Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Tử quang và kim quang đối đầu giữa không trung, không phân cao thấp, Thiên Khải mở rộng bàn tay, tàn tro của ngọn lửa bị thần lực hủy diệt hóa thành hư vô trong không trung.
"Bạch Quyết, ngươi nói hiện tại ta đã có tư cách nhúng tay vào chuyện của ngươi hay chưa?"
Mắt phượng khẽ nhướng, Thiên Khải toàn thân tử bào nâng lên không trung, nhìn ánh mắt thanh lãnh vô cảm của Bạch Quyết, tử quang trong mắt lưu chuyển, mị hoặc vô cùng.
"Ta nói rồi, ai cũng như vậy." Bạch Quyết lạnh lùng liếc nhìn Thiên Khải, ánh mắt khẽ chuyển, nói với Cổ Quân phía sau hắn: "Cổ Quân, hôm nay có Thiên Khải bảo vệ ngươi, ngươi đi đi."
Hắn dứt lời, quay người đi về phía Cảnh Chiêu.
Thiên Khải dường như không nghĩ tới Bạch Quyết mới ban nãy còn không chút lưu tình mà giờ lại có thể dễ dàng dừng tay như vậy, hắn khẽ giật mình, ngay lập tức hiểu rõ, thần tình có chút tức giận, Bạch Quyết căn bản không hề muốn giết Cổ Quân, vừa rồi chỉ là muốn bức hắn ra tay, sau đó hoàn toàn thức tỉnh mà thôi.
Chỉ có điều Bạch Quyết không ngờ tới chính mình đã đem sức mạnh bản nguyên hóa thành Tử nguyệt, thức tỉnh sẽ gây tổn thương cho yêu giới, cho nên mới dùng thần lực để trị thương cho những yêu quân ở đây.
"Cổ Quân, chúng ta đi." Thiên Khải biết rằng bản thân đã bị Bạch Quyết tính kế, lửa giận trong bụng không có chỗ bộc phát, hắn đen mặt, quay người nói với Cổ Quân.
Cổ Quân thần tình tái nhợt lắc đầu, từ phía sau Thiên Khải bước ra, nhìn Bạch Quyết đang đi về phía Cảnh Chiêu, trầm giọng nói: "Bạch Quyết chân thần, Cổ Quân tài nghệ không bằng người là thật, nhưng nếu ngươi muốn hoàn thành cuộc hôn sự này, trừ phi.. ta chết."
Bước chân tiến lên trước đột nhiên dừng lại, Bạch Quyết đứng sững tại chỗ, khép mắt, bàn tay thả bên eo từ từ siết chặt.
Không một ai có thể nhìn thấy được trên dung nhan băng lãnh kia là biểu tình gì, chỉ có Cảnh Chiêu, trong khoảng khắc khi Bạch Quyết rũ mắt xuống, thần sắc trở nên trắng bệch.
Thanh âm sang sảng vang vọng khắp chân trời, chúng nhân có chút bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng) nhìn Cổ Quân thượng thần sắc mặt ngưng trọng giữa không trung, thập phần nghi hoặc. Thiên Khải chân thần để thức tỉnh mà phải trả giá bằng một nửa yêu lực của yêu giới mới có thể ép Bạch Quyết chân thần dừng tay, không tiếp tục truy cứu chuyện này nữa, chẳng qua chỉ là một lời hứa trăm năm trước mà thôi, Cổ Quân thượng thần hà tất phải làm tới mức như vậy? Cho dù là vì tiểu thần quân đã lưu đày trăm năm kia, cũng thực quá đáng rồi!
"Cổ Quân, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?" Thiên Khải trầm mắt nhìn Cổ Quân, có chút tức giận chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Thiên Khải chân thần, đa tạ ngươi vừa rồi đã ra tay, có điều đây là chuyện của Thanh Trì cung, bất luận hậu quả ra sao, Cổ Quân nguyện ý một mình gánh chịu." Cổ Quân thấp giọng nói với Thiên Khải, sau đó ánh mắt sáng rực nhìn Bạch Quyết cách đó không xa, ngân huy trong tay lởn vởn, kim thạch cự luân một lần nữa xuất hiện.
Bất luận ra sao, cho dù có chết, hắn cũng phải ngăn cản buổi hôn lễ này.
Nếu như tiếc nuối vạn năm trước đã định, vậy thì vạn năm sau, cho dù là nghịch thiên, hắn cũng không thể thoái lui một bước.
"Cổ Quân, ta vẫn cho ngươi một cơ hội cuối cùng, quay về Thanh Trì cung của ngươi, bổn quân sẽ bỏ qua chuyện cũ." Bạch Quyết quay người, đôi mắt khép chặt mở ra một lần nữa, nhìn về Cổ Quân, thanh âm đạm mạc.
"Không được, một trăm năm trước trên Thanh Long đài, ta đã đáp ứng với Thanh Mục sẽ gả Hậu Trì cho hắn, Bạch Quyết chân thần, nếu ngươi đã không phải Thanh Mục, vậy thì dựa vào cái gì muốn làm chủ thay hắn."
"Ngươi.." Trong mắt Bạch Quyết lóe lên một tia tức giận, tay vung lên, Chích Dương thương rơi giữa lòng bàn tay hắn.
"Đời này của ta, điều hối hận nhất chính là một trăm năm trước đã không đồng ý với hắn. Bạch Quyết chân thần, Thanh Mục tuy chỉ có nghìn năm cuộc sống, nhưng những chuyện thị phi hắn gặp, cũng không cần ngươi tới làm chủ. Nếu ngươi là hắn, trăm năm chờ đợi, sao ngươi nỡ lòng hứa với người sẽ trở lại, rồi khi gặp mặt lại giả bộ không quen."
"Nếu ta không phải hắn thì sao?" Thanh âm xa xăm vang lên, Bạch Quyết tiến từng bước về phía Cổ Quân.
"Nếu ngươi không phải hắn, vậy thì Diệt thiên luân này của ta cũng phải bức hắn xuất hiện mới thôi."
Lời nói của Cổ Quân vừa dứt, bàn tay vạch qua giữa trán, Thiên nhãn liền mở, chiếu xuống lòng bàn tay, ngân quang từ Diệt thiên luân bùng lên, bắn thẳng về phía Bạch Quyết, mà sắc mặt hắn trong nháy mắt khi Diệt thiên luân rời tay cũng trở nên trắng bệch.
Linh lực quẩn quanh dày đặc, hóa thành một tấm lưới lớn, đem Bạch Quyết vây lại bên trong, Bạch Quyết thần tình căng thẳng, bàn tay gác sau lưng từ từ siết chặt, hồi lâu sau, hắn hướng về phía Cổ Quân bên trong ngân hải, đôi mắt khép lại.
Cổ Quân, có một số chuyện, không phải ngươi muốn, thì đều có thể vãn hồi. Tựa như hắn cùng Hậu Trì, kể từ một khắc khi hắn thức tỉnh dưới Kình Thiên trụ, thì hết thảy đã chấm dứt rồi.
Bàn tay của Bạch Quyết từ từ giơ lên, Chích Dương thương phát ra những tiếng kêu dày nặng, giống như có linh tính di chuyển tới lui giữa lòng bàn tay hắn.
"Đi đi."
Thanh âm trầm thấp phát ra, thần lực kim sắc giao thoa cùng với yêu quang đỏ rực trên thân Chích Dương thương, dòng lửa đỏ hóa thành hình dạng huyết long, cắt mở ngân võng (lưới) trói buộc, thẳng hướng Cổ Quân mà tới.
Diệt thiên luân dưới tiếng gầm thét của huyết long từng tấc vỡ vụn, sau đó hóa thành tro bụi, ngân hải đột ngột rơi xuống, cuối cùng dần tan biến.
"Bạch Quyết, dừng tay!"
Thiên Khải thần tình cứng nhắc, đầu lông mày khẽ nhíu, vừa muốn tiến lên trước, Tam thủ hỏa long đỏ rực hóa thành cả trượng, chắn tại trước mặt hắn.
"Cút ra!" Thiên Khải tức giận quát, phất một chưởng về phía Tam thủ hỏa long, hỏa long kêu gào một tiếng, bị quét tới trên quảng trường, quay cuồng mấy vòng, đôi mắt khổng lồ nhắm lại, bắt đầu giả chết.
Chỉ trong thời gian một khắc, Chích Dương thương đã tới sát trước mặt Cổ Quân, Cổ Quân bị bức hóa thành cơ thể giao long, giao long quay vòng giữa không trung, nhưng vẫn không ngăn được thế công kích hủy thiên diệt địa kia, oanh một tiếng vang lớn, Chích Dương thương xuyên qua long thể.
"Gào.."
Cơ thể rồng khổng lồ quay cuồng giữa không trung, máu tươi nhuộm khắp bầu trời, biển mây trong nháy mắt cũng bị nhuộm thành lụa đỏ, che khuất tầm mắt mọi người.
Chích Dương thương giữa không trung khựng lại trong giây lát, sau đó bay trở về bên tay Bạch Quyết, trầm mặc không tiếp tục di chuyển.
Thiên Khải sắc mặt tái xanh, bay về phía cự long giữa không trung, lại bị một tiếng kêu vang vọng khắp chân trời ngăn lại.
"Phụ thần!"
Tại chân trời xa xăm, một đạo ngân quang xẹt qua, bóng đen đột nhiên xuất hiện trên bầu trời Thương Khung, lao về phía giao long giữa không trung.
"Hậu Trì." Phượng Nhiễm ngồi bên dưới sắc mặt sững sờ, thấp giọng lẩm bẩm, ngay từ khi Cổ Quân xuất hiện, nàng liền biết Hậu Trì nhất định đã bị Cổ Quân cưỡng ép ở lại Côn Lôn sơn, lão đầu tử hẳn là không muốn nàng bị cuốn vào trận tranh đấu ngày hôm nay, nhưng không ngờ rằng nàng vẫn tới.
Bạch Quyết chăm chú nhìn huyền ảnh giữa không trung, bàn tay cầm Chích Dương thương từ từ siết chặt, rõ ràng là thân thương nóng rực không gì sánh được, nhưng lại khiến hắn sinh ra cảm giác băng lãnh thấu xương.
Hắn đả thương Cổ Quân, lại còn.. trước mặt Hậu Trì.
Giao long dường như cũng phát hiện ra Hậu Trì, liền hóa thành hình người, rơi hướng về phía Hậu Trì.
Hậu Trì đỡ lấy Cổ Quân thượng thần, khóe mắt phát đỏ, bàn tay không ngừng được run rẩy.
