Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 265
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Đột nhiên vẻ chế giễu cứng ngắc trên gương mặt Tạ Minh. Tần Liễm dùng áo lông hồ quấn lấy tay thay cho bao tay, sau đó tay duỗi ra bắt lấy lợi kiếm đã đâm chặt vào vách tường.
Những lợi kiếm này có bôi kịch độc lại rắn chắc vô cùng, ước chừng vẫn có thể chống đỡ được một nam nhân trưởng thành.
Hai người đi vào cùng Tần Liễm rơi xuống, trong nháy mắt, những thứ có màu xanh tím xanh quái dị dường như đang hưng phấn hẳn lên.
“Bảo vệ tốt Lâu chủ.”
Người còn lại dùng hết sức của mình đẩy Hoán Phi Trần lên, nhanh chóng dùng áo quấn lấy tay, nắm chặt lấy lợi kiếm cắm trên tường như Tần Liễm.
“A!!!!” Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, Hoán Phi Trần kinh hãi, sát thủ Phong Tuyết lâu bọn họ đều được huấn luyện bằng những hình cụ tàn khốc nhất, đối mặt với những cách dụng hình trên thiên hạ đều không khiến bọn họ đổi sắc mặt.
Hiện thời có thể làm cho đồng bọn của hắn phát ra tiếng kêu gào, nhất định tàn khốc cực kỳ.
Hắn cúi đầu, tập trung nhìn kỹ thứ thoáng xanh thoáng tím đang chuyển động bên dưới, tâm lạnh một nửa.
Rắn độc. Vậy mà lại là rắn độc. Đây chính là một xà quật khổng lồ. Đồng bọn hắn vừa rơi xuống đã nhanh chóng biến thành xương trắng.
Không ngờ lại là rắn thịt người!
Đàn rắn này vừa được nếm chút thịt người, bắt đầu cuồng loạn, từng con từng con bật lên, lưỡi xà phun ra lại nuốt vào nhìn vừa kinh tởm lại khủng bố.
“Đuổi kịp.” Thanh âm Tần Liễm bình tĩnh, vân đạm phong khinh, thong dong lạnh nhạt. (MTLTH.dđlqđ)
Hoán Phi Trần hoàn hồn, nhìn thấy bạch lăng của Tần Liễm như du long múa trên khoảng không.
Bạch lăng này chính là lụa tàm ti nổi tiếng, sức bền vô cùng tốt, không sợ lửa đốt cũng không sợ vũ khí sắc bén.
Hoán Phi Trần nắm lấy bạch lăng của Tần Liễm. Hắn phi thân lên, chân đạp trên lụa trắng, lăng không mà đi, tư thái ưu nhã như lan như điệp, tựa như tiên tử nơi yên ba sông nước.
Đến nơi, Tần Liễm lại dùng áo lông hồ quấn tay, nắm lấy lưỡi kiếm sắc bén. Hoán Phi Trần tiếp tục phi bạch lăng đến một chỗ khác.
Tạ Minh thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm xem nữa. Quay người đi mở một cơ quan khác.
Ông ta đứng đợi Tần Liễm ở nơi mà hắn chắc chắn phải đi qua. Đợi đã lâu mà vẫn không thấy người. Sau lưng đột nhiên cảm thấy lạnh, ông ta vô thức xoay người nhìn thoáng qua thấy một bóng trắng đang chạy trốn.
Tần Liễm đúng là đã sớm đến đây, tốc độ này làm ông ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Muốn chạy trốn? Không có cửa đâu!” Tạ Minh vận nội lực, thi triển khinh công đuổi theo.
Tạ Minh đuổi theo khoảng thời gian là nửa chén trà liền thấy Tần Liễm bất ngờ đứng lại.
Lúc này, Tần Liễm đứng trên không trung, tay cầm bạch lăng, đầu tóc đen nhánh tung bay, khuôn mặt lãnh diễm, trường bào bay múa tựa như ám dạ Tu La, sát khí tỏa ra tứ phía.
Theo như sự hiểu biết của Tạ Minh thì nơi này không có cơ quan. Không thể dùng cơ quan đối phó Tần Liễm, đành phải chính mình động thủ. Ông tâ vừa muốn rút kiếm xông tới, không ngờ dưới chân lại chấn động, sàn nhà nứt ra làm đôi. Ông ta giật mình, chưa kịp suy tư, bạch lăng của Tần Liễm liền đánh tới, sau một lần trúng đòn, ông ta có hơi hoang mang, sau đó phát
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Đột nhiên vẻ chế giễu cứng ngắc trên gương mặt Tạ Minh. Tần Liễm dùng áo lông hồ quấn lấy tay thay cho bao tay, sau đó tay duỗi ra bắt lấy lợi kiếm đã đâm chặt vào vách tường.
