Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Edit: windy
Đường ra Đông thành vô cùng bằng phẳng, ngựa chạy vui vẻ. Binh lính phía sau bước theo chỉnh tề, tiếng bước chân lưu loát. Nhã Phượng lặng lẽ xem cảnh tượng này, le lưỡi với Tĩnh Thục: “Thật dọa người nha tam tẩu, nhiều binh lính đi theo chúng ta vậy.”
Rời thành Trường An, tiểu cô nương yên tâm nắm lấy y phục, cả người nhìn ra thoải mái không ít. Tĩnh Thục cũng rất cao hứng: “Có người bảo vệ không phải sao, chúng ta không cần sợ gặp thổ phỉ đánh cướp.”
Nhã Phượng nói: “Võ công tam ca muội tốt như vậy, cho dù không có đám binh lính này, chúng ta cũng không cần sợ thổ phỉ nha.”
Nhắc tới phu quân, Tĩnh Thục thõa mãn mỉm cười, hạnh phúc chỗ khóe mắt không dừng được tỏa ra bên ngoài.
Nhìn bộ dáng tam tẩu, Nhã Phượng không nhịn được cười khanh khách. Tiếng cười xuyên qua tấm lụa mỏng che cửa, truyền vào tai Chu Lãng, ngựa liền tiến lại.
“Mới rời kinh thành, đã cao hứng như vậy?” Chu Lãng xốc mành sa lên, nhìn về phía thê tử và muội muội.
Nhã Phượng hai mắt to cười thành trăng rằm: “Tam ca, huynh không phát hiện, vừa rồi vừa nhắc tới huynh, tam tẩu đã cười, muội đã cảm thấy mình rơi vào hũ mật rồi.”
Chu Lãng cười hắc hắc, cực kì thỏa mãi nhìn về phía ái thê. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tĩnh Thục đỏ ửng, lập tức thông mĩnh nghĩ tới một vấn đề quan trọng. “Chúng ta cứ như vậy ngồi xe ngựa sao? Nơi này đường bằng phẳng không sợ, nhưng sau đó thì sao? Cũng không thể bởi vì ta mà kéo chân mọi người được.”
“Nương tử đúng là suy xét chu toàn, hiện tại mới hỏi có phải muộn rồi không?” Chu Lãng cố ý đùa nàng.
Hai mắt Nhã Phượng sáng lên: “Có phải tam ca đã sớm an bài xong rồi hay không?”
“Cái này là đương nhiên, các muội chỉ cần ngồi xe ngựa một ngày, chúng ta liền lên thuyền ở bến Hoàng Hà, đi đường thủy thẳng tắp, không cần lo lắng bị xóc nảy, ta đã cố ý an bài thuyền hoa xinh đẹp cho nàng rồi.” Chu Lãng đắc ý nhìn Tĩnh Thục.
Đến bến Hoàng Hà, Tĩnh Thục mới hiểu ra, căn bản không phải là thuyền hoa Giang Nam, mà là thuyền chiến đặc chế. Thuyền cao hai tầng gỗ sam, đầu thuyền bọc sắt, trên cột buồm lá cờ chữ “Đường” tung bay.
Lần đầu tiên nhìn thấy thuyền chiến lớn như vậy, Tĩnh Thục có phần chần chừ.
“Nương tử có hài lòng với chiếc thuyền này không? Nào, ta đỡ nàng lên thuyền.” Chu Lãng cầm tay nàng, cẩn thận đỡ nàng lên thuyền.
Đi được vài bước, khóe mắt Tĩnh Thục phát hiện đám binh lính đều đang nhìn trộm phía bên này, có người còn đang cười trộm. Tiện bỏ tay Chu Lãng ra, tự mình nâng váy đi về phía trước: “Thuyền này lớn rất vững, căn bản không cần đỡ, chàng cố ý.”
Chu Lãng cười ha ha, đi theo sau thê tử lên lầu hai, dàn xếp khoang thuyền cho nàng xong, lại đi xem tình hình của binh lính. Tĩnh Thục nhìn hai nha hoàn đem giường chiếu thu dọn sạch sẽ, giống như ở phủ, liền từ trong khoang thuyền đi ra, đi tới chỗ Nhã Phượng ở.
