Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Ngày nay, nếu hỏi trong Cửu Châu Bát Hoang, đâu là nơi mà người ta đang dành quan tâm nhiều nhất, hẳn sẽ không nơi nào hơn nổi cung Thanh Trì và cảnh giới Thương Khung. Thanh Trì Cung vốn không màng thế sự, là nơi ẩn cư trăm năm của hai vị chân thần, nghe đồn Thiên Đế bái kiến mấy ngày liền cũng chưa diện kiến nổi thánh nhan của Thượng Cổ chân thần, thế nên trăm năm qua tiên quân đến đây bái phỏng ngày càng ít dần, nhưng điều đó vẫn không làm giảm sự uy nghiêm thần bí của Thanh Trì Cung trong Tam Giới. Trái ngược lại, vì Bạch Quyết chân thần bảo hộ Yêu Giới, khiến cục diện Tam Giới biến hóa thất thường, nên cả trăm năm qua cảnh giới Thương Khung đều vẫn luôn một mực giữ vững thái độ nghiêng về một phía.
Thượng Cổ chậm rãi đi, mãi đến khi tới cảnh giới Thương Khung trời đã chạng vạng tối. Nàng híp mắt nhìn bốn cột thang trời bắc lên Thương Khung, liền khẽ thì thầm một tiếng “Làm bộ làm tịch”, rồi lập tức đáp mây hạ xuống trực tiếp quảng trường bên ngoài điện, trăm năm qua còn không ai dám lớn mật xông vào như thế, nên ngay tại thời điểm Thượng Cổ bất thình lình xuất hiện, thủ vệ trên quảng trường nhất thời không biết làm sao.
Màn đêm dần dần bao trùm, Thượng Cổ ẩn mình trong đám linh khí, dung mạo lại càng không nhìn rõ, dĩ nhiên đã bị coi làm kẻ xâm phạm. Thủ vệ đang định đuổi đi thì Hỏa Long đã từ đỉnh đại điện nhào ra.
“Là kẻ nào, lại dám cả gan xông vào cảnh giới Thương Khung!”
Hỏa Long rạch ra một đạo hỏa quang, long thân khổng lồ tiến về phía Thượng Cổ. Thủ vệ trên quảng trường đều là do yêu thú trong Uyên Lĩnh Chiểu Trạch biến thành, tất nhiên đã ngầm hiểu được yêu lực của Hỏa Long, thấy tình cảnh trước mắt liền đều lui về sau vài bước. Bọn họ thở dài, nhìn kẻ xâm nhập, trong lòng không khỏi ca thán, lão tổ tông này bị thần quân nghiêm cấm không được nhúng tay vào chuyện chiến sự ở Yêu Giới, hẳn đã ngứa tay ngứa chân cả mấy trăm năm, người vừa đến coi như xui xẻo đụng trúng tổ kiến lửa rồi.
Nào biết, ngọn lửa đang gào thét bên gần người nọ đã bị dập tắt trong nháy mắt, đỉnh đầu của Hỏa Long lại bị một bàn tay vô hình kiềm xuống, cả long thể như bị đóng băng, vô thức xoắn thành một cục, trông rất đỗi buồn cười.
Mọi người kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng này, ai ai cũng ngỡ ngàng không thốt nên lời. Hỏa Long ba đầu vốn đã lên được bán thần, nhưng không ngờ sẽ có người có thể áp chế đến mức nó không đánh trả nổi như thế này.
Hỏa Long sợ hãi đến nỗi cứng đờ giữa không trung, cái râu dài nổ ra tia lửa lập tức ngừng cựa quẫy, nó hốt hoảng vô cùng, biết rõ bản thân đã đụng trúng một cục sắt khó chơi liền đau khổ ngoái đầu về hướng thân ảnh trong linh khí.
“Không ngờ rằng nơi đây còn có một con yêu bán thần đáy!” Trên quảng trường, Thượng Cổ quan sát Hỏa Long, cười nói: “Cho ngươi làm thần thú thủ điện, cũng không tính là mất mặt cho Bạch Quyết lắm.”
Một thanh âm nhàn nhạt vang lên, linh khí tản dần ra, Hỏa Long ba đầu quan sát nữ thần quân đang lạnh lùng mỉm cười kia, nó ngầm đánh giá bộ hoa phục trên người nàng. Nó vốn không sợ trời chẳng sợ đất, vậy mà bây giờ không hiểu sao lại vô cùng run rẩy, móng vuốt hạ xuống, nó vội vã chắp tay thi lễ một cách rất quái lạ: “Không biết thần quân điện hạ đã đến, tiểu yêu đáng chết vạn lần.”
Yêu thú ở Hạ Giới thường không hay câu nệ thể thống, Tam Thủ lần đầu đầu gặp Thượng Cổ đã bị đánh cho tơi tả đến như thế, nó lập tức sụp mắt quy thuận ngoan ngoãn, chỉ là xưng hô còn có hơi lộn xộn.
Đám thủ vệ lúc này mới biết người kia là chân thần Thượng Cổ, đồng loạt quỳ rạp xuống hành lễ, thế nhưng vẫn không kìm nổi tò mò mà lén liếc nhìn Thượng Cổ.
“Người không biết nên cũng không sao, Bạch Quyết đâu rồi?” Thượng Cổ xua tay, nói.
“Thần quân đi rồi, chưa thấy trở về. Trước giờ, điện hạ vẫn chưa từng ghé thăm cảnh giới Thương Khung, không bằng ở lại mấy ngày, tiện thăm quan đi ạ. Đầm lầy Uyên Lĩnh rất lớn, hẳn là điện hạ định sẽ thích.”
Hỏa Long ba đầu chẳng muốn dấy theo phiền toái, nên đã giản lược cách xưng hô với Thượng Cổ, trực tiếp gọi nàng ‘Điện hạ’.
Bạch Quyết vẫn chưa về à? Thượng Cổ vốn cố tình đi chậm, nghĩ rằng Bạch Quyết có lẽ sớm trở về thôi, chắc là có chuyện gì đó nên mới chậm trễ… Nhưng Cảnh Chiêu hình như đã theo Vu Hoán về lại Thiên Cung, chẳng lẽ hắn tới Thiên Cung đón người hay sao?
Thượng Cổ nheo mắt lại, lộ ra tia sắc bén. Ồ vậy ra là thế, còn chưa về nhà chồng đã được cưng chiều đến mức này, với loại tính tình như của Cảnh Chiêu, không biết ngày sau còn kiêu căng cỡ nào được nữa?
“Dẫn đường đi, nghe nói cảnh sắc ở cảnh giới Thương Khung không tệ, ta cũng định vậy.” Thượng Cổ trợn tròn mắt, giả bộ nói dối, trong lòng nàng thật chất đang rất muốn khuyên nhủ Bạch Quyết.
Hỏa long ba đầu nghe xong thì nheo mắt vui mừng, lập tức hóa thành một cậu thanh niên tuấn tú, dẫn Thượng Cổ tiến vào trong điện.
***
Bên ngoài cung Thanh Trì.
Cạnh bờ Hoa Tịnh Trì, Thiên Khải đón nhận A Khải ngủ quên trời quên đất từ trong lòng Phượng Nhiễm, y rũ mắt xuống, vẻ mặt khó phân ý vị, ấn ký tử nguyệt trên trán mơ hồ tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ, yêu lãng.
