Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Editor: Gà _ LQĐ
Cẩm bào tơ tằm, nhẹ nhàng mềm mại, tính giữ ấm rất tốt, tính thẩm thấu càng tốt hơn.
Không đợi Chu Lãng đứng dậy, chén trà này đã làm bộ vị được vẽ khuếch đại ra rõ ràng, khá nổi bật. Lúc đầu Tịnh Thục cũng không chú ý đến vấn đề bộ vị, chỉ lo lắng y bị nóng, đưa tay nhỏ trắng noãn ra muốn giúp y chặn nước nóng, đến trước người mới phát hiện chỗ đó không chạm vào được, không thể làm gì khác hơn đành ngượng ngùng thu tay về, nhìn xem y có bị thương không.
Chu Lãng cũng đang cúi đầu nhìn chén trà lăn xuống thảm sàn nhung Ba Tư, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi trắng noãn dường như đang muốn bắt được chén trà, hoặc như đang muốn che cho y. Mười ngón tay dài nhỏ, trắng như ngọc, móng tay óng ánh trắng sáng... Chu Lãng cảm thấy toàn thân không ổn rồi.
Lúc bàn tay ấy sắp rơi vào nơi đó, hết lần này tới lần khác thật nhanh rụt ra. Nhưng mà, dường như tiểu A Lãng cảm nhận được cô nương nhiệt tình mời gọi, bỗng dưng dựng thẳng lên, nghênh đón đôi tay bé nhỏ kia.
Không đụng vào, có vẻ không hài lòng lắm, tiểu A Lãng lại không tự chủ được lắc lư.
Trà nóng đang nhanh chóng thấm xuống, nóng đến mức đỉnh nhọn ngẩng lên thì Chu Lãng cảm thấy có một tia lửa chạy khắp toàn thân, thoải mái muốn hô ra tiếng.
Tịnh Thục giật mình mắt trừng lớn, dường như không thể tin được cảnh tượng trước mắt, nóng sưng lên sao?
Chu Lãng hơi giương mắt nhìn nàng, chỉ thấy cô nương đang nhìn nơi đó của mình chằm chằm, gương mặt tuấn tú nhất thời đỏ hồng, ngay cả vành tai và cổ cũng đỏ bừng nốt.
Tịnh Thục có vẻ đã hiểu ra chút gì, nhưng chưa bao giờ thấy y mãnh liệt như thế nên ngượng ngùng và khẩn trương, thấy rồi càng thêm xấu hổ, tức tốc xoay người chạy đi, không dám nhìn nữa.
Chu Lãng nhìn thấy mép váy tung lên như một đóa hoa xinh đẹp, cùng với gương mặt tuyệt mỹ như hoa phù dung đã biến mất ngay trước mắt, trong lòng vắng vẻ. Chỉ đành phải đứng dậy đi thay một bộ y phục khác, rửa mặt, soi vào gương đồng, trên mặt còn sót lại vài nét hồng nhạt, lúc này mới như không có việc gì đi đến khách sảnh dùng ngọ thiện.
Tịnh Thục đã chờ trong khách sảnh, thấy đôi giày màu đỏ của y đi vào, vội vàng đứng dậy chào đón, không dám ngẩng đầu nhìn y. Chỉ nhìn chằm chằm vào giày nhọn đang di chuyển, đến ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, Tịnh Thục mới chậm rãi ngồi vào bên cạnh y.
Bữa cơm này ăn vô cùng yên tĩnh, tiếng nhai măng tây vang giòn trong miệng cũng có thể nghe được. Hai nha hoàn nhìn thần thái của chủ tử, cảm giác thật sự là chẳng hiểu gì cả. Cuối cùng, dường như Thải Mặc đã phát hiện không khí mập mờ, mím môi lén cười.
Ngày hôm nay trôi qua rất dài, khi Tịnh Thục thêu xong một túi hương màu tím nhạt thì trời còn chưa tối. Buổi tối lúc nằm trên giường, ánh trăng mông lung, không thấy rõ mặt nhau, lúc này mới tự mình thở phào nhẹ nhõm. Trong đầu vẫn không quên được cảnh kia, làm người ta nhịn không được nhiệt huyết sôi trào.
