-
Chương 108: Bùn đất
Tròn Vo quyết định tìm nam nhân xấu xa kia tính sổ, xem hắn có phải ăn vụng cá hay không.
Nghĩ là làm, lập tức biến thành mèo quay lại phòng bếp nhưng chẳng thấy ai. Hắn nhảy lên nóc nhà, theo cửa sổ nảy vào phòng Mộ Khanh, thấy Mộ Khanh vừa tắm rửa xong, đang mặc áo.
Thấy con mèo đột nhiên xuất hiện, Mộ Khanh ngạc nhiên nói “ah, mèo nhỏ, sao ngươi lại tới đây?”
Tròn Vo ngồi chồm hổm nhìn gian phòng của Mộ Khanh. Căn phòng vô cùng đơn giản, làm cho người ta có cảm giác trống vắng, không giống căn phòng của hắn và mẫu thân, chứa đầy đồ. Mộ Khanh đi tới, nhẹ nhàng vuốt ve lông hắn, ôn nhu hỏi ‘đói bụng không?”
Chẳng lẽ hắn đem cá giấu ở trong này?
Tròn Vo hưng phấn hẳn, đảo quanh Mộ Khanh. Mộ Khanh suy nghĩ một lát, lấy trên bàn một khối điểm tâm màu trắng đưa cho mắt.
Tròn Vo mở to hai mắt: ngu xuẩn, có con mèo nào lại ăn điểm tâm chứ?
Ngoài cửa bỗng vang lên thanh âm tí tách, Mộ Khanh đứng dậy đi đến bên cửa sổ “ah, trời mưa rồi”, tiếp theo quay đầu nói “đêm nay ngươi đừng ra ngoài, mắc công làm ướt bộ lông xinh đẹp của ngươi”
Được khen, Tròn Vo vểnh cao cái đuôi, điểm mũi chân tao nhã đi vòng vòng trong phòng, hi vọng nghe được nhiều lời khen hơn. Nhưng nam nhân kia lúc này đang bận lục lọi tủ đồ tìm gì đó, sau đó lấy ra một ít quần áo cũ trải dưới đất.
“Mèo nhỏ, đêm nay ngươi ngủ ở đây đi” hắn vỗ vỗ lên quần áo, ngoắc tay với Tròn Vo.
Nhìn mớ quần áo cũ, Tròn Vo nhíu mày, rất nhanh chạy đến phòng ngủ, nhảy lên giường, ngồi lên chăn.
Bảo hắn ngủ sao? hừ, nằm mơ đi.
Mộ Khanh nhìn ra ý hắn, gãi gãi đầu, khó xử nói “tướng ngủ của ta không tốt lắm, thân mình lại nặng, lỡ nửa đêm đè chết ngươi thì sao? ngươi có chút xíu”
Vậy ngươi ngủ dưới đất đi. Tròn Vo đảo mắt liếc hắn một cái, chân đè lên chăn.
Thấy hắn kiên quyết như thế, Mộ Khanh buông tay ‘được rồi” nói xong trèo lên tháp
Tròn Vo mở to mắt nhìn Mộ Khanh, trong mắt không lộ cảm xúc gì. Mộ Khanh thở dài, ôm lấy Tròn Vo đặt lên đùi mình rồi đắp chăn lại. Cảm giác ấm áp truyền đến, trên người Mộ Khanh lại tản ra mùi hương thản nhiên, Tròn Vo ngáp một cái, nhảy xuống, chui người vào chăn.
Mộ Khanh bật cười, tắt đèn rồi cũng chui vào chăn.
Tròn Vo híp mắt nằm sấp, đột nhiên phát hiện thực ra mình cũng không chán ghét nam nhân này lắm. Lát sau, trong phòng đã truyền ra tiếng ngáy nhỏ. Tròn Vo lặng lẽ giật giật thân mình, chui người ra khỏi chăn, nhìn nam nhân đang ngủ say sưa.