Phượng Nhiễm thấy mình không mang được Thượng Cổ về, cảm giác bản thân phụ lòng với sở thác của Thiên Khải, bất thình lình cất lời: “Thiên Khải thần quân, chắc Thượng Cổ thần quân tỉnh lại ở mãi Thanh Trì Cung cũng khó chịu, đi ra ngoài xíu thì tốt thôi.”
“Ngươi cũng không phải là không biết tính muội ấy, đừng nói là một năm, dù có là mười năm ngây ngốc ở mãi một chỗ vẫn là chuyện bình thường. Nếu không phải muốn gặp một người rất quan trọng với muội ấy, ngươi nghĩ muội ấy sẽ tốn công như thế này sao?” Thiên Khải day hai bên thái dương, trông có vẻ mệt mỏi..
“Ý ngài nói là…”
“Muội ấy đã đi cảnh giới Thương Khung rồi.” Thiên Khải dịch A Khải vào một vị trí thoải mái hơn trong ngực mình, hướng người quay về đại điện.
Phượng Nhiễm trầm mặc đứng ở đằng xa, một hồi sau bỗng thở dài.
Thượng Cổ không có trí nhớ của Hậu Trì, đối xử với Bạch Quyết tất nhiên là thái độ sáu vạn năm trước, nhưng lọt vào trong mắt của Thiên Khải, nhất định không phải tư vị đó.
***
Thiên Cung.
Tại hậu viên sau Ngự Vũ Điện, các tiên nga canh giữ bên ngoài khu vườn ai ai cũng mặt mũi trắng bệch, đến nỗi thở mạnh còn không dám, thỉnh thoảng bọn họ lén nhìn vào bên trong, chỉ sợ Thiên Hậu mà nóng giận sẽ hủy mất cả khu vườn này mất.
Gióng trống khua chiêng đứng trên mười con thải phượng đi mừng thọ, lúc quay về lại phải ngự vân. Chuyện ở núi Đại Trạch mới xảy ra chưa đầy nửa ngày, đã cứ thế lan truyền khắp Tiên Giới.
Thượng Cổ Chân Thần hạ ngự chỉ khiến Thiên Hậu và Cảnh Chiêu công chúa mất mặt một vố đau, chỉ là không ai dám nói thẳng mà thôi.
Bên trong vườn, Cảnh Chiêu nhìn Thiên Hậu đang trầm mặc nãy giờ, đột nhiên quỳ xuống: “Mẫu hậu, là Cảnh Chiêu vô dụng, mới khiến mẫu hậu trúng phải nỗi nhục này.”
Thiên Hậu thấy hốc mắt con gái mình phiếm đỏ, lòng bà mềm nhũn, bà đỡ nàng dậy: “Cảnh Chiêu, không trách con, một trăm năm trước khi Bạch Quyết, Thiên Khải và Thượng Cổ thức tỉnh, đáng ra ta nên nói cho con biết vài chuyện.”
Cảnh Chiêu thấy vẻ mặt Thiên Hậu nghiêm túc, thì hơi ngạc nhiên: “Mẫu hậu, người định nói chuyện gì vậy?”
“Con có biết Thượng Cổ Giới tạo thành như thế nào không?” Thiên Hậu quay người, tiến về đình nghỉ mát.
“Biết ạ, tương truyền Tổ Thần Kình Thiên phá toái hư không tạo ra, là vùng không gian phía trên Tam Giới.” Cảnh Chiêu theo sau Thiên Hậu vào đình nghỉ mát.
Thiên Hậu gật đầu: “Tổ Thần Kình Thiên là vị thần đầu tiên trong vũ trụ, do lực hỗn độn của thiên địa biến thành. Ngoài ngài ấy, trong Thượng Cổ Giới còn có Chích Dương, Bạch Quyết, Thiên Khải, bọn họ là do lực thiên địa tạo ra, nên mới được tôn làm chân thần. Những thượng thần khác đều nhờ Tổ Thần dùng thần lực hóa ra, vậy nên địa vị của họ thua xa ba vị chân thần. Bởi vì mỗi vị thần được sinh ra đều quá mức cường đại, thần lực ở Thượng Cổ Giới theo đó cũng càng dồi dào, nên sau này chỉ có ai từ mức thượng thần trở lên mới có thể tiến nhập vào nơi này.”
Cảnh Chiêu khựng lại, thắc mắc: “Vậy còn Thượng Cổ chân thần…”
“Tổ Thần dùng lực hỗn độn ngưng tụ thai nghén tại nơi dồi dào thần lực nhất Thượng Cổ Giới trong vòng mười vạn năm, mới có Thượng Cổ chân thần sau này. Cô ta kế thừa tất cả lực hỗn độn của Tổ Thần, đã trở thành người tôn quý nhất Thượng Cổ Giới ngoại trừ Tổ Thần. Vì nhân dịp cô ta xuất thế, Tổ Thần mới bắt đầu hao tâm tổn lực sáng tạo ra những thế giới khác ngoài Thượng Cổ Giới, đó là hạ giới bao gồm Nhân Giới, Yêu Giới, Tiên Giới của sau này.”
“Ra là vậy….” Khó trách địa vi của tứ đại chân thần lại đc sủng kính như thế…
“Những thứ đó đều phải cần một nguồn lực hỗn độn chống đỡ, thế nên vì để Tam Giới trường tồn, Tổ Thần Kình Thiên đã rót hết thần lực vào tam Giới, hóa thành hư không. Sau khi Tổ Thần vẫn lạc, Thượng Cổ chân thần và ba người còn lại dùng thần lực cai quản Thượng Cổ Giới, mặc dù ngoài mặt không câu nệ địa vị cao thấp nhưng trong họ, Thượng Cổ vẫn là vị chân thần tôn quý nhất.”
“Mẫu hậu…” Cảnh Chiêu nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Thiên Hậu, nhẹ giọng thì thầm.
“Cảnh Chiêu, lúc con mới sinh ra, Thượng Cổ Giới đã phủ bụi từ lâu, mẫu hậu cho rằng nó vĩnh viễn sẽ không mở ra lại, vì vậy tới tận bây giờ chưa hề kể con cặn kẽ về sự tình ở Thượng Cổ Giới, mới khiến con gây ra sai lầm lớn như hôm nay. Bây giờ, con phải nhớ kỹ…” Thiên Hậu cẩn thận thốt nên từng chữ từng câu… Tựa như đã dùng hết toàn lực, cả bờ môi bao phủ một màu trắng bệch: “Đừng nên khiêu chiến với uy nghiêm của Thượng Cổ, ít nhất là hiện tại, tuyệt đối không thể.”
Cảnh Chiêu mở to mắt, nghe thấy ngữ khí nghiêm nghị của Thiên Hậu bèn hỏi: “Mẫu hậu, Thượng Cổ chân thần chung quy vẫn là Hậu Trì, năm đó là do hôn ước của con với Bạch Quyết hôn ước mới khiến Cổ Quân thượng thần vẫn lạc. Sợ rằng, cô ta sẽ không bỏ qua cho con quá!”