Râu và tóc bị đốt cháy đen, vết thương to chừng nắm tay giữa bụng sâu thấy rõ cả xương, máu tươi dường như chảy đến vô tận, nhuộm đỏ y bào, bộ dạng Cổ Quân nhếch nhác và hư nhược Hậu Trì chưa từng thấy qua, nhưng ngay cả như vậy, khi nhìn nàng, nụ cười trên khuôn mặt già nua vẫn ấm áp dung túng như xưa.
"Nha đầu, con rốt cuộc vẫn tới." Tiếng thở dài thâm sâu vang lên, thấy Hậu Trì gấp tới mức không nói nên lời, bàn tay nhuộm đầy máu tươi của Cổ Quân giơ lên, nhưng vẫn không sao nắm được tay Hậu Trì, Hậu Tri vội bắt lấy tay hắn, môi mím chặt: "Phụ thần, người đừng động."
Cổ Quân cười cười, khóe môi cứng nhắc: "Nha đầu, ta không sao, thực sự không sao, con đừng lo."
Bàn tay của Cổ Quân dần trở nên lạnh buốt, Hậu Trì cũng cảm thấy đáy lòng mình lạnh đi, nàng hoảng sợ quay đầu, chỉ có thể nhìn thấy, Thanh Mục đứng tại nơi cách nàng không xa, bàn tay nàng theo thói quen giơ lên, nhưng ánh mắt hắn lại vô cùng băng lãnh..
Hậu Trì bỗng nhiên nhớ ra, hắn không phải Thanh Mục, hắn là Bạch Quyết, chỉ có Bạch Quyết mới có thể không mảy may lưu tình mà ra tay với Cổ Quân như vậy.
"Hậu Trì, Cổ Quân không có gì đáng ngại, nàng không cần lo lắng, Chích Dương thương chỉ là hủy đi căn cơ của hắn, vẫn chưa tổn thương tới tính mệnh, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy năm liền tốt thôi."
Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, quen thuộc tới mức khó lý giải, Hậu Trì quay đầu, thấy Tịnh Uyên quỳ một gối bên cạnh nàng, thần tình lo lắng.
Nàng ngơ ngác nhìn ấn ký tử nguyệt yêu dị trên trán Tịnh Uyên, lại nhìn Kình Thiên trụ cách đó không xa, thanh âm có chút khô ráp: "Huynh là chân thần Thiên Khải?"
Vô cùng chắc chắn, dường như đã sớm nằm trong dự liệu.
Thiên Khải dừng một chút, mới chậm rãi nói: "Hậu Trì, ta là Thiên Khải, cũng là Tịnh Uyên."
Chỉ có đối với nàng, Thiên Khải cũng vậy, Tịnh Uyên cũng thế, đều chỉ là một người mà thôi.
Dường như bị sự thâm trầm trong mắt hắn làm cho xúc động, Hậu Trì tránh đi ánh mắt, thấp giọng nói: "Phụ thần thực không sao chứ?"
Đáy mắt Thiên Khải lóe lên một tia u ám, hắn vỗ nhẹ bàn tay Hậu Trì: "Yên tâm, Cổ Quân không sao, chúng ta trở về Thanh Trì cung.."
Nói được một nửa, lại đột nhiên sửng sốt, dưới ống tay áo màu đen, mùi máu tanh nồng đậm truyền tới, không phải trên người Cổ Quân, hắn kéo lên ống tay áo của Hậu Trì, ánh mắt lập tức trở nên sâu thẳm lạnh buốt: "Đây là chuyện gì xảy ra?"
Trên cổ tay trắng nõn, chằng chịt những vết thương nông sâu, máu thịt mơ hồ, đều là vết kiếm, cũng may nàng mặc y phục màu đen, máu chảy lên áo hoàn toàn không nhìn ra được, hắn tới bây giờ mới phát hiện sắc mặt nhợt nhạt của Hậu Trì, đôi mắt đen nhánh tới mức trong suốt.
Cổ Quân nghe thấy không đúng, mày nhíu lại, đang định đứng dậy thì lại đụng phải vết thương, máu lại chảy ra: "Nha đầu, con sao vậy?"
Hậu Trì vội vàng che đi cổ tay, nói: "Phụ thần, con không sao. Thiên Khải chân thần, huynh giúp ta chăm sóc phụ thần." Dường như không nghe thấy lời chất vấn của Thiên Khải, Hậu Trì đứng dậy nhìn Bạch Quyết cách đó không xa.
Hỉ bào đỏ thẫm, dung nhan băng lãnh, hắn lạnh lùng nhìn nàng, không mang theo một tia cảm xúc.
Cảnh Chiêu đứng phía sau hắn, dung mạo xinh đẹp, hoa quý đoan trang, một đôi bích nhân, trời sinh một cặp.
Uyên Lĩnh chiểu trạch, trăm năm trước, dưới sự truy sát của Tam thủ hỏa long, hắn đã từng liều chết đưa nàng ra ngoài, sau đó cơ thể phải chịu đau đớn bởi long tức.
Biên cảnh Thương Khung, trăm năm sau, hắn muốn thành hôn cùng Cảnh Chiêu, không chỉ ngoảnh mặt làm ngơ với nàng, còn đối với phụ thần đuổi tận giết tuyệt.
Khuôn mặt giống nhau, thân thể cũng khống nhau, chỉ là.. Hậu Trì, bọn họ không phải là một người.
Ngươi trở về ưng thuận rồi, nhưng người cho ngươi lời hứa sớm đã không còn.
"Bạch Quyết chân thần, phụ thần ta hôm nay nhiễu loạn hôn lễ, hoàn toàn là vì ta, nếu như chân thần cho phép, ta nguyện ý tạ tội với Cảnh Chiêu công chúa, chỉ xin Bạch Quyết chân thần có thể lượng thứ cho phụ thần ta tội mạo phạm."
Hậu Trì bước tới cách không xa Bạch Quyết, sống lưng thẳng tắp, nàng nhìn Bạch Quyết, ngẩng đầu, chậm rãi nói từng câu từng chữ, thanh âm vang vọng khắp chân trời biên cảnh Thương Khung, bàn tay nhuốm máu che dưới vạt áo từ từ siết chặt.
"Hậu Trì!" Thiên Khải sửng sốt nhìn thân ảnh sừng sững giữa không trung, toàn thân bởi vì tức giận mà bất giác khẽ run lên.
Nàng làm sao có thể cúi đầu trước một Cảnh Chiêu tầm thường được cơ chứ! Làm sao có thể!
"Nha đầu.." Cổ Quân cũng giật mình không kém, bàn tay run rẩy che đi đôi mắt, không nhìn thân ảnh màu đen kia nữa.
Hậu Trì của hắn, Hậu Trì tâm tính còn cao hơn cả trời, Hậu Trì mà trước kia thà rằng tự tước đi thần vị, lưu đày chân trời, cũng không muốn cúi đầu trước Thiên đế Thiên hậu.. Hiện tại lại có thể vì hắn, mà phải cầu tình với Bạch Quyết.
Bàn tay nắm Chích Dương thương của Bạch Quyết khẽ run, trong đôi con ngươi kim sắc thâm trầm tựa như chết chóc.
"Cổ Quân mạo phạm tới ta, cũng bị ta đả thương, chuyện này coi như bãi bỏ."
"Đa tạ Bạch Quyết chân thần không phạt."
Hậu Trì mở miệng, đôi đồng tử màu mực đạm mạc mà thanh lãnh, Bạch Quyết trốn tránh ánh nhìn chăm chú của đôi mắt đó, khẽ dời mắt.
"Không cần phải như thế, Hậu Trì thần quân nặng lời rồi."
Nhìn thấy sự bối rối và né tránh nơi đáy mắt Bạch Quyết, Hậu Trì ngơ ngác, thân thể vừa muốn quay đi đột nhiên đông cứng lại, nàng từng bước tiến lên phía trước, tới nơi cách Bạch Quyết một thước thì dừng lại, bình tĩnh chăm chú nhìn hắn, đôi đồng tử trong suốt vô tận: "Chân thần hôm nay đại hôn, Hậu Trì tới vội, vì cảm tạ chân thần rộng lượng, Hậu Trì nguyện giải ước hẹn trăm năm, chúc Bạch Quyết chân thần và Cảnh Chiêu công chúa cầm sắt hòa minh, răng long đầu bạc."
Bạch Quyết cứng nhắc nhìn nàng, lại thiếu chút bị khí thế chậm bước đi tới của Hậu Trì bức lùi một bước, vẻ mong đợi và kinh hỉ trong đáy mắt quá mức rõ ràng.
Hậu Trì ngửa đầu, thanh âm cực nhẹ cực thấp: "Bạch Quyết chân thần, có muốn nhận lễ của Hậu Trì?"
Thanh Mục, nếu như là chàng, nếu như chàng có nỗi khổ tâm..
Phía sau Bạch Quyết, bàn tay của Cảnh Chiêu từ từ siết chặt, lộ ra vết tích nhợt nhạt.
"Hậu Trì tiên quân đã thâm minh đại nghĩa như vậy, thế thì.. Bạch Quyết đa tạ."
Trong bầu không khí căng nghẹt, thanh âm đạm mạc mà hữu lễ dường như đã phá vỡ một tia mong đợi cuối cùng, Hậu Trì bỗng nhiên siết chặt đầu ngón tay, thình lình cảm giác được vết thương trên cổ tay đau đớn tới cực hạn, dường như lạnh lẽo đến thấu xương, nàng cúi đầu xuống, có vẻ cười khổ, lại có vẻ là tự giễu, quay người bước về phía Cổ Quân.
"Chờ chút."
Thanh âm thanh lãnh từ phía sau truyền tới, Hậu Trì dừng lại bước chân, đầu cũng không quay lại, nói: "Chân thần còn có gì phân phó?"
"Hậu Trì, đem Tụ linh châu, Trấn hồn tháp, Tụ yêu phan giao ra đây."
"Ngươi nói cái gì?" Hậu Trì đột nhiên quay đâu: "Bạch Quyết chân thần, ta tự biết không nên đoạt đi tam bảo, liên lụy tới Thanh Mục phải chịu tội dưới Kình Thiên trụ trăm năm, nhưng còn ba tháng nữa mới đến kỳ hạn Bách Huyền tỉnh lại.."
Bạch Quyết đối với Bách Huyền canh cánh trong lòng, có lẽ là do Thanh Mục trước kia đã dùng thân thể này dưới Kình Thiên trụ lấy yêu lực hóa thể trăm năm.
"Thế thì sao, ngươi trộm tam bảo là sự thực. Sinh tử của Bách Huyền, liên quan gì tới bổn quân?" Bạch Quyết đạm mạc nhìn nàng, lạnh lùng vung tay, một đạo kim quang bao trùm trên đầu Hậu Trì.
