-
Chương 1+2
Chương 1: Thượng thần nhặt được con hổ nhỏ

Trên Cửu Trùng Thiên, có vài vị tiên nữ đứng bên hoa viên lượn lờ tiên khí của Vương Mẫu nương nương, nhìn từ xa phong cảnh này tựa như một bức họa đặc biệt khiến cho người ta cảm thấy thoải mái vui sướng. Nhưng mà, chỉ cần tiến vào trong phạm vi ba trượng sẽ cảm thấy không khí khác hẳn. Góc vườn có một cây đào trăm triệu năm, nghe nói là vào thời Thiên Hậu, thân cây cao to mười vị tiên cũng không ôm hết, đó là một góc u ám, giống như một nơi thích hợp nhất để để trộm nghe mấy chuyện giết tiên phóng hỏa.
Lúc này, trong tán lá tầng tầng lớp lớp không nhìn thấy ngọn cây kia có một nam tử áo trắng hơn tuyết thu liễm hơi thở, ngồi ngay ngắn trên một nhánh cây tựa như ngồi ngồi trên đất bằng. Bóng lá loang lổ chiếu trên người hắn cũng không che giấu hết tiên quang khí lành tỏa ra từ người hắn, mặc dù thấy nhìn rõ gương mặt, nhưng phong thái này cũng đã làm cho người ta khi gặp qua rồi thì không quên được. Lúc này, lời nói của mấy vị tiên tử kia bay vào tai hắn không sót chữ nào, hắn nhíu đôi mày kiếm dài ẩn vào trong tóc mai, tu dưỡng cực cao khiến cho hắn muốn phong bế thính giác để ngăn cản những lời nói ấy bay vào tai. Nhưng mà. . . . . .
Tiên nữ A (nhìn bốn phía ): có ai nghe chưa, Lạc thủy thượng thần lạnh như băng nhất trong lục giới chúng ta a, trong yến tiệc Dao Trì cư nhiên dẫn theo một vị tiên đến
Tiên nữ B ( kinh ngạc ): a, người đó có là dạng người gì mà được Lạc thủy thượng thần cưng chiều dẫn đến
Tiên nữ C: . . . Hình như không phải là tiên, là một con thần thú. . . Lúc ấy ta đang mang quả bàn đào dâng lên, từ xa xa thấy trong lòng của thượng thần có một cụm lông xù màu tím
Tiên nữ B: Vậy như thế nào nói là tiên. . .
Tiên nữ A: ngươi thật ngốc, hình người của thần thú này nhất định là một vị mỹ nhân khuynh đảo lục giới.
Tiên nữ C: phỏng đoán này cũng không phải không có khả năng, nghe nói thượng thần vô cùng bảo vệ thần thú này, vẫn luôn nâng trên tay không hề buông xuống?
Tiên nữ B (ôm trái tim): a, nếu có thể nhìn thấy một phần tình yêu oanh oanh liệt liệt giữa Lạc Thủy thượng thần và vị nữ tiên vậy cũng không uổng ta sống mấy ngàn năm.
Tiên nữ A: . . . . . . Tuy là nói như vậy, nhưng vị thượng thần kia có địa vị cao quý, tu vi chí tôn trong lục giới, đừng nói một con thần thú, cho dù đó là con gái được cưng chiều nhất của Ngọc Hoàng bệ hạ cũng chưa chắc xứng với ngài ấy.
Các vị tiên nữ đều vì Lạc Thủy thượng thần địa vị tôn quý pháp lực khôn cùng kia thổn thức trong chốc lát, lại tỉ mỉ nói đến phong thái của Lạc Thủy thượng thần, cảm thấy mỹ mãn cất bước rời đi.
Lạc Thủy thượng thần đang ngồi trên cây vẫn giữ nét mặt ngàn năm không hề gợn sóng như trước, theo bản năng nhìn thoáng qua con hổ nhỏ lông xù màu tím trên tay đang gặm cắn một quả đào, khuynh đảo lục giới? Mỹ nhân? Lời này cho dù nói ra thì cũng không dùng để nói một Tiểu Tử Hổ còn chưa cai sữa. . . Tiểu Tử Hổ giống cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của hắn, cố hết sức từ quả đào ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt uất ức long lanh hai giọt lệ.
Trên gương mặt lạnh nhạt của Tức Mặc Ly lướt qua một tia bất đắc dĩ.
Lúc trước vì hắn được Bồng Lai đảo chủ mời đến Bồng Lai một chuyến, không ngờ khi trở về thì cảm thấy xung quanh Bồng Lai tiên sơn tràn ngập mùi máu tươi nên hắn đằng vân xuống dưới xem xét một phen. Kết quả phát hiện Tiểu Tử Hổ này nằm ở bên dưới hổ mẹ mà nó cũng đang hấp hối. Tử hổ chính là vua của Hổ tộc, không biết bị cừu tộc nào đuổi giết đến tận đây, xem tình hình này thì đúng là họa diệt tộc rồi.
Vốn Thần tộc và Linh Thú bộ tộc không có mối quan hệ gì với nhau, thế nhưng, Tức Mặc Ly quả thật không phải là một vị thần thấy chết mà không cứu, hơn nữa, nhìn thấy Tiểu Tử Hổ hấp hối kia mở đôi mắt màu hồ phách sáng ngời, ngân ngấn giọt lệ. Tiểu Tử Hổ này có hình dáng nhỏ như thế, cùng lắm chỉ to bằng lòng bàn tay, chỉ sợ còn chưa tu thành tiên thân. Tuy rằng Tức Mặc Ly làm một vị thượng thần sống không biết mấy vạn năm không hỏi chuyện thế sự, không tình, không dục, nhưng cũng không nhẫn tâm khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương như vậy của Tiểu Tử Hổ. Tay Tức Mặc Ly hơi nâng lên, thân hình nho nhỏ của Tiểu Tử Hổ liền bay vào trong lòng bàn tay của hắn.
Vì thế, Tức Mặc Ly bắt đầu kiếp sống bất đắc dĩ cưng chiều nuôi dưỡng một sinh mệnh khác.
Vốn định sau khi Tiểu Tử Hổ này tu thành tiên thân sẽ giao cho Thái Thượng Lão Quân làm đồ đệ, thế nhưng khi Thái Thượng Lão Quân đầu đầy mồ hôi chạy tới xem Tiểu Tử Hổ thì cằm của ông ta cũng rốt xuống.
Mấy cọng râu bạc của Thái Thượng Lão Quân khẩn trương nhếch nhếch lên, cẩn thận nói: “Thượng thần a, con Tiểu Tử Hổ này muốn tu thành hình người chỉ sợ phải mất mấy trăm năm thời gian. . .”
Chân mày đẹp như tranh thủy mặc của Tức Mặc Ly khẽ nhướng lên, trầm ngâm trong một lát, cúi đầu nhìn Tiểu Tử Hổ đang dùng bốn cái chân ôm chặt bàn tay mình, đôi mắt tựa ngọc lưu ly chuyển hướng nhìn Thái Thượng Lão Quân, lòng Thái Thượng Lão Quân chợt lạnh ngắt, liền nghe thấy giọng nói tựa suối trong chảy qua đá ngọc bay vào trong lổ tai mình: Vậy, con hổ này giao cho Thái Thượng Lão Quân nuôi nấng tới khi có thể hóa thành tiên thân thì ông hãy thu nhận thành đồ nhi để dạy bảo có được không?
