Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
Không biết bởi vì duyên cớ nào, tiên chướng bảo vệ bên ngoài cung Thanh Trì mấy vạn năm… lại đột nhiên biến mất ngay ngày Phượng Nhiễm lên ngôi Thiên Đế. Cung Thanh Trì vốn chìm ngập trong sắc xuân quanh năm, ngay đêm ấy lại trùm mình trong trận tuyết rơi trắng xóa.
Thiên Khải và Thượng Cổ mới trở về từ Thiên Cung, đã bắt gặp A Khải ôm Bích Ba cuộn tròn trong chiếc áo lông trắng ấm áp, ngồi xổm trước mái hiên ở đại điện. Một người một chim quấn lấy nhau, chỉ chừa mỗi bốn con mắt đen láy, cả hai đang không ngừng bàn luận về đám tiên ngư đang đông cứng kia nên chế biến như thế nào mới ngon, mới tươi. Trường Khuyết ôm lấy chung trà nóng, đứng bên cạnh, đau khổ không thành lời khi phải chứng kiến hai tên oắt con trước mặt đang sát sinh ao Hoa Tịnh.
“Sao không làm tan băng ra chứ?” Thiên Khải xuất hiện bên bờ Hoa Tịnh, quan sát tiên ngư đang vùng vẫy trong tảng băng đông cứng, đôi mắt xinh đẹp của y cau lại.
“Tiểu thần quân không cho, bảo là bọn tiên ngư này bình thường khôn lắm, bây giờ mới có thể vớt lên được.” Trường Khuyết trầm giọng lên án tội trạng của A Khải, không ngừng khua mép châm thêm.
Nhìn thấy hai người mới xuất hiện bên bờ Hoa Tịnh, A Khải mừng rỡ hô một tiếng, lập tức bỏ Bích Ba chạy về phía Thượng Cổ, Bích Ba vù vù vung cánh bay lên theo.
Thượng Cổ tiếp được A Khải, cười nói: “Con đúng là cái đồ tham ăn!”
A Khải ngưỡng cái đầu, cười “ha ha” mấy tiếng, rồi dứt khoát nói: “Mẫu thân, Trường Khuyết nói Phượng Nhiễm làm Thiên Đế rồi, hình như là chức cao nhất Tiên Giới đó!”
Thượng Cổ gật đầu, thấy ánh mắt A Khải không chớp, bèn nói: “Phượng Nhiễm làm Thiên Đế, sao nhìn con phấn khích thế?”
“Tỷ ấy làm Thiên Đế, khi nào con trưởng thành là đã có thể tùy tiện đi khắp Tiên Giới tìm vợ rồi.” A Khải bừng bừng khí thế, dõng dạc đáp lại.
Thượng Cổ hơi đơ người, lườm sang Thiên Khải như thể muốn róc xương y, Thiên Khải cũng cảm thấy hơi mất mặt. Y ho khan một tiếng rồi quay đầu lại, hẳn y cũng không muốn thừa nhận sự dạy dỗ một trăm năm của mình với A Khải đã thất bại.
Thượng Cổ đảo mắt lại, nhìn A Khải, hùng hồn nói: “Khỏi phải gấp, con trai à, chờ khi nào đến lễ thành niên của con, mẫu thân sẽ kêu gọi khuê nữ khắp tứ hải bát hoang này đến Triêu Thánh Điện, cho con chọn tất đấy.”
A Khải nghe vậy liền mừng rỡ, reo lên một tiếng, cậu cong mắt, tíu tít cười: “Mẫu thân, người tốt quá!” Nói xong, cậu mới thắc mắc “Triêu Thánh Điện, là nơi nào vậy ạ…”
“Là Thượng Cổ Giới, nửa tháng sau, mẫu thân sẽ đưa con về nhà nhé.” Thượng Cổ bỗng dưng trầm giọng, nàng hơi cau mày: “Nơi ấy đã bị thế gian quên lãng cả sáu vạn năm rồi…”
Nàng trao A Khải lại cho Thiên Khải, trầm mặc đi về phía cung Thanh Trì.
Áo bào màu đen, bóng lưng mảnh khảnh, trông cực kỳ thê lương.
Thiên Khải ôm lấy A Khải, mãi lâu không nhìn lại. Một lúc sau, y mới đột nhiên ấn nhẹ lên trán A Khải, nhẹ nhàng cười cười, gương mặt mị hoặc bỗng trầm xuống.
“Tiểu tử thối, cuối cùng chúng ta cũng có thể trở về nhà rồi.”
Nếu như Thượng Cổ đã xóa bỏ cảm giác của Hậu Trì dành cho Thanh Mục, vậy sau này sẽ đâu còn ai có thể cướp được vị trí cận kề Thượng Cổ của y nữa (*). Huống chi, trong thế gian này, còn ai có tư cách sát cánh Thượng Cổ hơn y cơ chứ?
(*) Nguyên văn là “Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt”: Ý nghĩa của câu thành ngữ này là chỉ những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Nghĩa là, Thiên Khải đang muốn kề bên Thượng Cổ để lâu ngày này sinh tình cảm.
Chiếc giày rách Bạch Quyết vứt đi, nhưng Thiên Khải y vẫn luôn một lòng cam chịu và coi trọng thứ phiền phức đó đấy.
***
Phòng ngủ bên trong hậu điện, Thượng Cổ cho lui hết tùy tùng. Một mình nàng đi vào trong, tiện tay bố trí tiên chướng, sắc mặt bỗng dưng dần dần trắng bệch, lông mày nhíu lại.
Nàng xốc áo bào lên, giật mình nhìn vết kiếm trước ngực, máu tươi sớm đã đông lại. Thượng Cổ trầm mắt, thay ra bộ áo bào màu đen, không quan tâm miệng vết thương đã tùy ý khoác thêm một lớp áo khác, chầm chậm ngồi xuống giường.
Nếu không vì loại bỏ tiên cốt của Vu Hoán mà sử dụng sức mạnh bản nguyên, có lẽ nàng đã không phải hấp tấp chạy về lại cung Thanh Trì, tránh cho Thiên Khải phát hiện ra đầu mối rồi.
Tại rừng đào bên trong cảnh giới Thương Khung, khi nàng cầm kiếm Cổ Đế đâm trước ngực Bạch Quyết, không hiểu sao sau đó lại vô thức cắm lên ngực mình. Thượng Cổ gục đầu xuống, trầm ngâm hồi lâu mới chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ giọng thở dài.
Vô luận như thế nào, Bạch Quyết, hai chúng ta không mắc nợ nhau nữa rồi.
***
Tin tức Thượng Cổ muốn quay về Thượng Cổ Giới đã bị đám người Thiên Khải truyền đến Thiên Cung. Nửa tháng sau, Phượng Nhiễm tranh thủ hoàn thành xong chút việc vặt đã dành một chút thời gian ghé qua cung Thanh Trì, vừa vặn bắt gặp A Khải đang lấm lét trong đại điện, thong thả nhét một đống bảo vật bỏ vào túi Càn Khôn. Thượng Cổ đen mặt đứng một bên, không ngừng nhăn mày. Phượng Nhiễm bỗng nghĩ rằng, nếu Thượng Cổ không thương A Khải thì đã vứt tên tiểu tử mất mặt này tự sinh tự diệt ở cung Thanh Trì từ lâu rồi.
Mẫu thân lẫn lão tử (lão tử: cha) nhà ngươi đều là chân thần có tiếng, không hiểu sao lại hạ sinh thằng nhóc keo kiệt đến thế nữa, cũng chẳng biết tính tình giống người nào đây.