"Phu quân..." Giọng nói của tiểu nương tử nhẹ nhàng mềm mại mang theo hương vị ngọt ngào của Liễu An châu, làm cho nam nhân nghe xong thấy hơi ngứa ngáy.
"Hả?"
"Hôm sau chàng sẽ phải đến quan phủ nhậm chức, ta muốn..."
Tiểu nương tử muốn nói lại thôi, Chu Lãng nhất thời tự bổ não, muốn gì? Muốn chủ động hiến thân, an ủi bản đại nhân? Ta còn chưa có ý định muốn nàng đâu, cho dù nàng nhào vào lòng ta, cũng phải đẩy nàng ra ngoài. (tiểu A Lãng: Lừa quỷ à?)
"Ngày mai ta muốn đến miếu thắp hương cầu nguyện, vào kinh cũng được một khoảng thời gian rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội bái Phật cầu bình an, Bồ Tát sẽ trách tội ta. Nhưng chùa ở Kinh thành ta chưa quen thuộc, không dám đi..." Tiểu nương tử nũng nịu nói xong, chờ y đứng ra, chủ động yêu cầu hộ tống kiều thê.
Chu Lãng vừa nghe thế, trong nháy mắt hơi mất mác. Tâm trạng không còn một chút tốt lành gì, y cũng lười nói chuyện, chỉ ‘Ừm’ một tiếng. (tiểu A Lãng: Lam sấu, nấm hương [1])
[1] Lam sấu, nấm hương: kiểu chơi chữ, ý là không thoải mái, muốn khóc quá.
Tịnh Thục yên lặng nghiêng đầu nhìn y, lúc phu quân ở trên giường, có vẻ tích chữ như vàng đâu.
"Vậy chàng có thể theo ta không?" Nàng nhìn thật lâu, cũng chỉ thấy sống mũi cao thẳng, đôi môi thật mỏng. Chỉ đành phải nhắm mắt hỏi một câu, mong đợi nhìn y.
Trong đêm tối, ánh mắt tiểu nương tử như những vì sao trên bầu trời đêm, thấp thoáng trong hồng sa vô cùng đẹp mắt. Chu Lãng vừa muốn nhìn lâu một lát, lại sợ mình không nhịn được, nhanh chóng ‘Ừm’ một tiếng, rồi xoay người.
Đây là đồng ý nhỉ, thật ra thì y cũng biết xấu hổ, Tịnh Thục lén cười, nhắm mắt lại yên lặng ngủ.
Xung quanh đế đô tự miếu lớn nhất chính là chùa Tây, tọa lạc trên núi tây có phong cảnh xinh đẹp, hương khói cường thịnh, từ quan to hiển quý, cho đến bách tính bình dân, đều đến đây thắp hương bái Phật.
Chu Lãng cưỡi ngựa, Tịnh Thục ngồi xe, dọc theo đường đi ngay cả một câu cũng không nói. Thải Mặc ngồi bên cạnh Tịnh Thục, nhìn nam nhân dáng người thẳng bên ngoài, thấp giọng nói với Tịnh Thục: "Hôm nay Tam gia đã vui lòng che chở cô nương đến chùa Tây, có thể thấy được trong lòng đã có vị trí cho cô nương."
Tịnh Thục cũng không vui mừng, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm nói: "Nào có, tối hôm qua ta nói chuyện với y, y đều không muốn để ý đến ta."
Thải Mặc cười khúc khích: "Cô nương đừng trách người, có một số nam nhân rất ít nói. Nhà ta cũng thế, lúc lên giường hầu như không nói, ôi chao! Hắn cũng không có thời gian mà nói chuyện, vội vàng làm chuyện mình cảm thấy hứng thú đấy chứ."
