Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 170
Chập tối.
Duyệt Nhi nhìn đường phố đưa mắt chẳng thấy điểm cuối, có chút sửng sốt: “Phố Trường Lạc dài nhất sầm uất nhất phàm gian cũng không bằng một phần nghìn nơi này……” Nàng có ấn tượng đã từng thấy qua con phố dài nhất vào quãng thời gian ở Tây Tiêu Chi cảnh. Quả thực, nàng vẫn là con hổ nhỏ được Tức Mặc Ly nuôi dưỡng chốn khuê phòng, cũng chưa từng thật sự đi dạo qua đường phố rất dài rất sầm uất thực sự.
Tức Mặc Ly cầm hai cái mặt nạ đẹp đẽ tinh tế đến từng chi tiết, cái của y chỉ là là mặt nạ tử ngọc đơn giản chỉ vẻn vẹn che nửa gương mặt, của Duyệt Nhi cũng bằng tử ngọc, hình mặt hổ.
Duyệt Nhi có chút bất mãn: “Nó nhỏ quá, giống mèo.”
Tức Mặc Ly đã đeo mặt nạ lên, lộ ra đôi đồng tử khiến dạ minh châu cũng trở nên ảm đạm mất đi ánh sáng, cùng chiếc cằm trắng mịn sạch sẽ và làn môi với độ cong tuyệt mĩ bên dưới, bên môi ẩn hiện ý cười: “Giống nàng.”
Thật không công bằng, có người mang mặt nạ vào trông đẹp cực kỳ! Duyệt Nhi im lặng oán thầm một lúc rồi mới đeo mặt nạ hổ kia lên.
Chợt nhận ra cái mặt nạ nhỏ này và gương mặt mình hoàn toàn phù hợp, ngay cả đôi mắt lớn nhỏ đều y khuôn. Duyệt Nhi đưa tay sờ sờ, cười vui vẻ, ừm, nàng rất vừa ý.
Tức Mặc Ly ôm nàng chậm rãi bước đi. Y rất hiếm khi bước đi từng bước từng bước trên đường như vậy, bình thường đều bay hoặc là đạp không với tốc độ cực nhanh mà đi, cảm giác chân thực sự bước trên đất bằng như thế, cảm thấy có chút kỳ lạ, cũng rất hiếm hoi.
Cô hổ nhỏ đưa tay sờ chiếc cằm tuyệt mỹ của y hai cái: “Mặc Ly, chàng sao lại muốn dẫn thiếp đến đây?”
Tức Mặc Ly rũ mắt nhìn nàng: “Nàng thích ngắm cảnh, ta trước nay chưa từng dẫn nàng đến nơi như vậy. Đưa nàng đi dạo, nàng sẽ vui.”
Duyệt Nhi quả nhiên rất vui, hưng phấn đến độ gần như hoa tay múa chân. Suốt đoạn đường không ngừng có người nhìn hai người họ, càng có một vài cô nương, trực tiếp chậm rãi bước theo sau.
Sau nửa canh giờ…………..
Cô hổ nhỏ nổi khùng, giãy giụa nói: “Mặc Ly, chàng xác định đây thật sự là đi dạo sao?! Vì sao thiếp cảm thấy cứ như đang chạy?”
Dạo phố trong truyền thuyết là dọc theo con phố cứ thế mà đi, sao nhìn thế nào cũng không phải vậy, chạy cũng chạy xong rồi á? Cô hổ nhỏ đột nhiên đối với định nghĩa của bản thân bắt đầu lo lắng.
Tức Mặc Ly: …………
Y không thích chốn nhiều người, quá ồn ào, quá bẩn, quá loạn……….Y cũng chưa bao giờ đến chỗ như vậy, lẽ nào không phải là vẫn luôn lướt qua ư?
“Chàng trước đặt thiếp xuống đi.” Cô hổ nhỏ quyết định cứu vớt thế gian quan, nhân sinh quan và giá trị quan của Mặc Ly Đại thần.
Thấy Duyệt Nhi kiên định, Tức Mặc Ly đành nhẹ nhàng đặt nàng xuống, lại sợ nàng chạy mất, chỉ đành ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
Duyệt Nhi thấy mình bị giữ chặt bên cạnh y, cái này so với ôm có khác biệt gì đâu? Lại đáng yêu trừng mắt liếc Tức Mặc Ly một cái, Tức Mặc Ly bất đắc dĩ đành phải nắm tay nàng. Cái này thì cô hổ nhỏ thỏa hiệp vậy, chạy lên trước, tràn đầy sức sống kéo y chạy đi.
Thế nên trên đường phố trứ danh của Thánh giới, đã xuất hiện một màn kỳ dị như thế.
