Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123
Edit: phuongchuchoe
Một tuần lễ trôi qua, đại phu còn chưa đến, Dương Mãnh thúc giục Vưu Kỳ.
"Đại phu lúc trước khám bệnh cho tôi, sao bây giờ còn chưa đến?"
Vưu Kỳ làm như không có chuyện gì xảy ra, "Cậu không phải ổn rồi sao? Tôi thấy mấy bữa nay cậu không còn la đau đớn gì nữa, ông ta còn đến đây làm gì."
"Không phải..." Dương Mãnh đắn đo, muốn nói lại thôi,"Hay là để ông ta đến khám một chút đi."
Vưu Kỳ trầm mặc một lát, cầm điện thoại lên.
Mười phút sau, đại phu đến nhà Vưu Kỳ, vừa bước vào cửa lập tức bị Dương Mãnh lôi vào phòng.
"Tôi thấy khí sắc của cậu rất tốt, không sao chứ?"
Dương Mãnh lộ vẻ mặt sầu thảm, "Đau thì không đau, nhưng nó không đứng lên được! Tôi đã thử nhiều lần nhưng nó đều mềm nhũn, chắc tôi sắp hỏng mất! Đại phu, ông khám cho tôi với, tôi không phải mất luôn chức năng đó chứ?"
"Đừng nóng vội." Đại phu vỗ vai Dương Mãnh, "Để tôi kiểm tra xem."
Nói xong, cất tiếng gọi Vưu Kỳ vào.
Dương Mãnh vội vàng kéo tay đại phu, "Đừng cho hắn ta vào đây!"
"Không được, thao tác này cần hai người phối hợp, đều là đàn ông con trai cậu sợ cái gì?"
Dương Mãnh giật giật khoé môi, không lên tiếng.
Vưu Kỳ rất nhanh bước vào, Dương Mãnh ngập ngừng cởi quần xuống, nhìn thấy ánh mắt nóng rực, gấp ráp của Vưu Kỳ, mất tự nhiên tách chân ra, sau đó dưới sự yêu cầu của đại phu, đành tuỳ ý để Vưu Kỳ nắm "tiểu Mãnh" trong tay.
"Tốt." Đại phu nhắc nhở vài câu.
Tay Vưu Kỳ siết lại, không ngừng nhìn chằm chằm nơi đó.
Đại phu ho nhẹ, dùng cùi chỏ huýt Vưu Kỳ, "Thả lỏng tay một chút."
Vưu Kỳ lúc này mới nới lỏng tay ra.
Đại phu nghiêm túc nhìn Dương Mãnh nói,"Bộ phận của cậu không có vấn đề gì, việc cậu không cương lên được, tôi nghĩ có lẽ do sợ hãi quá mức chăng? Tôi hỏi cậu, cậu vẫn còn là xử nam?"
Dương Mãnh gật đầu, "Đúng vậy."
"Vậy được rồi." Đại phu vỗ tay một cái,"Cậu phá thân đi, căn bệnh này sẽ không trị mà hết."
Dương Mãnh càng nghe càng thấy quỷ quái, không nhịn được mà hỏi,"Cùng việc tôi là xử nam thì có quan hệ gì?"
"Quan hệ rất lớn!" Đại phu nói năng hùng hồn, "Bộ phận kia của cậu không có vấn đề gì, tại sao lại không cương lên được? Đây là vấn đề tâm lý. Nói thật, tình huống như cậu tôi cũng không phải lần đầu gặp qua, rất nhiều bé trai vì bị khủng hoảng mà xuất hiện tình huống như vậy. Khi họ có bạn gái, thì lại sinh hoạt bình thường, tình huống như thế còn được xem là phương thức chữa bệnh."
"Tay tôi khi làm cũng không cảm thấy khẩn trương." Dương Mãnh buồn bực nói.
Đại phu vỗ vỗ vai Dương Mãnh, dài dòng giải thích, "Là tiềm thức, cậu hiểu không? Chính là trước đây cậu chịu đựng việc tương tự. Đến lúc bộ phận của cậu lần thứ hai bị kích thích dù cho tâm tình cậu có thả lỏng, mà thần kinh của cậu lại hình thành phản xạ có điều kiện, bắt đầu phát tín hiệu tránh né cảm giác ấy."
Dương Mãnh vẫn xoắn xuýt, "Ông đảm bảo rằng tôi có bạn gái, lúc đó sẽ không xuất hiện cái phản xạ có điều kiện kia chứ?"
"Cái này còn tuỳ thuộc vào công lực của người kia, nếu cô ta đủ mạnh mẽ đến mức có thể chống lại nội tâm sợ hãi của cậu, vậy thì bệnh này sẽ tự nhiên mà khỏi. Nếu như mị lực* của cô ta không đủ để cậu vượt qua chướng ngại tâm lý, vậy thì bệnh này vẫn chưa khỏi được."