Tịnh Thục không hiểu buổi tối còn có thể làm việc gì, nam nhân của Thải Mặc là thợ mộc, biết làm rất nhiều đồ chơi nhỏ tinh xảo, nhưng trên giường không có công cụ làm mộc, làm sao làm đây?
"Nam nhân của ngươi còn có thể làm ghế, tủ trên giường sao? Còn làm chim gỗ cho ngươi sao?" Tịnh Thục tò mò hỏi.
Thải Mặc ngẩn người một chút, không nhịn được cười ha ha, cười đến ngã trước ngã sau, Chử Bình đánh xe và Chu Lãng cưỡi ngựa cũng buồn bực nhìn lại. "Cô nương, cô nương quá đơn thuần rồi."
Tịnh Thục có chút mất hứng, rũ mắt nói: "Ngươi không nói thì thôi, sao cứ cười như vậy?"
Thải Mặc cố nén cười, tháo tượng chim gỗ tinh xảo trên đai lưng ra, thấp giọng nói: "Tượng chim nhỏ này cũng chỉ để dụ dỗ nữ nhân vui vẻ một chút thôi, nam nhân nào có thích cái này. Bọn họ thích chim to cơ, dùng chim to làm chuyện xấu khi dễ nữ nhân. Tam gia chúng ta đây còn chưa khai trai đâu, chờ sau này nếm được tư vị, người cũng đừng mong buổi tối có thể tán gẫu."
Tuy Tịnh Thục nghe không xong rất không hiểu, nhưng cũng biết nàng lại đang nói mấy lời thô bỉ, nên không thèm để ý nàng nữa, chỉ yên tĩnh chờ đến Tây Sơn.
Lúc xuống xe, sắc trời càng âm u xám xịt.
Tịnh Thục cột chặt áo choàng da chồn, đội mũ, rồi nhấc áo váy, đi theo Chu Lãng lên núi. Thải Mặc nhìn hai người trước sau cách nhau hai thước xa, chỉ cảm giác răng mình thật đau. Nhìn đường dưới chân một chút, chợt nảy ra một ý, có biện pháp hay rồi. Chỉ chờ Chử Bình theo kịp, Thải Mặc đột nhiên ‘Ai u’ một tiếng, ngã xuống bên cạnh, Chử Bình nhanh tay lẹ mắt, vội đỡ lấy nàng.
"Sao thế?" Tịnh Thục quay đầu lại ân cần hỏi.
"Cô nương, thềm đá phương Bắc vừa dốc vừa trơn, không giống Liễu An châu chúng ta, em không để ý nên bị trặc chân, sợ rằng không thể lên núi được rồi." Thải Mặc níu lấy cánh tay Chử Bình, cau mày nói.
"Vậy có nặng lắm không, mau để Chử Bình dẫn ngươi đi tìm đại phu đi." Tịnh Thục thiện tâm, không nhìn nổi người bên cạnh phải chịu khổ, huống chi là tôi tớ.
"Không cần, không nghiêm trọng như vậy đâu, thật may đường không xa, em trở về xe ngựa xoa bóp xíu là xong rồi. Tam gia, nữ tử Giang Nam chúng em không có thói quen đi đường núi như vậy, nô tỳ cả gan cầu xin Tam gia cõng phu nhân đi thôi, nếu không chốc lát nữa đây, phu nhân cũng sẽ bị thương." Vẻ mặt Thải Mặc rất thành khẩn.
Chu Lãng sửng sốt, nhìn Tịnh Thục một lúc, nàng cũng có chút không biết làm sao.
"Tam gia, van xin ngài, sắp qua năm rồi, nếu phu nhân bị thương, năm cũng không qua xong. Đây là một năm tân nương tử ở nhà chồng, ngài quan tâm phu nhân nhiều hơn một chút đi." Ánh mắt khẩn cầu của Thải Mặc khiến Chu Lãng có chút không chịu nổi, chỉ đành phải quay đầu nhìn Tịnh Thục nói: "Ta cõng nàng đi."
