Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 698
CHƯƠNG 698
Tiểu Lệ đặt đứa bé đã no sữa xuống giường, tiếp tục nói: “Sau đó buổi sáng hôm cậu hẹn gặp mặt Tiểu Trọng, tôi cố ý nói điện thoại hết pin, mượn điện thoại của cậu để gọi, lúc trả điện thoại cho cậu thì nói Tiểu Trọng gửi tin nhắn, bảo đổi thời gian gặp mặt từ buổi sáng thành buổi chiều, sau đó còn nói tin nhắn bị tôi vô tình xoá mất rồi.”
“Ha, cậu giỏi thật đấy!” Bạch Dương siết chặt điện thoại, giọng nói xen lẫn sự †ức giận và thất vọng: “Tiểu Lệ, cậu biết không? Trước giờ tôi chưa từng nghỉ ngờ cậu, trước lúc biết được sự thật cũng chưa từng, cho nên cậu nói gì tôi cũng tin, nhưng cậu thì sao, vì sáu trăm triệu mà cậu đối xử với tôi như thế!”
Nghe thấy lời chỉ trích của Bạch Dương, Tiểu Lệ khóc không thành tiếng, không ngừng nói xin lỗi.
Bạch Dương cũng lau khoé mắt, nét mặt lại quay về vẻ lạnh nhạt: “Sao Cố Tử Yên lại biết chuyện tôi và Tiểu Trọng sắp gặp mặt?
Cậu nói với cô ta à?”
“Tôi không cố ý nói với cô ta!” Tiểu Lệ vội lắc đầu giải thích: “Khi đó tôi ghét Cố Tử Yên như thế, sao tôi có thể nói những chuyện này với cô ta được, lúc ăn cơm trong căn tin, tôi nói với Tình Tình, sau đó Cố Tử Yên trùng hợp đi ngang qua nên nghe thấy.”
Tình Tình chính là một bạn cùng phòng khác của bọn họ.
Bạch Dương mím môi: “Cho nên Cố Tử Yên tìm cậu, cho cậu 600 triệu, bảo cậu đổi thời gian gặp mặt của tôi và Tiểu Trọng?”
“Phải!” Tiểu Lệ xấu hổ gật đầu: “Thật ra lúc đầu tôi cũng không đồng ý, tôi từng đấu tranh, nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể chiến thắng lòng tham của mình.”
“Đúng vậy, lòng tham… Bạch Dương rũ mặt nói nhỏ.
Một khắc sau, cô siết chặt điện thoại, kích động hét lên: “Nhưng cậu có biết lòng tham của mình đã huỷ đi tình yêu, huỷ đi hôn nhân của tôi không!”
“Tôi… Tôi không biết…” Tiểu Lệ hoảng hốt.
Không phải cô ta chỉ làm lỡ thời gian Bạch Dương gặp mặt bạn viết thư thôi sao?
Sao lại phá huỷ tình yêu phá huỷ hôn nhân của cô chứ?
Bạch Dương nhắm mắt, lúc mở mắt ra, cảm xúc của cô đã bình tĩnh lại.
Cô mím môi: “Tiểu Lệ, cậu tự lo cho mình đi!”
Nói xong câu này, cô thẳng thừng cúp máy, ném điện thoại lên bàn làm việc, hơi cúi đầu, khiến người khác không thấy rõ nét mặt của mình.
Nhưng xung quanh cô lại như có một bầu không khí nặng nề bao phủ, lúc này †âm trạng của cô rất nặng nề, rất khó chịu.
Cô đang nghĩ, nếu năm đó Tiểu Lệ không giúp Cố Tử Yên, vậy có phải cô và Tiểu Trọng có thể thuận lợi gặp mặt không?
Cô sẽ phát hiện Tiểu Trọng là Phó Kình Hiên mà mình thầm mến, mà Phó Kình Hiên cũng phát hiện cô chính là Phong Diệp mà anh yêu.
Vậy có phải cô và anh sẽ rất hạnh phúc không?
Nhưng cuộc đời không có nếu như, trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cô và Phó Kình Hiên cũng không thể quay lại quá khứ.
Nghĩ đến đây, Bạch Dương xoa gò má, ổn định lại tâm trạng, cầm ống nghe lên gọi thư ký Đồng vào.
“Tổng Giám đốc Bạch, có gì dặn dò ạ?”
Đồng Khê nhìn Bạch Dương, phát hiện mắt cô hơi đỏ, bèn vội vàng hỏi: “Sếp Bạch, cô khóc à?”
