Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 187
Quyển Thứ Nhất: Rung Động Thanh Xuân
Chương 186: Địa đạo bị phát hiện.(Edit:xASAx)
* * *
Đọc lại cái đoạn chạy nước rút của ông Cố Hải mà cười đau ruột..
"Chờ tôi làm xong một phát này nữa rồi tính." >< Cầm thú cầm thú..
* **
Bình an vô sự qua được hai tuần lễ, ngày hôm đó, trong doanh trại tiến hành một lần kiểm tra an ninh, kết quả phòng của Cố Uy Đình và Tôn Cảnh Vệ trở thành đối tượng trọng điểm. Cơ quan giám sát không dám mạo muội ghi lại, phái hai lính giám sát đi tìm hiểu tình hình trước.
"Cái gì?" Tôn Cảnh Vệ mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, "Phòng của tôi tồn tại nguy cơ an ninh ngầm?"
Lính giám sát gật đầu, cẩn thận nói: "Thiết bị giám sát hiển thị như vậy, nguy hiểm cấp độ II."
"Nguy hiểm cấp độ II?" Tôn Cảnh Vệ trong nháy mắt quan trọng, "Ý cậu là, trong phòng tôi chứa thứ vi phạm lệnh cấm?"
"Không không không..." Lính giám sát vội vàng xua tay, "Nguy hiểm cấp độ II gồm rất nhiều loại, không nhất định là tàng trữ riêng vũ khí. Đôi khi là kết cấu phòng ốc bị sửa đổi, thiết bị quản chế cũng sẽ báo phát hiện bất thường."
"Cái này sao có thể? Tôi ở đây bốn năm năm rồi, ngay cả vật dụng trong nhà cũng chưa từng thay đổi."
Lính giám sát lúng túng cười cười, "Bọn tôi cũng tin tưởng nhân cách của ngài, nhưng đây là công việc của bọn tôi, phát hiện vấn đề nhất định phải toàn lực xóa bỏ, mong ngài có thể thông cảm một chút."
"Ha ha ha..." Tôn Cảnh Vệ cười sang sảng, "Tôi đi lính nhiều năm như vậy, còn không rõ khó xử của các cậu sao? Cẩn thận dè dặt là tốt, đặc biệt là về vấn đề an ninh này, một chút cũng không thể qua loa, sớm phát hiện vấn đề sớm giải quyết."
Lính giám sát vẻ mặt cảm kích, "Cảm ơn lãnh đạo thông cảm, tôi phải vào phòng của ngài kiểm tra một chút, có gì không tiện, ngài có thể nói ra sớm."
"Không có gì không tiện, cứ tùy ý kiểm tra đi." Tôn Cảnh Vệ bộ dạng quang minh lỗi lạc.
Vì vậy, lính giám sát cầm một thiết bị thăm dò, bắt đầu đi quanh phòng, lúc đầu thiết bị cũng không reo, cuối cùng chờ cậu ta đi tới khu vực giữa phòng khách, thiết bị thăm dò đột nhiên phát ra một hồi còi cảnh báo.
Vẻ mặt thản nhiên của Tôn Cảnh Vệ lúc này cũng có chút không nén được, ông đi về phía lính giám sát, chỗ thiết bị vang chính là khu vực trống, cũng không trưng bày vật dụng gì, chỉ có một tấm thảm dưới chân.
A? Từ lúc nào mọc ra cái thảm này? Ánh mặt Tôn Cảnh Vệ lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lính giám sát chậm rãi hạ thiết bị xuống, càng gần sàn nhà, tiếng vang lại càng chói tai.
"Không phải là vì mới thay đổi một cái thảm chứ?" Tôn Cảnh Vệ ngồi chồm hổm xuống theo.
Lông mày lính giám sát cau lại, "Theo lý thuyết không đến nổi vậy, phòng người khác còn đổi cả bàn, đổi cả tủ đây, cũng không có xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, một tấm thảm con như vậy có thể là nguy hiểm cấp độ II sao?"
Để chứng minh tấm thảm này không phải nguyên nhân, lính giám sát cố ý đem tấm thảm sang một vị trí khác kiểm tra, thiết bị cũng không reo. Đợi cậu ta quay lại, thiết bị lại bắt đầu phát ra tiếng cảnh báo, vẫn là khu vực kia, có thể thấy được vấn đề là ở ván nền.