Nhị Lang Thần thúc thúc nói, phụ thân hắn là mỹ nam tử, mà nam nhân trước mắt làn da tuy không trắng lắm nhưng ngũ quan cũng không tệ, có vài phần giống mình. Không đúng. Tròn Vo lắc đầu, mình đẹp trai hơn nam nhân này nhiều, rất nhiều tiểu tiên nữ trong học đường đều muốn ngồi cùng chỗ với mình, ngoại trừ Uyển Uyển. Nàng đúng là tiểu quỷ đáng ghét.
Nghĩ nghĩ, Tròn Vo cảm thấy thương tâm. Phụ thân của Uyển Uyển có thể trút giận cho nàng, còn mình…
Hắn chớp chớp mắt rồi lại chui người vào chăn. Trong lúc ngủ mơ, có một đôi tay đặt lên người hắn, nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn mấy cái, cảm giác thật thoải mái cũng rất an tâm. Hắn duỗi người, ưỡn bụng lên trên, một bàn tay to đặt lên bụng hắn, sờ sờ, vuốt vuốt…
Khi Mộ Khanh tỉnh thì Tròn Vo cũng tỉnh. Hắn ngáp to một cái, ngồi trên giường, kiên nhẫn chải vuốt bộ lông xinh đẹp của mình, chờ Mộ Khanh rửa mặt chải đầu xong mới nhảy xuống. Hắn duỗi người, kêu meo meo, chạy theo Mộ Khanh ra sân. Bên ngoài, mấy nha hoàn đang gấp rút khó hiểu
“Cửa phòng chứa củi đóng chặt sao lại không thấy tăm hơi của tiểu công tử đâu?”
“Đúng vậy, tiểu công tử đi đâu chứ? Đã tìm khắp nơi rồi”
Tròn Vo vừa nghe liền biết chắc mẫu thân đã phát hiện ra rồi.
Lúc này A Sơ vừa đi ra, mấy nha hoàn liền quỳ trên đất bẩm báo sự việc với nàng. A Sơ sắc mặt trắng bệch, Mộ Khanh tiến lên, A Sơ đưa mắt thì thấy sau lưng hắn có một con mèo nhỏ đang nhẹ bước tính chạy trốn liền nhẹ nhàng thở ra lại có chút tức giận.
Tròn Vo lui lại một góc, không biết nên trốn hay không.
“Có lẽ Trò Vo đến nhà Ngọc Cẩm, lần trước hắn nói thức ăn nhà bọn họ rất ngon, đứa nhỏ này chắc bị đói, tới đó xin ăn rồi” A Sơ giả bộ đoán.
Mộ Khanh hoàn toàn không biết con mèo nhỏ ngủ cùng mình đêm qua chính là Tròn Vo, ngạc nhiên hỏi “hôm qua ta bảo nha hoàn mang cơm cá đến cho hắn, hắn ăn chưa no sao? đều do ta..”
Tròn Vo run lên, thì ra cơm do nha hoàn mang đến là..
A Sơ liếc nhìn con mèo trong góc, cười nói với Mộ Khanh “ngươi đối với Tròn Vo thậ tốt, không biết hắn có biết tâm ý này của ngươi hay không?”
Mộ Khanh gãi gãi cái ót “Tròn Vo không bị đói là tốt rồi, nhà Ngọc Cẩm ở đâu, để ta đi tìm”
“Nhà Ngọc Cẩm rất xa, để ta nhờ người đến đó hỏi là được” nói xong sai người nhanh chóng xuất môn.
Tròn Vo lui vào một góc nhưng vẫn cảm giác ánh mắt của mẫu thân luôn hướng về phía này liền cụp tai lại. Hai canh giờ sau, nha hoàn chạy về nói Trò Vo đang ở nhà Ngọc Cẩm, sau bữa trưa sẽ về.