Trái tim của Thái Thượng Lão Quân rất bất ổn, thầm nghĩ trong lục giới, tam hoang lục hải cảnh, có ai dám đối nghịch với ý muốn của vị thượng thần này. Quả thật mình cũng không phải là đám tiên tử hoa si kia, thượng thần chỉ liếc nhìn một cái không hiểu sao cũng có cảm giác như cưỡi mây đạp gió.
Thái Thượng Lão Quân cảm thấy đau khổ vô số lần cho chính mình vì sắp phải nuôi thú cưng, trên mặt vẫn cười tủm tỉm nói: Đương nhiên là được rồi, nhờ thượng thần nâng đỡ, ban thưởng linh thú cho tiểu tiên nuôi nấng, tiểu tiên sẽ cố gắng làm hết sức không phụ ủy thác của thượng thần.
Tức Mặc Ly gật gật đầu, bước đến trước mặt Thái Thượng Lão Quân, Thái Thượng Lão Quân kinh sợ run rẩy đưa tay chuẩn bị tiếp nhận Tiểu Tử Hổ kia.
Tiểu Tử Hổ cũng không chịu, ngẩng đầu, nhe hàm răng lấp lánh ánh sáng về phía Thái Thượng Lão Quân, mấy cái răng ấy chói sáng đến độ khiến cho Thái Thượng Lão Quân phải hoa mắt, lập tức Thái Thượng Lão Quân cảm thấy ngón cái đau xót, liền nhìn thấy mấy cái dấu răng nhỏ chỉnh tề của Tiểu Tử Hổ kia lưu lại trên tay mình.
Thái Thượng Lão Quân giương mắt chuẩn bị dùng ánh mắt trừng trị Tiểu Tử Hổ không biết trời cao đất rộng kia, đã thấy Tiểu Tử Hổ vừa mới tác oai tác quái đó đã nâng cái đầu nhỏ lên nhìn Lạc Thủy thượng thần, trong mắt ngấn ngấn giọt lệ, bởi vì chưa thể nói chuyện được nên chỉ nghe tiếng khóc uh uh, âm thanh này rất thê thảm đến độ nỗi u uất của Thái Thượng Lão Quân cũng chảy ngược.
Tức Mặc Ly bất đắc dĩ nhìnTiểu Tử Hổ đang ôm chặt lấy bàn tay mình, trong lòng biết Tiểu Tử Hổ này không bằng lòng nên bảoThái Thượng Lão Quân trở về. Thái Thượng Lão Quân nhẹ nhàng thở ra, lê bước chậm chạp rời khỏi vị trí ngồi ở cái nơi mà hiếm có vị tiên nào được bước chân vào, lúc miệng chuẩn bị nói lời cáo từ thì chỉ nghe thượng thần nói với tiểu tiên đồng đang đứng bên cạnh: đi mời Cẩm Ngọc Tiên Tử của Cửu Trùng Thiên đến đây. Lúc Thái Thượng Lão Quân nghe được những lời này, thân mình đang đứng trên bậc thềm lung lay một cái, sau đó nhanh chóng ổn định, vội vàng gọi mây lành gấp rút bay trở về Cửu Trùng Thiên.
Ngay sau đó, tin tức nóng hổi có tính chất bùng nổ Lạc thủy thượng thần cho mời Cẩm Ngọc Tiên Tử lên phủ đệ trên núi Lạc Thủy đã thông qua miệng của một vị nhân sĩ nào đó mà truyền khắp cả Cửu Trùng Thiên, tiếp đó là Tiên giới, sau đó là lục giới. Có một đoạn thời gian tên của Cẩm Ngọc Tiên Tử mỗi ngày đều được người ta nhắc đi nhắc lại vô số lần.
Trong lục giới đám nữ tiên, nữ yêu, nữ quỷ, nữ ma cuồng dại si mê đều hỏi thăm về cuộc đời và cuộc sống sinh hoạt nghỉ ngơi hằng ngày của Cẩm Ngọc Tiên Tử, ngay đến cả chuyện mỗi ngày nàng ta ăn bao nhiêu tiên quả cũng bị bới móc, cuối cùng có một vị Thược Dược tiên tử học thức lừng lẫy tổng kết lại: Lạc Thủy thượng thần thích một vị tiên nữ nhiệt tình dịu dàng tràn ngập tình yêu thương giống như Cẩm Ngọc Tiên Tử .
Sau đó, khoảng thời gian ấy, nữ tử các giới bất kể làm nhiều việc ác, làm mưa làm gió, chóng nạnh nhướng mày như thế nào nhưng lúc đi ngang qua phạm vi mấy ngàn dặm quanh Lạc Thủy thì mặt mày đều mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đến tích nước, lời nói nhẹ nhàng nhỏ khẽ, đây cũng là khoảng thời gian gió xuân lay động hiếm thấy trong lục giới.
Lại kể đến chuyện Cẩm Ngọc Tiên Tử vào phủ đệ của Lạc Thủy thượng thần, cũng không phải giống như mấy lời đồn dãi vân vân ở bên ngoài. Tức Mặc Ly nghĩ conTiểu Tử Hổ này như vậy là vì không thích Thái Thượng Lão Quân, lại nghĩ đến nó mới vừa mất đi người thân trong gia tộc nên cần người yên thương nó, suy nghĩ một lúc, nhớ rõ nhiều năm trước trong yến hội Dao Trì đã nghe người nào đó bên cạnh nói Cẩm Ngọc Tiên Tử nhiệt tình dịu dàng ôn nhu nhất, nên bảo tiên đồng gọi đến, muốn đem con Tiểu Tử Hổ quấn người này phó thác cho nàng, xem như cũng có cái kết viên mãn.
Thế nhưng lần này Tiểu Tử Hổ lại phản ứng kịch liệt, còn chưa chờ Cẩm Ngọc Tiên Tử đưa tay ra thì nó đã nhảy vào lòng nàng, Tức Mặc Ly âm thầm vui trong lòng, một lát sau mới biết mình đã vui mừng quá sớm. Con Tiểu Tử Hổ kia vô cùng uy mãnh đã để lại mười dấu răng nhỏ xếp thẳng hàng trên cổ của Cẩm Ngọc Tiên Tử. Tức Mặc Ly không thể không xách Tiểu Tử Hổ trở về trong lòng bàn tay mình, lại bảo tiểu tiên đồng sau khi cho Cẩm Ngọc Tiên Tử một lọ tiên dược thì tiễn nàng ra khỏi phủ.