Một tiểu cô nương đeo mặt nạ hình tiểu hổ hồ hởi kéo một nam tử áo trắng cũng đeo mặt nạ cứ thế chạy đi, sau lưng nam tử bạch y là một đám các cô nương theo sau nhưng làm bộ như không để ý, biết bao con mắt đều si mê nhìn chăm chăm vào bóng người khiến người trầm mê phía trước………..
Mà nam tử bạch y rõ ràng không để tâm đến những trái tim nhộn nhạo đằng sau. Đôi mắt không chút biểu cảm nhìn phía trước tiểu cô nương, trên con đường đằng trước tiểu cô nương, mọi người đã tự giác chừa ra một khoảng trống. Ánh mắt nam tử vừa chuyển lên người tiểu cô nương thì liền trở nên dịu dàng vô cùng, tựa như trông thấy vật quý báu trân quý yêu thương nhất của mình, khiến cho mấy cô nương đang lén lút đứng hai bên đường hoặc phía đối diện hít vào một hơi.
Một màn này có biết bao hài hòa nhưng lại khiến người ta ghen tỵ vô cùng a……
Duyệt Nhi kéo Tức Mặc Ly, mảy may chẳng hề phát giác điểm khác thường bên cạnh, bỗng dưng phát hiện chỗ đông người bên kia hình như có rất nhiều điều vui, người cũng rất đông, vội vàng giãy khỏi tay Tức Mặc Ly, chạy sang đó.
Tức Mặc Ly bất đắc dĩ nhìn cô hổ hổ nháy mắt đã có thể quên mất mình, thấy nàng chuyên tâm vô cùng thì đành quay người, đối diện với đám cô nương sau lưng, nhưng ánh mắt không hề dừng lại trên bất kỳ người nào, thanh âm lạnh lùng không chút cảm tình: “Đừng đi theo nữa.”
Đám người sau lưng nhìn y lướt qua thì lại hít một hơi, nghe thấy câu này, từ đầu đến cuối đều mát rượi, nhưng nội dung lời nói, quả nhiên khiến tiếng hít vào chuyển thành nức nở…..
Duyệt Nhi vừa liếc mắt đã nhìn trúng bức tượng điêu khắc đá hình Ngọc Hoàng đại đế ngồi trên long ỷ, dùng tay chạm vào, Ngọc Hoàng đại đế bỗng dưng lên tiếng quát: “Làm càn! Dám chạm vào ngọc thể của trẫm!”
Cô hổ nhỏ bất ngờ, lập tức bật cười vui vẻ. Ngọc đế bình thường ra vẻ thập phần đứng đắn nghiêm túc thế nhưng lại bị trêu chọc thành thế này, tương phản đến độ như vậy khiến cô hổ nhỏ cười rũ ra, bàn tay nhỏ nhắn vội vàng cầm lấy bức tượng điêu khắc, nhưng bỗng dưng một đôi tay khác đã phủ lên.
Duyệt Nhi ngẩng đầu trừng mắt nhìn nam tử tuấn tú mặc y phục đen tuyền bên cạnh, thanh âm ngọt ngào mềm mại tràn đầy bất mãn: “Ngươi muốn cướp với ta?”
Nam tử cũng không ngờ mình và Duyệt Nhi cùng lúc đưa tay ra, lòng bàn tay truyền đến cảm giác tiếp xúc mềm mại trơn láng, lại thử nhìn đôi mắt to tròn trong suốt long lanh đang trừng y, mặc dù nhìn không rõ dung mạo nhưng ai thấy cũng cực kỳ vui vẻ. Y sửng sốt, thế nhưng quên mất phải thả tay, chỉ cười nói: “Cô nương, bức tượng này tại hạ mới vừa trả tiền……..”
Thấy đôi mắt to tròn trong veo của Duyệt Nhi ánh lên vẻ thất vọng, không biết vì sao, bỗng dưng chuyển lời: “Có điều tại hạ thấy cô nương vô cùng yêu thích, vậy tặng cho cô nương.”
Duyệt Nhi cười đến thập phần vui vẻ: “Vậy xin đa tạ.” Người này nói chuyện so với thư sinh chốn phàm gian còn nho nhã hơn, Đạp Vũ sư phụ thúc ngựa cũng đuổi không kịp đâu nha.
“Không biết………Liệu có thể hỏi cô nương…………”
Lời còn chưa nói hết thì cả người đã bay bật ra, Tức Mặc Ly vừa quay đầu lại đã trông thấy cảnh hai người nói nói cười cười, cô hổ nhỏ này biết hay không biết nàng bị sàm sỡ? Y nhíu mày, gần như ngay lập tức lấy khăn lau tay cho nàng, một góc nhỏ xíu cũng không chừa.
Duyệt Nhi đem bức tượng cầm bằng một tay, cũng không có tâm tình thưởng thức: “Mặc Ly, người ta ngã rồi.”
