-
Chương 4
Trong Ngự thư phòng.
Nhìn đống tấu chương trước mặt, ta cảm thấy đầu mình đang dần hói đi.
Nhiều đại thần đều đã dâng tấu chương, khuyên ta nên bổ sung hậu cung, cho rằng Tôn Thượng thư nói có lý.
Nhưng còn Cố Thời Tự…
"Hoàng thượng, nô tài xin nói lời công bằng." Tiểu Thông Tử vừa mài mực vừa nói: "Lần này các đại thần dâng tấu chương, có lẽ là do họ nhận thấy Hoàng thượng quá ưu ái Cố Thừa tướng, nên đang tỏ ý phản đối đấy ạ."
Tiểu Thông Tử trước đây theo hầu phụ hoàng, trung thành, lại nhìn thấu sự tình.
Ta hơi do dự: "Trẫm chỉ muốn thu phục Cố ái khanh thôi mà…"
"Cố Thừa tướng đích thực quan trọng, nhưng các đại thần khác cũng quan trọng không kém." Tiểu Thông Tử mỉm cười: "Tiên hoàng từng nói phải kết hợp giữa ân sủng và uy quyền, mà bây giờ Hoàng thượng lại thiên về ân sủng nhiều hơn."
Ta sững lại một chút.
Tiểu Thông Tử nói không sai, dường như gần đây ta thực sự quá nuông chiều Cố Thời Tự.
Vậy có nên cho hắn một bài học không nhỉ?
Suy nghĩ một lúc, ta đưa tấu chương đã phê duyệt cho Tiểu Thông Tử.
"Tuyển chọn sẽ diễn ra sau bảy ngày nữa."
Không ngoài dự đoán.
Thánh chỉ vừa ban ra, Hộ Bộ Thượng thư đã vui mừng không tả xiết, các đại thần khác cũng hài lòng, đến mức số lượng tấu chương buộc tội ta cũng giảm hẳn.
Chỉ là…
Cố Thời Tự xin nghỉ rồi.
Ta chống cằm, lật qua lật lại đống tấu chương: "Cố Thời Tự đã ba ngày không lên triều sớm rồi, tấu chương cũng không gửi lên."
Tiểu Thông Tử rót cho ta một chén trà, cũng tỏ vẻ khó hiểu: "Theo lý mà nói, Cố Thừa tướng là người có địa vị cao nhất trong triều, chuyện tuyển chọn này, nghĩ kỹ thì ngài ấy nên hiểu rõ mới đúng, không hiểu sao lại giận dỗi như vậy."
Nhìn đống tấu chương trước mặt, ta càng không còn tâm trí nào để phê duyệt.
Không được, vẫn phải đi dỗ dành Cố Thời Tự!
Ta quay sang hỏi Tiểu Thông Tử: "Nam nhân các ngươi thường thích gì nhất?"
Tiểu Thông Tử sững lại một chút, ánh mắt liếc xuống phần dưới của mình, ám chỉ điều gì đó.
Ta: "…"
Ồ đúng rồi, hắn không phải là nam nhân.
Càng nghĩ càng không yên lòng, ta lập tức đứng dậy thay thường phục: "Trẫm muốn vi hành ra ngoài cung một chuyến, ngươi không cần đi theo."
"Ấy ấy ấy, Hoàng thượng!" Tiểu Thông Tử vội vàng cầm lấy một tấu chương trên bàn: "Hôm nay Hộ Bộ Thượng thư còn nhờ nô tài nhắn lại, thúc giục Hoàng thượng nhanh chóng phê duyệt, nói rằng không thể chậm trễ việc tuyển chọn."
Ta cầm lấy lệnh bài xuất cung, chẳng bận tâm đến lời Tiểu Thông Tử.
Vội vàng quay người, ta nói bâng quơ: "Chuẩn, chuẩn, chuẩn, mọi việc đều phê chuẩn cho hắn đi!"
"Ấy ấy ấy, Hoàng thượng! Ngài thật sự không xem qua một chút sao???"
"Không xem! Ngươi thay trẫm trả lời hắn đi!"
Dưới màn đêm tĩnh lặng, ta một mạch chạy đến thẳng phủ Thừa tướng.
Thế nhưng, cửa lớn đóng chặt, gõ cửa mãi mà chẳng có gia đinh nào ra mở.
Thôi kệ, đã đến đây rồi.
Ta lập tức vén váy lên và bắt đầu trèo tường, kết quả là ta ngã nhào xuống đất như một con mèo vớ phải mồi hụt.
Lảo đảo đứng dậy, ta nhìn xuống chiếc váy lấm lem bùn đất, rồi mới nhận ra cảnh quan bên trong phủ Thừa tướng.
