Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134
Quyển Thứ Nhất: Rung Động Thanh Xuân
Chương 134: Ngủ đến không biết trời đất.(Edit:xASAx)
* * *
Game nhỏ cho các bạn FA nhé: Đặt một câu có 2 từ CÂY-GIÓ, không quá 20 từ....
Game kết thúc khi chương 135 up nhé...
* * *
Buổi tối, Bạch Lạc Nhân ngủ không yên, cứ xoay qua xoay lại. Có mấy lần bởi vì động tĩnh quá lớn, đều khiến Cố Hải thức dậy, Cố Hải thử gọi Bạch Lạc Nhân một tiếng, kết quả phát hiện cậu ta cơ bản không có tỉnh. Cố Hải kéo chăn lên vai hai người, muốn che lại cánh tay Bạch Lạc Nhân lộ ra bên ngoài.
Được một chốc, Bạch Lạc Nhân đột nhiên lại cử động, nhưng lại mở mắt ra.
"Sao không ngủ?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân ngây ngẩn, ánh mắt vô định, tay ở trong chăn sờ soạng hai cái, như là đang tìm thứ gì.
Mộng du hả? Cố Hải thấy rất buồn cười, sờ sờ đầu Bạch Lạc Nhân.
Trong đôi mắt Bạch Lạc Nhân lộ ra vài phần sợ hãi và lo lắng, trừng lớn hơn hẳn bình thường, chợt nhìn có thể dọa người khác giật mình. Đầu cũng theo đó nâng lên, một ít tóc trước trán bay thành một độ cong hóm hỉnh.
"Bảo bối, cậu tìm cái gì vậy?" Cố Hải đè Bạch Lạc Nhân xuống.
Bạch Lạc Nhân nhắm mắt, chân mày nhíu lại, biểu tình thoạt nhìn có chút nôn nóng, trong miệng lầu bầu hai câu, Cố Hải không nghe rõ.
Một lát sau, tay lại bắt đầu ở trong chăn quơ quào, nhiều lần đều đánh lên bụng Cố Hải.
Tên nhóc này hôm nay làm sao vậy? Trong lòng Cố Hải buồn bực, thử vỗ vỗ vai Bạch Lạc Nhân, cảm giác được cậu ta bình tĩnh lại một chút, lại vỗ vỗ, hơi thở của cậu từ từ trở nên đều đặn, Cố Hải đưa tay vào trong chăn, không ngờ bị tay Bạch Lạc Nhân nắm lấy thật chặt.
Một lát sau, Cố Hải dịu dàng quay qua Bạch Lạc Nhân nói: "Nhân Tử, tôi ở đây."
Trong tích tắc đó, thân thể Bạch Lạc Nhân đột nhiên thả lỏng, như có như không ừ một tiếng, liền hoàn toàn không động đậy nữa.
Trong lòng Cố Hải ngược lại đau âm ỷ.
Cậu ấy rõ ràng cần cậu như vậy, quan tâm cậu như vậy, vì sao cậu không sớm cảm nhận được chứ? Nếu cậu có thể kiên trì và tin tưởng cậu ấy nhiều hơn một chút, giữa các cậu còn có thể có một đoạn tổn thương lẫn nhau kia sao?... Cố Hải nghiêm khắc tự kiểm điểm bản thân, cũng may cậu hiện giờ đã biết được, vẫn chưa muộn, bọn họ còn đoạn đường rất dài rất dài phải đi, cậu vẫn còn có thể yêu thương cậu ấy thật lâu thật lâu...
Ngón tay Cố Hải vuốt ve trên gò má Bạch Lạc Nhân, ánh mắt chuyên chú mà lại si mê nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân, tựa như nhìn bao nhiêu cũng thấy không đủ, cứ nhìn đến khi mí mắt nặng nề đến mở không lên nổi nữa.
Một giấc ngủ này cứ ngủ thẳng đến chiều hôm sau, khoảng thời gian trước hai người đều ngủ không ngon, ngày hôm nay rốt cuộc có được một cơ hội tốt như vậy, không ngủ thì để làm gì?