“Điều đó con không cần lo lắng, chỉ cần con không làm cô ta tức giận là được. Ả ta vốn kiêu ngạo, sẽ không làm gì với con đâu.” Thiên Hậu thấy Cảnh Chiêu có vẻ không tin, trầm giọng nói: “Bây giờ, ả căn bản không nhớ rõ ký ức của Hậu Trì, chỉ có trí nhớ của sáu vạn năm trước thôi. Vì vậy, hôm nay ở núi Đại Trạch, ả mới không có giận cá chém thớt lên con đó.”
Cảnh Chiêu thắc mắc: “Thì ra là thế, chẳng phải cô ta cũng quên Thanh Mục luôn sao?”
Nhìn ánh mắt mừng rỡ của Cảnh Chiêu, Thiên Hậu gật đầu nói: “Thượng Cổ chỉ nhớ mỗi Bạch Quyết của năm đó, cho nên hiện tại không ảnh hưởng gì mấy với con đâu… Cơ mà, có lẽ hôm nay con đã thấy thằng nhỏ đi theo bên người ả ta…”
Mặt Cảnh Chiêu ngay lập tức biến sắc: “Mẫu hậu, nếu Bạch Quyết biết sự tồn tại của đứa bé đó…” Đến từ Thanh Trì Cung, lại còn trông giống Bạch Quyết, không cần nghĩ ngợi nàng cũng đoán được cha của đứa trẻ này là ai, chỉ là… SAo đứa nhỏ này lại tự dưng xuất hiện vậy?
“Con yên tâm, chuyện lớn cỡ đó hẳn không thể qua mắt được Bạch Quyết thần quân, nếu ngài ấy đã không nhận đứa bé đó, chắc là không muốn nói thẳng với Thượng Cổ rồi. Lai lịch của thằng nhỏ đó… Ta nghĩ rằng là do tinh hồn của hai người họ hóa thành.”
Cảnh Chiêu nghe xong mấy lời này, mới dịu lòng đi chút ít, nhưng chỉ cần nghĩ về sự tồn tại của đứa nhóc đó, cảm giác nghẹn ứ nơi cổ họng lại nổi lên.
Thiên Hậu hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Cảnh Chiêu: “Cảnh Chiêu, với giao tình của Bạch Quyết và Thượng Cổ, con chỉ cần một mực chấp chưởng cảnh giới Thương Khung, ở cạnh bên người Bạch Quyết, ả ta sẽ chẳng có lý gì gây khó dễ con đâu.”
Cảnh Chiêu gật đầu, đứng dậy: “Mẫu hậu, con hiểu ý người rồi, sau này Cảnh Chiêu nhất định sẽ không để mẫu thân phải dính vào phiền toái lần nào nữa, ta phải về trước đây.”
Cả người Cảnh Chiêu thất thần, chẳng thấy sự hăng hái của trăm năm chấp chưởng Thương Khung nữa. Thiên Hậu dõi theo bóng lưng tiều điều dần khuất bóng của nàng, hai mắt bà nhắm nghiền.
Cảnh Chiêu, con hãy nhẫn nhịn một chút xíu đi, ta quyết sẽ không để ả cứ thế mãi lăng giá Tam Giới, quan sát chúng sinh nữa đâu. Chúng ta mất đi một phần, ta nhất định phải khiến ả trả giá gấp mười lần.
Năm đó ta đã làm được… Bây giờ ắt hẳn cũng phải làm được.
***
Chuyện Thượng Cổ ghé thăm cảnh giới Thương Khung đã lan truyền nhanh chóng khắp nơi, toàn bộ bí cảnh đều nhốn nháo một phen, tới nỗi Tam Hỏa phải ra oai thị uy mới áp chế tình cảnh. Mặc dù vậy, thị nữa hầu hạ Thượng Cổ vẫn hết mực nhiệt tình, chu đáo quá mức, Thượng Cổ được các nàng dẫn ra tắm suối nước nóng, lúc này thì lại đang cuộn mình trên đại điện thưởng thức nhạc khúc do các vũ cơ Yêu Giới thể hiện.
Bạch Quyết có ân đối với Yêu Giới, thế nên hàng năm Sâm Hồng đều dâng lên vô số yêu cơ, Cảnh Chiêu lại muốn giả bộ làm người hiền lành rộng lượng, ai đến cũng không có phản đối, tất cả đều giữ lại. Buổi biểu diễn này làm Thượng Cổ vừa có chút rung động, vừa có phần thỏa mãn. Nữ thần quân trong Thượng Cổ Giới phần lớn đầu cao ngạo mà lại rụt rè… Dáng vóc của các nữ yêu này… Eo vè nhỏ, hông lại tròn căng, quả thật vừa nhiệt huyết lại nhiệt tình.
Thượng Cổ nhấm nháp bình rượu đưa tới từ tay Tam Hỏa, ánh mắt sáng rực.
Toàn bộ đại điện vang vọng tràng cười lớn, duy chỉ phát ra từ duy nhất một người. Lúc Bạch Quyết trở lại, thì thấy ngay một cảnh tượng đó.
Nữ thần quân ngự trên vương vị mặc một bộ thường phục đỏ thẫm, trên đầu cài trâm, đuôi tóc như vẫn còn thấm đẫm đọng nước, ánh mắt nàng đen láy buông thõng rũ xuống. Như bởi vì ban nãy uống rượu, mà trên má đỏ ửng, khác hẳn với vẻ lạnh lùng hàng ngày, cả người nàng tĩnh mật, hoa lệ không gì sánh được.
Liếc nhìn Tam Hỏa đang mời rượu và các vũ cơ, ánh mắt của Bạch Quyết càng thêm âm u, hắn hít sâu một hơi, trong nháy mắt đã xuất hiện ngay bên vương tọa, giữ chặt lấy cổ tay Thượng Cổ, hai người lập tức biến mất.
“Tam Hỏa, lập tức giải tán yến hội, dưới cảnh giới Thương Khung đang thiếu hồ nước đấy. Nội trong nửa tháng, đào cho ta một cái hồ, không được phép dùng chân thân hay thần lực!”
Tiếng nói nổi trận lôi đình vang khắp điện, Tam Hỏa trong dạng người đang bất lực run rẩy, chén rượu trong tay bỗng rơi loảng xoảng trên mặt đất, nháy mắt đã vỡ thành những mảnh nhỏ, thanh âm giòn giã chói tai.
Hai người xuất hiện ngay hành lang ở nội điện, Thượng Cổ bị lôi theo nên bất giác lảo đảo, thấy Bạch Quyết mặt mày khó coi liền hừ một tiếng nói: “Bạch Quyết, sao huynh lại keo kiệt như thế vậy? Ta còn chưa trách huynh lén nhiều nuôi vũ cơ ở Thương Khung đến vậy đó, còn không mời ta và Thiên Khải đến hưởng thụ ké nữa là!”
Bạch Quyết quay đầu, đang chuẩn bị khiển trách, nhưng lại kinh ngạc một màn.