Trấn hồn tháp trong áo bào khẽ động, rồi bay lên không trung dưới sự triệu hoán của kim quang, Hậu Trì ngăn lại không kịp, dưới kim quang soi chiếu, nàng không thể cử động, chỉ đành trơ mắt nhìn Trấn hồn tháp rơi vào trong tay Bạch Quyết.
"Bạch Quyết, đừng làm tổn thương đến Hậu Trì!" Thấy Hậu Trì bị áp chế, Thiên Khải mày dựng thẳng, lập tức bay tới bên nàng.
"Bạch Quyết, trả Trấn hồn tháp cho ta." Đôi mắt Hậu Trì đỏ rực, nàng nhìn Bạch Quyết, đáy lòng đột nhiên sinh ra cảm giác bất an.
"Ân oán những ngày qua, đều là do tam bảo mà ra, Hậu Trì, từ nay về sau, ngươi trở về Thanh Trì cung, bổn quân sẽ không truy cứu chuyện cũ, trả lại cho ngươi và Cổ Quân bình an."
Bạch Quyết lặng lẽ nhìn nàng, đột nhiên nâng cao, biển lửa đỏ rực đem Hậu Trì và Thiên Khải đang đuổi tới cách tuyệt ở bên ngoài.
Ngọn lửa kim sắc trong con ngươi của hắn chầm chậm như có thực chất, Trấn hồn tháp trong tay bị ngọn lửa bao trùm, phát ra tiếng kêu than trầm độn, băng quan tan chảy, bóng người màu xanh bên trong dần dần trở nên mơ hồ.
"Bạch Quyết, ngươi muốn làm cái gì, dừng tay!" Sau khi Thiên Khải giải khai cấm chế trên người Hậu Trì, nàng liền lao vào trong biển lửa, nhưng bị Thiên Khải kéo lại.
"Hậu Trì, đừng qua đó!" Thiên Khải nhíu mày, tử quang phát ra, nhưng biển lửa kia lại mảy may không động, hắn vội vàng kéo lấy Hậu Trì, thần lực của Bạch Quyết từ khi nào lại trở nên đáng sợ như vậy cơ chứ?
Thân ảnh đằng sau biển lửa đứng sững giữa trời, yên lặng từ trên cao nhìn xuống, dường như cách biệt với thế gian, Trấn hồn tháp trong tay hắn từng tấc hóa thành tro bụi, cùng với băng quan bên trong, không còn sót lại dù chỉ một chút.
Hậu Trì không dám tin nhìn một màn này, đáy mắt nhuốm lên tia máu đỏ rực, nàng lùi lại một bước, đột nhiên ngẩng đầu: "Bạch Quyết! Trộm tam bảo là ta, khiến ngươi suýt chút luân vào yêu đạo cũng là ta, có bản lĩnh thì ngươi hãy giết ta đi! Tại sao, tại sao.. lại đối xử với Bách Huyền như vậy?"
Tại sao ngươi đoạt đi Thanh Mục, ngay cả Bách Huyền cũng không buông tha!
Chỉ còn ba tháng nữa thôi, nàng đã chờ một trăm năm trên đỉnh Ẩn sơn.. Chỉ còn ba tháng, Bách Huyền có thể tỉnh lại, nàng rõ ràng.. đã cảm nhận được khí tức của Bách Huyền rồi.
Đôi con ngươi thanh lãnh lơ lửng giữa trời, từ trên cao nhìn xuống, kim quang trong mắt lưu chuyển, dường như đang chế giễu, lại dường như là đạm mạc.
Biển lửa vẫn cháy rừng rực, chúng nhân trên quảng trường nhìn một màn này, sớm đã không còn tâm tư vui mừng tham dự hôn lễ.
Thiên Khải chân thần thức tỉnh, Cổ Quân thượng thần trọng thương, còn có Bách Huyên tiên quân đã chết, buổi hôn lễ này, sớm đã vượt quá giới hạn, bọn hắn thực sự nghĩ không ra, còn chuyện gì có thể xảy ra được nữa!
Trong ngoài biển lửa, hai tầng thế giới.
Trường bào đỏ rực, chân thần Bạch Quyết, dường như có thể chi phối vận mệnh chúng sinh khắp thế gian.
Tóc đen huyền y, tiên quân Hậu Trì, đau thương mờ mịt tựa như loài giun dế hèn mọn.
Cổ Quân lơ lửng trên mây lặng lẽ nhìn một màn này, liền hoảng hốt, năm đó ngoài tế đài, bất luận người bị ngăn tại bên ngoài trận pháp tuyệt vọng bi thương tới mức nào, cũng chỉ có thể nhìn người bên trong từng tấc hóa thành tro bụi.
Thời gian xoay chuyển, mấy vạn năm đã qua, nhưng một màn trong quá khứ này, đến bây giờ, vẫn không mảy may thay đổi.
"Thiên Khải, ngươi nói đúng, có một số thứ, ta sớm nên trả lại rồi."
Thanh âm phiêu đãng đột nhiên vang lên trên bầu trời, Thiên Khải quay đầu, nhìn Cổ Quân bay tới không trung, thần tình từ từ ngưng lại.
Cổ Quân hắn.. không phải là muốn?
Linh quang ngân sắc từng tấc từng tấc từ trong cơ thể Cổ Quân thoát ra, chậm rãi lan tỏa, ngay cả biển lửa trước người Bạch Quyết cũng bị ngân quang trong nháy mắt nuốt chửng, Hậu Trì mờ mịt quay đầu, chỉ có thể nhìn thấy trong đáy mắt Cổ Quân vẻ quyết tuyệt cùng một tia.. lưu luyến.
"Phụ thần.."
"Hậu Trì, ta không phải phụ thần của con."
Cổ Quân thấp giọng nói, nhìn hướng Hậu Trì, tay giơ lên, dường như muốn giữ lấy nàng, nhưng lại từ từ hạ xuống.
Hậu Trì ngơ ngác nhìn Cổ Quân, dường như không nghe rõ câu nói của hắn.
"Ta không phải phụ thần của con." Cổ Quân nhắc lại một lần nữa, thần tình xa xăm trống rỗng, phức tạp khó phân biệt: "Mấy vạn năm này, ta vẫn luôn nghĩ, nếu con chỉ là Hậu Trì, chỉ là nữ nhi của Cổ Quân ta, sẽ tốt biết bao."
Toàn bộ Thương Khung cảnh đều bị bao trùm bởi linh quang ngân sắc, không ngừng lan tỏa khắp chân trời, dường như mở rộng ra vô cùng vô tận.
Vết thương trên người Cổ Quân trong nháy mắt hoàn toàn lành lặn, Hậu Trì ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mờ mịt trong đáy mắt dần dà trở thành kinh ngạc.
Lão giả lớn tuổi giữa không trung, cơ hồ trong nháy mắt đã thay đổi dáng vẻ.
Mái tóc hoa râm từng tấc hóa thành đen nhánh, thân thể lọm khọm dần đứng thẳng tắp, làn da nhăn nheo trơn nhẵn trắng mịn, dung nhan anh tuấn, đường nét thâm sâu, ánh mắt thâm trầm như biển, duy chỉ có chút ấm áp kia là như cũ không thay đổi.
Xưa có tiên văn, thượng thần Cổ Quân, ôn nhuận như ngọc, dung nhan tuấn mỹ, tam giới hiếm có, nhưng kể từ sau khi tiểu thần quân trong Thanh Trì cung xuất thế, lại chưa từng có ai nhìn thấy dáng vẻ tuấn tú của hắn trước kia khi ngự lâm tam giới.
"Phụ thần." Hậu Trì đứng thẳng, cơ hồ không thể thốt nên lời.
"Hậu Trì, đây mới là dáng vẻ vốn có của ta."
"Vậy thì tại sao?"
"Ta chỉ là một tục nhân mà thôi, nếu như ta không huyễn hóa thành bộ dạng đó, thì khi con mở miệng gọi ta là phụ thần, ta căn bản không thể bình tâm mà tiếp nhận."
Cổ Quân cười gượng một tiếng, từng bước tới gần Hậu Trì, ngân quang từ trong cơ thể của hắn từ từ tràn vào trong cơ thể Hậu Trì.
"Hậu Trì, Tam thủ hỏa long không phải là yêu thú đầu tiên trên thế gian lấy yêu hóa thần, mà phải là ta mới đúng." Cổ Quân dừng tại phía trên cách Hậu Trì không xa, thần tình khổ sở: "Ta tự cho là đúng vì con tranh lấy thân phận thượng thần, cho rằng như vậy có thể khiến con từ nay vô lo trong tam giới, nhưng lại quên mất, thân phận càng cao, trói buộc lại càng lớn."
"Đau khổ của con hôm nay, tất cả là do tư tâm của ta gây ra, nếu không phải là ta, thì khi còn nhỏ con đã không phải chịu nỗi đau chết yểu, nếu không phải là ta, thì vạn năm này linh lực của con sẽ không tụ hợp khó khăn đến thế, ngay cả một tiên nhân bình thường cũng không bằng, nếu không phải là ta, thì thế gian này ai dám có nửa phần bất kính đối với con."
"Hậu Trì, người ta muốn bảo vệ nhất là con, nhưng lại chính ta khiến con rơi vào tình cảnh như vậy."
"Hậu Trì, trên Kình Thiên trụ không phải không có danh tự của con, con chỉ là.. chưa thức tỉnh mà thôi."
Thanh âm trầm tịch đột ngột im bặt, chúng nhân ngơ ngác nhìn Cổ Quân thượng thần đứng phía trên Hậu Trì lặng lẽ khép mắt, thân thể thon dài cong xuống, tựa như đang khấu bái một vị thần cổ lão.
"Thượng thần Cổ Quân, bái kiến chân thần."
Thiên đế và Thiên hậu thần tình đại biến, không dám tin nhìn Cổ Quân và Hậu Trì giữa không trung, dường như nghĩ tới cái gì, đáy mắt chứa đầy kinh hãi.
Linh lực ngân sắc cuồn cuộn như biển lớn, trong thoáng chốc đã tràn ngập khắp chân trời, luồng khí tức mạnh mẽ tràn về phía Hậu Trì, bao trùm lên toàn bộ cơ thể nàng.
Chứng kiến một màn này, vẻ lãnh đạm trong mắt Bạch Quyết cuối cùng bị phá vỡ, đáy mắt hắn từ từ lộ ra vẻ kinh ngạc, hồi lâu sau mới khôi phục lại trấn tĩnh, trong mắt sáng tối bất định.
Hắn nhìn Cổ Quân, thực sự không biết nên tức giận hay là than thở.