Rừng trúc bao quanh tường, gạch đá phủ rêu xanh, đình đài và dòng suối nhỏ, cảnh sắc thật là đẹp.
Không xa lắm, ta nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng giẫm trên lá khô. Quay đầu lại, ta thấy một bóng hình trong bộ y phục màu xanh lục đang tựa vào rừng trúc.
Cố Thời Tự?
Đầu ngón tay thon dài của hắn cầm lấy bình rượu, nhìn về phía ta, đôi mắt hơi nheo lại: "An Ngâm?"
Trước đây hắn thường gọi ta là Công chúa điện hạ, sau này là Hoàng thượng, chưa bao giờ gọi thẳng tên ta.
"Đúng là ta."
Ta có chút ngại ngùng, bước tới gần hắn: "Ta đến để thăm ngươi."
Mùi rượu nhè nhẹ từ người hắn thoảng trong không khí, hương vị này là của rượu quế nguyệt nổi tiếng nhất kinh thành, cũng được gọi là rượu tương tư.
Khi ta tiến lại gần, Cố Thời Tự đứng thẳng dậy, chiếc áo bào hơi lỏng lẻo, để lộ xương quai xanh quyến rũ.
"Sao ngài lại đến đây?"
Hắn khẽ thì thầm, cười tự giễu, rồi nâng bình rượu lên uống cạn.
Ta mím môi, dừng lại trước mặt hắn: "Ta từng nghĩ ngươi là người hiểu ta nhất…"
Hắn thoáng sững người, nhìn ta.
Phụ hoàng từng nói — muốn một người trung thành tuyệt đối với mình, trước tiên hãy khiến họ đau lòng vì mình.
Ta nhẹ nhàng thở dài: "Việc ta ngồi trên ngai này đã gây ra nhiều tranh cãi, bọn họ không tin tưởng ta, chẳng lẽ ngươi cũng không tin tưởng ta sao, Cố Thời Tự?"
Ngón tay Cố Thời Tự khẽ động.
Ta làm bộ lau mắt: "Ta chỉ muốn thay phụ hoàng bảo vệ giang sơn của dòng họ An thị, điều này có gì sai sao?"
Giây tiếp theo, hương rượu thoang thoảng bao quanh ta, mái tóc đen như mực của hắn rũ xuống vai ta.
"Ngài không sai, và ta cũng không phải không tin tưởng ngài…"
Nhìn đống tấu chương trước mặt, ta cảm thấy đầu mình đang dần hói đi.
Nhiều đại thần đều đã dâng tấu chương, khuyên ta nên bổ sung hậu cung, cho rằng Tôn Thượng thư nói có lý.
Nhưng còn Cố Thời Tự…
"Hoàng thượng, nô tài xin nói lời công bằng." Tiểu Thông Tử vừa mài mực vừa nói: "Lần này các đại thần dâng tấu chương, có lẽ là do họ nhận thấy Hoàng thượng quá ưu ái Cố Thừa tướng, nên đang tỏ ý phản đối đấy ạ."
Tiểu Thông Tử trước đây theo hầu phụ hoàng, trung thành, lại nhìn thấu sự tình.
Ta hơi do dự: "Trẫm chỉ muốn thu phục Cố ái khanh thôi mà…"
"Cố Thừa tướng đích thực quan trọng, nhưng các đại thần khác cũng quan trọng không kém." Tiểu Thông Tử mỉm cười: "Tiên hoàng từng nói phải kết hợp giữa ân sủng và uy quyền, mà bây giờ Hoàng thượng lại thiên về ân sủng nhiều hơn."
Ta sững lại một chút.
Tiểu Thông Tử nói không sai, dường như gần đây ta thực sự quá nuông chiều Cố Thời Tự.
Vậy có nên cho hắn một bài học không nhỉ?
Suy nghĩ một lúc, ta đưa tấu chương đã phê duyệt cho Tiểu Thông Tử.
"Tuyển chọn sẽ diễn ra sau bảy ngày nữa."
Không ngoài dự đoán.
Thánh chỉ vừa ban ra, Hộ Bộ Thượng thư đã vui mừng không tả xiết, các đại thần khác cũng hài lòng, đến mức số lượng tấu chương buộc tội ta cũng giảm hẳn.
Chỉ là…
Cố Thời Tự xin nghỉ rồi.
Ta chống cằm, lật qua lật lại đống tấu chương: "Cố Thời Tự đã ba ngày không lên triều sớm rồi, tấu chương cũng không gửi lên."
Tiểu Thông Tử rót cho ta một chén trà, cũng tỏ vẻ khó hiểu: "Theo lý mà nói, Cố Thừa tướng là người có địa vị cao nhất trong triều, chuyện tuyển chọn này, nghĩ kỹ thì ngài ấy nên hiểu rõ mới đúng, không hiểu sao lại giận dỗi như vậy."
