Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 178
Quyển Thứ Nhất: Rung Động Thanh Xuân
Chương 177: Cuồng phong bạo vũ.( Edit: xASAx)
* * *
Người nào đó nơm nớp lo sợ đợi tới trưa, lúc đi vệ sinh đều nhìn chung quanh, rất sợ không để ý 'thằng nhỏ' của mình sẽ không còn. Kết quả vẫn đợi được đến tan học buổi trưa, cũng không thấy có 'báo ứng' gì.
Không lẽ là mình hiểu lầm rồi?
Vưu Kỳ vừa thu dọn vừa dùng ánh mắt may mắn liếc liếc Cố Hải, Cố Hải cúi đầu, không biết đang loay hoay cái gì. Vưu Kỳ đứng lên đi ra cửa, mỗi bước đều run sợ trong lòng, rất sợ con mãnh hổ nào đó phát điên mà lao đến, kết quả vẫn bình yên vô sự đi tới cửa.
Trong lòng cảm thấy may mắn.
May mắn không phải bản thân không bị ăn đòn, may mắn là hai người họ dĩ nhiên là quan hệ bình thường.
Chuông tan học vừa vang lên, Dương Mãnh lao ngay tới cửa lớp 27 chuẩn bị vây xem.
Kết quả Vưu Kỳ không chút tổn hao gì đi ra.
"Này!" Dương Mãnh hướng Vưu Kỳ lên tiếng chào hỏi.
Vưu Kỳ đi nhanh về phía cậu ta, tinh thần sảng khoái.
Dương Mãnh nhìn thấy trạng thái tinh thần này của Vưu Kỳ, liền biết sự việc có thể không giống như bọn họ dự đoán.
"Thế nào, đưa áo chưa?"
Vưu Kỳ gật đầu, "Đưa rồi."
"Cố Hải không nổi nóng với cậu?"
Vưu Kỳ nhìn thử vào bên trong phòng học, "Tới giờ vẫn chưa có."
Dương Mãnh vẻ mặt nghiền ngẫm, "Có phải cậu không nói đúng theo lời tôi đã chỉ không?"
"Đúng mà." Vưu Kỳ rất thản nhiên, "Một chữ không sót."
Dương Mãnh nhíu nhíu mày, bộ dạng vẫn có chút không yên lòng, "Cậu có nói trước mặt Cố Hải không? Cậu xác định cậu ta nghe thấy không?"
"Tôi xác định." Vưu Kỳ cố gắng hạ giọng, tiến đến bên tai Dương Mãnh, "Cậu ta mới đầu nghe, sắc mặt còn thay đổi một chút."
"Sau đó thì sao?" Dương Mãnh trừng mắt nhìn.
Vưu Kỳ xì xì mũi, "Sau đó tôi không dám nhìn."
Dương Mãnh còn đang suy nghĩ sâu xa, người kia khẽ vỗ bờ vai của cậu, quay đầu nhìn lại một cái, là bạn cùng lớp trước đây.
"Làm lành rồi hả?" Anh bạn kia vui vẻ nhìn Dương Mãnh.
Dương Mãnh lúc đầu còn chưa hiểu ý gì, sau lại nhìn thấy anh bạn liên tiếp đánh mắt tới Vưu Kỳ, mới hiểu ra.
"Làm lành cái đầu cậu!" Cái miệng nhỏ nhắn của Dương Mãnh vô cùng lợi hại.
Anh bạn vẫn vui vẻ như trước, "Không sao đâu, đừng áp lực trong lòng, người như tôi tư tưởng rất thoáng, chúc hai cậu hạnh phúc. Cố lên, cố lên, cố lên!" Giơ giơ nấm đấm.
Dương Mãnh mặt đầy mây đen.
Đi dọc đường, Vưu Kỳ hừ hừ cười nhỏ, bộ dạng đắc ý so với ngày hôm qua thật là hai người khác nhau. Dương Mãnh liếc liếc cậu ta, bộ dạng khinh bỉ, "Cậu đến vậy sao? Người ta hai người quan hệ bình thường, cũng không có nghĩa là Nhân Tử thích cậu chứ?"