Mộ Khanh nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy cáo biệt “mấy ngày thời tiết tốt, thích hợp gieo trồng, ta phải đi cày đất. Nếu đã tìm được Tròn Vo, ta cũng an tâm. Ta đi trước”
Tròn Vo nhón chân, vội chạy theo Mộ Khanh. Ra khỏi cửa, hắn hoàn toàn thả lỏng. Vừa rồi nha hoàn nói hắn sau bữa trưa sẽ về, cho nên lúc này không dám chạy xa mà đi theo Mộ Khanh. Hôm nay trời nắng ấm, hắn hết bắt bướm lại nằm ườn ra sưởi nắng. Đang lúc muốn ngủ thì thân thể bị nhấc bổng lên, Tròn Vo mở mắt thấy Mộ Khanh cười tủm tỉm với hắn, đặt hắn nằm lên một tảng đá “nằm trong cỏ, rất dễ bị cắt trúng”
Lúc này Tròn Vo mới thấy trong tay hắn cầm một cái liềm cắt cỏ, lông toàn thân liền dựng đứng lên, tỉnh ngủ hẳn. Hù chết hắn rồi. Tròn Vo hờn dỗi ngồi trên tảng đá nhìn mấy nam nhân cúi đầu cắt cỏ, mà Mộ Khanh dẫn đầu người đầy mồ hôi.
Hừ! mặc kệ hắn.
Tròn Vo thè lưỡi liếm lông, ánh mắt vẫn hay liếc nhìn nam nhân không ngừng lau mồ hôi kia, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác chua xót khó hiểu.
Hình như hắn rất tận tâm giúp mẫu thân…
Tròn Vo dụi mắt, nhảy xuống khỏi tảng đá, vòng quanh Mộ Khanh hai vòng, ngẩng đầu nhìn mặt hắn thật lâu. Mộ Khanh thấy vậy cười hắc hắc, tuy ngốc nhưng lại rất thành thật. Tròn Vo nâng chân trước lên đặt lên bàn chân to của Mộ Khanh rồi lại ngẩng đầu nhìn hắn. Mộ Khanh vẫn cười, cúi đầu cắt cỏ. Dù Tròn Vo gây trở ngại cho hắn thế nào, hắn cũng chỉ ngây ngốc mỉm cười.
Ngốc, hắn thật là khờ!
Tròn Vo quay đầu chây, xuyên qua cỏ, chạy như điên.
Chiều tối, Mộ Khanh trở về, Tròn Vo đang ở trong đại sảnh thoải mái ăn bánh bao cá thơm lừng. Ánh mắt chạm nhau, Mộ Khanh chỉ cười một cái, bỏ liềm cắt cỏ xuống, đi đi lại lại trong phòng như đang tìm gì đó mà cũng không giống lắm.
“Ngươi còn đứng đó làm gì, ăn cơm” Tròn Vo vừa cắn bánh bao vừa hô lớn
“Hắc hắc, hảo.” Mộ Khanh chà hai tay, ngồi xuống đối diện hắn.
A Sơ bưng một chén canh cá đi ra, thấy Mộ Khanh đã về nên cười tươi với hắn, lại nhìn Tròn Vo, sắc mặt trầm xuống. Tròn Vo ăn xong bánh bao, lau tay, cười nói “tay nghề của mẫu thân tốt hơn trước nhiều, nấu cái gì ăn cũng ngon”
A Sơ trừng mắt với hắn “đừng ba hoa, sau này nếu ngươi còn tự mình chạy ra ngoài, ta sẽ không nấu cho ăn nữa”
Tròn Vo bĩu môi, cúi đầu ăn canh.
Ăn cơm chiều xong, Mộ Khanh thu thập đồ, Tròn Vo nhìn bóng dáng hắn, đi hai bước lại thấy trong túi giống như đang đựng cái gì đó, tới gần nhìn thì thấy hai khối đen tuyền. Tròn Vo kỳ quái hỏi “ngươi đựng cái gì trong sọt vậy?”
