Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Trong đại lao Trữ Huyền thành, sau khi Lý Đàm và Tô Phóng Hào bỏ đi, không khí lại trở nên lạnh lẽo.
Lúc này Lệ Vân đang nghỉ ngơi, Nhạc Phàm yên lặng tu luyện Kim Cương Kinh Chi Long Cực Cửu Biến do Lệ Vân truyền cho. Gần đây hắn cảm thấy Lệ Vân sinh mệnh lực càng ngày càng yếu, thân thể nhanh chóng trở nên yếu ớt. Nghĩ như thế, trong lòng hắn chợt nổi lên nỗi bi thương không nói nên lời.
Nhạc Phàm đã từng thử đem thất tình chi khí của bản thân truyền vào nội thể của Lệ Vân nhưng không thành công. Bất luận có thử nghiệm như thế nào, hắn vẫn vô pháp khiến nguyên khí vận hành li khai khỏi cơ thể mình, tựa như nó có sự ngăn cách với bên ngoài vậy.
Hai ngày nay dưới sự chỉ dẫn của Lệ Vân, Nhạc Phàm đã có thể đạt tới Luyện thể tu thân ở giai đoạn tiểu thừa. Tốc độ tu luyện như thế khiến cho vị lão nhân bách chiến sa trường phải há mồm trợn mắt, cảm thán không thôi, choáng váng nửa ngày mới bình tĩnh lại, trong lòng thầm nghĩ: "Năm đó mình luyện được đến tiểu thừa của Luyện thể tu thân phải mất cả thời gian một năm, lại phải chiến đấu sinh tử hằng ngày mới có thể đạt hiệu quả nhanh như thế. Không thể tưởng là... Ôi! So với hắn mà thấy khó mà chịu nổi". Trong lòng chợt thấy khó thở.
Kỳ thật lão không biết, Nhạc Phàm hôm nay có thể đạt được thành tích này chính là thông qua nỗ lực không ngừng của bản thân mà đạt được. Mấy năm nay tu luyện cực hạn đã sớm khiến hắn có được nền tảng vững chắc, chỉ cần sự hướng dẫn có hệ thống mà thôi. Hơn nữa hắn trước khi tu luyện Kim Cương Kinh Chi Long Cực Cửu Biến, năng lực và cường độ khôi phục thân thể đã vượt xa cảnh giới đại thừa của Đoán cân luyện cốt, cho nên tu luyện Kim Cương Kinh Chi Long Cực Cửu Biến tự nhiên nước chảy vậy.
Chỉ có điều khởi điểm nhập môn quá cao, cho nên việc tu luyện về sau sẽ càng khó khăn, muốn tiến triển tất phải cần cố gắng gấp bội mới được. Mặc dù mỗi lần thăng cấp là rất khó khăn, nhưng sau khi thăng cấp lại có thể thu hoạch rất lớn, nhưng vượt xa như thế thì Lệ Vân chưa ở đỉnh cao nên không thể so sánh được.
Nhạc Phàm tu luyện Luyện thể tu thân sau khi đạt tiểu thừa, có thể cảm giác rõ ràng da dẻ bản thân so với trước đây càng thêm căng cứng, cơ nhục biến đổi càng trở nên cứng chắc, nhưng không ảnh hưởng đến sự linh hoạt của bản thân, ngược lại sức mạnh lại tăng lên rất nhiều. Cảm thấy bản thân đã trở nên mạnh hơn một chút, Nhạc Phàm trong lòng cảm thấy vui mừng, đối với tương lại tựa như có sự tin tưởng hơn.
Lệ Vân tỉnh lại liền đi đến bên cạnh Nhạc Phàm, ngồi xuống hỏi: "Tiểu Phàm, con đã giết người chưa?"
Nhạc Phàm nghe thế liền rùng mình, lắc đầu nói: "Đến giờ thì chưa".
"Thế cho con đi giết một tên phạm vào thập ác bất xá (mười tội không tha), con có dám không?"
"... Con không biết".
Lệ Vân thở dài nói: "Con đúng là vẫn còn tâm hồn trong sáng. Nhớ năm đó ta vẫn còn là kẻ đọc sách, mặc dù cũng học võ luyện thân, nhưng chưa chính thức đánh nhau với ai. Ngay cả động vật cũng chưa từng giết một con nào, đừng nói đến chuyện giết người".
Nhưng khi ta vào quân đội, hai tay dính đầy máu tươi, kẻ chết trong tay ta không cả vạn cũng đến tám ngàn. Nhưng ta từ đó vẫn không áy náy và hối hận, kể cả lần đầu tiên giết người, trong lòng tựa như là hoàn thành một chuyện nhỏ nhoi bình thường ít gặp, hơn nữa trong lòng thấy sướng khoái nói không nên lời.
