Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129
Im lặng quanh quẩn giữa hai người,có loại cảm giác khiến người hít thở không thông.
Liễu Uyển Nhi suy nghĩ thật lâu,quyết định phá vỡ trầm mặc nói thẳng ý định của mình: “Chú,cháu. . . . . .”
“Không được gọi tôi là chú!” Lời nói bỗng nhiên bị tiếng thét của Tô Lực Hằng cắt đứt,hai chữ này khiến hắn phát điên.
“. . . . . .” Liễu Uyển Nhi đột nhiên không biết làm sao tiếp tục đề tài.
“Cô đến tìm tôi có chuyện gì?” Tô Lực Hằng im lặng một hồi mới mở miệng,biết rõ còn cố hỏi.
Hắn sầm mặt khiến cô có chút nhát gan nhưng nhớ tới tình hình bấp bênh của Lâm thị cùng Thịnh Á,liền lấy dũng khí mở miệng nói: “Có thể bỏ qua cho ông ngoại cùng anh Thiểu Đình không?”
Cô rốt cuộc mở miệng,Tô Lực Hằng rất không vui,vô cùng không vui!
Nhìn hắn nhích gần về phía mình,Liễu Uyển Nhi không nhịn được lui về phía sau mấy bước,kết quả bị Tô Lực Hằng vây sát vách tường .
“Cô cho rằng cô bây giờ có tư cách cầu xin tôi sao?”
Trong giọng nói mang theo một tia âm tàn cùng giễu cợt,đường nét trên khuôn mặt anh tuấn đã trở nên cứng ngắc.
“Em biết anh hận em năm đó rời đi,muốn trả thù thì cứ tìm em,không nên liên lụy người vô tội.”
Năm đó là cô muốn anh Thiểu Đình đưa cô đi,mà ông ngoại cũng chỉ lúc thời điểm khó khăn giúp đỡ bọn họ,bất quá nói trở lại năm đó nếu như không phải hắn tuyệt tình,cô cũng không kiên quyết rời đi.
Tô Lực Hằng dĩ nhiên không biết trong lòng cô có chút oán hận mình,trong đầu tất cả đều cho cô nghỉ giùm hai người đàn ông kia.
Ghen tỵ với ngọn lửa thiêu đốt ánh mắt của hắn.
Đưa tay giơ lên cằm cô,cắn lên môi của cô,nụ hôn cuồng phong bạo vũ hoàn toàn tập kích Liễu Uyển Nhi.
Cô muốn tránh thoát nhưng không có sức đấu lại hắn,chỉ có thể tiếp nhận tất cả.
Hắn muốn trừng phạt cô thật nặng,lại phát hiện nổi nhớ cùng tình cảm dành cho cô trong nháy mắt toàn vỡ đê.
Hắn hận mình như vậy thật vô dụng,như thế sẽ bị cô khống chế.
Dùng sức cắn xuống môi cô cho hả giận.
“Ừ ~”
Nghe sâu trong cổ họng cô phát ra tiếng kêu đau,nếm được mùi máu tanh trong miệng cô cho rằng hắn sẽ có khoái cảm trả thù,kết quả phát hiện lòng đau đớn tức giận buông cô ra.
“Tên kia cũng hôn em vậy sao?”
Chết tiệt,tại sao phải hỏi vấn đề này,phát hiện bản thân thật buồn bực giống như có tảng đá lớn đè lên ngực.
Liễu Uyển Nhi lập tức đỏ mặt,mất tự nhiên nghịch gấu áo,cô không hứng thú so sánh nụ hôn của hai người đàn ông.
Đem mất tự nhiên của cô hiểu thành ngượng ngùng,Tô Lực Hằng tức muốn điên.
“Em rất thích nụ hôn của tên đó? !” Nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này,đố kỵ giống như kiến trắng gặm tim hắn.
Tô Lực Hằng từng bước ép sát,Liễu Uyển Nhi bật thốt lên:”Anh Thiểu Đình sẽ không cắn người.”
