Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Trận Chiến Bắt Đầu
Biên hoang, thông đạo nối với Bắc Sơn thành là một con đường nhỏ, hai người cởi đôi tuấn mã một trắng một đen đang ra roi phi về phía trước.
Thiếu nữ ngồi trên lưng bạch mã lớn tiếng hân hoan nói: “Côn thúc, lần nầy ta về nhà nhất định là phải để mấy ngày để bồi tiếp lão nhân gia thật tốt mới được.”
Trung niên hán tử trên lưng hắc mã nói: “Ngươi có lòng hiếu thảo như thế thì tốt, bây giờ là lúc thái loạn cả cỏi biên cương, cẩn thận một chút cũng vẫn tốt hơn. Bây giờ có nhiều chuyện gia gia ngươi cần giúp đở, bởi vậy nên ngươi mới đến Thiên Sơn học nghệ …”
“Được, được! Côn thúc đừng có nói thêm nữa, câu nầy người ta đã nghe đến mấy trăm lần rồi!” Cây roi da trong tay thiếu nữ vung lên, con ngựa lập tức mang theo chủ nhân gia tăng cước bộ, để lại hắc mã sau đám bụi mờ.
“Ai! Con nha đầu nầy ….” Trung niên nam tử lắc lắc đầu, cùng lúc vung roi cho ngựa chạy nhanh thêm.
O O O
Nội các hoàng thành ở kinh đô, bề bộn như ong vở tổ, cung nga thái giám hối hả ngược xuôi như đàn kiến trong chảo nóng, trong nội cung không ngừng tìm kiếm …
Trong cung Can Thanh, Sùng Trinh không ngừng đi qua đi lại gần cả canh giờ. Lúc ấy, một tên thái giám gấp rút chạy đến, quì phủ phục trên đất nói: “Chúa thượng …”
Sùng Trinh vội vàng hỏi: “Thế nào rồi? Tìm ra Nguyệt Nhân chưa?”
Thái giám ngẩng đầu bẩm: “Khải bẩm chúa thượng, toàn thể hoàng thành đang ra sức tìm kiếm, vẫn chưa phát hiện ra tung tích của tam công chúa.”
Sùng Trinh nghe nói như vậy lập tức nổi giận nói: “Các ngươi đều là phường ăn hại, hai con mắt để đâu, chẳng có đến một người phát hiện Nguyệt Nhân ra đi, giử lại mấy con mắt đó để làm gì? A …?”
Cả thân hình của tên thái giám run rẩy, gào khóc bi thương nói: “Tam công chúa vỏ công lợi hại, đi về không để lại dấu, chúng tiểu nhân làm sao mà canh cho được! Người muốn đi thì chẳng thể giữ, sao bọn nô tài dám dự vào chuyện của Công Chúa, có lẽ chỉ vì ham vui nên mới rời cung!” Hắn nói một câu thì dập đầu một cái: “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng …”
Lệnh của Sùng Trinh ban ra, thái phó Hằng Sơn lập tức tiến lên quì tâu: “Xin Hoàng Thượng bớt giận, tam Công Chúa vỏ công cao cường, muốn lừa bọn thái giám thị vệ để ra ngoài không phải là việc khó khăn chi, ngài cần gì phải động nộ với bọn chúng chứ.”
Sùng Trinh nhìn xuống tên thái giám vẫn đang còn quì mọp dưới đất, cất giọng lạnh tanh nói: “Bọn vô dụng các ngươi cút hết cho ta.”
Hằng San đưa tay vẫy tên thái giám nói: “Ngươì ra trước đi.”
Tên thái giám mặt mày mừng vui, dường như vừa được hoàng thiên đại xá, hí hửng tháo lui.
Chờ cho thái giám đi ra, Sùng Trinh thở dài nói: “Kẻ làm cha như ta, có lẽ đã quá hà khắc rồi. Nhưng thân là vua một nước, có nhiều chuyện không làm không được.”
Hằng San cười nói: “Khổ tâm của hoàng thượng, tam Công Chúa nhất định biết. Lần nầy ra ngoài là để xem nhiệt náo, xem xong thì tự nhiên sẽ trở về thôi. Vả lại Tam Công Chúa thông minh linh mẫn, vũ công thuộc hàng nhất đẳng cao thủ, chắc là không có gì nguy hiểm đâu.”
