Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
CHƯƠNG 89
Phó Kình Duy nhìn Bạch Dương bình tĩnh nhưng vẫn có thể chọc cho người khác tức đến thở không nổi, làm cho đám người kia tức đến xanh cả mặt thì trong lòng cậu cảm thấy cực kỳ dễ chịu.
Thấy cô đi về phía mình, người cậu run lên, gần như là lao về phía trước, kéo ống tay áo khoác của cô, nhỏ giọng cầu xin: “Tôi thật sự rất muốn chơi bóng rổ, chị đừng để anh Viễn đưa tôi về, cho tôi tham gia huấn luyện thử đi mà.”
“Tôi có nói sẽ bảo Trình Minh Viễn đưa cậu về sao?” Bạch Dương quay đầu nhìn cậu: “Hay là cậu muốn về cùng anh ta?”
Phó Kình Duy sững sờ: “Vậy, vậy tại sao anh Viễn…”
“Anh ta đưa tôi tới đây.”
“Là vậy à.” Phó Kình Duy vuốt ngực: “Tôi còn tưởng anh ấy tới bắt tôi về, làm tôi sợ muốn chết.”
Bạch Dương mặc kệ cậu ta, bước tới bắt tay huấn luyện viên: “Chào anh, tôi là chị của Phó Kình Duy, ngại quá, công ty có việc nên giờ tôi mới tới được.”
“Không sao, đến là được rồi.”
Sau khi bắt tay xong, huấn luyện viên đưa hợp đồng cho Bạch Dương: “Phó Kình Duy là một hạt giống tốt, chắc chắn cậu ấy có thể vượt qua đợt huấn luyện này! Cô cứ yên tâm giao cậu bé cho tôi đi, tôi sẽ dẫn dắt cậu ấy thật tốt.”
Bạch Dương mỉm cười: “Có lời này của anh là tôi yên tâm rồi.”
Cô mở hợp đồng ra đang định kí thì những phụ huynh đang đứng phía sau bắt đầu la hét: “Vừa nãy khi bọn trẻ chơi bóng tôi đã nhìn thấy rồi, Phó Kình Duy chơi rất bình thường, còn chẳng bằng con trai tôi, tại sao cậu ta được tham gia huấn luyện?”
“Đúng thế, tôi cũng thấy cậu ta chơi chẳng ra sao!”
Huấn luyện viên bình tĩnh, ôn hoà giải thích với phụ huynh: “Tôi là huấn luyện viên, học sinh chơi thế nào, tôi biết rõ hơn các anh chị, Phó Kình Duy thực sự rất giỏi…”
“Huấn luyện viên, có phải anh trai cậu ta đã tới tìm anh rồi không?” Một vị phụ huynh hỏi thử, ý tứ không thể rõ ràng hơn.
“…”
“Bà… Tức chết mất!” Phó Kình Duy suýt nữa đã văng tục, tức đến mức nghiến răng ken két: “Tôi chơi bóng giỏi thì liên quan gì đến anh tôi? Bà đừng có mà bôi nhọ người khác!”
“Phó Kình Duy, chúng tôi cũng thấy cậu chơi chẳng ra sao!” Mấy nam sinh đã ký hợp đồng huấn luyện cũng nói vài câu.
“Haiz, mấy đứa…” Huấn luyện viên sợ mình nói thêm nữa sẽ xảy ra tranh chấp.
Nhìn vẻ mặt bất lực và khó xử của huấn luyện viên, Bạch Dương nheo mắt, bỏ bút xuống gọi Phó Kình Duy: “Phó Kình Duy, nếu bạn học của cậu nghĩ các cậu chơi không được thì các cậu đấu với họ một trận đi.”
Cô lại hỏi mấy cậu bé khác: “Ba trận thắng hai, được không?”
“Đấu thì đấu.” Bọn họ đều được huấn luyện viên chọn từ đội tuyển quốc gia, thực lực không hề kém, đương nhiên không sợ đấu với Phó Kình Duy.
“Vậy thì được rồi.” Bạch Dương nhìn huấn luyện viên với vẻ áy náy: “Huấn luyện viên, lại mất thêm thời gian của anh nữa rồi.”
Huấn luyện viên thấy Bạch Dương đứng ra giảng hoà thì thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, tôi cũng muốn quan sát thêm xem mỗi em chơi ở vị trí nào tốt nhất.”
Ngay sau đó huấn luyện viên sắp xếp quân số của hai đội và vị trí tương ứng cho mỗi người.