Tức Mặc Ly ngước mắt lên, vẻ lạnh lùng trong mắt khiến Duyệt Nhi sợ giật thót: “Hắn không chỉ ngã xuống đơn giản như vậy.” Vừa nói khăn gấm đã tiêu hủy trong tay, quay đầu đối diện với nam tử mặc huyền y.
Duyệt Nhi bỗng nhớ đến cảnh tượng đáng sợ ở Hợp Hoan lâu hôm ấy từng cảnh từng cảnh một, còn có đôi tay nát vụn thành máu bùn kia, bất giác run rẩy, vội vàng ôm lấy y, nhỏ giọng cầu xin: “Mặc Ly, Mặc Ly, không có gì rồi…….Sau này sẽ không thế nữa, đừng như thế được không?”
Nhớ tới biểu cảm lúng túng sợ hãi của nàng khi tỉnh dậy từ trong mộng đêm đó, Tức Mặc Ly lắng lại sát ý trong lòng, dập tắt luồng bạch quang nơi đầu ngón tay, không thèm liếc nam tử huyền y trên đất lấy một cái, kéo Duyệt Nhi quay người bước đi.
Một lúc sau, một tấm ngân phiếu với con số cực lớn bay tới trước mặt nam tử huyền y đang nằm trên đất, hiển nhiên là người đều nhìn ra có ý gì.
Nam tử huyền y nhướn mắt, bạch y phấn y, bóng lưng hai người đã biến mất khỏi tầm mắt.
Họ, là ai?
Hôm sau, tin tiểu thiếu chủ Ngu Ngư của Ngu Phong ở trên phố bị một đòn tấn công nằm sõng soài trên đất nhưng một chút lực đánh trả lại cũng không có, rất lâu cũng chẳng thể đứng dậy, nhờ miệng lưỡi của những người thuộc Hóa Lương phái mà truyền đi rộng rãi khắp Thánh giới.
Con phố này rất dài rất dài đó nha!
Đi rồi đi, cô hổ nhỏ nào đấy bắt đầu mỏi chân, lén liếc nhìn Tức Mặc Ly bên cạnh, nhếch nhếch môi, không dám nói.
Vốn hồ hồ hởi hởi chạy tới trước mặt y, hiện giờ giống như bị Tức Mặc Ly dắt đi.
Nói, hay là không nói? Vấn đề này thực rối rắm quá mà, cô hổ nhỏ nhíu mày, đôi mắt to tròn long lanh lại đảo đảo về phía Tức Mặc Ly.
Tức Mặc Ly tức cười nhìn nàng, vốn còn đang định đoán xem nàng chịu được tới khi nào, nhưng thấy bộ dạng đáng thương không dám lên tiếng của nàng, đích thực là nhịn không được: “Sao vậy? Mệt rồi?”
“Mới không có!” Cô hổ nhỏ quay phắt đi.
“Có muốn ôm không?” Cô hổ nhỏ quay đầu lại, do dự ngập ngừng, vừa rồi rõ ràng nói đừng ôm nàng, hiện giờ nếu nói muốn ôm, vậy chẳng phải rất mất mặt sao.
“Thế có muốn cõng không?”
Cô hổ nhỏ cực kỳ nhanh chóng quay đầu lại đối diện với y: “Được đó!” Lập tức liền nhảy lên lưng Tức Mặc Ly, hai tay tự động vòng lấy cổ y.
Tức Mặc Ly: …………..
Duyệt Nhi ở trên lưng Tức Mặc Ly, thích thú nhìn ngựa xe như nước hai bên đường, không ngừng có người từ trên không trung đáp xuống, hoặc là cùng bằng hữu chào hỏi, hoặc là mua vài món hay ho, hay giống như Mặc Ly và Duyệt Nhi, rõ ràng đi dạo lung tung không có mục đích.
Xung quanh có rất nhiều người chỉ dám hâm mộ nhìn hai người họ, ở Thánh giới, dường như là tình huống vạn năm khó gặp đó nha.
Duyệt Nhi cũng không thèm để ý ánh mắt bên cạnh, đôi mắt to tròn long lanh tìm kiếm mấy thứ cảm thấy hứng thú.
“Mặc Ly, qua bên kia, qua bên kia.”
Tức Mặc Ly theo bàn tay của nàng bước qua, dừng phía trước hồ lô băng đường.
Duyệt Nhi ở trên lưng y hưng phấn đến độ hoa chân múa tay, rõ ràng là rất cao hứng: “Sao nơi này lại có hồ lô băng đường của phàm gian?”
