Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thuc-tap-sinh-than-tuong-392.html
Chương 392: SÁU NĂM
Nghe Nhiêu Lực Quần nói, Chẩm Khê thấy đặc biệt khó chịu. Cô nghĩ mặc kệ hắn với Chẩm Hàm hay là với Hà Viện, thậm chí Chẩm Hàm và Hà Viện, cô đều không muốn xen vào nữa.
Mặc kệ ba người họ tương lai sẽ thế nào. Dù gì thì bây giờ bọn họ cũng đang hạnh phúc hài hòa mà. Chỉ cần bọn họ không thấy khó chịu thì cô cần2gì phải xen vào việc của người khác. Tạm biệt Nhiêu Lực Quần, Chẩm Khê trở về Hàn Quốc. Cô chỉ đi chưa đến một tuần, nhưng khi trở về, cô phát hiện bầu hình như không khí trong nhóm có vấn đề gì đó.
Có thể nhìn ra được Miror không quan tâm đến mọi chuyện, tâm trạng của cô ấy rất tệ. Sau khi nghe ngóng cô mới biết cô ấy đang9cãi nhau với Huy Dương. Chà, nam nữ yêu nhau, cãi nhau cũng là chuyện bình thường. Chẩm Khê lo lắng mỗi một điều là cảm xúc của Minor sẽ không ổn định. Nhưng mấy năm qua, có phải cô ấy chưa từng cãi nhau với Huy Dương lần nào đâu, nhưng từ trước đến giờ cũng chưa từng xảy ra chuyện gì to tát.
Lần này họ cãi nhau, vốn lúc đầu Chẩm6Khê cũng không định can dự vào, nhưng Huy Dương biết cô trở về Hàn Quốc rồi thì lại chủ động liên hệ.
“Anh nói hết mọi chuyện với Minor rồi.”
Chẩm Khê cắn ống hút, nhất thời vẫn chưa hiểu ý anh nói gì.
“Anh nói gì cơ?”
“Chuyện xảy ra từ nhiều năm trước, chuyện phát sinh trong những năm gần đây, chuyện của cô ấy và Loinel, những chuyện của anh nữa, anh nói0tất cả rồi.” Chẩm Khê đang uống đồ uống có ga, suýt thì sặc vào tận phổi. Cô phải mất một chút thời gian mới tiêu hóa được ý nghĩa trong lời nói của Huy Dương, một lúc sau mới hiểu anh đang nói gì.
“Anh nói là, anh đã nói cho Minor biết, trước đây Lionel mới là người yêu của chị ấy, bởi vì bố của Lionel mất dẫn đến việc chị7ấy bị mất trí nhớ tạm thời, nên mới coi anh thành bạn trai?”
Huy Dương cúi đầu nhìn chiếc bàn, khịt mũi một cái.
“Sao đột nhiên... Đột nhiên anh lại muốn nói với chị ấy mấy chuyện này?” “Mấy ngày trước bọn anh vì một chuyện nhỏ mà cãi nhau, có thể do trong lòng nhẫn nhịn quá lâu, nên anh mới nói hết tất cả.” Chẩm Khê đỡ trán, hỏi: “Chị ấy phản ứng thế nào?”
“Phản ứng gì?” Huy Dương khẽ cười, “Hoàn toàn không tin, cô ấy cảm thấy như anh đang lừa cô ấy.”
“Cho nên.”
“Cho nên anh bảo cô ấy tự mình đi hỏi Lionel.”
“Lionel nói hết với Minor rồi?”
“Nói rồi.”
Sau khi chị ấy biết chuyện thì có phản ứng gì?”
“Không rõ nữa, dù sao sau đó cô ấy cũng không nhận điện thoại của bọn anh. Cũng may là em về rồi, có em giúp trông nom, anh cũng yên tâm.”
