Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Thấy Nhạc Phàm ý thức được như vậy, Vạn tiên sinh thập phần vui mừng, tiếp đó nói: "Hiện tại vấn đề lớn nhất chính là chúng ta đều không rõ cách sử dụng sinh mệnh nguyên khí, mà con căn bản cũng vô pháp khống chế đạo nguyên khí trong cơ thể. Nhưng hiện giờ con vẫn có thể dựa theo phương pháp thổ nạp trước đây của 'Dưỡng tâm kinh' mà tiếp tục luyện tập.
Căn cứ vào ghi chép của 'Y kinh' cũng như theo ta suy đoán, nếu sinh mệnh lực thập phần cường đại, trong những tình huống và điều kiện đặc biệt có thể làm nảy sinh biến chất lạ lùng, cũng chính là sinh mệnh nguyên khí hiện tại trong nội thể của con, cho nên ta dám khẳng định các chức năng của cơ thể con đều biến đổi mạnh mẽ, khả năng khôi phục ít nhất cũng nhanh hơn trước kia bội phần.
Vạn tiên sinh đột nhiên giơ tiểu đao ra cắt một đường trên tay phải Nhạc Phàm.
Bản năng Nhạc Phàm muốn tránh né, nhưng lập tức nghĩ rằng Vạn tiên sinh tuyệt không có khả năng hại mình, vì thế đưa tay ra ngoài.
Thanh tiểu đao này rất sắc, cánh tay tuyệt không có một điểm cảm giác bị rạch một đường dài, nhưng với phản ứng sau đó, Nhạc Phàm nhanh chóng phát giác vết thương trên tay phải có cảm giác đau buốt bỏng rát cực kỳ khó chịu.
Lúc này phát sinh một chuyện kỳ quái, máu tươi mới hiện ra trên vết thương, nhưng chưa kịp chảy ra ngoài, lập tức miệng vết thương nhanh chóng đóng lại chỉ để lại duy nhất một vết sẹo hồng hồng chứng tỏ hắn đích xác vừa bị thương.
"Vạn gia gia, đây có phải như người nói là khả năng tự khôi phục?" Nhạc Phàm ngơ ngác nói, trong lòng lại tự nhủ: "Cái này đúng là dị thường mà."
"Ha ha! Sinh mệnh nguyên khí đương nhiên kỳ diệu vô cùng, đâu chỉ có duy nhất công hiệu này, chỉ là cho đến giờ không có mấy người phát hiện ra, cũng không có ai giải thích được, cho nên con phải từ từ mà tìm hiểu." Rồi Vạn tiên sinh nghiêm túc nói tiếp: "Tình huống của con thập phần đặc thù, cho nên ngoại trừ cha con, ngàn vạn không nên tiết lộ cho bất cứ kẻ nào khác. Sau này con sẽ đi trên một con đường mà chưa có ai đã từng đi, có điều con đường này rất gian khổ, sống chết thế nào không ai biết trước, chỉ là không biết con có dũng khí đi tiếp hay không mà thôi!''
Nhạc Phàm kính cẩn nói: " Phụ thân đã dạy con: 'Thân thị nam nhi mạc khiếu khổ, bất oán thiên mệnh đương tự cường' (Nghĩa là: Đã là đàn ông không nên kêu khó, không nên đổ tại số mệnh mà phải biết tự cường). Cho nên không cần biết con đường phía trước cực khổ thế nào, con nhất định sẽ tiếp tục đi."
"Ha ha ~~~ Hay... Hay cho câu: "Thân thị nam nhi mạc khiếu khổ, bất oán thiên mệnh đương tự cường". Vạn tiên sinh vừa cười vừa nói một hơi
"Tiểu Phàm, dù con đường phía trước không biết thế nào nhưng ta tin tưởng con nhất định sẽ thành công". Ông ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Căn cứ vào nghiên cứu y thuật nhiều năm của ta cùng với một chút hiểu biết về dị thuật, ta đã nghĩ ra một phương pháp giúp con có thể khống chế nguyên khí trong nội thể, con có thể thử xem sao."