Hai người đồng thời ngồi xổm người xuống xem xét miếng ván ở khu vực kia, rất nhanh, bọn họ phát hiện một khe hở trên sàn nhà, cùng kinh ngạc. Lính trinh sát tìm một miếng sắt nhẹ nhàng cạy lên, cả miếng lót sàn đều rơi xuống, một cái hố lớn đột nhiên hiện ra trước mắt hai người.
"Hầm ngầm..." Lính trinh sát đổ mồ hôi trán.
Tôn Cảnh Vệ bộ dạng không thể tin, "Tôi ở đây bốn năm năm, vậy mà không biết ở đây có một địa đạo."
Lính trinh sát vừa muốn xuống dưới, bị Tôn Cảnh Vệ cản lại, "Chờ chút, tôi dùng một cái bật lửa thử xem, nói không chừng là địa đạo cổ lâu năm, bên trong có thể có khí độc."
Lính trinh sát sờ sờ đất ở miệng địa đạo, vẻ mặt lúng túng, "Không cần mất công, tôi vừa sờ thử, đất còn mới, đoán chừng mới đào một vài ngày."
"Hả? ..." Tôn Cảnh Vệ không thể bào chữa, "Tôi mấy ngày nay vẫn luôn ở đây, không ai đi vào phòng tôi, hơn nữa, tôi đào một cái địa đạo làm gì?"
Lính trinh sát vỗ vỗ vai Tôn Cảnh Vệ, lựa lời trấn an nói: "Ngài trước tiên không cần gấp, tôi tạm thời sẽ không báo với cấp trên."
Tôn Cảnh Vệ có thể không gấp sao! Hai hàng lông mày nhíu chặt, cẩn thận suy xét, chẳng lẽ có người muốn hại mình sao?
Một phòng khác có cùng cảnh ngộ, Cố Uy Đình vẻ mặt âm trầm, tên bại hoại nào muốn hãm hại ông tội bất trung?
Tôn Cảnh Vệ chà xát tay, "Tôi phải đi xuống xem thử."
Lính trinh sát cản lại, "Hay là để tôi đi, lỡ như có nguy hiểm gì, tôi đi lại nhanh nhẹn hơn ngài."
"Không cần."
Tôn Cảnh Vệ khoát tay chặn lại, nhanh chóng chui vào.
"Thiếu tướng!" Lính trinh sát ở phòng khác cũng sợ vỡ mật, "Việc mạo hiểm hãy để cho tôi làm đi!"
Cố Uy Đình không nói hai lời, trực tiếp chui vào.
Vì vậy, hai ông già đau khổ gặp nhau trong địa đạo...
Sau khi ra ngoài, vẻ mặt Cố Uy Đình cứng đờ, Tôn Cảnh Vệ ngồi cạnh ông, nhìn cũng không thoải mái.
"Thiếu tướng, ngài nói địa đạo này là ai đào?"
Cố Uy Đình cười nhạt hai tiếng, "Ông nói thử xem? Phòng này ngoại trừ hai ta còn có ai từng ở?"
"Không thể nào?" Tôn Cảnh Vệ bộ dạng hoảng sợ, "Nếu là hai người bọn họ, sao có thể trong thời gian ngắn đào ra một cái địa đạo dài như vậy?"
"Bọn họ cần phải tự ra tay sao? Trong doanh trại nhiều binh lính như vậy, tùy tiện tìm nhiều người tới phụ một tay, liền tạo ra địa đạo này." Cố Uy Đình nhấp một ngụm trà, ánh mắt phức tạp.
"Coi như là có nhiều người hỗ trợ, cũng không thể không để lại vết tích! Ngài nghĩ lại xem, đào địa đạo cũng là một công trình lớn, xẻng ở đâu ra? Đất này đều đi đâu rồi? Chuyện lớn như vậy, người giữ cửa có thể không hề biết sao? Không phù hợp lẽ thường!"
Thật ra, Cố Uy Đình cũng rất tò mò Cố Hải là làm sao làm được.
"Kiểm tra phim ghi hình giám sát." Cố Uy Đình nhàn nhạt mở miệng.
Trong chốc lát, Tôn Cảnh Vệ liền đem phim ghi hình giám sát tới, hai ông già xúm lại, chăm chú nhìn màn hình. Lúc chứng kiến toàn bộ quá trình, mắt hai người đều dựng thẳng, vẻ mặt không gì đặc sắc hơn. Tay Cố Uy Đình đặt trên bàn sách cũng không tự chủ được mà run run, đã nhiều năm như vậy, chưa có ai có thể làm ông tức giận đến như vậy.