Tiểu Lệ đặt đứa bé đã no sữa xuống giường, tiếp tục nói: “Sau đó buổi sáng hôm cậu hẹn gặp mặt Tiểu Trọng, tôi cố ý nói điện thoại hết pin, mượn điện thoại của cậu để gọi, lúc trả điện thoại cho cậu thì nói Tiểu Trọng gửi tin nhắn, bảo đổi thời gian gặp mặt từ buổi sáng thành buổi chiều, sau đó còn nói tin nhắn bị tôi vô tình xoá mất rồi.”
“Ha, cậu giỏi thật đấy!” Bạch Dương siết chặt điện thoại, giọng nói xen lẫn sự †ức giận và thất vọng: “Tiểu Lệ, cậu biết không? Trước giờ tôi chưa từng nghỉ ngờ cậu, trước lúc biết được sự thật cũng chưa từng, cho nên cậu nói gì tôi cũng tin, nhưng cậu thì sao, vì sáu trăm triệu mà cậu đối xử với tôi như thế!”
Nghe thấy lời chỉ trích của Bạch Dương, Tiểu Lệ khóc không thành tiếng, không ngừng nói xin lỗi.
Bạch Dương cũng lau khoé mắt, nét mặt lại quay về vẻ lạnh nhạt: “Sao Cố Tử Yên lại biết chuyện tôi và Tiểu Trọng sắp gặp mặt?
Cậu nói với cô ta à?”
“Tôi không cố ý nói với cô ta!” Tiểu Lệ vội lắc đầu giải thích: “Khi đó tôi ghét Cố Tử Yên như thế, sao tôi có thể nói những chuyện này với cô ta được, lúc ăn cơm trong căn tin, tôi nói với Tình Tình, sau đó Cố Tử Yên trùng hợp đi ngang qua nên nghe thấy.”
Tình Tình chính là một bạn cùng phòng khác của bọn họ.
Bạch Dương mím môi: “Cho nên Cố Tử Yên tìm cậu, cho cậu 600 triệu, bảo cậu đổi thời gian gặp mặt của tôi và Tiểu Trọng?”
“Phải!” Tiểu Lệ xấu hổ gật đầu: “Thật ra lúc đầu tôi cũng không đồng ý, tôi từng đấu tranh, nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể chiến thắng lòng tham của mình.”
“Đúng vậy, lòng tham… Bạch Dương rũ mặt nói nhỏ.
Một khắc sau, cô siết chặt điện thoại, kích động hét lên: “Nhưng cậu có biết lòng tham của mình đã huỷ đi tình yêu, huỷ đi hôn nhân của tôi không!”
“Tôi… Tôi không biết…” Tiểu Lệ hoảng hốt.
Không phải cô ta chỉ làm lỡ thời gian Bạch Dương gặp mặt bạn viết thư thôi sao?
Sao lại phá huỷ tình yêu phá huỷ hôn nhân của cô chứ?
Bạch Dương nhắm mắt, lúc mở mắt ra, cảm xúc của cô đã bình tĩnh lại.
Cô mím môi: “Tiểu Lệ, cậu tự lo cho mình đi!”
Nói xong câu này, cô thẳng thừng cúp máy, ném điện thoại lên bàn làm việc, hơi cúi đầu, khiến người khác không thấy rõ nét mặt của mình.
Nhưng xung quanh cô lại như có một bầu không khí nặng nề bao phủ, lúc này †âm trạng của cô rất nặng nề, rất khó chịu.
Cô đang nghĩ, nếu năm đó Tiểu Lệ không giúp Cố Tử Yên, vậy có phải cô và Tiểu Trọng có thể thuận lợi gặp mặt không?
Cô sẽ phát hiện Tiểu Trọng là Phó Kình Hiên mà mình thầm mến, mà Phó Kình Hiên cũng phát hiện cô chính là Phong Diệp mà anh yêu.
Vậy có phải cô và anh sẽ rất hạnh phúc không?
Nhưng cuộc đời không có nếu như, trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cô và Phó Kình Hiên cũng không thể quay lại quá khứ.
Nghĩ đến đây, Bạch Dương xoa gò má, ổn định lại tâm trạng, cầm ống nghe lên gọi thư ký Đồng vào.
“Tổng Giám đốc Bạch, có gì dặn dò ạ?”
Đồng Khê nhìn Bạch Dương, phát hiện mắt cô hơi đỏ, bèn vội vàng hỏi: “Sếp Bạch, cô khóc à?”