-
Chương 6
Nhớ lại vẻ buồn bã của Cố Thời Tự đêm qua, ta càng thêm bồn chồn.
Cuối cùng cũng đến tối, nhưng vẫn không có thông báo nào từ các đại thần cầu kiến.
Ta bèn dẫn Tiểu Thông Tử trở về An Cư Điện.
Tiểu Thông Tử vừa đi vừa an ủi: "Hoàng thượng đừng quá lo lắng về chuyện này, chi bằng hãy xem thử những nam tử đến từ các gia đình danh giá trong danh sách trước.”
"Từ xưa đến nay, phi tần hậu cung cũng góp phần ổn định triều đình, Hoàng thượng có thể cân nhắc gia thế, học vấn, phẩm hạnh của họ mà ban vị trí."
Ta gật đầu, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy đau đầu.
Nhìn cuốn sách tranh được gửi lên, tất cả đều đẹp mắt, ta biết chọn ai đây?
Vừa nói chuyện, vừa đi vào điện, cửa điện khép hờ.
Tiểu Thông Tử lên tiếng: "Không biết các cung nữ và thái giám canh cửa đi đâu rồi, sao lại dám bỏ vị trí—"
Lời của Tiểu Thông Tử đột ngột ngừng lại.
Ta ngẩng đầu, liền thấy một bóng hình mặc y phục màu trăng non đứng trong điện.
Nhìn thấy tấu chương trong tay hắn, ta vội chạy tới giải thích: "Đây là hiểu lầm, hôm đó ta không chú ý đến tấu chương của Tôn Thượng thư.”
"Ái khanh, ta biết ngươi đã phải chịu ấm ức, nếu ngươi không muốn, đến lúc đó ta sẽ tìm lý do để…"
"Hoàng thượng." Cố Thời Tự cất tiếng ngắt lời ta.
Ta nuốt nước bọt, nhìn hắn.
Đôi mắt hắn hơi đỏ, như thể đã đưa ra một quyết định nào đó.
"Thần, nguyện ý gả cho Hoàng thượng."
Một câu nói như sét đánh ngang tai.
Ta đứng đờ người tại chỗ: "???"
Quay đầu lại, Tiểu Thông Tử không biết đã biến đi đâu, cửa điện còn được hắn cẩn thận đóng chặt.
Cố Thời Tự tiến lên một bước, ngón tay thon dài nắm chặt cổ tay ta,
"Thần biết Hoàng thượng khó xử nên thần không cầu vị trí cao, dù chỉ làm thiếp… cũng được."
Ta sững sờ: "???"
Cố Thời Tự điên rồi sao?
Quay đầu lại, ta thấy đôi mắt hắn ướt đẫm, khóe mắt đỏ nhạt, hình ảnh lạnh lùng thường ngày của hắn nay lại mang thêm chút mong manh.
Hắn khẽ cúi xuống, tiến lại gần ta: "Như vậy, Hoàng thượng còn thấy khó xử không?"
Cuối cùng ta cũng phản ứng kịp, nuốt nước bọt: "Ái khanh không cần phải ủy khuất như vậy…"
"Thần không cảm thấy ủy khuất."
Bên ngoài vang lên một tiếng sấm, rồi cơn mưa xuân bắt đầu rơi rả rích.
Ta hoàn hồn, nhìn về phía Cố Thời Tự, một suy nghĩ mơ hồ bắt đầu hiện lên trong đầu.
Ta thử dò hỏi: "Ngươi thích trẫm sao?"
Hắn khẽ nâng mắt, nhìn thẳng vào ta: "Hoàng thượng hối hận rồi sao?"
Hối hận?
Ta chớp mắt bối rối: "Trẫm đã hứa gì rồi sao?"
Cố Thời Tự tiến tới gần, những tấu chương trong tay hắn rơi tản mác trên đất, tất cả đều là những lời phê ta từng viết.
"Hoàng thượng, chính ngài đã nói muốn thần luôn ở bên cạnh, không cho phép thần có lòng khác.”
"Chính ngài đã nói thần là người ngài yêu quý nhất, thần không phụ ngài, ngài cũng không phụ thần."
Hắn cúi sát vào tai ta, từng từ từng chữ rõ ràng.
"Hoàng thượng, ngài nói ngài đã hứa gì rồi?"
Bên ngoài lại vang lên một tiếng sấm, mưa càng lúc càng nặng hạt.
Cổ tay ta bị hắn nắm chặt, kéo về phía giường, rèm giường rủ xuống.
Ta bối rối nhìn Cố Thời Tự, khoan đã… Đây không phải là thuật đế vương mà phụ hoàng dạy sao?
Sao lại thành ra như thế này???
Mái tóc dài như thác buông xuống vai, Cố Thời Tự khẽ cắn lên tai ta: "Hoàng thượng không thích thần sao?"
"Không phải, ta…" Ta phản ứng theo bản năng.