Vạn năm này, Cổ Quân không chỉ lừa gạt hắn, còn lừa cả Thiên Khải, hắn không chỉ đơn giản là truyền thừa lại thần lực của Thượng Cổ lưu lại trước khi biến mất, mà hắn căn bản còn đem toàn bộ sức mạnh bản nguyên của Hậu Trì dung hòa vào trong yêu đan của bản thân.. Nhưng, điều đó cũng có nghĩa rằng nếu như sức mạnh bản nguyên thuộc về Thượng Cổ biến mất, hắn ta cũng sẽ.. yêu đan tận hủy, hóa thành tro bụi.
Hắn đã tính hết tất cả mọi chuyện, cho rằng Hậu Trì cả đời này sẽ không thức tỉnh, nhưng lại không ngờ rằng bản nguyên Thượng Cổ mà hắn tìm kiếm hơn vạn năm, vậy mà lại nằm trong cơ thể của Cổ Quân.
Bây giờ, Cổ Quân thiêu đốt linh hồn làm giá, hoàn trả lại bản nguyên Thượng Cổ vốn thuộc về Hậu Trì, mà hắn căn bản không thể nào ngăn cản.
Hắn không thể ngăn cản Hậu Trì thành thần, cũng giống như mấy vạn năm trước hắn không thể ngăn cản Thượng Cổ tuẫn thế.
"Phụ thần.."
Hậu Trì dường như đã hiểu ra cái gì, trong mắt đại chấn, chìa tay chạm vào Cổ Quân, nhưng.. chỉ có thể bắt được một góc y bào của hắn.
Linh quang ngân sắc trên người Cổ Quân càng lúc càng nhạt, toàn bộ cơ thể bay về phía chân trời.
Cổ Quân ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài biển mây, nơi đó, Bạch Quyết và Thiên Khải nâng thân mà đứng, phảng phất như vĩnh viễn không dời.
Thế gian này, nhất định còn có người quan tâm con hơn ta. Cho nên, Hậu Trì, con phải trân trọng.
Hắn chỉ là một con giao xà nhỏ bé trong thượng cổ giới, tại nhân duyên có thể tận mắt nhìn thấy Thượng Cổ chân thần vẫn lạc, nhưng bản nguyên Thượng Cổ vốn dĩ nên biến mất cùng với Thượng Cổ chân thần trong tam giới, lại rơi vào trong cơ thể hắn, hắn chỉ trong một đêm từ xà hóa giao (giao long), từ yêu hóa thần, đây vốn chính là may mắn lớn nhất trên thế gian.
Hắn có thể đứng đầu tam giới mấy vạn năm, tất cả là vì điều đó.
Mà hôm nay chuyện duy nhất hắn có thể làm, chính là đem sức mạnh bản nguyên kia trả lại cho Hậu Trì.
Cho dù.. hắn đã làm trái với giao phó cuối cùng của thần thức chân thần Thượng Cổ năm đó.
Thượng Cổ không muốn thành thần, nhưng, nàng bây giờ là Hậu Trì.
Thân ảnh bích lục từ từ biến mất, ngay cả dung mạo cũng dần trở nên mơ hồ, mãi tới khi một tia linh lực cuối cùng từ trên người Cổ Quân tiêu tán, hắn rũ mắt xuống, thanh âm dường như đã thấp tới mức không thể nghe được.
Dưới ngân quang trói buộc, Hậu Trì chỉ có thể trơ mắt nhìn Cổ Quân hoàn toàn biến mất từng chút một, hóa thành tro bụi.
"Hậu Trì, bảo trọng." Trong lúc hoảng hốt, đây là lời cuối cùng trên đời của Cổ Quân mà nàng còn có thể nghe được.
Thượng thần Cổ Quân, hôi phi yên diệt, kể từ đó không còn tồn tại.
Phụ thần, người nói con bảo trọng, nhưng trên thế gian này, người nếu như không còn, con một thân một mình, sao có thể bảo trọng?
Toàn bộ thế giới dường như chìm vào trong bóng tối, xương máu lãnh tận, linh hồn tan nát, Hậu Trì yếu ớt ngẩng đầu, trong mắt một mảnh huyết đỏ.
Kèm theo sự biết mất hoàn toàn của Cổ Quân, ngân quang trên người Hậu Trì đột nhiên đại trướng, phóng thẳng lên trời.
Trong ngân quang, mái tóc vốn tới eo dần dần biến dài tới tận mắt cá, cổ bào thâm trầm thuận gió tung bay, đai gấm ngân sắc thắt tại giữa eo, lộng lẫy mà thần bí, đồng tử đen nhánh sâu thẳm xa xăm, ấn ký thủy văn (hoa văn bằng nước) ngân bạch lờ mờ trên trán.
Quay đầu nhìn lại, dung nhan tuyệt thế, phương hoa cang cổ, kiêu ngạo liếc nhìn thế gian.
Chân trời chói lọi một mảnh ngân bạch, nhạc chương tráng lệ dường như tấu vang từ thời viễn cổ, thủy triều tứ hải tận lùi, vạn thú cửu châu trầm tịch, trên đỉnh Thương Khung, tiên, yêu, thần đều từ từ lăng không, sau đó bị bao trùm trong vùng biển mênh mông rộng lớn này.
Thiên đế cúi mình về phía thân ảnh tại trung tâm ngân quang, đáy mắt đều là thần phục, dưới uy áp của linh lực hồn hậu, Thiên hậu từ từ cúi đầu, hàng xuống cổ lễ, thần tình kinh hãi khó lý giải.
Toàn bộ Thương Khung biên cảnh, duy chỉ có Bạch Quyết và Thiên Khải có thể ngẩng cao đầu mà đứng.
Một tiếng rền vang từ hạ giới truyền tới, ngàn vạn thanh kiếm gãy cắt phá không gian, đột ngột xuất hiện tại Thương Khung cảnh, chúng xoay chuyển, rồi ngưng lại thành một thanh cự kiếm ngân sắc, hạ xuống trước mặt Hậu Trì.
Hậu Trì quay đầu, bên ngoài mười thước, Bạch Quyết đạm mạc mà đứng, tro tàn nắm trong tay tựa hồ còn chưa hoàn toàn tan biến.
Trong mắt Hậu Trì một mảnh huyết đỏ, tay nàng nắm cự kiếm, tiến về phía Thương Khung điện, oanh long cự hưởng, hủy thiên diệt địa.
Tiếng ngừng, gió yên.
Thanh âm máu tươi nhỏ tí tách vẫn còn rõ ràng, chúng nhân ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy.. thân ảnh đỏ rực che trước Thương Khung điện, cự kiếm xuyên qua cơ thể, giữa không trung, lại đình trệ một cách quỷ dị.
Có vẻ đã khôi phục lại thanh tỉnh, Hậu Trì chậm rãi rút ra cự kiếm, nhìn khuôn mặt trắng bệch tới mức trong suốt của Bạch Quyết, đôi con ngươi thâm trầm lẫm liệt, nhưng lại kèm theo nỗi thống khổ vô tận thấu thế gian.
"Bất luận ta là ai, Bạch Quyết, cả đời này, ta đến chết cũng không tha thứ cho ngươi."
Cự kiếm rời thân, từ trong tay vung lên, kèm theo uy thế hủy thiên hướng về tam giới, ngân quang lưu chuyển, toàn bộ thế giới bỗng nhiên trở nên một mảnh hỗn độn.
Hậu Trì sắc mặt nhợt nhạt, máu tươi chảy ra nơi khóe miệng, nàng từ từ nhắm mắt, cả người thả trôi xuống thang trời vạn trượng.
Trong lúc hoảng hốt, nàng nhìn thấy, người nọ toàn thân áo đỏ, đứng trên đỉnh Thương Khung, dung mạo thanh lãnh, chăm chú nhìn nàng, thần tình băng lãnh kiên quyết.
Tựa như một vị thần, tôn quý nhất thế gian.
"Hậu Trì, chờ nàng trở lại, chúng ta sẽ thành thân."
"Hậu Trì, chờ tới khi ngươi biết nguyên nhân ta tặng ngươi chuỗi đá, chính là lúc chúng ta gặp lại."
"Hậu Trì, bảo trọng."
Bên tai dường như có thanh âm vang vọng, từng câu lại từng câu, càng lúc càng rõ ràng, nhưng đáy mắt nàng chỉ còn lại thế giới đỏ như máu, cũng không thể phân biệt được cảnh tượng của thế gian.
Thanh Mục, Bách Huyền, phụ thần.. Ba người đối với nàng mà nói quan trọng nhất thế gian, tất thảy đều không còn nữa.
Trên đời này, nàng còn có cái gì, còn lại cái gì?
Cho dù nàng có chết, thì như thế nào, cho dù là người kia tỉnh lại, nàng biến mất, thì cũng có sao.
Thế gian này đã không cần phải có Hậu Trì tồn tại nữa rồi.
Nàng hướng xuống dưới, tóc dài phiêu đãng giữa không trung, dường như đang rơi vào địa ngục vô biên vĩnh viễn không có điểm dừng.
Bên kia tam giới, bên bờ cửu châu, Bạch Quyết, bất chợt quay đầu, đời đời kiếp kiếp, ta chỉ ước mình là Hậu Trì.
Chỉ mong, ta có thể hận ngươi, đời này không tận.
Thế giới hỗn độn dần dần tan biến, duy chỉ có thân ảnh màu đen treo lơ lửng kia đông cứng lại thành một bức tranh vĩnh viễn không thay đổi.
Lặng im như tờ, bầu trời trên đỉnh Thương Khung.
Trên Kình Thiên trụ, một phần tư sương xám từ từ phân tán, danh ấn 'Thượng Cổ' khắc trên đó, quang mang ngân sắc chậm rãi xẹt qua, sau đó lại rơi vào trầm tịch ảm đạm.
Cánh cổng Kình Thiên hư vô đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, văn tự cổ xưa trôi nổi giữa không trung, tất cả linh thú trong tam giới như được triệu hoán đều lao về phía cánh cổng cổ xưa đó.
Cổ văn mơ hồ dần trở nên rõ ràng, duy chỉ có tám chữ.
Viễn cổ thần chi, Thượng Cổ vi tôn (Thần tiên viễn cổ đều phải tôn kính Thượng Cổ).
Trong khoảnh khắc, luồng khí tức mênh mông rộng lớn đột nhiên dội lại trong tam giới, tiếng vang hùng hồn tráng lệ, bốn đạo linh quang từ chân trời xẹt tới, chiếu sáng thế gian.
Hậu cổ lịch sáu vạn ba nghìn bốn trăm hai mươi mốt năm, ngày mùng năm tháng sáu.