Cẩm Ngọc Tiên Tử cầm lọ tiên dược mà thượng thần cho đứng ở ngoài Lạc Thủy phủ khóc đến đứt gan đứt ruột, thầm nghĩ khó khăn lắm mới vào được phủ thượng thần, có được cơ hội thân cận với thượng thần, thế nhưng con Tiểu Tử Hổ hùng dũng can đảm kia không chịu phối hợp chút nào, nếu không phải như thế thì về sau khi nàng nuôi nấng Tiểu Tử Hổ có thể thường xuyên gặp thượng thần nói chuyện vài câu cũng xem như may mắn rồi. Con, con Tiểu Tử Hổ này đã hủy đi tấm lòng thiếu nữ của nàng mà!
Ngày ấy Cẩm Ngọc Tiên Tử với đôi mắt đỏ au, cúi đầu mang theo một hàng dấu răng trên cổ đằng vân trở về Cửu Trùng Thiên, sớm đã có các tiên nữ vây xem trên đường nàng về, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Cẩm Ngọc Tiên Tử như vậy, trong lòng vừa ghen tị vừa hâm mộ lại vừa bi thương, thầm than: Lạc Thủy thượng thần quả nhiên không hổ là vị thượng thần mà ta mến mộ, vẻ bên ngoài lạnh lùng, cũng không ngờ. . mỗi người đều tưởng tượng đến đỏ cả mặt.
Mà Tức Mặc Ly, không biết làm thế nào với Tiểu Tử Hổ đang nằm trên tay mình. Suốt ngày, lúc tu hành cũng phải đặt nó trên tay. Tiểu tiên đồng A Đồng cũng đau buồn nói với Tức Mặc Ly: thượng thần, con Tiểu Tử Hổ này không phải là nữ chứ, xem nó coi trọng người thế kia. . . Khuôn mặt lạnh như băng của Tức Mặc Ly cuối cùng cũng tan biến.
Tiểu tiên đồng vội vàng lui xuống, từ ngày đó trở đi thì nhìn thấy Tức Mặc Ly dọn phân lau nước tiểu, à, không, là ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng con Tiểu Tử Hổ này.
Nhân gian có một câu châm ngôn: Một bước sa chân hận thành muôn thuở, ngoái đầu nhìn lại thân đã trăm năm. Đôi mắt sáng ngời của Tức Mặc Ly nhìn con Tiểu Tử Hổ này, Tiểu Tử Hổ vẫn ngấn ngân hai giọt lệ, hai chân còn ôm nửa quả đào mà nó vừa gậm dỡ, yên lặng nhìn hắn.
Hắn than nhẹ một tiếng, vung tay lên đám mây lành bảy mày nhẹ nhàng xuyên qua nhánh cây bay đến, lúc bước lên mây muốn quay về núi Lạc thủy sơn thì tay áo lại bị kéo kéo, Tức Mặc Ly nhìn về phía Tiểu Tử Hổ, chỉ thấy cái đầu nhỏ của nó hất hất hướng về phía quả đào vừa đỏ vừa lớn, Tức Mặc Ly im lặng, hái quả đào xuống, mang theo Tiểu Tử Hổ và quả đào đặt vào trong tay áo gấm rộng rãi.
Xem tiếp chư
Chương 2 Con hổ nhỏ tên là Duyệt Nhi
Edit: Nguyệt Viên

Có một ngày, Lạc thủy thượng thần rỗi rãnh mang theo Tiểu Tử Hổ vân du đến một ngọn núi tiên không biết tên, Tiểu Tử Hổ kéo kéo ống tay áo của hắn ý bảo hắn ngừng lại ở một gốc cây đào ngàn năm, liền nhảy khỏi lòng bàn tay của hắn mà đáp xuống một nhánh cây tìm quả đào, khó khăn lắm mới tìm được một quả đào xanh nho nhỏ, ngàm ngạp vội vàng cắn một cái, lập tức vị chua kia khiến cho con hổ nhỏ phải co rúm, đôi mày đẹp của Tức Mặc Ly chau lại, gọi nó: lại đây.
Như vậy trong nháy mắt, Lạc Thủy thượng thần cường đại tôn quý của chúng ta đột nhiên phát giác một cái vấn đề nhỏ, Tiểu Tử Hổ hình như chưa có tên.
Mấy ngày sau, thượng thần mang theo Tiểu Tử Hổ lên Cúc Thủy Toái Nguyệt Đình trên núi Lạc Thủy ngắm trăng, núi Lạc Thủy có từ lúc các thần tạo ra vạn vật, cả tòa núi cũng không như chủ nhân của nó, tuyến trắng quanh năm không thay đổi, sương mù quanh quẩn, là một tòa thượng cổ thần sơn rất có hương vị thần thánh, ở giữa dãy núi Lạc Thủy chính là phủ đệ của Tức Mặc Ly, kỳ lạ chính là bốn mùa đều như mùa xuân, hoa nở không tàn, năm năm tháng tháng đều có hương hoa vương vấn.
Cúc Thủy Toái Nguyệt Đình tọa lạc ở trên vách núi cao nhất trong dãy núi Lạc Thủy, nhìn lên là ánh trăng sáng vằng vặc, nhìn xuống là vực sâu vạn trượng, phong cảnh nơi đây kết hợp giữa hai phong cách mâu thuẫn nhau một bên tràn đầy hùng khí một bên lại tinh tế tao nhã, được xưng là nơi có phong cảnh đẹp nhất Tiên giới.
Lúc này Tiểu Tử Hổ đang nằm trên tay thượng thần, mắt mở to nhìn cảnh vật trước mặt. Phóng tầm mắt ra xa, băng tuyết bao phủ dãy núi Lạc Thủy dưới ánh trăng phát ra những tia sáng chiết xạ màu trắng, trải dài mấy ngàn dặm đều mà một mảnh trắng thê lương. Chẳng biết vì sao Tiểu Tử Hổ đột nhiên có cảm giác buồn bã, trong trí nhớ tựa hồ có cái gì đó rất quan trọng đã đánh mất, tuy rằng độ ấm trên tay thượng thần rất thích hợp, nhưng trong trí nhớ, đã có rất nhiều khuôn mặt tươi cười và bàn tay ấm áp, tiếng cười không ngừng quanh bên tai nàng. Những người đó, đều đi đâu rồi?
Tức Mặc Ly một thân áo trắng ánh mắt nhìn xa xôi, lẳng lặng đứng ở trên đỉnh Lạc Thủy, nét mặt đẹp như tranh mờ nhạt trong làn sương mù.
Tiểu Tử Hổ không vui , thượng thần có thể cứ như vậy mà bay đi hay không ? Hoặc đột nhiên không thấy nữa. Vậy nó sau này làm sao bây giờ ?
Vì thế, nó dùng cái chân nhỏ đầy thịt kéo lấy tay áo mây rộng rãi của Tức Mặc Ly, trong miệng ô ô kêu hai tiếng. Đôi mắt Tức Mặc Ly vừa chuyển, tầm mắt dừng lại trên người Tiểu Tử Hổ. Lúc này dường như hắn chưa phục hồi lại tinh thần, đôi đồng tử đen như mực tựa bầu trời đêm bị sương mù che phủ, lại giống như biển sâu mênh mông vô bờ kia, ở trong ban đêm lấp lánh khác hẳn màu đen của ngọc lưu ly, giống như có thể hút vào trong ấy tất cả mọi chuyện thế gian, Tiểu Tử Hổ cứ như vậy nhìn Tức Mặc Ly. Sau đó, ngây người, tiếp đó không biết ngày mấy tháng mấy, quên mất cả quá khứ và hiện tại.