"Nói nó là cái loại đặc biệt trăm năm khó gặp còn sai sao?"
Tôn Cảnh Vệ bội phục sát đất, "Tiểu Hải gan dạ sáng suốt hơn người, năng lực tổ chức lập kế hoạch siêu cường, tương lai nhất định là một nhân tài!"
"Đến mức này ông còn cố nói giúp cho nó!!" Cố Uy Đình quát to một tiếng.
Tôn Cảnh Vệ sợ đến nhảy dựng lên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Cố Uy Đình đi lại trong phòng, mặt âm trầm đến dọa người, "Nhân tài? Nhân tài? Tôi thấy nó vốn là thằng lưu manh! Can đảm nhất định là chuyện tốt sao? Năng lực tổ chức cao nhất định là chuyện tốt sao? Loại con cái này hơi sai đường, nhất định sẽ trở thành u nhọt của xã hội! Ông còn không để tôi dạy dỗ nó? Nếu tôi để mặc nó, qua bảy tám năm, nó không phải sẽ đem mọi cố gắng của Cố gia đều phá bỏ hết!!"
Tôn Cảnh Vệ tức giận trả lời một câu, "Hiện giờ không phải đều thịnh hành kiểu tốt xấu đều tinh thông* sao?"
(Hắc bạch tinh thông: Kiểu người mà vừa tốt lại vừa xấu... Kiểu ôn nhu-lạnh lùng, kiểu Soái ca mà cười nhếch mép thì em nào cũng chết ý..)
"Ông nhìn xem ông, đây là tư tưởng gì?" Cố Uy Đình tức giận đến muốn vung đấm lên người Tôn Cảnh Vệ, "Người ta hắc bạch đều làm đó là thủ đoạn, nó đây là cái gì? Không hề có nguyên tắc! Đê tiện vô sỉ!"
Tôn Cảnh Vệ không lên tiếng.
Cố Uy Đình đặt mông ngồi lên ghế sô pha, ánh mắt tức giận, "Uổng cho tôi đêm hôm đó còn đau lòng cho nó, thật sự cho rằng một mình nó chui vào trong tủ áo ngủ, náo loạn nửa ngày thì ra mới từ địa đạo chui ra, đùa giỡn tôi sao!!"
"Ặc..." Tôn Cảnh Vệ lúc này mới kịp phản ứng.
Cố Uy Đình ngửa đầu dựa lên ghế sô pha, mắt hơi nheo lại, qua một lúc lâu, mở miệng nói: "Đem phim ghi hình giám sát phòng ông đến đây."
Tôn Cảnh Vệ trong lòng căng thẳng, giọng bất ổn nói: "Có thể là hai đứa nó thấy chơi thật vui mới đào địa đạo, bọn trẻ giai đoạn dậy thì không phải đều có chút bốc đồng sao!"
"Tôi bảo ông đem phim ghi hình!!" Lại quát lên giận dữ.
Tôn Cảnh Vệ trong lòng hoang mang rối loạn, lần thứ hai đứng cạnh máy vi tính, tay chân lạnh ngắt.
Hình ảnh theo dõi tối đen, bên trong có hai bóng đen đang cử động, thấy không rõ bọn họ đang làm gì. Tim Tôn Cảnh Vệ vẫn luôn thóp chặt, có lẽ là đoán được hành vi của hai người, ông bắt đầu thầm cầu khẩn đèn cứ tối như vậy.
Kết quả, bi kịch lại hiện ra khi Cố Uy Đình tua nhanh một lượt.
Hai người trần truồng bước ra từ phòng tắm, chưa kịp tắt đèn, đã bắt đầu lăn lộn ở trên giường.
Tôn Cảnh Vệ thật sự không dám nhìn, đặc biệt còn ngồi bên cạnh Cố Uy Đình, vì vậy ông lặng lẽ đi ra ngoài. Chờ lúc ông lại trở vào, máy vi tính đã tắt, Cố Uy Đình vẫn nhắm mắt như cũ ngồi trên ghế sô pha, mặt không biểu tình, thậm chí ngay cả tức giận cũng biến mất, Tôn Cảnh Vệ biết là 'xong rồi'.
"Không phải ông nói tôi chỉ thấy hai đứa nó ôm ấp một chút sao?" Cố Uy Đình nở nụ cười, "Lần này thấy đầy đủ rồi nhé."
Tôn Cảnh Vệ bị nụ cười của Cố Uy Đình kích động đến mặt không còn chút máu.