Thượng cổ giới khai mở, chân thần Thượng Cổ trở lại thế gian.
"Bạch Quyết, ngươi nói hiện tại ta đã có tư cách nhúng tay vào chuyện của ngươi hay chưa?"
Mắt phượng khẽ nhướng, Thiên Khải toàn thân tử bào nâng lên không trung, nhìn ánh mắt thanh lãnh vô cảm của Bạch Quyết, tử quang trong mắt lưu chuyển, mị hoặc vô cùng.
"Ta nói rồi, ai cũng như vậy." Bạch Quyết lạnh lùng liếc nhìn Thiên Khải, ánh mắt khẽ chuyển, nói với Cổ Quân phía sau hắn: "Cổ Quân, hôm nay có Thiên Khải bảo vệ ngươi, ngươi đi đi."
Hắn dứt lời, quay người đi về phía Cảnh Chiêu.
Thiên Khải dường như không nghĩ tới Bạch Quyết mới ban nãy còn không chút lưu tình mà giờ lại có thể dễ dàng dừng tay như vậy, hắn khẽ giật mình, ngay lập tức hiểu rõ, thần tình có chút tức giận, Bạch Quyết căn bản không hề muốn giết Cổ Quân, vừa rồi chỉ là muốn bức hắn ra tay, sau đó hoàn toàn thức tỉnh mà thôi.
Chỉ có điều Bạch Quyết không ngờ tới chính mình đã đem sức mạnh bản nguyên hóa thành Tử nguyệt, thức tỉnh sẽ gây tổn thương cho yêu giới, cho nên mới dùng thần lực để trị thương cho những yêu quân ở đây.
"Cổ Quân, chúng ta đi." Thiên Khải biết rằng bản thân đã bị Bạch Quyết tính kế, lửa giận trong bụng không có chỗ bộc phát, hắn đen mặt, quay người nói với Cổ Quân.
Cổ Quân thần tình tái nhợt lắc đầu, từ phía sau Thiên Khải bước ra, nhìn Bạch Quyết đang đi về phía Cảnh Chiêu, trầm giọng nói: "Bạch Quyết chân thần, Cổ Quân tài nghệ không bằng người là thật, nhưng nếu ngươi muốn hoàn thành cuộc hôn sự này, trừ phi.. ta chết."
Bước chân tiến lên trước đột nhiên dừng lại, Bạch Quyết đứng sững tại chỗ, khép mắt, bàn tay thả bên eo từ từ siết chặt.
Không một ai có thể nhìn thấy được trên dung nhan băng lãnh kia là biểu tình gì, chỉ có Cảnh Chiêu, trong khoảng khắc khi Bạch Quyết rũ mắt xuống, thần sắc trở nên trắng bệch.
Thanh âm sang sảng vang vọng khắp chân trời, chúng nhân có chút bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng) nhìn Cổ Quân thượng thần sắc mặt ngưng trọng giữa không trung, thập phần nghi hoặc. Thiên Khải chân thần để thức tỉnh mà phải trả giá bằng một nửa yêu lực của yêu giới mới có thể ép Bạch Quyết chân thần dừng tay, không tiếp tục truy cứu chuyện này nữa, chẳng qua chỉ là một lời hứa trăm năm trước mà thôi, Cổ Quân thượng thần hà tất phải làm tới mức như vậy? Cho dù là vì tiểu thần quân đã lưu đày trăm năm kia, cũng thực quá đáng rồi!
"Cổ Quân, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?" Thiên Khải trầm mắt nhìn Cổ Quân, có chút tức giận chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Thiên Khải chân thần, đa tạ ngươi vừa rồi đã ra tay, có điều đây là chuyện của Thanh Trì cung, bất luận hậu quả ra sao, Cổ Quân nguyện ý một mình gánh chịu." Cổ Quân thấp giọng nói với Thiên Khải, sau đó ánh mắt sáng rực nhìn Bạch Quyết cách đó không xa, ngân huy trong tay lởn vởn, kim thạch cự luân một lần nữa xuất hiện.
Bất luận ra sao, cho dù có chết, hắn cũng phải ngăn cản buổi hôn lễ này.
Nếu như tiếc nuối vạn năm trước đã định, vậy thì vạn năm sau, cho dù là nghịch thiên, hắn cũng không thể thoái lui một bước.
"Cổ Quân, ta vẫn cho ngươi một cơ hội cuối cùng, quay về Thanh Trì cung của ngươi, bổn quân sẽ bỏ qua chuyện cũ." Bạch Quyết quay người, đôi mắt khép chặt mở ra một lần nữa, nhìn về Cổ Quân, thanh âm đạm mạc.
"Không được, một trăm năm trước trên Thanh Long đài, ta đã đáp ứng với Thanh Mục sẽ gả Hậu Trì cho hắn, Bạch Quyết chân thần, nếu ngươi đã không phải Thanh Mục, vậy thì dựa vào cái gì muốn làm chủ thay hắn."
"Ngươi.." Trong mắt Bạch Quyết lóe lên một tia tức giận, tay vung lên, Chích Dương thương rơi giữa lòng bàn tay hắn.
"Đời này của ta, điều hối hận nhất chính là một trăm năm trước đã không đồng ý với hắn. Bạch Quyết chân thần, Thanh Mục tuy chỉ có nghìn năm cuộc sống, nhưng những chuyện thị phi hắn gặp, cũng không cần ngươi tới làm chủ. Nếu ngươi là hắn, trăm năm chờ đợi, sao ngươi nỡ lòng hứa với người sẽ trở lại, rồi khi gặp mặt lại giả bộ không quen."
"Nếu ta không phải hắn thì sao?" Thanh âm xa xăm vang lên, Bạch Quyết tiến từng bước về phía Cổ Quân.
"Nếu ngươi không phải hắn, vậy thì Diệt thiên luân này của ta cũng phải bức hắn xuất hiện mới thôi."
Lời nói của Cổ Quân vừa dứt, bàn tay vạch qua giữa trán, Thiên nhãn liền mở, chiếu xuống lòng bàn tay, ngân quang từ Diệt thiên luân bùng lên, bắn thẳng về phía Bạch Quyết, mà sắc mặt hắn trong nháy mắt khi Diệt thiên luân rời tay cũng trở nên trắng bệch.
Linh lực quẩn quanh dày đặc, hóa thành một tấm lưới lớn, đem Bạch Quyết vây lại bên trong, Bạch Quyết thần tình căng thẳng, bàn tay gác sau lưng từ từ siết chặt, hồi lâu sau, hắn hướng về phía Cổ Quân bên trong ngân hải, đôi mắt khép lại.
Cổ Quân, có một số chuyện, không phải ngươi muốn, thì đều có thể vãn hồi. Tựa như hắn cùng Hậu Trì, kể từ một khắc khi hắn thức tỉnh dưới Kình Thiên trụ, thì hết thảy đã chấm dứt rồi.
Bàn tay của Bạch Quyết từ từ giơ lên, Chích Dương thương phát ra những tiếng kêu dày nặng, giống như có linh tính di chuyển tới lui giữa lòng bàn tay hắn.
"Đi đi."
Thanh âm trầm thấp phát ra, thần lực kim sắc giao thoa cùng với yêu quang đỏ rực trên thân Chích Dương thương, dòng lửa đỏ hóa thành hình dạng huyết long, cắt mở ngân võng (lưới) trói buộc, thẳng hướng Cổ Quân mà tới.
Diệt thiên luân dưới tiếng gầm thét của huyết long từng tấc vỡ vụn, sau đó hóa thành tro bụi, ngân hải đột ngột rơi xuống, cuối cùng dần tan biến.
"Bạch Quyết, dừng tay!"
Thiên Khải thần tình cứng nhắc, đầu lông mày khẽ nhíu, vừa muốn tiến lên trước, Tam thủ hỏa long đỏ rực hóa thành cả trượng, chắn tại trước mặt hắn.
"Cút ra!" Thiên Khải tức giận quát, phất một chưởng về phía Tam thủ hỏa long, hỏa long kêu gào một tiếng, bị quét tới trên quảng trường, quay cuồng mấy vòng, đôi mắt khổng lồ nhắm lại, bắt đầu giả chết.
Chỉ trong thời gian một khắc, Chích Dương thương đã tới sát trước mặt Cổ Quân, Cổ Quân bị bức hóa thành cơ thể giao long, giao long quay vòng giữa không trung, nhưng vẫn không ngăn được thế công kích hủy thiên diệt địa kia, oanh một tiếng vang lớn, Chích Dương thương xuyên qua long thể.
"Gào.."
Cơ thể rồng khổng lồ quay cuồng giữa không trung, máu tươi nhuộm khắp bầu trời, biển mây trong nháy mắt cũng bị nhuộm thành lụa đỏ, che khuất tầm mắt mọi người.
Chích Dương thương giữa không trung khựng lại trong giây lát, sau đó bay trở về bên tay Bạch Quyết, trầm mặc không tiếp tục di chuyển.
Thiên Khải sắc mặt tái xanh, bay về phía cự long giữa không trung, lại bị một tiếng kêu vang vọng khắp chân trời ngăn lại.
"Phụ thần!"
Tại chân trời xa xăm, một đạo ngân quang xẹt qua, bóng đen đột nhiên xuất hiện trên bầu trời Thương Khung, lao về phía giao long giữa không trung.
"Hậu Trì." Phượng Nhiễm ngồi bên dưới sắc mặt sững sờ, thấp giọng lẩm bẩm, ngay từ khi Cổ Quân xuất hiện, nàng liền biết Hậu Trì nhất định đã bị Cổ Quân cưỡng ép ở lại Côn Lôn sơn, lão đầu tử hẳn là không muốn nàng bị cuốn vào trận tranh đấu ngày hôm nay, nhưng không ngờ rằng nàng vẫn tới.
Bạch Quyết chăm chú nhìn huyền ảnh giữa không trung, bàn tay cầm Chích Dương thương từ từ siết chặt, rõ ràng là thân thương nóng rực không gì sánh được, nhưng lại khiến hắn sinh ra cảm giác băng lãnh thấu xương.
Hắn đả thương Cổ Quân, lại còn.. trước mặt Hậu Trì.
Giao long dường như cũng phát hiện ra Hậu Trì, liền hóa thành hình người, rơi hướng về phía Hậu Trì.
Hậu Trì đỡ lấy Cổ Quân thượng thần, khóe mắt phát đỏ, bàn tay không ngừng được run rẩy.