Mây mù trong đôi đồng tử của Tức Mặc Ly dần dần tiêu tán, bàn tay giống như được tạo ra do tuyết trên dãy núi Lạc Thủy tỉ mỉ kết thành vuốt vuốt đầu của Tiểu Tử Hổ, nhìn nó: “Tiểu Tử Hổ?”
Tiểu Tử Hổ phục hồi lại tinh thần, dùng đầu cọ cọ vào bàn tay trước mặt, nhanh chóng thi triển sở trường làm nũng. Lúc Tức Mặc Ly nhặt được của nó, với tu vi của hắn, thật dễ dàng biết được lúc ấy Tiểu Tử Hổ đã xảy ra chuyện gì, trong lòng thầm than một tiếng, nói: “Duyệt, lòng vui vẻ thì mọi chuyện tích tụ đều có thể giải tỏa hết, cõi lòng cởi mở. Gọi ngươi là Duyệt Nhi có được không?”
Đôi mắt tựa ngọc lưu ly của Tiểu Tử Hổ chớp chớp, trong đấy tràn đầy vui vẻ, nó mở miệng, theo bản năng nói ra tiếng người: “U, phụ vương họ U” . Giọng nói mềm mại non nớt, hơn nữa với thân hình chỉ to bằng bàn tay, còn nhỏ như thế, đáng yêu như thế.
Tâm trạng của Tức Mặc Ly bỗng nhiên rất thoải mái, nói: “Ừ, U Duyệt Nhi, Duyệt Nhi.”
Lúc này đây, Tức Mặc Ly trầm tu gần nửa tháng mới tỉnh lại. Lúc mở mắt ra, cảm thấy có gì đó là lạ. Liền cúi đầu nhìn về phía bàn tay mình, thật bất ngờ không thấy conTiểu Tử Hổ kia dùng ánh mắt ngập nước nhìn hắn. Hắn vươn bàn tay tựa bạch ngọc ra sờ đầu nó, không có phản ứng, sờ lần nữa, vẫn không có phản ứng.
Lạc thủy thượng thần ngẩn người, bàn tay vội vàng độ linh lực. Cuối cùng Duyệt Nhi cũng mở mắt ra, nhìn thấy Tức Mặc Ly, đôi mắt to màu hổ phách ánh lên ánh sáng màu xanh biếc, giọng nói mềm mại vô lực bay ra: “Đói, đói” .
Tay Tức Mặc Ly khẽ dừng lại, lòng hơi chùng xuống, cư nhiên đã quên mất nó và mình khác nhau, tiên thân chưa thành, tuy là thần thú khó lường nhưng vẫn cần phải ăn cơm.
Vội vàng phất tay đưa đến một quả bàn đào trước mặt Duyệt Nhi, vốn tưởng rằng nàng sẽ như lúc bình thường vươn hai chân ra ôm lấy quả đào rồi dùng sức cắn, không ngờ cái đầu nhỏ của Duyệt lại nghiêng sang một bên tỏ vẻ không cần. Lạc thủy thượng thần bỏ quả đào đi, bất đắc dĩ nói: “Muốn ăn cái gì?” Đầu nhỏ của Duyệt Nhi nhanh chóng quay lại, đôi mắt ánh sắc xanh lục ngân ngấn nước, kiên quyết nói: “Thịt.”
Vì thế, trong phủ đệ thượng thần xuất hiện phòng ăn, xuất hiện dầu muối, vì sao không cần dùng củi gạo, ừ, có thượng thần pháp lực khôn cùng, không cần dùng củi chỉ cần dùng vài pháp quyết muốn chín mấy phần thì chín mấy phần, về phần gạo, ừ, sủng vật nhà thượng thần không thích ăn chay, chỉ ăn thịt.
Từ đó về sau, đám tiên nữ ma nữ “vô tình” hay “lạc đường” đi ngang qua bên ngoài phủ đệ thượng thần trên núi Lạc thủy, khi đến gần góc ngoài phòng ăn thì lưu luyến quên đường về, a, mùi thơm này thật tiêu hồn. Từ đây phòng ăn nhà Lạc Thủy thượng thần đã được mang danh hiệu “tiên cảnh nhân gian” trong lục giới.
Từ ngày đó, cách một đoạn thời gian Tức Mặc Ly sẽ độ cho Duyệt Nhi độ từ vài chục đến hơn trăm năm linh lực, giúp nàng sớm ngày tu thành tiên thân, muốn hỏi vì sao không trực tiếp độ linh lực cho Duyệt Nhi có thể hóa thành tiên thân, thân thể của Duyệt Nhi còn chưa sẵn sàng để lập tức nhận được linh lực cao như vậy. Nếu làm vậy, chỉ sợ hoàn toàn ngược lại, trái lại hại linh căn của Duyệt Nhi.
Vì thế, Lạc thủy thượng thần và Tiểu Tử Hổ liền bắt đầu kiếp sống vô công rỗi nghề ở trên núi Lạc Thủy. Dần dà, tất cả mọi người phát hiện rằng tỉ lệ thượng thần xuất hiện trong các yến hội của tiên gia tăng cao hơn trước, hơn nữa mỗi lần đều mang theo Tiểu Tử Hổ đi cùng. Người trong lục giới đều không có cách nào lý giải được, yến hội và con Tiểu Tử Hổ kia có liên quan gì với nhau?
Lại là Thược Dược tiên tử được xưng là người có tuệ tâm nhất trong lục giới tổng kết nói: “Có lẽ là vì con Tiểu Tử Hổ kia thích tham gia yến hội, thích ăn thịt ” . Mọi người liên tưởng đến phòng ăn trong phủ đệ thượng thần nơi được xưng là ‘tiên cảnh nhân gian’ kia thì đã hoàn toàn hiểu thấu.
Trong ba trăm năm sau, không ít nữ tiên nữ ma nữ yêu nữ quỷ trong lục giới buổi tối mỗi ngày đều nằm mơ cùng một giấc mộng. Mộng chính mình trở thành Tiểu Tử Hổ tên là Duyệt Nhi trong nhà thượng thần. Mỗi ngày ngủ trên tay thượng thần, đói bụng còn có thượng thần dùng tiên pháp chế biến thịt thành thức ăn, mệt mỏi còn có thượng thần độ cho linh lực vô hạn.
Vì thế trong lục giới truyền lưu ra một câu như vầy: ngàn vạn năm tu thành tiên thân, còn không bằng một con Tiểu Tử Hổ. Ai hồng nhan dung mạo tuyệt đẹp cũng không tốt bằng Tiểu Tử Hổ trên tay thượng thần. Thanh danh Tiểu Tử Hổ truyền xa, cũng trở thành thần thú đứng đầu trong các đề tài đàm luận trong suốt ba trăm năm, liên tục giữ vị trí quán quân suốt ba đợt trăm năm giải thần sủng được quan tâm chăm sóc nhất.

