-
Chương 15: SỰ HUYỀN BÍ BÊN TRONG
A Sơ hí mắt nhìn thấy Mộ Khanh sắc mặt âm nghiêm giật lấy cuốn sách trên tay Thương Thuật, do dự một lát rồi nhét vào tay áo, còn cảnh cáo “việc này, ngươi…ngươi không được nói ra ngoài”
Thương Thuật tiếc nuối nhìn theo cuốn sách bị nhét vào tay ao Mộ Khanh “ta đương nhiên biết, ta rất hiểu lòng người mà”
Mộ Khanh lạnh lùng lôi kéo hắn ra khỏi thư phòng “ngươi đi đi, đừng ở đây náo loạn nữa”
Cửa thư phòng bị đóng lại thật mạnh, bên ngoài Thương Thuật không phục la lớn “ta cũng có thể diện nam nhân nha, vừa rồi ta rất là đàn ông, ngươi không cảm giác được sao?”
“Tránh ra. Ngươi đi tìm Hoa Lan quân tử đi, hoa lan chỉ của hắn phù hợp với hương vị của ngươi hơn” Mộ Khanh gần như là gào thét, tiếng bước chân hai người cũng xa dần
Cho đến khi bên ngoài không còn âm thanh, A Sơ mới đi ra, đảo vài vòng quanh giá sách, hi vọng mỏng manh rằng Thương Thuật và Mộ Khanh không lấy Đông cung đồ đi. Nhưng sự thật luôn rất tàn khốc, trên giá sách không thấy Đông cung đồ nữa. Chỉ lo mình bị phát hiện lại quên cuốn sách kia không biết ẩn mình. Có điều nàng cũng không thể nghĩ nhiều, phải rời nơi này trước rồi tính sau, nhưng vừa bước ra đã đụng phải một thân hình.
Mộ Khanh tay cầm Đông cung đồ, niệm quyết phá bỏ pháp thuật của A Sơ, oán hận trừng mắt.
Nếu A Sơ có lỗ tai như Hao Thiên khuyển, khẳng định lúc này nhìn thấy Mộ Khanh sẽ cụp xuống. Nàng cúi đầu trầm mặc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cuốn sách trên tay hắn. Thực ra vừa rồi Mộ Khanh đã phát hiện ra nàng. Tay nắm chặt cuốn sách đến nổi cả khớp xương tay, bộ dáng thoạt nhìn rất khủng bố, Mộ Khanh nghiến răng nghiến lợi nói “A Sơ, ngươi thật là…”
Hắn vừa lên tiếng, A Sơ đã cả người phát run, nhắm mắt nhận sai “thượng tiên, sau này ta không dám nữa”
“Mấy thứ này từ đâu mà có, hôm nay ta nhất định phải tra rõ ràng”
Mộ Khanh túm lấy nàng lôi ra ngoài.
Tra, vậy không phải Nguyễn Nguyễn sẽ gặp họa sao?
A Sơ bám vào Mộ Khanh như muốn ôm lấy hắn ‘thượng tiên không cần ra, sau này nhất định không xảy ra chuyện như vậy nữa. Ta sẽ không bao giờ xem nữa” nàng ngẩng đầu, hai mắt phiếm hồng “ta không xem, ta cũng hại ngươi bị người ta hiểu lầm. Ta…ta không muốn liên lụy người khác chịu phạt, ngươi trừng phạt ta là được rồi. Thượng tiên”
Ánh mắt oán giận của Mộ Khanh dịu lại, lạnh lùng đẩy tay nàng “sau này còn để ta phát hiện ngươi tiếp xúc mấy thứ dơ bẩn này nọ, nhất là mấy thứ thô bạo, đừng trách ta, đừng trách ta…thô bạo”
Hắn tức giận đến đỏ mặt tía tai, A Sơ rất sợ bộ dáng khủng bố của hắn, giơ ba ngón tay lên cam đoan “ta cam đoan không xem, sau này cũng không vụng trộm đến thư phòng của ngươi, nếu không sẽ bị phạt trong hàn động mười ngày mười đêm”
Nàng cam đoan mấy lần, sắc mặt của Mộ Khanh mới dịu lại, cũng tỏ vẻ không muốn nhìn thấy nàng. A Sơ lập tức rời khỏi, trước khi đi, Mộ Khanh còn bắt nàng phải chép Bàn nhược ba la mật đa tâm kinh một trăm lần. A Sơ biết sai nên phải đáp ứng. Trở lại hậu viện, nhìn thấy phòng Nguyễn Nguyễn liền căng thẳng, vội chạy về phòng mình, đóng cửa, buồn rầu suy nghĩ nên giải thích với nàng thế nào, nghĩ mãi cũng không có cách nào, sốt ruột như kiến bò trong chảo.