Lúc này, trời chiều đã sắp lặn xuống. Mặt trời phía tây một mảnh đỏ bừng, đem hình dáng núi sông hiện lên như trong tranh. Trời chiều chiều lên mặt nước, ánh sáng lấp lánh, guống như con sông này là do vô số ánh kim tạo thành, khiến người ta không mở mắt xem nổi. Chu Lãng đứng ở phía dưới cột buồm, một tay đặt trên bội kiếm bên hông, một tay khác vung lên, uy vũ hô lớn một tiếng: “Lái thuyền.”
“Lái thuyền…” Không đếm được tiếng binh sĩ cùng người cầm lái từ dưới tầng thấp nhất vang lên, con thuyền bắt đầu rung động.
Dưới ánh chiều tà chiếu xuống, dáng người hắn cao ngất, khuôn mặt cương nghị, cùng ánh nắng đỏ au, dãy núi trải dài, ánh vàng mặt nước thiên nhiên tươi đẹp kết hợp thành một bức tranh thủy mặc, khảm vào trong trí óc Tĩnh Thục, cũng rơi vào ngòi bút của nàng.
Lúc nàng đem bức giương buồm tự vẽ đưa cho phu quân, Chu Lãng sảng khoái như nở hoa. Tiểu nương tử đem hắn vẽ hùng dũng như thế, có thể thấy được hình tượng hắn trong lòng nàng cũng cao lớn anh tuấn như thế. Cuộn tranh từ từ mở ra, vậy mà thấy được một góc quần lụa màu tìm nhạt tại góc bên cạnh. Mặc dù không xuất hiện nhân vật rõ ràng, lại làm cho người ta mơ mộng vô hạn. Kính ngưỡng nhu tình yên lặng theo góc này hạ bút xuống, khiến bức tranh tràn ngập hào khí anh hùng đầy nhu tình, khiến người yêu thích không buông tay.
Thuyền lớn theo gió vượt sóng, xuôi dòng thẳng xuống, Tĩnh Thục thỉnh thoảng cũng sẽ bị say sóng, nhưng đại đa số thời điểm tâm tình vẫn vô cùng tốt. Trong lúc nắng ấm, sẽ cùng phu quân sóng vai đứng trên sàn tàu, xem non xanh nước biếc bên bờ sông Hoàng Hà, khói bếp lượn lờ.
Từ lúc theo dòng Hoàng Hà, Tĩnh Thục cùng Nhã Phượng đều ngồi ở trong khoang tàu. Tận mắt nhìn thấy dòng nước Hoàng Hà chảy cuồn cuộn ra biển lớn, diện tích vô ngần, dõi mắt trông về phía xa cũng không thấy bờ.
Tĩnh Thục than thở: “Khó trách nói ếch con trong giếng bất khả dĩ ngữ vu hải giả, câu vu hư dã; hạ trùng bất khả dĩ ngữ vu băng giả, đốc vu thì dã; khúc sĩ bất khả dĩ ngữ vu đạo giả, thúc vu giáo dã. Trước kia ta khăng khăng ở Giang Nam cầu nhỏ nước chảy, hiện giờ mới biết thế gian có nhiều nơi đẹp không sao kể.”
Nhã Phượng cũng gật đầu liên tục: “Đúng vậy, tam tẩu, muội đột nhiên nghĩ thông rồi. Trước muội vẫn có chút oán trời trách đất, cảm thấy ông trời bất nhân, không công bằng với muội. Hiện tại muội hiểu được, thế gian rộng lớn thế này, muội chỉ là một người đi qua kênh nước nhỏ không thuộc về mình, giẫm lên một bước mà thôi. Nếu là hãm ở bên trong không ra được, sao có thể nhìn thấy cảnh đẹp mênh mông như vậy. Để quên đi, để cho lòng mình rộng lớn như biển kia, đương nhiên sẽ có cuộc sống tốt đẹp như vậy.”