Trên Cửu Trùng Thiên, có vài vị tiên nữ đứng bên hoa viên lượn lờ tiên khí của Vương Mẫu nương nương, nhìn từ xa phong cảnh này tựa như một bức họa đặc biệt khiến cho người ta cảm thấy thoải mái vui sướng. Nhưng mà, chỉ cần tiến vào trong phạm vi ba trượng sẽ cảm thấy không khí khác hẳn. Góc vườn có một cây đào trăm triệu năm, nghe nói là vào thời Thiên Hậu, thân cây cao to mười vị tiên cũng không ôm hết, đó là một góc u ám, giống như một nơi thích hợp nhất để để trộm nghe mấy chuyện giết tiên phóng hỏa.
Lúc này, trong tán lá tầng tầng lớp lớp không nhìn thấy ngọn cây kia có một nam tử áo trắng hơn tuyết thu liễm hơi thở, ngồi ngay ngắn trên một nhánh cây tựa như ngồi ngồi trên đất bằng. Bóng lá loang lổ chiếu trên người hắn cũng không che giấu hết tiên quang khí lành tỏa ra từ người hắn, mặc dù thấy nhìn rõ gương mặt, nhưng phong thái này cũng đã làm cho người ta khi gặp qua rồi thì không quên được. Lúc này, lời nói của mấy vị tiên tử kia bay vào tai hắn không sót chữ nào, hắn nhíu đôi mày kiếm dài ẩn vào trong tóc mai, tu dưỡng cực cao khiến cho hắn muốn phong bế thính giác để ngăn cản những lời nói ấy bay vào tai. Nhưng mà. . . . . .
Tiên nữ A (nhìn bốn phía ): có ai nghe chưa, Lạc thủy thượng thần lạnh như băng nhất trong lục giới chúng ta a, trong yến tiệc Dao Trì cư nhiên dẫn theo một vị tiên đến
Tiên nữ B ( kinh ngạc ): a, người đó có là dạng người gì mà được Lạc thủy thượng thần cưng chiều dẫn đến
Tiên nữ C: . . . Hình như không phải là tiên, là một con thần thú. . . Lúc ấy ta đang mang quả bàn đào dâng lên, từ xa xa thấy trong lòng của thượng thần có một cụm lông xù màu tím
Tiên nữ B: Vậy như thế nào nói là tiên. . .
Tiên nữ A: ngươi thật ngốc, hình người của thần thú này nhất định là một vị mỹ nhân khuynh đảo lục giới.
Tiên nữ C: phỏng đoán này cũng không phải không có khả năng, nghe nói thượng thần vô cùng bảo vệ thần thú này, vẫn luôn nâng trên tay không hề buông xuống?
Tiên nữ B (ôm trái tim): a, nếu có thể nhìn thấy một phần tình yêu oanh oanh liệt liệt giữa Lạc Thủy thượng thần và vị nữ tiên vậy cũng không uổng ta sống mấy ngàn năm.
Tiên nữ A: . . . . . . Tuy là nói như vậy, nhưng vị thượng thần kia có địa vị cao quý, tu vi chí tôn trong lục giới, đừng nói một con thần thú, cho dù đó là con gái được cưng chiều nhất của Ngọc Hoàng bệ hạ cũng chưa chắc xứng với ngài ấy.
Các vị tiên nữ đều vì Lạc Thủy thượng thần địa vị tôn quý pháp lực khôn cùng kia thổn thức trong chốc lát, lại tỉ mỉ nói đến phong thái của Lạc Thủy thượng thần, cảm thấy mỹ mãn cất bước rời đi.
Lạc Thủy thượng thần đang ngồi trên cây vẫn giữ nét mặt ngàn năm không hề gợn sóng như trước, theo bản năng nhìn thoáng qua con hổ nhỏ lông xù màu tím trên tay đang gặm cắn một quả đào, khuynh đảo lục giới? Mỹ nhân? Lời này cho dù nói ra thì cũng không dùng để nói một Tiểu Tử Hổ còn chưa cai sữa. . . Tiểu Tử Hổ giống cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của hắn, cố hết sức từ quả đào ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt uất ức long lanh hai giọt lệ.
Trên gương mặt lạnh nhạt của Tức Mặc Ly lướt qua một tia bất đắc dĩ.
Lúc trước vì hắn được Bồng Lai đảo chủ mời đến Bồng Lai một chuyến, không ngờ khi trở về thì cảm thấy xung quanh Bồng Lai tiên sơn tràn ngập mùi máu tươi nên hắn đằng vân xuống dưới xem xét một phen. Kết quả phát hiện Tiểu Tử Hổ này nằm ở bên dưới hổ mẹ mà nó cũng đang hấp hối. Tử hổ chính là vua của Hổ tộc, không biết bị cừu tộc nào đuổi giết đến tận đây, xem tình hình này thì đúng là họa diệt tộc rồi.
Vốn Thần tộc và Linh Thú bộ tộc không có mối quan hệ gì với nhau, thế nhưng, Tức Mặc Ly quả thật không phải là một vị thần thấy chết mà không cứu, hơn nữa, nhìn thấy Tiểu Tử Hổ hấp hối kia mở đôi mắt màu hồ phách sáng ngời, ngân ngấn giọt lệ. Tiểu Tử Hổ này có hình dáng nhỏ như thế, cùng lắm chỉ to bằng lòng bàn tay, chỉ sợ còn chưa tu thành tiên thân. Tuy rằng Tức Mặc Ly làm một vị thượng thần sống không biết mấy vạn năm không hỏi chuyện thế sự, không tình, không dục, nhưng cũng không nhẫn tâm khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương như vậy của Tiểu Tử Hổ. Tay Tức Mặc Ly hơi nâng lên, thân hình nho nhỏ của Tiểu Tử Hổ liền bay vào trong lòng bàn tay của hắn.
Vì thế, Tức Mặc Ly bắt đầu kiếp sống bất đắc dĩ cưng chiều nuôi dưỡng một sinh mệnh khác.
Vốn định sau khi Tiểu Tử Hổ này tu thành tiên thân sẽ giao cho Thái Thượng Lão Quân làm đồ đệ, thế nhưng khi Thái Thượng Lão Quân đầu đầy mồ hôi chạy tới xem Tiểu Tử Hổ thì cằm của ông ta cũng rốt xuống.
Mấy cọng râu bạc của Thái Thượng Lão Quân khẩn trương nhếch nhếch lên, cẩn thận nói: “Thượng thần a, con Tiểu Tử Hổ này muốn tu thành hình người chỉ sợ phải mất mấy trăm năm thời gian. . .”
Chân mày đẹp như tranh thủy mặc của Tức Mặc Ly khẽ nhướng lên, trầm ngâm trong một lát, cúi đầu nhìn Tiểu Tử Hổ đang dùng bốn cái chân ôm chặt bàn tay mình, đôi mắt tựa ngọc lưu ly chuyển hướng nhìn Thái Thượng Lão Quân, lòng Thái Thượng Lão Quân chợt lạnh ngắt, liền nghe thấy giọng nói tựa suối trong chảy qua đá ngọc bay vào trong lổ tai mình: Vậy, con hổ này giao cho Thái Thượng Lão Quân nuôi nấng tới khi có thể hóa thành tiên thân thì ông hãy thu nhận thành đồ nhi để dạy bảo có được không?