Sùng Trinh gật gật đầu, thấy nhẹ nhõm trong lòng: “Hy vọng là vậỵ”
Liền sau đó chẩn chỉnh tinh thần hỏi: “Được rồi, chuyện ấy tiến hành ra sao?”
Hằng San nghiêm mặt nói: “Mọi việc đã chuẩn bị kỷ càng, chỉ cần đúng lúc là có thể hành sự được.”
“Tốt, vậy chuyện nầy giao cho ngươi xử lý!”
“Dạ”
Sau khi Hằng San rời khỏi, Can Thanh cung lại trở vê nét an tĩnh cố hữu của nó. Sùng Trinh lại cảm thấy bất an trong lòng: “Nguyệt Nhân dù sao cũng còn nhỏ tuổi, cho dù vũ công cao cường cũng không tránh khỏi nguy hiểm!” Nghỉ đến đó bèn đưa tay khoát một cử chỉ kỳ quái, lập tức một nhân ảnh trong bóng tối hiện thân bước ra.
Sùng Trinh chầm chậm nói: “Nhượng Long âm thầm bảo vệ tam Công chúa, nếu không cần thiết thì không cần xuất đầu lộ diện, cứ cho ta biết nói đi đâu là được rồi, nó muốn làm gì thì cứ để nó làm.”
“Dạ, Hoàng Thượng!” Nói xong liền biến mất vào trong bóng tối. Giữa đại điện chỉ còn lại một mình Sùng Trinh, mắt lóe lên một tia sáng bén nhọn, dỏi về hướng xa xa.
O O O
Ngoài ải Sa Môn, quân lính hai bên đóng trại đối lập, giữa chiến trường là một khoảnh đất trống rộng lớn, đó chính là nơi Mạc Chinh cho lập lôi đài. Lôi đài thập phần đơn giản, bốn bên dùng đao làm hàng rào phân chia biên giới trong ngoài, kỳ dư là đất trống.
Nhậm Hướng Quân đứng khoanh tay trên tường thành, nhìn xuống dưới mà thấy áp lực trùng trùng, trong lòng nặng nề không kể xiết, cất giọng nói với Trầm Thiên Sách đang đứng phía sau: “Thiên Sách, cho người đi thám thính, có kết quả gì không?”
Trầm Thiên Sách cung kính trả lời: “Bẩm Sa Vương, việc vẫn như trước, ngoài luyện binh ra thì không có gì thay đổi.”
Cả tháng trời nay, Nhậm Hướng Quân chờ đợi mà trong lòng thấp thỏm không yên, cứ theo tình thế trước mắt mà nói, Mạc Chinh lập lôi đài để khiêu chiến, cần gì thời gian cả tháng để làm chứ. Cần biết rằng, đoạt thành chiếm lũy trước nay vẫn cần phải khích động sĩ khí ba quân, nhưng mà địch nhân bình thủ như vậy, làm cho gã sinh nghi hoặc trong lòng.
Trầm Thiên Sách nhìn ra được nỗi ưu tư trong lòng Nhậm Hướng Quân, nhỏ nhẹ nói: “Sa Vương bất tất lo lắng, Lạc Vương cùng với Phong Vương cộng với các cao thủ, nhất định sẽ đánh cho chúng cúp đuôi mà chạy. Vả lại chỉ cần “Phong Sa” bọn chúng hiển uy trên lôi đài, sĩ khí toàn quân tất sẽ đại phấn chấn, cho dù địch nhân có âm mưu quỉ kế gì đi nữa, cũng là bằng thừa thôi.”
Nghe Trầm Thiên Sách phân tích lợi hại, Nhậm Hướng Quân trong lòng thấy nhẹ dần, gật đầu nhè nhẹ nói: “Gọi bọn `Phong Sa` đến đây cho ta.”
…
Cửa thành Sa Môn từ từ mở ra, Trầm Thiên Sách thân vận hoàng kim giáp mang theo vệ sĩ đi ra ….
