-
Chương 152: Giấu sách hay
Buổi sáng, Uyển Uyển bị tiếng ồn ào thanh đánh thức, dụi mắt tỉnh lại thì thấy bên ngoài có rất nhiều nam tiên và nữ tiên, nhớ lại hình như hôm nay là ngày tiên hữu tụ hội uống trà làm thơ. Uyển Uyển nhớ tới Mộ An và Ngọc Thố lại chỉ thấy Mộ An đang nằm ngủ say bên cạnh mình còn Ngọc Thố không thấy bóng dáng đâu.
Dù Uyển Uyển đã tỉnh lại, chúng tiên vẫn không thu hồi án mắt nghi hoặc nhìn nàng, còn thì thầm với nhau “tuy bọn họ đã đính hôn nhưng còn chưa thành thân đã ngủ cùng một chỗ, không ổn chút nào”
Một nam tiên còn tiến tới nâng cằm Mộ An lên “tính tình công tử nhà quân sư giống y chang quân sư trước kia”
Một nữ tiên khác lại nói “Ngọc Cẩm tiên tử luôn đúng mực sao lại không quản nữ nhi của mình, để nàng ra ngoài cả đêm như vậy”
Một nam tiên áo trắng bộ dáng nho nhã, cười khin khỉnh nói “dù sao bọn họ cũng sẽ lấy nhau, làm chuyện vợ chồng trước cũng đâu có sao”
Uyển Uyển càng nghe càng đỏ mặt, lớn tiếng nói với bọn họ “các ngươi đừng nói bậy, ta và Mộ An không làm gì cả” nói xong, xoay người lay Mộ An “Mộ An, ngươi mau tỉnh lại đi”
Mộ An đã nghe được thanh âm ồn ào nhưng không muốn tỉnh lại, lúc này bị Uyển Uyển lay người, nhíu mày, không kiên nhẫn xoay người nói “đừng ầm ỹ, ta mệt chết đi được”
Các tiên nhân nghe vậy, tự hiểu “chà chà, quả nhiên là vậy”
“Y tiên đến đây!” bên ngoài có người la lên, cùng lúc đó chúng tiên cũng giãn ra, không biết ai đã đi kêu Thương Thuật đến.
Tối bên ngoài một vòng có người kêu, cùng lúc đó, đám người từ giữa gian làm cho ra một cái nói. Không biết là ai kêu đến đây Thương Thuật.
Thương Thuật thấy nữ nhi nhà mình quả nhiên qua đêm ngoài đình cùng nam nhân, chuyện này đều bị rất nhiều tiên nhân nhìn thấy, truyền đi sẽ làm hỏng thanh danh của Uyển Uyển mà hắn và Ngọc Cẩm còn mang tiếng dạy con không nghiêm. Nghĩ nghĩ, trong lòng cảm thấy tức giận lại chán nản nhưng không tiện phát tác trước mặt mọi người, uy nghiêm đi đến cạnh Uyển Uyển, kéo nàng đứng lên, lại đưa mắt nhìn lướt qua nàng một cái, ánh mắt càng thêm ảm đạm.
“Hôm qua không thấy bóng dáng ngươi, còn tưởng ngươi đã ngủ sớm, thì ra là ra ngoài cùng nam nhân khác một chỗ, ngươi là nữ nhân đã có hôn ước ah” Thương Thuật nghiến răng nghiếng lợi, thấp giọng trách mắng
Uyển Uyển giải thích “phụ thân, thực ra hắn là…”
Thương Thuậ cắt ngang lời nàng “ta không muốn nghe ngươi giải thích cho hắn. Ta đánh gãy chân tên tiểu súc sinh dám quyến rũ nữ nhi của ta” lập tức tiến lên, túm lấy Mộ An, vẻ mặt dữ tợn liền ngưng trệ.
Mộ An chớp chớp mắt, nhìn rõ người trước mặt, nhíu mày hỏi “Thương Thuật bá bá, ngươi sao vậy?”