Vưu Kỳ vẫn giữ thái độ lạc quan như trước, "Ít nhất chứng minh tôi có hy vọng!"
Dương Mãnh cảnh cáo một câu, "Nói cho cậu biết, Nhân Tử nhà tôi nếu như không có ý đó với cậu, cậu đừng có tổn hại cậu ta!"
"Cậu nghĩ tôi có bản lĩnh tổn hại cậu ta?" Gương mặt khôi ngô của Vưu Kỳ lấp lánh dưới ánh mặt trời, người như cậu ta, người khác có theo đuổi tới hộc máu cũng bền lòng vững dạ, cậu ta nếu thật không có ý gì với tôi, tôi có đánh cược một mạng cũng uổng công!"
"Vậy cậu còn đắc ý cái gì?"
Bước chân Vưu Kỳ rất thong thả, "Tôi chính là vì cậu ta độc thân!"
Dương Mãnh đối với bản lĩnh tự tìm vui của Vưu Kỳ thật bội phục, quay đầu nhìn thoáng qua cậu ta, tuy nói ánh mắt đàn ông nhìn đàn ông không chính xác, nhưng Dương Mãnh vẫn nghĩ bộ dáng này của Vưu Kỳ không tệ. Theo lý thuyết, đàn ông đẹp trai như vậy không đến nỗi, có biết bao cô gái theo đuổi, sao cứ luẩn quẩn trong lòng như vậy chứ? Bạch Lạc Nhân nếu như thật động lòng với cậu ta, không phải nữ sinh trường này tổn thất lớn sao!
Vưu Kỳ ôm lấy vai Dương Mãnh, "Đi, anh em mang cậu ra tiệm ăn một bữa."
Dương Mãnh còn chưa đồng ý, đột nhiên bên người nổi lên một trận gió lớn, trong lòng kinh hãi, vừa quay đầu, một học sinh chân đạp ván trượt phóng như tên bắn, để lại bóng lưng bá đạo.
Fuck, tim Dương Mãnh còn đang đập loạn, sao một tên trượt ván lại khiến mình sợ đến vậy? Không lẽ nói trong lòng mình vốn không an tâm, luôn cảm thấy sẽ xảy ra gì đó? Lại đưa ánh mắt chuyển qua Vưu Kỳ, cậu ta cũng là một bộ dáng chưa tỉnh hồn, thì ra không phải mình mình cảm thấy không khí xung quanh kỳ quái.
Lại bình an đi một đoạn đường, Vưu Kỳ vỗ vỗ vai Dương Mãnh, "Sợ bóng sợ gió rồi."
Một khúc cua lớn trước mặt, tim Dương Mãnh chợt tăng tốc, kết quả nhìn quanh không có ai, trong bụi cỏ cũng không có kiếm khách nào nhảy ra. Tim Dương Mãnh đập nhanh một trận, có phải gần đây xem phim hành động quá nhiều rồi?
"Anh em, có thuốc không?"
Bước chân của Dương Mãnh và Vưu Kỳ đồng loạt dừng lại.
Tựa như đồng thời quay đầu lại, đồng thời chết cứng tại chỗ.
Sau lưng là một nhóm đàn ông, mỗi người đều cao to uy mãnh, Vưu Kỳ hơn một mét tám, đứng trước mặt bọn họ còn phải ngưỡng mộ.
Qua một lúc lâu, Vưu Kỳ lúng ta lúng túng trả lời: "Không có thuốc, tôi không hút thuốc lá."
Người đàn ông to lớn ngoài cùng bên trái đột nhiên móc ra một cái bật lửa, ngọn lửa xông thẳng tới mặt Vưu Kỳ, Vưu Kỳ mạnh mẽ lui về sau một cái, đạp phải nắp giếng, mém chút ngửa mặt lên trời té xuống.
"Tôi có lửa không có thuốc làm sao giờ?"
Mặt Dương Mãnh đều sợ đến trắng bệch.
Vưu Kỳ so với cậu mạnh mẽ hơn không bao nhiêu, giọng cà lăm nói, "Hay tôi đi mua cho anh một gói?"
