Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 173
Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chương 172: Hai anh em chúng ta giúp đỡ lẫn nhau. (Edit:Tiểu Phong)
* * *
Lần đầu tiên Cố Hải bỏ thuốc, khó tránh khỏi sẽ không có kinh nghiệm, bởi vì lượng thuốc quá nhiều, Cố Dương ngủ một mạch đến tận mười giờ sáng hôm sau. Cố Hải cũng trò chuyện thẳng đến bình minh, tính ra Cố Dương vừa mới nạp mấy nghìn* tiền điện thoại cứ như vậy hết sạch. (Đang tính dưới dạng tiền Trung Quốc.)
Một đêm trò chuyện này rốt cuộc cũng đủ vốn đủ lãi, Cố Hải cúp điện thoại, không buồn ngủ chút nào, đi vào trong phòng tắm tắm rửa, sau đó thì tinh thần phấn chấn hơn. Quần áo cũng thay một bộ mới, râu cũng cạo sạch, so với mấy ngày hôm trước thì như thay đổi cả người.
Cố Dương cảm giác mình làm mơ một giấc thật dài, trong mơ vẫn luôn thấy anh ta cùng Cố Hải ăn cơm, ăn mãi không xong một bữa, sau khi tỉnh lại trong dạ dày vẫn còn thấy trướng trướng, đầu thì mê man không tỉnh táo.
Mở mắt ra thấy, Cố Hải an vị ở trên giường mình, gương mặt anh tuấn uy vũ nghênh đón ánh sáng mặt trời, ở trước mắt anh ta nở nộ, khuôn mặt tươi cười rực rỡ.
"Anh trai, ngủ ngon chứ!"
Cố Dương xoa xoa ấn đường, mệt mỏi hỏi," Mấy giờ rồi?"
"Hơn mười giờ."
Đầu tiên là Cố Dương giả bộ bình tĩnh gật đầu, sau đó chậm rãi ngồi dậy, đưa tay đặt ở sau lưng của Cố Hải. Sau khi nhẹ nhàng xoa xoa một trận, đột nhiên đánh mạnh về phía cổ của Cố Hải, may là Cố Hải phản ứng nhanh chóng, căng chặt bắp thịt cổ lại, không phải vậy thì lần này liền hôn mê.
"Vì sao không gọi tôi?" Giọng nói Cố Dương lạnh lùng nghiêm nghị.
Vẻ mặt Cố Hải tỏ ra hời hợt,"Tôi thấy anh ngủ ngon, liền không nỡ gọi anh."
Cố Dương như một trận lốc, trong nháy mắt ánh mắt phóng tới phía Cố Hải, một trận ầm ầm vang lên trong phòng vệ sinh, sau đó vội vàng lao ra khỏi đó, cấp tốc tới cửa thay giày, sau khi đi tử tế xách theo cặp đựng tài liệu, toàn bộ quá trình làm liền một mạch không chào hỏi cũng không nói gì.
Cố Hải chưa từng thấy anh trai cậu ta hùng hùng hổ hổ như thế làm việc gì, có thể thấy được mức độ nôn nóng như thế nào, chỉ mong không làm lỡ chuyện.
Cố Dương quá vội, không kịp bố trí nhiệm vụ cho Cố Hải, đồ của anh ta nếu không được phép thì nhất định không được động vào. Cố Hải không có chuyện gì làm, ngủ lại không ngủ được, thế là dự định đi ra ngoài một chút, tiện thể đem điện thoại di động của Cố Dương nạp phí trả lại.
Đến khi Cố Hải trở lại, Cố Dương đã đến nhà trước cậu, Cố Hải đẩy cửa ra, thấy Cố Dương ngồi ở giữa ghế salon trong phòng khách, vẻ mặt phức tạp.
"Trở về nhanh như vậy hả?" Cố Hải hỏi.
Cố Dương gật đầu, bỗng nhiên lộ ra một tia cười nhạt không giải thích được.
"Không gặp được người, dĩ nhiên quay về nhanh rồi."
" Không gặp được?" Trong lòng Cố Hải căng thẳng,"Anh đi gặp ai?"
"Ngài Jackson."
Trước đó Cố Dương đã đề cập qua với Cố Hải về người này, Cố Hải mơ hồ nhớ lại, người này có vẻ như ảnh hưởng rất lớn đến chuyện của Cố Dương. Sắc mặt Cố Hải căng thẳng, tiến đến trước mặt Cố Dương, hỏi," Vì sao không gặp được?"