Thương Thuật buông tay “Tròn Vo, sao lại là ngươi?”
Mộ An ngã mạnh một cái, hoàn toàn tỉnh ngủ “nhiều người như vậy, đừng gọi nhũ danh của ta”
Thương Thuật tựa tiếu phi tiếu, đưa tay nắm lấy cổ áo hắn “ngươi cũng biết nhiều người? vậy còn nằm đây làm gì? Các ngươi muốn phô diễn cái gì?”
Mộ An nhìn thấy chúng tiên bu quanh, sắc mặt đỏ ửng nhưng vẫn mạnh miệng cãi “có gì đâu chứ, khi ta câu cá cũng hay ngủ quên trên tảng đá, bọn họ thích nhìn thì cứ để bọn họ nhìn thôi”
Thương Thuật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép “còn giả ngu, Uyển Uyển bị ngươi liên lụy rồi. Ngươi, trước tiên nói cho ta biết tối qua ngủ có cởi hết quần áo không?’
Mộ An gãi đầu, liếc mắt nhìn Uyển Uyển một cái “vốn chỉ tính chợp mắt một lát rồi về, nào ngờ ngủ đến sáng, trên người ta có mặc quần áo hay không, bá bá không thấy sao? bá ba, ta và Uyển Uyển cũng không phải lần đầu tiên ngủ cùng nhau, ngươi khẩn trương như vậy làm gì chứ?”
“Ngươi! Ngươi ngươi!” Thương Thuật hoảng hốt “cha ngươi không nói gì với ngươi sao?”
“Nói cái gì?”
“chuyện nam nữ.”
Thương Thuật ngớ người, hắn đã quên Mộ An có chỉ số thông minh của Mộ Khanh nhưng trong chuyện tình cảm lại giống y A Sơ. Hắn nhỏ giọng nói với Mộ An “đến thư phòng của cha ngươi, tìm cuốn sách cất trong cái hòm ở chỗ khuất nhất là sẽ hiểu được”
Thì ra phụ thân mình còn giữ sách hay, Mộ An lập tức nhớ kỹ.
Lúc này, chúng tiên lại tản ra, Mộ An đưa mắt nhìn, toàn thân lạnh run.
Mộ Khanh vẻ mặt hung thần ác sát đi tới,nhìn Mộ An chằm chằm. Mộ An lảo đảo đứng lên, xoa eo tố khổ “phụ thân, toàn thân ta đau nhức, không có khí lực ah”
Lời vừa ra, chung quanh lại bàn tán xôn xao
“Xem ra thực kịch liệt.”
“Huyết khí phương cương, lại là lần đầu tiên, khó tránh khỏi không có kỹ xảo, làm nhiều lần sẽ quen thôi”
“Nhưng sao nữ nhi của Y tiên lại như không có việc gì? Nghe nói nữ nhi lần đầu tiên đều rất đau”
“Nữ nhi nhà Y tiên luôn có cách với mấy việc đau nhức nhỏ này”
Hai ánh mắt đồng thời bắn về phía chúng tiên, mọi người lập tức im miệng, tản ra nhưng mắt vẫn nhìn về phía bên này.
Mộ Khanh quay đầu hỏi Mộ An ‘ngươi đã làm gì mà bộ dạng nửa sống nửa chết thế kia” tuy vẻ mặt nghiêm túc nhưng trong lòng rất hiếu kỳ. Không như đám người kia nói chứ? Nếu vậy thì quá tốt, vô sự tự thông, hehe…
Mộ An ủy khuất nói: “Chèo thuyền nha! Lấy củi nè, nhóm lửa nướng khoai lang nữa nè. Uyển Uyển và Ngọc Thố chỉ lo ăn, một mình ta làm muốn chết”
Thương Thuật sửng sốt, đưa mắt nhìn chung quanh “Ngọc Thố cũng ở đây? Sao không thấy nàng?”