Cố Uy Đình cả đêm không chợp mắt.
Sáng sớm hôm sau, ông phái người đưa Bạch Hán Kỳ, Khương Viên và thím Trâu cùng đến gặp mặt.
Lần đầu tiên bốn người ngồi quanh một cái bàn.
Thím Trâu rất khẩn trương, lòng bàn tay cứ đổ mồ hôi, đây là lần đầu tiên bà tới tới chỗ sang trọng như vậy, cũng là lần đầu tiên gặp nhân vật lớn như vậy. Biểu hiện của Bạch Hán Kỳ lại rất bình tĩnh, thật ra trong lòng cũng lẩm nhẩm, ba Cố Hải gọi hai chúng ta đến đây làm gì? Cố Hải không phải nói cửa của ba nó đã sớm vượt qua sao? Chẳng lẽ là mời hai chúng ta đến uống rượu mừng?
Khương Viên mở miệng trước, "Lão Cố, ông gọi ba bọn tôi tới đây làm gì?"
Cố Uy Đình tỏ vẻ nghiêm túc, vừa mới mở miệng, tay thím Trâu liền run rẩy.
"Tôi muốn cùng các người bàn một việc." Cố Uy Đình hướng đối diện liếc liếc mắt, "Tính chất chuyện này rất nghiêm trọng, mong các người có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Bạch Hán Kỳ gật đầu, thím Trâu gật đầu theo.
Khương Viên nhìn sắc mặt Cố Uy Đình, không khỏi gấp gáp.
"Lão Cố, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Cố Uy Đình mặt lạnh tuyên bố, "Cố Hải và Bạch Lạc Nhân có quan hệ không bình thường."
"Quan hệ không bình thường?" Khương Viên biến sắc, "Cái gì gọi là quan hệ không bình thường?"
Cố Uy Đình nhìn lướt qua trên mặt mỗi người, gằn từng chữ nói: "ĐỒNG - TÍNH - LUYẾN - ÁI."
Kết quả, chỉ có Khương Viên vô cùng sợ hãi, hai người còn lại đều không có phản ứng gì.
"Sao có thể?" Môi Khương Viên trở nên trắng bệch, "Lão Cố, ông nghe ai nói?"
"Thấy tận mắt."
Khương Viên kinh hãi đến một câu cũng không nói nên lời.
Thật ra, Khương Viên phản ứng ra sao Cố Uy Đình cũng không thèm để ý, ông để ý là phản ứng của Bạch Hán Kỳ, dù sao ông ta cũng là ba của Bạch Lạc Nhân, chỉ có ông ta cùng đứng trên lập trường với mình.
Không ngờ, Bạch Hán Kỳ chỉ lúng túng cười cười, "Ngài gọi bọn tôi đến đây, là vì nói cho bọn tôi biết việc này?"
Cố Uy Đình đối với biểu hiện bình tĩnh của Bạch Hán Kỳ kính nể từ đáy lòng.
"Tôi là muốn nghe thử quan điểm của các người."
Bạch Hán Kỳ nhìn gương mặt lạnh lùng của Cố Uy Đình, hơi tỏ ra dè dặt hỏi dò: "Tôi nên gọi ngài thế nào đây?"
"Gọi lão Cố là được rồi."
"Không được." Bạch Hán Kỳ vô cùng điềm đạm, "Ngài lớn hơn tôi, tôi gọi ngài là ông anh Cố đi."
Ấn tượng của Cố Uy Đình đối với Bạch Hán Kỳ ngược lại không tệ, có thể nhận ra, ông ta là một người thật thà.
"Ông anh Cố, cảm ơn anh ngày hôm nay có thành ý mời hai bọn tôi đến gặp mặt như vậy, về vấn đề của hai đứa nhỏ này, hai người bọn tôi đều đồng ý, cứ để thuận theo tự nhiên. Vì vậy nếu anh đã có lòng bỏ qua, không cần lo lắng bọn tôi sẽ làm khó tụi nhỏ, bọn tôi cũng không phải cái loại gia trưởng không hiểu chuyện. Hơn nữa tôi vô cùng thích thằng nhỏ Đại Hải này, sau này nếu thật sự vào làm con nhà bọn tôi, hai người bọn tôi sẽ xem nó như con ruột của mình mà đối đãi, ha ha ha ha..."
..........