"Cậu nói xem vì sao?" Trong mắt Cố Dương hiện ra vẻ bất đắc dĩ,"Tôi và ông ta hẹn nhau chín giờ sáng gặp nhau, kết quả tự dưng muộn hơn một giờ. Cậu cũng biết, quan niệm về thời gian của người Mỹ rất chặt, đến trễ hơn một giờ, đối với bọn họ mà nói là hành vi vô cùng không tôn trọng."
"Xin lỗi cũng không được hay sao?" Cố Hải hỏi.
Cố Dương nhún nhún vai,"Được, nhưng mà cần thời gian, cậu có biết tôi vì muốn gặp ông ta mà chờ bao nhiêu ngày hay không? Tôi có thể nói cho cậu biết, tất cả thời gian chúng ta kéo dài hoàn toàn là bởi vì ông ta, nếu như ông ta gật đầu, ngay lập tức chúng ta có thể đi. Nếu như ông ta không gật đầu, chúng ta có sửa đi sửa lại tài liệu thì cũng vô dụng."
Cố Hải không để ý đến tâm tình của Cố Dương, trực tiếp đáp một câu.
"Vậy mà anh còn bảo tôi sửa lại hả?"
Quả thực Cố Dương suýt nữa bị Cố Hải làm cho tức chết rồi, lúc này anh ta đang gấp đến độ chạy còn không kịp, Cố Hải còn có tâm trạng mà lằng nhằng dây dưa. Anh ta muốn một người có thể giúp anh ta giải quyết vấn đề, làm trợ thủ đắc lực cho tâm trạng đang rối tung của anh ta, kết quả lại mời tới một người chỉ làm cho anh ta thêm tức dá***! (trứng, dái).
"Bao giờ cậu mới chịu hiểu biết hả?"
Vẻ mặt Cố Dương hiếm thấy lộ ra vẻ đáng lo ngại.
Cố Hải rất rõ ràng mà nói cho Cố Dương nghe,"Nếu quả như thật tôi hiểu biết, bây giờ ngay tức khắc liền rời đi, quyết không theo anh chịu tội."
Nói xong, quay về phòng ngủ của mình, bắt đầu buồn ngủ, Cố Hải ngủ một giấc thật dài.
Lúc tỉnh lại, bên cạnh gối có thêm một người, chẳng biết lúc nào Cố Dương nằm ở đó, tay giữ cằm, nhàm chán nhìn chằm chằm Cố Hải, thấy Cố Hải có vẻ hoảng hốt.
"Sao anh lại chạy lên giường của tôi?"
"Ngủ đủ rồi hả?" Cố Dương hỏi.
Cố Hải dụi dụi con mắt, ngáp một cái, lười biếng nói,"Nếu không phải anh quấy rối tôi, tôi còn có thể ngủ thêm một chút nữa."
"Giữ sức lực đầy đủ, để buổi tối tiếp tục thoải mái đúng không?"
Cố Hải loáng thoáng ngửi được mùi thâm ý, cậu ta đưa ánh mắt phóng tới trên mặt của Cố Dương, nhìn khóe miệng của anh ta cười mà như không cười, ánh mắt ý tứ hàm xúc không rõ, trong lòng đột nhiên ớn lạnh.
"Anh....."
Cố Dương cầm điện thoại di động lên, quơ quơ trước mắt Cố Hải.
"Đừng tưởng rằng cậu xóa lịch sử danh bạ, thì tôi không biết cậu gọi điện thoại."
Cố Hải lại đem đầu vòng vo quay đi, ánh mắt khăng khăng nhìn thẳng lên trần nhà, giọng nói vẫn còn gượng gạo như lúc đầu.
"Dù sao tôi cũng chưa để lộ tin tức cho ai, chẳng qua là tôi gọi một cú điện thoại, hỏi tình hình của cậu ta một chút thôi. Là anh không có lý lẽ, bây giờ tôi cũng coi như xa xứ, nhớ người thân là điều không thể tránh được, phạm nhân còn có thể liên lạc với người nhà theo định kỳ đó, ngay cả phạm nhân tôi cũng không bằng."
"Nhớ người thân?" Cố Dương cười lạnh một tiếng,"Tôi muốn nghe một chút xem, người thân mà cậu đang nhớ là vị nào, hả?"
Cố Hải hờ hững,"Biết còn hỏi."