Chẩm Khê thở dài: “Không phải chú đại ca, xảy ra chuyện chẳng nhẽ không nghĩ cách giải quyết mà cứ dựa vào việc em trông coi người ta để làm gì? Em có thể giám sát chị ấy 24 giờ không nháy mắt hả?” Huy Dương liếc Chẩm Khê một cái rồi nói: “Hay là em đi hỏi thử Minor, xem rốt cuộc cô ấy muốn gì.” Đáng ra cô không muốn dính vào chuyện này, nhưng Huy Dương cứ nhờ vả, Lionel cũng gọi điện cho cô, nên cô đành kiên trì đi tìm Minor nói chuyện.
Minor hỏi Chẩm Khê: “Chuyện đó cách đây bao nhiêu năm rồi?” “Tính đi tính lại, chắc phải tầm năm hoặc sáu năm.”
“Đúng thế, em nói xem, chị và Huy Dương ở bên cạnh nhau đã năm, sáu năm, trong thời gian đó tình cảm chị dành cho anh ấy không phải là giả, sao phải đi để ý chuyện của năm, sáu năm trước làm gì.”
Đây là logic kiểu gì vậy? Nhưng hình như logic này cũng hơi hợp lý. Nhưng sao cô vẫn luôn cảm thấy... có chỗ nào đó không được thuyết phục cho lắm nhỉ.
“Nhưng bạn trai cũ của chị là Lionel mà, chỉ vì chị bị thương, cho nên mới quên mất chuyện này.”
Minor kiên định nhìn cô và nói: “Chị không hề quên chuyện đó.” Chẩm Khê ngẩn người.
“Vậy chị...”
“Chị vẫn luôn biết, cũng nhớ rõ chuyện trước đó chị và Lionel đã từng yêu nhau. Hơn nữa, trước giờ chị cũng không phủ nhận chuyện này.”
Chẩm Khê cẩn thận nghĩ lại những gì Huy Dương nói trước đó. Hình như có chuyện này thật. “Huy Dương nói với chị rằng, vì bị chấn động bởi việc bố của Lionel nhảy lầu tự tử nên chị bị hôn mê, sau khi tỉnh lại, chị không còn nhớ rõ chuyện mình đã từng là bạn gái của Lionel.” Chẩm Khê hỏi: “Không phải như thế à?” “Không phải. Chị biết chị và anh ấy đã từng yêu nhau, nhưng cái chị quên là cảm giác thích anh ấy, nói cho rõ là, cho tới bây giờ chị không nhớ nổi mình thích anh ấy vì điều gì, ý định ban đầu yêu anh ấy là cái gì.”
Chẩm Khê ôm đầu, cứ tưởng như đang mơ.
“Nghe rất phức tạp đúng không?” Minor hỏi cô. Chẩm Khê gật nhẹ đầu. “Thật ra không phức tạp tí nào. Trong thời gian chi tỉnh lại trong bệnh viện là Huy Dương luôn ở bên chị, chị cứ nghĩ đương nhiên anh ấy là bạn trai của mình, chị cũng đã hỏi và anh ấy không phủ nhận.” Chẩm Khê gãi đầu, dè dặt nói: “Thật ra anh ấy đã giải thích với chị rồi.”
Chỉ có điều, sau khi anh ấy giải thích thì xảy ra chuyện chị lấy túi nilon trùm kín đầu để tự sát, cho nên từ đó về sau anh ấy không dám nói nữa. “Vì thế mà trong trí nhớ của chị, tuy bọn chị cãi nhau nhiều lần, nhưng thật sự cũng đã ở bên nhau được sáu năm rồi. Chị không cảm thấy đây chỉ là giấc mơ của mình, bởi vì chị rất chắc chắn rằng, vì thích Huy Dương nên chị mới ở bên anh ấy. Mấy năm nay chị sống rất vui vẻ, em cũng biết điều này mà.”
Chẩm Khê gật đầu. “Em cảm thấy mấy năm nay Huy Dương ở bên cạnh chị chỉ vì anh ấy tốt bụng lo lắng chị sẽ xảy ra chuyện thôi sao?” Minor mở to mắt nhìn cô và nói, “Chẩm Khê à, thời gian sáu năm đấy, đâu phải sáu tháng hay sáu ngày. Huy Dương tốt bụng đến mức nào mới có thể dành tận sáu năm ở bên cạnh chị để chị mơ một giấc mộng viển vông?”