"Không cần." Người đàn ông to lớn rút lại bật lửa, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Vưu Kỳ, "Tao trực tiếp đánh mày đi."
Hai chân Dương Mãnh run lên, dáng tươi cười như hoa cúc dại mùa thu héo úa.
"Tôi coi như xong đi, tôi chỉ đi chung với cậu ta, bọn tôi là bạn học, hôm nay trùng hợp gặp nhau..."
Một tên cao to túm lấy cổ áo Dương Mãnh, Dương Mãnh trong nháy mắt hai chân rời khỏi đất.
"Xin lỗi, người anh em, bọn anh bốn người một tổ, tên là 'Không chừa mảnh giáp' . Hôm nay đáng đời cậu không may, không nên đi cùng cậu ta, sau này nhớ kỹ, chuyện cậu nên dính vào thì dính vào, chuyện cậu không nên dính vào thì đừng góp mặt vào."
Năm giây sau, một mảng tiếng kêu gào mổ lợn vang lên ở góc văng này.
"Đại ca, anh đừng đánh vào mặt được không?" Vưu Kỳ gào thét, "Tôi còn phải đến Đại học điện ảnh Bắc Kinh phỏng vấn!"
"Đánh mặt và thông đ*t, mày tự chọn một cái!"
"Vậy anh đánh tiếp đi."
Về đến nhà, hai người ngồi đối diện nhau, tay Cố Hải gõ mặt bàn, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Bạch Lạc Nhân.
"Tự mình nói đi, đừng để tôi ép cậu."
Bạch Lạc Nhân không hề sợ hãi, "Nói cái gì?"
Cố Hải hất hất cằm, "Có sao nói vậy."
"Tôi thấy không có gì để nói."
Sâu trong mắt Cố Hải thoát ra mấy đám lửa, nhưng rất nhanh bị cậu đè ép xuống.
"Vậy cậu nói thử áo này là sao."
"Bọn tôi mua chung."
Cố Hải nắm chặt nắm tay, đầu khớp vang lên rắc rắc.
"Ép tôi phải đánh đúng không?"
Biểu tình Bạch Lạc Nhân thoáng đổi, "Cậu không phải đều biết rồi sao? Tôi đến nhà Vưu Kỳ ở một đêm, để quên áo ở chỗ cậu ta."
Biểu tình hời hợt này của Bạch Lạc Nhân khiến máu toàn thân Cố Hải đều chảy ngược.
"Ở một đêm? Chỉ một đêm sao?"
Chuyện tới mức này, Bạch Lạc Nhân thấy cũng không có gì cần phải giấu giếm nữa.
"Không chỉ một đêm, rất nhiều đêm, nhớ không rõ nữa."
Mọi bình tĩnh và thư thả của Cố Hải đều là mạnh mẽ chống đỡ, đã gần đến điểm bộc phát, có thể không chút để ý sẽ nổ tung.
"Nếu Vưu Kỳ không nói lộ ra, tôi không hỏi cậu, có phải cậu định sẽ không nói cho tôi biết?"
Mặt Bạch Lạc Nhân không thay đổi 'ừ' một tiếng.
Cố Hải đấm một cái xuống bàn, một vết nứt rõ ràng từ bên tay Cố Hải kéo dài đến bên tay Bạch Lạc Nhân. Biểu tình Bạch Lạc Nhân chợt biến, một giây sau bị Cố Hải bất ngờ xông tới, hung hăng đánh ngã lên tấm thảm bên cạnh.
"Bạch Lạc Nhân, tôi đối với cậu thật quá tốt đi?" Cố Hải cưỡi trên người Bạch Lạc Nhân, sắc mặt xanh đen, tâm tình hoàn toàn không khống chế được, "Cậu con mẹ nó có phải muốn không xem ai ra gì không? Tôi mới đi hai mươi mấy ngày, cậu liền chạy lên giường người khác, nếu tôi đi hai năm, cậu có phải đến tôi là ai cũng không biết?"
