Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Bí cảnh Thương Khung, bên ngoài đại điện, trên bậc thềm đá trôi nổi hai chiếc ghế đá được bao phủ bởi kim quang, bên trái đặt long ỷ (ghế rồng) trầm mộc màu đỏ thẫm, bên phải đặt vương ỷ (ghế vua) khắc phù hiệu của tộc yêu hổ.
Trên quảng trường, bàn tiệc kéo dài trăm thước, nhìn thoáng qua không thấy điểm cuối, đồ dùng trên bàn lưu quang rực rỡ, tỏa ánh sáng màu ngọc bích, toàn bộ đều là linh vật thời thượng cổ. Trên đỉnh đại điện, Tam thủ thần long bay lượn trên đó, ba chiếc miệng không ngừng phun ra mấy quả cầu lửa nhỏ, tụ lại thành hoa lửa thịnh yến giữa không trung, phượng hoàng hợp thành bầy nhảy múa trên không, phát ra những tiếng kêu hoa mỹ vui tươi, tựa như tiên cảnh.
Khi chúng tiên yêu tốn công phí sức leo lên thang trời bắt đầu xuất hiện tại bên ngoài đại điện, rất lâu vẫn không thể hồi thần, đều liên tục cảm khái. Quả thực không hổ là chân thần thượng cổ, ngày thành hôn, lại lấy thang trời làm cầu, thần thú làm vũ (múa), yêu thú làm hưng (trò vui), mỗi một món nếu đặt trong tam giới cũng đủ được người đời say sưa bàn tán, không ngờ tới buổi hôn sự này lại chiếm được toàn bộ, thực sự là khiến người khác phải ghen tỵ không thôi, không ít nữ tiên quân ánh mắt rực lửa, hiếm lạ nhìn trường cảnh này, trên mặt đầy vẻ ao ước.
Đặc biệt là những hạ nhân đứng hầu bên cạnh, thị nữ cẩn trọng hữu lễ, hào phóng nhã nhặn, thị vệ chính trực ngay thẳng, tràn đầy sát khí, ai nấy lại còn linh lực cao thâm, không ít lão tiên quân đầu tóc hoa râm run rẩy sờ bộ râu rậm rạp, đoán ra được lai lịch của những hạ nhân này, không khỏi kinh thán trước thủ đoạn của Bạch Quyết chân thần.
Yêu thú hung hãn khắp tam giới tụ lại trong Uyên Lĩnh chiểu trạch, ngay cả yêu giới cũng không thể sánh bằng, không ngờ tới chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Bạch Quyết chân thần lại có thể thu phục toàn bộ, hơn nữa còn thuần phục được ngoan ngoãn như vậy.
Tiếng người bên ngoài đại điện xôn xao ầm ĩ, cảnh tượng vô cùng vui sướng hoan hỉ, khách nhân tới từ phương xa được sắp xếp ổn thỏa, mắt thấy giờ lành sắp đến, không ít người hớn hở ngó vào bên trong đại điện, trong mắt tràn đầy vẻ kính phục, thậm chí còn kích động không ít.
Bạch Quyêt chân thần thức tỉnh khắp tam giới đều biết, có thể chân chính nhìn thấy dáng vẻ của chân thần lại chẳng có mấy ai, không ít người tuy là tới chúc mừng tân hôn, nhưng có thể khiến bọn họ cam tâm tình nguyện chịu uy áp của thần lực leo hết nghìn trượng thang trời kia, lại không phải là tân nương như hoa như ngọc. Buổi hôn lễ long trọng nhất từ hậu cổ giới cho tới nay, tân khách lại chỉ tới vì Bạch Quyết chân thần đã vẫn lạc thời thượng cổ.
Mà trong số những tân khách đã tọa lạc, chỉ có một nơi vô cùng an tĩnh, tất cả chúng nhân đều tránh ngồi gần nơi đó, sợ rằng trong nhất thời bất cẩn, có thể sẽ gặp phải tai họa sát thân.
Ở bàn tiệc phía trên, Phượng Nhiễm sắc mặt băng lãnh đang cầm chén rượu khẽ hớp một ngụm, Trường Khuyết đứng sau nàng, trong tay ôm chiếc giỏ, đang vỗ về tiên ngư đang nhảy nhót bên trong, bộ dạng vô cùng đoan chính.
Phượng Nhiễm phát giác được ánh mắt dò xét từ bốn phía xung quanh, thần tình không biến, nhưng khóe mắt bất giác khẽ trầm xuống, nàng chưa từng nghĩ đến, buổi hôn lễ này, Bạch Quyết có thể làm long trọng tới mức như vậy, chỉ riêng bốn bệ thang trời lơ lửng trên không kia, đã đủ để khiến cho tam giới kính sợ.
Nàng một đường lên tới, những gì mắt thấy tai nghe cơ hồ đều là mỹ từ về Bạch Quyết cùng với kỳ vọng về buổi hôn lễ này, chúng nhân khi nhìn thấy nàng và Trường Khuyết trong vẻ mặt cũng bất giác lóe lên vẻ lúng túng, sau đó cáo tội một tiếng rồi vội vàng tránh né.
Phượng Nhiễm một hơi uống hết rượu trong chén, trầm mắt nhìn về khoảng rộng lớn bên trong đại điện, thần tình phức tạp.
"Gào.."
Một tiếng long ngâm đột ngột vang lên, Tam thủ hỏa long đang xoay vòng trên đỉnh đại điện ngẩng đầu gào rít, cơ thể to lớn cả trượng trong nháy mắt hóa lại thành hình dạng nhỏ bé, bay vào bên trong đại điện, thân rồng vụt qua không trung vẽ ra hư ảnh đỏ rực.
Như là đoán ra được điều gì, chúng nhân ngồi dưới đều im bặt, ngẩng đầu nhìn về phía đại điện.
Điểm cuối cùng của bậc đá, phía trên Thương Khung điện, một thân ảnh đỏ thẫm, cứ như thế đột ngột xuất hiện trước mắt chúng nhân.
Không có ngự kiếm phi hành, không có chân đạp thần thú, thậm chí không có tường vân treo lơ lửng, thân ảnh đỏ rực kia chỉ từng bước từng bước từ trên điện bước xuống, chậm rãi đi về phía chúng nhân, Tam thủ hỏa long thu nhỏ theo sát phía sau hắn, không ngừng phát ra tiếng gầm trầm thấp, tựa như thần phục, lại tựa như kiêu hãnh.
Phục sức vô cùng đơn giản, màu sắc cũng rất đơn điệu, nhưng trên thân người này, không ngờ lại có loại cảm giác tôn quý tới cùng cực, không giống bất cứ một vị tiên quân nào trong tam giới, đạm mạc mà thanh nhã, lúc ẩn lúc hiện tới mức xuất trần tuyệt thế. Người nọ cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống chúng nhân, chậm rãi mà đi tới.
Quảng trường vốn ồn ào huyên náo, bởi vì sự xuất hiện của người nọ mà đột nhiên sinh ra một loại yên tĩnh quỷ dị mà trang nghiêm.