(*sức quyến rũ, mị hoặc)
Dương Mãnh nghe mà da đầu tê rần, đôi mắt hung hăng liếc Vưu Kỳ, chỉ lo hắn mượn cơ hội này mà làm ra việc giả nhân giả nghĩa.
Đại phu đi rồi, Vưu Kỳ quyết đoán kéo tay Dương Mãnh.
"Mãnh tử, cậu còn nhớ lúc tôi đem đậu phụ thối cho cậu, ở trên có ghi..."
"Đừng có mơ!" Dương Mãnh ngắt lời Vưu Kỳ, "Tôi thà bị liệt dương cả đời, cũng không muốn nhờ cậu làm thuốc chữa."
Nói xong, đá văng cửa bước ra ngoài.
Vưu Kỳ nhếch khoé môi lên, tôi xem cậu kiêu ngạo được bao lâu.
Dương Mãnh sau khi đi ra, càng nghĩ càng thấy không đúng, ông đại phu đó không phải đồng bọn với Vưu Kỳ chứ? Vì vậy Dương Mãnh giấu hai hộp thuốc trong túi đi thẳng đến bệnh viện, cậu ngược lại muốn xem xem, xem hai hộp thuốc này như thế nào, có tác dụng gì.
Tốt nhất là vậy... Trong lòng Dương Mãnh âm thầm khẩn cầu.
"Bác sĩ, ông xem giúp tôi hai hộp thuốc này có vấn đề gì không? Tôi có khoảng thời gian trước bị thương bên dưới, đại phu đưa tôi hai hộp thuốc này, ông xem có tác dụng phụ gì không?"
Bác sĩ dùng ánh mắt lười biếng nhìn hộp thuốc hai lần, từ tốn trả lời," Không có vấn đề gì cả, tôi cũng thường cho bệnh nhân loại thuốc như vậy. Còn tác dụng phụ, có thể là gây nóng trong người, không phải bên ngoài hộp thuốc có ghi sao?"
Dương Mãnh chưa từ bỏ ý định, "Ông xác định là không gây ra bệnh liệt dương?"
Bác sĩ liếc Dương Mãnh, "Thuốc này trị bệnh liệt dương"
"....."
_________________________________
Đáp án thứ thuốc thần bí Vưu Kỳ đưa Dương Mãnh uống :"Thuốc bất lực" =)) có bạn nào đoán đúng hôn? =w= hô hô.
Một tuần lễ trôi qua, đại phu còn chưa đến, Dương Mãnh thúc giục Vưu Kỳ.
"Đại phu lúc trước khám bệnh cho tôi, sao bây giờ còn chưa đến?"
Vưu Kỳ làm như không có chuyện gì xảy ra, "Cậu không phải ổn rồi sao? Tôi thấy mấy bữa nay cậu không còn la đau đớn gì nữa, ông ta còn đến đây làm gì."
"Không phải..." Dương Mãnh đắn đo, muốn nói lại thôi,"Hay là để ông ta đến khám một chút đi."
Vưu Kỳ trầm mặc một lát, cầm điện thoại lên.
Mười phút sau, đại phu đến nhà Vưu Kỳ, vừa bước vào cửa lập tức bị Dương Mãnh lôi vào phòng.
"Tôi thấy khí sắc của cậu rất tốt, không sao chứ?"
Dương Mãnh lộ vẻ mặt sầu thảm, "Đau thì không đau, nhưng nó không đứng lên được! Tôi đã thử nhiều lần nhưng nó đều mềm nhũn, chắc tôi sắp hỏng mất! Đại phu, ông khám cho tôi với, tôi không phải mất luôn chức năng đó chứ?"
"Đừng nóng vội." Đại phu vỗ vai Dương Mãnh, "Để tôi kiểm tra xem."
Nói xong, cất tiếng gọi Vưu Kỳ vào.
Dương Mãnh vội vàng kéo tay đại phu, "Đừng cho hắn ta vào đây!"
"Không được, thao tác này cần hai người phối hợp, đều là đàn ông con trai cậu sợ cái gì?"
Dương Mãnh giật giật khoé môi, không lên tiếng.
Vưu Kỳ rất nhanh bước vào, Dương Mãnh ngập ngừng cởi quần xuống, nhìn thấy ánh mắt nóng rực, gấp ráp của Vưu Kỳ, mất tự nhiên tách chân ra, sau đó dưới sự yêu cầu của đại phu, đành tuỳ ý để Vưu Kỳ nắm "tiểu Mãnh" trong tay.
"Tốt." Đại phu nhắc nhở vài câu.
Tay Vưu Kỳ siết lại, không ngừng nhìn chằm chằm nơi đó.
Đại phu ho nhẹ, dùng cùi chỏ huýt Vưu Kỳ, "Thả lỏng tay một chút."