(Ngủ nhé, Hôm nay Phong ngủ sớm để mai còn đi về quê.. về sẽ bù nhé )
KHOAN thánh HỦ của năm Bạch lão ca.. ))))))
-------------xASAx-------------
Chương 186: Địa đạo bị phát hiện.(Edit:xASAx)
* * *
Đọc lại cái đoạn chạy nước rút của ông Cố Hải mà cười đau ruột..
"Chờ tôi làm xong một phát này nữa rồi tính." >< Cầm thú cầm thú..
* **
Bình an vô sự qua được hai tuần lễ, ngày hôm đó, trong doanh trại tiến hành một lần kiểm tra an ninh, kết quả phòng của Cố Uy Đình và Tôn Cảnh Vệ trở thành đối tượng trọng điểm. Cơ quan giám sát không dám mạo muội ghi lại, phái hai lính giám sát đi tìm hiểu tình hình trước.
"Cái gì?" Tôn Cảnh Vệ mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, "Phòng của tôi tồn tại nguy cơ an ninh ngầm?"
Lính giám sát gật đầu, cẩn thận nói: "Thiết bị giám sát hiển thị như vậy, nguy hiểm cấp độ II."
"Nguy hiểm cấp độ II?" Tôn Cảnh Vệ trong nháy mắt quan trọng, "Ý cậu là, trong phòng tôi chứa thứ vi phạm lệnh cấm?"
"Không không không..." Lính giám sát vội vàng xua tay, "Nguy hiểm cấp độ II gồm rất nhiều loại, không nhất định là tàng trữ riêng vũ khí. Đôi khi là kết cấu phòng ốc bị sửa đổi, thiết bị quản chế cũng sẽ báo phát hiện bất thường."
"Cái này sao có thể? Tôi ở đây bốn năm năm rồi, ngay cả vật dụng trong nhà cũng chưa từng thay đổi."
Lính giám sát lúng túng cười cười, "Bọn tôi cũng tin tưởng nhân cách của ngài, nhưng đây là công việc của bọn tôi, phát hiện vấn đề nhất định phải toàn lực xóa bỏ, mong ngài có thể thông cảm một chút."
"Ha ha ha..." Tôn Cảnh Vệ cười sang sảng, "Tôi đi lính nhiều năm như vậy, còn không rõ khó xử của các cậu sao? Cẩn thận dè dặt là tốt, đặc biệt là về vấn đề an ninh này, một chút cũng không thể qua loa, sớm phát hiện vấn đề sớm giải quyết."
Lính giám sát vẻ mặt cảm kích, "Cảm ơn lãnh đạo thông cảm, tôi phải vào phòng của ngài kiểm tra một chút, có gì không tiện, ngài có thể nói ra sớm."
"Không có gì không tiện, cứ tùy ý kiểm tra đi." Tôn Cảnh Vệ bộ dạng quang minh lỗi lạc.
Vì vậy, lính giám sát cầm một thiết bị thăm dò, bắt đầu đi quanh phòng, lúc đầu thiết bị cũng không reo, cuối cùng chờ cậu ta đi tới khu vực giữa phòng khách, thiết bị thăm dò đột nhiên phát ra một hồi còi cảnh báo.
Vẻ mặt thản nhiên của Tôn Cảnh Vệ lúc này cũng có chút không nén được, ông đi về phía lính giám sát, chỗ thiết bị vang chính là khu vực trống, cũng không trưng bày vật dụng gì, chỉ có một tấm thảm dưới chân.
A? Từ lúc nào mọc ra cái thảm này? Ánh mặt Tôn Cảnh Vệ lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lính giám sát chậm rãi hạ thiết bị xuống, càng gần sàn nhà, tiếng vang lại càng chói tai.
"Không phải là vì mới thay đổi một cái thảm chứ?" Tôn Cảnh Vệ ngồi chồm hổm xuống theo.
Lông mày lính giám sát cau lại, "Theo lý thuyết không đến nổi vậy, phòng người khác còn đổi cả bàn, đổi cả tủ đây, cũng không có xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, một tấm thảm con như vậy có thể là nguy hiểm cấp độ II sao?"
Để chứng minh tấm thảm này không phải nguyên nhân, lính giám sát cố ý đem tấm thảm sang một vị trí khác kiểm tra, thiết bị cũng không reo. Đợi cậu ta quay lại, thiết bị lại bắt đầu phát ra tiếng cảnh báo, vẫn là khu vực kia, có thể thấy được vấn đề là ở ván nền.