Mãi đến khi Bạch Quyết an nhiên ngồi trên ghế đá được bao phủ bởi kim quang, chúng nhân mới giật mình choàng tỉnh, đều nhất loạt đứng dậy, cung kính nói: "Bái kiến Bạch Quyết chân thần."
Thanh âm rõ ràng thán phục, khiến cho một vài người trong đại điện đang chuẩn bị đi ra liền khựng lại, lúng túng dừng bước. Đặc biệt là Thiên đế, tiếng rồng gầm mới vừa rồi kia hắn nghe được vô cùng rõ ràng, nghĩ đến bản thể của chính mình cũng là Ngũ trảo kim long, lại không biết vì sao bước chân không thể nhấc lên nổi.
Bất luận mấy vạn năm này hắn có thân phận gì, cũng không thể thay đổi sự thật rằng thời thượng cổ ngay cả thần thú mà tứ đại chân thần tọa hạ hắn cũng không sánh bằng.
Thiên hậu dường như có chút hoảng hốt, nhưng lại không hề tức giận như thường thấy.
Yêu hoàng đứng tại một bên liếc nhìn hai người, đáy lòng khẽ cảm khái, Thiên đế Thiên hậu nhiếp phục tam giới đã hàng vạn năm, nhưng hiện tại xem ra, ảnh hưởng đối với những tiên yêu bên ngoài này lại sánh không bằng Bạch Quyết chân thần mới thức tỉnh có mấy tháng, e rằng bây giờ cho dù Bạch Quyết chân thần cưới Cảnh Chiêu công chúa, hai người cũng khó lòng có thể tiếp tục vinh quang.
"Chớ nên đa lễ, yến tiệc ngày hôm nay, hy vọng chư vị tận hứng."
Bạch Quyết khẽ vung tay ra, một cỗ thần lực nhu hòa đỡ chúng nhân đứng dậy, kim quang giao thoa giữa không trung, sau đó hóa thành các mảnh sáng vụn, biến mất cạnh bàn tiệc, sau khi gật đầu đa tạ với Bạch Quyết, chúng nhân mới lần lượt ngồi vào chỗ.
"Mời ba vị bước ra." Thấy chúng nhân ngồi xong, Bạch Quyết mới vẫy vẫy tay, nói: "Hôm nay chủ nhân của hai giới đã tới, điện Thương Khung vô cùng vinh hạnh."
Lời này vừa dứt, Bạch Quyết thu tiếng, rồi không tiếp tục nói nữa.
Hai hàng thị nữ bước vào đại điện, hành lễ với ba người rồi cung kính nói: "Mời các vị bệ hạ."
Lời thỉnh an tuy rằng ngắn gọn, nhưng lại không tìm ra được sai sót, dù sao cũng đều là bệ hạ.
Ba người vừa nghe, biết đã đến lúc xuất hiện rồi, đều không tự chủ liếc nhìn phục sức trên người, chỉ sợ có điều gì sai sót, đến khi hồi thần lại đều không khỏi mỉm cười miễn cưỡng, đặc biệt là Yêu hoàng và Thiên đế đã đấu đá mấy vạn năm, khẽ thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn nhau rồi bước ra bên ngoài đại điện.
Chúng nhân nghe thấy lời của Bạch Quyết chân thần, nào có đạo lý gì mà không hiểu, đang chuẩn bị đứng lên hành lễ, thì lúc này, thanh âm của Bạch Quyết lại nhàn nhạt vang lên: "Hôm nay là ngày đại hôn của bổn quân, hư lễ (nghi thức xã giao) đều miễn, chư vị an tọa là được."
Thế là, ba vị bệ hạ phục trang chỉnh tề đi xuống Thương Khung điện, khi nhìn thấy toàn bộ tiên quân và yêu quân khắp quảng trường đều mảy may không động, cả ba đều sửng sốt, Thiên hậu sắc mặt khẽ biến, không phát ra tiếng, chỉ phất ống tay áo một cái, rồi đi thẳng xuống dưới.
Đại khái biết rằng biểu tình của mấy vị bệ hạ không được tốt cho lắm, chúng nhân đều thức thời cúi đầu xuống, làm bộ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhưng đợi hồi lâu, cũng không nghe thấy tiếng ba người ngồi xuống, đương lúc hồ nghi, thanh âm phẫn nộ của Thiên hậu đã từ trên bậc đá truyền tới.
"Bạch Quyết chân thần, ngươi đây là có ý gì?" Thấy thị nữ hầu hạ một đường dẫn nàng đến quảng trường, Thiên hậu lúc này mới phát hiện ra điều không đúng, nhìn về phía Bạch Quyết đang ngồi, sắc mặt tái xanh.
Bên dưới chỗ ngồi của Bạch Quyết, hai bên trái phải chỉ xếp đặt hai chiếc ghế, một rồng một hổ, nhìn qua liền biết là thuộc về Thiên đế và Yêu hoàng, nhưng lại không có chỗ ngồi cho nàng, chẳng lẽ nàng đường đường là thượng thần, Thiên hậu tôn quý, còn phải ngồi cùng với đám tiên quân và yêu quân kia hay sao?
Thiên đế lúc này cũng phát hiện ra điều bất thường, liền bước xuống mấy bậc, sắc mặt khẽ biến, không nói nên lời nhìn hướng Bạch Quyết.
Yêu hoàng trái lại một bộ chuyện không liên quan tới mình, có thể khiến cho Thiên hậu hô phong hoán vũ trong tam giới phải ăn khổ sở, hắn cầu còn không được, thế là liền hướng Bạch Quyết chắp tay hàng nửa lễ, ngồi vào vị trí thuộc về hắn, mắt nheo lại, thậm chí còn nâng lên chén nhỏ trước mặt, bộ dạng như đang xem trò hay.
Thấy tình cảnh này, Thiên hậu sắc mặt càng u ám, nàng bất động nhìn Bạch Quyết, dường như muốn nghe một lời giải thích.
Đại hôn còn chưa bắt đầu, bầu không khí đã lúng túng như vậy, chúng nhân nhìn Thiên đế Thiên hậu trên bậc đá đang đối mặt với Bạch Quyết chân thần, tất cả đều cẩn thận trông ngóng.
"Mộ Quang." Dường như chưa từng mảy may để ý tới sự tức giận của Thiên hậu, Bạch Quyết chỉ uể oải quét mắt về phía Thiên đế, nhàn nhạt hỏi: "Chủ nhân của tiên giới, do ai lập ra?"
Không một ai biết ý nghĩa trong câu hỏi này của Bạch Quyết, đều nhìn về phía Thiên đế.
Thiên đế thần sắc chính trực, trầm giọng đáp: "Thời thượng cổ, Mộ Quang nhận lệnh của Thượng Cổ chân thần, chấp chưởng tiên giới, đã hơn sáu vạn năm rồi."
Bạch Quyết gật đầu, nhìn hướng Yêu hoàng, nói: "Sâm Giản, ngươi thì sao?"