Tịnh Thục mím môi, do dự chốc lát, rồi gật đầu.
Y đi đến bên nàng, thân thể cao lớn ngồi xổm xuống, đợi nàng nằm sấp lên lưng mình. Tịnh Thục lặng lẽ động viên bản thân, tuy nói nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng y là trượng phu của mình, tuy nói cọ xát với thân thể y thì khá là ngượng ngùng, nhưng vẫn còn cách một lớp y phục rất dày mà.
Chu Lãng chờ trong chốc lát không thấy nàng leo lên lưng, chợt quay đầu nhìn, Tịnh Thục vừa lúc nằm lên, hai tay muốn ôm lấy cổ y, mặt dựa vào bả vai rộng rãi.
Đang lúc y quay mặt sang, đôi môi mềm mại ấm áp sượt qua mặt...
Con đường lên núi này, khi còn bé đã đi qua rất nhiều lần, nhưng Chu Lãng chưa bao giờ cảm thấy nó ngắn như vậy. Ngắn đến mức y còn chưa nhìn thấy phong cảnh bốn phía, đã đến chùa Tây. Là bởi vì trong đầu luôn nghĩ đến cảnh kia sao?
Tịnh Thục vùi mặt sát vào lưng y, vẫn thẹn thùng không dám nói lời nào. Cho đến lúc xuống đến cổng chùa, vẫn cúi đầu. Dâng hương, cầu xin bùa bình an, hai người ra ngoài lại bắt đầu cõng nhau xuống núi.
Một túi hương hoa lan màu tím nhạt thêu tinh xảo chợt xuất hiện trước mắt Chu Lãng, bên tai là hơi thở và giọng nói như lan của nàng: "Thích không? Ta đặt bùa bình an ở bên trong, hi vọng sau này phu quân nhậm chức sẽ được bình an trôi chảy."
Cái túi hương trước mắt y này, hôm qua thấy nàng thêu rất nghiêm túc, nghĩ do nàng muốn dùng, không ngờ là tặng cho mình.
"Nàng vì cầu bùa bình an cho ta nên mới đến chùa Tây?" Chu Lãng hỏi.
"Vâng." Giọng nói trong vắt của cô nương làm người rung động.
Bầu trời chợt phủ xuống vài bông tuyết lẻ tẻ, Tịnh Thục đưa bàn tay trắng nõn ra tiếp được một mảnh, kinh ngạc kêu lên một tiếng, đưa đến như hiến vật quý trước mắt Chu Lãng: "Phu quân, tuyết rơi nè!"
Quả nhiên là nữ tử Giang Nam, thấy bông tuyết cũng vui mừng như vậy, Chu Lãng cười sang sảng nói: "Tuyết rơi rất kỳ lạ sao, lúc ta ở Tây Bắc, vừa vào Đông Nguyệt, bão tuyết đã phong kín cả núi."
"Nhưng ta rất ít khi nhìn thấy tuyết, chỗ của chúng ta hai ba năm mới có một trận tuyết, hơn nữa rất nhanh sẽ hết, khi còn bé muốn đắp người tuyết cũng không được." Tịnh Thục đưa tay ra đón thêm vài bông.
Chu Lãng ngẩng đầu nhìn sắc trời, giữ chặt đùi nàng, tăng nhanh cước bộ: "Chúng ta phải nhanh chóng về nhà, xem ra, tiếp đến sẽ là một trận tuyết lớn, ngày mai nàng có thể đắp người tuyết rồi."
"Ta đã lớn như vậy, đâu còn có ý muốn đắp người tuyết nữa, cũng chỉ có thể sau này nhìn hài tử đắp..." Tịnh Thục hưng phấn chợt lỡ lời, vội vàng ngừng đề tài, cởi dây áo choàng da chồn ra, giơ hai tay, giúp hai người họ cản tuyết.
Không khí lại yên tĩnh như lúc mới đến, hai người cùng suy nghĩ một chuyện: Không làm cái chuyện xấu hổ kia thì lấy đâu ra hài tử chứ?