Mộ An lắc đầu. Hỏi Uyển Uyển, Uyển Uyển cũng cúi đầu không nói.
Tóm lại, mặc kệ tối hôm qua có xảy ra chuyện gì hay không, tiệc cưới nhất định là phải có.
Mộ Khanh dẫn Mộ An, Thương Thuật dẫn Uyển Uyển đi vào Thương Thuật điện, Ngọc Cẩm nghe nói việc này, không biết nên buồn hay vui, không thể trì hoãn, lập tức sai tiên tỳ đi mời A Sơ đến.
Nhóm người lớn vô cùng cao hứng xem lịch chọn ngày.
Mộ An cùng Uyển Uyển ngồi trong sân, xấu hổ không lên tiếng. Mộ An vẫn nghĩ tới cuốn sách Thương Thuật đã nhắc tới nên rất nôn nóng. Cuối cùng, sau khi biết bốn người kia đã định xong hôn kỳ của hắn, vội vàng đứng dậy. Mộ Khanh lôi kéo hắn về Đông Lăng điện nói “chúng tiên đều thấy ngươi và Uyển Uyển một mình qua đêm, không thể không thành thân. Thư phòng có mấy cuốn bí quyết, ta tặng cho ngươi, mắc công sau này ngươi lại bị nghẹn khuất”
A Sơ nghe vậy liền hỏi “thành thân với ta ngươi cảm thấy thực nghẹn khuất sao?”
Mộ Anh dùng miệng cướp lấy anh đào trên tay nàng, ngượng ngùng nhìn nàng cười cười rồi vươn tay kéo Mộ An đi tới thư phòng.
Mới đầu Mộ An không chịu, muốn bỏ chạy nhưng thấy phụ thân lục lọi gì đó ở góc thư phòng, nhớ tới những lời Thương Thuật nói, nhịn không được lại chờ mong hỏi “phụ thân, ngươi cho ta xem sách liên quan đến tình yêu nam nữ sao?’
Mộ Khanh dừng tay, quay đầu hỏi “ai nói với ngươi?”
“Thương Thuật bá bá nói, ngươi giấu rất nhiều sách hay, có điều sao tới lúc ta thành thân mới cho ta xem?”
Dù Uyển Uyển đã tỉnh lại, chúng tiên vẫn không thu hồi án mắt nghi hoặc nhìn nàng, còn thì thầm với nhau “tuy bọn họ đã đính hôn nhưng còn chưa thành thân đã ngủ cùng một chỗ, không ổn chút nào”
Một nam tiên còn tiến tới nâng cằm Mộ An lên “tính tình công tử nhà quân sư giống y chang quân sư trước kia”
Một nữ tiên khác lại nói “Ngọc Cẩm tiên tử luôn đúng mực sao lại không quản nữ nhi của mình, để nàng ra ngoài cả đêm như vậy”
Một nam tiên áo trắng bộ dáng nho nhã, cười khin khỉnh nói “dù sao bọn họ cũng sẽ lấy nhau, làm chuyện vợ chồng trước cũng đâu có sao”
Uyển Uyển càng nghe càng đỏ mặt, lớn tiếng nói với bọn họ “các ngươi đừng nói bậy, ta và Mộ An không làm gì cả” nói xong, xoay người lay Mộ An “Mộ An, ngươi mau tỉnh lại đi”
Mộ An đã nghe được thanh âm ồn ào nhưng không muốn tỉnh lại, lúc này bị Uyển Uyển lay người, nhíu mày, không kiên nhẫn xoay người nói “đừng ầm ỹ, ta mệt chết đi được”
Các tiên nhân nghe vậy, tự hiểu “chà chà, quả nhiên là vậy”
“Y tiên đến đây!” bên ngoài có người la lên, cùng lúc đó chúng tiên cũng giãn ra, không biết ai đã đi kêu Thương Thuật đến.