Cố Hải tỉnh dậy trước, lúc tỉnh dậy nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, lại đặt xuống.
Bạch Lạc Nhân mơ mơ màng màng quay qua Cố Hải hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Còn sớm, mới bốn giờ."
Cánh tay luồn qua nách Bạch Lạc Nhân, lại đem cậu kéo sát mình hơn.
Bạch Lạc Nhân lim dim đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, lầu bầu nói: "Sao mới bốn giờ, trời đã sáng vậy?"
"Có thể là tuyết rơi."
Vừa nghe hai chữ "tuyết rơi" này, Bạch Lạc Nhân càng buồn ngủ, tuyết rơi chính là lúc tốt nhất để ngủ, ngủ tiếp!
Hơn sáu giờ, Cố Hải lại liếc mắt ra ngoài nhìn thử, trời vẫn còn tối! Sao cảm giác ngủ một đêm này lại lâu như vậy? Ngủ đến bao tử ông đây cũng có chút đói.
Lưu luyến ổ chăn ấm áp, Cố Hải lại một lần nữa nặng nề đi vào giấc ngủ.
Cuối cùng Bạch Lạc Nhân là bị tích nước quá lâu làm cho tỉnh, phải chui ra khỏi chăn, đi vào nhà vệ sinh.
Xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, trời vẫn là đêm đen.
Bạch Lạc Nhân nhớ rõ lúc đi ngủ đã hơn một giờ rồi, sau đó còn làm vô số giấc mơ dài, sao giờ trời còn chưa sáng? Cậu lại chui về trong chăn, cầm đồng hồ báo thức qua xem thử, đã hơn tám giờ, theo lý phải sáng rồi chứ. Cho dù là trời đầy mây, cũng không đến mức tối như vậy chứ?
Trong lòng Bạch Lạc Nhân đột nhiên có một dự cảm không hay, cậu cầm điện thoại di động lên nhìn thử.
"20: 26 "
Đã là buổi tối, ngủ cả ngày rồi, lại nhìn con heo bên cạnh một cái, không hề phát hiện, ngủ còn ngon hơn cậu. Đầu Bạch Lạc Nhân lại ngã xuống gối, cắn răng một cái, giậm chân một cái, quên đi, cố nhịn một chút đi, lúc này mà dậy, buổi tối lại không ngủ được. Dứt khoát hạ quyết tâm ngủ thẳng đến sáng mai, tuyệt đối không thể làm loạn đồng hồ sinh học của mình.
Kết quả, Cố Hải không nhịn được trước, nửa đêm thức dậy, giống như kẻ trộm mò mẫm vào nhà bếp, mở tủ lạnh nhìn thử, cái gì cũng không có, lục tung tìm một hồi, rốt cuộc phát hiện hai gói mì.
Tùy tiện đem nấu, nêm chút gia vị, lại thêm vào rau cải.
Người cả ngày nhịn đói, ăn gì cũng là mỹ vị.
Lúc Bạch Lạc Nhân đi vào bếp, Cố Hải đang ăn như hùm như hổ.
Một đũa mì cuối cùng cũng đều bị Cố Hải hút vào trong miệng, vừa muốn bưng tô húp nước, liền thấy Bạch Lạc Nhân đứng ngay cửa.
Bạch Lạc Nhân mắt mong chờ nhìn Cố Hải, "Chừa tôi một chén."
Yết hầu Cố Hải giật giật, thật lâu mới trả lời một câu, "Không có."
Bạch Lạc Nhân nuốt nước bọt, biểu tình vô cùng khổ sở.
Cố Hải cười đến vô cùng xấu hổ, "Tôi cho rằng chỉ có tôi mới nửa đêm đói bụng đến ngủ không được, có thể là mấy ngày trước không ăn gì, hôm nay được ăn uống, nửa cái bánh trôi không có tác dụng. Cái kia... Nếu tôi sớm biết cậu cũng ăn không no, tôi liền chừa lại cho cậu một chén rồi, tôi nghĩ trời cũng mau sáng thôi, cậu ráng nhịn chút đi."