Không phải ta là kẻ ham giết người, nhưng chính vì những kẻ ta giết tất cả đều có lý do đáng chết. Những tên uy khấu giết người cướp của, bắt nạt Trung Hoa Thần Châu chúng ta, ta há có thể không giết; rồi bọn tham quan ô lại nhiễu loạn triều chính, ức hiếp dân chúng, ta sao có thể không chém. Những loại đó đều là kẻ đáng chết, ta giết chúng có gì không đúng chứ?" Ngữ khí lão trở nên càng gay gắt.
Nhạc Phàm tĩnh lặng hỏi: "Mặc dù bọn họ đáng chết, nhưng họ đối với con không có quan hệ gì. Trong lòng con chỉ có thân nhân và bằng hữu, nếu có người hại đến họ, con sẽ liều chết chiến đấu, cho dù đấu với cả thiên hạ con cũng không sợ".
"Ha ha..." Lệ Vân cười lớn: "Tốt! Tốt lắm! Đích xác là một hảo nam nhân. Nhưng ta hỏi con, có thật là nếu thiên hạ đều là địch, vậy con có thể giết cả thiên hạ không?"
Nhạc Phàm sững người, nghĩ đến mấy năm trước đấu với Phong Vô Thường và hôm trước là Ưng Thất, nhíu mày nói: "Hiện tại không thể".
Lệ Vân chỉnh lại vẻ mặt, nghiêm túc nói: "Nam nhân hành sự phải mạnh mẽ, trời sập cũng đưa vai ra gánh lấy, đối với sai lầm chỉ cần tự hỏi lương tâm, có thể chống chọi với cả phong cuồng. Cho dù con không có thực lực đối đầu cả thiên hạ, nhưng ít nhất cũng phải có dũng khí đối mặt với thiên hạ". Trong lời nói đậm chất sát khí, tựa như lão đang trở về nơi chiến trường vậy.
Nhạc Phàm không khỏi gật đầu.
Ngữ khí lại chuyển đổi, lão nói: "Lúc trước ta đã từng có lý tưởng và ý muốn trả thù, hi vọng có thể tinh trung báo quốc, thành danh thiên hạ. Nhưng khi trở về lại rơi vào một trường thảm cảnh như thế, con nói xem lựa chọn của ta như thế đúng hay sai! Nếu cho ta có thể lựa chọn lần nữa, ta sẽ học làm giống như con, bảo vệ người thân bên cạnh cho tốt, không để cho họ chịu bất cứ thương hại nào.
Tiểu Phàm, con với ta không giống nhau, ta từ nhỏ đã bị thế tục trói buộc, không thể thoát ra nổi. Năm đó công phu của ta muốn đào thoát cũng không gặp khó khăn gì, nhưng ta không chút phản kháng, nghĩ rằng công đạo có ở lòng người. Nhưng cho tới giờ vẫn không thể xóa nổi oan khuất, làm ta hối hận cả một đời. Mà con mặc dù cũng có sức phản kháng, nhưng vì bảo vệ người thân con đã chọn lấy việc nhận tội, như thế mới khiến ta đánh giá cao con".
Trầm mặc một lúc, Lệ Vân lại nói: "Ta nghĩ con cũng nghe về giang hồ rồi".
Nhạc Phàm lắc đầu.
"Giang hồ là một thể hệ độc lập, tự nó trở thành một thể không chịu sự quản chế của triều đình, con biết tại sao không?"
Nhạc Phàm lại lắc đầu.
"Đó là vì giang hồ có thế lực rất to lớn, có thực lực có thể đối kháng lại triều đình, cho nên triều đình không có biện pháp nào ước thúc bọn họ. Ta mặc dù không phải người giang hồ, nhưng ta đối với chuyện giang hồ cũng biết không ít.
Theo ta thấy giang hồ cũng giống như quan trường, đều là dùng luật pháp và tình nghĩa mà trói buộc mọi người. Nhưng ai có thể chân chính thực thi được sự công chính chứ. Trước sức mạnh, luật pháp và đạo lý vĩnh viễn không thể nói được, năm đó nếu sức mạnh của ta đầy đủ để chống nổi thế lực đối kháng, thì tất cả đã không thể trói buộc được ta, thế nên ta đã đầu hàng sau một cuộc nói chuyện..."