Quần áo Tam Hỏa chuẩn bị đều do Yêu Giới dâng lên, vậy nên mới lẳng lơ phóng đãng một cách kỳ cục đến thế. Vừa rồi dựa sát người hắn còn không để ý sự khác biệt, không ngờ cổ áo lại khoét sâu đến vậy. Lúc này Thượng Cổ vươn người, cổ áo trễ xuống một mảng lớn, từ cổ tới vai đều lộ ra hết bên ngoài. Hắn chật vật quay ra chỗ khác, trầm giọng nói: “Muội ăn mặc cái kiểu gì đấy, còn ra thể thống gì nữa.”
Thượng Cổ xem xét bản thân, vẻ mặt vô tội: “Tam Hỏa nói ngày nay Yêu Giới rất ưa chuộng kiểu quần áo này. Ta thấy rất bình thường, có gì mà gấp gáp như vậy. Ta ngủ tận sáu vạn năm rồi, dù sao cũng phải nói ta biết dạo này đang lưu hành gì mới phải chứ!”
Bạch Quyết nghiêm mặt: “Ta phải bảo tên đó đào thêm vài cái hồ nữa thôi!”
“Này này, hắn không có sai gì sất, mà vũ cơ của huynh cũng không tệ đó. Thần lực của Thượng Cổ Giới ngày nay hẳn sẽ không bằng ngày xưa nữa rồi, cấp yêu quân hẳn cũng có thể tiến vào, lúc nào đó huynh tặng ta vài người trở về lại giới đi.”
Thấy Thượng Cổ cười đến híp cả mắt, dáng vẻ mười phần hưởng thụ, Bạch Quyết thở dài, huyễn hóa một cái áo choàng màu đen, xoay người choàng lên người nàng, nói: “Sao muội không quay về Thanh Trì Cung, ngược lại còn đến cảnh giới Thương Khung của ta làm chi?”
“Có chuyện quên hỏi huynh, cho nên mới tới. Nơi đây cảnh sắc không tệ, ta định ở thêm mấy ngày nữa.”
Bạch Quyết đang bước về hướng hậu điện, nghe thấy lời này liền khựng lại bước chân đôi chút.
“Là muội muốn chạm mặt với Cảnh Chiêu sao?”
“Không phải là huynh nói ta lớn tuổi hơn, không nên so đo đấy sao.” Thượng Cổ quét mắt nhìn hắn một lượt, hừ một tiếng: “Sao vậy, huynh không muốn?”
“Tùy muội.” Trầm mặc nửa ngày, người đi trước lẳng lặng thốt ra hai chữ đó, bước chân đảo nhanh liên tục. “Ta đưa muội về hậu viện nghỉ ngơi, với tính tình lười biếng của muội, sao lại cất công đến Thương Khung thế?”
“Ta muốn biết Chích Dương đang ở đâu?”
Tiếng bước chân chợt im bặt, Bạch Quyết quay đầu lại, vẻ mắt khó hiểu: “Ta không biết.”
Thượng Cổ nhíu nhíu mày, nàng không ngờ đáp án của Bạch Quyết và Thiên Khải lại giống nhau, nhưng nghĩ lại hắn cũng chỉ mới thức tỉnh trăm năm, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn: “Ba người chúng ta đã thức tỉnh, xem ra huynh ấy hẳn đã hóa thành phàm nhân, mới chậm như thế. Được rồi, chờ một năm sau thần lực của ta khôi phục, sẽ đi Nhân Giới kiếm thử.”
“Ừ, vậy cũng tốt.” Bạch Quyết rũ mắt, tiếp tục dẫn Thượng Cổ về hướng hậu điện.
“Bạch Quyết, vừa rồi huynh không ghé Thiên Cung đón Cảnh Chiêu à?” Giọng nói này nghe có chút không tự nhiên, dù sao hồi chiều Thượng Cổ mới bị Bạch Quyết lục lại chuyện cũ mấy vạn năm trước, da mặt dù dày đến đâu cũng phải có mức.
Hành lang gấp khúc có treo mấy viên dạ minh châu, tỏa ra ánh sáng ôn nhuận đạm mạc, khóe miệng của người bị hỏi mơ hồ lộ ra đường cong nhỏ: “Sao vậy, muội không vui à?”
“Đó là điều đương nhiên, dầu gì huynh cũng là chân thần, sao có thể bị một tiểu nha đầu nắm mũi dẫn đầu được, truyền ra ngoài thì còn thể diện gì nữa chứ?”
“Muội chỉ giỏi ngụy biện!” Bạch Quyết nhẹ nhàng khiển trách một tiếng, chẳng muốn lại tiếp tục để ý nàng.
Hành lang dài ngoằng, linh hoạt kỳ ảo mà lại yên tĩnh, làm bạn với hai người giờ đây chỉ còn tiếng bước chân.
Sau một hồi, mới thấy Thượng Cổ cất một câu than thở.
“Bạch Quyết, ta quả thực đã suy nghĩ, sáu vạn năm thật ra không tính là ngắn, chờ ta khai mở Thượng Cổ Giới, cả bọn mình cùng ghé Chu Tước Đài uống rượu đi, còn có Thiên Khải với Chích Dương…”
Thân ảnh màu trắng như khựng lại một chút, cuối cùng nhất nhẹ giọng đáp: “Tốt, đến lúc đó cùng đi với nhau.”
***
Đêm khuya, Cảnh Chiêu mệt mỏi từ Thiên Cung chạy về, mới bước vào cảnh giới Thương Khung, đã bắt gặp Tam Hỏa hóa thành hình người, đang tựa vào cây cột trước điện, ngáp ngắn ngáp dài.
Thị vệ ngoài điện ngược lại cực kỳ phấn chấn, ánh mắt sáng rực, vai ưỡn thẳng tắp, chỉ là không giống như…cách hành lễ thường ngày. Những thứ này Yêu Tộc vốn không thích làm với nàng, ngày thường cũng nhờ có Bạch Quyết nên bọn họ mới không đến nỗi bất kính ra mặt, suy đi tính lại chắc là do chuyện phát sinh trên núi Đại Trạch ngày hôm nay. Cảnh Chiêu mấp máy môi, vẻ lạnh nhạt bao phủ khắp gương mặt, nàng mau chóng cất bước về trước.
Còn chưa tới gần, một cây gậy dài đã chắn ngang trước mặt nàng, Tam Hỏa chùi đi nước miếng đọng trên khóe miệng, nói: “Công chúa, lão long chờ ngươi đã lâu rồi.”
Tên Hỏa Long ba đầu này từ trước đến nay luôn cao ngạo, bình thường thấy Cảnh Chiêu toàn tránh né, hôm nay lại chờ ngoài điện đợi nàng trở về, tuy nói năng kiểu này cũng không quá lễ phép… nhưng Cảnh Chiêu có chút được sủng ái mà lo sợ, bèn nặn ra điệu bộ đoan trang, tươi cười nói: “Đêm đã muộn, long tôn còn tin tưởng đợi Cảnh Chiêu…”
“Đừng có nói mấy lời chán chường ấy, Lão Long ta nghe không hiểu. Ta chỉ tới truyền lời này…” Tam Hỏa vẫy vẫy tay, mỉm cười chất phác nhìn Cảnh Chiêu, nói: “Thần quân nhắn rằng, Thượng Cổ chân thần ghé thăm cảnh giới Thương Khung, không có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được bén mảng vào hậu điện. Công chúa, ngươi qua Thiên Điện nghỉ ngơi đi.”