“Hay.” Chu Lãng từ phía sau đi tới, ngồi vào cạnh nương tử mình, ôm bờ vai nàng. “Hai nữ tử các muội đều đã tức cảnh sinh tình, huống chi ta đường đường là đáng nam nhi. Biển rộng mênh mông này có hướng khác chính là Cao Ly, hải tặc quấy nhiễu chính là từ nơi đó tới. Thân là nam nhi phải bảo vệ đất nước, để cho thê nhi đều có thể sống hòa thuận vui vẻ an bình.”
Qua cửa biển Lai Châu, cách không xa nữa chính là Đăng Châu rồi.
Ngày hôm đó xuống thuyền, phủ thứ sử phái người mang xe ngựa tới nghênh đón. Chu Lãng đã an trí binh lính xong xuôi, liền hộ tống gia quyến vào thành Đăng Châu phồn hoa. Xe ngựa đứng ở trước cửa phủ thứ sử, Tĩnh Thục được nha hoàn đỡ xuống xe. Chỉ thấy trong đám người tới nghênh đón ở cửa có một đôi vợ chồng trẻ tuổi, đó chính là nhị biểu ca Quách Khải cùng tẩu tử Trần Thần.
Đã gần đến hoàng hôn, Quách Khải cũng không mặc quan phục, trên người mặc một bộ trường bào màu xanh ngọc cổ tròn, làm cho dáng vẻ tăng thêm vài phần trầm ổn. Biểu tẩu Trần Thần mặc một bộ thường phục, trong lòng ôm một đứa nhỏ khỏe mạnh.
Khiến cho Tĩnh Thục kinh ngạc chính là, biểu tẩu không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành. Nghe nói Quách Khải vì nàng ta không sợ trở mặt với trong nhà, thề sống thiếu chết không chịu lấy vợ, vốn tưởng rằng nhất định là tuyệt thế mỹ mạo, không nghĩ tới chỉ là một nữ nhân tư sắc bình thường, nhìn cũng không ôn nhu mấy, giữa trán có vài phần anh dũng.
Quách Khải cũng cười đoan trang chào đón tức biểu đệ lần đầu, “Vị hôn thê” đã từng tính tứ hôn cho mình. Là một mỹ nhân, trên người mang theo ôn nhu phong tình của Giang Nam, giơ tay nhấc chân đều có ý mềm mại nói không lên lời. Nhu thuận đứng ở bên cạnh Chu Lãng, ôn nhu hòa thuận.
Chu Lãng không vui tiến lên một bước, che ở phía trước nương tử: “Biểu ca, nhìn ai đó?”
Mẹ kiếp! Còn thích ăn dấm chua với ta!
Quách Khải thầm mắng một câu, cười hì hì đi tới, nhiệt tình vươn tay: “Này còn cần lời nói sao, nhìn ai sao? Đương nhiên là nhìn tiểu Nhã muội muội đáng yêu của ta rồi, tới đây, biểu ca dẫn muội vào ăn cơm.”
Quách Khải vòng qua phu thê Chu Lãng, kéo cổ tay Nhã Phượng, cười hề hề đi vào trong.
Quách phu nhân là cô cô của Nhã Phượng, từ nhỏ đã quen với biểu ca. Bởi vì từ nhỏ nàng đã nhu thuận hiểu chuyện, đám biểu ca cũng không bởi vì nàng là thứ nữ mà không thích nàng.
Nhã Phượng ra sức nén cười không ngừng, quay đầu cười nói với Tĩnh Thục: “Tam tẩu tới nhanh.”
Trần Thân ôm con trai cười nghiêng đầu liếc mắt nhìn bóng lưng hắn một cái, vội vàng mời phu thê Chu Lãng vào cửa.
Bữa tối an bài vô cùng phong phú, năm người tự lấy giới tính chia làm hai bên. Con trai Quách Khải tên là Quách Trí Dũng, tiểu danh Tiểu tứ bối nhi, vừa mới biết đi biết nói, khỏe mạnh kháu khỉnh. Tĩnh Thục cực kì thích hắn, thường là ăn đồ gì ngon, liền dùng thìa đút cho hắn ăn.