Râu và tóc bị đốt cháy đen, vết thương to chừng nắm tay giữa bụng sâu thấy rõ cả xương, máu tươi dường như chảy đến vô tận, nhuộm đỏ y bào, bộ dạng Cổ Quân nhếch nhác và hư nhược Hậu Trì chưa từng thấy qua, nhưng ngay cả như vậy, khi nhìn nàng, nụ cười trên khuôn mặt già nua vẫn ấm áp dung túng như xưa.
"Nha đầu, con rốt cuộc vẫn tới." Tiếng thở dài thâm sâu vang lên, thấy Hậu Trì gấp tới mức không nói nên lời, bàn tay nhuộm đầy máu tươi của Cổ Quân giơ lên, nhưng vẫn không sao nắm được tay Hậu Trì, Hậu Tri vội bắt lấy tay hắn, môi mím chặt: "Phụ thần, người đừng động."
Cổ Quân cười cười, khóe môi cứng nhắc: "Nha đầu, ta không sao, thực sự không sao, con đừng lo."
Bàn tay của Cổ Quân dần trở nên lạnh buốt, Hậu Trì cũng cảm thấy đáy lòng mình lạnh đi, nàng hoảng sợ quay đầu, chỉ có thể nhìn thấy, Thanh Mục đứng tại nơi cách nàng không xa, bàn tay nàng theo thói quen giơ lên, nhưng ánh mắt hắn lại vô cùng băng lãnh..
Hậu Trì bỗng nhiên nhớ ra, hắn không phải Thanh Mục, hắn là Bạch Quyết, chỉ có Bạch Quyết mới có thể không mảy may lưu tình mà ra tay với Cổ Quân như vậy.
"Hậu Trì, Cổ Quân không có gì đáng ngại, nàng không cần lo lắng, Chích Dương thương chỉ là hủy đi căn cơ của hắn, vẫn chưa tổn thương tới tính mệnh, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy năm liền tốt thôi."
Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, quen thuộc tới mức khó lý giải, Hậu Trì quay đầu, thấy Tịnh Uyên quỳ một gối bên cạnh nàng, thần tình lo lắng.
Nàng ngơ ngác nhìn ấn ký tử nguyệt yêu dị trên trán Tịnh Uyên, lại nhìn Kình Thiên trụ cách đó không xa, thanh âm có chút khô ráp: "Huynh là chân thần Thiên Khải?"
Vô cùng chắc chắn, dường như đã sớm nằm trong dự liệu.
Thiên Khải dừng một chút, mới chậm rãi nói: "Hậu Trì, ta là Thiên Khải, cũng là Tịnh Uyên."
Chỉ có đối với nàng, Thiên Khải cũng vậy, Tịnh Uyên cũng thế, đều chỉ là một người mà thôi.
Dường như bị sự thâm trầm trong mắt hắn làm cho xúc động, Hậu Trì tránh đi ánh mắt, thấp giọng nói: "Phụ thần thực không sao chứ?"
Đáy mắt Thiên Khải lóe lên một tia u ám, hắn vỗ nhẹ bàn tay Hậu Trì: "Yên tâm, Cổ Quân không sao, chúng ta trở về Thanh Trì cung.."
Nói được một nửa, lại đột nhiên sửng sốt, dưới ống tay áo màu đen, mùi máu tanh nồng đậm truyền tới, không phải trên người Cổ Quân, hắn kéo lên ống tay áo của Hậu Trì, ánh mắt lập tức trở nên sâu thẳm lạnh buốt: "Đây là chuyện gì xảy ra?"
Trên cổ tay trắng nõn, chằng chịt những vết thương nông sâu, máu thịt mơ hồ, đều là vết kiếm, cũng may nàng mặc y phục màu đen, máu chảy lên áo hoàn toàn không nhìn ra được, hắn tới bây giờ mới phát hiện sắc mặt nhợt nhạt của Hậu Trì, đôi mắt đen nhánh tới mức trong suốt.
Cổ Quân nghe thấy không đúng, mày nhíu lại, đang định đứng dậy thì lại đụng phải vết thương, máu lại chảy ra: "Nha đầu, con sao vậy?"
Hậu Trì vội vàng che đi cổ tay, nói: "Phụ thần, con không sao. Thiên Khải chân thần, huynh giúp ta chăm sóc phụ thần." Dường như không nghe thấy lời chất vấn của Thiên Khải, Hậu Trì đứng dậy nhìn Bạch Quyết cách đó không xa.
Hỉ bào đỏ thẫm, dung nhan băng lãnh, hắn lạnh lùng nhìn nàng, không mang theo một tia cảm xúc.
Cảnh Chiêu đứng phía sau hắn, dung mạo xinh đẹp, hoa quý đoan trang, một đôi bích nhân, trời sinh một cặp.
Uyên Lĩnh chiểu trạch, trăm năm trước, dưới sự truy sát của Tam thủ hỏa long, hắn đã từng liều chết đưa nàng ra ngoài, sau đó cơ thể phải chịu đau đớn bởi long tức.
Biên cảnh Thương Khung, trăm năm sau, hắn muốn thành hôn cùng Cảnh Chiêu, không chỉ ngoảnh mặt làm ngơ với nàng, còn đối với phụ thần đuổi tận giết tuyệt.
Khuôn mặt giống nhau, thân thể cũng khống nhau, chỉ là.. Hậu Trì, bọn họ không phải là một người.
Ngươi trở về ưng thuận rồi, nhưng người cho ngươi lời hứa sớm đã không còn.
"Bạch Quyết chân thần, phụ thần ta hôm nay nhiễu loạn hôn lễ, hoàn toàn là vì ta, nếu như chân thần cho phép, ta nguyện ý tạ tội với Cảnh Chiêu công chúa, chỉ xin Bạch Quyết chân thần có thể lượng thứ cho phụ thần ta tội mạo phạm."
Hậu Trì bước tới cách không xa Bạch Quyết, sống lưng thẳng tắp, nàng nhìn Bạch Quyết, ngẩng đầu, chậm rãi nói từng câu từng chữ, thanh âm vang vọng khắp chân trời biên cảnh Thương Khung, bàn tay nhuốm máu che dưới vạt áo từ từ siết chặt.
"Hậu Trì!" Thiên Khải sửng sốt nhìn thân ảnh sừng sững giữa không trung, toàn thân bởi vì tức giận mà bất giác khẽ run lên.
Nàng làm sao có thể cúi đầu trước một Cảnh Chiêu tầm thường được cơ chứ! Làm sao có thể!
"Nha đầu.." Cổ Quân cũng giật mình không kém, bàn tay run rẩy che đi đôi mắt, không nhìn thân ảnh màu đen kia nữa.
Hậu Trì của hắn, Hậu Trì tâm tính còn cao hơn cả trời, Hậu Trì mà trước kia thà rằng tự tước đi thần vị, lưu đày chân trời, cũng không muốn cúi đầu trước Thiên đế Thiên hậu.. Hiện tại lại có thể vì hắn, mà phải cầu tình với Bạch Quyết.
Bàn tay nắm Chích Dương thương của Bạch Quyết khẽ run, trong đôi con ngươi kim sắc thâm trầm tựa như chết chóc.
"Cổ Quân mạo phạm tới ta, cũng bị ta đả thương, chuyện này coi như bãi bỏ."
"Đa tạ Bạch Quyết chân thần không phạt."
Hậu Trì mở miệng, đôi đồng tử màu mực đạm mạc mà thanh lãnh, Bạch Quyết trốn tránh ánh nhìn chăm chú của đôi mắt đó, khẽ dời mắt.
"Không cần phải như thế, Hậu Trì thần quân nặng lời rồi."
Nhìn thấy sự bối rối và né tránh nơi đáy mắt Bạch Quyết, Hậu Trì ngơ ngác, thân thể vừa muốn quay đi đột nhiên đông cứng lại, nàng từng bước tiến lên phía trước, tới nơi cách Bạch Quyết một thước thì dừng lại, bình tĩnh chăm chú nhìn hắn, đôi đồng tử trong suốt vô tận: "Chân thần hôm nay đại hôn, Hậu Trì tới vội, vì cảm tạ chân thần rộng lượng, Hậu Trì nguyện giải ước hẹn trăm năm, chúc Bạch Quyết chân thần và Cảnh Chiêu công chúa cầm sắt hòa minh, răng long đầu bạc."
Bạch Quyết cứng nhắc nhìn nàng, lại thiếu chút bị khí thế chậm bước đi tới của Hậu Trì bức lùi một bước, vẻ mong đợi và kinh hỉ trong đáy mắt quá mức rõ ràng.
Hậu Trì ngửa đầu, thanh âm cực nhẹ cực thấp: "Bạch Quyết chân thần, có muốn nhận lễ của Hậu Trì?"
Thanh Mục, nếu như là chàng, nếu như chàng có nỗi khổ tâm..
Phía sau Bạch Quyết, bàn tay của Cảnh Chiêu từ từ siết chặt, lộ ra vết tích nhợt nhạt.
"Hậu Trì tiên quân đã thâm minh đại nghĩa như vậy, thế thì.. Bạch Quyết đa tạ."
Trong bầu không khí căng nghẹt, thanh âm đạm mạc mà hữu lễ dường như đã phá vỡ một tia mong đợi cuối cùng, Hậu Trì bỗng nhiên siết chặt đầu ngón tay, thình lình cảm giác được vết thương trên cổ tay đau đớn tới cực hạn, dường như lạnh lẽo đến thấu xương, nàng cúi đầu xuống, có vẻ cười khổ, lại có vẻ là tự giễu, quay người bước về phía Cổ Quân.
"Chờ chút."
Thanh âm thanh lãnh từ phía sau truyền tới, Hậu Trì dừng lại bước chân, đầu cũng không quay lại, nói: "Chân thần còn có gì phân phó?"
"Hậu Trì, đem Tụ linh châu, Trấn hồn tháp, Tụ yêu phan giao ra đây."
"Ngươi nói cái gì?" Hậu Trì đột nhiên quay đâu: "Bạch Quyết chân thần, ta tự biết không nên đoạt đi tam bảo, liên lụy tới Thanh Mục phải chịu tội dưới Kình Thiên trụ trăm năm, nhưng còn ba tháng nữa mới đến kỳ hạn Bách Huyền tỉnh lại.."
Bạch Quyết đối với Bách Huyền canh cánh trong lòng, có lẽ là do Thanh Mục trước kia đã dùng thân thể này dưới Kình Thiên trụ lấy yêu lực hóa thể trăm năm.
"Thế thì sao, ngươi trộm tam bảo là sự thực. Sinh tử của Bách Huyền, liên quan gì tới bổn quân?" Bạch Quyết đạm mạc nhìn nàng, lạnh lùng vung tay, một đạo kim quang bao trùm trên đầu Hậu Trì.