Tam Hỏa thấy nụ cười trên mặt Cảnh Chiêu cứng đờ, sắc mặt hóa tím xanh, gã liền vui vẻ nhún vai, xách theo cái gậy sắt đon đả chạy xuống dưới cảnh giới Thương Khung.
Ngài ấy bắt mình đào hồ trong nửa tháng, dù sao lúc ra đi cũng phải kéo theo một cái đệm lưng mới được!
Sống mấy vạn năm, gã cư nhiên thấm nhuần cái đạo lý xương máu đó.
Thượng Cổ chậm rãi đi, mãi đến khi tới cảnh giới Thương Khung trời đã chạng vạng tối. Nàng híp mắt nhìn bốn cột thang trời bắc lên Thương Khung, liền khẽ thì thầm một tiếng “Làm bộ làm tịch”, rồi lập tức đáp mây hạ xuống trực tiếp quảng trường bên ngoài điện, trăm năm qua còn không ai dám lớn mật xông vào như thế, nên ngay tại thời điểm Thượng Cổ bất thình lình xuất hiện, thủ vệ trên quảng trường nhất thời không biết làm sao.
Màn đêm dần dần bao trùm, Thượng Cổ ẩn mình trong đám linh khí, dung mạo lại càng không nhìn rõ, dĩ nhiên đã bị coi làm kẻ xâm phạm. Thủ vệ đang định đuổi đi thì Hỏa Long đã từ đỉnh đại điện nhào ra.
“Là kẻ nào, lại dám cả gan xông vào cảnh giới Thương Khung!”
Hỏa Long rạch ra một đạo hỏa quang, long thân khổng lồ tiến về phía Thượng Cổ. Thủ vệ trên quảng trường đều là do yêu thú trong Uyên Lĩnh Chiểu Trạch biến thành, tất nhiên đã ngầm hiểu được yêu lực của Hỏa Long, thấy tình cảnh trước mắt liền đều lui về sau vài bước. Bọn họ thở dài, nhìn kẻ xâm nhập, trong lòng không khỏi ca thán, lão tổ tông này bị thần quân nghiêm cấm không được nhúng tay vào chuyện chiến sự ở Yêu Giới, hẳn đã ngứa tay ngứa chân cả mấy trăm năm, người vừa đến coi như xui xẻo đụng trúng tổ kiến lửa rồi.
Nào biết, ngọn lửa đang gào thét bên gần người nọ đã bị dập tắt trong nháy mắt, đỉnh đầu của Hỏa Long lại bị một bàn tay vô hình kiềm xuống, cả long thể như bị đóng băng, vô thức xoắn thành một cục, trông rất đỗi buồn cười.
Mọi người kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng này, ai ai cũng ngỡ ngàng không thốt nên lời. Hỏa Long ba đầu vốn đã lên được bán thần, nhưng không ngờ sẽ có người có thể áp chế đến mức nó không đánh trả nổi như thế này.
Hỏa Long sợ hãi đến nỗi cứng đờ giữa không trung, cái râu dài nổ ra tia lửa lập tức ngừng cựa quẫy, nó hốt hoảng vô cùng, biết rõ bản thân đã đụng trúng một cục sắt khó chơi liền đau khổ ngoái đầu về hướng thân ảnh trong linh khí.
“Không ngờ rằng nơi đây còn có một con yêu bán thần đáy!” Trên quảng trường, Thượng Cổ quan sát Hỏa Long, cười nói: “Cho ngươi làm thần thú thủ điện, cũng không tính là mất mặt cho Bạch Quyết lắm.”
Một thanh âm nhàn nhạt vang lên, linh khí tản dần ra, Hỏa Long ba đầu quan sát nữ thần quân đang lạnh lùng mỉm cười kia, nó ngầm đánh giá bộ hoa phục trên người nàng. Nó vốn không sợ trời chẳng sợ đất, vậy mà bây giờ không hiểu sao lại vô cùng run rẩy, móng vuốt hạ xuống, nó vội vã chắp tay thi lễ một cách rất quái lạ: “Không biết thần quân điện hạ đã đến, tiểu yêu đáng chết vạn lần.”
Yêu thú ở Hạ Giới thường không hay câu nệ thể thống, Tam Thủ lần đầu đầu gặp Thượng Cổ đã bị đánh cho tơi tả đến như thế, nó lập tức sụp mắt quy thuận ngoan ngoãn, chỉ là xưng hô còn có hơi lộn xộn.
Đám thủ vệ lúc này mới biết người kia là chân thần Thượng Cổ, đồng loạt quỳ rạp xuống hành lễ, thế nhưng vẫn không kìm nổi tò mò mà lén liếc nhìn Thượng Cổ.
“Người không biết nên cũng không sao, Bạch Quyết đâu rồi?” Thượng Cổ xua tay, nói.
“Thần quân đi rồi, chưa thấy trở về. Trước giờ, điện hạ vẫn chưa từng ghé thăm cảnh giới Thương Khung, không bằng ở lại mấy ngày, tiện thăm quan đi ạ. Đầm lầy Uyên Lĩnh rất lớn, hẳn là điện hạ định sẽ thích.”
Hỏa Long ba đầu chẳng muốn dấy theo phiền toái, nên đã giản lược cách xưng hô với Thượng Cổ, trực tiếp gọi nàng ‘Điện hạ’.
Bạch Quyết vẫn chưa về à? Thượng Cổ vốn cố tình đi chậm, nghĩ rằng Bạch Quyết có lẽ sớm trở về thôi, chắc là có chuyện gì đó nên mới chậm trễ… Nhưng Cảnh Chiêu hình như đã theo Vu Hoán về lại Thiên Cung, chẳng lẽ hắn tới Thiên Cung đón người hay sao?
Thượng Cổ nheo mắt lại, lộ ra tia sắc bén. Ồ vậy ra là thế, còn chưa về nhà chồng đã được cưng chiều đến mức này, với loại tính tình như của Cảnh Chiêu, không biết ngày sau còn kiêu căng cỡ nào được nữa?
“Dẫn đường đi, nghe nói cảnh sắc ở cảnh giới Thương Khung không tệ, ta cũng định vậy.” Thượng Cổ trợn tròn mắt, giả bộ nói dối, trong lòng nàng thật chất đang rất muốn khuyên nhủ Bạch Quyết.
Hỏa long ba đầu nghe xong thì nheo mắt vui mừng, lập tức hóa thành một cậu thanh niên tuấn tú, dẫn Thượng Cổ tiến vào trong điện.
***
Bên ngoài cung Thanh Trì.
Cạnh bờ Hoa Tịnh Trì, Thiên Khải đón nhận A Khải ngủ quên trời quên đất từ trong lòng Phượng Nhiễm, y rũ mắt xuống, vẻ mặt khó phân ý vị, ấn ký tử nguyệt trên trán mơ hồ tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ, yêu lãng.
Phượng Nhiễm thấy mình không mang được Thượng Cổ về, cảm giác bản thân phụ lòng với sở thác của Thiên Khải, bất thình lình cất lời: “Thiên Khải thần quân, chắc Thượng Cổ thần quân tỉnh lại ở mãi Thanh Trì Cung cũng khó chịu, đi ra ngoài xíu thì tốt thôi.”