Trái tim của Thái Thượng Lão Quân rất bất ổn, thầm nghĩ trong lục giới, tam hoang lục hải cảnh, có ai dám đối nghịch với ý muốn của vị thượng thần này. Quả thật mình cũng không phải là đám tiên tử hoa si kia, thượng thần chỉ liếc nhìn một cái không hiểu sao cũng có cảm giác như cưỡi mây đạp gió.
Thái Thượng Lão Quân cảm thấy đau khổ vô số lần cho chính mình vì sắp phải nuôi thú cưng, trên mặt vẫn cười tủm tỉm nói: Đương nhiên là được rồi, nhờ thượng thần nâng đỡ, ban thưởng linh thú cho tiểu tiên nuôi nấng, tiểu tiên sẽ cố gắng làm hết sức không phụ ủy thác của thượng thần.
Tức Mặc Ly gật gật đầu, bước đến trước mặt Thái Thượng Lão Quân, Thái Thượng Lão Quân kinh sợ run rẩy đưa tay chuẩn bị tiếp nhận Tiểu Tử Hổ kia.
Tiểu Tử Hổ cũng không chịu, ngẩng đầu, nhe hàm răng lấp lánh ánh sáng về phía Thái Thượng Lão Quân, mấy cái răng ấy chói sáng đến độ khiến cho Thái Thượng Lão Quân phải hoa mắt, lập tức Thái Thượng Lão Quân cảm thấy ngón cái đau xót, liền nhìn thấy mấy cái dấu răng nhỏ chỉnh tề của Tiểu Tử Hổ kia lưu lại trên tay mình.
Thái Thượng Lão Quân giương mắt chuẩn bị dùng ánh mắt trừng trị Tiểu Tử Hổ không biết trời cao đất rộng kia, đã thấy Tiểu Tử Hổ vừa mới tác oai tác quái đó đã nâng cái đầu nhỏ lên nhìn Lạc Thủy thượng thần, trong mắt ngấn ngấn giọt lệ, bởi vì chưa thể nói chuyện được nên chỉ nghe tiếng khóc uh uh, âm thanh này rất thê thảm đến độ nỗi u uất của Thái Thượng Lão Quân cũng chảy ngược.
Tức Mặc Ly bất đắc dĩ nhìnTiểu Tử Hổ đang ôm chặt lấy bàn tay mình, trong lòng biết Tiểu Tử Hổ này không bằng lòng nên bảoThái Thượng Lão Quân trở về. Thái Thượng Lão Quân nhẹ nhàng thở ra, lê bước chậm chạp rời khỏi vị trí ngồi ở cái nơi mà hiếm có vị tiên nào được bước chân vào, lúc miệng chuẩn bị nói lời cáo từ thì chỉ nghe thượng thần nói với tiểu tiên đồng đang đứng bên cạnh: đi mời Cẩm Ngọc Tiên Tử của Cửu Trùng Thiên đến đây. Lúc Thái Thượng Lão Quân nghe được những lời này, thân mình đang đứng trên bậc thềm lung lay một cái, sau đó nhanh chóng ổn định, vội vàng gọi mây lành gấp rút bay trở về Cửu Trùng Thiên.
Ngay sau đó, tin tức nóng hổi có tính chất bùng nổ Lạc thủy thượng thần cho mời Cẩm Ngọc Tiên Tử lên phủ đệ trên núi Lạc Thủy đã thông qua miệng của một vị nhân sĩ nào đó mà truyền khắp cả Cửu Trùng Thiên, tiếp đó là Tiên giới, sau đó là lục giới. Có một đoạn thời gian tên của Cẩm Ngọc Tiên Tử mỗi ngày đều được người ta nhắc đi nhắc lại vô số lần.
Trong lục giới đám nữ tiên, nữ yêu, nữ quỷ, nữ ma cuồng dại si mê đều hỏi thăm về cuộc đời và cuộc sống sinh hoạt nghỉ ngơi hằng ngày của Cẩm Ngọc Tiên Tử, ngay đến cả chuyện mỗi ngày nàng ta ăn bao nhiêu tiên quả cũng bị bới móc, cuối cùng có một vị Thược Dược tiên tử học thức lừng lẫy tổng kết lại: Lạc Thủy thượng thần thích một vị tiên nữ nhiệt tình dịu dàng tràn ngập tình yêu thương giống như Cẩm Ngọc Tiên Tử .
Sau đó, khoảng thời gian ấy, nữ tử các giới bất kể làm nhiều việc ác, làm mưa làm gió, chóng nạnh nhướng mày như thế nào nhưng lúc đi ngang qua phạm vi mấy ngàn dặm quanh Lạc Thủy thì mặt mày đều mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đến tích nước, lời nói nhẹ nhàng nhỏ khẽ, đây cũng là khoảng thời gian gió xuân lay động hiếm thấy trong lục giới.
Lại kể đến chuyện Cẩm Ngọc Tiên Tử vào phủ đệ của Lạc Thủy thượng thần, cũng không phải giống như mấy lời đồn dãi vân vân ở bên ngoài. Tức Mặc Ly nghĩ conTiểu Tử Hổ này như vậy là vì không thích Thái Thượng Lão Quân, lại nghĩ đến nó mới vừa mất đi người thân trong gia tộc nên cần người yên thương nó, suy nghĩ một lúc, nhớ rõ nhiều năm trước trong yến hội Dao Trì đã nghe người nào đó bên cạnh nói Cẩm Ngọc Tiên Tử nhiệt tình dịu dàng ôn nhu nhất, nên bảo tiên đồng gọi đến, muốn đem con Tiểu Tử Hổ quấn người này phó thác cho nàng, xem như cũng có cái kết viên mãn.
Thế nhưng lần này Tiểu Tử Hổ lại phản ứng kịch liệt, còn chưa chờ Cẩm Ngọc Tiên Tử đưa tay ra thì nó đã nhảy vào lòng nàng, Tức Mặc Ly âm thầm vui trong lòng, một lát sau mới biết mình đã vui mừng quá sớm. Con Tiểu Tử Hổ kia vô cùng uy mãnh đã để lại mười dấu răng nhỏ xếp thẳng hàng trên cổ của Cẩm Ngọc Tiên Tử. Tức Mặc Ly không thể không xách Tiểu Tử Hổ trở về trong lòng bàn tay mình, lại bảo tiểu tiên đồng sau khi cho Cẩm Ngọc Tiên Tử một lọ tiên dược thì tiễn nàng ra khỏi phủ.