“... Cũng không phải như thế.”
Có lẽ dự tính ban đầu là như thế, nhưng dù sao hai người họ cũng duy trì tình cảm được một thời gian dài như vậy. Trong quá trình đó, họ cũng giống như tất cả các cặp đôi yêu nhau khác trên thế giới này, ở cạnh bên nhau ngọt ngào. Nếu nói Huy Dương chỉ xuất phát từ mục đích chịu trách nhiệm với Minor hay do anh ấy tốt bụng thì Chẩm Khê cảm thấy cũng không hoàn toàn là như vậy.
Nếu chỉ dựa vào mấy điều đó mà hẹn hò với một cô gái đến tận sáu năm, Chẩm Khê sẽ cảm thấy người đầu óc có vấn đề không phải Minor mà là Huy Dương. Cho nên cô cũng hiểu bây giờ Huy Dương đang lo lắng điều gì. Không phải anh ấy lo lắng Minor sẽ gây ra chuyện gì không thể giải quyết, mà anh ấy đang nghĩ nếu như Minor nhớ lại chuyện mình đã từng yêu Lionel, vậy anh ấy phải cư xử như thế nào và phải giải thích thể nào về thời gian mấy năm nay anh ấy ở bên cạnh cô ấy. “Nhưng chị cũng nói là chị chỉ là quên đi cảm giác thích Lionel mà, nhỡ đâu có một ngày chị nhớ lại...”
“Chẩm Khê.” Minor gọi cô, “Trước khi em lấy Vân Tụ, đã hẹn hò với ai chưa?”
Chẩm Khê không biết vì sao cô ấy lại đột nhiên hỏi chuyện này nhưng cũng gật đầu.
“Bây giờ, em còn thích người ta không?” Chẩm Khê lắc đầu.
“Nếu... Nếu có một ngày, em đột nhiên nhớ đến cảm giác mình thích người đó, hoặc là, đột nhiên em lại thích đối phương, em sẽ rời bỏ chồng em à?” Chẩm Khê trả lời ngay lập tức. “Làm sao có thể.”
“Sao lại không thể?” Minor cười, “Ý em nói là nhớ lại cảm giác thích đối phương, hoặc không có khả năng thích đối phương một lần nữa, hay là không có khả năng rời bỏ Vân Tụ.”
“Đều không thể” Chẩm Khê nói rất kiên định, “Trái tim của con người rất bé, chứa một người đã quá đủ.”
“Đúng thế đấy.” Minor buông tay, “Vậy sao mọi người cứ nghĩ đến chuyện một ngày nào đó chị nhớ ra mình đã từng thích Lionel thì sẽ rời bỏ Huy Dương? Sáu năm qua thực sự là sáu năm tình cảm chân thành đến từng ngày một. Không phải là một hôm nào đó đột nhiên tỉnh lại, mà chị đã trải qua sáu năm như vậy.”
Cô ấy nói thế đúng là không sai. Nghĩ mà xem, lúc Minor và Lionel quen nhau, cô ấy mới mười bảy, mười tám tuổi, thời gian họ ở bên nhau cũng không dài đến mức để người ta cảm thấy tiếc nuối. Cái khoảng thời gian đó chẳng là gì so với thời gian sáu năm cô ấy và Huy Dương ở bên nhau.
Chẩm Khê hỏi: “Thế bây giờ chỉ định thế nào?”.
“Thế nào sao? Chị chẳng định gì cả, chị chỉ biết chuyện như vậy mà thôi, nó cũng chẳng tạo thành ảnh hưởng không tốt gì đến cuộc sống của chị.”
Minor nhìn Chẩm Khê và cười. “Chị sẽ không chia tay với Huy Dương đâu.” Chẩm Khê ngạc nhiên, “Thế tại sao chị không trả lời tin nhắn của anh ấy và hoàn toàn phớt lờ anh ấy?”