Những lợi kiếm này có bôi kịch độc lại rắn chắc vô cùng, ước chừng vẫn có thể chống đỡ được một nam nhân trưởng thành.
Hai người đi vào cùng Tần Liễm rơi xuống, trong nháy mắt, những thứ có màu xanh tím xanh quái dị dường như đang hưng phấn hẳn lên.
“Bảo vệ tốt Lâu chủ.”
Người còn lại dùng hết sức của mình đẩy Hoán Phi Trần lên, nhanh chóng dùng áo quấn lấy tay, nắm chặt lấy lợi kiếm cắm trên tường như Tần Liễm.
“A!!!!” Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, Hoán Phi Trần kinh hãi, sát thủ Phong Tuyết lâu bọn họ đều được huấn luyện bằng những hình cụ tàn khốc nhất, đối mặt với những cách dụng hình trên thiên hạ đều không khiến bọn họ đổi sắc mặt.
Hiện thời có thể làm cho đồng bọn của hắn phát ra tiếng kêu gào, nhất định tàn khốc cực kỳ.
Hắn cúi đầu, tập trung nhìn kỹ thứ thoáng xanh thoáng tím đang chuyển động bên dưới, tâm lạnh một nửa.
Rắn độc. Vậy mà lại là rắn độc. Đây chính là một xà quật khổng lồ. Đồng bọn hắn vừa rơi xuống đã nhanh chóng biến thành xương trắng.
Không ngờ lại là rắn thịt người!
Đàn rắn này vừa được nếm chút thịt người, bắt đầu cuồng loạn, từng con từng con bật lên, lưỡi xà phun ra lại nuốt vào nhìn vừa kinh tởm lại khủng bố.
“Đuổi kịp.” Thanh âm Tần Liễm bình tĩnh, vân đạm phong khinh, thong dong lạnh nhạt. (MTLTH.dđlqđ)
Hoán Phi Trần hoàn hồn, nhìn thấy bạch lăng của Tần Liễm như du long múa trên khoảng không.
Bạch lăng này chính là lụa tàm ti nổi tiếng, sức bền vô cùng tốt, không sợ lửa đốt cũng không sợ vũ khí sắc bén.
Hoán Phi Trần nắm lấy bạch lăng của Tần Liễm. Hắn phi thân lên, chân đạp trên lụa trắng, lăng không mà đi, tư thái ưu nhã như lan như điệp, tựa như tiên tử nơi yên ba sông nước.
Đến nơi, Tần Liễm lại dùng áo lông hồ quấn tay, nắm lấy lưỡi kiếm sắc bén. Hoán Phi Trần tiếp tục phi bạch lăng đến một chỗ khác.
Tạ Minh thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm xem nữa. Quay người đi mở một cơ quan khác.
Ông ta đứng đợi Tần Liễm ở nơi mà hắn chắc chắn phải đi qua. Đợi đã lâu mà vẫn không thấy người. Sau lưng đột nhiên cảm thấy lạnh, ông ta vô thức xoay người nhìn thoáng qua thấy một bóng trắng đang chạy trốn.
Tần Liễm đúng là đã sớm đến đây, tốc độ này làm ông ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Muốn chạy trốn? Không có cửa đâu!” Tạ Minh vận nội lực, thi triển khinh công đuổi theo.
Tạ Minh đuổi theo khoảng thời gian là nửa chén trà liền thấy Tần Liễm bất ngờ đứng lại.
Lúc này, Tần Liễm đứng trên không trung, tay cầm bạch lăng, đầu tóc đen nhánh tung bay, khuôn mặt lãnh diễm, trường bào bay múa tựa như ám dạ Tu La, sát khí tỏa ra tứ phía.
Theo như sự hiểu biết của Tạ Minh thì nơi này không có cơ quan. Không thể dùng cơ quan đối phó Tần Liễm, đành phải chính mình động thủ. Ông tâ vừa muốn rút kiếm xông tới, không ngờ dưới chân lại chấn động, sàn nhà nứt ra làm đôi. Ông ta giật mình, chưa kịp suy tư, bạch lăng của Tần Liễm liền đánh tới, sau một lần trúng đòn, ông ta có hơi hoang mang, sau đó phát