Hai người đồng thời ngồi xổm người xuống xem xét miếng ván ở khu vực kia, rất nhanh, bọn họ phát hiện một khe hở trên sàn nhà, cùng kinh ngạc. Lính trinh sát tìm một miếng sắt nhẹ nhàng cạy lên, cả miếng lót sàn đều rơi xuống, một cái hố lớn đột nhiên hiện ra trước mắt hai người.
"Hầm ngầm..." Lính trinh sát đổ mồ hôi trán.
Tôn Cảnh Vệ bộ dạng không thể tin, "Tôi ở đây bốn năm năm, vậy mà không biết ở đây có một địa đạo."
Lính trinh sát vừa muốn xuống dưới, bị Tôn Cảnh Vệ cản lại, "Chờ chút, tôi dùng một cái bật lửa thử xem, nói không chừng là địa đạo cổ lâu năm, bên trong có thể có khí độc."
Lính trinh sát sờ sờ đất ở miệng địa đạo, vẻ mặt lúng túng, "Không cần mất công, tôi vừa sờ thử, đất còn mới, đoán chừng mới đào một vài ngày."
"Hả? ..." Tôn Cảnh Vệ không thể bào chữa, "Tôi mấy ngày nay vẫn luôn ở đây, không ai đi vào phòng tôi, hơn nữa, tôi đào một cái địa đạo làm gì?"
Lính trinh sát vỗ vỗ vai Tôn Cảnh Vệ, lựa lời trấn an nói: "Ngài trước tiên không cần gấp, tôi tạm thời sẽ không báo với cấp trên."
Tôn Cảnh Vệ có thể không gấp sao! Hai hàng lông mày nhíu chặt, cẩn thận suy xét, chẳng lẽ có người muốn hại mình sao?
Một phòng khác có cùng cảnh ngộ, Cố Uy Đình vẻ mặt âm trầm, tên bại hoại nào muốn hãm hại ông tội bất trung?
Tôn Cảnh Vệ chà xát tay, "Tôi phải đi xuống xem thử."
Lính trinh sát cản lại, "Hay là để tôi đi, lỡ như có nguy hiểm gì, tôi đi lại nhanh nhẹn hơn ngài."
"Không cần."
Tôn Cảnh Vệ khoát tay chặn lại, nhanh chóng chui vào.
"Thiếu tướng!" Lính trinh sát ở phòng khác cũng sợ vỡ mật, "Việc mạo hiểm hãy để cho tôi làm đi!"
Cố Uy Đình không nói hai lời, trực tiếp chui vào.
Vì vậy, hai ông già đau khổ gặp nhau trong địa đạo...
Sau khi ra ngoài, vẻ mặt Cố Uy Đình cứng đờ, Tôn Cảnh Vệ ngồi cạnh ông, nhìn cũng không thoải mái.
"Thiếu tướng, ngài nói địa đạo này là ai đào?"
Cố Uy Đình cười nhạt hai tiếng, "Ông nói thử xem? Phòng này ngoại trừ hai ta còn có ai từng ở?"
"Không thể nào?" Tôn Cảnh Vệ bộ dạng hoảng sợ, "Nếu là hai người bọn họ, sao có thể trong thời gian ngắn đào ra một cái địa đạo dài như vậy?"
"Bọn họ cần phải tự ra tay sao? Trong doanh trại nhiều binh lính như vậy, tùy tiện tìm nhiều người tới phụ một tay, liền tạo ra địa đạo này." Cố Uy Đình nhấp một ngụm trà, ánh mắt phức tạp.
"Coi như là có nhiều người hỗ trợ, cũng không thể không để lại vết tích! Ngài nghĩ lại xem, đào địa đạo cũng là một công trình lớn, xẻng ở đâu ra? Đất này đều đi đâu rồi? Chuyện lớn như vậy, người giữ cửa có thể không hề biết sao? Không phù hợp lẽ thường!"
Thật ra, Cố Uy Đình cũng rất tò mò Cố Hải là làm sao làm được.
"Kiểm tra phim ghi hình giám sát." Cố Uy Đình nhàn nhạt mở miệng.
Trong chốc lát, Tôn Cảnh Vệ liền đem phim ghi hình giám sát tới, hai ông già xúm lại, chăm chú nhìn màn hình. Lúc chứng kiến toàn bộ quá trình, mắt hai người đều dựng thẳng, vẻ mặt không gì đặc sắc hơn. Tay Cố Uy Đình đặt trên bàn sách cũng không tự chủ được mà run run, đã nhiều năm như vậy, chưa có ai có thể làm ông tức giận đến như vậy.