Cuối cùng, A Sơ quyết định thành thật vẫn hơn. Chân thành đối mặt, biết sai mà sửa thì mới được bằng hữu tha thứ, không thể vì chuyện lần này mà làm sứt mẻ tình cảm với Nguyễn Nguyễn
A Sơ tới phòng Nguyễn Nguyễn, thấy nàng đang thất hồn lạc phách, nhìn thấy A Sơ, nàng liền khóc lớn “A Sơ, lần này chắc ta sẽ bị đày vào vòng luân hồi ah”
A Sơ vỗ lưng nàng an ủi “Nguyễn Nguyễn đừng khóc, sao lại nói vậy?”
Nguyễn Nguyễn nhào vào ngực nàng, bôi hết nước mắt nước mũi lên áo nàng “cuốn sách hôm qua ta mua được ở thế gian không thấy đâu, nếu bị người khác nhìn thấy, ta không thể ở lại Đông Lăng điện được nữa”
A Sơ nghĩ ngoại trừ Đông cung đồ, Nguyễn Nguyễn còn làm mất sách khác, vì thế hỏi “là sách gì? Có thể tối qua ngươi bỏ quên trong phòng ta không?”
Nguyễn Nguyễn nghẹn ngào nói “là Đông cung đồ. Hôm qua khi cùng Vũ thần hạ phàm, thư quán cực lực giới thiệu ta nên mua cuốn này, ta liền mua thử, ta nhớ rõ ta chưa mang tới phòng ngươi nhưng lại tìm không thấy đâu”
A Sơ thở phào nhẹ nhõm “thật ra tối qua ngươi có làm rơi ở phòng ta một cuốn sách, chính là Đông cung đồ”
Nguyễn Nguyễn đầu tiên là không thể tin, sau đó như là được đại xá, vội lau khô nước mắt, vui vẻ nói “thì ra là ở chỗ ngươi, ta thực sơ ý”
A Sơ nhớ chuyện mình cần nói với nàng liền căng thẳng cúi đầu, thấp giọng nói “nhưng mà…đã bị thượng tiên tịch thu”
Nguyễn Nguyễn đứng hình, mở to hai mắt nhìn A Sơ, gian nan nói ‘vậy, vậy…hắn có trách ngươi không? Hoặc là trách ta? Hắn, hắn có xem qua chưa?”
A Sơ lắc đầu: “Hắn không có trách ta, cũng không có trách ngươi, cũng không có xem. Nhưng thượng tiên không cho ta tiếp tục xem mấy loại như vậy nữa, ta cũng đáp ứng rồi. Cho nên lần này ta đem sách trả lại cho ngươi, cũng nói cho ngươi biết Đông cung đồ ở chỗ thượng tiên, chắc không thể lấy lại nhưng ta có thể đền cho ngươi”
A Sơ nói nửa câu đầu, Nguyễn Nguyễn như trút được gánh nặng, lúc này lại có ch1ut giận “ngươi không tiền, lấy gì mà đền, ngươi đúng là bất cẩn mà”
A Sơ cắn môi, lôi kéo nàng tay áo xin lỗi: “Nguyễn Nguyễn, thực xin lỗi. Ngươi muốn cái gì, ta đều đền cho ngươi, chỉ cần ngươi không giận”
Nguyễn Nguyễn thấy nàng có thành ý như vậy cũng không giận nữa, chỉ thở dài “được rồi, không có gì, chắc qua đó là vật kỷ niệm đầu tiên của ta và Vũ thần, trong lòng cảm thấy đáng tiếc thôi”
A Sơ mất một ngày một đêm chép xong một trăm bản Bàn nhược ba la mậ đa tâm kinh, hai tay đưa cho Mộ Khanh, sau đó còn rót một ly trà đưa cho hắn. Mộ Khanh nhấp một ngụm trà, hài lòng gật đầu.