Cố Dương rất hăng hái nhìn Cố Hải, sâu kín nói,"Ngày hôm nay mới đầu tâm tình tôi không tốt, kết quả nghe xong vài tiếng rên rỉ của cậu ta, bỗng chốc đem tâm tình tôi chữa khỏi."
Nghe nói như thế, trong đôi mắt của Cố Hải ngay lập tức ứ máu.
"Anh cố tình ghi âm cuộc điện thoại của chúng tôi?"
Nắm tay Cố Dương mở ra,"Không phải tôi cố ý ghi âm, mà là điện thoại có chức năng tự ghi âm, tôi không cẩn thận mà nghe được thôi. Không nghĩ tới, Cố Hải, cậu còn có khẩu vị đó hả?"
Cố Hải không nói lời nào, ánh mắt sắc bén bắn phá mặt của Cố Dương.
"Cậu nói xem, nếu như tôi đem đoạn ghi âm này đưa cho chú tôi nghe một chút, ông ấy sẽ phản ứng ra sao?"
Cố Hải bóp cổ Cố Dương, trong ánh mắt lộ ra một tia dữ tợn.
"Anh dám!"
Cố Dương nắm lấy cổ tay của Cố Hải, ánh mắt bắt đầu từ suy nghĩ trở nên lạnh lẽo sắc bén.
"Nếu muốn giữ im lặng về chuyện này, sau này bớt phóng túng một chút, vui đùa một chút thì có thể, đừng quá nghiêm túc."
"Chuyện của tôi không cần anh quan tâm! Trước hết anh đem thu dọn cục diện rối rắm của bản thân đi! !"
Cố Dương vỗ vỗ vai Cố Hải,"Hai anh em chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau."
Sau khi nói chuyện điện thoại được một lần, lại là ba ngày Bạch Lạc Nhân không hề có bất cứ tin tức gì từ Cố Hải.
Chẳng mấy chốc lại đến thứ sáu, bài tập chất thành núi, lần đầu tiên Bạch Lạc Nhân vì có nhiều bài tập mà thấy vui vẻ, vì có nghĩa là hai ngày cuối tuần sau đó cậu ta có thể có chút việc làm.
Đang dọn dẹp cặp sách, Vưu Kỳ xoay đầu lại.
"Nghỉ cuối tuần có muốn đi làm cái gì không?"
Bạch Lạc Nhân thở dài,"Làm bài tập, còn có thể làm gì nữa hả?"
"Đến nhà tôi đi." Vưu Kỳ lại một lần nữa mời.
Bạch Lạc Nhân suy nghĩ một chút, đề nghị này không tồi, cậu ta còn chưa có đi Thiên Tân bao giờ, có thể thừa cơ hội này đến thăm thú một chút. Huống hồ trước đây cậu từ chối Vưu Kỳ rất nhiều lần rồi, lần này quả thực không tiện từ chối nữa, có thể thừa dịp Cố Hải không ở đây, đáp lại tình cảm của người này một chút, thế là lập tức gật đầu đồng ý.
Chẳng biết vì sao, giây phút Bạch Lạc Nhân gật đầu kia, ngược lại Vưu Kỳ thật sự cũng không hưng phấn như trước. Có lẽ là vì biết Cố Hải không ở đây, song lại được Bạch Lạc Nhân đồng ý, tự nhiên lại cảm thấy nguyên nhân từ chối trước đây là vì Cố Hải.
Ngồi trên tàu, Bạch Lạc Nhân nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh như gió lướt về phía sau, trong ánh mắt lộ ra vài phần mệt mỏi.
"Đây là lần đầu tiên tôi đi xa nhà đó."
Vưu Kỳ phì một tiếng cười cười,"Cái này mà gọi là xa hả?"
"Đây là nơi tôi đi xa nhất rồi đó, không muốn lừa cậu, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng ra khỏi Bắc Kinh."
Bạch Lạc Nhân rút ra một điếu thuốc, vừa mới châm, nhân viên phục vụ trên tàu đi tới.
"Quý khách. Ở đây không cho phép hút thuốc."
Bạch Lạc Nhân cười cười xin lỗi, rồi dập tắt điếu thuốc."
Vưu Kỳ nhìn Bạch Lạc Nhân hỏi,"Cậu có muốn đổi chỗ hay không?"