Cẩm bào tơ tằm, nhẹ nhàng mềm mại, tính giữ ấm rất tốt, tính thẩm thấu càng tốt hơn.
Không đợi Chu Lãng đứng dậy, chén trà này đã làm bộ vị được vẽ khuếch đại ra rõ ràng, khá nổi bật. Lúc đầu Tịnh Thục cũng không chú ý đến vấn đề bộ vị, chỉ lo lắng y bị nóng, đưa tay nhỏ trắng noãn ra muốn giúp y chặn nước nóng, đến trước người mới phát hiện chỗ đó không chạm vào được, không thể làm gì khác hơn đành ngượng ngùng thu tay về, nhìn xem y có bị thương không.
Chu Lãng cũng đang cúi đầu nhìn chén trà lăn xuống thảm sàn nhung Ba Tư, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi trắng noãn dường như đang muốn bắt được chén trà, hoặc như đang muốn che cho y. Mười ngón tay dài nhỏ, trắng như ngọc, móng tay óng ánh trắng sáng... Chu Lãng cảm thấy toàn thân không ổn rồi.
Lúc bàn tay ấy sắp rơi vào nơi đó, hết lần này tới lần khác thật nhanh rụt ra. Nhưng mà, dường như tiểu A Lãng cảm nhận được cô nương nhiệt tình mời gọi, bỗng dưng dựng thẳng lên, nghênh đón đôi tay bé nhỏ kia.
Không đụng vào, có vẻ không hài lòng lắm, tiểu A Lãng lại không tự chủ được lắc lư.
Trà nóng đang nhanh chóng thấm xuống, nóng đến mức đỉnh nhọn ngẩng lên thì Chu Lãng cảm thấy có một tia lửa chạy khắp toàn thân, thoải mái muốn hô ra tiếng.
Tịnh Thục giật mình mắt trừng lớn, dường như không thể tin được cảnh tượng trước mắt, nóng sưng lên sao?
Chu Lãng hơi giương mắt nhìn nàng, chỉ thấy cô nương đang nhìn nơi đó của mình chằm chằm, gương mặt tuấn tú nhất thời đỏ hồng, ngay cả vành tai và cổ cũng đỏ bừng nốt.
Tịnh Thục có vẻ đã hiểu ra chút gì, nhưng chưa bao giờ thấy y mãnh liệt như thế nên ngượng ngùng và khẩn trương, thấy rồi càng thêm xấu hổ, tức tốc xoay người chạy đi, không dám nhìn nữa.
Chu Lãng nhìn thấy mép váy tung lên như một đóa hoa xinh đẹp, cùng với gương mặt tuyệt mỹ như hoa phù dung đã biến mất ngay trước mắt, trong lòng vắng vẻ. Chỉ đành phải đứng dậy đi thay một bộ y phục khác, rửa mặt, soi vào gương đồng, trên mặt còn sót lại vài nét hồng nhạt, lúc này mới như không có việc gì đi đến khách sảnh dùng ngọ thiện.
Tịnh Thục đã chờ trong khách sảnh, thấy đôi giày màu đỏ của y đi vào, vội vàng đứng dậy chào đón, không dám ngẩng đầu nhìn y. Chỉ nhìn chằm chằm vào giày nhọn đang di chuyển, đến ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, Tịnh Thục mới chậm rãi ngồi vào bên cạnh y.
Bữa cơm này ăn vô cùng yên tĩnh, tiếng nhai măng tây vang giòn trong miệng cũng có thể nghe được. Hai nha hoàn nhìn thần thái của chủ tử, cảm giác thật sự là chẳng hiểu gì cả. Cuối cùng, dường như Thải Mặc đã phát hiện không khí mập mờ, mím môi lén cười.
Ngày hôm nay trôi qua rất dài, khi Tịnh Thục thêu xong một túi hương màu tím nhạt thì trời còn chưa tối. Buổi tối lúc nằm trên giường, ánh trăng mông lung, không thấy rõ mặt nhau, lúc này mới tự mình thở phào nhẹ nhõm. Trong đầu vẫn không quên được cảnh kia, làm người ta nhịn không được nhiệt huyết sôi trào.