Lệ Vân nói không ngừng bên tai Nhạc Phàm. Ánh mắt ẩn hiện tia sáng, hắn nhớ tới lời phụ thân nói: "Với sức mạnh trước mắt, không một âm mưu quỷ kế nào có thể chịu nổi một kích". Cường đại, đó chính là sự truy cầu của hắn.
"Ta hôm nay nói cho con điều này, chính là muốn cho con biết, từ nay về sau con có thể gặp khó khăn và khiêu chiến lớn hơn nữa, nhưng mặc kệ kết quả thế nào cũng không được nói đầu hàng. Chỉ cần con cho là đúng, muốn kiên trì đến cùng, không cần hối tiếc về sau, trong lòng không hối hận không thẹn với thiên địa là được. Mãn thủ thị huyết tâm bất hối, tẩy tẫn nhất thân luân hồi trái...(Tay nhiễm đầy máu lòng không hối hận, Tẩy rửa là xong nợ luân hồi)" Lệ Vân đích thực rất mệt mỏi, nói xong hai mắt liền khép lại.
Kì thật lão nhân lần đầu tiên giết người không phải giản đơn nhẹ nhàng như lão nói. Mặc dù đúng là giết uy khấu, nhưng cũng là một sinh mạng, lão giết hắn xong thì rất hoảng sợ. Dù sao trước kia cũng chỉ là người đọc sách, máu huyết chưa từng thấy qua chứ đừng nói đến chuyện giết người, nếu không phải lão tâm trí kiên định thì có thể đã sớm điên loạn mất rồi. Chỉ là hiện tại lão suy nghĩ lại, lúc ấy đích xác có vẻ rất non nớt. Vì không muốn Nhạc Phàm về sau rơi vào tình huống như mình lúc ấy, cho nên lão mới quyết định đem việc này nói cho Nhạc Phàm. Có thể thấy lão đối Nhạc Phàm là quan tâm yêu thương thật sự.
Thấy lão nhân đã ngủ, Nhạc Phàm liền nhắm mắt yên lặng ngồi bên cạnh, tự tìm hiểu những điều lão nhân nói.
Sau một lúc Nhạc Phàm mở hai mắt. Hắn đã trải qua một biến hóa lớn, khí chất trên người phát sinh biến hóa vi diệu, có vẻ càng thêm ổn định. Giờ phút này, tâm linh hắn đã biến đổi thành thục, đối với tương lại không cảm thấy khó khăn, mà lại phát ra một dáng vẻ rất kiên định.
Lúc này Lệ Vân đang nghỉ ngơi, Nhạc Phàm yên lặng tu luyện Kim Cương Kinh Chi Long Cực Cửu Biến do Lệ Vân truyền cho. Gần đây hắn cảm thấy Lệ Vân sinh mệnh lực càng ngày càng yếu, thân thể nhanh chóng trở nên yếu ớt. Nghĩ như thế, trong lòng hắn chợt nổi lên nỗi bi thương không nói nên lời.
Nhạc Phàm đã từng thử đem thất tình chi khí của bản thân truyền vào nội thể của Lệ Vân nhưng không thành công. Bất luận có thử nghiệm như thế nào, hắn vẫn vô pháp khiến nguyên khí vận hành li khai khỏi cơ thể mình, tựa như nó có sự ngăn cách với bên ngoài vậy.
Hai ngày nay dưới sự chỉ dẫn của Lệ Vân, Nhạc Phàm đã có thể đạt tới Luyện thể tu thân ở giai đoạn tiểu thừa. Tốc độ tu luyện như thế khiến cho vị lão nhân bách chiến sa trường phải há mồm trợn mắt, cảm thán không thôi, choáng váng nửa ngày mới bình tĩnh lại, trong lòng thầm nghĩ: "Năm đó mình luyện được đến tiểu thừa của Luyện thể tu thân phải mất cả thời gian một năm, lại phải chiến đấu sinh tử hằng ngày mới có thể đạt hiệu quả nhanh như thế. Không thể tưởng là... Ôi! So với hắn mà thấy khó mà chịu nổi". Trong lòng chợt thấy khó thở.
Kỳ thật lão không biết, Nhạc Phàm hôm nay có thể đạt được thành tích này chính là thông qua nỗ lực không ngừng của bản thân mà đạt được. Mấy năm nay tu luyện cực hạn đã sớm khiến hắn có được nền tảng vững chắc, chỉ cần sự hướng dẫn có hệ thống mà thôi. Hơn nữa hắn trước khi tu luyện Kim Cương Kinh Chi Long Cực Cửu Biến, năng lực và cường độ khôi phục thân thể đã vượt xa cảnh giới đại thừa của Đoán cân luyện cốt, cho nên tu luyện Kim Cương Kinh Chi Long Cực Cửu Biến tự nhiên nước chảy vậy.