Ầm ầm ầm, Liễu Uyển Nhi lại nghe tiếng động quen thuộc,thảm rồi.
“Muốn tôi bỏ qua cho bọn họ tuyệt đối không thể !”
Đỉnh đầu truyền đến tiếng hét đinh tai nhức óc,Liễu Uyển Nhi vội vàng bịt chặt lỗ tai.
Sau khi cơn bão qua đi,ánh mắt của cô đỏ lên,chẳng lẽ Lâm thị cùng Thịnh Á thật sự phải sụp đổ sao?
Chết tiệt,em lại đau lòng cho bọn họ?
Ai có thể tới đau lòng giùm hắn,người nào biết năm năm qua hắn đau khổ thế nào?
Nhắm mắt lại lần nữa mở ra,Tô Lực Hằng thở dài một hơi,lạnh lùng nói: “Muốn tôi bỏ qua cho bọn họ cũng có thể.”
Liễu Uyển Nhi vèo cái mở to hai mắt nhìn về phía hắn,đợi hắn nói tiếp.
Vẻ mặt cô đột nhiên thay đổi khiến Tô Lực Hằng cố gắng nén giận.
“Trừ phi em rời khỏi Vu Thiểu Đình với Lâm Cẩm Quyền,đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ,làm tình nhân của tôi.”
Liễu Uyển Nhi ngây ngẩn cả người,điều kiện này cũng quá hà khắc rồi,cô phải chọn thế nào?
Em ghét trở về bên cạnh anh vậy sao? Tô Lực Hằng vừa bị thương lại tức giận .
“Sau này chờ tôi cưới cô gái khác,cô làm vợ ba,chờ tôi chết cô phải chôn cùng,tôi muốn cô dùng cả cuộc đời để trao đổi.”
Rống xong sau liếc mắt nhìn cô,nhóc con chết tiệt,nếu em thật dám dùng cuộc đời mình để đổi bình an cho hai người kia,anh liền vắt đầu em xuống!
Liễu Uyển Nhi nhìn người đàn ông dữ dằn trước mắt,lòng đang run rẩy,hắn thật quá tàn nhẫn~
Liễu Uyển Nhi suy nghĩ thật lâu,quyết định phá vỡ trầm mặc nói thẳng ý định của mình: “Chú,cháu. . . . . .”
“Không được gọi tôi là chú!” Lời nói bỗng nhiên bị tiếng thét của Tô Lực Hằng cắt đứt,hai chữ này khiến hắn phát điên.
“. . . . . .” Liễu Uyển Nhi đột nhiên không biết làm sao tiếp tục đề tài.
“Cô đến tìm tôi có chuyện gì?” Tô Lực Hằng im lặng một hồi mới mở miệng,biết rõ còn cố hỏi.
Hắn sầm mặt khiến cô có chút nhát gan nhưng nhớ tới tình hình bấp bênh của Lâm thị cùng Thịnh Á,liền lấy dũng khí mở miệng nói: “Có thể bỏ qua cho ông ngoại cùng anh Thiểu Đình không?”
Cô rốt cuộc mở miệng,Tô Lực Hằng rất không vui,vô cùng không vui!
Nhìn hắn nhích gần về phía mình,Liễu Uyển Nhi không nhịn được lui về phía sau mấy bước,kết quả bị Tô Lực Hằng vây sát vách tường .
“Cô cho rằng cô bây giờ có tư cách cầu xin tôi sao?”
Trong giọng nói mang theo một tia âm tàn cùng giễu cợt,đường nét trên khuôn mặt anh tuấn đã trở nên cứng ngắc.
“Em biết anh hận em năm đó rời đi,muốn trả thù thì cứ tìm em,không nên liên lụy người vô tội.”
Năm đó là cô muốn anh Thiểu Đình đưa cô đi,mà ông ngoại cũng chỉ lúc thời điểm khó khăn giúp đỡ bọn họ,bất quá nói trở lại năm đó nếu như không phải hắn tuyệt tình,cô cũng không kiên quyết rời đi.