Cẩm Ngọc Tiên Tử cầm lọ tiên dược mà thượng thần cho đứng ở ngoài Lạc Thủy phủ khóc đến đứt gan đứt ruột, thầm nghĩ khó khăn lắm mới vào được phủ thượng thần, có được cơ hội thân cận với thượng thần, thế nhưng con Tiểu Tử Hổ hùng dũng can đảm kia không chịu phối hợp chút nào, nếu không phải như thế thì về sau khi nàng nuôi nấng Tiểu Tử Hổ có thể thường xuyên gặp thượng thần nói chuyện vài câu cũng xem như may mắn rồi. Con, con Tiểu Tử Hổ này đã hủy đi tấm lòng thiếu nữ của nàng mà!
Ngày ấy Cẩm Ngọc Tiên Tử với đôi mắt đỏ au, cúi đầu mang theo một hàng dấu răng trên cổ đằng vân trở về Cửu Trùng Thiên, sớm đã có các tiên nữ vây xem trên đường nàng về, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Cẩm Ngọc Tiên Tử như vậy, trong lòng vừa ghen tị vừa hâm mộ lại vừa bi thương, thầm than: Lạc Thủy thượng thần quả nhiên không hổ là vị thượng thần mà ta mến mộ, vẻ bên ngoài lạnh lùng, cũng không ngờ. . mỗi người đều tưởng tượng đến đỏ cả mặt.
Mà Tức Mặc Ly, không biết làm thế nào với Tiểu Tử Hổ đang nằm trên tay mình. Suốt ngày, lúc tu hành cũng phải đặt nó trên tay. Tiểu tiên đồng A Đồng cũng đau buồn nói với Tức Mặc Ly: thượng thần, con Tiểu Tử Hổ này không phải là nữ chứ, xem nó coi trọng người thế kia. . . Khuôn mặt lạnh như băng của Tức Mặc Ly cuối cùng cũng tan biến.
Tiểu tiên đồng vội vàng lui xuống, từ ngày đó trở đi thì nhìn thấy Tức Mặc Ly dọn phân lau nước tiểu, à, không, là ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng con Tiểu Tử Hổ này.
Nhân gian có một câu châm ngôn: Một bước sa chân hận thành muôn thuở, ngoái đầu nhìn lại thân đã trăm năm. Đôi mắt sáng ngời của Tức Mặc Ly nhìn con Tiểu Tử Hổ này, Tiểu Tử Hổ vẫn ngấn ngân hai giọt lệ, hai chân còn ôm nửa quả đào mà nó vừa gậm dỡ, yên lặng nhìn hắn.
Hắn than nhẹ một tiếng, vung tay lên đám mây lành bảy mày nhẹ nhàng xuyên qua nhánh cây bay đến, lúc bước lên mây muốn quay về núi Lạc thủy sơn thì tay áo lại bị kéo kéo, Tức Mặc Ly nhìn về phía Tiểu Tử Hổ, chỉ thấy cái đầu nhỏ của nó hất hất hướng về phía quả đào vừa đỏ vừa lớn, Tức Mặc Ly im lặng, hái quả đào xuống, mang theo Tiểu Tử Hổ và quả đào đặt vào trong tay áo gấm rộng rãi.
Xem tiếp chư
Chương 2 Con hổ nhỏ tên là Duyệt Nhi
Edit: Nguyệt Viên

Có một ngày, Lạc thủy thượng thần rỗi rãnh mang theo Tiểu Tử Hổ vân du đến một ngọn núi tiên không biết tên, Tiểu Tử Hổ kéo kéo ống tay áo của hắn ý bảo hắn ngừng lại ở một gốc cây đào ngàn năm, liền nhảy khỏi lòng bàn tay của hắn mà đáp xuống một nhánh cây tìm quả đào, khó khăn lắm mới tìm được một quả đào xanh nho nhỏ, ngàm ngạp vội vàng cắn một cái, lập tức vị chua kia khiến cho con hổ nhỏ phải co rúm, đôi mày đẹp của Tức Mặc Ly chau lại, gọi nó: lại đây.
Như vậy trong nháy mắt, Lạc Thủy thượng thần cường đại tôn quý của chúng ta đột nhiên phát giác một cái vấn đề nhỏ, Tiểu Tử Hổ hình như chưa có tên.
Mấy ngày sau, thượng thần mang theo Tiểu Tử Hổ lên Cúc Thủy Toái Nguyệt Đình trên núi Lạc Thủy ngắm trăng, núi Lạc Thủy có từ lúc các thần tạo ra vạn vật, cả tòa núi cũng không như chủ nhân của nó, tuyến trắng quanh năm không thay đổi, sương mù quanh quẩn, là một tòa thượng cổ thần sơn rất có hương vị thần thánh, ở giữa dãy núi Lạc Thủy chính là phủ đệ của Tức Mặc Ly, kỳ lạ chính là bốn mùa đều như mùa xuân, hoa nở không tàn, năm năm tháng tháng đều có hương hoa vương vấn.
Cúc Thủy Toái Nguyệt Đình tọa lạc ở trên vách núi cao nhất trong dãy núi Lạc Thủy, nhìn lên là ánh trăng sáng vằng vặc, nhìn xuống là vực sâu vạn trượng, phong cảnh nơi đây kết hợp giữa hai phong cách mâu thuẫn nhau một bên tràn đầy hùng khí một bên lại tinh tế tao nhã, được xưng là nơi có phong cảnh đẹp nhất Tiên giới.
Lúc này Tiểu Tử Hổ đang nằm trên tay thượng thần, mắt mở to nhìn cảnh vật trước mặt. Phóng tầm mắt ra xa, băng tuyết bao phủ dãy núi Lạc Thủy dưới ánh trăng phát ra những tia sáng chiết xạ màu trắng, trải dài mấy ngàn dặm đều mà một mảnh trắng thê lương. Chẳng biết vì sao Tiểu Tử Hổ đột nhiên có cảm giác buồn bã, trong trí nhớ tựa hồ có cái gì đó rất quan trọng đã đánh mất, tuy rằng độ ấm trên tay thượng thần rất thích hợp, nhưng trong trí nhớ, đã có rất nhiều khuôn mặt tươi cười và bàn tay ấm áp, tiếng cười không ngừng quanh bên tai nàng. Những người đó, đều đi đâu rồi?
Tức Mặc Ly một thân áo trắng ánh mắt nhìn xa xôi, lẳng lặng đứng ở trên đỉnh Lạc Thủy, nét mặt đẹp như tranh mờ nhạt trong làn sương mù.
Tiểu Tử Hổ không vui , thượng thần có thể cứ như vậy mà bay đi hay không ? Hoặc đột nhiên không thấy nữa. Vậy nó sau này làm sao bây giờ ?
Vì thế, nó dùng cái chân nhỏ đầy thịt kéo lấy tay áo mây rộng rãi của Tức Mặc Ly, trong miệng ô ô kêu hai tiếng. Đôi mắt Tức Mặc Ly vừa chuyển, tầm mắt dừng lại trên người Tiểu Tử Hổ. Lúc này dường như hắn chưa phục hồi lại tinh thần, đôi đồng tử đen như mực tựa bầu trời đêm bị sương mù che phủ, lại giống như biển sâu mênh mông vô bờ kia, ở trong ban đêm lấp lánh khác hẳn màu đen của ngọc lưu ly, giống như có thể hút vào trong ấy tất cả mọi chuyện thế gian, Tiểu Tử Hổ cứ như vậy nhìn Tức Mặc Ly. Sau đó, ngây người, tiếp đó không biết ngày mấy tháng mấy, quên mất cả quá khứ và hiện tại.