Tôi con mẹ nó cũng nhịn một ngày, Bạch Lạc Nhân lộ ra vẻ mặt đau thương trở về phòng ngủ.
Kết quả, đêm hôm khuya khoắt, Cố Hải mặc quần áo, lái xe vòng vo mấy con phố, rốt cuộc thấy được một nhà hàng thức ăn nhanh mở hai mươi bốn giờ, mua một bọc lớn đồ ăn về cho Bạch Lạc Nhân.
Sáng sớm hôm sau, chính xác mà nói chắc là sáng ngày thứ ba, Cố Hải mang theo Bạch Lạc Nhân vào doanh trại.
Ngủ hơn hai mươi mấy tiếng, tinh thần hai người đặc biệt tốt, nếu mặc quân trang vào, đứng trong đội ngũ, một chút cũng không thua kém so với những binh sĩ kia.
Bạch Lạc Nhân theo Cố Hải tới ký túc xá quân khu, những lão binh gặp phải trên đường đều sẽ giống nhau cùng chào hỏi Cố Hải, có người còn cố ý đứng lại, nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân mấy lượt, hỏi Cố Hải: "Ai đây?"
Cố Hải một cước đá vào bắp chân người kia, lớn tiếng quát dẹp đường: "Cậu quản cậu ta là ai làm gì? Cần làm gì thì đi làm đi!"
Người này hít một ngụm khí lạnh, lúc rụt cổ bỏ đi còn trộm liếc nhìn Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân nhìn thấy Cố Hải hăng hái phách lối, cho rằng cậu ta cố ý ở trước mặt mình tỏ vẻ uy phong, nhịn không được trêu chọc một câu, "Thật là có chút ra dáng con trai thiếu tướng nha!"
"Không phải, cậu không phát hiện ánh mắt cậu ta vừa rồi nhìn cậu sao?" Cố Hải trầm mặt.
Bạch Lạc Nhân thật đúng là không chú ý.
Cố Hải lấy tay đẩy gáy Bạch Lạc Nhân một cái, tình ý sâu xa nói: "Đồ ngốc, để ý một chút đi, mấy tên đàn ông một khi vào bộ đội, mười người thì có một người biến thái."
"Tôi nói cậu, sao trước đây vẫn ở đây chứ hả!"
Cố Hải không nhận ra trong lời Bạch Lạc Nhân có ý khác, còn đang cố tự lầm bầm nói, "Còn không phải bị cậu chọc tức à."
"Bị tôi chọc tức, đến đây tìm một phần mười kia hả?"
"Cậu......" Cố Hải đột nhiên hướng mông Bạch Lạc Nhân cho một cái, "Trừ cậu ra, tôi đối với tên đàn ông nào cũng không có hứng thú."
Hai người đùa giỡn, đã đến trước phòng Cố Hải.
"Vào đi."
Sau khi đi vào, Bạch Lạc Nhân nhìn một lượt hoàn cảnh trong phòng, hơi chút kinh ngạc một hồi, bên trong dọn dẹp rất sạch sẽ, trên mặt đất ngay cả một hạt bụi cũng không có. Chăn gấp thành hình vuông vức chỉnh tề*, drap giường được kéo bằng phẳng , nhìn không thấy một nếp uốn. Nghĩ lại cái giường kia, nghĩ lại một chút hoàn cảnh trong nhà, trong lòng không nhịn được xuýt xoa một chút, tác phong quân nhân này còn phải tùy chỗ hả?
(xASAx: Ai từng đi bộ đội chắc biết, ai chưa biết thì lên google search cách xếp nội vụ nha.
Tiểu Phong: Anh ơi, toàn Hủ nữ thì lấy đâu ra ai đi bộ đồi hả anh ơi, nhéo má! )
(Vuông thế này đây)
Cố Hải nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Bạch Lạc Nhân, cố ý giải thích một chút, "Là một lính hậu cần quét dọn."