Trần Thần lại không dám để cho con trai tiếp cận Tĩnh Thục, biết nàng mang tahi, trẻ con lại động tay động chân, ngộ nhỡ làm nàng bị thương, thì lại không tốt.
Tam tẩu lương thiện ôn nhu, biểu tẩu đại lượng thẳng thắn, Nhã Phượng cảm thấy mình tới Đăng Châu thật là quá đúng, lần đầu tiên ăn cùng nhau, có thể cảm nhận được không khí ấm áp khoan dung, về sau đương nhiên sẽ là tháng ngày thư thái rồi.
Nữ nhân không uống rượu, đương nhiên rất nhanh liền ăn no. Hai nam tử bên này lại uống rượu tới khí thế ngất trời, Quách Khảu vung tay lên, bảo bọn họ rời đi: “Phu nhân, nàng đi sắp xếp chỗ ở cho đệ muội cùng tiểu Nhã đi, hai huynh đệ chúng ta uống một chút.”
Trần Thần cau mày nhìn trên bàn đã hơn hai bầu rượu, khuyên nhủ: “Uống ít thôi, bọn họ lặn lội đường xa, chàng để người ta nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Ánh mắt Quách Khải có chút say, uống thêm một ly vẫn chưa đủ, lại làm thêm hai ly, sờ sờ má con trai một cái, nói: “Ta muốn trò chuyện với A Lãng, đi đi, mau đi đi.”
Chu Lãng cũng lung lay thoáng đứng lên, đi đến bên cạnh Tĩnh Thục nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng: “Đêm nay chúng ta ở lại đi, ngài mai sẽ đi tìm nhà, nàng đi theo biểu tẩu đi, ta lập tức tới.”
Tĩnh Thục xấu hổ bị hắn nắm tay trước mặt người khác, nhanh chóng rút ra, đỏ mặt ngoan ngoãn gật đầu: “Được, vậy phu quân chú ý thân thể, đừng uống quá nhiều.”
Quách Khải ở bên cạnh không vừa ý, chỉ vào Chu Lãng hô lên: “Chu Lãng, đệ không coi ta là ca hả? Còn đi tìm nhà, này không phải nhà đệ sao? Phủ thứ sử lớn như vậy, mấy sân đều trống không, đệ ra bên ngoài tìm nhà, không phải làm ta khó coi sao?”
Chu Lãng vừa nghe lời này không vừa ý, mượn rượu cùng hắn ầm ĩ lên: “Ta sao làm huynh khó coi hả? Ta muốn có nhà riêng của mình không được à, ta mới không bằng lòng ở cùng huynh, làm như nhân duyên huynh tốt lắm.”
Trần Thần buồn cười, nhìn Quách Khải có chút đau lòng. Một năm nay, hắn luôn bày ra bộ dáng lão luyện thành thục, e sợ không áp được thuộc hạ quan viên. Gần đây vì tin đại ca mất, hắn giấu đi cảm xúc ở trong lòng, nhưng Trần Thần biết hắn có bao nhiêu khó chịu.
Hiện tại tốt rồi, Chu Lãng đến đây, là đồng bọn chơi với hắn từ nhỏ, ở trước mặt bọn họ không cần ngụy trang, có thể tận lực phóng thích, như thế hắn sẽ không mệt mỏi nữa.
Trần Thần tiếp lời: “Hiện tại Đăng Châu không yên ổn, không chỉ có hải tặc, bên trong còn có thổ phỉ làm loạn. Đệ tìm nhà ở bên ngoài, quả thật không bằng ở nơi này. Nam tử các đệ đều muốn đi đánh giặc, đệ yên tâm để đệ muội ở nhà một mình sao? Ở trong này tỷ muội chúng ta ở cùng có thể chiếu cố lẫn nhau, phủ thứ sử chung quy vẫn an toàn hơn bên ngoài chút. Việc này cũng không gấp, ngày mai chúng ta lại nói tiếp cũng được, hai người cứ uống thoải mái đi, ta đưa các nàng đi nghỉ ngơi trước.”