"Ồ! Xin Vạn gia gia chỉ điểm". Nhạc phàm cúi người nói.
Nhẹ nhàng đỡ Nhạc Phàm lên, Vạn tiên sinh nói: "Tiểu Phàm, không cần như vậy, đây chỉ là một ý tưởng, cũng không nhất định là đã hiệu quả."
Nhạc phàm cười yếu ớt nói: "Con cảm tạ chính là tâm ý của Vạn gia gia".
"Ha ha, tốt lắm, chúng ta cũng không cần khách sáo làm gì." Vạn tiên sinh phẩy tay đoạn tiếp tục nói: "Bình thường người trong giang hồ tu luyện võ công chính là phương pháp 'Luyện Khí Tu Thân' nhưng phương pháp mà ta muốn nói ở đây chính là 'Luyện Thần Tu Mệnh'. Kì thật tinh thần lực của con đã cực kỳ cường đại, có thể lưu giữ được nguyên khí không cho thoát ra ngoài, hơn nữa tinh thần lực còn khống chế nó không ngừng lưu chuyển trong người, liên tục tăng cường các cơ năng trong người con.
Phương pháp này nghe thì đơn giản, nhưng lúc ban đầu lại rất khó khăn, tinh thần lực của con tuy cường đại, nhưng con lại không thể khống chế hoàn toàn, hơn nữa ngươi cũng không có khả năng lúc nào cũng bảo trì tâm tình không bị kích động, cho nên con phải từ từ mà luyện tập khống chế tinh thần lực".
"Vậy phải làm sao để luyện tập khống chế tinh thần lực đây?" Nhạc phàm hỏi.
Vạn tiên sinh lại cười nói: "Kì thật đây là phương pháp con vẫn thường xuyên luyện tập, nếu không tinh thần lực của con sao lại cường đại được như thế chứ."
Trầm tư một hồi Nhạc Phàm mới hỏi: "Vạn gia gia không phải muốn nói đến 'Dưỡng tâm kinh' chứ?"
"Không sai, đúng là 'Dưỡng tâm kinh'. Mặc dù là xuất phát từ đoạn văn tự đề cập phương pháp dưỡng thân trong 'Y kinh', nhưng đằng sau nó cũng có nói đến phương pháp 'thanh tâm ngưng thần', mà đây lại đúng là phương pháp rèn luyện khống chế tinh thần lực, chỉ là con và ta đều cho rằng đoạn khẩu quyết này chỉ có tác dụng tĩnh tâm mà thôi. Cho nên 'Dưỡng tâm kinh' chẳng những có thể luyện mệnh, mà còn có thể luyện thần, do đó ta mới nói đây là phương pháp để tu luyện 'Luyện Thần Tu Mệnh' ''
Nhạc phàm hỏi: "Vạn gia gia, có phải con cứ tiếp tục tu luyện 'Dưỡng tâm kinh' cũng có thể thành công?"
Vạn tiên sinh lắc đầu nói: "Không thể nói như vậy được. 'Dưỡng tâm kinh' chỉ cung cấp cho con phương pháp, con muốn thành công phải không ngừng tìm hiểu và rèn luyện, đây gọi là 'sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành kháo cá nhân' (sư phụ chỉ nhận vào sư môn, còn tu luyện thế nào là tùy thuộc vào bản thân), cho nên con phải tìm cho mình một bộ công pháp thích hợp mới được''
Nhạc phàm gật đầu đáp: ''Con đã hiểu".
Vạn tiên sinh nói: "Sau này con có điểm gì nghi vấn cứ đến gian nhà cỏ tìm ta. Giờ thì nên trở về thôi."
Nhạc phàm nói: "Vạn gia gia, con phải về đợi phụ thân, con không về nhà cỏ đâu".
Vạn tiên sinh nói: "Tốt, đã vậy con về trước đi, hai ngày nữa đến gặp ta, ta sẽ xem mạch cho con".'