"Cố Hải, cậu là nói tiếng người hả?" Bạch Lạc Nhân cũng nổi giận, "Tôi không nói với cậu là vì tôi nghĩ không cần thiết! Cái gì mà chạy lên giường người khác? Cậu nghĩ tôi là một con mèo cái sao? Thấy đàn ông là động dục!! Vưu Kỳ người ta là đàn ông, tôi cũng là đàn ông, hai người đàn ông ngủ cùng một chỗ thì làm sao? Trước khi quen cậu, tôi không biết ngủ chung với bao nhiêu người, cậu con mẹ nó đều muốn truy cứu sao?"
Sắc mặt Cố Hải chợt đen, giọng thô bạo không nể mặt.
"Trước lúc ở cùng tôi, cậu ngủ với ai tôi mặc kệ, nhưng cậu bây giờ ở chung với tôi, cậu với cậu ta ngủ chung không được!"
"Sao lại không được?" Bạch Lạc Nhân lửa cháy đổ thêm dầu, "Cậu không cho tôi ngủ một mình ở nhà, cậu cũng không cho tôi ngủ chung với người khác, cậu nói cho tôi biết phải ngủ sao hả? Vưu Kỳ và Mạnh Thông Thiên có gì khác nhau? Không phải là một cái chim to, một cái chim nhỏ? Tôi chim nhỏ đắp chung chăn thì không sao, cùng chung chăn với chim lớn sẽ làm bậy?"
Cố Hải tức giận đến môi đều run run, "Cậu và cậu ta đắp chung chăn?"
"Đúng vậy, không chỉ có chung chăn, tôi còn ngủ nude, còn có kích thích hơn cậu có muốn nghe không? Hôm đó tôi uống nhiều đến bất tỉnh, sáng sớm tỉnh lại quần lót cũng không mặc, đều là thói quen tốt do cậu bồi dưỡng ra! Cậu không phải bệnh tự tổn thương mình sao? Cậu không phải thích tưởng tượng sao? Hôm nay cho một mình cậu không gian dư dả, cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ như thế đó, ông đây tuyệt đối không nói một câu!"
Cố Hải đỏ mắt, trên mặt đã nhìn không ra tâm tình gì nữa.
"Bạch Lạc Nhân, cậu chơi với lửa có ngày chết cháy, cậu biết không?"
Bạch Lạc Nhân đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Cố Hải, không phải chỉ có một mình cậu suy nghĩ nhiều! Nếu như cả thế giới đều có suy nghĩ giống cậu, có phải tôi cũng có thể tưởng tượng một chút, thời gian cậu và Cố Dương ở nước ngoài có lúc không muốn người khác biết?" (Nói ra rồi, em ấy có để bụng mà)
"Đó là anh tôi." Cố Hải mặt lạnh như băng.
Bạch Lạc Nhân có lòng tốt nhắc nhở, "Tôi cũng là anh cậu!"
Cố Hải trong lúc bất chợt bóp cổ Bạch Lạc Nhân, ánh mắt đen ngòm như diêm vương lấy mạng, cậu dùng tay cởi thắt lưng Bạch Lạc Nhân, dây lưng cởi không ra liền trực tiếp bứt đứt.
"Bạch Lạc Nhân, cậu bây giờ nhận sai với tôi, việc này coi như qua!"
Mặt Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải nắm đến vô cùng vặn vẹo, con ngươi mở to, bên trong đều là tia lạnh u ám, nhìn không ra một tia thỏa hiệp.
Cố Hải nổi giận mở quần Bạch Lạc Nhân, lạc giọng rống to hơn, "Cậu có tin tôi trực tiếp 'đâm' cậu đến chết không?!"
"Tôi sao lại không tin?" Bạch Lạc Nhân mắt lộ ra vẻ châm chọc, "Cậu không phải đã từng lấy đi của tôi nửa cái mạng sao? Hôm nay tôi sẽ nằm xem, cậu tiếp tục cố gắng, tranh thủ một lần đạt được mục đích, không lúc này thì lúc khác thôi."
Tay Cố Hải run kịch liệt, cậu nhiều lần cố gắng tìm lại ý thức bản thân, nhưng đều bị thái độ hung hăng của Bạch Lạc Nhân xóa sạch.