Đường ra Đông thành vô cùng bằng phẳng, ngựa chạy vui vẻ. Binh lính phía sau bước theo chỉnh tề, tiếng bước chân lưu loát. Nhã Phượng lặng lẽ xem cảnh tượng này, le lưỡi với Tĩnh Thục: “Thật dọa người nha tam tẩu, nhiều binh lính đi theo chúng ta vậy.”
Rời thành Trường An, tiểu cô nương yên tâm nắm lấy y phục, cả người nhìn ra thoải mái không ít. Tĩnh Thục cũng rất cao hứng: “Có người bảo vệ không phải sao, chúng ta không cần sợ gặp thổ phỉ đánh cướp.”
Nhã Phượng nói: “Võ công tam ca muội tốt như vậy, cho dù không có đám binh lính này, chúng ta cũng không cần sợ thổ phỉ nha.”
Nhắc tới phu quân, Tĩnh Thục thõa mãn mỉm cười, hạnh phúc chỗ khóe mắt không dừng được tỏa ra bên ngoài.
Nhìn bộ dáng tam tẩu, Nhã Phượng không nhịn được cười khanh khách. Tiếng cười xuyên qua tấm lụa mỏng che cửa, truyền vào tai Chu Lãng, ngựa liền tiến lại.
“Mới rời kinh thành, đã cao hứng như vậy?” Chu Lãng xốc mành sa lên, nhìn về phía thê tử và muội muội.
Nhã Phượng hai mắt to cười thành trăng rằm: “Tam ca, huynh không phát hiện, vừa rồi vừa nhắc tới huynh, tam tẩu đã cười, muội đã cảm thấy mình rơi vào hũ mật rồi.”
Chu Lãng cười hắc hắc, cực kì thỏa mãi nhìn về phía ái thê. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tĩnh Thục đỏ ửng, lập tức thông mĩnh nghĩ tới một vấn đề quan trọng. “Chúng ta cứ như vậy ngồi xe ngựa sao? Nơi này đường bằng phẳng không sợ, nhưng sau đó thì sao? Cũng không thể bởi vì ta mà kéo chân mọi người được.”
“Nương tử đúng là suy xét chu toàn, hiện tại mới hỏi có phải muộn rồi không?” Chu Lãng cố ý đùa nàng.
Hai mắt Nhã Phượng sáng lên: “Có phải tam ca đã sớm an bài xong rồi hay không?”
“Cái này là đương nhiên, các muội chỉ cần ngồi xe ngựa một ngày, chúng ta liền lên thuyền ở bến Hoàng Hà, đi đường thủy thẳng tắp, không cần lo lắng bị xóc nảy, ta đã cố ý an bài thuyền hoa xinh đẹp cho nàng rồi.” Chu Lãng đắc ý nhìn Tĩnh Thục.
Đến bến Hoàng Hà, Tĩnh Thục mới hiểu ra, căn bản không phải là thuyền hoa Giang Nam, mà là thuyền chiến đặc chế. Thuyền cao hai tầng gỗ sam, đầu thuyền bọc sắt, trên cột buồm lá cờ chữ “Đường” tung bay.
Lần đầu tiên nhìn thấy thuyền chiến lớn như vậy, Tĩnh Thục có phần chần chừ.
“Nương tử có hài lòng với chiếc thuyền này không? Nào, ta đỡ nàng lên thuyền.” Chu Lãng cầm tay nàng, cẩn thận đỡ nàng lên thuyền.
Đi được vài bước, khóe mắt Tĩnh Thục phát hiện đám binh lính đều đang nhìn trộm phía bên này, có người còn đang cười trộm. Tiện bỏ tay Chu Lãng ra, tự mình nâng váy đi về phía trước: “Thuyền này lớn rất vững, căn bản không cần đỡ, chàng cố ý.”
Chu Lãng cười ha ha, đi theo sau thê tử lên lầu hai, dàn xếp khoang thuyền cho nàng xong, lại đi xem tình hình của binh lính. Tĩnh Thục nhìn hai nha hoàn đem giường chiếu thu dọn sạch sẽ, giống như ở phủ, liền từ trong khoang thuyền đi ra, đi tới chỗ Nhã Phượng ở.
