Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
CHƯƠNG 81
“Xem ra cậu thật sự thích Cố Tử Yên làm chị dâu cậu nhỉ, ngay cả chuyện tôi xăm lên người mà cũng nói cho cô ta.” Nhắc đến chuyện này là Bạch Dương không muốn gặp thằng nhóc này nữa: “Tôi thấy hay là cậu đi tìm Cố Tử Yên đi, chắc chắn cô ta rất vui vẻ mà giúp cậu.”
“Hả?” Phó Kình Duy sửng sốt: “Tôi không nói cho chị ấy chuyện trên người chị có hình xăm mà!”
Bạch Dương chăm chú nhìn cậu ta: “Cậu thật sự không nói với cô ta?”
“Không nói thật mà!”
Bạch Dương nói: “Nếu cậu không nói thì cô ta làm sao mà biết?”
“Có thể là chị ấy nghe lén tôi gọi điện thoại.” Phó Kình Duy nói, ít nhiều cũng hơi chột dạ: “Khi tôi gọi điện thoại cho bạn bè hỏi cậu ta là xăm thì có đau không, sau đó nói bậy chuyện của chị vài câu. Tôi chỉ nói chị xăm tên anh tôi lên người thì hơi biến thái chứ chưa nói những chuyện gì khác.”
“Thằng quỷ.” Bạch Dương như cười như không nhìn cậu ta: “Cậu chắc chắn là con ruột của bà Vu, tôi bảo đảm đấy.”
“Là sao?”
“Tính cách của cậu tệ y chang bà Vu vậy, còn miệng rộng nữa.” Trong mắt Bạch Dương đầy giễu cợt: “Khuyết điểm mà anh cậu tránh đi đều bị cậu thừa hưởng hết cả.”
“…”
Phó Kình Duy tức giận mặt đỏ bừng, đang định lí luận với cô là cậu ta cũng có ưu điểm thì điện thoại nằm trên bàn trà đổ chuông.
Thấy người gọi là anh mình, trong lòng Phó Kình Duy sợ hãi.
Bạch Dương cũng nhìn thấy, cầm lấy điện thoại lên nghe nhanh hơn cậu ta rồi còn mở loa ngoài: “Tổng giám đốc Phó gọi điện thoại đến, có phải đã biết em trai anh mất tích rồi không?”
Người bên kia im lặng, sau đó giọng nói trầm trầm của đàn ông vang lên: “Phó Kình Duy, đi xuống cửa nam, ba phút.”
“Anh ơi, ba phút không kịp.” Phó Kình Duy kêu lên nhưng không dám thẳng thừng chống lại Phó Kình Hiên: “Chỗ của chị ở gần cửa bắc mà…”
“Hai phút!” Giọng của người đàn ông kia càng trở nên thâm trầm.
Phó Kình Duy bị dọa cho cả người run rẩy, sau khi cúp điện thoại thì vội vàng vác cặp sách lên vai, cũng không cần Bạch Dương đuổi đã tự mình xông về phía cửa.
Lúc mở cửa sắp đi, Phó Kình Duy quay đầu lại cảnh cáo Bạch Dương: “Chị nhận quà của tôi thì thứ bảy nhất định phải tới trường học giúp tôi đấy! Nếu chị nói cho anh tôi biết, tôi cũng nói cho anh ấy biết chị vừa ly hôn với anh ấy đã ngủ với trai bao!”
Bạch Dương nghẹn lời.
Phó Kình Duy chạy với tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời, vừa vặn hai phút đã chạy đến cổng phía nam.
Cậu ta vừa đến bên đường đã nhìn thấy chiếc xe hơi sang trọng của anh trai. Bản thân anh ta ngồi trên ghế lái hút thuốc với tư thế thảnh thơi, khói thuốc lượn quanh đầu ngón tay.
Cậu ta thở hổn hển ngồi lên ghế lái phụ, thắt dây an toàn cho mình.
Phó Kình Hiên lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, toàn thân phát ra áp suất thấp làm Phó Kình Duy cúi đầu, không dám nói gì.
Chờ sau khi chiếc xe di chuyển vào làn đường chính, lái xe ổn định, Phó Kình Duy mới nói: “Không phải anh đã nói với em là đừng tới chỗ cô ta sao? Em nghe vào tai này ra tai kia à?”