Phó Kình Duy nhìn Bạch Dương bình tĩnh nhưng vẫn có thể chọc cho người khác tức đến thở không nổi, làm cho đám người kia tức đến xanh cả mặt thì trong lòng cậu cảm thấy cực kỳ dễ chịu.
Thấy cô đi về phía mình, người cậu run lên, gần như là lao về phía trước, kéo ống tay áo khoác của cô, nhỏ giọng cầu xin: “Tôi thật sự rất muốn chơi bóng rổ, chị đừng để anh Viễn đưa tôi về, cho tôi tham gia huấn luyện thử đi mà.”
“Tôi có nói sẽ bảo Trình Minh Viễn đưa cậu về sao?” Bạch Dương quay đầu nhìn cậu: “Hay là cậu muốn về cùng anh ta?”
Phó Kình Duy sững sờ: “Vậy, vậy tại sao anh Viễn…”
“Anh ta đưa tôi tới đây.”
“Là vậy à.” Phó Kình Duy vuốt ngực: “Tôi còn tưởng anh ấy tới bắt tôi về, làm tôi sợ muốn chết.”
Bạch Dương mặc kệ cậu ta, bước tới bắt tay huấn luyện viên: “Chào anh, tôi là chị của Phó Kình Duy, ngại quá, công ty có việc nên giờ tôi mới tới được.”
“Không sao, đến là được rồi.”
Sau khi bắt tay xong, huấn luyện viên đưa hợp đồng cho Bạch Dương: “Phó Kình Duy là một hạt giống tốt, chắc chắn cậu ấy có thể vượt qua đợt huấn luyện này! Cô cứ yên tâm giao cậu bé cho tôi đi, tôi sẽ dẫn dắt cậu ấy thật tốt.”
Bạch Dương mỉm cười: “Có lời này của anh là tôi yên tâm rồi.”
Cô mở hợp đồng ra đang định kí thì những phụ huynh đang đứng phía sau bắt đầu la hét: “Vừa nãy khi bọn trẻ chơi bóng tôi đã nhìn thấy rồi, Phó Kình Duy chơi rất bình thường, còn chẳng bằng con trai tôi, tại sao cậu ta được tham gia huấn luyện?”
“Đúng thế, tôi cũng thấy cậu ta chơi chẳng ra sao!”
Huấn luyện viên bình tĩnh, ôn hoà giải thích với phụ huynh: “Tôi là huấn luyện viên, học sinh chơi thế nào, tôi biết rõ hơn các anh chị, Phó Kình Duy thực sự rất giỏi…”
“Huấn luyện viên, có phải anh trai cậu ta đã tới tìm anh rồi không?” Một vị phụ huynh hỏi thử, ý tứ không thể rõ ràng hơn.
“…”
“Bà… Tức chết mất!” Phó Kình Duy suýt nữa đã văng tục, tức đến mức nghiến răng ken két: “Tôi chơi bóng giỏi thì liên quan gì đến anh tôi? Bà đừng có mà bôi nhọ người khác!”
“Phó Kình Duy, chúng tôi cũng thấy cậu chơi chẳng ra sao!” Mấy nam sinh đã ký hợp đồng huấn luyện cũng nói vài câu.
“Haiz, mấy đứa…” Huấn luyện viên sợ mình nói thêm nữa sẽ xảy ra tranh chấp.
Nhìn vẻ mặt bất lực và khó xử của huấn luyện viên, Bạch Dương nheo mắt, bỏ bút xuống gọi Phó Kình Duy: “Phó Kình Duy, nếu bạn học của cậu nghĩ các cậu chơi không được thì các cậu đấu với họ một trận đi.”
Cô lại hỏi mấy cậu bé khác: “Ba trận thắng hai, được không?”
“Đấu thì đấu.” Bọn họ đều được huấn luyện viên chọn từ đội tuyển quốc gia, thực lực không hề kém, đương nhiên không sợ đấu với Phó Kình Duy.
“Vậy thì được rồi.” Bạch Dương nhìn huấn luyện viên với vẻ áy náy: “Huấn luyện viên, lại mất thêm thời gian của anh nữa rồi.”
Huấn luyện viên thấy Bạch Dương đứng ra giảng hoà thì thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, tôi cũng muốn quan sát thêm xem mỗi em chơi ở vị trí nào tốt nhất.”
Ngay sau đó huấn luyện viên sắp xếp quân số của hai đội và vị trí tương ứng cho mỗi người.