“Ngươi cũng không phải là không biết tính muội ấy, đừng nói là một năm, dù có là mười năm ngây ngốc ở mãi một chỗ vẫn là chuyện bình thường. Nếu không phải muốn gặp một người rất quan trọng với muội ấy, ngươi nghĩ muội ấy sẽ tốn công như thế này sao?” Thiên Khải day hai bên thái dương, trông có vẻ mệt mỏi..
“Ý ngài nói là…”
“Muội ấy đã đi cảnh giới Thương Khung rồi.” Thiên Khải dịch A Khải vào một vị trí thoải mái hơn trong ngực mình, hướng người quay về đại điện.
Phượng Nhiễm trầm mặc đứng ở đằng xa, một hồi sau bỗng thở dài.
Thượng Cổ không có trí nhớ của Hậu Trì, đối xử với Bạch Quyết tất nhiên là thái độ sáu vạn năm trước, nhưng lọt vào trong mắt của Thiên Khải, nhất định không phải tư vị đó.
***
Thiên Cung.
Tại hậu viên sau Ngự Vũ Điện, các tiên nga canh giữ bên ngoài khu vườn ai ai cũng mặt mũi trắng bệch, đến nỗi thở mạnh còn không dám, thỉnh thoảng bọn họ lén nhìn vào bên trong, chỉ sợ Thiên Hậu mà nóng giận sẽ hủy mất cả khu vườn này mất.
Gióng trống khua chiêng đứng trên mười con thải phượng đi mừng thọ, lúc quay về lại phải ngự vân. Chuyện ở núi Đại Trạch mới xảy ra chưa đầy nửa ngày, đã cứ thế lan truyền khắp Tiên Giới.
Thượng Cổ Chân Thần hạ ngự chỉ khiến Thiên Hậu và Cảnh Chiêu công chúa mất mặt một vố đau, chỉ là không ai dám nói thẳng mà thôi.
Bên trong vườn, Cảnh Chiêu nhìn Thiên Hậu đang trầm mặc nãy giờ, đột nhiên quỳ xuống: “Mẫu hậu, là Cảnh Chiêu vô dụng, mới khiến mẫu hậu trúng phải nỗi nhục này.”
Thiên Hậu thấy hốc mắt con gái mình phiếm đỏ, lòng bà mềm nhũn, bà đỡ nàng dậy: “Cảnh Chiêu, không trách con, một trăm năm trước khi Bạch Quyết, Thiên Khải và Thượng Cổ thức tỉnh, đáng ra ta nên nói cho con biết vài chuyện.”
Cảnh Chiêu thấy vẻ mặt Thiên Hậu nghiêm túc, thì hơi ngạc nhiên: “Mẫu hậu, người định nói chuyện gì vậy?”
“Con có biết Thượng Cổ Giới tạo thành như thế nào không?” Thiên Hậu quay người, tiến về đình nghỉ mát.
“Biết ạ, tương truyền Tổ Thần Kình Thiên phá toái hư không tạo ra, là vùng không gian phía trên Tam Giới.” Cảnh Chiêu theo sau Thiên Hậu vào đình nghỉ mát.
Thiên Hậu gật đầu: “Tổ Thần Kình Thiên là vị thần đầu tiên trong vũ trụ, do lực hỗn độn của thiên địa biến thành. Ngoài ngài ấy, trong Thượng Cổ Giới còn có Chích Dương, Bạch Quyết, Thiên Khải, bọn họ là do lực thiên địa tạo ra, nên mới được tôn làm chân thần. Những thượng thần khác đều nhờ Tổ Thần dùng thần lực hóa ra, vậy nên địa vị của họ thua xa ba vị chân thần. Bởi vì mỗi vị thần được sinh ra đều quá mức cường đại, thần lực ở Thượng Cổ Giới theo đó cũng càng dồi dào, nên sau này chỉ có ai từ mức thượng thần trở lên mới có thể tiến nhập vào nơi này.”
Cảnh Chiêu khựng lại, thắc mắc: “Vậy còn Thượng Cổ chân thần…”
“Tổ Thần dùng lực hỗn độn ngưng tụ thai nghén tại nơi dồi dào thần lực nhất Thượng Cổ Giới trong vòng mười vạn năm, mới có Thượng Cổ chân thần sau này. Cô ta kế thừa tất cả lực hỗn độn của Tổ Thần, đã trở thành người tôn quý nhất Thượng Cổ Giới ngoại trừ Tổ Thần. Vì nhân dịp cô ta xuất thế, Tổ Thần mới bắt đầu hao tâm tổn lực sáng tạo ra những thế giới khác ngoài Thượng Cổ Giới, đó là hạ giới bao gồm Nhân Giới, Yêu Giới, Tiên Giới của sau này.”
“Ra là vậy….” Khó trách địa vi của tứ đại chân thần lại đc sủng kính như thế…
“Những thứ đó đều phải cần một nguồn lực hỗn độn chống đỡ, thế nên vì để Tam Giới trường tồn, Tổ Thần Kình Thiên đã rót hết thần lực vào tam Giới, hóa thành hư không. Sau khi Tổ Thần vẫn lạc, Thượng Cổ chân thần và ba người còn lại dùng thần lực cai quản Thượng Cổ Giới, mặc dù ngoài mặt không câu nệ địa vị cao thấp nhưng trong họ, Thượng Cổ vẫn là vị chân thần tôn quý nhất.”
“Mẫu hậu…” Cảnh Chiêu nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Thiên Hậu, nhẹ giọng thì thầm.
“Cảnh Chiêu, lúc con mới sinh ra, Thượng Cổ Giới đã phủ bụi từ lâu, mẫu hậu cho rằng nó vĩnh viễn sẽ không mở ra lại, vì vậy tới tận bây giờ chưa hề kể con cặn kẽ về sự tình ở Thượng Cổ Giới, mới khiến con gây ra sai lầm lớn như hôm nay. Bây giờ, con phải nhớ kỹ…” Thiên Hậu cẩn thận thốt nên từng chữ từng câu… Tựa như đã dùng hết toàn lực, cả bờ môi bao phủ một màu trắng bệch: “Đừng nên khiêu chiến với uy nghiêm của Thượng Cổ, ít nhất là hiện tại, tuyệt đối không thể.”
Cảnh Chiêu mở to mắt, nghe thấy ngữ khí nghiêm nghị của Thiên Hậu bèn hỏi: “Mẫu hậu, Thượng Cổ chân thần chung quy vẫn là Hậu Trì, năm đó là do hôn ước của con với Bạch Quyết hôn ước mới khiến Cổ Quân thượng thần vẫn lạc. Sợ rằng, cô ta sẽ không bỏ qua cho con quá!”
“Điều đó con không cần lo lắng, chỉ cần con không làm cô ta tức giận là được. Ả ta vốn kiêu ngạo, sẽ không làm gì với con đâu.” Thiên Hậu thấy Cảnh Chiêu có vẻ không tin, trầm giọng nói: “Bây giờ, ả căn bản không nhớ rõ ký ức của Hậu Trì, chỉ có trí nhớ của sáu vạn năm trước thôi. Vì vậy, hôm nay ở núi Đại Trạch, ả mới không có giận cá chém thớt lên con đó.”