Lúc này, trời chiều đã sắp lặn xuống. Mặt trời phía tây một mảnh đỏ bừng, đem hình dáng núi sông hiện lên như trong tranh. Trời chiều chiều lên mặt nước, ánh sáng lấp lánh, guống như con sông này là do vô số ánh kim tạo thành, khiến người ta không mở mắt xem nổi. Chu Lãng đứng ở phía dưới cột buồm, một tay đặt trên bội kiếm bên hông, một tay khác vung lên, uy vũ hô lớn một tiếng: “Lái thuyền.”
“Lái thuyền…” Không đếm được tiếng binh sĩ cùng người cầm lái từ dưới tầng thấp nhất vang lên, con thuyền bắt đầu rung động.
Dưới ánh chiều tà chiếu xuống, dáng người hắn cao ngất, khuôn mặt cương nghị, cùng ánh nắng đỏ au, dãy núi trải dài, ánh vàng mặt nước thiên nhiên tươi đẹp kết hợp thành một bức tranh thủy mặc, khảm vào trong trí óc Tĩnh Thục, cũng rơi vào ngòi bút của nàng.
Lúc nàng đem bức giương buồm tự vẽ đưa cho phu quân, Chu Lãng sảng khoái như nở hoa. Tiểu nương tử đem hắn vẽ hùng dũng như thế, có thể thấy được hình tượng hắn trong lòng nàng cũng cao lớn anh tuấn như thế. Cuộn tranh từ từ mở ra, vậy mà thấy được một góc quần lụa màu tìm nhạt tại góc bên cạnh. Mặc dù không xuất hiện nhân vật rõ ràng, lại làm cho người ta mơ mộng vô hạn. Kính ngưỡng nhu tình yên lặng theo góc này hạ bút xuống, khiến bức tranh tràn ngập hào khí anh hùng đầy nhu tình, khiến người yêu thích không buông tay.
Thuyền lớn theo gió vượt sóng, xuôi dòng thẳng xuống, Tĩnh Thục thỉnh thoảng cũng sẽ bị say sóng, nhưng đại đa số thời điểm tâm tình vẫn vô cùng tốt. Trong lúc nắng ấm, sẽ cùng phu quân sóng vai đứng trên sàn tàu, xem non xanh nước biếc bên bờ sông Hoàng Hà, khói bếp lượn lờ.
Từ lúc theo dòng Hoàng Hà, Tĩnh Thục cùng Nhã Phượng đều ngồi ở trong khoang tàu. Tận mắt nhìn thấy dòng nước Hoàng Hà chảy cuồn cuộn ra biển lớn, diện tích vô ngần, dõi mắt trông về phía xa cũng không thấy bờ.
Tĩnh Thục than thở: “Khó trách nói ếch con trong giếng bất khả dĩ ngữ vu hải giả, câu vu hư dã; hạ trùng bất khả dĩ ngữ vu băng giả, đốc vu thì dã; khúc sĩ bất khả dĩ ngữ vu đạo giả, thúc vu giáo dã. Trước kia ta khăng khăng ở Giang Nam cầu nhỏ nước chảy, hiện giờ mới biết thế gian có nhiều nơi đẹp không sao kể.”
Nhã Phượng cũng gật đầu liên tục: “Đúng vậy, tam tẩu, muội đột nhiên nghĩ thông rồi. Trước muội vẫn có chút oán trời trách đất, cảm thấy ông trời bất nhân, không công bằng với muội. Hiện tại muội hiểu được, thế gian rộng lớn thế này, muội chỉ là một người đi qua kênh nước nhỏ không thuộc về mình, giẫm lên một bước mà thôi. Nếu là hãm ở bên trong không ra được, sao có thể nhìn thấy cảnh đẹp mênh mông như vậy. Để quên đi, để cho lòng mình rộng lớn như biển kia, đương nhiên sẽ có cuộc sống tốt đẹp như vậy.”