Trấn hồn tháp trong áo bào khẽ động, rồi bay lên không trung dưới sự triệu hoán của kim quang, Hậu Trì ngăn lại không kịp, dưới kim quang soi chiếu, nàng không thể cử động, chỉ đành trơ mắt nhìn Trấn hồn tháp rơi vào trong tay Bạch Quyết.
"Bạch Quyết, đừng làm tổn thương đến Hậu Trì!" Thấy Hậu Trì bị áp chế, Thiên Khải mày dựng thẳng, lập tức bay tới bên nàng.
"Bạch Quyết, trả Trấn hồn tháp cho ta." Đôi mắt Hậu Trì đỏ rực, nàng nhìn Bạch Quyết, đáy lòng đột nhiên sinh ra cảm giác bất an.
"Ân oán những ngày qua, đều là do tam bảo mà ra, Hậu Trì, từ nay về sau, ngươi trở về Thanh Trì cung, bổn quân sẽ không truy cứu chuyện cũ, trả lại cho ngươi và Cổ Quân bình an."
Bạch Quyết lặng lẽ nhìn nàng, đột nhiên nâng cao, biển lửa đỏ rực đem Hậu Trì và Thiên Khải đang đuổi tới cách tuyệt ở bên ngoài.
Ngọn lửa kim sắc trong con ngươi của hắn chầm chậm như có thực chất, Trấn hồn tháp trong tay bị ngọn lửa bao trùm, phát ra tiếng kêu than trầm độn, băng quan tan chảy, bóng người màu xanh bên trong dần dần trở nên mơ hồ.
"Bạch Quyết, ngươi muốn làm cái gì, dừng tay!" Sau khi Thiên Khải giải khai cấm chế trên người Hậu Trì, nàng liền lao vào trong biển lửa, nhưng bị Thiên Khải kéo lại.
"Hậu Trì, đừng qua đó!" Thiên Khải nhíu mày, tử quang phát ra, nhưng biển lửa kia lại mảy may không động, hắn vội vàng kéo lấy Hậu Trì, thần lực của Bạch Quyết từ khi nào lại trở nên đáng sợ như vậy cơ chứ?
Thân ảnh đằng sau biển lửa đứng sững giữa trời, yên lặng từ trên cao nhìn xuống, dường như cách biệt với thế gian, Trấn hồn tháp trong tay hắn từng tấc hóa thành tro bụi, cùng với băng quan bên trong, không còn sót lại dù chỉ một chút.
Hậu Trì không dám tin nhìn một màn này, đáy mắt nhuốm lên tia máu đỏ rực, nàng lùi lại một bước, đột nhiên ngẩng đầu: "Bạch Quyết! Trộm tam bảo là ta, khiến ngươi suýt chút luân vào yêu đạo cũng là ta, có bản lĩnh thì ngươi hãy giết ta đi! Tại sao, tại sao.. lại đối xử với Bách Huyền như vậy?"
Tại sao ngươi đoạt đi Thanh Mục, ngay cả Bách Huyền cũng không buông tha!
Chỉ còn ba tháng nữa thôi, nàng đã chờ một trăm năm trên đỉnh Ẩn sơn.. Chỉ còn ba tháng, Bách Huyền có thể tỉnh lại, nàng rõ ràng.. đã cảm nhận được khí tức của Bách Huyền rồi.
Đôi con ngươi thanh lãnh lơ lửng giữa trời, từ trên cao nhìn xuống, kim quang trong mắt lưu chuyển, dường như đang chế giễu, lại dường như là đạm mạc.
Biển lửa vẫn cháy rừng rực, chúng nhân trên quảng trường nhìn một màn này, sớm đã không còn tâm tư vui mừng tham dự hôn lễ.
Thiên Khải chân thần thức tỉnh, Cổ Quân thượng thần trọng thương, còn có Bách Huyên tiên quân đã chết, buổi hôn lễ này, sớm đã vượt quá giới hạn, bọn hắn thực sự nghĩ không ra, còn chuyện gì có thể xảy ra được nữa!
Trong ngoài biển lửa, hai tầng thế giới.
Trường bào đỏ rực, chân thần Bạch Quyết, dường như có thể chi phối vận mệnh chúng sinh khắp thế gian.
Tóc đen huyền y, tiên quân Hậu Trì, đau thương mờ mịt tựa như loài giun dế hèn mọn.
Cổ Quân lơ lửng trên mây lặng lẽ nhìn một màn này, liền hoảng hốt, năm đó ngoài tế đài, bất luận người bị ngăn tại bên ngoài trận pháp tuyệt vọng bi thương tới mức nào, cũng chỉ có thể nhìn người bên trong từng tấc hóa thành tro bụi.
Thời gian xoay chuyển, mấy vạn năm đã qua, nhưng một màn trong quá khứ này, đến bây giờ, vẫn không mảy may thay đổi.
"Thiên Khải, ngươi nói đúng, có một số thứ, ta sớm nên trả lại rồi."
Thanh âm phiêu đãng đột nhiên vang lên trên bầu trời, Thiên Khải quay đầu, nhìn Cổ Quân bay tới không trung, thần tình từ từ ngưng lại.
Cổ Quân hắn.. không phải là muốn?
Linh quang ngân sắc từng tấc từng tấc từ trong cơ thể Cổ Quân thoát ra, chậm rãi lan tỏa, ngay cả biển lửa trước người Bạch Quyết cũng bị ngân quang trong nháy mắt nuốt chửng, Hậu Trì mờ mịt quay đầu, chỉ có thể nhìn thấy trong đáy mắt Cổ Quân vẻ quyết tuyệt cùng một tia.. lưu luyến.
"Phụ thần.."
"Hậu Trì, ta không phải phụ thần của con."
Cổ Quân thấp giọng nói, nhìn hướng Hậu Trì, tay giơ lên, dường như muốn giữ lấy nàng, nhưng lại từ từ hạ xuống.
Hậu Trì ngơ ngác nhìn Cổ Quân, dường như không nghe rõ câu nói của hắn.
"Ta không phải phụ thần của con." Cổ Quân nhắc lại một lần nữa, thần tình xa xăm trống rỗng, phức tạp khó phân biệt: "Mấy vạn năm này, ta vẫn luôn nghĩ, nếu con chỉ là Hậu Trì, chỉ là nữ nhi của Cổ Quân ta, sẽ tốt biết bao."
Toàn bộ Thương Khung cảnh đều bị bao trùm bởi linh quang ngân sắc, không ngừng lan tỏa khắp chân trời, dường như mở rộng ra vô cùng vô tận.
Vết thương trên người Cổ Quân trong nháy mắt hoàn toàn lành lặn, Hậu Trì ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mờ mịt trong đáy mắt dần dà trở thành kinh ngạc.
Lão giả lớn tuổi giữa không trung, cơ hồ trong nháy mắt đã thay đổi dáng vẻ.
Mái tóc hoa râm từng tấc hóa thành đen nhánh, thân thể lọm khọm dần đứng thẳng tắp, làn da nhăn nheo trơn nhẵn trắng mịn, dung nhan anh tuấn, đường nét thâm sâu, ánh mắt thâm trầm như biển, duy chỉ có chút ấm áp kia là như cũ không thay đổi.
Xưa có tiên văn, thượng thần Cổ Quân, ôn nhuận như ngọc, dung nhan tuấn mỹ, tam giới hiếm có, nhưng kể từ sau khi tiểu thần quân trong Thanh Trì cung xuất thế, lại chưa từng có ai nhìn thấy dáng vẻ tuấn tú của hắn trước kia khi ngự lâm tam giới.
"Phụ thần." Hậu Trì đứng thẳng, cơ hồ không thể thốt nên lời.
"Hậu Trì, đây mới là dáng vẻ vốn có của ta."
"Vậy thì tại sao?"
"Ta chỉ là một tục nhân mà thôi, nếu như ta không huyễn hóa thành bộ dạng đó, thì khi con mở miệng gọi ta là phụ thần, ta căn bản không thể bình tâm mà tiếp nhận."
Cổ Quân cười gượng một tiếng, từng bước tới gần Hậu Trì, ngân quang từ trong cơ thể của hắn từ từ tràn vào trong cơ thể Hậu Trì.
"Hậu Trì, Tam thủ hỏa long không phải là yêu thú đầu tiên trên thế gian lấy yêu hóa thần, mà phải là ta mới đúng." Cổ Quân dừng tại phía trên cách Hậu Trì không xa, thần tình khổ sở: "Ta tự cho là đúng vì con tranh lấy thân phận thượng thần, cho rằng như vậy có thể khiến con từ nay vô lo trong tam giới, nhưng lại quên mất, thân phận càng cao, trói buộc lại càng lớn."
"Đau khổ của con hôm nay, tất cả là do tư tâm của ta gây ra, nếu không phải là ta, thì khi còn nhỏ con đã không phải chịu nỗi đau chết yểu, nếu không phải là ta, thì vạn năm này linh lực của con sẽ không tụ hợp khó khăn đến thế, ngay cả một tiên nhân bình thường cũng không bằng, nếu không phải là ta, thì thế gian này ai dám có nửa phần bất kính đối với con."
"Hậu Trì, người ta muốn bảo vệ nhất là con, nhưng lại chính ta khiến con rơi vào tình cảnh như vậy."
"Hậu Trì, trên Kình Thiên trụ không phải không có danh tự của con, con chỉ là.. chưa thức tỉnh mà thôi."
Thanh âm trầm tịch đột ngột im bặt, chúng nhân ngơ ngác nhìn Cổ Quân thượng thần đứng phía trên Hậu Trì lặng lẽ khép mắt, thân thể thon dài cong xuống, tựa như đang khấu bái một vị thần cổ lão.
"Thượng thần Cổ Quân, bái kiến chân thần."
Thiên đế và Thiên hậu thần tình đại biến, không dám tin nhìn Cổ Quân và Hậu Trì giữa không trung, dường như nghĩ tới cái gì, đáy mắt chứa đầy kinh hãi.
Linh lực ngân sắc cuồn cuộn như biển lớn, trong thoáng chốc đã tràn ngập khắp chân trời, luồng khí tức mạnh mẽ tràn về phía Hậu Trì, bao trùm lên toàn bộ cơ thể nàng.
Chứng kiến một màn này, vẻ lãnh đạm trong mắt Bạch Quyết cuối cùng bị phá vỡ, đáy mắt hắn từ từ lộ ra vẻ kinh ngạc, hồi lâu sau mới khôi phục lại trấn tĩnh, trong mắt sáng tối bất định.
Hắn nhìn Cổ Quân, thực sự không biết nên tức giận hay là than thở.