Bạch Lạc Nhân như có điều suy nghĩ gật đầu, "Hay là, cậu cũng mời hắn tới nhà chúng ta đi?"
"Cậu dám!"
Cố Hải cầm lấy một khẩu súng nhắm ngay đầu Bạch Lạc Nhân, bởi vì không nhớ trong súng có lắp đạn thật hay không, tay Cố Hải rất cẩn thận, rất sợ cướp cò.
Bạch Lạc Nhân cầm lấy khẩu súng, đặt ở trong tay loay hoay một hồi, đây là lần đầu tiên cậu được sờ vào súng thật, khó tránh khỏi có chút hưng phấn, giơ tay lên, nhắm ngay cửa sổ, bóp cò súng.
Chỉ nghe phịch một tiếng!
Trên mặt kính chợt xuất hiện một vết như như mạng nhện.
Cố Hải đang thu dọn đồ đạc, nghe được thanh âm này đột nhiên cả kinh, thì ra bên trong có đạn thật hả? May là vừa rồi không đem Bạch Lạc Nhân làm bia ngắm, một phát này, quá đột ngột.
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân nhìn vào bên trong họng súng.
Động tác này dọa Cố Hải nhảy dựng, cậu ta mau chóng chạy đến, hủy đi xác đạn, quay qua Bạch Lạc Nhân nói: "Tạm thời đừng đùa, sau này tôi cho cậu một cây súng tốt hơn."
"Không nên."
Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ chân đứng lên, ở trong phòng nhìn đông ngó tây.
"Vì sao không nên?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân nhếch mép cười, "Tôi sợ ngày nào đó nhịn không được lại cho cậu một phát."
............
(Tiểu Phong: Liệt nửa người rồi nằm tý đây.... tý dậy rồi làm tiếp nhé...vào buôn chuyện với các anh chị em Hủ tý.. Cmt buôn đi mọi người.. )
-----------xASAx-------------
Chương 134: Ngủ đến không biết trời đất.(Edit:xASAx)
* * *
Game nhỏ cho các bạn FA nhé: Đặt một câu có 2 từ CÂY-GIÓ, không quá 20 từ....
Game kết thúc khi chương 135 up nhé...
* * *
Buổi tối, Bạch Lạc Nhân ngủ không yên, cứ xoay qua xoay lại. Có mấy lần bởi vì động tĩnh quá lớn, đều khiến Cố Hải thức dậy, Cố Hải thử gọi Bạch Lạc Nhân một tiếng, kết quả phát hiện cậu ta cơ bản không có tỉnh. Cố Hải kéo chăn lên vai hai người, muốn che lại cánh tay Bạch Lạc Nhân lộ ra bên ngoài.
Được một chốc, Bạch Lạc Nhân đột nhiên lại cử động, nhưng lại mở mắt ra.
"Sao không ngủ?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân ngây ngẩn, ánh mắt vô định, tay ở trong chăn sờ soạng hai cái, như là đang tìm thứ gì.
Mộng du hả? Cố Hải thấy rất buồn cười, sờ sờ đầu Bạch Lạc Nhân.
Trong đôi mắt Bạch Lạc Nhân lộ ra vài phần sợ hãi và lo lắng, trừng lớn hơn hẳn bình thường, chợt nhìn có thể dọa người khác giật mình. Đầu cũng theo đó nâng lên, một ít tóc trước trán bay thành một độ cong hóm hỉnh.
"Bảo bối, cậu tìm cái gì vậy?" Cố Hải đè Bạch Lạc Nhân xuống.
Bạch Lạc Nhân nhắm mắt, chân mày nhíu lại, biểu tình thoạt nhìn có chút nôn nóng, trong miệng lầu bầu hai câu, Cố Hải không nghe rõ.
Một lát sau, tay lại bắt đầu ở trong chăn quơ quào, nhiều lần đều đánh lên bụng Cố Hải.