"Phu quân..." Giọng nói của tiểu nương tử nhẹ nhàng mềm mại mang theo hương vị ngọt ngào của Liễu An châu, làm cho nam nhân nghe xong thấy hơi ngứa ngáy.
"Hả?"
"Hôm sau chàng sẽ phải đến quan phủ nhậm chức, ta muốn..."
Tiểu nương tử muốn nói lại thôi, Chu Lãng nhất thời tự bổ não, muốn gì? Muốn chủ động hiến thân, an ủi bản đại nhân? Ta còn chưa có ý định muốn nàng đâu, cho dù nàng nhào vào lòng ta, cũng phải đẩy nàng ra ngoài. (tiểu A Lãng: Lừa quỷ à?)
"Ngày mai ta muốn đến miếu thắp hương cầu nguyện, vào kinh cũng được một khoảng thời gian rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội bái Phật cầu bình an, Bồ Tát sẽ trách tội ta. Nhưng chùa ở Kinh thành ta chưa quen thuộc, không dám đi..." Tiểu nương tử nũng nịu nói xong, chờ y đứng ra, chủ động yêu cầu hộ tống kiều thê.
Chu Lãng vừa nghe thế, trong nháy mắt hơi mất mác. Tâm trạng không còn một chút tốt lành gì, y cũng lười nói chuyện, chỉ ‘Ừm’ một tiếng. (tiểu A Lãng: Lam sấu, nấm hương [1])
[1] Lam sấu, nấm hương: kiểu chơi chữ, ý là không thoải mái, muốn khóc quá.
Tịnh Thục yên lặng nghiêng đầu nhìn y, lúc phu quân ở trên giường, có vẻ tích chữ như vàng đâu.
"Vậy chàng có thể theo ta không?" Nàng nhìn thật lâu, cũng chỉ thấy sống mũi cao thẳng, đôi môi thật mỏng. Chỉ đành phải nhắm mắt hỏi một câu, mong đợi nhìn y.
Trong đêm tối, ánh mắt tiểu nương tử như những vì sao trên bầu trời đêm, thấp thoáng trong hồng sa vô cùng đẹp mắt. Chu Lãng vừa muốn nhìn lâu một lát, lại sợ mình không nhịn được, nhanh chóng ‘Ừm’ một tiếng, rồi xoay người.
Đây là đồng ý nhỉ, thật ra thì y cũng biết xấu hổ, Tịnh Thục lén cười, nhắm mắt lại yên lặng ngủ.
Xung quanh đế đô tự miếu lớn nhất chính là chùa Tây, tọa lạc trên núi tây có phong cảnh xinh đẹp, hương khói cường thịnh, từ quan to hiển quý, cho đến bách tính bình dân, đều đến đây thắp hương bái Phật.
Chu Lãng cưỡi ngựa, Tịnh Thục ngồi xe, dọc theo đường đi ngay cả một câu cũng không nói. Thải Mặc ngồi bên cạnh Tịnh Thục, nhìn nam nhân dáng người thẳng bên ngoài, thấp giọng nói với Tịnh Thục: "Hôm nay Tam gia đã vui lòng che chở cô nương đến chùa Tây, có thể thấy được trong lòng đã có vị trí cho cô nương."
Tịnh Thục cũng không vui mừng, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm nói: "Nào có, tối hôm qua ta nói chuyện với y, y đều không muốn để ý đến ta."
Thải Mặc cười khúc khích: "Cô nương đừng trách người, có một số nam nhân rất ít nói. Nhà ta cũng thế, lúc lên giường hầu như không nói, ôi chao! Hắn cũng không có thời gian mà nói chuyện, vội vàng làm chuyện mình cảm thấy hứng thú đấy chứ."