Vạn năm này, Cổ Quân không chỉ lừa gạt hắn, còn lừa cả Thiên Khải, hắn không chỉ đơn giản là truyền thừa lại thần lực của Thượng Cổ lưu lại trước khi biến mất, mà hắn căn bản còn đem toàn bộ sức mạnh bản nguyên của Hậu Trì dung hòa vào trong yêu đan của bản thân.. Nhưng, điều đó cũng có nghĩa rằng nếu như sức mạnh bản nguyên thuộc về Thượng Cổ biến mất, hắn ta cũng sẽ.. yêu đan tận hủy, hóa thành tro bụi.
Hắn đã tính hết tất cả mọi chuyện, cho rằng Hậu Trì cả đời này sẽ không thức tỉnh, nhưng lại không ngờ rằng bản nguyên Thượng Cổ mà hắn tìm kiếm hơn vạn năm, vậy mà lại nằm trong cơ thể của Cổ Quân.
Bây giờ, Cổ Quân thiêu đốt linh hồn làm giá, hoàn trả lại bản nguyên Thượng Cổ vốn thuộc về Hậu Trì, mà hắn căn bản không thể nào ngăn cản.
Hắn không thể ngăn cản Hậu Trì thành thần, cũng giống như mấy vạn năm trước hắn không thể ngăn cản Thượng Cổ tuẫn thế.
"Phụ thần.."
Hậu Trì dường như đã hiểu ra cái gì, trong mắt đại chấn, chìa tay chạm vào Cổ Quân, nhưng.. chỉ có thể bắt được một góc y bào của hắn.
Linh quang ngân sắc trên người Cổ Quân càng lúc càng nhạt, toàn bộ cơ thể bay về phía chân trời.
Cổ Quân ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài biển mây, nơi đó, Bạch Quyết và Thiên Khải nâng thân mà đứng, phảng phất như vĩnh viễn không dời.
Thế gian này, nhất định còn có người quan tâm con hơn ta. Cho nên, Hậu Trì, con phải trân trọng.
Hắn chỉ là một con giao xà nhỏ bé trong thượng cổ giới, tại nhân duyên có thể tận mắt nhìn thấy Thượng Cổ chân thần vẫn lạc, nhưng bản nguyên Thượng Cổ vốn dĩ nên biến mất cùng với Thượng Cổ chân thần trong tam giới, lại rơi vào trong cơ thể hắn, hắn chỉ trong một đêm từ xà hóa giao (giao long), từ yêu hóa thần, đây vốn chính là may mắn lớn nhất trên thế gian.
Hắn có thể đứng đầu tam giới mấy vạn năm, tất cả là vì điều đó.
Mà hôm nay chuyện duy nhất hắn có thể làm, chính là đem sức mạnh bản nguyên kia trả lại cho Hậu Trì.
Cho dù.. hắn đã làm trái với giao phó cuối cùng của thần thức chân thần Thượng Cổ năm đó.
Thượng Cổ không muốn thành thần, nhưng, nàng bây giờ là Hậu Trì.
Thân ảnh bích lục từ từ biến mất, ngay cả dung mạo cũng dần trở nên mơ hồ, mãi tới khi một tia linh lực cuối cùng từ trên người Cổ Quân tiêu tán, hắn rũ mắt xuống, thanh âm dường như đã thấp tới mức không thể nghe được.
Dưới ngân quang trói buộc, Hậu Trì chỉ có thể trơ mắt nhìn Cổ Quân hoàn toàn biến mất từng chút một, hóa thành tro bụi.
"Hậu Trì, bảo trọng." Trong lúc hoảng hốt, đây là lời cuối cùng trên đời của Cổ Quân mà nàng còn có thể nghe được.
Thượng thần Cổ Quân, hôi phi yên diệt, kể từ đó không còn tồn tại.
Phụ thần, người nói con bảo trọng, nhưng trên thế gian này, người nếu như không còn, con một thân một mình, sao có thể bảo trọng?
Toàn bộ thế giới dường như chìm vào trong bóng tối, xương máu lãnh tận, linh hồn tan nát, Hậu Trì yếu ớt ngẩng đầu, trong mắt một mảnh huyết đỏ.
Kèm theo sự biết mất hoàn toàn của Cổ Quân, ngân quang trên người Hậu Trì đột nhiên đại trướng, phóng thẳng lên trời.
Trong ngân quang, mái tóc vốn tới eo dần dần biến dài tới tận mắt cá, cổ bào thâm trầm thuận gió tung bay, đai gấm ngân sắc thắt tại giữa eo, lộng lẫy mà thần bí, đồng tử đen nhánh sâu thẳm xa xăm, ấn ký thủy văn (hoa văn bằng nước) ngân bạch lờ mờ trên trán.
Quay đầu nhìn lại, dung nhan tuyệt thế, phương hoa cang cổ, kiêu ngạo liếc nhìn thế gian.
Chân trời chói lọi một mảnh ngân bạch, nhạc chương tráng lệ dường như tấu vang từ thời viễn cổ, thủy triều tứ hải tận lùi, vạn thú cửu châu trầm tịch, trên đỉnh Thương Khung, tiên, yêu, thần đều từ từ lăng không, sau đó bị bao trùm trong vùng biển mênh mông rộng lớn này.
Thiên đế cúi mình về phía thân ảnh tại trung tâm ngân quang, đáy mắt đều là thần phục, dưới uy áp của linh lực hồn hậu, Thiên hậu từ từ cúi đầu, hàng xuống cổ lễ, thần tình kinh hãi khó lý giải.
Toàn bộ Thương Khung biên cảnh, duy chỉ có Bạch Quyết và Thiên Khải có thể ngẩng cao đầu mà đứng.
Một tiếng rền vang từ hạ giới truyền tới, ngàn vạn thanh kiếm gãy cắt phá không gian, đột ngột xuất hiện tại Thương Khung cảnh, chúng xoay chuyển, rồi ngưng lại thành một thanh cự kiếm ngân sắc, hạ xuống trước mặt Hậu Trì.
Hậu Trì quay đầu, bên ngoài mười thước, Bạch Quyết đạm mạc mà đứng, tro tàn nắm trong tay tựa hồ còn chưa hoàn toàn tan biến.
Trong mắt Hậu Trì một mảnh huyết đỏ, tay nàng nắm cự kiếm, tiến về phía Thương Khung điện, oanh long cự hưởng, hủy thiên diệt địa.
Tiếng ngừng, gió yên.
Thanh âm máu tươi nhỏ tí tách vẫn còn rõ ràng, chúng nhân ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy.. thân ảnh đỏ rực che trước Thương Khung điện, cự kiếm xuyên qua cơ thể, giữa không trung, lại đình trệ một cách quỷ dị.
Có vẻ đã khôi phục lại thanh tỉnh, Hậu Trì chậm rãi rút ra cự kiếm, nhìn khuôn mặt trắng bệch tới mức trong suốt của Bạch Quyết, đôi con ngươi thâm trầm lẫm liệt, nhưng lại kèm theo nỗi thống khổ vô tận thấu thế gian.
"Bất luận ta là ai, Bạch Quyết, cả đời này, ta đến chết cũng không tha thứ cho ngươi."
Cự kiếm rời thân, từ trong tay vung lên, kèm theo uy thế hủy thiên hướng về tam giới, ngân quang lưu chuyển, toàn bộ thế giới bỗng nhiên trở nên một mảnh hỗn độn.
Hậu Trì sắc mặt nhợt nhạt, máu tươi chảy ra nơi khóe miệng, nàng từ từ nhắm mắt, cả người thả trôi xuống thang trời vạn trượng.
Trong lúc hoảng hốt, nàng nhìn thấy, người nọ toàn thân áo đỏ, đứng trên đỉnh Thương Khung, dung mạo thanh lãnh, chăm chú nhìn nàng, thần tình băng lãnh kiên quyết.
Tựa như một vị thần, tôn quý nhất thế gian.
"Hậu Trì, chờ nàng trở lại, chúng ta sẽ thành thân."
"Hậu Trì, chờ tới khi ngươi biết nguyên nhân ta tặng ngươi chuỗi đá, chính là lúc chúng ta gặp lại."
"Hậu Trì, bảo trọng."
Bên tai dường như có thanh âm vang vọng, từng câu lại từng câu, càng lúc càng rõ ràng, nhưng đáy mắt nàng chỉ còn lại thế giới đỏ như máu, cũng không thể phân biệt được cảnh tượng của thế gian.
Thanh Mục, Bách Huyền, phụ thần.. Ba người đối với nàng mà nói quan trọng nhất thế gian, tất thảy đều không còn nữa.
Trên đời này, nàng còn có cái gì, còn lại cái gì?
Cho dù nàng có chết, thì như thế nào, cho dù là người kia tỉnh lại, nàng biến mất, thì cũng có sao.
Thế gian này đã không cần phải có Hậu Trì tồn tại nữa rồi.
Nàng hướng xuống dưới, tóc dài phiêu đãng giữa không trung, dường như đang rơi vào địa ngục vô biên vĩnh viễn không có điểm dừng.
Bên kia tam giới, bên bờ cửu châu, Bạch Quyết, bất chợt quay đầu, đời đời kiếp kiếp, ta chỉ ước mình là Hậu Trì.
Chỉ mong, ta có thể hận ngươi, đời này không tận.
Thế giới hỗn độn dần dần tan biến, duy chỉ có thân ảnh màu đen treo lơ lửng kia đông cứng lại thành một bức tranh vĩnh viễn không thay đổi.
Lặng im như tờ, bầu trời trên đỉnh Thương Khung.
Trên Kình Thiên trụ, một phần tư sương xám từ từ phân tán, danh ấn 'Thượng Cổ' khắc trên đó, quang mang ngân sắc chậm rãi xẹt qua, sau đó lại rơi vào trầm tịch ảm đạm.
Cánh cổng Kình Thiên hư vô đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, văn tự cổ xưa trôi nổi giữa không trung, tất cả linh thú trong tam giới như được triệu hoán đều lao về phía cánh cổng cổ xưa đó.
Cổ văn mơ hồ dần trở nên rõ ràng, duy chỉ có tám chữ.
Viễn cổ thần chi, Thượng Cổ vi tôn (Thần tiên viễn cổ đều phải tôn kính Thượng Cổ).
Trong khoảnh khắc, luồng khí tức mênh mông rộng lớn đột nhiên dội lại trong tam giới, tiếng vang hùng hồn tráng lệ, bốn đạo linh quang từ chân trời xẹt tới, chiếu sáng thế gian.
Hậu cổ lịch sáu vạn ba nghìn bốn trăm hai mươi mốt năm, ngày mùng năm tháng sáu.
Thượng cổ giới khai mở, chân thần Thượng Cổ trở lại thế gian.