Bạch Quyết chân thần thần tình đạm mạc, đáy lòng Yêu hoàng sợ hãi, vội cung kính nói: "Khi hậu cổ giới khai mở, Kình Thiên trụ giáng thế, Sâm Giản nhận lệnh của thiên địa chấp chưởng yêu giới, hơn sáu vạn năm, chưa từng lười biếng."
Thiên đế sắc mặt biến đổi, cuối cùng cũng rõ ràng ý tứ của Bạch Quyết chân thần. Hắn và Yêu hoàng đều nhận lệnh của trời, nhưng còn Vu Hoán.. lại bởi vì thành thân cùng hắn mới có thể có được tôn vinh của Thiên hậu, đây là sự thật không thể bàn cãi.
Chỉ là hắn không ngờ tới, Bạch Quyết lại có thể dùng điều này làm lý do để sỉ nhục Vu Hoán. Cho dù không nể mặt Cảnh Chiêu, nhưng Vu Hoán suy cho cùng trước kia cũng là thần thú tọa hạ của Thượng Cổ chân thần, Bạch Quyết chân thần sao có thể cố tình ở trước mặt tân khách khắp tam giới, khiến cho Vu Hoán mất hết mặt mũi như vậy?
Không biết làm sao, Thiên đế lại đột nhiên nghĩ đến đạo ngự chỉ mà Vu Hoán ban hạ mấy ngày trước..
Bạch Quyết xua xua tay, thỏa mãn liếc nhìn Yêu hoàng, sau đó mới cúi mắt nhìn xuống Thiên hậu, ấn ký kim sắc trên trán đột nhiên hóa sâu, đôi con ngươi mơ hồ: "Vu Hoán, Thiên đế nhận lệnh của Thượng Cổ chân thần, Sâm Giản có mệnh của tổ thần, ngươi tới nói cho bổn quân biết, ngươi dựa vào cái gì muốn ngồi tại nơi này?"
Thanh âm vang vọng trong đại điện, chúng tiên yêu giương mắt ngơ ngác nhìn thần tình an nhiên của Bạch Quyết chân thần, cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt, ai nấy đều mở to mắt sợ rằng sẽ bỏ lỡ mất cảnh hay.
Thiên hậu sắc mặt biến đổi, các loại ánh mắt dò xét dưới bậc đá khiến cho nàng như ngồi trên đống lửa, không ngờ trong lời nói của Bạch Quyết chân thần một điểm sai cũng không chỉ ra được, nàng mấy vạn năm này đã quen sống trong nhung lụa, chưa từng phải chịu qua loại sỉ nhục này, đang chuẩn bị mở miệng, lại cảm giác được một ánh mắt lạnh lẽo từ trên cao quét tới, đáy lòng không khỏi sợ hãi, rũ mắt xuống: "Chân thần, vừa rồi là Vu Hoán thất lễ."
Nàng nói từng câu từng chữ vô cùng gian nan, nhưng vẫn quật cường như cũ không chịu cúi đầu, Bạch Quyết lạnh lùng nhìn nàng, thần lực mạnh mẽ đột ngột từ trên cao áp xuống, từng giọt mồ hôi dần dần thấm ra giữa trán Thiên hậu.
Thiên đế liếc nhìn nàng, khẽ thở dài, hướng Bạch Quyết hàng nửa lễ, nói: "Bạch Quyết chân thần, Vu Hoán không có ý mạo phạm, xin chân thần bỏ qua cho."
Vu Hoán làm sao tới tận bây giờ vẫn chưa hiểu rõ, chân thần thức tỉnh, cục diện của tam giới sớm đã có biến hóa, nàng nếu như vẫn cứ cố chấp như vậy, tương lai nhất định sẽ phải chịu nhiều khổ sở.
Toàn bộ quảng trường nhất thời vô cùng tĩnh lặng, các vị tiên quân và yêu quân đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ cúi thấp đầu, lúc này, một tiếng cười khẽ không hợp cảnh bất chợt vang lên, dưới loại tình huống này lại càng chói tai vô cùng, chúng nhân ngẩng đầu nhìn lên, thấy Phượng Nhiễm thượng quân đầy vẻ chế nhạo nhìn hướng đối diện, theo tầm mắt nàng nhìn xem, tất cả mọi người đều không khỏi bừng tỉnh.
Lúc này đã gần tới giờ lành, tân khách đông nghịt, ngồi đầy hết chỗ, duy chỉ còn lại một chỗ trống đối diện với Phượng Nhiễm thượng quân, chúng nhân thoạt đầu còn không để ý, lúc này sao còn có đạo lý không rõ ràng, đây chính là chỗ Bạch Quyết chân thần giữ lại cho Thiên hậu.
Thiên đế nghe thấy tiếng cười, mắt quét qua, thấy Phượng Nhiễm an tọa bên dưới, bất giác khẽ nhíu mày, Thiên hậu đang định quát mắng, thì Bạch Quyết vẫn luôn trầm mặc lại đột ngột lên tiếng: "Chuyện này coi như xong, tránh bỏ lỡ mất giờ lành, Vu Hoán, ngươi ngồi đi." Sau đó vẫy tay về phía sau: "Đi mời công chúa."
Thị nữ đáp lời liền rời đi, ánh mắt của Bạch Quyết rơi tại trên người Phượng Nhiễm, hơi dừng lại, sau đó nhìn qua Thiên hậu, thần tình băng lãnh.
Phượng Nhiễm nghe thấy thì sững sờ, nhìn về phía Bạch Quyết đang ngồi trên cao, mắt nheo lại.
Sắc mặt của Thiên hậu biến ảo mấy lần, cuối cùng vẫn nhịn xuống cơn giận, bước xuống bậc đá, ngồi đối diện với Phượng Nhiễm, Thiên đế khẽ thở phào, cũng ngồi xuống.
Bất kể như thế nào, nhất định phải hoàn thành hôn lễ mới được.
Cuối cùng thì sóng gió đã lắng xuống, nhưng mà chỗ ngồi của Thiên hậu lại khiến cho đám tiên quân và yên quân trên quảng trường cảm thấy vô cùng không thoải mái, chúng nhân lau mồ hôi tưởng tượng ra trên trán, ai nấy đều giống như đột nhiên có hứng thú đặc biệt đối với món ngon trên bàn tiệc, hận không thể nhìn thủng một lỗ trên đó.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ quảng trường yên ắng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chúng tiên yêu chỉnh vạt áo ngồi ngay ngắn, lặng lẽ chờ tân nương ngày hôm nay tới, chỉ có Bạch Quyết khẽ dựa trên ghế đá, nhìn xa xăm, ánh mắt dường như rơi tại đầu bên kia của biển mây, thần tình lãnh đạm khó lường.