“Hay.” Chu Lãng từ phía sau đi tới, ngồi vào cạnh nương tử mình, ôm bờ vai nàng. “Hai nữ tử các muội đều đã tức cảnh sinh tình, huống chi ta đường đường là đáng nam nhi. Biển rộng mênh mông này có hướng khác chính là Cao Ly, hải tặc quấy nhiễu chính là từ nơi đó tới. Thân là nam nhi phải bảo vệ đất nước, để cho thê nhi đều có thể sống hòa thuận vui vẻ an bình.”
Qua cửa biển Lai Châu, cách không xa nữa chính là Đăng Châu rồi.
Ngày hôm đó xuống thuyền, phủ thứ sử phái người mang xe ngựa tới nghênh đón. Chu Lãng đã an trí binh lính xong xuôi, liền hộ tống gia quyến vào thành Đăng Châu phồn hoa. Xe ngựa đứng ở trước cửa phủ thứ sử, Tĩnh Thục được nha hoàn đỡ xuống xe. Chỉ thấy trong đám người tới nghênh đón ở cửa có một đôi vợ chồng trẻ tuổi, đó chính là nhị biểu ca Quách Khải cùng tẩu tử Trần Thần.
Đã gần đến hoàng hôn, Quách Khải cũng không mặc quan phục, trên người mặc một bộ trường bào màu xanh ngọc cổ tròn, làm cho dáng vẻ tăng thêm vài phần trầm ổn. Biểu tẩu Trần Thần mặc một bộ thường phục, trong lòng ôm một đứa nhỏ khỏe mạnh.
Khiến cho Tĩnh Thục kinh ngạc chính là, biểu tẩu không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành. Nghe nói Quách Khải vì nàng ta không sợ trở mặt với trong nhà, thề sống thiếu chết không chịu lấy vợ, vốn tưởng rằng nhất định là tuyệt thế mỹ mạo, không nghĩ tới chỉ là một nữ nhân tư sắc bình thường, nhìn cũng không ôn nhu mấy, giữa trán có vài phần anh dũng.
Quách Khải cũng cười đoan trang chào đón tức biểu đệ lần đầu, “Vị hôn thê” đã từng tính tứ hôn cho mình. Là một mỹ nhân, trên người mang theo ôn nhu phong tình của Giang Nam, giơ tay nhấc chân đều có ý mềm mại nói không lên lời. Nhu thuận đứng ở bên cạnh Chu Lãng, ôn nhu hòa thuận.
Chu Lãng không vui tiến lên một bước, che ở phía trước nương tử: “Biểu ca, nhìn ai đó?”
Mẹ kiếp! Còn thích ăn dấm chua với ta!
Quách Khải thầm mắng một câu, cười hì hì đi tới, nhiệt tình vươn tay: “Này còn cần lời nói sao, nhìn ai sao? Đương nhiên là nhìn tiểu Nhã muội muội đáng yêu của ta rồi, tới đây, biểu ca dẫn muội vào ăn cơm.”
Quách Khải vòng qua phu thê Chu Lãng, kéo cổ tay Nhã Phượng, cười hề hề đi vào trong.
Quách phu nhân là cô cô của Nhã Phượng, từ nhỏ đã quen với biểu ca. Bởi vì từ nhỏ nàng đã nhu thuận hiểu chuyện, đám biểu ca cũng không bởi vì nàng là thứ nữ mà không thích nàng.
Nhã Phượng ra sức nén cười không ngừng, quay đầu cười nói với Tĩnh Thục: “Tam tẩu tới nhanh.”
Trần Thân ôm con trai cười nghiêng đầu liếc mắt nhìn bóng lưng hắn một cái, vội vàng mời phu thê Chu Lãng vào cửa.
Bữa tối an bài vô cùng phong phú, năm người tự lấy giới tính chia làm hai bên. Con trai Quách Khải tên là Quách Trí Dũng, tiểu danh Tiểu tứ bối nhi, vừa mới biết đi biết nói, khỏe mạnh kháu khỉnh. Tĩnh Thục cực kì thích hắn, thường là ăn đồ gì ngon, liền dùng thìa đút cho hắn ăn.