Nhạc phàm gật đầu rồi quay người bước đi.
"Thân thị nam nhi mạc khiếu khổ, đương dĩ thiên mệnh tự không thôi".
(Tạm dịch:
Thân nam nhi tuyệt không kể khổ
Không oán thiên mệnh, nên tự cường".)
Căn cứ vào ghi chép của 'Y kinh' cũng như theo ta suy đoán, nếu sinh mệnh lực thập phần cường đại, trong những tình huống và điều kiện đặc biệt có thể làm nảy sinh biến chất lạ lùng, cũng chính là sinh mệnh nguyên khí hiện tại trong nội thể của con, cho nên ta dám khẳng định các chức năng của cơ thể con đều biến đổi mạnh mẽ, khả năng khôi phục ít nhất cũng nhanh hơn trước kia bội phần.
Vạn tiên sinh đột nhiên giơ tiểu đao ra cắt một đường trên tay phải Nhạc Phàm.
Bản năng Nhạc Phàm muốn tránh né, nhưng lập tức nghĩ rằng Vạn tiên sinh tuyệt không có khả năng hại mình, vì thế đưa tay ra ngoài.
Thanh tiểu đao này rất sắc, cánh tay tuyệt không có một điểm cảm giác bị rạch một đường dài, nhưng với phản ứng sau đó, Nhạc Phàm nhanh chóng phát giác vết thương trên tay phải có cảm giác đau buốt bỏng rát cực kỳ khó chịu.
Lúc này phát sinh một chuyện kỳ quái, máu tươi mới hiện ra trên vết thương, nhưng chưa kịp chảy ra ngoài, lập tức miệng vết thương nhanh chóng đóng lại chỉ để lại duy nhất một vết sẹo hồng hồng chứng tỏ hắn đích xác vừa bị thương.
"Vạn gia gia, đây có phải như người nói là khả năng tự khôi phục?" Nhạc Phàm ngơ ngác nói, trong lòng lại tự nhủ: "Cái này đúng là dị thường mà."
"Ha ha! Sinh mệnh nguyên khí đương nhiên kỳ diệu vô cùng, đâu chỉ có duy nhất công hiệu này, chỉ là cho đến giờ không có mấy người phát hiện ra, cũng không có ai giải thích được, cho nên con phải từ từ mà tìm hiểu." Rồi Vạn tiên sinh nghiêm túc nói tiếp: "Tình huống của con thập phần đặc thù, cho nên ngoại trừ cha con, ngàn vạn không nên tiết lộ cho bất cứ kẻ nào khác. Sau này con sẽ đi trên một con đường mà chưa có ai đã từng đi, có điều con đường này rất gian khổ, sống chết thế nào không ai biết trước, chỉ là không biết con có dũng khí đi tiếp hay không mà thôi!''
Nhạc Phàm kính cẩn nói: " Phụ thân đã dạy con: 'Thân thị nam nhi mạc khiếu khổ, bất oán thiên mệnh đương tự cường' (Nghĩa là: Đã là đàn ông không nên kêu khó, không nên đổ tại số mệnh mà phải biết tự cường). Cho nên không cần biết con đường phía trước cực khổ thế nào, con nhất định sẽ tiếp tục đi."
"Ha ha ~~~ Hay... Hay cho câu: "Thân thị nam nhi mạc khiếu khổ, bất oán thiên mệnh đương tự cường". Vạn tiên sinh vừa cười vừa nói một hơi
"Tiểu Phàm, dù con đường phía trước không biết thế nào nhưng ta tin tưởng con nhất định sẽ thành công". Ông ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Căn cứ vào nghiên cứu y thuật nhiều năm của ta cùng với một chút hiểu biết về dị thuật, ta đã nghĩ ra một phương pháp giúp con có thể khống chế nguyên khí trong nội thể, con có thể thử xem sao."
"Ồ! Xin Vạn gia gia chỉ điểm". Nhạc phàm cúi người nói.