Đông cung đồ là vật kỷ niệm của Nguyễn Nguyễn, A Sơ rất muốn Mộ Khanh trả lại nhưng đã bị hắn từ chối. Cũng may Nguyễn Nguyễn không vì chuyện này mà giận nàng, còn cao hứng nói cho A Sơ biết đã ba ngày nay nàng không có tưới nước cho cây cỏ trong Đông Lăng điện. A Sơ rất ngạc nhiên, Nguyễn Nguyễn đã ba ngày không tưới nước, sao cây cỏ vẫn xanh tươi, có phải? thì ra là Vũ thần vụng trộm giúp nàng nha.
Nguyễn Nguyễn khoe chuyện tình cảm ngọt ngào của mình làm A Sơ rất hâm mộ.
Mặt khác, Nguyễn Nguyễn còn thần thần bí bí lôi kéo nàng, hỏi Mộ Khanh có đưa cái gì không. A Sơ lắc đầu, Nguyễn Nguyễn liền cảm thán nói thời cơ chưa tới. Nguyễn nguyễn còn nói Đông cung đồ thì ra là thứ tốt, lúc trước không biết huyền bí bên trong nhưng từ lúc thân cận với Vũ thần liền hỏi tới vấn đề này. Nói xong, Nguyễn Nguyễn đỏ mặt rồi không nói nữa.
Nói chuyện lại nói một nửa, thật làm người ta tò mò nha. A Sơ trong lòng hò hét, mặt cười thảm quay về phòng.
Thương Thuật tiếc nuối nhìn theo cuốn sách bị nhét vào tay ao Mộ Khanh “ta đương nhiên biết, ta rất hiểu lòng người mà”
Mộ Khanh lạnh lùng lôi kéo hắn ra khỏi thư phòng “ngươi đi đi, đừng ở đây náo loạn nữa”
Cửa thư phòng bị đóng lại thật mạnh, bên ngoài Thương Thuật không phục la lớn “ta cũng có thể diện nam nhân nha, vừa rồi ta rất là đàn ông, ngươi không cảm giác được sao?”
“Tránh ra. Ngươi đi tìm Hoa Lan quân tử đi, hoa lan chỉ của hắn phù hợp với hương vị của ngươi hơn” Mộ Khanh gần như là gào thét, tiếng bước chân hai người cũng xa dần
Cho đến khi bên ngoài không còn âm thanh, A Sơ mới đi ra, đảo vài vòng quanh giá sách, hi vọng mỏng manh rằng Thương Thuật và Mộ Khanh không lấy Đông cung đồ đi. Nhưng sự thật luôn rất tàn khốc, trên giá sách không thấy Đông cung đồ nữa. Chỉ lo mình bị phát hiện lại quên cuốn sách kia không biết ẩn mình. Có điều nàng cũng không thể nghĩ nhiều, phải rời nơi này trước rồi tính sau, nhưng vừa bước ra đã đụng phải một thân hình.
Mộ Khanh tay cầm Đông cung đồ, niệm quyết phá bỏ pháp thuật của A Sơ, oán hận trừng mắt.