"Nói nó là cái loại đặc biệt trăm năm khó gặp còn sai sao?"
Tôn Cảnh Vệ bội phục sát đất, "Tiểu Hải gan dạ sáng suốt hơn người, năng lực tổ chức lập kế hoạch siêu cường, tương lai nhất định là một nhân tài!"
"Đến mức này ông còn cố nói giúp cho nó!!" Cố Uy Đình quát to một tiếng.
Tôn Cảnh Vệ sợ đến nhảy dựng lên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Cố Uy Đình đi lại trong phòng, mặt âm trầm đến dọa người, "Nhân tài? Nhân tài? Tôi thấy nó vốn là thằng lưu manh! Can đảm nhất định là chuyện tốt sao? Năng lực tổ chức cao nhất định là chuyện tốt sao? Loại con cái này hơi sai đường, nhất định sẽ trở thành u nhọt của xã hội! Ông còn không để tôi dạy dỗ nó? Nếu tôi để mặc nó, qua bảy tám năm, nó không phải sẽ đem mọi cố gắng của Cố gia đều phá bỏ hết!!"
Tôn Cảnh Vệ tức giận trả lời một câu, "Hiện giờ không phải đều thịnh hành kiểu tốt xấu đều tinh thông* sao?"
(Hắc bạch tinh thông: Kiểu người mà vừa tốt lại vừa xấu... Kiểu ôn nhu-lạnh lùng, kiểu Soái ca mà cười nhếch mép thì em nào cũng chết ý..)
"Ông nhìn xem ông, đây là tư tưởng gì?" Cố Uy Đình tức giận đến muốn vung đấm lên người Tôn Cảnh Vệ, "Người ta hắc bạch đều làm đó là thủ đoạn, nó đây là cái gì? Không hề có nguyên tắc! Đê tiện vô sỉ!"
Tôn Cảnh Vệ không lên tiếng.
Cố Uy Đình đặt mông ngồi lên ghế sô pha, ánh mắt tức giận, "Uổng cho tôi đêm hôm đó còn đau lòng cho nó, thật sự cho rằng một mình nó chui vào trong tủ áo ngủ, náo loạn nửa ngày thì ra mới từ địa đạo chui ra, đùa giỡn tôi sao!!"
"Ặc..." Tôn Cảnh Vệ lúc này mới kịp phản ứng.
Cố Uy Đình ngửa đầu dựa lên ghế sô pha, mắt hơi nheo lại, qua một lúc lâu, mở miệng nói: "Đem phim ghi hình giám sát phòng ông đến đây."
Tôn Cảnh Vệ trong lòng căng thẳng, giọng bất ổn nói: "Có thể là hai đứa nó thấy chơi thật vui mới đào địa đạo, bọn trẻ giai đoạn dậy thì không phải đều có chút bốc đồng sao!"
"Tôi bảo ông đem phim ghi hình!!" Lại quát lên giận dữ.
Tôn Cảnh Vệ trong lòng hoang mang rối loạn, lần thứ hai đứng cạnh máy vi tính, tay chân lạnh ngắt.
Hình ảnh theo dõi tối đen, bên trong có hai bóng đen đang cử động, thấy không rõ bọn họ đang làm gì. Tim Tôn Cảnh Vệ vẫn luôn thóp chặt, có lẽ là đoán được hành vi của hai người, ông bắt đầu thầm cầu khẩn đèn cứ tối như vậy.
Kết quả, bi kịch lại hiện ra khi Cố Uy Đình tua nhanh một lượt.
Hai người trần truồng bước ra từ phòng tắm, chưa kịp tắt đèn, đã bắt đầu lăn lộn ở trên giường.
Tôn Cảnh Vệ thật sự không dám nhìn, đặc biệt còn ngồi bên cạnh Cố Uy Đình, vì vậy ông lặng lẽ đi ra ngoài. Chờ lúc ông lại trở vào, máy vi tính đã tắt, Cố Uy Đình vẫn nhắm mắt như cũ ngồi trên ghế sô pha, mặt không biểu tình, thậm chí ngay cả tức giận cũng biến mất, Tôn Cảnh Vệ biết là 'xong rồi'.
"Không phải ông nói tôi chỉ thấy hai đứa nó ôm ấp một chút sao?" Cố Uy Đình nở nụ cười, "Lần này thấy đầy đủ rồi nhé."
Tôn Cảnh Vệ bị nụ cười của Cố Uy Đình kích động đến mặt không còn chút máu.
Cố Uy Đình cả đêm không chợp mắt.