Ông lão bán hồ lô băng khóe miệng nhếch lên: “Cô nương, đây không phải là hồ lô băng đường của phàm gia. Đường này là mật đường do gia tộc tiếng tăm của Thánh giới chế ra, phàm nhân ăn vào, có thể giữ mãi vẻ thanh xuân, quả này cũng là thánh quả của Thánh giới, phàm nhân ăn một quả, có thể giải trừ bách độc.” Nói rồi dùng ánh mắt ‘cô cái gì cũng không hiểu thì đừng có ăn nói lung tung’ trừng Duyệt Nhi một cái.
Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi cũng trừng ngược lại, trừng đến độ ông lão chẳng biết làm sao, cười nói: “Dù thế nào thì nó cũng giống hồ lô băng đường, gọi hồ lô băng đường cũng chả oan uổng gì. Hì hì, lão gia gia, ông rất giống Thái Thượng lão quân.”
Nếu như Thái Thượng Lão quân có mặt ở đây, chắc chắn sẽ rơi lệ đầy mặt. Ông dầu gì cũng không ít vinh dự mới có thể được Duyệt Nhi lấy ra làm hình mẫu ‘cụ ông’ đó a.
Khi ở phàm gian, nàng là công chúa cao quý, Đạp Vũ ca ca chết cũng không chịu cho nàng ăn thứ này, sau đó lúc đào vong, cũng vì không có tiền mà không có dịp được ăn, phải biết, nàng đối với món này rất khát khao.
“Mặc Ly, thiếp muốn ăn.”
Tức Mặc Ly nhíu mày: “Ta quay về sẽ làm cho nàng, ở đây………” Đồ ăn bên ngoài, sao có thể cho vào miệng bé ngoan?
Cô hổ nhỏ không nghe: “Thiếp muốn ăn cái này! Quay về ăn không có cảm giác này nữa.”
Tức Mặc Ly hết cách đành phải thỏa hiệp, từ nội đỉnh triệu tới một tờ ngân phiếu bay vào tay ông lão. Duyệt Nhi vui vẻ cầm lấy một xâu mứt quả, ‘woa’ một tiếng cắn một miếng, thế nhưng đường đã kết thành dạng băng, nhức đến tận răng, tức thì có khổ mà không dám nói, nước mắt lưng tròng gắng chịu.
Ông lão đối với tờ ngân phiếu kia hãy còn ngẩn người, đợi đến khi phản ứng lại thì đôi bích nhân kia đã mất hút giữa phố phường dài ngoằng.
Duyệt Nhi khó khăn lắm mới ăn hết một miếng, liền đưa tới trước cho Tức Mặc Ly, sáp đầu lại gần: “Mặc Ly, ăn.”
Tức Mặc Ly tránh đầu đi, ra vẻ kháng nghị.
Cô hổ nhỏ u oán nói: “Mặc Ly không ăn, không hạnh phúc.”
Tức Mặc Ly đành phải vì hạnh phúc của cô hổ nhỏ mà khuất phục, gắng gượng cắn một miếng nhỏ. Bàn tay cô hổ nhỏ tức thì rụt về, đợi một lúc lại đưa qua, nhưng đã có một hàng dấu răng cắn vội, mứt quả chỉ còn lại một cái cuối cùng, trong lòng Tức Mặc Ly biết nàng thích ăn: “Nàng ăn đi.”
Cô hổ nhỏ thập phần hào phóng trượng nghĩa nói: “Thiếp một nửa, chàng một nửa, thiếp rất công bằng.”
Thấy mứt quả trước mắt thậm chí chả thể xem là một miếng, Tức Mặc Ly không vạch trần hành vi tệ hại của cô hổ nhỏ, im lặng ăn.
Cảnh đêm dường như cũng không hề tăm tối, chung quanh đều là kẻ đến người đi, đợi đến khi Tức Mặc Ly dừng lại, Duyệt Nhi hãy còn ở trên lưng y hát ngâm nga.
Thấy Tức Mặc Ly dừng bước thì vội vàng ngẩng đầu lên. Trước mắt là một cánh cổng lớn đồ sộ, Duyệt Nhi chiếu theo hoành phi nạm vàng siêu lớn trên đó đọc theo.
Ngu Phong.
“Mặc Ly, chúng ta đến đây làm gì?”
Tức Mặc Ly quay đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn trên vai, một lúc sau mới nói: “Nàng sẽ thích nơi này.”
“Vì sao?”
“Sau này, nàng sẽ biết.”
Hôm ấy, nửa đêm bóng đêm dày đặc, toàn bộ Ngu Phong đang chìm trong giấc ngủ bỗng dưng ánh lửa sáng rực. Người đứng đầu Ngu Phong-Ngu Cực tự mình dẫn theo bốn mươi chín tộc chủ, mở rộng sơn môn, đích thân cúi đầu, quỳ xuống nghênh đón nhị vị khách nhân bất ngờ đến thăm.