Mạc Chinh ở xa nhìn đám vũ sĩ, sắc mặt đột nhiên biến thành ngưng trọng, bên cạnh đó hướng Trữ tiên sinh nhìn nói: “căn cứ vào tình báo, đó là đám vũ sĩ cao thủ ‘Phong Sa‘, là ba đại thế lực liên thủ huấn luyện mà thành, bọn chúng mổi một người đều là nhất lưu cao thủ, nếu bọn chúng mà hợp lực quần chiến thì đúng là lợi hại vô bì, chúng ta trên lôi đài sợ là không chiếm được ưu thế.”
Mạc Chinh trả lời: “Chúng ta chỉ cần cầm chân chúng trong một thời gian mà sơ hở phòng bị, hy sinh đến đâu cũng phải thi hành.”
Cùng lúc, một tên thị vệ chạy đến trước mặt thưa: “Chủ Soái, quân sư của địch là Trầm Thiên Sách cầu kiến…”
……
Mạc Chinh bước lên phía trước cười hỏi: “Không biết Trầm quân sư tìm bổn soái có gì dạy bảo?”
Trầm Thiên Sách cung tay trả lời: “Mạc nguyên soái, đây là những người xuất chiến của ta.” Đưa tay chỉ đám vũ sĩ phía sau lưng rồi tiếp tục nói: “Để tiết kiệm thời gian, hai bên cùng phái ba mươi người đồng thời xuất chiến, chúng ta ý đã quyết, không biết ý nguyên soái thể nào?” Nói xong đưa mắt nhìn Mạc Chinh một cách thách thức, dường như có ý nói: “Ta biết ngươi không dám, không dám thì cứ nói.”
Lần nầy Nhậm Hướng Quân tưởng là đã đưa ra được đối sách tối hảo, bọn hắn dự định là trong quân đội cua Mạc Chinh tuyệt đối không có nhiều cao thủ có thể tham chiến như thế, dùng cách quần chiến như thế quả là một chiến thuật lợi hại, đúng là lấy sở trường chế đoản, cầm thắng trong tay.
M ạc Chinh nh íu m ày t ư l ự n ói: “Quân ta đối với việc phái ra ba mươi người lên lôi đài tuyệt không phải là chuyện lớn gì, huống chi cho từng người lên đánh thì cũng không phải là một cách hiệu quả nhất.” Mạc Chinh lại cười lớn nói: “Ha ha … ha ha....các hạ quả nhiên là tài trí xuất chúng, bản soái không thể nhỏ mọn được. Được, vậy đi, lần xuất chiến nầy bản soái quyết định phái …” vừa nói vưà đưa mắt nhìn chung quanh một lượt, nghịch ngợm nhìn chúng nhân một cách bởn cợt, chậm rãi nói: “ta phái “Chiến Cuồng” một người xuất chiến.
“Cái gì?” Mọi người hô to “Hả”. Trong khoảnh khắc cả chiến trường đột nhiên lặng lẽ chỉ còn lại những ánh mắt kinh nghi.
Mạc Chinh thấy vậy trong lòng đắc ý vô cùng, gã cũng không lường được hiệu quả lớn như thế, lấy thế áp đảo người. Đương nhiên là cho một người xuất chiến mà nếu lở bị giết, chỉ sợ là người ta cười cho đến trẹo quai hàm.
Trầm Thiên Sách trừng mắt nhìn Mạc Chinh như muốn bổ hắn làm hai, trong lòng chưởi thầm: “ha ha! Chỉ bằng sức một người đánh với “Phong Sa” vũ sĩ, ta chờ xem ngươi chết thế nào.”
…
Quân đao bao bọc lấy lôi đài trên một khoảng đất rộng lớn, đứng xếp hàng dài cách đài hai mươi trượng. Đội vũ sĩ ‘Phong Sa’ ba mươi người bày ra trận thế trên lôi đài chờ địch đến.
Nhạc Phàm chầm chậm đi theo đội ngũ ba quân, từng bước từng bước xa dần về phía trước, không biết lòng có nặng không mà chân cứ bước đều.