Mộ Khanh cười nói ‘đây là đào nê, có thể làm bất kỳ khí cụ gì”
Tròn Vo lấy tay chọt chọt “một khối bùn cứng rắn như vậy thì làm thế nào được”
Mộ Khanh cầm một khối đào nê giơ lên, dùng sức nhéo nhéo “cha ta trước kia đã dạy ta, ta có biết một chút. Muốn tạo thành hình dạng thì trước tiên phải để lên lửa thiêu, bình sứ linh tinh đều làm từ đào nê”
Tròn Vo lại hiểu theo ý khác, hai mắt sáng lên “dọc bùn?”
Mộ Khanh nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Có thể nói như thế.”
Tròn Vo cầm lấy một khối đào nê khác, hưng phấn nói “ta cũng muốn chơi, ngay bây giờ”
Mộ Khanh giật mình, nhìn Tròn Vo lại nhìn A Sơ cũng đang kinh ngạc, cười nói “hôm nay muộn rồi, ngày mai ta sẽ mang về sớm”
Tròn Vo dậm chân, không thuận theo “không chịu, không chịu. Hôm nay không làm đào nê, ta sẽ ngủ không yên”
Mộ Khanh quá biết khóc nháo thần công của hắn, biết mình không phải là đối thủ liền mang đào nê ra. Tròn Vo vui vẻ bám theo sau, để lại một mình A Sơ trong đại sảnh. A Sơ sợ hai người ở chung lại nảy sinh bất hòa, nên sai nha hoàn lén rình gần đó, nếu Tròn Vo khóc nháo thì lập tức quay về bẩm báo.
Nhưng không ngờ hai người làm đào nê lại rất hòa hợp, Mộ Khanh dạy, Tròn Vo học theo rất chăm chỉ. Nhào bùn thật nhuyễn, Tròn Vo muốn tạo thành hình cây kiếm nhưng cố thế nào cũng không xong. Còn Mộ Khanh lại đặt thành quả vào tay hắn “ngươi xem, ta đã nặn ra một con mèo nhỏ”
Tròn Vo nhìn nhìn rồi lắc đầu “không đúng, mèo phải có râu, ngươi không có”
Nghe vậy, Mộ Khanh lấy ra một lưỡi đao, vẽ ba vạch trên mặt mèo “vậy là có rồi đó”
Nghĩ là làm, lập tức biến thành mèo quay lại phòng bếp nhưng chẳng thấy ai. Hắn nhảy lên nóc nhà, theo cửa sổ nảy vào phòng Mộ Khanh, thấy Mộ Khanh vừa tắm rửa xong, đang mặc áo.
Thấy con mèo đột nhiên xuất hiện, Mộ Khanh ngạc nhiên nói “ah, mèo nhỏ, sao ngươi lại tới đây?”
Tròn Vo ngồi chồm hổm nhìn gian phòng của Mộ Khanh. Căn phòng vô cùng đơn giản, làm cho người ta có cảm giác trống vắng, không giống căn phòng của hắn và mẫu thân, chứa đầy đồ. Mộ Khanh đi tới, nhẹ nhàng vuốt ve lông hắn, ôn nhu hỏi ‘đói bụng không?”
Chẳng lẽ hắn đem cá giấu ở trong này?
Tròn Vo hưng phấn hẳn, đảo quanh Mộ Khanh. Mộ Khanh suy nghĩ một lát, lấy trên bàn một khối điểm tâm màu trắng đưa cho mắt.
Tròn Vo mở to hai mắt: ngu xuẩn, có con mèo nào lại ăn điểm tâm chứ?
Ngoài cửa bỗng vang lên thanh âm tí tách, Mộ Khanh đứng dậy đi đến bên cửa sổ “ah, trời mưa rồi”, tiếp theo quay đầu nói “đêm nay ngươi đừng ra ngoài, mắc công làm ướt bộ lông xinh đẹp của ngươi”
Được khen, Tròn Vo vểnh cao cái đuôi, điểm mũi chân tao nhã đi vòng vòng trong phòng, hi vọng nghe được nhiều lời khen hơn. Nhưng nam nhân kia lúc này đang bận lục lọi tủ đồ tìm gì đó, sau đó lấy ra một ít quần áo cũ trải dưới đất.