Trần Thần lại không dám để cho con trai tiếp cận Tĩnh Thục, biết nàng mang tahi, trẻ con lại động tay động chân, ngộ nhỡ làm nàng bị thương, thì lại không tốt.
Tam tẩu lương thiện ôn nhu, biểu tẩu đại lượng thẳng thắn, Nhã Phượng cảm thấy mình tới Đăng Châu thật là quá đúng, lần đầu tiên ăn cùng nhau, có thể cảm nhận được không khí ấm áp khoan dung, về sau đương nhiên sẽ là tháng ngày thư thái rồi.
Nữ nhân không uống rượu, đương nhiên rất nhanh liền ăn no. Hai nam tử bên này lại uống rượu tới khí thế ngất trời, Quách Khảu vung tay lên, bảo bọn họ rời đi: “Phu nhân, nàng đi sắp xếp chỗ ở cho đệ muội cùng tiểu Nhã đi, hai huynh đệ chúng ta uống một chút.”
Trần Thần cau mày nhìn trên bàn đã hơn hai bầu rượu, khuyên nhủ: “Uống ít thôi, bọn họ lặn lội đường xa, chàng để người ta nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Ánh mắt Quách Khải có chút say, uống thêm một ly vẫn chưa đủ, lại làm thêm hai ly, sờ sờ má con trai một cái, nói: “Ta muốn trò chuyện với A Lãng, đi đi, mau đi đi.”
Chu Lãng cũng lung lay thoáng đứng lên, đi đến bên cạnh Tĩnh Thục nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng: “Đêm nay chúng ta ở lại đi, ngài mai sẽ đi tìm nhà, nàng đi theo biểu tẩu đi, ta lập tức tới.”
Tĩnh Thục xấu hổ bị hắn nắm tay trước mặt người khác, nhanh chóng rút ra, đỏ mặt ngoan ngoãn gật đầu: “Được, vậy phu quân chú ý thân thể, đừng uống quá nhiều.”
Quách Khải ở bên cạnh không vừa ý, chỉ vào Chu Lãng hô lên: “Chu Lãng, đệ không coi ta là ca hả? Còn đi tìm nhà, này không phải nhà đệ sao? Phủ thứ sử lớn như vậy, mấy sân đều trống không, đệ ra bên ngoài tìm nhà, không phải làm ta khó coi sao?”
Chu Lãng vừa nghe lời này không vừa ý, mượn rượu cùng hắn ầm ĩ lên: “Ta sao làm huynh khó coi hả? Ta muốn có nhà riêng của mình không được à, ta mới không bằng lòng ở cùng huynh, làm như nhân duyên huynh tốt lắm.”
Trần Thần buồn cười, nhìn Quách Khải có chút đau lòng. Một năm nay, hắn luôn bày ra bộ dáng lão luyện thành thục, e sợ không áp được thuộc hạ quan viên. Gần đây vì tin đại ca mất, hắn giấu đi cảm xúc ở trong lòng, nhưng Trần Thần biết hắn có bao nhiêu khó chịu.
Hiện tại tốt rồi, Chu Lãng đến đây, là đồng bọn chơi với hắn từ nhỏ, ở trước mặt bọn họ không cần ngụy trang, có thể tận lực phóng thích, như thế hắn sẽ không mệt mỏi nữa.
Trần Thần tiếp lời: “Hiện tại Đăng Châu không yên ổn, không chỉ có hải tặc, bên trong còn có thổ phỉ làm loạn. Đệ tìm nhà ở bên ngoài, quả thật không bằng ở nơi này. Nam tử các đệ đều muốn đi đánh giặc, đệ yên tâm để đệ muội ở nhà một mình sao? Ở trong này tỷ muội chúng ta ở cùng có thể chiếu cố lẫn nhau, phủ thứ sử chung quy vẫn an toàn hơn bên ngoài chút. Việc này cũng không gấp, ngày mai chúng ta lại nói tiếp cũng được, hai người cứ uống thoải mái đi, ta đưa các nàng đi nghỉ ngơi trước.”