Cuối cùng rồi chiến trận cũng bắt đầu …
Biên hoang, thông đạo nối với Bắc Sơn thành là một con đường nhỏ, hai người cởi đôi tuấn mã một trắng một đen đang ra roi phi về phía trước.
Thiếu nữ ngồi trên lưng bạch mã lớn tiếng hân hoan nói: “Côn thúc, lần nầy ta về nhà nhất định là phải để mấy ngày để bồi tiếp lão nhân gia thật tốt mới được.”
Trung niên hán tử trên lưng hắc mã nói: “Ngươi có lòng hiếu thảo như thế thì tốt, bây giờ là lúc thái loạn cả cỏi biên cương, cẩn thận một chút cũng vẫn tốt hơn. Bây giờ có nhiều chuyện gia gia ngươi cần giúp đở, bởi vậy nên ngươi mới đến Thiên Sơn học nghệ …”
“Được, được! Côn thúc đừng có nói thêm nữa, câu nầy người ta đã nghe đến mấy trăm lần rồi!” Cây roi da trong tay thiếu nữ vung lên, con ngựa lập tức mang theo chủ nhân gia tăng cước bộ, để lại hắc mã sau đám bụi mờ.
“Ai! Con nha đầu nầy ….” Trung niên nam tử lắc lắc đầu, cùng lúc vung roi cho ngựa chạy nhanh thêm.
O O O
Nội các hoàng thành ở kinh đô, bề bộn như ong vở tổ, cung nga thái giám hối hả ngược xuôi như đàn kiến trong chảo nóng, trong nội cung không ngừng tìm kiếm …
Trong cung Can Thanh, Sùng Trinh không ngừng đi qua đi lại gần cả canh giờ. Lúc ấy, một tên thái giám gấp rút chạy đến, quì phủ phục trên đất nói: “Chúa thượng …”
Sùng Trinh vội vàng hỏi: “Thế nào rồi? Tìm ra Nguyệt Nhân chưa?”
Thái giám ngẩng đầu bẩm: “Khải bẩm chúa thượng, toàn thể hoàng thành đang ra sức tìm kiếm, vẫn chưa phát hiện ra tung tích của tam công chúa.”
Sùng Trinh nghe nói như vậy lập tức nổi giận nói: “Các ngươi đều là phường ăn hại, hai con mắt để đâu, chẳng có đến một người phát hiện Nguyệt Nhân ra đi, giử lại mấy con mắt đó để làm gì? A …?”
Cả thân hình của tên thái giám run rẩy, gào khóc bi thương nói: “Tam công chúa vỏ công lợi hại, đi về không để lại dấu, chúng tiểu nhân làm sao mà canh cho được! Người muốn đi thì chẳng thể giữ, sao bọn nô tài dám dự vào chuyện của Công Chúa, có lẽ chỉ vì ham vui nên mới rời cung!” Hắn nói một câu thì dập đầu một cái: “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng …”
Lệnh của Sùng Trinh ban ra, thái phó Hằng Sơn lập tức tiến lên quì tâu: “Xin Hoàng Thượng bớt giận, tam Công Chúa vỏ công cao cường, muốn lừa bọn thái giám thị vệ để ra ngoài không phải là việc khó khăn chi, ngài cần gì phải động nộ với bọn chúng chứ.”
Sùng Trinh nhìn xuống tên thái giám vẫn đang còn quì mọp dưới đất, cất giọng lạnh tanh nói: “Bọn vô dụng các ngươi cút hết cho ta.”
Hằng San đưa tay vẫy tên thái giám nói: “Ngươì ra trước đi.”
Tên thái giám mặt mày mừng vui, dường như vừa được hoàng thiên đại xá, hí hửng tháo lui.
Chờ cho thái giám đi ra, Sùng Trinh thở dài nói: “Kẻ làm cha như ta, có lẽ đã quá hà khắc rồi. Nhưng thân là vua một nước, có nhiều chuyện không làm không được.”
Hằng San cười nói: “Khổ tâm của hoàng thượng, tam Công Chúa nhất định biết. Lần nầy ra ngoài là để xem nhiệt náo, xem xong thì tự nhiên sẽ trở về thôi. Vả lại Tam Công Chúa thông minh linh mẫn, vũ công thuộc hàng nhất đẳng cao thủ, chắc là không có gì nguy hiểm đâu.”