“Mèo nhỏ, đêm nay ngươi ngủ ở đây đi” hắn vỗ vỗ lên quần áo, ngoắc tay với Tròn Vo.
Nhìn mớ quần áo cũ, Tròn Vo nhíu mày, rất nhanh chạy đến phòng ngủ, nhảy lên giường, ngồi lên chăn.
Bảo hắn ngủ sao? hừ, nằm mơ đi.
Mộ Khanh nhìn ra ý hắn, gãi gãi đầu, khó xử nói “tướng ngủ của ta không tốt lắm, thân mình lại nặng, lỡ nửa đêm đè chết ngươi thì sao? ngươi có chút xíu”
Vậy ngươi ngủ dưới đất đi. Tròn Vo đảo mắt liếc hắn một cái, chân đè lên chăn.
Thấy hắn kiên quyết như thế, Mộ Khanh buông tay ‘được rồi” nói xong trèo lên tháp
Tròn Vo mở to mắt nhìn Mộ Khanh, trong mắt không lộ cảm xúc gì. Mộ Khanh thở dài, ôm lấy Tròn Vo đặt lên đùi mình rồi đắp chăn lại. Cảm giác ấm áp truyền đến, trên người Mộ Khanh lại tản ra mùi hương thản nhiên, Tròn Vo ngáp một cái, nhảy xuống, chui người vào chăn.
Mộ Khanh bật cười, tắt đèn rồi cũng chui vào chăn.
Tròn Vo híp mắt nằm sấp, đột nhiên phát hiện thực ra mình cũng không chán ghét nam nhân này lắm. Lát sau, trong phòng đã truyền ra tiếng ngáy nhỏ. Tròn Vo lặng lẽ giật giật thân mình, chui người ra khỏi chăn, nhìn nam nhân đang ngủ say sưa.
Nhị Lang Thần thúc thúc nói, phụ thân hắn là mỹ nam tử, mà nam nhân trước mắt làn da tuy không trắng lắm nhưng ngũ quan cũng không tệ, có vài phần giống mình. Không đúng. Tròn Vo lắc đầu, mình đẹp trai hơn nam nhân này nhiều, rất nhiều tiểu tiên nữ trong học đường đều muốn ngồi cùng chỗ với mình, ngoại trừ Uyển Uyển. Nàng đúng là tiểu quỷ đáng ghét.
Nghĩ nghĩ, Tròn Vo cảm thấy thương tâm. Phụ thân của Uyển Uyển có thể trút giận cho nàng, còn mình…
Hắn chớp chớp mắt rồi lại chui người vào chăn. Trong lúc ngủ mơ, có một đôi tay đặt lên người hắn, nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn mấy cái, cảm giác thật thoải mái cũng rất an tâm. Hắn duỗi người, ưỡn bụng lên trên, một bàn tay to đặt lên bụng hắn, sờ sờ, vuốt vuốt…
Khi Mộ Khanh tỉnh thì Tròn Vo cũng tỉnh. Hắn ngáp to một cái, ngồi trên giường, kiên nhẫn chải vuốt bộ lông xinh đẹp của mình, chờ Mộ Khanh rửa mặt chải đầu xong mới nhảy xuống. Hắn duỗi người, kêu meo meo, chạy theo Mộ Khanh ra sân. Bên ngoài, mấy nha hoàn đang gấp rút khó hiểu
“Cửa phòng chứa củi đóng chặt sao lại không thấy tăm hơi của tiểu công tử đâu?”
“Đúng vậy, tiểu công tử đi đâu chứ? Đã tìm khắp nơi rồi”
Tròn Vo vừa nghe liền biết chắc mẫu thân đã phát hiện ra rồi.
Lúc này A Sơ vừa đi ra, mấy nha hoàn liền quỳ trên đất bẩm báo sự việc với nàng. A Sơ sắc mặt trắng bệch, Mộ Khanh tiến lên, A Sơ đưa mắt thì thấy sau lưng hắn có một con mèo nhỏ đang nhẹ bước tính chạy trốn liền nhẹ nhàng thở ra lại có chút tức giận.