“Em không mang theo tiền…”
“Xem ra cậu thật sự thích Cố Tử Yên làm chị dâu cậu nhỉ, ngay cả chuyện tôi xăm lên người mà cũng nói cho cô ta.” Nhắc đến chuyện này là Bạch Dương không muốn gặp thằng nhóc này nữa: “Tôi thấy hay là cậu đi tìm Cố Tử Yên đi, chắc chắn cô ta rất vui vẻ mà giúp cậu.”
“Hả?” Phó Kình Duy sửng sốt: “Tôi không nói cho chị ấy chuyện trên người chị có hình xăm mà!”
Bạch Dương chăm chú nhìn cậu ta: “Cậu thật sự không nói với cô ta?”
“Không nói thật mà!”
Bạch Dương nói: “Nếu cậu không nói thì cô ta làm sao mà biết?”
“Có thể là chị ấy nghe lén tôi gọi điện thoại.” Phó Kình Duy nói, ít nhiều cũng hơi chột dạ: “Khi tôi gọi điện thoại cho bạn bè hỏi cậu ta là xăm thì có đau không, sau đó nói bậy chuyện của chị vài câu. Tôi chỉ nói chị xăm tên anh tôi lên người thì hơi biến thái chứ chưa nói những chuyện gì khác.”
“Thằng quỷ.” Bạch Dương như cười như không nhìn cậu ta: “Cậu chắc chắn là con ruột của bà Vu, tôi bảo đảm đấy.”
“Là sao?”
“Tính cách của cậu tệ y chang bà Vu vậy, còn miệng rộng nữa.” Trong mắt Bạch Dương đầy giễu cợt: “Khuyết điểm mà anh cậu tránh đi đều bị cậu thừa hưởng hết cả.”
“…”
Phó Kình Duy tức giận mặt đỏ bừng, đang định lí luận với cô là cậu ta cũng có ưu điểm thì điện thoại nằm trên bàn trà đổ chuông.
Thấy người gọi là anh mình, trong lòng Phó Kình Duy sợ hãi.
Bạch Dương cũng nhìn thấy, cầm lấy điện thoại lên nghe nhanh hơn cậu ta rồi còn mở loa ngoài: “Tổng giám đốc Phó gọi điện thoại đến, có phải đã biết em trai anh mất tích rồi không?”
Người bên kia im lặng, sau đó giọng nói trầm trầm của đàn ông vang lên: “Phó Kình Duy, đi xuống cửa nam, ba phút.”
“Anh ơi, ba phút không kịp.” Phó Kình Duy kêu lên nhưng không dám thẳng thừng chống lại Phó Kình Hiên: “Chỗ của chị ở gần cửa bắc mà…”
“Hai phút!” Giọng của người đàn ông kia càng trở nên thâm trầm.
Phó Kình Duy bị dọa cho cả người run rẩy, sau khi cúp điện thoại thì vội vàng vác cặp sách lên vai, cũng không cần Bạch Dương đuổi đã tự mình xông về phía cửa.
Lúc mở cửa sắp đi, Phó Kình Duy quay đầu lại cảnh cáo Bạch Dương: “Chị nhận quà của tôi thì thứ bảy nhất định phải tới trường học giúp tôi đấy! Nếu chị nói cho anh tôi biết, tôi cũng nói cho anh ấy biết chị vừa ly hôn với anh ấy đã ngủ với trai bao!”
Bạch Dương nghẹn lời.
Phó Kình Duy chạy với tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời, vừa vặn hai phút đã chạy đến cổng phía nam.
Cậu ta vừa đến bên đường đã nhìn thấy chiếc xe hơi sang trọng của anh trai. Bản thân anh ta ngồi trên ghế lái hút thuốc với tư thế thảnh thơi, khói thuốc lượn quanh đầu ngón tay.
Cậu ta thở hổn hển ngồi lên ghế lái phụ, thắt dây an toàn cho mình.
Phó Kình Hiên lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, toàn thân phát ra áp suất thấp làm Phó Kình Duy cúi đầu, không dám nói gì.
Chờ sau khi chiếc xe di chuyển vào làn đường chính, lái xe ổn định, Phó Kình Duy mới nói: “Không phải anh đã nói với em là đừng tới chỗ cô ta sao? Em nghe vào tai này ra tai kia à?”
“Em không mang theo tiền…”