Thượng Cổ thấy Phượng Nhiễm xuất hiện liền kinh ngạc, lập tức quay sang phía Thiên Khải đang dựa người lên cột, rồi mới đảo mắt về hướng một thân đế bào của Phượng Nhiễm.
Tay áo thêu kim phượng tung cánh, tư thái đế vương lộ rõ giữa hai hàng mày, nhưng ngược lại nàng không thích vẻ sắc bén này. Nhớ lại nữ thần quân Phượng Nhiễm năm xưa ở cung Thanh Trì chuyên phá làng phá xóm cùng mình, Thượng Cổ không khỏi cảm khái, mắt nheo lại, nàng nhíu mày nói: “Hôm nay, cung Thanh Trì đã là miếu nhỏ, không thể chứa nổi vị Đại Phật như ngài giá tôn.”
“Ta cũng thấy thế đó, quả thực chỗ này cũng hơi khó coi. Nhưng mà hình như Triêu Thánh Điện của cô cũng hợp đó! Thượng Cổ, mấy cuốn truyện ở nhân gian ấy, cô có muốn ta mang vài quyển vào Thượng Cổ Giới không?” Sớm đã biết được Thượng Cổ khôi phục trí nhớ từ miệng Thiên Khải, tất nhiên Phượng Nhiễm cũng không chịu nhường nhịn lẫn nể mặt như hồi đầu nữa.
Thượng Cổ khóe miệng cứng đờ, khẽ mò lấy bảo vật trong tay A Khải, nói: “Phượng Hoàng chấp chưởng Tiên Giới, chắc cô đơn lắm. Ta thì vô cùng bận rộn, nên quên đi nhé. Sau này không có chuyện gì, thì ngươi đừng vào Thượng Cổ Giới làm chi, đỡ làm ô uế linh khí ở Thượng Cổ Giới.”
A Khải quan sát thấy tình thế không đúng, vội vàng cầm linh chi trong tay thả vào túi Càn Khôn, cậu ngước mặt lên Phượng Nhiễm: “Phượng Nhiễm, mẫu thân cùng đệ phải đổi động phủ rồi. Tử Mao đại thúc nói, ở giữa thiên hạ có một sơn động rất lớn, chờ chúng ta sắp xếp xong xuôi, tỷ nhớ là phải đến đó tống tiền nhé. Đệ sẽ sai Bích Ba kiếm vài con thỏ, chuẩn bị thịt và rượu thật ngon chiêu đãi tỷ.”
Thiên Khải lúng túng dời mắt, tên tiểu tử thối này, chẳng khuyên giải được gì, mà còn đổ thêm dầu vào lửa nữa chứ.
Phượng Nhiễm nhướng mày, cười to, âm thanh sang sảng truyền đi xa: “A Khải nhà ta thật biết “ăn quả nhớ kẻ trồng cây”. Không uổng công ta đây, vừa làm cha, vừa làm mẹ, nuôi lớn đệ suốt trăm năm nay. Nhìn mẫu thân đệ kìa, thăng quan tiến chức một phát là phủi mông chạy đi, cả một câu tình cảm mà không chịu nói.”
Thượng Cổ liếc Phượng Nhiễm, nói: “Không ít lang quân hai giới đã đến tuổi lập gia đình, Phượng Hoàng tài ba chưa có người gả, hẳn không ít tiên quân tự nguyện tiến cử vị trí đầu ấp tay gối với ngươi, hay là bổn quân ở lại thêm mấy ngày nữa, sẵn tiện làm bà mối luôn?”
Phượng Nhiễm trừng mắt, nhàn nhạt nhìn Thượng Cổ cả nửa ngày, mới nhún vai nói: “Trước kia, tính cô đâu có thích mấy chuyện này.”
“Ngươi trước kia cũng đâu mồm miệng sắc bén như thế này đâu, đúng là vênh váo tự đắc.” Thượng Cổ không khách khí đáp lễ một câu, cuối cùng cười cười: “Thôi thôi, ngày mai ta sắp về lại Thượng Cổ Giới rồi, hôm nay ngươi ở lại một đêm chơi với A Khải đi.”
Phượng Nhiễm gật đầu, hỏi: “Thiên Khải nói, vài ngày trước cô vọng động kiếm Cổ Đế mà tổn thương bản nguyên. Ngày mai khai mở lại Thượng Cổ Giới, có sao không đó?”
Nghe thấy lời này, Thiên Khải ngưng trọng, nhìn sang phía Thượng Cổ..
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà. Chờ sau khi mở giới môn, tĩnh dưỡng mấy ngày là ổn thôi. Hôm nay, ngươi đã đứng đầu Tiên Giới, có từng nghĩ sẽ ứng phó Yêu Hoàng như thế nào không?” Thượng Cổ tùy ý vẫy tay, kéo Phượng Nhiễm đi về phía hậu điện.
“Mấy ngày nữa, ta sẽ chuẩn bị đi Yêu Giới một chuyến, hy vọng Yêu Hoàng có thể tạm dừng vọng binh, nếu như hắn ta vẫn kiên quyết làm theo ý mình, e là trong vòng năm năm tới sẽ không tránh khỏi một trận đại chiến giữa tiên và yêu…”
Năm năm ngắn ngủn như một cái nháy mắt, xem ra thế cục Tiên – Yêu căng thẳng như nước và lửa. Thượng Cổ nhíu mày lắng nghe, cùng Phượng Nhiễm biến mất khỏi đại điện, Thiên Khải tiến lại gần nơi hai người vừa mới biến mất, hai tay sau lưng lặng lẽ siết chặt.
Nhanh như vậy đã chuyển đổi chủ đề, Thượng Cổ, nàng thật sự không sao ư?
***
Ngày hôm sau, Thượng Cổ để Trường Khuyết ở lại cung Thanh Trì trông giữ, rồi cùng Thiên Khải đi tới kết giới Tiên – Yêu ở dưới Kình Thiên Trụ.
Trải qua một đêm nỗ lực, cuối cùng Thượng Cổ cũng đã thuyết phục A Khải buông tha đống đồ nhỏ ở lại cung Thanh Trì thay vì đem vào Triêu Thánh Điện. Sau đó dẫn theo một người một chim, cả người nhẹ nhõm.
Dưới Kình Thiên Trụ, cự long khổng lồ hóa thành tiên chướng kéo dài vạn dặm, xung quanh cây xanh rập rờn, tiên mạch dồi dào. Từ trên mây, Thượng Cổ khẽ quan sát một hồi, mới quay sang dặn dò Phượng Nhiễm: “Mộ Quang giao Tiên Giới cho ngươi, Phượng Nhiễm à, trước khi tìm được người thích hợp, ta hy vọng ngươi không phụ với sự nhờ vả của hắn.”
Phượng Nhiễm hơi bất ngờ, nàng cười khổ một tiếng: “Vẫn bị cô nhìn ra, ta không có ý muốn ở lại Tiên Giới. Nhưng nể mặt Cảnh Giản, khi nào cuộc chiến Tiên – Yêu chưa chấm dứt, ta vẫn sẽ không buông tay mặc kệ đâu.”
Thượng Cổ gật đầu, nói: “Như thế tốt rồi.” Nói xong liền nhìn về hướng đông, nàng quay đầu, giao A Khải cho Thiên Khải, bay về phía không trung.
Một tia sáng trắng bất ngờ tỏa ra, kiếm Cổ Đế xuất hiện trên không trung, dùng cỗ lực vô hình đâm xuyên qua trời cao, bổ vào khoảng không gian hư vô.
Thần lực mênh mông như thủy triều tuôn trào từ phía chân trời, cánh cửa giới môn mang theo phong cách cổ xưa, chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người.