Tròn Vo lui lại một góc, không biết nên trốn hay không.
“Có lẽ Trò Vo đến nhà Ngọc Cẩm, lần trước hắn nói thức ăn nhà bọn họ rất ngon, đứa nhỏ này chắc bị đói, tới đó xin ăn rồi” A Sơ giả bộ đoán.
Mộ Khanh hoàn toàn không biết con mèo nhỏ ngủ cùng mình đêm qua chính là Tròn Vo, ngạc nhiên hỏi “hôm qua ta bảo nha hoàn mang cơm cá đến cho hắn, hắn ăn chưa no sao? đều do ta..”
Tròn Vo run lên, thì ra cơm do nha hoàn mang đến là..
A Sơ liếc nhìn con mèo trong góc, cười nói với Mộ Khanh “ngươi đối với Tròn Vo thậ tốt, không biết hắn có biết tâm ý này của ngươi hay không?”
Mộ Khanh gãi gãi cái ót “Tròn Vo không bị đói là tốt rồi, nhà Ngọc Cẩm ở đâu, để ta đi tìm”
“Nhà Ngọc Cẩm rất xa, để ta nhờ người đến đó hỏi là được” nói xong sai người nhanh chóng xuất môn.
Tròn Vo lui vào một góc nhưng vẫn cảm giác ánh mắt của mẫu thân luôn hướng về phía này liền cụp tai lại. Hai canh giờ sau, nha hoàn chạy về nói Trò Vo đang ở nhà Ngọc Cẩm, sau bữa trưa sẽ về.
Mộ Khanh nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy cáo biệt “mấy ngày thời tiết tốt, thích hợp gieo trồng, ta phải đi cày đất. Nếu đã tìm được Tròn Vo, ta cũng an tâm. Ta đi trước”
Tròn Vo nhón chân, vội chạy theo Mộ Khanh. Ra khỏi cửa, hắn hoàn toàn thả lỏng. Vừa rồi nha hoàn nói hắn sau bữa trưa sẽ về, cho nên lúc này không dám chạy xa mà đi theo Mộ Khanh. Hôm nay trời nắng ấm, hắn hết bắt bướm lại nằm ườn ra sưởi nắng. Đang lúc muốn ngủ thì thân thể bị nhấc bổng lên, Tròn Vo mở mắt thấy Mộ Khanh cười tủm tỉm với hắn, đặt hắn nằm lên một tảng đá “nằm trong cỏ, rất dễ bị cắt trúng”
Lúc này Tròn Vo mới thấy trong tay hắn cầm một cái liềm cắt cỏ, lông toàn thân liền dựng đứng lên, tỉnh ngủ hẳn. Hù chết hắn rồi. Tròn Vo hờn dỗi ngồi trên tảng đá nhìn mấy nam nhân cúi đầu cắt cỏ, mà Mộ Khanh dẫn đầu người đầy mồ hôi.
Hừ! mặc kệ hắn.
Tròn Vo thè lưỡi liếm lông, ánh mắt vẫn hay liếc nhìn nam nhân không ngừng lau mồ hôi kia, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác chua xót khó hiểu.
Hình như hắn rất tận tâm giúp mẫu thân…
Tròn Vo dụi mắt, nhảy xuống khỏi tảng đá, vòng quanh Mộ Khanh hai vòng, ngẩng đầu nhìn mặt hắn thật lâu. Mộ Khanh thấy vậy cười hắc hắc, tuy ngốc nhưng lại rất thành thật. Tròn Vo nâng chân trước lên đặt lên bàn chân to của Mộ Khanh rồi lại ngẩng đầu nhìn hắn. Mộ Khanh vẫn cười, cúi đầu cắt cỏ. Dù Tròn Vo gây trở ngại cho hắn thế nào, hắn cũng chỉ ngây ngốc mỉm cười.
Ngốc, hắn thật là khờ!