Vưu Kỳ lúc này mới nới lỏng tay ra.
Đại phu nghiêm túc nhìn Dương Mãnh nói,"Bộ phận của cậu không có vấn đề gì, việc cậu không cương lên được, tôi nghĩ có lẽ do sợ hãi quá mức chăng? Tôi hỏi cậu, cậu vẫn còn là xử nam?"
Dương Mãnh gật đầu, "Đúng vậy."
"Vậy được rồi." Đại phu vỗ tay một cái,"Cậu phá thân đi, căn bệnh này sẽ không trị mà hết."
Dương Mãnh càng nghe càng thấy quỷ quái, không nhịn được mà hỏi,"Cùng việc tôi là xử nam thì có quan hệ gì?"
"Quan hệ rất lớn!" Đại phu nói năng hùng hồn, "Bộ phận kia của cậu không có vấn đề gì, tại sao lại không cương lên được? Đây là vấn đề tâm lý. Nói thật, tình huống như cậu tôi cũng không phải lần đầu gặp qua, rất nhiều bé trai vì bị khủng hoảng mà xuất hiện tình huống như vậy. Khi họ có bạn gái, thì lại sinh hoạt bình thường, tình huống như thế còn được xem là phương thức chữa bệnh."
"Tay tôi khi làm cũng không cảm thấy khẩn trương." Dương Mãnh buồn bực nói.
Đại phu vỗ vỗ vai Dương Mãnh, dài dòng giải thích, "Là tiềm thức, cậu hiểu không? Chính là trước đây cậu chịu đựng việc tương tự. Đến lúc bộ phận của cậu lần thứ hai bị kích thích dù cho tâm tình cậu có thả lỏng, mà thần kinh của cậu lại hình thành phản xạ có điều kiện, bắt đầu phát tín hiệu tránh né cảm giác ấy."
Dương Mãnh vẫn xoắn xuýt, "Ông đảm bảo rằng tôi có bạn gái, lúc đó sẽ không xuất hiện cái phản xạ có điều kiện kia chứ?"
"Cái này còn tuỳ thuộc vào công lực của người kia, nếu cô ta đủ mạnh mẽ đến mức có thể chống lại nội tâm sợ hãi của cậu, vậy thì bệnh này sẽ tự nhiên mà khỏi. Nếu như mị lực* của cô ta không đủ để cậu vượt qua chướng ngại tâm lý, vậy thì bệnh này vẫn chưa khỏi được."
(*sức quyến rũ, mị hoặc)
Dương Mãnh nghe mà da đầu tê rần, đôi mắt hung hăng liếc Vưu Kỳ, chỉ lo hắn mượn cơ hội này mà làm ra việc giả nhân giả nghĩa.
Đại phu đi rồi, Vưu Kỳ quyết đoán kéo tay Dương Mãnh.
"Mãnh tử, cậu còn nhớ lúc tôi đem đậu phụ thối cho cậu, ở trên có ghi..."
"Đừng có mơ!" Dương Mãnh ngắt lời Vưu Kỳ, "Tôi thà bị liệt dương cả đời, cũng không muốn nhờ cậu làm thuốc chữa."
Nói xong, đá văng cửa bước ra ngoài.
Vưu Kỳ nhếch khoé môi lên, tôi xem cậu kiêu ngạo được bao lâu.
Dương Mãnh sau khi đi ra, càng nghĩ càng thấy không đúng, ông đại phu đó không phải đồng bọn với Vưu Kỳ chứ? Vì vậy Dương Mãnh giấu hai hộp thuốc trong túi đi thẳng đến bệnh viện, cậu ngược lại muốn xem xem, xem hai hộp thuốc này như thế nào, có tác dụng gì.
Tốt nhất là vậy... Trong lòng Dương Mãnh âm thầm khẩn cầu.
"Bác sĩ, ông xem giúp tôi hai hộp thuốc này có vấn đề gì không? Tôi có khoảng thời gian trước bị thương bên dưới, đại phu đưa tôi hai hộp thuốc này, ông xem có tác dụng phụ gì không?"
Bác sĩ dùng ánh mắt lười biếng nhìn hộp thuốc hai lần, từ tốn trả lời," Không có vấn đề gì cả, tôi cũng thường cho bệnh nhân loại thuốc như vậy. Còn tác dụng phụ, có thể là gây nóng trong người, không phải bên ngoài hộp thuốc có ghi sao?"
Dương Mãnh chưa từ bỏ ý định, "Ông xác định là không gây ra bệnh liệt dương?"
Bác sĩ liếc Dương Mãnh, "Thuốc này trị bệnh liệt dương"
"....."
_________________________________
Đáp án thứ thuốc thần bí Vưu Kỳ đưa Dương Mãnh uống :"Thuốc bất lực" =)) có bạn nào đoán đúng hôn? =w= hô hô.