............
---------xASAx---------
Chương 177: Cuồng phong bạo vũ.( Edit: xASAx)
* * *
Người nào đó nơm nớp lo sợ đợi tới trưa, lúc đi vệ sinh đều nhìn chung quanh, rất sợ không để ý 'thằng nhỏ' của mình sẽ không còn. Kết quả vẫn đợi được đến tan học buổi trưa, cũng không thấy có 'báo ứng' gì.
Không lẽ là mình hiểu lầm rồi?
Vưu Kỳ vừa thu dọn vừa dùng ánh mắt may mắn liếc liếc Cố Hải, Cố Hải cúi đầu, không biết đang loay hoay cái gì. Vưu Kỳ đứng lên đi ra cửa, mỗi bước đều run sợ trong lòng, rất sợ con mãnh hổ nào đó phát điên mà lao đến, kết quả vẫn bình yên vô sự đi tới cửa.
Trong lòng cảm thấy may mắn.
May mắn không phải bản thân không bị ăn đòn, may mắn là hai người họ dĩ nhiên là quan hệ bình thường.
Chuông tan học vừa vang lên, Dương Mãnh lao ngay tới cửa lớp 27 chuẩn bị vây xem.
Kết quả Vưu Kỳ không chút tổn hao gì đi ra.
"Này!" Dương Mãnh hướng Vưu Kỳ lên tiếng chào hỏi.
Vưu Kỳ đi nhanh về phía cậu ta, tinh thần sảng khoái.
Dương Mãnh nhìn thấy trạng thái tinh thần này của Vưu Kỳ, liền biết sự việc có thể không giống như bọn họ dự đoán.
"Thế nào, đưa áo chưa?"
Vưu Kỳ gật đầu, "Đưa rồi."
"Cố Hải không nổi nóng với cậu?"
Vưu Kỳ nhìn thử vào bên trong phòng học, "Tới giờ vẫn chưa có."
Dương Mãnh vẻ mặt nghiền ngẫm, "Có phải cậu không nói đúng theo lời tôi đã chỉ không?"
"Đúng mà." Vưu Kỳ rất thản nhiên, "Một chữ không sót."
Dương Mãnh nhíu nhíu mày, bộ dạng vẫn có chút không yên lòng, "Cậu có nói trước mặt Cố Hải không? Cậu xác định cậu ta nghe thấy không?"
"Tôi xác định." Vưu Kỳ cố gắng hạ giọng, tiến đến bên tai Dương Mãnh, "Cậu ta mới đầu nghe, sắc mặt còn thay đổi một chút."
"Sau đó thì sao?" Dương Mãnh trừng mắt nhìn.
Vưu Kỳ xì xì mũi, "Sau đó tôi không dám nhìn."
Dương Mãnh còn đang suy nghĩ sâu xa, người kia khẽ vỗ bờ vai của cậu, quay đầu nhìn lại một cái, là bạn cùng lớp trước đây.
"Làm lành rồi hả?" Anh bạn kia vui vẻ nhìn Dương Mãnh.
Dương Mãnh lúc đầu còn chưa hiểu ý gì, sau lại nhìn thấy anh bạn liên tiếp đánh mắt tới Vưu Kỳ, mới hiểu ra.
"Làm lành cái đầu cậu!" Cái miệng nhỏ nhắn của Dương Mãnh vô cùng lợi hại.
Anh bạn vẫn vui vẻ như trước, "Không sao đâu, đừng áp lực trong lòng, người như tôi tư tưởng rất thoáng, chúc hai cậu hạnh phúc. Cố lên, cố lên, cố lên!" Giơ giơ nấm đấm.
Dương Mãnh mặt đầy mây đen.
Đi dọc đường, Vưu Kỳ hừ hừ cười nhỏ, bộ dạng đắc ý so với ngày hôm qua thật là hai người khác nhau. Dương Mãnh liếc liếc cậu ta, bộ dạng khinh bỉ, "Cậu đến vậy sao? Người ta hai người quan hệ bình thường, cũng không có nghĩa là Nhân Tử thích cậu chứ?"