Mưa rơi tí tách trên bậu cửa sổ, âm thanh rõ mồn một.
Ngón tay thon dài của hắn siết chặt cổ tay ta, lực dần tăng lên, kéo tay ta chạm vào dây áo của hắn.
"Vậy Hoàng thượng còn do dự gì nữa?"
Trong buổi triều sớm.
Hộ Bộ Thượng thư lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, ta chống cằm, mơ màng buồn ngủ.
Ánh mắt vô tình lướt qua Cố Thời Tự bên cạnh, dường như hắn cũng có chút mệt mỏi.
Ta: "..."
Quả thực là tối qua hơi thiếu kiềm chế…
"Hoàng thượng, sao mặt ngài lại đỏ thế?" Tôn Thượng thư thắc mắc hỏi.
Ngón tay của Cố Thời Tự khẽ động, hắn ngước lên nhìn ta, đôi mắt ẩn chứa ý cười.
"Có lẽ là do thời tiết oi bức, hơi ngột ngạt."
Ta hắng giọng: "Haha đúng vậy, việc tuyển chọn cứ làm theo lời Tôn Thượng thư, bãi triều."
Nói xong, ta nhanh chóng rời khỏi điện, mang theo Tiểu Thông Tử bước đi rất nhanh.
Trong Ngự thư phòng.
Ta điên cuồng lật lại những tấu chương của phụ hoàng: "Rốt cuộc là sai ở đâu? Ta rõ ràng đã kết hợp giữa ân sủng và uy quyền mà, tại sao khi áp dụng ở chỗ Cố Thời Tự lại thành ra như đang nũng nịu đòi yêu vậy?"
Tiểu Thông Tử cũng rất bối rối: "Nô tài cũng thấy Hoàng thượng làm không có gì sai cả…”
"Nô tài từng theo hầu tiên hoàng, ngài ấy cũng hành động như vậy, các đại thần đều rất nghe lời!"
Tìm mãi không ra nguyên nhân, ta và Tiểu Thông Tử nhìn nhau, cuối cùng rút ra một kết luận chính xác.
Thuật đế vương gặp phải Cố Thời Tự là vô hiệu, kẻ này đúng là đỉnh cao của sự si mê đến mù quáng!
Vấn đề này vô phương giải quyết.
Cơm đã nấu thành cháo, ta chỉ có thể chịu trách nhiệm với hắn thôi.
Ta quyết chí, nắm chặt tay: "Trẫm nguyện hy sinh nhan sắc này để bảo vệ giang sơn An thị."
Tiểu Thông Tử: "… Hoàng thượng anh minh."
Cuối cùng cũng đến tối, nhưng vẫn không có thông báo nào từ các đại thần cầu kiến.
Ta bèn dẫn Tiểu Thông Tử trở về An Cư Điện.
Tiểu Thông Tử vừa đi vừa an ủi: "Hoàng thượng đừng quá lo lắng về chuyện này, chi bằng hãy xem thử những nam tử đến từ các gia đình danh giá trong danh sách trước.”
"Từ xưa đến nay, phi tần hậu cung cũng góp phần ổn định triều đình, Hoàng thượng có thể cân nhắc gia thế, học vấn, phẩm hạnh của họ mà ban vị trí."
Ta gật đầu, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy đau đầu.
Nhìn cuốn sách tranh được gửi lên, tất cả đều đẹp mắt, ta biết chọn ai đây?
Vừa nói chuyện, vừa đi vào điện, cửa điện khép hờ.
Tiểu Thông Tử lên tiếng: "Không biết các cung nữ và thái giám canh cửa đi đâu rồi, sao lại dám bỏ vị trí—"
Lời của Tiểu Thông Tử đột ngột ngừng lại.
Ta ngẩng đầu, liền thấy một bóng hình mặc y phục màu trăng non đứng trong điện.
Nhìn thấy tấu chương trong tay hắn, ta vội chạy tới giải thích: "Đây là hiểu lầm, hôm đó ta không chú ý đến tấu chương của Tôn Thượng thư.”
"Ái khanh, ta biết ngươi đã phải chịu ấm ức, nếu ngươi không muốn, đến lúc đó ta sẽ tìm lý do để…"
"Hoàng thượng." Cố Thời Tự cất tiếng ngắt lời ta.
Ta nuốt nước bọt, nhìn hắn.
Đôi mắt hắn hơi đỏ, như thể đã đưa ra một quyết định nào đó.
"Thần, nguyện ý gả cho Hoàng thượng."
Một câu nói như sét đánh ngang tai.
Ta đứng đờ người tại chỗ: "???"
Quay đầu lại, Tiểu Thông Tử không biết đã biến đi đâu, cửa điện còn được hắn cẩn thận đóng chặt.
Cố Thời Tự tiến lên một bước, ngón tay thon dài nắm chặt cổ tay ta,
"Thần biết Hoàng thượng khó xử nên thần không cầu vị trí cao, dù chỉ làm thiếp… cũng được."