Tên nhóc này hôm nay làm sao vậy? Trong lòng Cố Hải buồn bực, thử vỗ vỗ vai Bạch Lạc Nhân, cảm giác được cậu ta bình tĩnh lại một chút, lại vỗ vỗ, hơi thở của cậu từ từ trở nên đều đặn, Cố Hải đưa tay vào trong chăn, không ngờ bị tay Bạch Lạc Nhân nắm lấy thật chặt.
Một lát sau, Cố Hải dịu dàng quay qua Bạch Lạc Nhân nói: "Nhân Tử, tôi ở đây."
Trong tích tắc đó, thân thể Bạch Lạc Nhân đột nhiên thả lỏng, như có như không ừ một tiếng, liền hoàn toàn không động đậy nữa.
Trong lòng Cố Hải ngược lại đau âm ỷ.
Cậu ấy rõ ràng cần cậu như vậy, quan tâm cậu như vậy, vì sao cậu không sớm cảm nhận được chứ? Nếu cậu có thể kiên trì và tin tưởng cậu ấy nhiều hơn một chút, giữa các cậu còn có thể có một đoạn tổn thương lẫn nhau kia sao?... Cố Hải nghiêm khắc tự kiểm điểm bản thân, cũng may cậu hiện giờ đã biết được, vẫn chưa muộn, bọn họ còn đoạn đường rất dài rất dài phải đi, cậu vẫn còn có thể yêu thương cậu ấy thật lâu thật lâu...
Ngón tay Cố Hải vuốt ve trên gò má Bạch Lạc Nhân, ánh mắt chuyên chú mà lại si mê nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân, tựa như nhìn bao nhiêu cũng thấy không đủ, cứ nhìn đến khi mí mắt nặng nề đến mở không lên nổi nữa.
Một giấc ngủ này cứ ngủ thẳng đến chiều hôm sau, khoảng thời gian trước hai người đều ngủ không ngon, ngày hôm nay rốt cuộc có được một cơ hội tốt như vậy, không ngủ thì để làm gì?
Cố Hải tỉnh dậy trước, lúc tỉnh dậy nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, lại đặt xuống.
Bạch Lạc Nhân mơ mơ màng màng quay qua Cố Hải hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Còn sớm, mới bốn giờ."
Cánh tay luồn qua nách Bạch Lạc Nhân, lại đem cậu kéo sát mình hơn.
Bạch Lạc Nhân lim dim đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, lầu bầu nói: "Sao mới bốn giờ, trời đã sáng vậy?"
"Có thể là tuyết rơi."
Vừa nghe hai chữ "tuyết rơi" này, Bạch Lạc Nhân càng buồn ngủ, tuyết rơi chính là lúc tốt nhất để ngủ, ngủ tiếp!
Hơn sáu giờ, Cố Hải lại liếc mắt ra ngoài nhìn thử, trời vẫn còn tối! Sao cảm giác ngủ một đêm này lại lâu như vậy? Ngủ đến bao tử ông đây cũng có chút đói.
Lưu luyến ổ chăn ấm áp, Cố Hải lại một lần nữa nặng nề đi vào giấc ngủ.
Cuối cùng Bạch Lạc Nhân là bị tích nước quá lâu làm cho tỉnh, phải chui ra khỏi chăn, đi vào nhà vệ sinh.
Xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, trời vẫn là đêm đen.
Bạch Lạc Nhân nhớ rõ lúc đi ngủ đã hơn một giờ rồi, sau đó còn làm vô số giấc mơ dài, sao giờ trời còn chưa sáng? Cậu lại chui về trong chăn, cầm đồng hồ báo thức qua xem thử, đã hơn tám giờ, theo lý phải sáng rồi chứ. Cho dù là trời đầy mây, cũng không đến mức tối như vậy chứ?
Trong lòng Bạch Lạc Nhân đột nhiên có một dự cảm không hay, cậu cầm điện thoại di động lên nhìn thử.