Tướng sĩ hai bên đầu kết giới nghe thấy tiếng động, lập tức nhìn lên Thượng Cổ và kiếm Cổ Đế trên không trung, đồng loạt quỳ rạp.
Thượng Cổ thần quân xuất hiện ở nơi này, xem ra Thượng Cổ Giới cuối cùng cũng sắp được mở ra lại. Vùng không gian phủ bụi suốt sáu vạn năm ấy, sắp được tái nhập với thế gian rồi.
Kiếm Cổ Đế dễ dàng bổ ra ấn ký cổ văn, thần lực thủ hộ chậm rãi biến mất. Đưa lưng về phía mọi người, sắc mặt Thượng Cổ trắng bệch, nhưng đôi mắt vẫn một màu đen láy kiên nghị, nàng hừ nhẹ một tiếng, thần lực trên kiếm Cổ Đế khẽ khởi động.
Thiên Khải dường như đã phác giác được, sắc mặt khẽ biến, đang định tiến lên thì một thanh âm phát ra từ cánh cửa dẫn vào Thượng Cổ Giới. Thần lực thủ hộ đã hoàn toàn biến mất, giới môn phá vỡ mê chướng, từ từ xuất hiện trước mặt mọi người, thần lực nghiêm trang tràn ngập khắp mọi nơi, không khí vô cùng yên tĩnh.
Kiếm Cổ Đế trở lại trong tay Thượng Cổ, nữ thần quân một thân cổ bào đỏ thẫm chậm rãi quay đầu, nàng nhìn về phía Thiên Khải, từ khi trùng sinh đến nay, đôi mắt ấy cuối cùng đã lóe lên tia vui vẻ.
Tiếng ầm vang vọng, giới môn từ từ mở ra, đâu đó còn có tiếng nhạc cổ xưa truyền ra. Tướng sĩ hai giới chăm chú dõi theo, Thiên Khải ôm A Khải đi về phía Thượng Cổ.
Nếu không phải vì thân thế của vị tiểu thần quân trong cung Thanh Trì đã bị truyền ra ngoài thì chắc hẳn mọi người chiêm ngưỡng cảnh tượng này nhất định sẽ thấy vô cùng đẹp, chỉ tiếc là…
“Cung kính Thượng Cổ thần quân, Thiên Khải thần quân.” Một hồi âm thanh trang nghiêm truyền đến từ hai đầu lưỡng giới, Thượng Cổ cụp mắt, thoáng nhìn qua Phượng Nhiễm rồi quan sát xuống tướng sĩ hai bên.
“Ngày chư vị quang vinh tấn thăng thượng thần, ta sẽ ở Thượng Cổ Giới chờ đợi.”
Giọng nói mang theo uy áp vang vọng nơi chân trời, chờ mọi người giương mắt lên, chỉ kịp thấy giới môn Thượng Cổ Giới ẩn hiện trong vùng không gian hư vô, đâu đó thấp thoáng thân ảnh hai vị chân thần cùng với dáng hình tiểu thần quân nhỏ nhắn.
Phượng Nhiễm ngước về hướng giới môn Thượng Cổ Giới lần cuối, đang chuẩn bị rời đi, lại lơ đãng nhìn sang một bóng người bên cạnh bức màn tiên chướng bên ngoài cự long. Phượng Nhiễm nhíu mày, bay xuống phía đó.
Cự long hóa thành tiên chướng mang theo thần lực dồi dào. Đừng nói đến Yêu Tộc, ngay cả tiên tướng bình thường muốn tiếp cận cũng rất khó khăn. Huống chi là phàm nhân, chỉ có thể đứng cách nơi ấy ngàn dặm để dõi theo mà thôi.
Phượng Nhiễm đáp xuống bên cạnh mô đất thấp, bắt gặp một bà lão dựa người trên tảng đá, sững sờ nhìn về phía đầu rồng xa xăm trong sương mù. Phượng Nhiễm trầm mặc quan sát bà, nửa ngày không lên tiếng.
Chưa quá nửa tháng, ngoại trừ gương mặt vẫn như xưa, sợ rằng trên đời này không ai có thể nhận ra nửa điểm thần uy của Thiên Hậu trên người lão bà trước mặt.
Mặc dù gặp lại, cũng không thể nói gì hơn, dường như đang hồi tưởng về người thanh niên ngày ấy, đảo mắt qua bức tượng đá cự long, Phượng Nhiễm đột nhiên có chút không đành lòng, nàng xoay người thì thấy Cảnh Chiêu đứng phía sau mình, sắc mặt kinh ngạc.
Thiếu nữ kiêu căng, ngạo mạn của ngày trước đã không còn, nàng ta nhẹ nhàng thi lễ một cái, thấp giọng nói: “Bái kiến bệ hạ.” Cố tình nói nhanh, hình như vẫn còn chút bi phẫn, khó chịu.
Phượng Nhiễm không muốn nhiều lời, gật đầu đang muốn rời đi, bỗng giọng nói già nua truyền lại từ phía sau.
“Phượng Hoàng, ngươi nghĩ ngài ấy đã sớm suy toán, cơ thể phàm nhân không thể tới gần nơi này trong vòng trăm thướt.” “
Phượng Nhiễm không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Cô ấy cho bà cơ hội, sau mười vạn năm, nếu bà hối cải, còn có thể tái thế làm người.”
“Đúng vậy, mười vạn năm, ngài ấy đúng là hiểu rõ ta.” Vu Hoán không hề để ý Phượng Nhiễm, chỉ quay đầu lại nhìn về phía hòn đá kia, nói khẽ: “Phượng Hoàng bệ hạ, ngươi tới đây, chắc là vì muốn cảm khái một phen sao? Năm đó, ta vứt bỏ ngươi ở đầm Uyên Lĩnh, chiếm lấy ngôi vị hoàng đế của ngươi, bây giờ ngươi tới đòi nợ à?”
“Thời điểm Cảnh Giản ra đi, ta đã buông bỏ hết những chuyện này rồi.”
Nghe thấy lời đó, đáy mắt Vu Hoán có chút phập phồng, bà không đáp lại.
“Ta chỉ muốn nói cho bà biết, hôm qua Cảnh Dương mới xin đi La Sát, còn nói rằng vĩnh viễn không trở về Thiên Cung nữa. Chẳng qua ta cảm thấy… Bà nên biết chuyện này mà thôi.”
Phượng Nhiễm vừa dứt lời, liền đi về phương xa.
Vu Hoán cứng đờ ngồi thụp dưới đất cả nửa ngày, cuối cùng ngay lúc Phượng Nhiễm sắp biến mất mới nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Phượng Hoàng, ta không nợ ngươi gì cả. Ta nói cho ngươi biết một việc, coi như là trả lại chuyện ngươi nói hôm nay.”
Phượng Nhiễm dừng bước, quay đầu lại.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Vu Hoán đứng dậy, thân hình có chút lảo đảo, Cảnh Chiêu vội vàng chạy tới, Vu Hoán vẫy tay: “Cảnh Chiêu, con lui qua một bên.”
Cảnh Chiêu giật mình gật đầu, bèn đi ra xa xa, nhìn lại hướng hai người.
Nàng không biết mẫu hậu mình đã nói cái gì, mà chỉ thấy gương mặt Phượng Hoàng bỗng kinh ngạc, thần tình có phần xúc động.
Chắc hẳn cũng là một ít chuyện xưa ở Thượng Cổ Giới. Trước kia, nàng đi đâu đều muốn truy vấn ngọn nguồn, chỉ là bây giờ lại đột nhiên không muốn tìm hiểu nữa. Cho dù biết rõ tường tận thì có thể làm gì nữa chứ, lúc nào nàng cũng chẳng thể chen chân được, cuối cùng chỉ mãi là cái gai trong chuyện lửa hận tình thù của người khác mà thôi.