“Không phải vì việc đó.” Minor cúi đầu, hơi mất tự nhiên nói, “Chẳng phải trước đó chị và anh ấy đã cãi nhau đấy à, chị cảm thấy lỗi là do anh ấy, nhưng anh ấy lại không xin lỗi chị, cũng không giải thích vì sao lại xảy ra việc như thế.”
“Cho nên chị tức giận là bởi vì lúc trước hai người đã cãi nhau?”
Minor gật nhẹ.
Chẩm Khê cảm thấy tâm trạng lo lắng thấp thỏm của mình khi vội vàng đến đây đểu thật uổng phí. Cô cũng hiểu một chuyện, chờ cô về truyền đạt lại lời của Minor cho Huy Dương là nhiệm vụ của cô coi như hoàn thành, có thể rút lui được rồi.
Nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Vậy Lionel...” “Đã nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ em cảm thấy anh ấy vẫn còn thích chị à?”
Nói thật, Chẩm Khê cũng không dám khẳng định, bởi vì công việc quá bận rộn, cả cô và Lionel đều rất ít khi có cơ hội ngồi nói chuyện tâm sự với nhau. Mà bình thường mỗi lần có cơ hội này, hai người bọn cô đều sẽ dùng để đấu võ mồm. Cô thật sự không quan tâm nhiều lắm đến đời sống tình cảm của anh ta trong những năm này.
Nhưng suy nghĩ kỹ mới thấy, mấy năm gần đây, mỗi lần vô tình nhắc đến chuyện của Minor và Huy Dương, anh ta cũng không tỏ vẻ oán trời trách đất, u sầu ủ rũ cong môi như trước nữa. Hơn nữa, cho tới bây giờ anh ta cũng chưa từng nói, nếu có một ngày Minor nhớ tới chuyện trước kia thì phải làm thế nào.
Chuyện mà anh ta nói nhiều nhất vẫn là, nếu Huy Dương đối xử không tốt với Minor, anh ta chắc chắn sẽ không buông tha cho thằng nhóc kia, vân vân.
Vì vậy mà sau khi truyền đạt lời của Minor cho Huy Dương xong, Chẩm Khê vẫn quyết định đi tìm Lionel để nói chuyện.
Nghe Nhiêu Lực Quần nói, Chẩm Khê thấy đặc biệt khó chịu. Cô nghĩ mặc kệ hắn với Chẩm Hàm hay là với Hà Viện, thậm chí Chẩm Hàm và Hà Viện, cô đều không muốn xen vào nữa.
Mặc kệ ba người họ tương lai sẽ thế nào. Dù gì thì bây giờ bọn họ cũng đang hạnh phúc hài hòa mà. Chỉ cần bọn họ không thấy khó chịu thì cô cần2gì phải xen vào việc của người khác. Tạm biệt Nhiêu Lực Quần, Chẩm Khê trở về Hàn Quốc. Cô chỉ đi chưa đến một tuần, nhưng khi trở về, cô phát hiện bầu hình như không khí trong nhóm có vấn đề gì đó.
Có thể nhìn ra được Miror không quan tâm đến mọi chuyện, tâm trạng của cô ấy rất tệ. Sau khi nghe ngóng cô mới biết cô ấy đang9cãi nhau với Huy Dương. Chà, nam nữ yêu nhau, cãi nhau cũng là chuyện bình thường. Chẩm Khê lo lắng mỗi một điều là cảm xúc của Minor sẽ không ổn định. Nhưng mấy năm qua, có phải cô ấy chưa từng cãi nhau với Huy Dương lần nào đâu, nhưng từ trước đến giờ cũng chưa từng xảy ra chuyện gì to tát.
Lần này họ cãi nhau, vốn lúc đầu Chẩm6Khê cũng không định can dự vào, nhưng Huy Dương biết cô trở về Hàn Quốc rồi thì lại chủ động liên hệ.
“Anh nói hết mọi chuyện với Minor rồi.”
Chẩm Khê cắn ống hút, nhất thời vẫn chưa hiểu ý anh nói gì.
“Anh nói gì cơ?”