Hậu điện Thương Khung, Cảnh Chiêu toàn thân hỉ phục đỏ thẫm, bộ trâm cài hoa quý cài nghiêng giữa tóc, mái tóc đen xõa trên vai, trên dưới khắp người đoan trang mà hoa quý, lúc này, nàng đang ngồi trước chiếc gương đồng dưới chân có khắc hoa văn bằng gỗ, trầm mắt nghe Linh Chi bẩm báo về chuyện xảy ra ở chính điện, chiếc khăn lụa nắm trong tay thậm chí bởi vì dùng lực mà hằn sâu vệt móng tay, một lúc sau, mới nhàn nhạt đáp một câu dưới ánh mắt thấp thỏm của tiểu tiên nga: "Linh Chi, ta biết rồi."
Linh Chi nghe lời này thì sửng sốt, thấy công chúa nhà mình thần tình không thay đổi, bèn không nói nữa, an tĩnh lùi sang một bên. Mấy tỷ muội cùng tới mấy hôm trước đã bị công chúa đưa về, chỉ còn mình nàng ở lại, nàng nghĩ rằng hiện tại cũng đã hiểu vì sao rồi. Trong điện Thương Khung này, công chúa cần một tai mắt đủ thuận tùng, nhưng lại không được gây ra phiền phức.
"Cảnh Chiêu công chúa, giờ lành đã đến, thần quân mời ngài ra thành lễ."
Thanh âm của thị nữ bên ngoài khẽ vang lên, bàn tay nắm khăn lụa của Cảnh Chiêu từ từ nới lỏng, quang mang không rõ ràng nơi đáy mắt từ từ xẹt qua, tất cả mọi người đều dường như bởi vì câu nói này mà phấn chấn trở lại. Nàng đứng dậy, lưng thẳng tắp, hỉ phục đỏ thẫm đung đưa trên mặt đất, thần tình hào phóng, mỹ lệ không sao kể xiết, Linh Chi nhất thời nhìn đến ngây ngốc, mãi tới khi tiếng bước chân vững vàng bước ra khỏi cửa của Cảnh Chiêu truyền tới, nàng mới giật mình choàng tỉnh, vội vàng chạy theo ra ngoài.
Xa xa, dưới ánh tịch dương, thân ảnh Cảnh Chiêu lay động bên trong hành lang dài dẵng của đại điện, lại có một loại kiên cường và rực rỡ cắt phá thiên không.
"Cảnh Chiêu công chúa tới."
Giây lát sau, bên ngoài Thương Khung điện, chúng nhân chờ đợi cuối cùng cũng nghênh đón được tân nương ngày hôm nay, nhìn Cảnh Chiêu công chúa trang phục rực rỡ xuất hiện trên bậc đá, ai nấy cũng đều không thể không khen ngợi lấy một câu.
Tư thái rực rỡ tựa ngọc, cao quý diễm lệ, vô cùng phù hợp với Cảnh Chiêu lúc này.
Trên khuôn mặt của Bạch Quyết lộ ra nụ cười nhu hòa, lần đầu tiên đứng dậy khỏi ghế đá, chủ động bước ra nghênh đón.
Thiên đế và Thiên hậu đáy mắt lóe lên một tia nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới thả lỏng tâm trạng. Với sự kiêu ngạo của Bạch Quyết, nếu đã đích thân nghênh đón Cảnh Chiêu, thì có lẽ đối với hắn mà nói, Cảnh Chiêu nhất định là vô cùng khác biệt.
Cảnh chiêu đứng tại nơi cách ghế đá mấy thước, an tĩnh chờ Bạch Quyết từ từ tới gần, sau đó nắm lấy bàn tay đưa ra của hắn, cùng nhau bước xuống, hai người dừng lại dưới ghế đá kim sắc đang lơ lửng, trước mặt chúng tân khách.
Lúc này, mặt trời đã lặn về Tây, điểm cuối chân trời khôi lệ mà thần bí, toàn bộ Thương Khung điện đều được nhuộm lên giáng đỏ hân hoan, phượng hoàng thần thú cổ lão bay lượn trên bầu trời đại điện, triệu hoán ra tường vân ngũ sắc trôi nổi giữa không trung.
Bất luận là ai, cũng đều thán phục trước hôn lễ hoành tráng và tôn quý này, bọn hắn nhìn mội đôi bích nhân (người đẹp như ngọc bích) dưới ghế đá, trên mặt lộ ý cười, ngay cả Phượng Nhiễm, dưới loại tình cảnh này, đáy mắt cũng sinh ra thần sắc lẫn lộn.
Dưới đại điện Thương Khung, chủ nhân của hai giới ở bên, tân khách khắp tam giới cũng tề tựu, lời hứa sâu nặng nhất thế gian chẳng qua cũng chỉ đến vậy.
Chúng nhân yên lặng chờ Bạch Quyết chân thần mở miệng, lại không ngờ dưới tình cảnh này, hắn đột nhiên khẽ bật cười.
Nụ cười này, khiến cho toàn bộ khí tức uy nghiêm của Thương Khung điện đều nhuộm lên vẻ ấm áp.
"Bổn quân nghe nói nhân gian thành thân có một quy định bất thành văn, tân nhân (người mới thành hôn) cần phải được tân khách gật đầu, mới tính là lễ thành, hôm nay bổn quân muốn làm một cái tục lễ, xin hỏi chư vị.. bổn quân hôm nay thành hôn cùng Cảnh Chiêu, chư vị có thể nào không đồng ý?"
Bạch Quyết chân thần nói cười vui vẻ, thần tình rộng lượng, đám tiên quân và yêu quân ngồi dưới trong nhất thời dường như bị hắn lây nhiễm, ai nấy cũng bật cười thành tiếng.
"Thần quân chớ ngại, cứ việc thành thân thôi, ta chỉ đợi ăn uống no say đã là đủ rồi."
"Cảnh Chiêu công chúa không chờ được nữa rồi, đêm dài dằng dẵng, thần quân vẫn nên sớm hoàn thành hôn lễ đi!"
"Thần quân, thời gian không còn sớm, chúng ta không có ý kiến gì đâu."
Tiếng kêu la liên miên không dứt, một số yêu quân nói chuyện lại càng mạnh dạn, tiên quân trái lại kín đáo hơn nhiều, nhưng trên mặt cũng lộ ý cười, Cảnh Chiêu lặng lẽ nhìn Bạch Quyết bên cạnh, sắc mặt ửng hồng, khóe mắt khẽ cong lên.
Trên quảng trường trong nhất thời vô cùng náo nhiệt, vui vẻ hòa lạc, còn thực giống một buổi hôn lễ mỹ mãn dưới phàm gian, nhưng thế gian nào có chuyện gì thập toàn thập mỹ, một vở kịch hoa lệ mở màn, trong quá trình há lại ít đi thăng trầm huyên náo.
Trong tiếng cung chúc náo nhiệt, một thanh âm thanh lãnh mà đạm mạc tựa như kinh lôi vang lên giữa không trung, phảng phất xa tận chân trời, nhưng nghe ra lại gần trong gang tấc.
"Bạch Quyết chân thần, bổn quân nếu như không đồng ý, ngươi sẽ làm như thế nào?"