Nghĩ vậy, Cảnh Chiêu dời mắt, nàng nhìn về phía tảng đá, trong lòng có chút hoài niệm.
***
Thượng Cổ Giới, trước cửa giới môn.
Sông Thiên Hà bao la rộng lớn đang lặng lẽ chảy xuôi, hoa bỉ ngạn tím rực cả hai bờ, ánh lửa màu ánh bạc soi chiếu, từng đốm tuyết đỏ lất phất rơi xuống trước cửa giới môn.
Đây chính là quang cảnh đầu tiên mỗi thượng thần mới tấn vị sẽ thấy khi bước vào Thượng Cổ Giới.
Thiên Hà lấp lánh ánh sáng trắng, hoa bỉ ngạn màu tím diễm lệ, hỏa diễm sắc bạc rực rỡ, còn có cả bông tuyết màu đỏ lung linh.
Đây là món quà chúc mừng bốn người bọn họ dành tặng cho các thần quân hạ giới lần đầu thăng lên thần vị.
Thời gian trăm triệu năm, bọn họ một lần chết đi, một lần nữa được sinh ra. Thượng Cổ Giới vẫn còn đó, tâm ý của bọn họ cũng vẫn tồn tại.
Chỉ là, Thượng Cổ có chút khó hiểu, nàng say ngủ ở hạ giới sáu vạn năm, Thượng Cổ Giới phủ đầy bụi, cho dù không bị hủy diệt, tại sao lại vẫn ngập tràn sức sống như thế này chứ?
A Khải ôm Bích Ba trừng thẳng mắt, nhìn về bậc thang lưu ly dài ngàn dặm bắt ngang qua sông, cười ngây ngô: “Mẫu thân ơi, nơi đây toàn là bảo bối!”
Thượng Cổ lấy lại tinh thần, chọt một cái sau ót A Khải, rồi ôm cậu bước lên bậc thang được làm từ lưu ly lấp lánh, cười nói: “Sau này, tất cả chỗ này đều là của con, chờ vào Triêu Thánh Điện rồi, mẫu thân sẽ cởi bỏ phong ấn trên người con…”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Lời nói chưa dứt, nàng bỗng khựng lại. Từ sau lưng Thiên Khải, Thượng Cổ sững sờ quan sát cảnh sắc Thượng Cổ Giới bên bờ Thiên Hà, không khỏi kinh ngạc.
Phúc địa của các vị thần, đó là lời khen chúng sinh Tam Giới dành tặng cho Thượng Cổ Giới từ trước tới nay.
Phía cuối con sông, ngàn dặm phủ đầy sắc xanh của những cây cổ thụ, mặc dù đã hơn vạn năm trôi qua, nhưng chúng vẫn như cũ lắp đầy mảnh không gian này.
Dưới cây cổ thụ, vô số loại thần thú đang im lặng nhắm mắt phía bên kia màn tiên chướng, yên ắng ngủ đông trong khu rừng bao la rậm rạp sắc xanh.
Bên trong Thượng Cổ Giới, các loại tiên thú dưới mức thần thú thường sinh sống ở khu rừng cổ phía cuối sông Thiên Hà. Thượng Cổ nhìn thấy chúng, vội chạy lại về phía bìa khu rừng cổ, thần sắc hơi kích động.
Tuy tiên lực trên người đám tiên thú này yếu ớt, nhưng không con nào chết cả, chỉ là đang say ngủ mà thôi.
Giống như đang nghĩ tới cái gì đó, Thượng Cổ đột nhiên bay thẳng lên không trung, quan sát về hướng chân trời.
Bốn tòa thần điện nằm sừng sững mỗi phương, đồng loạt hướng về phía trời cao.
Ở giữa Thượng Cổ Giới, một luồng thần lực đỏ rực thoắt ẩn thoắt hiện, đôi mắt Thượng Cổ không thể giấu nổi sự vui mừng, rất nhanh nàng đã bay tới bên đài Càn Khôn.
Thiên Khải đi theo sau nàng, tay ôm A Khải bỗng khẽ run nhẹ.
Bên cạnh đài Càn Khôn, màn tiên chướng đỏ rực ngăn cách nơi ấy với bên ngoài. Thượng Cổ chậm rãi bước chân đi tới, xua tan màn tiên chướng, bỗng nhiên nàng ngây người tại chỗ.
Từ lúc nàng thức tỉnh đến nay, chưa từng cảm thấy biết ơn trời cao vì sự tồn tại của mình hơn lúc này.
Quan sát về phía bên kia cách mình mấy mét, khóe mắt Thượng Cổ bỗng hơi rơm rớm.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trung tâm của đài Càn Khôn, Chích Dương đang ngồi xếp bằng, nhắm nghiền hai mắt, hắn mặc một bộ cổ bào xanh đậm, khuôn mặt kiên nghị, không khác gì sáu vạn năm trước.
Xung quanh hắn, mấy trăm vị thần đang ngồi trên mặt đất, hóa thành mắt trận khổng lồ. Tại đỉnh của trận pháp là một cỗ thần lực hùng hậu không ngừng chảy vào màn sáng bên trong đài Càn Khôn. Trên không trung, tản ra vô số dải huỳnh quang rực rỡ, đó chính là nguồn thần lực dồi dào không ngừng sản sinh để nuôi sống toàn bộ Thượng Cổ Giới.
Thì ra đây là nguyên nhân mà sau khi nàng tuẫn thế, chúng thần thượng cổ lại biến mất, Thượng Cổ Giới lại bị phong kín.
Vì để tiếp tục Thượng Cổ Giới, Chích Dương và chúng thần thượng cổ đã chọn cách ngủ say, dùng thần lực của mình nuôi dưỡng thế giới này.
Tới tận bây giờ, tất cả bọn họ đều chưa từng biến mất, cũng như chưa hề chết đi.
Bọn họ vẫn luôn đợi nàng trở về, dù trước kia tại khoảnh khắc bọn họ lựa chọn ngủ say, đều không một ai hay biết ngày nào nàng sẽ quay lại.
Thượng Cổ đã từng nghĩ rằng, Thượng Cổ Giới vẫn còn đó, nhưng tất cả trong ấy đều đã bị biến mất, dù nàng quay trở lại thì có ý nghĩa gì? Nhưng nàng không hề hay biết, suốt sáu vạn năm nay, Chích Dương vì nàng mà đã giữ được hết thảy.
Thượng Cổ chậm rãi quay đầu, nhìn về đôi mắt tím đậm mỹ lệ của Thiên Khải, đầu lông mày khẽ cau nhẹ.
“Nếu như Tổ Thần đang lắng nghe, ta thật muốn cảm tạ người.” Thiên Khải đi lên trước, một tay ôm Thượng Cổ vào lòng, nói khẽ, khóe miệng tràn ngập vui mừng.
“Phụ thần nhất định đã nghe thấy.” Thượng Cổ bế A Khải trợn tròn mắt, đang bị chèn giữa hai người ra. Nàng nhìn nụ cười thuần phác trên dung nhan vốn đỗi mị hoặc của Thiên Khải, đột nhiên có chút giật mình.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thiên Khải bình tĩnh ngưng mắt nhìn về phía nàng, tựa hồ như thiếu nữ năm xưa mới trải qua mười vạn năm luân hồi quay về lại Thượng Cổ Giới, thanh thuần tao nhã, nụ cười tươi tắn ấm áp.
Y bỗng nhiên cảm thấy thật biết ơn thời gian sáu vạn năm này. Tháng năm như thứ rượu nguyên chất, ngày đong đầy gặp lại, nàng vẫn đẹp hệt như trong trí nhớ của ta, không hề đổi thay.