“Chuyện xảy ra từ nhiều năm trước, chuyện phát sinh trong những năm gần đây, chuyện của cô ấy và Loinel, những chuyện của anh nữa, anh nói0tất cả rồi.” Chẩm Khê đang uống đồ uống có ga, suýt thì sặc vào tận phổi. Cô phải mất một chút thời gian mới tiêu hóa được ý nghĩa trong lời nói của Huy Dương, một lúc sau mới hiểu anh đang nói gì.
“Anh nói là, anh đã nói cho Minor biết, trước đây Lionel mới là người yêu của chị ấy, bởi vì bố của Lionel mất dẫn đến việc chị7ấy bị mất trí nhớ tạm thời, nên mới coi anh thành bạn trai?”
Huy Dương cúi đầu nhìn chiếc bàn, khịt mũi một cái.
“Sao đột nhiên... Đột nhiên anh lại muốn nói với chị ấy mấy chuyện này?” “Mấy ngày trước bọn anh vì một chuyện nhỏ mà cãi nhau, có thể do trong lòng nhẫn nhịn quá lâu, nên anh mới nói hết tất cả.” Chẩm Khê đỡ trán, hỏi: “Chị ấy phản ứng thế nào?”
“Phản ứng gì?” Huy Dương khẽ cười, “Hoàn toàn không tin, cô ấy cảm thấy như anh đang lừa cô ấy.”
“Cho nên.”
“Cho nên anh bảo cô ấy tự mình đi hỏi Lionel.”
“Lionel nói hết với Minor rồi?”
“Nói rồi.”
Sau khi chị ấy biết chuyện thì có phản ứng gì?”
“Không rõ nữa, dù sao sau đó cô ấy cũng không nhận điện thoại của bọn anh. Cũng may là em về rồi, có em giúp trông nom, anh cũng yên tâm.”
Chẩm Khê thở dài: “Không phải chú đại ca, xảy ra chuyện chẳng nhẽ không nghĩ cách giải quyết mà cứ dựa vào việc em trông coi người ta để làm gì? Em có thể giám sát chị ấy 24 giờ không nháy mắt hả?” Huy Dương liếc Chẩm Khê một cái rồi nói: “Hay là em đi hỏi thử Minor, xem rốt cuộc cô ấy muốn gì.” Đáng ra cô không muốn dính vào chuyện này, nhưng Huy Dương cứ nhờ vả, Lionel cũng gọi điện cho cô, nên cô đành kiên trì đi tìm Minor nói chuyện.
Minor hỏi Chẩm Khê: “Chuyện đó cách đây bao nhiêu năm rồi?” “Tính đi tính lại, chắc phải tầm năm hoặc sáu năm.”
“Đúng thế, em nói xem, chị và Huy Dương ở bên cạnh nhau đã năm, sáu năm, trong thời gian đó tình cảm chị dành cho anh ấy không phải là giả, sao phải đi để ý chuyện của năm, sáu năm trước làm gì.”
Đây là logic kiểu gì vậy? Nhưng hình như logic này cũng hơi hợp lý. Nhưng sao cô vẫn luôn cảm thấy... có chỗ nào đó không được thuyết phục cho lắm nhỉ.
“Nhưng bạn trai cũ của chị là Lionel mà, chỉ vì chị bị thương, cho nên mới quên mất chuyện này.”
Minor kiên định nhìn cô và nói: “Chị không hề quên chuyện đó.” Chẩm Khê ngẩn người.
“Vậy chị...”
“Chị vẫn luôn biết, cũng nhớ rõ chuyện trước đó chị và Lionel đã từng yêu nhau. Hơn nữa, trước giờ chị cũng không phủ nhận chuyện này.”
Chẩm Khê cẩn thận nghĩ lại những gì Huy Dương nói trước đó. Hình như có chuyện này thật. “Huy Dương nói với chị rằng, vì bị chấn động bởi việc bố của Lionel nhảy lầu tự tử nên chị bị hôn mê, sau khi tỉnh lại, chị không còn nhớ rõ chuyện mình đã từng là bạn gái của Lionel.” Chẩm Khê hỏi: “Không phải như thế à?” “Không phải. Chị biết chị và anh ấy đã từng yêu nhau, nhưng cái chị quên là cảm giác thích anh ấy, nói cho rõ là, cho tới bây giờ chị không nhớ nổi mình thích anh ấy vì điều gì, ý định ban đầu yêu anh ấy là cái gì.”