"Không cần." Bạch Lạc Nhân nghiêng đầu qua tựa vào trên ghế ngồi, miễn cưỡng nói,"Tôi thích ngồi bên có biển."
"Ha ha.......Không phải là cậu đến chỗ nào cũng có biển hay sao?" (Hải= biển.)
Thần sắc Bạch Lạc Nhân cứng lại, một lát sau mới hiểu được ý tứ của Vưu Kỳ.
Hai người đồng thời im lặng một lúc, Vưu Kỳ đột nhiên rất muốn hỏi một vấn đề, cậu ta quay đầu nhìn Bạch Lạc Nhân một chút, rất đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
"Bạch Lạc Nhân, tình cảm của cậu đối với Cố Hải rốt cuộc là gì?"
Bạch Lạc Nhân không hề trả lời.
"Cố Hải cũng đối với cậu như vậy chứ?" Vưu Kỳ hỏi rất thẳng thắn.
Qua mấy giây, đầu người kia nghiêng sang phía Vưu Kỳ, bờ vai Vưu Kỳ trầm xuống, trong lòng buồn bã, được rồi, lại ngủ, thằng nhãi này hay ngủ thật!
Nhà Vưu Kỳ ở trong nội thành, xuống tàu lại đi taxi vào rất nhanh thì đến nơi.
"Mẹ, đây chính là Bạch Lạc Nhân mà con hay kể với mẹ."
Mẹ Vưu rất nhiệt tình bắt chuyện, "Mau vào đi."
Lần đầu nhìn thấy mẹ Vưu Kỳ, trong lòng Bạch Lạc Nhân rất bất ngờ, trong nháy mắt đã biết cái gen tốt kia của Vưu Kỳ là ai ban tặng. Nhưng cũng quá đẹp phải không? ! Bạch Lạc Nhân nhịn không được nhìn thật lâu, cậu ta cứ cho rằng gương mặt Khương Viên là đã không phù hợp với tuổi của bà lắm rồi, kết quả nhìn mẹ của Vưu Kỳ, mới hiểu được cái gì gọi là trẻ mãi theo thời gian.
.........
(Chúng nó không thèm rủ gái Mãnh nhà mình đi kìa, ghét chưa.... Xí..)
*************[Tiểu Phong gia trang]**************
Chương 172: Hai anh em chúng ta giúp đỡ lẫn nhau. (Edit:Tiểu Phong)
* * *
Lần đầu tiên Cố Hải bỏ thuốc, khó tránh khỏi sẽ không có kinh nghiệm, bởi vì lượng thuốc quá nhiều, Cố Dương ngủ một mạch đến tận mười giờ sáng hôm sau. Cố Hải cũng trò chuyện thẳng đến bình minh, tính ra Cố Dương vừa mới nạp mấy nghìn* tiền điện thoại cứ như vậy hết sạch. (Đang tính dưới dạng tiền Trung Quốc.)
Một đêm trò chuyện này rốt cuộc cũng đủ vốn đủ lãi, Cố Hải cúp điện thoại, không buồn ngủ chút nào, đi vào trong phòng tắm tắm rửa, sau đó thì tinh thần phấn chấn hơn. Quần áo cũng thay một bộ mới, râu cũng cạo sạch, so với mấy ngày hôm trước thì như thay đổi cả người.
Cố Dương cảm giác mình làm mơ một giấc thật dài, trong mơ vẫn luôn thấy anh ta cùng Cố Hải ăn cơm, ăn mãi không xong một bữa, sau khi tỉnh lại trong dạ dày vẫn còn thấy trướng trướng, đầu thì mê man không tỉnh táo.
Mở mắt ra thấy, Cố Hải an vị ở trên giường mình, gương mặt anh tuấn uy vũ nghênh đón ánh sáng mặt trời, ở trước mắt anh ta nở nộ, khuôn mặt tươi cười rực rỡ.
"Anh trai, ngủ ngon chứ!"
Cố Dương xoa xoa ấn đường, mệt mỏi hỏi," Mấy giờ rồi?"
"Hơn mười giờ."
Đầu tiên là Cố Dương giả bộ bình tĩnh gật đầu, sau đó chậm rãi ngồi dậy, đưa tay đặt ở sau lưng của Cố Hải. Sau khi nhẹ nhàng xoa xoa một trận, đột nhiên đánh mạnh về phía cổ của Cố Hải, may là Cố Hải phản ứng nhanh chóng, căng chặt bắp thịt cổ lại, không phải vậy thì lần này liền hôn mê.
