Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 223
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Ấn theo phong tục của Nam Hạ, trước khi nữ tử xuất giá phải tìm một lão phụ nhân có phúc khí đến trải giường chiếu. Ý muốn nữ tử xuất giá trải qua cuộc sống hạnh phúc cả đời.
Hôm nay Hương Thảo dẫn theo một phụ nhân đến Diệp phủ để trải giường cho Thanh Linh.
Phụ nhân đi sau lưng Hương Thảo, mặc dù khuôn mặt đã nhuốm màu thời gian nhưng nếu cẩn thận nhìn làn da ở cánh tay lại trắng nõn, mịn màng.
“Chút nữa ngươi đi vào phòng tiểu thư, trải giường cho tiểu thư thật tốt.” Hương Thảo nói. (MTLTH.dđlqđ)
“Vâng.” Phụ nhân cúi đầu nói, trong mắt lóe lên hàn quang.
Hương Thảo dẫn phụ nhân vào phòng Thanh Linh, sau đó liền nhanh chóng lui ra. Nàng vừa đi không được bao lâu liền nghe thấy âm thanh lạ ở phòng ngủ, cảm giác có điều gì đó không thích hợp, nàng nhanh chóng quay lại.
Vừa đá cửa xông vào, Hương Thảo liền nhìn người đáng lẽ ra nên trải giường lại cầm dao đặt trên cổ Thanh Linh.
Hương Thảo bị dọa đến mặt cắt không còn một giọt máu, run rẩy nói: “Mau thả tiểu thư ra, nếu không, ngươi chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.”
Phụ nhân cười lạnh lùng cười ra tiếng, nói: “Nhanh đi chuẩn bị ngựa, nếu không bản…ta lập tức giết nàng.” Phụ nhân uy hiếp Hương Thảo.
Hai chân Hương Thảo có chút mềm, hoang mang lo sợ nhìn Thanh Linh, không biết có nên làm theo lời của phụ nhân này hay không?
“Còn không mau đi!” Phụ nhân lạnh lùng nói.
Thần sắc Thanh Linh lại bình tĩnh đến bất thường: “Đại Công chúa, đừng hù dọa nha đầu của bổn tiểu thư.”
Phụ nhân đang bắt giữ Thanh Linh đúng là Đông Lăng Trưởng Công chúa Cơ Khinh Hoa đã mất tích vài ngày trước. Hai ngày này, nàng đã phải chạy trốn, ẩn nấp ở những nơi nàng đã từng khinh thường, Trưởng Công chúa vốn cao ngạo không thể chịu đựng nổi chuyện này, hôm nay liền quyết tâm hạ thủ.
Nàng nghe nói Diệp phủ muốn mời một vị phụ nhân trông có phúc khí trải giường cho Diệp Thanh Linh, cảm thấy đây chính là cơ hội để ra khỏi thành. Vì vậy nàng âm thầm giải quyết vị phụ nhân kia, sau đó giả trang thành bộ dáng của bà ta.
Chuyện nàng trộm hỏa pháo không thành đều do Thanh Linh đứng ngoài ngáng chân. Nếu không nàng cũng không vội vàng ra khỏi thành như vậy, hai ngày này nàng sống như một con chuột cống không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Thanh Linh là thiên kim của Hộ Quốc Tướng quân, lại là Thừa tướng phu nhân tương lai. Nàng bắt Thanh Linh làm con tin, thứ nhất có thể bức bách Tần Liễm và Diệp Thiên Minh che chở nàng ra khỏi thành an toàn, thứ hai, nàng có thể trải qua cảm giác thống khoái khi Diệp Thanh Linh bị nàng bí bách.
“Hương Thảo, đi chuẩn bị ngựa cho nàng ta.” Thanh Linh nói với Hương Thảo, cười với nàng ý bảo nàng chớ khẩn trương.
“Vâng.” Hương Thảo lảo đảo chạy ra khỏi phòng ngủ.
“Thanh Linh biểu muội nhớ phải đàng hoàng một chút, đừng mong trốn khỏi bản tay của bản công chúa.” Cơ Khinh Hoa khẽ cười nói, ghét bỏ mà giật tấm mặt nạ da người trên mặt, lộ ra khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp pha lẫn chút anh khí.
Hiện tại mạng của Thanh Linh còn đang ở trong tay nàng, căn bản không sợ Hương Thảo gọi người tới.
“Bắt ta làm con tin, ngươi chắc sẽ ra khỏi thành an toàn sao?” Thanh Linh nói.
“ Bằng với thế lực của dượng và Tần Liễm, chỉ cần một trong hai người cũng có thể che chở bổn công chúa bình an ra khỏi thành.
Ngày mai chính là ngày ngươi thành thân đi, ngươi nói hắn có phải vì tính mạng của ái thê mà thả bổn công chúa ra không?” Khóe môi Cơ Khinh Hoa vẽ một đường cong dịu dàng.
Tiếng bước chân hỗn loạn ngày càng gần, Thủy Liên viện bốn phía đều bị bao vậy.