Chẩm Khê ôm đầu, cứ tưởng như đang mơ.
“Nghe rất phức tạp đúng không?” Minor hỏi cô. Chẩm Khê gật nhẹ đầu. “Thật ra không phức tạp tí nào. Trong thời gian chi tỉnh lại trong bệnh viện là Huy Dương luôn ở bên chị, chị cứ nghĩ đương nhiên anh ấy là bạn trai của mình, chị cũng đã hỏi và anh ấy không phủ nhận.” Chẩm Khê gãi đầu, dè dặt nói: “Thật ra anh ấy đã giải thích với chị rồi.”
Chỉ có điều, sau khi anh ấy giải thích thì xảy ra chuyện chị lấy túi nilon trùm kín đầu để tự sát, cho nên từ đó về sau anh ấy không dám nói nữa. “Vì thế mà trong trí nhớ của chị, tuy bọn chị cãi nhau nhiều lần, nhưng thật sự cũng đã ở bên nhau được sáu năm rồi. Chị không cảm thấy đây chỉ là giấc mơ của mình, bởi vì chị rất chắc chắn rằng, vì thích Huy Dương nên chị mới ở bên anh ấy. Mấy năm nay chị sống rất vui vẻ, em cũng biết điều này mà.”
Chẩm Khê gật đầu. “Em cảm thấy mấy năm nay Huy Dương ở bên cạnh chị chỉ vì anh ấy tốt bụng lo lắng chị sẽ xảy ra chuyện thôi sao?” Minor mở to mắt nhìn cô và nói, “Chẩm Khê à, thời gian sáu năm đấy, đâu phải sáu tháng hay sáu ngày. Huy Dương tốt bụng đến mức nào mới có thể dành tận sáu năm ở bên cạnh chị để chị mơ một giấc mộng viển vông?”
“... Cũng không phải như thế.”
Có lẽ dự tính ban đầu là như thế, nhưng dù sao hai người họ cũng duy trì tình cảm được một thời gian dài như vậy. Trong quá trình đó, họ cũng giống như tất cả các cặp đôi yêu nhau khác trên thế giới này, ở cạnh bên nhau ngọt ngào. Nếu nói Huy Dương chỉ xuất phát từ mục đích chịu trách nhiệm với Minor hay do anh ấy tốt bụng thì Chẩm Khê cảm thấy cũng không hoàn toàn là như vậy.
Nếu chỉ dựa vào mấy điều đó mà hẹn hò với một cô gái đến tận sáu năm, Chẩm Khê sẽ cảm thấy người đầu óc có vấn đề không phải Minor mà là Huy Dương. Cho nên cô cũng hiểu bây giờ Huy Dương đang lo lắng điều gì. Không phải anh ấy lo lắng Minor sẽ gây ra chuyện gì không thể giải quyết, mà anh ấy đang nghĩ nếu như Minor nhớ lại chuyện mình đã từng yêu Lionel, vậy anh ấy phải cư xử như thế nào và phải giải thích thể nào về thời gian mấy năm nay anh ấy ở bên cạnh cô ấy. “Nhưng chị cũng nói là chị chỉ là quên đi cảm giác thích Lionel mà, nhỡ đâu có một ngày chị nhớ lại...”
“Chẩm Khê.” Minor gọi cô, “Trước khi em lấy Vân Tụ, đã hẹn hò với ai chưa?”
Chẩm Khê không biết vì sao cô ấy lại đột nhiên hỏi chuyện này nhưng cũng gật đầu.
“Bây giờ, em còn thích người ta không?” Chẩm Khê lắc đầu.
“Nếu... Nếu có một ngày, em đột nhiên nhớ đến cảm giác mình thích người đó, hoặc là, đột nhiên em lại thích đối phương, em sẽ rời bỏ chồng em à?” Chẩm Khê trả lời ngay lập tức. “Làm sao có thể.”