Nhẹ nhàng đỡ Nhạc Phàm lên, Vạn tiên sinh nói: "Tiểu Phàm, không cần như vậy, đây chỉ là một ý tưởng, cũng không nhất định là đã hiệu quả."
Nhạc phàm cười yếu ớt nói: "Con cảm tạ chính là tâm ý của Vạn gia gia".
"Ha ha, tốt lắm, chúng ta cũng không cần khách sáo làm gì." Vạn tiên sinh phẩy tay đoạn tiếp tục nói: "Bình thường người trong giang hồ tu luyện võ công chính là phương pháp 'Luyện Khí Tu Thân' nhưng phương pháp mà ta muốn nói ở đây chính là 'Luyện Thần Tu Mệnh'. Kì thật tinh thần lực của con đã cực kỳ cường đại, có thể lưu giữ được nguyên khí không cho thoát ra ngoài, hơn nữa tinh thần lực còn khống chế nó không ngừng lưu chuyển trong người, liên tục tăng cường các cơ năng trong người con.
Phương pháp này nghe thì đơn giản, nhưng lúc ban đầu lại rất khó khăn, tinh thần lực của con tuy cường đại, nhưng con lại không thể khống chế hoàn toàn, hơn nữa ngươi cũng không có khả năng lúc nào cũng bảo trì tâm tình không bị kích động, cho nên con phải từ từ mà luyện tập khống chế tinh thần lực".
"Vậy phải làm sao để luyện tập khống chế tinh thần lực đây?" Nhạc phàm hỏi.
Vạn tiên sinh lại cười nói: "Kì thật đây là phương pháp con vẫn thường xuyên luyện tập, nếu không tinh thần lực của con sao lại cường đại được như thế chứ."
Trầm tư một hồi Nhạc Phàm mới hỏi: "Vạn gia gia không phải muốn nói đến 'Dưỡng tâm kinh' chứ?"
"Không sai, đúng là 'Dưỡng tâm kinh'. Mặc dù là xuất phát từ đoạn văn tự đề cập phương pháp dưỡng thân trong 'Y kinh', nhưng đằng sau nó cũng có nói đến phương pháp 'thanh tâm ngưng thần', mà đây lại đúng là phương pháp rèn luyện khống chế tinh thần lực, chỉ là con và ta đều cho rằng đoạn khẩu quyết này chỉ có tác dụng tĩnh tâm mà thôi. Cho nên 'Dưỡng tâm kinh' chẳng những có thể luyện mệnh, mà còn có thể luyện thần, do đó ta mới nói đây là phương pháp để tu luyện 'Luyện Thần Tu Mệnh' ''
Nhạc phàm hỏi: "Vạn gia gia, có phải con cứ tiếp tục tu luyện 'Dưỡng tâm kinh' cũng có thể thành công?"
Vạn tiên sinh lắc đầu nói: "Không thể nói như vậy được. 'Dưỡng tâm kinh' chỉ cung cấp cho con phương pháp, con muốn thành công phải không ngừng tìm hiểu và rèn luyện, đây gọi là 'sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành kháo cá nhân' (sư phụ chỉ nhận vào sư môn, còn tu luyện thế nào là tùy thuộc vào bản thân), cho nên con phải tìm cho mình một bộ công pháp thích hợp mới được''
Nhạc phàm gật đầu đáp: ''Con đã hiểu".
Vạn tiên sinh nói: "Sau này con có điểm gì nghi vấn cứ đến gian nhà cỏ tìm ta. Giờ thì nên trở về thôi."
Nhạc phàm nói: "Vạn gia gia, con phải về đợi phụ thân, con không về nhà cỏ đâu".
Vạn tiên sinh nói: "Tốt, đã vậy con về trước đi, hai ngày nữa đến gặp ta, ta sẽ xem mạch cho con".'
Nhạc phàm gật đầu rồi quay người bước đi.
"Thân thị nam nhi mạc khiếu khổ, đương dĩ thiên mệnh tự không thôi".
(Tạm dịch:
Thân nam nhi tuyệt không kể khổ
Không oán thiên mệnh, nên tự cường".)