Thượng Cổ, nàng còn có thể sống sót, còn có thể cùng ta trở lại Thượng Cổ Giới, đã là một chuyện tốt rồi.
Thiên Khải và Thượng Cổ mới trở về từ Thiên Cung, đã bắt gặp A Khải ôm Bích Ba cuộn tròn trong chiếc áo lông trắng ấm áp, ngồi xổm trước mái hiên ở đại điện. Một người một chim quấn lấy nhau, chỉ chừa mỗi bốn con mắt đen láy, cả hai đang không ngừng bàn luận về đám tiên ngư đang đông cứng kia nên chế biến như thế nào mới ngon, mới tươi. Trường Khuyết ôm lấy chung trà nóng, đứng bên cạnh, đau khổ không thành lời khi phải chứng kiến hai tên oắt con trước mặt đang sát sinh ao Hoa Tịnh.
“Sao không làm tan băng ra chứ?” Thiên Khải xuất hiện bên bờ Hoa Tịnh, quan sát tiên ngư đang vùng vẫy trong tảng băng đông cứng, đôi mắt xinh đẹp của y cau lại.
“Tiểu thần quân không cho, bảo là bọn tiên ngư này bình thường khôn lắm, bây giờ mới có thể vớt lên được.” Trường Khuyết trầm giọng lên án tội trạng của A Khải, không ngừng khua mép châm thêm.
Nhìn thấy hai người mới xuất hiện bên bờ Hoa Tịnh, A Khải mừng rỡ hô một tiếng, lập tức bỏ Bích Ba chạy về phía Thượng Cổ, Bích Ba vù vù vung cánh bay lên theo.
Thượng Cổ tiếp được A Khải, cười nói: “Con đúng là cái đồ tham ăn!”
A Khải ngưỡng cái đầu, cười “ha ha” mấy tiếng, rồi dứt khoát nói: “Mẫu thân, Trường Khuyết nói Phượng Nhiễm làm Thiên Đế rồi, hình như là chức cao nhất Tiên Giới đó!”
Thượng Cổ gật đầu, thấy ánh mắt A Khải không chớp, bèn nói: “Phượng Nhiễm làm Thiên Đế, sao nhìn con phấn khích thế?”
“Tỷ ấy làm Thiên Đế, khi nào con trưởng thành là đã có thể tùy tiện đi khắp Tiên Giới tìm vợ rồi.” A Khải bừng bừng khí thế, dõng dạc đáp lại.
Thượng Cổ hơi đơ người, lườm sang Thiên Khải như thể muốn róc xương y, Thiên Khải cũng cảm thấy hơi mất mặt. Y ho khan một tiếng rồi quay đầu lại, hẳn y cũng không muốn thừa nhận sự dạy dỗ một trăm năm của mình với A Khải đã thất bại.
Thượng Cổ đảo mắt lại, nhìn A Khải, hùng hồn nói: “Khỏi phải gấp, con trai à, chờ khi nào đến lễ thành niên của con, mẫu thân sẽ kêu gọi khuê nữ khắp tứ hải bát hoang này đến Triêu Thánh Điện, cho con chọn tất đấy.”
A Khải nghe vậy liền mừng rỡ, reo lên một tiếng, cậu cong mắt, tíu tít cười: “Mẫu thân, người tốt quá!” Nói xong, cậu mới thắc mắc “Triêu Thánh Điện, là nơi nào vậy ạ…”
“Là Thượng Cổ Giới, nửa tháng sau, mẫu thân sẽ đưa con về nhà nhé.” Thượng Cổ bỗng dưng trầm giọng, nàng hơi cau mày: “Nơi ấy đã bị thế gian quên lãng cả sáu vạn năm rồi…”
Nàng trao A Khải lại cho Thiên Khải, trầm mặc đi về phía cung Thanh Trì.
Áo bào màu đen, bóng lưng mảnh khảnh, trông cực kỳ thê lương.
Thiên Khải ôm lấy A Khải, mãi lâu không nhìn lại. Một lúc sau, y mới đột nhiên ấn nhẹ lên trán A Khải, nhẹ nhàng cười cười, gương mặt mị hoặc bỗng trầm xuống.
“Tiểu tử thối, cuối cùng chúng ta cũng có thể trở về nhà rồi.”
Nếu như Thượng Cổ đã xóa bỏ cảm giác của Hậu Trì dành cho Thanh Mục, vậy sau này sẽ đâu còn ai có thể cướp được vị trí cận kề Thượng Cổ của y nữa (*). Huống chi, trong thế gian này, còn ai có tư cách sát cánh Thượng Cổ hơn y cơ chứ?
(*) Nguyên văn là “Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt”: Ý nghĩa của câu thành ngữ này là chỉ những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Nghĩa là, Thiên Khải đang muốn kề bên Thượng Cổ để lâu ngày này sinh tình cảm.
Chiếc giày rách Bạch Quyết vứt đi, nhưng Thiên Khải y vẫn luôn một lòng cam chịu và coi trọng thứ phiền phức đó đấy.
***
Phòng ngủ bên trong hậu điện, Thượng Cổ cho lui hết tùy tùng. Một mình nàng đi vào trong, tiện tay bố trí tiên chướng, sắc mặt bỗng dưng dần dần trắng bệch, lông mày nhíu lại.
Nàng xốc áo bào lên, giật mình nhìn vết kiếm trước ngực, máu tươi sớm đã đông lại. Thượng Cổ trầm mắt, thay ra bộ áo bào màu đen, không quan tâm miệng vết thương đã tùy ý khoác thêm một lớp áo khác, chầm chậm ngồi xuống giường.
Nếu không vì loại bỏ tiên cốt của Vu Hoán mà sử dụng sức mạnh bản nguyên, có lẽ nàng đã không phải hấp tấp chạy về lại cung Thanh Trì, tránh cho Thiên Khải phát hiện ra đầu mối rồi.
Tại rừng đào bên trong cảnh giới Thương Khung, khi nàng cầm kiếm Cổ Đế đâm trước ngực Bạch Quyết, không hiểu sao sau đó lại vô thức cắm lên ngực mình. Thượng Cổ gục đầu xuống, trầm ngâm hồi lâu mới chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ giọng thở dài.
Vô luận như thế nào, Bạch Quyết, hai chúng ta không mắc nợ nhau nữa rồi.
***
Tin tức Thượng Cổ muốn quay về Thượng Cổ Giới đã bị đám người Thiên Khải truyền đến Thiên Cung. Nửa tháng sau, Phượng Nhiễm tranh thủ hoàn thành xong chút việc vặt đã dành một chút thời gian ghé qua cung Thanh Trì, vừa vặn bắt gặp A Khải đang lấm lét trong đại điện, thong thả nhét một đống bảo vật bỏ vào túi Càn Khôn. Thượng Cổ đen mặt đứng một bên, không ngừng nhăn mày. Phượng Nhiễm bỗng nghĩ rằng, nếu Thượng Cổ không thương A Khải thì đã vứt tên tiểu tử mất mặt này tự sinh tự diệt ở cung Thanh Trì từ lâu rồi.
Mẫu thân lẫn lão tử (lão tử: cha) nhà ngươi đều là chân thần có tiếng, không hiểu sao lại hạ sinh thằng nhóc keo kiệt đến thế nữa, cũng chẳng biết tính tình giống người nào đây.
Thượng Cổ thấy Phượng Nhiễm xuất hiện liền kinh ngạc, lập tức quay sang phía Thiên Khải đang dựa người lên cột, rồi mới đảo mắt về hướng một thân đế bào của Phượng Nhiễm.