Tối bên ngoài một vòng có người kêu, cùng lúc đó, đám người từ giữa gian làm cho ra một cái nói. Không biết là ai kêu đến đây Thương Thuật.
Thương Thuật thấy nữ nhi nhà mình quả nhiên qua đêm ngoài đình cùng nam nhân, chuyện này đều bị rất nhiều tiên nhân nhìn thấy, truyền đi sẽ làm hỏng thanh danh của Uyển Uyển mà hắn và Ngọc Cẩm còn mang tiếng dạy con không nghiêm. Nghĩ nghĩ, trong lòng cảm thấy tức giận lại chán nản nhưng không tiện phát tác trước mặt mọi người, uy nghiêm đi đến cạnh Uyển Uyển, kéo nàng đứng lên, lại đưa mắt nhìn lướt qua nàng một cái, ánh mắt càng thêm ảm đạm.
“Hôm qua không thấy bóng dáng ngươi, còn tưởng ngươi đã ngủ sớm, thì ra là ra ngoài cùng nam nhân khác một chỗ, ngươi là nữ nhân đã có hôn ước ah” Thương Thuật nghiến răng nghiếng lợi, thấp giọng trách mắng
Uyển Uyển giải thích “phụ thân, thực ra hắn là…”
Thương Thuậ cắt ngang lời nàng “ta không muốn nghe ngươi giải thích cho hắn. Ta đánh gãy chân tên tiểu súc sinh dám quyến rũ nữ nhi của ta” lập tức tiến lên, túm lấy Mộ An, vẻ mặt dữ tợn liền ngưng trệ.
Mộ An chớp chớp mắt, nhìn rõ người trước mặt, nhíu mày hỏi “Thương Thuật bá bá, ngươi sao vậy?”
Thương Thuật buông tay “Tròn Vo, sao lại là ngươi?”
Mộ An ngã mạnh một cái, hoàn toàn tỉnh ngủ “nhiều người như vậy, đừng gọi nhũ danh của ta”
Thương Thuật tựa tiếu phi tiếu, đưa tay nắm lấy cổ áo hắn “ngươi cũng biết nhiều người? vậy còn nằm đây làm gì? Các ngươi muốn phô diễn cái gì?”
Mộ An nhìn thấy chúng tiên bu quanh, sắc mặt đỏ ửng nhưng vẫn mạnh miệng cãi “có gì đâu chứ, khi ta câu cá cũng hay ngủ quên trên tảng đá, bọn họ thích nhìn thì cứ để bọn họ nhìn thôi”
Thương Thuật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép “còn giả ngu, Uyển Uyển bị ngươi liên lụy rồi. Ngươi, trước tiên nói cho ta biết tối qua ngủ có cởi hết quần áo không?’
Mộ An gãi đầu, liếc mắt nhìn Uyển Uyển một cái “vốn chỉ tính chợp mắt một lát rồi về, nào ngờ ngủ đến sáng, trên người ta có mặc quần áo hay không, bá bá không thấy sao? bá ba, ta và Uyển Uyển cũng không phải lần đầu tiên ngủ cùng nhau, ngươi khẩn trương như vậy làm gì chứ?”
“Ngươi! Ngươi ngươi!” Thương Thuật hoảng hốt “cha ngươi không nói gì với ngươi sao?”
“Nói cái gì?”
“chuyện nam nữ.”
Thương Thuật ngớ người, hắn đã quên Mộ An có chỉ số thông minh của Mộ Khanh nhưng trong chuyện tình cảm lại giống y A Sơ. Hắn nhỏ giọng nói với Mộ An “đến thư phòng của cha ngươi, tìm cuốn sách cất trong cái hòm ở chỗ khuất nhất là sẽ hiểu được”
Thì ra phụ thân mình còn giữ sách hay, Mộ An lập tức nhớ kỹ.
Lúc này, chúng tiên lại tản ra, Mộ An đưa mắt nhìn, toàn thân lạnh run.