Nhìn đống tấu chương trước mặt, ta càng không còn tâm trí nào để phê duyệt.
Không được, vẫn phải đi dỗ dành Cố Thời Tự!
Ta quay sang hỏi Tiểu Thông Tử: "Nam nhân các ngươi thường thích gì nhất?"
Tiểu Thông Tử sững lại một chút, ánh mắt liếc xuống phần dưới của mình, ám chỉ điều gì đó.
Ta: "…"
Ồ đúng rồi, hắn không phải là nam nhân.
Càng nghĩ càng không yên lòng, ta lập tức đứng dậy thay thường phục: "Trẫm muốn vi hành ra ngoài cung một chuyến, ngươi không cần đi theo."
"Ấy ấy ấy, Hoàng thượng!" Tiểu Thông Tử vội vàng cầm lấy một tấu chương trên bàn: "Hôm nay Hộ Bộ Thượng thư còn nhờ nô tài nhắn lại, thúc giục Hoàng thượng nhanh chóng phê duyệt, nói rằng không thể chậm trễ việc tuyển chọn."
Ta cầm lấy lệnh bài xuất cung, chẳng bận tâm đến lời Tiểu Thông Tử.
Vội vàng quay người, ta nói bâng quơ: "Chuẩn, chuẩn, chuẩn, mọi việc đều phê chuẩn cho hắn đi!"
"Ấy ấy ấy, Hoàng thượng! Ngài thật sự không xem qua một chút sao???"
"Không xem! Ngươi thay trẫm trả lời hắn đi!"
Dưới màn đêm tĩnh lặng, ta một mạch chạy đến thẳng phủ Thừa tướng.
Thế nhưng, cửa lớn đóng chặt, gõ cửa mãi mà chẳng có gia đinh nào ra mở.
Thôi kệ, đã đến đây rồi.
Ta lập tức vén váy lên và bắt đầu trèo tường, kết quả là ta ngã nhào xuống đất như một con mèo vớ phải mồi hụt.
Lảo đảo đứng dậy, ta nhìn xuống chiếc váy lấm lem bùn đất, rồi mới nhận ra cảnh quan bên trong phủ Thừa tướng.
Rừng trúc bao quanh tường, gạch đá phủ rêu xanh, đình đài và dòng suối nhỏ, cảnh sắc thật là đẹp.
Không xa lắm, ta nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng giẫm trên lá khô. Quay đầu lại, ta thấy một bóng hình trong bộ y phục màu xanh lục đang tựa vào rừng trúc.
Cố Thời Tự?
Đầu ngón tay thon dài của hắn cầm lấy bình rượu, nhìn về phía ta, đôi mắt hơi nheo lại: "An Ngâm?"
Trước đây hắn thường gọi ta là Công chúa điện hạ, sau này là Hoàng thượng, chưa bao giờ gọi thẳng tên ta.
"Đúng là ta."
Ta có chút ngại ngùng, bước tới gần hắn: "Ta đến để thăm ngươi."
Mùi rượu nhè nhẹ từ người hắn thoảng trong không khí, hương vị này là của rượu quế nguyệt nổi tiếng nhất kinh thành, cũng được gọi là rượu tương tư.
Khi ta tiến lại gần, Cố Thời Tự đứng thẳng dậy, chiếc áo bào hơi lỏng lẻo, để lộ xương quai xanh quyến rũ.
"Sao ngài lại đến đây?"
Hắn khẽ thì thầm, cười tự giễu, rồi nâng bình rượu lên uống cạn.
Ta mím môi, dừng lại trước mặt hắn: "Ta từng nghĩ ngươi là người hiểu ta nhất…"
Hắn thoáng sững người, nhìn ta.
Phụ hoàng từng nói — muốn một người trung thành tuyệt đối với mình, trước tiên hãy khiến họ đau lòng vì mình.
Ta nhẹ nhàng thở dài: "Việc ta ngồi trên ngai này đã gây ra nhiều tranh cãi, bọn họ không tin tưởng ta, chẳng lẽ ngươi cũng không tin tưởng ta sao, Cố Thời Tự?"
Ngón tay Cố Thời Tự khẽ động.
Ta làm bộ lau mắt: "Ta chỉ muốn thay phụ hoàng bảo vệ giang sơn của dòng họ An thị, điều này có gì sai sao?"
Giây tiếp theo, hương rượu thoang thoảng bao quanh ta, mái tóc đen như mực của hắn rũ xuống vai ta.
"Ngài không sai, và ta cũng không phải không tin tưởng ngài…"