng sức gật đầu.
Tuyết dần bao trùm lên thân thể Kỷ Mộ, hắn tựa hồ đang rất buồn ngủ, âm thanh nhỏ như vậy, đến nhúc nhích ngón tay cũng không có khí lực. Tiếng hát rất chậm, chờ đến câu “Kiêu kỵ chiến đấu tử”, Kỷ Mộ liền nhắm mắt.
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ta… Tiền của ta cũng cho ca, cưới tẩu…”
“Ca.”
“Ca.”
Kỷ Mộ trầm mặc, dường như là chán nghe y rồi, không nhịn được mà ngủ mất.
Cả người Thẩm Trạch Xuyên run rẩy, y đã quên kỵ binh Biên Sa rời đi khi nào, cũng quên mất chính mình làm sao bò ra ngoài được. Khi y chống cánh tay nhấc thân dậy, trong tuyết lớn là một mảnh tĩnh mịch. Thi thể trùng điệp chồng lên, như chiếc bao tải bị vứt bỏ.
Thẩm Trạch Xuyên quay đầu, lại thất thanh nghẹn ngào.
Trên lưng Kỷ Mộ cắm dày đặc mũi tên, người biến thành một con nhím gai cuộn lại. Nhiều máu như vậy chảy trên lưng Thẩm Trạch Xuyên, vậy mà y không có mảy may cảm giác nào.
Tiếng vó ngựa nhanh chóng truy đuổi đến, như tiếng sấm nặng nề. Thẩm Trạch Xuyên bỗng nhiên giật mình một cái, thức tỉnh.
Y muốn nôn khan, lại phát hiện hai cổ tay bị trói chắc, trên người bị một bao đất lấp kín.
Bao tải càng lúc càng ấn xuống, đè ngực nên âm thanh cũng không phát ra được. Đây là “túi đất ép giết” trong ngục quen dùng, chuyên môn dùng cho phạm nhân không muốn giữ lại, sẽ không lưu bất kỳ vết thương nào trên người. Nếu như mới vừa rồi không tỉnh lại, đợi đến lúc trời sáng, Thẩm Trạch Xuyên đã lạnh thấu rồi.
Có người muốn giết y!