Sùng Trinh gật gật đầu, thấy nhẹ nhõm trong lòng: “Hy vọng là vậỵ”
Liền sau đó chẩn chỉnh tinh thần hỏi: “Được rồi, chuyện ấy tiến hành ra sao?”
Hằng San nghiêm mặt nói: “Mọi việc đã chuẩn bị kỷ càng, chỉ cần đúng lúc là có thể hành sự được.”
“Tốt, vậy chuyện nầy giao cho ngươi xử lý!”
“Dạ”
Sau khi Hằng San rời khỏi, Can Thanh cung lại trở vê nét an tĩnh cố hữu của nó. Sùng Trinh lại cảm thấy bất an trong lòng: “Nguyệt Nhân dù sao cũng còn nhỏ tuổi, cho dù vũ công cao cường cũng không tránh khỏi nguy hiểm!” Nghỉ đến đó bèn đưa tay khoát một cử chỉ kỳ quái, lập tức một nhân ảnh trong bóng tối hiện thân bước ra.
Sùng Trinh chầm chậm nói: “Nhượng Long âm thầm bảo vệ tam Công chúa, nếu không cần thiết thì không cần xuất đầu lộ diện, cứ cho ta biết nói đi đâu là được rồi, nó muốn làm gì thì cứ để nó làm.”
“Dạ, Hoàng Thượng!” Nói xong liền biến mất vào trong bóng tối. Giữa đại điện chỉ còn lại một mình Sùng Trinh, mắt lóe lên một tia sáng bén nhọn, dỏi về hướng xa xa.
O O O
Ngoài ải Sa Môn, quân lính hai bên đóng trại đối lập, giữa chiến trường là một khoảnh đất trống rộng lớn, đó chính là nơi Mạc Chinh cho lập lôi đài. Lôi đài thập phần đơn giản, bốn bên dùng đao làm hàng rào phân chia biên giới trong ngoài, kỳ dư là đất trống.
Nhậm Hướng Quân đứng khoanh tay trên tường thành, nhìn xuống dưới mà thấy áp lực trùng trùng, trong lòng nặng nề không kể xiết, cất giọng nói với Trầm Thiên Sách đang đứng phía sau: “Thiên Sách, cho người đi thám thính, có kết quả gì không?”
Trầm Thiên Sách cung kính trả lời: “Bẩm Sa Vương, việc vẫn như trước, ngoài luyện binh ra thì không có gì thay đổi.”
Cả tháng trời nay, Nhậm Hướng Quân chờ đợi mà trong lòng thấp thỏm không yên, cứ theo tình thế trước mắt mà nói, Mạc Chinh lập lôi đài để khiêu chiến, cần gì thời gian cả tháng để làm chứ. Cần biết rằng, đoạt thành chiếm lũy trước nay vẫn cần phải khích động sĩ khí ba quân, nhưng mà địch nhân bình thủ như vậy, làm cho gã sinh nghi hoặc trong lòng.
Trầm Thiên Sách nhìn ra được nỗi ưu tư trong lòng Nhậm Hướng Quân, nhỏ nhẹ nói: “Sa Vương bất tất lo lắng, Lạc Vương cùng với Phong Vương cộng với các cao thủ, nhất định sẽ đánh cho chúng cúp đuôi mà chạy. Vả lại chỉ cần “Phong Sa” bọn chúng hiển uy trên lôi đài, sĩ khí toàn quân tất sẽ đại phấn chấn, cho dù địch nhân có âm mưu quỉ kế gì đi nữa, cũng là bằng thừa thôi.”
Nghe Trầm Thiên Sách phân tích lợi hại, Nhậm Hướng Quân trong lòng thấy nhẹ dần, gật đầu nhè nhẹ nói: “Gọi bọn `Phong Sa` đến đây cho ta.”
…
Cửa thành Sa Môn từ từ mở ra, Trầm Thiên Sách thân vận hoàng kim giáp mang theo vệ sĩ đi ra ….