Nếu A Sơ có lỗ tai như Hao Thiên khuyển, khẳng định lúc này nhìn thấy Mộ Khanh sẽ cụp xuống. Nàng cúi đầu trầm mặc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cuốn sách trên tay hắn. Thực ra vừa rồi Mộ Khanh đã phát hiện ra nàng. Tay nắm chặt cuốn sách đến nổi cả khớp xương tay, bộ dáng thoạt nhìn rất khủng bố, Mộ Khanh nghiến răng nghiến lợi nói “A Sơ, ngươi thật là…”
Hắn vừa lên tiếng, A Sơ đã cả người phát run, nhắm mắt nhận sai “thượng tiên, sau này ta không dám nữa”
“Mấy thứ này từ đâu mà có, hôm nay ta nhất định phải tra rõ ràng”
Mộ Khanh túm lấy nàng lôi ra ngoài.
Tra, vậy không phải Nguyễn Nguyễn sẽ gặp họa sao?
A Sơ bám vào Mộ Khanh như muốn ôm lấy hắn ‘thượng tiên không cần ra, sau này nhất định không xảy ra chuyện như vậy nữa. Ta sẽ không bao giờ xem nữa” nàng ngẩng đầu, hai mắt phiếm hồng “ta không xem, ta cũng hại ngươi bị người ta hiểu lầm. Ta…ta không muốn liên lụy người khác chịu phạt, ngươi trừng phạt ta là được rồi. Thượng tiên”
Ánh mắt oán giận của Mộ Khanh dịu lại, lạnh lùng đẩy tay nàng “sau này còn để ta phát hiện ngươi tiếp xúc mấy thứ dơ bẩn này nọ, nhất là mấy thứ thô bạo, đừng trách ta, đừng trách ta…thô bạo”
Hắn tức giận đến đỏ mặt tía tai, A Sơ rất sợ bộ dáng khủng bố của hắn, giơ ba ngón tay lên cam đoan “ta cam đoan không xem, sau này cũng không vụng trộm đến thư phòng của ngươi, nếu không sẽ bị phạt trong hàn động mười ngày mười đêm”
Nàng cam đoan mấy lần, sắc mặt của Mộ Khanh mới dịu lại, cũng tỏ vẻ không muốn nhìn thấy nàng. A Sơ lập tức rời khỏi, trước khi đi, Mộ Khanh còn bắt nàng phải chép Bàn nhược ba la mật đa tâm kinh một trăm lần. A Sơ biết sai nên phải đáp ứng. Trở lại hậu viện, nhìn thấy phòng Nguyễn Nguyễn liền căng thẳng, vội chạy về phòng mình, đóng cửa, buồn rầu suy nghĩ nên giải thích với nàng thế nào, nghĩ mãi cũng không có cách nào, sốt ruột như kiến bò trong chảo.
Cuối cùng, A Sơ quyết định thành thật vẫn hơn. Chân thành đối mặt, biết sai mà sửa thì mới được bằng hữu tha thứ, không thể vì chuyện lần này mà làm sứt mẻ tình cảm với Nguyễn Nguyễn
A Sơ tới phòng Nguyễn Nguyễn, thấy nàng đang thất hồn lạc phách, nhìn thấy A Sơ, nàng liền khóc lớn “A Sơ, lần này chắc ta sẽ bị đày vào vòng luân hồi ah”
A Sơ vỗ lưng nàng an ủi “Nguyễn Nguyễn đừng khóc, sao lại nói vậy?”
Nguyễn Nguyễn nhào vào ngực nàng, bôi hết nước mắt nước mũi lên áo nàng “cuốn sách hôm qua ta mua được ở thế gian không thấy đâu, nếu bị người khác nhìn thấy, ta không thể ở lại Đông Lăng điện được nữa”
A Sơ nghĩ ngoại trừ Đông cung đồ, Nguyễn Nguyễn còn làm mất sách khác, vì thế hỏi “là sách gì? Có thể tối qua ngươi bỏ quên trong phòng ta không?”