Lưu quang ngân sắc từ chân trời xẹt tới, vạch ra tia sáng ngân huy tráng lệ vô cùng, toàn bộ chân trời đều dường như chỉ trong khoảng khắc, liền hóa thành rực rỡ như ban ngày.
Trên quảng trường, bàn tiệc kéo dài trăm thước, nhìn thoáng qua không thấy điểm cuối, đồ dùng trên bàn lưu quang rực rỡ, tỏa ánh sáng màu ngọc bích, toàn bộ đều là linh vật thời thượng cổ. Trên đỉnh đại điện, Tam thủ thần long bay lượn trên đó, ba chiếc miệng không ngừng phun ra mấy quả cầu lửa nhỏ, tụ lại thành hoa lửa thịnh yến giữa không trung, phượng hoàng hợp thành bầy nhảy múa trên không, phát ra những tiếng kêu hoa mỹ vui tươi, tựa như tiên cảnh.
Khi chúng tiên yêu tốn công phí sức leo lên thang trời bắt đầu xuất hiện tại bên ngoài đại điện, rất lâu vẫn không thể hồi thần, đều liên tục cảm khái. Quả thực không hổ là chân thần thượng cổ, ngày thành hôn, lại lấy thang trời làm cầu, thần thú làm vũ (múa), yêu thú làm hưng (trò vui), mỗi một món nếu đặt trong tam giới cũng đủ được người đời say sưa bàn tán, không ngờ tới buổi hôn sự này lại chiếm được toàn bộ, thực sự là khiến người khác phải ghen tỵ không thôi, không ít nữ tiên quân ánh mắt rực lửa, hiếm lạ nhìn trường cảnh này, trên mặt đầy vẻ ao ước.
Đặc biệt là những hạ nhân đứng hầu bên cạnh, thị nữ cẩn trọng hữu lễ, hào phóng nhã nhặn, thị vệ chính trực ngay thẳng, tràn đầy sát khí, ai nấy lại còn linh lực cao thâm, không ít lão tiên quân đầu tóc hoa râm run rẩy sờ bộ râu rậm rạp, đoán ra được lai lịch của những hạ nhân này, không khỏi kinh thán trước thủ đoạn của Bạch Quyết chân thần.
Yêu thú hung hãn khắp tam giới tụ lại trong Uyên Lĩnh chiểu trạch, ngay cả yêu giới cũng không thể sánh bằng, không ngờ tới chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Bạch Quyết chân thần lại có thể thu phục toàn bộ, hơn nữa còn thuần phục được ngoan ngoãn như vậy.
Tiếng người bên ngoài đại điện xôn xao ầm ĩ, cảnh tượng vô cùng vui sướng hoan hỉ, khách nhân tới từ phương xa được sắp xếp ổn thỏa, mắt thấy giờ lành sắp đến, không ít người hớn hở ngó vào bên trong đại điện, trong mắt tràn đầy vẻ kính phục, thậm chí còn kích động không ít.
Bạch Quyêt chân thần thức tỉnh khắp tam giới đều biết, có thể chân chính nhìn thấy dáng vẻ của chân thần lại chẳng có mấy ai, không ít người tuy là tới chúc mừng tân hôn, nhưng có thể khiến bọn họ cam tâm tình nguyện chịu uy áp của thần lực leo hết nghìn trượng thang trời kia, lại không phải là tân nương như hoa như ngọc. Buổi hôn lễ long trọng nhất từ hậu cổ giới cho tới nay, tân khách lại chỉ tới vì Bạch Quyết chân thần đã vẫn lạc thời thượng cổ.
Mà trong số những tân khách đã tọa lạc, chỉ có một nơi vô cùng an tĩnh, tất cả chúng nhân đều tránh ngồi gần nơi đó, sợ rằng trong nhất thời bất cẩn, có thể sẽ gặp phải tai họa sát thân.
Ở bàn tiệc phía trên, Phượng Nhiễm sắc mặt băng lãnh đang cầm chén rượu khẽ hớp một ngụm, Trường Khuyết đứng sau nàng, trong tay ôm chiếc giỏ, đang vỗ về tiên ngư đang nhảy nhót bên trong, bộ dạng vô cùng đoan chính.
Phượng Nhiễm phát giác được ánh mắt dò xét từ bốn phía xung quanh, thần tình không biến, nhưng khóe mắt bất giác khẽ trầm xuống, nàng chưa từng nghĩ đến, buổi hôn lễ này, Bạch Quyết có thể làm long trọng tới mức như vậy, chỉ riêng bốn bệ thang trời lơ lửng trên không kia, đã đủ để khiến cho tam giới kính sợ.
Nàng một đường lên tới, những gì mắt thấy tai nghe cơ hồ đều là mỹ từ về Bạch Quyết cùng với kỳ vọng về buổi hôn lễ này, chúng nhân khi nhìn thấy nàng và Trường Khuyết trong vẻ mặt cũng bất giác lóe lên vẻ lúng túng, sau đó cáo tội một tiếng rồi vội vàng tránh né.
Phượng Nhiễm một hơi uống hết rượu trong chén, trầm mắt nhìn về khoảng rộng lớn bên trong đại điện, thần tình phức tạp.
"Gào.."
Một tiếng long ngâm đột ngột vang lên, Tam thủ hỏa long đang xoay vòng trên đỉnh đại điện ngẩng đầu gào rít, cơ thể to lớn cả trượng trong nháy mắt hóa lại thành hình dạng nhỏ bé, bay vào bên trong đại điện, thân rồng vụt qua không trung vẽ ra hư ảnh đỏ rực.
Như là đoán ra được điều gì, chúng nhân ngồi dưới đều im bặt, ngẩng đầu nhìn về phía đại điện.
Điểm cuối cùng của bậc đá, phía trên Thương Khung điện, một thân ảnh đỏ thẫm, cứ như thế đột ngột xuất hiện trước mắt chúng nhân.
Không có ngự kiếm phi hành, không có chân đạp thần thú, thậm chí không có tường vân treo lơ lửng, thân ảnh đỏ rực kia chỉ từng bước từng bước từ trên điện bước xuống, chậm rãi đi về phía chúng nhân, Tam thủ hỏa long thu nhỏ theo sát phía sau hắn, không ngừng phát ra tiếng gầm trầm thấp, tựa như thần phục, lại tựa như kiêu hãnh.
Phục sức vô cùng đơn giản, màu sắc cũng rất đơn điệu, nhưng trên thân người này, không ngờ lại có loại cảm giác tôn quý tới cùng cực, không giống bất cứ một vị tiên quân nào trong tam giới, đạm mạc mà thanh nhã, lúc ẩn lúc hiện tới mức xuất trần tuyệt thế. Người nọ cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống chúng nhân, chậm rãi mà đi tới.
Quảng trường vốn ồn ào huyên náo, bởi vì sự xuất hiện của người nọ mà đột nhiên sinh ra một loại yên tĩnh quỷ dị mà trang nghiêm.