Mạc Chinh ở xa nhìn đám vũ sĩ, sắc mặt đột nhiên biến thành ngưng trọng, bên cạnh đó hướng Trữ tiên sinh nhìn nói: “căn cứ vào tình báo, đó là đám vũ sĩ cao thủ ‘Phong Sa‘, là ba đại thế lực liên thủ huấn luyện mà thành, bọn chúng mổi một người đều là nhất lưu cao thủ, nếu bọn chúng mà hợp lực quần chiến thì đúng là lợi hại vô bì, chúng ta trên lôi đài sợ là không chiếm được ưu thế.”
Mạc Chinh trả lời: “Chúng ta chỉ cần cầm chân chúng trong một thời gian mà sơ hở phòng bị, hy sinh đến đâu cũng phải thi hành.”
Cùng lúc, một tên thị vệ chạy đến trước mặt thưa: “Chủ Soái, quân sư của địch là Trầm Thiên Sách cầu kiến…”
……
Mạc Chinh bước lên phía trước cười hỏi: “Không biết Trầm quân sư tìm bổn soái có gì dạy bảo?”
Trầm Thiên Sách cung tay trả lời: “Mạc nguyên soái, đây là những người xuất chiến của ta.” Đưa tay chỉ đám vũ sĩ phía sau lưng rồi tiếp tục nói: “Để tiết kiệm thời gian, hai bên cùng phái ba mươi người đồng thời xuất chiến, chúng ta ý đã quyết, không biết ý nguyên soái thể nào?” Nói xong đưa mắt nhìn Mạc Chinh một cách thách thức, dường như có ý nói: “Ta biết ngươi không dám, không dám thì cứ nói.”
Lần nầy Nhậm Hướng Quân tưởng là đã đưa ra được đối sách tối hảo, bọn hắn dự định là trong quân đội cua Mạc Chinh tuyệt đối không có nhiều cao thủ có thể tham chiến như thế, dùng cách quần chiến như thế quả là một chiến thuật lợi hại, đúng là lấy sở trường chế đoản, cầm thắng trong tay.
M ạc Chinh nh íu m ày t ư l ự n ói: “Quân ta đối với việc phái ra ba mươi người lên lôi đài tuyệt không phải là chuyện lớn gì, huống chi cho từng người lên đánh thì cũng không phải là một cách hiệu quả nhất.” Mạc Chinh lại cười lớn nói: “Ha ha … ha ha....các hạ quả nhiên là tài trí xuất chúng, bản soái không thể nhỏ mọn được. Được, vậy đi, lần xuất chiến nầy bản soái quyết định phái …” vừa nói vưà đưa mắt nhìn chung quanh một lượt, nghịch ngợm nhìn chúng nhân một cách bởn cợt, chậm rãi nói: “ta phái “Chiến Cuồng” một người xuất chiến.
“Cái gì?” Mọi người hô to “Hả”. Trong khoảnh khắc cả chiến trường đột nhiên lặng lẽ chỉ còn lại những ánh mắt kinh nghi.
Mạc Chinh thấy vậy trong lòng đắc ý vô cùng, gã cũng không lường được hiệu quả lớn như thế, lấy thế áp đảo người. Đương nhiên là cho một người xuất chiến mà nếu lở bị giết, chỉ sợ là người ta cười cho đến trẹo quai hàm.
Trầm Thiên Sách trừng mắt nhìn Mạc Chinh như muốn bổ hắn làm hai, trong lòng chưởi thầm: “ha ha! Chỉ bằng sức một người đánh với “Phong Sa” vũ sĩ, ta chờ xem ngươi chết thế nào.”
…
Quân đao bao bọc lấy lôi đài trên một khoảng đất rộng lớn, đứng xếp hàng dài cách đài hai mươi trượng. Đội vũ sĩ ‘Phong Sa’ ba mươi người bày ra trận thế trên lôi đài chờ địch đến.
Nhạc Phàm chầm chậm đi theo đội ngũ ba quân, từng bước từng bước xa dần về phía trước, không biết lòng có nặng không mà chân cứ bước đều.
Cuối cùng rồi chiến trận cũng bắt đầu …