Tay áo thêu kim phượng tung cánh, tư thái đế vương lộ rõ giữa hai hàng mày, nhưng ngược lại nàng không thích vẻ sắc bén này. Nhớ lại nữ thần quân Phượng Nhiễm năm xưa ở cung Thanh Trì chuyên phá làng phá xóm cùng mình, Thượng Cổ không khỏi cảm khái, mắt nheo lại, nàng nhíu mày nói: “Hôm nay, cung Thanh Trì đã là miếu nhỏ, không thể chứa nổi vị Đại Phật như ngài giá tôn.”
“Ta cũng thấy thế đó, quả thực chỗ này cũng hơi khó coi. Nhưng mà hình như Triêu Thánh Điện của cô cũng hợp đó! Thượng Cổ, mấy cuốn truyện ở nhân gian ấy, cô có muốn ta mang vài quyển vào Thượng Cổ Giới không?” Sớm đã biết được Thượng Cổ khôi phục trí nhớ từ miệng Thiên Khải, tất nhiên Phượng Nhiễm cũng không chịu nhường nhịn lẫn nể mặt như hồi đầu nữa.
Thượng Cổ khóe miệng cứng đờ, khẽ mò lấy bảo vật trong tay A Khải, nói: “Phượng Hoàng chấp chưởng Tiên Giới, chắc cô đơn lắm. Ta thì vô cùng bận rộn, nên quên đi nhé. Sau này không có chuyện gì, thì ngươi đừng vào Thượng Cổ Giới làm chi, đỡ làm ô uế linh khí ở Thượng Cổ Giới.”
A Khải quan sát thấy tình thế không đúng, vội vàng cầm linh chi trong tay thả vào túi Càn Khôn, cậu ngước mặt lên Phượng Nhiễm: “Phượng Nhiễm, mẫu thân cùng đệ phải đổi động phủ rồi. Tử Mao đại thúc nói, ở giữa thiên hạ có một sơn động rất lớn, chờ chúng ta sắp xếp xong xuôi, tỷ nhớ là phải đến đó tống tiền nhé. Đệ sẽ sai Bích Ba kiếm vài con thỏ, chuẩn bị thịt và rượu thật ngon chiêu đãi tỷ.”
Thiên Khải lúng túng dời mắt, tên tiểu tử thối này, chẳng khuyên giải được gì, mà còn đổ thêm dầu vào lửa nữa chứ.
Phượng Nhiễm nhướng mày, cười to, âm thanh sang sảng truyền đi xa: “A Khải nhà ta thật biết “ăn quả nhớ kẻ trồng cây”. Không uổng công ta đây, vừa làm cha, vừa làm mẹ, nuôi lớn đệ suốt trăm năm nay. Nhìn mẫu thân đệ kìa, thăng quan tiến chức một phát là phủi mông chạy đi, cả một câu tình cảm mà không chịu nói.”
Thượng Cổ liếc Phượng Nhiễm, nói: “Không ít lang quân hai giới đã đến tuổi lập gia đình, Phượng Hoàng tài ba chưa có người gả, hẳn không ít tiên quân tự nguyện tiến cử vị trí đầu ấp tay gối với ngươi, hay là bổn quân ở lại thêm mấy ngày nữa, sẵn tiện làm bà mối luôn?”
Phượng Nhiễm trừng mắt, nhàn nhạt nhìn Thượng Cổ cả nửa ngày, mới nhún vai nói: “Trước kia, tính cô đâu có thích mấy chuyện này.”
“Ngươi trước kia cũng đâu mồm miệng sắc bén như thế này đâu, đúng là vênh váo tự đắc.” Thượng Cổ không khách khí đáp lễ một câu, cuối cùng cười cười: “Thôi thôi, ngày mai ta sắp về lại Thượng Cổ Giới rồi, hôm nay ngươi ở lại một đêm chơi với A Khải đi.”
Phượng Nhiễm gật đầu, hỏi: “Thiên Khải nói, vài ngày trước cô vọng động kiếm Cổ Đế mà tổn thương bản nguyên. Ngày mai khai mở lại Thượng Cổ Giới, có sao không đó?”
Nghe thấy lời này, Thiên Khải ngưng trọng, nhìn sang phía Thượng Cổ..
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà. Chờ sau khi mở giới môn, tĩnh dưỡng mấy ngày là ổn thôi. Hôm nay, ngươi đã đứng đầu Tiên Giới, có từng nghĩ sẽ ứng phó Yêu Hoàng như thế nào không?” Thượng Cổ tùy ý vẫy tay, kéo Phượng Nhiễm đi về phía hậu điện.
“Mấy ngày nữa, ta sẽ chuẩn bị đi Yêu Giới một chuyến, hy vọng Yêu Hoàng có thể tạm dừng vọng binh, nếu như hắn ta vẫn kiên quyết làm theo ý mình, e là trong vòng năm năm tới sẽ không tránh khỏi một trận đại chiến giữa tiên và yêu…”
Năm năm ngắn ngủn như một cái nháy mắt, xem ra thế cục Tiên – Yêu căng thẳng như nước và lửa. Thượng Cổ nhíu mày lắng nghe, cùng Phượng Nhiễm biến mất khỏi đại điện, Thiên Khải tiến lại gần nơi hai người vừa mới biến mất, hai tay sau lưng lặng lẽ siết chặt.
Nhanh như vậy đã chuyển đổi chủ đề, Thượng Cổ, nàng thật sự không sao ư?
***
Ngày hôm sau, Thượng Cổ để Trường Khuyết ở lại cung Thanh Trì trông giữ, rồi cùng Thiên Khải đi tới kết giới Tiên – Yêu ở dưới Kình Thiên Trụ.
Trải qua một đêm nỗ lực, cuối cùng Thượng Cổ cũng đã thuyết phục A Khải buông tha đống đồ nhỏ ở lại cung Thanh Trì thay vì đem vào Triêu Thánh Điện. Sau đó dẫn theo một người một chim, cả người nhẹ nhõm.
Dưới Kình Thiên Trụ, cự long khổng lồ hóa thành tiên chướng kéo dài vạn dặm, xung quanh cây xanh rập rờn, tiên mạch dồi dào. Từ trên mây, Thượng Cổ khẽ quan sát một hồi, mới quay sang dặn dò Phượng Nhiễm: “Mộ Quang giao Tiên Giới cho ngươi, Phượng Nhiễm à, trước khi tìm được người thích hợp, ta hy vọng ngươi không phụ với sự nhờ vả của hắn.”
Phượng Nhiễm hơi bất ngờ, nàng cười khổ một tiếng: “Vẫn bị cô nhìn ra, ta không có ý muốn ở lại Tiên Giới. Nhưng nể mặt Cảnh Giản, khi nào cuộc chiến Tiên – Yêu chưa chấm dứt, ta vẫn sẽ không buông tay mặc kệ đâu.”
Thượng Cổ gật đầu, nói: “Như thế tốt rồi.” Nói xong liền nhìn về hướng đông, nàng quay đầu, giao A Khải cho Thiên Khải, bay về phía không trung.
Một tia sáng trắng bất ngờ tỏa ra, kiếm Cổ Đế xuất hiện trên không trung, dùng cỗ lực vô hình đâm xuyên qua trời cao, bổ vào khoảng không gian hư vô.
Thần lực mênh mông như thủy triều tuôn trào từ phía chân trời, cánh cửa giới môn mang theo phong cách cổ xưa, chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người.
Tướng sĩ hai bên đầu kết giới nghe thấy tiếng động, lập tức nhìn lên Thượng Cổ và kiếm Cổ Đế trên không trung, đồng loạt quỳ rạp.