Cảnh Chiêu thắc mắc: “Thì ra là thế, chẳng phải cô ta cũng quên Thanh Mục luôn sao?”
Nhìn ánh mắt mừng rỡ của Cảnh Chiêu, Thiên Hậu gật đầu nói: “Thượng Cổ chỉ nhớ mỗi Bạch Quyết của năm đó, cho nên hiện tại không ảnh hưởng gì mấy với con đâu… Cơ mà, có lẽ hôm nay con đã thấy thằng nhỏ đi theo bên người ả ta…”
Mặt Cảnh Chiêu ngay lập tức biến sắc: “Mẫu hậu, nếu Bạch Quyết biết sự tồn tại của đứa bé đó…” Đến từ Thanh Trì Cung, lại còn trông giống Bạch Quyết, không cần nghĩ ngợi nàng cũng đoán được cha của đứa trẻ này là ai, chỉ là… SAo đứa nhỏ này lại tự dưng xuất hiện vậy?
“Con yên tâm, chuyện lớn cỡ đó hẳn không thể qua mắt được Bạch Quyết thần quân, nếu ngài ấy đã không nhận đứa bé đó, chắc là không muốn nói thẳng với Thượng Cổ rồi. Lai lịch của thằng nhỏ đó… Ta nghĩ rằng là do tinh hồn của hai người họ hóa thành.”
Cảnh Chiêu nghe xong mấy lời này, mới dịu lòng đi chút ít, nhưng chỉ cần nghĩ về sự tồn tại của đứa nhóc đó, cảm giác nghẹn ứ nơi cổ họng lại nổi lên.
Thiên Hậu hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Cảnh Chiêu: “Cảnh Chiêu, với giao tình của Bạch Quyết và Thượng Cổ, con chỉ cần một mực chấp chưởng cảnh giới Thương Khung, ở cạnh bên người Bạch Quyết, ả ta sẽ chẳng có lý gì gây khó dễ con đâu.”
Cảnh Chiêu gật đầu, đứng dậy: “Mẫu hậu, con hiểu ý người rồi, sau này Cảnh Chiêu nhất định sẽ không để mẫu thân phải dính vào phiền toái lần nào nữa, ta phải về trước đây.”
Cả người Cảnh Chiêu thất thần, chẳng thấy sự hăng hái của trăm năm chấp chưởng Thương Khung nữa. Thiên Hậu dõi theo bóng lưng tiều điều dần khuất bóng của nàng, hai mắt bà nhắm nghiền.
Cảnh Chiêu, con hãy nhẫn nhịn một chút xíu đi, ta quyết sẽ không để ả cứ thế mãi lăng giá Tam Giới, quan sát chúng sinh nữa đâu. Chúng ta mất đi một phần, ta nhất định phải khiến ả trả giá gấp mười lần.
Năm đó ta đã làm được… Bây giờ ắt hẳn cũng phải làm được.
***
Chuyện Thượng Cổ ghé thăm cảnh giới Thương Khung đã lan truyền nhanh chóng khắp nơi, toàn bộ bí cảnh đều nhốn nháo một phen, tới nỗi Tam Hỏa phải ra oai thị uy mới áp chế tình cảnh. Mặc dù vậy, thị nữa hầu hạ Thượng Cổ vẫn hết mực nhiệt tình, chu đáo quá mức, Thượng Cổ được các nàng dẫn ra tắm suối nước nóng, lúc này thì lại đang cuộn mình trên đại điện thưởng thức nhạc khúc do các vũ cơ Yêu Giới thể hiện.
Bạch Quyết có ân đối với Yêu Giới, thế nên hàng năm Sâm Hồng đều dâng lên vô số yêu cơ, Cảnh Chiêu lại muốn giả bộ làm người hiền lành rộng lượng, ai đến cũng không có phản đối, tất cả đều giữ lại. Buổi biểu diễn này làm Thượng Cổ vừa có chút rung động, vừa có phần thỏa mãn. Nữ thần quân trong Thượng Cổ Giới phần lớn đầu cao ngạo mà lại rụt rè… Dáng vóc của các nữ yêu này… Eo vè nhỏ, hông lại tròn căng, quả thật vừa nhiệt huyết lại nhiệt tình.
Thượng Cổ nhấm nháp bình rượu đưa tới từ tay Tam Hỏa, ánh mắt sáng rực.
Toàn bộ đại điện vang vọng tràng cười lớn, duy chỉ phát ra từ duy nhất một người. Lúc Bạch Quyết trở lại, thì thấy ngay một cảnh tượng đó.
Nữ thần quân ngự trên vương vị mặc một bộ thường phục đỏ thẫm, trên đầu cài trâm, đuôi tóc như vẫn còn thấm đẫm đọng nước, ánh mắt nàng đen láy buông thõng rũ xuống. Như bởi vì ban nãy uống rượu, mà trên má đỏ ửng, khác hẳn với vẻ lạnh lùng hàng ngày, cả người nàng tĩnh mật, hoa lệ không gì sánh được.
Liếc nhìn Tam Hỏa đang mời rượu và các vũ cơ, ánh mắt của Bạch Quyết càng thêm âm u, hắn hít sâu một hơi, trong nháy mắt đã xuất hiện ngay bên vương tọa, giữ chặt lấy cổ tay Thượng Cổ, hai người lập tức biến mất.
“Tam Hỏa, lập tức giải tán yến hội, dưới cảnh giới Thương Khung đang thiếu hồ nước đấy. Nội trong nửa tháng, đào cho ta một cái hồ, không được phép dùng chân thân hay thần lực!”
Tiếng nói nổi trận lôi đình vang khắp điện, Tam Hỏa trong dạng người đang bất lực run rẩy, chén rượu trong tay bỗng rơi loảng xoảng trên mặt đất, nháy mắt đã vỡ thành những mảnh nhỏ, thanh âm giòn giã chói tai.
Hai người xuất hiện ngay hành lang ở nội điện, Thượng Cổ bị lôi theo nên bất giác lảo đảo, thấy Bạch Quyết mặt mày khó coi liền hừ một tiếng nói: “Bạch Quyết, sao huynh lại keo kiệt như thế vậy? Ta còn chưa trách huynh lén nhiều nuôi vũ cơ ở Thương Khung đến vậy đó, còn không mời ta và Thiên Khải đến hưởng thụ ké nữa là!”
Bạch Quyết quay đầu, đang chuẩn bị khiển trách, nhưng lại kinh ngạc một màn.
Quần áo Tam Hỏa chuẩn bị đều do Yêu Giới dâng lên, vậy nên mới lẳng lơ phóng đãng một cách kỳ cục đến thế. Vừa rồi dựa sát người hắn còn không để ý sự khác biệt, không ngờ cổ áo lại khoét sâu đến vậy. Lúc này Thượng Cổ vươn người, cổ áo trễ xuống một mảng lớn, từ cổ tới vai đều lộ ra hết bên ngoài. Hắn chật vật quay ra chỗ khác, trầm giọng nói: “Muội ăn mặc cái kiểu gì đấy, còn ra thể thống gì nữa.”