Mộ Khanh vẻ mặt hung thần ác sát đi tới,nhìn Mộ An chằm chằm. Mộ An lảo đảo đứng lên, xoa eo tố khổ “phụ thân, toàn thân ta đau nhức, không có khí lực ah”
Lời vừa ra, chung quanh lại bàn tán xôn xao
“Xem ra thực kịch liệt.”
“Huyết khí phương cương, lại là lần đầu tiên, khó tránh khỏi không có kỹ xảo, làm nhiều lần sẽ quen thôi”
“Nhưng sao nữ nhi của Y tiên lại như không có việc gì? Nghe nói nữ nhi lần đầu tiên đều rất đau”
“Nữ nhi nhà Y tiên luôn có cách với mấy việc đau nhức nhỏ này”
Hai ánh mắt đồng thời bắn về phía chúng tiên, mọi người lập tức im miệng, tản ra nhưng mắt vẫn nhìn về phía bên này.
Mộ Khanh quay đầu hỏi Mộ An ‘ngươi đã làm gì mà bộ dạng nửa sống nửa chết thế kia” tuy vẻ mặt nghiêm túc nhưng trong lòng rất hiếu kỳ. Không như đám người kia nói chứ? Nếu vậy thì quá tốt, vô sự tự thông, hehe…
Mộ An ủy khuất nói: “Chèo thuyền nha! Lấy củi nè, nhóm lửa nướng khoai lang nữa nè. Uyển Uyển và Ngọc Thố chỉ lo ăn, một mình ta làm muốn chết”
Thương Thuật sửng sốt, đưa mắt nhìn chung quanh “Ngọc Thố cũng ở đây? Sao không thấy nàng?”
Mộ An lắc đầu. Hỏi Uyển Uyển, Uyển Uyển cũng cúi đầu không nói.
Tóm lại, mặc kệ tối hôm qua có xảy ra chuyện gì hay không, tiệc cưới nhất định là phải có.
Mộ Khanh dẫn Mộ An, Thương Thuật dẫn Uyển Uyển đi vào Thương Thuật điện, Ngọc Cẩm nghe nói việc này, không biết nên buồn hay vui, không thể trì hoãn, lập tức sai tiên tỳ đi mời A Sơ đến.
Nhóm người lớn vô cùng cao hứng xem lịch chọn ngày.
Mộ An cùng Uyển Uyển ngồi trong sân, xấu hổ không lên tiếng. Mộ An vẫn nghĩ tới cuốn sách Thương Thuật đã nhắc tới nên rất nôn nóng. Cuối cùng, sau khi biết bốn người kia đã định xong hôn kỳ của hắn, vội vàng đứng dậy. Mộ Khanh lôi kéo hắn về Đông Lăng điện nói “chúng tiên đều thấy ngươi và Uyển Uyển một mình qua đêm, không thể không thành thân. Thư phòng có mấy cuốn bí quyết, ta tặng cho ngươi, mắc công sau này ngươi lại bị nghẹn khuất”
A Sơ nghe vậy liền hỏi “thành thân với ta ngươi cảm thấy thực nghẹn khuất sao?”
Mộ Anh dùng miệng cướp lấy anh đào trên tay nàng, ngượng ngùng nhìn nàng cười cười rồi vươn tay kéo Mộ An đi tới thư phòng.
Mới đầu Mộ An không chịu, muốn bỏ chạy nhưng thấy phụ thân lục lọi gì đó ở góc thư phòng, nhớ tới những lời Thương Thuật nói, nhịn không được lại chờ mong hỏi “phụ thân, ngươi cho ta xem sách liên quan đến tình yêu nam nữ sao?’
Mộ Khanh dừng tay, quay đầu hỏi “ai nói với ngươi?”
“Thương Thuật bá bá nói, ngươi giấu rất nhiều sách hay, có điều sao tới lúc ta thành thân mới cho ta xem?”