Tô Lực Hằng dĩ nhiên không biết trong lòng cô có chút oán hận mình,trong đầu tất cả đều cho cô nghỉ giùm hai người đàn ông kia.
Ghen tỵ với ngọn lửa thiêu đốt ánh mắt của hắn.
Đưa tay giơ lên cằm cô,cắn lên môi của cô,nụ hôn cuồng phong bạo vũ hoàn toàn tập kích Liễu Uyển Nhi.
Cô muốn tránh thoát nhưng không có sức đấu lại hắn,chỉ có thể tiếp nhận tất cả.
Hắn muốn trừng phạt cô thật nặng,lại phát hiện nổi nhớ cùng tình cảm dành cho cô trong nháy mắt toàn vỡ đê.
Hắn hận mình như vậy thật vô dụng,như thế sẽ bị cô khống chế.
Dùng sức cắn xuống môi cô cho hả giận.
“Ừ ~”
Nghe sâu trong cổ họng cô phát ra tiếng kêu đau,nếm được mùi máu tanh trong miệng cô cho rằng hắn sẽ có khoái cảm trả thù,kết quả phát hiện lòng đau đớn tức giận buông cô ra.
“Tên kia cũng hôn em vậy sao?”
Chết tiệt,tại sao phải hỏi vấn đề này,phát hiện bản thân thật buồn bực giống như có tảng đá lớn đè lên ngực.
Liễu Uyển Nhi lập tức đỏ mặt,mất tự nhiên nghịch gấu áo,cô không hứng thú so sánh nụ hôn của hai người đàn ông.
Đem mất tự nhiên của cô hiểu thành ngượng ngùng,Tô Lực Hằng tức muốn điên.
“Em rất thích nụ hôn của tên đó? !” Nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này,đố kỵ giống như kiến trắng gặm tim hắn.
Tô Lực Hằng từng bước ép sát,Liễu Uyển Nhi bật thốt lên:”Anh Thiểu Đình sẽ không cắn người.”
Ầm ầm ầm, Liễu Uyển Nhi lại nghe tiếng động quen thuộc,thảm rồi.
“Muốn tôi bỏ qua cho bọn họ tuyệt đối không thể !”
Đỉnh đầu truyền đến tiếng hét đinh tai nhức óc,Liễu Uyển Nhi vội vàng bịt chặt lỗ tai.
Sau khi cơn bão qua đi,ánh mắt của cô đỏ lên,chẳng lẽ Lâm thị cùng Thịnh Á thật sự phải sụp đổ sao?
Chết tiệt,em lại đau lòng cho bọn họ?
Ai có thể tới đau lòng giùm hắn,người nào biết năm năm qua hắn đau khổ thế nào?
Nhắm mắt lại lần nữa mở ra,Tô Lực Hằng thở dài một hơi,lạnh lùng nói: “Muốn tôi bỏ qua cho bọn họ cũng có thể.”
Liễu Uyển Nhi vèo cái mở to hai mắt nhìn về phía hắn,đợi hắn nói tiếp.
Vẻ mặt cô đột nhiên thay đổi khiến Tô Lực Hằng cố gắng nén giận.
“Trừ phi em rời khỏi Vu Thiểu Đình với Lâm Cẩm Quyền,đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ,làm tình nhân của tôi.”
Liễu Uyển Nhi ngây ngẩn cả người,điều kiện này cũng quá hà khắc rồi,cô phải chọn thế nào?
Em ghét trở về bên cạnh anh vậy sao? Tô Lực Hằng vừa bị thương lại tức giận .
“Sau này chờ tôi cưới cô gái khác,cô làm vợ ba,chờ tôi chết cô phải chôn cùng,tôi muốn cô dùng cả cuộc đời để trao đổi.”
Rống xong sau liếc mắt nhìn cô,nhóc con chết tiệt,nếu em thật dám dùng cuộc đời mình để đổi bình an cho hai người kia,anh liền vắt đầu em xuống!
Liễu Uyển Nhi nhìn người đàn ông dữ dằn trước mắt,lòng đang run rẩy,hắn thật quá tàn nhẫn~