Mây mù trong đôi đồng tử của Tức Mặc Ly dần dần tiêu tán, bàn tay giống như được tạo ra do tuyết trên dãy núi Lạc Thủy tỉ mỉ kết thành vuốt vuốt đầu của Tiểu Tử Hổ, nhìn nó: “Tiểu Tử Hổ?”
Tiểu Tử Hổ phục hồi lại tinh thần, dùng đầu cọ cọ vào bàn tay trước mặt, nhanh chóng thi triển sở trường làm nũng. Lúc Tức Mặc Ly nhặt được của nó, với tu vi của hắn, thật dễ dàng biết được lúc ấy Tiểu Tử Hổ đã xảy ra chuyện gì, trong lòng thầm than một tiếng, nói: “Duyệt, lòng vui vẻ thì mọi chuyện tích tụ đều có thể giải tỏa hết, cõi lòng cởi mở. Gọi ngươi là Duyệt Nhi có được không?”
Đôi mắt tựa ngọc lưu ly của Tiểu Tử Hổ chớp chớp, trong đấy tràn đầy vui vẻ, nó mở miệng, theo bản năng nói ra tiếng người: “U, phụ vương họ U” . Giọng nói mềm mại non nớt, hơn nữa với thân hình chỉ to bằng bàn tay, còn nhỏ như thế, đáng yêu như thế.
Tâm trạng của Tức Mặc Ly bỗng nhiên rất thoải mái, nói: “Ừ, U Duyệt Nhi, Duyệt Nhi.”
Lúc này đây, Tức Mặc Ly trầm tu gần nửa tháng mới tỉnh lại. Lúc mở mắt ra, cảm thấy có gì đó là lạ. Liền cúi đầu nhìn về phía bàn tay mình, thật bất ngờ không thấy conTiểu Tử Hổ kia dùng ánh mắt ngập nước nhìn hắn. Hắn vươn bàn tay tựa bạch ngọc ra sờ đầu nó, không có phản ứng, sờ lần nữa, vẫn không có phản ứng.
Lạc thủy thượng thần ngẩn người, bàn tay vội vàng độ linh lực. Cuối cùng Duyệt Nhi cũng mở mắt ra, nhìn thấy Tức Mặc Ly, đôi mắt to màu hổ phách ánh lên ánh sáng màu xanh biếc, giọng nói mềm mại vô lực bay ra: “Đói, đói” .
Tay Tức Mặc Ly khẽ dừng lại, lòng hơi chùng xuống, cư nhiên đã quên mất nó và mình khác nhau, tiên thân chưa thành, tuy là thần thú khó lường nhưng vẫn cần phải ăn cơm.
Vội vàng phất tay đưa đến một quả bàn đào trước mặt Duyệt Nhi, vốn tưởng rằng nàng sẽ như lúc bình thường vươn hai chân ra ôm lấy quả đào rồi dùng sức cắn, không ngờ cái đầu nhỏ của Duyệt lại nghiêng sang một bên tỏ vẻ không cần. Lạc thủy thượng thần bỏ quả đào đi, bất đắc dĩ nói: “Muốn ăn cái gì?” Đầu nhỏ của Duyệt Nhi nhanh chóng quay lại, đôi mắt ánh sắc xanh lục ngân ngấn nước, kiên quyết nói: “Thịt.”
Vì thế, trong phủ đệ thượng thần xuất hiện phòng ăn, xuất hiện dầu muối, vì sao không cần dùng củi gạo, ừ, có thượng thần pháp lực khôn cùng, không cần dùng củi chỉ cần dùng vài pháp quyết muốn chín mấy phần thì chín mấy phần, về phần gạo, ừ, sủng vật nhà thượng thần không thích ăn chay, chỉ ăn thịt.
Từ đó về sau, đám tiên nữ ma nữ “vô tình” hay “lạc đường” đi ngang qua bên ngoài phủ đệ thượng thần trên núi Lạc thủy, khi đến gần góc ngoài phòng ăn thì lưu luyến quên đường về, a, mùi thơm này thật tiêu hồn. Từ đây phòng ăn nhà Lạc Thủy thượng thần đã được mang danh hiệu “tiên cảnh nhân gian” trong lục giới.
Từ ngày đó, cách một đoạn thời gian Tức Mặc Ly sẽ độ cho Duyệt Nhi độ từ vài chục đến hơn trăm năm linh lực, giúp nàng sớm ngày tu thành tiên thân, muốn hỏi vì sao không trực tiếp độ linh lực cho Duyệt Nhi có thể hóa thành tiên thân, thân thể của Duyệt Nhi còn chưa sẵn sàng để lập tức nhận được linh lực cao như vậy. Nếu làm vậy, chỉ sợ hoàn toàn ngược lại, trái lại hại linh căn của Duyệt Nhi.
Vì thế, Lạc thủy thượng thần và Tiểu Tử Hổ liền bắt đầu kiếp sống vô công rỗi nghề ở trên núi Lạc Thủy. Dần dà, tất cả mọi người phát hiện rằng tỉ lệ thượng thần xuất hiện trong các yến hội của tiên gia tăng cao hơn trước, hơn nữa mỗi lần đều mang theo Tiểu Tử Hổ đi cùng. Người trong lục giới đều không có cách nào lý giải được, yến hội và con Tiểu Tử Hổ kia có liên quan gì với nhau?
Lại là Thược Dược tiên tử được xưng là người có tuệ tâm nhất trong lục giới tổng kết nói: “Có lẽ là vì con Tiểu Tử Hổ kia thích tham gia yến hội, thích ăn thịt ” . Mọi người liên tưởng đến phòng ăn trong phủ đệ thượng thần nơi được xưng là ‘tiên cảnh nhân gian’ kia thì đã hoàn toàn hiểu thấu.
Trong ba trăm năm sau, không ít nữ tiên nữ ma nữ yêu nữ quỷ trong lục giới buổi tối mỗi ngày đều nằm mơ cùng một giấc mộng. Mộng chính mình trở thành Tiểu Tử Hổ tên là Duyệt Nhi trong nhà thượng thần. Mỗi ngày ngủ trên tay thượng thần, đói bụng còn có thượng thần dùng tiên pháp chế biến thịt thành thức ăn, mệt mỏi còn có thượng thần độ cho linh lực vô hạn.
Vì thế trong lục giới truyền lưu ra một câu như vầy: ngàn vạn năm tu thành tiên thân, còn không bằng một con Tiểu Tử Hổ. Ai hồng nhan dung mạo tuyệt đẹp cũng không tốt bằng Tiểu Tử Hổ trên tay thượng thần. Thanh danh Tiểu Tử Hổ truyền xa, cũng trở thành thần thú đứng đầu trong các đề tài đàm luận trong suốt ba trăm năm, liên tục giữ vị trí quán quân suốt ba đợt trăm năm giải thần sủng được quan tâm chăm sóc nhất.