Mãi đến khi Bạch Quyết an nhiên ngồi trên ghế đá được bao phủ bởi kim quang, chúng nhân mới giật mình choàng tỉnh, đều nhất loạt đứng dậy, cung kính nói: "Bái kiến Bạch Quyết chân thần."
Thanh âm rõ ràng thán phục, khiến cho một vài người trong đại điện đang chuẩn bị đi ra liền khựng lại, lúng túng dừng bước. Đặc biệt là Thiên đế, tiếng rồng gầm mới vừa rồi kia hắn nghe được vô cùng rõ ràng, nghĩ đến bản thể của chính mình cũng là Ngũ trảo kim long, lại không biết vì sao bước chân không thể nhấc lên nổi.
Bất luận mấy vạn năm này hắn có thân phận gì, cũng không thể thay đổi sự thật rằng thời thượng cổ ngay cả thần thú mà tứ đại chân thần tọa hạ hắn cũng không sánh bằng.
Thiên hậu dường như có chút hoảng hốt, nhưng lại không hề tức giận như thường thấy.
Yêu hoàng đứng tại một bên liếc nhìn hai người, đáy lòng khẽ cảm khái, Thiên đế Thiên hậu nhiếp phục tam giới đã hàng vạn năm, nhưng hiện tại xem ra, ảnh hưởng đối với những tiên yêu bên ngoài này lại sánh không bằng Bạch Quyết chân thần mới thức tỉnh có mấy tháng, e rằng bây giờ cho dù Bạch Quyết chân thần cưới Cảnh Chiêu công chúa, hai người cũng khó lòng có thể tiếp tục vinh quang.
"Chớ nên đa lễ, yến tiệc ngày hôm nay, hy vọng chư vị tận hứng."
Bạch Quyết khẽ vung tay ra, một cỗ thần lực nhu hòa đỡ chúng nhân đứng dậy, kim quang giao thoa giữa không trung, sau đó hóa thành các mảnh sáng vụn, biến mất cạnh bàn tiệc, sau khi gật đầu đa tạ với Bạch Quyết, chúng nhân mới lần lượt ngồi vào chỗ.
"Mời ba vị bước ra." Thấy chúng nhân ngồi xong, Bạch Quyết mới vẫy vẫy tay, nói: "Hôm nay chủ nhân của hai giới đã tới, điện Thương Khung vô cùng vinh hạnh."
Lời này vừa dứt, Bạch Quyết thu tiếng, rồi không tiếp tục nói nữa.
Hai hàng thị nữ bước vào đại điện, hành lễ với ba người rồi cung kính nói: "Mời các vị bệ hạ."
Lời thỉnh an tuy rằng ngắn gọn, nhưng lại không tìm ra được sai sót, dù sao cũng đều là bệ hạ.
Ba người vừa nghe, biết đã đến lúc xuất hiện rồi, đều không tự chủ liếc nhìn phục sức trên người, chỉ sợ có điều gì sai sót, đến khi hồi thần lại đều không khỏi mỉm cười miễn cưỡng, đặc biệt là Yêu hoàng và Thiên đế đã đấu đá mấy vạn năm, khẽ thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn nhau rồi bước ra bên ngoài đại điện.
Chúng nhân nghe thấy lời của Bạch Quyết chân thần, nào có đạo lý gì mà không hiểu, đang chuẩn bị đứng lên hành lễ, thì lúc này, thanh âm của Bạch Quyết lại nhàn nhạt vang lên: "Hôm nay là ngày đại hôn của bổn quân, hư lễ (nghi thức xã giao) đều miễn, chư vị an tọa là được."
Thế là, ba vị bệ hạ phục trang chỉnh tề đi xuống Thương Khung điện, khi nhìn thấy toàn bộ tiên quân và yêu quân khắp quảng trường đều mảy may không động, cả ba đều sửng sốt, Thiên hậu sắc mặt khẽ biến, không phát ra tiếng, chỉ phất ống tay áo một cái, rồi đi thẳng xuống dưới.
Đại khái biết rằng biểu tình của mấy vị bệ hạ không được tốt cho lắm, chúng nhân đều thức thời cúi đầu xuống, làm bộ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhưng đợi hồi lâu, cũng không nghe thấy tiếng ba người ngồi xuống, đương lúc hồ nghi, thanh âm phẫn nộ của Thiên hậu đã từ trên bậc đá truyền tới.
"Bạch Quyết chân thần, ngươi đây là có ý gì?" Thấy thị nữ hầu hạ một đường dẫn nàng đến quảng trường, Thiên hậu lúc này mới phát hiện ra điều không đúng, nhìn về phía Bạch Quyết đang ngồi, sắc mặt tái xanh.
Bên dưới chỗ ngồi của Bạch Quyết, hai bên trái phải chỉ xếp đặt hai chiếc ghế, một rồng một hổ, nhìn qua liền biết là thuộc về Thiên đế và Yêu hoàng, nhưng lại không có chỗ ngồi cho nàng, chẳng lẽ nàng đường đường là thượng thần, Thiên hậu tôn quý, còn phải ngồi cùng với đám tiên quân và yêu quân kia hay sao?
Thiên đế lúc này cũng phát hiện ra điều bất thường, liền bước xuống mấy bậc, sắc mặt khẽ biến, không nói nên lời nhìn hướng Bạch Quyết.
Yêu hoàng trái lại một bộ chuyện không liên quan tới mình, có thể khiến cho Thiên hậu hô phong hoán vũ trong tam giới phải ăn khổ sở, hắn cầu còn không được, thế là liền hướng Bạch Quyết chắp tay hàng nửa lễ, ngồi vào vị trí thuộc về hắn, mắt nheo lại, thậm chí còn nâng lên chén nhỏ trước mặt, bộ dạng như đang xem trò hay.
Thấy tình cảnh này, Thiên hậu sắc mặt càng u ám, nàng bất động nhìn Bạch Quyết, dường như muốn nghe một lời giải thích.
Đại hôn còn chưa bắt đầu, bầu không khí đã lúng túng như vậy, chúng nhân nhìn Thiên đế Thiên hậu trên bậc đá đang đối mặt với Bạch Quyết chân thần, tất cả đều cẩn thận trông ngóng.
"Mộ Quang." Dường như chưa từng mảy may để ý tới sự tức giận của Thiên hậu, Bạch Quyết chỉ uể oải quét mắt về phía Thiên đế, nhàn nhạt hỏi: "Chủ nhân của tiên giới, do ai lập ra?"
Không một ai biết ý nghĩa trong câu hỏi này của Bạch Quyết, đều nhìn về phía Thiên đế.
Thiên đế thần sắc chính trực, trầm giọng đáp: "Thời thượng cổ, Mộ Quang nhận lệnh của Thượng Cổ chân thần, chấp chưởng tiên giới, đã hơn sáu vạn năm rồi."
Bạch Quyết gật đầu, nhìn hướng Yêu hoàng, nói: "Sâm Giản, ngươi thì sao?"