Sáng sớm hôm sau, ông phái người đưa Bạch Hán Kỳ, Khương Viên và thím Trâu cùng đến gặp mặt.
Lần đầu tiên bốn người ngồi quanh một cái bàn.
Thím Trâu rất khẩn trương, lòng bàn tay cứ đổ mồ hôi, đây là lần đầu tiên bà tới tới chỗ sang trọng như vậy, cũng là lần đầu tiên gặp nhân vật lớn như vậy. Biểu hiện của Bạch Hán Kỳ lại rất bình tĩnh, thật ra trong lòng cũng lẩm nhẩm, ba Cố Hải gọi hai chúng ta đến đây làm gì? Cố Hải không phải nói cửa của ba nó đã sớm vượt qua sao? Chẳng lẽ là mời hai chúng ta đến uống rượu mừng?
Khương Viên mở miệng trước, "Lão Cố, ông gọi ba bọn tôi tới đây làm gì?"
Cố Uy Đình tỏ vẻ nghiêm túc, vừa mới mở miệng, tay thím Trâu liền run rẩy.
"Tôi muốn cùng các người bàn một việc." Cố Uy Đình hướng đối diện liếc liếc mắt, "Tính chất chuyện này rất nghiêm trọng, mong các người có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Bạch Hán Kỳ gật đầu, thím Trâu gật đầu theo.
Khương Viên nhìn sắc mặt Cố Uy Đình, không khỏi gấp gáp.
"Lão Cố, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Cố Uy Đình mặt lạnh tuyên bố, "Cố Hải và Bạch Lạc Nhân có quan hệ không bình thường."
"Quan hệ không bình thường?" Khương Viên biến sắc, "Cái gì gọi là quan hệ không bình thường?"
Cố Uy Đình nhìn lướt qua trên mặt mỗi người, gằn từng chữ nói: "ĐỒNG - TÍNH - LUYẾN - ÁI."
Kết quả, chỉ có Khương Viên vô cùng sợ hãi, hai người còn lại đều không có phản ứng gì.
"Sao có thể?" Môi Khương Viên trở nên trắng bệch, "Lão Cố, ông nghe ai nói?"
"Thấy tận mắt."
Khương Viên kinh hãi đến một câu cũng không nói nên lời.
Thật ra, Khương Viên phản ứng ra sao Cố Uy Đình cũng không thèm để ý, ông để ý là phản ứng của Bạch Hán Kỳ, dù sao ông ta cũng là ba của Bạch Lạc Nhân, chỉ có ông ta cùng đứng trên lập trường với mình.
Không ngờ, Bạch Hán Kỳ chỉ lúng túng cười cười, "Ngài gọi bọn tôi đến đây, là vì nói cho bọn tôi biết việc này?"
Cố Uy Đình đối với biểu hiện bình tĩnh của Bạch Hán Kỳ kính nể từ đáy lòng.
"Tôi là muốn nghe thử quan điểm của các người."
Bạch Hán Kỳ nhìn gương mặt lạnh lùng của Cố Uy Đình, hơi tỏ ra dè dặt hỏi dò: "Tôi nên gọi ngài thế nào đây?"
"Gọi lão Cố là được rồi."
"Không được." Bạch Hán Kỳ vô cùng điềm đạm, "Ngài lớn hơn tôi, tôi gọi ngài là ông anh Cố đi."
Ấn tượng của Cố Uy Đình đối với Bạch Hán Kỳ ngược lại không tệ, có thể nhận ra, ông ta là một người thật thà.
"Ông anh Cố, cảm ơn anh ngày hôm nay có thành ý mời hai bọn tôi đến gặp mặt như vậy, về vấn đề của hai đứa nhỏ này, hai người bọn tôi đều đồng ý, cứ để thuận theo tự nhiên. Vì vậy nếu anh đã có lòng bỏ qua, không cần lo lắng bọn tôi sẽ làm khó tụi nhỏ, bọn tôi cũng không phải cái loại gia trưởng không hiểu chuyện. Hơn nữa tôi vô cùng thích thằng nhỏ Đại Hải này, sau này nếu thật sự vào làm con nhà bọn tôi, hai người bọn tôi sẽ xem nó như con ruột của mình mà đối đãi, ha ha ha ha..."
..........
(Ngủ nhé, Hôm nay Phong ngủ sớm để mai còn đi về quê.. về sẽ bù nhé )
KHOAN thánh HỦ của năm Bạch lão ca..
-------------xASAx-------------