"20: 26 "
Đã là buổi tối, ngủ cả ngày rồi, lại nhìn con heo bên cạnh một cái, không hề phát hiện, ngủ còn ngon hơn cậu. Đầu Bạch Lạc Nhân lại ngã xuống gối, cắn răng một cái, giậm chân một cái, quên đi, cố nhịn một chút đi, lúc này mà dậy, buổi tối lại không ngủ được. Dứt khoát hạ quyết tâm ngủ thẳng đến sáng mai, tuyệt đối không thể làm loạn đồng hồ sinh học của mình.
Kết quả, Cố Hải không nhịn được trước, nửa đêm thức dậy, giống như kẻ trộm mò mẫm vào nhà bếp, mở tủ lạnh nhìn thử, cái gì cũng không có, lục tung tìm một hồi, rốt cuộc phát hiện hai gói mì.
Tùy tiện đem nấu, nêm chút gia vị, lại thêm vào rau cải.
Người cả ngày nhịn đói, ăn gì cũng là mỹ vị.
Lúc Bạch Lạc Nhân đi vào bếp, Cố Hải đang ăn như hùm như hổ.
Một đũa mì cuối cùng cũng đều bị Cố Hải hút vào trong miệng, vừa muốn bưng tô húp nước, liền thấy Bạch Lạc Nhân đứng ngay cửa.
Bạch Lạc Nhân mắt mong chờ nhìn Cố Hải, "Chừa tôi một chén."
Yết hầu Cố Hải giật giật, thật lâu mới trả lời một câu, "Không có."
Bạch Lạc Nhân nuốt nước bọt, biểu tình vô cùng khổ sở.
Cố Hải cười đến vô cùng xấu hổ, "Tôi cho rằng chỉ có tôi mới nửa đêm đói bụng đến ngủ không được, có thể là mấy ngày trước không ăn gì, hôm nay được ăn uống, nửa cái bánh trôi không có tác dụng. Cái kia... Nếu tôi sớm biết cậu cũng ăn không no, tôi liền chừa lại cho cậu một chén rồi, tôi nghĩ trời cũng mau sáng thôi, cậu ráng nhịn chút đi."
Tôi con mẹ nó cũng nhịn một ngày, Bạch Lạc Nhân lộ ra vẻ mặt đau thương trở về phòng ngủ.
Kết quả, đêm hôm khuya khoắt, Cố Hải mặc quần áo, lái xe vòng vo mấy con phố, rốt cuộc thấy được một nhà hàng thức ăn nhanh mở hai mươi bốn giờ, mua một bọc lớn đồ ăn về cho Bạch Lạc Nhân.
Sáng sớm hôm sau, chính xác mà nói chắc là sáng ngày thứ ba, Cố Hải mang theo Bạch Lạc Nhân vào doanh trại.
Ngủ hơn hai mươi mấy tiếng, tinh thần hai người đặc biệt tốt, nếu mặc quân trang vào, đứng trong đội ngũ, một chút cũng không thua kém so với những binh sĩ kia.
Bạch Lạc Nhân theo Cố Hải tới ký túc xá quân khu, những lão binh gặp phải trên đường đều sẽ giống nhau cùng chào hỏi Cố Hải, có người còn cố ý đứng lại, nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân mấy lượt, hỏi Cố Hải: "Ai đây?"
Cố Hải một cước đá vào bắp chân người kia, lớn tiếng quát dẹp đường: "Cậu quản cậu ta là ai làm gì? Cần làm gì thì đi làm đi!"
Người này hít một ngụm khí lạnh, lúc rụt cổ bỏ đi còn trộm liếc nhìn Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân nhìn thấy Cố Hải hăng hái phách lối, cho rằng cậu ta cố ý ở trước mặt mình tỏ vẻ uy phong, nhịn không được trêu chọc một câu, "Thật là có chút ra dáng con trai thiếu tướng nha!"
"Không phải, cậu không phát hiện ánh mắt cậu ta vừa rồi nhìn cậu sao?" Cố Hải trầm mặt.