Ta sững sờ: "???"
Cố Thời Tự điên rồi sao?
Quay đầu lại, ta thấy đôi mắt hắn ướt đẫm, khóe mắt đỏ nhạt, hình ảnh lạnh lùng thường ngày của hắn nay lại mang thêm chút mong manh.
Hắn khẽ cúi xuống, tiến lại gần ta: "Như vậy, Hoàng thượng còn thấy khó xử không?"
Cuối cùng ta cũng phản ứng kịp, nuốt nước bọt: "Ái khanh không cần phải ủy khuất như vậy…"
"Thần không cảm thấy ủy khuất."
Bên ngoài vang lên một tiếng sấm, rồi cơn mưa xuân bắt đầu rơi rả rích.
Ta hoàn hồn, nhìn về phía Cố Thời Tự, một suy nghĩ mơ hồ bắt đầu hiện lên trong đầu.
Ta thử dò hỏi: "Ngươi thích trẫm sao?"
Hắn khẽ nâng mắt, nhìn thẳng vào ta: "Hoàng thượng hối hận rồi sao?"
Hối hận?
Ta chớp mắt bối rối: "Trẫm đã hứa gì rồi sao?"
Cố Thời Tự tiến tới gần, những tấu chương trong tay hắn rơi tản mác trên đất, tất cả đều là những lời phê ta từng viết.
"Hoàng thượng, chính ngài đã nói muốn thần luôn ở bên cạnh, không cho phép thần có lòng khác.”
"Chính ngài đã nói thần là người ngài yêu quý nhất, thần không phụ ngài, ngài cũng không phụ thần."
Hắn cúi sát vào tai ta, từng từ từng chữ rõ ràng.
"Hoàng thượng, ngài nói ngài đã hứa gì rồi?"
Bên ngoài lại vang lên một tiếng sấm, mưa càng lúc càng nặng hạt.
Cổ tay ta bị hắn nắm chặt, kéo về phía giường, rèm giường rủ xuống.
Ta bối rối nhìn Cố Thời Tự, khoan đã… Đây không phải là thuật đế vương mà phụ hoàng dạy sao?
Sao lại thành ra như thế này???
Mái tóc dài như thác buông xuống vai, Cố Thời Tự khẽ cắn lên tai ta: "Hoàng thượng không thích thần sao?"
"Không phải, ta…" Ta phản ứng theo bản năng.
Mưa rơi tí tách trên bậu cửa sổ, âm thanh rõ mồn một.
Ngón tay thon dài của hắn siết chặt cổ tay ta, lực dần tăng lên, kéo tay ta chạm vào dây áo của hắn.
"Vậy Hoàng thượng còn do dự gì nữa?"
Trong buổi triều sớm.
Hộ Bộ Thượng thư lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, ta chống cằm, mơ màng buồn ngủ.
Ánh mắt vô tình lướt qua Cố Thời Tự bên cạnh, dường như hắn cũng có chút mệt mỏi.
Ta: "..."
Quả thực là tối qua hơi thiếu kiềm chế…
"Hoàng thượng, sao mặt ngài lại đỏ thế?" Tôn Thượng thư thắc mắc hỏi.
Ngón tay của Cố Thời Tự khẽ động, hắn ngước lên nhìn ta, đôi mắt ẩn chứa ý cười.
"Có lẽ là do thời tiết oi bức, hơi ngột ngạt."
Ta hắng giọng: "Haha đúng vậy, việc tuyển chọn cứ làm theo lời Tôn Thượng thư, bãi triều."
Nói xong, ta nhanh chóng rời khỏi điện, mang theo Tiểu Thông Tử bước đi rất nhanh.
Trong Ngự thư phòng.
Ta điên cuồng lật lại những tấu chương của phụ hoàng: "Rốt cuộc là sai ở đâu? Ta rõ ràng đã kết hợp giữa ân sủng và uy quyền mà, tại sao khi áp dụng ở chỗ Cố Thời Tự lại thành ra như đang nũng nịu đòi yêu vậy?"
Tiểu Thông Tử cũng rất bối rối: "Nô tài cũng thấy Hoàng thượng làm không có gì sai cả…”
"Nô tài từng theo hầu tiên hoàng, ngài ấy cũng hành động như vậy, các đại thần đều rất nghe lời!"
Tìm mãi không ra nguyên nhân, ta và Tiểu Thông Tử nhìn nhau, cuối cùng rút ra một kết luận chính xác.
Thuật đế vương gặp phải Cố Thời Tự là vô hiệu, kẻ này đúng là đỉnh cao của sự si mê đến mù quáng!
Vấn đề này vô phương giải quyết.
Cơm đã nấu thành cháo, ta chỉ có thể chịu trách nhiệm với hắn thôi.
Ta quyết chí, nắm chặt tay: "Trẫm nguyện hy sinh nhan sắc này để bảo vệ giang sơn An thị."
Tiểu Thông Tử: "… Hoàng thượng anh minh."