"Vì sao không gọi tôi?" Giọng nói Cố Dương lạnh lùng nghiêm nghị.
Vẻ mặt Cố Hải tỏ ra hời hợt,"Tôi thấy anh ngủ ngon, liền không nỡ gọi anh."
Cố Dương như một trận lốc, trong nháy mắt ánh mắt phóng tới phía Cố Hải, một trận ầm ầm vang lên trong phòng vệ sinh, sau đó vội vàng lao ra khỏi đó, cấp tốc tới cửa thay giày, sau khi đi tử tế xách theo cặp đựng tài liệu, toàn bộ quá trình làm liền một mạch không chào hỏi cũng không nói gì.
Cố Hải chưa từng thấy anh trai cậu ta hùng hùng hổ hổ như thế làm việc gì, có thể thấy được mức độ nôn nóng như thế nào, chỉ mong không làm lỡ chuyện.
Cố Dương quá vội, không kịp bố trí nhiệm vụ cho Cố Hải, đồ của anh ta nếu không được phép thì nhất định không được động vào. Cố Hải không có chuyện gì làm, ngủ lại không ngủ được, thế là dự định đi ra ngoài một chút, tiện thể đem điện thoại di động của Cố Dương nạp phí trả lại.
Đến khi Cố Hải trở lại, Cố Dương đã đến nhà trước cậu, Cố Hải đẩy cửa ra, thấy Cố Dương ngồi ở giữa ghế salon trong phòng khách, vẻ mặt phức tạp.
"Trở về nhanh như vậy hả?" Cố Hải hỏi.
Cố Dương gật đầu, bỗng nhiên lộ ra một tia cười nhạt không giải thích được.
"Không gặp được người, dĩ nhiên quay về nhanh rồi."
" Không gặp được?" Trong lòng Cố Hải căng thẳng,"Anh đi gặp ai?"
"Ngài Jackson."
Trước đó Cố Dương đã đề cập qua với Cố Hải về người này, Cố Hải mơ hồ nhớ lại, người này có vẻ như ảnh hưởng rất lớn đến chuyện của Cố Dương. Sắc mặt Cố Hải căng thẳng, tiến đến trước mặt Cố Dương, hỏi," Vì sao không gặp được?"
"Cậu nói xem vì sao?" Trong mắt Cố Dương hiện ra vẻ bất đắc dĩ,"Tôi và ông ta hẹn nhau chín giờ sáng gặp nhau, kết quả tự dưng muộn hơn một giờ. Cậu cũng biết, quan niệm về thời gian của người Mỹ rất chặt, đến trễ hơn một giờ, đối với bọn họ mà nói là hành vi vô cùng không tôn trọng."
"Xin lỗi cũng không được hay sao?" Cố Hải hỏi.
Cố Dương nhún nhún vai,"Được, nhưng mà cần thời gian, cậu có biết tôi vì muốn gặp ông ta mà chờ bao nhiêu ngày hay không? Tôi có thể nói cho cậu biết, tất cả thời gian chúng ta kéo dài hoàn toàn là bởi vì ông ta, nếu như ông ta gật đầu, ngay lập tức chúng ta có thể đi. Nếu như ông ta không gật đầu, chúng ta có sửa đi sửa lại tài liệu thì cũng vô dụng."
Cố Hải không để ý đến tâm tình của Cố Dương, trực tiếp đáp một câu.
"Vậy mà anh còn bảo tôi sửa lại hả?"
Quả thực Cố Dương suýt nữa bị Cố Hải làm cho tức chết rồi, lúc này anh ta đang gấp đến độ chạy còn không kịp, Cố Hải còn có tâm trạng mà lằng nhằng dây dưa. Anh ta muốn một người có thể giúp anh ta giải quyết vấn đề, làm trợ thủ đắc lực cho tâm trạng đang rối tung của anh ta, kết quả lại mời tới một người chỉ làm cho anh ta thêm tức dá***! (trứng, dái).
"Bao giờ cậu mới chịu hiểu biết hả?"
Vẻ mặt Cố Dương hiếm thấy lộ ra vẻ đáng lo ngại.
Cố Hải rất rõ ràng mà nói cho Cố Dương nghe,"Nếu quả như thật tôi hiểu biết, bây giờ ngay tức khắc liền rời đi, quyết không theo anh chịu tội."