Bạch Quyết chân thần thần tình đạm mạc, đáy lòng Yêu hoàng sợ hãi, vội cung kính nói: "Khi hậu cổ giới khai mở, Kình Thiên trụ giáng thế, Sâm Giản nhận lệnh của thiên địa chấp chưởng yêu giới, hơn sáu vạn năm, chưa từng lười biếng."
Thiên đế sắc mặt biến đổi, cuối cùng cũng rõ ràng ý tứ của Bạch Quyết chân thần. Hắn và Yêu hoàng đều nhận lệnh của trời, nhưng còn Vu Hoán.. lại bởi vì thành thân cùng hắn mới có thể có được tôn vinh của Thiên hậu, đây là sự thật không thể bàn cãi.
Chỉ là hắn không ngờ tới, Bạch Quyết lại có thể dùng điều này làm lý do để sỉ nhục Vu Hoán. Cho dù không nể mặt Cảnh Chiêu, nhưng Vu Hoán suy cho cùng trước kia cũng là thần thú tọa hạ của Thượng Cổ chân thần, Bạch Quyết chân thần sao có thể cố tình ở trước mặt tân khách khắp tam giới, khiến cho Vu Hoán mất hết mặt mũi như vậy?
Không biết làm sao, Thiên đế lại đột nhiên nghĩ đến đạo ngự chỉ mà Vu Hoán ban hạ mấy ngày trước..
Bạch Quyết xua xua tay, thỏa mãn liếc nhìn Yêu hoàng, sau đó mới cúi mắt nhìn xuống Thiên hậu, ấn ký kim sắc trên trán đột nhiên hóa sâu, đôi con ngươi mơ hồ: "Vu Hoán, Thiên đế nhận lệnh của Thượng Cổ chân thần, Sâm Giản có mệnh của tổ thần, ngươi tới nói cho bổn quân biết, ngươi dựa vào cái gì muốn ngồi tại nơi này?"
Thanh âm vang vọng trong đại điện, chúng tiên yêu giương mắt ngơ ngác nhìn thần tình an nhiên của Bạch Quyết chân thần, cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt, ai nấy đều mở to mắt sợ rằng sẽ bỏ lỡ mất cảnh hay.
Thiên hậu sắc mặt biến đổi, các loại ánh mắt dò xét dưới bậc đá khiến cho nàng như ngồi trên đống lửa, không ngờ trong lời nói của Bạch Quyết chân thần một điểm sai cũng không chỉ ra được, nàng mấy vạn năm này đã quen sống trong nhung lụa, chưa từng phải chịu qua loại sỉ nhục này, đang chuẩn bị mở miệng, lại cảm giác được một ánh mắt lạnh lẽo từ trên cao quét tới, đáy lòng không khỏi sợ hãi, rũ mắt xuống: "Chân thần, vừa rồi là Vu Hoán thất lễ."
Nàng nói từng câu từng chữ vô cùng gian nan, nhưng vẫn quật cường như cũ không chịu cúi đầu, Bạch Quyết lạnh lùng nhìn nàng, thần lực mạnh mẽ đột ngột từ trên cao áp xuống, từng giọt mồ hôi dần dần thấm ra giữa trán Thiên hậu.
Thiên đế liếc nhìn nàng, khẽ thở dài, hướng Bạch Quyết hàng nửa lễ, nói: "Bạch Quyết chân thần, Vu Hoán không có ý mạo phạm, xin chân thần bỏ qua cho."
Vu Hoán làm sao tới tận bây giờ vẫn chưa hiểu rõ, chân thần thức tỉnh, cục diện của tam giới sớm đã có biến hóa, nàng nếu như vẫn cứ cố chấp như vậy, tương lai nhất định sẽ phải chịu nhiều khổ sở.
Toàn bộ quảng trường nhất thời vô cùng tĩnh lặng, các vị tiên quân và yêu quân đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ cúi thấp đầu, lúc này, một tiếng cười khẽ không hợp cảnh bất chợt vang lên, dưới loại tình huống này lại càng chói tai vô cùng, chúng nhân ngẩng đầu nhìn lên, thấy Phượng Nhiễm thượng quân đầy vẻ chế nhạo nhìn hướng đối diện, theo tầm mắt nàng nhìn xem, tất cả mọi người đều không khỏi bừng tỉnh.
Lúc này đã gần tới giờ lành, tân khách đông nghịt, ngồi đầy hết chỗ, duy chỉ còn lại một chỗ trống đối diện với Phượng Nhiễm thượng quân, chúng nhân thoạt đầu còn không để ý, lúc này sao còn có đạo lý không rõ ràng, đây chính là chỗ Bạch Quyết chân thần giữ lại cho Thiên hậu.
Thiên đế nghe thấy tiếng cười, mắt quét qua, thấy Phượng Nhiễm an tọa bên dưới, bất giác khẽ nhíu mày, Thiên hậu đang định quát mắng, thì Bạch Quyết vẫn luôn trầm mặc lại đột ngột lên tiếng: "Chuyện này coi như xong, tránh bỏ lỡ mất giờ lành, Vu Hoán, ngươi ngồi đi." Sau đó vẫy tay về phía sau: "Đi mời công chúa."
Thị nữ đáp lời liền rời đi, ánh mắt của Bạch Quyết rơi tại trên người Phượng Nhiễm, hơi dừng lại, sau đó nhìn qua Thiên hậu, thần tình băng lãnh.
Phượng Nhiễm nghe thấy thì sững sờ, nhìn về phía Bạch Quyết đang ngồi trên cao, mắt nheo lại.
Sắc mặt của Thiên hậu biến ảo mấy lần, cuối cùng vẫn nhịn xuống cơn giận, bước xuống bậc đá, ngồi đối diện với Phượng Nhiễm, Thiên đế khẽ thở phào, cũng ngồi xuống.
Bất kể như thế nào, nhất định phải hoàn thành hôn lễ mới được.
Cuối cùng thì sóng gió đã lắng xuống, nhưng mà chỗ ngồi của Thiên hậu lại khiến cho đám tiên quân và yên quân trên quảng trường cảm thấy vô cùng không thoải mái, chúng nhân lau mồ hôi tưởng tượng ra trên trán, ai nấy đều giống như đột nhiên có hứng thú đặc biệt đối với món ngon trên bàn tiệc, hận không thể nhìn thủng một lỗ trên đó.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ quảng trường yên ắng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chúng tiên yêu chỉnh vạt áo ngồi ngay ngắn, lặng lẽ chờ tân nương ngày hôm nay tới, chỉ có Bạch Quyết khẽ dựa trên ghế đá, nhìn xa xăm, ánh mắt dường như rơi tại đầu bên kia của biển mây, thần tình lãnh đạm khó lường.
Hậu điện Thương Khung, Cảnh Chiêu toàn thân hỉ phục đỏ thẫm, bộ trâm cài hoa quý cài nghiêng giữa tóc, mái tóc đen xõa trên vai, trên dưới khắp người đoan trang mà hoa quý, lúc này, nàng đang ngồi trước chiếc gương đồng dưới chân có khắc hoa văn bằng gỗ, trầm mắt nghe Linh Chi bẩm báo về chuyện xảy ra ở chính điện, chiếc khăn lụa nắm trong tay thậm chí bởi vì dùng lực mà hằn sâu vệt móng tay, một lúc sau, mới nhàn nhạt đáp một câu dưới ánh mắt thấp thỏm của tiểu tiên nga: "Linh Chi, ta biết rồi."