Bạch Lạc Nhân thật đúng là không chú ý.
Cố Hải lấy tay đẩy gáy Bạch Lạc Nhân một cái, tình ý sâu xa nói: "Đồ ngốc, để ý một chút đi, mấy tên đàn ông một khi vào bộ đội, mười người thì có một người biến thái."
"Tôi nói cậu, sao trước đây vẫn ở đây chứ hả!"
Cố Hải không nhận ra trong lời Bạch Lạc Nhân có ý khác, còn đang cố tự lầm bầm nói, "Còn không phải bị cậu chọc tức à."
"Bị tôi chọc tức, đến đây tìm một phần mười kia hả?"
"Cậu......" Cố Hải đột nhiên hướng mông Bạch Lạc Nhân cho một cái, "Trừ cậu ra, tôi đối với tên đàn ông nào cũng không có hứng thú."
Hai người đùa giỡn, đã đến trước phòng Cố Hải.
"Vào đi."
Sau khi đi vào, Bạch Lạc Nhân nhìn một lượt hoàn cảnh trong phòng, hơi chút kinh ngạc một hồi, bên trong dọn dẹp rất sạch sẽ, trên mặt đất ngay cả một hạt bụi cũng không có. Chăn gấp thành hình vuông vức chỉnh tề*, drap giường được kéo bằng phẳng , nhìn không thấy một nếp uốn. Nghĩ lại cái giường kia, nghĩ lại một chút hoàn cảnh trong nhà, trong lòng không nhịn được xuýt xoa một chút, tác phong quân nhân này còn phải tùy chỗ hả?
(xASAx: Ai từng đi bộ đội chắc biết, ai chưa biết thì lên google search cách xếp nội vụ nha.
Tiểu Phong: Anh ơi, toàn Hủ nữ thì lấy đâu ra ai đi bộ đồi hả anh ơi, nhéo má! )
(Vuông thế này đây)
Cố Hải nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Bạch Lạc Nhân, cố ý giải thích một chút, "Là một lính hậu cần quét dọn."
Bạch Lạc Nhân như có điều suy nghĩ gật đầu, "Hay là, cậu cũng mời hắn tới nhà chúng ta đi?"
"Cậu dám!"
Cố Hải cầm lấy một khẩu súng nhắm ngay đầu Bạch Lạc Nhân, bởi vì không nhớ trong súng có lắp đạn thật hay không, tay Cố Hải rất cẩn thận, rất sợ cướp cò.
Bạch Lạc Nhân cầm lấy khẩu súng, đặt ở trong tay loay hoay một hồi, đây là lần đầu tiên cậu được sờ vào súng thật, khó tránh khỏi có chút hưng phấn, giơ tay lên, nhắm ngay cửa sổ, bóp cò súng.
Chỉ nghe phịch một tiếng!
Trên mặt kính chợt xuất hiện một vết như như mạng nhện.
Cố Hải đang thu dọn đồ đạc, nghe được thanh âm này đột nhiên cả kinh, thì ra bên trong có đạn thật hả? May là vừa rồi không đem Bạch Lạc Nhân làm bia ngắm, một phát này, quá đột ngột.
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân nhìn vào bên trong họng súng.
Động tác này dọa Cố Hải nhảy dựng, cậu ta mau chóng chạy đến, hủy đi xác đạn, quay qua Bạch Lạc Nhân nói: "Tạm thời đừng đùa, sau này tôi cho cậu một cây súng tốt hơn."
"Không nên."
Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ chân đứng lên, ở trong phòng nhìn đông ngó tây.
"Vì sao không nên?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân nhếch mép cười, "Tôi sợ ngày nào đó nhịn không được lại cho cậu một phát."
............
(Tiểu Phong: Liệt nửa người rồi nằm tý đây.... tý dậy rồi làm tiếp nhé...vào buôn chuyện với các anh chị em Hủ tý.. Cmt buôn đi mọi người.. )
-----------xASAx-------------