Nói xong, quay về phòng ngủ của mình, bắt đầu buồn ngủ, Cố Hải ngủ một giấc thật dài.
Lúc tỉnh lại, bên cạnh gối có thêm một người, chẳng biết lúc nào Cố Dương nằm ở đó, tay giữ cằm, nhàm chán nhìn chằm chằm Cố Hải, thấy Cố Hải có vẻ hoảng hốt.
"Sao anh lại chạy lên giường của tôi?"
"Ngủ đủ rồi hả?" Cố Dương hỏi.
Cố Hải dụi dụi con mắt, ngáp một cái, lười biếng nói,"Nếu không phải anh quấy rối tôi, tôi còn có thể ngủ thêm một chút nữa."
"Giữ sức lực đầy đủ, để buổi tối tiếp tục thoải mái đúng không?"
Cố Hải loáng thoáng ngửi được mùi thâm ý, cậu ta đưa ánh mắt phóng tới trên mặt của Cố Dương, nhìn khóe miệng của anh ta cười mà như không cười, ánh mắt ý tứ hàm xúc không rõ, trong lòng đột nhiên ớn lạnh.
"Anh....."
Cố Dương cầm điện thoại di động lên, quơ quơ trước mắt Cố Hải.
"Đừng tưởng rằng cậu xóa lịch sử danh bạ, thì tôi không biết cậu gọi điện thoại."
Cố Hải lại đem đầu vòng vo quay đi, ánh mắt khăng khăng nhìn thẳng lên trần nhà, giọng nói vẫn còn gượng gạo như lúc đầu.
"Dù sao tôi cũng chưa để lộ tin tức cho ai, chẳng qua là tôi gọi một cú điện thoại, hỏi tình hình của cậu ta một chút thôi. Là anh không có lý lẽ, bây giờ tôi cũng coi như xa xứ, nhớ người thân là điều không thể tránh được, phạm nhân còn có thể liên lạc với người nhà theo định kỳ đó, ngay cả phạm nhân tôi cũng không bằng."
"Nhớ người thân?" Cố Dương cười lạnh một tiếng,"Tôi muốn nghe một chút xem, người thân mà cậu đang nhớ là vị nào, hả?"
Cố Hải hờ hững,"Biết còn hỏi."
Cố Dương rất hăng hái nhìn Cố Hải, sâu kín nói,"Ngày hôm nay mới đầu tâm tình tôi không tốt, kết quả nghe xong vài tiếng rên rỉ của cậu ta, bỗng chốc đem tâm tình tôi chữa khỏi."
Nghe nói như thế, trong đôi mắt của Cố Hải ngay lập tức ứ máu.
"Anh cố tình ghi âm cuộc điện thoại của chúng tôi?"
Nắm tay Cố Dương mở ra,"Không phải tôi cố ý ghi âm, mà là điện thoại có chức năng tự ghi âm, tôi không cẩn thận mà nghe được thôi. Không nghĩ tới, Cố Hải, cậu còn có khẩu vị đó hả?"
Cố Hải không nói lời nào, ánh mắt sắc bén bắn phá mặt của Cố Dương.
"Cậu nói xem, nếu như tôi đem đoạn ghi âm này đưa cho chú tôi nghe một chút, ông ấy sẽ phản ứng ra sao?"
Cố Hải bóp cổ Cố Dương, trong ánh mắt lộ ra một tia dữ tợn.
"Anh dám!"
Cố Dương nắm lấy cổ tay của Cố Hải, ánh mắt bắt đầu từ suy nghĩ trở nên lạnh lẽo sắc bén.
"Nếu muốn giữ im lặng về chuyện này, sau này bớt phóng túng một chút, vui đùa một chút thì có thể, đừng quá nghiêm túc."
"Chuyện của tôi không cần anh quan tâm! Trước hết anh đem thu dọn cục diện rối rắm của bản thân đi! !"
Cố Dương vỗ vỗ vai Cố Hải,"Hai anh em chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau."
Sau khi nói chuyện điện thoại được một lần, lại là ba ngày Bạch Lạc Nhân không hề có bất cứ tin tức gì từ Cố Hải.
Chẳng mấy chốc lại đến thứ sáu, bài tập chất thành núi, lần đầu tiên Bạch Lạc Nhân vì có nhiều bài tập mà thấy vui vẻ, vì có nghĩa là hai ngày cuối tuần sau đó cậu ta có thể có chút việc làm.