Tịnh Thục không hiểu buổi tối còn có thể làm việc gì, nam nhân của Thải Mặc là thợ mộc, biết làm rất nhiều đồ chơi nhỏ tinh xảo, nhưng trên giường không có công cụ làm mộc, làm sao làm đây?
"Nam nhân của ngươi còn có thể làm ghế, tủ trên giường sao? Còn làm chim gỗ cho ngươi sao?" Tịnh Thục tò mò hỏi.
Thải Mặc ngẩn người một chút, không nhịn được cười ha ha, cười đến ngã trước ngã sau, Chử Bình đánh xe và Chu Lãng cưỡi ngựa cũng buồn bực nhìn lại. "Cô nương, cô nương quá đơn thuần rồi."
Tịnh Thục có chút mất hứng, rũ mắt nói: "Ngươi không nói thì thôi, sao cứ cười như vậy?"
Thải Mặc cố nén cười, tháo tượng chim gỗ tinh xảo trên đai lưng ra, thấp giọng nói: "Tượng chim nhỏ này cũng chỉ để dụ dỗ nữ nhân vui vẻ một chút thôi, nam nhân nào có thích cái này. Bọn họ thích chim to cơ, dùng chim to làm chuyện xấu khi dễ nữ nhân. Tam gia chúng ta đây còn chưa khai trai đâu, chờ sau này nếm được tư vị, người cũng đừng mong buổi tối có thể tán gẫu."
Tuy Tịnh Thục nghe không xong rất không hiểu, nhưng cũng biết nàng lại đang nói mấy lời thô bỉ, nên không thèm để ý nàng nữa, chỉ yên tĩnh chờ đến Tây Sơn.
Lúc xuống xe, sắc trời càng âm u xám xịt.
Tịnh Thục cột chặt áo choàng da chồn, đội mũ, rồi nhấc áo váy, đi theo Chu Lãng lên núi. Thải Mặc nhìn hai người trước sau cách nhau hai thước xa, chỉ cảm giác răng mình thật đau. Nhìn đường dưới chân một chút, chợt nảy ra một ý, có biện pháp hay rồi. Chỉ chờ Chử Bình theo kịp, Thải Mặc đột nhiên ‘Ai u’ một tiếng, ngã xuống bên cạnh, Chử Bình nhanh tay lẹ mắt, vội đỡ lấy nàng.
"Sao thế?" Tịnh Thục quay đầu lại ân cần hỏi.
"Cô nương, thềm đá phương Bắc vừa dốc vừa trơn, không giống Liễu An châu chúng ta, em không để ý nên bị trặc chân, sợ rằng không thể lên núi được rồi." Thải Mặc níu lấy cánh tay Chử Bình, cau mày nói.
"Vậy có nặng lắm không, mau để Chử Bình dẫn ngươi đi tìm đại phu đi." Tịnh Thục thiện tâm, không nhìn nổi người bên cạnh phải chịu khổ, huống chi là tôi tớ.
"Không cần, không nghiêm trọng như vậy đâu, thật may đường không xa, em trở về xe ngựa xoa bóp xíu là xong rồi. Tam gia, nữ tử Giang Nam chúng em không có thói quen đi đường núi như vậy, nô tỳ cả gan cầu xin Tam gia cõng phu nhân đi thôi, nếu không chốc lát nữa đây, phu nhân cũng sẽ bị thương." Vẻ mặt Thải Mặc rất thành khẩn.
Chu Lãng sửng sốt, nhìn Tịnh Thục một lúc, nàng cũng có chút không biết làm sao.
"Tam gia, van xin ngài, sắp qua năm rồi, nếu phu nhân bị thương, năm cũng không qua xong. Đây là một năm tân nương tử ở nhà chồng, ngài quan tâm phu nhân nhiều hơn một chút đi." Ánh mắt khẩn cầu của Thải Mặc khiến Chu Lãng có chút không chịu nổi, chỉ đành phải quay đầu nhìn Tịnh Thục nói: "Ta cõng nàng đi."
Tịnh Thục mím môi, do dự chốc lát, rồi gật đầu.