Nguyễn Nguyễn nghẹn ngào nói “là Đông cung đồ. Hôm qua khi cùng Vũ thần hạ phàm, thư quán cực lực giới thiệu ta nên mua cuốn này, ta liền mua thử, ta nhớ rõ ta chưa mang tới phòng ngươi nhưng lại tìm không thấy đâu”
A Sơ thở phào nhẹ nhõm “thật ra tối qua ngươi có làm rơi ở phòng ta một cuốn sách, chính là Đông cung đồ”
Nguyễn Nguyễn đầu tiên là không thể tin, sau đó như là được đại xá, vội lau khô nước mắt, vui vẻ nói “thì ra là ở chỗ ngươi, ta thực sơ ý”
A Sơ nhớ chuyện mình cần nói với nàng liền căng thẳng cúi đầu, thấp giọng nói “nhưng mà…đã bị thượng tiên tịch thu”
Nguyễn Nguyễn đứng hình, mở to hai mắt nhìn A Sơ, gian nan nói ‘vậy, vậy…hắn có trách ngươi không? Hoặc là trách ta? Hắn, hắn có xem qua chưa?”
A Sơ lắc đầu: “Hắn không có trách ta, cũng không có trách ngươi, cũng không có xem. Nhưng thượng tiên không cho ta tiếp tục xem mấy loại như vậy nữa, ta cũng đáp ứng rồi. Cho nên lần này ta đem sách trả lại cho ngươi, cũng nói cho ngươi biết Đông cung đồ ở chỗ thượng tiên, chắc không thể lấy lại nhưng ta có thể đền cho ngươi”
A Sơ nói nửa câu đầu, Nguyễn Nguyễn như trút được gánh nặng, lúc này lại có ch1ut giận “ngươi không tiền, lấy gì mà đền, ngươi đúng là bất cẩn mà”
A Sơ cắn môi, lôi kéo nàng tay áo xin lỗi: “Nguyễn Nguyễn, thực xin lỗi. Ngươi muốn cái gì, ta đều đền cho ngươi, chỉ cần ngươi không giận”
Nguyễn Nguyễn thấy nàng có thành ý như vậy cũng không giận nữa, chỉ thở dài “được rồi, không có gì, chắc qua đó là vật kỷ niệm đầu tiên của ta và Vũ thần, trong lòng cảm thấy đáng tiếc thôi”
A Sơ mất một ngày một đêm chép xong một trăm bản Bàn nhược ba la mậ đa tâm kinh, hai tay đưa cho Mộ Khanh, sau đó còn rót một ly trà đưa cho hắn. Mộ Khanh nhấp một ngụm trà, hài lòng gật đầu.
Đông cung đồ là vật kỷ niệm của Nguyễn Nguyễn, A Sơ rất muốn Mộ Khanh trả lại nhưng đã bị hắn từ chối. Cũng may Nguyễn Nguyễn không vì chuyện này mà giận nàng, còn cao hứng nói cho A Sơ biết đã ba ngày nay nàng không có tưới nước cho cây cỏ trong Đông Lăng điện. A Sơ rất ngạc nhiên, Nguyễn Nguyễn đã ba ngày không tưới nước, sao cây cỏ vẫn xanh tươi, có phải? thì ra là Vũ thần vụng trộm giúp nàng nha.
Nguyễn Nguyễn khoe chuyện tình cảm ngọt ngào của mình làm A Sơ rất hâm mộ.
Mặt khác, Nguyễn Nguyễn còn thần thần bí bí lôi kéo nàng, hỏi Mộ Khanh có đưa cái gì không. A Sơ lắc đầu, Nguyễn Nguyễn liền cảm thán nói thời cơ chưa tới. Nguyễn nguyễn còn nói Đông cung đồ thì ra là thứ tốt, lúc trước không biết huyền bí bên trong nhưng từ lúc thân cận với Vũ thần liền hỏi tới vấn đề này. Nói xong, Nguyễn Nguyễn đỏ mặt rồi không nói nữa.
Nói chuyện lại nói một nửa, thật làm người ta tò mò nha. A Sơ trong lòng hò hét, mặt cười thảm quay về phòng.