“Sao lại không thể?” Minor cười, “Ý em nói là nhớ lại cảm giác thích đối phương, hoặc không có khả năng thích đối phương một lần nữa, hay là không có khả năng rời bỏ Vân Tụ.”
“Đều không thể” Chẩm Khê nói rất kiên định, “Trái tim của con người rất bé, chứa một người đã quá đủ.”
“Đúng thế đấy.” Minor buông tay, “Vậy sao mọi người cứ nghĩ đến chuyện một ngày nào đó chị nhớ ra mình đã từng thích Lionel thì sẽ rời bỏ Huy Dương? Sáu năm qua thực sự là sáu năm tình cảm chân thành đến từng ngày một. Không phải là một hôm nào đó đột nhiên tỉnh lại, mà chị đã trải qua sáu năm như vậy.”
Cô ấy nói thế đúng là không sai. Nghĩ mà xem, lúc Minor và Lionel quen nhau, cô ấy mới mười bảy, mười tám tuổi, thời gian họ ở bên nhau cũng không dài đến mức để người ta cảm thấy tiếc nuối. Cái khoảng thời gian đó chẳng là gì so với thời gian sáu năm cô ấy và Huy Dương ở bên nhau.
Chẩm Khê hỏi: “Thế bây giờ chỉ định thế nào?”.
“Thế nào sao? Chị chẳng định gì cả, chị chỉ biết chuyện như vậy mà thôi, nó cũng chẳng tạo thành ảnh hưởng không tốt gì đến cuộc sống của chị.”
Minor nhìn Chẩm Khê và cười. “Chị sẽ không chia tay với Huy Dương đâu.” Chẩm Khê ngạc nhiên, “Thế tại sao chị không trả lời tin nhắn của anh ấy và hoàn toàn phớt lờ anh ấy?”
“Không phải vì việc đó.” Minor cúi đầu, hơi mất tự nhiên nói, “Chẳng phải trước đó chị và anh ấy đã cãi nhau đấy à, chị cảm thấy lỗi là do anh ấy, nhưng anh ấy lại không xin lỗi chị, cũng không giải thích vì sao lại xảy ra việc như thế.”
“Cho nên chị tức giận là bởi vì lúc trước hai người đã cãi nhau?”
Minor gật nhẹ.
Chẩm Khê cảm thấy tâm trạng lo lắng thấp thỏm của mình khi vội vàng đến đây đểu thật uổng phí. Cô cũng hiểu một chuyện, chờ cô về truyền đạt lại lời của Minor cho Huy Dương là nhiệm vụ của cô coi như hoàn thành, có thể rút lui được rồi.
Nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Vậy Lionel...” “Đã nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ em cảm thấy anh ấy vẫn còn thích chị à?”
Nói thật, Chẩm Khê cũng không dám khẳng định, bởi vì công việc quá bận rộn, cả cô và Lionel đều rất ít khi có cơ hội ngồi nói chuyện tâm sự với nhau. Mà bình thường mỗi lần có cơ hội này, hai người bọn cô đều sẽ dùng để đấu võ mồm. Cô thật sự không quan tâm nhiều lắm đến đời sống tình cảm của anh ta trong những năm này.
Nhưng suy nghĩ kỹ mới thấy, mấy năm gần đây, mỗi lần vô tình nhắc đến chuyện của Minor và Huy Dương, anh ta cũng không tỏ vẻ oán trời trách đất, u sầu ủ rũ cong môi như trước nữa. Hơn nữa, cho tới bây giờ anh ta cũng chưa từng nói, nếu có một ngày Minor nhớ tới chuyện trước kia thì phải làm thế nào.
Chuyện mà anh ta nói nhiều nhất vẫn là, nếu Huy Dương đối xử không tốt với Minor, anh ta chắc chắn sẽ không buông tha cho thằng nhóc kia, vân vân.
Vì vậy mà sau khi truyền đạt lời của Minor cho Huy Dương xong, Chẩm Khê vẫn quyết định đi tìm Lionel để nói chuyện.