Tròn Vo quay đầu chây, xuyên qua cỏ, chạy như điên.
Chiều tối, Mộ Khanh trở về, Tròn Vo đang ở trong đại sảnh thoải mái ăn bánh bao cá thơm lừng. Ánh mắt chạm nhau, Mộ Khanh chỉ cười một cái, bỏ liềm cắt cỏ xuống, đi đi lại lại trong phòng như đang tìm gì đó mà cũng không giống lắm.
“Ngươi còn đứng đó làm gì, ăn cơm” Tròn Vo vừa cắn bánh bao vừa hô lớn
“Hắc hắc, hảo.” Mộ Khanh chà hai tay, ngồi xuống đối diện hắn.
A Sơ bưng một chén canh cá đi ra, thấy Mộ Khanh đã về nên cười tươi với hắn, lại nhìn Tròn Vo, sắc mặt trầm xuống. Tròn Vo ăn xong bánh bao, lau tay, cười nói “tay nghề của mẫu thân tốt hơn trước nhiều, nấu cái gì ăn cũng ngon”
A Sơ trừng mắt với hắn “đừng ba hoa, sau này nếu ngươi còn tự mình chạy ra ngoài, ta sẽ không nấu cho ăn nữa”
Tròn Vo bĩu môi, cúi đầu ăn canh.
Ăn cơm chiều xong, Mộ Khanh thu thập đồ, Tròn Vo nhìn bóng dáng hắn, đi hai bước lại thấy trong túi giống như đang đựng cái gì đó, tới gần nhìn thì thấy hai khối đen tuyền. Tròn Vo kỳ quái hỏi “ngươi đựng cái gì trong sọt vậy?”
Mộ Khanh cười nói ‘đây là đào nê, có thể làm bất kỳ khí cụ gì”
Tròn Vo lấy tay chọt chọt “một khối bùn cứng rắn như vậy thì làm thế nào được”
Mộ Khanh cầm một khối đào nê giơ lên, dùng sức nhéo nhéo “cha ta trước kia đã dạy ta, ta có biết một chút. Muốn tạo thành hình dạng thì trước tiên phải để lên lửa thiêu, bình sứ linh tinh đều làm từ đào nê”
Tròn Vo lại hiểu theo ý khác, hai mắt sáng lên “dọc bùn?”
Mộ Khanh nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Có thể nói như thế.”
Tròn Vo cầm lấy một khối đào nê khác, hưng phấn nói “ta cũng muốn chơi, ngay bây giờ”
Mộ Khanh giật mình, nhìn Tròn Vo lại nhìn A Sơ cũng đang kinh ngạc, cười nói “hôm nay muộn rồi, ngày mai ta sẽ mang về sớm”
Tròn Vo dậm chân, không thuận theo “không chịu, không chịu. Hôm nay không làm đào nê, ta sẽ ngủ không yên”
Mộ Khanh quá biết khóc nháo thần công của hắn, biết mình không phải là đối thủ liền mang đào nê ra. Tròn Vo vui vẻ bám theo sau, để lại một mình A Sơ trong đại sảnh. A Sơ sợ hai người ở chung lại nảy sinh bất hòa, nên sai nha hoàn lén rình gần đó, nếu Tròn Vo khóc nháo thì lập tức quay về bẩm báo.
Nhưng không ngờ hai người làm đào nê lại rất hòa hợp, Mộ Khanh dạy, Tròn Vo học theo rất chăm chỉ. Nhào bùn thật nhuyễn, Tròn Vo muốn tạo thành hình cây kiếm nhưng cố thế nào cũng không xong. Còn Mộ Khanh lại đặt thành quả vào tay hắn “ngươi xem, ta đã nặn ra một con mèo nhỏ”
Tròn Vo nhìn nhìn rồi lắc đầu “không đúng, mèo phải có râu, ngươi không có”
Nghe vậy, Mộ Khanh lấy ra một lưỡi đao, vẽ ba vạch trên mặt mèo “vậy là có rồi đó”