Cơ Khinh Hoa kèm Thanh Linh bước ra khỏi
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Ấn theo phong tục của Nam Hạ, trước khi nữ tử xuất giá phải tìm một lão phụ nhân có phúc khí đến trải giường chiếu. Ý muốn nữ tử xuất giá trải qua cuộc sống hạnh phúc cả đời.
Hôm nay Hương Thảo dẫn theo một phụ nhân đến Diệp phủ để trải giường cho Thanh Linh.
Phụ nhân đi sau lưng Hương Thảo, mặc dù khuôn mặt đã nhuốm màu thời gian nhưng nếu cẩn thận nhìn làn da ở cánh tay lại trắng nõn, mịn màng.
“Chút nữa ngươi đi vào phòng tiểu thư, trải giường cho tiểu thư thật tốt.” Hương Thảo nói. (MTLTH.dđlqđ)
“Vâng.” Phụ nhân cúi đầu nói, trong mắt lóe lên hàn quang.
Hương Thảo dẫn phụ nhân vào phòng Thanh Linh, sau đó liền nhanh chóng lui ra. Nàng vừa đi không được bao lâu liền nghe thấy âm thanh lạ ở phòng ngủ, cảm giác có điều gì đó không thích hợp, nàng nhanh chóng quay lại.
Vừa đá cửa xông vào, Hương Thảo liền nhìn người đáng lẽ ra nên trải giường lại cầm dao đặt trên cổ Thanh Linh.
Hương Thảo bị dọa đến mặt cắt không còn một giọt máu, run rẩy nói: “Mau thả tiểu thư ra, nếu không, ngươi chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.”
Phụ nhân cười lạnh lùng cười ra tiếng, nói: “Nhanh đi chuẩn bị ngựa, nếu không bản…ta lập tức giết nàng.” Phụ nhân uy hiếp Hương Thảo.
Hai chân Hương Thảo có chút mềm, hoang mang lo sợ nhìn Thanh Linh, không biết có nên làm theo lời của phụ nhân này hay không?
“Còn không mau đi!” Phụ nhân lạnh lùng nói.
Thần sắc Thanh Linh lại bình tĩnh đến bất thường: “Đại Công chúa, đừng hù dọa nha đầu của bổn tiểu thư.”
Phụ nhân đang bắt giữ Thanh Linh đúng là Đông Lăng Trưởng Công chúa Cơ Khinh Hoa đã mất tích vài ngày trước. Hai ngày này, nàng đã phải chạy trốn, ẩn nấp ở những nơi nàng đã từng khinh thường, Trưởng Công chúa vốn cao ngạo không thể chịu đựng nổi chuyện này, hôm nay liền quyết tâm hạ thủ.
Nàng nghe nói Diệp phủ muốn mời một vị phụ nhân trông có phúc khí trải giường cho Diệp Thanh Linh, cảm thấy đây chính là cơ hội để ra khỏi thành. Vì vậy nàng âm thầm giải quyết vị phụ nhân kia, sau đó giả trang thành bộ dáng của bà ta.
Chuyện nàng trộm hỏa pháo không thành đều do Thanh Linh đứng ngoài ngáng chân. Nếu không nàng cũng không vội vàng ra khỏi thành như vậy, hai ngày này nàng sống như một con chuột cống không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Thanh Linh là thiên kim của Hộ Quốc Tướng quân, lại là Thừa tướng phu nhân tương lai. Nàng bắt Thanh Linh làm con tin, thứ nhất có thể bức bách Tần Liễm và Diệp Thiên Minh che chở nàng ra khỏi thành an toàn, thứ hai, nàng có thể trải qua cảm giác thống khoái khi Diệp Thanh Linh bị nàng bí bách.
“Hương Thảo, đi chuẩn bị ngựa cho nàng ta.” Thanh Linh nói với Hương Thảo, cười với nàng ý bảo nàng chớ khẩn trương.
“Vâng.” Hương Thảo lảo đảo chạy ra khỏi phòng ngủ.
“Thanh Linh biểu muội nhớ phải đàng hoàng một chút, đừng mong trốn khỏi bản tay của bản công chúa.” Cơ Khinh Hoa khẽ cười nói, ghét bỏ mà giật tấm mặt nạ da người trên mặt, lộ ra khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp pha lẫn chút anh khí.
Hiện tại mạng của Thanh Linh còn đang ở trong tay nàng, căn bản không sợ Hương Thảo gọi người tới.
“Bắt ta làm con tin, ngươi chắc sẽ ra khỏi thành an toàn sao?” Thanh Linh nói.
“ Bằng với thế lực của dượng và Tần Liễm, chỉ cần một trong hai người cũng có thể che chở bổn công chúa bình an ra khỏi thành.
Ngày mai chính là ngày ngươi thành thân đi, ngươi nói hắn có phải vì tính mạng của ái thê mà thả bổn công chúa ra không?” Khóe môi Cơ Khinh Hoa vẽ một đường cong dịu dàng.
Tiếng bước chân hỗn loạn ngày càng gần, Thủy Liên viện bốn phía đều bị bao vậy.
Cơ Khinh Hoa kèm Thanh Linh bước ra khỏi
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com