Đang dọn dẹp cặp sách, Vưu Kỳ xoay đầu lại.
"Nghỉ cuối tuần có muốn đi làm cái gì không?"
Bạch Lạc Nhân thở dài,"Làm bài tập, còn có thể làm gì nữa hả?"
"Đến nhà tôi đi." Vưu Kỳ lại một lần nữa mời.
Bạch Lạc Nhân suy nghĩ một chút, đề nghị này không tồi, cậu ta còn chưa có đi Thiên Tân bao giờ, có thể thừa cơ hội này đến thăm thú một chút. Huống hồ trước đây cậu từ chối Vưu Kỳ rất nhiều lần rồi, lần này quả thực không tiện từ chối nữa, có thể thừa dịp Cố Hải không ở đây, đáp lại tình cảm của người này một chút, thế là lập tức gật đầu đồng ý.
Chẳng biết vì sao, giây phút Bạch Lạc Nhân gật đầu kia, ngược lại Vưu Kỳ thật sự cũng không hưng phấn như trước. Có lẽ là vì biết Cố Hải không ở đây, song lại được Bạch Lạc Nhân đồng ý, tự nhiên lại cảm thấy nguyên nhân từ chối trước đây là vì Cố Hải.
Ngồi trên tàu, Bạch Lạc Nhân nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh như gió lướt về phía sau, trong ánh mắt lộ ra vài phần mệt mỏi.
"Đây là lần đầu tiên tôi đi xa nhà đó."
Vưu Kỳ phì một tiếng cười cười,"Cái này mà gọi là xa hả?"
"Đây là nơi tôi đi xa nhất rồi đó, không muốn lừa cậu, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng ra khỏi Bắc Kinh."
Bạch Lạc Nhân rút ra một điếu thuốc, vừa mới châm, nhân viên phục vụ trên tàu đi tới.
"Quý khách. Ở đây không cho phép hút thuốc."
Bạch Lạc Nhân cười cười xin lỗi, rồi dập tắt điếu thuốc."
Vưu Kỳ nhìn Bạch Lạc Nhân hỏi,"Cậu có muốn đổi chỗ hay không?"
"Không cần." Bạch Lạc Nhân nghiêng đầu qua tựa vào trên ghế ngồi, miễn cưỡng nói,"Tôi thích ngồi bên có biển."
"Ha ha.......Không phải là cậu đến chỗ nào cũng có biển hay sao?" (Hải= biển.)
Thần sắc Bạch Lạc Nhân cứng lại, một lát sau mới hiểu được ý tứ của Vưu Kỳ.
Hai người đồng thời im lặng một lúc, Vưu Kỳ đột nhiên rất muốn hỏi một vấn đề, cậu ta quay đầu nhìn Bạch Lạc Nhân một chút, rất đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
"Bạch Lạc Nhân, tình cảm của cậu đối với Cố Hải rốt cuộc là gì?"
Bạch Lạc Nhân không hề trả lời.
"Cố Hải cũng đối với cậu như vậy chứ?" Vưu Kỳ hỏi rất thẳng thắn.
Qua mấy giây, đầu người kia nghiêng sang phía Vưu Kỳ, bờ vai Vưu Kỳ trầm xuống, trong lòng buồn bã, được rồi, lại ngủ, thằng nhãi này hay ngủ thật!
Nhà Vưu Kỳ ở trong nội thành, xuống tàu lại đi taxi vào rất nhanh thì đến nơi.
"Mẹ, đây chính là Bạch Lạc Nhân mà con hay kể với mẹ."
Mẹ Vưu rất nhiệt tình bắt chuyện, "Mau vào đi."
Lần đầu nhìn thấy mẹ Vưu Kỳ, trong lòng Bạch Lạc Nhân rất bất ngờ, trong nháy mắt đã biết cái gen tốt kia của Vưu Kỳ là ai ban tặng. Nhưng cũng quá đẹp phải không? ! Bạch Lạc Nhân nhịn không được nhìn thật lâu, cậu ta cứ cho rằng gương mặt Khương Viên là đã không phù hợp với tuổi của bà lắm rồi, kết quả nhìn mẹ của Vưu Kỳ, mới hiểu được cái gì gọi là trẻ mãi theo thời gian.
.........
(Chúng nó không thèm rủ gái Mãnh nhà mình đi kìa, ghét chưa.... Xí..)
*************[Tiểu Phong gia trang]**************