Thượng Cổ thần quân xuất hiện ở nơi này, xem ra Thượng Cổ Giới cuối cùng cũng sắp được mở ra lại. Vùng không gian phủ bụi suốt sáu vạn năm ấy, sắp được tái nhập với thế gian rồi.
Kiếm Cổ Đế dễ dàng bổ ra ấn ký cổ văn, thần lực thủ hộ chậm rãi biến mất. Đưa lưng về phía mọi người, sắc mặt Thượng Cổ trắng bệch, nhưng đôi mắt vẫn một màu đen láy kiên nghị, nàng hừ nhẹ một tiếng, thần lực trên kiếm Cổ Đế khẽ khởi động.
Thiên Khải dường như đã phác giác được, sắc mặt khẽ biến, đang định tiến lên thì một thanh âm phát ra từ cánh cửa dẫn vào Thượng Cổ Giới. Thần lực thủ hộ đã hoàn toàn biến mất, giới môn phá vỡ mê chướng, từ từ xuất hiện trước mặt mọi người, thần lực nghiêm trang tràn ngập khắp mọi nơi, không khí vô cùng yên tĩnh.
Kiếm Cổ Đế trở lại trong tay Thượng Cổ, nữ thần quân một thân cổ bào đỏ thẫm chậm rãi quay đầu, nàng nhìn về phía Thiên Khải, từ khi trùng sinh đến nay, đôi mắt ấy cuối cùng đã lóe lên tia vui vẻ.
Tiếng ầm vang vọng, giới môn từ từ mở ra, đâu đó còn có tiếng nhạc cổ xưa truyền ra. Tướng sĩ hai giới chăm chú dõi theo, Thiên Khải ôm A Khải đi về phía Thượng Cổ.
Nếu không phải vì thân thế của vị tiểu thần quân trong cung Thanh Trì đã bị truyền ra ngoài thì chắc hẳn mọi người chiêm ngưỡng cảnh tượng này nhất định sẽ thấy vô cùng đẹp, chỉ tiếc là…
“Cung kính Thượng Cổ thần quân, Thiên Khải thần quân.” Một hồi âm thanh trang nghiêm truyền đến từ hai đầu lưỡng giới, Thượng Cổ cụp mắt, thoáng nhìn qua Phượng Nhiễm rồi quan sát xuống tướng sĩ hai bên.
“Ngày chư vị quang vinh tấn thăng thượng thần, ta sẽ ở Thượng Cổ Giới chờ đợi.”
Giọng nói mang theo uy áp vang vọng nơi chân trời, chờ mọi người giương mắt lên, chỉ kịp thấy giới môn Thượng Cổ Giới ẩn hiện trong vùng không gian hư vô, đâu đó thấp thoáng thân ảnh hai vị chân thần cùng với dáng hình tiểu thần quân nhỏ nhắn.
Phượng Nhiễm ngước về hướng giới môn Thượng Cổ Giới lần cuối, đang chuẩn bị rời đi, lại lơ đãng nhìn sang một bóng người bên cạnh bức màn tiên chướng bên ngoài cự long. Phượng Nhiễm nhíu mày, bay xuống phía đó.
Cự long hóa thành tiên chướng mang theo thần lực dồi dào. Đừng nói đến Yêu Tộc, ngay cả tiên tướng bình thường muốn tiếp cận cũng rất khó khăn. Huống chi là phàm nhân, chỉ có thể đứng cách nơi ấy ngàn dặm để dõi theo mà thôi.
Phượng Nhiễm đáp xuống bên cạnh mô đất thấp, bắt gặp một bà lão dựa người trên tảng đá, sững sờ nhìn về phía đầu rồng xa xăm trong sương mù. Phượng Nhiễm trầm mặc quan sát bà, nửa ngày không lên tiếng.
Chưa quá nửa tháng, ngoại trừ gương mặt vẫn như xưa, sợ rằng trên đời này không ai có thể nhận ra nửa điểm thần uy của Thiên Hậu trên người lão bà trước mặt.
Mặc dù gặp lại, cũng không thể nói gì hơn, dường như đang hồi tưởng về người thanh niên ngày ấy, đảo mắt qua bức tượng đá cự long, Phượng Nhiễm đột nhiên có chút không đành lòng, nàng xoay người thì thấy Cảnh Chiêu đứng phía sau mình, sắc mặt kinh ngạc.
Thiếu nữ kiêu căng, ngạo mạn của ngày trước đã không còn, nàng ta nhẹ nhàng thi lễ một cái, thấp giọng nói: “Bái kiến bệ hạ.” Cố tình nói nhanh, hình như vẫn còn chút bi phẫn, khó chịu.
Phượng Nhiễm không muốn nhiều lời, gật đầu đang muốn rời đi, bỗng giọng nói già nua truyền lại từ phía sau.
“Phượng Hoàng, ngươi nghĩ ngài ấy đã sớm suy toán, cơ thể phàm nhân không thể tới gần nơi này trong vòng trăm thướt.” “
Phượng Nhiễm không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Cô ấy cho bà cơ hội, sau mười vạn năm, nếu bà hối cải, còn có thể tái thế làm người.”
“Đúng vậy, mười vạn năm, ngài ấy đúng là hiểu rõ ta.” Vu Hoán không hề để ý Phượng Nhiễm, chỉ quay đầu lại nhìn về phía hòn đá kia, nói khẽ: “Phượng Hoàng bệ hạ, ngươi tới đây, chắc là vì muốn cảm khái một phen sao? Năm đó, ta vứt bỏ ngươi ở đầm Uyên Lĩnh, chiếm lấy ngôi vị hoàng đế của ngươi, bây giờ ngươi tới đòi nợ à?”
“Thời điểm Cảnh Giản ra đi, ta đã buông bỏ hết những chuyện này rồi.”
Nghe thấy lời đó, đáy mắt Vu Hoán có chút phập phồng, bà không đáp lại.
“Ta chỉ muốn nói cho bà biết, hôm qua Cảnh Dương mới xin đi La Sát, còn nói rằng vĩnh viễn không trở về Thiên Cung nữa. Chẳng qua ta cảm thấy… Bà nên biết chuyện này mà thôi.”
Phượng Nhiễm vừa dứt lời, liền đi về phương xa.
Vu Hoán cứng đờ ngồi thụp dưới đất cả nửa ngày, cuối cùng ngay lúc Phượng Nhiễm sắp biến mất mới nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Phượng Hoàng, ta không nợ ngươi gì cả. Ta nói cho ngươi biết một việc, coi như là trả lại chuyện ngươi nói hôm nay.”
Phượng Nhiễm dừng bước, quay đầu lại.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Vu Hoán đứng dậy, thân hình có chút lảo đảo, Cảnh Chiêu vội vàng chạy tới, Vu Hoán vẫy tay: “Cảnh Chiêu, con lui qua một bên.”
Cảnh Chiêu giật mình gật đầu, bèn đi ra xa xa, nhìn lại hướng hai người.
Nàng không biết mẫu hậu mình đã nói cái gì, mà chỉ thấy gương mặt Phượng Hoàng bỗng kinh ngạc, thần tình có phần xúc động.
Chắc hẳn cũng là một ít chuyện xưa ở Thượng Cổ Giới. Trước kia, nàng đi đâu đều muốn truy vấn ngọn nguồn, chỉ là bây giờ lại đột nhiên không muốn tìm hiểu nữa. Cho dù biết rõ tường tận thì có thể làm gì nữa chứ, lúc nào nàng cũng chẳng thể chen chân được, cuối cùng chỉ mãi là cái gai trong chuyện lửa hận tình thù của người khác mà thôi.
Nghĩ vậy, Cảnh Chiêu dời mắt, nàng nhìn về phía tảng đá, trong lòng có chút hoài niệm.