Chỉ có điều khởi điểm nhập môn quá cao, cho nên việc tu luyện về sau sẽ càng khó khăn, muốn tiến triển tất phải cần cố gắng gấp bội mới được. Mặc dù mỗi lần thăng cấp là rất khó khăn, nhưng sau khi thăng cấp lại có thể thu hoạch rất lớn, nhưng vượt xa như thế thì Lệ Vân chưa ở đỉnh cao nên không thể so sánh được.
Nhạc Phàm tu luyện Luyện thể tu thân sau khi đạt tiểu thừa, có thể cảm giác rõ ràng da dẻ bản thân so với trước đây càng thêm căng cứng, cơ nhục biến đổi càng trở nên cứng chắc, nhưng không ảnh hưởng đến sự linh hoạt của bản thân, ngược lại sức mạnh lại tăng lên rất nhiều. Cảm thấy bản thân đã trở nên mạnh hơn một chút, Nhạc Phàm trong lòng cảm thấy vui mừng, đối với tương lại tựa như có sự tin tưởng hơn.
Lệ Vân tỉnh lại liền đi đến bên cạnh Nhạc Phàm, ngồi xuống hỏi: "Tiểu Phàm, con đã giết người chưa?"
Nhạc Phàm nghe thế liền rùng mình, lắc đầu nói: "Đến giờ thì chưa".
"Thế cho con đi giết một tên phạm vào thập ác bất xá (mười tội không tha), con có dám không?"
"... Con không biết".
Lệ Vân thở dài nói: "Con đúng là vẫn còn tâm hồn trong sáng. Nhớ năm đó ta vẫn còn là kẻ đọc sách, mặc dù cũng học võ luyện thân, nhưng chưa chính thức đánh nhau với ai. Ngay cả động vật cũng chưa từng giết một con nào, đừng nói đến chuyện giết người".
Nhưng khi ta vào quân đội, hai tay dính đầy máu tươi, kẻ chết trong tay ta không cả vạn cũng đến tám ngàn. Nhưng ta từ đó vẫn không áy náy và hối hận, kể cả lần đầu tiên giết người, trong lòng tựa như là hoàn thành một chuyện nhỏ nhoi bình thường ít gặp, hơn nữa trong lòng thấy sướng khoái nói không nên lời.
Không phải ta là kẻ ham giết người, nhưng chính vì những kẻ ta giết tất cả đều có lý do đáng chết. Những tên uy khấu giết người cướp của, bắt nạt Trung Hoa Thần Châu chúng ta, ta há có thể không giết; rồi bọn tham quan ô lại nhiễu loạn triều chính, ức hiếp dân chúng, ta sao có thể không chém. Những loại đó đều là kẻ đáng chết, ta giết chúng có gì không đúng chứ?" Ngữ khí lão trở nên càng gay gắt.
Nhạc Phàm tĩnh lặng hỏi: "Mặc dù bọn họ đáng chết, nhưng họ đối với con không có quan hệ gì. Trong lòng con chỉ có thân nhân và bằng hữu, nếu có người hại đến họ, con sẽ liều chết chiến đấu, cho dù đấu với cả thiên hạ con cũng không sợ".
"Ha ha..." Lệ Vân cười lớn: "Tốt! Tốt lắm! Đích xác là một hảo nam nhân. Nhưng ta hỏi con, có thật là nếu thiên hạ đều là địch, vậy con có thể giết cả thiên hạ không?"
Nhạc Phàm sững người, nghĩ đến mấy năm trước đấu với Phong Vô Thường và hôm trước là Ưng Thất, nhíu mày nói: "Hiện tại không thể".
Lệ Vân chỉnh lại vẻ mặt, nghiêm túc nói: "Nam nhân hành sự phải mạnh mẽ, trời sập cũng đưa vai ra gánh lấy, đối với sai lầm chỉ cần tự hỏi lương tâm, có thể chống chọi với cả phong cuồng. Cho dù con không có thực lực đối đầu cả thiên hạ, nhưng ít nhất cũng phải có dũng khí đối mặt với thiên hạ". Trong lời nói đậm chất sát khí, tựa như lão đang trở về nơi chiến trường vậy.
Nhạc Phàm không khỏi gật đầu.