Vưu Kỳ vẫn giữ thái độ lạc quan như trước, "Ít nhất chứng minh tôi có hy vọng!"
Dương Mãnh cảnh cáo một câu, "Nói cho cậu biết, Nhân Tử nhà tôi nếu như không có ý đó với cậu, cậu đừng có tổn hại cậu ta!"
"Cậu nghĩ tôi có bản lĩnh tổn hại cậu ta?" Gương mặt khôi ngô của Vưu Kỳ lấp lánh dưới ánh mặt trời, người như cậu ta, người khác có theo đuổi tới hộc máu cũng bền lòng vững dạ, cậu ta nếu thật không có ý gì với tôi, tôi có đánh cược một mạng cũng uổng công!"
"Vậy cậu còn đắc ý cái gì?"
Bước chân Vưu Kỳ rất thong thả, "Tôi chính là vì cậu ta độc thân!"
Dương Mãnh đối với bản lĩnh tự tìm vui của Vưu Kỳ thật bội phục, quay đầu nhìn thoáng qua cậu ta, tuy nói ánh mắt đàn ông nhìn đàn ông không chính xác, nhưng Dương Mãnh vẫn nghĩ bộ dáng này của Vưu Kỳ không tệ. Theo lý thuyết, đàn ông đẹp trai như vậy không đến nỗi, có biết bao cô gái theo đuổi, sao cứ luẩn quẩn trong lòng như vậy chứ? Bạch Lạc Nhân nếu như thật động lòng với cậu ta, không phải nữ sinh trường này tổn thất lớn sao!
Vưu Kỳ ôm lấy vai Dương Mãnh, "Đi, anh em mang cậu ra tiệm ăn một bữa."
Dương Mãnh còn chưa đồng ý, đột nhiên bên người nổi lên một trận gió lớn, trong lòng kinh hãi, vừa quay đầu, một học sinh chân đạp ván trượt phóng như tên bắn, để lại bóng lưng bá đạo.
Fuck, tim Dương Mãnh còn đang đập loạn, sao một tên trượt ván lại khiến mình sợ đến vậy? Không lẽ nói trong lòng mình vốn không an tâm, luôn cảm thấy sẽ xảy ra gì đó? Lại đưa ánh mắt chuyển qua Vưu Kỳ, cậu ta cũng là một bộ dáng chưa tỉnh hồn, thì ra không phải mình mình cảm thấy không khí xung quanh kỳ quái.
Lại bình an đi một đoạn đường, Vưu Kỳ vỗ vỗ vai Dương Mãnh, "Sợ bóng sợ gió rồi."
Một khúc cua lớn trước mặt, tim Dương Mãnh chợt tăng tốc, kết quả nhìn quanh không có ai, trong bụi cỏ cũng không có kiếm khách nào nhảy ra. Tim Dương Mãnh đập nhanh một trận, có phải gần đây xem phim hành động quá nhiều rồi?
"Anh em, có thuốc không?"
Bước chân của Dương Mãnh và Vưu Kỳ đồng loạt dừng lại.
Tựa như đồng thời quay đầu lại, đồng thời chết cứng tại chỗ.
Sau lưng là một nhóm đàn ông, mỗi người đều cao to uy mãnh, Vưu Kỳ hơn một mét tám, đứng trước mặt bọn họ còn phải ngưỡng mộ.
Qua một lúc lâu, Vưu Kỳ lúng ta lúng túng trả lời: "Không có thuốc, tôi không hút thuốc lá."
Người đàn ông to lớn ngoài cùng bên trái đột nhiên móc ra một cái bật lửa, ngọn lửa xông thẳng tới mặt Vưu Kỳ, Vưu Kỳ mạnh mẽ lui về sau một cái, đạp phải nắp giếng, mém chút ngửa mặt lên trời té xuống.
"Tôi có lửa không có thuốc làm sao giờ?"
Mặt Dương Mãnh đều sợ đến trắng bệch.
Vưu Kỳ so với cậu mạnh mẽ hơn không bao nhiêu, giọng cà lăm nói, "Hay tôi đi mua cho anh một gói?"