Thượng Cổ xem xét bản thân, vẻ mặt vô tội: “Tam Hỏa nói ngày nay Yêu Giới rất ưa chuộng kiểu quần áo này. Ta thấy rất bình thường, có gì mà gấp gáp như vậy. Ta ngủ tận sáu vạn năm rồi, dù sao cũng phải nói ta biết dạo này đang lưu hành gì mới phải chứ!”
Bạch Quyết nghiêm mặt: “Ta phải bảo tên đó đào thêm vài cái hồ nữa thôi!”
“Này này, hắn không có sai gì sất, mà vũ cơ của huynh cũng không tệ đó. Thần lực của Thượng Cổ Giới ngày nay hẳn sẽ không bằng ngày xưa nữa rồi, cấp yêu quân hẳn cũng có thể tiến vào, lúc nào đó huynh tặng ta vài người trở về lại giới đi.”
Thấy Thượng Cổ cười đến híp cả mắt, dáng vẻ mười phần hưởng thụ, Bạch Quyết thở dài, huyễn hóa một cái áo choàng màu đen, xoay người choàng lên người nàng, nói: “Sao muội không quay về Thanh Trì Cung, ngược lại còn đến cảnh giới Thương Khung của ta làm chi?”
“Có chuyện quên hỏi huynh, cho nên mới tới. Nơi đây cảnh sắc không tệ, ta định ở thêm mấy ngày nữa.”
Bạch Quyết đang bước về hướng hậu điện, nghe thấy lời này liền khựng lại bước chân đôi chút.
“Là muội muốn chạm mặt với Cảnh Chiêu sao?”
“Không phải là huynh nói ta lớn tuổi hơn, không nên so đo đấy sao.” Thượng Cổ quét mắt nhìn hắn một lượt, hừ một tiếng: “Sao vậy, huynh không muốn?”
“Tùy muội.” Trầm mặc nửa ngày, người đi trước lẳng lặng thốt ra hai chữ đó, bước chân đảo nhanh liên tục. “Ta đưa muội về hậu viện nghỉ ngơi, với tính tình lười biếng của muội, sao lại cất công đến Thương Khung thế?”
“Ta muốn biết Chích Dương đang ở đâu?”
Tiếng bước chân chợt im bặt, Bạch Quyết quay đầu lại, vẻ mắt khó hiểu: “Ta không biết.”
Thượng Cổ nhíu nhíu mày, nàng không ngờ đáp án của Bạch Quyết và Thiên Khải lại giống nhau, nhưng nghĩ lại hắn cũng chỉ mới thức tỉnh trăm năm, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn: “Ba người chúng ta đã thức tỉnh, xem ra huynh ấy hẳn đã hóa thành phàm nhân, mới chậm như thế. Được rồi, chờ một năm sau thần lực của ta khôi phục, sẽ đi Nhân Giới kiếm thử.”
“Ừ, vậy cũng tốt.” Bạch Quyết rũ mắt, tiếp tục dẫn Thượng Cổ về hướng hậu điện.
“Bạch Quyết, vừa rồi huynh không ghé Thiên Cung đón Cảnh Chiêu à?” Giọng nói này nghe có chút không tự nhiên, dù sao hồi chiều Thượng Cổ mới bị Bạch Quyết lục lại chuyện cũ mấy vạn năm trước, da mặt dù dày đến đâu cũng phải có mức.
Hành lang gấp khúc có treo mấy viên dạ minh châu, tỏa ra ánh sáng ôn nhuận đạm mạc, khóe miệng của người bị hỏi mơ hồ lộ ra đường cong nhỏ: “Sao vậy, muội không vui à?”
“Đó là điều đương nhiên, dầu gì huynh cũng là chân thần, sao có thể bị một tiểu nha đầu nắm mũi dẫn đầu được, truyền ra ngoài thì còn thể diện gì nữa chứ?”
“Muội chỉ giỏi ngụy biện!” Bạch Quyết nhẹ nhàng khiển trách một tiếng, chẳng muốn lại tiếp tục để ý nàng.
Hành lang dài ngoằng, linh hoạt kỳ ảo mà lại yên tĩnh, làm bạn với hai người giờ đây chỉ còn tiếng bước chân.
Sau một hồi, mới thấy Thượng Cổ cất một câu than thở.
“Bạch Quyết, ta quả thực đã suy nghĩ, sáu vạn năm thật ra không tính là ngắn, chờ ta khai mở Thượng Cổ Giới, cả bọn mình cùng ghé Chu Tước Đài uống rượu đi, còn có Thiên Khải với Chích Dương…”
Thân ảnh màu trắng như khựng lại một chút, cuối cùng nhất nhẹ giọng đáp: “Tốt, đến lúc đó cùng đi với nhau.”
***
Đêm khuya, Cảnh Chiêu mệt mỏi từ Thiên Cung chạy về, mới bước vào cảnh giới Thương Khung, đã bắt gặp Tam Hỏa hóa thành hình người, đang tựa vào cây cột trước điện, ngáp ngắn ngáp dài.
Thị vệ ngoài điện ngược lại cực kỳ phấn chấn, ánh mắt sáng rực, vai ưỡn thẳng tắp, chỉ là không giống như…cách hành lễ thường ngày. Những thứ này Yêu Tộc vốn không thích làm với nàng, ngày thường cũng nhờ có Bạch Quyết nên bọn họ mới không đến nỗi bất kính ra mặt, suy đi tính lại chắc là do chuyện phát sinh trên núi Đại Trạch ngày hôm nay. Cảnh Chiêu mấp máy môi, vẻ lạnh nhạt bao phủ khắp gương mặt, nàng mau chóng cất bước về trước.
Còn chưa tới gần, một cây gậy dài đã chắn ngang trước mặt nàng, Tam Hỏa chùi đi nước miếng đọng trên khóe miệng, nói: “Công chúa, lão long chờ ngươi đã lâu rồi.”
Tên Hỏa Long ba đầu này từ trước đến nay luôn cao ngạo, bình thường thấy Cảnh Chiêu toàn tránh né, hôm nay lại chờ ngoài điện đợi nàng trở về, tuy nói năng kiểu này cũng không quá lễ phép… nhưng Cảnh Chiêu có chút được sủng ái mà lo sợ, bèn nặn ra điệu bộ đoan trang, tươi cười nói: “Đêm đã muộn, long tôn còn tin tưởng đợi Cảnh Chiêu…”
“Đừng có nói mấy lời chán chường ấy, Lão Long ta nghe không hiểu. Ta chỉ tới truyền lời này…” Tam Hỏa vẫy vẫy tay, mỉm cười chất phác nhìn Cảnh Chiêu, nói: “Thần quân nhắn rằng, Thượng Cổ chân thần ghé thăm cảnh giới Thương Khung, không có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được bén mảng vào hậu điện. Công chúa, ngươi qua Thiên Điện nghỉ ngơi đi.”
Tam Hỏa thấy nụ cười trên mặt Cảnh Chiêu cứng đờ, sắc mặt hóa tím xanh, gã liền vui vẻ nhún vai, xách theo cái gậy sắt đon đả chạy xuống dưới cảnh giới Thương Khung.
Ngài ấy bắt mình đào hồ trong nửa tháng, dù sao lúc ra đi cũng phải kéo theo một cái đệm lưng mới được!
Sống mấy vạn năm, gã cư nhiên thấm nhuần cái đạo lý xương máu đó.