Y đi đến bên nàng, thân thể cao lớn ngồi xổm xuống, đợi nàng nằm sấp lên lưng mình. Tịnh Thục lặng lẽ động viên bản thân, tuy nói nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng y là trượng phu của mình, tuy nói cọ xát với thân thể y thì khá là ngượng ngùng, nhưng vẫn còn cách một lớp y phục rất dày mà.
Chu Lãng chờ trong chốc lát không thấy nàng leo lên lưng, chợt quay đầu nhìn, Tịnh Thục vừa lúc nằm lên, hai tay muốn ôm lấy cổ y, mặt dựa vào bả vai rộng rãi.
Đang lúc y quay mặt sang, đôi môi mềm mại ấm áp sượt qua mặt...
Con đường lên núi này, khi còn bé đã đi qua rất nhiều lần, nhưng Chu Lãng chưa bao giờ cảm thấy nó ngắn như vậy. Ngắn đến mức y còn chưa nhìn thấy phong cảnh bốn phía, đã đến chùa Tây. Là bởi vì trong đầu luôn nghĩ đến cảnh kia sao?
Tịnh Thục vùi mặt sát vào lưng y, vẫn thẹn thùng không dám nói lời nào. Cho đến lúc xuống đến cổng chùa, vẫn cúi đầu. Dâng hương, cầu xin bùa bình an, hai người ra ngoài lại bắt đầu cõng nhau xuống núi.
Một túi hương hoa lan màu tím nhạt thêu tinh xảo chợt xuất hiện trước mắt Chu Lãng, bên tai là hơi thở và giọng nói như lan của nàng: "Thích không? Ta đặt bùa bình an ở bên trong, hi vọng sau này phu quân nhậm chức sẽ được bình an trôi chảy."
Cái túi hương trước mắt y này, hôm qua thấy nàng thêu rất nghiêm túc, nghĩ do nàng muốn dùng, không ngờ là tặng cho mình.
"Nàng vì cầu bùa bình an cho ta nên mới đến chùa Tây?" Chu Lãng hỏi.
"Vâng." Giọng nói trong vắt của cô nương làm người rung động.
Bầu trời chợt phủ xuống vài bông tuyết lẻ tẻ, Tịnh Thục đưa bàn tay trắng nõn ra tiếp được một mảnh, kinh ngạc kêu lên một tiếng, đưa đến như hiến vật quý trước mắt Chu Lãng: "Phu quân, tuyết rơi nè!"
Quả nhiên là nữ tử Giang Nam, thấy bông tuyết cũng vui mừng như vậy, Chu Lãng cười sang sảng nói: "Tuyết rơi rất kỳ lạ sao, lúc ta ở Tây Bắc, vừa vào Đông Nguyệt, bão tuyết đã phong kín cả núi."
"Nhưng ta rất ít khi nhìn thấy tuyết, chỗ của chúng ta hai ba năm mới có một trận tuyết, hơn nữa rất nhanh sẽ hết, khi còn bé muốn đắp người tuyết cũng không được." Tịnh Thục đưa tay ra đón thêm vài bông.
Chu Lãng ngẩng đầu nhìn sắc trời, giữ chặt đùi nàng, tăng nhanh cước bộ: "Chúng ta phải nhanh chóng về nhà, xem ra, tiếp đến sẽ là một trận tuyết lớn, ngày mai nàng có thể đắp người tuyết rồi."
"Ta đã lớn như vậy, đâu còn có ý muốn đắp người tuyết nữa, cũng chỉ có thể sau này nhìn hài tử đắp..." Tịnh Thục hưng phấn chợt lỡ lời, vội vàng ngừng đề tài, cởi dây áo choàng da chồn ra, giơ hai tay, giúp hai người họ cản tuyết.
Không khí lại yên tĩnh như lúc mới đến, hai người cùng suy nghĩ một chuyện: Không làm cái chuyện xấu hổ kia thì lấy đâu ra hài tử chứ?