"Không cần." Người đàn ông to lớn rút lại bật lửa, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Vưu Kỳ, "Tao trực tiếp đánh mày đi."
Hai chân Dương Mãnh run lên, dáng tươi cười như hoa cúc dại mùa thu héo úa.
"Tôi coi như xong đi, tôi chỉ đi chung với cậu ta, bọn tôi là bạn học, hôm nay trùng hợp gặp nhau..."
Một tên cao to túm lấy cổ áo Dương Mãnh, Dương Mãnh trong nháy mắt hai chân rời khỏi đất.
"Xin lỗi, người anh em, bọn anh bốn người một tổ, tên là 'Không chừa mảnh giáp' . Hôm nay đáng đời cậu không may, không nên đi cùng cậu ta, sau này nhớ kỹ, chuyện cậu nên dính vào thì dính vào, chuyện cậu không nên dính vào thì đừng góp mặt vào."
Năm giây sau, một mảng tiếng kêu gào mổ lợn vang lên ở góc văng này.
"Đại ca, anh đừng đánh vào mặt được không?" Vưu Kỳ gào thét, "Tôi còn phải đến Đại học điện ảnh Bắc Kinh phỏng vấn!"
"Đánh mặt và thông đ*t, mày tự chọn một cái!"
"Vậy anh đánh tiếp đi."
Về đến nhà, hai người ngồi đối diện nhau, tay Cố Hải gõ mặt bàn, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Bạch Lạc Nhân.
"Tự mình nói đi, đừng để tôi ép cậu."
Bạch Lạc Nhân không hề sợ hãi, "Nói cái gì?"
Cố Hải hất hất cằm, "Có sao nói vậy."
"Tôi thấy không có gì để nói."
Sâu trong mắt Cố Hải thoát ra mấy đám lửa, nhưng rất nhanh bị cậu đè ép xuống.
"Vậy cậu nói thử áo này là sao."
"Bọn tôi mua chung."
Cố Hải nắm chặt nắm tay, đầu khớp vang lên rắc rắc.
"Ép tôi phải đánh đúng không?"
Biểu tình Bạch Lạc Nhân thoáng đổi, "Cậu không phải đều biết rồi sao? Tôi đến nhà Vưu Kỳ ở một đêm, để quên áo ở chỗ cậu ta."
Biểu tình hời hợt này của Bạch Lạc Nhân khiến máu toàn thân Cố Hải đều chảy ngược.
"Ở một đêm? Chỉ một đêm sao?"
Chuyện tới mức này, Bạch Lạc Nhân thấy cũng không có gì cần phải giấu giếm nữa.
"Không chỉ một đêm, rất nhiều đêm, nhớ không rõ nữa."
Mọi bình tĩnh và thư thả của Cố Hải đều là mạnh mẽ chống đỡ, đã gần đến điểm bộc phát, có thể không chút để ý sẽ nổ tung.
"Nếu Vưu Kỳ không nói lộ ra, tôi không hỏi cậu, có phải cậu định sẽ không nói cho tôi biết?"
Mặt Bạch Lạc Nhân không thay đổi 'ừ' một tiếng.
Cố Hải đấm một cái xuống bàn, một vết nứt rõ ràng từ bên tay Cố Hải kéo dài đến bên tay Bạch Lạc Nhân. Biểu tình Bạch Lạc Nhân chợt biến, một giây sau bị Cố Hải bất ngờ xông tới, hung hăng đánh ngã lên tấm thảm bên cạnh.
"Bạch Lạc Nhân, tôi đối với cậu thật quá tốt đi?" Cố Hải cưỡi trên người Bạch Lạc Nhân, sắc mặt xanh đen, tâm tình hoàn toàn không khống chế được, "Cậu con mẹ nó có phải muốn không xem ai ra gì không? Tôi mới đi hai mươi mấy ngày, cậu liền chạy lên giường người khác, nếu tôi đi hai năm, cậu có phải đến tôi là ai cũng không biết?"