***
Thượng Cổ Giới, trước cửa giới môn.
Sông Thiên Hà bao la rộng lớn đang lặng lẽ chảy xuôi, hoa bỉ ngạn tím rực cả hai bờ, ánh lửa màu ánh bạc soi chiếu, từng đốm tuyết đỏ lất phất rơi xuống trước cửa giới môn.
Đây chính là quang cảnh đầu tiên mỗi thượng thần mới tấn vị sẽ thấy khi bước vào Thượng Cổ Giới.
Thiên Hà lấp lánh ánh sáng trắng, hoa bỉ ngạn màu tím diễm lệ, hỏa diễm sắc bạc rực rỡ, còn có cả bông tuyết màu đỏ lung linh.
Đây là món quà chúc mừng bốn người bọn họ dành tặng cho các thần quân hạ giới lần đầu thăng lên thần vị.
Thời gian trăm triệu năm, bọn họ một lần chết đi, một lần nữa được sinh ra. Thượng Cổ Giới vẫn còn đó, tâm ý của bọn họ cũng vẫn tồn tại.
Chỉ là, Thượng Cổ có chút khó hiểu, nàng say ngủ ở hạ giới sáu vạn năm, Thượng Cổ Giới phủ đầy bụi, cho dù không bị hủy diệt, tại sao lại vẫn ngập tràn sức sống như thế này chứ?
A Khải ôm Bích Ba trừng thẳng mắt, nhìn về bậc thang lưu ly dài ngàn dặm bắt ngang qua sông, cười ngây ngô: “Mẫu thân ơi, nơi đây toàn là bảo bối!”
Thượng Cổ lấy lại tinh thần, chọt một cái sau ót A Khải, rồi ôm cậu bước lên bậc thang được làm từ lưu ly lấp lánh, cười nói: “Sau này, tất cả chỗ này đều là của con, chờ vào Triêu Thánh Điện rồi, mẫu thân sẽ cởi bỏ phong ấn trên người con…”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Lời nói chưa dứt, nàng bỗng khựng lại. Từ sau lưng Thiên Khải, Thượng Cổ sững sờ quan sát cảnh sắc Thượng Cổ Giới bên bờ Thiên Hà, không khỏi kinh ngạc.
Phúc địa của các vị thần, đó là lời khen chúng sinh Tam Giới dành tặng cho Thượng Cổ Giới từ trước tới nay.
Phía cuối con sông, ngàn dặm phủ đầy sắc xanh của những cây cổ thụ, mặc dù đã hơn vạn năm trôi qua, nhưng chúng vẫn như cũ lắp đầy mảnh không gian này.
Dưới cây cổ thụ, vô số loại thần thú đang im lặng nhắm mắt phía bên kia màn tiên chướng, yên ắng ngủ đông trong khu rừng bao la rậm rạp sắc xanh.
Bên trong Thượng Cổ Giới, các loại tiên thú dưới mức thần thú thường sinh sống ở khu rừng cổ phía cuối sông Thiên Hà. Thượng Cổ nhìn thấy chúng, vội chạy lại về phía bìa khu rừng cổ, thần sắc hơi kích động.
Tuy tiên lực trên người đám tiên thú này yếu ớt, nhưng không con nào chết cả, chỉ là đang say ngủ mà thôi.
Giống như đang nghĩ tới cái gì đó, Thượng Cổ đột nhiên bay thẳng lên không trung, quan sát về hướng chân trời.
Bốn tòa thần điện nằm sừng sững mỗi phương, đồng loạt hướng về phía trời cao.
Ở giữa Thượng Cổ Giới, một luồng thần lực đỏ rực thoắt ẩn thoắt hiện, đôi mắt Thượng Cổ không thể giấu nổi sự vui mừng, rất nhanh nàng đã bay tới bên đài Càn Khôn.
Thiên Khải đi theo sau nàng, tay ôm A Khải bỗng khẽ run nhẹ.
Bên cạnh đài Càn Khôn, màn tiên chướng đỏ rực ngăn cách nơi ấy với bên ngoài. Thượng Cổ chậm rãi bước chân đi tới, xua tan màn tiên chướng, bỗng nhiên nàng ngây người tại chỗ.
Từ lúc nàng thức tỉnh đến nay, chưa từng cảm thấy biết ơn trời cao vì sự tồn tại của mình hơn lúc này.
Quan sát về phía bên kia cách mình mấy mét, khóe mắt Thượng Cổ bỗng hơi rơm rớm.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trung tâm của đài Càn Khôn, Chích Dương đang ngồi xếp bằng, nhắm nghiền hai mắt, hắn mặc một bộ cổ bào xanh đậm, khuôn mặt kiên nghị, không khác gì sáu vạn năm trước.
Xung quanh hắn, mấy trăm vị thần đang ngồi trên mặt đất, hóa thành mắt trận khổng lồ. Tại đỉnh của trận pháp là một cỗ thần lực hùng hậu không ngừng chảy vào màn sáng bên trong đài Càn Khôn. Trên không trung, tản ra vô số dải huỳnh quang rực rỡ, đó chính là nguồn thần lực dồi dào không ngừng sản sinh để nuôi sống toàn bộ Thượng Cổ Giới.
Thì ra đây là nguyên nhân mà sau khi nàng tuẫn thế, chúng thần thượng cổ lại biến mất, Thượng Cổ Giới lại bị phong kín.
Vì để tiếp tục Thượng Cổ Giới, Chích Dương và chúng thần thượng cổ đã chọn cách ngủ say, dùng thần lực của mình nuôi dưỡng thế giới này.
Tới tận bây giờ, tất cả bọn họ đều chưa từng biến mất, cũng như chưa hề chết đi.
Bọn họ vẫn luôn đợi nàng trở về, dù trước kia tại khoảnh khắc bọn họ lựa chọn ngủ say, đều không một ai hay biết ngày nào nàng sẽ quay lại.
Thượng Cổ đã từng nghĩ rằng, Thượng Cổ Giới vẫn còn đó, nhưng tất cả trong ấy đều đã bị biến mất, dù nàng quay trở lại thì có ý nghĩa gì? Nhưng nàng không hề hay biết, suốt sáu vạn năm nay, Chích Dương vì nàng mà đã giữ được hết thảy.
Thượng Cổ chậm rãi quay đầu, nhìn về đôi mắt tím đậm mỹ lệ của Thiên Khải, đầu lông mày khẽ cau nhẹ.
“Nếu như Tổ Thần đang lắng nghe, ta thật muốn cảm tạ người.” Thiên Khải đi lên trước, một tay ôm Thượng Cổ vào lòng, nói khẽ, khóe miệng tràn ngập vui mừng.
“Phụ thần nhất định đã nghe thấy.” Thượng Cổ bế A Khải trợn tròn mắt, đang bị chèn giữa hai người ra. Nàng nhìn nụ cười thuần phác trên dung nhan vốn đỗi mị hoặc của Thiên Khải, đột nhiên có chút giật mình.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thiên Khải bình tĩnh ngưng mắt nhìn về phía nàng, tựa hồ như thiếu nữ năm xưa mới trải qua mười vạn năm luân hồi quay về lại Thượng Cổ Giới, thanh thuần tao nhã, nụ cười tươi tắn ấm áp.
Y bỗng nhiên cảm thấy thật biết ơn thời gian sáu vạn năm này. Tháng năm như thứ rượu nguyên chất, ngày đong đầy gặp lại, nàng vẫn đẹp hệt như trong trí nhớ của ta, không hề đổi thay.
Thượng Cổ, nàng còn có thể sống sót, còn có thể cùng ta trở lại Thượng Cổ Giới, đã là một chuyện tốt rồi.