Linh Chi nghe lời này thì sửng sốt, thấy công chúa nhà mình thần tình không thay đổi, bèn không nói nữa, an tĩnh lùi sang một bên. Mấy tỷ muội cùng tới mấy hôm trước đã bị công chúa đưa về, chỉ còn mình nàng ở lại, nàng nghĩ rằng hiện tại cũng đã hiểu vì sao rồi. Trong điện Thương Khung này, công chúa cần một tai mắt đủ thuận tùng, nhưng lại không được gây ra phiền phức.
"Cảnh Chiêu công chúa, giờ lành đã đến, thần quân mời ngài ra thành lễ."
Thanh âm của thị nữ bên ngoài khẽ vang lên, bàn tay nắm khăn lụa của Cảnh Chiêu từ từ nới lỏng, quang mang không rõ ràng nơi đáy mắt từ từ xẹt qua, tất cả mọi người đều dường như bởi vì câu nói này mà phấn chấn trở lại. Nàng đứng dậy, lưng thẳng tắp, hỉ phục đỏ thẫm đung đưa trên mặt đất, thần tình hào phóng, mỹ lệ không sao kể xiết, Linh Chi nhất thời nhìn đến ngây ngốc, mãi tới khi tiếng bước chân vững vàng bước ra khỏi cửa của Cảnh Chiêu truyền tới, nàng mới giật mình choàng tỉnh, vội vàng chạy theo ra ngoài.
Xa xa, dưới ánh tịch dương, thân ảnh Cảnh Chiêu lay động bên trong hành lang dài dẵng của đại điện, lại có một loại kiên cường và rực rỡ cắt phá thiên không.
"Cảnh Chiêu công chúa tới."
Giây lát sau, bên ngoài Thương Khung điện, chúng nhân chờ đợi cuối cùng cũng nghênh đón được tân nương ngày hôm nay, nhìn Cảnh Chiêu công chúa trang phục rực rỡ xuất hiện trên bậc đá, ai nấy cũng đều không thể không khen ngợi lấy một câu.
Tư thái rực rỡ tựa ngọc, cao quý diễm lệ, vô cùng phù hợp với Cảnh Chiêu lúc này.
Trên khuôn mặt của Bạch Quyết lộ ra nụ cười nhu hòa, lần đầu tiên đứng dậy khỏi ghế đá, chủ động bước ra nghênh đón.
Thiên đế và Thiên hậu đáy mắt lóe lên một tia nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới thả lỏng tâm trạng. Với sự kiêu ngạo của Bạch Quyết, nếu đã đích thân nghênh đón Cảnh Chiêu, thì có lẽ đối với hắn mà nói, Cảnh Chiêu nhất định là vô cùng khác biệt.
Cảnh chiêu đứng tại nơi cách ghế đá mấy thước, an tĩnh chờ Bạch Quyết từ từ tới gần, sau đó nắm lấy bàn tay đưa ra của hắn, cùng nhau bước xuống, hai người dừng lại dưới ghế đá kim sắc đang lơ lửng, trước mặt chúng tân khách.
Lúc này, mặt trời đã lặn về Tây, điểm cuối chân trời khôi lệ mà thần bí, toàn bộ Thương Khung điện đều được nhuộm lên giáng đỏ hân hoan, phượng hoàng thần thú cổ lão bay lượn trên bầu trời đại điện, triệu hoán ra tường vân ngũ sắc trôi nổi giữa không trung.
Bất luận là ai, cũng đều thán phục trước hôn lễ hoành tráng và tôn quý này, bọn hắn nhìn mội đôi bích nhân (người đẹp như ngọc bích) dưới ghế đá, trên mặt lộ ý cười, ngay cả Phượng Nhiễm, dưới loại tình cảnh này, đáy mắt cũng sinh ra thần sắc lẫn lộn.
Dưới đại điện Thương Khung, chủ nhân của hai giới ở bên, tân khách khắp tam giới cũng tề tựu, lời hứa sâu nặng nhất thế gian chẳng qua cũng chỉ đến vậy.
Chúng nhân yên lặng chờ Bạch Quyết chân thần mở miệng, lại không ngờ dưới tình cảnh này, hắn đột nhiên khẽ bật cười.
Nụ cười này, khiến cho toàn bộ khí tức uy nghiêm của Thương Khung điện đều nhuộm lên vẻ ấm áp.
"Bổn quân nghe nói nhân gian thành thân có một quy định bất thành văn, tân nhân (người mới thành hôn) cần phải được tân khách gật đầu, mới tính là lễ thành, hôm nay bổn quân muốn làm một cái tục lễ, xin hỏi chư vị.. bổn quân hôm nay thành hôn cùng Cảnh Chiêu, chư vị có thể nào không đồng ý?"
Bạch Quyết chân thần nói cười vui vẻ, thần tình rộng lượng, đám tiên quân và yêu quân ngồi dưới trong nhất thời dường như bị hắn lây nhiễm, ai nấy cũng bật cười thành tiếng.
"Thần quân chớ ngại, cứ việc thành thân thôi, ta chỉ đợi ăn uống no say đã là đủ rồi."
"Cảnh Chiêu công chúa không chờ được nữa rồi, đêm dài dằng dẵng, thần quân vẫn nên sớm hoàn thành hôn lễ đi!"
"Thần quân, thời gian không còn sớm, chúng ta không có ý kiến gì đâu."
Tiếng kêu la liên miên không dứt, một số yêu quân nói chuyện lại càng mạnh dạn, tiên quân trái lại kín đáo hơn nhiều, nhưng trên mặt cũng lộ ý cười, Cảnh Chiêu lặng lẽ nhìn Bạch Quyết bên cạnh, sắc mặt ửng hồng, khóe mắt khẽ cong lên.
Trên quảng trường trong nhất thời vô cùng náo nhiệt, vui vẻ hòa lạc, còn thực giống một buổi hôn lễ mỹ mãn dưới phàm gian, nhưng thế gian nào có chuyện gì thập toàn thập mỹ, một vở kịch hoa lệ mở màn, trong quá trình há lại ít đi thăng trầm huyên náo.
Trong tiếng cung chúc náo nhiệt, một thanh âm thanh lãnh mà đạm mạc tựa như kinh lôi vang lên giữa không trung, phảng phất xa tận chân trời, nhưng nghe ra lại gần trong gang tấc.
"Bạch Quyết chân thần, bổn quân nếu như không đồng ý, ngươi sẽ làm như thế nào?"
Lưu quang ngân sắc từ chân trời xẹt tới, vạch ra tia sáng ngân huy tráng lệ vô cùng, toàn bộ chân trời đều dường như chỉ trong khoảng khắc, liền hóa thành rực rỡ như ban ngày.