Ngữ khí lại chuyển đổi, lão nói: "Lúc trước ta đã từng có lý tưởng và ý muốn trả thù, hi vọng có thể tinh trung báo quốc, thành danh thiên hạ. Nhưng khi trở về lại rơi vào một trường thảm cảnh như thế, con nói xem lựa chọn của ta như thế đúng hay sai! Nếu cho ta có thể lựa chọn lần nữa, ta sẽ học làm giống như con, bảo vệ người thân bên cạnh cho tốt, không để cho họ chịu bất cứ thương hại nào.
Tiểu Phàm, con với ta không giống nhau, ta từ nhỏ đã bị thế tục trói buộc, không thể thoát ra nổi. Năm đó công phu của ta muốn đào thoát cũng không gặp khó khăn gì, nhưng ta không chút phản kháng, nghĩ rằng công đạo có ở lòng người. Nhưng cho tới giờ vẫn không thể xóa nổi oan khuất, làm ta hối hận cả một đời. Mà con mặc dù cũng có sức phản kháng, nhưng vì bảo vệ người thân con đã chọn lấy việc nhận tội, như thế mới khiến ta đánh giá cao con".
Trầm mặc một lúc, Lệ Vân lại nói: "Ta nghĩ con cũng nghe về giang hồ rồi".
Nhạc Phàm lắc đầu.
"Giang hồ là một thể hệ độc lập, tự nó trở thành một thể không chịu sự quản chế của triều đình, con biết tại sao không?"
Nhạc Phàm lại lắc đầu.
"Đó là vì giang hồ có thế lực rất to lớn, có thực lực có thể đối kháng lại triều đình, cho nên triều đình không có biện pháp nào ước thúc bọn họ. Ta mặc dù không phải người giang hồ, nhưng ta đối với chuyện giang hồ cũng biết không ít.
Theo ta thấy giang hồ cũng giống như quan trường, đều là dùng luật pháp và tình nghĩa mà trói buộc mọi người. Nhưng ai có thể chân chính thực thi được sự công chính chứ. Trước sức mạnh, luật pháp và đạo lý vĩnh viễn không thể nói được, năm đó nếu sức mạnh của ta đầy đủ để chống nổi thế lực đối kháng, thì tất cả đã không thể trói buộc được ta, thế nên ta đã đầu hàng sau một cuộc nói chuyện..."
Lệ Vân nói không ngừng bên tai Nhạc Phàm. Ánh mắt ẩn hiện tia sáng, hắn nhớ tới lời phụ thân nói: "Với sức mạnh trước mắt, không một âm mưu quỷ kế nào có thể chịu nổi một kích". Cường đại, đó chính là sự truy cầu của hắn.
"Ta hôm nay nói cho con điều này, chính là muốn cho con biết, từ nay về sau con có thể gặp khó khăn và khiêu chiến lớn hơn nữa, nhưng mặc kệ kết quả thế nào cũng không được nói đầu hàng. Chỉ cần con cho là đúng, muốn kiên trì đến cùng, không cần hối tiếc về sau, trong lòng không hối hận không thẹn với thiên địa là được. Mãn thủ thị huyết tâm bất hối, tẩy tẫn nhất thân luân hồi trái...(Tay nhiễm đầy máu lòng không hối hận, Tẩy rửa là xong nợ luân hồi)" Lệ Vân đích thực rất mệt mỏi, nói xong hai mắt liền khép lại.
Kì thật lão nhân lần đầu tiên giết người không phải giản đơn nhẹ nhàng như lão nói. Mặc dù đúng là giết uy khấu, nhưng cũng là một sinh mạng, lão giết hắn xong thì rất hoảng sợ. Dù sao trước kia cũng chỉ là người đọc sách, máu huyết chưa từng thấy qua chứ đừng nói đến chuyện giết người, nếu không phải lão tâm trí kiên định thì có thể đã sớm điên loạn mất rồi. Chỉ là hiện tại lão suy nghĩ lại, lúc ấy đích xác có vẻ rất non nớt. Vì không muốn Nhạc Phàm về sau rơi vào tình huống như mình lúc ấy, cho nên lão mới quyết định đem việc này nói cho Nhạc Phàm. Có thể thấy lão đối Nhạc Phàm là quan tâm yêu thương thật sự.
Thấy lão nhân đã ngủ, Nhạc Phàm liền nhắm mắt yên lặng ngồi bên cạnh, tự tìm hiểu những điều lão nhân nói.
Sau một lúc Nhạc Phàm mở hai mắt. Hắn đã trải qua một biến hóa lớn, khí chất trên người phát sinh biến hóa vi diệu, có vẻ càng thêm ổn định. Giờ phút này, tâm linh hắn đã biến đổi thành thục, đối với tương lại không cảm thấy khó khăn, mà lại phát ra một dáng vẻ rất kiên định.