"Cố Hải, cậu là nói tiếng người hả?" Bạch Lạc Nhân cũng nổi giận, "Tôi không nói với cậu là vì tôi nghĩ không cần thiết! Cái gì mà chạy lên giường người khác? Cậu nghĩ tôi là một con mèo cái sao? Thấy đàn ông là động dục!! Vưu Kỳ người ta là đàn ông, tôi cũng là đàn ông, hai người đàn ông ngủ cùng một chỗ thì làm sao? Trước khi quen cậu, tôi không biết ngủ chung với bao nhiêu người, cậu con mẹ nó đều muốn truy cứu sao?"
Sắc mặt Cố Hải chợt đen, giọng thô bạo không nể mặt.
"Trước lúc ở cùng tôi, cậu ngủ với ai tôi mặc kệ, nhưng cậu bây giờ ở chung với tôi, cậu với cậu ta ngủ chung không được!"
"Sao lại không được?" Bạch Lạc Nhân lửa cháy đổ thêm dầu, "Cậu không cho tôi ngủ một mình ở nhà, cậu cũng không cho tôi ngủ chung với người khác, cậu nói cho tôi biết phải ngủ sao hả? Vưu Kỳ và Mạnh Thông Thiên có gì khác nhau? Không phải là một cái chim to, một cái chim nhỏ? Tôi chim nhỏ đắp chung chăn thì không sao, cùng chung chăn với chim lớn sẽ làm bậy?"
Cố Hải tức giận đến môi đều run run, "Cậu và cậu ta đắp chung chăn?"
"Đúng vậy, không chỉ có chung chăn, tôi còn ngủ nude, còn có kích thích hơn cậu có muốn nghe không? Hôm đó tôi uống nhiều đến bất tỉnh, sáng sớm tỉnh lại quần lót cũng không mặc, đều là thói quen tốt do cậu bồi dưỡng ra! Cậu không phải bệnh tự tổn thương mình sao? Cậu không phải thích tưởng tượng sao? Hôm nay cho một mình cậu không gian dư dả, cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ như thế đó, ông đây tuyệt đối không nói một câu!"
Cố Hải đỏ mắt, trên mặt đã nhìn không ra tâm tình gì nữa.
"Bạch Lạc Nhân, cậu chơi với lửa có ngày chết cháy, cậu biết không?"
Bạch Lạc Nhân đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Cố Hải, không phải chỉ có một mình cậu suy nghĩ nhiều! Nếu như cả thế giới đều có suy nghĩ giống cậu, có phải tôi cũng có thể tưởng tượng một chút, thời gian cậu và Cố Dương ở nước ngoài có lúc không muốn người khác biết?" (Nói ra rồi, em ấy có để bụng mà)
"Đó là anh tôi." Cố Hải mặt lạnh như băng.
Bạch Lạc Nhân có lòng tốt nhắc nhở, "Tôi cũng là anh cậu!"
Cố Hải trong lúc bất chợt bóp cổ Bạch Lạc Nhân, ánh mắt đen ngòm như diêm vương lấy mạng, cậu dùng tay cởi thắt lưng Bạch Lạc Nhân, dây lưng cởi không ra liền trực tiếp bứt đứt.
"Bạch Lạc Nhân, cậu bây giờ nhận sai với tôi, việc này coi như qua!"
Mặt Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải nắm đến vô cùng vặn vẹo, con ngươi mở to, bên trong đều là tia lạnh u ám, nhìn không ra một tia thỏa hiệp.
Cố Hải nổi giận mở quần Bạch Lạc Nhân, lạc giọng rống to hơn, "Cậu có tin tôi trực tiếp 'đâm' cậu đến chết không?!"
"Tôi sao lại không tin?" Bạch Lạc Nhân mắt lộ ra vẻ châm chọc, "Cậu không phải đã từng lấy đi của tôi nửa cái mạng sao? Hôm nay tôi sẽ nằm xem, cậu tiếp tục cố gắng, tranh thủ một lần đạt được mục đích, không lúc này thì lúc khác thôi."
Tay Cố Hải run kịch liệt, cậu nhiều lần cố gắng tìm lại ý thức bản thân, nhưng đều bị thái độ hung hăng của Bạch Lạc Nhân xóa sạch.
............
---------xASAx---------